1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đi Xem Mắt - Tát Không Không (73 chương + PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 46

      Bình Phàm cảm thấy, rượu quả nhiên là ma quỷ, bởi vì ... thứ này có thể làm bạn học Doãn Việt luôn luôn tĩnh táo trở nên nhiệt tình như lửa.

      Hơn nữa, còn phải lửa bình thường.

      Môi lưỡi Doãn Việt dường như có thể hòa tan hết thảy thế gian, thần trí Bình Phàm cũng bốc cháy theo. Mùi rượu người hỗn hợp với mùi thơm ngát của kem cạo râu, dung hợp lại thành loại hấp dẫn.

      Mê hoặc Bình Phàm.

      lúc nào mê hoặc.

      Cửa đóng kín, chẳng biết từ lúc nào, cũng biết là do ai làm.

      Tóm lại, lúc Bình Phàm hồi phục tinh thần phát mình bị đối tượng xem mắt thứ 24 - Doãn Việt đè lên ghế sa lon.

      Ghế sa lon rất mềm, phân nửa cơ thể Bình Phàm lún sâu vào trong. cảm thấy, bây giờ và Doãn Việt phảng phất giống như hai cái bánh quẩy dây dưa chung chỗ, tư thế có chút được tự nhiên.

      Môi Doãn Việt từ từ rời môi của , nhưng rời thân thể , mà xuống dưới, ở ngay cổ .

      Cái cổ tuyết trắng, có vô số mạch máu thần kinh, huyệt vị nhạy cảm trải rộng, bị lưỡi nóng hổi mà mềm mại, từng chút từng chút liếm láp, mập mờ dây dưa, xâm nhập lục phủ ngũ tạng, như con sâu ở bên trong luồn cúi, chui vào trong bụng, làm khát vọng bùng cháy.

      Đây là lần đầu tiên Bình Phàm tiếp xúc thân mật với phái nam như thế, còn quên luôn phản kháng, hoàn toàn đắm chìm trong phản ứng của thân thể.

      Bình Phàm lắm, giờ khắc này đắm chìm, đến tột cùng thân thể và trái tim cũng đều đắm chìm.

      gặp phải chống cự, môi lưỡi lại tiếp tục hướng xuống, tới nơi mềm mại của phái nữ, đầu lưỡi trì hoãn tạo ra đường trong suốt.

      Cổ áo từ từ kéo xuống, lúc đỉnh tròn bị lạnh sắp lộ ra, Bình Phàm chợt phục hồi tinh thần.

      Cái này, trước hôn nhân được làm chuyện kia a! ! !

      vội vươn tay muốn đẩy Doãn Việt ra, nhưng dù có dùng khí lực lớn nhất vẫn phí công vô ích, ngược lại còn làm cho động tác của Doãn Việt tăng nhanh.

      Hai tay hai chân Bình Phàm đều bị Doãn Việt đè lại, giống như người sống đời sống thực, thể động đậy.

      Hơi thở của Doãn Việt, phun thẳng lên mặt Bình Phàm, lẫn lộn với hô hấp của .

      Sức lực của phái nam làm cho Bình Phàm cảm thấy sợ hãi, giãy dụa thân thể hồi lại ngã xuống sàn nhà.

      Sàn nhà lạnh như băng cùng cứng rắn làm cho Bình Phàm run rẩy, muốn đứng lên chạy nhưng lại phát Doãn Việt có hành động. kịp đứng lên nữa, liền dùng hai tay và mông trực tiếp lết, lui nhanh về phía sau.

      Doãn Việt vốn định đứng lên bắt lấy Bình Phàm, nhưng say chếch choáng, để ý nên cũng ngã xuống đất.

      Dù sao cũng là cảnh sát, có say rượu thân thủ vẫn linh hoạt như cũ, vùng phát bắt được mắt cá chân Bình Phàm.

      Bình Phàm kinh hãi, lui người về phía sau, đột nhiên động tác này cũng khiến lùi xa Doãn Việt bước.

      Cho nên , tiềm lực của con người là vô hạn mà.

      Bình tĩnh, Doãn Việt đưa tay tới bắt lần nữa. Bình Phàm kịp nghĩ nhiều, lui về phía sau lần nữa, tiềm lực bộc phát, lại cách xa Doãn Việt bước.

      Cứ như vậy, mông Bình Phàm lết về phía sau, lồng ngực Doãn Việt lại lau phía trước, hai người dùng máu cùng thân thể của chính mình để đổi lấy sàn nhà sáng bóng sạch , từ từ thế mà hơn phân nửa căn phòng.

      Dù sao cũng phải là nữ king kông, cuối cùng, lúc Bình Phàm mệt mỏi đến hỏng rồi Doãn Việt luôn ở bên cạnh nghỉ ngơi dưỡng sức nhảy dựng lên, tay ôm lấy Bình Phàm.

      Bình Phàm bi thống phát , mình bất tri bất giác đem Doãn Việt kéo vào phòng ngủ.

      Cái này thể trách xã hội.

      dùng chiêu thức ôm công chúa trong truyền thuyết. Lúc chân chính hưởng thụ qua chiêu này mới phát nó cũng thoải mái, dù sao, điểm tựa quá ít.

      Mà ngay sau đó, Bình Phàm được đặt lên giường, bị người nào đó chế trụ.

      Bình Phàm và nhìn nhau, phát ánh mắt thâm thúy của Doãn Việt càng thêm chút gì đó xanh thẳm.

      ra là, trong máu mặt than cũng có dã tính.

      Dựa theo điều kiện tối nay có áo mưa để bảo vệ an toàn mà , tối nay rất có thể gây ra tai nạn chết người. Hơi lạnh từ bàn chân dâng lên, trực tiếp chạy trong mỗi mạch máu, Bình Phàm rùng mình cái.

      Có lẽ cảm nhận được phía dưới sợ hãi, Doãn Việt dừng lại.

      Hai người nhìn nhau, vẫn duy trì tư thế giằng co này lúc lâu.

      Bình Phàm cảm thấy, cứ như vậy cuối cùng cũng phải là cách, chỉ có thể tận lực tháo gỡ cục diện bế tắc. Cho nên, hỏi vấn đề mà đáp án rất ràng: " uống rượu?"

      Doãn Việt nhìn , nhìn đến nhập thần, mơ hồ, chăm chú, phảng phất vượt qua cả thời gian có thể ra ngàn vạn câu, nhưng rốt cuộc chỉ hóa ra câu: "Tại sao em lại ?"

      Bình Phàm xoay đầu, cho là hỏi chuyện lần trước họp lớp bỏ lời từ biệt, chỉ có thể khó khăn xin lỗi: " xin lỗi."

      "Tại sao, em luôn thầm rời ." Doãn Việt nhìn , nhưng ánh mắt này, giống như nhìn vào năm tháng biết tên.

      Bình Phàm nắm chặt đầu ngón tay tính toán chút, trước sau dường như ra chỉ có lần từ biệt mà thôi, vì sao lại dùng từ "luôn"?

      khi chất cồn xâm nhập vào đại não khiến người ta làm ra những chuyện giống ngày thường. Ví như Doãn Việt giờ phút này, nắm chặt cố tay Bình Phàm, khí lực rất lớn, vẻ nho nhã ngày thường hoàn toàn thấy tung tích.

      Này mang đến thống khổ cho Bình Phàm.

      Lửa giận yết ớt từ từ thiêu đốt, tạo thành ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ. Lần đầu tiên Bình Phàm nhìn thẳng vào mắt Doãn Việt, hỏi ra vấn đề đau khổ trong lòng lâu nay.

      " cùng Phương Nhan, đến tột cùng là có quan hệ gì?"

      Doãn Việt cũng trả lời...ngay, chẳng qua chỉ nhìn Bình Phàm, nhìn cho đến khi men say trong mắt biến mất, rốt cục, ra câu: "Trong lòng em, cùng ấy có quan hệ như thế nào?"

      Hỏi ngược lại.

      Bình Phàm nhìn ra tin tức gì trong lời của , nhưng lần này, quyết trốn tránh nữa: "Em cho rằng, cùng ấy, từng là người ."

      "Em chỉ hồi cấp ba sao?" Giọng Doãn Việt càng lúc càng trấn tĩnh.

      "Đúng." Bình Phàm cảm thấy mình chưa bao giờ dũng cảm như vậy.

      " nhớ, khi đó em và Phương Nhan là bạn tốt, chẳng lẽ lúc ấy em chưa từng hỏi sao?" Doãn Việt hỏi.

      " có." Bình Phàm lắc đầu.

      "Tại sao?" Doãn Việt nhìn chằm chằm , thậm chí ánh mắt có thể xưng tụng là sắc bén.

      "Bởi vì, em thấy cần thiết phải quan tâm." Bình Phàm .

      rất đúng , lúc ấy Doãn Việt chẳng qua chỉ là Doãn Việt, người ở xa thể chạm vào.

      " cách khác, bây giờ, em cần thiết phải quan tâm rồi?" Ánh mắt Doãn Việt rời khỏi mặt Bình Phàm khắc nào, giống như muốn từ đó tìm ra thứ gì đó.

      "Đúng." Bình Phàm đáp lại đàng hoàng: "Bởi vì bây giờ, em và , qua lại."

      "Qua lại." Doãn Việt lập lại từ này.

      biết có phải Bình Phàm ảo giác hay , phát , ánh sáng trong mắt Doãn Việt hình như ảm đạm hơn chút.

      "Chẳng qua là, qua lại thôi sao?" hồi lâu sau, Doãn Việt hỏi.

      "Ý của em, chắc là hiểu." Bình Phàm .

      "Có đôi khi, thể hiểu em." Doãn Việt ra câu này làm cho Bình Phàm run sợ.

      hiểu, muốn hiểu, hay còn gì khác nữa?

      ", vẫn trả lời vấn đề của em." Bình Phàm muốn bị xỏ mũi dẫn , vội vàng trở lại vấn đề chính.
      tart_trung thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 47

      "Nếu như đúng, em làm thế nào?" xong câu đó, Doãn Việt nhìn chằm chằm Bình Phàm, cỗ lực lượng trong mắt gây áp lực mạng mẽ lên người .

      hỏi những lời này, tức là , hiểu lầm của mình là chính xác.

      Năm đó, Doãn Việt cùng Phương Nhan nhau?

      Trong lòng Bình Phàm, chỉ chớp mắt thôi mà đậu hủ non mềm biến thành đậu hủ chiên vàng.

      Lời đồn đại là chuyện, chính tai nghe thấy lại là chuyện khác.

      Trong khoảng thời gian ngắn, Bình Phàm nên lời.

      "Nếu như cùng Phương Nhan từng nhau, vì ấy là bạn tốt của em, có phải em buông tha cho..." Doãn Việt dừng lại, hít sâu hơi, giống như cố gắng ức chế cho thứ gì đó xông ra: "Buông tha cho quan hệ của chúng ta, đúng ?"

      Vấn đề này từng quanh quẩn vô số lần trong đầu Bình Phàm, rối rắm trong thời gian dài cũng phải là bỏ công vô ích. Nay, Bình Phàm làm vấn đề này được mấy phần.

      Nếu như đáp án dĩ nhiên xác định, như vậy, trong lòng Bình Phàm nhất định có quyết định.

      chỉ vì Phương Nhan từng là bạn tốt nhất của , mà trọng hơn là, Doãn Việt và Phương Nhan là cổ tích, còn , là thực tế.

      Mỗi lần hẹn hò với Doãn Việt, về nhà nằm giường, luôn có cảm giác như nằm mơ.

      giống như .

      Đầu óc suy tư, trong lúc vô tình, thời gian cứ trôi qua. Bình Phàm phát giác ra khuôn mặt Doãn Việt dần dần u ám.

      "Nếu như đó là , em buông đoạn quan hệ này, ý của em là… là như vậy sao." Doãn Việt từ trầm mặc của Bình Phàm đọc ra điều này.

      Bình Phàm lắc đầu, cũng gật đầu, bởi vì cũng chưa nghĩ ra đến tột cùng mình nên làm thế nào.

      có chủ ý, nhưng Doãn Việt có chủ ý. Thân thể của từng chút từng chút rời khỏi , ấm áp dần dần biến mất, giống như kéo tơ, làm cho người ta khó có thể tiếp nhận.

      Lúc thân thể Doãn Việt hoàn toàn rời khỏi, Bình Phàm cảm thấy lòng mình có loại cảm giác nỡ.

      " và Phương Nhan, cho tới bây giờ chưa từng nhau." Rốt cuộc Doãn Việt cũng đưa ra đáp án chính xác.

      Nhưng Bình Phàm vui vẻ chút nào, bởi vì thần sắc của Doãn Việt, mệt mỏi, tan rã.

      " biết, em cùng ấy rất lâu rồi liên lạc với nhau, thậm chí cũng xem nhau là bạn nữa. Nhưng... em lại tình nguyện vì ấy mà buông tay, đến tột cùng đoạn tình bạn giữa em và ấy quá tốt, hay là do tình cảm của chúng ta quá bạc nhược?" Thần sắc Doãn Việt, mệt mỏi đến mức kiệt quệ, thêm câu nữa thôi có lẽ cũng đổ gục.

      Nhưng nằm xuống giường, ngược lại đứng lên, đứng rất thẳng.

      Cho dù say rượu, người đàn ông này vẫn an toàn sạch .

      Sai rồi, đó là câu quảng cáo của hãng băng vệ sinh a.

      Lúc Bình Phàm tìm từ để hình dung chủ thể hình dung - Doãn Việt mở miệng: " nghĩ, chúng ta cần yên tĩnh thời gian ngắn."

      Sau đó, chủ thể rời .

      Yên tĩnh thời gian ngắn, cũng chính là thời gian ngắn liên lạc nữa, cách khác... Doãn Việt xác xác , muốn cách xa mình.

      Đầu óc Bình Phàm tê tê dại dại, giống như bỏ đống hạt tiêu vào kho.

      Trước kia khi Doãn Việt rời , chẳng qua chỉ do lo được lo mất phỏng đoán lung tung, cho là đúng.

      Nhưng lần này, xác thực tỏ vẻ sắp rời .

      Ý nghĩ này ngừng bành trướng co rút trong đầu Bình Phàm, co rút rồi lại bành trướng, dạ dày bỗng nhiên cuồn cuộn trận. Bình Phàm lảo đảo bò đến bên bồn cầu, "Oẹ" tiếng đem tất cả đồ ăn phun ra hết.

      Tê tâm liệt phế, nước mắt nong nóng chảy đầy cả khuôn mặt.

      Khó chịu, phải dạ dày, mà là tim.
      tart_trung thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 48

      Doãn Việt được là làm được. cần yên tĩnh thời gian, cứ thế liên tiếp mấy ngày đến tìm Bình Phàm nữa.

      Đàn ông nếu tuyệt tình thái độ rất kiên quyết.

      Chờ nửa ngày mà điện thoại vẫn vang lên tiếng, mà có vang chính là ông bố 10086 giục bắn tiền qua máy. Tâm tình Bình Phàm rất phức tạp, giống như ăn ly kem bỏ thêm dầu tương dấm muối.

      cũng biết mùi vị đó như thế nào.

      Yên tĩnh, yên tĩnh, đến tột cùng phải yên tĩnh tới khi nào?

      Rất là buồn bực, tìm đến bạn tốt Mộc Mộc đảm đương vai trò quân sư quạt mo.

      Mộc Mộc là người ngoài cuộc tỉnh táo hơn người u mê trong cuộc, chỉ ra vài điểm ràng.

      , Doãn Việt và Phương Nhan trong sạch.

      Hai, Doãn Việt vì Bình Phàm cần tình cảm giữa hai người mà tức giận.

      Ba, kim quy Doãn Việt rất có thể bắt đầu ... cuộc xem mắt mới.

      Bốn, phía đông mới mở quán nướng, nghe mùi vị tệ, có thể nếm thử.

      Tự động bỏ qua điều thứ tư, Bình Phàm đem đề tài vòng trở lại: "Cậu cảm thấy tớ làm sai sao?"

      "Tớ cảm thấy sai, đàn ông giống như bàn chãi đánh răng, người con khác dùng qua rồi làm sao có thể tiếp tục dùng được nữa? Đó phải là người quá độc ác rồi sao? Hơn nữa còn bị bạn tốt trước kia dùng qua, điều đó lại càng tối kỵ! ! !" Tình cảm Mộc Mộc dâng trào mãnh liệt.

      Bình Phàm từ từ ngồi thẳng.

      Ừ, mình sai.

      hồi sau, Mộc Mộc lại : "Nhưng dù sao, cũng phải lại, nếu Doãn Việt hoài nghi cậu từng có chân với huynh đệ tốt của cậu, vì vậy mà buông tay cậu, đoán chừng cậu cũng chẳng dễ chịu gì đâu."

      Bình Phàm mới vừa ngồi thẳng lại xịu xuống .

      Quả cũng có lý.

      Chẳng qua, bây giờ đến tột cùng nên làm cái gì bây giờ?

      Đáp án của Mộc Mộc dĩ nhiên là: "Đến quán nướng ăn cơm ."

      Trời đất bao la, dạ dày lớn nhất.

      Bây giờ hẹn xem mắt, thời gian trống của Bình Phàm còn nhiều, rất nhiều, dứt khoát chọn dạ dày, theo Mộc Mộc.

      Quán nướng bên bờ sông, hai người ngồi đón gió vừa uống rượu vừa ăn đồ nướng, ăn đến rất sung sướng.

      Cánh gà, canh cải trắng, tôm tươi, hào sữa, sò biển, thịt dê xiên, thịt bò xuyến, đầy bàn lớn, ớt bột đỏ tươi, hạt tiêu đen đen, mùi thơm nức, kích thích vị giác nhanh chóng tiết ra nướt bọt.

      Khẩu vị của Bình Phàm và Mộc Mộc đều nặng, thích nhất là mấy món cay, ăn vài miếng, nước mắt liền chảy ào ào, liều mạng uống bia.

      "Tớ , cậu cứ ăn cho thoải mái . Ngày thường gặp phải chuyện gì cũng bồn chồn, sợ trước sợ sau, có mệt hay hả, bao nhiêu tuổi rồi?" Mộc Mộc vừa hồng hộc thổi khí vừa đưa ra tổng kết cho Bình Phàm.

      là như thế, Bình Phàm cũng truy cứu sâu.

      "Theo như cậu , đồng chí Doãn Việt kia đúng là rối loạn, nếu sau này kết hôn, trong nhà chắc là buồn đến hóa đá." Mộc Mộc suy đoán.

      Kết hôn, chuyện này xa xôi đến cỡ nào, bây giờ ngay cả việc mình có còn nằm trong giai đoạn có bạn trai hay cũng nữa là.

      Bình Phàm muốn về chuyện này nữa, vội vàng rẽ qua đề tài khác: "Trang thập tam gần đây thế nào rồi?"

      Biểu tình của Mộc Mộc hiển nhiên là bị hào sữa tắc nghẹn trong cổ họng, ngay cả Bình Phàm nhìn thấy cũng khó chịu thay ấy.

      Khôi phục lại như cũ, Mộc Mộc vội thanh minh: "Tớ quen , tớ, tớ làm sao biết gần đây thế nào?"

      Mộc Mộc cà lăm, đối với người từng dùng tài ăn dành chức vô địch chém giá chốn thương trường mà , chuyện này rất lớn nha.

      So với người mập bị táo bón ba ngày còn lớn hơn.

      "Các cậu, có phải hay ..." Bình Phàm đắn đo nên dùng từ nào, dù sao xã hội hài hòa, người người trách mắng.

      Giương mắt, nhìn thấy phía trước có người tới, lập tức thức thời câm miệng.

      Bạn học Tào Tháo à, chỗ nào cũng có a.

      Hôm nay Trang thập tam công tử mặc bộ đồ thời Đường nữa, ngược lại mang đồ vét. Nhưng bộ âu phục già dặn vậy mà khoác lên người lại đột nhiên tăng thêm phần phóng khoáng.

      Đây chính là thần tiên, Bình Phàm bái phục.

      Chỉ thấy Trang thập tam tới bên cạnh Mộc Mộc, đem cái bông tai đặt xuống bàn, cúi người, ngữ điệu thân mật, mắt nhuộm hoa đào: "Đêm hôm đó em quên cái này".

      Lần này, đến phiên Bình Phàm bị sặc nghẹn hào sữa.
      tart_trung thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 49

      Bông tai, đêm đó, quên.

      Chẳng lẽ, hoa hoa lệ lệ 419?

      Có thể là do quá mức kích động, lưng Bình Phàm bắt đầu ngứa ngáy.

      Mộc Mộc nhận lấy bông tai, liếc cái, sau đó lạnh như băng ném ra câu: "Có vết xước, bồi thường 100 tệ."

      Bình Phàm nhớ đây là bông tai cùng Mộc Mộc mua, nhưng nó chỉ đáng 60 tệ thôi a, bây giờ chỉ vết xước mà phải bồi thường 100 tệ. Mộc Mộc quả nhiên là đứa bé có tiền đồ.

      Nhưng Trang thập tam công tử còn có tiền đồ hơn, mỉm cười, thở khe khẽ: "Vậy vết móng tay của em lưng phải làm sao đây?"

      Cách chân tướng xa, cánh tay Bình Phàm bắt đầu ngưa ngứa.

      "Đó là do giúp gãi ngứa." Mộc Mộc mạnh bạo đoạt quyền chủ động, đấu lý với Trang thập tam: "Phí gãi ngứa, 100 tệ."

      "Đêm đó, hình như chúng ta đều gãi cho nhau." Trang thập tam tức giận, nhân tài.

      Chi tiết quan trọng nhất, vào chi tiết , xin nhờ đấy! ! ! Bình Phàm kích động, hai chân cũng ngứa ngứa.

      "Hình như, mặt cũng phải gãi đấy?" Đôi mắt đẹp của Mộc Mộc – trừng trừng.

      Nhìn ra, Trang thập tam công tử thích mạnh mẽ, biết được tin bát quái lớn như vậy, Bình Phàm rất kích động, thế nên hai má cũng hơi hơi lạc hậu chút nào, bắt đầu ngứa theo.

      Nín thở, muốn giả vờ làm người tàng hình, càng thêm dễ dàng thám thính chuyện đêm đó. Đáng tiếc Mộc Mộc và Trang thập tam công tử tiếp, mà là dùng loại ánh mắt như nhìn thấy ma nhìn mình.

      Tại sao? Tay Bình Phàm nhàn rỗi, càng ngày càng ngứa.

      Mộc Mộc nhìn bạn tốt nhà mình, hít sâu cái, bình tĩnh .

      "Bình Phàm, cậu bị hủy dung."

      Dị ứng hải sản, hai chân, hai tay còn có mặt mũi, tất cả đều bị mụn cơm chấm hồng lấp kín, chi chít mảng, hủy dung xem như tích đức ngoài miệng được mấy phần.

      Hôm sau còn phải làm, chỉ có thể mang khẩu trang che mặt, đường, thu hút cả đống người vây xem cực kỳ tàn ác. Những ánh mắt này, là tàn khốc. Thiếu chút nữa Bình Phàm muốn giật khẩu trang xuống, dùng bộ mặt hù chết bọn họ.

      tới nhà trẻ, lập tức bị vòng con nít vây quanh, dùng ánh mắt xa lạ nhìn hồi lâu. Lúc Bình Phàm bị nhìn từ can đảm chuyển sang chế độ sợ hãi đứa bừng tỉnh, giọng trẻ con non nớt bỗng nhiên hô to tiếng: "Có quái vật a! ! !"

      Tiếp theo, bầy củ cải trắng vừa hô to "Siêu nhân mau mau xuất " vừa chạy tán loạn bốn phía xung quanh.

      Quái vật Bình Phàm cảm thấy mình chính là bi kịch nhân gian.

      Tình huống tiếp theo cũng phát triển theo hướng tốt, ngược lại còn có khuynh hướng từ từ hỏng bét.

      Đến giờ vào học, vừa vào phòng, nhóm củ cải lập tức thét chói tai chạy thục mạng, người biết còn tưởng đồng chí Hitler tái xuất giang hồ .

      Này còn chưa tính, buổi trưa lúc ăn cơm, Bình Phàm mới vừa gỡ khẩu trang xuống, lập tức có ba bốn hộp cơm rơi xuống đất, các đồng chí bị dọa đến trợn mắt hốc mồm.

      Buồn bực nhất chính là, bao lâu sau khi gỡ khẩu trang xuống, xức thuốc Đổng Tiểu Dưa vừa vặn nhìn thấy dung nhan chịu đủ tàn phá của trong gương.

      Lúc này, lòng Bình Phàm động cái: Đừng Đổng Tiểu Dưa muốn đem chuyện mình bị dị ứng cho Doãn Việt nha?

      Nếu như vậy, Doãn Việt có thể vì thương hương tiếc ngọc mà tới thăm mình chút hay ?

      Chủ ý này cũng tệ lắm, Bình Phàm quyết định tiếp thu, cho nên, xoay người, mỉm cười, muốn : tiểu Dưa à, giáo Mộ bị bệnh nặng, em ngàn vạn lần nên cho người trong nhà biết nha.

      Bình Phàm hiểu tính tình của Đổng Tiểu Dưa, hết lần này tới lần khác dặn nó được nó càng muốn . Vì vậy quá nửa ngày, Doãn Việt nhất định biết.

      vất vả mới nghĩ ra được kế hoạch hay như vậy, trong lòng rất đắc ý. Bình Phàm cười đến giống như rau cải mới được bón phân.

      Thời gian Đổng Tiểu Dưa trầm mặc ước chừng đạt tới kỷ lục từ trước tới nay, rốt cuộc khi phục hồi lại tinh thần nó mới chạy ra khỏi phòng làm việc.

      Lúc chạy ra, trong miệng còn hô to câu: " đáng sợ, chay nhan của giáo Mộ còn đáng sợ hơn cả mẹ aaaaaaaaa! ! !"

      Bình Phàm rơi nước mắt, mặt chảy xuống như bột mì nhúng nước.

      Đổng Tiểu Dưa mù chữ à, này gọi là thuần nhan a! ! !
      tart_trung thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 50

      ràng là bị dị ứng, nhưng Đổng Tiểu Dưa lại vu thành thuần nhan, Bình Phàm cảm thấy rất là uất ức.

      Dựa theo cá tính của đứa này, chắc chắn nó về tới nhà nhanh chóng tuyên bố kiện nóng hổi này cho toàn bộ chung cư biết. Vậy nếu Doãn Việt biết rồi, quả thực có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch.

      Đáng sợ hơn chính là, nếu Doãn Việt biết tin, vỗ lồng ngực cường tráng tiếng A Di Đà Phật, cám ơn trời đất, từ đó đem hai chữ yên tĩnh đổi thành chia tay, chuyện đó mới rất nghiêm trọng a.

      biết làm sao hiệu trưởng im lặng tới, đứng trước phòng làm việc, cách xa Bình Phàm ba mét, : đồng chí Bình Phàm à, trải qua quá trình nghiên cứu, toàn bộ tổ chức đưa ra quyết định, bệnh tình của quả rất nghiêm trọng, tạo nên kí ức xấu thể xóa nhòa cho các đồng chí và học sinh. Vậy, chúng tôi chuẩn nghỉ phép ngày, về nhà nghỉ ngơi .

      Hiệu trưởng đại nhân luôn luôn hận thể biến các thầy giáo thành mẹ Tinh Tinh, thế mà lần này lại chủ động cho nghỉ phép, có thể thấy, lần này mặt Bình Phàm bị dị ứng dọa người đến cỡ nào.

      Vì tâm hồn mạnh khỏe của quần chúng, Bình Phàm vác ba lô, xám xịt mang khẩu trang về nhà nghỉ ngơi.

      Buổi trưa, xe buýt rất ít người, Bình Phàm ngồi chỗ gần cửa sổ, nhìn ra ngoài, ngẩng mặt nghênh đón ánh sáng rực rỡ, phòng trong nội tâm lại kết đầy mạng nhện rối rắm.

      Điện thoại có tin tức gì của Doãn Việt chừng mấy ngày nay rồi, bên trong thân thể trống trơn, giống như thiếu yếu tố rất quan trọng.

      ra , cẩn thận nghĩ lại, giữa và Doãn Việt đâu có phát sinh chuyện lớn gì thể cứu vãn.

      Hai người phải chị em có quan hệ huyết thống, phải kẻ địch có máu tanh cừu hận, thậm chí ở giữa cũng có người thứ ba.

      Vậy vì sao lại phải chia tay?

      Bình Phàm nghĩ ra, cũng muốn nghĩ nữa. nhịn được, trực tiếp xuống xe.

      Đối diện chính là chung cư Đào Nguyên, vốn là chung cư hạng sang, cảnh trí thanh tĩnh, rất hợp để sống.

      Bình Phàm nhớ của , Doãn Việt ở đây.

      Nhưng khu chung cư lớn như vậy, muốn tìm được Doãn Việt quả quá khó khăn.

      Cho tới bây giờ, Bình Phàm mới phát giác, ra mình hiểu quá ít về Doãn Việt. thích ăn cái gì, thích màu gì, sinh nhật ngày nào, chút cũng hoàn toàn biết gì cả.

      Bởi vì Doãn Việt luôn luôn chủ động tới đón , chủ động đến nhà , chủ động tới gần .

      Mà Bình Phàm, chỉ biết né tránh.

      Vẫn trốn, vẫn tránh, cho đến khi còn đường thối lui.

      , dường như bỏ ra cái gì cả.

      Thậm chí ngay cả tín nhiệm, cũng keo kiệt muốn cho.

      tin Doãn Việt mình, cho rằng trong đó nhất định có hiểu lầm hoặc là mưu.

      Nhưng loạt chuyện liên tiếp xảy ra cho biết, ý tưởng khó tin này có lẽ là .

      Doãn Việt, có lẽ có chút ý tứ với .

      Nếu , nắm tay , hôn , say rượu tới nhà , trong lúc men say tràn ngập lại nhiệt tình giống như mưa to gió lớn đánh tới.

      Có lẽ, đây chính là phương thức biểu đạt tình cảm.

      Bình Phàm luôn luôn xấu hổ, dám chủ động theo đuổi nam sinh nào. Nhưng lần này, quyết định muốn chủ động tìm Doãn Việt, muốn xin , cho thêm cơ hội.

      Doãn Việt có đáp ứng hay , Bình Phàm nắm chắc chút nào. Rất có thể chuyến này chỉ tự làm bản thân mình mất mặt, nhưng Bình Phàm sợ.

      Bởi vì càng làm cho sợ là, bỏ qua Doãn Việt.

      Hít sâu hơi, Bình Phàm gọi điện cho Doãn Việt.

      Em ở trước cổng chung cư của , Bình Phàm muốn cho biết những lời này.

      Nhưng cuối cùng lại thể ra miệng.

      Bởi vì... Doãn Việt tắt máy.

      Chuyện to rồi, còn to hơn cả Đổng Tiểu Dưa béo phệ.

      Tắt máy, là muốn tránh mình?

      Đầu óc Bình Phàm bắt đầu ong ong kêu loạn lên, dạ dày giống như bị tảng đá nén chặt lại, khó chịu.

      vất vả, đứng dưới ánh mặt trời hồi lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

      Công tác phủ xanh chung cư tệ, dù sao cũng vài vạn mét vuông, gió thổi, bóng cây khẽ lay động, chập chờn ngừng, râm mát, khiến Bình Phàm càng thêm nôn nóng.

      Lúc này, liều mạng vậy.

      Bình tĩnh lại, ánh mắt cũng tốt lên ít. chợt phát chiếc xe đỗ trong khoảng sân trống phía trước.

      Nhìn rất quen mắt, đó phải là Land Rover của Doãn Việt sao?

      Bình Phàm thong thả tới đứng vững bên cạnh Land Rover, nhìn chăm chú vào bên trong, có ai.

      ràng là thất vọng, dù sao Bình Phàm cũng thở dài.

      Lại đứng dưới ánh mặt trời hồi lâu, Bình Phàm lấy tờ giấy ghi chú trong ba lô ra.

      Viết lên đó ba chữ " xin lỗi" to, sau đó vẽ thêm khuôn mặt khóc lóc dễ thương, dán lên cửa sổ thủy tinh của xe Doãn Việt.

      cố gắng rồi, nếu Doãn Việt còn để ý , cũng chỉ có thể hoàn toàn buông tha cho đoạn tình cảm này.

      Dù sao, dây dưa cũng tốt.

      Đóng nắp lại, phát ra tiếng "Cạnh". Bình Phàm quyết định về nhà ngồi chờ, nhưng lúc lui về phía sau bước lại đụng phải lồng ngực cứng rắn ấm áp.

      Mùi kem cạo râu nhàng khoan khoái bao quanh Bình Phàm.

      Dạ vâng, đồng chí Doãn Việt.

      Kinh hoảng xoay người, nhìn cái, quả nhiên là .

      Cũng dám nhìn lung tung, vội vàng cúi đầu: "Cái kia, em, em có vẽ tranh bậy bạ."

      Sau khi xong, thấy Doãn Việt có phản ứng gì, trong lòng thấp thỏm, bỗng nhiên hai bàn tay to phủ lên hai lỗ tai .

      "Sao lại mang khẩu trang? Bị đau rồi à?" Giọng Doãn Việt truyền đến, cúi đầu, quá quá.

      Ân cần.

      Lòng bàn tay ấm áp nhàng, làm cho hai lỗ tai Bình Phàm chín đỏ, động tác thân mật như thế, Bình Phàm vốn nên yên tâm. Nhưng chẳng biết tại sao, trong nội tâm lại đau xót, vành mắt nhịn được đỏ lên, giống như chịu đứa bé chịu uất ức.

      muốn chuyện, nhưng lại sợ Doãn Việt hiểu lầm mình cáu kỉnh, chỉ có thể miễn cưỡng chận lại tiếng khóc nức nở, đáp: " phải, em ăn hải sản bị dị ứng ."

      "Thường ngày phải ăn nó cũng có chuyện gì sao?" Bàn tay to của Doãn Việt vẫn chưa rời .

      "Bác sĩ gần đây chuyển mùa, da rất nhạy cảm, lại ăn lượng hải sản lớn, thế nên mới bị." Bình Phàm theo mà đáp lời.

      "Mặc dù ngon, cũng nên ăn nhiều." Doãn Việt vừa vừa muốn gỡ khẩu trang của xuống "Để nhìn chút xem thế nào?"

      Lời vừa ra, Bình Phàm thiếu chút nữa bị hù chết: bởi vì ... nếu lấy khẩu trang ra, đồng chí Doãn Việt bị hù chết.

      Vội vàng giữ khẩu trang, nhưng làm sao có thể thắng được động tác của Doãn Việt. gỡ cái, khẩu trang bị lấy xuống. Khuôn mặt nhắn của Bình Phàm tràn đầy chấm đỏ dị ứng, cứ như vậy bại lộ dưới ánh mặt trời.

      Chết rồi! ! !

      Bình Phàm khóc ra nước mắt, vừa thẹn vừa sợ. Sợ Doãn Việt vì vậy mà chán ghét mình, nhưng cố gắng nghĩ cũng nghĩ ra cái gì để biện giải.

      Trong bụng nghẹn đến rối tung như cuộn len, lúc lâu sau, rốt cục hóa thành câu.

      "Đây, phải thuần nhan của em."

      có cách nào, bị Đổng Tiểu Dưa dọa cho sợ hãi.

      Doãn Việt tạm thời giữ trầm mặc, Bình Phàm cho rằng như mấy bạn vừa gọi siêu nhân vừa chạy loạn, hoặc giống đồng nghiệp của , rơi mất hộp cơm - nhất định là bị dọa đến sợ run, trong lòng vô cùng xấu hổ.

      Nghiệp chướng của mình nặng nề mà! ! !

      muốn yên lặng rời khỏi, ngờ hai bàn tay to kia lại vuốt ve hai má Bình Phàm, giọng trầm thấp ôn nhu: " sao, vẫn xinh đẹp."

      Tình huống này rất quỷ dị, đối diện với khuôn mặt nổi đầy đậu đỏ phồng to giống như cái đầu heo mà những lời như thế, ánh mắt Doãn Việt hoặc là cũng nổi đậu, hoặc là muốn vay tiền của .

      Nghi ngờ ngẩng đầu lên, Bình Phàm phát rất : Mắt bạn học Doãn Việt toàn tia máu, đôi môi khô nứt, sắc mặt tiều tụy.

      Cả gan đưa tay lên sờ trán , Bình Phàm chợt ngộ ra: Bạn học Doãn Việt, hoa hoa lệ lệ nóng rần lên .

      " bị bệnh hả? !" Bình Phàm hoảng, vội vàng đỡ lấy .

      "Sáng nay đầu có chút choáng, lấy nhiệt kế đo thử, nhiệt độ quả hơi cao chút, cho nên mới xuống lầu mua thuốc cảm. Vừa hay nhìn thấy em ở đây." Bây giờ Bình Phàm mới phát , mũi của Doãn Việt có chút nặng.

      "Vậy nhanh về nhà uống thuốc ." Bình Phàm vội , khuôn mặt gấp gáp tràn đầy ân cần.

      Đó phải là giả.

      Hai người, đều là .

      Doãn Việt gật đầu, sau đó kéo tay Bình Phàm trở lại nhà mình.

      Đây là lần đầu tiên Bình Phàm vào phòng Doãn Việt. Trắng đen làm màu chủ đạo, lạnh mà yên lặng, trầm mà nhã, nhìn ra được chủ nhân của nó rất thích yên tĩnh.

      Bởi vì mấy ngày nay được dọn dẹp nên trong phòng hơi có chút lộn xộn, nhưng có bụi, nhìn ra được chủ nhân của nó thích sạch cùng khiêm nhường.

      " nằm trước , em rót nước cho uống thuốc." Nhìn bộ dáng yếu ớt của Doãn Việt, Bình Phàm nổi lên tình mẹ, hận thể nuốt luôn thuốc giúp .

      Doãn Việt nằm giường nhưng lại buông cái tay cầm lấy tay Bình Phàm.

      Bình Phàm kéo chút, có động tĩnh, kéo lần thứ hai, vẫn có động tĩnh, thứ ba bốn năm sáu bảy tám, vẫn như cũ có động tĩnh.

      Đứa này, uống thuốc cũng chịu, sao có thể lấy tính mạng ra đùa giỡn như vậy?

      Ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Doãn Việt, muốn thừa dịp ngã bệnh có năng lực phản kháng mà dạy bảo .

      Nhưng lại thấy đôi con ngươi của Doãn Việt đen đến dọa người, khóa chặt lấy Bình Phàm, đôi môi trắng bệch phun ra hai chữ.

      "Đừng ."

      Được rồi, Bình Phàm thừa nhận mình bị hai chữ này làm tan chảy, những tính toán vừa rồi bị ném lên ... chín tầng mây.

      Quả nhiên, đàn ông có lớn hơn nữa cũng chỉ là đứa trẻ.

      Bình Phàm chỉ có thể dùng ... tay khác bị nắm thay lấy chăn đắp lên ngực, trấn an : "Đừng sợ, em , em chỉ rót nước cho uống thuốc thôi, có được ."

      Như thế, Doãn Việt mới buông tay, nhưng người lại rời giường, theo Bình Phàm xuống phòng bếp.

      Làm sao phải chạy như vậy? Bình Phàm than thở, nhưng người bệnh là Lão Đại, cũng chỉ có thể để theo.

      Rót nước, lần nữa đem Doãn Việt an trí lên giường, thay đắp chăn, lấy thuốc ra, tự mình đút cho , nhìn nằm ngủ, lúc này mới xong việc.

      Chỉ có giáo mầm non hoàn hảo mới có thể trị được đứa bé to xác này.

      Cho dù ngủ, Doãn Việt vẫn nắm lấy tay Bình Phàm, sợ nhân cơ hội chạy mất. Bình Phàm cảm thấy rất là bất đắc dĩ, bọn họ cũng phải là đến sâu sắc nghiệt ngã như trong phim truyền hình. Nếu muốn chạy tới đây.

      Mặc dù lúc đầu mới nằm xuống còn chống đỡ được mở tròn mắt, nhưng lúc sau thuốc phát huy tác dụng. Doãn Việt chịu nổi, từ từ ngủ say, hô hấp dần dần trở nên đều đều, gương mặt thả lỏng bình an.

      Bình Phàm cảm thấy, người đàn ông này lúc ngủ say càng thêm dễ thương.

      Lặng lẽ rút cái tay bị cầm lấy ra, Bình Phàm rón rén ra khỏi phòng ngủ, tới phòng bếp. Bắt đầu nấu cháo, sau đó lại trở về phòng khách, bắt đầu sửa sang lại căn phòng, giặt quần áo, quét dọn vệ sinh.

      phen nỗ lực, căn phòng rực rỡ hẳn lên, phong cách lại cao sang thêm vài phần. Bình Phàm xoa xoa thắt lưng chua xót của mình, như mấy vị lãnh đạo duyệt binh, hướng về phía những vật dụng bày biện trong phòng phất tay cái.

      "Các đồng chí, cực khổ rồi! ! !"

      Mỗi khi Bình Phàm ở nhà mình, làm ra số hành động khác thường. Giống như bây giờ, vốn nghĩ là sao, nhưng ngờ vừa làm xong, sau lưng lại truyền đến tiếng cười .

      Chết rồi x2 a! ! ! Bình Phàm buồn bực, cư nhiên bị bệnh nhân Doãn Việt nghe thấy.

      Mặt mũi đỏ bừng, quay đầu lại, phát Doãn Việt tựa vào tường, mặc dù bộ dáng vẫn còn có chút tiều tụy, nhưng nụ cười khóe miệng lại làm cho cả người rất có tinh thần.

      Nếu có thể trợ giúp bệnh nhân điều tiết thể xác và tinh thần, Bình Phàm liền quyết định hy sinh hình tượng của mình, so đo.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :