1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đi Xem Mắt - Tát Không Không (73 chương + PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 36

      Tâm tình Bình Phàm phải là khó có thể hình dung, giống như bỏ thêm khoai tây cùng hạt tiêu vào nồi chocolate nhão vậy.

      Nửa cảm động nửa xấu hổ.

      Nửa trước là vì: A a a a a, Doãn Việt vẫn luôn quan tâm a! ! !

      Nửa sau là vì: ô ô ô, ngàn giấu vạn giếm, Doãn Việt vẫn nhìn ra khẩu vị của rất lớn! ! !

      Trong tâm tình rối rắm, sợi dây cót trong đầu Bình Phàm hoạt động lại, lúc này mới đẩy túi đồ ăn vặt trở về: " cần, em đói bụng."

      "Đây vốn mua cho em." Doãn Việt ôn hòa kiên trì.

      " cần, cần tốn kém vậy đâu." ra Bình Phàm cũng biết những lời này của mình là hung hăng đẩy Doãn Việt ra xa ba mét, nhưng cố chấp lại nổi lên, vẫn nhịn được làm như vậy.

      Những lời này từ miệng Bình Phàm luôn luôn dịu ngoan nhu hòa ra, trọng lượng là nặng.

      khí trong nháy mắt có dấu hiệu trở nên cứng ngắt, giống như cháo để qua đêm, vô cùng lạnh.

      Ánh sáng ngoài hành lang cho tới bây giờ cũng phải là mạnh, thấy hai tròng mắt của Doãn Việt nhưng Bình Phàm vẫn mơ hồ cảm thấy, trong đó nhất định có thứ gì đó.

      vài thứ mà lắm.

      Dù có là người ngu cũng nghe ra ý của Bình Phàm, Doãn Việt kiên trì nữa, lễ phép : "Nghỉ ngơi sớm chút."

      Bình Phàm cơ hồ là trốn tránh dùng sức bình sinh nhanh chóng đóng của lại —— Gặp phải chuyện như vậy, thích chọn lựa phương thức như thế.

      Đóng cửa, kiểm điểm sai lầm, hành hạ mình.

      ra , muốn đối đãi với Doãn Việt như vậy, chẳng qua là, thái độ của ràng. Phương Nhan xuất , hết thảy tất cả đều làm cho da vỡ vụn, tróc ra, cuối cùng thể khống chế được.

      Bình Phàm vô hại vô dục vô cầu tạm thời biến mất.

      Đóng cửa lại, đường chạy đến ghế sa lon trong phòng khách, cuộn thành đoàn.

      giấc chiêm bao ngàn năm, quan tâm đêm nay là đêm nào.

      Doãn Việt, Phương Nhan, cũng cần suy nghĩ thêm gì nữa.

      Song chuyện luôn tìm tới cửa, lúc Bình Phàm giả đà điểu tiếng tin nhắn điện thoại sơn trại cường đại vang lên.

      Bình Phàm đưa tay nhận lấy, cái tên màn hình phong thư là Doãn Việt.

      Lúc đầu óc chưa kịp phản ứng, ngón tay đè xuống phím mở.

      "Đồ đặt trước cửa nhà em, hôm nay nếu có chuyện gì làm em vui tha thứ cho nhé."

      Đọc xong, Bình Phàm chợt đứng lên, do dự hồi lâu, rốt cuộc mở cửa.

      Cạnh cửa là túi đồ Doãn Việt mua.

      Doãn Việt, thấy đâu nữa.

      Nhắc lên, tay cầm còn phảng phất dư hơi ấm của , loại cảm giác này giống như tay ấm áp vỗ về chơi đùa trái tim, ngoài cảm động còn có chút bủn rủn.

      Cẩn thận xem xét, bên trong có khoai tây chiên, cà chua sấy khô, thạch, nho khô, chocolate, tằm khô, thịt bò khô, ngũ vị hương ướp.

      Đều là đồ ăn vặt thích, cũng là những vị thích nhất.

      , làm sao biết được chuyện này?

      Bình Phàm kinh ngạc ngồi ghế sa lon, dạ dày bỗng nhiên đói, vội vàng mở đồ ăn vặt ra ăn.

      Ăn rất nhanh, giống như cực kỳ đói, gió cuốn mây tan.

      Bình Phàm biết, vào giờ khắc này, trong lòng sinh ra dục vọng, cho nên cần cái gì đó nhồi vào.

      Mà tên của dục vọng kia chính là Doãn Việt.

      Cũng khắc kia, Bình Phàm quyết định, phải mạo hiểm lần, vì sau này phải hối hận.

      quyết định, phải tranh thủ người thuộc về mình.

      Doãn Việt.

      Lần đầu tiên, bắt đầu tưởng tượng tương lai của mình và Doãn Việt, lần đầu tiên, buông tha những ý niệm ngày xưa, lần đầu tiên, bỏ qua rụt rè.
      tart_trung thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 37

      Hôm sau, công việc Doãn Việt bận rộn nhưng lần này lại biến mất vô cớ, gọi điện thoại cho Bình Phàm.

      đương ấy, cần phải ngày ngày ở chung chỗ. Bình Phàm nhớ lại họ cùng chị họ nhà mình, lúc đương cả tuần thường xuyên thấy mặt đâu, cuối cùng còn chưa tu thành chính quả nằm giường cả rồi.

      Cho nên , đây phải chuyện gì lớn.

      Bình Phàm ngoài miệng an ủi mình như vậy, nhưng rốt cuộc, trong nội tâm vẫn có chút bất an.

      Vì dời lực chú ý, chỉ có thể đem mục tiêu chuyển sang công việc, chăm chỉ đến nỗi hiệu trưởng đại nhân xuất ra lưng mồ hôi lạnh, ngày đêm bảo vệ bồn hoa trong phòng làm việc thoát khỏi tên Đổng Tiểu Dưa ăn trộm, cơ sở đó còn phải đề phòng cái ghế nhà mình bị Bình Phàm chiếm , hiệu trưởng đại nhân phải là tâm trí quá mệt mỏi.

      Mặc dù hai ngày nay có cách nào gặp mặt, nhưng lúc cơm tối, Doãn Việt vẫn đúng hạn gửi tin nhắn đến, quan tâm Bình Phàm ăn cơm hay chưa.

      Như thế rất tốt, Bình Phàm thõa mãn vui vẻ.

      Tối thứ sáu, Doãn Việt gọi điện tới, hẹn sáng mai Lâm Sơn du ngoạn, Bình Phàm hớn hở đồng ý.

      Để điện thoại xuống, lập tức chọn quần áo, chuẩn bị vật phẩm trang sức, loay hoay vui vẻ, sáng ngày hôm sau ăn diện tỉ mỉ.

      Thơ cổ có : Nữ vi duyệt kỷ giả dung.

      (Con làm đẹp vì người mình )

      Doãn Việt như cũ lái xe tới đón, thân quần áo thoải mái mặc vào người lại có vẻ cao cấp hơn mấy phần.

      Đàn ông có bộ dáng đẹp cũng rất có ưu thế.

      Đây là lần đầu gặp mặt sau cái đêm lạnh nhạt ấy. Bình Phàm vốn có chút lúng túng, trộm dò xét sắc mặt Doãn Việt nhưng lại thấy cái gì dị thường, cho nên cũng từ từ yên tâm.

      Càng ngờ chính là, Doãn Việt mở miệng xin lỗi: "Xin lỗi, hai ngày trước lại có vụ án tử."

      Đồng chí Bình Phàm giác ngộ đó là đỉnh cao, vì dân trừ hại gì gì đó cực kỳ có lòng nhân ái, giáo sư nhân dân làm sao có thể lôi kéo cảnh sát nhân dân làm chân sau cơ chứ? Lúc này lắc đầu, tỏ vẻ tuyệt đối có thể hiểu.

      Xe lên núi, bóng cành lá lướt qua trước cửa sổ thủy tinh của xe, mặt kính như nước, loại sạch xa xỉ.

      "…." Mắt Doãn Việt nhìn phía trước, khóe môi khẽ nhúc nhích, ủ ra câu: "Uất ức em."

      Giọng rất , tai người nào hơi kém nhất định có cách nào nghe được.

      Nhưng câu rất như thế, Bình Phàm lại nghe thấy, cũng rung động cõi lòng.

      Trái tim giống như bị bàn tay to nắm lấy, thoải mái đến bủn rủn.

      Khoảnh khắc đó, thế giới Bình Phàm, hoa nở hoa tàn, yên tĩnh tiếng động.

      Phảng phất non nửa cuộc đời gặp chuyện gì cũng đều tiêu tan, độc, cũng đáng giá —— Chỉ vì đợi chờ người đàn ông trước mặt này đến.

      Chẳng qua là vì thế.

      Trong mắt có ấm áp đau nhói, vội vàng quay đầu, đem nước mắt nuốt xuống.

      Xe tiếp tục chạy đường núi, hai người ai cũng lời nào nữa, nhưng khí trong buồng xe lại ấm áp, cực kỳ thoải mái.

      Lâm Sơn cảnh đẹp u tĩnh, phảng phất như chốn bồng lai, đắm chìm trong đó làm người ta bỏ lại những tiếng động lớn xôn xao của đô thị phía sau, tâm tình thoải mái.

      Hai người xuống xe, bộ lên thang đá, hơn ngàn bậc chân Bình Phàm cũng có cảm giác chua, chắc là vì có người đó bên cạnh.

      Giữa sườn núi có ngôi chùa cổ, tương truyền nếu cầu duyên rất linh nghiệm, vì vậy hương khói luôn nghi ngút, trở thành nơi nổi tiếng nhất Lâm Sơn.

      Bình Phàm cùng Doãn Việt tiến vào, quỳ lạy trong miếu Quan , trước tượng phật trang nghiêm, Bình Phàm thành kính quỳ lạy, rung hộp quẻ bói.

      Vận khí rất tốt, là quẻ tốt nhất.

      Tiếng đàn thánh thót trao duyên, hằng nga cung trăng xứng hùng, chẳng những đành đôi còn phượng lữ, kỳ lân bước đến trao phúc lành.

      Quẻ tốt quẻ tốt, khiến cho tim Bình Phàm xuân tâm vô cùng nhộn nhạo.
      tart_trung thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 38

      Vốn là miếu linh nghiệm nhất, Bồ Tát linh nghiệm nhất cũng như vậy, chừng Doãn Việt chính là chân mệnh thiên tử của cũng chưa biết chừng.

      Tám chín phần mười.

      Cầm lấy quẻ, bối cảnh phía sau Bình Phàm tràn đầy hoa đào.

      lúc hoa hoa nở vui mừng, chuông điện thoại của Doãn Việt lại vang lên.

      giáo dạy văn ở trường tiểu học , tình tiết chuyện xưa nhất định phải thay nhau nổi lên, khúc mắc ngừng, lúc này mới được xưng tụng là câu chuyện xưa đẹp.

      Mà Bình Phàm cảm thấy, chuyện mình và Doãn Việt bị phá ngang tuyệt đối là chuyện xưa đẹp.

      , chất lượng điện thoại trái táo của đồng chí Doãn Việt cũng được tốt, chỉ cần đứng gần chút là có thể nghe thấy tiếng của đối phương.

      Lỗ tai Bình Phàm thính, phát bên trong truyền ra giọng nữ.

      Lỗ tai Bình Phàm linh, phát giọng nữ bên trong rất quen thuộc.

      Lỗ tai Bình Phàm nhớ tình bạn cũ, phát giọng nữ quen thuộc bên trong chính là của Phương Nhan.

      Ngoan ngoãn đứng bên trong đám đông, lúc này người càng đến càng đông.

      Nhưng mà có gì, trải qua kế hoạch thu mua đồ ăn vặt, Bình Phàm đối với Doãn Việt vẫn có chút tin tưởng, cho nên, giữ bình tĩnh, chững chạc, nghiêm cẩn.

      Nếu tham khảo thành tựu của trong quá trình ngồi ghế nhà trường biết.

      Lòng tin của Bình Phàm nương luôn luôn đủ. Lúc học tiểu học ràng bài thi được 90 điểm đỏ au mà vẫn gọi mọi người chung quanh nhìn xem thử, hoài nghi đây là do 60 viết nhầm.

      vất vả, lần này lòng tin mới tràn đầy, ngờ ông trời lại giáng xuống đại nạn lên đầu Bình Phàm. Khổ tâm, đau xương cốt, đói bụng, thiếu cái nào, cứ theo thứ tự mà ra.

      tóm lại, tóm lại là, bạn học Bình Phàm gặp hạn.

      Doãn Việt luôn luôn vững vàng trong trẻo thế mà lại có chút gợn sóng : "... Cậu bây giờ ở đâu... Ừ, tớ đến ngay."

      Ý chính là, lập tức đến chỗ Phương Nhan?

      Nếu vừa rồi Bình Phàm là thực vật đại chiến cương thi ngừng cho hoa hướng dương nở ra, vậy bây giờ Bình Phàm chính là bị từng đợt băng giá đánh thẳng vào cải thìa.

      Cúp điện thoại, Doãn Việt chuyển hướng Bình Phàm: " xin lỗi, có chuyện rất quan trọng, phải tới ngay."

      Cho tới bây giờ Doãn Việt vẫn trấn định tự nhiên làm cho Bình Phàm có cảm giác cho dù nhà trong đêm biến thành chocolate cũng nhăn mày cái.

      Nhưng bây giờ ngay trước mắt, lần này quân như mưa lớn ập xuống hồ nước, mặc dù yên lặng nhưng vẫn còn động.

      Bình Phàm thở dài, thở dài, dường như đem hết khí trong lồng ngực đều xuất ra ngoài, suy yếu đến xương cốt muốn rơi rụng hết.

      ra là, khi gặp Phương Nhan, có cách nào bình tĩnh.

      Nhưng thua cũng muốn thua có khí chất, Bình Phàm mỉm cười, nụ cười như bóng mát trong rừng cây, tươi mát tự nhiên : " sao sao, , em ở đây chơi chút, phong cảnh rất đẹp."

      Doãn Việt suy nghĩ chút: "Nếu , đưa em về nhà trước?"

      " cần, cần! ! !" Bình Phàm lui về phía sau bước, nắm chặt cái quai mảnh khảnh của túi da: ", cứ về ."

      Doãn Việt nhìn , dừng chút mới : "Cẩn thận chút, lát nữa gọi điện cho em."

      Bình Phàm đồng ý, sau đó đứng đỉnh núi, nhìn Doãn Việt bước nhanh xuống ngàn bậc thang đá, nhìn Doãn Việt ngồi lên xe, nhìn Doãn Việt tan biến giữa núi rừng.

      Cái quẻ trong tay, phảng phất như khối sắt nóng đỏ, rất phỏng tay.

      Đứng ở đỉnh núi, quan sát cả vùng đất, Bình Phàm rất muốn giống mấy đồng chí hộ pháp phi thân cái.

      Dĩ nhiên, bạn học Bình Phàm rất thuần khiết, cái từ phi thân này phải là hàm nghĩa rộng.

      (Chắc ý là nhảy xuống ấy)

      người đứng đỉnh núi cũng có gì thú vị. Xuống núi, đường vô tình gặp mấy người coi bói, tất cả đều híp mắt liếc tròng làm ra vẻ mê mang, lời kịch cũng cùng câu.

      nương, dây tơ hồng kết, ôi chao, chuyện tốt gần tới rồi.

      Tâm tư Bình Phàm chết chìm, có tai như điếc.

      , mê tín phong kiến đáng tin a.

      núi có xe buýt, chỉ có thể dựa vào hai chân cứng rắn mà , đợi đến khi Bình Phàm về tới nhà xế chiều, toàn thân xụi lơ nhưng cũng dám chợp mắt, sợ bỏ qua điện thoại của người kia.

      Dù sao tâm cũng động, muốn hoàn toàn buông tay phải dễ dàng.

      Mở laptop, mở vô số websites, nhưng chút nội dung cũng xem vào, ngay cả vào nhà vệ sinh cũng mang theo điện thoại, chỉ sợ để ý, bỏ qua điện thoại của ch Doãn Việt.

      Nhưng Doãn Việt luôn luôn hăng hái lần này vô cùng hăng hái, suốt cả ngày ngay cả tiếng hừ trong cổ họng cũng có.

      Bình Phàm mất bình tĩnh, dù sao cũng là , cũng có thất tình lục dục, lúc này tức giận, quyết định dao sắc chặt dây rối, hoàn toàn đem tất cả dấu vết của Doãn Việt trong sinh hoạt loại bỏ hết.

      Số di động của , thủ tiêu.

      QQ của , thêm vào sổ đen.

      Cái chăn từng đắp, vứt bỏ.

      Cuối cùng chỉ còn lại căn nhà chocolate cùng làm bỏ trong tủ lạnh kia, ăn hết.

      Cũng thèm rửa tay, trực tiếp phủi phủi, bẻ từng cục nhét vào miệng, e sợ trì hoãn hồi nữa căn nhà mềm ra thành hình thù quái dị.

      Ngôi nhà tinh xảo bị phá thành từng mảnh , khó coi.

      Nhưng hơn mười phút đồng hồ sau, Doãn Việt người này vẫn hoàn toàn mất tung mất tích.

      ra, người tiến vào hoặc bước ra khỏi sinh mệnh của người khác cũng rất dễ dàng.

      Chẳng qua, quá trình lại là thống khổ.

      chỉ tâm linh, còn có thể xác.

      Ví dụ như, giờ phút này bụng Bình Phàm đau đến như có đao nhọn khuấy đảo bên trong.

      Hai mắt biến thành màu đen, mồ hôi ra như mưa, Bình Phàm đau đến kêu rên.

      Đây là vừa thất tình vừa gặp bụng đau, Bình Phàm cảm thấy mình quả thực chính là xui xẻo đến Vương mẫu nương nương cũng cảm động.

      Nhưng có oán ông trời cũng vô dụng, tự cứu mình quan trọng hơn.

      Bình Phàm giống như con ốc sên , bò đến bên điện thoại di động. Cha mẹ gần đây Hải Nam chơi, cho dù có phóng máy bay cũng về kịp, chỉ có thể bấm số Mộc Mộc, thất thanh kêu cứu mạng.

      may bên cạnh còn có người bạn tốt, nếu có chết cũng biết mình chết như thế nào.

      Mười phút đồng hồ sau, Mộc Mộc kéo Trang thập tam công tử quần áo bồng bềnh đến đây cứu giá.

      Bình Phàm còn sinh lực để bát quái hai người bọn họ vì sao lại ở cùng chỗ, động tác duy nhất chính là bắt lấy tay áo của Trang thập tam, hơi thở mong manh.

      Công ~ tử ~ cứu ~ mạng ~

      Trang thập tam công tử cười nhạt: nương chớ vội, đợi ta uống chút trà trước .

      Sau đó, Trang thập tam trực tiếp vào bếp, lấy ra trà trúc diệp thanh mà Bình Phàm trân quý bắt đầu pha.

      May là Mộc Mộc có đủ nghĩa khí, lập tức tranh luận với : cũng quá quá đáng, gọi tới vốn để cứu người, vì sao động tác chậm chạp như vậy, định kéo dài đến bao lâu hả?

      Trang thập tam mút trà xanh, cười yếu ớt lạnh nhạt: Giữa ban ngày, xã hội hài hòa, nương xin chú ý tìm từ.

      Sắc mặt Bình Phàm trắng bệch, lần đầu tiên trong đời sinh ra ý muốn muốn văng tục thô lỗ.

      Mộc Mộc khéo hiểu ý người, chú ý tìm từ mà ngược lại động võ luôn. chưởng níu lấy cổ áo Trang thập tam: rất đáng giận, lần trước làm thịt bổn nương số tiền lớn nợ cũ còn chưa tính hết, lần này lại tỏ vẻ thiêu thân như thế, chớ trách tôi đại khai sát giới.

      Trang thập tam chút hoang mang, dưới tình huống bị túm cổ áo như vậy vẫn tiếp tục uống trà: nương thế sai rồi, lần trước ràng là muốn làm thịt tại hạ mà như nguyện ý.

      Rất tốt, hai người hoàn toàn để ý đến người nằm mặt đất.

      Bình Phàm chịu nổi nữa, quyết định tự mình chấm dứt, đập đầu xuống sàn nhà cái, như ý muốn - té xỉu.

      May là hai người trong phòng bếp còn có nhân tính, lúc Bình Phàm kề cận cái chết liền đưa vào bệnh viện.

      Sau đó chính là trận bối rối, lúc Bình Phàm hơi tỉnh táo lại mới phát mình mặc đồ ngủ nằm giường bệnh trong bệnh viện.

      Viêm ruột cấp tính, căn cứ theo lời bác sĩ chẩn đoán, ăn đồ sạch .

      Nhất định là căn nhà chocolate kia, Bình Phàm rơi lệ đầy mặt, đoạn chuyện xưa với Doãn Việt này là vừa thương tâm vừa thương thân.

      Phòng bệnh có hai người, bên cạnh cũng là em thanh tú, nhưng cảnh ngộ lại khác rất lớn với Bình Phàm. Bạn trai người ta cả ngày hầu hạ bên, vô cùng ân cần, so sánh Bình Phàm lại càng thêm ảm đạm.

      Bất đắc dĩ, chỉ có thể vò mẻ cho sứt luôn, với Mộc Mộc đến nhà trẻ xin phép dùm, lấy dùm điện thoại dùng laptop, cả ngày ở trong bệnh viện đánh thực vật đại chiến cương thi.

      Thất tình cũng phải sống mà, Bình Phàm an ủi mình như vậy.

      Hai ngày sau, Mộc Mộc ngồi bên giường bệnh, gương mặt hóa trang tinh xảo có chút méo mó.

      Dù sao cũng là bạn tốt nhà mình, Bình Phàm hỏi thăm: "Cậu và Trang thập tam nhau à?"

      Kết quả suy đoán là sai lầm, Mộc Mộc nghe vậy vô tình ngừng lại con dao nhọn.

      ấy vuốt móng tay đỏ chót của mình, Bình Phàm nghi ngờ: "Vậy cậu rối cái gì vậy?"

      Lúc Mộc Mộc ra lý do bản thân mình rối rắm Bình Phàm cũng rối theo, ruột non cũng khuấy đảo ba vòng.

      Ngày hôm qua, Doãn Việt gọi cho Mộc Mộc hỏi thăm tung tích Bình Phàm.

      Theo như Mộc Mộc hiểu Doãn Việt qua lại với Bình Phàm nhà mình nhưng ra lại thầm Phương Nhan bại hoại, cho nên nghe cũng thèm nghe, trực tiếp ngắt máy.

      À, bây giờ tới tìm , Bình Phàm nghĩ.

      Trầm mặc hồi, cuối cùng cầm lấy điện thoại di động của Mộc Mộc, bấm cái số bị mình thủ tiêu kia.

      "Lâm tiểu thư?" Bên kia, Doãn Việt dường như nhớ được số của Mộc Mộc.

      Giọng cường tráng có chút từ tính.

      Ngực trái Bình Phàm căng thẳng, chóp mũi có chút cay cay, dùng sức đè nén cảm xúc nổi lên, : "Là em."

      Nhưng chỉ ra hai chữ ngắn ngủn thôi mà cổ họng đau đau.

      Bên kia dừng chút, hít hơi, hồi lâu sau mới truyền đến câu: "Bình Phàm."

      Cũng hai chữ ngắn ngủn nhưng rơi vào tai Bình Phàm lại giống như a- xít sun-phu-rít, ăn mòn xương cốt.

      "Em ở đâu?" Doãn Việt hỏi.

      "Bệnh viện." Bình Phàm .

      " tới tìm em " Giọng Doãn Việt nhè ; "Khỏe ?"

      Bình Phàm rất muốn , ừ, vô cùng vô cùng khỏe, nhưng mấy chữ này giống như núi đè, có cách nào bật thốt nên lời.

      Chẳng qua là, dù sao cũng đều là người trưởng thành, như thế nào nữa cũng có thể khống chế bản thân mình.

      Hít sâu cái, Bình Phàm lắc đầu, phảng phất như Doãn Việt đối diện mình: " được, Doãn Việt... Em cảm thấy chúng ta hợp, sau này nên liên lạc nữa."

      Tiếp theo, "Sập" tiếng cúp điện thoại.

      Mộc Mộc nhìn , ánh mắt sùng bái sáng ngời, gì kia, quả nhiên là chó sủa là chó cắn người, tiểu Bình Phàm quả nhiên đủ quyết tuyệt.

      Cúp điện thoại, Bình Phàm tiếp tục đánh thực vật đại chiến cương thi.

      Mặc dù bề ngoài có gì khác thường, nhưng Bình Phàm biết, nơi nào đó trong lòng mình bị thương .

      Mấy ngày nay, vào ban đêm, nhìn lên mặt trăng bên ngoài cửa sổ, ngực trái mơ hồ đau nhói.

      Hạt đậu từng ước mơ ước cùng loại người như Doãn Việt long phượng hồi đương, cho dù thất bại, nhiều năm sau có nhớ lại cũng là hồi ức giống như tằm ăn rỗi.

      Còn chân chính thử qua mới hiểu được, mình chịu nổi.

      Nhận được quá nhiều hưng phấn, mất liền chịu nhiều thống khổ.

      Như vậy tốt lắm, cứ cùng người bình thường sống cuộc đời bình thường, mặc dù quá vui nhưng, cũng quá buồn.

      Trang bị tinh lực, tập trung vào trò chơi, đánh thẳng đến khi nhập thần, đột nhiên có cảm giác khí trong phòng bệnh có chút khác thường.

      Lơ đãng ngẩng lên đầu, ngón chân Bình Phàm xòe ra liền cứng lại.

      Đồng chí Doãn Việt đứng trước giường bệnh của .
      tart_trung thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 39

      Việc lớn, việc lớn nha. Bình Phàm cảm thấy bộ lòng mới hồi phục chưa được vài ngày của mình lại bắt đầu xoắn.

      Cơ quan công an nước ta quả nhiên thần thông quảng đại, mới gọi cú điện thoại mà người dịch chuyển tức thời .

      Cái gì là thực lực của nước? Đây chính là thực lực của nước.

      Đem vấn đề cảm thán này bỏ qua bên trước , , bạn học Doãn Việt này đến đây gặp tột cùng là muốn làm cái gì?

      Hơi khẩn trương cùng hơi kích động làm cho Bình Phàm siết chặt chăn.

      Ánh mắt Mộc Mộc ở bên có chút đăm đăm, Bình Phàm hiểu, đứa này cứ nhìn thấy suất ca như vậy.

      Dĩ nhiên, ngoại trừ Trang thập tam công tử, nhìn thấy , ánh mắt Mộc Mộc đỏ lên.

      Thỏ nóng nảy muốn cắn người chính là ý này.

      Lúc này Bình Phàm mới nhớ tới chuyện hình như Mộc Mộc chưa lắm người trước mặt, ánh mắt nhìn đăm đăm này chính là Doãn Việt.

      Giới thiệu sao, cảm thấy có chút khó khăn.

      Giờ phút này, rốt cuộc nên coi Doãn Việt là bạn trai trước hay là bạn tới thăm?

      Rối, rối a, vô cùng rối a.

      May mà trước khi rối đến mức đau trứng Doãn Việt mở miệng. Giọng trầm thấp, từng chữ từng chữ phảng phất dường như dừng lại chút: "Khá hơn chút nào chưa?"

      "Ừ, khá hơn rồi." Bình Phàm quyết định xem như người bạn đến thăm mình.

      Bạn Bình Phàm.

      hơn, thầm cảnh báo chính mình, đừng đập loạn nữa tim ơi, đừng đập loạn nữa tim ơi.

      Doãn Việt tiến về phía trước bước, động tác lớn, gây bất kỳ áp lực nào cho Bình Phàm.

      "Vì sao bị bệnh ?" Doãn Việt hỏi.

      Bình Phàm nằm đó, từ góc độ này nhìn lại, thân hình Doãn Việt cao thẳng tuấn tú hơn rất nhiều.

      cây dương liễu khỏe mạnh a.

      "Ăn tầm bậy tầm bạ gì đó, tiêu chảy." Mộc Mộc cường lực sáp ~ vào, muốn cùng suất ca tiến hành tiếp xúc qua lời .

      Bình Phàm đau tim, tuy lý do này rất thực, nhưng mà chẳng duy mỹ chút nào, là bạn tốt, tại sao có thể bán đứng nhau như thế?

      chẳng có nghĩa khí chút nào.

      "Dù thức ăn có ngon cũng nên ăn nhiều." Doãn Việt .

      Giọng kia, giống như hạt hoa sen tròn tròn, bao quanh bên ngoài là tầng trách cứ mỏng, mà bọc bên trong, chính là nồng đậm thứ gọi là ân cần.

      Những lời này rất mỹ vị, chỉ vẻ bên ngoài, ngay cả bên trong còn tỏa ra hơi ấm lan vào lồng ngực.

      "Tại sao ăn nhiều như vậy?" Doãn Việt hỏi tiếp.

      Mộc Mộc bị cảm động, lập tức đem trở thành người nhà, để ý bốn tám ba mươi sáu, bật thốt lên bắt đầu nghiệp bát quái của mình: "Chuyện , bị bạn trai đá thôi."

      những lời này, khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Mộc quả có chút xíu kiêu ngạo, dù sao bạn tốt nhà người ta thất tình nuốt thuốc ngủ, còn bạn tốt nhà mình thất tình nuốt chocolate, như vậy rất khỏe mạnh rất bảo vệ môi trường rất xanh biếc vô hại.

      "Bạn trai?" Doãn Việt những lời này, mỗi tiết phát ra càng lúc càng trầm thấp, dấu chấm hỏi cuối cùng lòng vòng nơi cổ họng, có chút gợi cảm.

      Bình Phàm cảm thấy, cảm thấy bạn học Doãn Việt rất đặc biệt, toàn thân cao thấp đều là mùi vị dương cương đàn ông, nhưng luôn luôn lộ ra chút gợi cảm.

      Làm cho người ta kinh ngạc, làm cho người ta bị mê hoặc.

      Bình Phàm lơ đãng bị mê hoặc, đến nỗi còn chú ý tới vị bạn tốt nguy hiểm bên cạnh kia.

      Được phép buồn bực hai ba ngày, Mộc Mộc bát quái có thừa, hừng hực thiêu đốt bùng lên, lúc này liền lên tiếng giải đáp nghi vấn: " tên họ Doãn bại hoại, ai nha~, nhắc tới nữa. Đúng rồi, là ai? Vì sao tôi chưa từng nghe Bình Phàm nhắc tới bên cạnh ấy còn có vị suất ca đến bực này?"

      Hoa nở đẹp lắm, Bình Phàm cảm thấy mình có thể chết rồi.

      Doãn Việt vẫn thủy chung đứng đó, vẻ mặt bình tĩnh như nước: "Tôi tên là, Doãn Việt."

      Thế giới hoàn thành, Mộc Mộc cảm thấy mình có thể chết rồi.

      Mộc Mộc dù sao cũng là Mộc Mộc, sau 1 phút đồng hồ thất thần mù mắt mất thính giác khống chế được bản thân, liền như có việc gì hướng về phía ngoài cửa phòng bệnh bóng người : "Bác sĩ chờ chút, tôi lập tức tới ngay."

      Sau đó, ve sầu thoát xác, chuồn mất, bỏ lại Bình Phàm mình đối mặt với gió thổi mưa giông trước cơn bão - Doãn Việt.

      có nghĩa khí a, có nghĩa khí a, Bình Phàm vì mình kết bạn cẩn thận mà cảm thấy vô cùng bi thương.

      Mặc dù ngoài mặt vẫn tĩnh táo dị thường, nhưng toàn thân Doãn Việt lại tản ra nồng đậm khí lạnh làm cho Bình Phàm sợ hãi.

      Nhưng tỉnh táo nghĩ lại, đâu có làm sai điều gì, cho nên lưng khỏi ưỡng thẳng lên.

      Tuy như thế, nhưng ánh mắt vẫn nhìn sàn nhà, cho nên biết giờ phút này vẻ mặt Doãn Việt như thế nào.

      khí trong phòng bệnh, rất cổ quái.
      tart_trung thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 40

      Trầm mặc giống như mây đen che phủ đầu Bình Phàm, ép tới khi cổ đau nhức.

      Tư vị này, rất khó chịu, cùng người toát ra khí lạnh cường đại ở chung chỗ quả rất bị áp lực.

      Bàng quang Bình Phàm lần nữa cảm thấy vô cùng áp lực.

      Ít nhất là ba ký rồi a.

      Lúc sắp hỏng tới nơi, Doãn Việt lại mở miệng vàng: "Theo như hiểu người bị vứt bỏ phải là ."

      thế tốt lắm, thế hay lắm, thế làm cho Bình Phàm nghẹn cứng.

      câu mang hàm nghĩa phong phú, làm cho đại não trơn nhẵn của bạn học Bình Phàm xoay chuyển lúc lâu.

      giống như, hình như là vậy a.

      Vừa nghĩ vậy, nhất thời cảm thấy rất băn khoăn, gì kia, dám đá bạn học Doãn Việt, là to gan lớn mật mà.

      Ý niệm trong đầu vừa ra, vũ trụ bị đập tắt ít, ánh sáng kia, so ra còn kém hơn cả que diêm cuối cùng trong tay bé bán diêm nữa a.

      "Đêm đó, em tắt điện thoại." Doãn Việt chuyện luôn luôn đơn giản, vô cùng tiết kiệm nướt bọt nhà mình.

      Nhưng trước đó sao? Chờ nhiều giờ như vậy mà? Nhớ lại, lồng ngực Bình Phàm sinh ra phen chua xót, bó uất ức, tinh thần thanh tỉnh hơn chút, ít nhất có thể bị khí lạnh của Doãn Việt xinh đẹp đánh bại, chưa đánh thua.

      Đúng vậy, coi như có gọi tới sao? Có thể xóa bỏ hành động bỏ núi chạy gặp Phương Nhan sao?

      Nhớ tới bóng lưng cao to vội vàng đường núi ngày hôm ấy, trong mắt Bình Phàm có chút chua xót, người đàn ông bỏ lại gặp người đàn bà khác, mặc kệ nguyên nhân gì cũng thể nào tha thứ được.

      Bây giờ, đến tột cùng Doãn Việt muốn như thế nào?

      Bình Phàm phải là người am hiểu chuyện đời, xem ra, Doãn Việt sợ là có chút khuynh hướng muốn hợp lại.

      Lục hấp dẫn rất lớn, Bình Phàm phải thừa nhận điểm này.

      Tướng mạo Doãn Việt cần phải , nhìn mắt, phẩm chất cũng tốt, cộng thêm tâm tính lương thiện, tuyệt đối là người đàn ông tốt, là đối tượng mà các phía sau tiếp phía trước tranh đoạt dành nhau gả.

      Bình Phàm hiểu, bỏ lỡ , sau này có thể gặp được người nào tốt hơn.

      đời này có Doãn Việt thứ hai.

      Nhưng, đời này cũng chỉ có Mộ Bình Phàm.

      Thứ Bình Phàm muốn cho tới bây giờ phải giàu sang, phải hời hợt, phải quyền thế, phải học vấn.

      Chỉ muốn người thương chính mình, người trong lòng trong mắt đều là mình.

      Điều kiện khá mà thương gì tôi cũng chỉ uổng công.

      Nếu như có tình cảm với nhau cứ dứt khoát lời lòng ra toàn bộ.

      Khát vọng cả đời của tôi là được người thương che chở, yên ổn qua ngày, cẩn thận bảo bọc.

      để tôi sợ hãi, để tôi khốn khổ, để tôi lưu lạc khắp nơi, để tôi có chỗ tựa.

      Nhưng người này, tôi biết, tôi luôn biết, ấy vĩnh viễn phải.

      nhớ, có viết như vậy.

      Ở nơi đô thị thép này, tình người lạnh lùng, thất vọng cứ ngày ngày phát sinh, Bình Phàm biết người kia có thể vĩnh viễn xuất .

      Nhưng dù sao bản thân mình cũng chưa coi là già, sâu trong đáy lòng còn tồn tại tia hy vọng.

      Bình Phàm muốn thử chờ đợi, cho dù kết quả là thất vọng, ít nhất cũng đợi được, như vậy hối hận.

      Cứ như vậy thôi.

      Đại não của con người kỳ diệu, có vô số ý nghĩ, dắt díu dính chùm, đan đan xen xen. Nhưng mà hồi sau, tất cả đều hoàn thành.

      Đến cuối cùng, chỉ có thể thốt ra câu nhàng.

      "À, vậy sao."

      có dinh dưỡng, có hàm nghĩa, chẳng qua là à tiếng.

      hơn.

      Đây chính là câu trả lời của Bình Phàm.

      Có lẽ, Doãn Việt chắc ngờ câu trả lời của chỉ có như vậy, cho nên nhất thời đáp lại nửa từ.

      Trầm mặc tụ tập thành mây, lần nữa bao trùm trong phòng bệnh.

      Lúc hai người bắt đầu hít thở thông cổ hơi thở đàn hương nhàn nhạt bay tới, tràn đầy phòng bệnh, khí tinh khiết.

      "Phàm, hôm nay khá hơn chút nào chưa?" Giọng của Trang thập tam công tử.

      Đó phải gọi là thân mật vô cùng, đó phải gọi là coi ai ra gì, đó phải gọi là 100 phần trăm dịu dàng, lưng Bình Phàm bắt đầu tiết ra mồ hôi lạnh.

      Gì kia, thập tam công tử sao có thể chém lung tung như vậy, tên thể la loạn bậy a, ngày thường ràng phải chỉ gọi Mộ tiểu thư thôi sao, tại sao bây giờ lên cơn động kinh, gọi đơn giản đến thế?

      Hơn nữa chỉ gọi thân thiết như vậy, còn trực tiếp tới bên giường, nhàng ngồi xuống, tư thế quả rất tiên, làm cho người ta vui mắt vui tai.

      So với Doãn Việt, còn có tư vị khác.

      xong, hỏi cũng hỏi tiếng, bàn tay trắng nõn nắm lấy cái ót Bình Phàm, lấy trán cũng trán Bình Phàm.

      "Ừ, hôm nay nóng rần lên."

      Giọng toát ra nồng đậm ân cần.

      Bình Phàm mấp máy miệng: "Trang tiên sinh, ..."

      còn chưa dứt lời, Trang thập tam công tử liền vui: "Phàm, em xem chúng ta như vậy, vì sao em còn khách khí, lại còn gọi là Trang tiên sinh?"

      Bình Phàm cảm thấy mình rất là uất ức, gì kia, ôi chao công tử, tôi chỉ người qua đường giáp trong hai lần cùng Mộc Mộc gây lộn, quan hệ nông cạn như vậy, đào đâu ra như vậy như ? Tội gì phải ra lời này làm hỏng danh tiết của tôi ?

      Mộc Mộc vẫn cho rằng đầu óc Bình Phàm đơn giản, kinh nghiệm xã hội chưa đầy, hôm nay Bình Phàm nghiệm lại lời này thấy rất đúng.

      ra, thủ đoạn Trang thập tam công tử bại hoại hủy danh tiết của còn ở phía sau.

      Ăn đậu hủ của Bình Phàm còn chưa đủ, Trang thập tam công tử kéo ống tay áo bồng bềnh bay bay tới bên cạnh Doãn Việt, đưa tay, nho nhã lễ phép: "Chào , tôi là Trang thập tam, là ân nhân cứu mạng của Phàm."

      Cân nhắc lại, Bình Phàm cảm thấy lời này ở góc độ nào đó vẫn là .

      "Hôm đó, hai chúng tôi gặp nhau trong ngôi nhả cổ ở vùng ngoại ô. Vừa vào sân, chỉ thấy lá trúc hơi vãi đầy đất, rêu phong đậm nhạt, phong cảnh rất đẹp nhưng lại tịch mịch. Trong phút chốc, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, tơ hồng nảy sinh. ngờ, đột nhiên luồng gió quỷ quái nổi lên bốn phía, cát bay đá chạy, quỷ khóc sói gào. Bình Phàm chịu đựng nổi, ngã xuống đất ngất , tôi là thư sinh cứu mỹ nhân, ôm ấy vào bệnh viện. Như thế… như vậy, như vậy… như thế, hai người qua lại, thành ra quan hệ như bây giờ."

      Trang thập tam công tử tiếp tục .

      Cân nhắc hồi nữa, Bình Phàm cảm thấy lời này ở góc độ nào đó là cực kỳ hư ảo.

      Đoạn trước là Tây sương ký, đoạn sau là Tây du ký.

      hòa hợp a, rất hòa hợp.

      xong lời kịch, lần nữa Trang thập tam bay bay trở về bên cạnh Bình Phàm, dùng giọng nhão nhoẹt có thể dìm người chết đuối : "Phàm, em buồn bực cả ngày rồi, chúng ta ra ngoài dạo chút ."

      xong, đem laptop gối Bình Phàm vất qua bên, lôi ra khỏi phòng bệnh.

      Bình Phàm vì laptop của mình mà bi ai.

      Tôi thương xót thực vật đại chiến cương thi a! ! !

      Sau khi ra, bắt gặp Mộc Mộc, lúc này mới hiểu tất cả là do ấy giở trò quỷ, nhờ Trang thập tam giả bộ thanh cao, giả bộ là người theo đuổi Bình Phàm, chọc tức Doãn Việt.

      Có người cùng đoạt bánh bao, bánh bao mới ngon nha, Mộc Mộc như thế.

      ra là như vậy, ra là như thế.

      Bình Phàm bừng tỉnh, nhưng có chút hiểu: Trang thập tam đâu phải là người thích chõ mõm vào chuyện người khác, Mộc Mộc làm sao mà thuyết phục được ?

      Chỉ thấy trong nháy mắt, thiếu nữ Trang thập tam xinh đẹp biến thân, khôi phục lại vẻ trong trẻo lạnh lùng phiêu dật nguyên trạng, vuốt vuốt đầu tóc, ở bên tai Mộc Mộc giọng câu: "Nhớ kỹ hiệp nghị của chúng ta."

      Lời này vừa ra, gương mặt luôn luôn xinh đẹp lạnh lùng của Mộc Mộc sinh ra cỗ mây hồng.

      Bình Phàm ngộ ra, Mộc Mộc nhất định là đáp ứng điều kiện của Trang thập tam nên mới có thể sắm vai làm người theo đuổi . Mà nhìn bộ dáng Mộc Mộc, điều kiện kia, nhất định rất tà ác, rất hài hòa, tràn đầy nội dung cấm kỵ a!

      Đại chiến chú Jesus VS Như Lai cũng có đặc sắc như vậy.

      Bình Phàm rất kích động.

      Chẳng lẽ hai người này lập khế ước hôn nhân, phát sinh tình sâu sắc tàn bạo rồi?

      , máu chó là chuyện dễ thương nhất !

      Bát quái muốn hỏi kỹ lại tiếp lấy Thiết Sa chưởng của Mộc Mộc, thiếu chút nữa ho ra cả phổi. Bình Phàm than thở mình bạc mệnh, dám hỏi lần nữa, chỉ có thể biết điều chút trở về phòng.

      Phòng bệnh bóng người, Doãn Việt thấy tung tích.

      Còn ở lại mới là kỳ quái. Bình Phàm cười khổ, rồi, cũng , từ nay về sau, người đường người tôi đường tôi, gặp nhau nữa, cũng quen biết nữa.

      Trong phòng dường như còn vươn lại mùi vị của Doãn Việt. Bình Phàm tham lam lần cuối cùng hít lấy, đột nhiên nhớ lại, lúc Trang thập tam kéo ra ngoài, ánh mắt của Doãn Việt vẫn dán sau lưng , nhìn ra nhiệt độ gì.

      Cứ như vậy .

      Cứ như vậy .

      Bình Phàm ôm laptop, tiếp tục đột phá trò chơi.

      Chẳng qua, hình ảnh trước mặt bị nước mắt vây quanh, có chút mơ hồ.

      Ngày hôm sau xuất viện, vừa đúng chủ nhật, chị họ đánh cú điện thoại gọi tới, cả nhà tụ tập lập sòng bài, ba chân thiếu , gọi hồn nhanh nhanh phi đến đây cứu giá.

      dám từ chối, vội vàng phóng xe tới nhà chị họ.

      Nhà rất chị họ rộng rãi, cho nên cả gia đình tụ hội gặp nhau đều cử hành tại đây. Nhấn chuông, tay cầm muôi xào, eo buộc tạp dề, rể chạy ra mở cửa. Đây là người có quan hệ rất tốt với Bình Phàm từ lúc lớn lên đến giờ.

      Nhưng hôm nay, vẻ mặt rể có chút khác thường, giống như nín cười.

      Kể từ mười lăm năm trước lúc rể bị chị họ xinh đẹp hấp dẫn, từ đó rơi vào A Tị Địa Ngục, vĩnh viễn có thời gian xoay sở, bên ngoài có công việc, về nhà có việc nhà, chú ý còn bị bà tổ xoay quần trận.

      Chẳng lẽ bị chị họ bạo lực gia đình nên có vấn đề rồi? Đứa này, số là khổ a, Bình Phàm vì và rơi nước mắt đồng tình phen.

      ngời rể phun ra câu làm Bình Phàm cảm thấy nước mắt đồng tình kia nên giữ lại cho mình hơn.

      rể rất đúng: "Bình Phàm à, bạn trai của em tới."

      Rướn cổ nhìn vào phòng khách bên trong, vị Doãn Việt có hóa ra tro cũng nhận ra kia an vị ngay trung tâm ghế sa lon, bị đám đàn bà trong nhà vây bắt hỏi thăm việc nhà.

      Ông trời , bạn trước đáng sợ, Bình Phàm , bạn trai trước cũng đơn giản.

      Còn chạy tới đại bản doanh nhà , chẳng lẽ tới để tố cáo?

      Thôi, quản được nhiều thế, ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách. Bình Phàm xoay bàn chân bôi mỡ, muốn chạy.

      Nhưng chị họ lại tinh mắt, mở miệng gọi lại: "Bình Phàm, mau vào đây! ! !"

      còn cách nào khác, chỉ có thể kiên trì vào.

      Nhưng ngờ, thân thích trong phòng ai cũng nhìn , mặt đều treo nụ cười giống y rể.

      Bình Phàm chịu nổi a! ! !

      đời trước họ Vương của Bình Phàm lúc này từ nhà vệ sinh ra, nhìn thấy Bình Phàm liền đẩy tới ngồi bên cạnh Doãn Việt, cười mở miệng: "Ai nha nha, xem , xem , thấy tôi lợi hại chưa, tìm cho Bình Phàm người tốt như vậy."

      Bình Phàm hiểu tâm tình của : từ nay mỗi buổi cơm đều có thể nhìn mặt Doãn Việt rồi, tiết kiệm bao nhiêu hũ cơm của mẹ a!

      Mà càng làm cho chịu nổi chính là: Doãn Việt bên cạnh.

      Rốt cuộc, rốt cuộc muốn làm cái gì?
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :