1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đi Xem Mắt - Tát Không Không (73 chương + PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5

      Nhưng Bình Phàm rất đau lòng.

      thế nào, lúc ấy cũng được xem là cổng nhà khiêm bạn cùng bàn của Phương Nhan - người trong lòng Doãn Việt. căn bản mỗi lần tìm Phương Nhan, ở bên cạnh làm phông nền thịt cho hai người.

      Coi như là làm bóng đèn, nhưng nhìn suốt ba năm, cho dù hiểu được nó là bốn mươi vôn hay sáu mươi vôn tròn hay dẹp cũng nên có chút ấn tượng chứ.

      Nhưng ngồi lâu như vậy, ngay cả bệnh trĩ cũng thiếu chút nữa trở thành tội phạm quan trọng, nhưng nhìn bộ dạng Doãn Việt mà xem, có khi còn cầm con chuột rà soát lại tập hồ sơ trong đầu, cố gắng tìm xem nhân vật ngồi trước mắt đây tên gì.

      Bình Phàm thề, lúc mình xuống mồ nhất định phải dấu nhiều tiền vàng tiền bạc mang xuống hối lộ Diêm vương để kiếp sau mình có được khuôn mặt đẹp đến dao động lòng người hoặc là xấu đến kinh thế hãi tục.

      Cũng thể cứ tiếp tục kéo dài cuộc cách mạng khảo nghiệm trí nhớ của quần chúng mãi.

      Như vậy rất uể oải, bàng quang Bình Phàm lại bắt đầu căng trướng báo động.

      Chủ yếu là mới vừa rồi trong lúc vô tình, lại hai chén trà nữa vào bụng.

      Hơn nữa lần này thế nước rất hung hăng, trong vòng phút ngắn ngủn, Bình Phàm liền tiến vào giai đoạn đổ mồ hôi lạnh.

      Hôm nay tuyệt đối bị chết vì trúng độc nước tiểu, Bình Phàm tin chắc.

      Lúc hồng thủy lên tới cảnh giới cao nhất, vô cùng liều lĩnh muốn vọt tới phòng vệ sinh ngay.

      Song, nghĩ đến dao thái thịt loang lổ vết máu lóe tia sáng lạnh trong bóng tối của mẹ Bình Phàm, Bình Phàm nhất thời đem ý niệm muốn sống trong đầu cho qua.

      Giờ phút này, tính mạng xi xi nương nguy hiểm trong sớm tối.

      Lúc lỗ tai Bình Phàm vì nghẹn đến khó chịu mà trở nên đỏ hồng, Doãn Việt lại lần nữa mở miệng: "Ngại quá, tôi lại muốn vệ sinh chút."

      Tạ thần Giehova! ! ! [3]

      Bình Phàm cảm động đến nước mắt sắp trở thành bão tố, lần này ngay cả cũng kịp , trực tiếp theo Doãn Việt mắt hướng về phía biểu tượng toilet phóng .

      Phía sau, lần nữa giọng của Bình Phàm truyền đến: "Hai đứa này, ngay cả bàng quang cũng hợp làm rồi hay sao? Sau này kết hôn, lúc mua nhà nhất định phải chọn mua cái có hai phòng vệ sinh, nếu nhất định đánh nhau, ừ, đến lúc đó phải nhắc nhở bọn họ."

      Lần này, Bình Phàm ngay cả thời gian lảo đảo cũng còn.

      Lần nữa tứ chi giản ra, nội tâm bất tận, mênh mông biển rộng, xuân về hoa nở, Bình Phàm trở về chỗ của mình, nhìn chén trà của Doãn Việt mới uống hơn nửa, trong lòng động cái, trong đầu nhất thời xuất tầng tư tưởng phấn hồng nhàn nhạt.

      Doãn Việt thu hút chú ý cùng xử như vậy nguyên do giống như điều nghĩ.

      Chẳng lẽ... nhìn thấu bối rối của , muốn giúp giải vây?

      Vừa nghĩ như vậy, nơi nào đó trong nội tâm liền nhoi ra điểm nho nho, mầm giống bắt đầu được gieo.

      Cho dù hai người tiến cử có văng nước miếng kinh người như thế nào tiệc trà xã giao này cũng phải kết thúc. Dựa theo lệ xem mắt quốc tế, các hướng về phía hai nhân vật chính thi nhau chớp mắt, tùy tiện tìm cớ rồi để bọn họ lại bồi dưỡng tình cảm cho tốt.

      Các vừa , Bình Phàm cùng Doãn Việt liền rơi vào trạng thái trầm mặc.

      Lúng túng gian nan, Bình Phàm cảm thấy trầm mặc kéo dài giây nhiệt độ cơ thể mình lại tăng thêm độ.

      May mà Doãn Việt mở miệng, giọng nam có chút trầm thấp cùng thuần hậu: "Trao đổi số điện thoại di động trước chứ."

      Đúng rồi, trao đổi số điện thoại di động cũng là lệ cũ của xem mắt quốc tế.

      Trao đổi xong, trầm mặc lại bắt đầu .

      Cả đời Bình Phàm sợ nhất đúng là lúng túng, cho nên vắt hết óc muốn nghĩ ra đề tài tốt để sưởi ấm khí.

      Giả vờ rộng rãi vỗ vỗ bả vai , huynh đệ lâu gặp có còn nhận ra tôi đây là bạn học cũ nữa hay , hay là giả vời bừng tỉnh đại ngộ , a, trước kia có phải cậu học chung trường trung học với tôi ?

      Trong đầu ném tiền xu lựa chọn Doãn Việt lại nhận điện thoại.

      Cuộc trò chuyện ngắn ngủi, cắt đứt, sau đó lấy câu kết thúc vấn đề lựa chọn khó khăn của Bình Phàm: " xin lỗi, trong cục có việc gấp, tôi phải trước bước."

      Để lại tiền trà, bước nhanh rời , kết thúc cuộc xem mắt này.

      -----------

      [3] Vị thần tối cao trong đạo Do Thái
      tart_trung thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6

      ra như thế sao, nếu xem mắt song phương thấy cực độ lúng túng thà kiếm cớ về nhà ngủ còn hơn.

      Giống như lần thứ mười xem mắt, Bình Phàm cùng vị bác sĩ gây mê hợp, chút điểm bụi sao hỏa cũng chẳng bén được lửa. Hai người cưỡi ngựa đường trầm mặc kéo dài hơn mười phút.

      Lỗ thúc thúc [4] , có chết trong thầm lặng, chỉ có bộc phát trong thầm lặng.

      Bình Phàm moi ruột gan, chuẩn bị dùng cớ "Ngày mai hiệu trưởng muốn tới dự giờ, cần về nhà sớm chuẩn bị giáo án" sáng như bóng đèn hai trăm vôn mười trước bước. trực tiếp cầm lấy cái điện thoại di động hoàn toàn, từ đầu tới cuối vang lên tiếng chuông nào, vô cùng kịch bản với cái loa: "Cái gì, bệnh viện cháy rồi? Được được được, tôi chạy về ngay."

      Sau đó nhanh như chớp biến mất giữa biển người mênh mông.

      Bệnh viện cháy cần cứu, ra số 11 chính là súng bắn nước?

      Nhưng mà nể mười có thể nghĩ ra lý do cường đại như thế, Bình Phàm quyết định bái phục chút.

      Nhớ lại vị số 11 vốn nên đầu quân cho nghiệp phim trường kia, nhìn nhìn lại bóng lưng vội vã của Doãn Việt, Bình Phàm cảm thấy hay là cho thể diện.

      Ít nhất lý do cũng chân chút, cho cái thang trải thảm hồng, lên cũng thoải mái.

      Về nhà, Bình Phàm tháo trang sức, tắm rửa, thay đồ ngủ, thoa mặt nạ, mở máy tính thông qua chim cánh cụt kể chuyện ngày hôm nay cho bạn tốt Mộc Mộc nghe.

      Luôn luôn lấy đả kích Bình Phàm làm niềm vui thú duy nhất trong bể đời đau khổ này, vì hôm nay Mộc Mộc mới siêu thị mua được món hời nên nhất thời từ Mã phu nhân biến thành Vương Ngữ Yên [5]. Vừa dùng móng vuốt mèo nhàng vuốt ve đôi boot da mới mua được bằng nửa giá, vừa an ủi : "Ai đó là lấy cớ, giữ gìn chuyện cơ mật trong cục đúng là có , cảnh sát thúc thúc cũng rất bận rộn. Với lại, phải còn giữ số điện thoại của cậu sao? Nhất định gọi tới."

      Cuối cùng còn giả mạo Jesus phun ra câu "Tin ta được bất tử".

      chứng minh, tin Mộc Mộc cái đồ giả mạo này đúng là có tiền đồ.

      Sau lần từ biệt đó, Doãn Việt như bốc hơi khỏi nhân gian này, điện thoại đương nhiên là gọi tới .

      Theo lệ cũ của xem mắt quốc tế :

      Sau khi kết thúc xem mắt hai mươi bốn giờ đồng hồ mà đối phương gọi điện tới, chỉ số sinh tồn của đoạn quan hệ này rớt xuống còn 30%.

      Sau khi kết thúc xem mắt bốn mươi tám giờ đồng hồ mà đối phương gọi điện tới, chỉ số sinh tồn của đoạn quan hệ này rớt xuống còn 10%.

      Sau khi kết thúc xem mắt bảy mươi hai giờ đồng hồ mà đối phương gọi điện tới, chỉ số sinh tồn của đoạn quan hệ sinh này rớt xuống còn 0 %.

      Giống như Doãn Việt loại này, xem mắt kết thúc tuần lễ còn có gọi điện tới... Vẫn nên mua túi đựng xác về chôn đoạn quan hệ này thôi.

      Nguyện vọng được nhìn gương mặt tuấn tú của Doãn Việt mỗi bữa ăn xem ra chỉ phải tan biến, Bình Phàm vì chuyện này mà trở nên tiều tụy, ba ngày gầy rạc thành song cằm, nhiều lần muốn tìm người tiến cử Doãn Việt dò hỏi, nhưng lại sợ người ta phi nước đại, còn tin tức.

      Bình Phàm cũng cảm thấy thất vọng nhiều, dù sao mình và Doãn Việt căn bản để cùng đường.

      Với lại, có thể cùng hot boy thiếu chút nữa bước lên con đường hôn nhân thênh thang tiền đồ tươi sáng, sau này nhớ tới vẫn có thể vỗ vỗ ngực bánh bao của mình mà tự hào.

      Mặc dù khác ở chỗ, khoảng cách giữa mấy điều cách nhau như biển chết đến đỉnh Everest.

      Bình Phàm thuộc chòm sao cự giải.

      Bà đồng ngụ tại nước Mỹ tư bản chủ nghĩa bá quyền độc ác - Suzanne Miller : tháng này, sao Kim, sao Mộc, cùng mặt trăng tạo thành khoảng cách hoàn mỹ, chòm cự giải được thần tiên phù hộ ăn nên làm ra, số đào hoa thịnh vượng khó lường.

      Bà đồng quả nhiên là bà đồng.

      Cách trận xem mặt hi sinh vô cùng oanh liệt với Doãn Việt một tuần sau, Bình Phàm lại tiếp tục nghênh đón vòng xem mắt mới.

      Đối tượng là đồng nghiệp chồng em vợ của cậu năm họ em vợ của ba cậu cả.

      Tóm lại đường núi chín khúc mười tám quẹo.

      --------

      [4] Lỗ Tấn

      [5] Mã phu nhân và Vương Ngữ Yên đều là nhân vật trong Thiên Long Bát Bộ.

      Mã phu nhân đại khái là người đàn bà độc ác.

      Vương Ngữ Yên là Đoàn Ngữ Yên - mới 16 tuổi nhưng được coi là bách khoa toàn thư về võ thuật và được coi là mỹ nhân đẹp nhất trong Thiên Long Bát Bộ.
      tart_trung thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7

      Hai người thông qua điện thoại tiến hành liên lạc, hẹn sau khi tan làm gặp nhau ở trước cổng siêu thị.

      Nhà trai là nhân viên công vụ trong cục, hai mươi tám tuổi, theo người tiến cử người đàn ông này rất ổn trọng.

      Nhưng điều thứ tư trong sổ tay xem mắt ghi giấy trắng mực đen: lời của người tiến cử ngàn vạn lần thể tin hoàn toàn.

      Bình Phàm cùng hai mươi lăm giống nam xem mặt, toàn bộ người tiến cử đều dùng chữ ổn trọng để hình dung.

      Nhưng trong lòng Bình Phàm, chỉ có số thứ tự 17 được coi là có thể xứng với lời khen này – vóc dáng nho 186, nặng hai trăm cân, tuyệt đối đủ ổn đủ trọng.

      Bình Phàm tới cổng siêu thị từ sớm nên thuận chân xuống tầng chót siêu thị mua chocolate.

      Mỗi lần xem mắt về gặp cảm giác thất bại, ăn khối chocolate --- đó trở thành thói quen của Bình Phàm.

      Mịn như nhung hòa tan trong miệng, ít nhất còn có thể làm cho có ba phút cảm thấy hạnh phúc.

      Bình Phàm tham lam, ba phút hạnh phúc là rất thỏa mãn.

      Đáp thang cuốn tự động lên tầng lầu, trong lúc vô tình phát người đàn ông nấp bên cạnh quầy son phấn ngó dáo dác, ánh mắt quay mòng mòng nhìn về phía cửa siêu thị.

      Trong lòng Bình Phàm động cái, trực giác cho biết, người này chính là vị nhân viên công vụ nghe là ổn trọng kia – số hai mươi lăm.

      Giờ phút này, nhất thời có xinh đẹp đứng ở trước cửa lớn siêu thị, hai mươi lăm nhìn thấy, hai mắt lập tức phát sáng, giống như đèn pha cường lực, thân thể đứng thẳng, giật y phục, chuẩn bị qua ai dè bạn trai kia dành trước bước đến. Hai mươi lăm chỉ có thể thất vọng nhìn hai người kia ôm nhau ngọt ngào rời .

      Cổng siêu thị là địa điểm hẹn gặp tốt nhất từ trước tới nay, tất cả mọi người đều thích hẹn bạn bè ở nơi này, kia chân trước vừa , khác... tướng mạo thường thường mộc mạc lại tới.

      Hai mươi lăm dùng ánh mắt đánh giá kia hồi lâu, mặt nhất thời bịt kín tầng thất vọng, xoay người muốn nhưng lại do dự rồi lấy điện thoại di động ra.

      ra hai mươi lăm làm loạt hành động nghệ thuật như vậy, nguyên nhân rất đơn giản: muốn ở trong bóng tối nhìn tướng mạo của Bình Phàm, nếu như vừa mắt liền chạy ra làm quen, nhưng nếu vừa mắt lập tức chuồn êm ra cửa sau siêu thị, tìm cớ hủy bỏ xem mắt.

      Nhưng trước khi , hai mươi lăm chưa từ bỏ ý định, bấm số gọi cho Bình Phàm muốn xác nhận phỏng đoán của mình có chính xác hay .

      Bình Phàm mời nhàng chuyển đầu, hướng bên trái mà nhìn.

      Hai mươi lăm nghe lời làm theo, ánh mắt dời , mặc dù trong mắt có ánh sáng, nhưng nhìn quang cảnh kia, tướng mạo Bình Phàm cũng coi như là tạm được.

      Tuy đó là nhạc đệm nho nhưng cũng đủ knock out nửa tinh lực của Bình Phàm.

      Vóc người hai mươi lăm bình thường, mang mắt kính, tướng mạo đại chúng.

      Cái gọi là tướng mạo đại chúng chính là nhét vào đống người liền bị vó ngựa vùi dập, ngay cả bọt khí cũng tài nào bay lên được.

      ra nhìn kỹ, ngũ quan hai mươi lăm cũng đoan chính, cũng khó nhìn, chẳng qua là thân thủ thần thái mang theo lỗi lạc, cách nào làm cho người ta có cảm giác thoải mái.

      Khôn khéo quá độ, ngược lại đánh mất phong phạm đàn ông, mà vừa rồi còn núp ngó nghiêng lại càng làm cho thân hình nao núng ba phần.

      Thời gian cơm tối đến, hai mươi lăm dẫn Bình Phàm tới quán cơm ăn nhanh giá tiền thấp nổi tiếng giữa trung tâm thành phố.

      Bình Phàm lựa chọn phần ăn có giá thấp nhất. nhìn ra được, hai mươi lăm vì hành động này của mà rất vui vẻ, giọng cũng nhiệt tình thêm mấy phần.

      muốn chiếm tiện nghi của , ăn cơm xong, Bình Phàm chủ động mời uống cà phê, coi như là trả tiền cơm của .

      Cha hai mươi lăm là cục trưởng cục tài xế, vì thuận tiện cho công tác nên chuyện bát quái nào, ở đâu ông cùng đều truyền bá lại cho người trong gia đình. Cho nên lúc uống cà phê, hai mươi lăm văng nước miếng tứ tung, nào là cục trưởng lúc ở bàn ăn như thế nào như thế nào, thư ký ở bên cạnh phải làm sao làm sao, trong giọng thiếu phần hâm mộ.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8

      Bình Phàm cố làm ra tư thế chuyên chú nhưng suy nghĩ sớm phiêu tán ra ngoài gian từ lâu.

      Mẹ Bình Phàm luôn oán giận Bình Phàm vô cùng xoi mói, thậm chí còn tiên đoán tương lai nhất định trở thành tộc trưởng tộc ế.

      Mà người đàn ông trước mặt này, trong mắt trưởng bối cũng coi như tệ: gia thế tương đối, công việc ổn định, tiền đồ hài lòng, có tật xấu.

      Chẳng qua là, phải ngồi nghe bát quái ở đâu đâu thế này, cứ như vậy ở chung với cả đời sao?

      Bình Phàm nghĩ, cam lòng.

      Người sống cho đời sau, dễ dàng chút nào. Sâu trong nội tâm, cực độ khát vọng được lần, cho dù kết cục cuối cùng là bi thảm.

      miên man bất định, đột nhiên nghe thấy hai mươi lăm hỏi: "Nhà em có người làm trong cơ quan chính phủ ?"

      Bình Phàm vừa hồi phục lại tinh thần, cũng suy nghĩ nhiều, chỉ có thể đàng hoàng trả lời: "Dượng làm trong viện kiểm sát."

      Nghe vậy, hai mươi lăm nở nụ cười toe toét: "Là cán bộ?"

      Nụ cười mặt hai mươi lăm giống như cà phê bỏ thêm mười khối đường, đột nhiên Bình Phàm cảm thấy vô cùng buồn bực chán ngấy.

      ", chẳng qua là nhân viên bình thường." Bình Phàm .

      Những lời này làm Bình Phàm hít thở thông thông chút, bởi vì vừa dứt lời, nụ cười mặt hai mươi lăm nhất thời phai nhạt ít.

      Rốt cục uống cà phê xong, hai mươi lăm dựa theo lễ cũ của xem mắt quốc tế đưa Bình Phàm về nhà.

      Càng về gần tới nhà, nội tâm Bình Phàm càng vui mừng -- bởi vì thời gian cách xa hai mươi lăm càng lúc càng gần.

      Vốn muốn chia tay ở cửa chung cư nhưng hai mươi lăm lại cố ý hộ tống Bình Phàm đến dưới lầu nhà .

      Xét thấy từ nơi làm việc về đến nhà khá xa cho nên ba mẹ Bình Phàm lấy tiền để dành mua cho Bình Phàm căn phòng để thuận tiện hơn. Bình thường mình, chẳng qua thỉnh thoảng cuối tuần cha mẹ đến thăm.

      bao lâu sau, Bình Phàm liền biết lý do hai mươi lăm đưa vào tận nhà.

      Hai mươi lăm đánh giá khu chung cư mới xây, nheo khóe mắt thành cái đuôi cá mắc cạn, lạch cạch lạch cạch uốn éo hòn đá, rất khó chịu.

      "Khu vực này phòng ốc cũng tiện lắm." .

      Bình Phàm biết nên đáp lại thế nào, chỉ có thể cười cười.

      "Em đứng tên giấy chứng nhận bất động sản sao?" Hai mươi lăm dường như phát giác ra Bình Phàm miễn cưỡng, tiếp tục hỏi.

      "Cứ xem là thế ." Bình Phàm cảm thấy kiên nhẫn của mình sắp khô kiệt .

      Vừa may Bình Phàm tới chỗ căn nhà số tám.

      Dù sao đây là lần đầu tiên gặp mặt, mặc dù hai mươi lăm rất muốn quan sát phòng Bình Phàm, nhưng vẫn băn khoăn, vả lại như thế hợp lễ nên chỉ có thể : "Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chúng ta liên lạc sau."

      Dĩ nhiên, trước khi vẫn quên lấy số điện thoại di động của Bình Phàm.

      Hai mươi lăm vừa , Bình Phàm giống như được giải thoát, vội vàng dựa lưng vào vách tường, nhắm mắt thở dài.

      ra trước kia cũng có nhiều người chịu nổi hơn , nhưng lúc đó ý chí chiến đấu của còn sôi sục, thất bại là y như đối đầu với nguy hiểm, nắm tay gầm tiếng "Bố nó khô khan", vùi đầu ngủ giấc rồi ngừng cố gắng tiếp.

      Nhưng gần đây, xem mắt trở thành chuyện vô cùng mệt mỏi.

      ra rất dễ hiểu, cùng chuyện làm hai mươi bốn lần đều thành công, cho dù ai cũng cảm thấy mệt mỏi.

      Tối nay chẳng biết tại sao, đặc biệt mệt mỏi, Bình Phàm cảm thấy mình còn khí lực để lên lầu.

      Nhưng cần gấp gáp, thủy thủ Papai có rau bina, có chocolate.

      Lúc này, Bình Phàm lấy ra, sau đó bẻ cục bỏ vào miệng, mùi thơm ngào ngạt cùng mịn màng như tơ hòa tan đầu lưỡi , khí lực cũng ít nhiều từ từ khôi phục.

      Bình Phàm thích nhất quảng cáo《Charles cùng nhà máy chocolate》, chocolate chảy thành thác, nước chocolate tạo thành sông trong giấc mộng thế giới vườn địa đàng của . Bình Phàm tình nguyện trốn ở trong đó vĩnh viễn, ăn thành béo phệ cũng cam tâm tình nguyện.

      Ít nhất, nơi đó có hai mươi lăm lần thất vọng.

      Nhưng thực tế cuối cùng vẫn là thực tế, nhà vẫn phải về, hít sâu hơi khí mát mẻ, Bình Phàm mở mắt chuẩn bị hướng thang máy tới.

      Nhưng chân nhúc nhích được, phải là vô lực, phải là rút gân, mà bởi vì nhìn thấy trong góc phía trước có người.

      Mặc dù thể tin được, nhưng ánh mắt của xác xác cho biết, đó là Doãn Việt.

      Trong thời gian ngắn đầu óc trở nên trống , nhưng ngay sau đó, Bình Phàm ý thức được, chắc là bạn hay người thân nào đó của Doãn Việt cũng ở nơi này, lúc này ngẫu nhiên ra ngoài đụng phải mà thôi.

      Vốn phải đặc biệt tìm đến nha, điều này hiển nhiên Bình Phàm biết .

      vị tiền bối từng với Bình Phàm, xem mắt thành công thành người xa lạ, đường gặp phải đối phương dù có hóa ra tro cũng nhận ra cũng phải làm bộ nhận ra.

      Bình Phàm tuân theo lời dạy, tự thôi miên mình "Tôi thấy, tôi thấy, tôi thấy gì hết". Sau đó mắt nhìn mũi lỗ mũi nhìn tâm, cúi đầu tiếp tục hướng thang máy tiến về phía trước.

      Nhưng lúc lướt qua bên cạnh Doãn Việt, nghe thấy giọng trầm thấp chững chạc từ tính.

      "Mộ Bình Phàm."
      tart_trung thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9

      Đây là ảo giác, Bình Phàm kiên định tự với mình.

      Nhưng giọng kia kiên định kia rơi vào màng nhĩ của , đánh ra cảm xúc rất chân .

      Đành phải dừng bước, xoay người nhìn về nơi phát ra giọng .

      Doãn Việt ở phía sau, nghiêm chỉnh đứng cạnh hòm thư màu xanh lá sẫm mới sơn, trầm tĩnh, mang theo chút lạnh lùng, đặc biệt tương xứng với .

      biết bước kế tiếp nên làm gì nở nụ cười chính là kế để giảm xóc, Bình Phàm am hiểu sâu sắc điểm này, cho nên khẽ động khóe miệng, cười : "Chào."

      Đáng tiếc tối nay thần kinh nghe lời sai bảo, cho dù soi gương nhưng Bình Phàm cũng có thể cảm giác được nụ cười này cứng ngắc và rất đần độn.

      Sau đó lại là trận trầm mặc.

      Bọn họ đứng trong đại sảnh, phía ngoài là bóng đêm đen như nhung tơ, đỉnh đầu là ánh đèn chiếu xuống làm bóng hai người trải dài nền đá cẩm thạch màu đen, trống rỗng mông lung, giống như là quần áo cũ năm trước lấy ra dùng, mặt ngoài có lớp lông xù.

      Bình Phàm cảm giác mặt mình giống như cây gậy đập thịt loại chuẩn, cứng ngắc ngắc.

      vất vả mới xã giao xong với hai mươi lăm, khí còn chưa kịp thở lại phải cương mặt cười với hai mươi bốn. xác định, hôm nay lịch tuyệt đối có viết "Cấm: mọi chuyện nên làm".

      Vốn cứ như vậy đứng mãi cũng được, Bình Phàm quyết định tốc chiến tốc thắng, lấy dũng khí, : "Hôm nay tới gặp bạn hả, khéo, tôi cũng ở chỗ này."

      hẳn là nên tiếp câu "Còn có mấy cái giáo án chưa viết, tôi về trước, hôm nào chuyện sau."

      Trời có mây có gió bất thường, cũng có sớm tối phúc họa -- bất hạnh, những lời này chết từ trong trứng nước.

      Bởi vì Doãn Việt mở miệng vàng lần thứ hai trong tối nay: "Tôi biết."

      Những lời này.... biết ở nơi này là sao?

      Lòng Bình Phàm cũng giống như cái bóng sàn, mơ hồ. Cùng Doãn Việt hai lần chung đụng, bọn họ vẫn có loại cảm giác dẫm lên bông, trống rỗng phù phiếm di động, dò ra là giả hay -- , thậm chí còn xác định được Doãn Việt có nhớ là bạn học cũ của hay .

      như vậy đành phải dừng bước, Bình Phàm gì nữa – hụt chân cũng phải chuyện đùa.

      dừng lại cũng có nghĩa là dừng lại.

      Doãn Việt ném ra vấn đề thứ nhất trong tối nay: "Người vừa rồi là ai?"

      "Đối tượng xem mắt." Bình Phàm .

      Những lời này, là bật thốt lên chứ phải thị uy, lại càng phải khoe khoang, chỉ là theo bản năng trả lời mà thôi, bởi vì giờ phút này trong đầu đều là câu "Tôi biết" của Doãn Việt vừa rồi.

      Chẳng qua là, lời ra khỏi miệng rồi Bình Phàm mới bắt đầu nghĩ cách bóp chết mình như thế nào.

      " có thói quen xem mặt hai người cùng lúc sao?" Đây là vấn đề thứ hai Doãn Việt ném ra.

      luồng hơi nóng phun lên mặt Bình Phàm, hai má nho đỏ ửng, giọng ngơ ngác: " có, chỉ có mình ta mà thôi."

      Lúc này, tiếng "Đinh" vang lên, cửa thang máy mở ra, từ trong đó có người ra. Bình Phàm chuyển mắt nhìn lại, đồng thời cũng tránh khỏi phải nhìn Doãn Việt.

      Người kia là người đàn ông trung niên, mặc đồ ngủ, trong tay cầm tiền lẻ, nhìn bộ dáng chắc là muốn siêu thị dưới chung cư mua đồ. Lúc ông ta ngang qua bọn họ quăng tầm mắt tới dò hỏi.

      Bình Phàm đột nhiên sinh ra loại cảm giác bị nhìn thấu.

      Gì? Được rồi, thừa nhận mình vì tịch mịch quá lâu nên bắt đầu sinh bệnh mơ tưởng.

      Chẳng qua là, Doãn suất ca dường như đem bệnh mơ tưởng của đẩy ra cái hiềm nghi: "Như vậy, tôi sao?"

      Còn chưa kịp hiểu những lời này, Bình Phàm liền nhận được cú điện thoại – bà đời trước họ Vương kia gọi tới.

      Giọng cực kỳ nhảy nhót: "Bình Phàm à, người tiến cử kia có liên lạc! ! ! Người ta , tiểu tử họ Doãn đó tuần lễ gần đây thi hành nhiệm vụ, còn ta rất hài lòng với cháu, muốn tiếp tục lui tới, vừa rồi ta còn gọi điện thoại hỏi địa chỉ của cháu đó ..."

      còn tiếp tục gì đó nữa nhưng Bình Phàm còn nghe được gì, bởi vì luồng hơi nóng lớn hơn nữa đánh tới, làm nóng đến ngẩn người, hồi lâu sau cũng chưa kịp phản ứng lại.

      Được rồi, thừa nhận bệnh mơ tưởng của mình càng ngày càng nghiêm trọng.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :