1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Điền Viên Cốc Hương - Thẩm Duyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 68: tiếc quả đào, lại sinh nhất kế

      Đảo mắt đến ngày ước định, sáng sớm có mấy chiếc xe ngựa chậm rãi qua cầu gỗ, đứng ở phía ngoài rừng đào.

      bàn luận qua, hơn nữa đó là chuyện tốt, chốc lát liền truyền khắp nơi, nhà nhà tràn ngập phấn khởi, mà cao hứng nhất là những người làm công ở thôn trang, ngày thường bọn họ bị hạn chế gắt gao, có cơ hội hái quả đào, trong nhà có mấy cây cũng ghiền, lần này đúng lúc kiếm tiền công, nhân tiện còn có thể chơi. Xem tình thế này, cơ hồ thôn trang người người đều xuất động, chậu gỗ, thùng gỗ, sọt trúc cái gì cũng đem ra hết thảy, cười cười hướng rừng đào . Thanh thiếu niên bắt đầu phát huy hết công dụng ngày thường, tranh nhau leo cây hái đào hăng hái như tham gia trận đấu. Người lớn trong nhà lúc này mắng bọn , cười hề hề chờ đầy khuông khiêng ra ngoài tính tiền.

      Nhà Cốc Vũ cũng chỉ để Hứa thị ở nhà dưỡng thai, Vương thị ở nhà làm bạn với nàng. Hứa thị còn tiếc hận vì trường hợp lớn như vậy mình lại thể xem, bị Vương thị giận câu, "Xem ngươi nóng vội kìa, đều sắp làm nương rồi, cũng nên thu liễm chút, ngày sau có rất nhiều cơ hội."

      Hứa thị cũng cười nhìn Vương thị, "Đúng vậy, ta nóng vội, Tiểu Hàn sắp chào đời, xem Cốc Vũ tỷ muội đều nhanh chóng biến thành tiên nữ hết, biện pháp gì cũng nghĩ ra.”

      Chị em bạn dâu ở nhà, nhân tiện nấu cơm cho người hái quả đào. Lí Đắc Tuyền ở trong sân bận rộn làm việc của mình.

      Trần Vĩnh Ngọc cùng người có chút danh vọng ở thôn trang thương nghị qua, dù sao năm rồi cũng còn thừa lại ít tiền, lấy ra thanh toán tiền công ngay, tránh phiền toái. Vì thế dưới tán thành của mọi người, đều nhớ kỹ sổ sách, đem tiền lấy ra sử dụng, mỗi chiếc xe để người coi, chỉ còn chờ tháo xuống sọt quả đào trả văn tiền, vừa nghe có tiền mặt, mọi người càng tích cực, hận thể có ba đầu sáu tay.

      Cốc Vũ, Kinh Trập, Tiểu Mãn cùng nhau hái, nàng vội hái quả đào, mà chạy đến chỗ Trần Vĩnh Ngọc nhìn xem có tình gì , dù sao là nàng ra chủ ý này, có chuyện gì dù chỉ là lời bất mãn nàng cũng băn khoăn, lại , thôn trang chưa từng náo nhiệt vui vẻ như vậy, ngay cả Trương thị nghe là Cốc Vũ ra chủ ý, cũng so đo hai ngày trước đó còn cố ý chạy tới hai câu xuôi tai, Lí Hà thị càng mừng rỡ khen người nhà mình tốt. Cốc Vũ nghe vậy chợt này sinh tia ảo giác, muốn bọn có thể qua ngày tốt, lo ăn, lo uống. Các nàng chỉ muốn chút nhoi như thế, cuộc sống áp lực vặn vẹo các nàng, có tâm tư tao nhã.

      Cũng chính là như vậy trong nháy mắt, Cốc Vũ trong lòng tha thứ các nàng.

      Lúc này, Cốc Vũ tơi rừng đào chín, có chỗ hương quả ngọt ngào nồng đậm xoang mũi, mùi quả chín tràn ngập, già trẻ lớn bé ở trong rừng đào cười rộn ràng, thấy Cốc Vũ khen nàng, "Cốc Vũ, ngươi là lợi hại, trước kia chưa từng để chúng ta vào hái, còn có hai thằng nhóc con trong nhà ta nữa.”

      "Cốc Vũ, đừng cả ngày ở nhà buồn, có rảnh dạo qua nhà ta, trong viện ta có cây lý."

      Mà ngày đó phụ nhân ở bờ sông bậy nhà Cốc Vũ, gặp phải Cốc Vũ có chút thẹn thùng, nhìn Cốc Vũ cười cười, muốn đưa quả đào to nhất nàng hái cho Cốc vũ, lúng túng chà sát quả đào vào vải thô sam mặc người, "Cốc Vũ ăn cái này, ngọt "

      Cốc Vũ còn có thể gì, mình đơn giàn chỉ ra ý kiến như vậy, liền chiếm được nhiều lời khen, nàng còn cảm thấy ngượng ngùng.

      Trần Giang Sinh đứng bên Trần Vĩnh Ngọc, thấy Cốc Vũ ý cười trong suốt từ trong rừng đào tới, má ửng hồng như quả đào chín, ngang qua gốc cây, Cốc Vũ nhàng xoay người, ngửa đầu bước vài bước, sắc mặt ôn nhuận cười, Trần Giang Sinh ngây dại, lòng trào ra cảm giác khác thường.

      Trần Vĩnh Ngọc thấy Cốc Vũ lại, cũng cười hướng nàng vẫy tay, "Ngươi, cái nha đầu, phải muốn hái quả đào đổi tiền công sao? Sao rảnh lại hỗ trợ?"

      Kinh Trập giúp họ ghi sổ, vội vàng bận rộn nhưng hoạt bát hơn, đơn giản là ai lĩnh bao nhiêu tiền, sau về đối chiếu lại.

      Cốc Vũ thấy bọn họ thành thục, hỏi Trần Vĩnh Ngọc: "Trần bá bá, ta xem có gì cần hỗ trợ, nếu có chuyện gì ta phải hái quả đào."

      Trần Vĩnh Ngọc lắc đầu, "Chúng ta ngày hôm qua thương lượng xong, đơn giản là nột khuông quả đào trả văn tiền, dễ dàng."

      Vừa dễ dàng xong, nan đề tới rồi, nhóm đầu tiên hái được quả đào nâng quả đào đến, Trần Vĩnh Ngọc thấy choáng váng, người có già trẻ lớn bé, giỏ đựng quả đào cũng bất đồng, có sọt trúc lớn, cũng có thùng , cái gì thuận tay là dùng cái đó.

      Cũng may Trần Vĩnh Ngọc sớm chuẩn bị, từ phía dưới xe phía lấy ra cái khuông trúc, "Đây là sọt trúc chúng ta dùng thường ngày, trước kia cũng đều tính như vậy, nhà đều đổ vào, khuông trả văn tiền."

      Mọi người cũng chuyện, từng nhà vào, nhà nào chỉ có nửa khuông lại đổ trở về, hoặc là hỏi mượn người quen, "Cho ta mượn trước thùng như vậy để ta lấp đầy khuông này, đợi ta giúp ngươi hái thùng khác."

      Cứ như vậy góp đủ số, Cốc Vũ nhìn qua như có phát vấn đề gì, định vào rừng hái quả đào, lại lo lắng vòng xe ngựa mới phát , này quả đào đổ đến đổ , chỉ cần ở mặt dưới đệm ít cỏ rơm, vẫn bị dập, quả đào này bán cho nhà phú quý kia đãi khách chúc thọ, tuy tính là xấu, nhưng cũng dễ nhìn.

      Cốc Vũ đem lo lắng này với Trần Vĩnh Ngọc, Trần Vĩnh Ngọc lại thương nghị với vài người chung quanh, người đề nghị, "Nếu dập mượn bù vào là được rồi?"

      Tuy như vậy, Trần Vĩnh Ngọc vẫn thấy khó, "Như vậy đám lại đám, người thiếu cũng nhiều, chúng ta làm sao so, ai cũng vội lại, cũng có lý do gì rổ quả đào này ít hơn rổ kia."

      Vài người cũng ra ý kiến, nhưng là càng thêm đáng tin, “Đếm trái , dù sao cũng mau." Còn xong bị cười phủ định.

      Cốc Vũ tâm tư vẫn là ở cân lượng, có cân, dù sao cũng cần thiết chuẩn xác như vậy, chính là nên làm cái gì để cần đổ tới đổ lui, nhưng vừa mau vừa công bằng về số lượng. Cốc Vũ trong khoảng thời gian ngắn gấp rút nghĩ ra biện pháp.

      Còn có ý kiến hay, đào hái càng nhiều hơn, cũng may kia xe ngựa có giá cao hỗ trợ, có thể bước lên băng ghế dài đổ vào. hán tử mang khuông quả đào, trèo lên ghế, có người ghét bỏ người tốc độ quá chậm, cũng trèo lên, đổ xong vội leo xuống dưới, ghế mất cân bằng, suýt chút nữa là té người, "Ngươi bớt nóng nảy chút, phải cân bằng mới được a."

      Cái ghế dài 4 chân đó làm Cốc Vũ nghĩ tới chủ ý, nàng vỗ tay vui mừng, gõ vào đầu mình, phải là đòn bẩy đơn giản thôi sao!

      Cốc Vũ lập tức kêu lên, "Trần bá bá, ta có ý kiến, ngươi đem ghế này cao lên, " Trần Vĩnh Ngọc kiến thức qua cơ trí của Cốc Vũ, rất nghe nàng, lại tìm tảng đá, sau đó đạt hai khuông quả đào lên, tìm điểm cân bằng, "Trần bá bá, ngươi xem, như vậy phải giải quyết nan đề sao?"

      "Này?" Mọi người có chút tin.

      Vẫn là Kinh Trập thông minh, "Ta biết ý Cốc Vũ, hai khuông quả đào này nặng gần bằng nhau, đến lúc đó đem khuông đào để đầu bên đây, người đến giao đào để đầu bên kia, cũng tính sức nặng của thùng, chỉ cân bằng khuông quả đào này là được, như vậy cần can, cũng cần đổ đến đổ làm dập trái cây."

      Trần Vĩnh Ngọc ngạc nhiên nhìn Cốc Vũ, "Sao ngươi nghĩ ra được?"

      Mọi người đều chậc chậc lấy làm kỳ, Cốc Vũ đành phải đem chuyện mình lúc trước ở trong tiệm thấy người ta làm qua, lặp lại lời dối lần nữa. Trần Giang Sinh vẫn , "Vì sao chỉ cần để khuông quả đào ở bên cạnh, có chỗ lợi gì đâu?"

      Kinh Trập và Cốc Vũ nhìn nhau cười.

      Trần Vĩnh Ngọc lại muốn thay đổi chút, "Cái ghế gỗ này để được nhiều thùng như vậy, ta phải gọi cha ngươi ngay làm cho chúng ta cái đòn trúc để mấy tấm ván gỗ lên dùng trước, sau này trở về lại ."

      " là Tuyền gia có phúc khí, ca ca là người đọc sách, khuê nữ cũng thông minh như vậy, nếu nữ oa cũng có thể khảo tú tài, chừng có thể trúng cử."

      Cốc Vũ để ý, người chung quanh đều khen nàng, trong khoảng khắc có chút lâng lâng, có cảm giác chân .

      Nàng thấy vận tác có thứ tự, bây giờ phải tìm Tiểu Mãn. Vội hái nhiều quả đào kiếm chút tiền công cũng tốt.

      ngờ lúc trở lại chỗ hái quả đào vừa rồi thấy thùng của Tiểu Mãn có bao nhiêu quả đào, mặt Tiểu Mãn đỏ bừng, bên cúi đầu, bộ dáng vừa thẹn vừa lúng túng.

      Nhìn thấy Cốc Vũ trở về, Tiểu Mãn như là gặp được cứu tinh, "Cốc Vũ ngươi trở lại, chúng ta qua bên kia ."

      Cốc Vũ thấy kỳ quái, tuy da mặt Tiểu Mãn mỏng chút nhưng đến mức đến thể gặp người a.

      do dự biết có nên cùng nàng , chợt nghe thanh đục thấp , "Tiểu muội nhi, ta việc nặng cần ngươi làm, ca ca đến giúp ngươi."

      Cốc Vũ lập tức nhíu mày lại, quay đầu căm tức nhìn người nọ. Chỉ thấy nam tử mười lăm sáu tuổi dùng vạt áo đựng ít quả đào, về hướng Tiểu Mãn bên này, Cốc Vũ cuối cùng ràng, giận quát câu, "Ai muốn quả đào của ngươi."

      Người nọ căn bản để Cốc Vũ để vào mắt, "Ai u a, đây là tiểu muội sao, cũng bộ dáng thủy linh như vậy, chừng trưởng thành so tỷ tỷ ngươi còn đẹp hơn, chỉ là còn quá , cạc cạc cạc."

      Con mẹ ngươi, Cốc Vũ nổi giận, dám đùa giỡn bổn nương, nàng đến níu vạt áo người nọ, quả đào rơi xuống đất, kêu to, "Người mau tới a."

      Tiểu Mãn vốn chưa từng gặp qua trường hợp như vậy, trong lúc nhất thời xấu hổ chỉ nghĩ đến tránh thoát , ngược lại càng khiến cho người nọ làm càn, dây dưa ngừng, hơn nữa tất cả mọi người vội, lòng hái quả đào đổi tiền, dù có liếc mắt cái cũng chỉ nghĩ là bọn chuyện mà thôi, chú ý tới, Cốc Vũ dắt cổ họng kêu, người chung quanh lập tức tới.
      Tôm ThỏFuu thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 69: Trương thị bị đuổi

      Thấy người chung quanh lên ít, nam tử kia cợt nhả , "Mọi người vội, đừng nghe tiểu nương này kêu."

      Cốc Vũ thấy có nhiều người, sợ , "Ta gọi bậy, ngươi như giống ruồi bọ vây quanh tỷ tỷ ta làm cái gì?"

      Trong đám người có người nhận ra nam tử này chính là lưu manh sa cơ thất thế ở thôn trang Đào Đại Tráng, ngày thường trộm cắp, đùa giỡn tiểu nàng dâu, liền bắt đầu .

      Đào Đại Tráng lại còn tưởng sạo, "Tiểu nương cổ họng là trong trẻo, ta chính là hái quả đào, ngươi tại đây kêu. Lại , tỷ tỷ ngươi hái ở cây này, ta ở bên cạnh hái, đều là quả đào ở thôn trang, chẳng lẽ chỉ cho nhà ngươi hái sao? Còn cho ta đến kiếm chút tiền?"

      Cốc Vũ thấy cãi lại cứng rắn, cười lạnh tiếng, "Ta kêu loạn sao? Là ta kêu loạn sao? Miệng ngươi chỉ biết phun phân! Vừa rồi là ai tại đây kêu ca ca muội muội, thẹn thùng, ca ca ta kêu Kinh Trập, ở bên kia tính tiền a."

      Cốc Vũ xong, Đào Đại Tráng còn muốn thêm, ngày thường mọi người vốn vừa mắt , lúc này mượn cơ hội ồn ào, "Đại Tráng ngươi cũng coi lại mình, nếu nhờ Cốc Vũ, chúng ta sao có thể kiếm tiền công!"

      " với nhiều như vậy làm gì, ngày hôm qua ta bị mất con gà mái, chừng vào bụng !"

      Thấy các hương thân ào ào đem đầu mâu thương nhắm ngay Đào Đại Tráng, Cốc Vũ đối với phát động lên lực lượng nhân dân quần chúng của mình rất là vừa lòng, Đào Đại Tráng còn trừng mắt nhìn Cốc Vũ, "Tiểu nha đầu, lần sau ngươi chống mắt mà coi!"

      Cốc Vũ hừ tiếng, ta cũng bị dọa! Chẳng lẽ phải sợ tên lưu manh như ngươi sao, Cốc Vũ nhìn người bẩn thỉu, nghĩ rằng, nếu phải vì ta ghét bỏ muốn làm dơ tay của mình, chừng ta làm trật hết xương cốt của ngươi, tỷ kiếp trước có bản gì, quanh năm suốt tháng ở trong phòng bệnh, thân thể con người, ghim kim cái gì, có để vào mắt.

      Cũng biết là ai khởi đầu trước, từ đất nhặt lên rổ, quả đào dập, hết thảy ném tới Đào Đại Tráng bên kia, Đào Đại Tráng chống đỡ kịp, tức giận mắng vài câu rồi chạy trối chết.

      Cốc Vũ cười hướng mọi người lời cảm tạ, kéo Tiểu Mãn vào rừng.

      Bây giờ nàng cũng học ngoan chút, cánh rừng lớn như vậy, có nửa là cho vào hái, vì muốn phân cho mỗi gia đình ở thôn trang, nên nàng tuân theo môn quy, Cốc Vũ cùng Tiểu Mãn chỉ ở nơi có người, phòng khi Đào Đại Tráng kia quay lại.

      Tiểu Mãn hái được chùm đào, bỏ vào thùng, lau mồ hôi, thấy Cốc Vũ bình tĩnh nhìn nàng, "Ngươi bị điên hả? Sao lại nhìn chằm chằm người ta."

      Cốc Vũ đúng là đánh giá Tiểu Mãn, Tiểu Mãn sắp mười hai tuổi, thân mình bắt đầu trổ mã, bộ dáng yểu điệu, tuy mặc vải thô, nhưng cũng có ý nhị khác, hơn nữa làn da Tiểu Mãn trắng nõn, lúc này trải qua phen làm việc, mồ hôi thấm ướt tóc, vài sợi tóc dán tại mặt, mặt hồng hồng lộ ra hơi thở khỏe mạnh, giơ tay nhấc chân như đại nương. Cốc Vũ nhìn sửng sốt, thầm khó trách có lưu manh đón đường, nguyên lai tỷ tỷ bất tri bất giác trưởng thành, Cốc Vũ nghe Tiểu Mãn hỏi, liền vui tươi hớn hở : "Tỷ, ngươi đẹp a!"

      Tiểu Mãn ngượng ngùng, Cốc Vũ trong nháy mắt có chút ảo giác, nhớ ngày đó Tiểu Mãn cầm gậy gộc qua Lí Hà thị bên kia, đột nhiên chợt nhớ ra, nàng lại bồi thêm câu, "Tỷ, ta nghe , ở thôn trang nương mười hai mười ba tuổi bắt đầu định nhà chồng phải ?"

      Tiểu Mãn thấy Cốc Vũ cười chọc ghẹo, cả giận : "Ta chỉ biết ngươi lời gì hay, nghĩ ta vả miệng ngươi!"

      Cốc Vũ cười chạy , ỷ người linh hoạt, "Ta mới sợ đâu, nếu ngươi đối với ta tốt ta cho tỷ phu biết, xem tỷ phu thế nào quản ngươi!"

      Cười đùa xong, tỷ muội hai người vẫn nhanh tay hái quả đào, việc hái quả đào có vẻ như tốn sức lực, nhưng cũng nhàng, vì phòng ngừa có người chuyên môn hái chỗ thấp, nên muốn hái xong gốc cây mới qua gốc cây khác, tay chạm vào nhánh cây trầy xướt, hơn nữa lông đào làm ngứa da, mồ hôi lướt qua gò má, dính dính thoải mái, có đôi khi nơm nớp lo sợ leo lên cây, Cốc Vũ cắn răng kiên trì .

      Hứa Tần thị lúc này vội vàng tới, "Ôi, Tiểu Mãn ngươi sao chứ, nghe vừa rồi bị tên lưu manh theo dõi?"

      Tiểu Mãn cười lắc đầu, " sao, chạy."

      Cốc Vũ nghe Hứa Tần thị hỏi chuyện này, lại quýnh lên, xoa eo dùng ngón tay chỉ phương hướng Đào Đại Tráng chạy, "Lại đến, xem ta thu thập thế nào!"

      Hứa Tần thị thấy bộ dáng của nàng phốc xích cười, chụp tay Cốc Vũ, "Xem ngươi này tiểu nha đầu, học ai ra bộ dạng này. Ngươi nhìn tỷ tỷ ngươi kia, nhã nhặn có chỗ nào giống ngươi như từ rừng ra."

      Cốc Vũ cũng giận, lại chế nhạo : "Mỗ mỗ, vẫn là ta như vậy tốt, bị người nhớ thương. Ngươi tỷ tỷ ta nhã nhặn, ngươi thấy nhã nhặn, ngươi thấy lúc trước nàng cầm cái cây lớn, qua sân bên kia mắng, hù chết ta."

      Tiểu Mãn gì, cũng phủ nhận, "Còn phải vì người bên kia đẩy ngươi xuống sông, ta giận quá."

      Ba người lại cười đùa, thấy thùng đều đầy, Cốc Vũ cùng Tiểu Mãn nâng cái thùng, Hứa Tần thị người khiêng thùng, hướng xe ngựa đến.

      Đến nơi lại phát nhóm người vây quanh, líu ríu biết cái gì, Kinh Trập ở giữa.

      Đến gần thấy, ra là Trương thị cùng Trần thị, Cốc Vũ thấy các nàng ở bên trong, lường trước phải là chuyện tốt gì, liền đứng bên yên lặng xem xét.

      Trần thị ."Ai nha, đại tẩu bảo ta lại giúp tay, ta theo nàng khiêng lại là được rồi, vốn nghĩ kêu Kinh Trập giúp tay, vốn cân ngon lành lại muốn kiểm tra, ta đâu biết sọt của đại tẩu còn có này nọ a."

      Sọt có huyền cơ, Cốc Vũ nhìn sọt trúc, có phát gì a, sọt trúc cùng cỡ với những sọt khác, trước đó Trần Vĩnh Ngọc vì sợ phiền toái, cần dùng trúc khuông, chỉ can đặt lên tấm ván gỗ, cân bằng chính là văn tiền.

      Nào ngờ tốc độ Trương thị đột nhiên trở nên cực kỳ mau, có chút buồn bực, nghĩ cả nhà đều hái quả đào, nên gì thêm, nào biết Trần thị cùng Lí Hà thị lại đến, càng buồn bực hơn, vừa rồi thấy Kinh Trập định giúp nàng mang quả đào bỏ lên xe ngựa, thần sắc quái dị buông tay, Trần Vĩnh Ngọc kêu Trương thị đem sọt để lên tấm ván gỗ, nhìn xem có phải mình lo lắng quá nhiều.

      Ai ngờ Trương thị chịu, còn vỗ đùi náo loạn, "Ôi uy, trì hoãn đều là tiền a, các ngươi giúp ta đổ ta tự mình đổ!"

      "Chậm , ta lấy qua bên đây, bằng chúng ta đến cân, chịu nữa đem khuông quả đào đổ ra xem." Trần Vĩnh Ngọc đứng ở kia, tư thế hai.

      Trương thị ngây người, vẫn cam lòng, " là lãng phí thời gian, ta hái quả đào ngon trớn, chỉ biết làm khóphụ nữ như ta."

      cần Trần Vĩnh Ngọc chuyện, người chung quanh khách khí : "Ôi uy, là ngươi chột dạ, cứ bỏ lên cân xem hư thực thế nào?”

      Trương thị tức giận, thần sắc kích động, khiêng khuông quả đào muốn , "Ôi uy, ta kêu người khác mang tới mới được, ngươi chính là tin ta."

      Trần Vĩnh Ngọc cũng nhường, " , cũng sợ, nếu người người đều giống như vậy chẳng phải là rối loạn hết, vất vả Cốc Vũ mới nghĩ ra biện pháp này, để già trẻ lớn bé ở thôn trang đều có thể đến kiếm tiền công, há có thể cho ngươi quấy rối như vậy."

      xong đợi Trương thị có phản ứng, liền đem kia khuông quả đào để lên tấm ván gỗ, mà đầu khác, khuông trúc dùng để làm tiêu chuẩn chút di chuyển, có người lại mang đến thùng đào , cái thùng đó cũng được để lên, bên kia mới có chút động tĩnh, nhưng cũng thể nghiêng đến thế cân bằng, đem thùng đổi thành thùng lớn, bên kia mới di chuyển, hai đầu mới có chút cân bằng.

      Trần Vĩnh Ngọc tái mặt, "Chỉ có ngươi mới làm ra chuyện như vậy!"

      Trương thị kích động, thấy có nhiều người ở đó, lại mạnh miệng, "Ta chỉ hái đào thôi, ai biết lại như vậy, quả đào cũng đồng đều."

      Trần Vĩnh Ngọc với nàng, đem sọt đào đổ ra, tất cả mọi người thở dài tiếng.

      Sọt trúc sọt được cắm rất nhiều nhánh cây bên dưới, cứ như vậy, đáy sọt trúc biến thành hình nón chổng ngược, Cốc Vũ ở bên xem, trong đầu đột nhiên trồi lên công thức toán, cùng diện tích cùng chiều cao, thể tích hình nón tương đương phần ba thể tích hình trụ, như vậy chẳng phải , người ta hái khuông, Trương thị có thể hái ba khuông, là tâm tư đen tối!

      đặt tại trước mắt, Trần Vĩnh Ngọc căm tức, " có nương như vậy, có con như thế, được, cần ngươi hái, trở về, trở về , ta xem như thua ngươi, ngươi cũng ngẫm lại, về sau ai dám đến cửa nhà các ngươi!"

      Trương thị nhưng cam lòng quay đầu lại, muốn lấy cái trúc khuông kia , chung quy là dám.

      Mà cái trúc khuông kia, bị đặt ở bên xe ngựa, làm cảnh cáo.

      Có người đùa cùng Trần Vĩnh Ngọc : "Lí trưởng, đó là có tài mới làm được tình như vậy, người bình thường sao mà làm được."

      Trần thị ngốc ở bên cũng cười hề hề kêu, "Đúng vậy đúng vậy, ta nhưng là biết, cũng chỉ giúp tay thôi."

      Trần thị khoe mã, nhà Kinh Trập tay khiêng đào liền ràng chuyện gì xảy ra, nàng gian trá như vậy, quả đào sao đủ cho bọn họ nâng.

      Sau việc này, ngày thứ hai, viện bên kia có người hái quả đào, Hứa thị với Cốc Vũ, vì lão Lí tức giận, bắt làm như vậy, Trần thị có chút khó chịu, nhưng dám gì. Lúc này đây, ngay cả Lí Hà thị cũng bị tức giận đến biến sắc, hôm nay ra ngoài ăn điểm tâm.

      Cốc Vũ thở dài, gia gia cả đời sinh hoạt tại thôn trang, làm sao có thể nghĩ đến nhà đại bá phụ náo tới náo lui, bị người thôn trang chê cười, nơi nào có mặt mũi ra cửa

      Hái quả đào được ba ngày, Cốc Vũ cùng Tiểu Mãn, Hứa Tần thị, Kinh Trập, bốn người kiếm được chín mươi hai văn, đều giao cho Cốc Vũ quản lý, Cốc Vũ đem tiền bỏ vào bình, lấy tay sờ sờ, xem ra để dành được ít, trong lòng lo lắng, cố tình nhưng vẫn lên mặt, "Nếu mỗi ngày có quả đào hái tốt!"
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 70: Chuyện nhà Lí lão đầu

      Chuyện hái quả đào náo loạn phen, Cốc Vũ phơi đen hơn, kiếm được ít tiền công. Mà thôn trang mỗi nhà mỗi hộ muốn ăn quả đào, phải đợi chín lại hái, đến lúc đó có tiếp tục dùng phương pháp này hay sau.

      Cốc Vũ nghĩ đến biện pháp, là các nhà các hộ phái người hái quả đào, đến lúc đó vẫn có thể dùng phương pháp này, dùng cân cũng xong, dùng tấm ván gỗ tự chế cũng được, lúc chia đào tính tiền công hái quả, nàng lại nghĩ đến Lập Xuân, Lập Hạ... bốn người muốn nương cơ hội từng nhà xin lỗi, gì thêm.

      Sau chuyện Trương thị gian lận dùng mánh lới bị đuổi, Lập Xuân, Lập Hạ cho dù ra ngoài, cũng có ai chơi với bọn họ, người lớn ở thôn trang đều với đứa của mình, coi chừng bị bọn họ làm hư. Xem tình thế này Lập Xuân, Lập Hạ độc, ngay cả người nhanh mồm nhanh miệng Lập Thu, tuy ngọt, cũng bị người chế nhạo vài lần, nàng chịu nổi, trở về với Trương thị, lại bị Trương thị đánh vào mông, Lí Hải cũng phát hỏa, kể lể vài câu với Trương thị.

      Thường ngày, nếu Lí Hải nổi lửa, Trương thị chắn ngang cổ họng, nhưng lần này nàng bị nghẹn hơi mắng trả, Lí Hải cầm cây côn đánh qua, thân mình Trương thị thô ải, nhưng chạy nhanh, Lí Hải bất chấp đuổi theo ra cửa, làm nửa thôn trang thấy cười trận .

      Lí Hải lần này tức giận truy đánh, trong khoảng thời gian ngắn trở thành đề tài câu chuyện sau bữa ăn của người trong thôn trang, mọi người sinh động như , Trương thị giống quả cầu đen lăn phía trước, Lí Hải đuổi theo phía sau như đuổi theo đầu heo mẹ.

      Sóng trước chưa dừng sóng sau lại đến, Lí lão đầu càng có mặt mũi ra ngoài, Lí Hà Thị ban đầu giả bệnh cũng biến thành bệnh . Trương thị cùng Lí Hải còn giận lẩy, Hứa thị trừ bỏ ngủ cũng cơ bản ở bên kia, Trần thị cùng Lí Đắc Hà hai người qua cuộc sống của chính mình, trong khoảng thời gian ngắn khí trong viện trầm lặng hẳn .

      Vương thị bất nhẫn, khuyên Lí Đắc Tuyền qua an ủi bọn họ, hoặc thăm Lí Hà Thị, giải sầu cũng tốt, ai ngờ Lí Đắc Tuyền cũng là người bướng bỉnh, "Bọn họ như thế, ta làm sao lo tới được, ai biết ta rộn lòng hay giải sầu."

      Vì thế cứ cương như vậy.

      Trương thị hờn dỗi trong nhà, lúc ra ngoài, oán khí lại chuyển thành câu oán hận, trong nhà mọi người đều vừa mắt nàng, Lí Hải là đầu gỗ, nhưng lại đánh phụ nữ của mình, nhà lão Tam có lấy người tốt, còn chưa tính sổ Kinh Trập đâu, nếu lúc đó khoanh tay đứng nhìn, sao mình bị đuổi , Lí lão đầu hồ đồ, có tiền công kiếm...có quả đào hái tốt!

      Nàng giống như tìm được chỗ xả, ngừng kể lể, những phụ nữ giặt quần áo kề bên, ngày thường cùng nàng thân mật liền phụ họa hai tiếng, cũng có người nghe lọt tai , "Lí gia tẩu tử ngươi còn lời này, nếu nhờ Cốc Vũ nghĩ ra biện pháp đó, tiền đều bị người ngoài thôn kiếm , ngươi còn chê bai biện pháp của nương đó sao?"

      Có người đầu, phụ nhân giặt quần áo khác cũng : "Ta thấy Kinh Trập ôn hòa lịch đọc qua sách, giống với lời ngươi , cũng thấy làm việc ổn thoả."

      Trương thị như huých phải vách tường, đen mặt câu cũng .

      Có người thuật lại cho Vương thị nghe, Vương thị chỉ cười mỉm.

      Cốc Vũ lại nghĩ nhiều. Ít nhất, người ở thôn trang bài xích người nhà, về sau nếu muốn an ổn qua ngày tại đây, hôn của Kinh Trập, Tiểu Mãn, phải có thanh danh tốt mới được, tiểu nếu gặp nhà chồng tốt, ít nhiều cũng bị trì hoãn, nàng thở phào nhõm, về sau mình cũng phải thành thân, nghĩ có chút buồn cười, tự chế giễu mình, chuyện đó còn xa vời, trước kiếm được tiền mới .

      Lí Đắc Tuyền vẫn vội vàng lo công việc của mình, Cốc Vũ thấy cố sức cưa cây, mồ hôi người đầm đìa, hận mình tuổi quá giúp được gì, nghĩ nếu lúc trước đại ca còn sống, cũng mười mấy tuổi, giúp cha làm việc cũng tốt, đến cùng mình vẫn là , có số việc thể thay thế được.

      Mà Kinh Trập, Lí Đắc Tuyền khẳng định để làm việc này, Hạ Xuyên còn quá ... An Cẩm Hiên, luôn giữ khoảng cách cùng người trong nhà, tuy cùng ra cùng vào, lúc Nhị thúc công ở nhà cũng thường cùng nhau ăn cơm, nhiều, chỉ khi ở cùng Cốc Vũ, có vẻ thoải mái tự tại hơn, nhất là khi có người ngoài còn có chút cảnh giác, phảng phất khứu giác linh mẫn của động vật, khi có cái gì tới gần liền phòng bị, Cốc Vũ vì sao như vậy, lại dám hỏi, chỉ hy vọng có thể vui vẻ. Tựa như hôm nay, Kinh Trập cần tư thục, nghe là nhà chủ ruộng có chuyện, An Cẩm Hiên biết khi nào làm cái xuồng gỗ , kéo Kinh Trập chơi.

      Cốc Vũ ở trong sân, mãi lo lắng suy nghĩ, đột nhiên đôi chân xuất trong tầm mắt mình, bước trầm trọng, giày vải xem ra có chút tuổi đời, quần tẩy trắng bệch, ngẩng đầu thấy, là Lí lão đầu, mặt sầu khổ, thấy Cốc Vũ có chút ngượng ngùng, bước chân cũng chần chờ chậm lại.

      Cốc Vũ nghĩ tới tiếp tế lúc trước, còn có câu ở rừng đào, nghĩ dù Lí Hà Thị ngàn sai vạn sai, vẫn là người nhà, huống hồ gia gia cũng tốt, còn biết tới cửa có chuyện gì đây, liền cao giọng kêu lên, "Gia gia "

      Cốc Vũ giống con bướm bay qua, dắt vạt áo Lí lão đầu vào cửa.

      Lí lão đầu đứng yên, đánh giá phòng ốc, Hứa Tần thị cao hứng, mang điểm tâm mời , Vương thị cùng Hứa thị cũng dừng việc trong tay.

      Cốc Vũ thừa dịp này ra sân sau kêu Lí Đắc Tuyền, Lí Đắc Tuyền còn tín, bị Cốc Vũ lôi kéo trở về.

      vào cửa, ống quần Lí Đắc Tuyền còn dính vụn gỗ bào, ngượng ngùng, "Cha, sao ngươi lại tới đây?"

      Lí lão đầu còn đánh giá, nhà chỉ có bốn bức tường, mũi có chút lên men, thấy Lí Đắc Tuyền đứng ở cửa tay chân lóng ngóng, cảm thấy làm khó , cũng có chút sợ hãi, trăm câu ngàn chữ cũng nên lời, đành thản nhiên , "Tuyền, cha đến xem."

      Lí Đắc Tuyền vội vàng ngồi xuống, hỏi ăn hỏi mặc, Lí lão đầu càng ngồi yên.

      Hứa Tần thị sảng khoái cười , "Thông gia, ngươi muốn đến chơi, đều là người nhà, đâu cần khách sáo như vậy, lại con cháu đều có phúc của con cháu, chúng ta già cũng lo được nhiều như vậy."

      Lí lão đầu gật đầu, "Có ai đúng đâu."

      mấy câu vẫn vòng đến Lí Hà Thị.

      Lí Đắc Tuyền giận , "Cha, ta muốn ầm ĩ với nương, ta vốn suy nghĩ nhiều, chỉ là ngày đó ta tận mắt thấy, nương cầm cây đánh Cốc Vũ. Ngươi cũng biết Cốc Vũ yếu đuối, biết bị bao nhiêu tội, vất vả trở về thoạt nhìn vui vẻ hơn chút, sao ta có thể để nàng chịu ủy khuất, lại nương vài năm nay biến đổi nhiều, ta..."

      Lí lão đầu nghe Lí Đắc Tuyền như thế, cũng thấy chỗ ở của Lí Đắc Tuyền, xem ra Vương thị cũng tốt, chỉ là lão bà tử bên kia thuận lòng, đối với bên này có chút khắc nghiệt, ai ngờ náo thành cái dạng này, Lí lão đầu trăm vị tạp trần, bắt giác giật mình, thấy ý cười trong suốt của Cốc Vũ, càng cảm thấy mình còn mặt mũi."Tuyền, ta phải ngươi, dù sao nàng cũng là nương ngươi, huống hồ lần này, là bệnh , Linh Nga ở lại chăm sóc nàng, Linh Nga ăn vụng về, khuyên giải nổi nương ngươi."

      Lí Đắc Tuyền khó xử ngồi yên, lo lắng nhưng biết nếu mình qua có thể cái gì.

      Vương thị biết Lí Đắc Tuyền khó xử, mở miệng : "Cha, bằng , ta cùng Nhị tẩu qua trò chuyện cùng nương, chừng nương nghĩ thông suốt, vốn cũng có chuyện lớn gì."

      Hứa thị chuyện liền càng trực tiếp, "Cha, Đại tẩu lúc này cũng quá mức, Đại ca nên giáo huấn nàng chút, ngày sau mới có thể sống yên ổn qua ngày, cũng có gì, đợi chút nữa chúng ta liền qua."

      Lí lão đầu lại ít nhiều cũng vì việc này, cùng Lí Đắc Tuyền nhàn thoại, Hứa Tần thị cùng Hứa thị, Vương thị, ba người thừa dịp này qua.

      Khoẳng chừng khắc sau, Lí lão đầu vừa muốn , thấy người trở lại, nét mặt Vương thị khổ sở, Hứa thị cũng cúi đầu chuyện.

      Hứa Tần thị thở hổn hển, xem ra bị tức , "Thông gia, vốn ta cũng nên , ngươi xem chúng ta hảo tâm, nhưng hảo tâm có hảo báo, ta nên quản gia, còn hai khuê nữ qua chế giễu, ngày thường bây giờ có chuyện các nàng liền qua. Ngươi đây là lời nên của người già sao?"

      Lí lão đầu càng xấu hổ, tự trách mình nhiều chuyện, hại các nàng chịu ủy khuất.

      Cốc Vũ thấy bộ dáng tự trách của Lí lão đầu, cảm thấy có chút đáng thương, nghĩ Lí Hà Thị bệnh, Lí Đắc Tuyền khẳng định cũng có tâm tư làm việc, chỉ là lộ ra mà thôi. Vì thế Cốc Vũ : "Gia gia, nương ta các nàng khuyên, chung quy là cách tầng, bằng gọi Đại cùng Nhị trở về, lời các nàng nãi nãi khẳng định nghe.”

      Vừa đến Đại , Hứa thị quay mặt qua bên, tình hội dâng hương lần trước qua , nàng chuyện nhiều với Nguyệt Nga, trong lòng là giận.

      Lí lão đầu thở dài hơi, "Ta cũng nghĩ như vậy, Lập Xuân, Lập Hạ hai đứa nhờ được, cũng dám tùy tiện ra ngoài, qua hai ngày nữa còn phải đến từng nhà nhận sai, ta lão nhân đến nhà khuê nữ quá thích hợp..."

      ra đây mới là lý do, Cốc Vũ chối từ, ngẩng đầu nhìn Lí Đắc Tuyền.

      Lí Đắc Tuyền lúc này ràng, "Cha, để Kinh Trập cùng Cốc Vũ thôi, dù sao cũng gần, xảy ra tình gì."

      Lí lão đầu có chút lo lắng, "Vạn nhất gặp lưu manh sao, hai đứa đều bé yếu ớt."

      Điều này làm cho Hứa Tần thị vừa bực mình vừa buồn cười, " thông gia cần lo lắng quá, đều là thiếu niên mười mấy tuổi, lại là thôn kề bên sao xảy ra chuyện gì."

      Cốc Vũ trầm mặc hồi, đầu tiên nghĩ đến là, "Ta gọi Cẩm Hiên ca theo chúng ta, như vậy sợ."
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 71: Liễu Bá Tử, ba người

      Giữa sân là cái khuông trúc tinh tế, lộ ra màu vàng nâu, Hứa Tần thị buộc dây tơ màu hồng vào, trong rổ quả đào trắng vàng uớm sắc hồng, thoạt nhìn đẹp, đây là lễ vật của Cốc Vũ bọn họ cho Nguyệt Nga.

      Dù sao Cốc Vũ bọn họ lần đầu tới cửa, tay cũng tốt, muốn mua chút gì lại phí tiền, trùng hợp Trần Vĩnh Ngọc dẫn người đến chia khuông đào, Cốc Vũ liền chọn ít tốt nhất, đặt ở trong rổ trang trí đẹp mắt.

      Lại sợ dọc đường phơi ra khó coi, Cốc Vũ chiết ít cành lá của cây đào trong sân, bày ở mặt, cái rổ sinh động hẳn lên, lá xanh, rổ vàng, dây tơ hồng, nhìn rất đẹp.

      An Cẩm Hiên cùng Kinh Trập khiêng cái xuồng gỗ ra, Cốc Vũ xách giỏ trúc theo sau, cố hết sức, thân mình nghiêng qua bên.

      Hứa Tần thị lo lắng đuổi theo, thấy Cốc Vũ xách cái giỏ quả đào, miệng kể lể : "Mấy tên nhóc này chính là ham chơi, đường thủy tuy xa, vạn nhất các ngươi biết sử dụng xuồng phải làm sao bây giờ? Cẩm nhi, ngươi biết bơi, Kinh Trập sao? cần dọa đến Cốc Vũ mới được, Cốc Vũ, đợi lát nữa ngươi cứ ngồi ở bên trong băng ghế , mặc kệ bọn họ làm thế nào, thấy đúng phải kêu lên, ta cân nhắc bờ bên này cũng có người.

      Cốc Vũ buồn cười, có chút cảm động, vốn nàng cũng muốn , dù sao cũng xa, nào biết An Cẩm Hiên cùng Kinh Trập chơi xuồng mấy ngày, có chút nghiện, mực muốn đường thủy, hơn nữa bọn họ lần trước suýt chút nữa là đến Liễu Bá Tử, Liễu Bá Tử rất gần, còn có nhiều mảng hoa sen lớn, Cốc Vũ vừa nghe lập tức muốn xuồng.

      Lúc này, thấy Hứa Tần thị lo lắng, Cốc Vũ cười : "Mỗ mỗ cần lo lắng, hai bên sông đều có người, ta nghe khúc sông ở Liễu Bá Tử bên kia lớn, Cẩm Hiên ca bơi rất giỏi, đúng ?"

      An Cẩm Hiên phụ Kinh Trập khiêng đồ, thấy Cốc Vũ cười nhìn , nhất thời hào khí dâng cao, ràng vì sao, tỷ như ngày hôm qua trở về, nghe Cốc Vũ cùng Kinh Trập nhà của Cốc Vũ, Lí lão đầu sợ đường thế nào, Cốc Vũ vừa nhắc đến , gọi cùng , liền có chút cảm giác khác thường, rất thích Cốc Vũ ỷ lại như vậy. Nếu là người khác, có lẽ để ý đến, chuyện thăm người thân chưa từng làm qua, cũng muốn làm, nhưng cùng Cốc Vũ và Kinh Trập, quản nhiều như vậy.

      Như tại, đành lòng cự tuyệt ánh mắt chờ đợi của Cốc Vũ, nên cười hề hề : "Mỗ mỗ ngươi yên tâm , chừng ta thuận tiện bắt hai con cá về cho ngươi nấu canh!"

      Hứa Tần thị thấy An Cẩm Hiên khó chịu giống ngày thường, cũng yên lòng.

      Đến bờ sông, nàng lại dặn dò Cốc Vũ ngồi yên, tay đỡ Cốc Vũ lên xuồng, Cốc Vũ cảm thấy mới mẻ ngồi yên coi sông nước, Hứa Tần thị ở thuyền nghiêng ngã mấy cái suýt ngất , vẫn là Kinh Trập dắt nàng lên bờ. Cốc Vũ bọn họ buồn cười, Cốc Vũ đột nhiên toát ra câu: mỗ mỗ đây là chữa bệnh cần thuốc! Mọi người cười ồ.

      Mọi người ngồi ổn, An Cẩm Hiên đẩy xuồng cái, chỉ thấy xuồng cắt qua mặt nước, gợi lên từng gợn sóng, sóng dao động chiết xạ ánh mặt trời chói mắt, Kinh Trập lấy tay đùa nước, Cốc Vũ thành ngồi yên ghế.

      Sông này chảy qua Đào trang, hai bên ruộng lúa kề sát bên bờ, người ở thôn trang vội vàng nhổ cỏ dại, thấy giữa sông có cái xuồng, nhận ra đó là khuê nữ cơ trí của Lí gia, liền vui đùa, rất xa kêu lên, "Cốc Vũ a! Có rảnh chèo thuyền chơi a?"

      Cốc Vũ bị cảnh sắc trước mắt cảm nhiễm, tưởng như mình về tới làng chài yên tĩnh đánh cá, trong trẻo đáp: " là, ta tới nhà Đại ."

      nữ nhân sang sảng tiếng cười truyền đến, "Ta xem giống như tiểu nàng dâu về nhà mẹ đẻ đâu."

      Xuồng gỗ được khoảng xa, nhưng lời kia cũng nghe được rành mạch, Cốc Vũ đỏ mặt, vụng trộm ngẩng đầu nhìn An Cẩm Hiên, lại phát An Cẩm Hiên gì, nhưng sào trúc trong tay tựa hồ khua nhanh ít.

      Kinh Trập đón lấy sào trúc trong tay , "Cẩm Hiên, để ta thử xem, ngươi nghỉ chút."

      An Cẩm Hiên chối từ, bước qua bên, ai ngờ Kinh Trập chèo thuyền thuần thục, chiếc xuồng gỗ biết đụng vào cái gì, bỗng chốc xoay tròn, An Cẩm Hiên vốn muốn tới, liền đứng vững, Cốc Vũ ngồi ở bên trong, có chút sợ hãi, kêu to lên.

      An Cẩm Hiên vội ổn định, bổ nhào qua, cầm tay Cốc Vũ, "Cốc Vũ đừng sợ, ta ở đây."

      Cũng kỳ quái, Cốc Vũ níu lấy xiêm y của An Cẩm Hiên, nhìn vào ánh mắt kiên định của , lập tức an tĩnh lại, có chút ngượng ngùng, cảm thấy vừa rồi mình có chút quá mức, lại nhìn An Cẩm Hiên ở trước mặt, chợt nhận ra rằng bây giờ cho dù xuồng gỗ có bay , cũng cần lo lắng.

      Thấy Cốc Vũ có việc gì, An Cẩm Hiên lại nhìn Kinh Trập, Kinh Trập cầm sào trúc trong tay, sắc mặt trắng bệch, vừa rồi Cốc Vũ kêu to, biết làm sao, ngơ ngác đứng, đưa cây sào qua cho An Cẩm Hiên.

      Cốc Vũ lại kêu tiếng, Kinh Trập cùng Cẩm Hiên đều nhìn nàng, thần sắc khẩn trương, thấy Cốc Vũ ngọt ngào cười, "Ai nha, quả đào trong rổ cái cũng có rớt ra!"

      Hai thiếu niên đều thở phào nhõm, nề hà nhìn Cốc Vũ.

      Cốc Vũ biết bọn họ nghĩ gì, đem giỏ quả đào để ngay ngắn, tiếp tục đánh giá cảnh sắc dọc đường , nguyên lai đứng ở xuồng và đứng ở bờ, cảnh vật nhìn giống nhau, nàng nhìn dòng sông trong suốt, ngẫu nhiên có từng đám rong rêu xanh biếc, bất chợt còn có thể thấy đàn cá , có chỗ ngay cả vỏ sò đều thấy ràng, nàng vươn tay chạm vào, làm xao động mặt nước.

      An Cẩm Hiên chèo thuyền, nhưng tâm tư thuyền, nhìn theo ánh mắt Cốc Vũ, nghe tiếng cười khanh khách của nàng, tâm trở nên mềm mại như nước, nghĩ đến lới vừa rồi của phụ nhân trong thôn trang, về nhà mẹ đẻ, hy vọng, nếu có thể có ngày như vậy, bọn họ chèo thuyền như hôm nay, thăm người thân, kiên định qua ngày, nhưng trong lòng biết, cho dù có thể thực , phải làm xong chuyện của mình, chuyện này, bao lâu có thể làm tốt, tin tưởng, năm năm hay mười năm, mười năm hay hai mươi năm, càng nghĩ càng phiền muộn...

      Đột nhiên, An Cẩm Hiên bị tiếng kêu Cốc Vũ gọi trở về, ra đến phụ cận Liễu Bá Tử, lòng sông trở nên thoáng hơn, hoa sen khắp nơi, đẹp, xuồng của bọn họ vào, liền bị vây giữa màu xanh biếc.

      Cốc Vũ kinh hỉ, đem lá sen duyên dáng kiều làm dù, cái bóng dưới ánh mặt trời, nhoáng lên cái bơi qua, là cá bị động bơi , khí thơm ngát hương vị hoa sen, còn có tiếng dân ca khoan nhặt của người bắt cá, thái dương bao trùm lên người, nàng hoàn toàn bị nét đẹp chế trụ, tự chủ được đứng lên.

      Bên cạnh phiến lá xanh to, là vô số hoa sen, vài nụ hoa hé nở, chuồn chuồn bay lượn mặt nước, Kinh Trập dè dặt cẩn trọng hái đoá hoa nở rộ cho Cốc Vũ, Cốc Vũ nâng niu trong bàn tay, nhìn đến ngẩn người, hoa sen mượt mà mong manh còn mang theo sương sớm, phơn phớt màu hồng phấn, ở giữa nhụy hoa khoe màu vàng óng ánh, thấy Kinh Trập ngơ ngác nhìn mình, Cốc Vũ đột nhiên thốt lên câu lỗi thời: "Ca, ngươi xem nhuỵ hoa vàng vàng ở đây, giống kim khâu , ta thích ăn kim khâu !"

      Lời còn chưa dứt, An Cẩm Hiên nhịn được phốc xuy cười to, "Kim khâu là cái gì vậy?"

      Kinh Trập cũng chỉ cười cười, Cốc Vũ vội đổi cách , "Này giống như chuối tây cây còn lúc chưa chín, nho ."

      Cẩm Hiên tựa hồ lý giải Cốc Vũ, "Ngươi muốn ăn sao?"

      Cốc Vũ gật đầu, An Cẩm Hiên giương tay ngắt cái, cho nàng cái đài sen, "Cốc Vũ, ăn cái này!"

      Cốc Vũ nâng đài sen, đem hoa sen dè dặt cẩn trọng đặt ở trong rổ, hạt sen tươi mới còn toả mùi trong veo, Cốc Vũ mới ăn mấy hạt, lại bị vịt hoang mặt nước hấp dẫn.

      qua hồ sen, thấy dọc bờ sông là từng hàng liễu, khó trách kêu là Liễu Bá Tử, ra Liễu Bá Tử gần nước, toàn bộ thôn giống hình tam giác, kề bên bờ sông là những gốc liễu to, đứng sông, cơ hồ nhìn thấy người bên kia, bởi vì cây liễu bên bờ sông chỉ có hàng, mà là rừng liễu.

      Có người cắt cành liễu, đại khái là mệt mỏi, ngồi lau mồ hôi, Cốc Vũ cười : "Vẫn là Đào trang chúng ta tốt, rừng đào của chúng ta những tốt, lúc nở hoa đẹp, nở hoa còn có quả đào ăn, cây liễu làm được gì!"

      An Cẩm Hiên thốt ra, "Nếu nhờ cây liễu, Liễu Bá Tử có thể giàu có như vậy sao?"

      Cốc Vũ hỏi lại, lại cảm thấy mình lỡ miệng, lại muốn lộ ra cái gì, chuyện hội dâng hương, muốn để Cốc Vũ biết, liền vịn cái lấy cớ, "Ngươi phát có người cắt cành liễu sao, đan sọt cũng có thể bán lấy tiền đâu."

      chuyện lúc đến Liễu Bá Tử, ngươi cắt cành liễu bờ ít, thấy có người đến, cũng chào hỏi vài câu, Cốc Vũ ở thuyền nhất nhất trả lời, nghe là cháu của Nguyệt Nga, mọi người trở nên rất nhiệt tình.

      Thuyền cập bờ, Kinh Trập đỡ Cốc Vũ lên bờ, lại đưa hoa sen cho Cốc Vũ, An Cẩm Hiên cũng vội vàng đài sen qua, Cốc Vũ nghĩ ngợi gì, đều nhận lấy.

      Người cắt cành liễu cười hề hề , "Tiểu nương có phúc khí, người cho ngươi hoa sen, người cho ngươi đài sen, ngươi muốn người nào làm tiểu tướng công của ngươi a?"

      Cốc Vũ sửng sốt, kém chút vấp té, nhìn Kinh Trập lại nhìn An Cẩm Hiên, "Thím, là ca ta!"

      Nghe Cốc Vũ như vậy, phụ nhân khác lại hỏi, "Ta thấy tiểu tử này giống, nhìn như xuất thân đại gia, nghe là cháu của Nguyệt Nga nhưng biết vẽ mẫu thêu, là ai trong các ngươi?"

      Cốc Vũ nghĩ thêm nữa, cười thần bí, "Hai ca ca của ta đều vẽ a."

      xong bước , làm phụ nhân kia buồn bực, "Nguyệt Nga phải chỉ có cháu đọc sách sao?"

      Chương 72: Về nhà mẹ đẻ


      Thấy ba người đến, Nguyệt Nga mừng rỡ, trong viện cũng vây quanh đám người.

      Bên ngoài Liễu Bá Tử người đến ít, đều ở bên kia rừng liễu, nhiều người đến nhà nhưng đẹp như bọn họ lại nhiều lắm, nên đều vây lại xem (tác giả tả sao giống siêu sao xuất quá), họ nhận ra Cốc Vũ đầu tiên, tiếp đó Kinh Trập và An Cẩm Hiên cũng bị nhận ra, hơn phân nửa đều gặp qua lúc đến mua thùng, mẫu thêu, người trong thôn thành , còn có người cố ý đưa tới chén thịt khô, là muốn Nguyệt Nga long trọng đón khách.

      Nguyệt Nga thấy Cốc Vũ bọn họ được chào đón như vậy, cũng hãnh diện hơn, thanh tiếp đón cũng lớn hơn, củ sen đường, bí đỏ, đậu tương, đều mời Cốc Vũ bọn họ ăn, Kinh Trập quen, Cốc Vũ định cùng An Cẩm Hiên ăn, chợt phát cũng trở nên ngại ngùng, ngón tay luôn níu ống quần, tâm thần bất an.

      Cốc Vũ vội quay đầu nhìn, có gì đó thích hợp, mới phát trong góc tường biểu tỷ vụng trộm liếc nhìn Kinh Trập cùng An Cẩm Hiên, là ngượng ngùng, vừa rồi vài nương vây quanh nhưng ngượng ngùng như vậy, mượn cơ hội cùng biểu tỷ chuyện, ánh mắt lại ở người Kinh Trập cùng An Cẩm Hiên.

      Cốc Vũ cười thầm, ra hai chàng choai choai này da mặt mỏng, nàng cười nhìn bọn họ, ngày thường phát , lúc này mới phát giác An Cẩm Hiên cũng thay bộ quần áo sạch , cùng Kinh Trập giống người thôn trang, chẳng lẽ là người đọc sách đều có loại phong vận, Cốc Vũ lập tức lắc đầu, vừa vặn thấy Kinh Trập ôn nhuận như nước, nhợt nhạt cười, mà An Cẩm Hiên mặt mày so với Kinh Trập thâm trầm hơn, hình dáng trầm ổn, còn dẫn theo chút lạnh lùng, lúc này tuy cười, tự nhiên phát ra cỗ hàn ý, huống hồ Kinh Trập trắng, An Cẩm Hiên ngăm đen hồng hào, hai người có chút tương tự lại bất đồng.

      Có người cho rằng Cốc Vũ vẫn là tiểu đứa trẻ, tìm nàng hỏi: "Cốc Vũ muội muội, ai là ca ca ngươi?"

      Rồi hỏi Nguyệt Nga, "Thím, lần trước mua mẫu thêu do vẽ sao, nhìn giống với, ta thêu xong hài, khăn tay còn muốn làm cái rèm cửa."

      Cốc Vũ vừa trả lời vừa ăn củ sen đường, quay đầu nhìn Kinh Trập cùng An Cẩm Hiên bộ dáng ngồi yên có chút buồn cười, nghĩ thay bọn họ giải vây, nên kêu Nguyệt Nga, " , chúng ta phải vội về, nãi nãi bên kia còn chờ ngươi trở về, chúng ta đến chính là cùng ngài tiếng, chúng ta bây giờ."

      Nguyệt Nga dĩ nhiên chịu, vất vả người nhà mẹ đẻ đến chuyến, sao có thể dễ dàng trở về như vậy, ít nhiều cũng muốn giữ lại ăn bữa cơm, trong nhà mình cái gì cũng có, năm nay hội dâng hương cũng chia được ít, mấy đứa trẻ này trở về lại với người trong nhà, mình cũng có mặt mũi, lại nhìn Kinh Trập và An Cẩm Hiên, có hai thanh niên đẹp trai ngồi ở nhà tốt, hấp dẫn nhiều người đến như vậy, chừng kết quả cùng nhà lão Tam kết thành việc vui, mình cũng thơm lây, nương tên Dao Hồng này, ngày thường kiêu ngạo lúc này cũng đưa tới này nọ.

      Cốc Vũ xong, cũng trì hoãn, đứng lên, tiểu nương miệng như lau mật, " , xem ngươi vội, chúng ta đều là người trong nhà cần phải khách khí như vậy, ta nghĩ nãi nãi ở nhà bệnh ăn cơm ngon, nơi này đồ ăn dĩ nhiên là ngon, chỉ là ta cũng ăn vô."

      đến mức này, Nguyệt Nga tiện lưu lại, vào trong phòng đem quả đào ra, lấy thêm vài thứ, giao đãi khuê nữ vài câu, theo Cốc Vũ bọn họ lên thuyền cùng nhau trở về.

      nương ở lại nhà, bàn luận cùng nhau, "Ta thấy hai người kia đều tốt! Nghe còn đọc sách đâu."

      "Đáng tiếc là biểu đệ ngươi, nếu là biểu ca biểu muội tốt..."

      "Tiểu nương cũng ở lại, ta thấy bọn đều nghe nàng đâu."

      Cốc Vũ bọn họ nghe thấy những lời này, ra cửa, bốn người quen thuộc trong ngõ , xuyên qua rừng liễu, Kinh Trập còn ngắt mấy cành liễu.

      Nguyệt Nga để An Cẩm Hiên chèo thuyền mình, hai người luân phiên nhau chèo.

      Kinh Trập và Cốc Vũ ngoan ngoãn ngồi ở bên trong, có Nguyệt Nga ở đó nên thoải mái khoái trá, lúc An Cẩm Hiên bận việc, Cốc Vũ tán gẫu cùng Nguyệt Nga, " , nơi này có nhiều cây liễu, hèn chi Cẩm Hiên ca các ngươi ở Liễu Bá Tử giàu có đâu, ra lcây liễu có thể đan khuông a."

      Nguyệt Nga ngờ Cốc Vũ hỏi như vậy, sửng sốt, biểu cảm rất đặc thù, lập tức vội vàng gật đầu, "Đúng vậy đúng vậy, vây liễu thụ bảo bối của Liễu Bá Tử chúng ta, giống như cây đào ở Đào trang vậy."

      Cốc Vũ biết nội tình, miệng hỏi liên tục, "Lần trước ngươi mang ta trở về chơi là vì sao, còn có hội dâng hương là cái gì vậy a, ta vào chuyến cũng thấy miếu a."

      Nguyệt Nga ăn đậu tương lần trước về nhà bòn xén được, kém chút bị sặc, đến mức mặt đỏ bừng.

      An Cẩm Hiên cười quay mặt qua bên, "Cốc Vũ ngươi cần hỏi cái này, dù sao Đào trang chúng ta dựa vào rừng đào, Liễu Bá Tử dựa vào rừng liễu, chung quanh nhiều thôn trang như vậy, ai có ưu việt như chúng ta, ngươi biết chừng mực trông coi rừng đào là được, chẳng lẽ lại muốn đánh chủ ý vào Liễu Bá Tử sao?"

      Kinh Trập mỉm cười động tác trong tay nhanh hơn, cành liễu trong tay ngừng lay động, rất nhanh liền biến thành cái mũ đan bằng liễu, đặt lên đầu Cốc Vũ, "Ngươi xem ngươi nhiều như vậy, mặt đều phơi đỏ, đội cái này."

      Nguyệt Nga lắp bắp kinh hãi, nhìn mái tóc đen nhánh của Cốc Vũ, cong cong khuôn mặt, lúc này đội cái mũ tùy tay đan bằng cành liễu, lá liễu xanh mượt tùy ý duỗi thân, ngược lại hỗn độn, đội đầu Cốc Vũ đẹp mắt, "Cốc Vũ, ngươi đội mũ đẹp mắt, ca ca ngươi thương ngươi ghê."

      Kinh Trập ngượng ngùng cười, "Hẳn là."

      An Cẩm Hiên nhìn cả nhà bọn họ, Cốc Vũ, Kinh Trập, còn có , cảm thấy mình cách xa bọn họ, bọn họ đều là người nhà, còn mình sao, với ai mới là người nhà?

      Cốc Vũ, Nguyệt Nga cùng nở nụ cười, thấy Cẩm Hiên có chút thất lạc, cũng cầm cành liễu Kinh Trập đan thừa lại vặn vẹo đan, mắt thấy sai biệt lắm, vừa muốn kêu An Cẩm Hiên, thấy Nguyệt Nga kéo xuống. Cốc Vũ cái gì cũng , để cái mũ đầu , chỉ là tay nghề của mình quá kém, thoạt nhìn hỗn độn, đem An Cẩm Hiên biến thành người rừng, còn ngồi chỗ ngây ngốc cười.

      Cái này cũng chưa tính, nàng lại đan cái đội lên đầu Kinh Trập, An Cẩm Hiên cùng Kinh Trập giễu cợt lẫn nhau, Cốc Vũ đánh giá bọn họ, nghe bọn họ càng càng thái quá, ý tứ tốt lắm, muốn đan lại cái đầu bọn họ, nhưng bọn họ ai cũng chịu.

      Cười đùa nên đến Đào trang rất nhanh, Nguyệt Nga giúp bọn họ đem xuồng kéo lên bờ, rồi về nhà trước.

      Nàng vào sân cảm thấy kia khí rất lạ, từ sau chuyện hội dâng hương, nàng trở về bị đương gia ràng, cảm thấy mình mặt mũi tới cửa, lúc trước cứng rắn mình vì bọn họ suy nghĩ, lâu sau truyền đến tin tức vợ của Giang mang thai, nàng hận thể đánh mặt mình, muốn Giang kiên cường hơn, mình làm bậy.

      Vào sân, nàng nhìn quanh, nhà bếp hơi nước, sao quạnh quẽ như thế, cả nhà đâu? "Nương”

      Nguyệt Nga vừa vào cửa kêu, Linh Nga ngồi trước giường Lí Hà Thị, Lí Hà Thị thấy Nguyệt Nga tới, đãi khuê nữ như đãi cứu tinh, nước mắt đều rơi xuống.

      Lí Hà Thị miệng đâu đâu ngừng, đem chuyện Lập Xuân, Lập Hạ trộm quả đào, Trương thị dối trá bị bắt tại trận, sau Lí Hải đuổi theo Trương thị chạy khắp thôn trang nhất nhất ra, "Ngươi ta thế nào nuôi ra thứ gì đâu! Cái này cũng chưa tính đâu, Tuyền bên kia để ta vào mắt, vợ lão Nhị cũng bị bọn họ kéo theo, nếu cứ xa cách như vậy, sau này nương ngươi có lấy người đáng tin cậy."

      Nguyệt Nga gì, thấy Lí Hà Thị xong vẫn còn giận, khuyên bảo tận tình, nào ngờ Lí Hà Thị như đàn gảy tai trâu, nghe vô, " dối gạt ngươi, ngày hôm qua bọn họ qua, sớm đến trễ đến, còn phải xem chúng ta bên này bị chê cười, bị ta đuổi chạy ra ngoài."

      Linh Nga bất đắc dĩ, "Nương, ngươi chỉ tưởng tượng, Nhị tẩu, Tam tẩu còn phải vì muốn ngươi khoẻ lại, nên qua khuyên giải, ngươi lại đuổi người ta ra ngoài!"

      Lí Hà Thị cầm cái bánh Nguyệt Nga đưa cho nàng ném ra ngoài, "Ta ngươi cả ngày ngốc ở bên kia có kết quả tốt!"

      Nguyệt Nga rất bất đắc dĩ, Lí Hà Thị càng làm càng ầm ĩ, nàng đành phải , "Nương, ngươi cần nghĩ như vậy, nghĩ lại lúc đó ta cũng đúng, ngày đó ngươi phát hỏa cũng quá mức chút, nếu ngươi đánh Cốc Vũ, Tuyền cũng như vậy đối với ngươi, gạt ngươi, ta lần này trở về là do Cốc Vũ và Kinh Trập gọi ta, bọn họ quan tâm ngươi a, Cốc Vũ nha đầu kia cơm cũng ăn, ngươi ở nhà bệnh nàng ăn vô, ngươi có cháu tốt như vậy, lại về sau Tuyền cũng phải mặc kệ ngươi, ta coi gia đình bọn họ tệ, ngươi thương Lập Xuân, Lập Hạ, Lập Thu, nhìn xem tại là ai hầu hạ ngươi?"

      Lí Hà Thị thầm tán thành lời Nguyệt Nga , nhưng kêu nàng cúi đầu nàng làm được, hừ tiếng, "Dù sao cũng còn có Giang, Hà đâu, ta có 4 người con trai, còn sợ gì!"

      Nguyệt Nga hết cách, lại nghe ngoài phòng truyền đến tiếng cười, biết Ngọc Nga cũng trở lại, trong lòng thở phào nhõm, trong 3 chị em chỉ có Ngọc Nga miệng ngọt dỗ người, chừng nàng vài câu, Lí Hà Thị nghĩ thông.

      Ngọc Nga vừa vào cửa, thấy Lí Hà Thị nằm ở giường, trong phòng tăm tối, còn có mùi hôi, hỏi ra cũng phải phong hàn, nên lưu loát mở cửa sổ, đem đống hỗn độn ở đầu giường ra ngoài, hỏi đến Lí Hà Thị, kể lể la Nguyệt Nga và Linh Nga, "Các ngươi là hai người chết a, nương là trong lòng tích tụ, cũng phải là phong hàn hay sinh đứa , làm nhà cửa thành như vậy có thể thoải mái sao? Xem bây giờ có rộng thoáng hơn chưa?"

      "Nương, ngươi cũng là, bệnh thành như vậy cũng sớm bảo ta tới hầu hạ ngươi, nuôi ta lớn như vậy, phải là muốn trước mặt có người chuyện thôi, cùng ta , kết quả chịu ủy khuất gì..."

      Ngọc Nga vừa trở về, Linh Nga cùng Nguyệt Nga ra ngoài lo cơm trưa, chỉ nghe trong phòng truyền đến tiếng cười tiếng mắng, thanh hai mẹ con càng càng cao, cuối cùng cũng nghe đến tiếng cười của Lí Hà Thị.

      Lúc Cốc Vũ bọn họ trở về, ba người đầu đều mang theo cái mũ đan bằng liễu, Hứa Tần thị vỗ tay cười, "Ở đâu đến vài tên người rừng , kêu các ngươi đội mũ rơm ra ngoài lại mang, rồi cũng phải làm bằng cành liễu."

      Cốc Vũ ngẩng đầu nhìn Hứa Tần thị sắc mặt hồng hồng, Tiểu Mãn rửa tay, trong viện bày cái chậu than, nàng có chút kỳ quái, "Mỗ mỗ, ngươi cũng ra ngoài sao? Làm này làm cái gì?"

      "Còn phải vì bên kia nóng vội, ta cùng tỷ tỷ ngươi trấn gọi Nhị của ngươi trở về, ai biết nàng hỗ trợ người trong nhà, chúng ta phải tìm, phi phi, cũng là xúi quẩy! cái này, Tiểu Mãn nữa, ta ngươi bước qua chậu than, ngươi bước qua chưa?"

      Chương 73: Khách mời mà đến


      Cốc Vũ kỳ quái, "Mỗ mỗ, tỷ tỷ vì sao phải bước qua chậu than?"

      Hứa Tần thị thấy Tiểu Mãn bước qua chậu than, tự mình cũng bước qua, sau đem chậu than thu thập xong, lại thu xếp muốn dùng nước lá bưởi rửa tay, xong mới trả lời Cốc Vũ, "Còn phải mời Nhị ngươi, nàng... Phi phi phi, xúi quẩy”

      Cốc Vũ đành phải vụng trộm hỏi Tiểu Mãn, Tiểu Mãn vừa gấp cùng Hứa Tần thị, đầu đầy mồ hôi, mặt đỏ bừng, nàng trầm ngâm hồi, "Nhị ở An Hoà Đường hỗ trợ đâu."

      ra là thế, lần trước nghe mỗ mỗ đâm chọt Nhị vài câu, ngờ là , An Hoà Đường chuyên làm sinh ý với người chết, cái gì quan tài, áo liệm người giấy, hàng mã... trong nhà có phụ nữ có thai có đứa , khó trách Hứa Tần thị phản ứng lớn như vậy.

      Sau bữa trưa, Lí Đắc Giang vội vàng về nhà, từ xe ngựa dỡ xuống ít đồ ăn, lại bàn công chuyện với Hứa Tần thị và Hứa thị, đưa cho Hứa thị ít thuốc dưỡng thai, sau đó mói với Lí Đắc Tuyền, "Quán rượu tiếp được mối lớn vào tháng sáu, Cùng nhi ta hỏi ngươi đến lúc đó có thể làm xong ba bốn cái bàn trước hay , nếu được phải trước với Cùng nhi."

      Lí Đắc Tuyền lắc đầu, "Ca, ngươi trở về chỉ có thể làm tốt hai cái bàn, bên này gỗ chưa khô kịp, vội vã đảo qua rồi làm, ta chỉ sợ đến lúc đó có cái khe, chúng ta làm được việc như vậy."

      Thấy Lí Đắc Tuyền nghiêm cẩn như thế, Lí Đắc Giang cũng thêm, đem đồ đạc cất gọn gàng, "Ta về là được." xong lại chịu , bế Hạ Xuyên hồi, ai ngờ Hạ Xuyên khoa chân múa tay vui sướng, ở trong lòng xả cổ họng khóc.

      Hứa Tần thị cười tay thô, Lí Đắc Giang ngượng ngùng đưa Hạ Xuyên cho Hứa Tần thị, muốn ra cửa, lại bị Hứa thị gọi lại.

      Bước chân có chút chần chờ, cho rằng mình Hứa thị bào thai lớn lên có chút lo lắng, muốn hai câu giải sầu. Hứa thị lại , "Ngày đó có thể về hay , Hạ Xuyên được trăm ngày.”

      Lí Đắc Giang vỗ ót, cười hề hề : "Ta quên, định ngày xong, ta nhất định có thể bớt chút thời gian trở về." xong còn lưu luyến, đến bên người Hứa thị, giọng vài câu, là muốn qua bên kia sân, cười rồi .

      Vương thị ôm Hạ Xuyên, bộ dạng chắc nịch, trừ bỏ khóc náo chút cũng có tật xấu khác, có thể nuôi sống, chờ cho trăm ngày, tâm tư của bản thân coi như yên ổn chút, "Làm khó tẩu tử nhớ được Hạ Xuyên trăm ngày tuổi."

      Hứa Tần thị dùng len sợi hài em bé, giống như vớ, lúc này cũng : "Ta tính ngày, Hạ Xuyên trăm ngày tuổi đúng vào tháng sáu chương cũng là ngày nương chương, sợ là náo nhiệt ít, hay là chúng ta làm lễ trăm ngày cho Hạ Xuyên vào mùng năm tháng sáu, ngày thứ hai tiếp tục náo nhiệt, tiểu tử này tương lai là người có phúc khí."

      Cốc Vũ nhưng là quá ràng lễ tiết, ấn tượng của nàng, ngày hội tháng sáu miễn cưỡng mới nhớ tới ngày quốc tế thiếu nhi, đành phải thôi, "Mỗ mỗ, cái gì là tháng sáu chương, cái gì là nương chương?"

      "Ngươi cái này còn biết, chỉ có vậy đâu, phơi y chương cũng là ngày đó..."

      Hứa Tần thị với Cốc Vũ về ngày hội, trong viện truyền đến thanh ồn ào, Cốc Vũ trong lòng vui, trải qua nhiều tình trong thời gian này, nàng hy vọng có được khoảng thời gian bình tĩnh.

      ra cửa phòng nhìn, thấy đám tiểu đứa trẻ hướng trong viện chạy, Trần Giang Sinh dẫn đầu chạy, vỗ tay kêu lên: "Đến đến, chính là chỗ này."

      Cốc Vũ còn tưởng rằng đám nhóc chơi đùa với nhau, xoa eo : "Giang nhi, dẫn nhiều người như vậy đến nhà ta làm gì, cần ầm ĩ đến Nhị bá mẫu ta."

      Trần Giang Sinh khoát tay gì, ngược lại nhìn ra ngoài sân, Cốc Vũ theo tầm mắt, thấy trong viện xuất con dê, tiếp theo là hàng tre trúc gì đó, ngồi trong xe dê chính là tiểu tử dã man đó, Cốc Vũ nổi lửa, mang theo cây đuổi gà qua đuổi, " ra ngoài, ra ngoài, toàn bộ ra ngoài ai kêu ngươi tới nhà của ta?"

      Trần Giang Sinh hiểu, "Cốc Vũ, là tới tìm ngươi, là khách sao, thế nào đuổi người ta vậy?"

      Cốc Vũ nhớ tới lúc trước mình ở trấn chịu uất ức, lúc trước nhịn vì sinh ý của tửu lâu Hứa Thế Cùng, nào ngờ tiểu tử này còn dám tới cửa, nơi này là địa bàn của mình, điêu ngoa cũng làm gì được mình, vì thế chỉ gậy vào , "Giang nhi, ai là khách nhà chúng ta, ra ngoài, các ngươi hết thảy ra ngoài!"

      Trần Giang Sinh biến sắc, vội xua tay tiếp đón người, " , chúng ta chỗ khác chơi."

      Mấy đứa trẻ vuốt ve xe dê, hâm mộ chạy .

      Ninh Bác ngồi xe, căm tức nhìn Cốc Vũ.

      Cốc Vũ dùng gậy gộc chỉ vào , "Ngươi tới nhà ta làm gì? Nhanh ."

      Ninh Bác chuyện, xuống xe đến, "Ta thích đến đến, hừ, Lí sư phụ, ta đưa quả đào đến cho ngươi"

      Lí Đắc Tuyền ở sân sau làm việc, nghe được thanh còn tưởng rằng mấy đứa trẻ đùa náo, nghe được tiếng quát to có chút quen tai, ra thấy Ninh Bác, vội ngừng tay, lau hai tay, "Tiểu thiếu gia, sao ngươi lại tới đây, chỉ mình ngươi sao? xa như vậy."

      Ninh Bác mặt đầy ý cười, ngọt ngào cùng Lí Đắc Tuyền tiếp đón, phía sau Trần Vĩnh Ngọc là quản gia Cốc Vũ gặp lần trước, đám người hướng nhà chính , Ninh Bác quay đầu hướng Cốc Vũ le lưỡi khiêu khích, Cốc Vũ nhịn được nữa, đánh gậy qua.

      Ninh Bác nhảy lên kêu, "Nha!"

      Vương quản gia vội hỏi Ninh Bác , "Thiếu gia, như thế nào? Trúng chân sao?"

      Ninh Bác lắc đầu, " có việc gì."

      vào phòng, Ninh Bác cùng Vương quản gia cũng quen biết Hứa Tần thị, khéo, Hứa Tần thị lại cùng Vương thị, Hứa thị chuyện Ninh gia.

      Cốc Vũ nghẹn hơi, tiểu bá vương này, người trong nhà cho là khách quý, mình còn nhớ lần trước bị đánh roi, mặc kệ , ai ngờ nàng trêu chọc Ninh Bác, Ninh Bác lại buông tha nàng, "Uy, ta cho các ngươi rất nhiều quả đào, cha ta cho người mua, ăn , ta cố ý dùng xe dê kéo khuông đến."

      xong Vương quản gia cùng Lí Đắc Tuyền đem khuông quả đào chuyển vào, mọi người đều cười to, Trần Vĩnh Ngọc cùng Vương quản gia : " ngờ lão gia các ngươi mua quả đào của thôn trang chúng ta, thiếu gia các ngươi ngược lại đưa quả đào đến, chừng quả đào này do Cốc Vũ hái đâu, vòng lại trở lại."

      Ninh Bác nhìn Cốc Vũ hèn mọn cười, có chút phục, hỏi Trần Vĩnh Ngọc, "Thúc thúc, sao biết được quả đào là đào ở Đào trang các ngươi?"

      Cốc Vũ khinh khỉnh cười tiếng, " là tay chân chăm chỉ, mảnh rừng đào lớn như vậy mà biết”

      Ninh Bác đỏ mặt, lần trước cẩn thận đánh trúng Cốc Vũ, trong lòng có chút áy náy, nhưng ngại xin lỗi người ta, lại cả nhà, nhất là lão thái thái đều cưng chiều , mà Cốc Vũ dám trực tiếp trách cứ , mỗi ngày ở nhà xe dê cảm thấy vui, nhà giúp cậu mua rất nhiều quả đào, liền mang khuông tới, ý đồ bù lại, ngờ đây lại là trái cây của Đào trang, khỏi có chút ngượng ngùng, cũng cảm thấy mình đánh mất mặt mũi, ngốc bên chuyện.

      Cốc Vũ thấy sắc mặt khi đen khi trắng, biết có chủ ý quỷ quái gì, "Nhà chúng ta vốn có quả đào, từ xa mang tới nhiều như vậy làm gì!"

      Vương thị thấy Cốc Vũ như vậy, có chút kỳ quái, Cốc Vũ thường ngày chuyện ngọt ngào biết lễ phép, lần này sao lại phản ứng như vậy, khỏi nàng hai câu. Cốc Vũ ủy khuất , "Nương, ngươi biết."

      Ninh Bác cười hì hì nhìn Vương thị : "Thẩm thẩm, ngươi thêu cái gì vậy, đẹp mắt."

      Vương thị vội tiếp đón khách, bỏ qua Cốc Vũ. Cốc Vũ chỉ đành hờn dỗi mình.

      Ninh Bác ngồi yên, thấy người lớn chuyện, mình nhìn quanh phòng ngắm nghía, cái gì cũng có hứng thú, nhưng lại ra lời ghét bỏ: "Cốc Vũ a, sao nhà các ngươi cũ như vậy, cái gì cũng có, cái bàn cũng cũ, có cái gì mới a." "Cốc Vũ, phòng ở như vậy, buổi tối các ngươi ở thế nào? Phòng ở cho hạ nhân nhà chúng ta đều tốt hơn chút."

      Cốc Vũ càng căm tức, "Là tự ngươi muốn đến cũng phải ta cứng rắn ép ngươi tới, còn ở đây dong dài."

      xong Hạ Xuyên khóc náo, Hứa Tần thị ôm dỗ , "Tiếng khóc Hạ Xuyên lớn, về sau khẳng định dễ nuôi, ngoan ngoan, lâu nữa là hơn trăm ngày ..."

      Ninh Bác nhìn hồi lâu, lại lắc đầu, " phải là chỗ cho người chơi a, Cốc Vũ, ngươi xem đệ đệ ngươi còn như vậy, chỉ biết khóc, trẻ con phải mặc xiêm y chất liệu tốt mới được, mặc thế này làm sao có thể..."

      "Đủ rồi, này cũng nhìn được kia cũng nhìn được, nhà chúng ta ô uế mắt ngươi sao, , nhà chúng ta giữ ngươi" Cốc Vũ biết gì với .

      Ninh Bác lại cười, , lại chắp tay sau lưng như lão tiên sinh thong thả bước quanh phòng đến nhàm chán nên ra ngoài sân, nhìn thấy đống củi là 2 bộ da thỏ hoang, kêu lên sợ hãi, "Oa, Cốc Vũ, do ai làm, là lợi hại."

      Cốc Vũ lười quan tâm , Hứa Tần thị lại : "Đây là Cẩm Hiên đánh, đứa này mình vào rừng, có bản lĩnh."

      Ninh Bác nhìn hồi lâu, sau cùng Cốc Vũ : "Cốc Vũ a, ta cho ngươi ngồi chơi thế nào?"

      Cốc Vũ chưa từng gặp qua xe dê tinh xảo như vậy, lại do chính cha mình làm, tâm có chút động, nhưng là cũng chỉ là tâm động mà thôi, nàng sờ con dê, lại xem xe đan bằng trúc, khinh thường : "Chỉ có ngươi mới làm ra chuyện này, ngươi nhìn người làm con dê mệt mỏi, đường xa như vậy, còn có khuông quả đào, ngươi có chân sao, làm thiếu gia rất giỏi a."

      xong mới phát Ninh Bác trở lại nhà chính, Cốc Vũ đối với tên nhóc này chút biện pháp đều có.

      Lí Đắc Tuyền từng ở Ninh gia làm việc, còn kiếm đươc lượng bạc, huống hồ quả đào ở thôn do bọn mua, còn có tầng quan hệ với Hứa Thế Cùng, còn nữa Ninh Bác ngọt mồm ngọt miệng, làm cho người ta đau lòng, liền ngừng gọi ăn, Ninh Bác bên oán trách gạo cứng, đồ ăn thịt quá ít, miệng lại ăn ít.

      Sau khi ăn xong, Vương quản gia khuyên Ninh Bác trở về, chịu, cả nhà phải khuyên giải mới theo Vương quản gia trở về. Trèo lên xe dê, còn lưu luyến quay đầu, Cốc Vũ thấy rồi thở phào nhõm, nghĩ con dê kia đáng thương.

      Mới vừa khỏi thôn trang, Ninh Bác cùng Vương quản gia, phân phó: "Ta muốn con dê quá mệt, lần tới đánh chơi, chúng ta trở về ."

      Tôm ThỏNguyen Loc Ha thích bài này.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 74: Trăm ngày của Hạ Xuyên

      Đảo mắt tới mùng năm tháng sáu, cả nhà vô cùng náo nhiệt giúp Hạ Xuyên làm tiệc trăm ngày tuổi.

      Sáng tinh mơ, nắng sớm chiếu vào phòng, mùa hè ở đây nóng bức, lúc này là lúc tương đối mát mẻ. Ngày xưa, giờ này Cốc Vũ ngủ, mà hôm nay trong lòng nàng có việc, nên dậy sớm, thấy giường Hứa Tần thị vắng người, Tiểu Mãn cũng còn giường, có chút xấu hổ, còn tưởng rằng mình thức sớm, nhưng vẫn muộn chút, ngoài phòng truyền đến tiếng người , nàng vội mặc xiêm y ra.

      Ra tới cửa, thấy Kinh Trập ngồi phòng trong, nhưng thấy bóng dáng An Cẩm Hiên, ngoài cửa bắt đầu nóng nháo lên.

      Cốc Vũ muốn nhà bếp múc nước rửa mặt, mới phát người thôn trang đến rất đông, vây quanh Trần Vĩnh Ngọc chờ an bày, mọi người đều quen thuộc, làm chuyện gì mọi người đều trong lòng đều biết. Đàn ông đơn giản an bày vài người dựng lều, trẻ con cũng nhàn rỗi, cầm khay đồ ăn, hoặc là chờ bày tiệc.

      Phụ nữ vây quanh Giang thị, nghe nàng giao đãi: "Nương Trụ Tử, nương Đào nhi, các ngươi về nhà nấu cơm, nhà các ngươi nồi lớn, Cần thẩm cùng Bình nhi rửa rau, các ngươi tay chân lưu loát..."

      Cốc Vũ nghe chút, lúc đầu còn cho rằng mấy bàn tiệc rượu tốn công sức gì, dù sao cũng chỉ là ăn nhiều chút thôi, đâu biết rằng ở đây cái gì cũng thiếu, làm khó bọn họ, phải phân loại hết thảy mọi thứ mua được, rồi suy nghĩ nấu món gì, nấu cơm, rửa rau, rửa chén, thu thập mọi thứ đều phải bố trí, nghe còn chờ người nhanh chân mau cẳng giúp mời thân thích, hơn nữa người thu lễ tiễn khách, cần người có thể diện lại biết tiết kiệm tiền, thực dễ dàng.

      Giang thị phân công xong rất vừa lòng chuẩn bị nấu cơm, miệng nhắc tới, "Đều lanh lẹ như vậy, đám đến còn sớm hơn ta, lần trước Thôi lão đầu bên kia gả khuê nữ cũng gặp nhóm người đồng tâm như vậy, thần kỳ."

      Cốc Vũ nghe trong lòng vui sướng, nghĩ rằng trong lòng mỗi người dân thôn trang đều có cái cân, nếu cảm thấy ngươi đáng giúp, tự nhiên tận tâm, mà có nhà tuy giúp, nhưng lại dây dưa lần lựa, nguyên nhân trong đó cần phải . Cốc Vũ nghĩ như vậy cười đến ra tiếng, muốn múc nước súc miệng, lại chậm chạp vào nhà bếp.

      Giang thị thấy Cốc Vũ ngây ngốc cười, bộ dáng lười nhác, có chút đau lòng, "Nha đầu, có chuyện của ngươi, ngủ thêm rồi ."

      Cốc Vũ lắc đầu, "Hôm nay là trăm ngày của Hạ Xuyên, ta muốn giúp tay, mọi người đều đến, có đạo lý ta còn ngủ."

      Giang thị nghe Cốc Vũ như vậy gật đầu, trong lòng càng thích, bộ dáng Cốc Vũ chỉnh tề, chuyện làm việc cử chỉ tất nhiên là bất đồng, có chủ kiến, lại đạo lý, nghĩ đến xuất thần.

      Cốc Vũ thấy nàng có chút quái dị, vội lắc lắc nàng.

      Giang thị cười hề hề kéo nàng, "Cùng Giang bá mẫu nấu cơm, đợi ta để dành miếng cháy cho ngươi." Vừa nghe có miếng cháy, Trần Giang Sinh lại, muốn theo cùng, lần trước mang Ninh Bác vào nhà Cốc Vũ, thấy Cốc Vũ vui, còn sợ Cốc Vũ giận, thường hạ giọng đến nịnh bợ Cốc Vũ.

      Cốc Vũ cảm thấy tên nhóc này bám người, muốn ở chung với , liền : " với bá mẫu, tỷ tỷ ta đợi lát nữa muốn cùng nhau phân công tiếp khách."

      Bên này người đông lắm, Lí Đắc Giang quả nhiên trở lại, bận việc bên kia, lo lắng người đông, lại nhớ lúc Lão Tứ thành thân, Vương thị bị đụng mới sinh Hạ Xuyên, muốn Hứa thị bị giống như vậy, Hứa thị lại nghe lời , cứ lại nhưng dám ngồi chung với đám người ngoài kia, mà ngồi trong phòng của Tiểu Mãn, cầm đồ thêu của Vương thị và Tiểu Mãn làm cho Tiểu Hàn ngừng xem, vuốt bụng mình: "Tiểu Hàn a Tiểu Hàn, ca ca ngươi hôm nay trăm ngày, ngươi cũng nhanh chút xuất , huynh đệ các ngươi sinh cùng năm."

      Tiểu Mãn vào lấy đồ, nghe như thế có chút buồn cười, "Nhị bá mẫu, ngươi đừng nóng lòng, Tiểu Hàn thể nhảy tháng đâu."

      Hứa thị thẹn thùng cười, ngồi chỗ vui rạo rực. Cốc Vũ khoác rèm cửa vào, nàng quan sát hồi, mới hiểu được tại sao bên ngoài thu lễ đều do Lí Đắc Giang giao cho Vương thị, Vương thị hoặc Tiểu Mãn đều đặt trong phòng này, Kinh Trập dĩ nhiên ghi nhớ ai tặng lễ.

      Trong lòng nàng vui sướng, thầm nhà mình làm lần tiệc rượu như vậy, biết Hạ Xuyên nhận được cái gì, nàng tham tiền muốn ngồi trong phòng bên trong nhìn quà tặng từ từ nhiều lên, loại cảm giác này phải tốt lắm sao?

      Vì thế, Cốc Vũ cùng Hứa thị canh giữ trong phòng, câu được câu chuyện.

      Nàng nhìn Tiểu Mãn mang quà vào liền lật xem lần, suy nghĩ có thể làm cái gì, thậm chí đem chuyện ở cữ của Hứa thị dùng cái gì đều nghĩ tới, làm Hứa thị mừng khôn tả xiết chỉ vào trán của nàng, "Cốc Vũ, ta ngươi như thế nào mới tốt, vừa cẩn thận lại tham tiền, lúc trước nương ngươi ta còn tin, ngươi xem ngươi ở đây phân công, đâu phải là chuyện của tiểu nương làm."

      Hai người chuyện, Tiểu Mãn ôm cái rương vào, để mặt đất. Cốc Vũ kỳ quái, người trong thôn thăm người thân tặng lễ, đều cầm giỏ trúc, bên trong đơn giản là trứng gà, vải dệt, điểm tâm linh tinh, dùng thùng đựng đúng là hiếm thấy.

      Người khác biêú chủ nhà lễ vật, chủ nhà đem bao điểm tâm đặt ở trong rổ hoàn lễ cho khách.

      Nàng hỏi nhiều, qua mở thùng ra vừa nhìn mắt choáng váng, trong rương tràn đầy, xấp vải bông tốt nhất mềm mại nằm ở trong, cầm lấy vải bông, phía dưới lại có xấp tơ lụa, khối vân cẩm, Cốc Vũ hít hơi, trong nhà mình đâu có thân thích xa hoa như vậy đâu, cái này cũng chưa tính, phía dưới là cái hộp , rất tinh xảo, bên trong là ít đồ chơi, trong đó có cặp vòng tay bằng bạc, xem ra là cho Hạ Xuyên, phía dưới nữa là ít đồ ăn.

      Cốc Vũ định hỏi Tiểu Mãn là nhà ai, liền nghe thanh giòn tan truyền đến, "Nhiều người như vậy là phiền, di, chỗ tốt, chỗ ngồi trong phòng cũng có, sao có thể nấu này nọ ở trong sân đây..."

      Nàng đem ném đồ trong tay xuống, xông ra ngoài, "Ninh Ba, ngươi tới nhà chúng ta làm cái gì?"

      Ninh Bác ủy khuất : "Ta gọi Ninh, Bác! Ta là tân thượng khách nhà các ngươi, biết cái gì gọi tân sao? Hừ, còn phải ta thấy đệ đệ ngươi mặc vải thô như vậy thoải mái, vài thứ kia cho làm đồ lót , quả đào các ngươi vừa lòng, nên đưa ít điểm tâm lại."

      xong, đắc ý nhìn Cốc Vũ, ra cái rương gỗ kia do đưa tới, cũng biết người lớn trong nhà nghĩ như thế nào, lại yên tâm cho đến.

      cần Cốc Vũ hỏi, liền nghe Vương quản gia vào cửa hướng Lí Đắc Giang giải thích, "Tiểu thiếu gia muốn đến, vốn lão thái thái là cho, đến nhà, làm mất hứng vài ngày, bất đắc dĩ Ninh lão thái thái thương , lại suy nghĩ là tới nhà của Lí sư phụ, hơn nữa còn quen biết nhiều người như vậy, lường trước chịu ủy khuất, nên cho , quà lễ là do lão thái thái gọi người chuẩn bị."

      ra là thế, Cốc Vũ để ý , ở nơi đó giơ chân, "Uy, ta muốn ngươi chơi với ta! Ta tại là thượng tân!"

      "Ta quản ngươi thượng tân hạ tân? Ta là chủ nhân nơi này, ta muốn thu thập này nọ, đâu có giống ngươi vậy, lớn như vậy chỉ biết chơi."

      Ninh Bác phục, cũng gì, Vương quản gia lấy cái ghế gỗ đến cho , cũng ngồi, thấy Cốc Vũ ở trong phòng kiểm kê quà lễ, ngượng ngùng vào, ngồi xổm cửa phòng cách rèm cửa cùng Cốc Vũ chuyện, hỏi ba câu, Cốc Vũ miễn cưỡng đáp câu, giọng điệu kiên nhẫn, cũng thấy là có gì ổn, như cũ hưng trí bừng bừng, nhưng Hứa thị bên trong nhìn vừa mắt, cảm thấy đáng thương.

      Đột nhiên, truyền đến tiếng kêu chói tai của nữ nhân, "Ôi, sao có tên quê mùa này ngồi ở cửa phòng, coi chừng muốn trộm đồ !"

      Ninh Bác chắp tay sau lưng đứng lên, ngăn ở cửa, để nữ nhân này vào mắt, thành thục hỏi, "Ngươi cái gì?"

      Cốc Vũ cách rèm cửa đứng lên nhìn qua khe hở, ra là Nhị Ngọc Nga, lúc này chống nạnh cùng Ninh Bác giằng co.

      Nàng vốn đứng lên, lại ngồi xuống, coi bộ hai người này yên, Nhị miệng luôn buông tha người, Ninh Bác tuy nhưng cường đại, xem bọn như thế nào rồi .

      Chỉ nghe Ngọc Nga kể lể, "Nơi nào đến đứa lại che ở cửa, đừng tưởng rằng ngươi ăn mặc như vậy là giỏi, vừa rồi ngồi xổm cửa làm cái gì? Đây phải là nhà các ngươi, chậc chậc chậc, thế nhưng còn dám liếc mắt nhìn người, có người lớn quản giáo sao?"

      Ninh Bác trầm ổn, mặc cho Ngọc Nga luôn miệng, xong mới khoan thai : "Nơi nào đến điêu phụ."

      Ngọc Nga nổi lửa, muốn qua kéo, Ninh Bác thanh thuý kêu, "Vương quản gia --- ---”

      Cốc Vũ cho rằng hai người đánh nhau, vội vén mành, xem kết quả.

      thấy Ninh Bác hướng tới Cốc Vũ cười, "Nơi này có phụ nữ phân phải trái, coi ta giúp ngươi đuổi ."

      Ngọc Nga thấy Cốc Vũ ra, có chút thoải mái, "Nhà chúng ta có thân thích như vậy, sao lại ở chỗ này? Chẳng lẽ là ai trêu chọc đến sao?"

      Cốc Vũ còn chưa trả lời nàng, Vương quản gia vào cửa, thấy Ninh Bác đứng ở cửa, vội , "Tiểu thiếu gia có chuyện gì."

      Vương quản gia vừa thân, Ngọc Nga đầu tiên là sửng sốt, đây phải là quản gia Ninh gia sao, lúc trước mình từng qua hỗ trợ thu xếp tình, ngay cả người hầu Ninh gia cũng có thể sai sử mình, bây giờ đến dự Hạ Xuyên trăm ngày, như vậy...

      Ngọc Nga nịnh bợ cười: "Ai u, Vương quản gia cũng tới nơi này, gạt ngươi, hôm nay là trăm ngày của cháu ta, ta nghĩ chỉ có đám nông dân thôn trang cùng khổ ha ha, đâu biết có tiểu thiếu gia người tốt như vậy ở đây, đây là tiểu thiếu gia thương nhất của lão thái thái , ta thấy liền vui mừng, nên chọc ghẹo hai câu, Ninh thiếu gia còn tuổi cũng có kiến thức ."
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :