1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Điều em cần chỉ là một vòng tay ôm - Tào Quất Tử

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. củ cải

      củ cải New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      6
      Chương 8: Sóng ngầm
      TIÊU VŨ HUYÊN

      Nghỉ đông xem hôm nào đầm Nhật Nguyệt chơi ! Tiêu Khải Hiên . Là Tào Chính Ngạn hẹn đấy, còn có cả Trương Tĩnh cùng nữa! Tiêu Khải Hiên nhấn mạnh.

      Nhưng qua cả kỳ nghỉ đông, chúng tôi vẫn nổi, trong suốt kỳ nghỉ đông, chúng tôi giếng Hầu Tham ngắm cảnh đêm mấy lần liền (Tào Chính Ngạn nhất quyết sau mỗi trận mưa chúng tôi bắt buộc phải lên giếng Hầu Tham để ngắm cảnh đêm sau cơn mưa. Bắt buộc, bấy giờ cậu ấ
      y dùng đúng hai chữ này, bắt buộc), chúng tôi Vương Cung ngắm biển nhảy sóng (hai người bọn họ còn diễn cảnh đuổi nhau lãng mạn bên bờ biên giống như phim Quỳnh Dao, hết chịu nổi), chúng tôi cũng hứng lên núi A Lý chờ mặt trời mọc (hơn nữa còn uống ở đó hết đống bia, vỏ đủ lấp đầy cả đầm Nhật Nguyệt, chủ yếu là hai người bọn họ uống), chúng tôi thậm chí cả Thanh Cảnh chỉ để uống cốc cà phê Starbucks ở nơi cao nhất Đài Loan (nhưng tôi uống ca cao nóng, tôi hứng thú với cà phê, thấy đó là thứ đổ uống của người lớn). Gần như khắp miển Trung này đâu đâu chúng tôi cũng hết rồi, trong suốt kỳ nghỉ đông, chỉ thiếu mỗi nơi là đầm Nhật Nguyệt, mặc dù bọn họ tại sao, nhưng tôi nghĩ có lẽ là vì Trương Tĩnh bận quá! Tôi nghĩ vậy.
      Tuy điều tôi thực nghĩ là: tại sao lại thể chỉ là ba người chúng tôi thôi? Giống như bình thường, ba người chúng tôi, cuộc điện thoại, cái hẹn, thậm chí lái thẳng xe đến dưới nhà tôi bấm còi, ba người, chúng tôi.

      Tôi chỉ nghĩ, tôi có dũng khí để hỏi, vừa có dũng khí vừa hiểu rằng có hỏi cũng bằng thừa, tôi cảm nhận dược rằng, Tào Chính Ngạn có vẻ rất kiên quyết chuyến đầm Nhật Nguyệt nhất định phải có cả Trương Tĩnh cùng mới được, tôi hiểu tại sao, tôi có dũng khí để hỏi.

      Trương Tĩnh.

      Cả kỳ nghỉ đông, Trương Tĩnh đều về nhà, , chính xác hơn là, suốt kỳ nghỉ đông hàng xóm nhà tôi ai ở nhà, tôi hiểu tại sao vào những ngày như Tết nhất mà họ vẫn về nhà, năm mới về nhà họ có thể đâu được nhỉ ?

      Vốn là hàng xóm mấy khi xuất , sau này biến thành hàng xóm hầu như xuất nữa, chúng tôi từ đầu đến cuối hề biết gia đình đó sống cuộc sống thế nào? Tại sao tất cả đều vể nhà? Chúng tôi khó tránh tò mò, nhưng vẫn cố hết sức để tham gia vào các cuộc bàn luận to của các bà các đầu làng cuối xóm, mẹ như vậy rất hay, mẹ lúc nào cũng kiên định mặc dù nhà chúng tôi ở dưới quê, nhưng chúng tôi vẫn có thể sống như người dân quê. Nếu có thể tôi thực hy vọng mẹ sống như người dân quê, hay ngồi lê đôi mách với các bà các hàng xóm, bởi vì như vậy tôi có thể thông qua mẹ biết dược mọi chuyện vể hàng xóm nhà tôi, biết được tại sao Trương Tĩnh thích về nhà, thế nhưng mẹ phải là người nhiểu chuyện, mẹ là tiểu thư Đài Bắc, mẹ chưa bao giờ quên điều này.

      Đài Bắc.

      Dịp Tết cả nhà chúng tôi về đón năm mới cùng bà ngoại, Đàm Thủy vẫn có gì thay đổi, thêm số thứ, thiếu số thứ, có điều tổng thể vẫn nằm trong phạm vi trí nhớ của tôi, Đàm Thủy của chúng tôi vẫn vậy, người thay đổi là chúng tôi.

      Chúng tôi, tôi và Hoa Lâm.

      Hoa Lâm thấy tôi rất ngốc, mỗi khi tôi nhắc đến Tào Chính Ngạn, cậu ấy lúc nào cũng chế nhạo tôi thần tượng hóa con người này quá. Càng lúc tôi càng cảm nhận phản cảm của Hoa Lâm đối với Tào Chính Ngạn, thực ra tôi biết điều cậu ấy phản cảm là tôi nhắc đến Tào Chính Ngạn bằng giọng sùng bái, cậu ấy phản cảm. Tôi vốn nghĩ chỉ là vì Hoa Lâm chưa gặp tận mặt Tào Chính Ngạn bao giờ nên hiểu lý do, cho đến tận lần gặp nhau năm ngoái khi tôi về nhà bà ngoại ăn Tết tôi mới biết thực ra đơn giản chỉ là vì Hoa Lâm thay đổi rồi, thay đổi vượt ra khỏi phạm vi trí nhớ của tôi

      Điều ấy ghét phải là Tào Chính Ngạn, phải là sùng bái của tôi, mà tất cả mọi người, tất cả mọi việc nhìn qua con mắt của ấy, đều đáng ghét.

      Thay đổi.

      Trong quán cà phê có thể phóng mắt ngắm nhìn Đàm Hải ờ Đàm Thủy, nơi hồi cấp hai sau mỗi lần thi định kỳ tháng chúng tôi lại đến uống sinh tố, tôi ngắm nhìn Hoa Lâm ngồi đối diện, tôi ngắm nhìn hết tách này đến tách khác cà phê nóng đặt trước mặt cậu ấy, tôi nhìn thấy thay đổi.

      Hoa Lâm trở nên nữ tính và rất chú ý trang điểm, tuy có thể thấy vẫn còn mang dáng vẻ học sinh, song là kiểu dần nghiêng về thế giới của người lớn, thay đổi.

      Trong lần chuyện đó, Hoa Lâm còn tập trung về nỗi buồn còn là học sinh đứng đầu trường như mọi khi nữa, mà giống như người theo chủ nghĩa nữ quyền quá khích, đem đống lý luận trong đầu trút xuống tôi, thực ra tôi nghe cũng hiểu lắm cái gì mà Woolf(1) cái gì mà căn phòng riêng, cái gì mà vật chất hóa phụ nữ, những gỉ những gì, tôi đương nhiên biết đây là vì mình đủ thông minh, thông minh như Hoa Lâm, trí thông minh của tồi chỉ đủ để phát giác Hoa Lâm vui, rất vui. Hoa Lâm đỗ nguyện vọng như ước nguyện, được mặc bộ dồng phục màu xanh, thế nhưng cậu ấy lại trở nên vui, tâm trạng vui này lớn đến mức khiến người chìm sâu trong đó là cậu ấy cũng thể nhận ra.

      (1) tiểu thuyết gia và là nhà văn tiểu luận người , bà được coi là trong những nhân vật văn học đại lừng danh nhất thế kỷ 20. Trong tác phẩm luận Căn phòng riêng (A Room of One's Own, 1929) của bà có câu châm ngôn rất nổi tiếng: “A woman must have money and a room of her own if she is to write fiction" ( người phụ nữ phải có tiền và căn phòng riêng nếu ta muốn viết tiểu thuyết).

      Hoa Lâm bây giờ giống như con thú giãy giụa trước đường cùng.
      Mấy lần tôi muốn ngắt lời Hoa Lâm, hỏi thẳng xem cậu ấy sao vậy? Thế nhưng Hoa Lâm liên tục, ngừng nghỉ, trong đống những lời nhảy nhót trút xuống ấy, tôi chỉ nhớ: “Đừng có để tình của cậu trở thành thứ bị lợi dụng” và cả: “Nếu chỉ có lựa chọn, hãy chọn người cậu, đừng chọn người cậu mà lại cậu.”

      Tôi ngờ đây là lần chuyện trực tiếp cuối cùng giữa tôi và Hoa Lâm.
      Sau đó rất lâu tôi mới biết lúc đó Hoa Lâm rơi vào cuộc phong ba tình cảm, còn cuộc phong ba tình cảm ấy như thế nào? Đối phương là người ra sao? Tại sao? Chúng tôi được biết, tất cả chúng tôi.
      Vào ngày diễn ra buổi lễ tốt nghiệp, ôm theo suy nghĩ ấu trĩ muốn ai đó phải vĩnh viễn day dứt, Hoa Lâm lựa chọn uống đống thuốc, sau đó treo cổ trong phòng mình kết liễu cuộc đời, để lại di chúc, chỉ để lại quyết tâm và cả vui của cậu ấy, ra cách đơn và khó hiểu như vậy.
      Chúng tôi hiểu tại sao cậu ấy phải tự tử? Chỉ biết cậu ấy phải vì bản thân mà kết thúc cuộc đời mình.
      Mấy năm sau.
      Tôi hiểu ra. Tôi.
      Thực ra, nơi tôi thực muốn là dòng Ái Hà, phải đầm Nhật Nguyệt.

      Trong lần trò chuyện cuối cùng đó, tôi nhớ mình vậy vậy với Hoa Lâm, nhưng Hoa Lâm hề gì, Hoa Lâm chỉ bận chuyện vui của mình, vui tột cùng mà ngay bản thân cậu ấy cũng hề nhận ra, vì thế mấy chủ đề này hẩm hiu bị cho qua như vậy.

      Thực ra, nơi tôi thực muốn là dòng Ái Hà. Cho dù chỉ là nhìn thoáng thôi cũng tốt, đấy. Năm ấy lần đầu tiên tôi gặp Tào Chính Ngạn, hai tiếng này được thốt ta từ miệng cậu ấy, Ái Hà, từ miệng cậu ấy ra, hiểu tại sao, lại vô cùng có sức hấp dẫn, Ái Hà.

      Khi chủ đề này được tôi nhắc đến lần nữa, trời vào hè, nghỉ hè, kỳ nghỉ hè chị Khải Nhu về nhà. Còn bài hát “Thời tiết xấu” ba đứa chúng tôi nghe hôm đó ở giếng Hầu Tham cũng vì album mới Cánh diều được phát hành mà chính thức trở thành bài hát cũ.

      biết bọn họ liệu có vì thế mà lại nửa đêm lái xe đến nhà ném cho tôi bánh bao kẹp thịt nữa ? Tôi thầm nghĩ...

      “Em đừng có mà bị cái tên của nó lừa nhé! Tiểu Vũ ngốc nghếch! Dòng Ái Hà thực ra rất thối, chỉ cần là người Cao Hùng ai cũng biết điều này.”

      Chị Khải Nhu , trong căn phòng mang phong cách digan mà chị cất công bài trí, vừa vừa cười khà khà sau khi nghe xong.
      Lúc đó chúng tôi xem bài tarot ở trong phòng của chị, bởi vì chị Khải Nhu lần này trở về bỗng có hứng thú mãnh liệt với bài tarot, nên chị vô cùng cần người đế luyện tập, cũng bởi vậy tôi và em nghiễm nhiên trở thành chuột bạch của chị.

      ra cũng thú vị, mùa hè năm ngoái chị Khải Nhu còn quyết chí làm hướng dẫn viên (mà còn là hướng dẫn viên tour châu Âu nữa) để cao chạy xa bay, ấy vậy mà mùa hè năm nay chị lại kiên quyết rằng mình là người con digan (hơn nữa quả đúng là ăn mặc giống hệt digan), tôi ngờ rằng chị thực ra chỉ là mê tất cả những gì liên quan đến lang bạt, mê mẩn và theo đuổi, với tự mình trải nghiệm nữa.

      “Nhưng em vẫn rất muốn xem dòng sông được gọi là sông tình đó trông thế nào.”

      “Tầm thường thôi, lại còn rất thối nữa.”

      “Mặc kệ chị em ! Chị Khải Nhu, chị giúp em xem bài trước mà! Em muốn xem về tình !”

      “Em có bạn trai rồi à?”

      “Chưa ạ, vì thế mới muốn xem bao giờ có mối tình đầu!”

      “Em mới tí tuổi đầu mà, trời ơi ? Bây giờ trẻ con sao càng ngày càng già trước tuổi thế nhỉ?” Chị Khải Nhu đưa mắt lườm em tôi, rồi vẫn hỏi tiếp: “ thầm ai đó à?”

      “ừm... ừm.”

      “Ai vậy?”

      Chính Ngạn.”

      “Thế cần xem nữa, lãng phí thời gian của tôi.”

      “Tại sao ạ?”

      “Bởi vì đó là điều thể.”

      “Tại saọ lại như vậy! Quá đáng nha!”

      Tồi nhịn được cười.

      “Này! Tiểu Vũ! Em chia bài thành chồng rồi gộp lại trước , sau đó đặt hai tay lên lá bài, nhẩm thầm tên em và tên đối phương, sau đó rút bài, biết chưa?”
      Chia chồng bài, gộp chồng bài, đặt tay lên, Tiêu Vũ Huyên, Tào Chính Ngạn, tôi nhẩm trong đầu.

      “Xong rồi ạ.”

      Xong rồi ạ, tôi , rồi rút bài, sau đó chị Khải Nhu trơn tròn mắt ngạc nhiên.

      “Trời ơi! Giống như bài của em trai chị này.”

      Tiêu Khải Hiên cũng xem bài tarot á? phải chứ?

      Khải Hiên cũng xem rồi ạ?”

      “ừ! Lại còn tự chủ động tìm đến nhờ chị, chứ chị ép nó đâu nhé.” Chị Khải Nhu cười tự đắc, đưa mắt quay sang nhìn chằm chằm mặt tôi lần nữa, : “Người này đem lại cho em cảm giác đương rất mãnh hệt, nhưng nếu bọn em nhau cuối cùng phải đau khổ chia tay vì nguyên nhân rất vui.”
      “Chậc chậc chậc! Giống y như lá bài của em chị. Mà, chị bảo này, lẽ hai đứa em xem về nhau hả?”

      “Còn lâu ấy.” Tôi vẫn bán tín bán nghi, “Tức là ý chị là em và người đó nhau hả?”

      “ Ý chị là, nếu em người này, cuối cùng chỉ có thể chia tay trong đau khổ vì nguyên nhân rất vui.”

      Chị Khải Nhu giải thích , chỉ nhấn mạnh lại lần nữa.

      “Thế cuối cùng có nhau hay là ?”

      Chị Khải Nhu vẫn trả lời mà quẳng trả vấn đề sang cho tôi: "Khoan chưa bàn chuyện lá bài này có đúng hay , Tiểu Vũ, chị muốn hỏi em!" Vẻ mặt chị rất nghiêm túc, “Nếu cuộc tình biết rằng kết thúc và kết thúc trong đau khổ, tại sao em cứ phải cố chấp theo đuổi chứ? Hả?”

      Bởi vì em cậu ấy hai năm rổi, hơn nữa còn biết là, mình chỉ cậu ấy hai năm, mà là vô số cái hai năm. Em biết tại sao em biết vậy, nhưng em biết rằng em biết.

      Định thần lại, tôi mới phát câu chuyện của hai người còn lại biết đến đâu rồi. Lúc đầu nghe tôi còn tưởng chị Khải Nhu lại khăng khăng với em tôi rằng kiếp nào đó chị từng là thầy bói, vì thế việc ăn mặc như digan sống trong căn phòng mang phong cách digan để xem bài tarot là con đường mà cuộc đời này chị bắt buộc phải ,chứ phải là hướng dẫn viên du lịch như năm ngoái chịc ứ nhất quyết đòi làm, nhưng nghe kỹ mới nhận ra là phải.

      Kinh nghiệm cận kề cái chết, là điều chị Khải Nhu .

      "... Chị nhìn thấy chính chị! Chị bay trần nhà, bay hẳn lên, rất nhàng, dễ chịu lắm. Nhìn xuống dưới chị thấy mình nằm giường bệnh trong bệnh viện, bác sĩ cấp cứu cho chị, còn bố mẹ chị đứng bên cạnh khóc thảm thiết, Khải Hiên cũng vậy cơ, hồi đó hình như nó mới năm hay sấu tuổi gì đấy! biết xảy ra chuyện gì, chỉ sợ hãi túm chặt lấy chân bố chị khóc, khóc ầm lên! Khóc gào đến nỗi nước mũi tèm nhem.”

      “Rồi sao nữa ạ?”

      “Sau đó, chị nhìn thấy bà nội chị từ xa tiến lại, bà với chị bây giờ văn chưa đến lúc, tiếp đó bà thô lỗ đẩy chị sau đổ chị giật mình tỉnh dậy, đau chết được.”

      “Bà đẩy mạnh quá ?”

      phải, đồ ngu! Chị tỉnh lại thấy đau chết được ấy! Dù sao chị đây cũng ngã từ vách núi xuống mà thoát chết cơ đấy!”

      “Thế nhưng chẳng phải bà nội chị vào năm Tiêu Khải Hiên ra đời, ấy rồi sao?”

      “ừ, vì thế bà nội mà chị nhìn thấy lúc ẩy là ma đấy!”

      “Ổ... sợ thế!”

      đâu! Bởi vì bà của mình nên sợ đâu! Ngược lại còn thấy rất thân thiết cơ.”

      Chị ấy lừa em đấy! Đồ ngu! Trong lòng tôi thầm trách em như vậy.

      Thế nhưng em tôi trông có vẻ sợ hết hồn hết vía, ôm đầu gối lẩm bẩm:

      “Em cũng nhìn thấy Đầu To đấy."

      Đầu To, chú chó nhà chúng tôi, con shiba lông ngắn,

      rời xa chúng tôi nhiều năm ròi, do già quá.

      Đầu To, con chó đầu tiên nhà tôi nuôi, ở Đài Bắc. Hồi chúng tôi nó lắm, kiểu chỉ cần nhìn thấy nó là thấy lòng mình ấm áp. Nửa đêm em tôi thường lén lút trèo xuống giường ra phòng khách ngắm nó ngủ, mỗi lần có cái gì ngon toàn giấu giếm mang cho Đâu To trước, Đầu To, chú chó lớn lên cùng chúng tôi. Nhiều năm sau khi Đầu To ra , chúng tôi mới lại có dũng khí để nuôi con chó nữa, Lão Già, chú chó bull ham ăn, hiếu sắc lại còn hay làm nũng, khác hẳn với Đầu Tò, thê’ nhưng cả hai cùng có chung đặc điểm là, mỗi lần làm sai việc gì bày ra vẻ mặt xấu hố ngại ngùng. Em tỏi hiểu tại sao thể tiếp tục gọi nó là Lão Già Đầu To, bởi vì hai chú chó là hai chú chó khác nhau, mặc dù chúng tôi dành cùng tình cho chứng.

      ừm.

      “Lúc đầu em còn tưởng là ác mộng, sau đó mới nghĩ ra có lẽ là Đầu To quay vê' thăm em!”

      “Đừng có ngớ ngẩn nữa, con bé này! đời có ma đâu!”

      Huống hồ là ma chó! Em ngốc! Ngốc!

      “Thế nhưng Đầu To quả thực về thăm em, còn cứu cả em nữa cơ mà!” Em tôi khăng khăng, “Em đạp xe... chờ đèn đỏ... Đầu To đột nhiên xông ra ngay trước mặt em sủa ẩm ĩ, sủa mãi, dữ lắm ấy... Làm em giật hết cả minh!” ra mấy lời ngắt quãng, em tôi ôm chặt đầu gối hơn, mặt trông như sẳp khóc, “... Vì thế em mới đạp xe bỏ ... vừa mới khỏi, biển hiệu đằng sau liền rơi xuống, vừa mới khỏi ấy! Nếu chưa em chắc chắn bị cái biển đó đè chết rồi! Là Đẩu To cứu em, là Đầu To đấy!” Em tôi khóc , vừa khóc òa vừa gào lên: “Là Đầu To đấy sai đâu! Em thể nào nhận nhầm Đầu To được! Túm lông trắng ở bên mõm nó thể sai được đâu! Là Đầu To cứu em! Nổ biết em rầt nó mà! Nó biết em nó nhất! Nó...”

      “Được rồi, được rồi, là Đầu To! Chị Khải Nhu cũng tin có ma, hơn nữa là Đầu To cứu em, bởi vì nó biết em nó nhất nên mới chạy đến để báo đáp em.”

      Chị Khải Nhu dịu dàng hiếm thấy, khẽ vỗ lên đôi vai gầy của em tôi, dỗ dành.

      “Thế nhưng sau khi chuyển đến đây, em còn nhìn thấy Đầu To nữa— Nó biết chạy đằng nào rồi... Đầu To có lê biết chúng em chuyển đâu... Em biết làm thế nào để cho Đầu To biết chúng em ở đây... Mỗi khi nghĩ đến điều này em lại buồn ghê lắm...”

      ‘Con bé này! đời có ma mà cứ!” Tôi thấp giọng gầm lên. Tôi phát ra mình quả thực thể nào chiu nổi em .

      ràng ỉà có mà! Chị là chị nhìn thấy thôi!” "Em mà còn khóc gào thế này là lần sau chị dẫn em đến đây gặp chị Khải Nhu nữa!”

      "Chị là đồ đáng ghét nhất!”

      "Chịu hết nổi.”

      Chịu hết nổi.

      Chính vào cái đêm tôi ngồi với chị Khải Nhu xem bài tarot, nổi chuyện kinh nghiêm cận kề cái chết và cãi nhau với em , sau đó còn giận nhau mấy ngày liền, chúng tôi ai ngờ được rằng, vào cùng thời gian ấy, ở nơi cách đó vài cây số, Trương Tĩnh suýt chút nữa mất mạng.

      Suýt chút nữa.

      Còn đầm Nhật Nguyệt nơi chúng tôi hẹn cùng nhau, rốt cuộc chúng tối thể nổi.

      Chúng tôi, cùng với Trương Tĩnh, chúng tôi.






    2. củ cải

      củ cải New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      6
      Chương 9: Chuyển hướng

      có tin vào đời này kiếp trước ? Em tin.

      Em tin đời này kiếp trước cũng tin tình từ kiếp trước dịch chuyển được vướng bận ở kiếp này.

      TÀO CHÍNH NGẠN

      “Cậu phải cẩn thận ả Cảnh Cảnh đấy nhé.”

      biết tại sao, khi điện thoại di động lên cuộc gọi đến của Cảnh Cảnh, trong đầu tôi lại nhớ đến câu này, câu mà Gián từng với tôi: Cậu phải cẩn thận ả Cảnh Cành đấy nhé.

      Dịp Tết, khi chúng tôi nằm co ro ở nhà Gián uống rượu whisky của bố Gián, nghe mấy đĩa nhạc trai cậu ta sưu tầm, bỗng nhiên, từ miệng Gián thốt ra câu này, giống như do dự rất lâu rồi mới quyết tâm , mà cũng giống như đột nhiên nghĩ đến vì thế chưa kịp suy nghĩ buột miệng ra,

      ả Cảnh Cảnh ấy. Đơn giản năm chữ vậy thôi, có bất cứ cảm xúc nào, thêm bất cứ từ ngữ mô tả nào, nhưng lại thể rất khinh thường.
      "Cậu phải cẩn thận ả Cảnh Cảnh đấy nhé" Gián ," Bạn tôi lớp ta tai tiếng lắm".

      " Bạn tôi bảo lớp ta nhiều bạn bè lắm mà".
      " Đó là trước khi ta bị biết đến."
      " Bị biết đến làm sao?"
      " Les, cậu biết les là gì ?"
      " Tôi biết."

      Tôi biết. Tôi ." Những ăn mặc giống con trai, những con . Tôi thầm nghĩ. Sau đó, tôi nhớ lại những lời đồn đại trước khi tôi cưa đổ Trương Tĩnh, trong số đó cũng nhắc tới chuyện les.

      Lắc đầu tôi gạt ý nghĩ ngớ ngẩn đó.
      " Bởi vì ta là les, thế nên tiếng tăm được tốt ?"

      "Bởi vì ta là les, hơn nữa còn làm trò xằng bậy với các bạn khác, kể cả phải dân đồng tính ta cũng quấy rầy thế nên tiếng tăm tốt."

      Trương Tĩnh chưa từng kể cho tôi những chuyện này.
      " Bạn tôi từng bị ta quấy rối hát karaoke, mượn rượu để sờ mó, làm bạn tôi rất khó chịu."
      " Ồ."
      "Cậu lo Trương Tĩnh à? Hai người thân nhau lắm, sau khi Cảnh Cảnh bị cả lớp tẩy chay, chỉ có Trương Tĩnh là còn chơi với ta thôi."
      " Làm sao phải lo nhỉ? Vì bạn thân ấy là les ấy cũng là les ư?"
      Có lẽ nghe ra khó chịu trong giọng tôi, Gián gì nữa, cậu ta chỉ nhún vai, cúi đầu xuống uống hết rượu Whisky trong cốc thủy tinh vuông, rồi đứng lên thay đĩa nhạc khác, chỉ thế mà thôi.

      Chuyện này tôi nghe xong cũng bỏ đấy, làm phiền Trương Tĩnh, tôi biết ấy cần bạn bè, tôi biết từ khi bước vào cấp hai ấy bị đủ loại tin đồn chẳng đâu vào đâu quấn lấy, tôi còn biết mỗi khi người khác nhắc hoặc hỏi đến Trương Tinh, phản ứng của tôi luôn là nhạy cảm đề phòng, tôi hiểu sao bọn họ lại luôn thăm dò Trương Tĩnh bằng thái độ ác ý như vậy, tôi càng hiểu được, người bao giờ thị phi về người khác như Trương Tĩnh tại sao lại cứ bị thị phi công kích? Mỗi khi nghĩ đến điều này, tôi lại rất thương Trương Tĩnh.

      Thương.

      Tôi chỉ mong Trương Tĩnh có thể vui vẻ lên chút.

      Thế là đủ.

      Thế nhưng, khi tôi nhớ lại chuyện này, chuyện Gián nhắc nhớ tôi phải cẩn thận Cảnh Cảnh ấy, là lúc điện thoại tôi lên cuộc gọi đến của ta, bấy giờ là mùa hè, nghỉ hè mà Trương Tĩnh vẫn về nhà. Tôi biết ta làm sao có được số điện thoại của tôi. Chỉ biết khi nghe thấy giọng ta, tôi có dự cảm chẳng lành.

      Sao ta lại có số điện thoại của tôi? Sao ta lại đột nhiên gọi điện cho tôi vào nửa đêm?

      Trong vẻn vẹn giây ta tự giới thiệu vê' mình, có bao nhiêu câu hỏi chất chứa trong lòng tôi nhưng tôi kịp hỏi, bởi những lời ta ngay sau đó, làm nổ tung màng nhĩ tôi.

      Tai nạn giao thông... bị thương nặng... cấp cứu...

      Trong loạt những câu dài dòng hoảng loạn đầu đuôi ấy, tôi chỉ nghe được ba cụm từ quan trọng này.
      Sao có thể?

      Lúc này tôi chỉ biết rằng mình phải bình tĩnh, sau đó ngay lập tức lái xe chăm sóc Trương Tĩnh, còn nữa, được nổi giận với ta, ả Cảnh Cảnh ấy.

      Bên ngoài phòng cấp cứu, chúng tôi chẳng ai bảo ai đều đứng hết, ghế có, thế nhưng chúng tôi ngồi yên được, ai cũng nóng ruột ngồi nổi, sau đó tôi nghe ta , về những gì trải qua.

      Tâm trạng rất xấu. ta , tâm trạng ta rất tồi tệ, vì thế muốn Trương Tĩnh ra ngoài cùng hóng gió, lúc đầu chỉ chạy xe rề rê' lung tung, sau đó cũng biết là ai đề nghị, ta nhấn mạnh, sau đó bọn họ càng phóng càng nhanh, càng phóng càng nhanh, nhanh đến mức mất kiểm soát, mất kiểm soát đến mức kịp né xe ngược chiều, chuyện tiếp theo cậu biết rồi đấy, ta .

      Sau đó ta vội vàng phanh xe lại, tốc độ quá nhanh, xe phanh quá gấp, ta mất thăng bằng ngã xuống đường bị xe đè lên, bị thương tay trái, sây sát chút, có gì nghiêm trọng. Còn người ngồi đằng sau là Trương Tĩnh bây văng , chấn thương sọ não, hôn mê, phải cấp cứu, còn nữa, xương cẳng chân bên trái vỡ vụn, và, ngón út chân trái bị hoại tử, cắt rồi.

      “Có thể múa được nữa.”

      Bác sĩ , sau khi hoàn tất việc cấp cứu.

      “Chân giữ được rồi, nhưng vẫn phải nằm viện thời gian để theo dõi, có thể sau này lại hơi khập khiễng chút, có điều cần phải cắt chân, chỉ là bé chắc còn múa được nữa, bé ấỵ là diễn viên múa phải ?”
      “Học sinh khoa múa.”

      "Tôi nghe bé cứ la hét trong cơn mê sảng là mình vẫn còn muốn múa.” Bác sĩ gỡ cặp kính xuống, lấy vạt áo lau lau lại, trông có vẻ cũng mệt mỏi, ông : “Cậu... Người nhà của bé đâu? có người thân nào sao?”

      ấy có người nhà, ấy đúng là có người thân, thế nhưng ấy thích người nhà của mình, tôi biết tại sao, tôi chỉ biết từ sau khi ấy tốt nghiệp cấp hai bọn họ chưa từng gặp nhau.

      “Cháu là bạn trai ấy, cháu chịu trách nhiệm chăm sóc ấy.”

      Tôi , cho bác sĩ nghe, cũng là cho Cảnh Cảnh nghe, cố kìm cơn bốc đồng muốn đánh cho ta trận, cố bình tĩnh cho ta nghe, tuy điều tôi thực muốn là: Từ nay vê' sau, tránh xa Trương Tĩnh ra cho tôi!

      Tôi chăm sóc ấy, tôi , thế nhưng tình hình thực tế là, Trương Tĩnh chịu để cho tôi chăm sóc, ấy bộ dạng này của ẩy rất xấu, vết thương của có ấy rất khó chiu, ấy muốn tôi nhìn thấy ấy như thế, và cả chăm sóc nữa. Trương Tĩnh sau khỉ tỉnh lại vẫn còn lo lắng biết Cảnh Cảnh có việc gì ? Có ấy sao, tôi trả lời, bị thương, vê' nhà nghỉ ngơi rồi, tôi . Nhưng điều tôi với ấy là, vào buổi sáng Trương Tĩnh tỉnh lại, tôi bắt ả Cảnh Cảnh đó về nhà, sau đó cảnh cáo ta được phép xuất trước mặt tôi nữa, nếu ta còn muốn bảo vệ đôi chân của mình, vì người đáng bị mất chân là ta chứ phải Trương Tĩnh!
      Đồ đồng tính chết tiệt, đúng vậy, tôi còn rủa ta năm từ này, đồ đồng tính chết tiệt.

      Trương Tĩnh để cho tôi chăm sóc, nhưng Trương Tĩnh đúng thực là cần được chăm sóc. Tôi từng nghĩ đến việc mời hộ lý, nhưng út đổng ý cho tôi nhiểu tiến như thế.

      cho cháu đủ nhiều rồi, quá nhiều rồi.” út , giọng lạnh lùng, còn nữa, “còn nữa, người gia tộc chúng ta, bao giờ mở miệng xin.”

      Gia tộc chết tiệt! Chết tiệt!

      Gia tộc...

      Tôi định gọi điện cho ông nội, nhưng...

      Chẳng còn cách nào, cuối cùng tôi đành phải muối mặt gọi điện cho Tiểu Vũ, hỏi ấy có thể giúp tôi được vụ này ? Vốn tôi nghĩ Tiểu Vũ khó xử, ngập ngừng, từ chối, nghĩ tôi bị làm sao đó, thế nhưng ngờ, ấy lại đồng ý luôn, Tiểu Vũ đồng ý luôn, và :

      “Em tôi hồi cũng hay óm, vì thế tôi rất biết chăm sóc người ốm.” Hơn nữa, “Có số chuyện con trai được tiện cho lắm, tôi biết Trương Tĩnh nghĩ gì, cậu đừng có làm căng với ấy.”

      Chính vào lúc ấy, tôi cầm được nước mắt, cả ngày hôm nay, từ khi nhận được điện thoại, chạy đến bệnh viện, lần đầu tiên tôi khóc ra thành tiếng.

      Kể từ sau khi mẹ ra lời năm tôi mười tuổi, lại lần nữa tôi cảm nhận được mùi vị của bất lực, nhưng, có điều khác là, lần này, tôi có giúp đỡ của bạn bè.

      Tiểu Vũ.

      Trong khoảng nửa tháng kể từ ngày hôm đó, ngày nào Tiêu Khải Hiên cũng lái xe của tôi chở Tiểu Vũ đến bệnh viện, bọn họ ở lại cả ngày, Tiểu Vũ chăm sóc từng tiểu tiết trong cuộc sống của Trương Tĩnh, còn Tiêu Khải Hiên cùng tôi mua ít thức ăn và đồ dùng hằng ngày, có lúc chúng tôi hút thuốc ở cổng bệnh viện, thường là chuyện, chỉ hút thuốc.

      Tôi cảm kích có mặt, và cả bình luận của cậu ta, vì đó chính là điều tôi cần.

      bình luận.

      Đó là khoảng cách gần nhất và cũng là xa nhất giữa chúng tôi, chúng tôi, tôi và Trương Tĩnh.

      Trong nửa tháng này, chúng tôi ngày nào cũng ở bên nhau, thế nhưng lại chẳng với nhau mấy câu, đến trao nhau ánh mắt cũng .

      “Cái chân kỳ quặc.”

      Hôm làm thủ tục xuất viện, Trương Tĩnh , cúi đầu nhìn đôi chân từ cõi chết trở về của mình, đây là lần đầu tiên ấy chủ động mở lời kể từ sau tai nạn, còn là gật, lắc, hay thầm rơi nước mắt nữa.

      Cúi đầu nhìn đôi chân của mình, Trương Tĩnh lần đầu tiên chủ động lên tiếng, giống như người nghe phải tôi, mà là cái chân của ấy.

      “Hả?”

      “Chỗ da này ở cẳng chân, có phát ra ? Trông khang khác.”

      Đúng là khác, đương nhiên là khác rồi! Xương cẳng chân em vỡ vụn, da chân cũng bị loét hết, vì thế bác sĩ phải lấy da ở mông cấy vào đó, đúng là khác, đương nhiên là khác!

      Mẹ kiếp!

      "Lần đầu nhìn nhận ra đâu.”

      Rốt cuộc tôi chỉ mỗi câu này, cố ghìm cơn giận dữ,

      Chỉ mỗi câu này.

      tôi thấy quá mệt mỏi.

      "Chiếc đinh ở bên trong, cũng lâu rồi quen ạ?”

      " mở để lấy ra, chờ sau khi xương lành hẳn.”

      "Vẫn còn phải mổ nữa cơ ạ?”

      Ai bảo em với con đồng tính chết tiệt kia đua xe làm gì! Mẹ kiếp!

      "ừ*

      "Xấu quá,*

      " Vêt sẹo mờ , bác sĩ dùng chỉ thẩm mỹ khâu cho em"

      "Ý em là bàn chân ấy, còn ngón út nữa, dị tật xấu quá."

      "Ai bảo em với con đồng tính chết tiệt kia đua xe làm gì!"

      nhịn dược, tôi gào lên.

      tôi thấy mệt mỏi quá.

      " xin lỗi."

      "Cảm ơn... cảm ơn Tiểu Vũ giúp em, được ? cậu ấy tên là Tiểu Vũ, đúng nhỉ ?”

      "ừ"

      Cậu ấy tên là Tiểu Vũ, từ lần đầu tiên nhìn thấy ấy, tôi hy vọng cậu ấy có thể gặp em, có thể làm bạn với em, cậu ấy làm người bạn tốt, người bạn tốt có thể giúp đỡ được em, thế nhưng em toàn bận, em bận với cái... thôi bỏ .

      “Làm phiền cậu ấy chăm sóc em như vậy, lại trực tiếp nó lời cảm ơn cậu ấy, em... rất xin lỗi."
      '‘ chuyển lời."

      "Em thực xin lỗi, với cũng vậy.”

      "Đừng nữa"
      Đừng nữa
      chúng tôi im lặng từ viện vô đến nơi ở của Trương Tính, san khi xuống xe, ấy mới :

      "Em nghĩ, em vẫn nên nghỉ học cho xong.”

      "Tại sao?"

      "Dù sao cũng múa được nữa, làm luôn cho rồi biết công việc gì mà người chân yếu có thể làm được nhỉ?"

      Tôi ép mình nghe câu cuối cùng ấy, rồi cố hết sức bình tĩnh hỏi:

      "Dù sao em cũng có thể học cho xong mà?"

      “Thế nhưng tiền viện phí..."

      " nghĩ cách.”

      " số tiền lớn đó.”

      " nghĩ cách cơ mà!"

      Sau đó Trương Tĩnh im bặt, sau đó tôi mới phát cảm xúc của mình lại mất kiểm soát.

      "Có tiền tốt biết bao, nếu như nhà em cũng có tiền chắc thế này..."

      "Nhà Tiếu Vũ cũng có tiền, thế này là sao!"

      Nhà có rất nhiều tiền, nhưng tại vẫn thế này sao! Có tiền làm sao ! Mẹ kiếp!

      "Em xin lỗi"

      " dìu em lên tầng.”

      Hít hơi sâu, tôi .
      Lên tầng.

      "chúc mừng sinh nhật.”

      “Hả?"

      “Ngày mai sinh nhật , chẳng phải thế sao? "

      “Vì thế em mới muốn hôm nay xuất viện, nghe sinh nhật trong bệnh viện đen lắm.”

      có tin cái này đâu.”

      “Tiếu Ngạn, đừng giận em nữa được ? Trông bộ dạng lúc cáu, em sợ lắm.”

      " giận em.”

      "Vâng."

      ‘‘Trương Tĩnh!”

      “Dạ?"

      “Dừng chơi với Cảnh Cảnh nữa, coi như đó là món quà mừng sình nhật , được ?”

      "..."

      Thở dài tiếng, Trương Tĩnh gật đầu, nhưng vâng.

      Tôi coi như là ấy vâng.

      Xuống nhà, khởi động xe, trong khi chờ nóng máy, tôi gọi điện cho Tiểu Vũ và Tiêu Khải Hiên, tôi hẹn bọn họ đầm Nhật Nguyệt, Tôi quên chúng tôi hẹn nhau ngày nào đó chơi đầm Nhật Nguyệt, tôi quên chúng tôi cứ mãi được vì Trương Tĩnh mãi có thời gian, tôi quên hai người họ rất muốn đầm Nhật Nguyệt, tôi quên bọn họ nhắc chuyện này nữa là vì mãi thấy tôi đả động gì đến nó.


      Tôi quên ngày mai tôi phải đem bán chiếc xe này để
      trả món tiền viện phí khổng lồ kia.

      quên.

      Đầm Nhật Nguyệt, nhân ngày cuối cùng còn sở hữu chiếc xe, chúng tôi đầm Nhật Nguyệt, cuối cùng cũng .

      Tôi đón Tiểu Vũ và Tiêu Khải Hiên, đến được đầm Nhật Nguyệt sắc trời cũng từ hoàng hôn chuyển sang tối, có trăng là sáng, trăng tròn.
      Tràng tròn.

      Ngước nhìn vầng trăng tròn bầu trời, tôi nghe thấy mình thế này:

      “Ngắm bình minh phải núi A Lý, ngắm trăng tròn phải tới đầm Nhật Nguyệt, mẹ tôi vậy.”

      Ngắm bình minh phải núi A Lý, ngắm trăng tròn phải tới đầm Nhật Nguyệt. Mẹ tôi vậy. Hồi lúc đặt tôi đùi, mẹ vậy. Mẹ thường đặt tôi ngồi lên đùi rồi kể chuyện hai bố mẹ quen biết và nhau, hai người họ đều thích ra nước ngoài, bọn họ dám máy bay, dám mà cũng cần thiết, họ thấy Đài Loan cái gì cũng có, cái gì cũng đủ rồi, thế nhưng bọn họ bây giờ người ở Tokyo, chân bị ông nội đánh gãy, còn người ở Lục Đảo, chờ đón năm tôi mười tám tuổi ra tù.

      “Thế còn mặt trời lặn sao?”
      Giống như Tiểu Vũ bây giờ, Tiếu Vũ của giờ này phút này “Đương nhiên là vịnh Tây Tử của chúng ta rồi.”

      Vì thế tôi dùng câu trả lời của mẹ để trả lời Tiểu Vũ. “ phải là dòng Ái Hà à?”

      “Dòng Ái Hà? Tại sao?"

      sao, chỉ là tự nhiên nhớ đến thôi.”

      “Nhà máy chẳng phải ở ngay bên dòng Ái Hà đó sao?” “Đúng rồi.” Đúng rồi, tôi . Hơn nữa kể từ khi ra năm mười tuổi, tôi chưa từng quay trở về, tôi thầm nghĩ. Tôi thầm nghĩ, sau đó biết tại sao, tôi bỗng rất muốn cho họ biết bí mật này, dưới trăng tròn bên đầm Nhật Nguyệt, tôi : “Biết ? Người đó phải là mẹ tôi, mà là út của tôi.”

      “Cái gì?”

      “Hồi có rất nhiều chuyện tôi hiểu tại sao, lâu dần thành ra cũng nghĩ là phải hiểu nữa, vì cần thiết, hơn nữa có tìm hiểu cũng ai cho tôi biết, thế nhưng hôm nay, lúc đón các cậu, đột nhiên, tôi nhớ lại rất nhiều chuyện, nhớ lại từ đầu đến cuối, sau đó cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi, bỗng nhiên hiểu ra rồi."

      “Ví dụ như chuyện gì?”

      “Ví dụ như Trương Tĩnh.”

      Tôi trả lời Tiêu Khải Hiên, vốn tôi tưởng cậu ta bóc mẽ hoặc móc tôi mấy câu, thế nhưng cậu ta làm vậy.

      “Tôi hiểu tại sao mình lại ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi tưởng cái đó gọi là tình sét đánh, thế nhưng hôm nay tôi hiểu ra, cuối cùng cũng hiểu ra, có lẽ chỉ là vì tôi nhìn thấy hình bóng mẹ trong con người ấy. Bọn họ thực ... rất giống nhau.”

      Thực rất giống, càng ngày càng giống.

      “Ổ?

      “Mày cười tao mẹ à?”

      “Nể tình hôm nay tâm trạng mày tốt, để dành cười sau.”

      Sau đó chúng tôi cùng cười, cái tên Tiêu Khải Hiên này...

      “Các cậu bao giờ nghe về trăng xanh chưa?”

      “Trăng xanh gì?”

      “Chưa nghe thấy bao giờ.”

      “Ngày 31 tháng Bảy năm 2004, trời xuất trăng xanh.”

      “Oa..”

      “Rồi sao?”

      “Rồi người nhìn thấy trăng xanh, có thể sở hữu hạnh phúc.”

      hay giả vậy?”

      “Thế đợi đến hôm đó chúng ta lại đến đây ngắm trăng xanh được ? Vừa vặn là sinh nhật của tôi và Tiếu Vũ!”

      “Được đấy.”

      “Còn những ba năm cơ, lâu quá.”

      “Nhanh lắm.”

      Thời gian trôi nhanh, mới có hôm nào mà tôi cách cái thuở lên mười xa lắm rồi, chẳng phải vậy sao?

      hiểu sao, khi cưa đổ được Trương Tình, ý nghĩ đầu tiên của tôi chính là đưa ấy đến đây, cho ấy biết truyền thuyết này, vầng trăng xanh này.”

      “Tại sạo?”

      biết, chỉ thấy như vậy nhất định rất tuyệt!”
      “Ý tôi là tại sao ấy đến cơ!”

      “Vì ấy nghỉ ngơi.”

      Tôi nghĩ chắc ấy muốn đến, hơn nữa hôm

      tôi cứ nổi cáu với ấy suốt, tôi biết.

      “Thế vẫn có thể để hôm khác cùng nhau mà.” Tiêu Khải Hiên , rồi lại bổ sung thêm câu: “Đằng nào cũng chờ cả nửa năm rồi, mấy ngày nữa có là gì.”

      Tôi nghe ra ý trách móc trong lời của cậu ta, tôi thấy có lỗi, dù là với Tiêu Khải Hiên hay với Tiêu Vũ.

      “Bởi vì ngày mai tôi phải mang bán xe, kịp nữa.” “Tại sao?”
      “Tiền viện phí, phải bán mới có tiền trả, út tôi nhất định chịu cho tôi nhiều tiền như vậy.”

      Bởi vì cho tôi đủ nhiều rồi, quá nhiều rồi, hơn nữa, người trong gia tộc chúng tôi, bao giờ mở miệng xin.

      “Thế, chúng mình ở đây chờ trời sáng rồi về có được ?”

      Quay đầu lại, chúng tôi cũng ngạc nhiên nhìn về phía người đưa ra lời đề nghị, Tiểu Vũ.

      “Bước sang tuổi mười sáu ở đây, cảm giác chắc chắn rất tuyệt!”

      Tiểu Vũ , nhìn vào tôi, ấy như vậy.
      Last edited: 9/4/17

    3. củ cải

      củ cải New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      6
      CHƯƠNG 10: Chuyển hướng

      TIÊU VŨ HUYÊN

      Lúc Tào Chính Ngạn gọi điện, tôi vật vã trong giấc mơ, giẩc mơ liên quan đến cậu ấy, giấc mơ như truyện tranh thiếu nữ, tỏ mà nghĩ cũng thông.

      Bối cảnh trong giấc mơ là thành cổ ở châu Âu, phía sau thành cổ có cái hồ, bên kia hồ là rừng cây, cậu ấy từ sâu trong rừng tiến lại phía tôi. Ở hai bên bờ hồ, chúng tôi gặp gỡ, quen biết và nhau, trong giấc mơ, tôi là con nhà quý tộc, mà có lẽ còn là công chúa biết chừng, tôi chắc lắm, chỉ chắc rằng trong giấc mơ chúng tôi nhau say đắm, hơn nữa còn vấp phải tình tiết rập khuôn là bị những người xung quanh ngăn cấm. Trong lần ăn trộm, thân phận cậu ấy bị bại lộ, hóa ra trong giấc mơ cậu ấy phải quý tộc mà là tên kẻ trộm, dùng những món đồ trộm dược để huênh hoang về gia thế của minh, cho xứng với thân phận của tôi. Đoạn kết giấc mơ là cậu ấy bị bắt, vẻ mặt của cậu ấy khi bị bắt khống hề hối hận.

      lừa dối em, chỉ lựa chọn cách duy nhất đê’ có thể em.”

      Đến đúng câu này, tôi giật mình tỉnh khỏi giấc mơ quay trở lại thực, trong thực tôi bị đánh thức bởi cuộc gọi đến của Tào Chính Ngạn, trong thực cậu ấy phải kẻ trộm còn tôi phải công chúa, nghe giọng cậu ấy trong thực có vẻ mệt mỏi, con người mệt mỏi ấy yếu ớt hỏi tôi đêm nay có rảnh ? Muốn đầm Nhật Nguyệt chơi, cùng cả Tiêu Khải Hiên nữa.

      “Trương Tĩnh xuất viện rồi à?”

      “ừ, tuy chưa đến lúc, nhưng ẩy nhất định đòi hôm nay xuất viện.”

      “Cậu ấy khá hơn chưa?”

      “Vẫn chưa khá lắm, nhưng,., cũng coi như mở miệng chuyện rổi, cuối cùng.”

      Tôi chưa bao giờ nghe thấy giọng Tào Chính Ngạn yếuớt như vậy, giống như người bị thương là cậu ầy chứ khôngphải Trương Tĩnh.

      Vì thê tôi , OK.

      Tôi OK, cố hết sức để có vẻ miễn cưỡng.

      Thực ra tôi muốn , vì tôi thầy rất khó xử, phải là bởi giấc mơ thiếu nữ đương với cậu ấy vừa rối, mà là vì Tiêu Khải Hiên.

      Chúng tôi thực ra khó xử thời gian rồi, tôi và Tiêu Khải Hiên, hai chúng tôi.

      Tôi nhớ hôm đó sau giờ cơm trưa, cậu ta lái xe của Tào Chính Ngạn đến đón tôi tới bệnh viện như mọi khi, ở xe, Tiêu Khải Hiên đột nhiên buông câu:

      “Cảm giác rất giống mẹ tôi và bố tôi.”

      “Cái gì cơ?”

      “Như thế này này.”

      Tiêu Khải Hiên , sau đó, tiện tay châm điếu thuốc và ấn repeat bài “Ngang ngược” của Tôn Yến Tư. Thực ra tôi rẩt ghét cậu ta hút thuốc xe, mùi thuốc lá làm tôi dễ say xe, Tào Chính Ngạn cũng nghiện thuốc nặng, nhưng cậu ấy bao giờ hút thuốc xe, vì cậu ấy nhận ra điều này, tôi biết là vì có lần cậu ấy trực tiếp hỏi lại tôi rồi sau đó tránh làm vậy, lúc đó Tiêu Khải Hiên cũng ở xe, cũng nghe thấy, thế nhưng cậu ta lại càng cố tình hút thuốc, đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa hai người họ.

      “Bố tôi cũng thường lái xe chở mẹ tôi đến Đài Trung chăm sóc ông ngoại, ông ngoại bị tai biến nằm viện, mấy nămrồi.

      “Ông vẫn khoẻ chứ."

      khỏe được nữa đâu, hơn nữa bây giờ lại còn bị lẫn, nhưng cũng chẳng cách nào, tuổi cao rối mà.”

      “ừm?

      ‘Bố tôi cũng thường quát mẹ tôi?

      “Hả”

      “ Bố tôi cũng thường quát mẹ tôi." Tiêu Khải Hiên nhắclại lần nữa, “ Thế nhưng họ thực ra rât thầm thiết, Bố tôi chỉ trêu vậy thôi, mẹ tôi cũng biết thế?”

      với tôi chuyên này làm gì? Tôi thầm nghĩ.

      ‘Bố tôi rất thương mẹ, tuy rất gia trưởng, nhưng là người thương vợ?

      ‘ừm?

      ‘Tôi cũng vậy?”

      “Hả?"

      “Tôi cũng chỉ trêu vậy thôi? Nhìn thẳng về phía trước đẫy gượng gạo, Tiêu Khải Hiên giống như gỉảỉ thích gì dó, gắng sức : “Tôi thường gào lên với cậu, tôi biết, nhưng thực ratôi chỉ đùa thôi, cậu có thấy đáng ghét lắm ?"

      Đáng ghét lắm.

      “Cũng bình thường, quen rồi?

      Toi , sau đó bỗng nhớ lại năm dó bên bờ suối Dã, Tào Chính Ngạn từng vê' Tiêu Khải Hiên:

      - Hai chúng tôi cùng loại. Trông CẬU ta phỉ phỉ vậy thôi, chứ thực ra chỉ là cố tỉnh giả vờ như vậy đề lừa mọi người.

      -Tại sao phải vậy?

      -Vì để bảo vệ bản thân.

      Định thần lại, tôi nghe thấy Tiêu Khải Hiên hỏi:


      " Cảm thấy chúng mình có giống nhau ?"

      Tôi chết đứng.

      “Tôi... phát thực ra tôi rất thích những lúc chỉ có tôi và cậu, à, khá là thích những lúc chỉ có tôi và cậu"

      "Cậu sao?"

      " Tôi cái gì?"

      "Cậu có thích tôi ?"

      Tôi biết phải trả lời thế nào, tôì ước gì lúc này có Tào Chính Ngạn ở đây, nếu gìờ cậu ấy ở đây, Tiêu Khải Hiên tự nhiên mấy lời kỳ quặc này đâu nhỉ? Nếu cậu ấy ở đây, cậu ấy biết làm thế nào hóa giải bầu khí này

      " Tôi thích cậu lâu lắm rồi, từ khi cậu vẫn chưa là Tiếu Tồn Yến Tư, tôi thích cậu rồi, cậu, nhận ra sao?”

      , từng nghĩ phải nhận ra.

      *Thôỉ, coì như tối chưa gì?’

      " Tôi thích người rồi? Khi Tồn Yến Tư bắt dầu hát lại bài * Ngang ngược*, tôi nghe thấy mình như vậy "Cậu ấy có người yệu rôì, vì thế tôi..,"

      Tiêu Khải Hìên thô lỗ ngắt lời tôi, sau đó im lặng. Trong khí im ìm khó xử ấy, chỉ còn giọng hát cao vút của Tồn Yên vẫn hát hát lại bài " Ngang ngược"


      Cố chấp có gọi là cầu quá đáng hay - cho ai cũng đâu thấy kết quả.

      Cuối cùng cũng lưạ chọn buông tay- dùng chốn tránh để tìm cảm giác lạc lối

      Em thích nghe nhạc - những bài ca rung động lòng người để thấy là đúng

      Lời: Hà Khởi Hoằng Nhạc: Tôn Yến Tư

      Vốn tưởng rằng khó xử này cứ thế qua , ngày hôm sau Tiêu Khải Hiên quay trở lại là Tiêu Khải Hiên phỉ phỉ bất cần khi xưa, vẫn cứ gào lên với tôi giả vờ như có chuyện gì, hơi tí lại gào lên mắng tôi ngu chê tôi đần, cố tình làm những chuyện tôi ghét để chọc tức tôi, thỉnh thoảng nghĩ ra vài trò bẫy tôi, chừng còn tự giễu mấy lời tỏ tình hôm qua là do cậu ta say, hoặc phân bua mình chỉ diễn kịch thôi, chờ tôi mắc lừa để chế nhạo tôi giàu trí tưởng bở, đúng là dễ lừa... Thế nhưng cậu ta làm vậy, làm gì hết, hôm đó, cậu ta vẫn lái xe đưa tôi về như mọi khi, xe cậu ta lời nào, giận dỗi đến nhạc cũng buồn bật, sau đó...

      Sau đó là nửa đêm, 3 giờ sáng, tôi nhớ rất . 3 giờ sáng, tôi nhận được điện thoại của Tiêu Khải Hiên, đầu dây bên kia cậu ta ràng say ngất, trong cơn say cậu ta hỏi bằng giọng khản đặc:

      “Là Tào Chính Ngạn, đúng ?"

      “Cái gì?”

      Tôi rất buồn ngủ, tôi tưởng mình mơ.

      “Người mà cậu thầm ấy, là Tào Chính Ngạn đúng ?”

      “Này! Có thể để mai được ? Tôi buồn ngủlắm."

      “Tại sao cậu tôi!”

      “Tiêu Khải Hiên...”

      Tiêu Khải Hiên say bí tỉ nghe thấy bất cứ câunào của tôi, Tiêu Khải Hiên say bí tỉ chỉ nhắc nhắc lại câu : Tại sao cậu tôi

      Tại sao cậu lại tôi?

      Thực ra tôi muốn hỏi lại như vậy.

      Vào cái đêm Khải Hiên say bí tỉ ấy, tôi hề ngắtđiện thoại của cậu ta, mà chỉ yên lặng ở đầu dây lắng nghe cậu ta. ở bêncậu ta, và còn, ngưỡ ng mộ cậu ta.


      Tại sao cậu tôi ?


      Tôi còn nhớ cuộc điện thoại lộn xộn ấy cuối cùng kết thúc thế nào tôi chỉ nhớ hôm sau chúng tôi đều đến bệnh viện, mà Tào Chinh Ngạn cũng hỏi, có thể cậu ấy cho rằng chúng tôi đều bận việc gì đó, cũng có thể trong đầu cậu ấy chỉ có Trương Tĩnh, chứ chẳng nhét nổi chúng tôi, vậy thôi.

      Sau đó Tiêu Khải Hiên chủ động nhắn tin xin lỗi, cuối tin nhắn cậu ta hỏi tôi có còn là bạn bè được ? Cóchứ ,đươngnhiên vẫn là bạn bè chứ, sau khi gửi tin trả lời, Tiêu Khâi Hiên lái xe xuất trước cổng nhà tôi, còn tôi từ ngoài gật đầu với cậu ta rồi lên xe, đến bệnh viện.

      Lựa chọn vờ như tất cả chuyện này chưa từng xảy ra, đây là giao ước thầm lặng của chúng tôi, điều thầm lặng chỉ có giao ước, mà còn cả mối quan hệ giữa chúng tôi.

      nặng nề thầm lặng.


      Đó là lần cuối cùng chúng tôi cùng nhau đến bệnh viện thăm Trương Tĩnh, hôm đó Tiêu Khải Hiên cậu ta tạmthời có việc nên chắc đến được nữa, Tào Chính Ngạn nghe xong cũng hỏi gì nhiều, chỉ lời cảm ơn, thực rất cảm ơn, câu ấy nhấn mạnh. Còn tôi cũng hỏi gì, vì tôi nghĩ tôi biết lý do tại sao.

      Có thểlà cậu ấy tạm thời muốn nhìn thấy mặt tôi, chỉvậythôi.

      Cuối buổi hôm ấy, Tào Chính Ngạn muốn mời chúng tôi ăn cơm để tỏ lòng cảm ơn, nhưng Tiêu Khải Hiên thẳng thừng từ chối, vốn tôi tưởng cậu ta tức, vẫn tức, tức tôi, nhưng hôm đó trong xe đường quay về, Tiêu Khải Hiên lại lời xin lỗi, đầu tiên tôi tưởng cậu ta xin lỗi vì cuộc điện thoại đêm hôm trước, nhưng phải, cậu ta xin lỗi vì từ chối bữa tối của chúng tôi.

      “Tào Chinh Ngạn gần đây có vẻ kẹt.”

      “Hả?”

      “Cậu âấ y , cậu ấy chẳng đâu, là tôi cảm thấy vậy thôi.”

      “ừm.”

      Vì thế tôi phát ra, Tiêu Khải Hiên bê' ngoài vô tâm nhưng thực ra tâm tư lại rất tinh tế, có lẽ đúng như lời Tào Chính Ngạn từng : Trông cậu ta phỉ phỉ vậy thôi, chứ thực ra chỉ là cố tình giả vờ như vậy để lừa mọi người.

      Tại sao tôi cậu ta?

      Đó là lần đầu tiên kể từ khi ba chúng tôi quen nhau, ai đường ấy, liên lạc.


      Đến tận khi Tào Chính Ngạn gọi điện cho tôi, giọng yếu ớt hỏi tôi có đầm Nhật Nguyệt , tôi thấy khó xử, tôi biết phải đối diện với Tiêu Khải Hiên như thế nào, tôi rất cậu ta chuyện hôm đó cho Tào Chính Ngạn, tôi sợ cậu ta đoán được người tôi thầm là Tào Chính Ngạn rồi đem ra, tôi...

      Tôi nghe thấy mình OK.

      Vẫn muốn gặp cậu ấy.

      Tào Chính Ngạn.

      Đầm Nhật Nguyệt, ba người, mỗi người tâm trạng.

      “Ngắm bình minh phải núi A Lý, ngắm trăng tròn phải tới đấm Nhật Nguyệt, mẹ tôi vậy.”

      Trong khí tĩnh lặng, Tảo Chính Ngạn , giống như đọc mấy cầu vè.

      “Thếcòn mặt trời lặn sao?”

      Cậu ấy cười, Tào Chính Ngạn vừa cười vừa trả lời:

      “Đương nhiên là vịnh Tây Tử của chúng ta rồi.”

      phải dòng Ái Hà à ?

      phải là dòng Ái Hà à?”

      “Dòng Ái Hà? Tại sao?”

      sao, chỉ là tự nhiên nhớ đến thôi.”

      “Nhà mày chẳng phải ngay bên dòng Ái Hà đó sao?”

      “Đúng vậy.”


      Nhìn hai người bọn họ chuyện qua lại, tôi thầm nghĩ chắc Tiêu Khải Hiên chưa chuyện hôm đó cho cậu ấỵ! Tôinghĩ vậy.

      “Biết ? Người đó phải là mẹ tôi, mà là út của tôi.”

      “ Cái gì?”

      “Hồi có rất nhiều chuyện tôi hiểu tại sao, lâu dần thành ra cũng nghĩ là phải hiểu nữa, vì cần thiết, hơn nữa có tìm hiểu cũng ai cho tôi biết, thế nhưng hôm nay, lúc đón các cậu, đột nhiên, tôi nhớ lại rất nhiều chuyện, nhớ lại từ đầu đến cuối, sau đó cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi, bỗng nhiên hiểu ra rồi."

      “Ví dụ như chuyện gì?”


      “Ví dụ như Trương Tĩnh.”

      Tào Chính Ngạn , thở dài “Tôi hiểu tại sao mình lại ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi tưởng cái đó gọi là tình sét đánh, thế nhưng hôm nay tôi hiểu ra, cuối cùng cũng hiểu ra, có lẽ chỉ là vì tôi nhìn thấy hình bóng mẹ trong con người ấy. Bọn họ thực ... rất giống nhau.”

      “Ổ.”

      “Mày cười tao mẹ à?”

      “Nể tình hôm nay tâm trạng mày tỗt, để dành cười sau.”

      Sau đó chúng tôi cùng cười, cười mà lòng chua xót, tại sao chúng tôi thể mãi như thế này chứ?

      “Các cậu bao giờ nghe về trăng xanh chưa?"

      “Trăng xanh gì?”

      Chưa nghe thấy bao giờ?”

      “Ngày 31 tháng Bảy năm 2004, trời xuất trăng xanh.”

      “Oa”

      “Rồi sao?”

      “Rồi người nhìn thấy trăng xanh, có thể sở hữu hạnh phúc.”

      hay giả vậy?”

      “Thế đợi đến hôm đó chúng ta lại đến đây ngắm trăng xanh được ? Vừa vặn là sinh nhật của tôi và Tiếu Vũ!”

      “Được đấy.”

      “Còn những ba năm cơ, lâu quá.”

      “Nhanh lắm.” Rất nhanh. “ hiểu sao, khi cưa đổ được Trương Tình, ý nghĩ đầu tiên của tôi chính là đưa ấy đến đây, cho ấy biết truyền thuyết này, vầng trăng xanh này.”“Tại sao?”

      biết, chỉ thấy như vậy nhất đinh rất tuyệt!”

      “Ý tôi là tại sao ấy đến cơ!”

      “Vì ấy nghỉ ngơi.”

      Bởi vì ấy nghỉ ngơi, Tào Chính Ngạn trả lời quá nhanh, nhanh đến mức giống như cái cớ.

      Bọn họ lại cãi nhau rồi sao?



      “Thế vẫn có thể để hôm khác cùng nhau mà.” Tiêu Khải Hiên , rồi lại bổ sung thêm câu; Đằng nào cũng chờ cả nửa năm rồi, mấy ngày nữa có là gì.”

      “Bởi vì ngày mai tôi phải mang bán xe, kịp nữa."

      “Tại sao?”

      Tiền viện phí, phải bán mới có tiền trả, cồ út tôi nhất địnhkhông chịu cho tôi nhiều tiền như vậy.”

      Tiêu Khải Hiên đoán sai...

      “ Thế, chúng mình ở đây chờ trời sáng rồi về có được ? ”

      Quay đầu lại,bọn họ cùng ngạc nhiên nhìn về phía người đưa ra đề nghị là tôi.

      “Bước sang tuổi mười sáu ở đây, cảm giác chắc chắn rất tuyệt!”

      Tuy có trăng xanh, nhưng... ừm, cảm giác nhất định rất tuyệt.

      Hôm đó sau khi từ đầm Nhật Nguyệt trở về, Tào Chính Ngạn muốn đưa Tiêu Khải Hiên vềtrước rồi đưa tôi về, lần này Tiêu Khải Hiên hề ý kiến ý cò, thậm chí thề bất cứ thái độ nào qua nét mặt, khác hẳn lần chúng tôi từ giếng Hầu Tham trở về.

      Vẫn là hành trình chưa đến mười phút xe, chỉ khác là chúng tôi bước sang tuổi mười sáu.

      ngờ người cuối cùng ngồi với tôi chiếc xe này lại là cậu, hờ hờ.”

      Sao?

      “Chiếc xe này, món quà sinh nhật lần thứ mười lăm của tôi, đưa cậu về nhà xong, tôi lái bán luôn.”

      Cậu vốn hy vọng đó là Trương Tĩnh đúng ? Tôi thầm nghĩ, nhưng hỏi, câu hỏi của tôi động chạm đến nỗi đau.

      “Thế cậu về nhà bằng cách nào?”

      "Gián đưa tôi về, còn cái xe họ cậu ấy giúp xử lý, ấy mở gara sửa xe, giúp tôi bán cho được giá.”

      “Tuyệt .”

      “Hơ, hình như cậu rất thích câu này nhỉ?”

      “ừm...”

      “Cảm giác rất hay ấy, mỗi lần cậu câu này, tôi thực có cảm giác mọi chuyện tốt đẹp.”

      Tuyệt ...


      “Này ! Chỉ còn hai ngã tư nữa thôi.”

      "Sao?"

      “ Có thể chotôi mấy câu sến sến chútkhông? Trong khoảng haitưngãcuốicùng sở hữu chiếc xe này?"

      "Được chứ?"

      " Kẻ lưu lạc trong tình ."

      " Gì cơ?"

      " ừm, dạo này tôi luôn có cảm giác như vậy, tôi giống như kẻ lưu lạc trong tình .”

      kẻ lưu lạc trong tình , cậu ấy , dạo này cậu ấy thường thất thần ngắm Trương Tĩnh, rồi cảm thấy rất thực rằng,vẫn ở bện cạnh ấy, nhưng ở trong tình của ấy, có lúc cậu ấy thậm chí còn bốc đồng định lay Trương Tĩnh nằm trêngiường bệnh dậy, hỏi xem ấy có thực cậu ấy hay Tại sao lại cậu ấy? Là cậu ấy hay dựa dẫm vào cậu ấy?

      Mình lưu lạc trong tình , cậu ấy nhắc lại lần nữa, lưu lạc giữa , người đưa đò.

      “Buồn cười , hóa ra thất tình đúng là có thể khiến cho con người trờ nên sến chịu được.”

      “Các cậu chia tay rồi à?”

      ", thế nhưng lạ lắm, tôi lại có cảm giác thất tình, sao lạ thế nhi?”

      "…”

      “Tiểu Vũ”

      "Cậu có thể… lại câu ‘tuyệt lần nữa ? Coi như là cổ vũ tinh thần cho tôi. được ?

      Được, tất nhiên là được chứ.

      “Tuyệt .”

      “Ha ha, ngốc quá.”

      Ngốc quá, cậu ấy , lẩm bẩm mình, chỉ có điều tôi biết là cậu ấy chính mình hay tôi.

      Ngốc quá.

    4. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      @củ cải chào bạn, mình là BQT của box XB, bạn cho mình hỏi truyện này được post hoàn chưa bạn?
      Hằng Lê thích bài này.

    5. củ cải

      củ cải New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      6
      @Màn Thầu truyện này mình tiếp tục post cho đến khi hoàn ạ, còn tại chưa hoàn

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :