1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Điều em cần chỉ là một vòng tay ôm - Tào Quất Tử

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. củ cải

      củ cải New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      6
      Chương 11 : Lật đổ

      Khi lật đổ bàn thân cảm an nhớ đến còn có em

      TÀO CHÍNH NGẠN

      Người khác mười sáu tuốỉ như thế nào nhỉ? Sau này mỗi khi nhớ lại lúc mình mười sáu tuổi, biết tại sao câu hỏi này lại dấy lên trong lòng tôi, sau này. Còn tôi lúc đó, bước vào tuổỉ mười sáu, trải qua tuổi mười sáu, chỉ thấy khó chịu, khó chịu vớí bất cứ việc gì, khó chịu với bất cứ ai, cứ như cả thế giới này đếu chống lại tôí vậy, khó chịu.

      Rất kỳ lạ, khi tôi có được chiếc xe, sở hữu nó trong cả năm trời, chưa bao giờ tôi có cảm giác gì, tôi chỉ nhận lấy chìa khóa xe, rồi học lái, sau đó sử dụng, vậy thôi, đến câu cảm ơn tôi cũng chưa từng , bất luận là với ông nội, hay vớicô út. Vậy mà khi tôi mất nó, vào giây phút đưa chìa khóa xe cho họ Gián, tôi mới hiểu, tôi, thực rất thích nó, muốn mất nó, nhưng lại thể bán nó.

      Khi thực mất , vào giây phút ấy cầm chiếc chìa khóa xe, tôi mới cảm nhận được điều này.

      "Tiếc quá! Xe tốt thế này.” họ , “ làm ở xưởng bảy tám năm nay rồi, sửa biết mấy trăm cái xe, quần quật bao nhiêu lâu, vết dầu dính tay cũng thể nào rửa nổi, mà vẫn chưa mua nổi nó đấy!”

      Tôi biết ấy có ý kháy tôi, nhưng lúc đấy thực tôi rất vui, tôi thậm chí còn muốn tẩn cho ẩy trận.

      “Thế mua luôn cho xong .”

      được đâu! mua nổi với cũng muốn kiếm ít tiền hoa hồng, còn phải nuôi hai con đây này! Đứa lớn ba tuổi, đứa ba tháng, làm gì có tiền xe đẹp thế này.”

      “Ai bảo đẻ lắm thế.”

      ấy nghe ra chua chát trong lời của tôi, chỉ ;

      “Số tốt thế biết! Cái cậu này, mua là mua, bán là bán.”

      Liên quan chó gì đến , phải dùng hết sức lực toàn thần, tôi mới có thể giữ được mấy từ này buột ra khỏi miệng.

      Liên quan chó gì đến .

      Bán xe, nhận tiền, trả hết tiền viện phí, sau đó tôi về nhà, kỳ lạ là cảm giác của tôi phải thở phào nhõm, mà là nặng nề

      Nặng nề.

      Sau khi biết chuyện này, phản ứng của út là nổi trận lôi đình, tôi biết cuộc đời tôi sau này lệch hướng, như mong muốn của , song chưa bao giờ nổi giận với tôi, khi thầy giám thị hết lần này đến lần khác mời đến trường chuyện, khitôi trở về nhà mang theo cả vết thương cũ lẫn vết thương mới sau mỗi trận đánh nhau cũng bao giờ nổi giận, nhiều nhất chỉ là lạnh lùng thể thất vọng của mình, thế nhưng lần này nổi trận lôi đình, hành động tự tiện của tôi, thể kiềm chế nổi cơn giận.

      “Năm nay bốn mươi tuổi, qua bốn mươi lần sinh nhật, nhưng ông nội cháu chưa bao giờ tặng cho món quà nào.”

      , nhưng người tức phải ông nội mà là tôi.

      “ Đó là món quà ông nộí đích thân chọn rồi tặng cho cháu, mà cháu lại có thế bán nó .”

      “Cháu cần tiền, cháu có hỏi , nếu còn nhớ.”

      Tôi cãi lại, hung hồn cứ như thể đấy đều là lỗi của .

      “Chỉ vì cái con bé hư hỏng đó ?”

      ấy hư hỏng, côấy chỉ bị bạn xấu lôi kéo.”

      “Cái gì ? Bạn xấu gí súng bắt nó đua xe à hay sao ?”

      có bạn, hiểu đâu.”

      Tôi , trắng trợn, tàn nhẫn trắng trợn.

      “ Đời sau bằng đời trước, trả cháu về cho gia tộc để ôngnội đích thân giáo dục cho xong!”

      “Đừng có nhắc đến ông nội nữa được ! Mở mồm ra là ông nội ông nội biết chán à ? Ông ấy thậm chí còn chẳng thèm nhìn mặt , tai sao vẫn cứ phải ông ấy như vậy! Cái gia tộc ấy cần , tại sao vẫn cứ phải nhớ nhung nó thế! lẽ thấy thương cho bản thân mình hay sao!.

      Tôi gào lên, sau đó tôi nhìn thấy, vẻ mặt tổn thương của út, tổn thương đến mức còn là giáo nghiêm túc trong trường học mọi khi nữa.

      nên những lời nặng nề như vậy! được đâu, trong lòng tôi hối hận rồi, thế nhưng mồm vẫn ngoan cố, vẫn tàn nhẫn cách mất kiểm soát:

      “Năm đó nên mang cháu theo! là cái gì mà giả vờ là mẹ cháu! Tại sao để cho cháu ở với mẹ cháu! là gì mà tách hai mẹ con cháu ra!”

      phải là tách ra, mà là bảo vệ.”

      Bình tĩnh lại, út .

      “Vứt quách cái bảo vệ của ! có mẹ thôi! Sao bắt cháu cũng phải giống !”

      giống cháu, cháu đừng có đánh đồng mẹ và người đàn bà đó.” Lạnh lùng, út , đem tất cả những câu trả lời từ bao năm nay tôi có hỏi cũng tìm được đáp , lạnh lùng ra hết, “Mẹ là phải lòng người đàn ông khác, sau đó cùng nhau bỏ trốn, giận bà nhưng hận bà, bởi vìchúng ta đều biết ông nội cháu là người như thế nào, nhưng mẹ cháu khác, mẹ cháu bị chiều hư, còn làm hư cả bố cháu, mẹ cháu làm liên lụy cả gia tộc, mẹ cháu bị đánh gẫy chân, là đáng đời.”

      “Câm mồm!”

      “Mẹ cháu hút thuốc phiện đến hỏng cả não, đầu óc tỉnh táo nữa làm mẹ thế nào? Cháu biết chúng ta làm thế nào mà phát được chuyện này ? Cháu thực khống biết sao?”

      Tôi biết, chỉ là tôi lúc đó biết, lúc đó tôi còn như vậy, làm sao biết được chuyện ấy chứng tỏ điều gì!

      Tại sao lại với cháu! Tại sao lại hết!

      Fuck!

      câm mồm !”

      “Cháu mới là đứa phải câm mồm ấy!”

      út ném chiếc túi luôn kè kè bên người vào mặt tôi,mặt tôi hứng cú ném rất đau, nhưng đau bằng tim . út tức đỏ cả mắt, : “Tất cả đều ở trong này! Địa chỉ liên lạc của mẹ cháu, cả quỹ giáo dục mà ông nội cháu bàn giao cho , khoản tiền lớn cho đến trước khi cháu mười tám tuổi vẫn còn nhiều đấy, cháu muốn tiêu thế nào tiêu, quản nữa! Cho dù cháu có đem tất cả báo hiếu cái mũi xinh của mẹ cháu, cũng quan tâm!”

      “Mẹ cháu vẫn còn hút thuốc phiện sao?”

      trả lời, có thể thực biết, cũng cóthể nỡ cho tôi biết, tôi chỉ biết hoàn toàn thất vọng:

      “Nếu phải là người của gia tộc, cũng chẳng thèm để ý đến cháu làm gì.”

      Vứt lại câu này, út sập cửa bỏ , mất.

      Tôi biết dâu, tôi biết từ trước đên naykhông mấy khi ra khỏi nhà, thích ra khỏi nhà, thếnhưng bây giờ lại bị tôi làm cho tức điên mà phải bỏ ra ngoài, đâu được chứ? tôi biết, những nơi có thể còn ít hơn cả tôi nữa, chỉ còn lại nơi này, nhà của .

      trở vể chứ?


      Khi quỳ xuống nển nhà, nhặt lại những món đồ vươngvãi sàn nhà vào túi, tôi bỗng phát ra chuyện này: đấy là lần dầu tiên, tôi bị bỏ lại nhà mình- Hóa ra là cảm giácnày, từ trường vê' nhà, út iuôn lủi thủi minh, hóa ra là cảm giác thế này.

      Lắc đẩu, xua đuổi nỗi đơn khỏi cơ thể, tôi cúi xuống nhặt những món đồ ít ỏi trong chiếc túi nho : quyển sổ tiết kiệm, con dấu, quyển sổ điện thoại, tấm thiệp , đây là tất cả những gì trong chiếc túi vẫn mang theo mình.

      Tấm thiệp kèm chiếc túi này là quà nhiều năm trước bố tặng , thiệp có bút tích xấu hoắc của bố tôi năm đó, viết rằng: Em , khi nào em oán hận bố thiên vị, hãy nghĩ đến người trai em nhất này nhé.

      Gấp lại tấm thiệp, tôi nhấc quyển sổ điện thoại lên, trong sổ điện thoại có viết hai chữ Vũ Vi, những số điện thoại trong sổ cho thấy cuộc sống bôn ba của mẹ mấy năm nay.

      Bon họ vẫn còn liên lạc với nhau, và mẹ có thế tìm được tôi, nhưng mẹ chưa bao giờ làm vậy, tìm tôi, cũng gọi điện cho tôi. Trong căn nhà chỉ còn lại mình mình, tôi phát ra chuyện này, vì thế giống như hồi mười tuổi, tôi chỉ thần người nhìn những dãy số đó khoảng phút, sau đó lưu số vào điện thoại di động, đặt quyển sổ trở lại túi, chỉ vậy thôi.

      Chỉ vậy thôi.

      con dấu hình tròn có khắc tên tôi, cái tên cũng đồng thời xuất trong quyển sổ tiết kiệm, trong quyển sổ tiết kiệm còn có những con số rất dài, út sai, con số này nuôi tôi đến năm mười tám tuổi tha hồ thừa, thừa nhiều lắm. Tôi nên cảm ơn hào phóng của ông nội hay quản lý chỉn chu của út.Hay cảm ơn vì tôi là đứa cháu độc đinh của gia tộc đây.

      Chết tiệt.

      Mở quyển sổ tiết kiệm ra, tôi đọc kỹ, đọc kỹ quyển sổ liên quan đến tôi mà bao nhiêu năm nay tôi thèm ngó ngàng tới, quyển sổ thuộc về tôi nhưng lại mang đậm tác phong chu đáo của út, quyển sổ thầm bày ra bằng chứng rằng quả thực dành rất nhiều thời gian cho tôi. Vì thế tôi mới biết, bao nhiêu năm nay, ông nội tháng nào cũng cố địnhgửi cho tôi khoản tiền, nửa được giữ lại, nửa kia dùng vào chi phí sinh hoạt, mỗi khoản chi đều được ghi chép cẩn thận mục đích sử dụng bằng nét chữ nhắn ngay ngắn, tỉ mỉ đến mức gần như là vụn vặt. Tôi biết liệu đây chỉ là ghi chép đơn thuần, hay dành cho ngày bố tôi trở về hòng giúp ông có cái nhìn khái quát về cuộc đời tôi trong những năm qua. biết nữa, chỉ biết rằng, những khoản chi này đều là chi cho bản thân tôi, út chưa bao giờ dùng nó để mua bất cứgì cho mình, đến món quà sinh nhật cũng khong.

      Sinh nhật của út là bao giờ nhỉ ? Tôi vắt óc suy nghĩ

      Tôi nhớ được, tôi chỉ nghĩ được rằng mình phải chăng làm lỡ dở thời thanh xuân của ? Tôi nhớ lại mấy năm nay thỉnh thoảng có người theo đuổi út, vài người thậm chí còn bàn đến chuyện cưới xin, nhưng cuối cùng lại bỏ đấy, là vì tôi sao?

      hiếu.

      Thu nhặt lại chiếc túi đặt ngay ngắn ở chỗ dễ thấy nhất bàn phòng khách, sau đó tôi thả mình nằm xuống xô pha, cố gắng ngủ chút, dù rất yên, nhưng cũng coi như có quãng nghỉ ngơi. Khi tỉnh lại hoàng hôn buông bên ngoài cửa sổ mà út vẫn chưa về nhà.

      Gọi điện thoại xin lỗi ! Tôi mở miệng, giục mình như vậy. thế nhưng điện thoại cầm tay rồi mà tôi vẫn tài nào có dũng khí ấn số, hơn nữa cho dù ấn được số chăng nữa, tôi chắc cũng mở miệng nổi đâu!

      Thôi vậy.

      Tôi ngồi dậy xuống bếp mang thức ăn trong tủ lạnh ra nấu hai phần bữa tối, bữa tối tôi nấu rất chán, nhưng tôi vẫn gắngănhết phần của mình, đến tận lúc rửa bát xong, trong nhà vẫn chỉ có mình tôi.

      Tôi thấy mệt mỏi quá, mệt mỏi chưa từng có trước đây, tắm xong tôi thẳng về phòng ngủ, buổi đêm Trương Tĩnh gọi cho tôi mấy cuộc nhưng tôi nghe, cứ mặc cho tiếng điện thoại kêu lẻ loi trong phòng.

      Tôi rất mệt.

      Hôm sau tỉnh dậy ra khỏi phòng, tôi thấy út về, tôi biết về lúc nào, nhưng chỉ cần nhìn thấy ngôi xô pha đọc Haruki Murakami như mọi khi là đủ để tôi yên tâm rồi, chiếc túi còn ở mặt bàn phòng khách nữa, bữa tối hôm qua bàn ăn cũng được thay thế bằng bữa sáng vẫn còn nóng hổi, tuy chúng tôi với nhau câu nào, nhưng vẻ mặt ràng đều thoải mái hơn rất nhiều, chúng tôi thực ra quen dựa vào nhau, tôi thầm nghĩ.

      Số phận buộc chúng tôi lại với nhau.

      Số phận.

      Khi Trương Tĩnh lại gọi điện cho tôi là hơn 12 giờ đêm, nhưng lần này tôi bắt máy, bằng giọng khó chịu:

      “Có thể gọi vào giờ này được !”

      ngủ rồi à?”



      Tôi chưa ngủ, tôi và Gián còn trong quán đánh bi a giết thời gian, vốn tôi định rủ Tiêu Khải Hiên vì là đánh bi a nhưng Tiêu Khải Hiên hôm nay cậu ta có hẹn, thế nên tôi cũng ngại gọi Tiểu Vũ, nhờ vậy tôi mới hiểu cái cảm giác bị bạn bè bỏ rơi là như thế nào. , tôi chưa ngủ, tôi chỉ bắt đầu sợ nghe điện thoại vào giờ này, tôi sợ đây lại là điện thoại thông báo Trương Tĩnh gặp chuyện.


      , chưa ngủ, ngủ sớm như vậy.” Tôi chưa bao giờ ngủ sớm như vậy, em quên rồi à? sao lại hỏi cái câu ngu ngốc ấy? “Chỉ là bây giờ cứ có điện thoại vào giờ này lại bất giác nhớ đến hôm em bị tai nạn xe, cũng cái giờ này, cũng là cuộc điện thoại liên quan đến em, ám ảnh tâm lý, như vầy em hiểu ý ?”

      “'Em xin lỗi.”

      Sau loạt những câu chẳng lấy gì làm hòa nhã vừa rồi của tôi , Trương Tĩnh chỉ vậy, em xin lỗi, ấy đúng là phải xin lỗi, nhưng nghe giọng ấy có vẻ rất ổn, sau đó tôi nghe giọng mình mềm lòng:

      “Sao vậy?”

      “Em ngủ được.”

      Trương Tĩnh ây ngủ được, sau khi trở về từ bệnhviện ấy lúc nào ngủ được, phải muốn ngủ mà là ngủ được, rất mệt nhưng lại mất ngủ, điềunày làm ấy rất đau khổ, đau khổ, chân của ấy cũng làm côấy rất đau khổ, rất đau và rất xấu, em xin lỗi, cuổi cùng ấy nhắc lại lần nữa ba từ này, có điề tôi biết câu xin lỗi này là dành cho ấy hay dành cho tôi

      có thể qua đây với em ?”

      Chịu thôi tôi bán xe rồi, giờ này cũng còn tàu hỏa nữa, có cách nào, đây đều là do em hết, em nên đua xe, chậm chí ngay từ đầu em nên làm bạn với cái con đồng tính chết tiệt ấy.

      Hít hơi sâu, tôi cố gắng để những lời này chỉ có mình tôi nghe được, sau đó bình tĩnh trả lời ấy thế này:

      “Chịu thôi, bây giờ chơi với bạn, được, hay để ngày mai?”

      “Bạn á? Tiểu Vũ à?”

      “Tiểu Vũ?”

      , coi như em chưa hỏi.”

      “Tiểu Vũ làm sao?”

      , cậu ấy nên làm sao ư?”

      .”

      , bắt đầu từ bao giờ, cuộc đối thoại của chúng tôi chỉ còn lại , !

      ... thích cậu ấy sao ? Tiểu Vũ ấy?”

      Sau hồi lâu im lặng, tôi nghe Trương Tĩnh hỏi như vậy, đầu cuối.

      thích sao làm bạn?

      “Cũng đúng?”

      Emhỏi làm gì?”

      , chỉ là em thấy hai người rất thân thiết.”

      Hóa ralà vậy. Hóa ra Trương Tĩnh cũngbìết ghen, hóa racô ấy lạnh lùng như tôi tưởng.

      “Bọn đúng là rất thân thiết, nhưng phải theo kiểukia?.”

      “Nhưng hai người khác giới thân thiết như vậy, cảm kỳ kỳ sao ấy, ý em là... đứng lập trường bạn ?”

      Tôi im lặng, tôi im lặng là vì bị khơi dậy phẫn nộ: Thế còn em sao?

      “Hình như hay đến nhà cậu ấy lắm nhỉ?”

      “Phải, thường đến nhà cậu ấy để chơi với con chó bull , tên là Lão Già, tham ăn hám sắc ưa làm nũng, con chó lúc nào cũng buồn cười, lúc nào cũng khiến người khác vui vẻ, làm sao ?” Nên dừng ở đây thôi, tôi biết, tôi biết thế nhưng làm được, “Bởi vì nhà bọn gần nhau, bởi vì cậu ấy nhất quyết đòi Đài Trung học! Bởi vì cậu ấy chỉ lúc nào cần tới mới nhớ ra mà tìm ! Bởi vì cậu ấy bận chơi với bạn mỗi khi muốn gặp cậu ấy!”

      Trương Tĩnh im lặng, tôi biết điều này chứng tỏ ấy tức giận, điểm này ấy giống y như út, bọn họ nổi cáu, bao giờ nổi cáu, bọn họ thường im lặng, dùng im lặng để thể mình vui, trừ lúc bị chạm vào tử huyệt. Mà ràng, tôi phải là tử huyệt của Trương Tĩnh, tôi thầm nghĩ, tôi thầm nghĩ rồi càng tức giận hơn, điên tiết lắm rồi, tôi phản pháo:

      “Em chẳng phải cũng rất thân thiết với cái con đồng tính đó hay sao ? Thế nên bây giờ em cũng biết cảm giác của rồi chứ?”

      Trương Tĩnh trả lời, Trương Tĩnh cúp diện thoại, cúp diện thoại mà câu gì. Đây mới là tử huyệt của ấy, hóa ra là vậy.

      ‘Cãi nhau à?”

      Sau khí tôi lầm lì nhétđiện thoại vào túi sau quẩn bò, Giánhỏi

      " sao?"

      ấy khỏe hơn chút nào chưa?”

      Tôi lắc đầu.

      "Còn chưa hồi phục cố gắng đừng cãi nhau với ấy vẫn tốt hơn chứ?"

      "Cậu lâu lắm rồi chứa bị ăn tẩn đúng !”

      Tồi gào lên, tiện tay còn ném cả gậy bi a về phía cậu ta.

      Gián sợ rúm người trước cơn bạo nộ bất ngờ và hành động của tôi, tôi biết việc này có thể khiến cậu ta nhớ lại những ký ức bị bắt nạt tốt đẹp hồi cấp hai, thế nhưng chịu thôi, tôi khống chế nổi bản thân, tôi càng ngày càng xấu tính, tôi biết như vậy, chi là tôi biết phải làm thế nào.

      "Đừng cố tưởng rằng bây giờ tôi xưng huynh đệ với cậu mà cậu có quyền dạy dỗ tôi nhé! Cậu tưởng mình là ai!”

      "Tôi, tôi có ý ấy.”

      “Đừng có để tôi nhìn thấy cậu nữa!”

      Tôi , rồi cấm lấy chìa khóa xe của Gián, bỏ thẳng.

      ai lại đối xử vớỉ ban bè như vậy, khi nổ máy chiếc xe của Gián, tôi thầm nghĩ, thế nhưng rốt cuộc tôi vẫn chỉ biết bỏ .

      Fuck!

      Cả mùa hè Gián hề dám tìm tôi cũng đòi lại chiếc xe, tôi chắc cậu ta dám tìm tôi hay muốn tìm tôi, mặc kệ cậu ta! Trương Tĩnh cũng vậy, đến tận khi khai giảng co ấy hề gọi điện cho tôi, cả tôi cũng thế, tôi biết đây gọi là chiến tranh lạnh hay là chiatay ? Tôi chưa từng nghĩ đến việc phải xác nhận điều đó, tôi thấy chán ngán.

      Chán ngán.

      Tiêu Khải Hiên cũng làm tôi chán ngán. Khai giảng có đợt tập huấn dã ngoại, là hoạt động trọng điểm của học kỳ này, buổi tập huấn hai ngày đêm ở Trung tâm Hoạt động Thanh niên đầm Nhật Nguyệt, hơi giống với khúc dạo đầu cho chuyến du lịch tốt nghiệp, nhưng về bản chất phải, buổi tối hôm tập huấn mỗi lớp phải có tiết mục vãn nghệ để dự thi, Tiêu Khải Hiên vốn có thâm niên đảm nhận chức lớp phó văn thể mỹ nghiêm nhiên trở thành người phụ trách dàn dựng màn biếu diễn của lớp tôi, Cậu ta nghĩ ra tiết mục hài “ miền núi lấy chồng, mang đậm phong cách nhố nhăng sẵn có, nhố nhăng đến mức các bạntrong lớp chỉ nghe cậu ta kể thôi cười nghiêng ngả hết cả rồi, chỉ có tôi là thấy vô vị, tôi thấy rất vô vị, nhưng Tiêu Khải Hiên lại chỉ đích danh tôi diễn vai nữ chính, cậu ta cố tình à?

      “Người càng ‘men lì” diễn vai nữ càng buồn cười, chúng mình nhất định giành giải nhất cho mà xem!”

      Tiêu Khải Hiên hô hào, còn cả lớp vỗ tay thông qua.

      Tôi chẳng thèm để ý đến bọn họ, cũng chẳng thèm đếm xỉa đến cậu ta, bọn họ càng tập dượt hăng say, tôi càng chống đối bỏ học biệt, mặc xác cái vai giả kia, mặc xác cái màn biểu diễn kia, mặc xác cái thằng Tiêu Khải Hiên !

      “Rốt cuộc là mày muốn thế nào!” Trước hôm tập huấn dã ngoại, Tiêu Khải Hiên chịu nổi nữa, ngay khi tiếng chuông tan học vang lên cậu ta liền đứng chắn trước mặt tôi quẳng ra câu này, “Ngày mai là phải tập huẫn dã ngoại rồi, mày còn tập là thế nào!”

      “ Chả thế nào cả.”

      “Có gì thích mày cứ thẳng ra !”

      “Tao thích diễn.”

      " thích diễn mày biết sớm à!”

      "Ai muốn xem ra ngoài.” Tôi , với tất cả trừ Tiêu Khải Hiên, "Ai muốn ở lại đóng hết các cửa vào.”

      Bọn họ chạy đóng cửa.

      “Làm sao? Muốn đánh nhau à?”

      “Mày tưởng mày là ai ?"

      "Bố mày là lớp phó văn thể mỹ!”

      Lớp phó văn thể mỹ làm sao? Lớp phó văn thế mỹ có thế cua bừa bài à?”

      Tiêu Khải Hiên giận dữ nhìn tôi, đến tận giây phút này, sát khí mới thực xuất trong mắt cậu ta. Cậu ta biết ý tôi muốn gì. phải chuyện tập huấn dã ngoại, phải chuyện lớp phó văn thể mỹ, mà là chuyện ba người chúng tôi ngày xa cách sau kỳ nghi hè, là những chuyện chơi bời vớ vẩn của cậu ta sau khi khai giảng, điên cuồng theo đuổi đám con , cưa đổ hết này đến khác, tôi hiểu tại sao cậu ta bỗng trở nên như vậy.

      ‘Tiểu Vũ gì với mày rồi ?”

      Tiểu Vũ gì với tôi cả, ấy cần gì phải gì với tôi? Mọi người đều nhìn thấy tận mắt, chẳng phải thế sao?

      “Hóa ra mày vẫn còn nhớ người mày liên tục mang đồ ăn sángcho suốt học kỳ là Tiểu Vũ cơ đấy à?”

      “Mày hiểu cái chó gì !”

      Giống như con thú bị giam cầm. Tiêu Khải Hiên gầm lên, giơ nắm đấm đấm vỡ kính cửa sổ phía sau tôi, ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy nắm đấm đầy máu của cậu ta nắm chặt trước mặt tôi, nhắm mắt lại, tôi nhớ lại hương vị của trận đánh nhau đầu tiên năm tôi mười tuổi.

      Chọn thằng đeo kính mà đánh. Tôi lẩm bẩm, sau đó đứng dậy, tôi tiến về phía Tiêu Khải Hiên, chúng tôi đều đeo kính, thế nhưng chúng tôi vẫn lao vào đánh nhau dữ dội, nắm đấm khách sáo nhằm thẳng vào người đối phương, đập nát tình bạn của chúng tôi.

      Đó là lần thứ hai chúng tôi đánh nhau, lẩn thứ nhất tôi đánh gẵy xương sườn cậu ta, còn lần này tôi đánh gãy sống mũi cậu ta, cậu ta đau đớn dừng tay lại, các bạn trong lớp thấy vậy lôi chúng tôi ra, vào giây phút bị các bạn tách ra, cả hai chúng tôi đều hiểu rằng, thực ra ai trong chúng tôí ra điều chúng tôi thực muốn .

      ai ra.

      Tối hôm đó Gián nhắn tin cho tôi, hỏi tôi có làm sao ? Cậu ta rất nhớ con người tôi trước đây, và cả chúng tôi hồi đó. Tôi rất muốn nhắn lại hỏi xem là con người nào của tôi trước đây, là chúng tôi hồi nào, nhưng tôi làm vậy, tôi thích nhắn tin, tôi nhắn tin, tôi biết tôi nên gọi lại cho cậu ta, nhưng tôi thực biết phải thế nào ? cái gì đây ? Vì thế tôi chỉ xóa tin nhắn của Gián , rồi ra ngoài, xe đến nhà trả cho cậu ta, vậy thôi.

      Buổi tập huấn dã ngoại hôm sau tôi , mà cũng xin phép, trốn thẳng luôn. Nghe Tiêu Khải Hiên còn mang bộ mặt băng bó lên diễn vai bà mối, còn vai nam chính vốn là cậu ta đổi thành Gián diễn thay. Bọn họ giành được giải nhất, giải nhất vì lớp Tiểu Vũ, lớp bên biểu diễn vũ đạo, Tiểu Vũ cũng có tham gia, kiểu ở phía sau cầm đạo cụ dựng bối cảnh, ấy chơi rất vui, Tiểu Vũ vậy.

      ấy bao giờ thích làm nhân vật chính,

      Vào buổi tối hôm tập huấn dã ngoại, Tiểu Vũ gọi điện kể tôi nghe mấy chuyện này, còn hỏi tôi tại sao ? ấy hỏi mặt Tiêu Khải Hiên bị làm sao vậy, có thể ấy biết chuyện chúng tôi đánh nhau lớp chăng.

      Tiêu Khải Hiên hề với ấy. Bọn họ làm sao vậy, tôi biết,ai mà biết được.

      ấy phải tiếp tục múa mới đúng.”

      Cuối cùng, tôi trả lời nẻo như vậy.

      ấy phải tiếp tục múa mới đúng, Trương Tĩnh. Dáng ấy múa rất đẹp, lại còn tự tin nhiều nữa. ấy nên bị thương, chân ấy đẹp như vậy vừa thẳng lại vừa dài, chân như người mẫu, ấy hài lòng nhất với đôi chân của mình, Trương Tĩnh trước kia thường hay vậy, thế nhưng Trương Tĩnh sau này còn vậy nữa, chân ấy hỏng rồi.

      ấy phải tiếp tục múa mới đúng, tôi trả lời liên quan gì đến câu hỏi, còn phản ứng của Tiểu Vũ là biết phải làm sao, tôi biết giải thích thế nào, tôi cúp luôn điện thoại, rồi gục đầu vào gối, bật khóc.

    2. củ cải

      củ cải New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      6
      Chương 12: Lật đổ

      TIÊU VŨ HUYÊN

      “Cậu ấy và Trương Tĩnh lần này chắc ổn rồi.”

      Tối hôm tập huấn dã ngoại ở đầm Nhật Nguyệt, sau biểu diễn, Tiêu Khải Hiên gọi tôi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết bầu trời, im lặng hồi lâu mới bật ra được câu này: Cậu ấy và Trương Tĩnh lần này chắc ổn rồi. Im lặng quá lâu, lâu đến mức khiến tôi có cảm giác cậu ta gọi tôi ra đây chỉ để mỗi câu này.

      Đây là lần đầu tiên kể từ sau lần khó xử ấy, Tiêu Khải Hiên chủ động tìm tôi, tôi vốn rất muốn gặp cậu ta, bởi vì bạn của cậu ta giờ là lớp trưởng lớp tôi, bạn thứ bảy từ sau khi khai giảng. Thế nhưng vẻ mặt Tiêu Khải Hiên khiến tôi kiên quyết rằng mình thể từ chối, đúng vậy, kiên quyết.

      “Cậu ấy với cậu à?”

      “Làm gì có chuyện! Giấu kỹ lắm, cáithằng đấy.”

      Tiêu Khải Hiên cười phỉ phỉ, khi câu này, mặt cậu ta rốt cuộc cũng lộ ra vẻ đểu giả quen thuộc, cũng vì nụ cười này mà khí giữa hai chúng tôi đường như thoải mái hơn.

      Dường như trở lại trước kia.

      Trước kia.

      “Bị kìm nén quá lâu rồi, vì thế cái thằng đấy mới đem tức giận trút hết lên đầu tôi.” Chỉ vào cái mũi băng bó, Tiêu Khải Hiên làm mặt quỷ, biết mặt mình bị thương, nhưng lại nề hà làm mặt quỷ.

      phải chứ? Cậu ấy đánh cậu à?"

      “Là đánh nhau! Làm sao tôi lại chỉ để cho cậu ta đánh chứ! Cậu nhìn nhầm tôi rồi đấy nhé!”Tặc lưỡi cái, Tiêu Khải Hiên tiện tay còn vỗ vào trán tôi, sau đó đến tôi cũng thể hiểu được tại sao mình lại cười. Trước kia tôi rất ghét hành động này của cậu ta.

      Trở lại trước kia, thực có cảm giác quay trở lại trước kia, có tình , chỉ có tình cảm, trong trẻo.

      “ Có lẽ thực chỉ thế này thôi.”

      “ Hả?”

      “Chúng mình ấy! Có lẽ cậu đúng là rất muốn a. Thôi rồi! Cậu có phúc?”

      Sau đó tôi cười, cười ướt đẫm mắt.

      “Này! Bất lịch vừa chứ! Cười thành thế này là sao! Cậu chẳng để ý đến cảm nhận của tôi tí nào hả!” Lại vỗ lên trán tôi, “Cậu có biết tôi uống bao nhiêu lon bia, thầm gặm chăn bông mấy đêm cuối cùng mới có dũng khí ra câu này hả? Lại còn cười! Chậc!”

      “Thôi được rồi, xin lỗi nhé?”

      “Ừm, cũng phải, gọi điện cho thằng kia , chừng hây giờ cũng gặm chăn bông khóc thầm đấy?”

      “Thế còn gọi điện cho cậu ấy làm gì ?”

      tranh thủ thời cơ chứ sao, đồ ngốc! Cái người mà “thế nhưng người ta có bạn ” chính là Tào Chính Ngạn đúng ?”

      “Dễ đoán vậy sao?”

      “Đoán ra từ lâu rồi, chỉ là mãi muốn biết thôi?”

      “Còn nữa là..? Hắng giọng, khuôn mặt trắng trẻo của Tiêu Khải Hiên hơi ửng hồng, “Cậu có thể... cho tôi ôm cái ?”

      “Cái gì?”

      “Ôm? Ôm, cậu ta , phỉ, cười, chỉ có nghiêm túc, “Cho tôi ôm cái, sau đó tôi thực quên tình cảm của mình?”

      "Hơ?”

      Quay người lại, ôm, đơn thuần và đúng nghĩa, ôm,

      "May mà cậu đồng ý tôi, vì bạn tôi bây giờ ôm thích hơn."

      "Quá đáng!"

      Cười vô cùng tự đắc, Tiêu Khải Hiên buông tay, đứng dậy, thở phào :

      “Có lẽ nếu người cậu ta là cậu, tốt cho tất cả chúng ta."

      “Chúng ta?”

      "Chúng ta, cậu, tôi và cậu ta, mãi mãi ba người chúng ta.”

      “Thế nhưng cậu ấy có tôi đâu.”

      "Chưa hỏi làm sao cậu biết được?”

      "Nếu lâu rồi.”

      Nếu lâu rồi.

      “Tóm lại, gọi điện cho cậu ta !” Với cả: “Tuy cậu đánh chết cũng chịu tôi, nhưng tôi luôn bảo vệ cậu, nếu như cậu ta dám làm cậu khóc, tôi đánh cho cậu ta khóc.”

      “Tại sao?”

      Tại sao tốt với tôi như vậy?

      “Ai bảo lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, cậu khóc bục giảng, buồn cười chết được! Cả đời này chắc tôi bao giờ gặp lại cái cảnh ấy lần thứ hai đâu nhỉ.”

      “Quá đáng!”

      “He he”

      Nhố nhăng, Tiêu Khải Hiên nhố nhăng, đúng là rất... hơ.

      Gọi điện thoại, trước khăng khăng của Tiêu Khải Hiên, tôi gọi điện cho Tào Chính Ngạn, tôi rẫt nhiều về chuyện tập huấn dã ngoại, những chuyện buồn cười, chuyện nhạt nhẽo, thế nhưng lại thể nào ra mồm chuyện tình dù sao tôi vẫn dũng cảm được như Tiêu Khải Hiên ! Tôi nghĩ vậy.

      ẫy phải tiếp tục múa mới đúng.”

      Trong khi tôi luyên thuyên dài dòng vì run quá, TàoChính Ngạn bỗng câu này, chẳng có đầu đuôi buông ra, mới định hỏi cậu ấy sao vậy, điện thoại bỗng ngắt phụt, gọi lại, đầu bên kia vang lại tiếng báo tắt máy. Có thể là hết pin. Tôi bảo Tiêu Khải Hiên đứng bên cạnh.

      Cậu ấy vẫn ấy. Tôi .

      ấy, tôi biết cậu ấy muốn ấy nào, cần nóicùng biết.

      Nếu thi từ lâu rồi, chẳng phải thế ư? Đúng rồi

      Nếu từ lâu rồi.

      Ngày thứ hai tập huấn dã ngoại, đầm Nhật Nguyệt bỗng đổ cơn mưa, bầu trời vốn trong xanh chuyển thành u, sau đó nổi gió, tiếp đến trận mưa như trút từ trời đổ xuống, đúng lúc mưa trút xuống chúng tôi tập hợp để lên xe về nhà, vì thế ai kịp trú, mọi người thi nhau cất tiếng rủa xả, ngoại trừ tôi, tôi thấy trận mưa này đáng ghét, ngược lại tôi thấy đầm Nhật Nguyệt trong mưa rất đẹp, mơ màng, rất nên thơ.

      Lên xe.

      Nhìn đầm Nhật Nguyệt trong mưa xa dần bên ngoài cửa sổ, tôi có cảm giác rất lưu luyến, là vì tập huấn dã ngoại rất vui, và cũng là vì Tào Chính Ngạn có mặt, cậu ấy nên đến, tôi thầm nghĩ, cậu ấy nhẩt định thích đầm Nhật Nguyệt ướt mưa, nhất định.

      “Lau sạch nước mưa ! bị cảm đấy.”

      Quay đầu lại tầm mắt tôi chuyến từ đấm Nhật Nguyệttrong mưa sang lớptruởng ngồi phía sau bên tay phải, lóp trưởng lấy ngón tay trỏ chọc vào lưng tôi, để đưa cho tôi khăn mùi xoa launướcmưa, nhận lấy khăn, tôi cảm ơn, sau đó nhịn

      nhoẻn cười, nụ cưài hoải niệm. Tiêu Khải Hiên hồi cấp hai cũng toàn chọc lưng tôi như vậy! Tôi với lớp trưởng, có điều làdùng bút bi, bút bi màu xanh hiệu SKB, tôi vẫn nhớ. Trước kia tôi thấy ghét lắm, nhưng bây giờ nhớ lại, đó là trong những ký ức khó quên nhất thời cấp hai của tôi.

      ‘Tuyệt quá! Cậu quen Tiêu Khải Hiên sớm hơn tớ ba năm.”Lớp trưởng , vừa cười vừa .

      Có thể thấy ấy thực rất cậu ta, đúng là côgái tốt! biết Tiêu Khải Hiên có vìcô ấy mà tìm đến chị Khải Nhu xem quẻ tarot nữa nhỉ ?

      Cũng may mà người cậu ta ấy, tôi thẩm nghĩ,lòng thay ấm áp.

      năm thôi,’ tôi , “năm lớp 9 tớ mới chuyển đến.”


      Tôi cũng là học sinh mới chuyển đến, sớm hơn cậu kỳ, vào kỳ 2 năm lớp 8.

      Hóa ra chúng ta giống nhau đấy! Tôi cũng sau này mới chuyển đến đây.

      Tôi nhớ kĩ cái ngày cách đây hai năm, lần đầu tiên tôi gặp Tiêu Khải Hiên vàcũng là lần đầu tiên tôi gặp Tào Chính Ngạn, chúng tôi vốn đều thuộc về nơi này, chúng tôi sau này đều đến đây, nguyên nhân khác nhau, nhưng kết quả giống nhau.

      Số phận.

      Đó là ngày bình dị biết bao! Tôi thầm nghĩ, nhưng ngày hôm ấy, chúng tôi lại lần lượt gặp nhau, lần lượt biết nhau, sau đó... ừm.

      “Có muốn nghe nhạc ? Xem ra chắc phải tiếng mới về đến trường.” Định thần lại, tôi thấy lớp trưởng gỡ bên tai nghe xuống hỏi mình,‘‘Cánh diếu’’ của Tôn Yến Tư bọn tớ thích bài này lắm.”

      “Cậu và Tiêu Khải Hiên ấy hả?”

      phải là Ngang ngượcnữa sao?

      “Đúng rồi! Tuy có cảm giác là kiểu bài buồn, nhưng nghe lâu rồi, lại thấy càng muốn trân trọng hạnh phúc trong tay hơn, bài ‘Cánh diếu’ này này.”

      -Tại sao bố mẹ cậu lại đặt cho cậu cái tên bi thương như vậỵ?

      -Bi thương á?

      -Vũ là mưa mây ướt sượt ra, quá đau lòng.

      phải bi thương, mà là càng muốn trân trọng. Đối diện với Tào Chính Ngạn trong ký ức, tôi trả lời thành tiếng nhưvậy.

      “ừ”

      Ừ.

      Nhìn xuyên qua tầng mây bay rất cao - em đứng núigọi to

      Có thể nghe thấy - tìm cho được giấc mơ – và phải sống tốt hơn nữa

      Em muốn tình thoái trào - em mỉm cười - để nước mắt rơi

      Em rất ổn - còn sau này thế nào

      biết em hề mất • kỷ ức bay vào trong gió

      Lời: Dị Gia Dương I Nhạc: Lý Vi Tùng

      Mưa rơi từ lúc chúng tôi rời đầm Nhật Nguyệt cho đến tận khi về trường mà vẫn có ý tạnh, mấy người mang áo mưa chúng tôi có người quyết định đội mưa chạy về nhà, có người lựa chọn gọi điện thoại chờ người nha tới đón, Tiêu Khải Hiên và lớp trưởng chọn giải pháp đầu tiên, hai người bọn họ cùng trùm lên đầu chiếc áo khoác, vô tư cười đùa với nhau trong mưa, cảnh tượng mới đẹp làm sao!

      Ngưỡng mộ quá.

      Tôi chọn gọi điện về nhà, người nhận điện thoại lả mẹ, nhưng mười phút sau, người xuất trước mặt tôi lại là Tào Chính Ngạn, trong mưa cầm chiếc ô từ xa tiến lại phía tôi, Tào Chính Ngạn.

      Tôi ngây ra.

      “Sao lại là cậu?”

      “Tôi ở nhà cậu mà! Chán quá nên chạy đến thăm Lão Già chơi, lần nào nó cũng coi cẳng chân tôi là bạn nó, rất đau đầu ấy!”

      “Hơ.”

      thôi?

      Đưa ô cho tôi, Tào Chính Ngạn , thôi.

      trong mưa, ngẩng đầu lên, tôi hỏi cậu ấy:

      “Tại sao tập huấn dã ngoại?”

      muốn làm mọi người mất vui?”

      “ Tiêu Khải Hiên hả?”

      “Hơ cậu ta vẫn chuyện gì cũng với cậu nhỉ! Cậu giận cậu ta à?”

      “Tại sao tôi lại phải giận cậu ta?”

      Nhún vai, Tào Chính Ngạn trả lời câu hỏi này.

      “Cậu ta giận cậu đâu! Đừng có nghĩ nhiều quá.”

      Ừ. Tào Chính Ngạn chỉ mỗi từ này, ừ. Nhưng vẻ mặt cậuấynói lên nhiều thứ hơn, vẻ mặt cậu ấy cho thấy thở phào nhõm.

      “Cuộc điện thoại ngày hôm qua là cậu ta kêu tôi gọi cho cậu đấy, có thể cậu ta muốn gọi nhưng lại ngại.”

      “ừm.”

      “Dạo này cậu thế nào? Hình như Gián cũng rất lo lắng cho cậu đấy.”

      Rất thận trọng, tôi hỏi cậu ấy.

      biết nữa! Chỉ thấy... rất ghét bản thân! Bởi vì ghét bản thân, nên sau đó trở thành bị tất cả mọi người cùng ghét, đây cũng là chuyện bình thường nhỉ.”

      “Ghét bản thân hả?”

      Cười khổ, cậu ấy như trút bầu tâm : “Ghét bản thân tới mức còn muốn lên cơn gọi điện cho từng ngưởi bạn , hỏi xem tại sao các cậu lại làm bạn với tôi!”

      “Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy! Mọi người vẫn rất thích cậu mà! Chỉ là, chỉ là chờ cậu dần trở lại như xưa thôi.”

      “Trởl ại như xưa?”

      “Trở lại là Tào Chính Ngạn khi xưa ấy?”

      Trở Tào Chính Ngạn mà chúng tôi luôn lấy làm trung tâm.

      “Hôm nay lúc ngủ dậy, tôi bỗng thấy bi thương, cảm thương thay cho mình. Mọi người đều tập huẫn dãngoại, chỉ còn lại mình tôi chết gí ở đây, có nơi nào để , , cho dù mọi người đều có mặt, chắc tôi cũng chẳng có nơi nào để ! Bởi vì bạn bè đều bị tôi làm cho tức bỏ hết rồi!"


      “Lúc đánh răng, tôi nhìn thấy bên ngoài cửa sổ bắt đầu mưa, mưa rất to, sau đó...”

      Sau đó cậu ấy đặt bàn chải xuống, rửa mặt sạch , rồi quay về phòng lấy điện thoại nhắn tin cho Trương Tĩnh, vốn cậu ấy muốn gọi điện, nhưng sau khi nghĩ nghĩ lại, cậu ấy quyết định nhắn tin, có thể là vì mới sáng ra Trương Tĩnh vẫn còn ngủ, cũng có thể là dù có gọi được, cậu ấy cũng biết phải gì! Cậu ấy cười khổ . Dù sao bọn họ rất lâu rồi liên lạc.

      Ghét bản thân. Cậu ấy nhắc lại ba từ này lần nữa.

      Sau khi nhắn tin cậu ấy bỗng dấy lên cảm xúc như vậy, cảm nhận rệt rằng mình ghét bản thân mình, cậu ấy sợ Trương Tĩnh gọi điện lại, cũng sợ Trương Tĩnh gọi điện lại, ghét bản thân, lần thứ ba cậu ấy nhắc lại. chán ghét này cụ thể đến mức khiến cậu ấy muốn nôn mửa, và quả cậu ấy nôn, sau khi cậu ấy cúi đầu xuống bồn cầu nôn hết ra mật xanh mật vàng, điện thoại vẫn im lặng, sau đó cậu ấy bỏ chiếc điện thoại im lìm xuống, cầm lấy ô rồi ra ngoài, lung tung có mục đích, mãi mãi phát ra biết từ lúc nào cậu ấy đến nhà tôi, đứng ngây ra trước cửa nhà tôi do dự có nên ấn chuông hay , đúng lúc mẹ tôi ra ngoài chuẩn bị chợ mua thức ăn.

      “Sao tập huấn dã ngoại à?”

      Mẹ tôi cũng hỏi như vậy, đường cậu ấy cầm ô cùng mẹ tôi mua rau, trong lời có ý trách móc, chỉ thấy tiếc, thực tiếc thay cho cậu ấy.

      “Nghe Tiểu Vũ tập huấn dã ngoại vui lắm, tiếcquá.”

      Cứ như mẹ quan tâm cậu ấy khác gì con đẻ, phải là kiểu quan tâm áp đặt, mà là quan tâm rất tế nhị.

      “Đúng là người mẹ tuyệt vời! Làm con của bà, nhất định rất hạnh phúc nhỉ! Chẳng cần làm gì cũng cảm nhận được hạnh phúc.”

      Cậu ấy , vừa cười vừa ; sau đó cậu ấy tiếp tục .

      Rất kỳ lạ, đó là lần đầu tiên cậu ấy ra chợ, chợ truyền thống vừa ồn ào vừa chật chội, trong tay xách bao nhiêu là đồ, nặng chết được, vì mẹ thấy có cậu ấy cầm giúp nên yên tâm mua đống các thứ nào là hoa quả, rau xanh rồi cả thịt, mà cậu ấy còn phải cầm ô nữa, nhưng chính cậu ấy cũng ngờ được rằng, cái cảm giác chán ghét bản thân suốt thời gian dài vừa qua lại nhờ vậy dần dần tan biến hết.

      “Đúng là còn có tác dụng hơn cả khám bác sĩ tâm lý.”

      Cậu ấy cố gắng đùa.

      Sau khi về nhà, mẹ vội vàng chuẩn bị bữa trưa, còn cậu ấy cùng em tôi chơi với Lão Già ngoài phòng khách, mà chính xác hơn là, cậu ấy chơi với Lão Già, còn em tôi bận chụp ảnh giúp họ. Sau đó tôi gọi điện về nhà nhờ mẹ đến đón, mẹ vừa đặt điện thoại xuống, cậu ấy liền chủ động đề nghị đón tôi giúp mẹ, vì bên ngoài trời mưa rất to.

      “Tiểu Ngạn ga lăng quá.”

      Cậu ấy thuật lại lời mẹ tôi, vẻ mặt lúc thuật lại vừa xấu hổ vừa tự đắc. Như đứa trẻ, lúc cậu ấy thuật lại câu này.

      “Sau đó tôi nhìn thấy cậu, vừa nãy, từ xa nhìn vẻ mặt của cậu, nhưng khi đến gần, đầu tiên thấy cậu ngây ra tôi biết cậu ngờ người đến đón là tôi, hay cậu cũng giống bọn họ, muốn nhìn thấy tôi.”

      , đương nhiên tôi ngờ người đến đón lại là cậu rồi!”

      Sau đó cậu ấy cười, vẻ rất yên tâm.

      “Tiếp đó tôi nhìn thấy cậu cười, tôi...” Khi đến đây, cậu ấy bỗng nhiên im lặng, im lặng hồi lâu, xong mới : “Tôi thấy mình thở phào nhõm, thực là thở phào nhõm, vì tôi cho rằng, nếu đến cậu cũng muốn nhìn thấy mặt tôi, cái thằng tôi coi như đúng là xong rồi.”

      “Tôi... sao có thể muốn nhìn thấy mặt cậu chứ." Tôi , lí nhí, còn tiếng mưa quá to, to đến mức át cả câunày của tôi. Tôi chắc cậu ấy có nghe thấy câu này của tôi , còn cả tình cảm trong đó nữa, tôi nghĩ chắc cậu ấy nghe thẩy, vì cậu ấy cứ nhìn chằm chằm vế phía trước, thất thẩn lẩm bẩm:

      “Mưa hút hết tất cả mọi thanh.” Mưa hút hết tất cả mọi thanh, cậu ấy lẩm bẩm, “Để cho thế giới này chỉ còn lại tiếng mưa, rất sạch , rất thuần khiết, giống như cậu, mưa của tôi.”

    3. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Vậy mình chuyển tạm topic của bạn sang Box XB type nhé :yoyo69:

    4. củ cải

      củ cải New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      6

    5. củ cải

      củ cải New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      6
      Chương 13: Mất kiểm soát

      cảm nhận được mới biết đánh mất chính mình - Tôn Yến Tư/ “Tôi

      TÀO CHÍNH NGẠN

      Trận mưa lần ấy rất lâu, lâu đến mức khiến người ta khỏi nghi ngờ liệu trời có mưa như vậy đến ngày tận thế hay ? Đương nhiên cần cũng biết, hôm mưa tạnh, ngày tận thế đến, cả tin tức của Trương Tĩnh cũng vậy. Trương Tĩnh vẫn trả lời tin nhắn của tôi, cũng hề gọi lại cho tôi, mà ấy đích thân chạy đến tìm tôi, vào hôm trận mưa dài đằng đẵng ấy cuối cùng cũng chẫm dứt. Vào giây phút nhìn thấy Trương Tĩnh xuất trước mặt mình, tôi cứ tưởng là mình nằm mơ, thực tưởng là tôi nằm mơ.

      Đây là lần đẩu tiên Trương Tĩnh chủ động tìm tôi, lại còn đích thân đến nữa.

      Trương Tĩnh lâu ngày gặp trông tươi tắn hơn rất nhiều, cái chân bị thương có vẻ vẫn hơi bất tiện, nhưng hình như còn ảnh hưởng đến ấy nữa, vừa gặp mặt, Trương Tĩnh chẳng câu nào mà dành luôn cho tôi cái ôm chật chặt, đây là điểm khiến tôi kinh ngạc nhất, phải vì tôi tưởng chúng côi chia tay rồi nên động tác này ràng phù hợp, mà là vì Trương Tĩnh trước đây thích những cử chỉ chân mật ở nơi công cộng, kể cả nắm tay, vì ấy muốn bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, ấy thậm chí còn cố tránh đến nhà tôi, vì rất sợ tôi, Trương Tĩnh thấy út rất nghiêm túc. Thế nhưng Trương Tĩnh ở lần gặp lại này, Trương Tĩnh lâu rồi gặp lại chủ động đến tìm tôi, đến nhà tìm tôi, còn chủ động ôm tôi, ngay trước cửa nhà tôi.

      ấy thay đổi rồi.

      thay đổi này chính tôi cũng được là mình thích hay quen, được mà cũng có thời gian để nghĩ, tôi chỉ thấy thở phào, thở phào hơi dài. Hóa ra chúng tôi chỉ là chiến tranh lạnh hơi lâu chứ phải thực chia tay.

      Hóa ra tôi vẫn ấy, vẫn muốn được ấy .

      Hóa ra.

      Sau cái ôm dài, Trương Tĩnh mỉm cười đề nghị hay là về trường dạo? Cũng được, tôi trả lời, câu trả lời chắc lắm - chẳng phải ấy rất ghét nơi đó hay sao tôi thầm thắc mắc như vậy.

      Trương Tĩnh gần như phải chịu đựng cho hết ba năm cấp hai, Trương Tĩnh ghét cay ghét đắng ngôi trường ấy đến mức lễ tốt nghiệp vừa kết thúc bỏ luôn như chạy trốn, lại chủ động đề nghị về trường dạo ?

      ấy thực thay đổi rồi.

      Về trường phải mất khoảng hai mươi phút bộ, dọcđường tôi cứ lo chân của Trương Tĩnh chịu nổi đoạn đường dài như vậy, tôi thậm chí còn chuẩn bị tâm lý bất cứ lúcnào cũng có thể phải cõng ấy, nhưng ràng tôi lo thừa, bởi trông Trương Tĩnh có vẻ rất nhanh nhẹn, thậm chí ấy còn mấy lần vượt qua tôi mình lên trước.

      Vềtrường.

      Do học sinh vẫn còn học thêm trong kỳ nghỉ đông, chúng tôi sánh vai ngôi thảm cỏ tắm ánh nắng ấm áp hiếm có giữa mùa đông trước. Chẳng phải em rất ghét dãi nắng vì sợ đen da đó sao? Tôi rất muốn hỏi như vậy, nhưng lại làm thế, vì sợ phá hỏng bẩu khí tuyệt vời này, cũng là vì Trương Tĩnh cứ thao thao bất tuyệt kể những chuyện xưa: bán hàng ở căng tin có bộ mặt rất ghê gớm, bị đưa nhầm tiền cũng dám đòi; sân bóng rổ đáng ghét, vì cao quá nên bị bắt vào đội bóng rổ của trường; bục kéo cờ như cơn ác mộng, hồi lớp 7 từng có học lớp gọi ra đó để tỏ tình; còn cả bãi gửi xe đạp muốn nhớ lại, hồi trước thường hay bị các chị khóa gây ở đó; thích nhà vệ sinh nữ, vì người khác toàn có bạn cùng, còn ấy lúc nào cũng mình... Trương Tĩnh cứ mãi, mãi, thao thao bất tuyệt, như thể bù lại tất cả những lời muốn trong ba năm cấp hai mà chưa từng ra vậy.

      “Nhớ quá!”

      Trương Tĩnh đột ngột kết thúc chủ đê như vậy.

      “Gì cơ?”

      Chỉ lên bầu trời vang tiếng chuông reo, Trương Tĩnh :

      “Tiếng chuông hết giờ.”

      "Tiếng chuông hết giờ?”

      "Vâng emrất ghét nghe tiếng chuông này, vì dù là vào học hay tan học, đều ghét, chỉ trừ lần.”

      "Tiếngchuông lần đó vang lên, còn chưa dứt, chạy đến lớp em. Sau đó...”

      Sau đó tôi tỏ tình, có những lời hoa mỹ, có làm mặt ngầu, tôi tỏ tình, tỏ tình với tôi lần đầu tiên trong đời.

      thôi! Học sinh chắc tan học rồi.”

      đâu?”

      "Lớp em. Nơi lần đầu tiên về phía em, em muốn ngồi ở vị trí đó lần nữa.”

      Lớp học của Trương Tĩnh, nơi lần đầu tiên tôi về phía ấy, tại chỗ ngồi của ấy, Trương Tĩnh hôn tôi, nụ hôn dài và say đắm, nụ hôn của Trương Tĩnh mà tôi ngày nhớ đêm mong.

      là ký ức vui vẻ duy nhất của em trong ba năm cấp hai.” Trong lúc hôn, Trương Tĩnh như vậy, như thể thố lộ: “Thời gian qua, em cứ muốn về lại đây, để với câu này,”

      Sau khi rời khỏi trường, Trương Tĩnh muốn tôi cùng ấy vể nhà,

      "Nhà nào?”

      Tối bất giác hỏi, hoặc nên là, xác nhận.

      "Là nhà em ấy, căn nhà em sinh ra và lớn lên, căn nhà ở cạnh nhà Tiểu Vũ ấy.”

      ấy thay đổi rồi.

      “Kỳ nghỉ đông này em muốn ở đó.”

      “Với người nhà em á?"

      , mình em, vì bọn họ đâu vể nhà?

      Côấysaovậy

      có thể ở cùng em ?”

      “Được chứ.”

      Được chứ.

      Kỳ nghỉ đông như trong mơ, kỳ nghỉ đông năm ấy, kỳ nghỉ đông sở hữu trọn vẹn Trương Tĩnh của hai chúng tôi.

      Đúng như lời Trương Tĩnh, cả kỳ nghỉ đông ấy đều ở đó, ở ấy toát ra quyết tâm thay đổi bản thân rất rệt, kiểu muốn thay đổi bản thân, đồng thời cũng hy vọng người khác phát ra điều này.

      “Có lẽ khoảng học kỳ nhỉ! Chúng mình liên lạc, cũng gặp nhau, lúc đầu đơn lắm! đơn đến mức buông xuôi tất cả, sau đó chẳng làm sao được nữa, giống như đây trở thành thực! Em nghĩ như vậy, sau đó chỉ còn cách ép mình phải chấp nhận.” Trương Tĩnh , trong buổi tối đầu tiên chúng tôi gặp lại, Trương Tĩnh nằm trong lòng tôi, mỉm cười và , “Thế nhưng hôm đó nhìn thấy tin nhắn của , em... em chịu thua, em muốn để mất , em rất muốn lại được , em thẳng thắn thừa nhận với bản thân như vậy.”

      “Thế tại sao em gọi lại cho ? Làm chờ đợi đến đau lòng.”

      “Bởi vì trời cứ mưa mãi.”

      Trương Tĩnh cười trả lời, tôi nghe ra tiếng mưa trong lời

      Tôi vừa định thêm gì đó Trương Tĩnh ngồi dậy, với chiếc túi suốt ngày hôm nay chưa khi nào rời khỏi tầm mắt ấy. cứ trần như nhộng như vậy vào nhà tắm.

      Hôm nay ấy vệ sinh đến mấy lần rồi, tôi phát ra điều này

      “Rảnh gọi bọn Tiêu Khải Hiên cùng ăn bữa cơm ” Quay trở lại nằm bên canh tôi, Trương Tĩnh đề nghị, “Em rất muốn làm quen lại với bạn bè của Tiểu Ngạn.”

      OK, tôi , sau đó kìm được hỏi: “Thế còn quà sinh nhật của sao?”

      “Gì cơ?”

      "Hôm em ra viện, hy vọng em tặng món quà sinh nhật, em còn nhớ ?”

      ấy nhớ, nhưng ấy trả lời tôi, mà hôn ghì lấy tôi, sau đó lại ôm tôi, như để lấy lòng, để mê hoặc tôi.

      ấy vẫn tiếp tục gặp ả Cảnh Cảnh kia, đó là ý nghĩ cuối cùng của tôi, vào đêm hôm ấy.

      Hôm sau tỉnh dậy, trước thúc giục của Trương Tĩnh, tôi gọi điện cho Tiêu Khải Hiên và Gián, vốn tưởng chúng tôi khó xử, vì tôi quên đợt vừa rồi minh tệ hại thế nào, nhưng kết quả phản ứng của bọn họ đều rất vui vẻ, rất vui vì tôi gọi điên cho họ, rất vui.Vì cuộc hẹn gặp lần này, rẫt vui vẻ chúng tôi vẫn là bạn bè.

      Vẫn là bạn bè.

      Cả kỳ nghỉ đông gần như ngày nào chúng tôi cũng gặp nhau, gặp nhau ăn cơm vui vẻ, hoặc hát hò đánh bóng, hoặc lái xe du lịch, chúng tôi, ba đôi tình nhân chúng tôi có Tiểu Vũ.

      “Sao gọi Tiểu Vũ vậy? Tẩy chay ấy à?”

      Tiêu Khải Hiên hỏi, vào hôm cuối cùng kết thúc kỳ nghỉ. Lúc chỉ còn hai đứa chúng tôi với nhau, cậu ta cuối cùng cũng hỏi

      “Trương Tĩnh hội mình toàn có đôi có lứa, mỗi Tiểu Vũ lẻ loi mình, ấy thấy lạc lõng.”

      “Đúng là tẩy chay ấy rồi.”

      “Hay lần sau tao gọi ấy đến.”

      Tôi trả lời nhanh gọn, nhưng Tiêu Khải Hiên lại ngập ngừng:

      “Thôi , có lẽ như vậy cũng tốt, Trương Tĩnh lo lắng thừa đâu! Con dù sao tâm tư cũng tinh tế hơn.”

      “Ý gì vậy?”

      có gì.” có gì, Tiêu Khải Hiên , sau đó vội chuyển chủ đề: “Phải rồi, sao Trương Tĩnh thay đổi nhiều thế nhỉ? Cứ như biến thành con người khác ấy, chậc chậc chậc.”

      “Chỉ là ấy phát ra ấy thích con người mình trước kia nữa.”

      “Quái quỷ gì vậy?”

      Chỉ là em phát ra em thích con người mình trước kia nữa, sau đó muốn mình thay đổi, thế thôi. Trương Tĩnh . Có lần tôi kìm được hỏi ấy như vậy, ấy trả lời như thế, vẻ mặt ấy lúc đó kiểu khá nhạy cảm, muốn tôi hỏi tiếp nữa, vẻ mặt thường xuất ấy trước đây.

      “Hơn nữa, thay đổi này chẳng phải rất tốt hay sao? ấy thậm chí còn chủ động chuyện với mày, lại còn rất rôm rả nữa chứ.”

      “Cũng đúng.” Tiêu Khải Hiên gãi đầu, có vẻ rất lúng túng, lại : “Nhưng mà mày cứ hỏi bồ của Gián xem sao .”

      “Làm gì?”

      “Hỏi xem kỳ trước có phải là xảy ra chuyện gì rồi ! Chứ sao con người lại có thể thay đổi chóng mặt như vạy được, cứ như thay da đổi thịt đến cả gen cũng thay tuốt luôn.”

      “Nhưng mà Trương Tĩnh chuyển lớp rồi! Khoa trang diêm, ấy sau này muốn làm chuyên gia trang điểm.”

      Dù sao cũng múa được nữa. Sâu trong đáy lòng, tôi bổ sung thêm câu đó.

      “Vẫn cứ hỏi xem sao! Mày còn nhớ lớp mình trước đây có đứa chơi ‘đá’ ?”

      Hút thuốc phiên, tôi thầm nghĩ, sau đó sa sầm mặt:

      “Nếu có thi bạn Gián phải rồi chứ? Con bé đó chẳng phải rất thích bép xép sao?”

      Tôi quẳng lại câu hỏi cho Tiêu Khải Hiên, trong lời thể ràng vui. Khó khăn lắm ấy mới bước ra khỏi những lời đàm tiếu, còn cố gắng thay đổi bản thân như vậy, tại sao các cậu vẫn thể buông tha cho ấy? Tại sao!

      Tôi tưởng Tiêu Khải Hiên im mồm, hoặc cố gắng chuyển chủ đề, nhưng ngờ cậu ta cũng sầm mặt phản pháo:

      “Gián thay bạn khác rồi, mày nhận ra à?”

      , tôi nhận ra.

      “Mày có thể đừng lúc nào cũng chỉ biết Trương Tĩnh được ? Có thể thỉnh thoảng quan tâm đến bạn bè bên cạnh mình chút được ?”

      “Còn cả Tiểu Vũ nữa.”

      “Tiểu Vũ làm sao?”

      “Bọn tao chưa từng nhau, tao thầm ấy, sau đótỏ tình thất bại, vì thế mày đừng cố chụp mũ cho là tao phụ lòng côấy.

      “Tự nhiên cái này làm gì?”

      “Tự nhiên nhớ đến rồi nhân tiện ra thôi, mày phát ra tuy chúng mình hay chơi với nhau, gần như ngày nào cũng chuyện, rất nhiều chuyện, nhưng những lời lòng... lại rất ít sao?”

      Tôi nhờ Gián hỏi bạn cũ của cậu ta mấy chuyện đàm tiếu vớ vẩn kia để lung lay tình vừa tìm lại được của mình và Trương Tĩnh, tôi hỏi, thế nhưng Gián chủ động chạy đến , chủ động chạy đến những điều mà cả đời này tôi cũng muốn nghe.

      nghỉ học từ lâu rồi, giờ làm việc ở quán bar, kỳ nghỉ đông này về đây có thể là do cũng mất luôn việc rồi...

      Chuyển khoa được tháng thể học tiếp nữa, bị buộc thôi học...

      Nguyên nhân là hút thuốc phiện, trong nhà về sinh nữ, cắn thuốc với Cảnh Cảnh, bị giám thi bắt tại trận...

      Hút hít đến độ đầu óc còn minh mẫn nữa! Thầy giám thị để ý bọn họ lâu lắm rồi, còn dám chạy vào nhà vệ sinh chơi thuốc...

      Trở nên dối như cuội, giống hệt Cảnh Cảnh...

      “Hồi đó tôi nghi rồi.” Sau đoạn trần thuật dài lê thê, Gián thở dài rồi : “Bởi vì hồi cấp hai lớp bọn tôi cũng có đứa như vậy nên tôi biết, tôi còn bị bắt mua ống nghiệm cho bọn nó mà, cậu còn nhớ ? Tôi từng kể với cậu rồi phải?”

      “Tuy đứa chơi ‘đá’ đứa cắn thuốc lắc, nhưng kết quả đều giống nhau, ánh mắt bọn nó đều giống nhau,”

      “Nhất là bọn nó cứ suốt ngày vào nhà vệ sinh, để bổ sung ấy mà! từ nhà vệ sinh chui ra là cả người trở nên hưng phấn, rất thân thiện, tràn đầy tình , hơn nữa sợ lời lòng, nhưng đó đều là giả hết, khi cơn nghiện phát tác, bọn nó liền trở nên rất kinh khủng, đó mới là chân tướng thực.”

      “Nhưng lúc có Trương Tĩnh tôi dám , phải vì sợ ấy nghe thấy, mà rất sợ cậu cũng biến thành người như vậy?”

      “Đến tận khi Tiêu Khải Hiên bảo tôi hỏi bạn cũ tôi mới thở phào, hóa ra cậu thực chỉ là biết thôi, cũng may, đấy.”

      “May mà cậu phải thế, bởi vì tôi thực muốn mất người bạn như cậu.”

      “Cậu đánh người bao giờ chưa?”

      Sau hồi lâu im lặng, đây là câu đầu tiên tôi mở miệng , quyết định đầu tiên. Còn Gián lắc đầu, sau đó cậu ta xin tôi điếu thuốc, tôi phát bàn tay bật bật lửa của cậu ta run run.

      “Cần gọi Tiêu Khải Hiên ?”

      Rít mạnh hơi thuốc, sau khi để chất nicotin làm dịu tâm trạng lo lắng, nhân tiện làm hại phổi cậu ta, Gián ngẩng đầu lên, hỏi tôi.

      cần, cậu ấy đánh con .” Tôi cũng vậy ‘Tôi vốn cũng vậy.”

      “Con ăn mặc thành con trai coi là con trai hay con ?”

      “Sữa sô la là sô la hay là sữa?”

      “Cũng đúng.”

      Cũng đúng.

      thôi.”

      thôi.

      Trước tiên chúng tôi đến chỗ họ Gián để mượn xe, sau đó chúng tôi lái xe đến dưới nhà Trương Tĩnh chờ, trước con ngõ tôi từng chờ Trương Tĩnh biết bao nhiêu lần này, tôi ngẩng đầu lên nhìn bóng đèn đường sắp hỏng phía đối diện, chập chờn lúc sáng lúc tối, lòng bỗng dấy lên cảm xúc chân thực: đây là lần cuối cùng tôi ở đây, chờ đợi.

      “Phải sửa từ lâu rồi mới phải.”

      “Cái gì?”

      “Đèn đường ấy.”

      Chỉ vào bóng đèn đường lúc bật lúc tắt, tôi , còn Gián nhún vai, cậu ta hiểu tôi đột nhiên cái này làm gì, nhưng mà sao, chính tôi cũng tôi đột nhiên cái này làm gì.

      Tôi thậm chí nhớ nổi lần trước đứng ngắm bóng đèn đường sắp hỏng này chờ Trương Tĩnh là bao giờ? Lúc đó tâm trạng thế nào? Lúc đó...

      ả Cảnh Cảnh kìa.”

      Ngắt dòng suy nghĩ của tôi, Gián . Nhìn theo ánh mắt cậu ta, tôi thấy ả Cảnh Cảnh đó ra từ nhà Trương Tĩnh, miệng còn ư ử hát, nếu phải vì ta vui vẻ hát ư ừ liệu tôi có thay đổi quyết định ? Vô vị làm sao, đây lại chính là điều tôi nghĩ lúc đó.

      ây tặng tôi quà mừng sinh nhật mà tôi muốn. Qua kính xe, nhìn ả Cảnh Cảnh vừa vừa hát ư ử, tôi lại nghĩ. Tuy sớm đoán được , nhưng hóa ra khi ở ngay trước mắt, tôi vẫn cảm thấy rất buồn.

      Buồn.

      Đừng để em mất , được ? phân trong niềm vui của em, phần quan trọng nhất, thế nhưng, em thực cùng cần có bạn bè, bạn bè của mình.

      Em luôn rất đơn, em muốn mất Cảnh Cảnh, nhưng càng muốn mất , nếu , em có thể, em biết nữa, em...

      ấy dối.”

      “Cái gì cơ?”

      ta vẫn quan trọng hơn tôi, những lời ấy với tôi lúc đó là dối.”

      “Ờ.”

      được khóc, được dối, được sợ hãi. Gia quy nhà tôi sau này sửa thành như vậy.”

      “Cái gì cơ?”

      có gì.” Lắc đầu, quẳng cái ý nghĩ kỳ quặc này , tôi : “Ra kêu ta lên xe ! Chúng ta có rất nhiều chuyện muốn nghe ta .”

      Lên xe, ả Cảnh Cảnh kia thanh minh nổi nên đành phải thành .

      ấy mất ngủ, rất khổ sở, mất ngủ trầm trọng, gần như suy sụp.”

      ta , ả Cảnh Cảnh ấy.

      Lúc đầu là vì mất ngủ, đau đớn về thể xác, đau đớn về tinh thần, đau đến mức gầu như suy sụp. ấy từng nghĩ đến việc quay iậỉ bệnh viện lấy thuốt giảm đau,thế nhưng bác sĩ chịu cho.

      “Lượng dùng của cháu nhiềuquá, cứ tiếp tục thế này thành nghiện đấy”, Bác sĩ , sau đó từchối. có cách nào, Trương Tĩnh đành phải gọi điện choCảnh Cảnh, cho Cảnh Cảnh, chứ phải tôi.

      “Tôi chỉ nỡ nhìn ấy như thế nên muốn giúp côấy thôi.” ta giải thích,

      Vì muốn giúp Trương Tĩnh, ta lấy túi FM2

      cho Trương Tĩnh, FM2, hoặc nên là thuốc cưỡng dâm, FM2, qua miệng ta biến thành chỉ là thuốc ngủ thôi, giúp người mất ngủ ngủ ngon giấc.

      Trương Tĩnh tin lời ta.

      Đó là lần đầu tiên Trương Tĩnh có thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ, lần đầu tiên, và hằng đêm sau này, ấy cảm thấy mình được giúp đỡ, vì thế ấy hiểu ra chỉ có Cảnh Cảnh mới là người bạn thực của ấy, người bạn lòng bao giờ quay lúc ấy cần giúp đỡ.

      có động vào người ấy ? Vào những đêm dùng FM2 ấy.”

      Quay mặt , ta trả lời:

      ấy có cảm giác, mà cũng nhớ gì cả.”

      Sau giây lát im lặng, Gián nháy mắt ra hiệu cho tôi, quay đầu lại, tôi nhìn ra cảnh đường phố bên ngoài cửa xe, sau dó đưa mắt nhìn ả Cảnh Cảnh kia trong gương chiếu hậu, ta trông có vẻ sợ hãi, nhưng chưa đủ sợ đến mức tôi muốn.

      “Chúng ta lượn thêm chút nữa?” Tôi .

      Sau đó, giải quyết xong vấn đề mất ngủ, Trương Tĩnh bắt đầu chú ý đến đôi chân to đều của ấy.

      Trước đây tớ luôn hy vọng chân tớ có thể thon chút, ngờ bây giờ đúng là thon rồi, có điều... Trương Tĩnh , hơn nữa tớ béo lên nhiều quá, vì cứ nằm mãi giường lại lâu rồi múa, vốn tớ là người dễ béo, cân nặng giờ còn khống chế được bằng cách nhịn ăn nữa rồi. Trương Tĩnh buồn, rất buồn.

      ấy luôn cái đẹp, tôi hiểu.

      “Có phải là vì vậy mà Tiểu Ngạn mới cần tớ nữa ?” ta kể lại, sau đó giải thích: “ ấy còn khóc nữa?”

      Nhìn Trương Tĩnh khóc, ta thăm dò đưa cho Trương Tĩnh viên thuốc , thuốc giảm béo, ta giải thích. Rất rẻ, viên chỉ 200 Đài tệ, vài viên thôi là có thể gầy như người mẫu, ta xúi bẩy.Ecstasy là tên chính xác của nó, còn thuốc lắc là tên dịch từ tiếng . làm người ta ăn được cơm nhưng tinh thần lại rất phấn chấn, vui kinh khủng luôn, Ecstasy, viên thuốc như tiên đơn, tốt biết bao.

      Đúng là rất tốt. Trương Tĩnh đồng ý, sau đó sử dụng, từ mỗi ngày viên dần dần mất kiểm soát, mất kiểm soát đến mức có nó có niềm vui, mất kiểm soát đến mức vì rất nhiều rất nhiều khoản 200 Đài tệ ấy mà buộc phải làm thêm, ở quán bar, vì lương cao, hơn nữa chỉ cần ăn mặc trang điểm đẹp bưng rượu là được, tốt biết bao. Đúng là có thể bị lợi dụng, bị sàm sỡ gây phiền phức, thường xuyên phải lòi mặt với loại khách hạ cấp đáng ghét mà vẫn phải cố nhịn, nhưng, thế làm sao? Dù gì bọn họ cũng rất vui, bị đuổi học cũng làm sao? Chỉ cần có thuốc lắc là có niềm vui, tốt biết bao, có tiền là có thể mua được niềm vui, tốt biết bao!

      Tốt biết bao. Tôi nhận ra ta luôn nhấn mạnh ba từ này, vừa giống nhấn mạnh, vừa giống cố giải thích, tôi phản bác ta, ngược lại tôi để ta , mãi, đến lúc ta hoang mang, ta sợ hãi, đến lúc ta hiểu được rốt cuộc tôi muốn gì, phải lấy thuốc lắc trong túi ra bón cho mình, hoặc nên là, bổ sung niềm vui.

      Tôi thấy thế vội phanh gấp xe, để thuốc lắc trong tay ta rơi xuống sàn xe, trong xe rất tối, ta tìm được thuốc lắc, tìm được thuốc lắc, ta điên loạn:

      “Cái túi đó 2000 Đài tệ đó! Mẹ kiếp! Cậu có biết 2000 Đài tệ Trương Tĩnh phải bê bao nhiêu cốc rượu mới kiếm được !”

      quán bar làm việc là Trương Tĩnh, chỉ có Trương Tĩnh làm việc ở quán bar để kiếm tiền mua thuốc lắc cho bọn họ, hóa ra là vậy.

      “Đừng có ở đó mà giả vờ thanh cao! Mẹ kiếp! Cậu trách tôi lôi kéo Trương Tĩnh hư hỏng đúng ? Sao cậu hỏi mình xem lúc Trương Tĩnh đau khổ như thế cậu ở đâu!”

      “Xuống xe.”

      Xuống xe.

      Ở nơi đồng mông quạnh, tôi dừng xe lại, dừng xe lại nhưng tắt máy, vì tôi muốn nhìn vẻ mặt đau khổ của ta. ta chịu xuống xe, tất nhiên, chỉ cần là người còn chút đầu óc đều chịu xuống xe, ta sợ hãi, sợ hãi của ta lên đến đỉnh điểm, và đây chính là điều tôi cần.

      ta nên sợ hãi.

      Tiến lại ghế sau, tôi lôi ta xuống xe, quay sang Gián tôi :

      “Cốp xe có gậy bóng chày, đừng làm bẩn tay mình.’

      Đó là câu cuối cùng tôi với Gián vào tối đó.

      Cuối cùng tối hôm đó chúng tôi đánh cho Cảnh Cảnh trận thừa sống thiếu chết rồi chở ta đến vứt trước đồn cảnh sát, nhân tiện tìm lại túi thuốc lắc rơi xe tôi dúi vào tay ta, cả đời này ta làm bao nhiêu chuyện xấu xa. tôi nghĩ cảnh sát biết phải xử lý ta thế nào, hoặc nên là: để ta tỉnh ngộ ra, đối mặt với thực.

      Hôm sau tôi nhận được điện thoại của Trương Tĩnh, ấy điên loạn chỉ trích tôi chuyện tối qua, còn tôi câu nào, vì tôi nghe ra trọng tâm ấy chỉ trích là tôi hại ẩy mất nguồn thuốc là Cảnh Cảnh, đây mới là điều duy nhất ấy quan tâm.

      Cảm giác của tôi là rất buồn, tôi buồn đến mức được lời nào. Tôi từng coi ấy là thiên sứ, nhưng bây giờ, thiên sứ của tôi rơi xuống địa ngục, mà còn khiing muốn thoát ra.

      Trở nên hưng phấn, rất thân thiện, tràn đầy tình , hơn nữa sợ lời lòng, nhưng đó đều là giả hết, mỗi khi cơn nghiện phát tác, bọn họ liền trở nên rất kinh khủng, đó mới là chân tướng thực.

      Tôi nhớ lại những lời Gián từng .

      Rất giống chuyện tình cảm. Tôi muốn vậy.

      còn nhận ra em nữa rồi, em tự báo trọng .”

      Tôi , sau đó tắt điện thoại. Vào giây phút tắt điện choại, tôi bổng nhớ lại lời chị Khải Nhu từng với mình:


      Chuyên tình cảm của cung Sư tử là vậy đấy: chóng , sâu

      đậm, nhưng khi rút lui, lại tàn nhẫn nhất.

      Tôi biết chị ấy có đúng .

      Sau khi tắt điện thoại tôi vốn tưởng mình khóc, thế nhưng , ngược lại tôi ngậm điếu thuốc, sau đó lướt danh bạ điện thoại gọi số điện thoại mà tôi chưa bao giờ gọi, chuông đổ rất lâu, chuông đổ quá lâu, lâu đến mức đủ chứng minh vắng mặt của người bên kia. Khi tiếng tút dài đổi sang giọng nữ máy móc cầu để lại lời nhắn hoặc ngắt máy, tôi vào điện thoại câu cuối cùng mẹ với tôi năm tôi mười tuổi:

      “Con gọi điện đến nữa.”

      Tôi , sau đó tắt máy, cúi đầu, tôi châm điếu thuốc, ngậm miệng .

      Cứ coi như bà ấy chết rồi ! Tôi thầm nghĩ dù sao tôi vốn có mẹ, dù sao năm tôi 10 tuổi bà ấy vậy

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :