1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đi Xem Mắt - Tát Không Không (73 chương + PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10

      chung là thế này, đối tượng xem mắt giống như hàng bày bán trong siêu thị, đại khái là tiền lương cụ thể số tuổi cầm tinh con gì cha mẹ ra sao nghề nghiệp thế nào toàn bộ đều phô ra, niêm yết giá chính xác. Xem mắt xong tiếp tục gặp gỡ cũng giống như phát phiếu dùng thử hàng; mà chính thức xác định quan hệ giống như đến quầy thu ngân trả tiền.

      Có ít người có thói quen cầm được phiếu dùng thử là trực tiếp đến quầy thu ngân trả tiền ngay, mà cũng có ít người còn muốn dạo tiếp trong siêu thị, cầm vài tấm phiếu dùng thử nữa rồi từ từ quyết định cuối cùng chọn món nào để thanh toán.

      Điểm khác chính là, đồ trong siêu thị lo bán được, cùng lắm người tới sau lãng phí mấy tờ phiếu dùng thử chưa kịp dùng để lừa gạt tình cảm mấy vị tiểu thư bán hàng.

      Mà trong hoạt động xem mắt này, người tới sau dường như được hiền hậu như người đến trước.

      Xem mắt ràng là hạng mục có tính xã giao cao, trắng ra chính là nam nữ trưởng thành đến tuổi kết hôn sinh con vì muốn cha mẹ yên lòng nên tìm đến hoạt động tìm duyên.

      Xem mắt có đặc thù riêng, mặc dù hai người mới gặp nhau trong khoảnh khắc xác định đối phương là người được đề cử vào vị trí vợ hoặc chồng trong tương lai. Nhưng nhất định phải ra ngoài ba bốn năm sáu bảy tám lần, khi đó mới có thể chứng minh đối tượng chân chính được xác định. Trước đó, quan hệ giữa hai người chỉ có thể coi là quan hệ tự do, mức bạn bè chút, người có cái loại tự do này.

      Cho nên, có ít người lợi dụng sơ hở của nguyên tắc xem mắt này -- thứ hai cùng người kia vẫn tiếp tục hẹn nhau gặp mặt, sau lưng vừa chuẩn bị đến thứ năm... xem mắt người khác.

      Nhiều phiếu nhiều lựa chọn, đây chính là cách nghĩ của bọn họ.

      Giống như số 05 trong danh sách đối tượng xem mắt của Bình Phàm -- đồng thời hẹn bốn đối tượng xem mắt gặp mặt cùng lúc, trong đó bao gồm cả Bình Phàm.

      Lúc vô tình biết mình chẳng qua chỉ là tấm phiếu dùng thử trong tay , Bình Phàm lập tức trân trọng cúi chào vĩnh hẹn gặp lại nữa.

      ra cẩn thận mà nghĩ điều này cũng tính vào tội ác tày trời, dù sao tính chất của bản thân việc xem mắt có vẻ lạnh nhạt thực tế, thậm chí còn có hai trưởng bối đề nghị Bình Phàm lần nên gặp nhiều người cùng lúc.

      Bình Phàm muốn làm như vậy, phải vì đạo đức cao thượng đến cỡ nào, chẳng qua cho rằng nếu quan hệ ngay cả lúc bắt đầu cũng bảo đảm khái niệm trung thành, vậy làm sao tới cùng được?

      Cho nên, lúc cùng đối tượng xem mắt chưa chính thức cúi chào tiến hành vòng xem mắt mới.

      Mỗi khi nghĩ đến đây, Bình Phàm luôn tự hào vỗ vỗ bộ ngực của mình.

      Nhưng trải qua cuộc gọi vừa rồi của cộng thêm tình cảnh vừa rồi Doãn Việt bắt gặp, Bình Phàm ràng phát trong lúc vô tình tay mình cầm hai tờ phiếu dùng thử.

      có chút mơ hồ, khoảng trắng trống trong đầu ngừng tăng lên, giống như từng lớp sơn bong ra tường rơi xuống đất, hình dáng dọc ngang bất quy tắc.

      Doãn Việt đứng ở đó, cả người giống như sáp nhập vào bối cảnh lục sắc phía sau, thân hình cao ngất như cây tùng, mặc nhiên tỏa ra hơi thở lạnh lẽo khí, mặt mày dưới ánh đèn có nét tuấn tú khác thường.

      đợi câu trả lời của .

      Làm biết nên đáp lại thế nào, tốt nhất là . Bình Phàm nuốt nuốt nước miếng, : "Vì hôm sau cũng có liên lạc, cho nên tôi nghĩ là..."

      Giọng trầm thấp ngập ngừng.

      "Nhận được nhiệm vụ khẩn cấp, mấy ngày qua tôi đều ở bên ngoài, xế chiều mới trở về." Giọng Doãn Việt có tia mệt mỏi dễ nhận ra.

      Bình Phàm bây giờ mới phát giác, trong mắt có tia máu.

      Doãn Việt giải thích, nhưng, tiếp theo phải làm thế nào đây?

      Bình Phàm cảm thấy mình giống như đứng giữa đám người đông kìn kịt trước trạm xe lửa, tai mắt mũi miệng giống như bị sáp bịt kín, bất kỳ cảm giác gì cũng cách lớp.

      Coi như lọt vào sương mù .
      tart_trung thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11

      Bước kế tiếp phải làm cái gì, nên cái gì, Bình Phàm mực biết, trong đầu tất cả đều là mảnh trắng xóa, chút đồ vật lờ mờ cũng thấy.

      Nhưng Doãn Việt mê mang, đem ánh mắt nhàn nhạt liếc về phía di động của Bình Phàm.

      Thấy tình hình này, nội tâm Bình Phàm rùng mình cái.

      thừa nhận mình tham tiện nghi nên mua hàng nhái xâm hại nghiêm trọng đến bản quyền của điện thoại di động Nokia, chẳng lẽ chuyện này cũng bắt đầu thuộc phạm vi quản lí của cảnh sát Trung Quốc rồi?

      Nhưng mà , chức năng của cái điện thoại di động hàng nhái này rất tốt, chơi game nghe nhạc chuyện phiếm xem phim chụp hình, những gì bạn có thể nghĩ đến nó đều có thể làm được, gỡ cái nắp phía sau xuống còn có thể làm dao cạo râu.

      Cướp biển vùng Somalia ai ai cũng có bộ, rất cố chấp nha.

      chứng minh, Bình Phàm suy nghĩ quá nhiều, Doãn Việt người này có ý tiêu diệt hàng nhái Nokia của . Chẳng qua chỉ nhìn chằm chằm cái điện thoại, phảng phất như đó là bom hẹn giờ....

      Mê mang, Bình Phàm cảm thấy giờ phút này mình quả thực còn mê mang hơn cả lúc điền vào tờ đơn nguyện vọng thi đại học.

      Ở giữa, cách cái điện thoại di động hàng nhái, hai người đứng yên.

      Người đàn ông trung niên mặc đồ ngủ mang theo bọc đồ ăn vặt giương mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn bọn họ, trong mắt còn có loại tự hào thản nhiên.

      Ừ, vừa rồi còn bị bà xã phê bình mình mặc đồ ngủ ra đường được bình thường, đợi lát nữa kéo bà ấy ra đây xem cảnh tượng bình thường hơn này chút.

      Lúc Bình Phàm nghi ngờ ruột tự động thắt thành nơ con bướm Doãn Việt mở miệng: " lưu số di động của ta."

      Mấy từ sau từ "Số" có lên giọng, đó dĩ nhiên là câu trần thuật, giọng rất thẳng, nghe ra ý tứ hàm xúc gì, chỉ có điều nó hơi giống góc tường phủ rêu xanh ngày nắng, đặt tay lên còn có cảm giác hơi hơi ướt át râm mát.

      "Ừ" Bình Phàm gật đầu, vuốt vuốt mái tóc thục nữ nhưng trong đầu vẫn bị trống chiếm cứ.

      Sau đó, trầm mặc rồi lại quay lại.

      Doãn Việt gì nữa, lại bắt đầu tái diễn động tác lúc trước, an tĩnh lạnh lùng nhìn điện thoại di động của .

      Qua lâu, Bình Phàm mới kịp phản ứng lại: chẳng lẽ muốn xóa số di động của hai mươi lăm?

      Đối với suy đoán này, Bình Phàm càng lúc càng hoài nghi.

      Bây giờ rất muốn về nhà ăn chocolate, nhưng nhìn bộ dạng của Doãn Việt dường như có ý định thả người.

      Gặp phải suất ca tích chữ như vàng mà mình cũng muốn mở miệng hỏi cách duy nhất chính là nhìn mặt đoán ý.

      Cho nên, vừa liếc trộm sắc mặt Doãn Việt vừa từng bước thử thăm dò.

      Mở nắp điện thoại di động – nắng ấm nhàng, dường như có vài tia sáng chiếu lên thảm rêu xanh.

      Mở số hai mươi lăm -- rêu xanh bắt đầu hấp thu ánh vàng nhợt nhạt.

      Khẽ cắn răng, nhấn nút xóa -- rêu xanh biến mất, mặt tường chỉ còn lại vẻ bóng loáng.

      Bình Phàm nghĩ, chắc là mình làm đúng rồi, bởi vì lúc xóa số hai mươi lăm bao lâu sau Doãn Việt mở miệng lần nữa: "Buổi sáng làm mấy giờ?"

      "Tám giờ." Giờ phút này Bình Phàm còn năng lực phản kháng nữa, cho dù có hỏi mật mã thẻ tín dụng cũng ra toàn bộ.

      Doãn Việt khẽ gật đầu, động tác rất , giống như cách hoa lê trắng muốt rơi xuống mặt nước khiến cho nó hơi rung động, mỏng nháy mắt chôn vùi trong khí.

      " còn sớm." .

      Tới, tới, rốt cuộc tới, toàn thể chuẩn bị đẩy thuyền! ! !

      Bình Phàm vội vàng tiếp: "À, vâng, vậy tôi lên nhà trước."

      xong cũng để ý có thất lễ hay , vội vàng co chân chạy như điên tới thang máy, dưới chân giống như bôi lớp dầu, đó quả thực là xăng.

      Vào thang máy, trong nháy mắt cánh cửa màu bạc đóng kín, nhìn thấy Doãn Việt vẫn đứng tại chỗ, ngón tay đút vào túi quần, an tĩnh nhìn về phía mình.

      khắc kia, có ảo giác -- giống như đứng đó rất lâu….rất lâu.
      tart_trung thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12

      Đêm đó về nhà, Bình Phàm lấy chocolate ra, bóc mạnh lớp giấy bạc, hung hăng cắn xuống —— an ủi —— bị Doãn suất ca hù cho trận.

      Suất ca chính là suất ca, dọa người cũng có trình độ. Trái tim bé bình thường của Bình Phàm đến giờ vẫn còn đập thình thịch đây này.

      Liên tiếp nuốt ba thanh chocolate, lúc này Bình Phàm mới hơi tĩnh táo chút, tầng hơi nước bao trùm đại não, thấp thoáng, hơi hình.

      Hỗn loạn, tuyệt đối hỗn loạn, đây là kết luận Bình Phàm đưa ra lúc cắn thanh chocolate thứ tư.

      Tâm tư Doãn suất ca này là khó đoán, bây giờ ngay cả việc có nhớ Bình Phàm hay cũng xác định được.

      Cảm giác này, giống như hộp chocolate Thụy Sĩ to đùng từ trời giáng xuống, nhưng Bình Phàm chỉ có thể nhìn, dám động —— bởi vì trong lòng biết đó phải của mình.

      Bình Phàm là có tư tưởng tốt, cũng hy vọng xa vời về những thứ thuộc về mình, dựa theo giá trị cuộc sống của , hay là chocolate tràn lan trong siêu thị mà —— giá cả hợp lý, ăn yên tâm.

      Nghĩ tới đây, Bình Phàm ngồi sàn nhà đứng lên, quệt mồm dính chocolate, ngủ.

      biết có phải là do ăn nhiều chocolate hay là bị Doãn suất ca hù dọa, tóm lại, tối hôm đó, giáo Bình Phàm —— hoa hoa lệ lệ mất ngủ.

      Mất ngủ là chuyện rất xa xỉ, đặc biệt đối với tộc làm mà ngày hôm sau, Bình Phàm luôn luôn dậy sớm thế mà 7 rưỡi mới tỉnh.

      Chuyện này cũng xem là thảm nhất, thảm nhất chính là, lúc Bình Phàm trưng ra thuần nhan, tóc cột qua loa tùy tiện, trong miệng ngậm miếng bánh mì, chân mang đôi giày cao gót ba phân đạp lên sàn nhà lát đá cẩm thạch sáng loáng ở đại sảnh dưới lầu được ba bốn bước to, vừa hơi ngẩng đầu, liền thấy người quen.

      thân hình cao ngất đẹp trai mặc cảnh phục kiêu ngạo giống như Doãn Việt đứng trước cửa đại sảnh, bên cạnh còn có chiếc xe tám phần là Land Rover mới ra.

      Chỉ thoáng nhìn như vậy, miếng bánh mì trong miệng Bình Phàm liền hy sinh —— "Nằm úp sấp" dưới sàn nhà.

      Doãn Việt vẫn rất ít , đối mặt với Bình Phàm kinh ngạc, chỉ phun ra ba chữ: "Lên xe ."

      Đầu Bình Phàm sau khi chết máy liền khởi động lại lần nữa, con chuột bắt đầu nhanh chóng tìm kiếm lý do cự tuyệt.

      Lúc muốn mở miệng chuẩn bị hoạt động tay Doãn Việt dường như vô tình sờ sờ ngang hông. Bình Phàm lập tức câm miệng, tự động mở cửa xe chui vào.

      Sau này, đối mặt với cử chỉ hỏi thăm của Mộc Mộc về hành động khác thường của lúc bấy giờ, Bình Phàm chỉ có thể câu.

      " người ta có súng."

      Đúng vậy, bên hông Doãn Việt có khẩu súng lục bá đạo đen nhánh phát sáng bóng loáng, vừa rồi sờ sờ như vậy, chân Bình Phàm lập tức nhũn ra.

      Ngồi ghế lái phụ, bắp chân Bình Phàm rụt lại, tay bé nắm nắm, trái tim quấn quýt, mọi tâm chuyển hóa thành tiếng gào thét: "Suất ca, sao có thể bức bách tôi đến đường cùng như vậy?"

      Dù sao cũng bị "Dùng súng uy hiếp" lên xe, Bình Phàm bắt đầu phong trào bạo lực hợp tác, ngậm chặt miệng, lời nào.

      Chiêu này mà dùng để đối phó với người khác có khi còn có tác dụng, nhưng đối với người luôn luôn trầm mặc giống như tính chất cơ bản của kim loại - Doãn Việt mà tương đương với việc dùng con đao sắt rỉ đánh đại BOSS có lượng máu 10000, mà mỗi lần xuất chiêu lượng máu chỉ giảm 1, rất khó coi a.

      Lúc cảm thấy thoải mái hơn chút, Bình Phàm vừa quay đầu liền nhìn thấy quán mì Trần ven đường, mùi hương thơm ngát của mì thịt bò bay tới, hấp dẫn làm khỏi nuốt ngụm nước miếng.

      lường trước cổ họng phát ra tiếng "Ực" hơi lớn, trong xe yên tĩnh, tiếng vọng kia vang lên khiến tai Bình Phàm đỏ sậm, chỉ có thể hi vọng Doãn Việt sống trong thế giới của mình, chú ý đến .

      Việc đời luôn có nửa buồn nửa vui.

      Vui: Doãn Việt vẫn duy trì mặt than, dường như nghe thấy.

      Buồn: Doãn Việt xoay người, từ sau chỗ ngồi cầm lấy túi thức ăn có sữa đậu nành cùng bánh quẩy, đưa cho Bình Phàm.

      Trong lúc thực động tác vẫn giữ vững mặt than.

      Cái gì gọi là cường nhân, đây chính là cái gọi là cường nhân.

      Bình Phàm quẫn bách muốn người ta hủy diệt mình.
      tart_trung thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13

      ra cũng thể trách Bình Phàm, là mùi vị của quán mì Trần kia quá tốt, cứ sáng sớm là người mua đứng thành hàng dài, nghe có rất nhiều người vì ăn mà làm trễ.

      Mỗi lần Bình Phàm ngang qua đây đều muốn xông vào bưng tô, nhưng lúc nhìn thấy đội ngũ làm cho người ta sợ hãi kia, chỉ có thể nuốt nước miếng tiếp tục ăn bánh bao khô quắt quắt.

      Cho nên, nuốt nước miếng trở thành phản xạ có điều kiện của Bình Phàm khi ngang qua quán mì Trần. Nhưng ngàn vạn đúng ở chỗ là biểu ngay trước mặt Doãn suất ca mặt than.

      Thất lễ mà thất lễ mà, Bình Phàm khinh bỉ mình vạn lần.

      Nhưng sai lầm lớn gây ra, cho dù Bình Phàm có là siêu nhân điện quang đem ánh sáng chiếu từng hang hốc mà khinh bỉ mình cũng làm nên chuyện gì. Cho nên, liền lựa chọn quên lãng, mở túi thức ăn Doãn Việt đưa cho ra, bắt đầu ăn.

      Bên trong xe vẫn duy trì trạng thái trầm mặc, Bình Phàm ăn mà ruột cứ xoắn lại. , trong hồ lô của Doãn suất ca rốt cuộc là bán thuốc gì.

      Đối tượng xem mắt tới đón mình làm, hơn nữa còn mua bữa sáng, chuyện này nếu đăng lên diễn đàn bát quái quả thực chính là chuyện vui cây khô gặp mùa xuân a. Nếu cao giọng chút tuyệt đối có thể trở thành khoe khoang.

      Nhưng... Len lén liếc nhìn bản mặt than vạn năm thay đổi của Doãn Việt trước mặt, lại thêm thành phần mười phân nguy hiểm bên hông: súng, bàng quang Bình Phàm lần nữa khẩn trương.

      Đây phải bát quái, đây ràng là chuyện ma quỷ a! ! !

      Mang tâm tình xoắn xuýt ăn xong bánh quẩy xoán xuýt cùng sữa đậu nành xe cũng đến trước cửa nhà trẻ nơi Bình Phàm làm.

      Bình Phàm chuẩn bị trốn xuống xe bắt gặp ánh mắt Doãn Việt nhìn chằm chằm vào tấm bảng trước cửa nhà trẻ, lên đó có ghi bốn chữ vàng to đùng "Nhà trẻ Trĩ Tân".

      Mặt than cứ như thế ngó chằm chằm mấy chữ kia ba mươi giây làm cho Bình Phàm hiểu ra sao, thiếu chút nữa ngay cả xuống xe cũng quên.

      Cũng may Doãn Việt kịp thời thu hồi ánh mắt, giọng nhắc nhở: "Nên làm thôi."

      Bình Phàm phục hồi tinh thần, lập tức chạy xuống xe, nhảy nhảy cách Doãn Việt ba mét rồi đứng lại, mỉm cười, lộ ra tám cái răng, liên tục ngừng phất tay tạm biệt.

      Chờ cho Land Rover kia lái , Bình Phàm cũng chuẩn bị vào cửa, nhưng khi tới bên cạnh tấm bảng chữ vàng kia dừng lại.

      Doãn Việt đúng là kỳ quái nhưng lại có cái đầu thông minh, tuyệt đối làm chuyện nhàm chán lãng phí nhiều thời gian như vậy, cho nên phải , tấm bảng này nhất định có kỳ quặc.

      Bình Phàm nhìn dòng chữ vàng lóe sáng lòe lòe dưới ánh mặt trời, tìm tòi nghiên cứu dưới thái độ nghiêm chỉnh, há miệng... cắn cái.

      Bi kịch luôn tiếp diễn —— vẫn duy trì tư thế cắn tấm bảng, Bình Phàm nhìn thấy hiệu trưởng đứng ở cửa, nhìn mình chằm chằm, mắt kiếng bắn ra tia sáng lạnh giết người...

      tấm bảng có dấu răng, chứng minh, đây phải là vàng, Bình Phàm đưa ra kết luận —— người thông minh như Doãn Việt cũng có khi nhìn nhầm.

      Làm việc ở nhà trẻ coi như dễ dàng, chỉ là áp lực tinh thần hơi lớn, cả ngày phải nhìn đám nhóc con như chim sẻ bay loạn chung quanh, muốn bảo đảm bọn nó lông tóc thương quả rất khó.

      Nhưng trẻ em là sinh vật dễ thương nhất đời. Đôi mắt to, tay chân nho , giọng non nớt, có thể làm cho tâm người ta giống có chocolate hòa tan vậy.

      Nhưng mà, thỉnh thoảng cũng có lúc 囧.

      Thiên hạ trong giờ dạy học, Bình Phàm nghỉ ngơi, trong lúc vô tình nghe thấy bé tức giận với thằng bé trai bên cạnh: "Từ hôm nay trở , tớ là bạn của Lý Mông bên lớp 3."

      Thằng bé trai cũng tức giận hỏi lại: "Tại sao hả?"

      bé: " ngày Lý Mông cho tớ ba viên kẹo thỏ đường to, giống cậu, chỉ cho hai viên, keo kiệt."

      Thằng bé trai: " làm thôi, tớ tìm tiểu Tiêu bên lớp 2 làm bạn , ngày người ta chỉ cần viên kẹo thỏ đường to mà thôi."

      Cứ như vậy, đôi tiểu tình lữ bởi vì viên kẹo thỏ đường to mà chia tay.

      Cái gì là cao nhân, chia tay bình tĩnh như hai vị đây chính là cao nhân.

      Bình Phàm bái phục.
      tart_trung thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 14

      Rốt cục nhịn được đến lúc tan việc, Bình Phàm líu ríu linh lợi vác ba lô ra cửa nhà trẻ.

      Phong cảnh ngoài cửa giống như bức tranh, ánh nắng chiều sáng lạng, cây cối um tùm, còn có người đàn ông mặt than dáng người duy mỹ cùng với Land Rover nhà .

      Rơi nước mắt, bạn học Doãn Việt lại tới nữa .

      Tan học, ngoài cửa nhà trẻ cũng có vài vị phụ huynh cùng thầy giáo lui tới, ngoại hình khí chất xuất chúng của Doãn Việt thu hút ít ánh mắt. Bình Phàm đời này sợ nhất đúng là bị chuyện xấu dính vào, vì giảm thấp thương tổn, vội vàng tự giác trèo lên xe của bạn học cũ kiêm đối tượng xem mắt.

      Thà như thế cho nhanh, còn hơn bị vài đạo ánh mắt bắn cho thương tổn.

      Dù sao, tiểu Bình Phàm bình thường cùng Doãn Việt bình thường ở chung chỗ, quả có chút chênh lệch giữa mực nước của lòng sông so với mặt biển.

      Ngồi ở bên cạnh Doãn Việt, Bình Phàm có loại cảnh giác mình mang dép lê đến nhà hàng năm sao dùng cơm.

      đáp chỉ hai chữ, chỉ lần.

      Bình Phàm thừa nhận, tiếp xúc gần gũi với Doãn Việt như vậy hai ba lần, lòng như vinh nho kia của cũng rất định thỏa mãn rồi, cho nên, sớm thu sớm tốt.

      Doãn mặt than, muốn đòi gạo hay đòi củi lửa, cứ lớn mật ra ! ! !

      Bình Phàm chuẩn bị đem những lời này uyển chuyển hóa ra, xe bỗng nhiên dừng lại.

      Quay đầu nhìn, phát thế mà lại dừng trước cửa quán mì Trần. Quán mì Trần này chỉ bán buổi sáng, bởi vậy nên giờ này cửa lớn khóa chặc.

      "Xuống xe ." Doãn Việt bỏ xuống những chữ này, cỡi giây an toàn ra, xuống xe.

      Bình Phàm cũng chỉ có thể theo, nhưng trong lòng bong bónh nghi ngờ ngừng toát ra.

      Nhìn tình trạng này, Doãn Việt muốn mang mình tới đây ăn cơm, nhưng... Đây phải ràng tới để bị người ta sập cửa vào mặt sao?

      Nhưng Bình Phàm sai rồi, Doãn Việt mặt than là mặt than, nhưng đầu bình thường. Chỉ thấy tới trước cửa, gõ ba cái, cửa bên hông quán mì Trần từ bên trong mở ra.

      Người mở cửa chính là dì hơn năm mươi tuổi, ánh mắt cười nhưng cũng cong cong, xung quanh khóe mắt có nếp nhăn nhàn nhạt, giống như cành liễu rũ xuống, rất là hòa ái.

      Bình Phàm biết, dì ấy chính là bà chủ của nơi này.

      Nhìn thấy Doãn Việt, ánh mắt bà chủ càng cong, vội : "Mới vừa bỏ vào nồi, đợi thêm hai phút nữa là có thể ăn, tới tới tới, ngồi xuống trước ."

      Doãn Việt dẫn Bình Phàm hiểu ra làm sao thêm hơi hơi kinh hãi tới bàn ngồi.

      Quán rất , cái bàn cũng lâu năm, nhưng vì nơi đây sạch , làm cho người ta có loại cảm giác thư thích.

      Doãn Việt dường như rất quen thuộc nơi này, từ bàn cầm lấy hai đôi đũa, từ tủ bát lấy ra chén con, rót nước sôi nóng hổi, đem đầu đũa bỏ vào khử trùng.

      loạt động tác này, Doãn Việt làm rất quen việc rất dễ dàng, nhưng Bình Phàm nhìn, giống như là nhìn thấy Ultraman tiểu quái thú vậy, nên lời.

      Dù sao, ở trong mắt của , Doãn Việt là đại thiếu gia quần áo đưa tới tay cơm đưa tới miệng, mấy chuyệnvụn vặt như vậy nên làm.

      kinh ngạc đến nửa đoạn, Doãn Việt đem đôi đũa được khử trùng tới trước mặt .

      Bình Phàm sửng sốt, ngừng nhận lấy, bàn tay cùng đũa tiếp xúc thân mật, lưu lại nhiệt độ nong nóng lên lòng bàn tay , theo vân tay quanh co tản .

      "Tới, ăn nhanh cho nóng." Bà chủ bưng hai tô nóng hổi thơm ngào ngạt từ phòng bếp ra, đặt lên bàn.

      Hai tô khác nhau đặt trước mặt.

      Đặt trước mặt Doãn Việt chính là cháo gà thơm ngát sướng miệng, mà đặt trước mặt Bình Phàm là mì thịt bò hương chua cay.

      Thấy tình hình này, cặp lông mày của Bình Phàm bay .

      Từ đến lớn, thứ thích ăn chỉ có mì thịt bò, vì sao hết lần này tới lần khác cứ trùng hợp như vậy. Món bà chủ bưng lên cho vừa hay chính là mì thịt bò?

      Kỳ quặc mà kỳ quặc mà.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :