1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đi Xem Mắt - Tát Không Không (73 chương + PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 26

      Bình Phàm cảm giác mình rất là bi kịch.

      Mặc dù đồng chí Doãn Việt rất tuấn tú, mặc dù trong mắt người khác mình coi như là đã chiếm tiện nghi, mặc dù cảm giác cũng kém.

      Mặc dù có rất nhiều mặc dù, nhưng lại có vấn đề rất nghiêm trọng là ———— đây là nụ hôn đầu của bạn học Bình Phàm.

      Cho nên, khắc lúc môi Doãn Việt rời khỏi kia, khắc đầu óc từ ngất ngây chuyển sang thanh tĩnh kia, Bình Phàm tự cháy.

      Mặt đến cổ đều hồng, hiển nhiên giống như trái ớt .

      Ngẩng đầu nhìn trời, ánh sao sáng như ngọc, cúi đầu ngắm sông, sóng nước lăn tăn, trong chớp mắt hành động kia chạm sâu vào linh hồn . Bình Phàm quay đầu, giẫm lên đôi giày cao gót ba phân, lạch cạch lạch cạch đào tẩu.

      Quả nhiên là người khổng lồ xanh gặp thỏ tư cơ.

      Mùa xuân này tới quá đột ngột, chịu nỗi! ! !

      Thậm chí Bình Phàm dám trở về nhà, cả đêm về nhà cha mẹ, trốn.

      Nằm trong khuê phòng trước kia, trong chăn, hai tay Bình Phàm khống chế được run rẩy, phảng phất giống như uống bảy ly cà phê vậy.

      Trong đầu như có nồi canh đặc sệt sôi sùng sục, phía lớp mỡ dầy, cởi quần con nhảy vào căn bản biết được bên trong là thứ gì.

      Điện thoại di động cũng tắt, vì bây giờ, mặc kệ là như thế nào cũng chịu nổi kích thích dù chút thanh của đồng chí Doãn Việt.

      Tại nơi bốn phía đều là bóng tối này, bạn học Bình Phàm lần nữa hoa hoa lệ lệ mất ngủ.

      làm được, rốt cuộc là chuyện như thế nào, vì sao từ bà chủ miệng hoa cúc xán lạn thoáng cái chuyển biến thành hôn môi duy mỹ?

      Nếu như đây là phim, vậy đạo diễn cũng quá tiết kiệm phim nhựa rồi.

      Hơn nữa, trong ấn tượng của , Doãn Việt căn bản là người mặt than bình tĩnh, tại sao lại đột nhiên ra tay với ?

      Chẳng lẽ, bạn học Doãn Việt kia chính là đệ nhất hoa hoa công tử trong truyền thuyết?

      Nếu phải quên mang laptop, Bình Phàm muốn tám cho tới khi mặt trời lên cao.

      Buổi tối ngủ được hậu quả chính là sáng sớm ngày hôm sau hai mắt treo hai túi màu đen sẫm.

      Từ nhà cha mẹ đến nhà trẻ rất xa, ngồi hơn nửa giờ xe buýt mới tới. Lúc làm, trong lòng còn rất thấp thỏm, sợ mình nhìn thấy Doãn Việt cùng cỗ xe Land Rover ở ngoài sân.

      Nhưng đến cửa, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, Bình Phàm lại có chút mất mát.

      Hung hăng lắc đầu, Bình Phàm cắn răng : Mộ Bình Phàm à Mộ Bình Phàm, ngươi ở đây xoắn xuýt cái gì nữa vậy?

      làm, phát hôm nay có bạn học mới, gọi là Đổng Tự Lập, tên khác chú Đổng Tồn Thụy là mấy. Bé trai, năm tuổi, ngũ quan lập thể, da trắng nõn, cánh tay bắp chân núc ních thịt, nhìn đặc biệt khiến cho người ta thích.

      Bạn Đổng Tự Lập do cha của bạn ấy mang đến. Ba ba là cảnh sát, đặc biệt oai hùng đặc biệt khôi ngô vân vân, rất có khí khái đàn ông. Bình Phàm đứng trước mặt mà chân cũng muốn mềm ra ba phần.

      Nhưng Đổng ba ba nhìn Bình Phàm thấp hơn mình cái đầu suốt ba phút đồng hồ, sau đó vô cùng thâm ý cười tiếng: " ra chính là Mộ Bình Phàm à, ánh mắt thằng nhóc kia tệ."

      Lời này thốt ra, Bình Phàm hồ đồ.

      A sir, giải thích chút a.

      Đổng ba ba rất nhanh đem đề tài chuyển hướng khác: " giáo Mộ, thằng nhóc nhà tôi rất nghịch ngợm, xuống tay đừng lưu tình, cứ việc phê bình. Ngoài ra, đứa này còn có tật xấu, rất tham ăn, cho nó ăn bao nhiêu cũng đủ. giáo, phiền chú ý dùm."

      Chờ Bình Phàm cam đoan xong, Đổng ba ba mới yên tâm rời .

      Nhưng mà trước khi rời vẫn quên liếc Bình Phàm cái, chật chật tán thưởng : "Ừ, quả tệ."

      Trời tháng chín, Bình Phàm tự nhiên rùng mình cái.

      có cảm giác, mình giống như bị sói hãm hại ...
      tart_trung thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 27

      Đổng ba ba , Đổng Tự Lập rất tham ăn.

      Bình Phàm nghĩ đây chẳng qua chỉ là tính chất đặc biệt của con nít, cho nên cũng để trong lòng. Nhưng mười phút đồng hồ sau, lúc phát Đổng Tự Lập gặm lá cây bên bồn hoa phát mình sai rồi, quá sai rồi.

      Vài giáo viên lôi Đổng Tự Lập múp míp đáng ra khỏi bồn hoa hiệu trưởng đại nhân thích nhất.

      Nhìn đống lá cây trọn vẹn cùng dấu răng nho cộng nước bọt phía , ngực hiệu trưởng đại nhân rất đau.

      Mặc dù ngực bà chỉ đến cỡ A.

      Đối mặt với giáo Bình Phàm hỏi thăm, bé Đổng Tự Lập chớp đôi mắt tròn mọng nước, dùng giọng non nớt hồn nhiên : "~, em đói."

      Bộ dáng đáng thương kia khiến người người thương tâm, người người rơi lệ. Nếu phải Đổng ba ba là cảnh sát, tất cả mọi người đều cho rằng nhà bọn họ ngược đãi nhi đồng.

      Vội vàng dẫn nó ăn cơm, ăn lần, dạ dày Bình Phàm cũng no luôn: bạn Đổng Tự Lập trong 10" ăn hai quả trứng gà, hộp sữa tươi, hai cái bánh bao, còn có hai túi khoai tây chiên cùng diet cola Bình Phàm đặt trong ngăn kéo.

      Quả thực chính là Vua đại dạ dày mà, Bình Phàm bái phục.

      Tuy là như thế, nhưng bạn học Đổng Tự Lập căn bản vẫn chưa no, như cũ chớp ánh mắt vô tội nhìn đến khi tim Bình Phàm cũng phát đau.

      Muốn cho nó ăn thêm chút nhưng hiệu trưởng lại đứng ra ngăn cản: "Nếu đế nó ăn như vậy, tiền học phí quả thực đủ, thể cho thêm."

      Sau khi xong, ba giây đồng hồ sau, hiệu trưởng đạp đôi giày cao gót màu đen lạch cạch lạch cạch tránh xa.

      Tránh xa ba phút đồng hồ sau, bồn hoa trong phòng làm việc của hiệu trưởng lại lần nữa bị mỗ tiểu nhân gặm cắm vài miếng lá cây.

      Hiệu trưởng đau lòng đến trứng cũng đau.

      Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là, giáo già phải có trứng.

      Vì để bồn hoa quý có thể tránh được ma chưởng, hiệu trưởng phái Bình Phàm trông chừng Đổng Tự Lập - thành phần có tính phá hoại rất mạnh này, ngay cả lúc ngủ trưa cũng phải kéo nó đến phòng giáo viên làm việc để ngủ ghế sa lon.

      Trong phòng làm việc, giáo Lưu lại chủ động giới thiệu đối tượng mới cho Bình Phàm.

      biết tiểu Quang nam chính bị kích thích quá độ hay sao mà sau khi trở về liền lặp lặp lại với giáo Lưu đúng câu.

      "Tôi cần ấy, kiên quyết cần, chết cũng cần."

      Mặc kệ giáo Lưu hỏi thăm thế nào, tiểu Quang nam chính cũng chỉ tái lặp lại câu , hiển nhiên chính là nhịp điệu của thím Tường Lâm.

      Cho nên trong suy nghĩ của giáo Lưu, Bình Phàm chính là bị tiểu Quang nam chính ghét bỏ. Mà tiểu Quang nam chính do mình giới thiệu cho Bình Phàm, đồng nghĩa với việc Bình Phàm bị mình cho vào hố.

      Biết được điểm này, giáo Lưu rất đau lòng, cho nên mấy ngày nay nơi nơi thu thập đàn ông chất lượng tốt, thề coi Bình Phàm như con của mình cố gắng gả ra ngoài.

      vất vả, tìm được người hơn ba mươi tuổi, nghiệp thành công, liên tục ngừng giới thiệu cho Bình Phàm.

      "Bộ dáng tôi thấy tận mắt, mặc dù phải rất đẹp trai, nhưng ngũ quan cũng rất đoan chánh. Với lại, đàn ông có năng lực là tốt rồi, dù có đẹp trai như ông già KFC cũng thể làm ra gà được."

      "Cha của ta là giáo sư, dòng dõi thư hương, ta có nhà có xe riêng, phải vay. Sau này kết hôn, chỉ cần gả qua đó là tốt rồi, căn bản cần của hồi môn gì gì đó."

      "Chỉ hơi lớn tuổi chút, nhưng có lòng nhân ái, hơn nữa gặp qua nhiều người, cũng muốn an định lại, sau này kết hôn, căn bản cần lo ta bị ngoại giới hấp dẫn."

      tóm lại, tóm lại là, đây là con kim quy lóng lánh a.

      Bình Phàm khó khăn, bởi vì dường như mình đối tượng mập mờ.

      trong trắng a.

      giáo Lưu cho là Bình Phàm do dự, lo rèn sắt khi còn nóng: " cần suy nghĩ nhiều như vậy, ngày mai tôi cùng , chị đây nhìn người rất đúng nha."

      Bình Phàm chuẩn bị cự tuyệt giáo Lưu bị hiệu trưởng gọi tới phòng làm việc của hiệu trưởng có việc, đành phải chuyện này sau vậy, đợi chút nữa.

      Gì kia, đào hoa nhiều, cũng phải chuyện tốt a! ! !
      tart_trung thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 28

      muốn để kim quy ba mươi tuổi lâm vào tình trạng rủi ro giống như tiểu Quang nam chính, Bình Phàm bận rộn cả buổi chiều sắp xếp lời từ chối giáo Lưu sao cho nhã nhặn.

      Sau hồi bận rộn, tan học, đưa từng bạn đến cửa vào tận tay phụ huynh đến trường đón bọn họ xong, công việc hôm nay mới tính là hoàn thành.

      Kết quả, lại là tình huống của bạn Đổng Tự Lập—— Đổng ba ba sáng nay làm những hành động kỳ quái vậy mà chậm chạp nhất.

      Bình Phàm chỉ còn lại Đổng Tự Lập, dù sao cũng có chuyện gì, vậy tán gẫu chút.

      Bình Phàm hỏi, Tự Lập à, hôm nay ba ba có lúc nào tới đón em ?

      Đổng Tự Lập ngậm viên kẹo đường to trong miệng, mơ mơ hồ hồ , có, hôm nay là cậu tới đón em.

      À, cậu em làm nghề gì? Nội tâm Bình Phàm thấp thỏm, người cậu này nếu làm thêm giờ, vậy thảm.

      Cậu là cảnh sát đẹp trai, bé Đổng Tự Lập tiếp tục nhét viên kẹo đường khác vào miệng, mặt trái táo phồng to thành mặt bí đỏ.

      Từ giờ phút này, Bình Phàm quyết định đặt cho nó ngoại hiệu miễn phí – tiểu dưa.

      Nhưng mà, cảnh sát, lại là cảnh sát, gần đây tại sao lại có duyên với cảnh sát như vậy?

      Bình Phàm thở dài, đứng dậy chuẩn bị rót cho Đổng Tự Lập ly nước dự bị —— xem cái kiểu ăn kẹo đường này, rất có thể bị nghẹn.

      ngờ, lúc xoay người, sửng sốt.

      Gì kia, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, em họ cũng có thể biến thành cậu.

      Đứng trước cửa phòng học, chính là em họ nhà Bình Phàm, cậu nhà Đổng Tự Lập, cũng là bạn học Doãn Việt.

      Ngượng ngùng, lúng túng, đây là cảm giác của Bình Phàm.

      ngờ gặp Doãn Việt trong tình huống như vậy, vốn định đem Đổng Tiểu Dưa nhét vào ngực rồi rời , nhưng ánh mắt bình tĩnh của bạn học Doãn Việt lại để lộ ra ba chữ.

      " đời nào."

      Cho nên, xế chiều hôm nay, duy nhất Doãn Việt đón hai người.

      Nhìn thấy cậu nhà mình, ánh mắt Đổng Tiểu Dưa phải là thèm thuồng a, giống như nhìn thấy chocolate vậy.

      Bình Phàm vốn tưởng tiểu tử này là nhân vật tuổi trong đam mỹ cậu cháu... Sau này tiếp xúc lâu mới phát Đổng Tiểu Dưa nhìn thấy người mình mến lộ ra ánh mắt giống như ánh mắt nhìn thấy thức ăn.

      Nhìn thấy mẹ mình, ánh mắt Đổng Tiểu Dưa giống như nhìn thấy hộp sữa tươi.

      Nhìn thấy ba ba mình, ánh mắt Đổng Tiểu Dưa giống như nhìn thấy chén thịt kho tàu.

      Trải qua rất nhiều lần quan sát thí nghiệm, Bình Phàm phát , ánh mắt Đổng Tiểu Dưa nhìn mình, giống như nhìn thấy củ khoai lang.

      Kết quả này làm cho nửa vui nửa buồn.

      Dĩ nhiên, chuyện này sau, bây giờ, Đổng Tiểu Dưa giống như con chó con mới đầy tháng, ngoắt ngoắt đuôi chạy đến bên chân Doãn Việt để ôm cái.

      Đổng Tiểu Dưa là cục thịt, rất nặng, nhưng Doãn Việt chỉ cần tay nâng nó lên giống như nâng quả bóng da vậy. tới trước xe, sau đó mở cửa xe ra, "Soạt soạt" tiếng đem quả bóng thịt nhét vào.

      Bình Phàm cũng đặc biệt muốn hưởng thụ đãi ngộ giống như tiểu dưa, cũng vểnh cổ muốn tiến vào ghế sau xe. Đáng tiếc Doãn Việt lại đối đãi khác —— đè cửa ghế sau lại, mở cửa ghế phụ ra.

      Còn có thể gì? Ngoan ngoãn chút lên xe .

      Vốn nghĩ trong xe còn có người thứ ba, có thể cùng Đổng Tiểu Dưa chuyện dời lực chú ý chỗ khác. ngờ, Doãn Việt biết từ đâu móc ra bao đậu phụng to, kín đáo đưa cho Đổng Tiểu Dưa.

      Được, Đổng Tiểu Dưa đắm chìm trong đại dương đồ ăn vặt, căn bản để ý tới người khác.

      Trong chớp mắt, trong xe biến thành thế giới hai người.

      Lúng túng mà lúng túng mà, cánh môi Bình Phàm nhớ lại nụ hôn tối hôm qua, bỗng nhiên nóng rát.

      muốn mình tự cháy, chỉ có thể chủ động tìm đề tài.

      "Cái kia, ra là, là cậu Đổng Tự Lập." Thuần túy có gì nhảm.

      "Ừ" Như cũ đơn giản ràng.

      "Ha hả, vừa hay nhỉ." Khóe miệng cười có chút cương cứng.

      "Ừ."

      "Ha hả, chắc phải giới thiệu trường để Đổng Tự Lập chuyển tới chứ?" đùa, tuyệt đối là đùa.

      "Ừ."

      "..."

      Bình Phàm ngây dại, ngây người, còn gì để .

      Cái này, nhìn kỹ mặt Doãn Việt, giống như dường như giống như đùa.

      " với họ, em rất kiên nhẫn lại có trách nhiệm." Dường như về lý do.

      Đầu óc Bình Phàm có chút mơ hồ, gì kia, nhưng mà, chẳng qua chỉ cùng hôn cái, vì sao có thể nhìn ra bản thân kiên nhẫn có trách nhiệm?

      Sherlock Holmes cẩn thận nhớ lại, lần đầu tiên Doãn Việt đưa tới nhà trẻ nhìn bảng hiệu hồi, chẳng lẽ khi đó muốn đem cháu họ tới đây?

      Này này này, Bình Phàm có chút thể tiếp thu được a.

      "Chẳng lẽ vì em kiên nhẫn chịu trách nhiệm nên họ mới để con chuyển tới trường chúng em?" Bình Phàm nhớ tới ánh mắt của vị Đổng ba ba kia khi nhìn mình, đúng là cổ quái x3 a.

      "Chủ yếu là để tiện hơn." Doãn Việt là tài xế tốt, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về tình hình giao thông phía trước.

      là nhà Đổng Tự Lập gần đây, nên lại tiện hơn à?" Ừm, như vậy cũng dễ hiểu, Bình Phàm bắt đầu xua đuổi những ý nghĩ cổ quái vừa rồi của mình.

      ", đón em tiện hơn."

      Bình Phàm buồn bã, gì kia, ý nghĩ cổ quái, rất ngộ thương người.

      Bình Phàm suy nghĩ làm thế nào để làm ý nghĩ của mình Doãn Việt lên tiếng: "Tối mai có bận gì ? Chúng ta xem phim nhé."

      Bình Phàm tiếp tục buồn bã, , tối mai đúng là có chuyện gì, nhưng, Doãn Việt à, có thể đừng bình tĩnh như vậy được ? ! Dù thế nào tối qua cũng xảy ra tiết mục nam chính hôn trộm nữ chính, nữ chính cướp đường chạy như điên a! ! !

      suy nghĩ nên trả lời như thế nào quả bóng thịt phía sau gặm đậu phụng bỗng nhiên ôm lấy cổ Bình Phàm, dùng cái miệng nhét đầy đậu phụng mơ hồ : "Tối mai giáo Mộ muốn gặp chú ba mươi tuổi."

      Bình Phàm buồn bã hơn, gì kia, Đổng Tiểu Dưa à, em dùng ngón tay dính đầy dầu thực vật lau cổ áo , em còn dùng cái miệng đầy vụn đậu phụng chùi lên người . Dùng miệng đầy vụn đậu phụng chùi lên người coi như xong, sao em còn ra những lời làm cho người khác hiểu lầm như thế này? ! Uổng công đưa khoai tây chiên cùng cola cho em, đâu có dễ dàng gì! ! !

      Cậu mặt than vẫn tiếp tục lái xe, vẫn lái, vẫn lái, lái qua cả con đường rồi mới chữ: "À."

      thể , chữ này vừa phun ra, Bình Phàm cảm thấy cổ mình có chút lạnh.

      Nghịch đồ tiếp tục phản bội ân sư: "Chú kia có nhà có xe, còn cần đồ cưới của giáo Mộ, cũng cần giáo Mộ hấp dẫn... Cậu, hấp dẫn là gì vậy?"

      Bình Phàm buồn bã đến cấp độ cao nhất, Đổng Tiểu Dưa à Đổng Tiểu Dưa, em cũng phải thất học a, tại sao có thể quy nạp văn chương khinh khủng như vậy? !

      Cậu mặt than vẫn tiếp tục lái xe, vẫn lái, vẫn lái, lái qua cả con đường khác rồi mới câu: "Hấp dẫn, là thứ rất xấu."

      Cẳng chân Bình Phàm cũng bắt đầu lạnh.

      Vốn muốn vội vàng giải thích, nhưng Doãn Việt dừng xe lại —— đến nhà nghịch đồ.

      Doãn Việt ôm quả bóng thịt xuống, ném cho cha mẹ nó. Mà Bình Phàm, ở trong xe đổ đầy mồ hôi lạnh.

      Chết rồi chết rồi chết rồi, lần này danh tiếng của bị bình luận sai.
      tart_trung thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 29

      Đợi chờ là quá trình cực kỳ gian nan, Bình Phàm cảm thấy dạ dày mình muốn tiết ra mật.

      biết tại sao, Bình Phàm lại có loại cảm giác bị bắt gặp lúc thông dâm.

      Đầu óc hỗn loạn lăn qua lăn lại nghĩ cách giải thích đơn giản ràng có lực nhất. suy nghĩ, Doãn Việt trở lại.

      vội vàng dọn dẹp chân tay, đoan chính ngồi, ánh mắt ngó chừng phía trước, bất động dao động, cảm thụ sườn xe trầm xuống, cửa đóng lại, động cơ khởi động.

      Rìn rìn rìn rìn rìn rìn rìn rìn rìn, Bình Phàm cũng bắt đầu theo tần số này mà sợ hết hồn hết vía.

      Doãn Việt lái xe, chẳng qua chỉ nắm tay lái, câu: " cho là chúng ta xong."

      Những lời này tuy có ý trách cứ, nhưng Bình Phàm nghe vậy lại càng áy náy đau lòng.

      là, lặp lặp lại nhiều lần phòng dưới, quả thực là trời dung.

      Nhưng mà, cho cùng, là vô tội a, ràng Đổng Tiểu Dưa dối trắng trợn. Ừ, giải thích, giải thích, nhất định phải giải thích! ! !

      Mới vừa muốn mở miệng, điện thoại Doãn Việt lại vang lên, đoạt mất cơ hội mở miệng của .

      Ừ, khoa học kỹ thuật vô cùng tiến bộ.

      "... Ừ, tôi hiểu, lập tức tới ngay."

      Vừa nghe lời này, Bình Phàm cũng hiểu, vẫn như cũ, trong cục có việc.

      Tảng đá lớn trong lòng lập tức rơi xuống, hôm nay vừa hay tránh được kiếp.

      "Ngại quá, trong cục có việc." Cúp điện thoại, Doãn Việt như thế.

      " sao, sao, công việc quan trọng hơn, mau , tự em về cũng được." Nếu như khóe miệng kia kìm nén được mỉm cười Bình Phàm nhìn qua rất là hiểu lòng người.

      Doãn Việt an tĩnh nhìn hồi lâu, mắt đen như ngọc phảng phất lướt qua tia sáng , sau đó, : " ngại chờ cùng nhau về."

      xong, căn bản để cho Bình Phàm có cơ hội trả lời, nhấn ga, hướng đơn vị của mình phóng .

      Tới nơi rồi Bình Phàm mới hiểu được thế nào gọi là đại đội truy bắt của Doãn Việt. Đối với lương dân bình thường như Bình Phàm, từ đến lớn chưa từng đến những chỗ này, chỉ cảm thấy bước vào liền bị khí thế trang nghiêm đánh ập tới.

      Rất áp lực mà.

      Vốn định còn có việc... Lý do từ chối nhã nhặn, nhưng Doãn Việt người kia căn bản cho có cơ hội này, trực tiếp lôi kéo tay , đường vào.

      đường, ít cảnh sát chăm chú nhìn bọn họ.

      Bình Phàm xấu hổ đến hận thể đem đầu chui xuống nách.

      Bạn học Doãn à bạn học Doãn, dưới cờ đỏ trang nghiêm thế này, giữa ban ngày ban mặt, vì sao có thể làm ra chuyện đến bực này?

      uổng công đeo quốc hiệu đầu a ! ! !

      Bất luận thế nào, Doãn Việt cũng mang đến phòng làm việc của mình, dẫn tới cái ghế rồi để ngồi xuống trước, sau đó : "Đợi chút."

      Xong rồi, cứ như vậy để Bình Phàm trong phòng làm việc, từ từ ra ngoài.

      Trong phòng làm việc còn rất nhiều người, hơn nữa đều là thanh nhất sắc – đàn ông. Tuy người người ai ai cũng thầm liếc mắt quan sát Bình Phàm, nhưng mặt lại giả bộ lạnh nhạt.

      Quả nhiên là bát quái biên giới a, ngay cả cửa chú cảnh sát cũng thể may mắn thoát khỏi.

      May mà lâu lắm Doãn Việt trở lại, trong tay cầm hộp cơm, hương thức ăn bên trong thơm ngào ngạt, rất mê người.

      Bình Phàm nhất thời hiểu ý của , muốn lên tiếng, đột nhiên toát ra nhân vật lãnh đạo, nhìn thấy Doãn Việt, lập tức : "Nhanh lên chút nhanh lên chút, tiểu Doãn, chờ cậu."

      xong, đám người rầm rầm vào phòng họp.

      Doãn Việt cúi đầu, giọng nhìn Bình Phàm : " họp trước, cơm này là của phòng ăn, mùi vị cũng được, em lót bụng trước, đợi lát nữa chúng ta lại ăn sau."

      Giọng kia thuộc loại phái nam đặc biệt ôn nhu, giống như dòng nước ấm, rót vào tai Bình Phàm đến trong đầu, làm thân thể khẽ kích động.

      xong, Doãn Việt đem hộp cơm nhét vào tay Bình Phàm, bước nhanh về phía phòng họp.

      Bóng lưng kiên nghị tuấn nện bước, quả đủ câu hồn người.

      Nhưng mà, tay cầm hộp cơm ngồi giữa đại đội, quả ảnh hưởng tốt, cho nên, lúc cửa phòng họp đóng kín lại, Bình Phàm đem hộp cơm để xuống, chuẩn bị chuồn.

      Đáng tiếc bị người chặn lại.

      tiểu cảnh sát ngây thơ, trắng trắng mềm mềm, tên Chính Thái, ánh mắt cười đến giống như bánh trung thu bị chó gặm hơn phân nửa: "Người đẹp, Doãn mới vừa chỉ đạo cho em đến chuyện với chị, để cho chị ."

      hổ là Doãn Việt, ra sớm chặt đứt đường lui của , khó trách lại an tâm vào phòng họp.

      Bình Phàm mang theo chút phẫn hận cùng chút bái phục ngồi xuống.

      Sờ sờ bụng, cũng đói rồi, nhìn hộp cơm chút, rất thơm, vậy hành động thôi.

      Cầm lấy muỗng đũa, Bình Phàm bắt đầu ăn.

      Giờ phút này, bên trong phòng làm việc chỉ còn lại Bình Phàm và cảnh sát Chính Thái.

      Cảnh sát Chính Thái cũng là phần tử bát quái tích cực, lập tức kéo cái ghế dựa lưng đến trước gót chân Bình Phàm ngồi xuống, chớp ánh mắt bánh trung thu, : "Người đẹp à, em mực muốn gặp bạn Doãn đế xem thử là người như thế nào, bây giờ gặp mặt, quả nhiên tầm thường."

      Bình Phàm cảm thấy khích lệ này có rất nhiều dưỡng khí, hơn nữa tầm thường. bất luận mặt cũng xứng với bạn học Doãn Việt a.

      Điểm này tự biết .

      Ánh mắt bánh trung thu tiếp tục bát quái: "Chị dâu, Doãn của chúng ta là người đàn ông tốt ngàn năm khó gặp, chị gặp được ấy, tâm 100%."

      Chị... dâu, này này này, thăng cấp quá nhanh . Bình Phàm đỏ mặt tim đập, có chút tiếp thu được, bận rộn sửa lại cho đúng: "Cậu gọi tôi là Bình Phàm là được."

      "Chị dâu Bình Phàm " Ánh mắt bánh trung thu có chút cứng nhắc: "Làm sao chị quen biết với Doãn ca của chúng ta? ấy là trạch nam, chẳng lẽ hai người quen nhau mạng?"

      "Là... Xem mắt." Bình Phàm có chút khó xử, dù sao, xem mắt - trong những khuyết điểm của hoạt động này chính là quá lãng mạn.

      "Hả? Doãn xem mắt?" Ánh mắt bánh trung thu kinh ngạc, lạ lùng: "Trước kia lãnh đạo trong cục đặc biệt giới thiệu đối tượng cho ấy, ấy chết cũng ."

      Kinh ngạc cùng lạ lùng là bệnh truyền nhiễm, Bình Phàm cũng như vậy.

      như vậy, vì cái mống gì Doãn Việt muốn gặp ?

      Ánh mắt bánh trung thu tiếp tục bát quái: "Chị dâu, chị biết, công việc này của chúng em tốn ít thời gian, có chuyện phải lập tức ngay, hơn nữa còn rất nguy hiểm. Chị muốn tìm hiểu Doãn... Đúng rồi, tháng trước vừa kết thúc công việc, mọi người mệt mỏi gần chết, toàn thể đều chạy về nhà ngủ, vậy mà ấy lại muốn tìm người, kết quả chính là tìm chị à?"

      Nắm chặt đầu ngón tay tính toán, hình như đúng là sau lần xem mắt đó.

      sai, kết quả cũng là lần thứ nhất Doãn Việt bắt gặp dấu hiệu trèo tường của .

      Bình Phàm có chút oán hận ánh mắt bánh trung thu. Rống, cậu thể tùy tiện gia tăng cảm xúc tội lỗi của tôi.

      Bất tri bất giác, bát quái chừng giờ, ánh mắt bánh trung thu đứng dậy rót nước nhuận cổ họng. Vừa đúng lúc này, cửa phòng họp mở ra, đoàn chú cảnh sát ra.

      Đàn ông mặc cảnh phục cũng đẹp trai, mọi người dáng dấp cao ráo, khí thế hiên ngang. Nhưng giữa bầy suất ca, Bình Phàm vẫn như cũ rất mê trai phát , bạn học Doãn Việt nhà mình vẫn xuất chúng nhất.
      tart_trung thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 30

      Nhà mình?

      Bình Phàm nghĩ đến từ này, mặt đỏ như ớt chỉ thiên, vừa rồi bị ánh mắt bánh trung thu huyễn hoặc hồi, thế mà lại sinh ra dâm ý người Doãn Việt, sai lầm, sai lầm mà.

      khấn A Di Đà Phật, Doãn Việt tới bên người , thấp giọng : "Đợi lâu chưa?"

      xong, ánh mắt hướng hộp cơm nhìn chút. Mặt Bình Phàm lập tức đỏ thành ớt Thất Tinh —— Vừa rồi nghe ánh mắt bánh trung thu bát quái, cẩn thận ăn hơn phân nửa hộp cơm rồi.

      Hộp cơm kia rất lớn, lúc đầu bên trong có ba phần cơm, cái đùi gà lớn, còn có thịt kho cà chua cùng trứng chiên, bây giờ chỉ còn lại ít cơm cùng rau dưới đáy.

      Trước mắt Bình Phàm chỉ còn lại có từ "Thảm"—— Trong lòng Doãn Việt khẳng định nghĩ, này, là hung mãnh a.

      Xấu hổ mà xấu hổ mà, mặt Bình Phàm bắt đầu có xu hướng phát triển thành quả ớt.

      Nhưng tiếp đó, Doãn Việt cũng rất tự nhiên cầm hộp cơm, đoạt lấy cái muỗng Bình Phàm dùng qua, đem hộp cơm ăn vài hớp hết sạch cơm cùng rau cằn cỗi còn dư lại bên trong.

      Nước miếng, nướt bọt, kim tân ngọc dịch, gián tiếp hôn môi.

      Nhìn ngũ quan Doãn Việt, khuôn mặt bé Bình Phàm đỏ chói, xa xa thoát khỏi phạm vi cây ớt có thể hình dung.

      Mặc dù hai người miệng đối miệng hôn nhau, nhưng này đối với Bình Phàm mà vẫn còn có chút mang cảm giác mơ, quá chân . Cho nên lần này gián tiếp hôn môi vẫn như cũ có làm tâm hồn phát ra rung động.

      Để muỗng cùng hộp cơm xuống, Doãn Việt đề nghị: " thôi, chúng ta ăn cơm."

      Tuy bụng no rồi, nhưng rời khỏi nơi trang nghiêm áp lực này là việc cấp bách, xem như có cho Bình Phàm ăn mười cái bánh bao thịt nữa cũng nguyện ý.

      Doãn Việt mang Bình Phàm ăn bánh bao thịt, mà mang đến quán hải sản mới mở phía đông thành phố, chọn thức ăn.

      ra Bình Phàm rất muốn giả bộ thanh tú dùng khăn giấy che miệng mình ăn no rồi, nhưng món tôm chua cay hoàn toàn gợi lên con sâu tham ăn trong bụng Bình Phàm. Khi phục hồi tinh thần phát mình tiêu diệt hai cái khay lớn.

      Hết thuốc chữa, Bình Phàm ngay cả khí lực khinh bỉ chính mình cũng muốn lãng phí nữa.

      Cơm no, phát ra vấn đề ——vừa rồi mình ăn sung sướng như vậy là vì hơn phân nửa tôm đều là Doãn Việt hỗ trợ bóc, đặt trong chén của .

      Thịt tôm trắng nõn, dính dầu vừng đỏ tươi, dưới ánh đèn phát ra tia kích thích sáng bóng, cũng khó trách Bình Phàm tẩu hỏa nhập ma đâm đầu vào ăn như vậy.

      Mặc dù bụng còn chưa no hết cỡ, nhưng nên ăn nữa, Bình Phàm để đũa xuống, bắt đầu uống trà.

      "Lần sau chúng ta đến tiếp sao." Doãn Việt .

      "Lần sau để em mời ." Bình Phàm .

      Bình Phàm là đứa bé tốt, chiếm tiện nghi của người khác, cho dù đương cũng vậy. Tuy phải là tỏ vẻ AA, nhưng ít ra cũng thể tiêu pha quá mức của nhà trai.

      Doãn Việt dây dưa vấn đề này, bất động thanh sắc hồi lại vòng vo sang đề tài khác: "Hôm nay cuộc họp thông báo ngày mai có nhiệm vụ, có thể tuần lễ cũng chưa xong."

      "Hả?" Bình Phàm cảm thấy chuyện này cũng tệ, ít nhất có khả năng tiếp được.

      "Có thể nhờ em chuyện ?" Doãn Việt : "Tuần này mỗi ngày tan học, phiền em mang Tự Lập về nhà, được chứ?"

      Nhìn vỏ tôm đầy bàn, Bình Phàm rất nghĩa khí gật đầu .

      Sau đó, tất cả đều vui vẻ.

      Doãn Việt , Bình Phàm vui vẻ, ít nhất có thể buông lỏng chút.

      Nhưng trong nội tâm lại có nghi vấn: Doãn Việt hình như quên hỏi chuyện ngày mai muốn xem mắt với người khác.

      Chẳng lẽ, quan tâm?

      Chật, tâm tư đàn ông khó đoán, Bình Phàm suy nghĩ nữa.

      Ngày hôm sau sau khi tan học, Bình Phàm lôi Đổng Tiểu Dưa về nhà nó. Dọc theo đường , cố ngừng xảy ra, bởi vì tham ăn, Đổng Tiểu Dưa đoạt ba viên kẹo đường của bạn, ăn đóa hoa trong công viên, còn chút xíu nữa đoạt thức ăn của con chó Husky .

      là khó phòng, để tránh cho nhiều thảm án phát sinh hơn nữa, Bình Phàm chỉ có thể ôm lấy nó.

      ôm biết, khi ôm rồi mới giật mình, Đổng Tiểu Dưa rất nặng, Bình Phàm cảm giác giống như mình khiêng bao gạo lớn, khó cho Doãn Việt có thể ôm nó dễ dàng như thế.

      vất vả mới đưa được Đổng Tiểu Dưa đến cửa nhà, lau mồ hôi chảy ròng, bấm chuông. Cửa vừa mở ra, Bình Phàm giật mình.

      toàn thân mặc đồ giống như ăn trộm mang tạp dề cười híp mắt đứng ở cửa.

      Đổng Tiểu Dưa dùng ánh mắt giống như nhìn thấy ly sữa tươi nhìn , sau đó gọi tiếng: "Mẹ~."

      ra là Đổng mụ mụ, Bình Phàm hiểu .

      Nhưng mà ngoài dự đoán của chính là, Đổng mụ mụ chưa nhận Đổng Tiểu Dưa ngay, mà là trước tiên kéo Bình Phàm vào nhà, kích động : " giáo Mộ, tới rồi, ngồi chút ngồi chút ! ! !"

      Hai lời nhiều, Bình Phàm cứ thế bị kéo đến bàn tràn đầy thức ăn ngon, ngồi xuống.

      Đổng mụ mụ cười đến giống như hoa nở: "Nào, giáo Mộ, tay nghề của tôi được tốt, đừng chê nhé."

      Đầu Bình Phàm có chút choáng váng, chỉ muốn đưa Đổng Tiểu Dưa về nhà, phải muốn đến xin cơm a! ! !

      Lúc này, có người mở cửa, sau đó, tiếng hùng hồn của Đổng ba ba vang lên: " gấp gáp trở về rồi đây, ôi chao, giáo Mộ đến chưa, thằng quỷ kia hôm nay nhất định phải lôi ấy ở..."

      Lời còn chưa dứt, vào nhìn thấy Bình Phàm, sắc mặt có chút lúng túng.

      Đổng mụ mụ vội vàng hòa giải: "Nhanh, rửa tay ăn cơm."

      Bình Phàm cảm thấy hai vợ chồng này rất kỳ quái.

      Còn nữa, thằng quỷ là ai?

      Vốn định cáo từ, nhưng vợ chồng Đổng thị căn bản cho cơ hội, sống chết lôi kéo ăn cơm, uống rượu đỏ, chuyện cười, bữa cơm ăn đến hai tiếng đồng hồ.

      Ăn cơm xong còn lôi kéo Bình Phàm xem ti vi, hàn huyên việc nhà, lại dây dưa hai tiếng nữa.

      vất vả, hàn huyên tới còn chuyện gì để hàn huyên nữa, cộng thêm sắc trời rất rất rất tối rồi, Bình Phàm kiên định cự tuyệt lời đề nghị ngủ lại của vợ chồng Đổng thị.

      vất vả hồi nữa vợ chồng Đổng thị mới lái xe đưa Bình Phàm về nhà. Kết quả biết chuyện gì xảy ra, lại lạc đường, vòng thành vòng, vừa hay tiếng đồng hồ.

      Đến nhà Bình Phàm, là gần tới nửa đêm - mười hai giờ.

      Về nhà tắm rửa thay quần áo tắt đèn, trước khi ngủ, len lén mở rèm cửa sổ hướng lầu dưới nhìn. Rống, xe vợ chồng Đổng thị còn ở dưới lầu, quả thực chính là giám thị trắng trợn, trắng trợn mà! ! !

      Mỏi mệt lôi kéo thân thể cùng thần kinh căng thẳng, Bình Phàm xụi lơ giường, trong đầu lăn qua lộn lại chỉ có ý niệm.

      Chết tiệt... thằng quỷ muốn vợ chồng họ Đổng lôi kéo hôm nay rốt cuộc là người nào? !
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :