1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đi Xem Mắt - Tát Không Không (73 chương + PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 61

      vất vả mới chạy ra khỏi nhà Mộc Mộc, Bình Phàm chấn kinh quá độ, dạ dày trống trơn, đành phải tới quán nướng lần nữa.

      chọn món nướng muốn ăn chủ quán dùng ánh mắt sầu lo nhìn , khuyên nhủ: " , ôi chao~, món ăn của chúng tôi mặc dù ngon, nhưng cũng mấy tháng rồi, ăn nhiều đồ nướng tốt, vì đời sau của tổ quốc, tôi thể bán tiếp cho ."

      Mình mang thai? Đây là lần đầu tiên Bình Phàm nghe , theo ánh mắt chủ quán xuống phía dưới, Bình Phàm phát mình ——vừa rồi ăn quá nhiều, bụng phình to, hơn nữa xuyên qua áo lông tương đối , nhìn qua quả giống như là có bầu ba bốn tháng.

      Rưng rưng xua tan chính nghĩa của chủ quán nướng, Bình Phàm đành phải bước thong thả đến cửa hàng tiện lợi mua chút khoai tây chiên cùng cola.

      Gọi xe taxi, vốn muốn về nhà luôn, nhưng hôm nay kinh nghiệm quá nhiều chuyện, bỗng nhiên muốn đến nhà Doãn Việt ngủ.

      Doãn Việt sớm đưa chìa khóa nhà cho Bình Phàm, lúc nào cũng có thể đến. như vậy, cũng khách khí, ô-tô đến, mở cửa, vào nhà, căn bản xem là nhà của người khác.

      Sau khi tiến vào chuyện đầu tiên là nằm úp sấp giường Doãn Việt, đem mặt chôn sâu trong cái chăn của , hít sâu sâu hơi —— người Doãn Việt có hơi thở đặc biệt nhàng khoan khoái trầm ổn.

      Mùi hương biến ảo thành đôi bàn tay to có lực, vững vàng ôm lấy , cho cảm giác an toàn vô hạn, phảng phất là ảo ảnh mà Doãn Việt cố ý lưu lại, thay mình bảo vệ .

      Đem thân thể vùi sâu vào, dựa sát vào, Bình Phàm từ từ khôi phục sức khỏe, ngồi dậy.

      Còn chưa tới giờ ngủ, dứt khoát mở máy tính Doãn Việt, lên mạng chút.

      Vừa ăn khoai tây chiên vừa xem websites, có chút nhàm chán, muốn tắt máy nhìn thấy màn hình có ký hiệu chim cánh cụt, bỗng nhiên trong lòng u ám —— có muốn xem ghi chép tán gẫu của bạn học Doãn Việt ?

      Diễn đàn , phần mềm ghi chép cuộc đối thoại của QQ là bi kịch biến hợp chất giản đơn thành hợp chất phức tạp, bao nhiêu tình nhân chia tay bắt đầu từ nơi này mà ra.

      Ý niệm trong đầu làm lòng Bình Phàm bình tĩnh, cứ muốn xem nhưng lại sợ xâm phạm riêng tư của Doãn Việt, xem lòng hiếu kỳ cứ cuồn cuộn khó áp xuống.

      là lưỡng nan, Bình Phàm do dự hồi lâu, rốt cuộc đau khổ mở QQ ra.

      Cùng lắm , chờ Doãn Việt về cố gắng lăn lộn giường với để chuộc tội.

      Bình Phàm nghĩ như vậy.

      Mở ra, có chút kinh ngạc, QQ Doãn Việt rất đơn giản, bên chỉ có ba người bạn tốt: Bình Phàm, Khoai Tây và Phong Tín.

      Dĩ nhiên... sau khi xem tên mạng, nghiên cứu tài liệu Khoai Tây là nam, còn Phong Tín là nữ.

      Nam tự động bỏ qua, hỏa lực nhắm thẳng vào phái nữ.

      Phong Tín, Phong Tín, vì sao lại quen như vậy? Bình Phàm cố gắng suy nghĩ, so sánh với tài liệu vừa nhìn, cách cửa trí nhớ mở ra .

      Phong Tín, là tên mạng của Phương Nhan.

      Trong lòng khẽ đau chút, nhưng ngay lập tức đem cảm giác khó chịu này áp xuống. có chuyện gì có chuyện gì, an ủi mình, phải là sớm biết Doãn Việt nhà mình cùng Phương Nhan còn liên lạc sao.

      Tuy như thế, nhưng trong lòng vẫn có chút thoải mái. Chả trách mọi người ai cũng con cái gì cũng có thể ăn, nhưng mà thể ăn dấm.

      ở chỗ này chế nhạo bản thân mình biểu tượng của Phong Tín bỗng nhiên động động.

      Bình Phàm cả kinh, mồ hôi thấm ướt lưng, trong khoảng thời gian ngắn, mọi ngón tay đều cứng ngắc lại, cho rằng mình bị bại lộ, nhưng ngẫm nghĩ lại mình mà, vậy nên có khả năng đây là nhắn lại mà thôi.

      Giữa bọn họ, đến tột cùng có cái gì để ? Bình Phàm rất tò mò, tò mò này thậm chí muốn phá ngực vọt ra. phát giác giờ phút này đạo đức của mình hoàn toàn bị vứt phía sau ót, do dự bao lâu, ngón tay động cái, mở khung tán gẫu ra.

      "Có ở đó ?"

      Lay động.

      "Có ở đó ?"

      Vẫn lay động.

      "A Việt, đại khái ba ngày sau tớ đến, chờ tớ."

      " có ở đó à?"

      Cứ như vậy le que mấy câu, nhưng rất có lực, Bình Phàm thừa nhận mình có chút bị ngược.

      Gì kia, ai ghi chép của QQ là nơi xảy ra thảm án, con mụ nội nó quá đúng, Bình Phàm nghĩ.

      Đều ra mấy lời con mụ nội nó như thế, chứng tỏ Bình Phàm cách sụp đổ xa.

      A Việt, ra Phương Nhan gọi như vậy.

      A Việt, A Việt, A Việt.

      Lúc này Bình Phàm mới ý thức tới chuyện mình dường như chưa bao giờ gọi Doãn Việt thân mật như vậy, chưa bao giờ nhu nhược làm nũng.

      ra, tĩnh táo nghĩ lại điều này cũng có gì. Bình Phàm nghĩ, bọn họ quen biết thời gian lâu nơi cả và Doãn Việt, tiểu học trung học, thậm chí có thể là sớm hơn. Bọn họ quen biết, bối cảnh gia đình giống nhau, làm cho bọn họ có tư tưởng giống nhau, những chuyện từng trải qua, bạn bè, đề tài, cách nhìn...

      , , cùng Doãn Việt chân chính quen biết, mới chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi.

      , quá hiểu nhau, chẳng qua chỉ dựa vào kích tình...

      Tĩnh tâm nhìn lại thời gian, phát qua giờ, ba ngày sau, trở lại sao? Ba ngày sau, Doãn Việt hẳn là trở lại cuộc sống.

      Muốn tiếp tục tìm hiểu, lật lại ghi chép lịch sử chuyện phiếm, lại phát bên trong trống .

      Bình Phàm quyết định cố gắng đem trái tim đầy rắc rối bình tĩnh trở lại, tất cả, đều phải đợi Doãn Việt giải thích, thể dựa vào thứ này mà phán đoán.

      Nhất định, phải tin tưởng Doãn Việt, Bình Phàm tự với mình như vậy. Nếu có gì với Phương Nhan, bọn họ phải là sớm có rồi sao, tội gì phải lôi xuống nước theo? đáng a.

      Hơn nữa, mấy ngày nay chung đụng với , ít nhất theo thấy, Doãn Việt tâm, quả phải giả vờ.

      Cho nên, hẳn là hiểu lầm, bạn chơi từ về nước, trước cũng có gì lớn, mình đa tâm.

      Trong lòng nghĩ hồi như vậy, giống như nước biển dâng trào, Bình Phàm ngã xuống giường, lăn qua lộn lại, người giống như có vô số gai, ghim biết vào người, khó chịu, cái chăn vươn hơi thở của Doãn Việt bao giờ ... an toàn nữa, ngược lại càng làm cho tim lạnh , cả người hốt hoảng.

      Nghi ngờ chờ đợi là chuyện đau khổ nhất thế gian, Bình Phàm chịu được. Suy nghĩ lại, quyết định nên rối rắm như vậy nữa, lấy điện thoại di động ra, trực tiếp gọi cho Doãn Việt.

      Đúng dịp chính là, Doãn Việt chuyện điện thoại với ai đó.

      Đáng ghét, đáng ghét. Bình Phàm ngã xuống giường lần nữa, cọ xát lưng, làm sao cũng nằm thoải mái.

      Cách lâu sao, lại đứng dậy gọi điện thoại cho Doãn Việt, nhưng bên kia vẫn chuyện như cũ.

      Đành phải ngã xuống giường, chẳng qua người dường như có vô số gai, vừa ngứa vừa đau, chỉ có thể ngừng giãy dụa.

      vất vả mới chịu đựng được qua năm phút đồng hồ, gọi tiếp cho Doãn Việt, tình huống như cũ.

      Chuyện này làm Bình Phàm nghi ngờ, thường ngày gặp phải tình huống như thế, Doãn Việt nhất định lập tức kết thúc cuộc trò chuyện gọi lại cho , nhưng hôm nay lại chậm chạp cúp điện thoại.

      Chẳng lẽ, bây giờ người chuyện với , còn quan trọng hơn cả mình?

      Có lẽ, người đó là Phương Nhan?

      suy đoán, điện thoại vang lên, Doãn Việt gọi tới.

      Nghe thấy giọng của , Bình Phàm an tâm ít, nghĩ xem làm sao đem nghi vấn trong lòng hỏi ra theo phương thức an toàn nhất Doãn Việt trước.

      "Bên này có chút việc phải xử lý, có thể trì hoãn mấy ngày sau mới có thể trở về."
      tart_trung thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 62

      Từ từ cần gấp, dù sao thế khó liệu, gặp chuyện cá biệt cũng khó tránh khỏi.

      Nhưng giáo ngữ văn cấp tiểu học sớm dạy cho Bình Phàm, phải liên hệ với từ ngữ dưới để giải thích.

      Liên hệ như vậy, Bình Phàm ngộ ra: Đừng có là Doãn Việt chờ Phương Nhan nha.

      Chuyện cười này nếu là , vậy cũng thực thú vị quá .

      Bình Phàm rất buồn bực, buồn bực.

      Nhưng nếu có thể thẳng vào vấn đề trực tiếp hỏi Doãn Việt, vậy đó phải là Bình Phàm.

      Cho nên, tối hôm đó, Bình Phàm mất ngủ. Bởi vì quan hệ tam giác giữa mình, Doãn Việt và Phương Nhan, hơn nữa là bởi vì dạ dày trướng —— tâm tình dâng cao nên ăn rất nhiều.

      Song, dù sao cũng là nhân dân lao động giãy dụa ăn no mặc ấm, dám có kiêu ngạo của tiểu thư nhà tư bản, sáng sớm ngày hôm sau vẫn phải giãy dụa đứng dậy làm.

      Cả ngày choáng váng hoa mắt kèm theo chuột rút, buổi sáng có đứa bé trong lớp nhà mình bị ngã ở lối , vỡ sứt đầu, lại trận rối ren, vất vả mới yên tĩnh lại là buổi trưa. Mệt mỏi cơm cũng có tâm tình để ăn, ngồi trong phòng làm việc nghỉ ngơi bỗng nhiên bên tai truyền đến tiếng tước đồ "Răng rắc răng rắc".

      Mở mắt vừa nhìn, quả cầu giữa trời đông - Đổng Tiểu Dưa mở đôi mắt to tròn nhìn , cái miệng nhai nhóp nhép. vậy, vật trong miệng Đổng Tiểu Dưa cũng phải là vật gì tốt. Bình Phàm vội vàng đưa tay, mất sức chín trâu hai hổ mới móc ra được mảnh lá bị gặm gồ ghề.

      Cái lá này nhìn rất quen mắt —— bồn hoa tròng phòng làm việc của hiệu trưởng lại gặp phải tai ương rồi.

      Bình Phàm là bội phục Đổng Tiểu Dưa, kể từ khi nó tới đây, khóa phòng làm việc của hiệu trưởng cũng đổi vô số lần, kết quả biết nó dùng phương pháp gì, lần nào cũng vào được, là khó lòng phòng bị.

      "~, em đói." Đổng Tiểu Dưa lại dùng cặp mắt to trong suốt kia nhìn Bình Phàm.

      Bộ dáng đáng thương.

      Bình Phàm lấy kẹo Alps tùy thân cho nó ăn, mà mình chống cằm trầm tư.

      Đổng Tiểu Dưa chép chép miệng, ăn xong rồi, bắt đầu đem lực chú ý đặt lên người Bình Phàm: " suy nghĩ gì vậy?"

      Bình Phàm chìm trong thế giới của mình, để ý, ra : "Nghĩ đến cậu nhà em ."

      "Cậu bỏ trốn ra ngoài rồi." Đổng Tiểu Dưa .

      Được báo là công tác, đối với Đổng Tiểu Dưa mù chữ này, Bình Phàm là im lặng.

      "Hôm qua ba mẹ , mẹ của cậu thích giáo Mộ." Đổng Tiểu Dưa bắt đầu mật báo.

      "Ừ." Bình Phàm thở dài, đem kẹo Apls còn dư lại cho Đổng Tiểu Dưa nốt.

      Đổng Tiểu Dưa ăn đến cái đuôi cũng nhếch lên trời —— nếu như nó có đuôi.

      "Tốt lắm, mau ngủ ." Bình Phàm nhắc Đổng Tiểu Dưa, chuẩn bị bắt nó trở về ngủ trưa.

      Đầu tiên, Đổng Tiểu Dưa dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại, ngờ thực lực cách xa, bị bắt sống, nhưng tiểu đạo tặc cam lòng, vẫn như cũ muốn chống cự: "Mẹ của cậu thích chị Phương."

      Bình Phàm bịt lỗ tai nghe.

      "Em cũng thích chị Phương."

      Bình Phàm vẫn bịt lỗ tai.

      "Cậu cũng thích chị Phương."

      Lần này, Bình Phàm chỉ có thể hướng về phía Đổng Tiểu Dưa câu "Xem như ngài lợi hại" .

      Đặt Đổng Tiểu Dưa xuống, Bình Phàm khống chế nội tâm bốn bề sóng dậy, liều mạng già nặn ra nụ cười tự nhận là hòa ái dễ gần nhưng kì thực trong mắt Đổng Tiểu Dưa thuộc về loại nụ cười của bà ngoại sói: "Dưa dưa à, cho giáo Mộ nghe thử, vì sao em biết cậu em thích chị Phương?"

      "Lúc mẹ gọi điện thoại cho mẹ nuôi, em núp phía sau ghế sa lon nghe, cậu và chú ai cũng thích chị Phương, kết quả lúc bọn họ lớn hơn học, chị Phương lại quyết định chơi trò bỏ khăn tay với cậu, người chú kia tức giận, Vân Nam ."

      Dù sao cũng là giáo của Đổng Tiểu Dưa, trong lòng Bình Phàm tự động phiên dịch đoạn văn của mù chữ thành tiếng .

      Mẹ nuôi là ai quan trọng, tám phần cũng là người nhiệt tình thương bát quái, lớn hơn học chính là tốt nghiệp đại học, chơi trò bỏ khăn tay đoán chừng là chính thức gặp gỡ .

      ra là, Doãn Việt chỉ chiếm vị trí công tác của người bạn kia, còn chiếm luôn người phụ nữ của người bạn đó, khó trách người ta trong cơn nóng giận mà bỏ Vân Nam.

      Phiên dịch xong, hiểu xong, Bình Phàm lại cảm thấy mình buồn rầu.

      Tuy trẻ kiêng kỵ, nhưng Đổng Tiểu Dưa như vậy, còn sao! ! !

      Điều này hại bạn Bình Phàm nước mắt tràn mi.
      tart_trung thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 63

      là muốn chết mà, theo đại não còn bằng viên kẹo Apls loại lớn của Đổng Tiểu Dưa này xem ra, nó , hẳn là .

      Cái này rất tốt, Bình Phàm bắt đầu đau bụng, đầu hò hét loạn lên, giống như có vạn con thú chạy như điên sân cỏ, rất chịu nổi.

      Che giấu.

      Cái này, tính chất của đồng chí Doãn Việt giống với lúc trước.

      Nghiêm trọng hơn chính là, rất có thể, giờ phút này và Phương Nhan gặp nhau ở bên ngoài.

      Suy nghĩ nổi nữa, dạ dày Bình Phàm giống như có khối đá lạnh lớn chặn lại, rất khó chịu.

      vất vả mới đến lúc tan việc, xông thẳng ra ngoài, chen lên xe buýt về nhà.

      ngờ vận khí phải là kém bình thường, xe buýt hôm hay vô cùng chật chội, làm cúp b sống sờ sờ của Bình Phàm bị chen ép thành cúp a.

      là thảm thiết.

      Thảm hơn chính là, đứa bé mập mạp ngồi cạnh cửa sổ sợ nóng, ngày đông giá rét tháng chạp, thế mà lại đem cửa sổ mở ra hết cỡ, gió lạnh kia, "Vù vù vù" rót vào trong cổ người. Bình Phàm hít vào, dạ dày quả thực sắp đông thành băng.

      là nhịn được, lúc xe chạy nhanh đường, chói mắt nhìn thấy sắp đến trước quán mỳ Trần, cửa quán mở ra to, buôn bán, phòng đầy người, cả quán nóng hôi hổi.

      Khống chế được thân thể của mình, Bình Phàm xuống xe, tới quán mỳ Trần.

      thời gian ngắn tới đây, nơi này được tu sửa lần nữa, diện tích được mở rộng ít, trong quán có hai người giúp việc. Bình Phàm ngồi xuống cái bàn bên trong, gọi tô mì thịt bò. lâu lắm, mỳ được bê lên, nước lèo tươi cay, miếng thịt bò lớn, rau dưa xanh biếc, quả thực làm cho nước miếng người ta chảy thẳng xuống.

      Vội vàng ăn miếng, hơi nóng xuống, trong nháy mắt làm tan băng tuyết trong dạ dày, giống như là học sinh mới, Bình Phàm thở ra ngụm nhiệt khí dài.

      Vẫn là câu kia, trời đất bao la dạ dày lớn nhất, chỉ cần còn có thể ăn có thể uống, chuyện gì cũng có thể xoay chuyển.

      Bên này suy nghĩ an ủi mình như thế nào, bỗng nhiên cảm thấy bên cạnh có người ngồi xuống, ngậm mỳ ngẩng đầu nhìn, phát bà chủ giá lâm.

      Bình Phàm từ miệng Doãn Việt biết được bà chủ họ Lâm, vì sau này có thể được miếng thịt bò lớn, vội vàng thân mật gọi tiếng dì Lâm.

      Dì Lâm vừa nghe liền cười, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết: "Ăn ngon ?"

      "Ăn ngon, mỹ vị." Bình Phàm gật đầu lia lịa.

      "Vì sao tiểu Doãn với cháu?" Dì Lâm nhìn quanh phen.

      " ấy ... tập huấn rồi." Bình Phàm có can đảm để ra nhiều chuyện.

      Dì Lâm biết tâm tư của , vẫn : "Đứa bé Doãn Việt này rất sai, bộ dáng gia thế , chính là tầm nhìn cũng rất tốt, mấy năm nay nếu phải nó giúp dì, dì biết phải khổ đến mức nào nữa."

      "Dì làm sao quen với Doãn Việt thế?" Xem chừng đề tài này nhất thời thể bỏ qua Doãn Việt, Bình Phàm dứt khoát chủ động hỏi thăm.

      "Tiểu Doãn là bạn học của con dì, tốt nghiệp đại học xong, A Thanh Vân Nam, lúc thi hành nhiệm vụ mất liên lạc. Cha A Thanh qua đời sớm, chỉ còn lại mình dì, nghe thấy tin đó, dì chịu được đả kích, mắc bệnh nặng. Nếu phải tiểu Doãn giúp đỡ bận trước bận sau quan tâm, đoán chừng bây giờ dì sớm gặp Diêm vương." Dì Lâm thở dài.

      Nghe vậy, Bình Phàm giật mình cái —— Vân Nam, cách khác, A Thanh con dì Lâm chính là người bạn kia của Doãn Việt?

      Dì Lâm chú ý tới Bình Phàm thất thần, tiếp tục : "Sau này, nó lấy tiền ra giúp đỡ dì mở tiệm này, mặt có thể giúp dì qua ngày, mặt khác cũng để dì có thể nghĩ, có thể làm trong lúc đợi tin A Thanh, nếu , cả ngày lòng đau khổ, sao có thể sống được?"

      Giọng dì Lâm nhàn nhạt, nhưng Bình Phàm có thể nghe ra tổn thương bên trong.

      Còn trẻ phải để tang chồng, đứa con độc nhất sống chết , đối với phụ nữ mà , đó là đả kích lớn nhất thể nghi ngờ. Giờ phút này, Bình Phàm mới hiểu được, trong đôi mắt cười như mặt trăng của dì Lâm, đến tột cùng cất giấu cái gì.

      đời, sau đôi mắt cười của mỗi người đều có đoạn tâm .

      "Tất cả mọi người , nhiều năm ... trôi qua thế này, nếu A Thanh còn sống sớm trở lại, cho nên nó nhất định gặp nạn. Nhưng mà, trong lòng dì vẫn có cảm giác A Thanh còn sống. Những năm qua, dì chưa từng mơ thấy nó, cứ xem như dì mê tín, nếu A Thanh , nhất định vào mộng từ biệt dì." Dì Lâm cười, khóe miệng cũng bắt đầu xuất nếp nhăn.

      Bình Phàm giương mắt, ánh đèn màu cam trong quán ấm áp như lửa.

      Giữa trời đông giá rét, nhà quán, mấy cái bóng đèn, người mẹ đợi con.

      "Có lẽ là quá lâu có người để chuyện, buồn bực, kết quả gặp được cháu nên mới nhiều như vậy, mau ăn , lạnh rồi." Dì Lâm cười, đứng dậy.

      Bình Phàm cúi đầu, ăn miếng, đột nhiên ngẩng đầu, hỏi: "Dì có nghe qua người tên là Phương Nhan ?"

      Dì Lâm ngây ngốc, nhìn thần tình mặt xem ra, bà đối với cái tên Phương Nhan này cũng phải xa lạ gì.

      Nội tâm Bình Phàm căng thẳng , giống như sợi dây kéo dài.

      lâu sau, dì Lâm như có như thở dài, : "Cháu muốn biết cái gì?"

      Bình Phàm dùng đũa khuấy mặt nước trong tô, trời lạnh, mặt có chút mỡ đọng lại: "Giữa Phương Nhan, Doãn Việt và A Thanh, có phải có tình cảm gì gút mắt hay ?"

      Che giấu có gì quan trọng, quan trọng hơn chính là, bé trước mắt này có quyền được biết. Dì Lâm ngồi xuống lần nữa, mở hai tay ra, nhìn đường vân trong lòng bàn tay, giống như nhớ lại chuyện xưa.

      " ra chuyện của bọn trẻ, chúng ta làm sao hiểu được. Dì chỉ biết, A Thanh lên đại học năm nhất liền trở thành bạn tốt của tiểu Doãn, hai đứa thường xuyên tới nhà chúng ta chơi. Mùa hè năm thứ hai, lại có thêm bé xinh đẹp, chính là Phương Nhan. Sau này mỗi lần rãnh rỗi, bọn nó lại đến chơi, bé kia xấu, lớn lên tốt, gia cảnh tốt cũng yếu ớt, còn thường xuyên giúp dì làm việc nhà. Cháu , bé tốt như vậy, ai có thể thích. Dù sao cũng là kiếp làm mẹ, dì phát ánh mắt A Thanh bắt đầu dần dần khóa người bé. Nhưng xuất thân gia đình hai người khác nhau, , chúng ta quả xứng với nhà họ Phương. Sợ A Thanh bị thương, dì cũng từng bóng gió nhắc nhở nó, nhưng đứa A Thanh này, cứ nhìn dì hỉ hả, như có lệ. Dì có cách nào, chỉ có thể mặc bọn nó, mặc dù như thế, trong lòng vẫn thấp thỏm. Quả nhiên, lúc tốt nghiệp, A Thanh và tiểu Doãn gây ầm ĩ lớn. Dì hoảng hốt nghe ngóng, hình như A Thanh trách cứ tiểu Doãn vừa đoạt công việc của nó, vừa đoạt Phương Nhan... Dì vốn nghĩ, tuổi trẻ gây lộn đánh nhau cũng là chuyện thường, qua thời gian ngắn tốt thôi. Nhưng tính tình A Thanh bướng bỉnh, cứ như vậy mà Vân Nam."

      Dì Lâm xong, mặt ra thần sắc mỏi mệt, có đôi khi nhớ lại quả phải là chuyện vui.

      Gần tới thời gian ăn cơm, khách nhiều hơn, người làm đủ, dì Lâm cũng chỉ có thể đứng dậy chào hỏi.

      Bình Phàm ngồi tại chỗ, từ từ ăn tô mì đông lạnh trước mặt, tim cũng đông cứng.

      Theo như lời Đổng Tiểu Dưa và dì Lâm kết hợp lại, rất dễ hiểu: Doãn Việt và Phương Nhan vẫn bị vây trong giai đoạn mập mờ, ngờ gặp A Thanh, cũng Phương Nhan. Lúc tốt nghiệp, Phương Nhan và Doãn Việt ở chung chỗ, cộng thêm chuyện công việc, A Thanh và Doãn Việt gây gỗ, trốn Vân Nam, từ đó tung tích. Trong lòng Doãn Việt áy náy, hoặc là vì chia tay với Phương Nhan nên dùng cách này để chuộc tội. Sau đó...

      Sau đó, xem mắt gặp mình.

      Nếu như thể cùng người mình thích nhất ở chung chỗ, vậy cùng người thích hợp ở chung chỗ cũng được —— có lẽ, Doãn Việt nghĩ như vậy.

      Cái tay cầm đũa của Bình Phàm, khẽ phát run.

      Hôm nay lạnh, ngày mai phải mặc nhiều quần áo hơn.
      tart_trung thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 65

      ra hai chữ kia, đột nhiên Bình Phàm cảm thấy nội tâm trống trơn, gió lùa vù vù thổi qua.

      Doãn Việt có vẻ mặt gì, chẳng qua chỉ đứng nơi đó, bối cảnh phía sau là hòm thư lớn màu xanh biếc, màu sắc quá nồng, ánh mắt Bình Phàm có chút đau.

      Cái tay kia, khô ráo sạch , nắm chặt rồi buông ra.

      "Còn nhớ trước khi rời , em đồng ý với cái gì ?" Doãn Việt hỏi.

      Bình Phàm nhớ, đồng ý với Doãn Việt, ở nguyên tại chỗ chờ , rời .

      Chẳng qua là, rất nhiều chuyện, rất nhiều người ép rời .

      Cầm đầu chính là Doãn Việt.

      là con rùa, con rùa nhát gan, vì Doãn Việt, dũng cảm đưa cổ ra, tuy nhiên lại phát , tất cả kinh nghiệm chỉ là hoa trong gương trăng trong nước. Bị thương, quyết định rúc về lại cái mai của mình.

      "Em lừa , giống như lừa em."

      Nội tâm Bình Phàm, có nguyện vọng nho nên lời. hy vọng khi nghe thấy lời này, Doãn Việt giải thích.

      , có lẽ ép mình tin.

      Nhưng Doãn Việt có, thậm chí còn kích động, có chút cảm xúc phập phồng. Có, chẳng qua là vẻ mặt càng ngày càng nhạt.

      Dạ dày Bình Phàm giống như bị kéo ra, vừa cứng vừa nặng từng chút rơi xuống đất.

      Thời gian giống như cái gai, mỗi chút đâm vào tim Bình Phàm.

      " có gì muốn sao?" Người nhịn được chính là Bình Phàm.

      " nên cái gì đây?" Doãn Việt nhìn , vẻ mặt càng ngày càng nhạt, giống như muốn dung nhập vào bóng đêm.

      "Mấy ngày qua, ở chung với Phương Nhan phải ?" Bình Phàm chất vấn.

      Lần nữa ngoài dự đoán của , Doãn Việt thừa nhận, mà còn trả lễ là vứt lại vấn đề: "Người khác cho em?"

      Bình Phàm cam chịu.

      "Như vậy, em tin?"

      Bình Phàm cam chịu lần nữa.

      "Cho nên, em muốn rời bỏ ?"

      Bình Phàm vẫn trầm mặc, chẳng qua lần này trầm mặc đại biểu có hàm ý ngay cả chính mình cũng có cách nào .

      Trong yên tĩnh, dường như nghe thấy Doãn Việt lặng lẽ thở dài tiếng.

      Lời tiếp theo của , vô cùng mệt mỏi: "Bình Phàm, mệt rồi. Em quá nhanh, xoay người, thấy tăm hơi. Bảy năm trước thế, bảy năm sau cũng vậy, lần hai lần ba lần, mỗi khi hơi chú ý, em biến mất, rất ... sợ."

      "Ý của là..." Lời của Doãn Việt khó lý giải, nhưng Bình Phàm muốn xác nhận hai chữ kia.

      "Tình giống như chơi bóng bàn, nếu như chỉ có mình đánh, mà em tiếp, hoạt động có cách nào duy trì được, tình cảm cũng thế." Giọng Doãn Việt từ từ từ từ thấp xuống: "Bình Phàm, muốn chia sẻ tất cả với em, nhưng em đón nhận ... Chúng ta, chỉ có thể kết thúc."

      ----------

      ti vi, có chiếu bộ phim dâu ma.

      Emily bị người giết chết, chôn trong rừng, nhưng biến thành bà ngoại Niếp Tiểu Thiến[18], từ đó lấy việc giết hại nam đồng làm nhiệm vụ của mình.

      còn lương thiện, đối với tình còn tràn đầy hy vọng, ngay cả Black Widow – con nhện góa phụ đen cũng tán dương nhân phẩm của .

      Chẳng qua là, chết, nửa người mục nát, con ngươi lúc nào cũng có thể rớt ra.

      Hóa thành bướm, là số mệnh tốt nhất của .

      Lời thề phương Tây luôn , cho đến chết mới rời khỏi nhau. Nghe có vẻ rất dài rất xa, nhưng trong phim, thường gặp phải cái chết. Cho nên lời thề, lúc nào cũng có thể giải ước.

      "With this hand,

      I will lift your sorrows.

      Your cup will never empty,

      For I will be your wine.

      With this candle,

      I will light your way in darkness.

      With this ring, I ask you to be mine."

      Victor vào rừng tập tỏ tình, cứ như vậy bị Emily nghe thấy. tin là , mừng rỡ như điên.

      Mà ngoài ti vi, ôm nhiệt kế, bọc chăn bông dầy, bệnh đến nỗi mặt như màu đất - Bình Phàm bỗng nhiên nắm tay, hướng về phía Emily hô to: ", đồ ngốc kia, bị gạt rồi!"

      hô, đỉnh đầu liền bị cái muôi xào đánh.

      Ngẩng đầu nhìn, mẹ Bình Phàm hai tay chống nạnh, hai mắt phóng hỏa: "Nóng rần rồi mà còn rống, có khí lực cút xuống bếp làm cơm cho tôi!"

      Mới vừa rồi còn giống như lúa mạ mùa xuân đứng thẳng, Bình Phàm lập tức xìu xuống.

      Kể từ khi chia tay Doãn Việt, Bình Phàm có cách nào đối mặt với này. Đem hết tinh khí thần trí đổ vào công việc của mình, để ý, liền ngã bệnh.

      Sốt cao 38 độ, thiếu chút nữa thiêu luôn cái mạng này.

      Nghe lúc đưa vào bệnh viện, thần chí cháy sạch ràng, dám lôi kéo tay áo của bác sĩ trẻ tuổi, bi thương hô "Doãn Việt, đừng ", lúc sau còn lôi luôn tay áo trắng sạch của bác sĩ lau nước mũi.

      là quá mất mặt, nghe tin, mẹ Bình Phàm chạy tới vì đại nghĩa diệt thân, dao thành công làm cho Bình Phàm an tĩnh nằm giường bệnh.

      Mấy ngày chuyền nước, Bình Phàm có cách nào thừa nhận trong lúc điên cuồng mình hành hạ vị bác sĩ trẻ tuổi ánh mắt ai oán cùng với vết bẩn góc áo blouse giặt sạch, vội vàng xuất viện.

      Bệnh nặng hồi, thân thể suy yếu, mẹ Bình Phàm trực tiếp đón về nhà.

      Mặc dù mỗi ngày quần áo đưa tới tay cơm đưa tới miệng, nhưng sắc mặt mẹ Bình Phàm lại tốt lắm.

      Bình Phàm suy đoán, chắc là bà vì để con rể Doãn Việt chạy mất mà sinh ra hờn dỗi, thế là cúi đầu càng thấp, dám nhiều câu.

      Hôm nay uống cháo gà, Mẹ Bình Phàm trực tiếp ra lệnh: "Lát nữa chuẩn bị, xế chiều xem mắt."

      ngụm cháo gà mắc ngay trong cổ, thiếu chút nữa đem Bình Phàm nghẹn chết.

      Tốc độ này cũng quá nhanh , còn chưa bình tĩnh lại sau đợt chia tay tàn khốc với Doãn Việt, làm sao có tâm tình xem mắt.

      Hãy nhìn ánh mắt có thể giết người của mẹ Bình Phàm, Bình Phàm sợ, chữ phản kháng cũng dám .

      Chỉ có thể giãy dụa đứng dậy tùy tiện mặc bộ quần áo, .

      Nhưng lần này chủ ý chỉ cho có lệ, dù sao, tổn thương trong lòng còn chưa phục hồi lại như cũ.

      Địa điểm hẹn là quán cà phê gần nhà Bình Phàm, đường xa, Bình Phàm liền bộ.

      Hẳn là lâu có ra đường nên nơi nào cũng thấy xa lạ, cứ mỗi ngày, đô thị lại biến hóa. Mới mấy ngày gặp, nơi này mất vài quán, bên kia nhiều hơn chút ít, giống như mới đổi con phố mới.

      tới tới, Bình Phàm phát giác rằng mình đến nơi nên đến —— quá nhiều ký ức với Doãn Việt.

      Quán kem kia, là nơi bọn họ cùng nhau ăn. Quán bán đồ chơi kia, là nơi mua Tiểu Hùng cho . Tiệm sách kia, là nơi bọn họ thường xuyên dạo.

      Nhớ lại từng sợi từng sợi nhè , dệt thành tấm vải gấm trong khí, tràn đầy cảm giác hít thở thông.

      Cả trái tim vắng vẻ, gió mát nhanh nhẹn xuyên qua, mang nhiệt độ .

      mang theo như vậy, quá bi thương , Bình Phàm nắm tay, chạy vào quán cà phê.

      Hai mươi bảy là thanh niên nhân tài xinh xắn, vừa hay cũng hai mươi bảy tuổi, nhân viên bán điện thoại. Dù sao cũng là người dùng miệng lưỡi để kiếm cơm, nhiều, ba cái kinh khí cầu cũng chứa hết.

      Đoán chừng Bình Phàm hợp mắt xanh của , hai mươi bảy tỏ ra tình thâm chân thành, vừa thấy , bộ dáng phải là lập gia đình.

      Bình Phàm còn chưa kịp làm ra hành động gì thấy ánh mắt 27 vừa rồi còn hướng mình nháy mị nhãn, chợt chuyển sang phía sau mình.

      Trợn tròn, còn thiếu nước chảy nước miếng.

      Nhìn bộ dạng nôn nóng này, Bình Phàm cho là đối tượng xem mắt của mình xấu hổ.

      Muốn nhìn chút xem đến tột cùng là người nào xinh đẹp như vậy, có thể mê hoặc hai mươi bảy mê thành ra như thế. Kết quả, quay đầu, Bình Phàm phát giác mình và hai mươi bảy giống nhau, ánh mắt cũng trợn trắng rồi.

      Bởi vì, vị mỹ nhân kia, chính là Phương Nhan.

      -----------------

      [18] Nhân vật trong truyện Liêu trai chí dị.
      tart_trung thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 66

      May mà là tình địch, may mà là mang theo thành kiến, còn Bình Phàm có cách nào phủ nhận, Phương Nhan đúng là mỹ nhân.

      Vẫn là đấu lớn mỹ nhân.

      Toàn thân khí chất kia, quả thực chính là đóa băng sơn tuyết liên, đẹp khó có thể nhích tới gần, nhưng chính vì như thế, lại càng thêm kích thích tính chinh phục của đàn ông.

      Cam nguyện mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng, cũng muốn hái cho bằng được.

      Doãn Việt, A Thanh, thậm chí vật hi sinh 27 ngay trước mắt mình, lúc nhìn Phương Nhan con ngươi cũng thiếu chút nữa rơi xuống.

      Phương Nhan mang giày từng bước đạp lên sàn nhà sạch , mỗi tiếng, vang dội kéo dài, giống như là mang theo dây công kích, cắt vào tim Bình Phàm.

      Mục đích của ấy, chính là .

      Tâm tình Bình Phàm, phức tạp giống như đậu hũ hỗn tạp của mẹ nuôi, rất loạn .

      Nhưng mà phải trấn định, nhanh chóng làm suy nghĩ —— tới chỗ , từng bạn tốt của , nhưng cũng cho dao tổn thương nhất, đồng thời còn dính dấp ngừng liên lạc với Doãn Việt.

      Tính thế nào Phương Nhan cũng thiếu mình tương đối nhiều.

      Cho nên, Bình Phàm ngồi ghế sa lon, ưỡn thẳng eo , dũng cảm đối diện với hai tròng mắt ảm đạm yên lặng nhưng áp bức cường đại của Phương Nhan, sau đó —— đứng dậy chạy.

      là rùa, trời sinh, mạnh sinh.

      Hành động lần này là vô cùng vô dụng vô cùng yếu hèn. Nếu như bị Mộc Mộc biết được, nhất định lột da . Nhưng giờ phút này, Bình Phàm còn cách nào khác, mặc dù lý trí kiên cường nhưng thân thể kìm được muốn né tránh.

      hơi chạy ra xa, công nhân uống cà phê bị dọa sợ đến mức đầu đầy mồ hôi, còn tưởng rằng đụng phải Bá Vương uống cà phê .

      Chạy ra quán cà phê tính, còn tiếp tục chạy qua ba con đường, cho đến khi chân mềm nhũn mới tựa vào trạm xe buýt ven đường nghỉ ngơi.

      Soi gương mới phát áo mình xốc xếch, tóc rơi lả tả, là chật vật.

      Nhưng mà, ở chung chỗ với Phương Nhan, cái loại cảm giác chật vật thấp kém ra vẫn tồn tại.

      Chẳng qua là, trước kia , mình quá mức bình thường, gặp được Phương Nhan viên minh châu tinh khiết phát sáng trong đêm, chỉ muốn lẳng lặng tựa vào bên cạnh ấy, bất luận tư thái bị hạ thấp như thế nào, cái loại ngưỡng mộ này, cũng là thấp kém.

      phải biết trong tình bạn với Phương Nhan, vẫn luôn cho nhiều nhất và cũng chỉ có mình cho. Nhưng lại cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng, sợ bị lạnh nhạt.

      Khi đó, Bình Phàm cảm thấy, chỉ cần Phương Nhan nguyện ý để mình trở thành bạn của ấy, vậy là rất tốt rồi, đây là cầu duy nhất, cũng là cơ bản nhất của .

      Cho nên, giúp Phương Nhan làm bảng tin, giúp Phương Nhan mua đồ, giúp Phương Nhan ghi bút ký.

      Đáng tiếc, tình bạn này ra chỉ có tình nguyện bên.

      Bình Phàm còn nhớ , lúc ấy lớp học có quyển sổ, đặt bục giảng, ai ai cũng có thể viết ra suy nghĩ của mình.

      Đối với chuyện này, Bình Phàm quá mức quan tâm. Nhưng ngày nào đó nhàm chán, trong lúc vô tình lật đến đoạn văn tên.

      Nét bút tinh tế tinh xảo, nặng ngừng ngắt thể chữ lệ đều hoàn hảo. Bình Phàm nhận ra đây là ngòi bút của Phương Nhan.

      "Tôi thích ta cứ dính lấy mình, làm cho người ta chán ghét."

      "Tôi thích cả ngày ta cứ vờn quanh ở bên cạnh, giống như gông xiềng."

      "Tôi thích tình bạn thư thái mà tự do."

      "Đáng sợ hơn là, lớp còn phải ngồi chung chỗ."

      "Thiên hạt cùng cự giải, chỉ có khác phái mới hợp, đồng phái xem ra cũng phải là việc tốt."

      Còn nhiều nữa, sau khi xem xong, tay run rẩy.

      Phương Nhan thuộc chòm sao bò cạp, mà Bình Phàm, chính là chòm cự giải.

      Cái gọi là tình bạn chẳng qua chỉ là đám mây trôi.

      Chán ghét cứ bị dính chặt, ra là như vậy, hơn.

      Nhớ khắc kia, tim như ruộng hè hạn hán, từng chút từng chút khô nứt.

      Hôm sau, Bình Phàm bắt đầu từ từ rời xa Phương Nhan, nhàn nhạt, để lộ dấu vết. Sau đó khi đến giai đoạn chạy nước rút thi tốt nghiệp trung học, Phương Nhan bận rộn chuẩn bị làm thủ tục ra nước ngoài, rất ít tới trường. Sau đó nữa, chỉ có mình vào quỹ đạo cuộc sống của riêng , từ từ cắt đứt liên lạc.

      Vốn cho rằng cả đời là bạn tốt, nhưng cứ thế hề có tin tức gì về nhau nữa.

      Còn tưởng rằng hai người còn bất kỳ dính líu nào, ngờ lại gặp mặt, bởi vì người đàn ông.

      Sở dĩ Bình Phàm muốn chạy trốn, bởi vì muốn chuyện với Phương Nhan, bởi vì có cách nào trấn định nghe cái tên Doãn Việt từ miệng ấy.

      Bình Phàm ghét loại cảm giác cạnh tranh này, bởi vì nắm chắc, chỉ có phần trăm thất bại cũng sợ.

      ở trạm xe buýt hít khói bụi lạc vào cõi thần tiên hư chiếc Jeep im ắng dừng bên cạnh .

      Xe rất đẹp, dĩ nhiên, người bên trong còn hấp dẫn hơn nhiều, bạn học Phương Nhan.

      Xét thấy, cặp chân của quả còn kém hơn bốn bánh của xe, Bình Phàm nhận thua.

      "Tớ muốn chuyện với cậu chút." Phương Nhan thẳng vào vấn đề.

      như vậy, Bình Phàm còn có thể như thế nào?

      Hai người trở lại quán cà phê. Hai mươi bảy tan thành mây khói, hổ là vật thế thân.

      "Cậu có vẻ khác xưa chút nào." Phương Nhan mở miệng đầu tiên.

      Bình Phàm giương mắt, phát mình thể đem những lời này trả lại cho Phương Nhan. ra đại thần cũng công bằng như thế, người Phương Nhan càng ngày càng có nhiều hương vị phụ nữ.

      Thời học sinh trong trẻo lạnh lùng xa cách đủ hấp dẫn ánh mắt người khác, mà sau khi trưởng thành, quanh thân từ trong ra ngoài toát ra quyến rũ, tuyệt đối là dệt hoa gấm.

      "Cậu cũng đẹp hơn." Dù sao cũng là , có thể .

      Phương Nhan xinh đẹp, quá ràng.

      "Vừa rồi tớ chỉ, phải là vẻ bề ngoài của cậu, mà nội tâm." Ánh mắt Phương Nhan, lúc cười giống như con mèo, con mèo thần bí mỹ lệ.

      "Nội tâm tớ sao?" Trong lòng Bình Phàm có chút lạnh, giống như rót đầy dầu thực vật.

      "Nội tâm của cậu, vẫn là bé sợ hãi tất cả năm đó." Phương Nhan như thế.

      "Hả? Tớ có nhát gan như vậy sao?" Bình Phàm cười, vũng dầu kia từ từ ấm lên.

      mồi lửa biết tên, cứ thế cháy.

      "Nhát gan đến làm cho người ta đáng thương." Phương Nhan đưa tay vuốt vuốt kính mát Dior.

      Cổ họng Bình Phàm bị chặn lại, nhất thời thể ra cái gì.

      "Nghe cậu cùng Doãn Việt chia tay rồi?" Phương Nhan tiếp tục công kích.

      "Đúng vậy." Hai chữ, ra cũng là rất khó khăn.

      "Tại sao lại vậy?"

      Những lời này là can dầu, trực tiếp tưới vào lòng Bình Phàm: "Tớ nghĩ, cậu biết."

      "Quả tớ lắm."

      Đến nhiệt độ nhất định, dầu bắt đầu nổ tung, đùng đùng đùng, chạm vào vách, đốt phỏng người: "Tớ chỉ muốn dính dấp vào tình cảm của hai người nữa, quá… chịu nổi."

      "Cậu cho là, cậu là khách qua đường trong tình cảm của tớ và Doãn Việt ... Đến tột cùng điều gì khiến cậu nghĩ như thế?"

      Dầu còn sôi, chẳng qua quen với loại đau đớn này, hề khó có thể chịu được nữa: "Rất nhiều người, rất nhiều chuyện, đều ở cho tớ biết này."

      "Tớ chỉ muốn biết, người quan trọng nhất kia, Doãn Việt, cậu cho là, hành động của cậu ấy cũng cho cậu này?"

      Dầu trong nội tâm bình tĩnh lại, bên ngoài có nếp nhăn bé, dấu vết nóng rực.

      "Có thể, là như vậy." Đây là câu trả lời cuối cùng của Bình Phàm.

      Phương Nhan ngoảnh đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ thủy tinh, tóc quăn lung lay hai bên má, lạnh lùng tựa như bức vẻ tinh sảo nhất: "Bình Phàm, cho đàng hoàng, đến tột cùng cậu có Doãn Việt hay ?"

      " hay , bây giờ còn ý nghĩa gì." Bình Phàm rũ mắt.

      thế nào, , cái gì cũng đều .

      .

      "Tớ nghĩ, cậu có cảm tình với cậu ấy." Phương Nhan đưa ra suy đoán chính xác.

      Bình Phàm đáp lại.

      "Bình Phàm, nếu như tớ cho cậu biết, tớ Doãn Việt, nhưng chỉ vì cậu cậu ấy, cho nên tớ muốn cướp cậu ấy... cậu phản ứng thế nào?"

      Giọng Phương Nhan nhàn nhạt chậm rãi, nhưng lại giống như gáo nước, trực tiếp hất vào cái chảo dầu nóng hổi trong nội tâm Bình Phàm, tiếng vang khổng lồ, làn khói tái nhợt, làm chấn kinh thế giới của .

      là quá mức ngoài ý muốn, thế nên thời gian qua lâu, Bình Phàm mới có thể mở miệng lần nữa: "Cậu... đến nổi nhàm chán như vậy chứ."

      Vẻ mặt Phương Nhan vẫn bình tĩnh: "Nếu như tớ quả nhàm chán như vậy sao? Nếu là như vậy, cậu có tranh đoạt Doãn Việt với tớ ?"

      Cả trái tim, đều tan thành tro bụi, hai má trận hồng trận xanh, hiểu đến tột cùng Phương Nhan làm cái gì?

      Tính tình Phương Nhan trước kia cũng lạnh lùng như bây giờ, nhưng vì sao mấy năm gặp trở nên tùy hứng đến thế?

      Chỉ vì thích, ấy đoạt? Cần gì, tội gì?

      chẳng qua chỉ là Mộ Bình Phàm, mà ấy là Phương Nhan!

      Nhiệt độ trong quán cao, tim hóa thành tro, từng chút từng chút lụn bại, từng chút từng chút bị hủy diệt.

      "Bình Phàm, tớ rất muốn biết đáp án của cậu." Phương Nhan từng bước ép sát.

      "Vậy, phải xem thái độ của Doãn Việt." Bình Phàm mất năng lực chống đỡ.

      "Cậu nhìn thái độ của cậy ấy, cậu ấy nhìn thái độ của cậu, trong hai người, vốn nên có người tỏ thái độ trước. Bây giờ điều tớ quan tâm chính là, cậu có nguyện ý bước ra bước trước hay ?"

      Đáp án của Bình Phàm chính là muốn, cam lòng giao ra, chẳng qua là vì dám giao ra.

      Chẳng qua là sợ, mình bước ra rồi, vẫn như cũ nhận được thứ gì —— ở trước mặt đối thủ cường đại như Phương Nhan.

      Cho nên do dự.

      Phương Nhan dùng câu khái quát do dự của : "Bình Phàm, cậu dám, cho nên cậu nhất định thua."

      Rời quán cà phê, Bình Phàm giống như quỷ mất hồn về nhà.

      Phương Nhan tuyên chiến với , châm chọc chính là, căn bản chút năng lực đánh trả.

      Tự sụp đổ, chính là .

      Giờ phút này, Bình Phàm rất muốn gọi điện cho Doãn Việt, rất muốn hỏi , trong lòng, có từng giả bộ với mình hay . Nhưng hèn yếu cho rằng loại khả năng này chỉ là số lẻ.

      hiểu, mình rút lui, từ khi biết nữ chính trong vở tuồng buồn cười này phải là mình, liền tự động thức thời lui về phía sau màn. Nhưng vì cái gì nam chính nữ chính còn chưa chịu bỏ qua cho ?

      Thế giới hỗn loạn, nếu sớm biết gặp phải loại chuyện như thế này, Bình Phàm tình nguyện thà cả đời làm thặng nữ, cũng muốn tới quỷ môn, gặp gỡ Doãn Việt, đón nhận thêm kẻ tình địch từ quỷ môn.

      Đầu hỗn loạn, hỗn loạn, vất vả mới tìm đúng cửa nhà.

      Vào nhà mới phát , mẹ Bình Phàm xanh mặt ngồi ghế sa lon, chuẩn bị cẩu đầu trảm Bình Phàm. Thấy con về nhà, lập tức muốn quát tiếng trấn trụ , ngờ Bình Phàm lại tiên phát chế nhân, bày ra khuôn mặt yếu ớt, dùng giọng sâu kín hỏi: "Mẹ, có người muốn đoạt đàn ông với con, con phải làm sao?"

      Nghe vậy, lửa giận của mẹ Bình Phàm hiển nhiên giống như là bị con Vượng Tài cách vách tiểu cho dập tắt.

      lộ ra, trực tiếp phản trở về Bình Phàm câu: " đoạt lại, nếu đoạt được chém phần của tên đàn ông kia, tóm lại thể để người ngoài chiếm tiện nghi."

      Phương pháp này đủ giải giận, trong đầu Bình Phàm ra cảnh Doãn Việt bị mình băm cánh tay sau đó ném lại cho Phương Nhan.

      Quả , đủ lực.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :