1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đi Xem Mắt - Tát Không Không (73 chương + PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 72

      Khuyên can mãi, rốt cuộc mới ôm được hai tờ chứng nhận vào trong ngực.

      Mặc dù có nhạc đệm như vậy, Bình Phàm vẫn rất vui, thỉnh thoảng lại len lén đem hai tờ chứng nhận này ra nhìn, khuôn mặt nhắn vì hưng phấn vui sướng mà nghẹn thành màu hồng đào.

      Hơi sơ sẩy bị Đổng Tiểu Dưa nhìn thấy.

      Tiểu Dưa đứng trước mặt Bình Phàm, tay chống cằm, dùng đầu óc của mình suy tư lúc lâu, rốt cuộc : " giáo Mộ, có phải muốn tiện hay ? Em mới xem giúp rồi, nhà vệ sinh nữ có ai."

      Khuôn mặt của cư nhiên bị Đổng Tiểu Dưa hiểu lầm thành muốn tiện, Bình Phàm nhức đầu.

      Nhức đầu hơn chính là, Đổng Tiểu Dưa tiểu lưu manh này lại mình đến nhà vệ sinh nữ, làm giáo vỡ lòng của nó, Bình Phàm cảm thấy áp lực rất lớn.

      Gần tan làm, bỗng nhiên chuyển trời, nắng đột nhiên lại mưa tí tách, ào ào xôn xao, trời cũng u.

      Lúc này, nhận được điện thoại của Doãn Việt, lúc tan làm tới đón , ăn cơm chúc mừng.

      Trong lòng Bình Phàm ngọt ngào như mật, nhưng trước mặt đồng nghiệp chung quanh, cũng nên biểu lộ ra, chỉ có thể thầm vui sướng trong lòng, chẳng qua chỉ nhàn nhạt "Ừ" tiếng.

      Lúc cúp điện thoại, Doãn Việt bỗng nhiên đổi lời, nhàng gọi tiếng: "Vợ ơi."

      "Hả?" Bình Phàm nhất thời kịp phản ứng.

      Bên kia, Doãn Việt cúi đầu gọi tiếng nữa: "Vợ à."

      Biết là gọi mình, Bình Phàm thừa nhận trái tim mình giống y cục mật ngấy tan.

      "Em phải nhớ kỹ..."

      "Nhớ cái gì?" Giọng Bình Phàm cũng dịu xuống.

      "Nhớ giữ giấy hôn thú, đừng vất."

      "..."

      Giấy hôn thú, lại là giấy hôn thú, Bình Phàm thua.

      Ngày hôm nay nhất định là ngày nhiều chuyện, cúp điện thoại bao lâu lại nhận được điện thoại của quản lý khu chung cư bên kia, rằng bếp nhà mới của bị rỉ nước, thấm xuống nhà khác, cho nhanh nhanh trở về mở cửa đóng nước lại.

      Liên lụy đến nhà hàng xóm, cái này thể được. Bình Phàm lập tức cầm túi xách lên. Lúc gần , nhìn trời u bên ngoài chút, trong lòng có chút căng thẳng, nhịn được xoay người, gọi tiểu Đậu đồng nghiệp thường ngày có quan hệ tốt với cùng.

      Hai người vốn nên xảy ra vấn đề gì .

      chiếc xe taxi tới nhà mới, làm sao có thể trùng hợp như thế, ngay dưới lầu trong đại sảnh, tiểu Đậu gặp bạn tốt ngày xưa, vui mừng bận rộn hàn huyên, Bình Phàm đợi được, chào hỏi tiếng liền lên lầu.

      Mới tới cửa phòng, quả nhiên thấy người mặc quần áo của quản lý đứng chờ với người mặc đồ thường.

      Đại khái chính là quản lý cùng hàng xóm lầu dưới. Quả nhiên, thấy người mặc thường phục liền mở cửa ra: "Nước nhà các người tràn xuống làm ẩm ướt hết trần nhà nhà chúng tôi, giờ vẫn giọt, thế là sao? Còn mau mở cửa đóng van lại? !"

      Bình Phàm liên tục xin lỗi, tay chân luống cuống mở cửa, đầu tiên là vọt tới phòng bếp, muốn đóng van, nhưng vào vừa nhìn, có chút há hốc mồm —— phòng bếp bình yên vô , có chút rỉ nước nào.

      Từ phòng bếp ra ngoài, lưng cũng thẳng lên ít, hướng về phía quản lý cùng người đàn ông mặc thường phục giải thích: "Phòng bếp nhà chúng tôi đâu có rỉ nước, chắc là hai người nhầm rồi."

      Nhưng hai người đàn ông kia lại bất động, đứng như vậy, ánh mắt đó, rất đáng sợ.

      Giống con dao hung giữ lạnh như băng.

      Mà cửa, đóng lại.

      Đầu Bình Phàm "Đùng" tiếng, chân tự chủ được mềm nhũn —— hai người kia, nhất định là người do hang ổ buôn lậu thuốc phiện phái tới.

      Thiên tính vạn tính, vẫn tính được chiêu như vậy.

      Bình Phàm nghĩ, lần này, xong rồi.

      .

      Mặc dù xem nhiều phim như vậy, cũng nghe Doãn Việt qua rất nhiều chuyện, nhưng lúc chân chính đối mặt với đám sát thủ máu lạnh, Bình Phàm vẫn nhịn được run run lên.

      Trái tim "Thịc thịch thịch thịch" nhảy ngừng, giống như thở nổi, mà tứ chi rũ xuống, phảng phất chảy bên trong phải là máu, mà là bùn, khiến cho tay chân tia khí lực.

      Mặc dù như thế, trước thời khắc nguy hiểm đến tính mạng, cũng có tiềm năng.

      Bình Phàm nhịn xuống nỗi sợ hãi khổng lồ, từng bước lui ra ngoài sân thượng —— đem cửa ngăn bọn họ lại, phương thức cầu cứu duy nhất chính là sân thượng.

      Vừa lui về phía sau, vừa len lén lấy điện thoại ra muốn báo cho Doãn Việt —— đây là người đầu tiên lên trong đầu .

      Giống như khúc gỗ cứu mạng.

      Nhưng đúng là vẫn chậm bước, những người đó đều là bọn hung ác, cho có thời gian kịp phản ứng, ba bước xông đến, đóng sầm cửa sân thượng, giật cái túi của ném xuống đất.

      Toàn bộ đồ vật đều rơi ra ngoài —— chìa khóa, ví tiền, điện thoại, còn có hai tờ giấy hôn thú.

      Bình Phàm bổ nhào muốn đoạt lại, nhưng lại bị đá ngã lăn mặt đất, giày da đá trúng bả vai trái, đau vô cùng.

      Nhưng đau hơn nữa cũng phải trơ mắt nhìn hai người đó đập nát điện thoại của , cầm tờ giấy hôn thú của và Doãn Việt lên. Diện mạo hai người kia đều bình thường, đúng là như thế, nhưng cái loại lạnh như băng hung hãn trong mắt lại càng làm cho người ta khiếp đảm.

      "Ồ, là đáng tiếc, hôm nay vừa mới kết hôn phải làm quỷ." Tên giả làm quản lý dường như cười nhạo.

      Bình Phàm nằm mặt đất, vai đau đến phát run, thân thể cũng lạnh đến phát run.

      " đừng trách chúng tôi, muốn trách trách chồng chưa cưới của kia kìa, nếu phải vì xen vào việc của người khác, cũng rơi vào kết cục này." Tên giả làm hàng xóm bổ sung.

      Bình Phàm gì, bởi vì giờ phút này toàn bộ lực lượng của đều dùng để suy nghĩ, đến tột cùng nên làm sao để chạy trốn.

      Cần phải chạy , dễ, nhưng ở nơi bị bịt kín như thế này, hai người đàn ông kia muốn bóp chết dễ như trở bàn tay.

      Cầu nguyện dường như trở thành biện pháp duy nhất, cầu nguyện có người có thể tới cứu .

      "Lần trước giết chết người đàn bà kia, chúng ta đâm mười sáu dao, đứa bé kia bị đâm năm đao, cộng lại làm tròn là hai mươi đao. có ai gánh dùm, vậy chịu toàn bộ hai mươi đao này ." Tên giả quản lý cười, giọng cùng thần thái của hề giống như về chuyện sống chết của người, mà giống như câu chuyện bình thường phố.

      Tính mạng, trong mắt bọn chúng là thứ thấp kém nhất.

      Bình Phàm cảm thấy cổ họng mình cũng run rẩy.

      muốn chết, đặc biệt là muốn chết ở chỗ này, căn nhà này, tỉ mỉ bố trí, là nơi muốn ở cùng Doãn Việt cả đời, là nơi cùng sinh con dưỡng cái.

      muốn chết ở chỗ này.

      Nhưng hai người kia bắt đầu hành động, chỉ thấy ánh đao chợt lóe, Bình Phàm theo bản năng chạy trốn, nhưng di động vẫn chậm, cái cổ nóng lên, dòng máu đỏ tươi nóng hổi rơi mặt đất.

      Sau nóng bỏng chính là đau đớn, đau đến khiến cho người ta sợ hãi. Nhìn máu càng chảy càng nhiều, Bình Phàm bắt đầu bối rối, giống như loại động vật bị chấn kinh bò dậy.

      Nhưng bọn chúng bắt được , dễ dàng giống như bắt con thỏ.

      Mái tóc dài của bị nắm chặt, da đầu bị kéo tới đau nhức, rất nhanh, cánh tay cũng trúng đao, đau vô cùng. Lần này, ngay cả khóc la Bình Phàm cũng có khí lực.

      Bọn họ đao lấy mạng của , mà là giày vò , mấy đao trước đó nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại làm cho nếm trải thống khổ, từng đao từng đao , đao cuối cùng, mới có thể lấy mạng .

      Mà trước đó, là hành hạ.

      Vô cùng tàn nhẫn.
      tart_trung thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 73

      Bình Phàm nghĩ, mọi chuyện thường thường phải do mình làm chủ, giống như lúc đầu cùng Doãn Việt bỏ qua nhau thời cấp ba, giống như chuyện bọn họ gặp nhau khi xem mắt, giống như chuyện, ràng có nhiều người nhắc nhở như vậy, mà Bình Phàm vẫn thể nào tránh được kiếp này.

      nhìn máu của mình từ từ chảy xuôi mặt đất, nhuộm đỏ hai tờ giấy hôn thú. Giấy chứng nhận coi như là cứng rắn, nhưng vì quá nhiều máu, nên bắt đầu nhũn ra.

      nhìn thấy mặt mình và Doãn Việt từng chút từng chút bị máu nhuộm lên.

      Nếu lúc sáng nghe lời Doãn Việt, đem giấy hôn thú đưa cho tốt biết bao.

      Đáng tiếc, quý trọng hai tờ chứng nhận này như vậy.

      rất khó tin, người mình lại có nhiều máu như thế, nhiều đến giống như có thể đem tất cả mọi thứ nhuộm đỏ.

      Thân thể bắt đầu lạnh, Bình Phàm nghĩ tới rất nhiều chuyện, nhớ tới vài việc đáng kể. Ví như năm đó, mỗi buổi chiều học đều ngang qua khu thể thao của trường, thường xuyên nhìn thấy Doãn Việt chơi bóng, mình, vỗ bóng rổ, độc, giống như đợi gì đó. Ví như lúc ăn mừng tốt nghiệp, cảm giác, cảm thấy phía sau dường như có người nhìn mình, quay đầu, chỉ thấy Doãn Việt lạnh nhạt gắp thức ăn. Ví như mùa hè vào thẳng đại học năm đó, đường vô tình gặp Doãn Việt, lại bỏ chạy.

      Nếu khi đó, có thể dũng cảm chút, vậy những năm tháng đơn sau này cảm thấy sống uổng.

      Bình Phàm bỗng nhiên hiểu hối hận của Phương Nhan. Đúng vậy, hối hận, hối hận sớm ở chung chỗ với Doãn Việt, nếu như vậy, tốt biết bao.

      Mà bây giờ, chết, lập tức.

      đồng ý với Doãn Việt ở chung với cả đời, đồng ý vì mà nấu cơm cả đời, đồng ý sinh cho trai .

      Còn đồng ý rất nhiều rất nhiều chuyện, nhưng có mạng để thực .

      Cực hình vẫn tiếp tục diễn ra, nhưng ý thức Bình Phàm bắt đầu mơ hồ.

      Máu dần dần chảy, thống khổ dần dần biến mất, giờ phút này, điều duy nhất Bình Phàm sợ, phải là đau, phải là cái chết, mà là Doãn Việt.

      sợ Doãn Việt giống như Đại Mạnh, quỳ trước quan tài của mình, trở thành kẻ đầu gỗ mất sinh mạng.

      Cho tới nay, Bình Phàm luôn cho rằng mình là người ích kỷ trong tình . Nhưng đến khi đối mặt với cái chết, mới hiểu được, người, là muốn người đó hạnh phúc.

      có gì lớn lao, chỉ muốn nhìn thấy hạnh phúc.

      Hoảng hốt nhìn màu đỏ tươi, Bình Phàm yên lặng nhắc lại câu: Doãn Việt, phải tiếp tục sống.

      Doãn Việt.

      Doãn Việt.

      Doãn Việt.

      Bình Phàm ngừng nhắc lại cái tên này trong lòng.

      Lúc ý thức tan rã, có người phá cửa xông vào, bóng đen, giống như báo săn cuồng nộ, cùng hai tên vô lại kia vật lộn chung chỗ.

      cắn xé, vô cùng tức giận, ánh mắt dường như biến thành màu đỏ, thân ảnh kia, Bình Phàm quên được, vĩnh viễn cũng quên được.

      Người đàn ông cho niềm vui lớn cùng khắc cốt ghi tâm.

      Doãn Việt.

      vật lộn cùng bọn họ, song phương đều là động vật hung mãnh, tiếng súng bắt đầu vang lên, mùi huyết tinh mới bắt đầu xông lên. Bình Phàm còn ý thức được, đến tột cùng là người nào bị thương.

      giãy dụa vật lộn tên còn lại cầm đao, xông về phía Bình Phàm mặt đất còn chút lực phản kháng nào.

      Bình Phàm có cách nào nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn nguy hiểm nhích tới gần.

      Sau đó, lúc con đao kia gần đâm xuống lồng ngực , Bình Phàm thấy Doãn Việt nhanh như tia chớp đánh tới.

      tiếng súng vang lên, tên muốn giết Bình Phàm ngã xuống đất.

      Cũng chờ cho bất luận kẻ nào phục hồi lại tinh thần, tiếng súng khác vang lên, Doãn Việt ngã xuống đất.

      Bình Phàm nhìn thấy máu từ ngực, từ miệng Doãn Việt chảy ra, hòa cùng máu của mình.

      Hai tờ giấy hôn thú, ướt đẫm, tìm ra chút sạch .

      Bình Phàm muốn mở to hai mắt, cuối cùng liếc mắt nhìn Doãn Việt, nhìn ánh mắt của , mũi của , miệng của , khuôn mặt của chút.

      Muốn nhìn lần cuối.

      thấy cổ họng run rẩy, giống như có rất nhiều lời muốn với , cũng giống như có rất nhiều lời muốn cho nghe.

      Nhưng thể ra.

      nên lời, mà ánh mắt của mở ra được nữa.

      Cuối cùng, cuối cùng hình như Bình Phàm nhìn thấy có người cầm súng hướng Doãn Việt tới, họng súng nhắm ngay huyệt Thái dương của .

      há to mồm, đem hết toàn bộ khí lực, kêu lên tiếng. Tiếng kêu bén nhọn tới thảm thiết kia lúc phát ra lại giống như sợi dây bị đứt.

      Thét tiếng chói tai tiêu hao hết toàn bộ khí lực của Bình Phàm. Rống xong, ngất .

      Phảng phất thân thể cũng đành lòng để nhìn thấy trạng huống thảm thiết như vậy.

      Nhưng mà, ít nhất, người kia cũng đưa theo Doãn Việt, cùng nhau đường xuống.

      Như vậy cũng tốt.

      Bình Phàm lâm vào trong bóng tối, đưa tay thấy được năm ngón, co rúc trong bóng tối, nhúc nhích.

      Giống như trải qua đoạn thời gian rất dài, phía trước bỗng nhiên xuất ánh sáng, đứng dậy, hướng ánh sáng mà . Từng bước từng bước , rất khó khăn, cũng rất cố chấp.

      Bởi vì ánh sáng kia, có mùi vị của Doãn Việt.

      muốn đuổi theo , vĩnh viễn.

      Mở mắt chút, ánh sáng mãnh liệt xông thẳng đến, nheo mắt lại, đau chịu nổi. Bên tai lập tức truyền đến rất nhiều tiếng vui mừng.

      "Bình Phàm, con tỉnh?"

      "Bình Phàm, Bình Phàm, mau dậy nhìn chúng ta !"

      "Con nhóc kia, nếu tỉnh, tớ thèm làm phù dâu của cậu nữa đâu!"

      Cha mẹ, còn có Mộc Mộc, bọn họ đều ở đây.

      vất vả, mới nhìn cảnh vật xung quanh, phát mình nằm giường bệnh.

      Chuyện gì xảy ra?

      Cố gắng nhớ lại, nhớ lại ngày trời mưa, hai tên hung thủ, còn có... Doãn Việt.

      Doãn Việt! ! !

      Lập tức ngồi dậy, vết thương tứ chi bị xé rách đau nhức, lập tức bị người đè lại.

      "Đứa này, làm gì vậy? Bị thương nặng như thế còn chịu nằm xuống nghỉ ngơi! ! !"

      Bình Phàm bất chấp những thứ này, nội tâm gấp quá, miệng phát khô, trong đầu chỉ nghĩ chuyện: Doãn Việt ở đâu?

      Doãn Việt ở đâu? hô lớn.

      Trang thập tam công tử đứng bên người , áo trắng bồng bềnh, nhưng thần sắc có chút ít nghiêm trang.

      Tâm Bình Phàm, từ từ rơi xuống.

      hiểu, rơi xuống như vậy, cũng có cách nào đứng lên nổi.

      "Doãn Việt, rốt cuộc ở đâu?" muốn biết, chỉ có chuyện đó.

      Trang thập tam công tử chậm rãi lắc đầu, chau mày.

      Ngay cả Trang thập tam cũng... hai mắt Bình Phàm tối sầm, sắp ngất .

      Nhưng vào lúc này, lại nghe Mộc Mộc : "Doãn Việt ở phòng bệnh bên cạnh."

      "Cậu gạt tớ." Mặt Bình Phàm tràn đầy nước mắt: "Cậu muốn gạt tớ để tớ trị liệu tốt, Doãn Việt rồi có đúng ?"

      " cái đầu cậu, người ta vẫn còn tốt đợi cậu ở phòng bệnh bên cạnh, cậu có chuyện gì làm hay sao mà nguyền rủa mình thành quả phụ hả?"

      "Nhưng mà, phải mới vừa rồi Trang thập tam lắc đầu ấy được?" Bình Phàm chuyển bi thành hỉ, vừa bán tín bán nghi.

      Trang thập tam công tử chậm rãi : " phải, tôi lắc đầu chẳng qua là muốn rằng tôi biết, tôi mới đến được 13 giây tỉnh lại."

      "Vậy cau mày làm gì?" Bình Phàm vẫn có chút tin.

      "Bởi vì, bụng có chút thoải mái." Trang thập tam vừa vừa tới phòng vệ sinh. Vừa vừa : "Mọi người cứ tiếp tục hàn huyên, cần bận tâm tôi đâu."

      Những người còn lại đều đen mặt.

      Mộc Mộc bắt đầu vì cái loại đàn ông mình gả mà bi thương.

      Mặc kệ ở giữa có bao nhiêu ngăn cách, chỉ cần kết cục tốt, vậy có chuyện gì .

      Doãn Việt rất tốt, viên đạn kia trúng chỗ trí mạng, mặc dù bị trọng thương nhưng ít ra có nguy hiểm tính mạng.

      Nghe ngày đó, biết tại sao mà Doãn Việt lại cảm thấy tâm thần yên, gọi điện thoại cho Bình Phàm thấy tắt máy. Cảm thấy đúng, gọi điện đến nhà trẻ, hỏi đồng nghiệp đến nhà mới, lập tức gọi điện cho quản lý khu nhà mới biết có chuyện này. Thế là biết Bình Phàm trúng phục.

      Doãn Việt báo cho đồng nghiệp chạy tới, còn mình chờ kịp, để ý nguy hiểm, phóng đầu tiên.

      Kiếp này cuối cùng bọn họ cũng vượt qua, giây sau khi Bình Phàm mất tri giác, cảnh sát liền xông vào, chế phục kẻ xấu, mà tập đoàn buôn lậu thuốc phiện kia cũng bị tiêu diệt toàn bộ.

      Bình Phàm cố gắng tĩnh dưỡng thân thể cho tốt, sau đó chăm sóc tốt cho chồng mình.

      Lúc Doãn Việt tỉnh lại, nhìn thấy vợ mới cưới của mình nở nụ cười rực rỡ.

      "Vợ à, em có chuyện gì chứ." Doãn Việt cười yếu ớt.

      cười lên như vậy mới dễ nhìn.

      biết vì sao, Bình Phàm vốn cười nhưng vì ... câu này mà cảm động khóc té lên người , người biết còn tưởng Doãn Việt gì gì kia kia.

      Cuối cùng, sau cơn mưa trời lại sáng.

      Tuần trăng mật của bọn họ trải qua trong bệnh viện, hai người thường đẩy xe lăn đến vườn hoa chơi, cũng coi như vui vẻ.

      Nhưng khi bọn họ nhìn nhau, dường như đó là chuyện ấp ám cảm động lòng người nhất thế gian này.

      Bình Phàm cảm thấy, còn là Bình Phàm nữa, bởi vì có Doãn Việt.

      còn là Bình Phàm.

      Sau đó, cũng rất ít nghe thấy người ta bọn họ xứng đôi. Bởi vì khi cùng Doãn Việt ở chung chỗ, nụ cười của Bình Phàm luôn rực rỡ hơn tất cả những gì tốt đẹp nhất đời.

      Hai ngày trước khi xuất viện, Bình Phàm và Doãn Việt đều nhận được tin nhắn.

      người vô danh gửi tin cho Doãn Việt, nội dung là: "A Việt, tớ trở về."

      tin khác là ... Phương Nhan gửi cho Bình Phàm, nội dung là: "Bình Phàm, rốt cuộc tớ cũng chờ được ấy."

      Có người , sau kiếp số, chính là khải hoàn.

      Bình Phàm và Doãn Việt bèn nhìn nhau cười.
      tart_trung thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ngoại truyện:
      trước mặt đứng ngồi yên, cái mông tròn xinh lại như bị kim châm vài phát, sao ngồi yên được. Khuôn mặt có chút thịt, gia đình cũng tốt, trang điểm , mặt mày cũng tệ, làn da nhẵn nhụi, trắng nõn, mặc đầm rất ra dáng thục nữ, so với lúc học cao trung cũng khác là mấy, thoạt nhìn có gì đặc biệt, nhưng nhìn càng lâu, càng cảm thấy thoải mái, hết sức dễ chịu, ùng ục ùng ục. Mộ Bình Phàm. Trong lòng Doãn Việt yên lặng nhắc tới cái tên này. Đây là lần đầu tiên trong đời xem mắt, đồng trong đội nghe tin hôm nay muốn tham gia cái hoạt động này, dàn mắt kính, kính sát tròng đồng loạt rầm rầm loảng xoảng rơi xuống. thể trách đồng chuyện bé xé to, việc này quả giống với tính cách của , dù cho tịch mịch, cũng chịu . Chỉ vì trong lúc vô ý nghe bằng hữu nhắc tới tên , quyết định đến đây. “Tên của kia rất đặc biệt, gọi là Bình Phàm, họ gì nhỉ? Lí? Lâm? À, đúng rồi, Mộ, Mộ Bình Phàm.” Lúc đó, mí mắt Doãn Việt khẽ động rồi hạ thấp, như mặt hồ tĩnh lặng lâu giờ gợi lại mảnh ký ức bị lãng quên, gợn sóng dần lan rộng, chút tiếng động. hề lầm, kia đúng là Mộ Bình Phàm, là cái người tên Mộ Bình Phàm luôn ở trong lòng . Mộ Bình Phàm càng ngừng uống nước, cùng năm đó giống nhau, cho rằng hồi hộp, căng thẳng đến đỏ mặt, hoặc là – - ‘xi xi nương’ lại đến. Tiếp tục dõi theo, hẳn là phương án thứ hai, ngượng ngùng dám toilet, chắc cần giúp đỡ, Doãn Việt đứng dậy, lời xin lỗi, trước – - lường trước được chắc chắn theo mình. Chỉ vài phút, lại như cũ, xem ra công lực của ‘xi xi nương’ hề giảm, nội tâm Doãn Việt cười . Nhưng mà có vấn đề, dường như nhận ra , nghĩ vậy, trong lòng Doãn Việt khỏi thất vọng. vất vả chờ đến khi người giới thiệu rời khỏi, muốn sắp xếp lại tốt suy nghĩ bắt đầu tiến công ‘xi xi nương’, đội trưởng lại gọi điện, là có nhiệm vụ khẩn cấp, đợi người, chỉ có thể vội vàng cáo từ rời , vài ngày trôi, nhớ nhung khổ, lại ngại quy tắc thể gọi điện thoại gửi tin nhắn, kiềm nén đến nỗi tâm tình khó chịu, nhiệm vụ kết thúc, vội vã trở về, lại phát ‘xi xi nương’ lại có thể có đối tượng xem mắt mới. Bản thân xem như bị người ta bắt cá hai tay? Khó chịu, Doãn Việt khó chịu, bất quá nghe ấp a ấp úng giải thích, miễn cưỡng cũng có thể bỏ qua, hơn nữa quả hề gọi điện cho , cũng muốn tranh cãi. Nhìn bước vào thang máy lên phòng, Doãn Việt vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhúc nhích, thói quen – - dù sao, cũng đợi rất lâu. Kỳ thực cụ thể là bao lâu, quên mất rồi, biết bắt đầu từ khi nào, lại để ý đến hơn Phương Nhan người bạn từ của mình. Cảm giác tồn tại của rất thấp, những rất nhắn, mà còn luôn chủ động lui về phía sau, mỗi lần tới gần Phương Nhan, liền thức thời chạy lấy người, cùng qua mấy câu. Vì như vậy, trong mắt bóng dáng ngày càng , nhiều lắm, yên lặng, có khi ngồi trong lớp xuất thần, bộ dáng thất thần, cũng… tệ. thích tranh họa, phong cách đáng như nhà thông thái vẽ tranh, giống như đúc. thích ăn sôcôla, có khi lên lớp thèm ăn chịu nổi, vụng trộm ở dưới bàn bỏ viên vào miệng, bên môi còn có dấu vết mờ nhạt của sôcôla, hẳn là rất ngọt. rất ngoan, đường gặp ăn xin luôn cho tiền, có ngày, lúc đó có tiền, cau mày suy nghĩ lúc lâu, lấy thanh sôcôla trong túi ra bỏ vào trong bát, tên ăn xin nhìn mình xem thường mà cũng phát . Còn cảm thấy tự hào sau khi làm được chuyện tốt, chính là bộ dạng được giúp người. Ngày đó nhìn thấy màn này, Doãn Việt buồn cười, nhếch miệng cười. Cười xong, bản thân cũng sửng sốt, cười là bởi vì chuyện này, hay là vì người này, cũng . Có lúc cũng khiến tức giận, luôn yếu đuối, luôn để chính mình chịu khổ chịu cực, chỉ sợ đắc tội với người khác, trời sinh có chút tự ti. Luôn ở bên cạnh Phương Nhan, ràng là bằng hữu, lại luôn chịu thiệt so với người ta, thay Phương Nhan làm báo tường, chân chạy vặt, giống như người hầu . Hà cớ gì phải làm như thế, ràng là người tốt, hiểu, bực bội. Càng ngày càng bực, bùng nổ là ngày trước khi thi cuối kỳ, Phương Nhan cũng ôn tập, đem việc mình nhận giao cho , mà cũng có nỗi khổ tâm, nhưng lại chịu , phát hỏa, bởi vì trong lòng có điểm đau. Vì . “ cần hạ thấp chính mình như vậy.” Sau khi xong, cầm cặp sách, rời khỏi. Sau lại hối hận, bởi vì việc đó, mà dường như càng trốn tránh . Thất sách, muốn nhổ sạch tóc đầu mình. Có lẽ, bắt đầu từ khi đó, liền biết bản thân đối với thay đổi. nghĩ bắt chuyện với , bởi vì quả biết nên cái gì. Mà coi , như … người bạn học chung bình thường. Lưu giữ kiềm nén mọi thứ trong lòng, ở cái tuổi còn ngây thơ lờ mờ. Hết sức kinh hỉ, còn nhớ có ngày nào đó bỗng nhiên con đường đến trường xuất bóng dáng của . Vì thế sáng sớm hôm sau, liền đứng đợi, theo phía sau , lại hề quay đầu, cũng thể nhìn mặt. Tuổi trẻ của họ, lưng mang túi sách, mặc đồng phục, bức tường màu đỏ chia cắt dòng người. Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm… Ngày thứ bảy, xuất . Chẳng qua chỉ có tuần, chỉ có tuần như thế đó. Kỳ thi đại học đến gần, Phương Nhan muốn xuất ngoại, tham gia thi, cùng trở nên xa lạ , tự nhiên, cũng còn lý do hoặc lấy cớ để gặp lại . Ngày thi đại học như là người đứng dưới thác nước để dòng nước tùy ý gột sạch, đầu choáng váng, thần chí kích động, khi hồi phục lại tinh thần, mới phát tất cả đều kết thúc. Mà Hoa nhi, đều tự tìm đường . Mộ Bình Phàm, đóa hoa kia, cũng như vậy biến mất trong biển người. Thời đại học, phải là xuất những người khác, nhưng luôn thua kém điểm, nhiều ít, chính là điểm mềm mại trong trí nhớ. Sau lại xảy ra chuyện của A Thanh, lòng nặng trĩu, cả ngày bận rộn công tác cùng tìm kiếm tung tích A Thanh, cũng đem vấn đề của bản thân đặt sang bên. Mà ông trời luôn đem đến cho con người ta những việc ngoài ý muốn hoặc là , kinh hỉ. “Tên của kia rất đặc biệt, gọi là Bình Phàm, họ gì nhỉ? Lí? Lâm? À, đúng rồi, Mộ, Mộ Bình Phàm.” Mộ Bình Phàm, là trong trí nhớ, tâm chấn động phủi mờ lớp bụi thời gian. có chủ, cũng có chủ, vẫn là ngày đó, mà cũng vẫn là của ngày xưa. Khác biệt duy nhất, là bọn họ đều lớn, , hiểu cái bản thân muốn là gì, là mong muốn, là có thể đạt được. Đứng ở dưới lầu nhà Mộ Bình Phàm, ngẩng đầu nhìn phòng của , ánh đèn màu vỏ quýt luôn ấm áp mềm mại, giống như cảm giác mang đến cho người khác, vô hại, bình thản . Rốt cục, vẫn là chờ đợi, từ đây, rời , cũng dễ dàng thả . Ngày thứ hai, khuôn mặt rất đơn thuần, tóc tai cột qua loa tùy tiện, trong miệng ngậm miếng bánh mì, chân mang đôi giày cao gót bình thường lao xuống lầu, liền nhìn thấy Doãn Việt cùng với chiếc Land Rover. mặt Doãn Việt vẫn chút biểu cảm, nhưng mà trong mắt, lại chậm chạp toát ra nhu hòa. “Lên xe .” . Nhưng vẫn còn câu, nghẹn lại trong bụng chưa . “Lên xe của , có thể nhưng xuống được.”
      tart_trungTuyết Liên thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :