1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Điều em cần chỉ là một vòng tay ôm - Tào Quất Tử

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. củ cải

      củ cải New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      6
      Chương 3: Hẹn ước

      Tôn Yến Tư

      "Trời tối đen"

      Khởi điểm ta quen nhau.

      TÀO CHÍNH NGẠN

      "Tiểu Ngạn, câu này chỉ lần thôi, vì thế cháu phải nghe, phải nhớ cho kỹ, rồi lúc nào cũng phải nhắc nhở bản thân mình." chuyến tàu rời khỏi Cao Hùng, út rất nghiêm túc, "Kể từ ngày hôm nay, bắt đầu từ ngôi nhà mới này, cháu là con của , phải là độc đinh của gia tộc, cháu được giống ông nội, cũng được giống bố cháu, gây chuyện, đánh nhau, thậm chí là..." Nghĩ lát, út quyết định rút lại lời định , "Cháu phải ngoan, hiểu ?"

      "Tại sao ạ?"

      "Nếu cần cháu nữa, cháu tìm được mẹ, cũng thể về Cao Hùng, cháu trở thành trẻ mồ côi, như vậy đấy."

      Như vậy đấy.

      Trong vòng bốn năm, sau tuổi lên mười.

      Bất kể về vóc dáng hay tính cách, tôi đều già dặn hơn những đứa trẻ cùng tuổi khác, tôi nghĩ cái trước là do di truyền, còn cái sau là nhờ cách dạy bảo của út, trong mấy năm tôi từ mười đến mười bốn tuổi.

      Lúc cùng chuyển đến vùng nông thôn bé này vào năm mười tuổi, chiều cao của tôi là 1m68, và tôi rất hứng thú với món quà sinh nhật út tặng.

      Haruki Murakami. Phía Nam biên giới, phía Tây mặt trời.

      "Đây là cái gì ạ?"

      "Sách, sách hay đấy."

      "Ồ."

      Trợn mắt nhìn quyển sách có cái tên kỳ quặc này.

      "Viết về cái gì đấy ạ?"

      muốn làm út buồn, tôi đành phải vờ hứng thú hỏi.

      "Con , và nỗi đơn."

      Con và nỗi đơn. út , sau đó đến bản thân tôi cũng ngờ, tôi lại mở nó ra đọc.

      Đọc, và mê mẩn.

      Tôi cảm giác trong quyển sách như có gì đó nắm lấy tôi.

      Khi các bạn cùng lớp gọi bạn gọi bè lao ra sân vận động chơi trò chơi sau giờ tan học, tôi lại mình chạy đến phòng đọc để đọc Haruki Murakimi, đọc mạch từ đầu đến cuối, tôi hiểu sao phòng đọc bé ở vùng quê hẻo lánh này lại có thể bày nguyên cả bộ Haruki Murakimi? Tôi ngờ rằng chỗ sách ấy đều do út, người dạy cấp ở đây quyên góp, có điều dù sao cũng chẳng liên quan gì tới tôi.

      Tôi đọc Haruki Murakimi, bắt đầu từ năm mười tuổi, và đúng như lời út, trong sách có rất nhiều điều tôi thể cắt nghĩa, nhưng tôi nghĩ cũng chẳng thành vấn đề, vì đọc sách khiến tôi cảm thấy an toàn, cũng khiến tôi nhìn thấy thế giới khác: Nhật Bản.

      "Đừng gọi cho mẹ cháu nữa, Tiểu Ngạn. Mẹ nhận được đâu."

      hôm, thấy tôi vẫn cứ cố chấp đòi gọi điện cho mẹ, út dừng được như vậy, đó là trong rất ít lần chịu với tôi về mẹ, có lẽ là ông nội hạ lệnh giữ kín mồm miệng, tôi nghĩ vậy.

      "Sao lại biết ạ?"

      "Vì giúp đưa mẹ cháu lên máy bay, đừng cho ông nội biết nhé."

      "Tại sao ạ?"

      "Vì ông nội đủ ghét rồi, nếu để ông biết chuyện này nữa, chắc chắn ông đánh gãy chân ." Đánh gãy chân , út , khi câu này, vẻ mặt kinh hoàng như thể vừa lỡ mồm, đổi chủ đề cách hoàn hảo: "Nhân vật nữ chính trong quyển sách ấy cũng là bị tật ở chân."

      "Cũng ý ạ?"

      "Phía Nam biên giới, phía Tây mặt trời."

      út trả lời chẳng liên quan đến câu hỏi, rồi từ nụ cười của , tôi hiểu rằng chủ đề này được đặt dấu chấm hết.

      Cũng.

      Mẹ.

      Đặt dấu chấm hết.

      Haruki Murakimi.

      Mẹ Nhật.

      Ông nội ra lệnh giữ kín mồm miệng.

      có tật ở chân.

      Hình như vào năm lớp 7, môn Ngữ văn có đề bài tập làm văn là "Chí hướng của tôi", lúc đó tôi chẳng buồn suy nghĩ, viết luôn chí hướng của mình trong tương lai là làm nhà văn, hơn nữa còn là nhà văn giỏi như Haruki Murakimi, với cả, Nhật tìm mẹ.

      Kết quả sau khi bài văn được sửa và trả lại, lời nhận xét của thầy phải giỏi quá hay cố lên, mà lại là giữ tôi lại lớp sau giờ tan học để chuyện riêng.

      "Tìm mẹ? Mẹ em chẳng phải dạy Lịch sử ở đây hay sao?"

      Đó là út chứ phải mẹ em, tôi thầm nghĩ.

      "Hay là Tào sau này Nhật?"

      Trông thầy có vẻ rất lo lắng, tôi ngờ thầy thầm út.

      " phải ạ, em có hai người mẹ, người ở Nhật."

      Nghe câu này, thầy ngẫm nghĩ lát rồi lắc đầu khó hiểu. Thiếu niên đơn cổ quái, tôi đoán đây có lẽ là ý nghĩ của thầy lúc đó.

      "Em cao thế này chơi bóng rổ đáng tiếc quá, có hứng thú tham gia vào đội bóng rổ của trường do thầy dẫn dắt ?"

      Tôi lắc đầu.

      Năm đó chiều cao của tôi là 1m75.

      Có lẽ vì lý do chiều cao, từ trước đến nay, tôi liên tục bị các hỏi thông tin cá nhân, mỗi lần gặp phải tình huống như vậy, tôi luôn thân thiện đồng ý, viết ra thông tin cá nhân của mình, lại còn rất lịch hỏi lại thông tin cá nhân của ấy để bày tỏ thiện ý cũng như giúp ấy bớt căng thẳng, về điểm này tôi bốc đồng gây rối như các cậu con trai khác, tôi nghĩ mình như vậy rất phù hợp với kỳ vọng của út.

      "Tiểu Ngạn phải ga lăng nhé."

      út , lần này hiếm hoi tôi cần hỏi tại sao, chủ động giải thích:

      " được làm con khóc, phải làm con cười, bởi vì trách nhiệm của con trai là bảo vệ con ."

      Khi con cười là đáng nhất. út , tôi đồng ý, bởi vì út lúc nào cũng nở nụ cười môi, sau khi rời bỏ gia tộc, trở nên vui tươi hơn rất nhiều. Tôi đồng ý, thế nhưng tôi với út là, tôi thầm từ rất lâu rồi, ấy hay cười, ấy tên là Trương Tĩnh.

      Trương Tĩnh là bạn học lớp bên cạnh lớp tôi hồi tiểu học lẫn cấp hai, Trương Tĩnh hay cười, hơn nữa ấy rất cao, mỗi lần nhìn ấy từ xa, tôi hay tưởng tượng sau này ấy lớn lên chắc cao gầy vào hấp dẫn như mẹ!

      Hấp dẫn, đúng vậy, hấp dẫn.

      đúng ra Trương Tĩnh phải kiểu người đẹp điển hình, thậm chí nếu có hỏi: "Bạn thấy ai là xinh nhất trường?" Có lẽ trong mười người chỉ mình tôi trả lời là Trương Tĩnh, , thậm chí đến tôi cũng cho rằng Trương Tĩnh là xinh nhất trường. Thế nhưng hiểu sao, con người Trương Tĩnh lại mang sức hấp dẫn đặc biệt của riêng ấy, cái này liên quan đến vẻ đẹp bên ngoài, mà là sức hấp dẫn cá nhân, phải đẹp nhất, nhưng lại đặc biệt nhất.

      Trương Tĩnh như vậy, đương nhiên có cả đám bạn trai theo đuổi, thế nhưng chưa bao giờ nghe ai thành công, mà ngược lại những câu đồn đại ác ý như "Trương Tĩnh là les" ai ai cũng nghe ít lần.

      ai cưa được Trương Tĩnh, đến tận kỳ nghỉ hè năm lớp 8.

      Tôi nhớ rất , về kỳ nghỉ hè năm đó, và cả mùa hè năm đó nữa.

      cách chính xác chuyện xảy ra ngay hôm trước kỳ nghỉ hè, hôm đó vừa hết giờ học, tôi theo thói quen lấy quyển truyện Haruki Murakami trong ngăn bàn ra đọc, tôi còn nhớ rất mình đọc đúng quyển Phía Nam biên giới, phía Tây mặt trời, nhớ là lần thứ mấy đọc lại, nhưng tôi vẫn ấn tượng đọc đến đoạn nhân vật nam chính Hajime kể lại chuyện mình cùng nhân vật nữ chính ngồi trong phòng khách nghe nhạc, thằng con trai đầu gấu nhất lớp bỗng tiến về phía tôi, cầu tôi ra căng tin mua nước ngọt cho nó.

      có phải do đọc sách say sưa quá hay mà lúc đó tôi biết lấy đâu ra dũng khí, trả lời nó: "."

      "Mày cái gì?"

      "Tao ."

      Sau đó nó tức giận hất tung chiếc bàn của tôi, chỉ thẳng mặt tôi gầm lên:

      "Mày đường cẩn thận đấy! Tao gọi hội tẩn chết mày!"

      Và cả:

      "Đừng tưởng mẹ mày là giáo viên mà tao dám đánh nhé! Tao đánh cả mẹ mày luôn!"

      Chính vào lúc này, trong người tôi có gì đó bị đánh thứ , tôi nhớ lại vụ đánh nhau năm mười tuổi, những giọt máu, những mảnh kính vỡ, còn cả khuôn mặt kinh hoàng đó nữa.

      Tôi tự nhủ được quay lại làm con người ngày xưa.

      Tôi, sợ hãi.

      Sợ nó thực gọi hội đến tẩn tôi, sợ hơn nữa là, mình lại quay về làm mình ngày xưa, quay về làm đứa cháu độc đinh của gia tộc xã hội đen.

      Tôi sợ dòng máu xã hội đen chảy trong cơ thể mình.

      Sợ hãi.

      Bản mặt thằng ấy cùng lời cảnh cáo của nó ngày ngày đều ra trước mắt tôi, ăn cơm tôi cũng nhớ đến nó, ngủ tôi cũng mơ thấy nó, đến cả tiểu tôi cũng sợ nó đột ngột xông vào đánh tôi, đánh chúng tôi. Suốt kỳ nghỉ hè tôi dám ra khỏi cửa bước, vì sợ gặp nó đường, tôi thậm chí sợ ngày nào đó nó thực gọi hội đến đánh cháu tôi, tôi sợ mình lại trở thành con người ngày xưa.

      Tôi thậm chí sợ vẻ mặt thất vọng của út, tôi sợ út cần tôi nữa, như vậy tôi trở thành trẻ mồ côi, tôi thậm chí có cách nào để tìm mẹ, vì út là người duy nhất biết mẹ ở đâu, tôi...

      Từ tận đáy lòng tôi thấy sợ hãi.

      Cho đến tận ngày 31 tháng 7 ấy.

      Tôi nhớ rất , hôm đó là sinh nhật tôi, út hào hứng muốn dẫn tôi núi Kiếm Hồ chơi để chúc mừng, lúc đầu tôi từ chối, từ chối ra khỏi nhà, vì tôi sợ ra ngoài bị thằng đó chặng đường, tôi thậm chí sợ nó cũng có mặt ở núi Kiếm Hồ, tôi sợ vô cùng.

      Đến tận khi vẻ mặt ngơ ngác hiểu chuyện gì của út xuất trước mắt tôi.

      Trong ánh mắt của út, tôi bỗng hiểu ra.

      Đột nhiên hiểu ra.

      Bởi vì trách nhiệm của con trai là bảo vệ con mà.

      Tôi phải trở nên mạnh mẽ, tôi phải dũng cảm hơn, tôi phải bảo vệ con , đúng sao?

      Và thế là hôm đó chúng tôi vẫn ra khỏi nhà đến núi Kiếm Hồ chơi, chơi rất xõa, hơn nữa hề gặp thằng đó, để mà bị đánh cho trận gãy chân. Sau đó, đến tôi cũng thấy làm lạ, tối hôm về ngủ, cảm giác của tôi phải thở phào nhõm mà là rất xấu hổ.

      Tôi thấy xấu hổ vì nhu nhược của mình.

      Hôm sau tỉnh dậy, tôi lập tức cất ngay Haruki Murakami vào ngăn kéo khóa lại, tiếp theo tôi cầm lấy quả bóng rổ, ra ngoài, ra ngoài chơi bóng rổ, tập như điên, luyện như dại, bởi vì, tôi phải trở nên mạnh mẽ. Hôm đó tôi phá được mấy quả bóng của các bạn, họ bị tôi phá bóng dễ chịu chút nào, nhưng vì thế mà tôi phát : Hóa ra trở nên mạnh mẽ là chuyện an toàn nhất đời.

      Sau khi về nhà, tôi cố tình ăn nhiều hơn, thậm chí còn mua tạ rồi trốn trong phòng thầm tập luyện, cả mùa hè qua , chiều cao của tôi nhích lên 1m77, cơ bắp cũng trở nên săn chắc mạnh mẽ, còn nữa, tôi bắt đầu kiếm người đánh nhau. Bắt đầu đánh từ thằng gầy gò bé nhất, có lí do, cần nguyên nhân, chỉ dựa vào câu: "Nhìn cái gì mà nhìn!"

      Tôi đánh nhau, để chứng minh sức mạnh của mình, và rằng: tôi mới là đại ca.

      Tôi muốn sợ hãi nữa.

      Vào ngày cuối cùng của học kỳ năm lớp 8, tôi hẹn thằng ngày xưa kêu tôi mua nước ngọt thách đấu, chuyện này làm cả trường xôn xao, phải vì tôi dám cả gan thách đấu nó, mà là vì tôi đánh thắng nó, mà trong tay thằng đó có khóa chữ U, còn tôi chỉ tay bắt giặc.

      "Sau này đừng có tùy tiện sai người khác mua nước ngọt."

      Quăng lại câu này, tôi khệnh khạng bỏ .

      Sau kỳ nghỉ đông học lại, tôi là nhân vật tiếng tăm trong trường, hoặc nên là : đại ca cứng nhất.

      Tôi là Vua.

      Còn nữa, tôi thành công cưa đổ được Trương Tĩnh, khó tán nhất trường, Trương Tĩnh. Tôi thực cảm thấy có gì là mình làm được, thực có gì là thể, tôi tìm được cách sống đúng là mình, cách mình đáng ra nên sống.

      Tôi vốn là vậy, cháu độc đinh của gia tộc xã hội đen.

      Còn út, rất thất vọng. Rất thất vọng, nhưng gì, tôi nghĩ có lẽ chỉ là vì út hiểu rằng: Cuối cùng tôi cũng thể che đậy được dòng máu chảy trong cơ thể mình.

      "Định mệnh."

      út hề ruồng bỏ tôi như lời cảnh cáo chuyến tàu hỏa rời khỏi nhà năm tôi mười tuổi, chỉ thở dài, rồi hai chữ định mệnh, chỉ vậy thôi.

      Định mệnh.

      Tôi nghĩ có lẽ vì tôi cũng là mối liên hệ duy nhất giữa và gia tộc! Mặc dù hai người chúng tôi ai còn liên lạc với gia tộc.

      Dù vậy.

      Đó là hôm trời mưa, tôi nhớ rất .

      Hồi đó tôi bắt đầu xe máy học, có lần bị thầy giám thị bắt, tôi thầm nghĩ trò này vui quá, rồi vặn hết ga, phóng xe cho thầy đuổi, cứ như đua xe với thầy, chúng tôi đuổi nhau vào tận trong trường gây xôn xao toàn trường, chúng tôi phóng lên tận góc báo ngày hôm sau trong mục xã hội.

      Vào đúng hôm lên báo, mặt tôi muốn nể mặt chủ nhiệm phụ trách kỷ luật, nhưng mặt khác vẫn tự giác cứ xe máy đến trường, hôm đó trời mưa rất to, to như trút nước. Trong cơn mưa to đó, tôi nghe thấy tiếng [bad word], dừng xe lại, tôi tò mò nhìn về phía phát ra thanh ấy, trông thấy thằng rất phỉ đứng bên cạnh cột điện, vẻ mặt tan nát, tôi nhận ra nó là Tiêu Khải Hiên ở lớp 16, vì nó thực rất phỉ, nên lòng muốn tẩn nó cũng khó, mà quả có lần nó ngang qua lớp tôi, ngay lập tức chúng tôi cầm ghế ném về phía nó, rồi xông vào đánh nhau.

      Lần đó, nó bị chúng tôi đánh gẫy ba chiếc xương sườn.

      "Mày làm cái gì thế?"

      "Mẹ kiếp! Bố mày hôm nay có tâm trạng đánh nhau với mày."

      "Làm sao?"

      "Thuốc lá của tao ướt rồi."

      Tiếp đó tôi được biết, thằng này tuy cũng thuộc thành phần bất hảo trong trường, nhưng ở nhà lại chấp nhận làm con trai ngoan, là loại con trai ngoan mà mẹ có thể kiểm tra cặp, là loại con trai ngoan mà nếu mẹ biết nó hút thuốc khóc hết nước mắt, vì thế hôm nào sau khi tan học nó cũng giấu thuốc ở cây cột điện số 7 đường , sau đó về nhà làm con ngoan, hôm sau khi học, lại mang thuốc đến trường hút cho , mà nếu hôm đó trời mưa thuốc của nó bị ướt hết, cả ngày hôm đó tâm trạng của nó tồi tệ đến mức chỉ muốn gục xuống bàn ngủ vùi.

      "Tại sao lại là cây cột điện số 7?"

      "Lucky 7 mà."

      "Vớ vẩn."

      "Mày có ?"

      "Thuốc á?"

      "Chả thuốc gì? lẽ cơm hộp à?"

      "Ở đây á? Mưa to lắm đấy."

      "Cũng đúng." Vẻ rất buồn rầu, nó nghĩ lát, rồi sau khoảng bảy giây, nhe ra nụ cười rất phỉ mà người khác nhìn thấy chỉ muốn đấm cho mấy phát.

      "Mày đánh bi a ?"

      "Đánh chứ."

      "Thế này , tao mời mày đánh bi a, mày mời tao hút thuốc, thế nào?"

      " tồi."

      Thế là tôi để nó ngồi lên yên sau, quay đầu xe, chúng tôi học mà đánh bi a, đó là khởi điểm tình bạn của chúng tôi, hôm đó, Tiêu Khải Hiên thắng liền mấy ván.

      Nó đánh nhau thua tôi, nhưng đánh bi a thắng tôi.

      Lần nào cũng vậy.

      "Ê! Trương Tĩnh là gấu của mày đó à?"

      Sau khi chúng tôi nhanh chóng trở thành em tốt, có hôm tan học ngồi bên sân vận động hút thuốc, Tiêu Khải Hiên bỗng hỏi tôi câu này.

      "Đúng rồi."

      "Sao mà cưa được vậy?"

      "Làm gì?"

      "Tham khảo."

      "Mày muốn cưa ai?"

      "Cưa đổ rồi với mày."

      "Tại sao?"

      "Nếu mất mặt lắm."

      "Ờ."

      Nghĩ lát, tôi quyết định cho Tiêu Khải Hiên:

      "Đến lớp ấy, tự giới thiệu bản thân, còn nữa, tôi hy vọng cậu làm bạn tôi."

      " mình á? Hay là rủ mấy em cho đỡ run?"

      " mình, vì tao sợ làm ấy sợ."

      Mặc dù thực tế mình tôi cũng đủ làm Trương Tĩnh sợ rồi, thần kinh ấy khá yếu lại dễ bị căng thẳng, đó là chuyện sau này tôi mới phát ra, hoặc nên là chuyện mà tất cả mọi người lúc đó đều phát ra.

      "Chỉ thế thôi?"

      Tiêu Khải Hiên trông có vẻ rất kinh ngạc.

      "Còn nữa chứ, sau hôm đó tao mua bữa sáng cho nàng bảy ngày liền tù tì."

      "Ờ há... mua bữa sáng."

      Cuối cùng, Tiêu Khải Hiên lẩm nhẩm như vậy.
      Last edited: 6/3/17

    2. củ cải

      củ cải New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      6
      Chương 4: Hẹn ước

      TIÊU VŨ HUYÊN

      Tôi hiểu tại sao Tiêu Khải Hiên bắt đầu ngày nào cũng đặt đồ ăn sáng lên bàn tôi, mặc dù điều này khiến người ta bối rối, vì ngày nào trước khi học tôi và em cũng ăn sáng dưới dám sát của mẹ xong mới ra khỏi nhà, nhưng hiềm nỗi trông Tiêu Khải Hiên có vẻ hiền lành gì (mà thực tế đúng là vậy), vì thế tôi hoàn toàn biết thân biết phận miễn cưỡng ăn hết suất ăn sáng dư này.

      Ngày nào cũng như ngày nào.

      Tôi đoán có thể Tiêu Khải Hiên nhìn chướng mắt cái vẻ gầy gò quá thể của tôi chăng? Mặc dù đây phải lỗi của tôi, hơn nữa ngày nào cũng hai suất ăn sáng quả thực là no quá, có điều tôi vẫn vô cùng cảm ơn ý tốt của cậu ta, chỉ là, cái thói quen trong giờ học lấy bút chọc vào lưng tôi rồi luyên thuyên đủ thứ chuyện rất đáng ghét.

      Đáng ghét.

      Quá gầy.

      Tôi.

      Vào mùa hè năm chúng tôi chuẩn bị tốt nghiệp cấp hai, Tôn Yến Tư phát hành album đầu tay cùng tên, nhân tiện đưa hai bài hát "Trời tối đen" và "Chứng nhận tình " nổi tiếng khắp hang cùng ngõ hẻm, đến cả vùng nông thôn bé hàng xóm vẫn nuôi gà cũng ngoại lệ.

      Mà, quan trọng nhất là, mùa hè năm đó, nổi tiếng chỉ có Tôn Yến Tư và nhạc của ấy, mà còn cả tôi nữa.

      Tiểu Tôn Yến Tư.

      Hoa Lâm là người đầu tiên phát ra chuyện này rồi gọi điện thoại hét lê- đôi bạn thân lâu ngày gặp - với nhau đủ thứ chuyện, buôn mãi buôn mãi tới khi mặt bố sầm lại, còn cách nào, tôi đành bảo Hoa Lâm là mình phải ngắt điện thoại mà lòng muốn chút nào.

      "Được rồi, được rồi, mẹ tớ cũng lườm tớ đây." Hoa Lâm , sau đó lại hét lên: "A! Suýt nữa quên chuyện quan trọng nhất! Cậu đăng ký trường cấp ba ở Đài Bắc chứ?"

      Nghe Hoa Lâm hỏi vậy, tôi rất muốn khóc. Tôi quên chúng tôi giao hẹn cùng học trường cấp ba, thế nhưng tôi ngờ Hoa Lâm vẫn còn nhớ, hơn nữa, còn rất để tâm đến chuyện này.

      "Nhưng mà..."

      "Bố Tiêu vẫn chịu cho cậu về Đài Bắc à?"

      " phải vậy."

      "Cũng có khác gì đâu, dù sao cậu có thể ở nhà tớ mà!"

      " phải vậy! Chỉ là thành tích của tớ bây giờ chán lắm, tớ nghĩ cứ thế này chắc tớ chỉ có thể thi vào trường dạy nghề cấp ba thôi."

      " sao mà, thế tớ cũng học trường dạy nghề với cậu."

      Hoa Lâm , sau đó tôi khóc.

      Hoa Lâm... Tớ thực thực rất nhớ cậu.

      Thực thực .

      Rất nhớ.

      Nhớ.

      Tiểu Tôn Yến Tư.

      Có lẽ vì cùng mang dáng người bé gầy gò như tờ giấy, hơn nữa, kiểu tóc của chúng tôi cũng gần giống nhau, khuôn mặt lại tương tự, đứa vốn chẳng xinh đẹp gì như tôi, nhờ có nổi tiếng điên cuồng của Tôn Yến Tư, bắt đầu được gọi là Tiểu Tôn Yến Tư ở trường, cũng bắt đầu nhận được chú ý của các bạn nam, sau giờ học liên tục bị hỏi thông tin cá nhân. Lúc đầu tôi thích nghi nổi, về chuyện tự nhiên bị rất nhiều các bạn nam hâm mộ ấy, dần dần tôi cảm thấy xấu hổ xen lẫn vui sướng lâng lâng, thế nhưng sau đó tôi thực rất muốn giết chết tên Tiêu Khải Hiên kia.

      "Dám cưa Tiểu Vũ lớp bọn tao à, cẩn thận tao gọi Tào Chính Ngạn cùng tẩn cho chúng mày trận đấy!"

      Bất cứ cậu con trai nào hỏi thông tin cá nhân tôi đều bị Tiêu Khải Hiên đe dọa như vậy, tôi hiểu cậu ta vì cớ gì phải cản trở con đường tình cảm của tôi, song thực ra điều tôi chú ý hơn là: Hóa ra cậu ta quen Tào Chính Ngạn!

      Nhân vật tai tiếng đến em hơn tôi năm tuổi cũng thầm trộm nhớ đến phát điên, Tào Chính Ngạn. Nhân vật tai tiếng tôi gặp lại nữa từ sau lần gặp tình cờ duy nhất hồi tôi mới chuyển đến đây năm ngoái, phải đứng ngoài cửa vì mang nhầm chìa khóa, Tào Chính Ngạn.

      , thực ra như vậy cũng chính xác.

      Tôi thường nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cậu ấy dẫn các bạn trèo tường trốn học bị thầy giám thị đuổi theo, tôi hay nghe ai đó ở lớp nào đó bị cậu ấy lôi vào nhà vệ sinh giã cho trận đến hộc cả máu, tôi thậm chí còn đọc tờ báo đăng tin cậu ấy và thầy giám thị đuổi nhau bằng xe máy vào tận trong trường (em tôi cắt mẩu báo đó phô tô, thậm chí sau này nó còn cuỗm luôn tập kỷ yếu tốt nghiệp của tôi, chỉ vì bên trong có Tào Chính Ngạn), tôi luôn cho rằng, cậu ấy là nhân vật tai tiếng, xa vời đến mức thể có liên quan gì đến cuộc sống bé nhạt nhẽo của tôi.

      Cho đến ngày hôm nay...

      "Này! Tiểu Vũ! Ngày mai suối Dã nướng thịt ?"

      Vừa qua kỳ thi vào trường dạy nghề cấp ba được mấy ngày, sáng sớm ra nhận điện thoại của Tiêu Khải Hiên gọi đến nhà, còn lẩm bẩm kỷ yếu tốt nghiệp sao lại ghi kèm cả điện thoại nhà riêng của từng người làm gì, tôi nghe thấy người vẫn luyên thuyên chỉ biết mình ở đầu dây bên kia thở ra từ quan trọng: Tào Chính Ngạn.

      Cậu ấy cũng sao?

      Sau đó, tôi nghe thấy mình thế này: "OK."

      "Thế ngày mai tôi qua đón cậu, đừng có mặc váy đấy, ghét con ngồi bên lắm, nhìn thấy đứa nào là muốn đánh đứa đó.

      "Cậu định xe máy à?"

      " xe bò chắc?"

      Sao mà vẫn đáng ghét thế chứ biết?

      "Nhưng mà nếu bị em tôi nhìn thấy, nó mách lẻo với mẹ tôi mất."

      "Thế hay để tôi biến nó thành câm?"

      Tôi suýt nữa sợ chết khiếp, sau đó Tiêu Khải Hiên phá lên cười ha hả:

      "Ha ha ha... tôi đùa đấy! Sao cậu dễ bị lừa thế nhỉ? Ngu chết được!"

      "..."

      "Vậy mai cậu đạp xe đến nhà tôi , đúng ba giờ chiều nhé, bai!"

      Sau đó, Tiêu Khải Hiên cúp điện thoại, sao cậu ta lúc nào cũng mất lịch thế nhỉ?

      Ba giờ chiều.

      Khi đạp xe ra khỏi nhà, tôi còn cố tình liếc sang nhà hàng xóm, thực ra chỉ là tôi thầm nghĩ biết đâu có thể giống như hôm mới chuyển đến năm ngoái, lại gặp Tào Chính Ngạn đứng chờ Trương Tĩnh trước cửa, luckygirl_co nhưng kết quả chẳng thấy gì, kết quả cái tôi nhìn thấy vẫn chỉ là nhà hàng xóm cửa giả đóng im ỉm, chuyển đến đây hơn năm rồi mà chúng tôi chẳng chạm mặt họ mấy lần.

      Tôi nhìn thấy Trương Tĩnh, nhưng ở nhả Tiêu Khải Hiên tôi lại bắt gặp phía sau xe Tào Chính Ngạn có lạ, nhanh nhảu khác hẳn với kiểu của Trương Tĩnh.

      Cậu ấy và Trương Tĩnh chia tay rồi sao? Đó là ý nghĩ đầu tiên vụt qua đầu tôi, nhưng còn chưa kịp suy nghĩ Tiêu Khải Hiên ngay lập tức gào lên câu làm gián đoạn tư duy của tôi:

      "Cậu chấm quá đấy nhé! Bao nhiêu người chờ mình cậu! Muốn ăn đòn à?"

      "Xin lỗi nhé."

      Tôi , rồi lè lưỡi.

      Xin lỗi nhé. Tôi , sau đó thấy ánh mắt Tào Chính Ngạn nhìn tôi sáng lên, tôi hiểu ba chữ này có gì đúng hoặc đúng, tôi chỉ thấy hoa mắt.

      Tôi cố gắng tự nhủ rằng chỉ là vì trời nắng quá mà thôi.

      "Hóa ra người bọn tao đứng chờ cùng mày là Tiểu Tôn Yến Tư à?"

      Tào Chính Ngạn , với Tiêu Khải Hiên, nhưng ánh mắt cậu ấy vẫn nhìn về phía tôi, thậm chí ánh sáng nơi đáy mắt kia vẫn còn lấp lánh.

      Hoa mắt.

      "Lên xe mau ! Chậm rì rì!"

      "Ừ."

      Lên xe, ngồi sau xe Tiêu Khải Hiên, bảy người ba chiếc xe, xuất phát, tới suối Dã để nướng thịt.

      Suối Dã, nướng thịt, còn nữa, Tào Chính Ngạn.

      Tôi vốn tưởng nhân vật tai tiếng, xa vời như Tào Chính Ngạn đây chắc kiêu ngạo, bạo lực, coi ai ra gì, nhưng háo ra cậu ấy hoàn toàn ngược lại, cậu ấy vẫn giống như trong ký ức của tôi, thân thiện và ga lăng, thậm chí còn bận rộn chạy lăng xăng giúp đỡ mọi người giống như người ân cần, có lúc cậu ấy còn ngồi xuống bên cạnh người lạc lõng là tôi. Khi cậu ấy nhận ra mình vừa chủ động ngồi xuống cạnh tôi, tôi chỉ thấy run đến mức tim muốn ngừng đập, lo mặt mình vì xấu hổ mà đỏ bừng lên, tôi...

      "Chúng mình có phải từng gặp nhau ở đâu rồi nhỉ?"

      Cậu ấy vẫn nhớ tôi?

      Ra lệnh cho bản thân khống chế xúc động trong lòng, tôi bắt mình phải gắng sức bình tĩnh để kể về lần đầu gặp nhau vào năm trước, ở trước nhà Trương Tĩnh...

      "Hóa ra là vậy."

      Hóa ra là vậy. Cậu ấy vừa cười vừa , nhưng ánh mắt lại ảm đạm , tôi đoán có lẽ vì cái tên Trương Tĩnh trong chủ đề này. Tôi biết lấy đâu ra dũng khí, lại dám buột mồm hỏi:

      "Các cậu chia tay rồi à?"

      "Cái gì?"

      Xong rồi! Biết ngay là nên hỏi mà! Mặc dù biết cậu ấy chắc đánh tôi đâu, nhưng hiểu sao, từ đáy lòng tôi vẫn sợ cậu ấy đánh tôi...

      "Tôi tưởng đó là bạn mới của cậu mà! Ha ha ha..."

      Giống như niệm từ "ha", tôi cười khan, khan hết mức có thể. Tôi thấy mình sắp chết ngượng đến nơi rồi, nhưng cậu ấy lại cười ha hả, trong tiếng cười, tôi nhìn thấy ánh sáng trong mắt cậu ấy quay trở lại.

      "Đó là chị Tiêu Khải Hiên đấy."

      "Ồ."

      "Hai chị em họ trông rất giống nhau, cậu nhìn ra à?"

      Bây giờ nhìn ra rồi.

      "Hóa ra cậu với Tiêu Khải Hiên cũng thân lắm nhỉ."

      "À, ừ."

      "Thế hôm nay cậu đến đây làm gì?"

      Tôi cứ tưởng tiếp tục cậu ấy hỏi vậy, nhưng kết quả cậu ấy , hoặc nên là, vẫn chưa làm vậy. Cậu ấy mà hỏi thế , tôi nghĩ chắc tôi lại khóc òa lên mất! Chắc chắn! Vì thực rất sợ cậu ấy hỏi như vậy, nên tôi nhanh chóng chuyển chủ đề:

      "Tôi cứ tưởng Trương Tĩnh đến cơ."

      " ấy sợ đen." Cảm giác như vấn đề này bị đám con trai kia hỏi hỏi lại rất nhiều lần, cậu ấy cần suy nghĩ giây nào trả lời ngay lập tức, "Hơn nữa, ấy thích thịt nướng, ấy sợ béo."

      "Ồ."

      " ấy muốn thi ngành múa."

      "Tuyệt ."

      Nhìn chằm chằm vào mắt tôi, Tào Chính Ngạn hỏi, giống như cầu khẩn:

      "Này! Có cơ hội tôi giới thiệu cậu với Trương Tĩnh quen nhau nhé, được ?"

      "OK."

      "Tuy ở ngay bên cạnh , nhưng các cậu chắc chẳng gặp nhau mấy lần đâu nhỉ?"

      Phải, chỉ đến đêm mới nghe thấy nhà họ có tiếng động và tiếng cãi vã.

      "Nếu hai cậu có thể làm bạn chắc chắn tuyệt lắm."

      "Đúng vậy, vì bạn ấy rất xinh."

      Sau đó cậu ấy laị cười, tôi phát cậu ấy ra rất thích cười, tôi thấy cậu ấy hề lỗ mãng như mọi người vẫn đồn.

      "Này! Tin được ? Tôi sinh ra ở sân ga đấy."

      Mà cậu ấy như vậy, khiến tôi cảm thấy thoải mái rất nhiều, vì thế trong tâm trạng thoải mái, rốt cuộc tôi cũng có thể chuyện với cậu ấy tự nhiên như người bạn:

      " dối."

      " đấy, tin cậu hỏi mẹ tôi mà xem, mẹ tôi vô tâm lắm! Hồi đó bầu tám tháng rồi mà còn tàu hỏa về nhà mẹ đẻ, trẩu lắm luôn!"

      "Trẩu á? Nghĩa là gì?"

      Suy nghĩ lúc vẻ rất khó khăn, rồi cậu ấy giải thích như thế này:

      "Đại khái là rất bốc đồng ấy! Thuật ngữ chuyên ngành."

      Thuật ngữ chuyên ngành? Thực ra tôi vẫn hiểu "trẩu" và "thuật ngữ chuyên ngành" nghĩa là gì, nhưng tôi nghĩ tốt nhất mình nên hỏi nữa hơn. Mà quả thực quyết định của tôi là chính xác, vì cậu ấy lại chăm chăm về chủ đề vừa nãy, vẻ rất hứng thú.

      "Ga tàu Truy Phân, tin cậu cứ hỏi, mùa hè mười lăm năm về trước, có thằng nhóc đẹp trai bất ngờ được sinh ra ở đó."

      " hay gỉa vậy?"

      "Đương nhiên là rồi! Hôm đó trăng tròn, mặt trăng vừa to vừa tròn, tôi vẫn còn nhớ."

      "Được thế tốt."

      "He he."

      Cậu ấy cười, rồi lại châm thuốc, tôi phát cậu ấy nghiện thuốc rất nặng, hơn nữa, khi hút thuốc, cảm giác cậu ấy lại thoắt chốc trở về là con người vẫn diện trong mắt mọi người:

      "Mà tôi vẫn chưa biết quý tính đại danh của cậu đấy?"

      "Tiêu Vũ Huyên."

      "Vũ Huyên? Chữ Vũ nào nhỉ? Vũ trong từ lông vũ á?"

      "Vũ là mưa ấy."

      "Tại sao bố mẹ cậu lại đặt cho cậu cái tên bi thương như vậy?"

      "Bi thương á?"

      "Vũ là mưa, mưa ướt sượt ra, quá đau lòng."

      "..."

      "Lạ , tôi tự nhiên với cậu mấy chuyện đâu này làm gì nhỉ? Bình thường tôi như vậy đâu."

      " sao mà."

      "Tiêu Khải Hiên chắc chắn cũng hay với cậu đống thứ chẳng đâu vào đâu hả?"

      "Đúng vậy đấy."

      Hơn nữa, cậu ta còn toàn ngồi trong giờ lấy bút chọc vào lưng tôi rồi luyên thuyên đủ thứ, thực là rất đáng ghét.

      "Có lẽ do cậu quá trong trẻo."

      "Trong trẻo?"

      "Ừ, trong trẻo. Đem tất cả những gì chân nhất về bản thân thể ra bên ngoài, chút giấu giếm, trong trẻo." Lấy ngón tay trỏ thon dài gẩy tàn thuốc ra xa rồi Tào Chính Ngạn mới : "Cậu có tố chất khiến người khác muốn hết tất cả, giấu giếm."

      Câu này nghĩa là gì? Tôi hiểu.

      " có ai với cậu câu này chưa?"

      "Chưa có."

      "He he."

      Hất cằm về phía mấy người chuyện ở dưới suối, tiếp tục châm điếu thuốc nữa, cậu ấy hỏi như gợi chuyện để : "Cậu xuống nước chơi với họ sao?"

      Lắc đầu, tôi trả lời: "Chậc... vì tôi sợ nước."

      "Hay nhỉ, tôi cũng vậy."

      "Sao có thể chứ?"

      Có lẽ do quá kinh ngạc quá độ cũng nên! Vì tôi lại buột mồm:

      "Hóa ra cậu cũng có cái để sợ à?"

      Cậu ấy ngây ra lát, rồi nở nụ cười, cười tươi.

      "Nhiều lắm chứ, tôi chỉ giả vờ mình sợ gì thôi."

      "Chậc... tại sao?"

      "Bởi vì giả vờ lâu có thể thành ."

      "Hóa ra là vậy."

      "Tên kia cũng vậy."

      "Tiêu Khải Hiên á?"

      "Ừ, hai chúng tôi cùng loại."

      Cùng loại. Cậu ấy .

      "Trông cậu ta phỉ phỉ vậy thôi, chứ thực ra chỉ là cố tình giả vờ như vậy để lừa mọi người."

      "Tại sao phải vậy?"

      "Vì để bảo vệ bản thân, muốn người khác biết con người của mình."

      Đó là câu cuối cùng cậu ấy với tôi vào hôm nướng thịt ở suối Dã.

      Tôi ngờ đó lại là khởi điểm cho duyên phận của chúng tôi.

      Chúng tôi, Tào Chính Ngạn, Tiêu Khải Hiên, cả tôi và chị của Tiêu Khải Hiên, Tiêu Khải Nhu.

      Đợi mấy người bọn họ chơi chán dưới suối rồi lên bờ nghỉ, chúng tôi ngồi quanh đống lửa tắt uống bia ngâm nước suối và chuyện, nhờ thế tôi mới biết hóa ra chị Tiêu Khải Nhu học trường ẩm thực ở Cao Hùng, nguyện vọng lớn nhất là sau khi tốt nghiệp có thể thi được chứng chỉ hướng dẫn viên, dẫn đoàn du lịch khắp nơi Châu Âu và cao chạy xa bay. Còn nữa, hai chị em họ trông đúng là rất giống nhau, đều trắng trẻo, và mắt mí.

      "Trường ẩm thực ở Cao Hùng à? Chỗ nào vậy?"

      Túm chặt lấy chủ đề gần như bị bỏ qua này, Tào Chính Ngạn hỏi.

      "Tiểu Cảng, em biết chỗ đó ?"

      "Ôi giời, em là người Cao Hùng, năm mười tuổi mới chuyển đến đây mà."

      Nhà em ở ngay bên dòng Ái Hà ở Cao Hùng. Tôi thầm bổ sung cho cậu ấy.

      "Chị thấy các em ham chơi như vậy, sau này cũng thi vào trường chị cho xong !"

      "Hay đấy, thế trường nghề cũng tuyển ngành du lịch à?"

      "Đúng rồi."

      "Mày thích về Cao Hùng đến thế à?"

      Chen vào giữa chị Khải Nhu và Tào Chính Ngạn, Tiêu Khải Hiên lầm lì hỏi.

      "Ừ."

      "Bố mày về rồi à?" Cậu ấy lắc đầu, chuyển chủ đề rất tự nhiên: "Thế còn mày sao? Định chọn ngành nào? Hình như sắp phát tờ đăng ký rồi phải?"

      "Ngành nào cũng được! Đằng nào cũng có gì khác nhau đâu, tốt nghiệp xong vẫn phải lính, rồi về kế thừa công xưởng của nhà tao thôi."

      "Nhân tiện tiếp quản luôn cả chức trưởng thôn của bố nữa là tốt nhất! Sau đó sinh đống cháu cho hai ông bà già sướng mê tơi! Ha ha ha..."

      "Đừng có mà sung sướng đau khổ của người khác nhé! Trọng nam khinh nữ là bố mẹ chứ có phải em đâu!" Tiêu Khải Hiên lườm chị Khải Nhu vẻ trách móc, sau đó chuyển chủ đề sang tôi: "Tiêu Vũ Huyên, thế còn cậu?"

      "Tôi muốn về Đài Bắc, bởi vì tôi và bạn thân nhất của tôi là Hoa Lâm giao hẹn với nhau như thế rồi."

      Tôi tưởng mình vậy, nhưng kết quả lại , tôi vậy, cũng về Đài Bắc, cuối cùng tôi lựa chọn học ngành thời trang trong trường nghề cùng bọn họ, tôi biết tại sao mình làm vậy, chỉ biết khi thông báo với Hoa Lâm tin này, cậu ấy có vẻ rất thất vọng, dù vậy Hoa Lâm vẫn miễn cưỡng vui vẻ và kêu tôi có thời gian chịu khó về Đài Bắc thăm cậu ấy.

      Sau này nghĩ lại tôi mới kinh ngạc phát ra, vào đúng cái hôm chúng tôi nướng thịt ở suối Dã, có tin Tôn Yến Tư trong lúc ký tặng đĩa bị bọn côn đồ nổ súng suýt nữa bị bắt cóc. Nhưng, khiến tôi kinh ngạc hơn là, hóa ra từ hôm ấy, trái tim tôi, cũng bị bắt cóc rồi.

      Chỉ là, vào mùa hè bài "Trời tối đen" của Tôn Yến Tư nổi tiếng, tình của tôi, lại mãi khởi sắc.

      Mãi.
      Last edited: 6/3/17

    3. củ cải

      củ cải New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      6
      Chương 5: Thay đổi

      "Có thể là vì nụ cười của cậu, rất có sức lan tỏa, tôi thực rất thích ngắm cậu cười."

      Bắt đầu từ nay, tôi thay đổi thái độ với bản thân mình. Có thể cậu quên rồi, nhưng tôi nhớ mãi.

      Mãi mãi


      TÀO CHÍNH NGẠN

      Sau buổi nướng thịt ở suối Dã về, tôi phát ra mình nhanh chóng thích Tiểu Tôn Yến Tư, phải là kiểu thích muốn hẹn hò với ấy, mà thuần túy thích con người ấy.

      Thuần túy.

      ấy có tố chất khiến người ta muốn giấu giếm ấy điều gì, tôi nghĩ có lẽ là vì ngây thơ của ấy, hoặc nên là, nền tảng giáo dục gia đình hoàn toàn tự nhiên của ấy.

      Gia đình.

      Tôi nghĩ có lẽ mình mãi mãi quên được bữa tối đó, và cả cảm động, cảm động bình dị.

      Hôm đó, sau bữa thịt nướng ở suối Dã, có thể là do mệt quá, cũng có thể do tuyến đường về, Tiêu Khải Hiên quyết định chở luôn Khải Nhu về nhà, và vì thế Tiểu Vũ vốn lúc đầu ngồi sau xe cậu ta chuyển sang ngồi sau xe tôi. Lúc trèo lên xe tôi, trông Tiểu Vũ có vẻ rất lo lắng, trực giác mách bảo tôi chắc là ấy vẫn nhớ như in vụ tôi và thầy giám thị rượt đuổi nhau bằng xe máy ngày xưa, vì thế tôi ngoái đầu lại định an ủi ấy, nhưng hiểu sao, vào giây phút bốn mắt nhìn nhau, tôi nhận ra mình thay đổi quyết định:

      "Tiểu Tôn Yến Tư, cho cậu biết, chút nữa tôi xetôi tốt lắm, chưa bị tai nạn bao giờ."

      Vẻ mặt ấy cho tôi biết, ấy sợ xanh mắt mèo rồi, nhìn ấy như vậy, tôi càng thú vị, càng muốn chơi trò này.

      "Và đường núi phía trước có đoạn cua gấp, ở đó tôi dừng xe lại cho xe đổ xuống đất, hai đứa bọn mình cũng thế."

      "Á...?"

      "Trò giả vờ tai nạn xe ấy mà! Có thích chơi ?"

      "Á...?"

      Cứ coi như ấy đồng ý được rồi.

      "Nhớ này, phải giả vờ chết như nhé, được động đậy, biết chưa?"

      "Nhất định phải thế à?"

      "Đúng vậy!"

      "Ừm..."

      Đường núi phía trước, chỗ cua gấp, giả vờ tai nạn, bọn họ từ phía sau đuổi kịp, phát ra chúng tôi nằm đấy quả bị mắc lừa, sợ chết khiếp, còn chúng tôi sau khi đạt được mục đích, đứng dậy như có chuyện gì rồi sướng quá cười ầm lên, cái trò giả vờ tai nạn này.

      Kết quả đến bản thân tôi cũng phải ngạc nhiên, Tiểu Vũ mới đầu còn do dự có nhất định phải thế , vậy mà lúc đó cười còn sung sướng hơn cả tôi, tôi ngờ rằng đó là lần đầu tiên trong đời ấy chọc người khác.

      "Này! Cậu cười trông càng giống Tôn Yến Tư, rất xinh, rất dễ chịu, rất có sức lan tỏa."

      "Ừm."

      Đây là câu đối thoại duy nhất giữa tôi và ấy đường về nhà.

      Về nhà.

      Đỗ xe ngay ngắn trước cửa nhà Tiểu Vũ, tôi vô thức ngẩng đầu lên nhìn nhà Trương Tĩnh, cửa vẫn khóa chặt như mọi khi.

      ấy rốt cuộc làm gì nhỉ? Tại sao ngày nào cũng ngủ muộn như vậy? Người nhà ấy ngày ngày bận bịu chuyện gì nhỉ? ấy...

      "Ừm..."

      Quay đầu, định thần lại, tôi nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Tiểu Vũ, và cả người phụ nữ đứng phía sau, dáng người bé y như ấy, tôi đoán chắc là mẹ ấy? Bấy giờ tôi cứ tưởng bác mở miệng mắng cho tôi trận, giống như tất cả những người lớn luôn cho rằng tôi là loại học sinh hư hỏng khác (rất tiếc, trong số những người lớn này còn có cả út của tôi, đúng vậy, út của tôi), nhưng kết quả bác làm vậy, ngược lại còn ngại ngùng hỏi tôi có muốn ở lại ăn tối ?

      "Á?"

      Á? Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình cũng phát ra thanh này, tôi nghĩ chắc bị Tiểu Vũ lây nhiễm rồi.

      "Bởi vì hôm nay là sinh nhật của Tiểu Vũ, nên nấu khá nhiều, nếu cháu chê ..."

      " ạ, đó là vinh hạnh của cháu." Tôi , tiếp đó lại nghe thấy tiếng mình: "Bởi hôm nay cũng là sinh nhật cháu."

      Tôi hiểu mình việc gì phải bổ sung câu này, vì kể từ khi rời khỏi quê nhà, tôi còn kể điều này cho bất cứ ai nữa.

      Sinh nhật.

      Đó là bữa cơm gia đình rất bình thường, món ăn hằng ngày, được nấu rất thịnh soạn, bao năm rồi tôi chưa được ăn bữa tối như thế, bao nhiêu năm...

      cần quan sát kỹ cũng có thể nhận ra ngay đây là gia đình giàu có nhưng biết hài lòng với cuộc sống. Nhà họ có tất cả bốn người, cùng con chó bull đầu to mặt lưu manh, loanh quanh bên bàn ăn trông có vẻ rất đói, và tôi, bạn học của Tiểu Vũ. Nhưng kỳ lạ là, ràng tôi lần đầu ăn tối ở đây, cũng lần đầu quen biết người nhà này, nhưng tôi lại có thể thoải mái hòa nhập với họ, tôi có cảm giác mình là khách, mà ngược lại có ảo giác rằng mình từ lâu thành viên trong gia đình này, bị đối xử khách khí quá, cũng bị lạnh nhạt quá, thoải mái.

      Rất kỳ lạ, bất kể ai dù ở trước mặt người ngoài mang dáng vẻ thế nào, tư thái ra làm sao, mỗi khi ở bên cạnh người nhà, đều cảm thấy thoải mái, thoải mái thể ra đúng bản chất của mình.

      Cuối bữa tối, mẹ Tiểu Vũ tặng cho ấy sợi dây chuyền vàng mỏng có mặt hình trái tim, lúc đầu Tiểu Vũ còn kêu ầm lên chịu đeo, ấy cho rằng dây chuyền vàng rất quê, rất thường, ấy thà đổi thành dây chuyền bạc còn mốt hơn, nhưng mẹ Tiểu Vũ nhất quyết bắt ấy đeo vào, mẹ ấy thấy con đeo dây chuyền mặt trái tim rất đẹp, mẹ ấy cho rằng vàng mới có giá trị, hy vọng con bà là vàng có giá trị chứ phải bạc hợp mốt.

      "Rất đẹp, con đeo dây chuyền mặt trái tim rất đẹp."

      Tôi thêm vào, Tiểu Vũ vì thế mới chịu đeo sợi dây chuyền.

      Sau này tôi mới biết hóa ra tôi phải bạn học đầu tiên ăn tối ở nhà Tiểu Vũ, bởi bố mẹ ấy hoàn toàn thuộc típ phụ huynh phóng khoáng hiếu khách, thích làm bạn với con và bạn của con , phóng khoáng, đề phòng, điều tôi chưa bao giờ cảm nhận được khi ở trong gia tộc mình, đề phòng.

      Gia tộc.

      Hôm đó, về đến nhà, tôi nhìn thấy trước cửa đỗ con xe Motorhome màu đen lạ, mới đầu tôi còn ngạc nhiên ngỡ út hôm nay lại có cả khách đến chơi nữa, về sau mới biết hóa ra đó là quà sinh nhật ông nội tặng cho tôi, tôi ỉu xìu nhận lấy chìa khóa xe út đưa, sau đó chặn lời dặn dò kêu tôi gọi điện cảm ơn ông nội của út ở bên ngoài phòng, ông đánh gãy chân mẹ tôi, tôi hiểu tại sao mình còn phải cảm ơn ông.

      Tôi hiểu tại sao đứng trước người thân có mối quan hệ mật thiết nhất mà mình vẫn phải ngụy trang.

      Ngụy trang.

      Tôi biết sau khi tròn mười tám tuổi, tôi hoàn toàn thuộc về bản thân, tôi còn biết là sau khi tròn mười tám tuổi, bố trở về, mặc dù tôi vẫn cố hết sức nghĩ về vấn đề này: Thế còn mẹ sao?

      Tôi chỉ biết rằng hôm đó là ngày 31 tháng Bảy, sinh nhật thứ mười lăm của tôi và Tiểu Vũ, hoặc nên là, khởi điểm tình bạn của ba đứa chúng tôi.

      Ba đứa.

      Mấy hôm sau, chúng tôi cùng đăng ký nguyện vọng vào trường cấp ba dạy nghề. Tiêu Khải Hiên quả thực rất nghĩa khí, tháp tùng tôi chọn cùng trường đại học, cùng khoa du lịch, sau này còn có duyên đến mức học chung lớp, được xếp ngồi cạnh nhau ở dãy bàn cuối. Chúng tôi hút cùng loại thuốc, trốn cùng giờ học, mấy vụ đánh đấm cũng vẫn có vài lần, song so với thời cấp hai, mức độ giảm rất nhiều rồi. Tôi chuyện này có liên quan tuyệt đối với việc Tiểu Vũ bắt đầu thường xuyên xuất trong cuộc sống của chúng tôi hay , có điều từ tận đáy lòng tôi hiểu rằng, Tiểu Vũ thực ra là nguyên nhân lớn nhất để Tiêu Khải Hiên lựa chọn ngôi trường này.

      "Khoa thời trang? Tại sao?"

      Sau buổi học sinh mới đăng ký nhập học, đường về nhà, Tiêu Khải Hiên kinh ngạc gào lên với Tiểu Vũ như vậy, hồi đó tôi thực muốn ra hiệu cho cậu ta đừng có làm vậy với người con mà mình thích, nhưng đành chịu vì Tiêu Khải Hiên vô tâm tiếp nhận được ám thị của tôi, tôi phát ra gã này tuy phỉ đến chết cũng chịu đứng đắn đàng hoàng, nhưng trước tình , cậu ta đúng là đứa đần độn.

      "Bởi vì chỉ có trường này có khoa thời trang thôi, bố tôi lại chịu cho tôi xe buýt lên Đài Trung học, tất nhiên quan trọng là trình độ của tôi cũng thi nổi!"

      "Ý tôi là cậu học khoa thời trang làm gì ấy!"

      Tiêu Khải Hiên gào lên, tôi biết cậu ta gào lên nha vậy chỉ là đùa cho vui thôi, nhưng tôi rất lo Tiểu Vũ biết cậu ta gào lên vậy chỉ để đùa vui.

      Tiểu Vũ biết, bởi vì trông ấy lại như sắp khóc.

      "Bởi vì tôi chỉ muốn học khoa thời trang thôi! Liên quan gì đến cậu chứ! Làm gì mà hung dữ thế?"

      "Sau này cậu muốn làm nhà thiết kế thời trang à?"

      Tôi hỏi, lượng ít nhất ôn hòa hơn nửa so với Tiêu Khải Hiên, tôi hy vọng Tiêu Khải Hiên có thể hiểu được ám thị này của mình.

      "Cũng hẳn muốn làm người giỏi giang như thế! Tôi chỉ đơn giản là muốn học xem làm thế nào để tự mình may quần áo thôi."

      "Ồ?"

      "Bởi vì tôi quá gầy lại quá lùn, quần áo rất khó mua, vì thế nếu biết may chắc tiện hơn nhiều." Tiểu Vũ cười , kiểu cười mà mắt bừng sáng lên ấy "Mẹ tôi còn mua sẵn máy khâu tặng tôi rồi! Màu hồng cơ đấy!"

      "Chỉ thế thôi à?"

      Rốt cuộc Tiêu Khải Hiên vẫn hiểu được ám thị vừa nãy của tôi, vẫn cứ gào lên với Tiểu Vũ, tôi ngờ rằng cậu ta là loại con trai khi học mẫu giáo vẫn vén váy bạn mà mình thích, tôi càng ngờ hơn rằng, về điểm này hình như cậu ta vẫn còn dừng lại ở giai đoạn mẫu giáo, chỉ là có khác nhau về mức độ mà thôi, tôi bất giác thầm thở dài thay cho cậu ta.

      Mù tịt về tình .

      "Trương Tĩnh sao?"

      Định thần lại, tôi mới phát ra chủ đề biết từ bao giờ bị Tiêu Khải Hiên đá sang tôi, có lẽ cuối cùng cậu ta cũng phát ra Tiểu Vũ sắp bị cậu ta làm cho phát khóc. Tôi khỏi gian manh nghĩ vậy.

      " ấy chọn khoa múa ở Đài Trung."

      "Trường nào?"

      Tôi ra tên trường cách chỗ chúng tôi rất xa.

      "Fuck! Xa lắc lơ!" Tiêu Khải Hiên tặc lưỡi, " xe buýt à?"

      Tôi lắc đầu, "Ở nhà trọ." Rồi cười méo mó, "Hôm qua ấy tìm phòng rồi, tìm được căn phòng đơn khép kín cũng được lắm, cuối tuần này chuyển nhà giúp ấy."

      "Thế bọn mày làm thế nào?"

      "Chả làm thế nào cả."

      Tôi gẩy tàn thuốc ra xa, xa đến mức phác được hình đồ thị. Tôi biết Khải Hiên rất thích cái vẻ lạnh lùng và bị động của Trương Tĩnh, nhưng tôi thiết nghĩ dù sao chuyện đó cũng chẳng liên quan đến cậu ta, chỉ cần tôi biết Trương Tĩnh vẫn tôi, vẫn phụ thuộc vào tôi, như vậy là được rồi.

      Tình của chúng tôi cần người khác hiểu.

      " cuối tuần tao lại thăm ấy."

      " ấy về à? Như vậy mày có mệt quá ?"

      "Chẳng còn cách nào, có tao ấy dám ra đường."

      "Tuyệt ."

      Đột nhiên, Tiểu Vũ nãy giờ vẫn im lặng bỗng buột miệng lên tiếng thốt ra câu này, vừa vặn hóa giải khí căng thẳng giữa tôi và Tiêu Khải Hiên. Còn chúng tôi đầu tiên ngây ra, rồi hẹn cùng cười phá lên, dù biết điểm cười nằm ở đâu, có điều tôi nghĩ đây chắc chắn là tuổi thanh xuân mà người ta vẫn hay gọi.

      Thanh xuân.

      Lên cấp ba trường nghề, thay đổi lớn nhất của chúng tôi là sau khi tan học còn suốt ngày đánh bi a hoặc đánh người nữa, thay vào đó là xe tới trước cổng trường đợi Tiểu Vũ tan học, sau đó bắt cóc ấy, đây là trò bắt cóc mà tôi và Tiêu Khải Hiên chơi hào hứng nhất: bịt mặt, lao xuống xe, câu nào bắt Tiểu Vũ ngay trước mặt mọi người.

      Chơi biết chán, rất kỳ lạ là cứ chơi biết chán.

      Lần đầu tiên tôi có ấn tượng rất sâu đậm, Tiểu Vũ bị vụ bắt cóc giả từ trời rơi xuống này làm cho sợ thực , ấy khóc lóc ầm ĩ ở xe, vậy mà chờ đến khi định thần lại phát ra chỉ là trò đùa của hai đứa chúng tôi, ấy ngay lập tức nín khóc, sau ba giây thẫn thờ, phản ứng của ấy phải nổi trận lôi đình, mà là cười thẹn thùng, giống như tất cả chuyện này là do ấy làm quá lên chứ phải chúng tôi đùa quá trớn.

      Ngây ngây ngô ngô, Tiểu Vũ này.

      Tôi phát Tiểu Vũ thực ra có tố chất rất dễ bị khiếp sợ, giống như con chim dễ bị kinh động vậy, tôi nghĩ cái này có lẽ liên quan đến chuyện ấy quá dễ tin người, Tiểu Vũ hề biết đề phòng, Tiểu Vũ tôi chưa từng thấy ấy ghét ai bao giờ, chỉ trừ người.

      Gián.

      Là người bạn mới quen sau khi tôi lên cấp ba, Gián.

      Tiểu Vũ có đánh chết cũng chịu chuyện, gặp mặt thậm chí là xuất cùng nơi với cậu ta, về vấn đề này, Tiểu Vũ đưa ra lý do rất buồn cười:

      "Nhà cậu ta nuôi gà, ở ngay đối diện nhà tôi, đáng ghét lắm."

      Lý do này rất buồn cười, thế nhưng Tiểu Vũ lại rất nghiêm túc, lúc đó Tiêu Khải Hiên vẫn cợt nhả cười chế giễu, cuối cùng làm cho Tiểu Vũ tức quá giận dỗi bỏ , đó là lần đầu tiên chúng tôi biết hóa ra Tiểu Vũ cũng biết cáu.

      Gián.

      Gián là bạn học cùng lớp với tôi, cậu ta thực cái tên rất võ hiệp, nhưng vì da đen bóng, mặt trông tối mù mù, mà lúc nào cũng để hai hàng tóc mái dài như râu gián, vì thế các bạn trong lớp đều bắt chước Tiêu Khải Hiên gọi cậu ta là Gián, về điều này, Gián chẳng lấy gì làm phiền, vẫn cứ vui vẻ để hai hàng tóc mái dài thượt.

      Theo như lời Gián chúng tôi học cùng lớp từ hồi tiểu học đến giờ, về chuyện này tôi ngạc nhiên kinh khủng, vì có nghĩ nát óc tôi cũng thể nào nhớ ra mình từng gặp con người này chứ đừng đến chuyện học cùng lớp mấy năm liền.

      "Bởi vì trước đây tôi rất béo, nặng gần trăm cân, từ bị bắt nạt rồi." Gián giải thích, mặt có bất cứ biểu cảm gì, đúng là rất giống con gián, tôi thầm nghĩ.

      "Sau khi tốt nghiệp cấp hai, vì theo đuổi bạn nên tôi nỗ lực giảm béo, cậu nhận ra tôi cũng rất bình thường mà."

      Tôi cảm thấy rất bối rối, vì chuyện chúng tôi học cùng lớp bao lâu như vậy mà tôi lại nhớ ra, vì thế tôi đành phải chuyển chủ đề:

      "Theo đuổi có thành công ?"

      "Có."

      Cậu ta gật đầu cái rụp, trông có vẻ như cười, nhưng nhìn khó mà nhận ra thay đổi nào nét mặt, tôi đoán chắc là do cậu ta giảm béo quá độ dẫn đến dây thần kinh mặt mất kiểm soát, tôi lo lắng vì Trương Tĩnh cũng suốt ngày đòi giảm béo, tôi...

      "Hơn nữa bạn tôi với bạn cậu cũng là bạn cùng lớp đấy, khoa múa."

      "Trương Tĩnh á?"

      "Ừ, ấy vẫn là bạn cậu chứ?"

      "À ừ..."

      Tôi bỗng hiểu ra, đó chính là lý do tại sao Gián tự nhiên đến tìm tôi rồi đống những lời vừa rồi, thế nhưng những lời tiếp theo của cậu ta lại lật đổ những gì tôi vừa hiểu ra, cậu ấy tiếp:

      "Cậu từng cứu tôi."

      "Cái gì?"

      "Cậu từng cứu tôi." Gián nhắc lại lần nữa, ngữ điệu vẫn bằng bằng chẳng có lên trầm xuống bổng gì hết, "Có lần tôi bị bắt mua hàng, lớp có số đứa chơi "đá" cậu biết chứ?"

      Tôi biết, nhưng tôi vẫn thể nhớ nổi tôi cứu cậu ta như thế nào?

      "Trước đó bọn nó bắt tôi mua lần, kết quả làm tôi bị cảnh sát bắt, vì thế lần ấy tôi muốn nữa, bọn nó điên lên định đánh tôi."

      Tôi mơ hồ nhớ ra.

      "Sau đó cậu cứu tôi, cậu giơ ghế ném về phía chúng nó, còn chửi: "Đừng tùy tiện kêu người khác mua đồ!" Cuối cùng các cậu đánh nhau trận ở cuối lớp học, mình cậu cân bốn đứa chúng nó, rất thần thánh!"

      Thực ra tôi rất muốn với cậu ta, tôi chỉ đơn giản là thích nhìn thấy có người bị người khác sai mua đồ, nhưng câu tiếp theo của cậu ta chặn ngang lời giải thích tôi vốn định .

      "Mặc dù tôi vẫn thích cậu cái thời còn đọc Haruki Murakami hơn, cậu còn đọc Haruki Murakami ?"

      Tôi ngây người, lắc đầu, tôi gần như quên mất chuyện mình từng mê mệt Haruki Murakami.

      "Hồi đó tôi thầm nghĩ, nếu có thể cùng chuyện với cậu về Haruki Murakami hẳn tuyệt lắm!" Gián cười ngại ngùng, đoạn lại : "Có điều vẫn rất cảm ơn con người sau này của cậu, cứu tôi."

      "Tôi..."

      "Đó là lần đầu tiên có người tốt với tôi."

      Đó là lần đầu tiên trong đời tôi biết phải làm gì.

      "Tôi có thể làm bạn với cậu ?"

      "Được, được chứ."

      ", cần là bạn bè, cho dù chỉ là tiểu đệ mua đồ cho cậu cũng được."

      Sau đó tôi bật cười:

      "Tôi cần tiểu đệ, cũng thích người khác mua đồ hộ tôi, bọn mình là bạn cùng lớp bao nhiêu năm rồi, cũng đến lúc nên làm bạn của nhau, còn nữa, tôi vẫn thích Haruki Murakami, chỉ là lâu lắm đọc, vậy thôi."

      Sau đó cậu ta cười, cười hở hết cả răng, cũng vì vậy mà tôi mới nhận ra cậu ta cười.

      "Tôi chỉ muốn làm bạn với những người tốt với tôi, vì như vậy, những gì tốt đẹp tôi dành cho họ mới xứng đáng."

      Cuối cùng, Gián vậy.
      Last edited: 6/3/17

    4. củ cải

      củ cải New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      6
      Chương 6: Thay đổi
      Tiêu Vũ Huyên


      "Cậu cười trông càng giống Tôn Yến Tư, rất xinh, rất dễ chịu, rất có sức lan tỏa."

      Có lẽ bắt đầu từ câu này chăng? Ừm, đúng vậy.

      Bắt đầu từ câu này của Tào Chính Ngạn, tôi cảm giác linh hồn mình dần dần thức tỉnh, đúng vậy, thức tỉnh, kiểu thầm hạ quyết tâm phải lấy bản thân mình, thức tỉnh.

      Cậu cười trông càng giống Tôn Yến Tư.

      Câu này thực ra tôi nghe nhiều lần rồi, từ sau khi Tôn Yến Tư gia nhập showbiz, nhưng mỗi lần nghe tôi đều cố chấp cho rằng đó là do người ta có thiện ý an ủi mình nên mới vậy, bởi vì tôi biết mình cười trong thế nào, cho dù có che đậy cách nào vẫn cứ lộ ra ít lợi hàm , tôi thấy rất xấu, cứ tự ti mãi.

      Thế nhưng Tào Chính Ngạn lại :
      " Cậu cười trông càng giống Tôn Yến Tư, rất xinh, rất dễ chịu, rất có sức lan tỏa."

      Tôi biết tại sao lời cậu ấy lại rất có tính thuyết phục đối với tôi, chỉ về nụ cười, mà cả chuyện sợi dây chuyền vàng cũng vậy, đó là món quà sinh nhật lần thứ 15 mẹ tặng cho tôi, vốn tôi cho rằng đeo lên cổ quê lắm, chắc chắn bị các bạn chê cười, nhưng Tào Chính Ngạn lại :
      " Rất đẹp, con đeo dây chuyền mặt trái tim rất đẹp."
      Sau này nghĩ lại đến tôi cũng lấy làm kinh ngạc, hóa ra từ lúc nào, tôi sùng bái cậu ấy như vị thần, vị thần trong lòng tôi, trong suy nghĩ của tôi, đúng vậy, vị thần ngự tận cao như loài chim ưng, vị thần.
      Từ xa nhìn có vẻ khó với, nhưng khi ở cạnh lại rất dễ gần.
      thực tế Tào Chính Ngạn đúng là rất thần thánh.
      Hôm đó là thứ Sáu, tôi nhớ rất , bởi vì thứ Sáu thường tan học cái là thấy bóng dáng Tào Chính Ngạn đâu nữa, bởi vì nếu có chuyện gì đặc biệt cậu ấy nhanh nhanh chóng chóng Đài Trung gặp Trương Tĩnh, bởi vì bất kỳ ai cũng có thể nhận ra cậu ấy thực rất Trương Tĩnh.
      Tiêu Khải Hiên lúc đầu còn vỗ ngực tự tin cá cược với Gián, khoảng cách ngăn trở hai người họ tiếp tục đến với nhau, nhưng nghe vụ cá cược đó, Tiêu Khải Hiên thua thảm hại, mà cái giá phải trả là đến nhà Gián dọn chuồng gà, đó là lần đầu tiên kể từ khi quen Tiêu Khải Hiên tôi lòng thấy thương cậu ta.
      Thực ra tôi hiểu tại sao mỗi lần nhắc đến Trương Tĩnh, Tiêu Khải Hiên lại lộ vẻ coi thường, tôi tưởng chỉ đơn giản là vì ngày xưa Tiêu Khải Hiên cưa được Trương Tĩnh nên từ chuyển thành hận, nhưng về chuyện này, cậu ta laị nghiêm túc tức giận cách hiếm thấy:
      "Tôi từng thích Trương Tĩnh, tôi phủ nhận! Thế nhưng cậu biết ? Tôi đồng thời cũng hiểu , cho dù tôi có cưa được ấy , rồi vẫn có ngày tôi vẫn bỏ ấy thôi, tôi ấy, nhưng tôi ấy quá lâu, hơn nữa, tôi biết mười thằng theo đuổi Trương Tĩnh đến chín thằng như tôi!"
      "Tại sao?"
      "Bởi vì ấy có tâm, những người có tâm rất dễ được , nhưng thường ai nghiêm túc, bởi vì họ chỉ muốn được ." Có lẽ ý thức được mình giận dữ quá đà, Tiêu Khải Hiên nháy mắt làm mặt quỷ, quay trở lại bộ dạng phỉ nhe nhởn như mọi khi: "Có điều, may mà ấy lựa chọn người còn lại, đó là điểm thông minh duy nhất của ấy."
      Đó là điểm thông minh duy nhất của ấy, Tiêu Khải Hiên , ấy lựa chọn Tào Chính Ngạn.
      Tào Chính Ngạn.
      Nhưng thứ Sáu ấy, Tào Chính Ngạn Đài Trung gặp bạn Trương Tĩnh như mọi khi, mà bất thường cùng Tiêu Khải Hiên chạy đến tìm tôi, bây giờ chỉ còn mười phút nữa là đến nửa đêm.
      12 giờ kém 10 phút đêm, tôi nằm thẳng cẳng ngủ đến nơi rồi, kết quả lại bị tiếng động lạ ngoài ban công làm giật mình, lúc đầu, tôi còn tưởng trộm, sau đó nghe thấy bên ngoài ban công có tiếng người khẽ gọi Tiểu Vũ tôi mới biết hóa ra là hai người bọn họ.
      "Ê! Mua cho cậu đồ ăn đêm này!"
      "Bánh bao kẹp thịt ngon lắm, phải xe mất nửa tiếng mới mua được đấy."
      "Á?"
      "Chúc mừng cậu phát hành album mới! Hạnh phúc mà tôi cần! Ha ha ha..."
      "Xuống ăn ! Sắp nguội hết rồi này!"
      Tôi chỉ thấy rối loạn, bởi vì đầu tiên: Tại sao là bánh bao kẹp thịt? Hơn nữa…
      " được đâu! Cửa cuốn nhà tôi hạ xuống rồi, bây giờ mà mở cửa làm bố mẹ tôi dậy mất."
      "Thế tôi ném lên cho cậu vậy.”
      Tào Chính Ngạn .
      "Làm sao được chứ? Đây là tầng hai đấy."
      "Nhìn tôi đây! Tôi cao 1m86 chỉ để làm cảnh đâu!"
      " thể được đâu!"
      thể được đâu, tôi , rồi kinh ngạc kêu lên trợn tròn cả mắt, bởi vì Tào Chính Ngạn quả coi cái bánh bao khác gì quả bóng rổ, ném lên, vẽ thành đường parabol kỳ diệu, trung.
      "Thấy chưa? Tôi bảo là được mà, Tào Chính Ngạn tôi có gì là thể! Ha ha ha..."
      Ngẩng đầu nhìn chiếc bánh bao kẹp thịt thậm chí vẫn còn nguyên hình nguyên khối được ném chuẩn xác vào tay tôi, Tào Chính Ngạn nở nụ cười rạng rỡ, và trăng hôm đó, rất tròn.
      Trăng tròn.
      "Ê! Xuống ! Hôm nay thời tiết đẹp thế này, bọn mình tới giếng Hầu Tham ngắm cảnh đêm ."
      Định thần lại, tôi nghe tiếng Tiêu Khải Hiên gào lên.
      Kỳ lạ là, ràng cậu ta đưa ra đề nghị rất vui vẻ là ngắm cảnh đêm, bởi vì thời tiết đẹp, bởi vì ánh trăng dát bạc, thế nhưng nhìn vẻ mặt cậu ta lại hoàn toàn thấy vui chút nào.
      được đâu, cửa cuốn nhà tôi..."
      "Thế nhảy từ ban công xuống ."
      "Sao có thể chứ? Từ đây xuống đấy ít nhất cũng phải ba mét..."
      Ngắt lời tôi, Tiêu Khải Hiên giọng khiêu khích: "Kêu 1m86 đỡ cậu là được chứ gì?"
      Ấy vậy mà, điều khiến bản thân tôi cũng phải ngạc nhiên là, tôi lại bị khiêu khích, nhảy.
      Nhảy.
      Tôi hiểu tại sao cậu ta phải dùng chiêu khích tướng, tôi hiểu tại sao mình lại trúng cái chiêu khích tướng của cậu ta, tôi chỉ biết Tào Chính Ngạn quả đúng cũng đỡ trúng phóc tôi.
      Thần thánh!
      Thần thánh.
      Giếng Hầu Tham, ngắm cảnh đêm, ba người, bia, đồ nhắm và pháo bông, thời tiết rất đẹp, ánh trăng rất đẹp nhưng khí lại trầm lặng đến lạ thường. Ném hết pháo hoa xuống núi xong, chúng tôi lại lặng lẽ phóng mắt nhìn những ánh đèn nhà dân trong màn đêm, thực ra cũng có thể là, chúng tôi lặng lẽ để những ánh đèn nhà dân dưới chân núi xa xa chiếu rọi.
      "Này, các cậu biết tại sao vào buổi đêm có lúc những ánh đèn trông như biến thành những vòng sáng mờ mờ nhấp nháy ?"
      Trong bóng đêm, Tào Chính Ngạn phá vỡ khí im lặng, hỏi như cho có chuyện.
      "Khoảng cách."
      " phải, đoán lại ."
      "Tao thèm vào.”
      "Tại sao vậy?"
      "Bởi vì bụi."
      "Hả?"
      Tôi hỏi, còn Tiêu Khải Hiên chỉ chăm chăm hút thuốc như thế chán ngấy trò này.
      "Bởi vì trong khí có bụi, trời mà mưa xuống bị vậy nữa, vì thế trời vừa mưa xong ngắm cảnh đêm là đẹp nhất."
      "Ồ."
      "À," nghĩ lát, Tào Chính Ngạn quyết định tiếp tục chủ đề này, "có điều, khoảng cách cũng đúng."
      "Cuối cùng cũng chịu rồi à?"
      "He he he..."
      "Fuck! Tao cọ chuồng gà mất công toi! Thối chết được ấy!"
      "Bọn tao chỉ là chiến tranh lạnh thôi, phải chia tay, mày đừng có mà tuyên truyền nhảm nhí!"
      Bảo sao cậu ấy hôm nay ở đây mà ở đấy.
      "Sao vậy?"
      "Bởi vì thời tiết xấu chứ sao."
      "Thời tiết xấu?"
      "Hơ! Cậu hát bài này lại còn biết à?"
      Tiêu Khải Hiên lại gân cổ gào lên, hơn nữa còn tiện tay đập vào trán tôi, tôi thực rất ghét hành động này của cậu ta, nhưng vẫn chẳng dám thẳng ra.
      Tôi nghĩ mình đúng là nhát .
      " ấy ở đó quen người bạn mới, ấy dạo này rất thích cùng người bạn ấy, quá thích cùng người bạn ấy, thích đến mức càng ngày càng chẳng có thời gian rảnh rỗi, đến mức thậm chí còn hy vọng tao đừng đến tìm ấy."
      "Con trai à?"
      "Con ."
      "Thế mày còn lo lắng khỉ gì?"
      "Tao lo, chỉ là... ừm."
      Chẳng còn cách nào, có tao ấy dám ra đường.
      Tôi nhớ lại câu Tào Chính Ngạn từng , tôi nhớ lại vẻ mặt của cậu ấy khi câu này, vẻ mặt của tình .
      "Tôi có gia trưởng quá ?"
      Định thần lại, tôi nghe Tào Chính Ngạn hỏi vậy.
      "Tôi thấy cũng đến nỗi."
      Tôi , thế nhưng giọng tôi quá nên bị giọng của tên mồm to kia át mất, kết quả đến tai Tào Chính Ngạn chỉ còn lại câu trả lời của Tiêu Khải Hiên:
      "Mày mà gia trưởng thế giới này còn ai gia trưởng nữa! Ông bạn ạ."
      "Chậc."
      "Ha ha ha..."
      "Có lúc tao cảm giác thực ra Trương Tĩnh hề tao." Tào Chính Ngạn buồn rầu thổ lộ, rồi bỗng nhiên : "Thực ra cuối tuần trước tao cũng cần đến chỗ ấy, thế nhưng tao lại chẳng có mặt mũi nào cho mày biết , nên đành phải lái xe mình lung tung, trong đêm, đường cao tốc vào buổi đêm rất đẹp, ngờ đường cao tốc vào buổi đêm lại đẹp như vậy, he he. mình lái xe đường cao tốc, tao vốn định cứ thế chạy thẳng về Cao Hùng, nhưng biết tại sao cuối cùng lại làm vậy." Nhưng, vừa dứt lời, cậu ấy lập tức hối hận, vì thế trước khi chúng tôi kịp phản ứng, cậu ấy nhanh chóng chuyển chủ đề sang: "Có điều, thực ra đây cũng phải lần đầu tụi tao cãi nhau."
      "Tao cứ tưởng mày nỡ cãi nhau với Trương Tĩnh ấy."
      "Tại sao?"
      "Bởi vì thằng này quá là nhường nhịn Trương Tĩnh ." Coi người ta cứ y như nữ thần, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa." Tặc lưỡi. " hiểu nổi!"
      Tuyệt . Tôi , thầm trong lòng.
      "Khi ấy đòi học khoa múa ở Đài Trung bọn tao cãi nhau rồi."
      "Cái đó mà tính là cãi nhau?" Tiêu Khải Hiên lắc đầu quầy quậy, vẻ mặt như sắp chịu nổi nữa, "Từ đầu đến cuối mày chỉ rầu rĩ mỗi câu: 'Thế chúng mình chỉ có thể gặp nhau vào cuối tuần thôi.' Có mỗi thế thôi, cứ ra vẻ!"
      "Ê! Đủ rồi đấy!" Tào Chính Ngạn cười gượng, cố gắng giải thích: "Tao chỉ lo ấy sợ quá khóc thôi, như vậy cũng được à?"
      "Trương Tĩnh mà biết khóc á?"
      ", ấy hầu như khóc." Nhìn cậu ấy, trong bóng đêm, tôi thấy bất an yếu đuối trong mắt Tào Chính Ngạn.
      "Chính vì vậy tôi mới sợ."
      "Sợ gì cơ?"
      "Sợ ấy mắc bệnh khô mắt à? Ha ha ha..."
      Tiêu Khải Hiên vẫn biết điều đùa nhố nhăng, nhưng lần này Tào Chính Ngạn chẳng thèm để ý đến cậu ta, chỉ thầm : "Bởi vì mẹ tôi cũng vậy, bà hầu như khóc."
      "Mẹ cậu..."
      "A a... mưa trận ông trời ơi! Tào Chính Ngạn đột ngột ngắt lời tôi, đứng dậy hướng về phía Đài Trung hét lên như phát tiết: "Mưa trận quét hết bụi ! Tôi muốn ngắm cảnh đêm đẹp cơ..."
      "Là cảnh đẹp hay tình đẹp?"
      "Câm mồm !"
      "Ha ha! Chia tay !"
      "Câm mồm !"
      "Mày uống say rồi đấy hả!"
      "Câm mồm !"
      Ba từ này là lời duy nhất trong đêm giếng Hầu Tham ấy Tào Chính Ngạn về sau chịu nhắc lại.

      Xuống núi, về nhà.
      đường về nhà, Tào Chính Ngạn nhất quyết đòi đưa Tiêu Khải Hiên về trước, quyết định này làm Tiêu Khải Hiên có vẻ rất vui, tuy vậy tôi hiểu tại sao cậu ta vui, mặc dù tôi thực ra rất vui.
      Mặc dù.
      "Cảm ơn cậu nhảy xuống, lúc đó, từ ban công."
      chiếc xe khi đưa Tiêu Khải Hiên về nhà chỉ còn lại hai chúng tôi, Tào Chính Ngạn nắm chặt vô lăng, mắt nhìn thẳng về phía trước, .
      "Bởi vì hôm nay tâm trạng tôi thực tốt, kéo Tiêu Khải Hiên ra ngoài lượn lờ cả buổi tối mà tâm trạng vẫn rất tồi tệ, tồi tệ kinh khủng.”
      "Tôi..."
      "Vì thế Tiêu Khải Hiên đề nghị tìm cậu, xin lỗi nhé, nửa đêm còn lôi cậu ra đường."
      " sao mà, dù sao tôi cũng chẳng có việc gì cả."
      "Kỳ lạ là, sau đó tâm trạng tôi dần trở lại bình thường, sau khi cậu đến, quả thực mang theo cơn mưa kiểu khác ấy, gột rửa hết những cảm xúc tồi tệ của tôi, gột sạch, sạch ."
      Nở nụ cười, Tào Chính Ngạn đạp phanh dừng xe trước đèn đỏ, quay sang nhìn tôi chằm chằm, "Có lẽ là vì nụ cười của cậu, rất có sức lan tỏa, tôi thực rất thích ngắm cậu cười."
      Tôi chỉ thấy tim mình ngừng đập mất mấy nhịp, tôi cảm giác những lời vừa rồi giống tỏ tình, , cho dù phải tỏ tình, tôi cũng cứ coi nó là tỏ tình. Tôi thầm nghĩ lúc này đây có phải mình nên cái gì đó , cho dù bị từ chối, cho dù chỉ là tôi tưởng bở cũng được, cũng được.
      Thế nhưng rốt cuộc điều tôi lại là: "Ấy... đèn xanh rồi kìa."
      Chỉ thế mà thôi.
      Tôi thực rất ghét cái miệng mình.
      Rất ghét.
      Đó là lần đầu tiên tôi và Tào Chính Ngạn thực ở riêng bên nhau, tuy rằng chỉ là đoạn đường ngắn ngủi chưa đến mười phút.
      Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận rằng cậu ấy tôi, từ tận đáy lòng tôi cảm thấy vậy, cho phép mình cảm thấy vậy.
      Tuy rằng, thực tế, cậu ấy từ trước đến nay chưa từng tôi, cậu ấy chỉ thích tôi.
      Từ trước đến nay.
      Từ đầu đến cuối cậu ấy chỉ Trương Tĩnh, tình vô lý, vậy mà, đạo lý đơn giản như vậy, tôi phải mất nhiều năm, mới hiểu.
      Hoặc nên là, mới chịu hiểu.
      Mấy hôm sau, từ miệng Tiêu Khải Hiên, tôi nghe được tin họ làm lành với nhau. Và còn nữa, điều khiến tôi kinh ngạc hơn cả là, Tiêu Khải Hiên tặng tôi chiếc điện thoại di động.
      "Này, cậu có di động, bất tiện chết được." Bằng thái độ rất tự nhiên, Tiêu Khải Hiên khăng khăng dúi chiếc điện thoại di động vào tay tôi, cũng cần biết tôi có đồng ý hay , "Như tối hôm ấy, chúng tôi ngại gọi điện đến nhà cậu, có di động tiện hơn nhiều."
      "Nhưng...”
      "Còn nữa, cậu, có thích người nào ?"
      "Gì chứ? Cậu hôm nay cứ lạ lạ ấy."
      "Có đâu, làm gì có chuyện?" Tiêu Khải Hiên ỉu xìu cúi mặt xuống, : "Dù sao nếu cậu có thích ai đó, muốn hẹn hò với ai cũng được, nhưng, được là Tào Chính Ngạn đâu đấy."
      "Tại sao?"
      "Bởi vì cậu ấy rất Trương Tĩnh." Với cả: " chung là mặc kệ! Hôm nay là sinh nhật tôi, cậu cứ coi như đấy là món quà sinh nhật tặng tôi được rồi."
      Last edited: 8/3/17

    5. củ cải

      củ cải New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      6
      Chương 7: Sóng ngầm

      “ Nếu chỉ có lựa chọn, hãy chọn người cậu,
      đừng chọn người cậu mà lại cậu”.
      Biết đạo lý này từ lâu
      Nhưng
      Tôi chưa bao giờ làm theo.
      Tôi hối hận."


      Tào Chính Ngạn

      Trương Tĩnh gọi điện cho tôi, sau năm ngày chiến tranh lạnh, vào 12 giờ kém 10 phút đêm, Trương Tĩnh gọi điện cho tôi, đây là lần đầu tiên ấy gọi điện cho tôi kể từ khi chúng tôi nhau cách đây ba năm.
      “Đừng có giận em.”
      Và, đây là câu đầu tiên ấy .
      “Đừng có giận em.”
      Sau giây lát hai đầu dây cùng im lặng, Trương Tĩnh lặp lại lần nữa, lần này giọng ấy có vẻ khẩn nài, sau đó, tôi nghe thấy lòng mình mềm nhũn:
      có giận em đâu.”
      ghen, ghen với người bạn thân kia của em. Trong lòng, tôi thầm bổ sung câu này.
      “ Cũng đừng giận Cảnh Cảnh nhé, được ?”
      Cảnh Cảnh, người bạn thân kia của ấy, tôi nghe ấy nhắc đến mấy lần, quá nhiều lần, nhưng biết tại sao, trước sau tôi đều muốn ghi nhớ cái tên này. Vì thế tôi trả lời, tôi để ấy tiếp.
      ấy muốn kể lể, tôi thầm nghĩ.
      kể lể hiếm hoi.
      “ Từ trước chẳng ai muốn làm bạn với em, lúc lớp còn đỡ, nhưng khi tan học rất buồn, ai cũng cười thậm chí là cái nhau, thế nhưng chỉ có mình em ngồi yên chỗ, chuyện đó làm em biết phải làm thế nào, và rất buồn. Em biết tại sao lại như vậy, hơn nữa, lâu dần, em càng đổi ý chẳng muốn biết tại sao nữa.”
      “ Tiểu Tĩnh… Các bạn phải lập em, các bạn chỉ biết nên làm thế nào…”
      “Để em , Tiểu Ngạn, hôm nay, để em .”
      “Được.”
      “ Bọn họ chỉ là cảm thấy em lạnh lùng, em kiêu ngạo, em luôn giữ khoảng cách, em biết, thế nhưng em biết tại sao bọn họ lại nhìn em như vậy, là vì chiều cao của em, diện mạo của em ư? Ha.” Cười khổ, Trương Tĩnh cười khổ, “ Thế nhưng em có phải người như vậy đâu, em có phải như vậy ?”
      “Em phải vậy.”
      Trông em như vậy, nhưng em phải vậy, chỉ cần quen biết là biết em phải vậy, vấn đề nằm ở chỗ, bọn họ dám quen biết em.
      Tôi thầm nghĩ, rồi xót xa.
      Xót xa.
      “ Rồi ngày hôm ấy, em nhớ mãi ngày hôm ấy, là hôm trời mưa, biết em ngày nào ?”
      biết, là hôm trời mưa, cũng nhớ.”
      Chúng tôi đều nhớ, chúng tôi cùng nhớ lại, ngày hơn 3 năm về trước, ngày mà tôi tiến về phía Trương Tĩnh.
      “ Ha… Hôm đó tan học, bước vào lớp em, hét tên em lên, rồi em, em… rất vui.” Nghẹn nào, Trương Tĩnh nghẹn ngào, “ Em biết phải thế nào mới chính xác, nhưng đúng là… Ừm, rất vui. nổi tiếng như vậy, nhiều người thích như vậy, nếu em nhớ nhầm hoa khôi ở trường cũng từng tỏ tình với , đúng khôn?”
      Ừ.
      “ Bạn ấy rất đẹp, đẹp kiểu hoàn hảo ai nhìn cũng thấy rất đẹp, khuôn mặt điển hình của người đẹp, hơn nữa lại rất gầy, ăn béo, ngưỡng mộ ghê.”
      “Tiểu Tĩnh…”
      “ Suỵt…” Ngắt lời tôi, Trương Tĩnh tiếp: “ Thế nhưng người hướng về là em, người có bạn bè, khép kín độc lại lắm tin đồn nhảm, có biết Tiểu Ngạn? Có lúc em nghĩ người thích phải là…”
      “ Người là em, Tiểu Tĩnh, từ đầu đến cuối người chỉ có em, chính con người em.”
      “ Em… em cũng vậy, em , ý em là, em biết mình chưa bao giờ em , em , em phải vì em , quan tâm, mà em thực biết nên thế nào? vào lúc nào? bằng vẻ mặt thế nào?”
      Thế nhưng, Trương Tĩnh… chưa bao giờ cần em mà… chưa bao giờ, chỉ cần em vui lên chút, mà còn muốn em vui lên vì có , chỉ vậy thôi.
      Chỉ vậy.
      “ Trong mắt người khác, , thậm chí có thể ngay trong mắt cũng vậy, có thể em giống như chỉ bị động để mặc em, hưởng thụ những điều tốt đẹp dành cho em, tình dành cho em. thực rất tốt với em, Tiểu Ngạn à, thực rất tốt, thế nhưng phải vì tốt với em mà em mới , em…” Thở dài, Trương Tĩnh thở dài,” Em quen mấy lời này, em biết người phải cho đối phương biết, thế nhưng em thực , quen mấy lời đương ra miệng.”
      biết, vì thế bao giờ để ý người khác gì thế nhưng Tiểu Tĩnh…”
      lần nữa Trương Tĩnh ngắt lời tôi.
      “Thế nhưng, Tiểu Ngạn, biết ? để ý người khác gì, là vì người khác dám với , nhưng họ… ừm.”
      tiếp !”
      “ Bọn họ chạy đến hỏi em kêu em ra đống thứ, rất khó chịu, sau khi quen , em bắt đầu sợ ở mình, vốn em quen mình rồi, thế nhưng chỉ cần là lúc ở bên cạnh, em rất sợ hãi, sợ bị bọn họ làm phiền, em…”
      “ Có người quẫy nhiễu em à?”
      phải là quẫy nhiễu, chỉ là hỏi, và , những lời đồn đại mà đến em nghe xong còn bực mình, em là người hay tức giận, biết mà đúng ?”
      biết.”
      “Ừm, mấy lời đồn đại đó, rất làm tổn thương người khác, em muốn nhớ lại, em thậm chí còn muốn ra mồm những lời đó, em cảm thấy rất bẩn thỉu.”
      “ Sao em với gì hết?"
      “ Em sợ nổi giận, rồi đánh bọn họ, rồi bọn họ lại chạy đến làm phiền em, chẳng bao giờ kết thúc được. Thế nhưng Tiểu Ngạn à, đâu thể lúc nào cũng ở bên cạnh em được, đúng ?
      “ Nhưng em vẫn nên với chứ, Tiểu Tĩnh! Nên với !”
      “ Thế nên em muốn rời khỏi nơi đó chính là vì nguyên nhân này, em muốn tới nơi có bọn họ để bắt đầu lại từ đầu, học môn múa mà em thích, mơ ước được trở thành diễn viên múa, cho dù sống cuộc sống có bạn bè như ngày xưa cũng được.”
      Thế nhưng em có bạn, ở nơi đó, ở nơi ở mới, nơi , em có bạn mới, người bạn mà trong mắt em còn quan trọng hơn cả .
      “ Thế nhưng em có bạn, Cảnh Cảnh. Cậu ấy đến tìm em chuyện sau giờ học, giờ múa lại chủ động mời em làm bạn múa, khi phân nhóm em cần khó xử lo bị lạc lõng nữa, ngày nghỉ cũng cần phiền muộn liệu đến đón em hay chơi với Tiêu Khải Hiên.”
      “…”
      “ Em bây giờ rất vui vẻ, được học môn múa mà em thích, có người bạn rất tâm đầu ý hợp, còn có , người bạn trai cao lớn đẹp trai, cuối tuần nào cũng đến thăm em, chuyện này làm các bạn cùng lớp ngưỡng mộ lắm, ngưỡng mộ nhưng hề đồn thổi mấy lời kì quặc, em rất thích cuộc sống tại, thích em như thế này.”
      “Ý em là muốn chia tay với sao?”
      ! Sao có thể thế chứ? Sao lại nghe thành như vậy?” Trương Tĩnh hoảng hốt : “ Khả năng biểu đạt của em hình như đúng là rất ổn.” ấy cười gượng, “ý em là, đừng để em mất , được ? phần trong niềm vui của em, phần quan trọng nhất, thế nhưng, em thực cũng cần có bạn bè, bạn bè của mình.”
      “ …”
      “ Em luôn rất đơn, em muốn mất Cảnh Cảnh, nhưng càng muốn mất , nếu , em có thể, em biết nữa, em…”
      “ Giờ đến gặp em!”
      “ Bây giờ ư?”
      “ Bây giờ.”

      Mất khoảng tiếng xe, tôi đến gặp Trương Tĩnh, người tôi nhớ nhung. Vốn chỉ muốn gặp ấy chút, thậm chí chỉ cần nhìn ấy cái thôi là được rồi, đều được hết. Nhưng kết quả tôi lại ở đó cả đêm, sau đó léo dài nguyên ngày, cuối cùng ở luôn mười ngày. Trong suốt mười ngày tôi đều ở chỗ Trương Tĩnh, ở bên ấy, đưa ấy đến trường, xem ấy tập múa, còn nữa, cố gắng thích người bạn thân của ấy, cố gắng.
      Đây là lần đầu tiên tôi trốn học kể từ sau khi lên cấp ba, tận mười ngày, chỉ để ở cùng Trương Tĩnh, rất điên, tôi biết tôi rất điên rồ, điên rồ nhưng hạnh phúc.
      Sau khi quay về, tôi về nhà ngay mà tìm Tiêu Khải Hiên trước, tôi quên mình bỏ lỡ sinh nhật của cậu ta, trong mười ngày qua. Vốn cứ tưởng bị cậu ta chế giễu hoặc mỉa mai cho trận, nhưng kì lạ là, cậu ta hề làm thế. Tiêu Khải Hiên trông có vẻ rất uể oải, sau khi lờ đờ nghe xong 10 ngày của chúng tôi, cậu ta chỉ mỗi câu:
      “ Mày bỏ lỡ 3 cái sinh nhật tao kể từ khi quen biết tao rồi đấy.”
      Quả nhiên.
      “ Tao nhớ là có gửi tin nhắn chúc mừng sinh nhật mày mà.” Tôi tra lời có chút thiếu tự tin, nghĩ lát, tôi quyết định thêm vào câu:” Dù sao bọn mình cũng còn nhiều cái ba năm, thiếu gì lần này.”
      “ Cũng đúng.”
      “ Kết quả sao? Sinh nhật mày thế nào?”
      “ Chả sao cả, nhận của mẹ nắm tiền, ăn cái bánh ga tô vớ vẩn, nhưng hát chúc mừng sinh nhật, sau đó về phòng chơi game online cả đêm, nhạt nhẽo.”
      “ Mày tìm Tiểu Vũ để cùng chúc mừng sinh nhật à?”
      Cậu ta lắc đầu, sau đó đổi ý, lại gật đầu.
      “ Có, giờ nghỉ trưa tao có sang lớp bên đấy tìm, còn tặng cậu ấy chiếc điện thoại di động nữa, sau đó cậu ấy hình như thấy kỳ kỳ, nhưng chắc là sợ tao làm dữ, nên vẫn cứ nhận. À, Tiểu Vũ có nhớ hôm đấy là sinh nhật tao, nên chúc tao câu sinh nhật vui vẻ, còn tặng tao chai trà Thuần Khiết định uống, hết rồi.”
      “ Hết cái con khỉ! Mày nhân tiện tỏ tình luôn à?”
      “ Tỏ tình cái con khỉ! Tao có thích cậu ấy lắm đâu.”
      Vịt chết còn cứng đầu, cái thằng mù tình này.
      thích cậu ấy sao tặng cậu ấy điện thoại làm gì? Lại còn hơi tí là gọi cậu ấy ra ngoài chơi.”
      “ Tiện liên lạc mà.”
      “ Tiêu dại .”
      dại đấy làm sao! Ê, cho điếu thuốc trước !” Hai điếu thuốc, hút. Đưa điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay lên miệng rít hơi mạnh như thể thuốc lá là kẻ thù của mình xong, Tiêu Khải Hiên mới tiếp: “ Mày có biết ? Mười ngày vừa rồi tao hề hút thuốc , đúng là giống mẹ nó con ngoan rồi.”
      “ Mày cai thuốc à?”
      , chỉ đơn giản là quen hút thuốc mày đưa rồi thôi.”
      “ Thần kinh.”
      “ Cũng tìm Tiêu Vũ Huyên, mười ngày rồi, từ hôm sinh nhật tao.”
      “ Tại sao?”
      biết, , kỳ kỳ làm sao ấy, chẳng biết gì với cậu ấy, có thể là quen với việc luôn có ba đứa mình với nhau rồi, rất lạ.”
      Rất lạ, lời cậu ta hề chỉ trích, nhưng nghe vào tai lại thấy toàn trách móc.
      “ Cứ giống như ngày xưa ngồi phía sau cậu ấy là được rồi.”
      “ Với tao cũng bắt đầu trở thành bạn học lớp chiều rồi.” Có lẽ muốn tiếp tục chủ đề này nữa, Tiêu Khải Hiên trả lời tôi mà chỉ chăm chăm tiếp, nhìn về phía trước, cậu ta :” Từ sau hôm bước sang tuổi 16, tao quyết định làm bạn học lớp chiều, ha ha ha…”
      “ Bạn học lớp chiều?”
      “Bạn học lớp chiều, mấy đứa lớp mình mới đặt cho tao biệt danh đấy ấy, bạn Tiêu buổi chiều mới lên lớp, ha ha…”
      “ Sao lại thế?”
      Bọn mình chẳng phải giao hẹn là lên cấp ba trốn học nữa đó sao? Tôi định hỏi, nhưng lại thôi, bởi vì tôi thấy mình cũng chẳng có tư cách để hỏi.
      Là tôi vi phạm giao ước trước, tôi biết vậy, vì thế tôi hỏi.
      “ Chán, vì thế cứ ngủ cho đẫy giấc rồi mới đến lớp, ha ha…”
      “ Luyên thuyên vừa mày!”
      “Ờ.”
      Mặc dù chỉ im lặng trong khoảng thời gian hút điếu thuốc, mà cảm giác lâu như cả thế kỷ trôi qua, Tiêu Khải Hiên cuối cùng mới chịu lên tiếng phá vỡ im lặng:
      “ Mày có biết hồi cấp hai tao từng đánh Gián ?”
      biết, sao?”
      “ Tao cũng quên mất lần đó tại sao lại đánh nó, nhưng chắc nhìn nó béo ngứa mắt nên gọi lại đánh cho trận.”
      “Ờ.”
      “ Nhìn cái gì mà nhìn? Tao nhớ đấy là câu vào đề lúc tao quyết định đánh nó.”
      “ Mọi người hình như ai cũng câu này.”
      “Ừ, sau đó nó kịp phản ứng gì chỉ “Á?” lên tiếng tao đốp luôn: ‘ Lại còn dám cãi à!’ Rồi tẩn cho nó trận đến tè cả ra quần.”
      Mấy ngày nay cậu ta sao vậy?
      “ Sao tự nhiên chuyện này làm gì?”
      tự nhiên muốn thôi.”
      “Ờ.”
      “ Bây giờ bọn mình nhìn lại thời cấp 2 thấy trẻ con chết được, sau này nhìn lại thời bây giờ thấy sao nhỉ?”
      “ Cũng như vậy thôi.”
      “ Này! Mày bảo, tao cũng là đứa chơi được đấy chứ nhỉ?”
      “ Tốt quá ấy chứ! Nếu sao lại chọn mày làm phó văn thể mỹ?”
      “Ừ, từ cấp 1 tao văn thể mỹ đến tận bây giờ.” Lại châm thêm điếu thuốc, Tiêu Khải Hiên tiếp tục :” Thế nhưng rất kỳ lạ, mấy hôm nay có mày ở đay, tao bỗng phát ra mình tìm được ai lớp để chuyện cả, tao biết chỉ cần đến chỗ bất kỳ ai, tao cũng có thể lải nhải hồi lâu, nhưng hiểu sao lại chẳng có hứng.”
      Tôi nhận thấy mức độ chán nản của cậu ta vượt xa tưởng tượng của mình, tôi rất muốn hỏi cậu ta làm sao vậy, nhưng vẻ mặt của cậu ta cho biết tốt nhất đừng có hỏi.
      Vì thế tôi hỏi, tôi chỉ nghe.
      “ Sau đó tao nhớ đến Gián, tao nhớ ba bọn mình vẫn thường hay làm cái này cái kia cùng nhau, nên tao nghĩ hay là tìm nó chuyện! Thực là chán phát điên lên được ấy, lúc tan học.”
      “ Thế nhưng mày chỉ nghĩ thôi chứ chẳng làm gì cả đúng ?.”
      “Thế nhưng tao chỉ nghĩ thôi chứ chẳng làm gì cả.”
      “ Bởi vì mày nhớ hồi cấp 2 từng đánh nó.”
      “ Bởi vì tao nhận ra tao lại muốn đánh nó.”
      “ Sao vậy?”
      “ Tao chịu được cái cảnh mỗi khi hết giờ nó lại ngồi mình tại chỗ đọc sách.” Tiêu Khải Hiên nhổ toẹt, “ Haruki Murakami? Đó là cái quỷ gì nhỉ?”

      Đó là nhà văn hai chúng tôi đều thích, đó là trọn bộ Haruki Murakami mà sau này tôi tặng cho Gián, bởi vì cậu ta có tiền mua, còn tôi có thời gian đọc, đó phải là cái quỷ gì đó, đó là Haruki Murakami.
      Tôi lải nhải hồi, định thần lại mới phát Tiêu Khải Hiên vẫn tiếp tục lèm bèm:
      “… Cái thằng này sao ở mình mà cũng có thể ung dung tự tại thế nhỉ? hiểu nổi! Lúc đó ta cứ trợn trừng mắt nhìn nó, nghĩ như vậy, rồi phát ra mình điên hết cả tiết.”
      “ Rốt cuộc mày đánh nó đấy chứ?”
      .”
      “Ừ.”
      “ Bởi vì nó là bạn mày.”
      “Ờ.”
      “ Hơn nữa bây giờ nó cũng cao hơn tao rồi.”
      “ Cái gì?”
      “ Gián ấy, hồi cấp 2 nó lùn hơn tao, nhưng giờ cao hơn tao rồi.”
      “…”
      “ 1m86, hôm đó ở dưới nhà Tiêu Vũ Huyên mà nhớ ? Mày mày cao 1m86 chỉ để làm cảnh đâu, tao biết mày cố tình khích tao nhưng tao vẫn điên lắm.”
      “ Chiều cao chẳng chứng tỏ cái gì cả.”
      “Đổi thành mày chỉ có 1m86 rồi hãy với tao câu này.”
      “ Thần kinh.”
      Thần kinh.
      “ Có lúc tao có cảm giác thực ra ấy hề tao.”
      Chẳng đầu chẳng đuôi, tự nhiên Tiêu Khải Hiên phun ra câu này, “Ở giếng Hầu Tham, chẳng phải mày câu này còn gì?”
      “À ừ.”
      “ Sau khi mày , hiểu tại sao tao lại lên cơn rất muốn khóc."
      “ Hóa ra mày cũng Trương Tĩnh hả.”
      “ Mày ngớ ngẩn à!”
      Sau đó Tiêu Khải Hiên cười, sau đó tôi thở phào, cũng may câu đùa này thành công.
      Cũng may.

      “ Nghỉ đông xem ngày mào cả bọn hẹn hò cai nhỉ, đầm Nhật Nguyệt chơi .”
      “ Làm gì?”
      “ Bởi vì bọn mình biết nhau 3 năm rồi mà chưa chơi Đầm Nhật Nguyệt bao giờ.”
      “ Tại sao phải là Đầm Nhật Nguyệt?”
      “ Bởi vì là đầm Nhật Nguyệt chứ sao.”
      “Ờ.”
      “ Tao hẹn cả Trương Tĩnh mà mày cũng đấy, đương nhiên rồi.”
      “ Mày chán sống à? Tao thực Trương Tĩnh mà!”
      “ Tao biết rồi” Người này phải ấy, người mày mà mày nhất định chịu thừa nhận, tao đương nhiên là biết.
      “ Mày biết ý tao bọn mình là ai rồi chứ.”
      “ Biết từ lâu rồi.”
      “ Bốn người bọn mình đấy nhé.” Bốn người, tôi . Mà thực ra tôi muốn là 2 đôi. “Đến lúc đó đừng có mà bất lịch với Trương Tĩnh đấy nhé.”
      “ Tao bất lịch với Trương Tĩnh bao giờ?
      “ Mày lúc nào cũng bất lịch với Trương Tĩnh.”
      “ Tao chỉ muốn chuyện với Trương Tĩnh thôi.”
      “ Này.”
      “Được rồi, được rồi.” Tiêu Khải Hiên đứng đạu, gượng gạo vươn vai, “ Tao thử làm bạn với Trương Tĩnh.”
      “ Thế tốt.”
      “ Bọn mày đừng có mà chia tay đấy.”
      Cuối cùng Tiêu Khải Hiên vậy.
      Lúc đó tôi tưởng rằng cậu ta đơn giản vì tôi mà chấp nhận Trương Tĩnh, và câu chúc phúc đó, nhưng sau này nghĩ lại, tôi phát , thực ra chúng tôi đều nhầm to.
      Nhầm to.
      Nhầm….
      Last edited: 19/3/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :