1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Điệp vụ kết hôn - Bồng Vũ (10C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 2.1
      Mỗi năm Lục gia lại họp mặt lần, đều là vì chúc mừng sinh nhật của bà cố nội Lục gia.
      Sau khi ông Lục qua đời, bà trở thành người lớn tuổi nhất ở Lục gia, giờ bà tám mươi tư tuổi, từng trúng gió lần, thần trí lúc tỉnh lúc mê, tại sống mình ở quê hương của Lục gia, thuê y tá chăm sóc đặc biệt.
      Mỗi năm Lục gia lại tổ chức sinh nhật cho bà, trước kia người đứng ra tổ chức là cha của Lục Thời Dư, giờ lại đổi thành bác của Lục Thời Dư, Lục Lan Hương.
      Lục Lan Hương kết hôn bốn lần, có con ở khắp nơi, trai ba , con trai và con lại có con của riêng họ nữa, cộng thêm người chồng tại, nhà gần hai mươi người, khí thế cũng , ngược lại, Lâm Ninh và Lục Thời Dư lại có vẻ đơn thế , có chút trọng lượng nào.
      Lâm Ninh biết Lục Lan Hương chúc thọ mẹ, tuyệt xuất phát từ lòng hiếu thảo, mà mưu của bà ta là chiếm lấy vùng đất được đứng tên của bà cố nội.
      Bà ta chỉ sợ ngày bà cố nội lơ đãng lại trao vùng đất này cho Lục Thời Dư, bởi vậy mới tìm mọi cách lấy lòng bà cố nội.
      “Mẹ, sinh nhật vui vẻ! Đây là sợi dây chuyền vàng con tặng mẹ, chúc mẹ sống lâu trăm tuổi.” Lục Lan Hương cầm sợi dây chuyền vàng nặng trịch đến, còn cẩn thận đeo cho mẹ.
      Bà cố nội chẳng có cảm xúc gì với cái vòng vàng này, chỉ hỏi: “Thời Dư đâu? Sao Thời Dư chưa đến?”
      “Đến rồi! Mẹ, Thời Dư phải ở đây sao? Nó còn nữa, kết hôn rồi, nhìn bé cạnh nó kìa, vợ nó đấy, vì sinh nhật mẹ, con đặc biệt dặn tài xế đưa chúng đến đó.” Lục Lan Hương chỉ vào Lục Thời Dư vừa đến an vị ghế sopha hòa hợp với mọi người, ánh mắt và giọng điệu đầy châm chọc.
      Lâm Ninh ngồi cạnh Lục Thời Dư, trước sau vẫn giữ nụ cười vừa dịu hiền vừa xinh đẹp.
      “Nó là Thời Dư à? giống! Vóc dáng Thời Dư rất rất đáng ……” Bà cố nội nhìn Lục Thời Dư, biểu cảm có điểm ngỡ ngàng.
      Lục Lan Hương trở mặt coi thường, thầm rủa: “ già trẻ đầu toàn bã đậu, phong thủy Lục gia rốt cuộc có vấn đề ở đâu?”
      “Đừng lãng phí thời gian với hai đứa đần đó nữa, mẹ.” Người con lớn nhất của Lục Lan Hương, Vương Kiến Sinh khinh miệt .
      “Đừng lung tung! Kiến Sinh, bà nội thỉnh thoảng rất tỉnh, đừng để bà nghe được.” Lục Lan Hương thầm mắng.
      “Yên tâm, con thấy bà già đó ngơ ngẩn lâu rồi, biết gì đâu.”
      “Được rồi, câm miệng lại cho ta.” Lục Lan Hương giận dữ trừng mắt nhìn con.
      “Này, có phiền ? Cắt bánh ngọt được chưa, lát nữa con còn có hẹn.” Con út của Lục Lan Hương sốt ruột .
      “Con muốn ăn bánh ngọt! Con muốn ăn bánh ngọt!” Vài cháu trai của Lục Lan Hương cũng gào to.
      “Được rồi! Cũng cần hát mừng sinh nhật nữa, Mary, cắt hết bánh , mỗi người phần.” Lục Lan Hương gọi giúp việc cắt bánh ngọt, sau đó nhân lúc mọi người mải ăn bánh, ra sân thượng, quay đầu vẫy tay với Lâm Ninh.
      Lâm Ninh lại gần.
      Lục Lan Hương giao cho túi to, thầm: “Đây là tài liệu về chuyển nhượng cổ phần công ty, nghĩ cách để Thời Dư đóng dấu ký tên lên .”
      “Vâng.” Lâm Ninh Thuận đỡ lấy cái túi.
      “Chờ tôi lấy hết toàn bộ cổ phần công ty khoa học công nghệ Toàn Lục về tay, tôi cho và quê hương Đại Lục của số tiền, đến lúc đó hay về là tùy .”
      ? Đến lúc đó…… Tôi…… Có thể bỏ mặc Thời Dư, ly hôn với ta ư?” cố ý hỏi.
      “Đúng, chỉ cần xong chuyện này, được tự do.” Lục Lan Hương cười châm biếm.
      “Vậy à……” Miệng đáp lại, nhưng ánh mắt lơ đãng nhìn Lục Thời Dư, rốt cuộc có biết bị bác mình hãm hại hay ?
      thẳng ra, nhìn ra là bị tự kỷ hay là đóng kịch nữa?
      Vì tình trạng bệnh của và hình ảnh của người mắc chứng tự kỷ nhìn giống nhau.
      làm ra động tác kỳ quái nào, mắt cũng bị lé, chỉ lời nào, để ý đến mọi người, lúc này ngồi kia nhìn ngoài cửa sổ, vẻ ngoài tuấn tú nhã nhặn, nếu , nào ai biết có bệnh.
      Nhưng sau khi tiếp xúc với , lại cảm thấy có gì đó đúng.
      như sống trong thế giới của mình, trong thế giới đó, chỉ có mình , cần, cũng muốn bất kỳ ai có mặt.
      Hơn nữa, luôn im lặng.

      CHƯƠNG 2.2
      Từ khi kết hôn đến nay, chưa từng thấy mở miệng chữ, hoàn toàn , giống như kẻ câm điếc.
      Thứ duy nhất có thể chắc chắn là, phải kẻ điếc.
      biết nghe thấy, nhưng lại đáp lại.
      Coi thường, cơ bản nhìn người xung quanh, luôn trốn trong thế giới riêng của mình, nghe, , nhìn, nếu mà giả vờ đến được tận cái độ này, cho dù bệnh cũng là bình thường.
      “Ta nghĩ cũng muốn ở cạnh cái tên thiểu năng trí tuệ kia suốt đời đúng ?” Lục Lan Hương mỉa mai, quay về phòng khách.
      Thiểu năng trí tuệ, từ này đả thương người……
      Lâm Ninh lạnh lùng nhìn theo bóng dáng Lục Lan Hương, cảm thấy bi ai thay Lục Thời Dư vì có người bác nhẫn tâm như vậy.
      ngờ tên đần Thời Dư kia lại có thể cưới được em Đại Lục xinh đẹp như vậy, may mắn .”
      giọng ngả ngớn bỗng vang lên sau lưng , quay đầu lại nhìn thấy con trai của Lục Lan Hương -Vương Kiến Sinh, lập tức giả vờ cười e lệ chào hỏi.
      họ.” Vương Kiến Sinh hơn Lục Thời Dư năm tuổi, nhưng vì béo nên nhìn như người trung niên.
      cầm bánh ngọt đến cho em.” Đôi mắt như tên trộm của Vương Kiến Sinh nhìn , ân cần đưa bánh ngọt.
      “Cám ơn.” đón lấy đĩa bánh cũng ăn, vì rất ghê tởm.
      Bình thường nếu có gã đàn ông nào dùng loại ánh mắt này nhìn , sớm bị đạp cho bẹp ruột rồi.
      Nhưng giờ là Lục phu nhân “dịu dàng”, cho nên đành kiên nhẫn thôi.
      “Người đẹp như em mà phải lấy tên ngu như Thời Dư, có phải rất tủi thân ?” Vương Kiến Sinh vừa vừa từ từ đến gần .
      Đầu tiên nghe thấy Thời Dư cưới em Đại Lục, còn tưởng là quê mùa, hôm này vừa gặp, mới phát đúng là mỹ nữ tuyệt đẹp!
      Bạch tịnh tú uyển (1), dáng người yểu điệu, đôi mắt đầy nước mở lớn, khóe môi mỉm cười, quyến rũ, cũng rất có hương vị, nhìn mà ghen tỵ muốn chết.
      “Thời Dư phải người ngu.” Lâm Ninh thay lời Lục Thời Dư .
      “Dù phải, cũng chẳng kém bao nhiêu, khi ba mẹ nó chết, ở lễ tang nó chỉ biết ngây ngốc, căn bản biết chuyện gì xảy ra, có khi, chúng tôi đến nhà nó tùy tiện lấy vài món, nó cũng biết, đầu óc nó có vấn đề khá lớn, chẳng biết gì cả….”
      Cách của Vương Kiến Sinh khiến lửa giận của Lâm Ninh bốc lên bừng bừng.
      Người nhà này đúng là khinh người quá đáng! Bọn họ coi Lục Thời Dư là cái gì?
      Tiếp theo, tay Vương Kiến Sinh lại an phận đặt lên vai , cười đến dâm đãng: “ đoán, tên kia ngay cả cách vợ mình thế nào chắc cũng biết đâu nhỉ!”
      Ngón tay trỏ của hơi run chút, thiếu tý nữa tung nắm đấm ra, nhưng vẫn nhịn xuống.
      Ai~~! Chịu đựng là khổ.

      “Tôi hiểu gì.” rủ mắt xuống, che sát khí sắc bén trong mắt mình.
      “Ai!!, chuyện này sao mà hiểu? Con đẹp như em, có đàn ông tưới đều (2), đáng thương……” càng càng làm càn.
      Cả năm ngón tay của đều run, tên khốn kiếp này đáng ăn đòn!
      “Nếu nghe lời , chắc chắn khiến em sung sướng vô cùng……”

      Vương Kiến Sinh dở, bỗng ngẩn ngơ, vì thấy Lâm Ninh “cố ý” lấy bơ bánh ngọt trong tay đặt dưới đũng quần của , sau đó vô tội gào to…
      “Ôi chao! Kiến Sinh, làm gì thế? Sao lại lấy bánh ngọt của em bôi vào chỗ … quần vậy?” lớn tiếng kêu sợ hãi.
      Trong phòng khách xôn xao trận, toàn bộ mọi người đều chạy ra sân thượng.
      “Sao lại thế này?” Lục Lan Hương ngạc nhiên mở to mắt.
      “Con cũng biết! Kiến Sinh muốn biểu diễn sở trường vô song của ý cho con xem, sau đó liền đem bánh ngọt bôi…… nơi đó……của ….”
      Lâm Ninh chỉ vào chỗ kín của Vương Kiến Sinh, dáng vẻ như sợ hãi biết phải làm sao.
      Tất cả mọi người cùng mở lớn mắt nhìn vào—bơ bánh giữa hai chân Vương Kiến Sinh.

      (1) duyên dáng nõn nà
      (2) tự hiểu tự hiểu, ai ko hiểu xin mời vào phòng tư vấn giải đáp thu phí mới mở nha ^^

      CHƯƠNG 2.3

      “Kiến Sinh? Con……” Lục Lan Hương căm tức nhìn đứa con bỏ kia.
      , phải con……” Vương Kiến Sinh ngạc nhiên há hốc mồm, muốn giải thích, nhưng mới mở miệng, vợ vọt đến, hung hăng tát cái như trời giáng.
      “A! …… muốn gì?” Vương Kiến Sinh đau đớn che mặt kêu to.
      “Vương Kiến Sinh, đúng là tên dê già biết xấu hổ!” Vương phu nhân tức giận mắng to.
      phải, là ấy……” Vương Kiến Sinh chỉ vào Lâm Ninh, thở hổn hển.
      “Em biết Kiến Sinh muốn làm gì, nhưng ấy đến gần chỗ em, còn cái gì mà ấy làm em sung sướng vô cùng……” Lâm Ninh giả bộ làm người con dâu bé vừa ngây thơ lại vừa yếu đuối.
      Mọi người lại há mồm thở mạnh.
      “Kiến Sinh, con là……” Người chồng thứ ba của Lục Lan Hương lắc đầu coi thường.
      “Mất hết cả thể diện! Lại còn là vợ của em họ……” Ngay cả em Vương Kiến Sinh cũng nhìn khinh bỉ.
      “A! Đây là quấy rối tình dục! Quấy rối tình dục!” Đứa con bảy tuổi của Vương Kiến Sinh hô to.
      “Câm miệng!” Vương phu nhân thở phì phì cốc vào đầu con.
      “Mẹ, sao mẹ đánh con? Đây đúng là quấy rối tình dục thường tivi mà……” Bé trai chống đối gào thét.
      “Quấy rối tình dục là gì vậy?” bé con tò mò hỏi.
      “Chính là chàng trai ăn cắp cái đấy của ……”

      “Đủ rồi!” Vương phu nhân mắng con trai, lại nhìn sang ông chồng trách móc: “ lộn xộn bên ngoài còn chưa đủ à? Muốn tôi thiến mới an phận đúng ?”
      “Mụ đàn bà này……” Vương Kiến Sinh cũng tức giận, mặt đỏ đến tận mang tai.
      “Tôi làm sao? Làm sao?”
      “Mụ điên!”
      dám mắng tôi điên?”
      “Ầm ỹ muốn chết, mau thay quần áo , khó coi chết được!” Lục Lan Hương nghe nổi nữa, quát chói tai tiếng.
      Vương phu nhân lập tức véo tai Vương Kiến Sinh mắng to: “ vào cho tôi!”
      “A…..” Vương Kiến Sinh ngậm đắng nuốt cay, cứ như vậy bị bà xã túm về phòng.
      Ngay khi bên ngoài loạn lên, Lâm Ninh lén lút trở về cạnh Lục Thời Dư, bưng đĩa bánh vẫn chưa đụng đến lên, ăn từng miếng từng miếng, giống như mọi chuyện xảy ra chẳng liên quan đến .
      Ánh mắt Lục Thời Dư nhìn ngoài cửa sổ lại kéo về, dừng mặt vài giây, lại chuyển nơi khác.
      Lâm Ninh chú ý, bởi vì mấy tên tiểu quỷ lúc này xông lại đây, lấy chai xịt ruy băng trong đám cưới, cùng phun lên và Lục Thời Dư.
      “Lêu lêu! Chú rể ngu ngốc em Đại Lục! Chú rể ngu ngốc em Đại Lục!”
      Lâm Ninh bị phun lên mặt, cơn tức bốc hết lên. Tên tiểu quỷ coi trời bằng vung này, tất cả đều bị người lớn làm hư rồi! đáng đánh đòn!
      “Ha…… cười cười …… Bọn mày xem, ông này chẳng có cảm giác gì cả, như thằng ngốc ý…… đúng như mẹ tao , là tên đần độn……”
      Lũ trẻ chỉ vào Lục Thời Dư bất động ngây ngốc bị phun ruy băng ngập đầu mà cười to.
      Lâm Ninh thấy bị tiểu quỷ ức hiếp, càng giận, bánh ngọt trong tay vừa để xuống, nghiêng người về phía trước, đoạt lại cái chai xịt trong tay đứa bé, dùng nụ cười dịu dàng điềm đạm nhất với chúng: “Đừng làm vậy nhé! bạn , làm vậy rất—nguy—hiểm!” vừa , năm ngón tay từ từ nắm chặt, bóp cái chai đến méo .
      Bọn trẻ bị dọa đến đờ người, tất cả nín thinh.
      Bình sắt rắn chắc kia… ở trong tay …. Giống như nắm mỳ….
      “Phải ngoan, biết ?” Giọng dịu dàng, nhưng hai mắt lại sắc như đao.
      Bọn trẻ hoảng sợ gật đầu lia lịa.
      “Còn nữa, ấy ngốc, ấy là cậu bọn con, cùng xin lỗi cậu, được ?” Mềm mỏng hỏi, tay lại làm chiếc bình kia ngày càng méo xẹp .
      Bọn trẻ nào dám được, giọng gần như còn nhanh hơn cả hét, chỉ sợ chậm, kết quả còn thảm hơn cái bình kia.
      “Cậu, xin lỗi! Xin lỗi……”
      “Mà ta, là mợ các con.” nhắc nhở.
      “Mợ,……xin lỗi……” Bọn trẻ cảm thấy bà mợ này siêu khủng bố.
      “A…… Các con ngoan quá! Về sau được phép vô lễ với cậu biết chưa!” cười khen ngợi, còn vươn tay kia ra nhàng vuốt lên đầu đứa bé bị giật mấy bình xịt.
      Hai mắt đứa bé kia mở to kinh dị, nghĩ mình chết chắc rồi! Sợ đến mức toàn thân run lẩy bẩy, muốn khóc cũng dám khóc.
      “Tốt lắm, chỗ khác chơi .” xong liền trả cái chai bẹp về tay thẳng bé.
      Thằng bé kia run như cầy sấy cầm lấy cái chai, xoay người chạy trối chết, những đứa bé khác cũng lập tức giải tán, đều chạy tìm cha mẹ chúng.
      Lâm Ninh tức cười hừ lạnh tiếng, gỡ bỏ những dải băng người xuống, xoay người cũng tiện tay làm giúp Lục Thời Dư, nhưng khi quay đầu lại, thấy nhìn chăm chú.

      CHƯƠNG 2.4

      [​IMG][​IMG]

      CHƯƠNG 2.5

      [​IMG][​IMG]

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 3.1

      Lâm Ninh trở lại căn hộ cao cấp, chạy vào cửa, chào nhân viên quản lý, ấn thang máy, lên lầu, công nhân ăn mặc như thợ sửa ống nước xách theo công cụ bước vào thang máy, đưa lưng về phía camera ở góc.
      “Vừa rồi Lục Thời Dư bỗng trở về, chúng tôi phải rút gấp, nhưng tổ trưởng muốn download thêm file bị khóa nữa, kịp ra ngoài, bây giờ vẫn còn ở trong phòng Lục Thời Dư.” Người công nhân mở miệng .
      File bị khóa? Kha Tấn Duy phát gì rồi sao?
      “Được, tôi yểm trợ để ấy có thể rút an toàn.” Lâm Ninh cúi đầu vừa giả vờ tìm thứ gì đó trong túi vừa trả lời.
      phải ra ngoài 3 tiếng à? Sao mới có hai tiếng mà Lục Thời Dư về?” Người nọ oán giận.
      “Làm sao mà tôi biết được tên Lục Thời Dư kia nhân lúc tôi chú ý bỗng ra về? ta thậm chí còn bỏ tôi ở lại, còn mình chạy về trước.” tức giận .
      “Có phải ta về vì có chuyện gấp ?” Người công nhân hỏi.
      phải, tại tôi chưa hỏi chuyện này, nghe cái tên quái thai đó ra ngoài vượt quá hai giờ.” thầm.
      có cảm thấy ta bị bệnh ?”
      biết, việc này phải đợi Kha Tấn Duy xem xong tư liệu ở máy tinh của ta rồi mới có thể xác định. Nhưng, nếu ta bị bệnh, tin rằng cũng chẳng được bình thường.” chế nhạo .
      “A, thế hả?” Người công nhân cười nhạo. Lâm Ninh nổi tiếng là hung dữ ở bộ, cho dù bây giờ ăn mặc duyên dáng mà xinh đẹp, cái tính khí nóng nảy này cũng thay đổi được.
      Thang máy lên tầng mười sáu, cửa mở ra, người công nhân nửa đùa : “Tổ trưởng chúng tôi phải nhờ cứu ấy rồi, ấy vừa nghe tin kết hôn, tâm trạng có vẻ rất xấu.”
      cho cái nhìn khinh thường, chẳng thèm nhiều lời.
      Ra khỏi thang máy, chiếc cửa đóng lại sau lưng , người công nhân kia tiếp tục lên lầu, biết lên tầng mười bảy chờ lệnh. Lấy chìa khóa ra, mở cửa nhà Lục Thời Dư, bước vào thấy Lục Thời Dư ngồi trong phòng khách xem tivi.
      Nhưng, rất ngạc nhiên, Lục Thời Dư về nhà sao lại trốn vào phòng, vì sao chứ?
      Là vì phái trong phòng có người? Hay là….
      đợi ?
      Trái tim rung động, lập tức ném ngay cái ý nghĩ buồn cười này , để ý đến mới tự về mình, sao có thể để cửa mở chờ mình về.
      “Thời Dư, sao đợi em về trước rồi?” đến gần, ngồi xuống đối diện , oán giận .
      Lục Thời Dư nhìn , ánh mắt vẫn dán vào màn hình.
      quên em là vợ à? cũng chẳng báo tiếng, cứ như thế để em lại căn nhà đó, quá đáng!” giả vờ uất ức .
      Ông chồng hề hé răng, đành tiếp tục : “Em quen người nhà , vậy mà để em mình ở lại đó đến mất cả tự nhiên!”
      Lục Thời Dư vẫn đáp lại, nhưng lại tắt tivi, đứng lên
      “A, phải về phòng à?” vội hỏi.
      đương nhiên trả lời, nhưng động tác về thẳng phòng của lại chẳng khác nào câu trả lời.
      thấy tình hình đúng, động não cái, bỗng thét lớn: “A~~~ có gián~~! Gián cạnh chân kìa…”
      rùng mình cái, như bị điện giật lập tức nhảy dựng lên.
      ngờ lại phản ứng mãnh liệt như thế, nhịn được bật cười, vì thế lại chỉ vào ống quần của hét to: “Á! Bò lên quần kìa! Chân phải! Chân phải!”
      càng hoảng sợ, cúi đầu dậm dậm chân, sau đó vì khắc vô tình, trực tiếp ngã đè lên , kịp tránh, hai chân móc vào nhau, cứ như vậy mà ngã xuống sàn gỗ….
      Bụp tiếng, cơ thể hai người xếp chồng lên nhau, Lâm Ninh đau đớn hô to “Ôi!”

      CHƯƠNG 3.2

      [​IMG][​IMG][​IMG]

      CHƯƠNG 3.3

      Hai người ngay cả chuyện điện thoại cũng có thể đấu khẩu. ra lúc trước khi chuyện bọn họ thường hay cãi nhau, giờ ngẫm lại, có lẽ do tính họ trời sinh hợp.
      “Nếu là người đàn ông mắc chứng tự kỷ đáng vấn đề của em càng nghiêm trọng hơn.” khịt mũi.
      cần quan tâm, ít nhất em ở chung với Thời Dư rất vui.” ngâm nga .
      “À? Ở chung rất vui à, nhưng đáng tiếc, cuộc hôn nhân ngắn ngủi của em và Lục Thời Dư dễ thương có lẽ sắp kết thúc rồi.”
      “Sao vậy? ấy bị tình nghi à?” rùng mình.
      “Gần như thế. Trong máy tính của ta có gì đặc biệt, có vài file bị mã hóa, sau khi giải mã, tất cả bên trong là tư liệu và bệnh án cá nhân từ đến lớn, cùng với các báo cáo y học có liên quan đến chứng tự kỷ, xem ra đúng là ta mắc chứng tự kỷ , nhưng chứng bệnh của ta thuộc loại tiềm điển hình, chung giống với chứng tự kỷ, có phần tương tự như lập dị và tự lập..”
      “Hả?” Lục Thời Dư quả nhiên có bệnh. Nhưng, biết vì sao, chứng minh là có bệnh, ngược lại còn thở dài nhõm hơi.
      “Còn có vài tập tin bị khóa mở ra được, tải về trước, rồi mang về bộ kiểm tra lại.” Kha Tấn Duy lại .
      “Nếu chưa mở được, thể chứng minh ấy phải tên hacker kia……”
      “Em có vẻ nuối tiếc phải rời khỏi ta nhỉ?” Kha Tấn Duy chế nhạo.
      bậy gì đó?” trách móc, mặt hiểu sao lại đỏ bừng lên.
      “Vừa rồi tổng bộ CIA Mỹ tìm ra được cuộc giao dịch của “Bóng ma” facebook, lần theo dõi hành tung của này, phát ra vị trí mạng của là Trung Quốc.”
      ngây ngốc, lại : “ ? Cho nên chúng ta tìm sai đối tượng rồi?”
      “Đúng vậy! Chúc mừng em, em có thể bắt đầu chuẩn bị làm thủ tục ly hôn được rồi.” Tiếng cười của Kha Tấn Duy có chút thô tục.
      khẽ cắn răng, sao trước kia lại biết tên Kha Tấn Duy này đáng ghét như thế?
      “Cám ơn quan tâm của , chuyện này em tự tìm hiểu.” dứt lời lập tức tắt máy, còn quăng điện thoại lên giường, người cũng ngã xuống giường theo hình chữ “đại” (大)
      Nếu Lục Thời Dư phải là vấn đề, vậy nhiệm vụ này của sắp kết thúc rồi.
      Nhưng, , Lục Thời Dư phải làm sao?
      có thể đối phó với bà bác lợi hại kia thế nào?
      Nếu cổ phần công ty cha để lại đều bị cướp mất, về sau, dựa vào cái gì mà sống?
      loạt các vấn đề nổi lên, lâu sau, mới nhận ra rằng lo lắng cho Lục Thời Dư.
      “Hô! Mình làm cái gì thế? Chuyện của ta liên quan gì đến mình……” bỗng ngồi dậy, vò vò đầu, cảm thấy mình nghĩ nhiều quá.
      Cái tên quái thai kia, cho dù toàn thế giới chỉ còn lại có mình , nhất định sống tốt, chết được đâu!
      Bây giờ, chỉ cần chờ trưởng phòng hạ lệnh, là có thể ly hôn với Lục Thời Dư, cởi bỏ vai diễn Lục phu nhân, về bộ báo cáo.
      Thiếu , tin rằng Lục Thời Dư rất vui mừng!
      Nhưng kỳ lạ là, chính lại chẳng vui nổi……

      CHƯƠNG 3.4

      [​IMG][​IMG]

      CHƯƠNG 3.5

      “Thời Dư, , chúng ta mua đồ.” cho phép , trực tiếp kéo tay ra ngoài.
      cũng kháng cự, cứ như vậy bị kéo ra ngoài cửa, đón thang máy xuống lầu.
      Trước tòa cao ốc mà Lục Thời Dư ở là cái sân lớn trồng đầy cây xanh và hoa cỏ, đường được quy hoạch khá tốt, ánh mặt trời ấm áp, gió mát sảng khoái, vô cùng thoải mái.
      hít thở sâu, quay đầu lại với : “Sao, cảm giác tệ chứ? Phải thường xuyên ra ngoài phơi nắng, mới có thể khỏe mạnh, biết ?”
      chuyện, chỉ nhìn .
      mỉm cười với , lại : “Đừng ở nhà cả ngày, nhìn , cũng vận động, gầy tong teo……” rồi, nắm lấy cánh tay , lại giật mình.
      Ê? Cánh tay Lục Thời còn rất rắn chắc….
      “…… Được rồi, tính là rất gầy, nhưng cứ núp ở trong nhà khỏe đâu, về sau nhớ , mỗi sáng sau khi phơi đồ xong ra ngoài hít thở khí, ít nhất phải nửa tiếng mới được về.” Giọng điệu của như giáo viên dặn học sinh phải làm bài tập.
      Ánh mắt của đuối theo con quạ bay ngang qua, mặt có tia tình cảm.
      lơ đễnh, nhìn khuôn mặt ở góc nghiêng, khỏi tò mò.
      Nếu bị chứng tự kỷ, là mẫu đàn ông thế nào?
      Cởi mở? Hay là điềm tĩnh? Dịu dàng? Hay là lạnh lùng?
      Ánh mặt trời chiếu vào người , thoạt nhìn cao ráo mà đẹp trai, sáng sủa điểm đạm, người đàn ông có gương mặt đẹp như thế, tâm lý lại có vấn đề……
      Ai~~!
      Thầm thở dài hơi, tình mẫu tử nổi dậy, muốn bảo vệ .
      Trước khi tháo cái mác vợ này ra, phải giúp mua ít đồ dự trữ mới được.
      “Thời Dư, chúng ta mua vài thứ .”
      dẫn đến siêu thị gần đó.
      Siêu thị này rất lớn, đẩy xe mua hàng, chất đống đồ ăn vào trong, Lục Thời Dư lẳng lặng bên cạnh, nhìn phung phí mua đồ.
      “Bánh quy này có rất nhiều chất xơ, tốt cho sức khỏe, buổi sáng khi đói ăn lót dạ…” mạch rồi bỏ vào xe.
      “Loại nước trái cây ít đường này tệ, lúc trước khi em có thời gian ăn hoa quả đều uống thứ này, rất là tiện.” như cựu chiến binh, lấy từng tá vào xe mua hàng.
      Thói quen của người có cuộc sống bận rộn (hay là lười?) như , thành thạo nhất là những loại thực phẩm tiện lợi mở ra uống liền hay mở ra ăn liền này.
      Tiếp theo, lại mua đống đồ, ăn, uống, lau, rửa…… Cái loại tinh thần này, giống như hận thể mua cả cái siêu thị này về nhà.
      Cuối cùng, tìm khắp nơi kệ thuốc trừ sâu, tìm ra loại thuốc diệt gián hiệu quả nhất, quay đầu với Lục Thời Dư: “Loại này diệt gián rất tốt, chỉ cần xịt vào góc tường, gián bò ra rồi chết lăn quay bên ngoài, cần phải động tay động chân, dùng rất tốt.”
      tự giải thích, phát ánh mắt Lục Thời Dư nhìn mang theo ý cười thản nhiên.
      Mua sắm khoảng giờ, đồ mua xong, định đến quầy tính tiền, nhân viên bán hàng trẻ tuổi nhiệt tình gọi họ lại.
      “Tiên sinh, tiểu thư, có muốn uống thử ? Đây là rượu hoa quả mới nhất của công ty chúng tôi, ngon vô cùng nhé! Rất thích hợp cho đôi tình nhân, cam đoan uống xong làm tình cảm của hai vị càng mặn nồng càng ngọt ngào dài lâu….”
      sao!
      Lâm Ninh cười cười, cố ý : “Chúng tôi phải người đâu!”
      “Vậy các vị chắc chắn là vợ chồng, vợ chồng càng nên uống loại rượu hoa quả này, khiến hai người càng đằm thắm hơn!” Nhân viên bán hàng lập tức .
      cảm thấy buồn cười, cầm lấy chén rượu, đưa cho Lục Thời Dư. “Thời Dư, uống chén ! Người ta chúng ta uống xong càng đằm thắm đấy.”
      Lục Thời Dư nhận, lại dứt khoát đưa đến bên miệng .

      CHƯƠNG 3.6

      [​IMG]
      [​IMG]

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 4.1

      Lâm Ninh nghe thấy có người chuyện.
      “Mụ đàn bà này, so với tôi tưởng còn hung tợn hơn nhiều, ta đạp người cũng dùng lực rất mạnh……”
      “Nữ đặc vụ cục tình báo trung ương cũng phải hàng giả, này từng được huấn luyện, nhìn tư thế ta đánh người kia, ác ghê…”
      “Chắc ta giỏi đóng kịch lắm! Bề ngoài thoạt nhìn như kiều thê Nhật Bản dịu hiền……”
      Ba người đàn ông, thảo luận về , nghe giọng này, hẳn là ba người đánh nhau với ở bãi đỗ xe.
      Ý thức của từ từ tỉnh lại, đầu óc cũng bắt đầu vận động.
      Sau đó, phát mắt bị che kín, hai tay bị trói tay ra sau lưng, hai chân cũng bị trói chặt, đặt nghiêng đệm êm.
      Xem ra bị bọn này bắt về.
      Vậy, Lục Thời Dư đâu? ở đâu? Có an toàn ?
      Nghĩ đến Lục Thời Dư, ngực của liền đập nhanh hơn.
      Bệnh tự kỷ của , có bị dọa ?
      “Ai bảo ta đóng kịch? Kỹ xảo của ta kém xa!”
      Lại có giọng nam xa lạ vang lên.
      Tiếng rất độc đáo, trầm thấp thong thả mà lười nhác, giống nhạc trong đêm tối, có thể dễ dàng lay động lòng người, chẳng qua, tại trong giọng này mang theo đùa cợt rệt.
      kinh ngạc suy nghĩ, bỗng nhiên nghĩ ra ba người kia chắc là đồng lõa của kẻ này……
      Ừ? Hoặc là chính là người đánh lén từ sau?
      Đáng giận, đánh lén lại phê bình , khốn kiếp!
      mắng trong lòng, nhưng vẫn im lặng như cũ, tiếp tục giả vờ hôn mê nghe lén.
      ta diễn kém sao? Nhưng tôi thấy biểu của ta rất giống bà chủ gia đình mà.”
      Siêu thị?
      Lâm Ninh rất ảo não, những người này quả nhiên vẫn luôn theo dõi và Lục Thời Dư, vì sao sớm cảnh giác chút?
      “Đúng thế! Rất giống phụ nữ Nhật Bản mua hàng giảm giá trong TV, hoàn toàn nhanh ác chuẩn.”
      “Các cậu hiểu, đó mới là bản tính của ta.” Giọng kia lại vang lên.
      Người này chuyện nhàng chậm chạp, nhưng lại rất có uy thế, theo trực giác Lâm Ninh nhận định người này chắc chắn là thủ lĩnh của bốn người.
      “Bản tính?”
      “Đúng vậy! Rất xúc động, có tính nhẫn nại, thiếu sức khỏe, lại thiếu kiên nhẫn, ta căn bản thích hợp làm đặc vụ.” Giọng kia lại .
      thích hợp làm đặc vụ? Tên khốn kiếp này tự cho mình là đúng à? Dựa vào cái gì mà kết luận thay ?
      Trong lòng tức giận, hô hấp bắt đầu nôn nóng.

      thích hợp? có thành tích rất ưu tú khi thực tập ở CIA, hình như đều là A+.” Tên còn lại lại .
      cả kinh trong lòng, những người này chẳng những thăm dò thân phận của , ngay cả thành tích của đều tra ra được?
      Bọn họ rốt cuộc là loại người nào?
      “Thành tích và tốt xấu của người liên quan, có vài người xuất sắc, nhưng lại thiếu não, chỉ đọc sách, biết linh động, ra xã hội toi đời.” Giọng kia mỉa mai.
      nín thở, cảm thấy…… Cảm thấy như là ta cố ý cho nghe.
      Chẳng lẽ, ta phát tỉnh rồi?
      Quả nhiên, tiếp theo, giọng kia bỗng kề sát vào : “ xem có phải ? Lục phu nhân.”
      hoảng sợ, né tránh theo bản năng.
      “Hả? ra ta tỉnh!” Ba người khác hô .
      “Cho nên tôi ta hành động kém, ngay cả giả vờ ngủ cũng xong.” Giọng lười nhác xấu xa dán bên tai thổi hơi.
      kinh sợ, lắc đầu mắng to: “Tránh ra!”
      “Oa! mạnh mẽ, coi chừng ta cắn cậu.” người khác cười .
      “A…… Tôi thích bị ấy cắn.” Giọng lười nhác xong, còn đùa giỡn ấn lên vai trái của , cho né tránh.
      “A……” Vai trái đau đớn thét lớn tiếng, trách mắng: “Đừng chạm vào tôi!”
      “Em bị thương?” Giọng người nọ trầm xuống, ngừng giây, mới hỏi: “Ai đánh hả?”
      Còn dám hỏi? phải là mấy tên khốn nạn các người à?
      mắng trong lòng.
      Nhưng ta hiển nhiên phải hỏi . Mà là hỏi ba người kia.

      CHƯƠNG 4.2

      “Là Chiến Xa, ta đá.” người tố cáo trước..
      “Toàn Phong, thằng thối tha kia……” Chiến Xa kém.
      “Đá?” Giọng lười nhác nháy mắt lạnh như băng, cũng làm độ ấm xung quanh hạ mười độ.
      “Á…… Tôi nghĩ ấy tránh, ai biết đúng lúc ấy lại ngẩn người……” Chiến Xa tựa hồ có phần sợ hãi.
      “Là như thế này sao? Quái Thú?”
      “Đúng vậy, đại ca, ấy khi đó giống như nhìn……” Người tên Quái Thú nửa rồi dừng, mới lại : “…… nhìn Lục Thời Dư.”
      Đại ca? Người này đúng là trùm cầm đầu, Lâm Ninh nghĩ như vậy, giọng lười nhác lại gần, hừ với : “À? ra lo lắng cho Lục Thời Dư như thế!”
      Mắt nhìn thấy, chỉ có thể phản ứng quay đầu, giận dữ hỏi: “Bọn mày đưa ấy đâu?”
      xem?” Đại ca hừ .
      “Nếu bọn mày dám đụng đến sợi lông tơ của ấy, tao tuyệt đối bỏ qua cho tụi mày!” nghiêm khắc .
      “Tự còn bảo vệ nổi, còn dám mạnh miệng? Sao, Lục phu nhân giả tên họ Lục Tự kỷ chứ?”
      Lâm Ninh ngẩn ra.
      Lục Thời Dư? phải đâu! chỉ……
      Chỉ lo lắng cho …… Chỉ lo lắng cho …… Chỉ……
      Kỳ quái, sao lũ này lại chuyện này?
      “Đây liên quan chuyện của mày.” lạnh giọng.
      “Làm sao có thể liên quan chuyện của tôi? Giờ là tù binh của tôi, nếu người đàn ông khác, tôi vô cùng vô cùng vui.” Đại ca xong, khẽ vuốt tóc .
      “Tên khốn nạn ghê tởm hỗn này! Tao bảo là mày đừng chạm vào tao –” giận dữ hét to, động hai chân, đá đến , đáng tiếc mắt cá chân bị trói, hơn nữa hai mắt bị che, căn bản đá đến chỗ .
      “Phì! Đại ca, ta muốn đá đấy.” Chiến Xa cười thành tiếng.
      “Ha ha ha, ấy ghê tởm kìa.” Quái Thú cũng cười nhạo.
      “Còn chửi là khốn nạn.” Toàn Phong cũng bổ sung.
      Ba người cười vang, nhưng rất nhanh lại im lặng.
      Chắc là bị lườm. Lâm Ninh cảm giác được, ba người này hình như rất sợ đại ca.
      “Các người ra ngoài, trông coi thằng nhóc họ Lục kia, cho ai vào cả.” Đại ca lạnh lùng .
      “…… Dạ.” Ba người bất dộng chút, mới nghe lệnh ra khỏi phòng.
      “Thời Dư ở trong này sao? Các người làm gì ấy…… Ai da!” vừa mừng vừa sợ, dùng sức xoay người muốn xuống giường, nhưng mới đứng dậy, bị người đẩy xuống giường.
      Tiếp theo, nghe thấy tiếng cửa đóng, trái tim bỗng đập mạnh.
      Đại ca này lại cố ý ở chỗ với , nghĩ thế nào cũng thích hợp.
      bảo bọn chúng ta ngoài làm gì?” đề phòng hỏi.
      Đại ca đáp lại, mọi nơi trở nên im lặng, lặng im này làm cho lo lắng, bởi vì căn bản biết giờ làm gì, hay là, chuẩn bị làm gì?
      “Này, họ Lão, câm à?” lại kêu. (lão trong lão đại: đại ca)
      Nghe gọi là họ “Lão”, im lặng nở nụ cười, sau đó, lặng yên đến chỗ , xoay mình tiến đến trước chóp mũi , mỉa mai hỏi lại: “Em tôi muốn làm gì?”
      hoảng sợ, vội vã muốn xoay người trốn, lại đụng đến chỗ vai bị thương, khỏi hừ tiếng.
      “Ưm……”
      “Bị thương còn lộn xộn, xứng đáng.” châm biếm, đưa tay kéo về, đè lên người , nghiêng người đặt dưới thân .
      định làm gì? Tránh ra!” kinh hoàng.
      “Em sợ hãi?” châm biếm.
      “Ai sợ? Đừng có che kín mắt tôi, mau cởi dây thừng cho tôi, đánh với tôi trận –” lớn tiếng xong, nhưng lại hoảng sợ cứng lưỡi, bởi vì, tên khốn kiếp này cởi áo .
      làm gì? Dừng tay!” kêu to, ra sức giãy dụa.
      chẳng những dừng tay, còn đột nhiên cởi áo của , lộ ra vai trái.
      “Tên khốn nạn chết tiệt này……” phẫn nộ mắng to.
      “Đừng nhúc nhích! bé này!” đột nhiên quát lạnh tiếng.
      sửng sốt, ngẩn ngơ, cảm giác tay nhàng mơn trớn chỗ vết thương vai trái của , vừa đau…… Lại ngứa.

      CHƯƠNG 4.3

      [​IMG]
      [​IMG][​IMG]

      CHƯƠNG 4.4


      [​IMG][​IMG]

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 5.1

      Đây là Lục Thời Dư ư?
      phải đâu? Chỉ là người rất giống Lục Thời Dư thôi?
      phải Lục Thời Dư tự kỷ à? phải có bệnh sao?
      Nhưng người đàn ông trước mắt này, có thể , là người biết châm chọc, biết tức giận, biết cười, còn có thể động tay động chân với ……
      ta là ai vậy?
      Lâm Ninh lườm Lục Thời Dư, trong đầu rối loạn, mãi mà tĩnh tâm được.
      “Làm sao thế? Sợ à? nhận ra chồng mình nữa sao?” Lục Thời Dư đến gần , cởi dây thừng tay .
      ……” nhìn chằm chằm vào , muốn từ gương mặt quen thuộc gần tháng này, tìm ra điểm khác biệt.
      Nhưng mà, khuôn mặt tuấn tú vẫn thế, ngũ quan vẫn vậy, mái tóc ngắn nhàng khoan khoái, thân hình cao ráo, cách ăn mặc cũng như thế, và Lục Thời Dư trước kia ràng giống nhau như đúc……
      ràng là giống nhau, nhưng lại khác hoàn toàn.
      tự kỷ, hề im lặng, cảm giác nhạy bén, ánh mắt lợi hại, quan trọng nhất là giọng của ta……
      Trầm ấm, lại tràn ngập sức mạnh mê hoặc khó nên lời, chỉ có đầu óc ràng, chỉ có nhân tài thông minh nguy hiểm mới có loại giọng này, nếu sớm nghe được giọng của ta, bị lừa vòng vòng như thế!
      Đúng, bị lừa — , nên toàn bộ bộ đặc vụ Đông phương đều bị đùa giỡn!
      Lục Thời Dư căn bản có bệnh.
      Từ đầu đến cuối đều là đóng kịch.
      Tự kỷ cái gì, thích chuyện cái gì, sợ gián cái gì, tất cả đây đều là giả.
      coi như con ngố mà đùa bỡn cả tháng, chê cười chẳng quan trọng, cuối cùng còn mưu hại
      Nghĩ đến người dùng máy giật điện đánh lén sau lưng , lại cảm thấy mình như con ngốc, còn liều mạng bảo vệ , muốn cứu
      Tên khốn này!
      chính là Bóng ma chúng tôi muốn tìm, đúng !” hung ác lườm , lửa giận dần dần thay thế bằng kinh ngạc.
      Bệnh tự kỷ chỉ là để ta ngụy trang thân phận, ta ít tiếp xúc với người khác càng bớt phiền phức.
      Nhưng mà, ngay cả người thân của mình mà ta cũng có thể lừa gạt, ta thế sao?
      “Bóng ma? Ha ha, đây là tên hiệu em đặt cho à? Cũng khá đúng đấy!” nở nụ cười, xem như công bằng.
      Trái tim thắt lại, chính là nụ cười đẹp đáng chết này, khiến dỡ bỏ phòng bị và nghi ngờ với .
      “Có thể từ giả bộ Tự kỷ, đúng là đơn giản.” cắn răng giận dữ.
      giả vờ đâu, mới trước đây đúng là có phần Tự kỷ, vẫn điều trị đến mười tám tuổi, mới hơi có chút bình thường. Nhưng mà……” xong đến bên , hai tay vịn vào ghế ngồi, để kẹp giữa ghế và vòng tay , tiếp theo cười lành lạnh: “Nhưng mà là chính bọn em hoàn toàn chữa khỏi cho !”
      “Chúng tôi?” ngẩn ra.
      “Đúng vậy! Là CIA bọn em trị chứng tự kỷ cho . đúng, phải , Bóng ma hoàn toàn là do các em chế tạo ra.” híp mắt cười lạnh.
      khó hiểu liếc : “Đây là ý gì?”
      “Vụ án cháy mười năm trước ép ra từ thế giới tự kỷ, trở lại này vừa phức tạp vừa làm người ta ghét xã hội đen tối, nhờ vào bọn em mà mới vượt qua được chướng ngại của mình..” hừ , nhưng cũng đủ làm người ta rùng mình.
      “Vụ cháy mười năm trước? Là cố của cha mẹ ?” nghĩ đến tư liệu về .
      cố? Đây phải ý đó, đó là CIA thiết kế trường giết người, là quá trình tìm hung thủ của bọn em, vì để tiêu diệt gián điệp, tiếc hi sinh người của mình sắp đặt cạm bẫy, mà người vô tội chịu liên lụy lại là cha mẹ bất hạnh của !” Trong mắt lên tia oán hận.
      rùng mình trong lòng.
      Nhân viên làm việc ở CIA cố gắng để người dân bình thường cuốn vào nhiệm vụ, nhưng vẫn đôi khi có ngoại lệ, bởi vậy, vì tính bảo mật, bình thường họ đều thầm cố gắng thu xếp hậu quả, hoặc là dùng cớ nào đó che dấu chân tướng.
      Việc vợ chồng họ Lục chết mười năm trước, chẳng lẽ có nội tình ư?
      Rốt cuộc có chuyện gì?
      “CIA giết che mẹ , cuối cùng lại quy kết thành cố, phủi sạch trách nhiệm, em , đây còn có lẽ trời ?” Từng chữ như dao.
      … chính là vì chuyện này, mà bắt đầu chống lại CIA sao?” nín thở hỏi.
      Bóng ma xuất ba năm trước đây, vậy bảy năm trước, Lục Thời Dư điều tra chuyện này sao?
      “Chống lại? Đúng vậy! CIA chèn ép người luôn cho mình là lẽ phải, bằng , tổ chức mượn danh quốc gia hại rất nhiều người đáng thương mà phải chịu trách nhiệm, biết là rất quá đáng ư?” đến gần , hỏi lại.
      “Nhưng mà cũng hại chết rất nhiều tham viên của chúng tôi…” đứng sát như thế, khiến mất tự nhiên, bởi vậy đưa tay đẩy .
      lui về phía sau, cười đến trước bàn, khẽ gõ vào màn hình máy tính, : “ cũng lạm sát kẻ vô tội, tham viên này, đều có liên quan đến chuyện mười năm trước.”
      nhíu mày, biết chuyện mười năm trước là gì, có điều nghe Bóng ma làm cho bảy tham viên phải chết, nhớ đến bảy tham viên này, chứng minh rằng chuyện vợ chồng họ Lục vướng phải năm đó chẳng phải là chuyện .

      CHƯƠNG 5.2

      [​IMG][​IMG]
      CHƯƠNG 5.3

      Quả nhiên là muốn đùa bỡn . lườm , tức giận: “ chẳng đắc ý được lâu đâu, thấy tôi, bộ đặc vụ Đông phương lập tức phát ……”
      “Bọn họ phát , em có tiếp tục ở bên , thân phận của cũng lộ.” chắc chắn.
      “Cái gì?” nhíu mày.
      “Chuyện này chỉ có em biết, mà tin, em giấu giúp .”
      “Tôi giúp ? Làm sao có thể, nhiệm vụ của tôi chính là bắt .” bật cười.
      “2113 hẻm 7 phố Đài Trung.” bỗng ra dãy địa chỉ.
      đông cứng.

      Tiếp đó dãy số điện thoại.
      Sắc mặt biến đổi, nhìn thẳng vào .
      “A, còn có biển số xe của mẹ em, muốn ra ?” cười hỏi.
      …..” sợ hãi, ngờ ta lại dùng người nhà mình uy hiếp .
      “Đúng rồi, người chị lấy chồng của em ở Mỹ à? Hình như chị ấy ở bang San Diego California..” lại .
      “Đủ rồi! đúng là tên khốn nạn hiểm!” tức giận đến kéo cổ áo , tiếng bật khuy phát ra.
      “A…… thích nhìn dáng vẻ giương nang múa vuốt này của em đó, Ninh Ninh à.” mặt kéo, giọng trầm thấp.
      Lòng căng thẳng, xoay người lại đẩy ra, giận dữ : “ cho phép gọi tôi như thế!”
      “Vậy phải gọi em là vợ à?” cười to.
      …..” Tức chết mất thôi! Tức chết mất! Vì sao lại bất lực với chứ? Vì sao nhìn cười, nghe gọi trái tim đập loạn cả lên rồi?
      Vì sao người này phải tự kỷ chứ? Khi lời nào còn dễ đối phó hơn.
      “Ngoài người nhà em ra, còn có thứ quan trọng gì đó, làm em ngoan ngoãn ở lại bên cạnh em.” lại tiếp, cười tà ác.
      nghe vậy rùng mình, khuôn mặt nhắn khẽ biến, hô : “Hồ sơ D! ở trong tay ?”
      “A…… phản ứng nhanh ghê.” khen ngợi nhìn .
      còn cười được! có biết cái đó đáng sợ thế nào ? Nếu biết vũ khí đó có thể giết bao nhiêu người, ……” lớn tiếng giận dữ.
      cần.” lạnh lùng cắt ngang lời .
      ngẩn ra.
      “Sống chết của kẻ khác chẳng liên quan đến .” biến sắc .
      ngạc nhiên phát ra, dáng vẻ giờ phút này, giống như lại trở về Lục Thời Dư tự kỷ trước kia.
      Hoặc là, ra vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, ở sâu trong nội tâm , vẫn cảm xúc phong ấn, muốn khơi thông.
      “Là CIA chọc trước, họ muốn lấy lại hồ sơ D, phải trả giá đắt.” Giọng hề có độ ấm.
      “Rốt cuộc muốn sao? Muốn bán hồ sơ D ư? Muốn làm thế giới khủng hoảng ư? Để CIA chấn động, để trăm ngàn tính mạng bị uy hiếp, trong lòng vui vẻ sao?” khó thở hét to.
      còn chưa tính bán, có điều, nếu em rời khỏi , hoặc là tiết lộ thân phận của , cho phần tử khủng bố rải thứ này khắp thế giới miễn phí.” Lời toàn là cảnh cáo.
      kinh hãi nhìn , lại dùng tính mạng của cả thế giới để uy hiếp ?
      “Em còn nghĩ gì nữa, chỉ cần em giữ bí mật giúp , chẳng khác nào có ưu thế tuyệt đối đoạt lại , chẳng phải ư?” ám chỉ.
      “Cái gì?” nhíu mày.
      đời này biết có được vũ khí sinh học này, ngoài và đồng đội của , cũng chỉ có em, ở lại bên cạnh , có khi em lại có cơ hội trộm nó về, hoặc là, nếu muốn nữa, tặng lại nó cho em.” nhìn cười .
      Đây là đấu kháng 1 vs 1 hả?
      Được thôi, thế ở lại, xem ta diễn xiếc gì.
      “Vậy tốt nhất nên trông nó chặt chút.” cao giọng.
      “Tất nhiên.” cười .

      CHƯƠNG 5.4


      [​IMG][​IMG][​IMG]

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 6.1

      “Kết thúc nhiệm vụ, vì sao về bộ báo cáo? Cả sáng tôi gọi di động cũng bắt máy, cuối cùng làm gì?” Kha Tấn Duy giận dữ quát khẽ Lâm Ninh
      vừa mở cửa phòng ra, vội kéo ra cầu thang hỏi, mở màn chuỗi chất vấn.
      “Tôi……”
      Tôi bị Lục Thời Dư bắt làm tù binh.
      Gã này căn bản phải tự kỷ, ta chính là Bóng ma chúng ta lùng bắt.
      Trong tay ta nắm hồ sơ d cơ mật, là tên vô cùng khốn nạn, mau báo cấp bắt ta lại!
      Lâm Ninh rất muốn to như thế với Kha Tấn Duy, nhưng mà, nghĩ đến mẹ và chị mình, nghĩ đến lời cảnh cáo của Lục Thời Dư,
      chỉ có thể nuốt hết lời xuống, sau đó, cố gắng bình tĩnh : “Tôi và Lục Thời Dư đến siêu thị mua đồ, đại khái là có vài rắc rối.”
      đưa ta mua đồ? Vì sao?” Kha Tấn Duy nhíu mày rậm.
      “Tôi vốn muốn trước khi mua cho ta thêm chút đồ ăn và đồ dùng…” ra, nghĩ đến lúc và Lục Thời Dư mua đồ xong, tình cảnh tay nắm tay tản bộ, ngực bỗng man mác buồn.
      Khi đó, đúng là có phần động lòng với Lục Thời Dư!
      tại sao? tại có tâm tình thế nào với đây?
      tốt với tên tự kỷ biến thái như thế làm gì?” Kha Tấn Duy cả giận .
      ngẩn ngơ, mở to hai mắt, mặt đột nhiên đỏ: “Làm sao mà biết ấy……” Học trưởng làm sao mà biết Lục Thời Dư biến thái?
      Kha Tấn Duy hừ lạnh: “File khóa của Lục Thời Dư được mở, bên trong đều là ảnh chụp của !”
      rồi, Kha Tấn Duy lấy vài bức ảnh từ trong túi ra, đưa cho .
      “Ảnh của tôi?” ngạc nhiên, nhận lấy ảnh chụp, nhận ra đây đều là chụp trong cuộc sống hàng ngày, từ góc độ và bối cảnh, chắc chắn là Lục Thời Dư đặt máy theo dõi ở từng phòng.
      Biến thái! Khốn kiếp! Chả lẽ ta cũng chụp ảnh lúc tắm và thay đồ chứ hả?
      ta chụp ảnh, Lâm Ninh, cái tên kia có ý đồ với , ở lại rất nguy hiểm, lập tức theo tôi khỏi đây.” Kha Tấn Duy bắt lấy tay .
      “Lập tức khỏi đây? được đâu……” nhíu mày lắc đầu, tránh khỏi anhh. vừa , Lục Thời Dư tuyệt bỏ qua cho mẹ và chị .
      “Vì sao được? Cho dù Lục Thời Dư phải là Bóng ma chúng ta muốn tìm, nhưng tôi cũng cho rằng ta bình thường, tôi nghe người Tự kỷ nếu có hứng thú với người hay chuyện, vô cùng cố chấp, từ hồ sơ của ta có thể nhận ra ta rất để ý đến , ở lại nữa, ta có thể làm chuyện tốt với ..”
      ta làm ít chuyện tốt với tôi rồi TT___TT.
      Lâm Ninh thầm nghĩ, hai má cũng bất giác hồng lên.
      đâu, ra Lục Thời Dư ấy…… ấy cũng thích tiếp xúc với người khác (giả), cũng rất đơn giản (giả), tôi vào nhà ấy, chắc là người phụ nữ đầu tiên ấy sống cùng (chắc giả nốt), mới có thể chụp ảnh tôi…” thể dối để an ủi Kha Tấn Duy.
      “Làm sao mà vẫn giúp ta? Chẳng lẽ ngại ta chụp ảnh ?” Kha Tấn Duy nhăn mi.
      “May mà…… Ít nhất ấy chụp ảnh nude của tôi.” làm bộ như cần, trong lòng giận cắn răng.
      Khó trách hỏi Lục Thời Dư ta để Kha Tấn Duy tải hồ sơ gì ta chẳng , còn cười đến kỳ quái.
      Chỉ là, hiểu vì sao ta cố ý phải khóa ảnh của lại, để Kha Tấn Duy tải xuống?
      Chẳng lẽ, chỉ là ngây thơ muốn chọc ta?

      CHƯƠNG 6.2


      [​IMG][​IMG]

      CHƯƠNG 6.3

      [​IMG][​IMG][​IMG][​IMG]

      CHƯƠNG 6.4

      nhịn được trộm ngắm đường cong cơ ngực mê người khỏe mạnh của , trái tim lại bắt đập loạn nhịp.
      tuy gầy, nhưng lại cường tráng, hơn nữa dường cong ở bụng trơn phẳng, mà vùng gần rốn còn có đường lông khêu gợi kéo dài xuống…
      Ngừng! Ngừng! Ngừng!
      vội vàng kêu dừng, cố ngăn cản mình mơ màng, cũng chẳng phải sắc nữ, điên gì thế này?
      “Làm sao vậy? Còn nhìn cái gì? Muốn giúp em mặc quần áo à?” phát hai mắt đăm đăm nhìn , nén ý cười đến chỗ .
      cần!” gầm lên, tùy tiện mặc quần dài và áo trắng, nắm Bra vứt mặt đất lên, trực tiếp chạy về phòng mình.
      vội đuổi theo, giữ chặt lại trước khi vào.
      “Làm gì thế?” quay đầu khiển trách.
      “Em muốn đâu? Phòng chúng ta ở đây.” chỉ phòng .
      Mặt biến đổi, bỏ tay ra, rống to: “Tôi cần đến phòng –”
      “Phòng là phòng duy nhất trong nhà đặt máy quay đấy!” cười gian.
      ngẩn ngơ, lập tức cắn răng: “Vậy sao chứ? Tôi thà bị nhìn lén, chứ chẳng cần bị xâm phạm.”
      “Phải ? Vậy tùy em, nếu nửa đêm cần , có thể tới tìm , từ hôm nay trở , khóa cửa.” buông ra, vắt áo sơ mi lên vai, thong thả về phòng .
      “Hừ! Hôm nay hả, đến lượt tôi khóa cửa, đề phòng sắc quỷ này……” hừ lạnh tiếng, vốn muốn mắng vài câu, thấy dừng lại, toàn thân cứng đờ nhìn cửa phòng .
      ngẩn người, trong đầu lên tình cảnh cùng loại, vì thế qua nhìn, quả nhiên, con gián núp dưới khe cửa phòng.
      “Đừng đóng kịch, sợ gián sao?” mỉa mai.
      Lúc trước đều là giả vờ tự kỷ, ngay cả chuyện sợ gián này cũng đóng rất .
      Nhưng Lục Thời Dư cười, cũng đáp lại, chỉ đờ đẫn nhìn con gián, như là bị điểm huyệt, nhúc nhích.
      Lúc này, con gián giật mình, sắc mặt Lục Thời Dư trắng bệch trong nháy mắt.
      thấy khác lạ, thu nụ cười, nắm dép lê dưới chân, quăng qua con gián.
      Nhưng lần này căn chuẩn, bởi vì con gián trốn dưới khe cửa, dép lê đánh tới, lại kinh động nó, nó lập tức vội bò đến chỗ Lục Thời Dư.
      Lục Thời Dư nhảy về phía sau, như tia chớp vọt vào bên kia phòng khách.
      bị dáng vẻ của chọc cười, nắm chiếc dép lê khác, lại quăng đêns.
      Nhưng mà, biết tay chân thế nào, mà lại thất bại lần nữa, con gián bị dọa thay đổi hướng chạy trối chết, lại quay đầu lần nữa, trực tiếp chui vào phòng Lục Thời Dư qua khe cửa.
      “A!” , có lỗi quay đầu nhìn Lục Thời Dư, nhưng vừa thấy biểu tình hoảng sợ ngây ngốc của , khóe miệng lại nhịn được run rẩy.
      ra, sợ gián.
      biết vì sao, biết điểm này, nhưng lại làm cảm thấy an tâm.
      Bởi vì Lục Thời Dư có ý muốn bảo vệ gạt được kia, phải hoàn toàn là bịa đặt giả tạo……

      CHƯƠNG 6.5

      [​IMG][​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :