1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Điền Viên Cốc Hương - Thẩm Duyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 60: tửu lâu bàn chuyện làm ăn

      Sáng sớm hôm sau, Lí Đắc Tuyền thức dậy, nhưng vội trấn , đầu tiên đổ đầy lu nước trong nhà, ra ruộng nhổ cỏ, Hứa Tần thị gọi lại, "Tuyền, sao hôm nay còn ra ruộng, còn phải trấn , ngươi còn sợ chăm sóc ruộng tốt sao?"

      Lí Đắc Tuyền ngốc ngốc chà xát tay, "Ta nghĩ bây giờ còn sớm, có lẽ lão bản còn chưa thức đâu, nên muốn làm chút chuyện, dù sao ở cũng quen, nếu làm ruộng, lại làm xong chuyện trong vườn."

      Hứa Tần thị cười tiếng, " làm xong còn có ta chi?"

      Lí Đắc Tuyền sắc mặt ửng đỏ, chuyện lắp ba lắp bắp, "Thế nào, thế nào có thể để ngài xuống ruộng chứ, nhà chúng ta... Cũng tốt."

      Hứa Tần thị vừa nghe biết để bụng, hơn phân nửa là đám người kia đâm thọc xúi giục, phỏng chừng bị người nhà vài câu khó nghe. Hứa Tần thị có chút bất đắc dĩ, nghĩ Cốc Vũ khéo mồm khéo miệng, cha lại quá thành , còn bằng khuê nữ. Nghĩ lại, Hứa Tần thị lập tức hiểu, Lí Đắc Tuyền là trụ cột trong nhà, đại nam nhân ở bên ngoài bị người như vậy tự nhiên mặt mũi nhịn được, vì thế nàng hiểu cười, "Như vậy tùy ngươi, chỉ là cần quên chính ."

      Vừa nghe phải bàn chuyện làm ăn, vẫn do Hứa Tần thị giới thiệu, chính là tửu lâu lần trước, Cốc Vũ thoáng chốc mạnh mẽ, dù sao ở nhà nhàn rỗi cũng buồn, vẫn là ra ngoài dạo, chừng còn có thể tìm được biện pháp kiếm tiền, chứ ngốc ở nhà, cho dù ông Trời thả tiền xuống mình cũng nhặt đến.

      Nghĩ như thế, nàng cao giọng theo Lí Đắc Tuyền : "Cha, mang Cốc Vũ .”

      Lí Đắc Tuyền liếc Cốc Vũ cái, tiểu khuê nữ này rất nhanh mười tuổi, vì bệnh qua, thoạt nhìn xương cốt còn là có chút yếu, bộ dạng tinh tế, làm khó nàng, theo mình đến nơi này chịu khổ, tuy là gầy, sắc mặt Cốc Vũ cũng tốt, hồng là hồng trắng là trắng, nhất là đôi mắt, ở tại Đào trang nàng mới nhiều, chủ ý cũng nhiều, Lí Đắc Tuyền có thế này mới yên tâm, còn có chút áy náy, nhớ ngày đó người lớn quyết định trở về, hai khuê nữ cũng hỏi, câu oán giận đều có, có chút xót xa, "Cốc Vũ, ngươi gầy như vậy, nên ăn nhiều chút mới được, chờ cha buôn bán có tiền liền cho ngươi mua thứ tốt ăn."

      Cốc Vũ vội lắc đầu, kiếp trước nàng cũng cả ngày ở trong phòng bệnh, nhưng người vẫn sáng sủa, chỉ là dáng người có chút mập giả tạo, tại nàng biết có bao nhiêu vừa lòng với bản thân yểu điệu dáng người nhắn, nàng cần ăn thành béo, "Cha, cái gì mập, có người uống nước cũng mập, ta a, ăn thịt cũng béo."

      Tiểu Mãn bước ra ngưỡng cửa, nghe thấy Cốc Vũ như vậy, "Được rồi, ngươi ăn mập cũng là , Đại bá mẫu cũng ăn cái gì, còn phải..." tròn câu, Tiểu Mãn đại khái ý thức được cái gì, im miệng.

      Cốc Vũ than thở câu, "Hừ, nàng chính là ăn béo, mỗi ngày trộm trứng gà trong nhà."

      Lí Đắc Tuyền nhìn Cốc Vũ bộ dáng trắng trẻo non mềm, "Cốc Vũ ngươi đừng , trời nắng gắt, phơi đến hôn mê tốt lắm."

      Cốc Vũ quyệt miệng chuyện, biểu cảm vừa lòng, ánh mắt nhanh như chớp chuyển hai vòng, "Ta ngươi biết tửu lâu ở địa phương nào sao, lại ta ngốc ở nhà cũng có chuyện gì làm, ra ngoài còn bớt cơm cho người."

      Hứa Tần thị vừa nghe Cốc Vũ như vậy buồn cười, "Ai u, ngươi nha đầu nho này, coi như cơm bớt phần, khó trách để ngươi quản gia, chỉ là cái bụng của ngươi có thể chứa được bao nhiêu?"

      xong chọt Cốc Vũ, Cốc Vũ bị nhột vội né tránh qua bên.

      Lí Đắc Tuyền lay chuyển được Cốc Vũ, cũng ra ruộng, sợ nắng gắt phơi đến Cốc Vũ, còn bằng bây giờ mát mẻ, việc ít sau bớt chút thời gian làm.


      Thái dương mới lên, tuy rằng sáng ngời nhưng cảm nhận được độ ấm. Cha và con hai người dọc theo con đường đất.

      Sắc trời còn sớm, đa số là hộ nông dân muốn lên trấn họp chợ, hoặc là người cần mua sắm, tất cả đều thừa dịp trời chưa xuống thấp , miễn cho trì hoãn sợ mất hết ngày. Thường phụ nữ phải nấu nướng cho người trong nhà, giặt giũ, cho heo ăn, dọn dẹp nhà cửa xong mới có thể đến chợ, vì thế có đến phân nửa cửa hàng chưa mở cửa.

      Cốc Vũ quen thuộc đưa Lí Đắc Tuyền tửu lâu của Hứa Thế Cùng, mới phát trừ bỏ cửa phòng trang trí ở ngoài, bám ít bụi đất, thoạt nhìn có chút hoang tàn, cửa ngay cả chiêu bài cũng có, khỏi có chút thở dài, "Người ta dù muốn đến tửu lâu cũng biết như thế nào a, chẳng lẽ chỗ tửu lâu bẩn thỉu sao?"

      Lí Đắc Tuyền tựa hồ có nghe lời của Cốc Vũ, cửa hàng còn chưa mở quán, nhưng tâm ván cửa lấy xuông, đủ cho người ra vào, chỉ là Lí Đắc Tuyền do dự nên vào hay , lại có chút hối hận mình đến quá sớm, đứng ở cửa chần chờ.

      Cốc Vũ đánh giá cửa hang, ván cửa xem ra có màu sắc gì, chỉ cần cây chặ ngang, cái này cũng chưa tính, chỉ có cửa, ra vào có nhiều bất tiện, vạn nhất có khách uống say ra cửa bị sập té chẳng phải là còn ảnh hưởng sinh ý. Còn chưa vào cửa, Cốc Vũ soi mói.

      Thấy Lí Đắc Tuyền đứng yên, Cốc Vũ cười : "Cha, sắc trời cũng sớm, đều là người làm ăn buôn bán, so đo, ngươi nếu cảm thấy áy náy, ta đến kêu cửa, ta là tiểu hài tử có gì đáng ngại."

      xong Cốc Vũ liền bên gõ cửa bên cao giọng kêu lên, "Cậu, cậu ở đây sao?"

      kêu đến hai tiếng bọn họ liền nghe tiếng bước chân dồn dập truyền đến, "Di, cửa mở, vào ."

      Cốc Vũ kéo tay Lí Đắc Tuyền vào, gặp người vừa rồi chuyện, dưới ánh sang lờ mờ bên trong cũng có thể nhìn thấy xiêm y dính vết máu, chau mày, xem dáng vẻ có lẽ là tiểu nhị, vì thế : "Vị ca ca này, chúng ta ở Đào trang đến tìm lão bản."

      Tiểu nhị nhìn lôi thôi nhưng khôn khéo, "A, là Lí gia ở Đào trang?"

      Lí Đắc Tuyền vội gật đầu, "Phiền toái tiểu ca mang chúng ta gặp lão bản."

      Tiểu nhị lại lắc đầu, "Vậy là tốt rồi, cần khách khí, lão bản ở lầu chờ các ngươi, tiểu nương này lần trước đến qua, ta còn muốn làm cá, giữa trưa Ninh gia tiểu thiếu gia muốn đến ăn, các ngươi tự mình thôi." xong vội vã bỏ .

      Thang gỗ lên lầu vang lên tiếng trầm đục theo mỗi bước chân, chõ tay vịn cũng nhờn nhớp, Cốc Vũ thầm tửu lâu này sạch , tiểu nhị vừa rồi người còn mùi tanh của máu cá, Cốc Vũ có chút ghê tởm.

      lầu rộng mở, nắng sớm chiếu vào sáng sủa ít, ở giữa lầu là hai cái bàn tròn lớn, người đứng phía trước cửa sổ, ngưng thần suy nghĩ.

      Cốc Vũ cười hề hề kêu tiếng, "Cậu, ta theo cha ta đến, là mỗ mỗ nơi này sinh ý náo nhiệt, phải làm thêm ít bàn đâu."

      Hứa Thế Cùng vội gọi bọn ngồi xuống, nhìn ra được có chuẩn bị trước, bàn bày ít điểm tâm, còn có bình trà nóng, Cốc Vũ nhanh nhẹn khen trà, rót trà cho Hứa Thế Cùng, lại đưa cho Lí Đắc Tuyền, xong mới ngồi xuống.

      Hứa Thế Cùng khỏi nhìn nàng thêm cái, tiếng cậu kia, biết trông chờ biết bao nhiêu năm, nghĩ ngày Hứa thị lâm bồn xa lắm, có chút an ủi, luôn nghĩ nếu tỷ tỷ có thể sinh cho Lí gia thêm con trai, về sau sầu khổ như vậy, lúc này thấy Cốc Vũ biết chuyện như thế, trà châm vừa đúng, im lặng có quy củ, hoàn toàn giống những đứa nhà thân thích khác, vừa tới cửa hàng chỉ muốn buông bụng ăn, ăn xong đem điểm tâm nhét đầy gói mới chịu , khỏi cười cười, thầm mong có cháu ngoại trai, "Này "

      "Cậu, ta gọi Cốc Vũ ——, ca ca ta kêu Kinh Trập, tỷ tỷ kêu Tiểu Mãn, còn có đệ đệ chưa biết kêu Hạ Xuyên, chờ Nhị bá mẫu sinh hạ, kêu Tiểu Hàn hoặc là Đại Hàn."

      Hứa Thế Cùng rốt cục nhịn được, "Cốc Vũ, ngươi như vậy sao cái gì cũng biết, nhìn yên tĩnh nhưng khiếp sợ đâu, nếu ngươi xuống dưới lầu chơi, ta với ngươi cha bàn công chuyện, ngươi ngồi buồn sao?"

      Cốc Vũ thấy bộ dáng của Hứa Thế Cùng khôn khéo giỏi giang lại hiền lành, chỉ là có chút béo mà thôi, bất quá có vẻ gian trá ngược lại nhìn thân thiết hơn, : "Các ngươi chuyện các ngươi, coi ta như ở đây."

      Tuy như thế, nhưng khi nghe bọn , Cốc Vũ có chút mệt rã rời, đơn giản đầu tiên là chuyện tào lao, tiếp đến tửu lâu, nào là tửu lâu ngay từ đầu gian nan, còn chưa đến muốn làm cái gì, Cốc Vũ nghe thấy nhàm chán, rời khỏi ghế, nhàng lên lầu.

      Lầu hai nhìn vậy nhưng rất lớn, ngoại trừ hai bàn lớn ở giữa, cái gì cũng có, có vẻ trống trải, nàng nhìn gian này, suy tính có thể để được bao nhiêu cái bàn, lại muốn làm phòng gì, dù sao trấn thiếu khách tôn quý, thích bị người quấy rầy. Tính toán như vậy, liền tính ra đại khái nên cần cái gì, nghĩ từng đố việc nhưng là đủ cho cha bận rộn phen, khỏi có chút vui mừng, nên suy nghĩ thêm.

      Vốn nàng muốn cùng Hứa Thế Cùng tửu lâu này có rất nhiều chỗ cần cải tiến, lại nghĩ mình là đứa trẻ, cũng chưa thấy qua cái gì, quen thuộc nhân sinh ở đây, cũng biết đến niên đại lịch sử nơi này, chừng nơi này người thích như vậy, chuyện kinh doanh nên xen vào, miễn cho biến khéo thành vụng.

      Trong lòng có tính toán, nàng lại nghe người lớn gì, chỉ nhìn điểm tâm bàn, nuốt nước miếng, lại sợ bị Hứa Thế Cùng nhìn ra, lặng lẽ xuống lầu.
      Phía dưới mở cửa, nhìn rộng thoáng ít, có hai bàn khách, chuyện có chút lớn tiếng, còn đem chân gác lên ghế, Cốc Vũ thở dài, thầm nơi nào là tửu lâu, cứ như đại đương gia, trấn có môn quy như vậy, cũng khó được, thường ngày nhà mình ở bên ngoài ăn chén bột gạo hoặc là cái bánh đều phải cân nhắc, nào dám vào chỗ này.

      Nghĩ đến ngày qua gian nan, Cốc Vũ cam lòng, bước ra cửa muốn hít thở khí, nào biết vừa dè dặt cẩn trọng bước ra ngưỡng cửa, vai bị quét cái, có chút đau đớn còn mang theo tiếng gió, gò má cũng có chút nóng, Cốc Vũ sợ tới mức: "Ai nha ——" kêu to lên.
      honglakTôm Thỏ thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 61: Ninh gia tiểu thiếu gia

      Cốc Vũ phải là người mềm yếu, lý do bị quét như vậy, thấy gò má có chút rát, tiếp liền nóng bỏng, bụm mặt kêu to lên, kêu lên xong quay đầu thấy tên đầu sỏ.

      Chỉ thấy con dê vô tội kêu, người con dê còn kéo theo chiếc xe ngựa, xe ngựa cực kỳ khéo léo xinh xắn, bằng con dê này kéo nhúc nhích nổi, xe ngựa giống như xe bằng gỗ thường ngày nhìn thấy, bằng trúc đan, sơn phết, chỉ là màu sắc tự nhiên, thoạt nhìn tân kỳ, càng khó là gậy trúc còn đan ra đồ án, nếu thấy tên đầy tớ cầm trong tay cây roi, chừng Cốc Vũ tới sờ đồ án.

      Tiểu hài tử người mặc tầm thường, chất lieu quý hiếm người mặc, nhìn sạch , thấy Cốc Vũ bụm mặt kêu, trong ánh mắt xẹt qua tia đành lòng, lại thấy chung quanh có người vây quanh, cười lạnh tiếng, "Kêu la cái gì, ta đánh dê, dê cũng kêu, tiểu nương chính là yếu ớt”

      Cốc Vũ nổi giận, cái gì gọi là cố tình gây , cái gì kêu trời giáng tai họa bất ngờ, cái gì kêu ỷ thế hiếp người, ngươi có xe ngựa rất giỏi a, Cốc Vũ lửa giận bốc lên, có lỗi bổn nương với người tốt so đo, thế nhưng với người phân phải trái, nàng cắn môi, mắt lộ hung quang, "Ngươi mới là dê, ngươi có tật sao, ngươi ngươi như dê yếu ớt để cho ta đánh hai roi thử xem "

      người đàn ông trung niên chạy tới, vừa kêu tiểu thiếu gia vừa chào Cốc Vũ, Cốc Vũ vẫn trừng mắt tiểu thiếu gia kia hé răng, khí ngưng đọng, hai tiểu hài tử nổi giận, đàn ông trung niên kia chưng ra khuôn mặt tươi cười, tiểu nhị trong tiệm cũng gọi Lí Đắc Tuyền tới, Hứa Thế cùng cũng theo xuống dưới.

      Lí Đắc Tuyền còn tưởng rằng Cốc Vũ lỗi, "Cốc Vũ, thế nào chạy loạn, bị đụng vào chỗ nào, đến, cha nhìn cái."

      Cốc Vũ vừa thấy Lí Đắc Tuyền, có chút ủy khuất, , "Cha, sao, biết người nào mắt đem ta trở thành dê đâu?"

      "Ngươi ——" kia tiểu thiếu gia chán nản, cũng có chút căm tức, thấy Lí Đắc Tuyền, vội kêu lên: "Lí sư phụ là ta a, là ta a, ngươi đáp ứng ta làm cho ta rối gỗ, sao lâu như vậy ngươi đến nhà của ta." xong liền qua nắm tay áo Lí Đắc Tuyền chịu .

      Tình huống gì? Cốc Vũ giật mình nhìn Lí Đắc Tuyền, hy vọng Lí Đắc Tuyền bỏ tiểu tử kia qua bên.

      Nào ngờ Lí Đắc Tuyền ngốc ngốc cười, "Ninh thiếu gia, sao ngươi lại ở đây?"

      Ninh thiếu gia rất chững chạc cười, liếc mắt nhìn Cốc Vũ, thị uy, "Lí sư phụ, ta gọi Ninh Bác , gọi là thiếu gia, ta đến ăn cá, ta mời ngươi ăn cá, còn có nàng."

      Cốc Vũ thấy như vậy có chút vui, đem tay kéo ra, để nắm lấy ống tay áo của Lí Đắc Tuyền, "Quản ngươi Ninh ba hay Ninh Bác , được kéo cha ta, hừ”

      Hứa Thế Cùng thấy vậy lại hoà giải, khách khí thỉnh Ninh Bác vào, là rất nhanh có thể ăn, Lí Đắc Tuyền sợ ảnh hưởng sinh ý của tửu lâu, vội với Hứa Thế Cùng, "Như lời chúng ta định, ta phiền ngươi nữa."

      xong Lí Đắc Tuyền kéo Cốc Vũ , Hứa Thế Cùng ngăn đón cũng ngăn được, đành thôi, kêu tiểu nhị cầm đồ chuẩn bị sẵn cho bọn mang về, Cốc Vũ khom lưng đá mặt đất, khí còn có tiêu, quay đầu thấy Ninh Bác còn chưa vào cửa, ngơ ngác nhìn bọn họ, thấy Cốc Vũ quay đầu, hung tợn huy huy nắm tay. Cốc Vũ tức quay lưng .

      "Cha, sao ngươi có thể nhận thức người như thế a, là bá đạo, kẻ có tiền dễ choc, ỷ vào nhà mình có hai đồng tiền dơ bẩn." ra xa, Cốc Vũ oán trách Lí Đắc Tuyền vừa rồi giúp đỡ mình.

      Lí Đắc Tuyền cười , "Kia xe dê do ta đánh a, có thể quen thuộc sao? Vì còn kiếm lượng bạc đâu, Cốc Vũ ngươi cần tức giận, roi kia đánh đau, vì Ninh Bác muốn dùng, còn ngươi đừng cùng so đo. Bình thường cũng là người hiểu biết, giống thiếu gia khác sinh lung tung như vậy. Chỉ là biết sao hôm nay lại như thế."

      Cốc Vũ nghe Lí Đắc Tuyền Ninh Bác là tiểu hài tử cùng so đo, buồn cười, mình là tiểu hài tử sao, bất quá Cốc Vũ nghĩ vì chuyện này cùng Lí Đắc Tuyền giận dỗi, liền dổi đề tài, "Cha, lều xe bằng trúc kia đẹp quá, mặt còn có đồ án nữa."

      Vừa tới tay nghề, Lí Đắc Tuyền hưng trí, "Là Triệu bá bá ngươi, rất khéo tay, đến cũng là có duyên phận, cái rổ ngươi dùng bây giờ cũng do đan, chúng ta quen nhau ở Ninh gia, lần trước ta với Nhị bá phụ ngươi Thạch Vĩ thôn, muốn nhìn nhà của người tiểu ngươi gả qua chút, ai ngờ Triệu gia kia chính là công công của ngươi, phải là trùng hợp sao, nhà bọn họ tại có của cải, ngươi gả qua cũng sai."

      ra còn có chuyện này, Cốc Vũ cười nghĩ thế giới quá , Lí Đắc Tuyền vất vả quen biết người bạn, ngờ đâu lại là thân thích, nghĩ tiểu gả cho người quen biết, trong lòng nàng nhàng ít.

      Đường về, có gì để suy nghĩ, Cốc Vũ cảm thấy hôm nay nóng, lúc ngang qua cái hồ sen, hái lá sen che đầu tiếp tục , lại thấy mồ hôi Lí Đắc Tuyền từng giọt rơi xuống, đường xa, nhưng dưới cái nắng gay gắt là dày vò.

      Rốt cục tìm được thân cây nghỉ tạm chút, Lí Đắc Tuyền tìm kiếm gì đó, nhưng thấy, trong lòng Cốc Vũ biết muốn tìm nước, nên : "Cha, ngươi chờ."

      xong bước vài chục bước, nơi này có con rạch, Cốc Vũ chỉ tới lần, mấy tảng đá đặt ở kia người lớn thể đứng lên, kỳ thực cũng cỡ cái tô lớn, nước trong veo, Cốc Vũ uống hơi, đem lá sen gột rửa, vòng thành cái ly , đựng nước cho Lí Đắc Tuyền, "Cha, uống nước ngọt lắm."

      Lí Đắc Tuyền dùng ống tay áo lau mồ hôi, định chờ Cốc Vũ trở về kêu nàng coi đồ rồi mình uống nước, nào ngờ Cốc Vũ dùng lá sen mang về bao nước.

      Cốc Vũ cười hề hề , "Cha, há mồm!"

      Lí Đắc Tuyền hé miệng ra, Cốc Vũ đem nước chảy dọc theo lá sen vào trong miệng , chung quanh cũng có người ghé ngang nghỉ chân, "Tiểu nương này vừa cơ trí lại hiếu thuận."

      Cốc Vũ thoải mái nghe lời khích lệ, : "Đại bá, nước này cha ta có kề vô miệng uống, thừa lại ngài cũng uống ngụm ."

      Hán tử tiếp nhận lá sen, uống xong, đem lá sen trả lại cho Cốc Vũ, khen vài câu.

      Lí Đắc Tuyền thấy khuê nữ của mình được người khen cũng là vui vẻ, lúc đứng dậy bước chân trầm ổn nhanh hơn.

      Cốc Vũ theo kịp, đành chạy chậm theo sau, nhưng gì.

      Tới nhà, Hứa Tần thị vội đỡ lấy đồ, Tiểu Mãn múc nước cho bọn rửa mặt.

      Thấy mặt Cốc Vũ đỏ bừng, hứa Tần thị có chút đau lòng, " đường sao mà thành như vậy, mặt đều đỏ”

      Cốc Vũ hãy còn cười, "Mỗ mỗ, cửa hàng cậu lớn, lầu lầu dưới, nhiều người tới ăn cơm, sinh ý nhất định tốt lắm, về sau ngươi chờ hưởng phúc là được."

      Cốc Vũ mỗi ngày đổi biện pháp dỗ lão nhân, kỳ thực cũng cảm thấy lão nhân dễ dỗ ngọt, đơn giản mình biết chuyện chút, những lời bọn họ thích nghe là được.

      Hứa Tần thị nghe xong lời này, cười như đóa hoa. Cái này cũng chưa tính, Cốc Vũ lại , "Ngươi hưởng phúc của Nhị bá mẫu, chờ Tiểu Hàn trưởng thành hiếu kính ngài, ngài cần phải sóng lâu trăm tuổi, cần tiện nghi Tiểu Hàn tiểu tử kia"

      Buổi chuyện làm cả nhà đều cười ha hả, Linh Nga vừa thêu vừa trêu ghẹo , "Cốc Vũ ngươi còn biết kêu Tiểu Hàn là tiểu tử a, ngươi có thể thấy được sao, ngươi còn biết chuyện gì nữa?"

      Cốc Vũ thấy Linh Nga chuyển biến ít, lại nghĩ đến việc hôn nhân của nàng, càng vui vẻ, "Ta đương nhiên biết, ta chỉ có biết cái này, ta còn biết tiểu dượng cùng cha tiểu dượng đều là người có tay nghề, đan đồ đẹp, tiểu , lần trước đưa rổ cho ngươi, ngươi có biết là do tiểu dượng đan? Cũng cần cất giấu đâu, dù sao gả qua còn sợ có cái này cái nọ sao?"

      Linh Nga bị Cốc Vũ chọc ghẹo sắc mặt đỏ bừng, "Ngươi tiểu hài tử cái gì cũng hiểu." Tuy như thế, nhưng cười đến ngọt ngào.

      Hứa Tần thị sắp xếp đồ Lí Đắc Tuyền mang về xong, cầm bao điểm tâm chia cho mọi người ăn, lúc này quay qua Cốc Vũ, đưa cho nàng cái bánh, "Ngươi còn , nhưng cái gì cũng biết "

      Miệng Cốc Vũ còn đầy đồ ăn, vừa muốn chuyện, mọi người hiểu nàng cái gì, chỉ là xem như vậy có chút buồn cười.

      cười Trần Giang Sinh chạy vào, nhìn đến người trong phòng, ngay cả Lí Đắc Tuyền gọi cũng nghe thấy, vẻ mặt sốt ruột, "Nhị thúc công, Nhị thúc công "

      Lí Đắc Tuyền vội : "Giang sinh, Nhị thúc công việc, xong việc mới trở về, có chuyện gì vậy? Trong nhà ngươi sao? Ta với ngươi qua xem."

      Khuôn mặt nhắn của Trần Giang Sinh đỏ bừng, xem ra là vừa mới chạy gấp, ở kia thở, nên lời.

      Cốc Vũ vừa vuốt lưng , vừa mắng , "Chuyện gì mà gấp như vậy, cũng phải là vội vàng đầu thai”

      Tiểu Mãn lắc đầu, "Ngươi khéo miệng nên người như vậy."

      Trần Giang Sinh chống hai tay đầu gối, tay của Cốc Vũ vỗ bả vai thoải mái, đợi chút mới , " đám tiểu tử trộm quả đào của thôn trang, bị người bắt được, nhà các ngươi Lập Xuân, Lập Hạ đều bị, cha ta bảo đến kêu Nhị thúc công định đoạt "

      xong Trần Giang Sinh chuẩn bị , "Ta còn phải gọi người, trước."

      Cốc Vũ nghe Lập Xuân, Lập Hạ trộm quả đào, còn bị bắt , xem ra có chút nghiêm trọng, cảm thấy mất mặt lại nhớ tới ngày đó bọn họ muốn trộm quả đào nhà Nhị thúc công, hướng theo bóng lưng Trần Giang Sinh kêu to, "Mới phải là nhà chúng ta"

      Lí Đắc Tuyền ngồi yên, "Ta cũng ra xem."
      honglakTôm Thỏ thích bài này.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 62: Có người trộm quả đào

      Nghe như vậy, Cốc Vũ muốn theo, thoạt nhìn tựa hồ náo loạn, phải chỉ là vài cái quả đào sao, Đào trang nhiều cây đào như vậy, đứa hái vài quả đào cũng ảnh hưởng gì.

      Thấy Cốc Vũ muốn , Lí Đắc Tuyền cho, "Bên ngoài rất loạn, người lại nhiều, vả lại cũng phải chuyện tốt gì, ở nhà ."

      Hứa Tần thị thấy Cốc Vũ dùng ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn nàng, cười hề hề ôm lấy Cốc Vũ, "Tuyền ngươi , ta mang theo Cốc Vũ , dù sao cũng thêm kiến thức, hai tiểu tử kia cũng là người nhà, xem cũng nên."

      Lí Đắc Tuyền nghĩ người bên ngoài lời khó nghe, kêu các nàng cần ra ngoài, nhưng biết thuyết phục các nàng ra sao, đành dậm chân, chạy ra bên ngoài.

      Hứa Tần thị thấy Lí Đắc Tuyền rồi, ngừng được miệng, "Ngày đó đến trong viện trộm quả đào, ta nghĩ hai tiểu tử kia là lớn mật, người còn ở trong phòng, định qua với bọn , nào ngờ còn chưa mở miệng xảy ra chuyện" vừa vừa cùng Cốc Vũ ra sân.

      Cốc Vũ kéo bàn tay thô ráp của Hứa Tần thị, trong lòng lo lắng, rừng đào lớn như vậy, vạn nhất nhầm chỗ phải làm sao bây giờ, lúc ra ngõ quả trợn mắt há hốc mồm.

      đường thôn, tốp tới, già trẻ lớn bé đều có, phụ nhân ôm tiểu hài tử, những tên đầy tớ càng hăng hái hơn, còn có phụ nhân cầm khăn lau trong tay, tay kia dắt đứa tám chín tuổi, "Ta đồ của thôn trang ngàn vạn lần thể lấy, là còn có người như vậy, ngươi cũng nghe chút để học hỏi." Càng khoa trương hơn là, lão nhân râu tóc bạc trắng, vững, run run rẩy rẩy nhờ người khác nâng đỡ, tai nghe , chuyện chậm chạp, câu phải lâu mới xong, hán tử đỡ rất cung kính. Đây đó cũng có hán tử vai khiêng cuốc, hướng rừng Đào đến.

      Từ lúc Cốc Vũ trở lại thôn trang, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua nhiều người như vậy, căn bản là cần nhìn đường, theo dòng người tới chỗ xảy ra chuyện may, theo sắc mặt mọi người Cốc Vũ đoán trước vài tiểu tử kia tình cảnh quá tốt.

      Hứa Tần thị thấy kỳ quái, "Xem ra đương gia mỗi hộ đều đến, như vậy mới công đạo."

      Cốc Vũ căn bản biết nàng công đạo gì, cũng có tâm tư hỏi, vào rừng.

      Tuy những người này gấp, nhưng khi vào cánh rừng trĩu quả đều dè dặt cẩn trọng, sợ chạm vào rớt trái cây.

      đám người vây quanh, ở giữa là người bị bắt Lập Xuân, Lập Hạ cùng 2 tên tiểu tử khác, người người thần sắc kích động, Lập Hạ đậy nước mắt, mà cây đào bên người bọn họ bên cạnh bờ sông, cây quả đào rất ít, quả nằm rải rác đất, cũng biết bọn họ hái thế nào, còn có cành bị bẻ gẫy ném xuống đất, mảnh hỗn độn, ở đây vật tư thiếu thốn, đạp hư như vậy thể nào nổi, khó trách có động tĩnh lớn như thế.

      Trần Vĩnh Ngọc làm lí trưởng, lúc này mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm này bốn tiểu tử gây chuyện, rất nhiều nam nhân vây quanh, xem ra chính là các đương gia, chờ lão nhân râu tóc đều trắng đến, là có thể bắt đầu câu hỏi.

      hán tử gầy gò chuyện, "Hôm nay đến phiên ta tuần tra rừng đào, buổi sáng ta ăn cháo xong liền dạo qua vòng, cũng có chuyện gì, trong nhà ta heo mẹ cũng sắp sinh, nghĩ ..."

      Người chung quanh cười ồ lên, “Heo trong nhà ngươi và tiểu tử này có quan hệ gì?"

      "Cha của Thụ Nhi tính tình dong dài, vào điểm chính."

      khí có chút quái dị, Lập Hạ cũng nở nụ cười, bị Lập Xuân trừng mắt, liền bưng kín miệng.

      Cha của Thụ Nhi trước mặt mọi người đánh mất mặt mũi, cam lòng, đỏ mặt rống lên câu, "Thế nào, ta là từ đầu bắt đầu sao?"

      Trần Vĩnh Ngọc đạo: "Để cha Thụ Nhi , các ngươi đều đừng chuyện."

      Thanh của lớn, lại rất có lực uy hiếp, mọi người yên tĩnh, bắt đầu nghe cha Thụ Nhi .

      Cha Thụ Nhi như quên mình gì, đành phải lặp lại từ đầu , "Đến phiên ta xem, ta trở về nhìn heo mẹ, nhưng có sinh..." Có Trần Vĩnh Ngọc ở đó, tuy mọi người cảm thấy buồn cười, lại dám cái gì, đều cười trộm để tiếp, "Heo còn có sinh, ta nghĩ trời nóng như vậy cũng cần nhiều cỏ như vậy, nhưng là ấp này cần, xem ra đủ, nên muốn ôm chút cỏ, nào biết cỏ nhà của ta năm trước biết bị nhà ai quấy rối đốt sạch, nên định mượn, lại xong nên lúc qua cánh rừng này, thấy buồn phát ngán, vốn cũng ngờ..."

      đến chỗ mấu chốt, cha Thụ Nhi bắt đầu ho khan dữ dội, đến mức mặt đỏ bừng, muốn lại nên lời, người đều sốt ruột. Cốc Vũ đứng trong đám người buồn cười, cha Thụ Nhi có bản , có năng lực kể lể như vậy.

      Cha Thụ Nhi rốt cục phun ra cục đàm, khí thuận tiếp, "Ta nghe thấy tiếng động, còn tưởng rằng có người nào lại đây chơi ầm ĩ, nên để ý, nào ngờ vừa muốn qua, cái quả đào liền nện vào ót của ta, quả đào này đều có chín, sao lại để phá hư như vậy, ông Trời thấy được đánh chết, ta quýnh lên, chạy nhanh lại, là bọn họ bốn người đều tránh ở cây, hái quả đào chơi chọi lẫn nhau, là nghiệp chướng. Mấy tiểu tử này gặp ta đến còn muốn chạy đâu, may mắn Nhị bá của Trụ Tử qua nơi này, còn có cha Hỉ Nhi, bọn họ có thế mới thành theo dám làm gì, ta mới kêu cha Hỉ Nhi gọi lí chính."

      Cha Thụ Nhi xong, Trần Vĩnh Ngọc hỏi Lập Xuân, Lập Hạ vài người, bọn họ đều có chút hoảng hốt, nhưng cũng đều gật đầu thừa nhận là như thế.

      Chính vào lúc này, từ bên ngoài truyền đến tiếng tiếng khóc chói tai, "Con của ta a”

      Người ở đây ào ào quay đầu, thấy người đen đúa tròn trịa như quả địa cầu đên tiến vào, nhận ra đó là Trương thị, cho nàng vào, Trương thị vào còn có chút ràng tình huống, "Ôi uy, là ai oan uổng con của ta trộm này nọ a, có lương tâm."

      Cha Thụ Nhi căm tức, "Ta tận mắt thấy chẳng lẽ còn oan uổng vài tiểu tử này, ngươi nhìn , ngươi nhìn còn phải bị bọn họ ném"

      Trương thị vỗ đùi, "Ai u uy, ngươi xem ngươi cả đám người lớn lại chuyện như vậy, khi dễ đương gia chúng ta có mặt nơi này."

      phụ nhân to thô đen, với người đàn ông gầy teo như vậy, cha Thụ Nhi chỉ 2 câu liền bại trận. Cha Hỉ Nhi cùng Nhị bá của Trụ Tử ở bên cũng mắng Trương thị trắng đen.

      Lí Đắc Tuyền thấy người chung quanh bắt đầu lộ ra sắc mặt chế nhạo, kêu lên: "Đại tẩu, kêu cả nhà đến đây gấp, để xem coi giải quyết thế nào, nào có như ngươi làm ầm ĩ như vậy.”

      Trương thị đem Lí Đắc Tuyền để vào mắt, "Ai u uy, ta chỉ biết ngươi nhìn được chúng ta tốt"

      Còn chưa xong, phía sau liền truyền đến tiếng quát bảo ngưng lại, "Câm miệng cho ta." lão nhân gầy ốm xen vào đám người, là Lí lão đầu.

      tức giận đến râu tóc phát run, mình sinh hoạt tại Đào trang vài thập niên, cùng người hòa khí, đâu có nghĩ đến già thế này nhưng còn phải đứng ra giải quyết chuyện tệ đến bực này, mặt mũi là mặt mũi, tình cần phải xử lý .

      Ở phía sau , Lí Hà thị cùng Lí Hải cũng theo, nhưng thấy Lão Tứ cùng vợ Lão Tứ, Lí Hà thị thấy Trương thị như vậy có chút hận, ở nhà đùa giỡn còn chưa tính, còn huyên náo lơn chuyện, mặt mũi Lí gia đều bị nàng làm cho mất hết, vì thế : "Các vị hương thân cũng đều ở đây, là chúng ta dạy dỗ tốt tôn tử, muốn phạt thế nào chúng ta đều chịu, về sau tất nhiên nghiêm khắc dạy dỗ bọn ..."

      Lão Lí đầu để Lí Hà thị dứt lời, mặt đỏ lên giận dữ quát tiếng, “ là dạy dỗ tôn tử tốt!"

      Lí Hà thị xấu hổ, Lập Xuân, Lập Hạ, Lập Thu, ngày thường trong nhà chỉ có ba đứa , hơn nữa nhà lão Nhị còn có con, lão Tam bên kia mặc dù có nhưng cũng là quanh năm suốt tháng trở lại lần, nên đều nuông chìu, ngờ thế nhưng chọc ra tai họa, chỉ là nàng ngờ lão nhân ở trước mặt nhiều người như vậy cho nàng đường sống, nhất thời cũng có chút hận.

      Trần Vĩnh Ngọc , "Lí đại gia ngài đừng ầm ĩ, đứa lấy hai quả ăn cũng tính gì, mọi người đều biết đến chúng ta trông coi rừng đào, chính là quy củ đời đời bao nhiêu năm truyền xuống. Rừng đào này kết trái, nửa chia cho các nhà, nửa bán, nếu nhà ai có việc trích ra trợ cấp. Tuy có người tuần tra rừng đào, cũng chưa từng xảy ra tình gì, chỉ là lần này các ngươi cũng thấy được, đất phần lớn quả đào còn xanh, đạp hư như vậy phải là chuyện nông dân chúng ta nên làm, lại nếu mời mọi người đến, chỉ sợ chuyện như vậy tiếp tục xảy ra."

      Ngữ khí cỏ vẻ như muốn giết gà dọa khỉ, Lí lão đầu trương nét mặt già nua tìm cách hoà giải, thể trầm mặc, còn phải xử lý chuyện này.

      tình ai cũng đều ràng, mọi người thảo luận phải xử lý như thế nào, người ra kế sách, rồi lại thương nghị.

      Đương gia các hộ phát huy công dụng, Cốc Vũ nghe thanh cãi nhau có chút cảm khái, trong thôn này họ Trần chiếm đa số, nếu như lời Hứa Tần thị như vậy tất cả đương gia đến mới công đạo, nếu dòng họ từ ngoài đến có tình, như vậy thảo luận cùng định đoạt có thể cam đoan công bằng sao, nhưng thôn trang cũng có quy củ, trong lòng yên tâm ít, nhưng suy nghĩ sâu hơn chút, vạn nhất là ích lợi xung đột sao, lý còn đứng được sao? Cốc Vũ có chút hồ đồ.

      Mà đám người kia dĩ nhiên là loại người nào cũng có, "Nhiều quả đào bị đạp hư thành như vậy, phải trộm phạt mười sao, như vậy 6 cây, ít nhất cũng có mấy trăm cân, phạt mấy ngàn cân."

      "Ai u, muốn ta , vẫn là để nhà chia quả đào, cũng đỡ phải nhà chúng ta ra sức lao động."

      "Ngươi yên tâm để trộm chia này nọ sao?"

      Ồn ào huyên náo, xem ra trong khoảng thời gian ngắn thể kết luận được.
      honglakTôm Thỏ thích bài này.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 63: Trương thị đứng dậy

      Mọi người nghị luận ào ào, đưa ra mấy biện pháp trừng phạt.

      ít người đòi phạt tiền, tuỳ theo lượng quả đào của 6 cây đào định giá, lại bàn tán phen. Trần Vĩnh Ngọc trong lòng tính qua, cây đào có quả ít nhất có hai trăm cân, tính đại khái đền chính là bốn trăm cân, nếu cân quả đào tính 5 văn đến 8 văn, có 2 lượng bạc là được, này sợ là có chút nhiều, liền cùng vài vị lão nhân thương nghị chút, "Sợ là có chút nhiều lắm, nếu hộ bỏ ra 2 lượng bạc, các ngươi ai dám trong nhà mình có, chúng ta cũng chỉ là tính toán lập quy củ cho mọi nhà, cũng muốn chèn ép mọi người."

      Nghe như vậy, người vừa rồi phạt bạc im lặng.

      Mặt khác đa số đồng ý khấu trừ, bốn đứa trẻ gây chuyện, nếu quả đào cây tính bốn trăm cân, mà có bốn người, người xem như trăm cân, đợi lúc chia quả đào, trừ vào phần chia của 4 hộ, nếu khấu trừ đủ, mới tính thành bạc giao cho thôn trang.

      Đề nghị thứ hai được đại bộ phận tán thành, bởi vậy, người trong nhà ăn được quả đào năm, mặc dù phải bù thêm tiền, cũng nhiều lắm, khả năng có dư đào để ăn.

      Đáng tiếc nhà Lí lão đầu có tới hai tôn tử gây chuyện, mà lúc chia quả đào là ấn theo hộ tính toán, công nhân phụ giúp, chờ bán quả đào xong trả người mười văn tiền công ngày, thừa lại tiền, dùng để bảo dưỡng cánh rừng, hoặc là lúc mỗi nhà mỗi hộ có việc hiếu hỉ trợ cấp. Nhiều năm như vậy, ai cũng có cảm thấy thích hợp, dù có nhà cần cưới nàng dâu, hộ nhà kia cần chăm sóc người già người thân trước lúc lâm chung, đều thấy là bình thường. Lúc có đại , nếu được giúp, coi như là chuyện tốt . Bởi vậy, Đào trang lúc cưới hỏi, tang ma cũng đến mức quá mức khó coi, người bên ngoài đến xem cũng tốt.

      Lí lão đầu suy nghĩ, hai tôn tử phải đền hai trăm cân. Trong nhà bảo cần bổ sung tiền, cũng nhận, những người thảo luận xong, nghĩ cũng là công đạo, "Được rồi, các ngươi cũng biết sai lầm rồi, năm nay cần ăn quả đào."

      Lại có người như vậy là thiên vị, "Lí chính cùng Lí gia lão Tam thân thiết, việc này . Bảo cho ăn lần tới lại đến quấy rối, nhiều lắm chỉ là được ăn đào, vạn nhất lần tới còn là có người đến đạp hư, lại là cho ăn vài quả đào, này sao được."

      vừa xong, lại có người hưởng ứng.

      Trương thị thấy việc vốn cũng dàn xếp ổn thoả, lại bị lôi ra, nổi giận mắng: "Ôi uy, ngươi có lương tâm, này còn gọi xử sao, chúng ta cùng lão Tam sớm lui tới, ngươi như vậy..."

      Lí lão đầu thấy Trương thị bắt đầu rối rắm, chuyện trong nhà cũng ra, nổi giận, "Hải, mang vợ ngươi về!"

      Lí Hải liền lại kéo Trương thị, cuối cùng cũng trở về, nhưng Trương thị lại nữa, vẻ mặt giận dữ.

      Trần Vĩnh Ngọc thấy có người phản đối, ra mặt: "Như vậy theo ý của các ngươi, còn muốn kết quả như thế nào?"

      Người chuyện cũng biết gì, liền than thở: "Dù sao theo nhà này chịu khổ, đứa trẻ kia dường như cũng biết là có việc!"

      Chung quanh có người phụ họa, ý tứ chính là tỷ như Lí gia, Lập Hạ, Lập Xuân gây , còn phải người nhà thay bọn họ thu thập, bọn họ chưa được giáo huấn đến nơi đến chốn.

      Nhưng có thể làm thế nào đây? Hai đứa mười , mười hai tuổi, tóm lại thể đem bọn họ trừng phạt.

      Cốc Vũ nghĩ đến vấn đề này, ở đại trẻ dưới tuổi vị thành niên phạm tội còn có người giám hộ đâu, ai kêu ngươi nuôi mà dạy, phải chịu thôi. Bất quá có người đưa ra vấn đề này, phải giải quyết. Cốc Vũ nghĩ đến chủ ý, bất quá nàng tiện ra, dù sao cũng là đường ca ( họ) của mình phạm tội, nếu mình ra chủ ý, giống như mình vui sướng khi người gặp họa, đành phải để ở trong lòng.

      Có người bắt đầu : "Hái quả đào cũng phải là chuyện quá sức, lâu nữa quả đào chín, để bốn đứa trẻ này đến hái vài ngày, bọn họ phải là giỏi trèo cây sao, dĩ nhiên lúc đưa quả đào để cho bọn họ theo đưa, bồi lễ cho mỗi nhà mỗi hộ, cứ như vậy, đều quê nhà hương thân."

      ai có ý kiến.

      "Tạo cơ hội cho bọn họ lúc hái quả đào và đưa quả đào ăn! Đồ trộm cắp tham ăn." Tiếng mượt mà này, là đường vừa rồi Cốc Vũ nhìn thấy, chính là vị phụ nhân kia tay cầm khăn lau, tay nắm đứa bé vọng lại, dẫn tới trận cười vang, nhưng cũng có ít người gật đầu.

      Trương thị thấy mình chiếm được lợi, nghĩ dù sao mình cũng chưa ra riêng, dù ra bao nhiêu bạc vẫn là cả nhà chịu, lại cảm thấy này nếu chi ra, mình được chia cũng ít , nên có chút đau lòng, liền ra chủ ý nghĩ hướng phụ nhân thân mật mượn, nhìn xem có thể trừ khấu hai trăm cân quả đào , hỏi vài người, ai đồng ý, "Mẹ của Lập Xuân, trẻ con ăn nhiều, năm mỗi nhà đều có đồ, hạn chế đứa ." Trương thị lại hỏi Quỳnh thím, Quỳnh thím càng càng thêm ràng tuyệt tình, "Nhà các ngươi Lập Xuân, Lập Hạ hiểu chuyện gây , sao lại muốn liên lụy đến nhà chúng ta, lão Tam nhà các ngươi cũng có!"

      câu nhưng nhắc nhở Trương thị, nàng cũng cùng Lí Đắc Tuyền thương lượng, : "Cả nhà xem như vậy có được hay , chúng ta hai đứa phải đền hai trăm cân, chúng ta ý kiến, chỉ là lão Tam chúng ta ra riêng, coi như là hộ, hai hộ chúng ta được chia đào, tính xem có thể khấu trừ được bao nhiêu."

      đúng là mặt dày! Cốc Vũ cũng chờ Lí Đắc Tuyền chuyện, ỷ vào chính mình là tiểu hài tử, dùng giọng trẻ con trong trẻo hỏi: "Đại bá mẫu, vì sao các ca ca gây chuyện, quả đào nhà chúng ta bị cắt? Ta còn chưa ăn qua quả đào ở thôn trang đâu."

      như vậy, mọi người đều cảm thấy đúng, người vừa rồi bị Trương thị chống đối có chút vui sướng khi người gặp họa, "Chậc chậc, người muốn mặt cây muốn da, chưa thấy qua người như vậy, là ai vừa mới cùng Tuyền bên kia có liên quan, còn giúp nhà người ta làm chủ !"

      Trương thị thô cười hai tiếng, xem thường phản biện, "Chuyện nhà chúng ta, nơi nào đến phiên người ngoài xen mồm. Lão Tam, ngươi ? Đây chính là cháu của ngươi!"

      Mọi người đều khó chịu, cũng gì thêm, bỗng chốc đều nhìn về phía Lí Đắc Tuyền, Lí Đắc Tuyền trầm mặc .

      Trong lòng gợn sóng ngừng, nghĩ mình đường trở về nhà, lại bị ăn khổ, Trương thị lúc trước xu lợi như thế nào, nhưng lại là cốt nhục chí thân, thấy mọi người nhìn , Lí Đắc Tuyền có chút hoảng hốt.

      Cốc Vũ có chút thích ứng, người như vậy, dựa vào cái gì phải để ý bọn họ. Lại , nàng thậm chí có thể đoán được, dù nhà mình thực giúp bọn qua ải này, chỉ sợ cũng có được lời hay gì, như vậy, tội gì đâu?

      Nàng thấy Lí Đắc Tuyền chuyện, trong lòng biết khó xử, định giúp chuyện, đồng ý thỉnh cầu bên kia, cầu người cũng nên có bộ dáng cầu xin, nơi nào có thể như vậy .

      Nào ngờ, Lí Đắc Tuyền lại sờ Cốc Vũ đầu, nhìn gầy yếu thân mình của Cốc Vũ, kiên định lắc đầu : " được!"

      Trương thị lập tức liền giận, "Ôi uy, ngươi bạch nhãn lang, nhà các ngươi cái gì do chúng ta chi ra..."

      Chuyện này có rất nhiều người mặc kệ, có người bắt đầu kể lể bọn họ, "Các ngươi ở nửa nhà ngói vẫn là của Tuyền bỏ ra, biết ai là bạch nhãn lang."

      "Mệt ngươi ra miệng, nhà Tuyền bên kia mảnh ngói cũng có, cái gì là của nhà ngươi lấy ra."

      "Ta thấy, cả nhà Tuyền ở riêng ngay chỗ đặt chân cũng có, mẹ Cốc Vũ bụng lớn, mang theo cái nổi lủng, coi như là ngươi bỏ ra? Người ngoài nhìn đều thấy bất mãn."

      "Đúng vậy, vừa mới chúng ta làm chủ được, nhà phân, chuyện của gia đình mình còn thể làm chủ."

      Lí lão đầu nhìn thoáng qua Lí Đắc Tuyền, gật gật đầu, tựa hồ vui, "Cho dù Tuyền đồng ý, ta cũng thể nhận, ta cũng sợ đánh mất mặt mũi già nua này, lúc Tuyền ở riêng, là cái gì cũng có, nguyên còn tưởng có tay nghề lại từ trong thành trở về, sao lại có chút vốn liếng, kết quả thế nào, ta vụng trộm qua hai lần, có mặt mũi vào, cũng do ta xử lý việc công bằng, cưng chìu mấy đứa bên này, mới biến thành như vậy."

      xong Lí lão đầu có chút nghẹn ngào, nhưng vẫn kiên định : "Ta cũng thiên vị ai, già còn làm cho mình khó chịu, nhà bên đây chưa phân ra, tiền bồi thường đào do trong nhà ra, thu sau Linh Nga xuất giá xong là ở riêng, các ngươi lo phần các ngươi."

      Lời này mang chút thê lương, Cốc Vũ lần đầu tiên đối với người bên kia có cảm giác đau lòng, ngẫm lại Lí lão đầu lúc trước nuôi bốn người con trai, tuyệt đối nghĩ đến kết quả trở thành như vậy.

      nhắc đến Linh Nga thôi, vừa đến Trương thị lại có chủ ý, "Ôi uy, lão Tam ngươi giúp đỡ chúng ta còn chưa tính..."

      Lí Đắc Tuyền trong lòng rối rắm vừa rồi, cắn răng kiên quyết, kết quả đổi lấy là đối đãi như vậy. Trong lòng còn có chút an ủi là, ít nhất cần ủy khuất đứa của mình, vì thế bị Trương thị chỉ trích như vậy, lập tức đáp trả đúng lý hợp tình, "Tẩu lớn như vậy, lúc chúng ta ở riêng ngươi có giúp đỡ chúng ta hay , đừng đến chuyện đó, lúc chúng ta về nhà, ở tại phòng củi, chăn có, lúc đó ngươi có giúp chúng ta , ở riêng chúng ta cái gì cũng có, Cốc Vũ bọn họ... Bọn họ bị đói, thời điểm đó ngươi có giúp chúng ta , lúc chia ruộng sao, vậy bây giờ, ngươi cảm thấy chúng ta nên giúp đỡ ngươi sao?"

      Trương thị á khẩu trả lời được, người chung quanh chỉ trỏ, đến giờ phút này Trương thị như cũ biết là mình có cái gì đúng, chính là ngại mọi người, mới gì.

      Tuy gì thêm, Trương thị lại tâm tư khác, "Lí chính, phải cưới gả, tang ma trừ bỏ cho bạc, cũng phân cho hai trăm cân quả đào sao, có phải phải phần của Linh Nga kia tính là nhà chúng ta ?"

      Trần Vĩnh Ngọc vui khi Trương thị như thế, khó xử nhìn Lí lão đầu.

      Lí lão đầu vung bàn tay to lên, "Linh Nga tuy rằng chưa gả , nhưng là thể đánh chú ý lên nàng, hai bảo bối của ngươi làm việc tốt gì, sao lại thích cãi cọ như vậy! Còn lo lắng đủ mặt để quăng sao?"

      Trần Vĩnh Ngọc trong lòng có tính toán, : "Nếu Lí đại gia những lời này tại đây, chúng ta biết, trà lễ đều đưa qua, ngày cũng định rồi, chờ lúc hái quả đào, ta gọi Giang hoặc là Tuyền dẫn đường, tất nhiên là gọi người đưa bên kia hai khuông, ngươi có ý kiến gì ?"

      Câu cuối cùng là hỏi Trương thị, Trương thị lúc này mệt mỏi trách cứ Lí Hải là người có tâm phúc, ngờ nhiều năm như vậy đem người đàn ông của mình biến thành như vậy.


      Bản convert có chương 64. Mình làm chương 65 thấy vẫn tiếp nối với chương 63, nên đến nỗi ấm ức khi bị mất chương. Các bạn đọc truyện vui vẻ cuối tuần ...

      Chương 65: Ở riêng, thế phải ở làm sao


      Lí Đắc Tuyền đem lời nên , hết, cũng muốn ở lại, nên về nhà. Hứa Tần thị mang theo Cốc Vũ tự nhiên cũng theo.

      Hứa Tần thị biết tính tình Lí Đắc Tuyền, an ủi : "Tuyền, ngươi cần phải ngượng ngùng, ngươi xem cha ngươi cũng mở miệng, ngươi cần vì chuyện đó mà ưu phiền, hai tiểu tử bên kia làm sai chuyện nếu trừng phạt, ngày sau sao có thể đương gia, ngươi như vậy thủy chung cũng là vì tôt cho bọn họ."

      Cốc Vũ cũng chịu nổi, lời của Lí lão đầu vừa rồi làm nàng thấy chua xót, nàng nhớ lại lúc trước có người đưa tới gạo thô, An Cẩm Hiên còn tưởng rằng đưa cho Nhị thúc công, dựa vào lời lúc nãy của Lí lão đầu, chừng là đưa, buông tay để Lí Hà thị đương gia, ngờ lại làm tới như vậy, vậy bên kia yên.

      Lí Đắc Tuyền vừa rồi tuy nhiều lắm, nhưng Cốc Vũ cũng cảm nhận được quyết tâm của , cũng do Trương thị quá phận, mọi việc đều có điểm mấu chốt, trước kia cha cùng nàng so đo, thế nhưng nàng được tấc lại muốn tiến thước, dù sao việc này cũng tốt, ở trước mặt mọi người cha vượt qua bước này, tin tưởng ngày sau cũng giống như trước kia.

      Suy nghĩ như thế, Cốc Vũ , "Cha, mỗ mỗ đúng, phải chúng ta đem đồ trong nhà mình cho bọn là chuyện tốt, bọn họ cứ dựa vào chúng ta, về sau nếu chúng ta bất lực, nhất định trách tội chúng ta, bọn họ còn tưởng rằng nhà chúng ta cất giấu bao nhiêu thứ tốt nữa, bằng chúng ta lo cho mình trước, ngày sau có năng lực giúp đỡ bọn , bằng bên kia biết tự lực cánh sinh, nhà chúng ta cũng suy sụp, cha ngài nghĩ như vậy có đúng hay ."

      Lí Đắc Tuyền cười khổ, "Cốc Vũ, nếu cha sớm nghĩ như vậy, sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Ngươi yên tâm, cha ngày sau..."

      Lí Đắc Tuyền trải qua việc này có suy nghĩ khác hơn, bên kia Lí lão đầu mang theo tôn tử gây chuyện trở nhà băt bọn họ quỳ ở nhà chính, ai xin cũng được.

      Trương thị chiếm được tiện nghi, thấy Lập Xuân, Lập Hạ quỳ trong phòng, trong lòng vừa vội vừa tức lại đau lòng, nhìn Lí Hải : "Cha cũng là, phải chỉ hái vài quả đào sao, phạt cũng phạt qua, bây giờ cũng có người ngoài, còn dọa đứa làm gì?"

      Lúc Lí Hải vào rừng quen nhìn bộ dáng này của Trương thị, ở nhà hung dữ chút cũng thôi, nào ngờ còn ra ngoài làm mất mặt , nghĩ tới liền tức giận, "Còn do ngươi dạy dỗ, bằng nơi nào trộm này nọ, rừng đào bao nhiêu năm nay xảy ra chuyện như vậy, mặt mũi đều quăng xuống sông hết rồi, còn sợ bị ghét bỏ đủ, nếu làm cho bọn họ nhớ kỹ, về sau biết gây ra chuyện lớn gì nữa, ngươi còn dám thay cho bọn họ, muốn để ta , nên bỏ đói bọn họ hai ngày "

      Trương thị trong lòng có khí, mắng Lí Hải câu, "Sớm biết như vậy... tính toán nhiều như vậy làm gì, bằng sớm chút ở riêng”

      xong lời này Trương thị ra đến cửa, nào ngờ bị Trần thị nghe được, gấp gáp : "Đại tẩu, ngươi cũng cảm thấy ở riêng tốt sao?"

      Trương thị thấy bộ dáng của nàng, "Cũng do ta định đoạt”

      Trần thị đến rừng đào vì muốn cùng Lí Đắc Hà thương lượng, bọn họ sau đó nghe Lập Xuân, Lập Hạ phải đền hai trăm cân quả đào, nếu đủ phải bù tiền, nàng suy tính nếu bồi thường như vậy trong nhà căn bản là có quả đào, chỉ có có, còn có khả năng bù tiền vào, bằng nhân cơ hội này ở riêng, Hải nhà, Giang nhà, nàng cùng Lí Đắc Hà nhà, đến lúc đó Lí Hà thị cùng Linh Nga tạm thời cũng là nhà, như vậy quả đào chia cho bọn , đến lúc đó cùng gom lại là đủ hai trăm cân, nhà sớm phân mình càng có lợi.

      Trần thị nghĩ cặn kẽ, kéo Trương thị đến góc, "Đại tẩu, muốn bàn với ngươi kiện."

      Trương thị vẻ mặt kiên nhẫn, thầm nghĩ trước đó chạy đâu, bây giờ chạy tới khoe mã, "Chuyện gì, ."

      Trần thị vẫn tươi cười, "Đại tẩu, chúng ta bàn chuyện phân gia."

      "Ngươi nhu thuận, có phải ngươi sợ cháu ngươi gây chuyện liên lụy đến ngươi?" Trương thị còn tức, chuyện hung hăng.

      Trần thị cũng có phát hỏa, tiếp tục mềm yếu cười, "Xem đại tẩu , ngươi ngẫm lại, chúng ta khẳng định chia được nhiều quả đào như vậy, thừa dịp phân gia, nhà biến thành bốn nhà, Nhị ca bên kia ta dám , ta cùng Hà thương lượng qua, phần của chúng ta cho Lập Xuân, Lập Hạ, còn có nương bỏ mặc, như vậy phải là đủ."

      Trương thị sắc mặt hoà hoãn, nắm tay Trần thị, " là làm khó cho ngươi vì chúng ta suy nghĩ, ta là giận đến hồ đồ, ngươi cũng đừng trách ta chuyện thẳng."

      Trần thị lắc đầu, "Chuyện phân gia phải nhờ đại tẩu theo cha mẹ , ta thích hợp, cha mẹ còn tưởng rằng ta vừa vào cửa an phận."

      Trương thị vội vàng gật đầu, " , dĩ nhiên để ta ."

      Trần thị cười vội vào phòng bếp, trong lòng thoải mái khoái trá, chủ ý này có nửa phần sơ hở, là vừa được ở riêng, hai là mình được chia ít đồ đạc, thứ ba nữa là để Trương thị thiếu mình phần ân tình, về sau thua thiệt.

      Nàng đem bụng tiểu nhân tính toán, đem chuyện phân gia giao cho Trương thị, mình ngồi chờ hưởng lợi, nào ngờ Trương thị vốn là người thô lỗ, lại biết uyển chuyển, xông thẳng vào phòng Lí Hà thị, "Nương, có ý kiến hay, ở riêng "

      Lí Hà thị ngồi ở mép giường hờn dỗi, nhà này do mình đương gia làm chủ, nhiều năm Lí lão đầu phủi tay, mình tốn bao tâm trí, ngay cả nửa nhà ngói cũng do mình dốc hết sức muốn xây, ngược lại rơi vào kết cục như thế, con lớn rời khỏi nương , thế nhưng lão nhân gia ở trước mặt nhiều người như vậy cho mình mặt mũi, càng nghĩ càng giận, thầm trong nhà này già trẻ lớn bé nhìn mình như thế nào.

      Lí Hà thị khổ sở, chợt nghe Trương thị lỗ mãng liều lĩnh tiến vào, câu, "Nương, ở riêng ."

      Lí Hà thị nổi giận, giương giọng mắng: "Tốt tốt, các ngươi muốn ở riêng lo cho cuộc sống của các ngươi, cần quên ai nuôi lớn các ngươi, ở riêng, ở riêng, chỉ có nửa năm các ngươi nhẫn nại xong, ước gì chúng ta ông bà già này chết có phải ?"

      Trương thị thấy Lí Hà thị như thế, vốn là nghe lời Trần thị đến , nghĩ đến gặp phản ứng như vậy, cũng tiện , "Nương ngài phát giận cái gì, ta cùng ngươi chuyện, vừa rồi ở bên ngoài..."

      Vừa bên ngoài, lại chạm vào vết thương của Lí Hà thị, "Ngươi còn có mặt mũi bên ngoài a, hai bảo bối của ngươi bị ngươi dạy thành cái dạng này ngươi còn có mặt mũi ."

      Lập Xuân, Lập Hạ còn quỳ gối ở nhà chính, Trương thị xem bọn , có chút chán nản, đánh vào mông bọn họ, "Đứng lên, mẫu thân ngươi còn chưa có chết đâu quỳ cái gì mà quỳ, đứng lên, đều đứng lên, ta cũng tin nhiều năm mệt chết mệt sống như vậy còn nuôi nổi hai người các ngươi, ngày thường ta mặc kệ thế nào, bây giờ còn lo gì nữa."

      Lại nháo lên, Lí Hà thị ngồi dưới đất khóc gào, Trần thị lại khuyên, Lí Đắc Hà sốt ruột biết làm thế nào mới tốt.

      Lí lão đầu vừa mới kéo đứa con lớn nhất ở dưới thân cây tâm , mới nửa liền nghe thấy trong nhà tranh cãi ầm ĩ, đành phải trở về, vừa thấy trong nhà loạn thành đoàn, Lí lão đầu tức giận đến râu tóc run lên.

      Lí Hải đỡ Lí Hà thị, bị hất ra. Lí lão đầu ném tẩu hút thuốc, "Đều rống cái gì”

      Đám người yên lặng, Lí lão đầu lại , "Hải, đem mẫu thân ngươi nâng dậy, động tí liền khóc gào, còn có Lập Xuân, Lập Hạ các ngươi, quỳ , có các ngươi là có náo nhiệt "

      Lập Xuân than thở câu, "Nương kêu cần quỳ." xong thấy Trương thị trừng , vẫn là thành quỳ xuống.

      Lí lão đầu : "Lão Tứ, ngươi , sao lại thế này?"

      Lí Đắc Hà : "Ta cũng biết, đại khái là cái gì ở riêng, cũng biết sao lại nháo lên."

      Trương thị : "Cha, ngươi Lập Xuân, Lập Hạ gây chuyện, chúng ta trong lòng cũng thoải mái, nhà này chừng còn phải bù tiền, ta sợ liên lụy các ngươi sao? nhà chúng ta phân thành bốn hộ, kỳ thực vốn là muốn ở riêng, chỉ là sớm nửa năm, thừa dịp quả đào còn chưa chia, phân gia xong, phải chúng ta có thể chia được 4 phần sao? Lúc bồi thường chừng còn có dư, như vậy có cái gì tốt, các ngươi a."

      Trương thị tự cho là đúng, chuyện đúng lý hợp tình, Lí Hà thị trề môi, "Được rồi được rồi, ta biết các ngươi cũng có ý nghĩ của chính mình, ta già còn dùng được, sao quản được các ngươi."

      Lí lão đầu đại khái cũng hiểu , dĩ nhiên là mưu đồ ở riêng, trong lòng có chủ ý, lại hỏi Lí Hải, "Lão đại, ngươi thấy thế nào?"

      Lí Hải cho tới bây giờ nghĩ qua vấn đề này, bị hỏi như vậy, nghĩ Lập Xuân, Lập Hạ gặp rắc rối như vậy, trong nhà chắc phải bù tiền, phân như vậy cũng tốt, "Cha, như vậy liên lụy các ngươi..."

      Trần thị cũng xen mồm : "Cha, phân gia, phần quả đào chia cho chúng ta đều cho Lập Xuân, Lập Hạ."

      Lí Hà thị lại : " tình lớn như vậy, vẫn là Giang quyết định, sao có thể phân là phân."

      Lí lão đầu khụ khụ hai tiếng, thấy Lí Đắc Hà chuyện, hơn phân nửa là nghe vợ, có chút thê lương, nửa đời người mình qua, chưa từng gặp chuyện biết, thế nhưng lại dạy dỗ ra con cháu như vậy.

      Thấy Lí lão đầu chuyện, mọi người đều cho rằng chấp nhận chuyện này, Lí Hải gọi Tam thúc, Ngũ thúc, lại nghe Lí lão đầu buồn bã : "Mệt các ngươi nghĩ ra."

      Chương 66: Kiếm tiền là chuyện quan trọng nhất

      Trộm quả đào phong ba có kết quả. là Lập Xuân, Lập Hạ nửa tháng dám ra ngoài, hai là Lí lão đầu vì thế mà giáo huấn người trong nhà, "Mệt các ngươi còn ghét bỏ nhà đủ loạn, lúc bồi thường quả đào là hộ, lúc chia quả đào biến thành bốn hộ, các ngươi cho rằng thể diện trong nhà trọng yếu, Lí lão đầu ta ở Đào trang nhiều năm như vậy, lúc hữu mọi người đều đến mời, vì sao? Còn phải vì ta làm việc công đạo, thẹn với lương tâm, các ngươi chỉ thấy trước mắt được chia nhiều quả đào hơn chút, về sau còn có nửa đời người, bị người trong thôn trang trạc cột sống, các ngươi qua được sao?" Lí lão đầu xong, cuối cùng vẫn có phân gia.

      Ba là Lí Đắc Tuyền nghĩ thông suốt, mọi người đều có cuộc sống của chính mình.

      Bốn là Trương thị ở thôn trang ồn ào, được biệt hiệu Ôi Uy đại nhân. Lúc người ta đến Trương thị sau lưng đều kêu là Ôi Uy, tiểu hài tử hiểu chuyện, giáp mặt cũng kêu, biến thành Lập Xuân, Lập Hạ vất vả mặt dày ra ngoài, kết quả bị kêu như vậy, trở về vài ngày sau dám xuất môn, lại cùng Trương thị hờn dỗi.

      Lí Đắc Tuyền an tâm làm bàn, tửu lâu có chỗ làm, Lí Đắc Tuyền liền làm ở nhà, vừa vặn còn có thể giúp trong nhà, coi như là nhất cử lưỡng tiện.

      Lí Đắc Giang ở trấn giúp đỡ Hứa Thế Cùng mở rộng cửa hàng, sợ là phải qua thời gian mới trở về nhà. Hứa thị cùng Hứa Tần thị ngày càng ít ở nhà, liền ngay cả Linh Nga cũng ở bên sân nhà Cốc Vũ bên này.

      Kinh Trập như cũ mỗi ngày đọc sách, lúc trở về là phụ nấu nước, gánh nước đổ đầy lu, ra vườn trồng rau, nếu thấy đất trồng rau ngay ngắn chỉnh tề thu thập thỏa đáng, chuyện làm trở về vẽ mẫu thêu, dù sao , vẽ mẫu thêu ít nhất còn có thể phụ giúp trong nhà, nhân tiện dạy Cốc Vũ nhận chữ.

      Cốc Vũ gần đây nhận được mặt chữ mau, chỉ là người sao chữ như vậy, có chút gấp gáp nóng vội, Kinh Trập nhiều ngày kêu nàng ngừng luyện tập viết chữ, hy vọng luyện tính tình của nàng. Nào ngờ nàng ngụy biện lưu loát, cái gì nữ hài tử nhận được chữ là được, cần viết đẹp như vậy, cũng phải là vẽ cái gì. Kinh Trập hết cách, nhìn nàng chớp mắt to làm nũng như vậy, Kinh Trập đành lòng bắt nàng làm chuyện nàng thích, tiếp tục nhận được chữ là được.

      Cốc Vũ ngày ấy nghe Lí Đắc Tuyền như vậy, trở về ngồi trong sân nửa ngày. Sau đó vào núi chặt cây để làm bàn, vì làm cho Hứa Thế Cùng dùng, cho nên hết sức tận tâm. Nàng muốn nghĩ biện pháp kiếm tiền, để Kinh Trập an tâm đến trường, mỗi ngày vẽ mẫu thêu, quá trình Hạ Xuyên trưởng thành đến mức chịu khổ nhiều như vậy...

      Lần này Lí Đắc Tuyền vào núi thấy có nhiều điều kỳ quái, mình chặt cây đều kéo về, muốn vào rừng chặt thêm ít cây dự phòng, nào ngờ đến chỗ cũ ngược lại có nhiều hơn mấy cây, số lượng nhiều lắm, thoạt nhìn rất hợp ý, Lí Đắc Tuyền cũng kéo về, nhưng trong lòng thắc mắc mãi. Chẳng lẽ là hoàn trả? Cây có dấu vết bị kéo đến, cũng để ý, cũng có ý nghĩ làm mà hưởng, chỉ là thắc mắc, mình tại chỗ quen thuộc kia, chém ngã mấy cây, lại đem cây hong khô về, về phần cây dư ra, chuyển nó qua bên, bước .

      Cốc Vũ nghĩ ra biện pháp gì có thể kiếm tiền nhanh, làm ruộng mình căn bản làm giỏi, tay nghề của cha, mẹ, tỷ tỷ, ca ca đều phát huy công dụng, cho dù như vậy, ngày cũng là miễn cưỡng có trở ngại mà thôi, căn bản là có đổi mới nhiều, ít nhất tại liền ngay cả phòng ở đều là của người khác, ăn mặc cũng chỉ là miễn cưỡng mà thôi.

      Nàng cam lòng, nhìn qua trong nhà hai khối ruộng nước khối pha, ruộng nước cấy mạ, nhưng ruộng pha cũng có lợi gì, mọc ra gì đó thưa thớt, đất rất gầy, muốn cải tạo đất còn biết phải mất bao nhiêu năm, Cốc Vũ ngẩng đầu nhìn trời, thở dài.

      Thái dương chói mắt, về nhà càng có cách nào nghĩ, quả đào cũng sắp chín, khí tràn ngập hơi thở thơm ngọt. Trải qua chuyện của Lập Xuân lần trước, người khác dám rừng đào quấy rối, ngẩng đầu thấy cúi đầu gặp hương thân, ai cũng dòm chừng người kia.

      Dưới gốc cây, Cốc Vũ cầm chuỗi lá cây, có chút mệt rã rời, hôm nay khí trời càng nóng, Cốc Vũ nhìn bộ quần áo rách nát người, trong lòng có chút vội vàng xao động, mình sắp mười tuổi, Kinh Trập sắp mười ba, Tiểu Mãn mười hai, Kinh Trập ca ca chung quy ruột, Hạ Xuyên mới có mấy tháng, là hy vọng của cha mẹ, thể để khổ mới tốt, nhưng bị mình liên lụy, trong nhà cũng chỉ có mình biết kiếm tiền, Cốc Vũ phiền chán đứng lên, oán hận bản thân , "Cốc Vũ ơi Cốc Vũ, ngươi cứ như vậy qua ngày sao, trong nhà ai cũng sủng ngươi, ngươi thế nào nhẫn tâm làm cho bọn họ khổ như vậy."

      Chỉ là, Cốc Vũ rất bất đắc dĩ, kiếp trước mình sống trong thế giới quá , cả ngày ngâm mình ở phòng bệnh chơi mô hình, rồi nghe ba mẹ chuyện của bọn họ, làm sao có thể phát huy tài năng, Cốc Vũ ý nghĩ có chút loạn.

      Nàng thở phào nhõm, nhìn lên bầu trời xanh thẳm lãng đãng mây trắng bay. cao trời xanh mây trắng dưới đất là rừng đào, bốn phía là đồng ruộng xanh biếc, ở thôn trang cả trai lẫn làm việc, Cốc Vũ thở dài, nếu có áp lực cuộc sống, mỗi ngày đứng ở đây hưởng thụ cuộc sống bình yên, quả là chuyện tốt, chỉ là thế gian luôn có nhiều "chỉ là" như vậy. Ngắm nhìn cảnh tượng xinh đẹp, biết người ngắm phong cảnh có nghĩ đến mái nhà tranh lâu ngày, lúc mưa phải dồn ép đầy người vào góc nhà chưa bị dột; có nghĩ đến lúc họ xoay người làm việc, mồ hôi từng giọt từng giọt rớt vào đất. Nguyện vọng lớn nhất của bọn họ chính là bình an ăn no mặc ấm, thế thôi... chỉ có như thế, chờ thêm mười năm hay hai mươi năm nữa, con cháu đời đời của họ, vẫn như cũ có cuộc sống giống như bọn họ, lo ăn lo mặc, mồ hôi tiếp tục xuống đất, sinh trai dưỡng , tuần hoàn ngừng. Nếu cùng bọn họ muốn có giấc mộng, muốn sống vì chính mình, bọn họ nhất định chê cười, cảm thấy đó là chuyện xa xôi hoặc là truyền thuyết.

      Bọn họ chỉ có thể có cuộc sống như vậy sao?

      Suy nghĩ của Cốc Vũ bay xa, lúc ngẩng đầu phát đường thôn người tới, giống như nông dân, người khác mặc kệ là xuống ruộng hay làm việc gì, xong việc về nhà đều vội vàng , như luôn có nhiều việc làm chưa xong chờ mình, mà người này thong thả chậm rì rì , khoan thai đường thôn tới, chờ đến gần Cốc Vũ mới nhìn , là An Cẩm Hiên.

      An Cẩm Hiên cũng thấy Cốc Vũ, nắm chặt đồ vai, sải bước tới, "Cốc Vũ, sao ngươi tới nơi này, ngươi xem, ta lần này tới mang cái gì?”

      An Cẩm Hiên xong, lấy từ lưng xuống con thỏ hoang hai con gà rừng, xong lau tay, từ trong lòng lấy ra hai trái dại, cười hì hì đưa cho Cốc Vũ, "Cốc Vũ ngươi xem, ta ăn qua, có độc."

      Mặt bẩn hề hề, còn có những vết cắt . Cốc Vũ nhìn tới hai trái dại, hồng hồng đen đen, có chút giống sơn tra, nàng giật mình, lấy cắn miếng, mắt trong veo, đưa quả cho An Cẩm Hiên, "Cẩm Hiên ca, ngươi cũng ăn”

      An Cẩm Hiên giật mình, lại lắc đầu, "Ta ăn no trong rừng rồi, ngươi ăn ."

      Cốc Vũ thấy trong nháy mắt luống cuống, lại thề thốt phủ nhận, vừa buồn cười cũng có chút cảm động, ép , ", ngươi ăn, ta ăn, người ăn vui vẻ gì."

      Nghe vậy, An Cẩm Hiên mới nhận lấy, hai người ắn vừa đến bờ sông đọn dẹp mấy con thú An Cẩm Hiên mang về. An Cẩm Hiên vừa ăn nhưng cũng chậm trễ việc trong tay, Cốc Vũ buồn cười nhìn bộ dáng của , giúp cầm, thỉnh thoảng đưa cắn miếng, coi An Cẩm Hiên lột da thỏ hoang, bộ dáng nghiêm cẩn, gọn gàng.

      Cốc Vũ thấy da giống như mình thường thấy, liền hỏi, "Cẩm Hiên ca, da cứ phơi như vậy là được?”

      " phải, phải đưa đến lão thợ giày thuộc, như vậy mới để lâu được, xong đưa đến cửa hàng da đổi tiền."

      Vừa nghe đổi tiền, tâm tư Cốc Vũ liền ngứa ngáy, câu ngay chính bản thân cũng cảm thấy bất khả tư nghị, "Cẩm Hiên ca, lần tới, ngươi dẫn ta vào núi ."

      An Cẩm Hiên còn tưởng rằng mình nghe , từ chối Cốc Vũ, còn dặn dò, "Cốc Vũ, vào núi cũng phải là đùa, ngọn núi rất nguy hiểm, ngươi thấy ca ca ngươi cha ngươi mang theo cha ngươi cũng chịu sao, về sau có ý nghĩ như vậy.”

      Cốc Vũ lơ đễnh, "Có chuyện gì chứ, ta nghĩ, ngọn núi có mộc nhĩ a nấm a, trái dại gì đó, chừng vận khí tốt còn có thể gặp con mồi..." Cốc Vũ thầm tưởng tượng, nàng thậm chí còn nghĩ chừng mình có thể tìm được trái dại đem về chế biến, lại đặt cạm bẫy, Cốc Vũ mơ tưởng, phẳng phất trước mắt như thấy con mồi sập bẫy, sau đó đem con mồi đổi thành tiền, tiền dùng để xây phòng ở...

      An Cẩm Hiên vội ngăn nàng, "Nào có chuyện tốt như vậy, ta cho ngươi biết a, vừa rồi lúc vào ta suýt chút gặp lợn rừng, may mắn chỉ là con lợn rừng , bị ta tránh thoát mới gặp chuyện may."

      Cốc Vũ cả kinh, chung quanh kiểm tra An Cẩm Hiên, "Cẩm Hiên ca, ta nhìn xem, ngươi bị thương " An Cẩm Hiên có tiền lệ, trước kia bị thương với người khác, nếu lần bị Cốc Vũ ép buộc còn định mình chịu đựng, may mắn Cốc Vũ tìm được thảo dược cho đắp vết thương, lần này nghe gặp lợn rừng, Cốc Vũ nóng vội, cánh tay, ống quần, sau thắt lưng đều buông tha, đến khi xác nhận An Cẩm Hiên có việc gì mới thở phào nhõm, "Cẩm Hiên ca, vào núi dĩ nhiên quan trọng, vãn phải chú ý an toàn."

      An Cẩm Hiên thấy bộ dáng sốt ruột của nàng có chút buồn cười, trong lòng lại cuộn sóng, cười lắc đầu.

      Hai người trở về. An Cẩm Hiên giống như vừa rồi, tựa hồ như có thói quen thân thiện với Hứa Tần thị, đem thịt thỏ cùng gà rừng giao cho nàng xong, về phòng mình.

      Hứa Tần thị lắc đầu, "Đứa tốt tốt, nhưng tính tình có chút kỳ quái."
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 67: Phương pháp hái quả đào

      Từ khi ý tưởng vào núi của Cốc Vũ ngày đó bị An Cẩm Hiên từ chối, nàng ngoài mặt gì, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định.

      Lúc Lí Đắc Tuyền vào rừng, Cốc Vũ hận thể theo, vẫn là dám, đành phải bóng gió hồi, đến khi Lí Đắc Tuyền bắt đầu nghi ngờ nàng mới im miệng.

      Cốc Vũ thấy Lí Đắc Tuyền làm vài thứ kia vất vả, mồ hôi giọt giọt ẩm chân đầu gỗ, nàng hái được vài quả đào trong sân Nhị thúc công, rửa sạch cho Lí Đắc Tuyền ăn, nhưng lại luyến tiếc hái nhiều, nghĩ lâu nữa là có thể chia đào, đào cây có thể để dành từ từ ăn.

      Chính vào lúc này, Trần Giang Sinh thò đầu vào cửa thăm dò, Cốc Vũ thấy cũng để ý . Trần Giang Sinh ngốc ngốc, ngày thường có chuyện gì hay chạy qua bên này, nhà có cây đào, dù cha là lí trưởng, cũng phải đợi đến thôn trang phân quả đào trong nhà mới có quả đào ăn.

      Trần Giang Sinh thấy lâu như vậy Cốc Vũ phát ra , có chút nhàm chán, sau tảng đá ho khan, Cốc Vũ làm như có phát , để mình trốn, Trần Giang Sinh cũng là người ngốc, nghẹn hơi chờ Cốc Vũ phát .

      Cốc Vũ thấy có chút đáng thương, tuy rằng vẫn là buổi sáng, nhưng trời vẫn nóng, Cốc Vũ nở nụ cười, "Ngốc tử, quả đào đều ăn sạch, còn mau vào."

      Trần Giang Sinh nghe thế mới cười hề hề gãi đầu lại, "Ta còn tưởng rằng ngươi phát ta đâu, Cốc Vũ ta với ngươi, chờ đến lúc hái quả đào ta mang ngươi chơi, nhiều người lắm."

      Cốc Vũ thấy lớn như vậy, trong nhà có chút của cải, cả ngày chơi, có chút khinh thường, "Hái quả đào có cái gì đẹp mắt, cũng phải chưa từng thấy qua, là tiểu thí hài”

      Trần Giang Sinh thấy Cốc Vũ để ý, có chút rầu rĩ vui, đột nhiên lại vỗ tay cười , "Ngươi biết, Cốc Vũ, năm nay nhưng giống nhau, cha ta , đầu năm nay trấn hộ cái gì thân thích viên ngoại trong thành, trong nhà muốn đãi thọ yến sáu mươi, vừa khéo muốn mua ít quả đào, thương nghị qua, cha ta cần vất vả giống trước kia, còn biết có bán được ra ngoài hay , thôn trang chúng ta chỉ để ý hái quả đào là được, tốt."

      Cốc Vũ nghe nhắc tới chuyện này, miệng ngừng ăn, Trần Giang Sinh vẫn tiếp tục lải nhải, " ngày nhưng là mười văn tiền, đến lúc đó có thể gọi cha ngươi hái quả đào, có thể kiếm tiền."

      Theo tính nết của Cốc Vũ, đầu tiên là vui vẻ, tiếp theo là hứng thú, Lí Đắc Tuyền phải làm cái bàn, việc này thể trì hoãn, vì mười văn tiền kia làm ngày, nhưng mình có thời gian, vì thế : "Giang nhi, ngươi ta hái vài ngày có được ?"

      Trần Giang Sinh lắc đầu, "Ngươi có thể hái bao nhiêu, sao được chứ, chỉ cần người lớn, chúng ta chỉ có thể xem, bất quá đến lúc đó ăn vài cái có người ."

      Nghe vậy Cốc Vũ muốn , "Vậy ngươi còn làm gì, dù sao nhà chúng ta có ai kiếm tiền."

      "Ngươi thế nào suốt ngày đều muốn kiếm tiền vậy?" Trần Giang Sinh .

      Cốc Vũ quyệt miệng, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt thành thép, "Ta ngươi là tiểu thí hài, chỉ biết chơi”

      Trần Giang Sinh vẻ mặt bị thương, "Ta còn lớn hơn ngươi chút đâu."

      Cốc Vũ thấy như vậy lvừa bực mình vừa buồn cười, đành phải cười tiếng, "Được rồi được rồi, ngươi ăn quả đào ."

      "Ai”

      Chờ đến buổi tối, Giang thị lại kêu Trần Giang Sinh về nhà ăn cơm, : "Tuyền, có thể chậm rãi thôn trang hái quả đào, năm nay có nhà giàu trong thành muốn quả đào của chúng ta, đến lúc đó có xe ngựa đưa trấn , chính là chờ được lâu lắm, khoảng dăm ba ngày, mỗi ngày chở ít , thứ này cũng trì hoãn được."

      Lí Đắc Tuyền có chút động tâm, nghe bán xong, đến lúc về phát tiền công, nhưng chuyện bên này cũng thể , : "Ta cũng muốn , nhưng làm bàn cho đệ đệ của Nhị tẩu, chờ sử dụng đây, có cách nào."

      tình cũng cứ như vậy, Giang thị lại thêm câu, "Nhiều người đều phải thợ khéo chủ nhà thả người, nếu là việc nhà vội, vậy phải làm sao bây giờ đây?"

      Cốc Vũ nghe xong vội hỏi, "Giang bá mẫu, kia người đủ phải làm sao bây giờ? Lúc này vội, bằng để ta cùng ca ca ta ."

      Giang thị lắc đầu, " tốt, chưa từng có tiền lệ như vậy, người trong thôn trang đều thừa dịp nhàn rỗi tìm việc làm, đâu biết lần này cần nhiều người như vậy, nếu triệu tập được nhiều như vậy, người lớn ngày tính mười văn tiền công, nhưng với các ngươi phải tính thế nào, trả ba văn hay năm văn, đều thích hợp, cha Giang sinh bây giờ còn lo buồn kia."

      xong, Giang thị kéo Trần Giang Sinh về ăn cơm, là cơm nước xong lại gọi người, được liền kêu người ngoài thôn.

      Cốc Vũ lắc đầu, "Người trong thôn nơi nơi nghĩ biện pháp kiếm tiền, tiền trong thôn trang của mình, chẳng lẽ còn để người khác kiếm?"

      Lí Đắc Tuyền : "Cũng có cách nào, ai biết đột nhiên cần nhiều người như vậy."

      Cốc Vũ cúi đầu suy nghĩ, lại nghĩ ra, nhưng nàng chịu buông tha dễ dàng như vậy, rốt cục vẫn bị nàng nghĩ ra chủ ý, vấn đề mấu chốt ở chỗ, vì sao nhất định là người lớn , vì sao nhất định dựa theo ngày mà tính, nếu dựa theo số lượng quả đào tính toán, như vậy, chẳng phải là rất công bằng, tỷ như người lớn ngày nếu có thể hái mười khuông, liền tính khuông văn, mình cũng có thể hái, càng nghĩ càng thấy có thể làm, khỏi cười ra tiếng.

      Kinh Trập thấy Cốc Vũ vui mừng, : "Cốc Vũ ngươi nghĩ cái gì vậy?"

      Cốc Vũ ý của mình ra , Kinh Trập rất tán thành, hai người lại cùng người trong nhà, ai cũng đều tốt.

      Cảm thấy có thể làm, Cốc Vũ cảm thấy mình có thể kiếm tiền, muốn tìm Trần Vĩnh Ngọc , như vậy coi như là giúp lúc cần thiết, giải quyết được nhân thủ, thôn trang ngoại trừ đàn ông, có rất nhiều phụ nữ và trẻ em.

      Kinh Trập nhìn bộ dáng Cốc Vũ, cười hề hề lôi kéo tay nàng, " thôi thôi, biết tính tình ngươi gấp."

      Rất nhanh đến sân Trần gia, thấy nhà Trần gia ở ăn cơm, Cốc Vũ nhất thời biết nên vào hay .

      Trần Vĩnh Ngọc thấy bọn họ, "Các ngươi còn chưa ăn cơm , cùng nhau vào."

      Kinh Trập khách khí chào hỏi, thấy Trần Vĩnh Ngọc tuy cười, nhưng vẫn hằn nét lo lắng.

      "Gần đến lúc hái quả đào rồi, người đủ, bằng ngày mai ta Liễu Bá Tử hỏi chút ai nguyện ý đến..."

      Cốc Vũ lại : "Trần bá bá, ta có chủ ý, cần kêu người thôn trang khác cũng có thể xong."

      Trần Vĩnh Ngọc lại , "Vậy ngươi tới nghe chút." Tuy là kêu Cốc Vũ , nhưng biểu cảm giống như đùa với nàng.

      Cốc Vũ lại hỏi trước, "Trần bá phụ, ngươi người lớn ngày có thể hái bao nhiêu khuông quả đào?"

      Trần Vĩnh Ngọc tính tính, " chính xác được, khoảng 7, 8 khuông . Cũng phải nhìn coi cây cao hay thấp, cây cao dễ dàng hái."

      Cốc Vũ trong lòng tính sẵn, cười , "Vậy được rồi, Trần bá phụ ngươi xem như vậy được , bằng chúng ta tính khuông quả đào văn tiền, như vậy ai nhàn hạ được, gọi là làm nhiều có nhiều, tính theo ngày, có người nhàn hạ, khuông văn tiền như vậy, thôn trang người già trẻ em a đều có thể hái, tỷ như ta cùng ca ca ta, chúng ta hai người nếu hái ba khuông quả đào, là có 3 văn tiền, đừng xem chúng ta , nhưng trèo cây linh hoạt hơn người lớn."

      Trần Vĩnh Ngọc càng ngày càng ngạc nhiên, chờ Cốc Vũ xong, lặng người gì, rồi đột nhiên vỗ tay ba cái, cười , "Biện pháp này kém, có thể làm, Cốc Vũ ngươi tiểu nha đầu này linh hoạt, cái gì cũng nghĩ ra, nhưng hái bao nhiêu khuông ai định đoạt đây?"

      Cốc Vũ cùng Kinh Trập cũng nghĩ tới chuyện này, lúc này Kinh Trập , "Trần bá phụ, đến lúc đó nếu ngươi cảm thấy được, ta có thể viết số giấy đỏ, canh giữ bên cạnh xe, chờ có người đến khiêng đến khuông quả đào, ta liền cho tờ giấy, đến lúc đó dựa vào số giấy đỏ đến chỗ ngươi lĩnh tiền, được ?"

      Trần Vĩnh Ngọc nhìn bọn chằm chằm, "Tuyền là có phúc, sinh ra huynh muội các ngươi thông minh như vậy, ta cứ như vậy mà làm"

      Cốc Vũ lại bổ sung câu, "Đến lúc đó quy định hái xong cây mới hái sang cây khác, mọi người cùng nhau hái cây, bằng có người chuyên môn hái cây nhiều trái, những cây ít trái ai chịu hái."

      Trần Vĩnh Ngọc vỗ tay cười to, "Tốt tốt, chúng ta liền thử hai ngày, cứ như vậy, thôn trang này muốn kiếm tiền là có thể kiếm tiền, đến lúc đó chúng ta chọn vài người giỏi, cùng nhau giao quả đào cho Ninh gia, bọn họ tự mình mang , chờ chúng ta Ninh gia lấy tiền, mọi nhà chỉ cầm giấy đỏ đến chúng ta lĩnh tiền."

      Cốc Vũ lại nghĩ đến lỗ hổng, "Bá bá, ta thấy còn sơ sót chỗ, vạn nhất người khác ca ca ta viết loạn giấy đỏ tới đòi tiền tốt lắm, bằng như vậy, ca ca ta viết giấy đỏ, đến lúc đó đều đưa cho ngươi, ngươi làm ký hiệu vào giấy đỏ, đến lúc đó dựa vào nét chữ của ca ca ta thêm vào ký hiệu của ngươi mới có thể lĩnh tiền."

      Trần Vĩnh Ngọc cười , "Mệt cho ngươi điều này cũng nghĩ đến, ta làm ký hiệu gì đây? Người khác thể nhái được."

      Cốc Vũ nữa, việc này cần bọn lo lắng, dù sao cũng phải để chút chuyện cho người lớn làm, Cốc Vũ có cảm giác thành tựu, cùng Kinh Trập nhìn nhau cười, Giang thị muốn cho bọn đồ, bị Cốc Vũ lấy cớ có quả đào cự tuyệt, họ thể tuỳ tiện lấy đồ cứu tế của nhà người khác. Giang thị kỳ quái cười nhìn Cốc Vũ.

      Cốc Vũ nghĩ nhiều, cười hề hề theo Kinh Trập về nhà, trong lòng mong chờ lúc hái quả đào kiếm tiền công.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :