1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Điền Viên Cốc Hương - Thẩm Duyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 80: Sinh ý đưa đến cửa

      Trải qua chuyện của Văn thẩm, Lí Đắc Tuyền mỗi ngày làm bàn ghế như cũ, cả ngày nghỉ ngơi, hy vọng có thể xong mau hơn, cần trễ nãi sinh ý của tửu lâu.

      Đỗ Đại Lâm thu thập xong nhà mình, mỗi ngày qua giúp Lí Đắc Tuyền, chịu khó, Lí Đắc Tuyền chưa mở miệng biết muốn làm cái gì, Lí Đắc Tuyền biết tình huống nhà , mỗi lần đều muốn tìm việc hoặc là làm công ngắn hạn, nhưng mỗi lần Đỗ Đại Lâm đều gật đầu, ngày thứ hai vẫn đến, đuổi cũng .

      Cả nhà đều thích đứa thành thực lại chịu khó này, nên chối từ, Lí Đắc Tuyền có giúp đỡ của , thoải mái ít, cùng Vương thị thương lượng, chờ bên kia cho tiền công, cho ít, chỉ là tại tiện , sợ dọa chạy.

      Tiểu Hà quen biết Cốc Vũ, cũng thường lại chơi, Cốc Vũ có thêm người bạn, hơn nữa Tiểu Hà là người lưu loát, chuyện rất vui vẻ, ở chung rất tốt.

      Hứa Tần Thị nhìn phòng đầy đứa , trong lòng vui mừng, thường rang đậu tương, chưng bánh gạo cho bọn họ ăn, náo nhiệt, lúc Văn thẩm lại kêu Tiểu Hà về nhà, nhìn Tiểu Mãn cùng Vương thị thêu hoa, mắt sáng lên, lại lập tức ảm đạm.

      Vương thị hết thảy đều nhìn trong mắt, tiện dạy Tiểu Hà thêu để các nàng bổ sung gia dụng, Vương thị biết chuyện thêu thùa thể cưỡng cầu, Cốc Vũ thích châm tuyến. Mỗi ngày lúc Tiểu Hà đến chơi, Vương thị để nàng làm dây cột tóc, chỉ nàng ít cách thêu đơn giản, Tiểu Hà tuy lanh lợi, lại linh hoạt, cũng may là chịu khó, chịu khổ được, cả ngày rời cái dây đó, qua chút thời gian, đồ thêu ra có bộ dáng. Tuy thể giống Tiểu Mãn, Vương thị, nhưng có thể cùng phụ nhân thôn trang cửa hàng thêu lĩnh đồ về làm, mỗi ngày kiếm chút tiền, có vậy thôi làm Tiểu Hà vui sướng khôn xiết.

      Đỗ Đại Lâm ở đây hỗ trợ, Lí Đắc Tuyền giúp Hứa Thế Cùng làm bàn ghế rất nhanh làm xong, còn dùng cây trẩu tinh tế sơn qua lần, thoạt nhìn bóng như nước đẹp.

      Trong đó bộ bàn khắc hoa, rất tinh xảo, Lí Đắc Tuyền đặt nó ở nhà chính, mỗi ngày nhìn cũng đủ, tựa như lão nông thôn trang xem hoa mầu. Vì cái bàn này, người thôn trang đều đến xem, còn bọn họ có phúc phận vào tửu lâu kia, mình nhìn qua cái bàn tốt nhất tửu lâu, coi như là đáng giá.

      Vì cái bàn khắc hoa này, ý kiến của Cốc Vũ, Kinh Trập và Cẩm Hiên có chút phân kỳ, lúc trước Cốc Vũ kêu Lí Đắc Tuyền lấy ra bản lãnh của mình, hoa văn gì đều khắc lên, khi tửu lâu có khách quý, tự nhiên cũng tốt chiêu đãi, nhưng Cẩm Hiên lại tửu lâu kia vốn có người nhà giàu ra vào, chỉ cần cái rắn chắc dùng bền, khắc hoa dễ bị dơ, muốn lau dễ dàng. Chuyện này lập trường của Kinh Trập và Cẩm Hiên giống nhau, Cốc Vũ đưa Ninh Bác ra làm ví dụ, ai ngờ Kinh Trập cùng An Cẩm Hiên đồng loạt chuyện, làm Cốc Vũ cảm thấy kỳ quái.

      Lí Đắc Tuyền vẫn còn bộ, tay nghề lâu luyện, cũng cảm thấy mới lạ, hơn nữa gần đây đều làm thau thùng, làm xong bộ bàn này, mừng rỡ, mỗi ngày có cảm giác thành tựu. Sơn cây trẩu (dùng cây trẩu sơn bóng bên ngoài) hết sức tận tâm, Cốc Vũ xem ở trong mắt, càng cảm thấy chủ ý của mình có sai.

      Đưa bàn , lúc Lí Đắc Giang trở về tiện thể nhắn Lí Đắc Tuyền, là Cùng nhi vừa lòng, qua hai ngày nữa là ngày lành tửu lâu khuếch trương, mời cả nhà Tuyền đều qua. Còn mời luôn Kinh Trập, An Cẩm Hiên, cũng biết vì sao chỉ cần nhắc tới hai người bọn họ, Lí Đắc Tuyền tất nhiên đáp ứng.

      Tuy Lí Đắc Tuyền nhận lời, nhưng Cốc Vũ có chút khó xử, cũng phải nàng keo kiệt, chỉ là trong lòng nàng thoải mái, chẳng phải bởi vì Hứa Thế Cùng, nàng mấy ngày nay cùng Tiểu Hà quen biết, hai người đều cùng khổ, nhà Tiểu Hà tại càng cần tiền, Cốc Vũ có tâm giúp bọn , nhưng có lòng có sức. Nàng đổ tiền dành dụm từ trong bình ra, đếm từng đồng rất thành kính.

      Đếm tới đếm lui, tiền cũng nhiều hơn văn, lúc Hạ Xuyên trăm ngày đãi tiệc rượu, xài hết lượng, là tiền công lần trước của Lí Đắc Tuyền, nếu có số tiền đó, trong nhà chỉ sợ lại phải mượn, số thừa lại, Cốc Vũ đếm mãi, chỉ là ngàn hai trăm ba mươi mốt văn, chút tiền ấy, còn muốn mua lương thực mua cái ăn, xiêm y này nọ căn bản là dám nghĩ tới, may mắn là Ninh Bác lúc đó đưa tới vải, quần áo cho Hạ Xuyên thành vấn đề, quần áo của mình và Tiểu Mãn, là của Hứa Tần Thị lúc trước cho.

      Điều đáng mừng là lúa rất nhanh có thể cắt, đến lúc đó ít nhất cần mua gạo ăn, còn có thể dư ít cám, nuôi gà còn dư, mùa xuân nuôi gà cũng sắp đẻ trứng, cũng là mối thu vào, đến lúc đó có thể cho Hạ Xuyên ăn bánh gạo, cũng cần phải mua nhiều lắm.

      Nếu cám còn có dư, Cốc Vũ định nuôi con heo, đến lúc đó có thể thái rau dại trộn cám nuôi, chừng cuối năm nuôi thành béo tốt, lại là món tiền .

      Tính tới tính lui, Cốc Vũ thầm thở dài hơi, vẫn là quá chậm, thời gian đợi người, nàng có chút hoảng hốt, chờ dựa vào mấy thứ này thoát khỏi nghèo khó làm giàu, muốn tới năm nào hả trời.

      Cốc Vũ có cách nào, lấy ngàn văn gói gọn trong giấy, thừa lại hai trăm văn cũng cất vào, lấy ra hai mươi văn, mua hạ lễ, nàng nhìn nơi mình ở, nghĩ khi nào mình mới có căn nhà của chình mình đây? thể chấp nhận như vậy được.

      Hai ngày sau, Lí Đắc Tuyền mang theo người nhà, Hứa Tần thị, Lí Đắc Giang cũng , để Hứa thị ở nhà, Văn thẩm nhận lời lại giúp đỡ xem ngày.

      Đến tửu lâu, Lí gia tặng ít lễ vật thường ngày, lại mang đến đồ án do Tiểu Mãn và Vương thị làm, Hứa Thế Cùng rất vui mừng, người quá đông, gì thêm.

      Tửu lâu nhốn nháo người, tiếng hi hi ha ha khắp nơi, có bạn bè làm ăn của Hứa Thế Cùng, cũng có thân thích, quản gia Ninh gia cũng đưa tới quà lễ, nhưng ở lại ăn cơm, Cốc Vũ thấy nhớ tới Ninh Bác, biết làm cái gì.

      Kinh Trập và An Cẩm Hiên theo Hứa Thế Cùng có vẻ rất quen thuộc, bọn họ xua tay, chớp mắt, cùng Hứa Thế Cùng chuyện lúc lâu. Cốc Vũ kỳ quái, đuổi theo hỏi, bọn họ thề thốt phủ nhận, lại cười thần bí.

      Lí Đắc Tuyền lo lắng tình trong nhà, cả nhà ăn cơm xong lưu lại, vội vàng cáo từ về Đào trang.

      Giữa trưa ngày hôm sau, Lí Đắc Tuyền làm xong công việc, thu thập, Đỗ Đại Lâm có đến, nghe Tiểu Hà làm công cho nhà người ta, làm ba ngày, tính hai ngày tiền công của người lớn. Cốc Vũ thở dài, Đỗ Đại Lâm vốn là lao động tốt, làm việc trộm gian dùng mánh lới, lại rắn chắc, tương đương sức người lớn, như vậy chủ nhà làm sao chịu thiệt, chính là khó xử cho .

      chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa, Hứa Thế Cùng đến nhà.

      Hứa Tần Thị ngạc nhiên biết vì sao xuất ở đây, "Cùng nhi, bên kia vội sao?"

      Hứa Thế Cùng cười, thân mình có chút béo hơn nữa trời nắng gắt, lúc vào ướt đẫm mồ hôi, Tiểu Mãn pha trà cho , cũng ngồi xuống, ở trong phòng thong thả bước.

      cười hề hề bộ dáng thoạt nhìn thực giống người trục lợi, Cốc Vũ nghĩ rằng.

      Nghe tin tức mang đến làm cả nhà hết sức vui mừng, ra hôm qua cầm đồ án bằng giấy, qua cửa hàng bán đồ dùng cho tiệc mừng hỏi qua, người ta dám cam đoan thứ này bán tốt, cho giá rất thấp, nhưng Hứa Thế Cùng tin tưởng, "Buôn bán là như thể, bắt đầu khó khăn chút, chậm rãi tốt hơn, ta nghĩ giá rất thấp, muốn thương lượng với các ngươi chút, có thể cho bọn họ lời ít tiền trước. Lão bản cũng là chỗ quen biết, sợ vạn nhất bán ra..."

      Mắt Cốc Vũ sáng lên, đây là cơ hội tốt đưa đến cửa, cũng nhờ Hứa Thế Cùng nghĩ ra, bằng ở thôn trang có bao nhiêu người mua mấy thứ này, đều là nhờ mẹ đẻ đến nhà cắt, chỉ là giá rất thấp, sợ là có lời. mẫu cắt chỉ trả văn tiền, nhưng bán ra ít nhất năm văn, lão bản kia phải gánh vác phiêu lưu bán được hàng.

      Cốc Vũ nhăn mày, nghĩ ra biện pháp, "Cậu! Ta có cách, bằng bảo nương ta cùng tỷ tỷ cắt ít đến trong cửa hàng cho bán, nếu có thể bán , mẫu chúng ta liền trả cho lão bản văn tiền, cản trở sinh ý của , nếu bán được, chúng ta cầm về, dù sao cũng chỉ là phí chút tiền mua giấy, cứ như vậy, chúng ta hai bên cũng chịu thiệt."

      Hứa Thế Cùng vỗ tay, "Sao ta nghĩ đến, cái này tốt, đến lúc đó nếu mẫu là 5 văn, các ngươi lấy 4 văn, dù sao bên kia cũng có văn, mua đứt bán đoạn, cứ như vậy tốt, Cốc Vũ ngươi thông minh."

      Cốc Vũ được khích lệ, cười hề hề chuyện, kỳ thực trong lòng nàng sớm nghĩ đến bán những mẫu cắt này, còn nghĩ xem nếu người nếu coi trọng mẫu cắt kêu nương cùng tỷ tỷ ở nhà làm, chỉ là nàng khó , Hứa Thế Cùng là cầu nối, cũng thể mãi phiền toái , về sau dĩ nhiên là tự mình gặp lão bản kia chuyện.

      Hứa Thế Cùng lần này tới, cũng có mang quà, bởi vì trả tiền công lại mang quà tới, sợ Lí gia nghĩ ngợi, cùng Lí Đắc Tuyền bàn xong tiền công, tổng cộng 6 cái bàn lớn bốn mươi tám cái ghế dựa, tổng cộng sáu trăm ba mươi văn, tính xong, cái bàn khắc hoa kia rất mất công, cũng biết tính thế nào.

      Lí Đắc Tuyền vội chối từ, thế này tốt lắm, muốn đòi thêm.

      Cuối cùng, Hứa Thế Cùng trả tổng cộng sáu trăm sáu mươi sáu văn, là làm buôn bán chú ý cái may mắn, Lí Đắc Tuyền tính ra cũng vẫn là chịu thiệt, nếu chối từ chính là ngại ít.

      Lí Đắc Tuyền sắc mặt đỏ lên, có chút tự nhiên, mấy ngày nay, Hứa thị ngốc ở bên cạnh, Hứa Tần Thị cũng giúp đỡ nhà mình, tính tới tính lui, Hứa Thế Cùng thường đưa tới nào là trứng gà, cá, thịt heo, cho dù mình làm việc công, cũng vẫn là chiếm tiện nghi.

      Hứa Thế Cùng bàn xong công việc, lại tìm Kinh Trập cùng An Cẩm Hiên, mọi người đều tò mò.

      Hứa Thế Cùng lúc này mới : "À, cũng có việc gì, là bọn họ giúp ta kia viết mấy câu đối, dựa theo quy củ là muốn cho bọn phần lễ, cũng tính là cái gì, để Cốc Vũ cho ca ca ."

      Cốc Vũ cảm thấy tình đơn giản như vậy, liền tiếp nhận, quy củ lời cảm tạ.

      Hứa Thế Cùng tửu lâu còn có chuyện cáo từ, tới cửa, lại tiến vào vỗ vỗ Lí Đắc Tuyền bả vai: "Tuyền huynh đệ, ngươi có hai con trai hai con , là phúc khí cầu được! Kinh Trập và Cốc Vũ ta quen thuộc cần phải , hôm nay ta gặp Tiểu Mãn, người ôn hòa lịch , cắt giấy thêu hoa đều tốt, ta thấy Hạ Xuyên tương lai nhất định cũng là tốt."

      xong, Hứa Thế Cùng sang sảng cười rồi, để lại Lí Đắc Tuyền nhìn người trong phòng, ngây ngốc cười rộ lên.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 81: Kiếm tiền, kiếm tiền!

      Sau bữa trưa, Kinh Trập cùng An Cẩm Hiên nâng xuồng vào, trong tay An Cẩm Hiên còn mang theo cái thùng, lắc lư thành bộ dáng, vốn hai người nâng cái xuồng cũng cố hết sức, An Cẩm Hiên cánh tay quải cái thùng, nửa ngồi nửa , buồn cười. Cốc Vũ vừa thấy, vội chạy tới đỡ cái thùng, trách cứ bọn họ, "Các ngươi là, lần lượt lấy từng thứ được sao? Lo lắng cá bị người cầm , trước hết đem cá cầm về để người ở lại coi xuồng, nhiều lắm thêm chuyến thôi." xong nhìn vào thùng, mấy con cá ở bên trong khoan khoái bơi.

      Cốc Vũ trong lòng vui vẻ, "Nha, các ngươi lại bắt được cá! Đêm nay có thể uống canh cá."

      An Cẩm Hiên thấy bộ dáng vui sướng của Cốc Vũ, cũng vui vẻ nở nụ cười, thầm biết Cốc Vũ thích uống canh cá, minh phải mang thùng theo, bằng dùng dây bện bằng cỏ cột cá về, cá chết tươi.

      Kinh Trập cũng sửng sốt, lại xót xa, thậm chí có chút tự trách, nếu phải cha mẹ vì chuyện của mình mới trở lại Đào trang, bọn họ nguyên bản qua rất khá, lúc này, thấy Cốc Vũ bởi vì con cá mà vui sướng như vậy, đột nhiên cảm thấy có tư vị gì, càng muốn nỗ lực thoát khỏi khốn cảnh trước mắt.

      nghĩ đến nhập thần, đột nhiên thấy An Cẩm Hiên và Cốc Vũ vui tươi hớn hở khều cười mới hồi phục tinh thần, hỏi lại, Cốc Vũ mới : "Cẩm Hiên ca là vì ngươi tán thành chặn nước sông lại, bằng bắt càng nhiều cá hơn."

      Cốc Vũ đem cá vô phòng bếp, lại nhìn Hứa Tần Thị : "Mỗ mỗ, bọn họ bắt cá, buổi tối nấu canh cá uống!"

      Hứa Tần Thị sang sảng đáp tiếng.

      Cốc Vũ sờ túi áo của mình, nhớ tới cái gì, thấy bọn họ còn cuốn ống quần, vừa rửa tay rửa mặt vừa trêu ghẹo lẫn nhau, Cốc Vũ cầm cái giấy bao, đến trước mặt bọn họ lắc lắc, thần bí : "Hai người các ngươi, lại đây!"

      An Cẩm Hiên và Kinh Trập nhìn nhau, biết trong Hồ Lô Cốc Vũ bán thuốc gì, nhưng cũng theo nàng ra sân, Cốc Vũ nhìn Kinh Trập, lại nhìn An Cẩm Hiên, "Các ngươi với cậu có bí mật gì vậy?"

      An Cẩm Hiên lắc đầu, Kinh Trập cũng lắc đầu.

      Cốc Vũ thấy bọn họ , "Hừ, cậu , các ngươi kiếm tiền, nếu với ta, ta liền cho cha, về sau các ngươi thể ."

      An Cẩm Hiên cười tiếng, "Xem ngươi kìa, có cần ta cho ngươi khối gỗ thăng đường? Cho ngươi thẩm án tử?"

      Kinh Trập biến sắc, lập tức nở nụ cười, "Lúc đó ngươi phải thấy chúng ta vẽ vài thứ kia sao? Sau này Cẩm Hiên lại nghĩ ra biện pháp, nghĩ đưa đến tửu lâu của cậu, cho nên ngày đó chúng ta sợ cha nghe, cậu hưa tìm phần việc hồi đáp chúng ta, được chưa? Còn muốn biết cái gì?"

      Cốc Vũ lúc này mới đem giấy bao đưa cho bọn , "Được, đây là tiền công các ngươi! Cậu là các ngươi viết câu đối nên cho hồng bao."

      Kinh Trập lại cười, lấy tay gõ vào trán của , "Ta chúng ta nơi nào đến tiền công, ngày hôm qua tiền công cậu trả cho chúng ta, là hồng bao a. Ngươi xem ngươi, bệnh đa nghi nặng."

      Cốc Vũ thấy Kinh Trập mở hồng bao ra, liền đoạt , "Hừ! Tiền công tính giao ra còn gạt chúng ta, hồng bao cho ta mới đúng! Xem còn cười ta ."

      Kinh Trập quay đầu qua bên, nhịn được, "Xem ngươi đương gia có tiền đồ, Cốc Vũ, về sau chúng ta có tiền, đều cho ngươi quản được ?"

      Cốc Vũ gật đầu, xoa eo , "Đó là đương nhiên!"

      Lí Đắc Giang kích động chạy vào, thấy Cốc Vũ nhếch miệng cười. Cốc Vũ hỏi , "Nhị bá phụ, Nhị bá mẫu ở bên này đâu, ngươi chạy nhanh như vậy làm gì?"

      Lí Đắc Giang kích động, ôm Cốc Vũ quay hai vòng, cười ha ha la lên, " tìm Nhị bá mẫu ngươi, Cốc Vũ cha ngươi đâu? Chuyện tốt!"

      Cốc Vũ sửng sốt, kêu tiếng Nhị bá phụ vừa định chuyện, Lí Đắc Giang vô nhà chính.

      Vừa vặn Lí Đắc Tuyền sửa sang đồ trong nhà, Lí Đắc Giang vừa vào kêu , "Tuyền cần sửa sang đồ, ta mang đến tin tốt, hôm nay có khách ăn cơm ở tửu lâu, đối với cái bàn khắc hoa rất hứng thú, ta liền nhiều lời hai câu, là ngươi từ thành Vân Châu về, bàn ghế đều do ngươi làm, ngờ sau mùa thu gả khuê nữ, vừa vặn còn chưa tìm được người làm vài thứ kia, hơn nữa gỗ đều là thứ tốt nhất, sợ những người đó tay nghề tinh làm hư, nhiên sau..."

      Lí Đắc Giang hơi xong thở hổn hển, kịp uống trà, lại vội : "Lúc đó muốn đến chỗ ngươi nhìn xem, ta nghĩ đúng lúc ta muốn trở về, lúa gần đến lúc thu gặt, thuận tiện cùng ngươi tiếng, cũng hỏi qua ngươi liền thay ngươi nhận mối làm ăn này, ngươi tửu lâu tìm Cùng nhi, biết nhà người kia."

      Lí Đắc Tuyền há to miệng, Cốc Vũ cười hề hề nhìn Lí Đắc Tuyền : "Cha, xem ra tửu lâu mang đến vận may cho chúng ta, chỉ là tìm được việc làm cho tỷ tỷ cùng nương, lại cho ngươi việc làm kế tiếp, đây mới là nghề chính của ngươi a."

      Kinh Trập nhức đầu, "Ta có nhìn lầm ?"

      An Cẩm Hiên theo phía sau , "Kinh Trập huynh, chỉ là ngươi, ta cũng vậy."

      Cốc Vũ cười khanh khách, "Còn Kinh Trập huynh, ha ha."

      Lí Đắc Tuyền chà xát tay cười, "Lúc này làm trọn gói, ta đánh giá tiền công ít, chúng ta càng ngày càng khá."

      Kinh Trập như nhớ tới cái gì, "Nếu , ngày mai chúng ta cùng cha ra ngoài, dù sao trong nhà cũng cần mua thêm vài thứ, người tiện thể đem bức tranh thêu lên trấn bán, sau đó chúng ta thuận tiện cửa tiệm gửi bán này nọ nhìn xem, việc này phải do chúng ta làm, sau này cha bận rộn.

      Cẩm Hiên ở bên cạnh buồn cười, "Được, ngươi có nhiều thuận tiện như vậy, ta sợ ngươi đến lúc đó xoay chuyển đến hôn mê, đến lúc đó ta cùng với các ngươi, ta cũng có da muốn trấn bán."

      Lí Đắc Tuyền gật đầu, "Cũng tốt, Kinh Trập, Cẩm Hiên cùng Cốc Vũ cùng , bất quá Kinh Trập, ngươi chú ý điểm, nghe bên ngoài loạn."

      Kinh Trập gật đầu, hết thảy cần .

      Lí Đắc Giang có chút nóng vội, "Tuyền, nếu ngươi đợi ngày mai , bị người khác đoạt sinh ý phải làm sao bây giờ, cần lo lắng trong nhà, còn có ta đây."

      Lí Đắc Tuyền phản ứng lại, : "Nhị ca, ta cũng biết ngươi giúp ta, ta ngày mai gặp chủ nhà, ràng với , chờ việc trong nhà xong hết mới làm vài thứ kia, dù sao cũng sau thu hoạch vụ thu mới xuất giá, khẳng định kịp, trong nhà cắt lúa xong phải vội vàng cấy mạ, ngươi bên kia còn chưa có ở riêng, Nhị tẩu lại có thai, nếu ngươi tới giúp chúng ta, ta sợ bên kia lại . Lại cả nhà chúng ta sao có thể luôn liên luỵ ngươi, chủ yếu phải tự mình làm chủ."

      Lí Đắc Giang ngẩn ra, rồi vui mừng gật đầu, miễn cưỡng, cười vỗ vai Lí Đắc Tuyền.

      Cốc Vũ ở bên cũng vui vẻ, Lí Đắc Tuyền trước kia có đương gia, sống với ông bà ngoại, bây giờ trở về đây, lúc trước luôn giúp mọi người làm điều tốt, tại có chủ ý, cách đón mối làm ăn như thế làm cho Cốc Vũ vui sướng, chung quy dựa vào người bằng dựa vào chính mình.

      Hứa Tần Thị cho gà ăn, thầm kêu, gà nuôi thả trong sân, rất lớn, xem ra lúc có khách tới cửa có thể làm thịt, chỉ là có chút luyến tiếc, còn muốn dựa vào gà này đẻ trứng làm bánh cho Hạ Xuyên ăn. Nhìn Hứa Tần Thị bận rộn bên kia, Cốc Vũ lại nghĩ đến Lí Hà Thị, đều nhà có người già giống như có bảo bối, Hứa Tần Thị là mỗ mỗ, chờ Nhị bá mẫu sống yên ổn sinh hạ đứa , nàng phải về nhà, nếu Lí hà Thị thông tình đạt lý giống Hứa Tần thị, dù nhà có khổ cực cũng có nhiều chuyện phiền lòng như vậy.

      Sáng sớm ngày thứ hai, Lí Đắc Tuyền mang theo gì, hạ quyết tâm thu gặt lúa cấy mạ xong mới làm việc, lúc này bất đắc dĩ phải thương nghị, Kinh Trập cùng An Cẩm Hiên thu thập xong, giấy cắt, thêu gì đó của Tiểu Mãn cùng Vương thị đều để Cốc Vũ cầm theo, còn thay Tiểu Hà đưa phần.

      Hết thảy chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa, cuối cùng, Cốc Vũ lại : "Nghe cậu là đặt ở cửa hàng tạp hoá bán, hay là chúng ta cũng mang theo mẫu thêu, chừng cũng có thể bán , à, mang theo cái thau chậu , còn có giỏ trúc đan của Triệu gia gia, chừng bán được a."

      Kinh Trập ngnhe Cốc Vũ nhắc tới thùng gỗ kia, chạy vội chạy lấy, lại sờ đầu Cốc Vũ có chút buồn cười, "Sao có nhiều tâm tư như vậy, ngươi nhiều như vậy, hay là chúng ta mở cửa hàng tạp hoá !"

      Lời trêu ghẹo của Kinh Trập đến tai Cốc Vũ, lại thành biện pháp kiếm tiền, sản phẩm của nhà mình, đến lúc đó còn có thể mở gian hàng đồ gỗ, giường, ngăn tủ.. có Lí Đắc Tuyền làm, muốn đồ thêu, giấy cắt có Tiểu Mãn cùng nương... Muốn vải vóc gì, An Cẩm Hiên tựa hồ rất là quen thuộc, chừng liền tạo thành nghiệp đâu? Đầu của nàng tưởng tượng, cắn môi ngây ngốc cười, "Ý kiến hay!"

      Kinh Trập sửng sốt, biết gì, mang theo này nọ theo Lí Đắc Tuyền ra cửa.

      Cốc Vũ trong đầu lên siêu thị đại, suy nghĩ nên thay đổi thế nào, đến lúc đó người nhiều tới cửa, buôn bán lời bạc...

      An Cẩm Hiên giật tay áo của nàng, Cốc Vũ tỉnh hồn, ra Lí Đắc Tuyền cùng Kinh Trập ra sân, nàng hừ tiếng, "Cẩm Hiên ca, chúng ta , cũng phải biết đường ."

      An Cẩm Hiên cười tiếng, "Cốc Vũ, ngươi nghĩ gì mà thất thần, cũng phải là bồ tát trong miếu, nghĩ nhiều như vậy mệt đến hoảng, đến lúc đó, ta giúp ngươi cùng nhau nghĩ thôi."

      Cốc Vũ thấy giống như là đùa, " phải là muốn kiếm tiền chứ!"

      An Cẩm Hiên cười, vô tình mưu mà hợp, cũng luôn nghĩ như thế, cam nguyện mỗi lần mạo hiểm vào núi, kiếm tiền, sau đó mới có thể bắt đầu làm chuyện của mình, đợi thời cơ thích hợp, Nhị thúc công bên kia cũng hỏi thăm tốt lắm, là có thể bắt đầu thực hành kế hoạch của mình, hơn nữa trong lúc vô ý kết bạn với Kinh Trập, Cốc Vũ, Kinh Trập là người làm đại , sau này có thể giúp mình, khẽ cắn môi, dù sao cũng đợi nhiều năm như vậy, thể bỏ quên như thế.

      hàng 4 người tới trấn , Lí Đắc Tuyền tửu lâu, An Cẩm Hiên, Cốc Vũ, Kinh Trập ba người quyết định cửa hàng da xong rồi tiệm tạp hoá, cuối cùng hội họp với Lí Đắc Tuyền ở tửu lâu cùng mua đồ cần mua.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 82: Buôn bán, bàn mối làm ăn

      Thời tiết nóng, đến ngày tập hợp, nông dân ít, bọn họ thừa dịp có phiên chợ mua này nọ, qua hai ngày nữa là đến ngày mùa, sợ đủ dùng.

      Ba người đường, Cốc Vũ bên trong, lúc đông người, An Cẩm Hiên Kinh Trập rất chú ý, để người khác đụng đến nàng.

      Đầu tiên là cửa hàng thêu, lão bản nương quen thuộc, tựa hồ ngóng trông Cốc Vũ bọn họ đến, thấy bọn họ vào cửa, vội : " nương, sao nhiều ngày thế thấy ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi đến a? Tập họp lần trước đến, cho ta biết nguyên do trước."

      Lão bản nương , ngẩng đầu thấy Kinh Trập, "Ai u, tiểu nương, vị này tiểu tử là?"

      Cốc Vũ cùng An Cẩm Hiên đến lần trước, là huynh muội, thấy nàng hỏi như vậy, "Ca ta!"

      Lão bản nương nhắc tới , "Cả nhà là bất quá , xem tiểu nương này lanh lợi, hai ca ca bộ dáng bực này, đồ này vẫn là người trong nhà thêu, sao lại ngốc ở quê..."

      Kinh Trập thấy lão bản nương luôn miệng làu bàu, vội hỏi: "Lão bản nương, đây là nương cùng tỷ tỷ ta thêu, người xem xem."

      Lão bản nương tùy tay cầm lấy, đếm đếm, để qua bên, cũng xem kỹ, "Nhà các ngươi thêu ta cần xem cũng biết, luôn có người chờ, ta thấy được các ngươi nhìn xem có làm được hay ?"

      Nàng đưa qua xấp vải, màu sắc thanh nhã, trơn mịn, vừa thấy biết là phải người bình thường có thể dùng được, qua tay An Cẩm Hiên, chạm vào vải, gật đầu, "Vân Dao trù, lão bản nương muốn thêu trướng mành?"

      Lão bản nương cả kinh, là khuê nữ Đình Trưởng gia, lần trước các nàng đến mua thấy khăn thêu cùng hầu bao, coi trọng tú công mới giao vải tốt nhất cho tiệm mình. Đình Trưởng thiên kim vừa tới, các nương ở trấn xua như xua vịt, mua nổi đồ tốt như vậy, mua được bức tranh thêu tầm thường này là tốt rồi, phải biết rằng cùng Đình Trưởng thiên kim mua đồ ở cùng cửa hàng, ra cũng thể diện.

      Bây giờ, giao Vân Dao trù cho nhà nàng thêu, là vải đến từ trong thành. Nghe là Đình Trưởng muốn làm đồ cưới, mà thiếu niên ăn mặc rách tung toé này vừa sờ, liền ràng ra loại gì, mình mở cửa hàng nhiều năm như vậy mới thấy lần đầu, giọng điệu chắc chắn của làm cho người ta giật mình, lão bản nương từng gặp qua nhiều hạng người, biểu kinh ngạc ra ngoài, ha ha cười : "Vị này tiểu ca là biết nhìn, chính là thêu cái trướng mành."

      Cốc Vũ nhìn ánh mắt lão bản nương lộ tia kinh ngạc, lại cười đến ánh mắt mị thành đường chỉ, trong lòng có tính toán, "Cũng biết muốn thêu cái gì, thêu cái mành như vậy tốn nhiều công phu a, cũng biết giá như thế nào?"

      Lão bản nương sửng sốt, "Ta cũng biết muốn thêu cái gì, cũng qua nhiều ngày, ta đúng là quên, ta nhớ được là có mẫu thêu."

      xong liền tìm kiếm, đơn giản tìm ra uyên ương hí thủy đồ, hoa sen, nhìn lại hợp ý cảnh, chút có chút khó xử.

      Kinh Trập : "Bằng chúng ta thêu hoa mai, vải màu xanh nước biển thêu cội mai già, chi can đất son hoa son* nhìn rất đẹp."

      * Cành mai màu đất nâu đỏ hoa đỏ.

      Cốc Vũ cũng có chút khó xử, nghe Kinh Trập như thế cảm thấy có thể, nhưng vẫn lo lắng, "Cứ như vậy có phải có chút già giặn, sáng sủa, tiểu thư khuê các thường thích thêu mẫu tương đối mềm mại chút, sợ là..."

      "Tốt, chi can đất son hoa son!" phụ nữ ăn mặc hoa lệ phụ vào, khoảng chừng hai mươi tuổi, bộ dạng kiều diễm, nhưng đôi mày kiếm đẹp đập vào mắt người ta. theo bên cạnh là nha đầu có chút mập mạp đáng .

      Lão bản nương vừa thấy, vội kêu Nhị tiểu thư, sau lại đánh vào mặt mình gọi lại là Tần phu nhân, phân phó người pha trà, Tần phu nhân cười xua tay, "Ta thay tứ muội đến xem, tên nàng vừa khéo có chữ mai, liền thêu như vị công tử này vừa , chính là mẫu thêu đó..."

      Cốc Vũ cười hề hề đáp, "Vị phu nhân này, ngài yên tâm, ca ca ta biết vẽ, khăn tay, hầu bao, mẫu thêu, đều do ca ta vẽ."

      Lão bản nương cũng muốn thúc đẩy mối làm ăn này, cầm khăn tay hầu bao Cốc Vũ bọn họ vừa mang đến đưa cho vị phu nhân kia, vừa : "Đều là nhà bọn họ thêu, tràn đầy khí vui mừng, còn có lần trước ngài mua cái khăn tay hoa đào, cũng là nhà bọn họ thêu."

      Phụ nhân mỉm cười, nhàng liếc nhìn đánh giá Cốc Vũ bọn họ, cái liếc mắt đó làm cho người cảm thấy chán ghét, ngược lại cảm thấy như gió xuân, Cốc Vũ cũng biết ngượng ngùng, hơi hơi cười cũng quay lại nhìn.

      Phụ nhân sau khi cười xong câu, "Khó cho các ngươi còn tuổi , nhưng lại có tay nghề tốt như vậy, là như vậy, ta cũng có ý kiến gì khác."

      xong mang theo nha đầu rời , lão bản nương vỗ tay kêu tiểu nhị cho bọn ba ly trà, dứt khoát bắt bọn họ ngồi nghỉ lát, nghe lão bản nương : " biết mẫu thêu cũng do các ngươi vẽ, là đẹp, như vậy bản vẽ có thể dùng loạn châm, dù nương thạo việc cũng dễ dàng bị nhà chồng chỉ ra tật xấu."

      Cốc Vũ uống trà, biết lão bản nương bán nút gì, nghe nàng tiếp.

      "Ta nhìn các ngươi cũng là thiếu tiền, đều là quen biết lâu, bằng mẫu thêu ngươi vẽ để bán trong cửa hàng của ta, cũng biết có thể bán hay , ta dứt khoát chịu thiệt chút."

      An Cẩm Hiên chờ Cốc Vũ trả lời, nhàng : "Lão bản nương sao lại chịu thiệt chứ? Chúng ta vào hồi, chỉ có vị phu nhân kia đến mua mấy thứ vừa rồi nhà chúng ta mang tới, còn có người chợ cũng ghé vào mua, nếu là đồ tầm thường, vì sao người ta hỏi liền mua, ta cũng thấy những mặt hàng khác, nếu có hàng của chúng ta đặt ở đó, biết có nhiều người đến như vậy ?"

      Lão bản nương trong lòng trầm xuống, chi tiết thế nhưng bị tiểu ca này rành mạch, đành phải cười khổ, "Tiền ta kiếm cũng là tiền vất vả."

      An Cẩm Hiên xong lại ấm áp cười, "Mọi người dù sao cũng đều là buôn bán mà thôi, gạt ngươi, những thôn trang phụ cận chúng ta đều đến nhà mua mẫu thêu, nếu lão bản nương đem mẫu thêu đặt ở cửa hàng, là muốn tốt cho cả 2 bên, hay là ta làm như vậy, mẫu thêu mười văn tiền, chúng ta lại bán cho cửa hàng khác, ngươi như cũ là hàng độc quyền."

      Lão bản nương xua tay, " được, đồ thêu chúng ta bán đến giá đó, như vậy ta những có lợi nhuận, ai còn dám đến nơi này chứ."

      Cốc Vũ biết An Cẩm Hiên học ai buôn bán như vậy, ánh mắt lợi hại, trách được cửa hàng buôn bán đắt hàng, bức tranh thêu của Tiểu Hà cũng bán 4 văn cái, vô tình thuận nước đẩy thuyền thôi. Nghĩ đến đây nàng tuy cảm thấy An Cẩm Hiên định giá mẫu thêu có chút cao, nhưng thấy lão bản nươngkhông có giật mình, nên gì.

      Lão bản nương trầm ngâm lát, "Ta bình thường có bán qua mẫu thêu, cũng biết có thể kiếm tiền , vạn nhất này bị ế... Phi phi phi!"

      Cốc Vũ lúc này mới cười , buông ly trà xuống, nghĩ bán mẫu thêu giống như bán giấy cắt, thấy lão bản nương tựa hồ là nguyện ý mua, , "Lão bản nương chẳng lẽ còn nghĩ cửa hàng của mình như trước đây, tại dẫn đầu hàng thêu, vì sao nhân cơ hội làm lớn, cơ hội buôn bán luôn khó được."

      Lão bản nương do dự lúc lâu, "Ta bị ba đứa các ngươi làm hồ đồ, như vậy , 8 văn mẫu. Vẽ trước 10 bức để trong tiệm thử xem, nếu có thể bán được lại tính toán, cũng đến mức rất mệt."

      " 8 văn!" Ba người trăm miệng lời .

      Nhiều hơn 3 văn so với ngày thường, phải biết rằng văn tiền có thể mua cái bánh gạo, hai văn tiền có thể ăn chén bánh đúc, 3 văn tiền tuy rằng nhiều, nhưng có chỗ dùng, ba người đối với kết quả này rất vừa lòng.

      Lão bản nương trả Tiểu Hà mười sáu văn do Cốc Vũ cầm, bức tranh thêu của Vương thị cùng Tiểu Mãn tổng cộng là 92 văn. Thời gian trước vội vàng làm thiếp hàn gì đó, thêu ít ít. Mà Kinh Trập vẽ mẫu thêu cho trướng mành lão bản nương trả đầy đủ mười văn tiền, bởi vậy, Tiểu Hà mười sáu văn Cốc Vũ cầm, Kinh Trập cầm 102 văn. Lại gói Vân Dao trù cẩn thận, cũng bàn xong giá tiền thêu trướng mành là 65 văn tiền công, ba người vừa lòng rời .

      Lão bản nương đưa bọn họ ba người ra cửa, quay đầu đánh giá cửa hàng của mình, nghĩ đến lời vừa rồi của Cốc Vũ, lại nhẩm tính tiền lời, lâu cũng vào.

      Rời tiệm thêu, Kinh Trập,Cốc Vũ và An Cẩm Hiên hàng da, có loại hương vị rất nặng phát ra, Cốc Vũ vào, cùng Kinh Trập ở bên ngoài chờ An Cẩm Hiên.

      Xong xuôi hết thảy, người ba người đều có chút tiền, trong lòng kiên định ít.

      Hỏi thăm cửa hàng tạp hoá, gặp được lão bản gầy teo cao cao, sau khi biết được mục đích của Cốc Vũ bọn họ, lão bản ôn hoà đáp lời, đại khái là cảm thấy cùng 3 đứa trẻ này có gì để .

      Cốc Vũ thấy chồng cắt giấy bị đặt ở giá hàng tối phía dưới, nghĩ rằng để như vậy người khác sao có thể tháy để mua đây, nhìn bộ dạng lão bản này cũng dám gọi để lên vị trí tốt, vẫn là xem mặt mũi Hứa Thế Cùng mà thôi. Nàng suy nghĩ cái chủ ý, "Lão bản, ta thấy cửa hang đồ rất nhiều, nhưng ánh sáng tốt, nếu thứ này bán chạy, bằng chúng ta đưa mấy tấm cho ngài dán, cũng dính ít khí vui mừng, chúc ngài sinh ý thịnh vượng."

      Lão bản lúc trước còn có chút miễn cưỡng, vừa nghe Cốc Vũ đưa giấy cắt, có chút hưng trí, lấy ra 3 tấm mình thích, hai tấm dán giá hàng, tấm dán tại quầy tính tiền, tinh tế híp mắt nhìn, cảm thấy vừa lòng, có thế mói cười, trấn an bọn họ : "Các ngươi yên tâm, hộ nông dân gả khuê nữ, hơn phân nửa là sau khi thu hoạch vụ thu, đến lúc đó tự nhiên bán đắt."

      Ba người cũng nổi giận, cáo từ về, Kinh Trập nắm tay Cốc Vũ, "Khôn khéo thường ngày của ngươi nơi nào, thứ này còn chưa bán được, bị ngươi cho "

      An Cẩm Hiên cười : "Cốc Vũ nghĩ xa đâu, giấy cắt đỏ au dán quầy, người ra vào, ai nhìn thấy, mặc dù lúc đó mua, về sau nghĩ tới nhất định cũng tới cửa, tóm lại chúng ta mệt."

      Cốc Vũ gật đầu, kéo tay áo An Cẩm Hiên, "Vẫn là Cẩm Hiên ca thông minh!"

      hàng ba người, mọi chuyện đều làm xong, liền tửu lâu họi họp với Lí Đắc Tuyền.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 83: Công cụ thuở xưa

      Làm xong mọi chuyện, bọn họ vẫn hưng trí như cũ giảm. Cốc Vũ tâm tình cực tốt, thấy cửa hàng bán ki đánh thiết đều mau chân đến xem, hàng bánh gạo, cháo bên đường nàng lại vội vàng qua, nuốt nước miếng cắn răng, giống tiểu quỷ keo kiệt muốn tiêu tiền.

      đường đều là hán tử mình hoặc hai ba người vừa vừa trò chuyện, phụ nữ hơn phân nửa kết thành nhóm, trang điểm đoan chính, tuy rằng mặc xiêm y vải thô, giầy vải, nhưng tóc chải gọn gàng, xiêm y cũng có nhiều mụn vá, ánh mắt vui sướng lại chứa chút câu thúc cùng ngượng ngùng.

      Cốc Vũ ở thôn trang lâu, ngày thường cũng gặp người chợ, lúc nhất định phải về thay quần áo, chải đầu phải thấm ướt tóc, mới tinh tế búi tóc, hết thảy đều chuẩn bị sẵn sàng mới mang rổ ra cửa, vì bọn họ cả ngày ở nhà làm lụng vất vả. Tập hợp, các nàng đều coi như ngày hội.

      Cốc Vũ bất chợt thấy có người trong tay dẫn theo này nọ lướt qua, hoặc là cái cuốc, hoặc là loại Cốc Vũ chưa từng gặp qua tròn tròn, nàng khỏi tò mò, "Cẩm Hiên ca, đó là cái gì?"

      "Hộ nông dân thừa dịp rảnh rỗi đem cuốc hoặc đồ dùng đến cửa hàng sửa chữa, miễn cho lúc muốn dùng lại quýnh tay chân, chuyến lại chậm trễ công việc."

      Kinh Trập cũng thắc mắc, "Vì sao làm tốt sớm chút, phòng ngừa chu đáo?"

      An Cẩm Hiên phốc xuy cười ra tiếng, " đời này, đều là lửa cháy đến nơi mới nhảy, lại người trong thôn mỗi ngày vội hết việc, sửa chữa là việc gấp, chỉ cần đợi đến trước khi thu gặt mới nhớ tới cũng chẳng có gì lạ."

      Tâm tư Cốc Vũ còn tại cái vật tròn trịa đó, trùng hợp qua cửa hàng, cũng nhìn thấy cái đó, dĩ nhiên là làm từ đầu gỗ, thoạt nhìn rất quái dị, giống cái lang nha bổng vĩ đại bẻ ra, bởi vì cái đáy bằng, mặt có 1 bộ phận, cũng phải guồng nước. Cốc Vũ lại hỏi An Cẩm Hiên.

      An Cẩm Hiên lắc đầu, "Đây là vài năm nay mới có , nghe là thu gặt xong đem lúa trải ra, rồi làm gì đó, dù sao so với lấy tay chà xát mau hơn chút, có chỗ lợi gì, người sử dụng còn thường bị ngã xuống, bất quá tiết kiệm chút sức thôi."

      Cốc Vũ kinh ngạc há to miệng ba, "Trời ạ, lấy tay chà xát!" Nhắc tới mới nhớ ra, ở đây việc gì cũng dựa vào sức người, lúa thu gặt về tuốt hạt thế nào, công cụ vừa rồi hiển nhiên đủ thực dụng, nhưng An Cẩm Hiên lấy tay chà xát, khi nào có đủ sức chà xát ba mẫu lúa?

      An Cẩm Hiên thấy nàng giật mình như thế, "Có gì lạ, sân phơi lúa có mấy tảng đá, bá bá thúc thúc có sức khoẻ ôm lúa đập vào tảng đá, các thẩm thẩm có sức, làm giống như giặt quần áo lấy tay chà xát, nếu làm sao hạt thóc rớt ra?"

      Cốc Vũ chuyện, vừa cảm khái thời xưa có công cụ có tác dụng, vừa vắt hết óc suy nghĩ công cụ cơ khí tuốt hạt, ngoại trừ lúc nàng thấy tivi nhưng cũng có ấn tượng bao nhiêu. May mắn lúc trước phụ thân vì lên lớp làm cái mô hình , coi như bảo bối, chính là công cụ tuốt hạt tương đối đơn giản, có trục, bốn phía là phiến gỗ, có thể chuyển động, còn có cái đấu, trừ những thứ đó ra, lại có ấn tượng khác.

      Cốc Vũ trong lòng muốn làm công cụ tuốt hạt, có tâm tư nhìn cửa hàng bốn phía, theo Kinh Trập, An Cẩm Hiên bọn họ qua hai con phố, có thể nhìn đến tửu lâu của Hứa Thế Cùng, nàng này mới hồi phục tinh thần lại. Dưới ánh mặt trời tươi đẹp, tửu lâu trang trí phô trương, đặc biệt lầu hai từ khi có cái bàn khắc hoa, càng khí phái ít.

      Kinh Trập xem đột nhiên câu , "Ngươi xem tiệm rượu quanh tửu lâu của cậu, càng làm tăng thêm khí phái của tửu lâu."

      như vậy, Cốc Vũ mới nhìn quanh, thể kính phục khí phách của Hứa Thế Cùng dám làm người trước, những cửa hàng thấp bé là mối đe doạ cạnh tranh, gần tửu lâu Hứa Thế Cùng trong gang tấc càng làm tăng vẻ hào nhoáng của tửu lâu, huống hồ lần trước Cốc Vũ thấy qua, giá cả cũng công đạo phân lượng cũng có chừng mực, khách có lý do gì đến tửu lâu.

      lâu như vậy, Cốc Vũ nghĩ Lí Đắc Tuyền nhất định sốt ruột chờ trong tửu lâu, giờ này cũng phải giờ cơm, nhưng vẫn có vài người dư dả ngồi trong tửu lâu uống rượu, Hứa Thế Cùng cùng chưởng quầy chuyện, thấy Kinh Trập bọn họ đến, vội ra, "Kinh Trập, chuyện của các ngươi làm xong hết chưa, Tuyền các ngươi đợi chút."

      xong Hứa Thế Cùng mang bọn họ theo đến phòng, nữ hài nhìn hơn Cốc Vũ chơi mình, bên cạnh là nam đứa trẻ khoảng mười tuổi khoa tay múa chân , Hứa Thế Cùng gọi bọn cùng nhau chơi, rồi ra ngoài.

      Cốc Vũ thấy nữ đứa trẻ tuy có chút béo, lại trắng trẻo mập mạp, thoạt nhìn ngốc ngốc nhưng đáng , lúc này coi Tiểu Mãn bọn họ cắt giấy, bên người bày ra mẫu cắt đứa bé mập mạp ôm cá, giấy đỏ phân tán rải rác đất, nàng ngọt ngào kêu lên biểu ca biểu tỷ, rồi để ý bọn họ, hiển nhiên tâm tư còn để ở chuyện cắt giấy, Cốc Vũ thấy bàn tay mập mạp của nàng đều là hoa mai, mắt nhìn chằm chằm vào tờ giấy, lại chậm chạp chịu xuống tay.

      Cốc Vũ nhìn bộ dáng của nàng rất là đáng , cúi đầu lộ ra cổ trắng nõn, thế nào cũng cắt ra đồ án, vẻ mặt nghi vấn, dùng tay mập mạp bé vòng quanh đầu.

      Cốc Vũ hận mình biết làm, bằng có thể chỉ nàng, bất quá thấy nàng như vậy, mình cũng thoải mái vui vẻ.

      Hứa Thế Cùng vào gọi bọn , "Kinh Trập, Cốc Vũ, cha các ngươi đến, ở bên ngoài gọi các ngươi."

      Kinh Trập Cốc Vũ đáp ứng, lời từ biệt với bọn họ, bé ngẩng đầu, cười lời từ biệt, "Biểu tỷ, chờ ngươi lần tới đến ta mang ngươi chơi!"

      Lí Đắc Tuyền ở bên ngoài chờ có chút gấp, nhìn thấy Kinh Trập bọn họ cười, "Kinh Trập, ta luôn đợi được chủ nhà, vừa trở về đợi lát nữa, đợi lát nữa lại còn có số việc, ngươi cùng Cốc Vũ Cẩm Hiên trở về trước."

      Kinh Trập gật đầu, dặn dò Lí Đắc Tuyền cần quá muộn, lập tức lại nghĩ tới chuyện khác, "Nếu cha, phải muốn mua thêm đồ sao, ngươi bên kia có chuyện, ta cùng Cẩm Hiên Cốc Vũ mua là được, đến lúc đó ngươi làm xong việc trực tiếp trở về."

      Lí Đắc Tuyền có chút hoảng loạn, vội : " cần cần, đợi lát nữa tự cha mua, các ngươi về trước ."

      Kinh Trập cũng hỏi thêm, cùng Cốc Vũ An Cẩm Hiên đường trở về.

      Xem tâm thần yên, Cốc Vũ nhớ lại đối thoại của cha mẹ lúc ở phòng củi, vì sao cha mang Kinh Trập theo mình trở về? tuy An Cẩm Hiên biết việc này, nhưng cái gì cũng hỏi, thấy Kinh Trập chau mày lại, nhanh chậm tới, .

      Về nhà, Cốc Vũ đưa mười sáu văn cho Tiểu Hà, còn kỹ càng vị trí của cửa hàng thêu, về sau Tiểu Hà thêu được đồ đẹp, cũng có thể nhờ người mang , Tiểu Hà rất vui sướng, kéo Cốc Vũ nở nụ cười nửa ngày, miệng ngừng nhắc tới, tiền này bằng hai ngày tiền công của Đỗ Đại Lâm.

      Cốc Vũ thấy nàng vui vẻ cũng cao hứng, nghĩ rằng Đỗ Đại Lâm làm ba ngày kiếm hai ngày tiền công người khác, có chút mệt, thấy nàng cao hứng, mà Kinh Trập tâm thần yên, Cốc Vũ muốn để yên tĩnh, đành phải : "Tiểu Hà, đây là món tiền thứ nhất, mau trở về cho Văn thẩm, để nàng cũng vui vẻ a."

      Tiểu Hà đem mười sáu văn tiền dè dặt cẩn trọng cất vào túi, hưng phấn về nhà, ngẫu nhiên kích động nhảy nhót chút, lại lập tức ngừng, nàng sợ làm rớt tiền.

      Thẳng đến chạng vạng, Lí Đắc Tuyền mới về đến nhà, vừa về nhà liền vào phòng Kinh Trập, lúc lâu sau ra, thở dài nhõm hơi, cười hề hề quên mua đồ, khí trong nhà mới tốt hơn chút.

      Hứa Tần Thị phốc xuy nở nụ cười, "Các ngươi cái đại hồ đồ, ba cái tiểu hồ đồ, ta thấy trở về hình như là có chuyện gì, hỏi ba đứa ai chịu , tốt lắm tốt lắm, bây giờ ta làm cơm."

      Cốc Vũ lúc này mới nhớ ra, "Nương, tỷ tỷ, lúc ra giúp các ngươi bàn mối làm ăn, ngươi xem vải này, tốt, là muốn thêu cái trướng mành, ca ca vẽ mẫu, các ngươi là lợi hại, hay là chúng ta trấn mở cửa hàng ."

      "Ngươi tham, có chút tiền công là đủ rồi."

      Ăn cơm xong, đêm chuyện.

      Chuyện này qua , Cốc Vũ lại để tâm, vài lần nghe Vương thị chuyện với Lí Đắc Tuyền liền biết ít, đơn giản là chuyện của cha ruột Kinh Trập vẫn chưa có ràng, đồn rằng Tô đại nhân thất lạc công tử, bị Lí Đắc Tuyền trùng hợp lúc gặp chủ nhà nghe được it tiếng gió, vì an toàn, nên kêu bọn về trước. Sau quay về mới hỏi Kinh Trập, mới biết được chủ nhà quý nhân kia, căn bản phải là đại nhân vật gì, chỉ là từng làm quản gia cho nhà giàu có, lúc trước thường loan tin vịt huyên thuyên, còn bị người bắt đưa quan phủ.

      Cốc Vũ thấy Lí Đắc Tuyền thoải mái ít, khẳng định Kinh Trập cũng lo lắng, vì muốn Lí Đắc Tuyền khó chịu mới như vậy. Bằng Lí Đắc Tuyền sao có thể thoải mái chuẩn bị thu gặt như bây giờ.

      Cốc Vũ thấy Lí Đắc Tuyền mài dao cắt lúa, ngồi nghỉ tạm, cầm tay , "Cha, giúp ta làm cái này chơi!"

      xong Cốc Vũ đưa qua thứ, là nàng mấy ngày nay cân nhắc nhớ lại máy thu gặt nguyên thủy, dùng cành trúc đính liền với nhau, vẽ cái sơ đồ, cây "bút" cũng rất kỳ quái, hơn nữa nàng biết vẽ, nên Lí Đắc Tuyền nhìn cũng biết là cái gì.

      Cốc Vũ có chút xấu hổ, "Chính là máy thu gặt, ta ngày đó ở phiên chợ thấy, nghĩ làm cái nho chơi thôi!"

      Vương thị nhịn được, "Cha ngươi mấy ngày nay đều mệt, 1, 2 ngày nữa thu gặt, để nghỉ ngơi thôi."

      Cốc Vũ quyệt miệng chuyện, Lí Đắc Tuyền cười hề hề : "Được rồi, tại cũng có chuyện gì làm, cha làm cho ngươi được sao?"
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 84: Máy tuốt hạt ra đời

      Dưới chỉ điểm của Cốc Vũ, Lí Đắc Tuyền nhẫn nại giúp nàng làm cái đồ chơi "cổ quái" kia. Nhưng biết do Lí Đắc Tuyền quen xem đồ án, hay là tranh vẽ của Cốc Vũ kỳ quái, tóm lại làm đâu vào đâu, trừ bỏ miếng gỗ khoanh tròn thoạt nhìn còn ra hình dạng, còn lại những miếng khác làm Cốc Vũ thở dài hơi.

      Buổi sáng ngày thứ hai, Cốc Vũ mở đống đồ đất ra xem, Lí Đắc Tuyền vội vàng ra ngoài, nàng nhớ tới ngày đó ở tửu lâu lúc chiếu cố bé mập mạp cắt giấy, tự nhủ với lòng là phải làm ra cái mô hình thử xem.

      Nàng lật tới lật lui đống đồ đất, cái khung gỗ kia có thể dùng, cái đầu gỗ xem có chút loạn, Cốc Vũ thầm nghĩ tìm cái gì đó tròn tròn thay thế, suy nghĩ nửa ngày mới tìm cái ống trúc, nàng nghĩ chỉ cần ở đầu ống trúc gắn đinh trúc, phải là sai biệt lắm sao, sau khi cố định ở rương gỗ, gắn tay quay, kéo cái đinh chuyển động, hạt thóc rớt ra là có thể đựng trong rương gỗ.

      Chính là, tưởng tượng thấy tốt đẹp, nàng cảm thấy rất đơn giản, nào lúc làm lại như mình nghĩ, tới trúc đinh nàng gắn vào được, khi gắn vào được ống trúc bị nứt ra, đất thất loạn bát tao thêm vài thứ kia.

      An Cẩm Hiên qua nhà chính, thấy nàng như thế, cũng có hỏi nhiều, cười khẽ ngồi xuống giúp nàng đùa nghịch, "Ngươi muốn thế nào, ta làm."

      Cốc Vũ cười lấy lòng : "Cẩm Hiên ca thông minh như vậy, khẳng định có thể làm ra."

      "Ngươi cần cho ta uống nước đường, làm được hay là chuyện khác." Tuy An Cẩm Hiên như vậy, trong lòng lại ngọt.

      Hai người ngồi dưới đất nghiên cứu, Cốc Vũ có chút sốt ruột, "Nơi này nơi này, đem cái này bắt cố định ống trúc, đúng, đúng, muốn nó có thể cử động."

      An Cẩm Hiên làm có chút thoải mái, thẻ tre như vậy, đòn tay bằng đầu gỗ còn có thể gắn vào, khi biết được Cốc Vũ muốn dùng ống trúc cắm đầy đinh trúc, kinh ngạc cười toe tóet, "Điều này sao có thể, cần lãng phí công phu."

      Thấy An Cẩm Hiên đem này nọ ném , rồi bỏ , Cốc Vũ trong lòng chợt lạnh, thầm chờ giúp đỡ cũng bằng tự mình làm. Nào ngờ An Cẩm Hiên rất nhanh trở về, trong tay cầm cái cái cán cuốc, "Ngươi là thông minh đời hồ đồ nhất thời, đóng đinh ống trúc bị vỡ ra, đầu gỗ bị như vậy."

      Cốc Vũ đỏ mặt, mình ngu như bò, cứ nghĩ chỉ có ống trúc là hình tròn.

      Quả nhiên, dùng cái đinh trúc gắt trực tiếp cố định tại đầu gỗ tròn, rất nhanh là có thể, An Cẩm Hiên cũng quản nhiều như vậy, đem rất nhiều trúc đinh từng cái gắn vào thân gỗ, đem cây gỗ thành con nhím.

      Cốc Vũ kéo cái khung gỗ Lí Đắc Tuyền làm qua, lại bảo An Cẩm Hiên gắn vào.

      An Cẩm Hiên có thế này mới có chút phản ứng, "Nga, ta hiểu được, ta này nọ có chút quen mắt, phải là thứ ngày đó chúng ta ở trấn thấy sao? Này gỗ khoanh tròn, rất tốt, bốn phía cố định phiến gỗ, có thể kéo đến trong vườn trực tiếp tuốt hạt thóc, căn bản cần đem lúa đến trường phơi, đến lúc đó ôm về vườn phơi, tiết kiệm ít công phu. Nhưng, ngươi làm cái này để làm gì?"

      Cốc Vũ trong lòng có chút đắc ý, nhưng cũng biết bây giờ cần phải thu liễm, dù sao cũng chưa thành công. An Cẩm Hiên gắn xong mấy thanh trúc, đem gắn miếng gỗ tròn vào, Cốc Vũ lấy tay lắc lắc, quả nhiên bắt đầu chuyển động, vỗ tay nở nụ cười, "Cẩm Hiên ca, chúng ta nhanh ra ruộng mang chút lúa về, thử xem!"

      Hứa Tần Thị trong tay cầm theo ít lúa, còn dính ít bùn đất, miệng kể lể "Mới ra cửa nấu nước, muốn ra ruộng xem nước như thế nào, hai ngày tới thu gặt, biết sao nữa, cũng biết là ai nghịch ngợm gây , bỏ nhiều thế này mặt đất, ta cân nhắc ngâm nước còn bị nẩy mầm, lãng phí quá, ông trời thấy cũng bỏ qua."

      Cốc Vũ nghe Hứa Tần Thị nhiều, chạy tới tiếp nhận bó lúa, An Cẩm Hiên cũng đem cái mô hình ra, Cốc Vũ thấy mình làm máy tuốt hạt nguyên thủy tương đối đơn giản, lại , trong lòng để ý.

      Hứa Tần Thị hỏi: "Thứ giống con nhím này là cái gì?"

      Vương thị giận liếc Cốc Vũ cái, "Còn phải là thứ ngày hôm qua nàng kêu cha làm, sáng sớm An nhi loay hoay nửa ngày mới chuẩn bị tốt, cũng biết bán cái nút gì."

      Hứa Tần Thị lau tay, hưng trí lại xem.

      Cốc Vũ thấy có người xem, có chút khẩn trương, vội kêu An Cẩm Hiên, "Cẩm nhi, ngươi cầm cái tay quay kia, quay càng nhanh càng tốt."

      An Cẩm Hiên lay động, quả nhiên kia trục gỗ chuyển động nhanh, Cốc Vũ nhìn có chút hoa mắt, nàng cầm ít cây lúa, đặt ở mặt , ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm, An Cẩm Hiên càng quay càng nhanh, Cốc Vũ cảm thấy có luồng lực muốn cuốn lúa trong tay , nàng buông tay, Cốc Vũ nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy An Cẩm Hiên ngừng lại, "Sao ngươi dừng lại ?"

      xong mở to mắt, rất vui mừng, lúa trong tay lúa tuốt xong rồi, trong khuông gỗ quả nhiên có hạt ngũ cốc, An Cẩm Hiên lúc này cũng choáng váng, tóc dính hai 2 hạt ngũ cốc văng ra, cũng hồn nhiên biết.

      Cốc Vũ vỗ tay : "Tốt lắm tốt lắm, chúng ta thành công, Cẩm Hiên ca, ngươi thử xem ngươi thử xem!"

      An Cẩm Hiên lăng lẽ để Cốc Vũ cầm tay quay, mình cũng lấy lúa thử lần, cảm thấy có chút bất khả tư nghị.

      Hứa Tần Thị ngây ngẩn cả người, vội kêu: "Nương Cốc Vũ, Tiểu Mãn, mau tới mau tới thứ này, thứ này lạ, lần bỏ vào, hạt ngũ cốc tự động rơi vào khuông gỗ, chút sức đều tốn."

      Vương thị cùng Tiểu Mãn căn bản chưa từng thu gặt, tự nhiên có cảm thấy kỳ quái, đợi Lí hà Thị giải thích cặn kẽ, mới hiểu được chút.

      "Ta nghe Cùng nhi qua, có nơi dùng miếng gỗ tròn lớn như vậy, kéo ra ruộng, bốn phía buộc ván gỗ, đến lúc đó lúa cắt xong, vài người đồng thời hướng nơi này đánh, hạt ngũ cốc rốt vào bên trong, như vậy cần quỳ rạp mặt đất, có thể đứng tiết kiệm sức lục, lại cũng cần đem thứ này đến sân phơi, lúa dính nước bùn rất nặng a, như vậy dùng thùng gỗ sọt trúc trực tiếp đem lúa phơi là được, chậc chậc, Cốc Vũ, sao ngươi nghĩ tới cái này."

      Cốc Vũ trong lòng có chút kích động, bật thốt lên : "Đây là trước kia ta nghe mỗ mỗ cái khuông gỗ kia, ngày đó lúc trấn , chúng ta nhìn đến đồ tròn tròn gì đó, Cẩm Hiên ca dùng lúc thu gặt, ta nghĩ nếu mình dùng, phải bớt việc sao? Hơn nữa guồng nước cũng có thể tiết kiệm sức, nghĩ ra thứ này, còn biết có thể sử dụng hay đây." xong xấu hổ chút, vì tìm cớ, là cố sức.

      Giữa trưa, Lí Đắc Tuyền ăn cơm xong bắt đầu phân phối nhiệm vụ, "Ta nghĩ tới, lúc thu gặt, Cốc Vũ cùng Tiểu Mãn ở sân phơi trải lúa, ta và Trần bá phụ các ngươi qua, nhà bọn họ có sân phơi, chúng ta lần cũng đánh xong nhiều như vậy, nên cho chúng ta phơi chung, Kinh Trập với nương ngươi chúng ta cùng nhau xuống ruộng, Hạ Xuyên phải phiền toái mỗ mỗ trông."

      Hứa Tần Thị chịu, "Này sao được, cả nhà đều ở bên ngoài, ta là lao động tốt, Tuyền ngươi cần xem ta, chừng ngươi còn bằng ta đâu!"

      Vương thị cũng áy náy, thu gặt là việc nặng, nàng đâu thể nào phiền toái Hứa Tần thị, "Ngài nên nghe lời Tuyền, lại trong nhà cũng cần có người nấu cơm, còn phải làm phiền ngài."

      Hứa Tần Thị vẫn quá vừa lòng.

      Tuyền thấy có chuyện gì khác, cũng quyết định như vậy, "Tốt lắm, ngày sau chúng ta phải thu gặt, về sau chúng ta là có thể ăn gạo của nhà mình gia trồng, chỉ là vài ngày nay khó xử các ngươi, dù sao ba mẫu đất cũng tính nhiều, chúng ta có thể ứng phó được, nhiều lắm bảy tám ngày cũng dễ làm thôi, chỉ là đập cố sức chút."

      Cốc Vũ cùng Hứa Tần Thị nhìn nhau cười, liền bắt đầu mình làm cái máy tuốt lúa. Lí Đắc Tuyền vẫn tin, nhưng nhiều người khen quá nhịn được, tự mình thử lúc, trở về kinh hỉ thôi.

      "Cái này tốt lắm, ngày mai ta làm cái, lúc trước Cốc Vũ vẽ ta còn thắc mắc là cái gì vậy, ra là cái này, gọi là gì?"

      Cốc Vũ suy nghĩ, há mồm : " phải là máy tuốt hạt sao!"

      "Tốt, tốt, máy tuốt hạt!"

      Lúc trước Cốc Vũ còn có chút lo lắng Lí Đắc Tuyền nghe lời mình khuyên, lúc này nghe như vậy, lại có chút lo lắng vạn nhất làm cái lớn xài được, trì hoãn vụ mùa phải làm sao bây giờ, phải biết rằng thu gặt xong phải gieo lúa mùa.

      Lí Đắc Tuyền nghe Cốc Vũ xong, bàn tay to vung lên: "Để cha lo, phương diện này ngươi còn tin được cha, chỉ là các ngươi đừng ra ngoài, vạn nhất làm tốt cũng bị người chê cười, ta làm tốt trước, lúc thu gặt ba mẫu đất, chúng ta vài người, nhiều nhất cũng ba bốn ngày, nếu máy tuốt hạt dùng tốt, mình tiết kiệm ít khí lực!"

      Hứa Tần Thị cũng theo: "Đúng vậy, mấy ngày nay chậm trễ xong, còn mỗ mỗ chi!"

      Lí Đắc Tuyền làm liền làm, Kinh Trập giúp , cái khuông gỗ Lí Đắc Tuyền chiếu theo lời của Hứa Tần Thị làm tốt lắm, bây giờ làm cái vòng tròn bằng gỗ, Kinh Trập còn đề nghị Lí Đắc Tuyền đem đinh dỗ đổi thành phiến gỗ, từng mảnh từng mảnh đóng bẹp ở mặt , cố định lại, quay tay cũng làm tốt.

      Làm rồi thử, mất hai ba ngày.

      Nhà người khác đều bắt đầu thu gặt, Tiểu Mãn chủ động tiếp nhận trách nhiệm giặt quần áo, có ngày trở về vui, vừa hỏi mới biết được, ra Trương thị cả nhà Lí Đắc Tuyền đều lười quen thói, thời tiết tốt như vậy cắt lúa, chắc là chờ tới bên kia hết bận qua gọi người hỗ trợ. Còn đến chuyện máy thu gặt, Cốc Vũ chống nạnh chỉ vào bên kia sân: "Hừ! Cha, về sau cho nàng mượn này nọ!"

      Đêm xuống, Lí Đắc Tuyền làm xong máy tuốt hạt, Kinh Trập cùng Cốc Vũ ra ruộng cắt bó lúa, dùng dây cỏ bện cột lại, Kinh Trập vác về.

      Hai tiểu nàng dâu đường đưa cơm nhìn bọn họ chỉ trỏ, "Quả nhiên người nhà này tính toán như vậy, ngươi nhìn cắt ít như vậy, chẳng lẽ chỉ cắt đủ ăn bữa."
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :