1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đi Xem Mắt - Tát Không Không (73 chương + PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15

      Bà chủ thể nào biết được, vậy duy nhất có thể, chính là...

      Bình Phàm giương mắt, trộm quét qua Doãn Việt. cúi đầu ăn, ra tốc độ ăn rất nhanh, nhưng tướng ăn văn nhã, xem ra là cảnh đẹp ý vui, còn có sống mũi cao thẳng độ cung duyên dáng, ánh mắt Bình Phàm quả thực có thể bên tản bộ loanh quanh —— ái chà chà.

      Từ chứng cớ ngay trước mắt, xem ra, tới chín mươi phần trăm có thể là Doãn Việt đem khẩu vị thích cho bà chủ.

      cách khác, Doãn Việt biết thích ăn mì thịt bò? Hơn nữa còn thông qua tiếng nuốt nước miếng buổi sáng hôm nay biết muốn ăn ở quán mì trước mặt này?

      Bình Phàm vỗ vỗ ngực bánh bao , lặng lẽ thở gấp hơi.

      Doãn suất ca, săn sóc tận tâm như vậy, trái tim bé tịch mịch nhiều năm của tôi đây chịu nổi a.

      Doãn Việt hổ là chú cảnh sát, người có gắn ra-da, rất nhanh liền cảm thấy khác thường, ngẩng đầu, vừa vặn đối mắt với Bình Phàm.

      Hai mắt đối nhau, muôn sông nghìn núi, chân trời góc bể, trong đầu Bình Phàm nhất thời vang lên bàt hát đài cây xoài luôn phát vào dịp nghỉ hè hàng năm.

      " là gió, em là cát, quấn quýt lấy nhau đến tận chân trời."

      Nhìn tuấn nhan của Doãn Việt mà xem, cặp mắt kia thâm thúy, Bình Phàm giống như sa vào trong nước xoáy.

      Nếu nhờ câu kia của Doãn Việt, khẳng định chết đuối.

      Doãn suất ca rất đúng: "Khóe miệng em... dính tương ớt."

      thế giới khoảng cách xa nhất phải là tôi đứng ở trước mặt bạn, bạn lại biết tôi bạn, mà là tôi cho rằng phía diễn phim thần tuợng, bạn lại cho tôi biết đó là phải là phim thần tuợng.

      Bình Phàm mắc cỡ hận thể đem da mặt mình lột ra.

      Mất mặt mất mặt, quá mất mặt, vội vàng dùng giấy ăn liều mạng chà lau khóe miệng.

      Ôi uy~ tâm can tỳ phổi thận ơi, đối mặt với suất ca là làm cho người ta chịu nổi .

      Quá mức xấu hổ, chỉ có thể cúi đầu rơi lệ ăn tiếp, nhưng mùi vị đúng là rất ngon, khó trách nhiều người thích như vậy.

      Sau khi ăn xong, Doãn Việt móc tiền ra đặt lên bàn, hướng về phía bà chủ tiếng: "Làm phiền rồi."

      "Làm gì có." Bà chủ liếc nhìn Bình Phàm, nụ cười tràn đầy: "Sau này lúc nào muốn ăn cứ cho dì tiếng là được, lập tức dì giúp hai đứa chuẩn bị."

      Bình Phàm trong chớp mắt cảm thấy Doãn Việt là cường nhân, có thể tùy ý dùng vạn lượng hoàng kim tính là cái gì, có thể tùy ý dùng mì Trần mới là trâu bò a! ! !

      Cơm ăn xong, dựa theo lệ cũ xem mắt bình thường, bước kế tiếp phải là nơi nào đó uống cà phê chuyện phiếm hàn huyên trăng sáng hàn huyên mặt trời hàn huyên môi trường ô nhiễm trời dưới đất, dùng cách này để tiến hành thêm bước tiếp xúc.

      Nhưng Doãn Việt hết lần này tới lần khác chính là... ... dựa theo lẽ thường của con người.

      Ăn xong, đạp chân ga chuyển tay lái, cứ như vậy chở Bình Phàm về nhà.

      Vẫn như cũ đứng trong đại sảnh dưới lầu chia tay, hai người tương đối đứng thẳng.

      Lần này Bình Phàm dám tưởng tượng cái gì mà vạn năm... lãng mạn nữa, sợ Doãn Việt phun ra câu bên miệng có dính dầu mè vân vân có thể đem người ta khó xử đến chết tươi, thế là vội : "Cám ơn , gặp lại sau."

      xong lòng bàn chân tiếp tục bôi xăng, chuẩn bị chuồn , nhưng mới vừa bước tới trước hai bước, giọng đặc biệt trầm thấp chững chạc hơn từ tính của Doãn Việt vang lên phía sau: "Mộ Bình Phàm."

      thể thừa nhận, giọng Doãn Việt có loại ma lực, giống như bình nước ấm nho , từ từ rót vào các khớp xương của người nghe, loại ngữ điệu trầm thấp ấm áp.

      Bình Phàm đứng lại, quay đầu: "Cái gì?"

      Lần này, bối cảnh của Doãn Việt là rừng cây xanh tươi của chung cư, đêm khuya, xanh cùng đen trộn lẫn với nhau, mùi vị ủ dột.

      Trong bối cảnh như vậy, Doãn Việt mở miệng.

      "Em dường như quên mất rồi." Doãn Việt , yết hầu nhàng run lên: " là Doãn Việt, bạn học của em thời cấp ba."
      tart_trung thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16

      Bình Phàm chấn động, Bình Phàm kinh ngạc, Bình Phàm niết, Bình Phàm bàn .

      ra là, Doãn Việt sáng sớm nhớ tới mình?

      Cứng ngắc chậm chạp, chuyện này tới quá đột ngột, Bình Phàm xác định được bước kế tiếp nên cái gì, chỉ có thể mấp máy đôi môi nhắn có chút tê dại, hồi lâu cũng phát ra được tiếng nào.

      Như cũ vẫn là Doãn Việt kết thúc đề tài: "Sáng mai tới đón em."

      Sau đó, mỹ nhân giống đực nhanh nhẹn rời khỏi, lưu lại bóng lưng cao ngất khí, từ từ thu lại trong mắt Bình Phàm.

      Gì kia, suất ca vừa xuất chiêu liền làm mất lượng máu lớn a.

      Cho dù Bình Phàm có ngồi đài sen của Quan Thế cũng cách nào bình tĩnh được.

      Trái tim tịch mịch lâu của bản nương bắt đầu rung động.

      chứng minh, Doãn Việt nhớ ra từ sớm, còn đưa làm, mời ăn cơm, hơn nữa còn xác nhận với người tiến cử muốn cùng tiếp tục gặp gỡ.

      Mặc dù toàn bộ quá trình đều giữ bộ mặt than, nhưng cũng phải lại, có khi nào Doãn Việt giữ mặt than đâu.

      vất vả mới bắt được cơ thể sống bình thường trong quá trình hoạt động xem mắt, Bình Phàm có thể kích động sao?

      Tình bạn thân kịp thời nhắc nhở ngay lúc đầu óc bị nhúng nước, kết quả là, Bình Phàm gọi thẳng cú điện thoại cho Mộc Mộc.

      Điện thoại gọi, Mộc Mộc cuồng mua sắm giờ mới phát cái túi tay mình rung rung kỳ quái, buồn bực đến vô cùng bi thống, cặp lông mày được tu bổ tỉ mỉ xoắn đến nỗi có thể vắt ra nước hoàng liên (đắng).

      Nghe Bình Phàm phen kích động kể , Mộc Mộc trực tiếp ném ra câu: "Cưng ơi, có chỗ kỳ lạ."

      "Chỗ nào?" Bình Phàm ngại học hỏi kẻ dưới.

      "Cậu nghĩ , vị Doãn bạn học này của cậu, vóc người đẹp, tướng mạo giai, gia thế tốt, đầu óc bổng, người ưu tú ngay cả chú Hồ bác Ôn [6] cũng phải đối đãi bằng con mắt khác như vậy, làm sao có thể coi trọng cậu?"

      mũi tên xuyên tâm, giây trước tim Bình Phàm còn khiêu vũ trong nháy mắt nghỉ cơm.

      Cũng đúng, lấy điều kiện của bạn học Doãn, hẳn là vừa bước chân vào hoạt động xem mắt bị mấy con sói cái canh cửa đoạt ngũ mã phân thây rồi, làm sao còn may mắn sống sót để được mình nhặt đây?

      Nhưng mà, hành động quan tâm ân cần, bản mặt than của , là vì cái gì?

      Đáp án của Mộc Mộc dĩ nhiên là: "Lớp phó văn nghệ."

      thùng nước lạnh, trái tim đắm chìm trong máu cùng nước của Bình Phàm lập tức bị đông cứng thành băng.

      Đúng vậy, nhớ mang máng lúc ấy lớp phó Phương Nhan lòng thích học tập, suy nghĩ đến người khác, tốt nghiệp trung học xong trực tiếp Singapore du học, lưu lại đống nước miếng bầy nhầy bi thương của bọn ác lang.

      Đừng , mùa hè sau khi thi tốt nghiệp trung học, năm sáu nam sinh mơ ước Phương Nhan đều chạy tới lôi kéo làm quen với Bình Phàm, mời Bình Phàm ăn này nọ, muốn moi ra phương thức liên lạc với Phương Nhan.

      Cẩn thận mà nghĩ, phương thức lôi kéo làm quen hai ngày nay của Doãn Việt cũng sai biệt lắm.

      Mộc Mộc quăng gạch đưa ra kết luận: "Đúng vậy, bạn học Doãn là thiên chi kiêu tử[7], tiện mở miệng cầu xin cậu, cho nên lấy lòng cậu trước, chờ cho cậu giác ngộ, cưng ơi, cậu đừng ngu gì mà đắm chìm vào."

      Bạn bình thường cùng bạn thân khác nhau ở chỗ, lời cuả người sau có chút dinh dưỡng ý tốt nào, ban đầu là giả thuyết, sau đó là lời vàng ngọc bọc Hoàng Liên.

      Cúp điện thoại, Bình Phàm vội vàng lục tung tứ phía, tìm ra địa chỉ liên lạc Phương Nhan lưu lại mấy năm trước, sau đó, ngã xuống giường, để cho cái chăn mềm mại vây quanh mình, thở dài.

      Cũng may, chưa có đắm chìm.

      Ngày hôm sau, đúng lúc Bình Phàm xuống lầu Doãn Việt cũng đúng lúc ở đại sảnh đứng đợi, trong tay là tô mì thịt bò đóng gói thơm ngào ngạt của quán Trần.

      Nội tâm Bình Phàm nước mắt rơi lã chã: ôi chao suất ca, còn như vậy, tôi đây chịu nổi .

      đường chuyện, Doãn Việt yên lặng lái xe, Bình Phàm yên lặng ăn mì.

      Tới cửa nhà trẻ, vừa hay Bình Phàm ăn xong mì, sau đó, đem tờ giấy chuẩn bị từ trước nhét vào lòng bàn tay Doãn Việt: "Cái này là địa chỉ Phương Nhan lưu lại lúc tốt nghiệp trung học, mấy năm nay chúng em còn liên lạc, biết có thay đổi hay , thử chút xem sao."

      xong, giống như chạy trốn nhảy xuống xe, chạy nhanh vào nhà trẻ.

      ra , trái tim bé của Bình Phàm giống như dép lê dưới chân Tiểu Cường, vẫn như cũ ương ngạnh nhưng nội tâm lại khác hoàn toàn. đây là kỳ vọng Doãn Việt có thể điện thoại tới, hoặc nhắn tin tới, hiểu nguyên nhân làm vậy.

      Chịu đựng a chịu đựng a, rốt cục cũng chịu đựng đến trưa, Doãn Việt gửi tới tin ngắn.

      Tin ngắn ghi là, vừa nhận được nhiệm vụ, mấy ngày gần đây tương đối bận, thể đưa đón .

      trận cuồng phong, trái tim bé của Bình Phàm hoàn toàn vỡ vụn thành từng mảnh, phiêu tán mất tích.

      Mộc Mộc quả là chúa Jesus, dự liệu như thần: Doãn Việt, đúng là vì địa chỉ liên lạc của Phương Nhan mới tìm tới.

      Bình Phàm rơi mắt, Bình Phàm chạy vội, Bình Phàm bi, Bình Phàm thống.

      -------

      [6] Hồ Cẩm Đào: chủ tịch nước Trung Quốc

      Ôn Gia Bảo: Thủ tướng nước Trung Quốc

      [7] Con cưng của trời

      P/S Tiểu Cường là nhân vật trong truyện ‘Sống như Tiêur Cường’

      người đứng đầu trong việc lừa đảo của thị trấn ta ở. Tuy chuyên lừa đảo nhưng tâm hồn ấy rất đẹp.
      tart_trung thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17

      Nhớ ngày đó, nếu Phương Nhan là sao chổi Bình Phàm chính là cái đuôi của sao chổi.

      Chữ Phương Nhan rất đẹp, từng đạt giải quán quân viết thư pháp của cả nước, mà Bình Phàm vẽ tranh cũng tệ, vì vậy mỗi lần lớp có bảng tin đều do hai người bọn họ chịu trách nhiệm, hơn nữa là còn cùng bàn, cho nên lúc đó đúng là như hình với bóng là bạn tốt của nhau.

      Phương Nhan là mỹ nhân, ngũ quan cần có nhiều xuất sắc, nhưng khí chất trong trẻo lạnh lùng cũng đủ đoạt mắt của người khác, có chút tranh cãi nào được bầu làm lớp phó văn nghệ.

      Mà Bình Phàm là tiểu bùn bên cạnh lớp phó văn nghệ.

      Bùn cùng hoa[8], mặc dù chức năng cùng trình độ được hoan nghênh giống nhau, nhưng vẫn như cũ có thể song song hưởng ứng lời kêu gọi. Là chủ nghĩa xã hội khoa học công cuộc thêm gạch tăng ngói nha, Bình Phàm an ủi mình như vậy, chưa từng sinh ra ghen ghét hay uất ức gì với Phương Nhan.

      Nếu như phát sinh chuyện kia, có khi bây giờ các vẫn là bạn tốt.

      Trong văn phòng, Bình Phàm vừa gặm chocolate, vừa nhớ lại hồi ức.

      Khí trời hơi nóng, chocolate có chút mềm ngấy, điểm nóng chảy quá thấp, chỉ có 36 độ giữ vững được tư thái vĩnh cửu hoàn mỹ.

      Xem ra, thứ gì tốt cũng lâu dài, nhưng mà, cũng chính vì thế mới làm cho người ta cảm thấy đẹp.

      Giống như hai lần tiếp xúc với Doãn Việt, mặc dù kết cục có chút đột nhiên ngừng lại, nhưng vẫn là bông hồng trong lịch sử xem mặt ảm đạm, như vậy là đủ rồi.

      Bình Phàm là tốt.

      Đồng thời, người giới thiệu xem mắt cũng nhiệt tình, vừa mới nghỉ ngơi hai ngày, lại có người tìm đến cửa.

      Lần này là giáo Lưu cùng nơi làm việc, nổi danh với chuyện luôn lấy bát quái làm nhiệt tâm, thấy bốn bề vắng lặng liền nhanh chóng bước thong thả đến trước mặt Bình Phàm, lấy giọng trầm thấp : " giáo Mộ, gần đây có đối tượng rồi đúng ? Lần trước nhiều người thấy có thanh niên tuấn lái xe tới đón tan làm, ôi chao, phát triển đến đâu rồi?"

      Bình Phàm cả kinh thiếu chút nữa bị ngụm chocolate sặc chết.

      Lải nhải đến lải nhải , - tiểu sói cái ngay cả mùi vị con dê non Doãn Việt kia còn chưa nếm được, cả người ngứa ngáy đây này, nhưng vậy sao?

      Bình Phàm quyết định, kiên quyết thể để cho chuyện xấu này truyền ra ngoài, nếu mọi người còn tưởng Doãn Việt đá mình!

      Nhãn châu - xoay động, thành thực mà số lần dối trong đời của Bình Phàm chỉ đến con số n (n<10 ).

      " phải, người đó là em họ của tôi."

      Bình Phàm yên lặng xin lỗi, bạn học Doãn, xin lỗi, chiếm tiện nghi Hmm.

      " ra là em họ à, ôi chao, ta có chủ chưa? Vừa hay tôi có đứa con của em họ, có thể thành đôi hay ?" giáo Lưu muốn để nước phù sa Doãn Việt chảy ra ruộng ngoài.

      "Có, có con luôn rồi." Bình Phàm câu chặt đứt tình duyên giữa mặt than và con em họ.

      " đáng tiếc..." giáo Lưu đành trơ mắt nhìn nước phù sa Doãn Việt chảy vào ruộng nhà xí.

      Nhưng sau đó, ánh mắt lại chuyên chú dán lên người chị họ của nước phù sa.

      Lay qua lay lại, Bình Phàm nghe giới thiệu vắn tắt khái quát từ giáo Lưu như thế này.

      Thành đông có nam chưa lập gia đình, thân gia trong sạch, năm nay mới hai mươi tám, nhân viên ngân hàng, tiền đồ rộng mở, nhân tài, dường như là người ưu tú.

      độc thân, tôi độc thân, vậy quá hay.

      Tính tình giáo Lưu rất nôn nóng, lo rèn sắt phải rèn lúc còn nóng, xem mắt sớm sắp xếp, lúc này hẹn với người kia rồi, sau khi tan làm gặp mặt.

      Bình Phàm ngăn được, chỉ có thể trước khi tan làm chạy về nhà, nhanh chóng tút lại bản thân, nhìn thời gian còn sớm, lập tức ra cửa, chạy nhanh đến nơi xem mắt.

      Mẹ già đại nhân lúc này vừa vặn gọi điện tới muốn về nhà ăn cơm. Bình Phàm tay cầm điện thoại, tay cầm chìa khóa, vừa cúi đầu khóa cửa, vừa hướng về cái loa bên kia giải thích: "Mẹ, được, giờ con phải xem mắt... phải Doãn Việt, là nhân viên ngân hàng, 28 tuổi, nghe cũng tệ... Con phải chân đạp hai thuyền... Ai da~, giờ ràng được, buổi tối về sau."

      Cúp điện thoại, cửa chống trộm khóa kỹ, xoay người, Bình Phàm nhìn thấy người thân.

      Em họ vừa mới quen —— Doãn Việt.
      tart_trung thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18

      Trong lòng Bình Phàm căng thẳng, thiếu chút nữa thở được, may nhờ chúa Jesus Phật tổ cộng thêm ba đại biểu Mác – Ăngghen phù hộ mới có thể sống sót.

      Nhưng đối mặt với đồng chí Doãn Việt thường xuyên chơi trò ngạc nhiên này, da đầu Bình Phàm vẫn tê tê dại dại.

      Gì kia, phải đưa địa chỉ Phương Nhan cho rồi sao, vì sao còn xuất quỷ nhập thần như vậy, cảnh sát hù chết quần chúng nhân dân cũng phải đền mạng đó.

      Bình Phàm dựa lưng vào vách tường, nuốt nước miếng, trong lòng trấn an bản thân: có chuyện gì có chuyện gì, mình là đảng viên, nhất định dám động tới mình.

      Trong hành lang có chút tối, ngũ quan Doãn Việt phảng phất mơ hồ trong khí, chỉ nghe giọng tâm tình truyền tới: "Em họ có con rồi là ý gì?"

      Nghe vậy, đầu Bình Phàm "Oanh" tiếng nổ tung, hiểu, lần này mình gặp hạn rồi, xem như có đúng hạn nộp Đảng phí cũng còn người có thể cứu được.

      Việc cấp bách giả bộ ngu.

      "A? Cái gì?" Rất ngu rất ngây thơ.

      "Vừa rồi tới nhà trẻ tìm em, nhưng nghe đồng nghiệp của em chị họ của —— em tan làm trước, còn hỏi con mấy tuổi rồi." Mặt than tiếp tục.

      Giả bộ ngu được, lập tức chuyển đề tài.

      "Đúng rồi, em đưa địa chỉ liên lạc của Phương Nhan cho rồi đúng ?" Rất sợ rất bát quái.

      "... Là sai." Mặt than vĩnh cửu, kinh điển truyền lưu.

      ra là vậy, chân tướng ràng, khó trách Doãn đồng chí rồi còn quay lại, ra muốn tới nhờ giúp.

      Dù sao cũng là em họ, giúp chút cũng còn gì, Bình Phàm vỗ vỗ bộ ngực : " sao, em giúp hỏi."

      Doãn Việt lắc đầu, tóc trán bay bay, lặng lẽ lướt qua mày rậm: " có phương thức liên lạc của ấy."

      "Hả?" Miệng Bình Phàm há ra có thể nhét vào quả trứng chim bồ câu.

      "Mấy năm nay, bọn vẫn liên lạc với nhau." Bình tĩnh tiếp tục.

      "Hả? !" Miệng Bình Phàm có thể nhét vào quả trứng gà.

      "Cần đưa số điện thoại của ấy cho em ?" Có thể đem bình tĩnh cùng mặt than kết hợp với nhau là loại kỹ năng, ít người làm được.

      Giờ phút này, miệng Bình Phàm có thể nhét vào quả trứng khủng long.

      Bây giờ, mọi chuyện dường như có chút điên đảo.

      Còn chưa kịp tiêu hóa những tin tức tình tiết xoay ngược này, điện thoại Bình Phàm vang lên, giáo Lưu gọi tới thúc dục.

      Bình Phàm lòng dạ chỉ nghĩ thể đắc tội với đồng nghiệp, đối với Doãn Việt - tình huống đột ngột phát sinh : "Cái kia, bây giờ em hẹn người bạn ăn cơm, tới trễ mất, lần sau chuyện".

      xong chân nhấn ga chuồn , nhưng Doãn Việt câu liền làm cho thắng xe: " cho là…chúng ta vẫn còn qua lại."

      Những lời này, lực sát thương cùng máu me trộn lẫn.

      Bình Phàm đau thương, bạn học Doãn, hai ngày nay đừng điện thoại, chính là cái tin nhắn cũng người nào nghĩ chúng ta còn qua lại?

      Hình như người ta cho là như vậy, cho nên Bình Phàm cũng thể chuồn xem mắt, mà ở lại, đó chính là bước lên con đường phẩm chất thấp kém, thất hẹn cũng được a.

      Cát đại gia [9] từng : Đại quốc ta mênh mông, lấy chữ tín làm gốc.

      Khổ thể khổ hơn, lừa gạt ai cũng thể lừa gạt cảnh sát.

      Nhưng, biết sao với giáo Lưu bên kia.

      Giờ phút này, Bình Phàm đứng ở ngã tư đường có điều hòa, nóng đến đổ mồ hôi.

      "Tốt, như vậy ..." Doãn Việt mở miệng.

      A Di Đà Phật, Bình Phàm kích động vạn phần, bạn học Doãn Việt rốt cục muốn ra phương pháp giải quyết. Chả trách người ta có khó khăn tìm cảnh sát, uổng công ngàn ngàn vạn vạn bạn đem phân tiền vô cùng bẩn nhặt được nhét vào tay các người! ! !

      Doãn cảnh sát tiếp tục: "Vậy , chúng ta cùng ."

      Bình Phàm: "..."

      ra là, trong đội ngũ chú cảnh sát cũng có bại hoại.

      ------

      [9] Gia Cát Lượng
      tart_trung thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 20

      Bình Phàm có chút tức giận.

      Đồng chí Doãn Việt là quá mức phúc hậu, vu tội tốt lắm, tại sao dán lên đầu cái mác có con?

      Đương nhiên thể thừa nhận mình có con. phải Bình Phàm có ý gì với tiểu Quang nam chính, chẳng qua dù thế nào tiểu Quang nam chính cũng là người đề cử của giáo Lưu, nếu tin này truyền tới lỗ tai ấy, Bình Phàm gặp phiền toái to.

      Nhưng cũng thể lớn tiếng trách mắng Doãn Việt, là phá hư khí, hai là Bình Phàm cũng còn lá gan này.

      Đối mặt với ánh mắt bao hàm ủy khuất ngạc nhiên bất đắc dĩ tức giận phức tạp của tiểu Quang nam chính, Bình Phàm lạnh nhạt như tiên nữ chỉ vào Doãn Việt cười tiếng: "Em ấy luôn rất hài hước."

      ra là giỡn, Tiểu Quang nam chính vỗ ngực, thở ra hơi phất thẳng vào mặt Bình Phàm.

      Hô hấp của tiểu Quang huynh tệ, Bình Phàm bội phục.

      Hiểu lầm được làm sáng tỏ.

      Tiểu Quang nam chính mỉm cười.

      Bình Phàm mỉm cười.

      Em họ tiếp tục ăn cơm.

      Tuy là như thế, nhưng khí ít nhiều có hao tổn, cộng thêm bàn thức ăn đặc thù, tiểu Quang nam chính cảm thấy có cách nào tận hứng chuyện với Bình Phàm được.

      Nhưng đầu tiểu Quang nam chính rất là linh quang, ăn cơm xong, ra khỏi quán cơm, rút hai tờ vé xem phim được chuẩn bị trước hướng Doãn Việt : "Ai nha, tốt, chỉ chuẩn bị hai vé, nhìn này…này… là xin lỗi..."

      Vẻ mặt hối hận rất tự trách.

      Nhưng tia tinh quang chợt lóe trong mắt kia tiết lộ tính toán nhặt trong nội tâm của : ba người tất có cái bóng đèn. Nếu muốn chuyện tự do với Bình Phàm muội muội chỉ có cách đem em họ bóng đèn 250 vôn nho này lễ phép tắt .

      Vốn cho là mưu kế thành công, nhưng lường trước được bóng đèn Doãn Việt chính là sản phẩm lừng danh của Trung Quốc, dùng rất bền: " sao, có việc cứ trước ."

      Giọng như gió, chẳng qua uy lực cường tráng giống như lốc xoáy.

      Tiểu Quang nam chính bị những lời này chặn họng, lâu sau cũng chưa có hơi để gì, hai gò má đỏ bừng, nhiệt độ thiếu chút nữa truyền tới da Bình Phàm.

      Thân nhiệt tiểu Quang huynh tệ, Bình Phàm lần nữa bái phục.

      có cách nào, tiểu Quang huynh chỉ có thể ngượng ngùng : "Như vậy tôi mua vé nữa."

      Doãn Việt gật đầu: "Vậy chúng ta vào trước."

      xong, thân mật nắm chặt tay Bình Phàm, trực tiếp vào rạp chiếu phim, để lại tiểu Quang nam chính mặt đầy lệ.

      Đoạn đường từ quán cơm đến rạp chiếu phim, đầu Bình Phàm trống , trắng xoá mảnh, tất cả đều lặng yên tiếng động, thần trí bị cổ lực lượng mạnh mẽ đánh tan, vỡ thành vô số điểm , cuối cùng tụ tập tại tay —— nơi bị Doãn Việt cầm.

      Lòng bàn tay hơi nóng, khô ráo sạch , có đường vân thần bí, có chai ráp hơi thô.

      Những nhiệt độ kia, từng chút từ tay hướng dọc theo người truyền về phía trước, truyền tới mặt Bình Phàm.

      Ấn tượng là quá mức khắc sâu, thế cho nên vài ngày sau, Bình Phàm còn có thể nhớ được cái loại cảm giác này.

      Hai người tới vị trí của mình rồi ngồi xuống, Doãn Việt liền buông tay ra. Ánh mắt Bình Phàm chằm chằm vào màn hình, gắt gao nhìn, cố gắng để tầm mắt chuyển qua hướng Doãn Việt bên cạnh.

      Phim chiếu hôm nay là bộ phim khoa học viễn tưởng‘2012’, phát được hai mươi phút đồng hồ, cũng chính là lúc đặc sắc nhất, long trời lở đất, nước biển dâng trào, cao ốc nghiêng sập, nhân vật khỏi , nam chính lái xe như bay phi con đường lớn rạn nứt.

      Hiệu quả nghe nhìn của rạp chiếu phim cũng rất tuyệt, thanh thủng màng nhĩ, nhưng so ra còn kém hơn tiếng tim đập của Bình Phàm.

      Vừa rồi toàn bộ tinh lực của đều lôi ra để ứng phó tiểu Quang nam chính, để mắt đến vấn đề quan trọng: nếu vì địa chỉ của Phương Nhan, vậy vì sao Doãn Việt lại tìm đến ?
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :