1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Điền Viên Cốc Hương - Thẩm Duyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 75: đùi cò trắng cũng muốn lóc xuống hai lượng thịt

      Cốc Vũ vốn muốn trò chuyện với Ngọc Nga, nhưng thấy nàng gặp Ninh thiếu gia, hơn phân nửa người trong nhà là khách, lại thiếp vàng lên mặt mình, có chút vui, mặcta kệ nàng chuyện.

      Ninh Bác tuy còn tâm tính của đứa , nhưng đứa cũng có tâm tư của nó, tự nhiên biết ai tốt với , hừ tiếng, "Ai muốn ngươi đùa với chơi, vừa rồi còn ta là trộm đây, tại ta có kiến thức? Ngươi ta có kiến thức gì?"

      Ngọc Nga ngờ đứa này phản ứng như thế, ngây người, lập tức quay lại lại, "Tiểu thiếu gia ngươi cũng cần so đo với ta, vậy ngươi tới cũng vì trăm ngày của Hạ Xuyên , ta là của Hạ Xuyên."

      Vương quản gia tất nhiên có chừng mực, dù sao cũng là khách, khẽ cười : "Đúng thế, lúc trước Lí sư phụ vì thiếu gia chúng ta làm cái xe dê, có chỗ , Đào trang xa gần vừa vặn đánh xe dê tới."

      Ngọc Nga thấy vẻ mặt ôn hoà quản gia, yên tâm. Xem ra Ninh gia đối với Tuyền cũng tốt, thầm nếu về sau nếu cầu được Tuyền giúp, để ma quỷ trong nhà kia cho chút việc làm, cần lo buồn, nàng tính toán nên như thế nào, còn chưa kịp mở miệng, Vương quản gia lại ra cửa. Nụ cười cứng lại mặt Ngọc Nga.

      Nàng thấy Ninh Bác còn trừng nàng, lại cười, lấy tay nhè phủi người Ninh Bác, "Tiểu thiếu gia, ngươi quen ở nông thôn, nơi nơi đều là bẩn rách, so được với phủ Ninh gia các ngươi..."

      Cốc Vũ biết nàng khó xử, nhưng mình còn ở đây, nàng tỉnh bơ nịnh bợ như vậy, cũng sợ rét lạnh tâm người nhà của mình sao, nghĩ vậy có chút khinh thường quay đầu qua bên.

      Ninh Bác hừ tiếng, "Chẳng lẽ chỗ này trước kia là nhà ngươi sao, làm sao có thể bẩn a rách nát a, ngươi ở trấn phòng ở rất tốt sao, ta cảm thấy nơi này tốt lắm."

      xong cũng lại để ý Ngọc Nga, chạy ra sân chơi, Cốc Vũ lắc đầu, sợ người nhiều đẩy ra đường rẽ, theo sát đằng sau ra ngoài xem .

      Còn lại Ngọc Nga đứng sững sờ ở cửa, " là thiếu gia tính tình quái đản, vừa mới nghe ràng nơi này bẩn rách rưới, thế nào lại thay đổi, thôi thôi, ta nhìn xem trong phòng có cái gì."

      Ngọc Nga vui rạo rực bước vào phòng, sửng sốt gặp Hứa thị ngồi ngay ngắn ở bên trong, cười gượng : "Ta cho rằng Cốc Vũ bọn họ như đứa ham chơi ra ngoài, nghĩ ở đây giúp đỡ vào xem, biết Nhị tẩu ở đây a, ở đây người nhiều sạch , Nhị tẩu, ngươi vẫn nên về bên kia dưỡng thân mình tốt."

      Hứa thị bình thường nhiều, nhưng tâm như gương sáng, Ngọc Nga là loại người gì, mật ngọt chết ruồi, đùi cò trắng cũng hận thể đoạt hai lượng thịt, ỷ vào Lí Hà Thị đương gia, cứ muốn về nhà mình vơ vét, bây giờ kêu mình về bên kia, cũng chẳng tốt lành gì, nhưng nàng tiện toạc ra, cười , "Chúng ta ở nông thôn dĩ nhiên là nơi nơi đều bẩn thỉu rách rưới, khí đều như vậy sạch , ta ở đây nghe tiếng người trong lòng thoải mái chút, nơi này có ta trông coi, ngươi ra ngoài giúp đỡ chút là tốt rồi."

      Ngọc Nga thấy Hứa thị , cũng ngồi xuống, "Nhị tẩu, bụng ngươi mấy tháng rồi, dưỡng tốt sao, ngươi chưa sinh qua biết, lần đầu tiên sinh rất trọng yếu, lại ngày mai là tháng sáu chương, hôm nay đừng vội trở về nhà, chúng ta có cơ hội tán gẫu."

      xong, tay Ngọc Nga cũng ngừng, lục từ trong cặp quà tặng ra bao điểm tâm, vừa ăn vừa : " biết đại tỷ có đến , ta ở đây đợi nàng, Linh Nga đầu gỗ nhưng có được cửa hôn nhân tốt, chúng ta làm tỷ tỷ cũng an tâm."

      Hứa thị chịu đựng, thấy miệng nàng nhai mau, kiên nhẫn, "Điểm tâm này ngươi cũng biết là để đáp lễ, trong nhà Tuyền cái gì cũng có, ở đâu có dư tiền mua điểm tâm về."

      Hứa thị phải có đạo lý, thân thích đến tặng đồ, bất quá là đem quà của nhà bên đông biếu nhà bên tây, đưa đến đưa lui thôi, biết đâu Ngọc Nga tốt, vừa tới liền lấy ăn, mấy món này Cốc Vũ đều nỡ ăn, chẳng lẽ nàng giành ăn với Cốc Vũ sao?

      Ngọc Nga ngượng ngùng cười cười, lau điểm tâm dính khóe miệng, "Ngươi xem ta này là thói quen ngày thường, khi nhàn rỗi có chút này nọ ở miệng thoải mái, Tuyền có tay nghề, sao lại ngày qua thê lương như vậy a."

      Hứa thị biết trả lời thế nào, nghĩ chuyện để nàng cảm thấy mất mặt ra ngoài.

      Ngọc Nga lại bắt đầu hỏi thăm, "Nhị tẩu, vừa rồi Ninh gia tiểu thiếu gia sao đến đây, ta ở trong cửa hàng có nghe qua ít việc, cũng biết người nào, chuyên môn thu xiêm y cũ, xiêm y lai lịch gì cũng có, có khi là chủ nhà sinh bệnh phân phó nha đầu lão mụ tử cầm thiêu hủy, nào ngờ bọn họ bán cho cửa hàng kiếm tiền, mà cũng có người chuyên môn mang xiêm y đến thôn trang bán giá rẻ, cũng chỉ có người ở thôn trang mua, ta còn tưởng đứa nhà ai mặc xiêm y như vậy ra khoe khoang, chung quanh lại có người lớn, ai ngờ là ."

      Hứa thị đáp: "Đúng vậy, hôm trước Ninh gia thiếu gia còn đưa tới khuông quả đào."

      Ngọc Nga ánh mắt sáng ngời, trong lòng mừng thầm, quả nhiên cùng nhà của Tuyền quan hệ sai, quả đào cũng đưa tới, tiếp tục hỏi thăm, "Nhị tẩu, vì sao biết nơi này mà đến, là Tuyền lam việc ở nhà sao, ta lúc trước cũng qua, chính là..."

      Hứa thị có chút thoải mái, "Ngọc Nga, ngươi hỏi thăm chuyện này để làm gì, ta làm sao biết mấy chuyện đó, bụng ta lại lớn tiện ra ngoài."

      Ngọc Nga thấy Hứa thị chặn lại, nhưng trả lời câu hổi, nghĩ đợi lát hỏi Tuyền cũng vậy thôi, lại vòng vo câu chuyện, "Nhị tẩu, nghe tửu lâu gần đây sinh ý tốt, vừa rồi Nhị ca ta còn ở lại hỗ trợ, có phải chờ khuếch đại cửa hàng cũng cần người làm, mua hàng hoá để người nhà làm tốt nhất, bên ngoài tin được đâu, mua đồ tươi mới, khách đến, chồng ta bản khác có, nhưng có đôi mắt sáng như tuyết, có thể hỗ trợ."

      ra Ngọc Nga có ý định này, Hứa thị càng sinh khí, tuy Ngọc Nga gả ở trấn , nhưng người nọ đáng tin, ngày thường thỉnh thoảng ra ngoài làm chút việc, nhưng hai năm nay uống rượu lợi hại, uống rượu say liền đánh vợ con trút giận, nếu do Ngọc Nga thường về nhà mẹ đẻ lấy này nọ, cả nhà sao sống được. Cho nên trước kia Hứa thị cảm thấy tuy nàng đáng giận, nhưng cũng đáng thương, luôn mở con mắt nhắm con mắt, nhưng nàng lại là người biết báo ơn, luôn tìm cách chiếm tiện nghi lại còn khoe mã, có giới hạn, tại tốt, để ý tới tửu lâu, muốn đưa bạc cho cầm mua gà, vịt, cá thịt gì, sao có thể yên tâm.

      "Ngọc Nga, ta là phụ nữ, quản được việc này, bằng ngươi hỏi nhị ca ngươi."

      Hứa thị biết Lí Đắc Giang, ở bên kia hỗ trợ tửu lâu, chịu để tửu lâu chịu thiệt dù chút, lại biết tình huống của Ngọc Nga, ba lần bốn bận muốn mắng vốn nhà Ngọc Nga, ngày thường Ngọc Nga căn bản dám với .

      Nghe Hứa thị thế, Ngọc Nga có chút miễn cưỡng, biết mình chiếm được lợi gì, lại phòng bếp, thấy thịt vừa mới chiên xong đặt ở kia, ăn hai miếng.

      Người phụ việc cũng nhịn được, "Hôm nay là trăm ngày của Hạ Xuyên, mọi thứ đều dùng để tiếp đón khách, ngươi ăn nhiều thịt béo, cũng đủ ăn với cơm a."

      Ngọc Nga hôm nay trở về, chuyện thư thái đều có, người đến hỗ trợ cũng nàng, nàng mất hứng, chống nạnh : "Ta là , ăn hai miếng thịt như thế nào”

      Người khác hề để ý tới nàng, nhưng Nguyệt Nga đến sau lôi nàng chuyện, vài người làm việc trong phòng bếp đều thở phào nhõm.

      Rất nhanh đến lúc khai tịch, bởi vì là ngày mai tháng sáu chương, Nguyệt Nga bọn họ tự nhiên về nhà, miễn cho ngày mai lại thêm chặng đường oan uổng, cho nên vội ở lại ăn đầu tịch, giống như hỗ trợ chủ nhà.

      Đầu tịch ăn qua sau, phụ nhân nhóm vội vàng rửa chén, Ninh Bác nguyên lai là muốn ăn đầu tịch, lần này muốn cùng Cốc Vũ ăn.

      Cốc Vũ nóng nảy, trước sau tìm khắp nơi, nhưng thấy bóng dáng An Cẩm Hiên, hỏi Kinh Trập cũng biết, vẫn chưa từ bỏ ý định, lo âu. Ninh Bác theo phía sau nàng kỳ quái, "Đến giờ ăn cơm ngươi tìm cái gì a, buồn cười."

      Cốc Vũ nhụt chí, vậy là An Cẩm Hiên trốn ra ngoài, nàng cười thầm mình kiếp trước sống hơn hai mươi tuổi, nhưng giống như thoát ly với thế giới bên ngoài, trong phòng bệnh tháng ngày thanh tĩnh, bây giờ ngay cả tâm tư của thiếu niên mười mấy tuổi mình cũng đoán ra, nhưng vì sao muốn đoán đây, Cốc Vũ cũng biết.

      Cuối cùng cũng tìm được An Cẩm Hiên, Lí Đắc Giang cố ý để Ninh Bác ngồi vào bàn, lấy thức ăn mỗi món ít, cho cùng Cốc Vũ ngồi ở cái bàn gỗ trong nhà chính, vừa lòng, "Uy, ta là khách quý, ngươi giúp ta bới cơm, ta muốn ăn cháo thịt nạc, còn có lục da điểm tâm, còn có..."

      Cốc Vũ bị sai sử hai lần, lần phải múc canh, lần phải lấy thêm thịt nạc cho , cầm lại đến phát ăn, tiếp tục biến hóa đa dạng kêu, nàng làm như nghe thấy, kêu hoài, nên : "Ta phải là nha đầu nhà các ngươi, ngươi có tay có chân tự mình , người ăn nhiều như vậy làm cái gì."

      Ninh Bác hờn dỗi bới cơm, chút đồ ăn cũng ăn, mặc dù có chút khó nuốt, vẫn ăn nửa chén cơm, thừa lại hung hăng đặt bàn, dỗi hờn nhìn Cốc Vũ.

      Cốc Vũ dở khóc dở cười, cơn tức của tên nhóc này , cũng thể để đói bụng trở về, đành phải lấy cho ít rau xanh, có thế mới ăn nốt.

      Chờ đem tiểu thiếu gia đuổi , Cốc Vũ liền đứng ở cửa, chờ đến người cuối cùng dọn dẹp bàn ghế xong, cất gọn xong hết cáo từ, mới gặp An Cẩm Hiên chậm rì rì xuất trước mắt.

      nhìn thấy Cốc Vũ giật mình, "Cốc Vũ, sao ngươi lại ở đây?"

      Cốc Vũ có chút ủy khuất, "Cẩm Hiên ca, ngươi đâu, hôm nay đãi tiệc rượu, ta tìm ngươi ăn cơm khắp nơi."

      An Cẩm Hiên sắc mặt biến đổi, nhàn nhạt : "Ta ăn rồi." Cũng quay đầu lại vào phòng mình.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 76: Mùng sáu tháng sáu

      Mùng sáu tháng sáu, phùng chương.

      Phần đông ngày hội đều ở trong tháng này, tháng sáu chương, nương chương, phơi y chương, tế điền chương, những lễ hội này Đào trang bây giờ còn giữ, nhưng tẩy ngưu chương, tắm rửa chương cũng chỉ là nghe từ các lão nhân mà thôi.

      Mỗi nhà mối hộ trong hôn trang lúc này rất náo nhiệt, bởi vì ngày này nương xuất giá về nhà mẹ đẻ, tuy rằng là về nhà nghỉ ngơi, cho mình cái cớ, nhưng các nữ nhân chịu khó nhàn rỗi, hơn phân nửa giúp đỡ cha mẹ tháo giặt đệm chăn màn trong nhà, còn lấy tất cả đồ ra giặt giũ, chà rửa. Bãi cát dọc bờ sông Đào trang hết sức náo nhiệt.

      Các nương gả ra ngoài Đào trang, trở lại nơi mình lớn lên dĩ nhiên là quen thuộc, bên bờ sông giặt quần áo, miệng cũng nhàn rỗi, kể nhau nghe những chuyện vui, hoặc là kể lể nỗi khó xử đời thường, khó được ngày các nàng trở lại với bản tính của mình, các nàng như lại trở lại thời thiếu nữ, cần hầu hạ công công bà bà (ba mẹ chồng), cũng cần lo xích chân đứa chạy lung tung khắp nơi, càng cần cả ngày vây quanh heo gà bếp núc, thắt lưng cũng thẳng nổi...

      Sóng nước dập dìu bờ Thanh Sa, thời gian đợi nương, đúng vậy, các nàng đều có thể kêu nương, dù bốn năm mươi tuổi, trở lại Đào trang này, tại bờ Thanh Sa này, các nàng có thể coi mình là nương, giặt quần áo như thuở còn son, những vừa gả , càng hoài niệm ngày thơ vừa mới mất , lúc này tuy hơi ngượng ngùng, nhưng cũng lắng nghe những nương lớn tuổi hơn thế nào hầu hạ cha mẹ chồng, thế nào cùng em chồng ở chung.

      Dưới tình trạng như vậy, các nương già trẻ đều đem đồ trong nhà rửa giặt sạch , rời được. Bởi vì các nàng đều biết , qua ngày được thả lỏng này, phải đợi đến ngày này năm sau, nhưng ai biết được sang năm lại là thế nào? Những người này đứng ở bờ sông, thùng đựng đậy quần áo giặt xong, nhưng các nàng muốn , thậm chí có người, cùng người quen biết chuyện, miệng xong phải , song vẫn cứ đứng tại chỗ cao giọng . Thậm chí có người đem thùng đề ở trong tay, nhưng vẫn cứ lưu lại lâu.

      Trong sân mỗi nhà, phơi đầy xiêm y bằng vải thô, phơi khô ngày là có thể xếp cất vào rương, nhà có nhiều người, trong sân lại có nhiều sào trúc, kết bạn vào rừng đào phơi quần áo, rừng đào tựa hồ được khoác lên áo mới, nương có vận khí tốt, còn có thể tìm được vài quả đào còn sót lại cây.

      Bởi vì đầu ngày là làm Hạ Xuyên trăm ngày, cho nên Trần thị hẹn trước hôm nay cùng nhau quá lễ, Trần Vĩnh Ngọc chỉ có vài huynh đệ, có tỷ muội, nên cũng nương về nhà mẹ đẻ, cần tiếp đón, lão nhân gia cũng mất, nên Giang thị qua sân của Cốc Vũ, dù sao Cốc Vũ có ba , người còn chưa gả, hai người khác có thể giúp Lí hà Thị thu xếp, tình huống hai nhà xê xích mấy, cùng nhau quá tiết vừa vặn.

      Sớm tinh mơ, Hứa thị ở bên kia, như cũ qua, Hứa Tần thị, quen ở bên đây, càng nghĩ qua bên kia sân, miễn cho vì việc cùng Lí hà Thị có chuyện, để bọn tiểu bối ở nhà xem cũng tốt.

      Vương thị đem đồ trong nhà sửa sang lại lần, bọn họ ở Đào trang khoảng hơn nửa năm, đồ đạc nhiều, đơn giản chính là mấy cái đệm giường, Cốc Vũ, Tiểu Mãn mỗi người cái áo bông, hai cái áo đơn, Tiểu Mãn bình thường chịu khó, mấy thứ này đều giặt giũ sạch , nên chỉ cần lấy ra sân giũ vài cái là được, cũng cần nàng phí tâm.

      Nhưng An Cẩm Hiên và Kinh Trập vẫn cần chiếu cố chút, đệm giường bọn họ thay ra còn chưa giặt, tuy xiêm y nhiều lắm, Vương thị cũng thể để An Cẩm Hiên cùng Kinh Trập ăn mặc bẩn thỉu ra ngoài, chỉ là An Cẩm Hiên xua tay liên tục cần phiền toái bọn họ, làm Vương thị có chút xấu hổ.

      An Cẩm Hiên đứa này, nghe Nhị thúc công qua cũng đáng thương, có bản lĩnh, cũng biết đạo lý, giống những đứa khác chỉ bo bo biết phần mình, có thể giúp được, cho tới bây giờ hai lời. Tỷ như lúc trước khi Vương thị sinh Hạ Xuyên, vất vả bắt được gà rừng, nhưng cũng cho Vương thị ăn trong tháng, đứa chưa lớn như vậy, phải người ta đau lòng, chỉ là có thói quen nhờ vả, ngày thường khâu may vá đều chùm dúm tự làm, lúc này càng nghĩ cùng bọn họ quá tiết.

      Kinh Trập khuyên, Hứa Tần Thị cũng vài câu, đến cùng vẫn kiên trì, Cốc Vũ thấy bướng bỉnh cùng xấu hổ hơn ngày thường hơn, có chút quen, chờ người lớn , nàng vào phòng An Cẩm Hiên và Kinh Trập.

      An Cẩm Hiên ngây ngốc ngồi trong phòng, trong tay ôm cũ nát áo bông của mình, bộ dáng muốn giặt, Cốc Vũ cười hề hề vào cửa, "Cẩm Hiên ca, hôm nay phơi áo bông rất tốt, bộ bên trong còn chứa bạc sao? Thấy ngươi coi bảo bối."

      Tuy An Cẩm Hiên lắc đầu, nhưng trong lòng kinh ngạc, cái áo bông cũ này tuy có bạc, cũng có hai tấm ngân phiếu, đó là cùng Nhị thúc công mấy năm nay dành dụm được phòng khi khẩn cấp, biết Cốc Vũ biết bí mật này, Kinh Trập cũng biết, chỉ là nàng như vậy, khó tránh người khác nghĩ như vậy, liền nở nụ cười, "Được, ta đem áo này ra ngoài phơi, còn có đồ của Nhị thúc công, để ta các thím đừng đụng vào, Nhị thúc công thích tự mình giặt giũ."

      Phơi xong, Cốc Vũ cùng An Cẩm Hiên ngồi trong cái bóng của đám quần áo, nhìn người vội chuẩn bị chưng bánh ngàn tầng.

      Bánh hấp trước là để tế điền, sau mới là nhà mình ăn.

      Cốc Vũ , "Cẩm Hiên ca, thể chưng đến ngàn tầng, sao lại kêu là bánh ngàn tầng?"

      An Cẩm Hiên thấy Cốc Vũ nhìn mình, giật mình, : "Bánh ngàn tầng chỉ là cách gọi, có cái chưng 6 tầng cũng có cái chưng 9 tầng, gạo xay mịn trộn với đường, rồi bỏ vào lồng hấp, mặt đắp tầng vải bằng sợi bông tốt nhất, bột gạo chưng đầu tiên, chưng chín, mở lồng hấp ra oa bỏ vào tang khác, lúc đó ta ăn qua , tầng thứ nhất là bột gạo, tầng thứ hai là đậu đỏ bột gạo, tầng thứ ba là hạnh nhân, tầng thứ tư các loại mứt hoa quả, ngươi biết lúc ăn còn có thể tầng xé mở đến ..."

      Cốc Vũ nghe được ngây ngẩn cả người, thứ này cần phải ăn, ngay cả thấy nàng đều chưa có thấy qua, thôn trang có thể ăn được bánh gạo quá rồi, về phần hạnh nhân mứt hoa quả gì đó, nghe An Cẩm Hiên khóe miệng có ý cười, rất ấm áp, nàng giật mình, chẳng lẽ là cuộc sống trước kia của An Cẩm Hiên? Nàng nghĩ nhiều, chỉ hy vọng An Cẩm Hiên có thể cười như thế qua ngày.

      An Cẩm Hiên xong, lại ngây ngẩn, bất tri bất giác cảm giác như trở về những ngày xưa, ngày xưa là giấc mộng xa xôi, vừa tỉnh mộng, chỉ còn mình . Thần sắc có chút ảm đạm, tự chủ được phun ra câu, "Nghĩ lại mà kinh hãi chuyện năm đó."

      Cốc Vũ dám hỏi chuyện gì, qua kéo : "Cẩm Hiên ca, kịp ăn vài thứ kia quan trọng, chờ ta lớn hơn chút làm cho ngươi ăn."

      An Cẩm Hiên liếc Cốc Vũ cái, lắc đầu.

      Cốc Vũ cho rằng tin, vội , " mà, chờ ta nghĩ ra biện pháp kiếm tiền trong nhà có tiền, cái gì cũng làm được."

      An Cẩm Hiên giật mình, tuy rằng ở đây Vương thị bọn họ đối với mình tốt lắm, nhưng luôn cảm thấy cách tầng, bọn họ náo nhiệt với đâu có quan hệ gì, chỉ có Cốc Vũ gần gũi với mình hơn, nhưng cho dù gần, cũng có cảm giác thể .

      Hứa Tần Thị thấy bọn họ ngồi dưới bóng râm của dây phơi quần áo, có chút buồn cười, "Hai đứa trẻ ngốc, dù ngồi trong bóng râm cũng bị nóng, , giúp mỗ mỗ hái lá bưởi lá chuối về, phải làm nắm đây."

      Cốc Vũ vừa nghe ăn hăng hái hẳn lên, "Mỗ mỗ, làm bánh ngàn tầng sao, lại có cái gì nắm."

      "Vốn là cần lá sen, nhưng thôn trang chúng ta có mấy thứ đó, chỉ có lá chuối tây, phiến lá lớn, các ngươi cắt hai phiến về cũng đủ rồi."

      An Cẩm Hiên lấy lại tinh thần, "Lá chuối tây đủ lớn, nhưng lá sen thơm hơn, mùa này lá sen là tuyển chọn tốt nhất, các ngươi chờ ta cùng Cốc Vũ hái lá sen về."

      Cốc Vũ tin tưởng, nàng chưa từng nhìn thấy lá sen ở Đào trang.

      An Cẩm Hiên cùng nàng ra cửa, vòng qua thôn vào cánh rừng đào.

      Đào trong rừng màu sắc rực rỡ, An Cẩm Hiên gấp, Cốc Vũ chạy chậm theo thở gấp : "Sao lại vào rừng đào a, nơi này làm gì có lá sen. Mỗ mỗ bọn họ sợ là gấp gáp chờ."

      Nhưng An Cẩm Hiên dừng lại, xuyên qua rừng đào, lại dọc theo sông ngược lên phía , Cốc Vũ kỳ quái, chỗ này cỏ dại rất cao, cách rừng đào khá xa, xem ra là hoang dã, còn tiếp lên sao?

      Cốc Vũ thắc mắc nhưng cũng hỏi, bởi vì những địa phương vòng quanh mấy gốc cây, nhánh của sông Thanh Sa chảy vào, bên trong là đầm lầy nho , cỡ nhà chính trong nhà, mặt có lá sen, chỉ có lá sen, còn có mấy đóa hoa sen vừa nở, chuồn chuồn bay la đà, nơi đây biến thành hồ sen so với ngày ấy nhìn thấy khác biệt.

      Cốc Vũ vừa rồi gấp có chút mệt, ngồi dưới gốc cây nhìn An Cẩm Hiên hái lá sen, nhịn được hỏi: "Cẩm Hiên ca, sao ngươi biết chỗ này, thoạt nhìn giống như có người trồng, bị coi thành trộm bắt chứ."

      An Cẩm Hiên khóe miệng nhếch lên, để ý : "Quả là người trồng, khi nào ta muốn hái hái thôi."

      Cốc Vũ nghe cả kinh, An Cẩm Hiên luôn làm ra chuyện cho người ta bất ngờ. Xem ra hồ sen này do trồng.

      Lúc bọn đem lá sen tươi rửa sạch về đến nhà, thấy trong nhà có ít lá chuối tây.

      Hứa Tần Thị thấy bọn họ ôm lá sen về giật mình, "Hai tiểu tổ tông, các ngươi chỗ nào, ta còn tưởng lá sen dễ kiém, nếu chờ kịp ta phải dùng lá chuối tây, các ngươi chạy đến sông Thanh Thuỷ bên kia hái lá sen?"

      Sông Thanh Thuỷ là sông ở Liễu Bá Tử bên kia, Cốc Vũ bọn họ ngày đó qua. Cốc Vũ thấy giật mình, cũng tiện ra bí mật của An Cẩm Hiên, đành phải : "Mỗ mỗ, lá sen chúng ta rửa sạch , cầm lấy làm bao nắm."

      Hứa Tần Thị : "Cho dù lấy nước cũng thể nhanh như vậy a..."

      Cốc Vũ cùng An Cẩm Hiên nhìn nhau cười.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 77: Đêm du hồ sen

      Trần Giang Sinh thấy Cốc Vũ bọn họ ôm lá sen về, cam lòng chạy tới hỏi, "Cốc Vũ! Cốc Vũ! Vừa rồi các ngươi nơi nào? Cũng kêu ta, làm hại ta mình hái lá chuối tây."

      Cốc Vũ thấy bộ dáng nghiêm cẩn của buồn cười, Trần Giang Sinh khoẻ mạnh kháu khỉnh có chút mập mạp, nhưng nhìn đáng , chỉ là đầu óc luôn chậm nửa nhịp, nàng quen tật sai sử , "Dựa vào cái gì phải gọi ngươi a, ai kêu ngươi học qua hai năm tư thục, ngay cả lời nhận được đầy đủ."

      Cốc Vũ muốn nhắm vào bữa tiệc trăm ngày của Hạ Xuyên, Kinh Trập viết câu đối, Trần Giang Sinh chỉ nhận được nửa, nghe Cốc Vũ như vậy, vò đầu vặn ngón tay ngây ngô cười.

      Bánh ngàn tầng chưng chín, lá sen nắm* cũng làm xong, Lí Đắc Tuyền cùng Trần Vĩnh Ngọc cũng giết gà xong, hương nến đều được chuẩn bị tốt, thấy Hứa Tần Thị đem lồng hấp bánh ngàn tầng đến, lá sen nắm cũng để lên hương án, bọn họ bắt đầu đem gà bỏ vào nồi luộc, lấy ba ly rượu, ba bát cơm, chuẩn bị xong kêu Giang thị dẫn Vương thị cùng bọn cũng bái điền thần cùng thổ địa.

      * lá sen nắm = món cơm nếp gói lá sen

      Cốc Vũ kỳ quái, hỏi Hứa Tần thị, "Mỗ mỗ, vì sao cha ta ?"

      Hứa Tần Thị hiểu , chỉ , "Đây là quy củ lão tiền bối truyền xuống, đàn ông thể , bao nhiêu năm qua đều là như vậy."

      Kinh Trập ôn nhuận cười, , "Ta có nghe qua, dĩ nhiên cũng là quy củ lão tiền bối truyền xuống, sứ mạng của nữ tử từ xưa là sinh con dưỡng cái, cho nên hiến tế điền thần, để cầu được mùa thu hoạch nhiều lương thực. Gạo thóc phải do mạ sinh ra sao?"

      Trần Giang Sinh sửng sốt, than thở : "Cha ta bọn họ cũng , bọn họ có thể được mùa thu hoạch sao?"

      An Cẩm Hiên tiếp nối câu chuyện vừa rồi của Kinh Trập, " phải, cược sống của tổ tông trước kia, nam vào núi săn thú, săn thú đó là hoàn thành sứ mạng, mà sứ mạng của nữ là sinh dưỡng con cái, cho nên gieo trồng hái lượm do nữ nhân cùng bọn làm."

      "Vì sao đứa lại có thể ?" Trần Giang Sinh vẫn chưa từ bỏ ý định.

      Cốc Vũ đoán mò, "Đứa , về sau có thể săn thú, có đủ năng lực gieo trồng, mói có tương lai a."

      Hứa Tần Thị há to miệng, nhìn Kinh Trập lại đánh giá An Cẩm Hiên, cuối cùng sờ đầu Cốc Vũ, "Ta sống nửa đời người, bằng các ngươi mấy đứa trẻ, Kinh Trập, Cẩm nhi, các ngươi như vậy ta cũng thấy chính là đạo lý này, sao các ngươi biết vậy? Thấy các ngươi mỗi ngày đóng cửa đọc sách viết chữ, ban đầu ta cảm thấy như vậy rất già dặn, xem ra đọc sách hiểu lý lẽ."

      Trần Giang Sinh phục, "Ta cũng đọc sách a, tiên sinh lại dạy chuyện này."

      câu làm người lớn cười rộ lên, Giang thị vỗ bả vai , "Được rồi tiểu tử, ngươi đọc sách, ta cũng chỉ trông cậy ngươi nhận được vài chữ."

      Trở ra cửa, vào trong vườn, chọn bãi đất trống lớn, dọn xong bát cơm ly rượu, gà cũng bày lên, còn có bánh ngàn tầng cùng lá sen bao, người lớn thở dài, trẻ con dập đầu.

      đồng ruộng lúa lên cao, xanh biếc, thẳng tắp chỉ lên trời, Cốc Vũ lại nghĩ đến lời vừa rồi của Kinh Trập và An Cẩm Hiên, nghĩ bụng cây lúa chậm rãi căng tròn, từ xanh biến vàng, cuối cùng thu gặt, phải là lần quá trình sinh mệnh dựng dục sao, nghĩ đến đây, tự đáy lòng Cốc Vũ cảm thấy những người này thông minh, ra tập tục gì cũng đều có lý có chứng cứ, truyền đến truyền , cuối cùng chỉ là thừa kế nghi thức mà thôi.

      khí vui sướng, hòa với gió thổi qua đám mạ, sông có mấy con vịt hoang, lúc ra cửa, An Cẩm Hiên còn đem vài miếng lá sen còn thừa lại ra, người lớn đội mũ rơm, bọn mỗi người che mảnh lá sen, bờ ruộng quá , chỉ có thể đủ ngươid đứng, người xếp thành hàng tới, lại có loại thú vị khác.

      Cốc Vũ chịu ngồi yên miệng, cười : "Trẻ con chúng ta đội lá sen, là lúa chưa chín, các ngươi đội mũ rơm vàng chính là lúa chín."

      Buổi chuyện làm mọi người cười, Hứa Tần Thị đội mũ rơm vừa khéo có chút cũ, ngả sang màu đen, tự giễu : "Cốc Vũ, mỗ mỗ chẳng phải là lúa già sao."

      Cũng điền thần xong, lại miếu thổ địa công công của thôn trang cúng bái hồi, xong Giang thị mang theo cả nhà ra sông Thanh Sa, hiến tế hồi, lúc trước nàng ở đây chăm sóc ruộng đất, lúc sinh hạ Giang Sinh, ngay từ đầu tưởng thể nuôi sống, liền nhận sông Thanh Sa làm mẹ đỡ đầu, nhờ vậy mới có được bộ dạng khỏe mạnh cần lo lắng, cho nên hàng năm đều hiến tế.

      Trần Giang Sinh nghe xong, cắn môi, chờ Giang thị thu thập mọi thứ vào rổ xong, theo, nét mặt nghiêm cẩn.

      Đoàn người trở về, Lí Đắc Tuyền cùng Trần Vĩnh Ngọc thu thập xong mọi thứ, chỉ chờ chặt gà là có thể bày bàn ăn cơm.

      Các nữ nhân rảnh rỗi, cũng thêu thùa, tán gẫu chờ ăn cơm.

      Sân bên đây lui tới với sân bên kia nhiều, Lí hà Thị biết có phải nghe lời Nguyệt Nga khuyên, lúc Hạ Xuyên trăm ngày tuy mượn cớ ốm đến, nhưng cũng tặng xấp vải, Vương thị kêu Tiểu Mãn đem bánh ngàn tầng cùng lá sen nắm đưa qua ít. Hứa Tần Thị cùng Giang thị cũng là nên làm.

      Lúc Tiểu Mãn trở về, trong rổ có ít bánh gạo, bao bằng lá bưởi, chưng chín, bánh gạo nhiễm màu xanh của lá, xem đẹp mắt, là Nguyệt Nga mang đến.

      Người nhà chuyện, bắt đầu chuẩn bị ăn cơm.

      Người đông lắm, Lí Đắc Tuyền cùng Trần Vĩnh Ngọc còn có Kinh Trập ba tên nhóc bọn họ bàn, còn nhóm phụ nữ mang theo Tiểu Mãn, Cốc Vũ bàn, nhưng Hạ Xuyên yên, khóc náo dỗ thế nào cũng được, đặt lên giường cũng yên, Vương thị thể ăn cơm. Là Trần Giang Sinh Hạ Xuyên là bé trai muốn bàn của bọn họ, người lớn tin lắm, nhưng khi ôm qua Hạ Xuyên nín khóc, chọc cho đám người cười trận.

      Ăn cơm, rửa chén xong, sắc trời cũng còn sớm, mùa hè trời tối trễ, nhất thời biết làm cái gì. Vương thị muốn thêu hoa.

      Bị Hứa Tần Thị ngăn cản, "Ngày nào mà có chuyện làm, dứt khoát nhàn ngày thôi."

      Vì thế đám người vây quanh Hứa Tần Thị kể chuyện xưa, trước kia mùng sáu tháng sáu là ngày ngồi thuyền dạo.

      Cốc Vũ thấy cả nhà ít khi có dịp hưng trí, đề nghị, "Nhị thúc công phải có mấy cái xuồng sao, hay là cả nhà chúng ta chơi, mang theo đèn lồng , chúng ta chèo thuyền hồ sen ở sông Thanh Thuỷ, lần trước tới ở lâu. Nhiều người như vậy nề hà."

      Lí Đắc Tuyền do dự, Trần Vĩnh Ngọc vỗ tay tốt lắm, Tiểu Mãn ngày ấy nghe bọn họ Liễu Bá Tử bằng xuồng cũng động tâm, vừa vặn lần này cả nhà đều , đều muốn ngồi thuyền. Hứa Tần Thị do dự lúc lâu, vẫn quyết định , "Ta còn muốn qua bên kia sân nhìn xem, các ngươi cứ , mỗ mỗ vừa lên thuyền là say sóng, vừa vặn ta xem khuê nữ ở bên kia thế nào, các ngươi yên tâm, lại ta cũng muốn ở lại giữ nhà, bị trộm có cách nào qua."

      Chạng vạng, gió mát mẻ, Lí Đắc Tuyền cùng Trần Vĩnh Ngọc kéo cái xuồng, Giang thị cùng Trần Giang Sinh đầu, Kinh Trập cùng An Cẩm Hiên đầu, cũng nâng cái, lần này so với lần trước Kinh Trập bọn họ hai người nâng thoải mái ít, Tiểu Mãn cùng Vương thị mỗi người cầm cái rổ, bên trong là bán ngàn tầng, lá sen bao còn có đồ ăn nắm lấy từ bên kia, nhân tiện đem theo điểm tâm hôm qua người khác đưa, Trần Vĩnh Ngọc còn cố ý dặn Giang thị về nhà mình lấy hai cái hồ lô, cửa hàng mua nửa Hồ Lô rượu, cùng Lí Đắc Tuyền mỗi người cái đeo ngang hông, Cốc Vũ cũng nhàn rỗi, trong tay cầm hai chiếc đèn lồng, dù trời tối cũng sợ .

      đường thôn, những người chờ ăn cơm chiều tụ tập dưới gốc cây tán gẫu, thấy bọn họ đùa hỏi, Trần Vĩnh Ngọc cũng quay đầu lại đáp: "Mang bọn hồ sen chơi, dù sao việc cũng làm xong."

      Sau lưng vang lên tiếng chắc lưỡi, "Người trong thành trở về giống chúng ta, nhà nghèo thành như vậy, vẫn có thể an nhàn bực này."

      "Ta như vậy mới tốt, nghèo nghèo, cũng cần phải khổ lo cả ngày, nếu còn có hy vọng gì."

      Vô luận bọn họ cái gì, xuồng vẫn xuống nước.

      Dưới kiên trì của Kinh Trập và Trần Giang Sinh, Trần Vĩnh Ngọc bọn họ cũng đồng ý, bốn người lớn ôm Hạ Xuyên thuyền, Kinh Trập, An Cẩm Hiên, Trần Giang Sinh, Tiểu Mãn, Cốc Vũ thuyền, trước sau chậm rì bơi .

      Lúc này cần sào trúc, đổi thành khua chèo, Kinh Trập, Trần Giang Sinh luân phiên nhau chèo, Cốc Vũ rảnh rỗi, đem chân Tiểu Mãn thành gối đầu, tà tà nằm.

      Chạng vạng gió thoải mái, ngẫu nhiên tia nắng yếu ớt lấp ló sau núi, đỉnh đầu có vài con sâu biết tên cành cây, ruộng lúa hai bên bờ sông theo gió ngả nghiêng, trong ánh nắng chiều thấp thoáng, mọi thứ đều trở nên hết sức tốt đẹp.

      Mọi mệt nhọc khổ đau như tan biến, Cốc Vũ ngửa mặt nhìn ánh nắng chiều đỏ au, cảm thấy mình bé, đến có thể xem mọi thứ, những khó khăn của bản thân càng đáng giá nhắc tới, nàng vẫy đầu, nở nụ cười.

      Phía trước nhóm người lớn yên tâm, cách xa luôn dặn dò bọn họ, nhìn hồi, thấy Kinh Trập và An Cẩm Hiên bọn họ khua chèo lão luyện, thuyền cũng vững vàng, liền an tâm.

      Rất nhanh đến hồ sen, bọn họ tìm chỗ tấp thuyền vô, đem điểm tâm mang lên, vừa ăn vừa cười, trong hoàng hôn lá sen cũng biến thành màu tối, nhưng hương hoa sen giảm, ngược lại ở đây yên tĩnh càng làm hương hoa thêm nồng đậm, ngẫu nhiên còn nghe thấy thanh của ếch nhảy xuống nước cùng tiếng kêu.

      Trần Vĩnh Ngọc và Lí Đắc Tuyền vừa uống rượu vừa nhắc lại thời niên thiếu của bọn họ, thuở tuổi cỡ Kinh Trập bây giờ, Vương thị cũng cùng Giang thị giỡn ngừng, Cốc Vũ bọn họ bên này đều là đứa , càng là náo nhiệt hơn.

      Bất tri bất giác trời tối đen, trăng non lên vòng cong cong bầu trời, chung quanh là những vì sao đêm, uống rượu uống rượu, lúc này đều như say.

      Ăn uống xong, người lớn chưa hết chuyện, Trần Giang Sinh muốn trở về, cùng An Cẩm Hiên đánh đố muốn xuống nước, bắt cá đào củ sen, thấy Giang thị đòi về, cam lòng, mãi đến khi người lớn đáp ứng lần tới lúc quá tiết nữa, mới bỏ qua.

      đường về, Hạ Xuyên ngủ say trong lòng Vương thị, mọi người chuyện, lắng nghe tiếng mái chèo khua trong nước.

      Đất trời lúc đó, mảnh yên tĩnh.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 78: Kẻ trộm cây

      Mọi người trở về nhà, ai cũng có chút mệt mỏi, Lí Đắc Tuyền uống chút rượu, nhiều hơn, do Kinh Trập và An Cẩm Hiên đỡ về nhà, Vương thị cũng lải nhải, sợ Hạ Xuyên bị say liền ôm đến phòng của Tiểu Mãn, Cốc Vũ.

      Sớm tinh mơ hôm sau, Hạ Xuyên bắt đầu khóc, Tiểu Mãn và Cốc Vũ cho rằng Hứa Tần Thị thay quần cho nên để ý, chuyện như vậy từng xảy ra, ai ngờ Hạ Xuyên khóc hồi, cũng nghe thanh của Hứa Tần thị, vội đứng lên, thấy Hạ Xuyên trừng mắt chân quyệt miệng ủy khuất khóc, mặt phấn nộn đầy nước mắt, Tiểu Mãn vội ôm dỗ dành Hạ Xuyên, lại thấy Hứa Tần thị, bên ngoài truyền đến tiếng tranh cãi ầm ĩ.

      Bọn họ ôm Hạ Xuyên ra cửa phòng, vừa khéo Lí Đắc Tuyền cùng Vương thị cũng ra, Vương thị đón lấy Hạ Xuyên, Kinh Trập, An Cẩm Hiên cũng đồng loạt xuất tại cửa phòng. Như vậy, trong viện là người nào ầm ĩ đây?

      Trở ra cửa, thấy Hứa Tần Thị chỉ vào thiếu niên mười mấy tuổi mắng, mà thiếu niên kia ngượng ngùng cúi đầu, tay nắm chặt, ngừng lui về sau, dưới chân còn để thân cây, xem bộ dáng sắp hong khô.

      Hứa Tần Thị nhận định người nọ là tên trộm cây, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt thành thép, "Ngươi nhìn tiền đồ của ngươi, còn tuổi trộm cây, mấy thứ này hiểu tự mình đến cánh rừng sau núi chặt sao? Sao lại nuôi thành tật hết ăn lại nằm này!"

      Kia đứa có vẻ muốn trốn, bộ dáng muốn khóc ra, Hứa Tần Thị cách mấy thước, cũng bắt lấy , cũng có chạy, tại chỗ đó ngừng gật đầu xua tay khuất thân mình, xem đáng thương.

      Cốc Vũ ngạc nhiên, cùng Tiểu Mãn : "Tỷ, ngươi trộm cây làm gì? Trở về làm củi lửa sao? Thôn trang nơi nơi đều có cành khô a."

      Tiểu Mãn sửng sốt, nghe Cốc Vũ hỏi có chút hoảng hốt, " đáng thương."

      Hứa Tần Thị thấy Lí Đắc Tuyền bọn họ ra, vẫn còn giận, "Ta nghĩ các ngươi đêm qua cũng mệt mỏi, sớm dậy nấu vài món xong gọi các ngươi, ta chưa kịp làm, liền nghe thấy thanh tất tất tốt tốt, ban đầu còn tưởng là có người đường, ai ngờ thanh càng lúc càng lớn, lại kéo dài, ta nhịn được nên đến coi, thấy ở trong sân kéo cây, hỏi ấp úng, ta biết trộm bao nhiêu!"

      Người nọ thấy Lí Đắc Tuyền lại, lạch cạch tiếng quỳ mặt đất, dọa mọi người nhảy dựng.

      chỉ có quỳ xuống đến, còn dập đầu, rồi rưng rưng đứng lên, "Lí đại thúc, ta... Ta..."

      Lí Đắc Tuyền thở dài hơi, nhìn đứa này mặc thân vải thô, áo choàng ngắn, toàn bộ trắng bệch, cánh tay còn mài mòn rách mấy chỗ, khoảng mười bốn mười lăm tuổi, chân lộ ra vài vết thương rướm máu, tay chân thô, mặt có chút kinh hoảng, môi dày, mũi thẳng, ánh mắt đầy vẻ hối hận.

      Người như vậy, Lí Đắc Tuyền thế nào cũng tin trộm đồ, nhưng cái cây ở bên chân , đặt tại trước mắt, đành phải hỏi: "Ngươi là?"

      Thiếu niên cung kính đáp, "Lí đại thúc, ta gọi là Đỗ Đại Lâm."

      Hứa Tần Thị lúc này cũng cảm thấy kỳ quái, "Ngươi còn ngươi cái gì Đại Lâm, biết xấu hổ trộm cây của người ta. Ngươi biết chặt cây tốn nhiều khí lực sao, sớm tinh mơ phải vào núi, chừng còn gặp gỡ dã thú, hong khô rồi mới kéo trở về, tương lai ngươi còn dài, cần sai lệch."

      Đỗ Đại Lâm xấu hổ, "Đều do ta nhất thời kềm lòng được, cũng là bất đắc dĩ, sau này ta mới hỏi thăm được là Lí đại thúc, làm nghề mộc đến chặt cây, ta cũng có biện pháp khác, nghĩ kéo của Lí sư phụ 6 cây xong ta liền..."

      Hứa Tần Thị mở to hai mắt nhìn, hiểu, "Tay chân ngươi mau lẹ a, chẳng lẽ nửa đêm ngươi qua trộm, 6 cây?"

      Đỗ Đại Lâm lắc đầu xua tay, có chút sốt ruột.

      Cốc Vũ cơ trí, "Cha, ngươi liền ra hậu viện xem thiếu bao nhiêu cây? Dù sao chúng ta cũng muốn biết ràng."

      Lí Đắc Tuyền , lúc trở về có chút kinh ngạc.

      Cốc Vũ có chút hiểu, "Cha, chẳng lẽ chỉ mất 6 cây sao?"

      Lí Đắc Tuyền lắc đầu, nhìn ánh mắt mọi người, cười khổ, "Là nhiều hơn 4 cây."

      Cả nhà đều chấn kinh.

      Hứa Tần Thị giáo huấn Đỗ Đại Lâm, tức giận, lúc này nghe hơn mấy cây, ngược lại giữ chặt Đỗ Đại Lâm, cùng hậu viện làm , Kinh Trập và An Cẩm Hiên, Vương thị bọn họ cùng nhau , bọn bình thường rất ít ra phía sau viện, nhưng cùng nhau xem cây, cũng biết kết quả ra sao.

      An Cẩm Hiên nhìn nhìn : "Lúc trước có mấy cây này, sao mình trộm 6 cây?"

      Cả nhà đem ánh mắt đều nhìn Đỗ Đại Lâm, càng thích ứng, chân tay luống cuống, ngừng xua tay nhận sai, có vẻ rất thê lương, chân trái đá vào cây nằm đất vài lần, thân mình lui về phía sau chút, tay cầm vạt áo xoắn ngừng.

      Lí Đắc Tuyền nghiêm túc như vừa rồi, sắc mặt Hứa Tần Thị cũng trở lại bình thường, "Ai u, ngươi có chuyện ràng, chúng ta là người phân phải trái, vừa rồi ngươi lén lút như vậy ai đem ngươi làm trộm a, ngươi còn ngươi trộm 6 cây, chuyện gì xảy ra."

      Đỗ Đại Lâm thấy Hứa Tần Thị hơi hơi cười, bớt kinh hoảng, ngập ngừng : "Ta... Nhà của ta chuyển đến thôn trang, kia, phòng ở.. phòng ở rất rách, có biện pháp phải ngọn núi mang cây về chống đỡ, chỉ là khi đó quá gấp, cây tươi khiêng nổi, thấy đất có cây phơi khô nên khiêng về dùng, nương ta giáo huấn ta, ta lại ngọn núi chém ít cây, lần trước lúc Lí đại thúc đến sau núi ta liền theo, ai ngờ Lí đại thúc lấy cây của ta, ta liền khiêng… khiêng đến nhà."

      Chờ Đỗ Đại Lâm lắp ba lắp bắp xong, mọi người chỉ thổn thức, đầu tiên là Hứa Tần Thị hốc mắt có chút ướt, "Ngươi sao ràng, ta còn đem ngươi làm trộm."

      Đỗ Đại Lâm lại ngập ngừng : "Ta, ta chính là trộm, lần trước lấy 6 cây Lí sư phụ chặt."

      Lí Đắc Tuyền mở miệng được, "Này cũng xem là trộm, các ngươi lần trước phải hỏi ta vì sao kéo gốc cây sao, khi đó ta thấy cây mình chặt, kết quả lần tới vào lại phát nhiều hơn mấy cây, cũng kéo trở về, ai biết đứa này là người thành , mình kéo trở về, 6 cây từ sau núi kéo về, tốn nhiều sức lực a. Lại , ngươi cần dùng gấp đến nhà tiếng là được, ngươi xem ngươi chân trần vào núi, còn bị đâm sâu như vậy."

      Cốc Vũ cũng kinh ngạc, Đỗ Đại Lâm là thành thực, kéo cây cha chặt ở sau núi, lại chém trả lại, cha kéo trở về, lại kéo trở về, sau viện có 4 cây, gốc cây nằm trong viện, là 5 cây, từ sau núi kéo về 5 cây, công sức thực . Lại xem mặc rách tung toé, tốt xấu coi như là sạch , trong lòng có cảm giác bài xích, lại cảm thấy vẻ mặt kích động kia càng thêm đáng thương.

      Vương thị lúc này cũng mở miệng, "Đại Lâm, đừng khách khí, ngươi xem ngươi kéo đến mấy thứ này, mất nhiều công sức, lại cha đứa có rất nhiều khí lực, ngươi tới nhà tiếng là được rồi, vừa rồi ngươi chuyển về thôn trang là chuyện gì?"

      Đỗ Đại Lâm thêm, vẫn giữ vẻ cố chấp, "Mặc kệ nhận hay , mẹ ta muốn ta đem 6 cây trả lại, còn thiếu gốc cây, ta kéo đến viện nhà của ta, bây giờ ta trở về kéo."

      xong bước , Hứa Tần Thị ở phía sau kêu cũng ngừng, mạch vào ngõ , Vương thị thấy vậy đành phải kêu Lí Đắc Tuyền khuyên nhủ, là người thôn trang cần khách khí như vậy. Kinh Trập An, Cẩm Hiên cùng Cốc Vũ cũng theo sau.

      Sân của Đỗ Đại Lâm cách nhà Cốc Vũ xa, ra sân, qua 2 ngõ , thấy Đỗ Đại Lâm lên dốc cao.

      Chờ tất cả mọi người đến sân, đều sửng sốt, Hứa Tần Thị đến trước hết, quay thân mình lau nước mắt.

      Cốc Vũ cũng xót xa, nơi này người sao có thể ở, trong viện nguyên lai là có người ở, đầy cỏ hoang, thanh lý qua, có đồ pha trà và cỏ khô, bên trong viện là mái nhà tranh, căn bản tính là nhà tranh, có tường, ít lụi bại cỏ khô vây quanh, may mắn có mấy cây chống, giống như người khoác lên áo tơi. Có mấy mảnh gỗ rải rác, quanh phòng có ít cỏ mới đắp lên cỏ khô nhưng hoàn toàn che lấp.

      Trong viện có cái nồi, bên cạnh là cái rổ tre đựng ít rau dại, nước trong nồi lúc này bốc lên hơi nóng.

      phụ nhân nghe thấy thanh bên ngoài, từ trong lều ra, tự nhiên hào phóng tiếp đón, có kiểu rụt rè xấu hổ của người nghèo khổ bị người biết, thấy Lí Đắc Tuyền như là quen biết, "Tuyền nhi, ngươi càng ngày càng có tiền đồ."

      Lí Đắc Tuyền sửng sốt, bỗng nhiên nhớ ra, phụ nhân này còn phảng phất dáng dấp của trước kia, lớn tuổi hơn , từng quen biết, là khuê nữ Văn gia, nghe sau này gả cho hộ người trong sạch, ngờ gặp lại trong hoàn cảnh này. Thấy nàng như thế, Lí Đắc Tuyền chỉ biết buông câu: "Này, sao ngươi trở lại nơi này?"

      Nương Đỗ Đại Lâm ngược lại cười , "Cũng gì, cha Đại Lâm gặp chuyện may, thúc thúc trùng hợp lại trở về... Chúng ta cũng chỗ nào có thể , nghĩ vẫn nên về thôn trang, trồng trọt cũng có thể tự nuôi sống."

      Nghe nương Đỗ Đại Lâm những lời này, An Cẩm Hiên ngẩn ra, nhìn Đỗ Đại Lâm, im lặng cắn môi.

      Hứa Tần Thị vốn là ngườii sang sảng, lúc này lại nắm lấy phụ nhân, "Đại muội tử, trong nhà khó là khó, đứa này biết chuyện, chừng hai năm nữa là tột rồi, lúc đầu ta còn đem đứa này làm trộm a, cũng giải thích, nơi nào có đứa trẻ thành thực như vậy."

      chuyện, nữ hài từ trong viện ra, hai tay cầm cái thau gỗ, bên trong là quần áo giặt xong, cỡ tuổi Cốc Vũ chớp hai mắt to, "Nương, trong nhà có khách?"
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 79: Đồng tâm hiệp lực dựng phòng gỗ

      Cốc Vũ vừa thấy nữ đứa trẻ cảm thấy tương đối hợp ý, cả người tràn đầy khí phái giống Văn thẩm, vừa rồi nghe bọn như thế, Cốc Vũ nghĩ đến tình cảnh bị đuổi ra khỏi nhà của gia đình mình, tự chủ qua giúp nàng đem chậu để xuống, "Ta là Cốc Vũ, Đại Lâm ca mang chúng ta tới."

      Nữ đứa trẻ cười mỉm, "Ta là Tiểu Hà, là ca ca mang đến chính là khách, ta nấu nước sôi cho các ngươi uống, các ngươi cần để ý, nhà chúng ta có lá trà."

      Tiểu Hà được bình thản, điểm câu nệ đều có, thu xếp nấu nước, nhưng tìm tới tìm lui cũng có cách nào, trong viện chỉ có cái nồi, nàng mở nồi ra, bên trong là cháo rau dại, gạo bắp đều có được mấy hạt.

      So với nhà Cốc Vũ, nhà bọn họ càng túng quẫn hơn.

      Lí Đắc Tuyền gì, thấy Đỗ Đại Lâm khiêng thân cây cuối cùng từ trong viện đến, Lí Đắc Tuyền cũng có ý chối từ, "Kinh Trập, Cẩm Hiên, các ngươi cùng nhau đem cây này về."

      Hứa Tần Thị ngây người, còn vòng quanh cái lều nhìn ngó, sợ nó bị sụp xuống, lại dặn dò hồi lâu. Lí Đắc Tuyền cũng tới lui, nhìn trần nhà lại lắc đầu, Cốc Vũ cùng Tiểu Hà tán gẫu hăng say.

      Rất nhanh, Kinh Trập cùng An Cẩm Hiên lại, còn cầm theo cái rương đồ nghề của Lí Đắc Tuyền, Lí Đắc Tuyền nhận lấy, mở ra, Hứa Tần Thị đến, "Ta thấy ổn, khó được là Tuyền huynh đệ nghĩ chu toàn, lều của các ngươi cần phải tu chỉnh chút mới được."

      Văn thẩm có chút băn khoăn, "Sao lại biết xấu hổ phiền toái các ngươi, trong nhà... Trong nhà có cái gì chiêu đãi các ngươi hết."

      Cốc Vũ cảm thấy có thể giúp đỡ bọn họ là niềm vui, cười hề hề : "Văn thẩm a, Đại Lâm ca cho nhà chúng ta 6 cây, chúng ta đến giúp ngày, coi như là chúng ta kiếm lời."

      Văn thẩm xấu hổ cười, nhìn lều cỏ tranh sợ bị sập, rồi nhìn lại nhà mình hai người phụ nữ, nếu nhà này sập xuống lại làm thất vọng người cha mất của bọn họ, dù sao cũng còn nhiều thời gian, nhân tình này về sau trả lại là được.

      đám người bắt đầu bận lu bù, Đỗ Đại Lâm ngây ngốc cười, vây quanh Lí Đắc Tuyền làm trợ thủ, Kinh Trập và An Cẩm Hiên nâng cây gỗ Đỗ Đại Lâm dùng để chống đỡ lúc trước, vừa động chút, cỏ tranh nóc lắc lư vài cái, tro bụi rơi xuống mù mịt, hai người nhìn nhau lắc đầu.

      Kinh Trập lúc này nhìn Lí Đắc Tuyền : "Cha, bằng chúng ta dựng cái khác bên cạnh bãi đất trống này, ngươi xem cái lều này có biện pháp sửa chữa, chừng cái cây chống ngã xuống, còn khổ hơn."

      Lí Đắc Tuyền qua lắc lắc cái cột, lắc đầu, "Bằng , ở bên cạnh dựng cái đơn giản, làm mái che lợp cỏ, mặt lại trát ít bùn, mùa đông cũng có trở ngại, chỉ là so với mái bùn kém chút."

      Văn thẩm càng thêm ngượng ngùng, " biết thế nào cảm tạ các ngươi, dựng lều biết phải phí bao nhiêu công phu của các ngươi."

      Lí Đắc Tuyền chà xát tay , Hứa Tần Thị biết khó xử, "Chuyện của Cùng nhi bên kia chờ thêm hai ngày , chỗ ở quan trọng hơn."

      xong, Hứa Tần Thị lập tức phân công, "Được rồi, Kinh Trập cùng Cẩm Hiên nếu có rảnh phải rừng trúc ở bờ sông chặt cây, ta cân nhắc phải dùng tới mấy cây mới đủ, nhà Tuyền bên kia kéo cây trở lại dùng trước, sau này bên đây kéo cây trả lại cũng được, nóc nhà có thể kêu Tuyền làm mấy tấm ván gỗ, Kinh Trập Cẩm Hiên chặt cây, vây quanh bốn phía, ta cùng đại muội tử cắt cỏ tranh, cứ như vậy, mấy ngày là xong."

      Tiểu Hà vỗ tay cười : "Còn ta sao, trong nhà xây phòng mới, ta cũng muốn hỗ trợ!"

      Hứa Tần Thị cười hề hề : "Được rồi, ngươi cùng Tiểu Mãn, Cốc Vũ ở nhà nấu cơm, chúng ta cần phải ăn, còn có người nhà chúng ta bên kia, phải ăn cơm bên đó, các ngươi ở nhà nấu cơm."

      Văn thẩm mắt ứa lệ, trong lòng biết giờ phút này nên khách khí chối từ, trong nhà căn bản có năng lực tiếp đón nhiều người ăn cơm như vậy, nên đồng ý, nhưng nhất quyết đáp ứng qua ăn cơm, "Về sau chờ chúng ta có khả năng báo đáp các ngươi, chúng ta tự ăn cơm, Tiểu Hà cũng ở nhà, vô luận thế nào cũng thể nhà các ngươi ăn cơm."

      Hứa Tần Thị thấy nàng sắc mặt như thế, cũng muốn khó xử, tình quyết định như vậy.

      Kết quả là, sau bữa cơm trưa, mọi người liền bắt đầu công việc lu bù.

      Kinh Trập, An Cẩm Hiên bờ sông chặt gậy trúc dự phòng, Hứa Tần Thị cùng Văn thẩm cắt cỏ tranh, Tiểu Mãn, Cốc Vũ cùng Tiểu Hà, là ở nhà nấu cơm, nhưng Cốc Vũ theo Kinh Trập ra ngoài.

      Trần Giang Sinh chạy tới tìm Cốc Vũ chơi, thấy bọn họ đều vội, cũng hỗ trợ, chờ An Cẩm Hiên bọn họ chặt gậy trúc xong, cùng Cốc Vũ khiêng về nhà, Tiểu Hà cũng cam lòng ở nhà nấu cơm, cũng theo bọn họ cùng nhau ôm gậy trúc, Trần Giang Sinh vốn là người thà chất phác, Tiểu Hà chuyện với hăn vui vẻ.

      Lí Đắc Tuyền ở nhà xẻ gỗ, làm xà ngang, còn có mấy tấm ván gỗ làm tường, ngăn phòng, nhà chưa lợp xong nên trong phòng sáng chói ánh mặt trời, chỉ còn chờ cỏ tranh đắp lên mái là xong.

      đám người có cảm giác thành tựu, bận rộn hồi ướt đẫm mồ hôi, ngồi trong sân nghỉ ngơi, Đỗ Đại Lâm như mệt mỏi, thừa dịp mọi người nghỉ ngơi, thanh lý phòng đất, bận hết cái này lại dọn gậy trúc linh tinh, mọi người đều cười nhìn vội vàng, gọi đến uống nước.

      Cẩm Hiên đánh cá với Kinh Trập, "Ta đoán thu don xong gậy trúc tới, dù sao cũng còn gì có thể làm."

      Kinh Trập lại lắc đầu, "Đại Lâm là người chịu ngồi yên, tuy ta biết lát nữa muốn làm cái gì, nhưng ta dám cam đoan dừng lại."

      "Vậy ngươi thua như thế nào?" An Cẩm Hiên liếc mắt qua.

      Kinh Trập nắm chắc, "Nếu ta bị thua ta cùng ngươi đọc quyển sách ngày hôm qua đưa cho ngươi, còn có hai ngày chẻ củi ta cũng bao, nếu ngươi thua sao?"

      An Cẩm Hiên lắc đầu, "Uh, ta suy nghĩ, nếu ta thua ta cũng thể làm cái gì, hay là ta chọn hai ngày gánh nước cũng tốt."

      Chuyện như vậy cũng thường phát sinh, Cốc Vũ thấy bọn họ hưng trí bừng bừng, cũng xen mồm : " như vậy mặc kệ các ngươi ai thua ai thắng, ta cùng mỗ mỗ đều được lợi, mặc kệ các ngươi ai thắng ai thua, chúng ta mới là người thắng cuối cùng."

      , bên kia Đỗ Đại Lâm đem gậy trúc khiêng đến bên cây cột, lại vội vàng uống chén nước, dùng cổ tay áo lau khóe miệng, nhìn mọi người ngây ngốc cười, "Các ngươi nghỉ lát."

      An Cẩm Hiên vừa mới có chút đắc ý nhìn Kinh Trập, nào ngờ Đỗ Đại Lâm ở lại, vội vàng qua bên kia, chà xát cỏ rồi mang dây thừng đến cột lại.

      Kinh Trập khoát tay, "Ngươi xem, ta cũng tính là thua, ta dừng lại."

      Hai người nhìn nhau cười, trăm miệng lời : "Thua là Cốc Vũ cùng mỗ mỗ."

      Chờ mọi người cười xong, Hứa Tần Thị cùng Văn thẩm cũng đan dây thừng bằng cỏ, mọi người lại bắt đầu chuyển động.

      Ba ngày sau, bên cạnh cái lều đủ mười thước, căn nhà gỗ dựng xong, xà ngang bằng gỗ lợp tranh, bốn phía là nẹp trúc đan, Lí Đắc Tuyền còn cố ý làm cho bọn cái cửa, cứ như vậy, có chút bộ dáng, lều cỏ tranh bên kia có thể bị sập bất cứ lúc này, liền hủy , đem cây mang trở về.

      Lí Đắc Tuyền phủi bụi đất người, "Xem ra lúc này mới gọi là vật về nguyên chủ, cây này là ta chặt trong núi, sau này Đại Lâm đem cây chặt đến nhà chúng ta, lúc xây nhà gỗ lại mang đến, ta cầm lại cây ta chặt, xem ra của chúng ta là của chúng ta."

      Nghe Lí Đắc Tuyền đùa, tâm tình vui vẻ, mọi người đều nở nụ cười.

      Tiểu Hà vuốt cửa gỗ, "Như vậy buổi tối sợ, Cốc Vũ ngươi biết, trước kia lúc chúng ta ngủ có thể thấy sao trời, đổ mưa biết phải làm sao. May mắn có các ngươi."

      Đỗ Đại Lâm chịu ngồi yên, ở chỗ kia sửa sang lại cành trúc dư lại, thấy mọi người nhìn , "Ta nghĩ mấy thứ này dù sao ở đây, ta đan ít dây thừng, rào nhà gỗ lại, về sau ở cũng phương tiện ít."

      Lí Đắc Tuyền vỗ vai của , "Làm khó ngươi nghĩ chu toàn như vậy. Dù sao bây giờ là mùa hè cũng coi như là mát mẻ, chờ thu hoạch vụ thu xong đều nhàn rỗi, đến lúc đó tìm Lí đại thúc, chúng ta cùng lấy bùn, trát lên mùa đông ấm áp ."

      Đỗ Đại Lâm cảm tạ.

      Văn thẩm nấu cơm cho mọi người ăn, tuy Hứa Tần Thị bọn họ chối từ, nhưng nàng vô luận như thế nào cũng muốn mời mọi người ăn bữa tiệc này, coi như là tân gia.

      Cốc Vũ cùng Kinh Trập bọn họ rất cao hứng, nàng có cảm xúc, "Ca, lúc trước chúng ta bị đuổi, nếu có Nhị thúc công thu lưu chúng ta, ngay cả phòng ở như vậy chúng ta cũng có."

      An Cẩm Hiên nhìn phòng ở, cũng có chút cảm khái.

      Đột nhiên tiếng pháo truyền đến, mọi người sững sờ.

      Cốc Vũ buồn cười, " là khéo, có phòng mới còn có người đến đốt pháo."

      Trần Giang Sinh chạy tới, " là khéo a Cốc Vũ, cha ta cố ý tới ăn mừng."

      Trần Vĩnh Ngọc và cả nhà lại, Văn thẩm vui sướng, lại thêm ba phần bát đũa.

      Cơm nước xong, Trần Vĩnh Ngọc biết được nhà bọn họ túng quẫn, , "Lúc trước Văn gia có chút ruộng đất, chia cho người khác trồng cấy, bây giờ các ngươi trở lại, chờ qua khoảng tháng nữa có thể cắt lúa, ta giúp kêu những người đó trả ít về Văn gia các ngươi, các ngươi sớm chuẩn bị chút, chờ người ta cắt lúa xong, các ngươi liền cấy lúa mùa, mấy tháng này, các ngươi chịu khổ chút."

      Văn thẩm vô cùng cảm kích, "Như vậy là tốt nhất, chúng ta luôn lo nghĩ về sau phải làm sao bây giờ, ruộng đất của Văn gia chúng ta có thể lấy về, về sau có thể sống qua ngày, mấy tháng này, chúng ta trước kia cũng có chút dành dụm, lại chúng ta có tay có chân, có thể nghĩ biện pháp."

      Mọi người đều vui vẻ.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :