1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Điền Viên Cốc Hương - Thẩm Duyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 86: Đuôi hồ ly

      Từ tối qua, Hứa Thế Cùng và Cốc Vũ, Triệu Thị mấy người thương lượng, đem tin tức thu được từ Chu ma ma cùng tin tức Hứa Thế Cùng nghe được từ Bát Phương Lâu đối ứng lại, tình ít đầu mối mơ hồ. Tuy Bát Phương Lâu, Lâm Giang Lâu, đều là cửa hàng có liên quan đến Lỗ gia, nhưng tranh đấu bên trong của người nhà giàu hiếm thấy, đặc biệt hôm qua Cốc Vũ và Triệu Thị dò hỏi Chu ma ma, tình trở nên càng thêm hợp lý.

      người là đích tôn thiếu phu nhân nhưng thể quản nên phục, ngứa mắt chi thứ hai nên làm ra chuyện thiêu than là bình thường. Chỉ đáng tiếc là Cốc Vũ bọn họ có cách nào hỏi thăm được mấy việc này, bằng nhìn tình huống cửa hang của nhị thiếu phu nhân sợ là hiểu ràng ngay.

      Thương nghị xong, Triệu Thị cũng nhờ Chu ma ma, cũng hết mọi chuyện, chỉ mang theo Cốc Vũ cầu kiến nhị thiếu phu nhân, là có biện pháp chuẩn bị thọ lễ cho lão tổ tông. Xét thấy trước kia Triệu Thị thường hiếu kính, mứt đào cũng là cái bình thường, phu nhân còn chiếm được ít lời hay, lần này nàng với nhị thiếu phu nhân còn kiếm được nhân tình, là giúp đỡ phân ưu làm việc, cho dù chuyện thành cũng liên luỵ nàng, nếu nàng việc rất khó làm, về sau ai cầu nàng nữa.

      Hứa Thế Cùng lần này đến, phải ưu đãi Bát Phương Lâu để Lí Đắc Hà cùng Trần Giang Sinh hai người tại kia ăn uống, xem tựa hồ còn chưa làm gì, vì thế tuy rằng sốt ruột, cũng phải nghĩ kế hoạch vẹn toàn.

      Cốc Vũ thay xiêm y, thân nhàng khoan khoái, Triệu Thị chuẩn bị rổ quả đào, may mắn bảo hộ tốt, lúc hái xuống còn xanh, nhìn có gì ổn, để thêm chữ thọ càng có ý nghĩa, vật như vậy, với tính tình lão thái thái như vậy, Cốc Vũ tin tưởng được xem trọng hơn phỉ thúy, vị lão nhân thích bách gia bị, vậy thích.

      Cốc Vũ hít sâu hơi, lần này gặp nhị thiếu phu nhân, theo lý thuyết coi như là giúp nàng điểm, nhưng người ta vừa lòng hay chuyện khác, mình muốn kiêm nhân tình cũng phải nhìn thời cơ, có thể quản gia của đại viện, nhất định là người đơn giản.

      Triệu Thị thay cái váy màu xanh lá cây nhạt, nhìn là thanh thoát, nàng thấy Cốc Vũ tại kia ngẩn người, qua đẩy, "Thế nào, bây giờ mới lo lắng? Chu ma ma nhị thiếu phu nhân là người biết đại thế, chúng ta qua chỉ cần đem chuyện ràng có việc gì."

      Chỉ là những lời này cũng đơn bạc, phỏng chừng Triệu Thị cũng thể thuyết phục chính mình, nhị thiếu phu nhân chỉ cần câu là chuyện bên ngoài nàng là phụ nữ có cách làm chủ, phải là phủi sạch sao? Chuyện Lâm Giang Lâu nên như thế nào mới được, miễn được người ta mình châm ngòi chẳng phải là biến khéo thành vụng.

      Xe ngựa đứng trước cửa hàng, Triệu Thị chỉnh lý lại xiêm y, định từ cửa lâu người có bộ râu cá trê từ từ đến, nhìn gầy cách kỳ quái, mặc dù cách lớp áo dài, tựa hồ có thể đếm được xương sườn. Mặt mày tròn xoay, đen thui, nhìn quái dị.

      Hứa Thế Cùng thay khuôn mặt tươi cười, đứng lên chắp tay nhường đường: " biết là Quách chưởng quầy tới, cũng nên phái người tiếng chúng ta tận tình địa chủ mới là."

      Cốc Vũ nghe hơi bị sặc, người này diện mạo kỳ quái, khó trách lúc trước Hứa Thế Cùng chưởng quầy có tướng chuột thích giao tiếp, Cốc Vũ còn cho là đúng, lúc này vừa thấy trong lòng thầm kêu khó trách.

      Trong nháy mắt tâm thần chuyển động, Quách chưởng quầy tướng chuột kia ngồi ở bàn uống trà, chân bắt chéo đánh giá khắp nơi, " sai, này sai."

      Triệu Thị ý bảo Cốc Vũ cần phải , chân Cốc Vũ lại như bị đóng đinh, trong lòng phiên giang đảo hải, chính mình vất vả mới móc nối được bên kia, còn biết có được việc hay , nào ngờ Quách chưởng quầy lại tới cửa, cứ việc xem gì, dù sao thoát xong can hệ, ít nhất cũng biết nhiều hơn chuyện cũng sai.

      Hứa Thế Cùng mở tửu lâu được mấy năm, quen khách sáo, cho nên ra cũng ra vẻ.

      Cùng Quách chưởng quầy đánh thái cực.

      Rốt cục Quách chưởng quầy chịu nổi, "Ta lần này đến cũng có ý gì khác, nghe người các ngươi bị Bát Phương Lâu bắt giữ?"

      Sắc mặt Hứa Thế Cùng cứng đờ, tiếp ha ha cười : " thể nào, năm rồi cũng khách khí như vậy, chẳng qua chúng ta có nơi , thuận tiện tại kia tâm mà thôi, cũng biết ai bậy như vậy, Quách chưởng quầy nghe được từ đâu."

      Người nọ thể phủ định cười, "Được rồi, trong lòng chúng ta đều biết, ta tự nhiên có biện pháp của ta, chẳng qua các ngươi biết, Bát Phương Lâu là người nhẫn tâm, ra ngoài tùy tiện hỏi thăm biết, chỉ là các ngươi từ thôn trang đến, sợ là rất nhiều quy củ đều hiểu, làm chút mua bán đến cùng quá khó khăn, ta các ngươi xem có có lý ."

      vào đề chính, Hứa Thế Cùng như cũ nhìn ra biểu cảm, "Cứ đừng ngại."

      "Bát Phương Lâu đòi các ngươi nhiều bạc như vậy, thẳng ra các ngươi về sau nếu buôn bán ở Vân Châu thành chỉ có chịu thiệt thôi, lại mứt đào của các ngươi coi như thể bán, tại bán ai dám mua, chỉ sợ cửa hàng... Khụ khụ, ta nơi này có khoản bạc, đến lúc đó các ngươi cứ việc chuộc người ra, về sau sống yên ổn qua ngày ."

      xong vẻ mặt chân thành nhìn Hứa Thế Cùng bọn họ.

      Vài ngày qua Hứa Thế Cùng có chút hiểu , huống chi chính cũng ăn qua phiền phức, lúc này thoáng ngớ ra vài giây, định há mồm từ chối. Kiểu này xem ra là mưa đúng lúc, kỳ thực cùng với người nhân lúc cháy nhà hôi của kém là bao. Bạc lấy ra nhất định là có cầu hợp lý.

      Nào ngờ Đại Lâm luôn ở bên cạnh chuyện, lúc này lại bật ra câu, "Bên kia đòi chúng ta hai ngàn lượng!"

      ràng là hủy bậc thang của Hứa Thế Cùng, Quách chưởng quầy càng đắc ý, hết thảy đều trong dự đoán của , chuyện tốt đưa đến cửa, đến lúc đó những có thể độc môn thu mua vài tên dân quê, bọn họ còn phải mang ơn mình, Bát Phương Lâu qua chuyện này, muốn khôi phục cũng thể nhanh như vậy, về sau là ngày lành của mình, chừng đông gia khi cao hứng cảm thấy mình làm tốt, có thể chia cho mình thành cổ phần danh nghĩa.

      Quách chưởng quầy tính toán, Hứa Thế Cùng trầm mặc , dự đoán được Đại Lâm đột nhiên câu như vậy, Quách lão bản lại như biết điều gì, đối phương vì sao mà đến, ràng cũng phủ định , "Xem ra Quách chưởng quầy thành tâm, chẳng qua Quách chưởng quầy chịu bỏ ra số bạc lớn như vậy, sở cầu chuyện gì?"

      Quách chưởng quầy phục hồi tinh thần lại, "Đối với các ngươi chỉ có chuyện tốt, các ngươi đem bí phương mứt đào với ta, còn có các món ăn ở tửu lâu của ngươi, ta cũng phải muốn mấy thứ này, chẳng qua có gì qua lại cũng tốt giao phó. Dù sao các ngươi cũng thể sống yên ở Vân Châu thành, dối gạt các ngươi, ta có chút phương pháp, cũng vì người ta làm việc thôi, đến lúc đó nhìn xem có thể kinh doanh được , về sau các ngươi thể qua lại được nữa. Ta có duyên với các người mới ra tay giúp đỡ, các ngươi nhìn xem tại thanh danh mứt đào như vậy..."

      Trong lòng Cốc Vũ cười lạnh tiếng, hết thảy đều ràng. Sau khi chưởng quầy mặt chuột đến, nàng nghĩ ra tại sao nơi này bỗng chốc trở nên như vậy.

      Hai vị phu nhân trong viện đấu nhau, bên ngoài là của hồi môn cửa hàng của các nàng, vào thế nước với lửa, vừa vặn lúc này Hứa Thế Cùng cùng vài người nông dân lại đến Lâm Giang Lâu bên kia tặng mứt đào. Vì thế độc kế liền ra.

      Lâm Giang Lâu cho vài người làm giả mạo mứt đào, rồi đưa Bát Phương Lâu, như vậy vừa gây ra cũng hại cả nhóm người, chừng thực khách cũng là người của bọn họ, lại còn có thể chèn ép mứt đào bên này, đến lúc đó Bát Phương Lâu bắt người, Lâm Giang Lâu liền qua làm người tốt ra tiền mua lại, về sau mứt đào trở thành độc môn mua bán của bọn họ... Nhị thiếu phu nhân bị đánh đè lại. Người cùng khổ Đào trang chỉ có thể bán phối phương xanh mặt chạy lấy người, đến cùng, đúng là bị ngộ thương.

      Nhất thời lửa giận bốc lên. Con mẹ ngươi, quá tự quyết định .

      Hứa Thế Cùng đường đầu, trong lòng dĩ nhiên có so đo, cũng sợ toát mồ hôi lạnh. Lúc ở trấn , tửu lâu bị người ta hãm hại, chẳng qua cũng là tìm người của mình, bên này làm cho người ta mở mang tầm mắt. biết bao nhiêu khúc mắc bên trong, nếu dò hỏi khắp nơi, chừng bị người ta hại chết còn muốn dập đầu cảm kích. Mua bán trong thành quá phức tạp.

      Chờ Cốc Vũ vất vả cưỡng chế lửa giận, bình tĩnh lại vội kêu lên, "Cậu, phối phương phải ở bên ngươi sao? Hay là Quách chưởng quầy ngày mai trở lại, chờ buổi tối lấy được phương thuốc, ngày mai cho chúng ta bạc. là đa tạ ngươi, Quách chưởng quầy. Ta muốn sớm nhìn thấy Tứ thúc, bị bắt..." xong nước mắt Cốc Vũ chảy ra.

      Xem ra nha đầu nông thôn, chưa từng gặp qua chuyện lớn, lại gặp khó khăn như vậy, quýnh lên tự nhiên biến thành bộ dáng này.

      Quách chưởng quầy chút băn khoăn, chỉ ngày mai đem bạc tới, lúc phe phẩy cây quạt ra còn cười nhạo tiếng, cùng dân quê giao tiếp là đơn giản, cả đám mùi khoai lang còn chưa rửa sạch mà muốn kiếm đồng tiền lớn, nằm mơ!

      đắc ý quay đầu nên thấy ánh mắt mang theo lửa giận, tựa hồ thiêu chết .

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 87: Đánh vỡ

      hồ sen lớn phủ lá sen xanh mướt, róc rách tiếng nước chảy càng tăng thêm vẻ yên tĩnh, hơi thở thanh nhã tràn đầy, lúc gió nổi lên là lúc ánh mặt trời xuyên qua lá sen chiếu lên mặt nước, phản chiếu ánh vàng lóng lánh.

      Sau giờ cơm trưa là lúc người uể oải nhất.

      Cốc Vũ các nàng đường qua hồ sen, cành liễu bất chợt phất qua khuôn mặt, phong cảnh tuyệt vời như vậy nhưng nàng rất khẩn trương, lần lượt suy nghĩ lát nữa ứng đối thế nào, giống như đêm nào vui thích theo người lớn ngồi xuồng gỗ Liễu Bá Tử.

      Rốt cục vòng vào cái đình, bóng dáng màu xanh ngồi trong đình, tựa hồ biến mất trong cảnh trí chung quanh.

      Triệu Thị thoáng chậm bước chân, chờ Cốc Vũ theo kịp. Nha đầu dẫn đường dừng lại, cúi người, rồi lui ở bên.

      Cốc Vũ nhất thời ngớ ra, biết có lễ tiết này, nhưng thiếu phu nhân khoát tay, " cần câu nệ, mau tới đây ngồi."

      Bộ dáng thiếu phu nhân khác với tưởng tượng, khuôn mặt tươi cười trong sáng nhàng, nhìn độ khoảng hơn hai mươi tuổi, sao được gả đến nhà tốt như vậy?

      "Nghe Chu ma ma các ngươi có thứ tốt, nhưng hai ngày nay ta có quá nhiều chuyện, bây giờ mới rút ra chút thời gian gặp các ngươi, là băn khoăn." là băn khoăn, điểm ngượng ngùng cũng có, chẳng qua là khách sáo thôi.

      Triệu Thị cầm lấy vải trong rổ, "Cũng có gì đặc biệt, chỉ là nghe sinh thần lão tổ tông, có phải là thứ tốt phải để thiếu phu nhân xem qua coi có tác dụng gì."

      Nha hoàn của nhị thiếu phu nhân Lư thị đưa lên quả đào, có chút hơi kinh ngạc, rổ quả đào cũng dám đến gặp nàng sao? Quả đào ở trong tay vòng vo hai vòng, kinh ngạc liền biến thành ngạc nhiên, nàng thầm tính toán, ngờ có chuyện tốt như vậy đưa đến cửa, "Khó cho các ngươi có tâm."

      Triệu Thị vài câu lời khách sáo, nhưng lời khẩn cầu biết ra miệng như thế nào.

      Cốc Vũ đánh giá Lư thị lúc, ngay cả nha đầu cũng hết, chỉ thừa lại vị đứng ở phía sau, xem ra là nha đầu bên người. "Có chuyện gì các ngươi thẳng , ta thích vòng vo, quả đào ta rất thích, để lại ."

      Tốt, so tưởng tượng thuận lợi nhiều lắm.

      Cốc Vũ từng nghĩ đến tình huống thuận lợi nên làm gì, nhưng xuất đành phải thu hồi suy nghĩ, nghĩ dù sao nàng chuẩn bị lễ này, cũng khó chuyện, "Thiếu phu nhân, chúng ta từ thôn trang tới, rất nhiều quy củ đều hiểu, mong rằng đừng phiền lòng. Thấy thiếu phu nhân cũng là người lanh lẹ, chuyện bên kia cũng biết , chỉ là biết muốn giữ Tứ thúc ta tới khi nào?"

      "Bắt người?" Ánh mắt nàng sáng quắc nhìn xuống, vẻ mặt kinh ngạc, hoàn toàn giống làm bộ.

      Cốc Vũ thở phào nhõm, thêm phần nắm chắc, "Thiếu phu nhân, mứt đào thôn trang chúng ta trải qua kiểm tra nghiêm cẩn mới dám đưa vào trong thành, cũng phải lần đầu buôn bán, ai biết lần này lại yên ổn như vậy, tình tới rất đột ngột, bên Bát Phương Lâu chúng ta cũng có chút hồ đồ, nhưng thiếu phu nhân có thể thấy, bình mứt đào này mới là của chúng ta, cứ việc kêu chưởng quầy Bát Phương Lâu đến coi là biết có phải cùng nhà hay , ngờ người đưa tới lấy danh nghĩa của chúng ta, cho nên theo lý mà chúng ta cũng thoát khỏi can hệ, chỉ sợ là Bát Phương Lâu cũng là kiểm hàng, tính ra là mỗi bên đều có lỗi, chẳng qua người của chúng ta còn ở Bát Phương Lâu, nếu náo lớn mặt ai cũng khó coi, còn thỉnh thiếu phu nhân thương , Bát Phương Lâu đòi đến hai ngàn lượng chúng ta bất lực."

      Lúc này nha đầu đứng phía sau lạnh nhạt , "Sao lại biến thành trói người, phải coi làm chuyện gì" xong liền ngừng.

      Cốc Vũ cũng quan tâm bắt đầu , "Đúng vậy nhưng kỳ quái, ta nghĩ việc này thiếu phu nhân biết nhất định làm như vậy, chỉ là chúng ta thấy được chuyện lạ."

      Thiếu phu nhân nãy giờ gì tựa hồ rất hưng trí, "Nga? Chuyện lạ gì?"

      "Theo lý mà mứt đào chúng ta lúc này đầu sóng ngọn gió, vừa mới có chưởng quầy giống con chuột từ Lâm Giang Lâu tới, là nguyện ý dùng số tiền lớn cho chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này, còn muốn bí phương mứt đào của chúng ta, bí phương này cả thôn trang chúng ta đều nhờ vào nó để kiếm chút tiền, nào ngờ... Ai! Cũng có cách nào, chỉ có thể đến cầu thiếu phu nhân làm chủ." Cốc Vũ hơi xong giương mắt nhìn thiếu phu nhân.

      Thấy người ta vẫn chưng ra vẻ mặt tươi cười, tựa hồ có tính toán gì, "Xem ngươi này rất ràng, ngươi Lâm Giang Lâu muốn mua của các ngươi này nọ, là ?"

      Cốc Vũ gật đầu, "Ừ, ngày mai lại qua, ở cửa hàng xong."

      Thiếu phu nhân định chuyện, đột nhiên bị nha đầu kia huých cái im miệng, "Được rồi, đồ của các ngươi cũng thu, là có tâm, chuyện khác cần phải lo lắng, trong nhà khổ sở cũng là nhất thời, Hồng tụ, lấy phong bạc cho nương về, chuyện rất nhanh qua."

      Bỗng nhiên chuyển biến như vậy, Triệu Thị và Cốc Vũ biết làm sao.

      Người kêu Hồng Tụ, nhanh nhẹn trực tiếp nhét bạc vào tay Cốc Vũ, "Ngày mai lại bàn, về trước ."

      Thấy thần sắc Hồng Tụ, Cốc Vũ như hiểu , tuy nàng quay đầu, nhưng cảm kích vạn phần lời cảm tạ, "Đa tạ phu nhân, vài quả đào cũng đáng giá gì, về sau chúng ta có tiền đồ, nhất định báo đáp ngài."

      xong cũng hề để ý tới, cáo từ. Trong lòng Triệu Thị gấp, ngừng khều Cốc Vũ, Cốc Vũ lại kéo cổ tay nàng, "Ta đây cùng cáo từ."

      chưa được mấy bước, chợt nghe Hồng Tụ kêu lớn: "Đại thiếu phu nhân "

      Cốc Vũ khóe miệng nhếch lên, cũng ngừng lại, kéo Triệu Thị ra cửa.

      Ra tới cửa, Triệu Thị dậm chân, "Tiểu nãi nãi của ta ơi, cơ hội tốt cũng ra, mấy thứ này cũng đưa vào, vạn nhất người ta hỗ trợ, lần tới chúng ta muốn vào đều khó, người ta là mua quả đào của chúng ta, chúng ta câu cũng nên lời, làm sao cho tốt đây? muốn bán phương thuốc kia sao?"

      Cốc Vũ cười tiếng, " , ngài nghe thấy vừa rồi nha đầu kia kêu đại thiếu phu nhân sao? Khẳng định là bị người ta nhìn chằm chằm, chúng ta ở đó có phương tiện chuyện, ngươi xem bọn muốn lại thôi, lại lúc Hồng Tụ cho ta bạc, còn ngày mai lại bàn luận, ít nhất cần để bọn chọc phiền toái, ngài chờ xem, có việc tốt. So với tưởng tượng của ta thuận lợi rất nhiều, nhị thiếu phu nhân thực là người bình thường."

      Bên này những lời này vừa xong, bên kia trong đình chủ tớ hai người vừa đuổi khách mời mà đến, Lư thị uống ngụm trà khẽ cười : " nương kia là người xảo diệu, dung mạo như vậy, ai biết là đến từ thôn trang, khó được vẫn là khí độ kia, nửa điểm cũng hoảng hốt, hơn nữa ngươi xem nàng chuyện như là lộn xộn, cẩn thận nghe, điểm chính đều lộ ra, có ý tứ."

      Hồng tụ nhức đầu, "Sao ta nghe ra cái gì? Chẳng qua nàng cơ trí, tựa hồ như biết sau lưng có người, chuyển đề cũng mau."

      Lư thị nhìn nha đầu của mình, ý cười lại nồng liệt ít, "Ngươi nếu có nửa cân não của nàng ta lo, nàng vừa rồi cái gì, chúng ta bắt người của nàng? Còn chưởng quầy Lâm Giang Lâu muốn bỏ tiền ra mua phối phương, hơn nữa càng tinh diệu là, lúc này bọn họ bó tay có cách nào, chỉ có thể đến cầu chúng ta, ngày thành giao định ở ngày mai... Hơn nữa còn có ý bảo chúng ta, nếu ép bức quá bẩm báo nha môn, cũng là thiệt chúng ta, dù sao các nàng liều mạng."

      "Bên nha môn chúng ta có thể chuẩn bị ?"

      "Muốn làm gì? với ma mặc áo giấy, lại bọn họ là chân trần sợ mang hài, chưa từng nghe qua sao, bỏ được thân qua —— "

      Hồng tụ còn chưa suy nghĩ cẩn thận, chợt nghe Lư thị nhấp ngụm trà hoa sen, tâm tình tốt hơn, chuyện mềm yếu, chậm rãi : "Xem ra cũng đến lúc để nương ra ngoài chút."

      Ban đêm, Hồng Tụ ở trong cửa hàng Triệu Thị ngây người lát.

      Sáng sớm hôm sau, chưởng quầy có tướng con chuột nôn nóng cố trấn định bước chân, lại dừng được thậm chí có chút nhảy nhót.

      Bên này Đại Lâm ở lầu, sợ há mồm bậy, Cốc Vũ và Triệu Thị hai người tà tà kề bên quầy, Hứa Thế Cùng muốn cùng Quách chưởng quầy đối diện chuyện. Phòng bên mành nhè đong đưa, dù sao cũng có ai chú ý.

      Bên này Hứa Thế Cùng đáng thương hề hề, Cốc Vũ đều nhanh muốn khóc, Bát Phương Lâu đúng. Quách chưởng quầy tự nhiên là muốn cùng chung mối thù, lại lục ra ít nợ cũ, dù sao mối mua bán này là chắc ăn rồi, cũng thèm để ý đến lời , dù sao này vài tên dân quê đầu óc đâu có nhanh nhẹn. Huống chi, bộ dáng bọn họ tựa hồ tin có thể ra nhiều bạc như vậy.

      Vì mau chóng thúc đẩy giao dịch này, cố thuyết phục.

      Đầu óc Cốc Vũ vừa chuyển, "Ô ô, sao mà tốt được, chưởng quầy Bát Phương Lâu cũng , chúng ta đem phương thuốc cho bọn , bọn họ thả người, ngài bên này nếu đủ hai ngàn lượng, chúng ta sao đủ trả bên kia được."

      "Ngươi..." Người nọ ngờ nảy sinh chi tiết này, bắt đầu tìm cớ, Bát Phương Lâu bên kia lật lọng, bên kia trói người vốn là đúng, vạn nhất phương thuốc cũng cho, người được thả, chẳng khác gì dùng giỏ trúc múc nước chẳng được gì, ngàn vạn lần thể tin bên kia.

      Lời này lúc đầu khó hiểu nhưng Triệu Thị cũng nghe ra, " biết người nào có thể làm chủ? Chúng ta cửa nhà nghèo đâu thể ép buộc được gì."

      Quách chưởng quầy hừ tiếng, "Các ngươi sợ là biết, hai tửu lâu đều là Lỗ gia, chuyện trói người nếu trước mặt lão thái thái, bọn họ còn phải chờ chết, các ngươi vân nên sớm cắt đứt với bọn họ, về sau chúng ta có thể chiếu ứng, Bát Phương Lâu khó có đường sống."

      tiếng trầm đục truyền đến.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 88: Trở về nhà

      Nghe được động tĩnh thình lình xảy ra, Quách chưởng quầy phát hoảng, "Có chuyện gì?"

      Hẳn là người ở bên trong nhịn được gây tiếng động, Cốc Vũ cười, "Nga, Đại Lâm ca ta uống say thôi, nghỉ tạm đâu, nhưng thường bị té xuống giường."

      Quách chưởng quầy hừ tiếng, trong lòng chửi thầm câu, dã nhân ở đâu tới, ngủ giường cũng té xuống, chuyện đáng chê cười cũng ra rành mạch được, Hứa Thế Cùng bên này cũng cũng nhả ra, hai bên giằng co. Quách chưởng quầy thấy vậy rất khinh thường bọn họ, người thôn trang làm việc khó dụ, biết bọn họ nghĩ cái gì nữa, "Các ngươi còn có lo lắng gì nữa?"

      Cốc Vũ cố ý chần chờ, theo lời Hồng Tụ hôm qua, "Ngươi... ngươi cũng các ngươi nhà, đều là Lỗ gia, vạn nhất, vạn nhất cho phương thuốc cho bạc, chúng ta chẳng phải đánh mất phương thuốc cũng cứu được người..."

      "Ha ha ha, nương này ngươi thực biết giỡn, Lâm Giang Lâu chúng ta đâu làm loại chuyện này, với các ngươi, tại chúng ta xem như ở cùng chiếc thuyền, đều hy vọng Bát Phương Lâu qua được, về chuyện khác, các ngươi cần suy nghĩ nhiều. Xem , lâu lắm, từ từ Bát Phương Lâu có người tới."

      "Các ngươi... vì sao qua được? Đến lúc đó vạn nhất..." Vẻ mặt Triệu Thị lo lắng.

      Thấy vậy, Quách chưởng quầy biết sao, ràng , " các ngươi đúng là có kiến thức, ta cũng sợ với các ngươi, tửu lâu chúng ta là của đại thiếu gia, Bát Phương Lâu là của nhị thiếu gia, nhị thiếu gia phạm vào , bị người quản chế, lại phải là đích trưởng có thể làm chủ sao? Đại thiếu phu nhân chúng ta thiện tâm tốt bụng làm chủ thu đồ của các ngươi, về sau thù Bát Phương Lâu giúp các ngươi báo."

      "Vô liêm sỉ! Cái gì oán cừu, các ngươi nô tài xúi giục chủ tử, đánh ra ngoài cho ta." Lão thái thái run run ra.

      Chưởng quầy cười cười , vẻ mặt tươi cười cứng lại, nhấc chân muốn chạy, lại chần chờ muốn đoạt lại ngân phiếu bàn, sớm bị Cốc Vũ mau tay nhanh mắt lấy . Mà đường , sớm bị ngăn chận. Quách chưởng quầy bị mang về vấn tội, lão thái thái tức giận đến mức chịu nổi, Lư thị vội vàng chạy tới bên hầu hạ, Hồng Tụ tới trước, cùng Cốc Vũ bọn họ giao phó vài câu. Buổi chiều, dàn xếp lão phu nhân xong, Lư thị mang theo Hồng Tụ lại đến cửa hàng bên này chuyến.

      Lí Đắc Hà cùng Trần Giang Sinh vẫn chưa trở về, bất quá bọn họ cũng vội, bên này tình thuận lợi, bên kia khó xử bọn họ, chỉ là Bát Phương Lâu làm như vậy biết nhị thiếu phu nhân có biết hay , nếu muốn bắt người, chỉ sợ sinh ý cũng xong. Buôn bán cùng làm người, vốn có liên hệ rất lớn.

      Nàng biêt nên mở miệng cùng Lư Thị hay .

      Lư Thị đem bạc đổ ra trước mặt bọn họ, hai trăm lượng là con số .

      Cốc Vũ khoát tay, chịu thu, "Thiếu phu nhân, tuy chúng ta nghèo khổ, nhưng cũng biết cái nào nên lấy, cái nào nên lấy."

      Hồng Tụ còn muốn nhét vào tay bọn họ, Lư Thị khoát tay, tựa hồ ngoài ý muốn, "Ta coi ngươi, tính tình nương giận hờn ta, ngươi cầm bạc , hãy nghe ta , trăm lượng là mua rổ đào mừng thọ, và mua tâm tư của phần thọ lễ, cũng thiệt coi như là phần thưởng, thu chính là khinh thường ta, như Cốc Vũ chính là các ngươi nên được, còn trăm lượng, ta tính tiệc rượu ngày ấy trừ vào phần này, lúc trước để ý, coi như có cửa hàng mới."

      xong, Cốc Vũ tiếp nhận, đem bạc đưa cho Triệu thị. Triệu Thị thấy Lư Thị cũng khích lệ sinh ý của mình, hơn nữa tình có thể giải quyết viên mãn, nên vẻ mặt thoải mái hẳn lên.

      Rốt cục nhịn được, Lư Thị diễn xuất lưu loát, nên trừng trị trừng trị, Cốc Vũ xem cũng thoải mái, muốn mở miệng chuyện, bên kia lại đẩy ngân phiếu ra. Cốc Vũ liền im miệng.

      "Ngươi có gì muốn sao?" ánh mắt sáng ngời nhìn Cốc Vũ.

      Cốc Vũ suy tư lát, "Thiếu phu nhân, này... tuy Bát Phương Lâu nghe tốt, cũng thể tùy ý bắt người như vậy, truyền ra đâu còn có người dám tới, người ta tới ăn cơm cũng muốn ăn ra tai họa, nên là hoà khí sinh tài."

      Lư Thị sâu sắc liếc Cốc Vũ cái, gật đầu, "Làm khó ngươi chịu với ta như vậy, xem ra nếu ta cứ giấu giếm, là chúng ta mọn. Chuyện xấu trong nhà thể phô ra, nhưng có đôi khi cũng có cách nào, các ngươi cũng thấy được, Lâm Giang Lâu đối phó chúng ta thế nào, chuyện lần trước chừng do bọn họ làm ra, chúng ta bất đắc dĩ, mất chốt là ở mứt đào, chúng ta đành phải tương kế tựu kế , cho nên..."

      Cốc Vũ ràng, "Cho nên các ngươi trước hết làm bộ như bị lừa bắt giữ người của chúng ta, rồi coi động tĩnh bên kia, dù sao luôn có sở cầu có phải ? Nếu bên kia muốn mứt đào ngươi cũng có biện pháp khác ứng phó đúng ? Các ngươi cũng biết chưởng quầy Lâm Giang Lâu tới?"

      Lư Thị miệng cười sâu, "Quả là tâm tư thông thấu, chúng ta cũng luôn để ý, vốn chính là kêu bọn mời người diễn tuồng kịch, ngờ các ngươi nóng lòng làm hại các ngươi chịu khổ. Lần này coi như chúng ta thiếu nhân tình, về sau có chuyện gì, cầm cái này tìm ta."

      Hồng Tụ cầm khối lệnh bài, giống như phiến trúc, có gì đặc biệt, Cốc Vũ vẫn nhận lấy. Người ta như vậy, bọn họ tiện so đo nhiều, lại Lí Đắc Hà bọn họ cũng chịu khổ.

      "Được rồi, chuyện này chúng ta cứ tính như vậy. lập trường kinh doanh, cũng là cho các ngươi bài học, mứt đào độc môn sinh ý, dù các ngươi đem phương thuốc bán cho người khác, chẳng qua theo phong trào có nhiều hơn, hoặc là mạo danh các ngươi, người mua ăn qua vài lần bị hại, mua bán của các ngươi dĩ nhiên tốt, phải tìm cách mới được. Tửu lâu của ta tổn hại danh tiếng các ngươi, về sau mứt đào cần trực tiếp đưa đến tửu lâu, trực tiếp đưa tới cửa hàng, đến lúc đó ta cho chưởng quầy phái người qua bên này kéo, như vậy đến mức xuất chuyện như lần trước."

      Cầm tiền đặt cọc trong tay, Cốc Vũ nên lời là tư vị gì, tựa hồ như cao hứng, chỉ là tâm tư vẫn ở mứt đào, chuyện tiếp nối chuyện, chuyện nào làm cho người ta khoan khoái. Nàng thấy Lư Thị thành tâm như vậy, muốn vài câu, vì thế khẽ cắn môi, "Thiếu phu nhân, ngươi sảng khoái như vậy ta cũng nhiều vài câu, ngươi cũng cần để ý, tuy sinh ý tửu lâu mấy con phố này đều, nhưng so với tửu lâu khác Bát Phương Lâu chỉ cao hơn chút, sao trực tiếp đem bậc cửa thiết trí cao hẳn lên, như vậy ít nhất... có thể phòng ngừa cạnh tranh ác tính, miễn cho lần tới khả năng là Lâm Giang Lâu, biết bị tửu lâu nào kiếm chuyện. phải mỗi tửu lâu đều để lại bút tích cho các ngươi, về sau có thể cần lo lắng những việc này."

      "Ta nhớ kỹ lời của ngươi." Lư Thị thận trọng gật đầu.

      Chờ Trần Giang Sinh và Lí Đắc Hà về tới, hai người đều ha ha vui sướng, hoàn toàn nghĩ là bọn họ bị bắt giam, Cốc Vũ bọn họ cũng tiện toạc ra.

      Tuy qua thời gian nhưng chuyện mứt đào bên này còn chưa chân chính giải quyết, lời của Lư Thị luôn vang bên tai Cốc Vũ, mà mứt đào Lí Đắc Hà bọn họ mang tới nửa để bên Bát Phương Lâu, nửa kia đặt ở cửa hàng Triệu thị, mọi người chuẩn bị trở về.

      Lẽ ra ở nhiều ngày như vậy, bởi vì phức tạp, nếu cũng đến mức đợi lâu như vậy.

      Lư Thị trả tiền đào mừng thọ trăm lượng, trăm lượng tiền đặt cọc cho Triệu thị, Lâm Giang Lâu trả ngân phiếu, Lư Thị giữ lại năm mươi lượng là an ủi hai tiểu ca, Cốc Vũ khách khí, hai người kia ăn còn biết tình huống nên có chấn kinh gì, chỉ là bọn giật nảy mình vì những khúc chiết bên trong, về từ từ với bọn họ. Lúc này trong túi có trăm năm mươi lượng, còn tính số mứt đào chưa bán, lần tới đến kết toán lần.

      Thêm ngày, mọi người còn gì để lo lắng nên, ra ngoài dạo ngày, mua này nọ cho những người ở nhà, buổi trưa Cốc Vũ thắm mỗ mỗ ông ngoại.

      Đoàn người đánh xe về hướng Đào trang.

      Quy tâm giống như tên.

      Lúc luôn cảm thấy bên ngoài rất tốt, nhưng trải qua chuyện này lại có chút nhớ nhung tưởng niệm sinh hoạt ở thôn trang, có chút tính toán nhặt, cũng đáng ít.

      Hứa Thế Cùng cảm khái sâu sắc, "Ta nghĩ ta ở trấn thoải mái hơn, tuy rằng trấn có Lê Hoa Ban, nhưng cũng có nhiều so đo như vậy, miễn cho làm chút mua bán còn phải lo trong lo ngoài, nghĩ sao cũng thoải mái."

      Cứ thế chạy , rốt cục lúc thái dương xuống núi đến Lâm Giang trấn.

      Hứa Thế Cùng trở về tửu lâu, Lí Đắc Hà muốn ở lại trấn , vài bước là đến bãi bên kia, tại cần có người, qua coi mới an tâm.

      Còn lại Triệu Thạch cũng nhớ người nhà nên theo đường tắt về, kết quả là chỉ còn lại Đại Lâm cùng Trần Giang Sinh, Cốc Vũ về hướng Đào trang.

      Mặt trời lặn về núi phía tây, vòng tròn vàng rực thấp sau dãy núi, ánh nắng nghiêng nghiêng phản chiếu lên trời, những đám mây đủ hình dạng khác nhau phủ ánh chiều tà, ở trời chậm rãi di chuyển. Chưa tối hẳn mà côn trùng kêu vang, nghe rất náo nhiệt, hai bên đường thôn khói bếp lượn lờ, đường rất yên tĩnh, bên đường bất chợt có vài nông dân kết thúc công việc trở về nhà, cuốc vác vai hoặc dắt trâu, người người đều lộ vẻ điềm nhiên.

      Q2 - Chương 89: Ác nhân có hậu quả xấu


      Thời tiết mỗi ngày nóng hơn, trong viện kề bên quả đào hái về bỏ hột xong đem chưng nấu, hơi thở thơm ngọt quanh quẩn suốt ngày, thu hút biết bao nhiêu muỗi, tuy lúc chạng vạng sau khi xong việc là đốt lá ngải cứu, nhưng vẫn có muỗi ở trong phòng bay khắp nơi.

      Hạ Xuyên và bọn Tiểu Hàn đươc ngủ ngon, mỗi ngày mở trừng mắt đắp chăn mỏng, hoặc là cút đến cạnh tường, nhưng mỗi ngày đều có thêm những nốt sưng đỏ, làm mọi người thấy rất đau lòng. Suy nghĩ biết bao nhiêu biện pháp cũng thấy hiệu quả, cuối cùng Đại Lâm đóng thêm bốn cây cột gỗ quanh giường lớn, vây màn chung quanh, bọn họ ở bên trong lăn lộn thế nào cũng bị muỗi cắn, có thế mới yên tĩnh chút. Chỉ có Hạ Xuyên quyệt miệng vui, "Như vậy chúng ta như bị đặt ở lồng hấp, hừ!"

      Khó trách ngày ấy Lí Đắc Hà trực tiếp trở lại bên vùng đất vừa mua, bên đó so với trong nhà càng bận rộn hơn, vừa phải dựng lều lớn bên ngoài, lại phải xây nhà, Lí Đắc Tuyền và Đại Lâm hai người bận hết thời gian, bắt đầu làm ông chủ, mỗi ngày đối phó với gỗ, là thời gian đợi người.

      Thời gian qua nhanh, nháy mắt đến tháng sáu, là thu gặt lúa, cấy mạ, chờ thu thóc vào kho xong mới được nghỉ tạm. Vừa vào thu, người làm việc vui nhiều hơn, bọn họ muốn chậm trễ thời cơ năm nay.

      Cốc Vũ luôn lo lắng chuyện mứt đào, thể cứ kéo dài mãi, lý do gì cũng thể để bọn tự tìm phiền phức, lại cũng phải nửa khắc hoặc khắc có thể giải quyết được. Làm buôn bán, thiên hạ muốn bắt chước theo phong trào là chuyện bình thường, chỉ cần mạo dùng danh nghĩa Đào trang hại người làm việc bất nghĩa. Triệu Thị bên kia cùng Bát Phương Lâu quan hệ tốt hơn, mứt đào năm nay sợ là chỉ có thể từ từ qua như vậy.

      Gần đây ở thôn trang có rất nhiều người tìm tới cửa, trùng hợp là lúc người lớn đều ở bên ngoài, Vương Thị và Hứa Thị vốn nhúng tay vào việc này, bằng để Cốc Vũ chuyện, mà những người đều kêu Cốc Vũ giúp đỡ thu quả đào của họ.

      Cốc Vũ có chút đau đầu, đầu tiên định đáp ứng, nhưng chuyện mứt đào năm nay sợ bán được, nếu mua hết số đào chia cho các hộ về làm, chỉ sợ...

      Có đôi khi cự tuyệt người khác so với cầu người khác càng khó khăn hơn, nhất là đều là hương thân cùng khổ. Cốc Vũ biết phải từ chối như thế nào mới được, nàng đành lòng.

      Nhà mình mới thoáng tốt hơn chút, nhưng đại bộ phận người ở thôn trang vẫn khó khăn, bằng cũng muốn giữ lại cho đám trẻ quanh năm suốt tháng ở nhà có chút đồ ăn vặt, người lớn còn muốn đổi thành bạc. Nếu có chút biện pháp, ai cũng tìm tới cửa như vậy, Cốc Vũ nghĩ tới lúc trước nhà mình hạt gạo nấu cơm, khẽ cắn môi, Cốc Vũ coi lại số bạc trong tay, rốt cục vẫn thu vào.

      Mùng bốn tháng sáu, trận mưa thấm đất. Mấy ngày liền bận rộn người thể ngừng lại.

      Vừa vặn đều trở về nhà nhìn xem, Lí Đắc Tuyền nhớ mẹ con Hạ Xuyên bọn họ, cũng theo về. Sau bữa cơm chiều, Cốc Vũ mới phun chuyện trong thành ra. Tuy nàng sảng khoái giảm bớt khốn cảnh, nhưng nghe qua cũng làm người ta run sợ.

      " như vậy là có người mạo dùng danh nghĩa?" Lí Đắc Giang thở dài nhõm.

      Sau lát, Trần Vĩnh Ngọc : "Đây là chuyện sớm hay muộn thôi, nên sớm nghĩ ra biện pháp khắc phục mới được, cứ như vậy tốt, chúng ta thể chờ có người mạo danh xong mới cứu hoả."

      "Giang Sinh bọn họ bị người ta giam giữ mà biết? Hai người này... May mắn là có chuyện, muốn xảy ra chuyện, chúng ta có cách nào, hộ nông dân muốn ra ngoài buôn bán đúng là khó khăn."

      Cốc Vũ thấy bọn họ như thế, chắc cũng biện pháp gì, nên muốn an ủi bọn họ, "Đừng nóng vội, việc này chúng ta nên bàn bạc kỹ hơn, nhất thời có cách ngay, lại lúc trở về chúng ta cũng xử lý tốt, năm nay mứt đào của chúng ta đưa tửu lâu hoặc nơi khác, chỉ cần đặt trong cửa hàng của , như vậy là có thể cam đoan hàng , nếu xảy ra chuyện cũng dễ ứng phó. Dù sao có người dùng quen, cần lo lắng số lượng. Văn thẩm cũng từng , nếu để dành lại, mỗi năm tư vị khác hơn, năm nay thể nghĩ ra sang năm lại tính thôi."

      Cũng chỉ đành như thế. Trong lòng bọn họ vẫn có chút khổ sở, nếu trong nhà có chút quyền thế hoặc có người quen biết, chuyện này đại khái chỉ cần câu là xong, bọn họ lại phải vòng vo biết bao nhiêu đường cong vẹo, lo lắng biết bao nhiêu.

      Mùng sáu tháng sáu là lúc nữ nhi xuất giá trở về nhà.

      Từ sau lần Linh Nga cự Ngọc Nga, nghe người trong thôn Ngọc Nga qua tốt, đến cùng là tỷ muội liền tâm, lại vụng trộm thăm hỏi, tức giận trong lòng còn sót lại chút gì, bắt đầu qua lại, khuyên nàng trở về nhận lỗi, về sau tiếp tục qua lại với người trong nhà, thể gặp mặt, ngày qua khó khăn như vậy, có nhà mẹ đẻ chống lưng người ta , bên kia càng để nàng trong mắt, nghĩ cho mình, cũng phải vì đứa mà lo lắng trước sau.

      Nguyệt Nga ở Liễu Bá Tử còn hội dâng hương hàng năm, cũng chịu chút ảnh hưởng, bình thường lanh lẹ sớm qua bên đây, tìm hiểu tiếng gió từ Lí Hà Thị bọn họ.

      Linh Nga về nhà mẹ đẻ, vội vội vàng vàng ôm đồ của Lí Hà Thị ra bờ sông giặt, tiện thể nhìn quanh đường tìm bóng dáng Ngọc Nga, đến lúc đó cùng nàng trở về.

      Rốt cục, Ngọc Nga chậm chạp cũng tới, người mặc phải đồ rực rỡ như trước kia, ngược lại khác những phụ nhân thôn trang, áo màu xanh lá mạ cũ, cái váy vải thô, cả người có sức sống, nếu nhờ Linh Nga mắt sắc, chừng nhận ra.

      "Nhị tỷ!" Linh Nga qua kéo Ngọc Nga trở về.

      Những nương lỡ giặt giũ, ngẩng đầu ngóng ra xa, miệng dừng được, dù sao so với Trần Thị, với bọn họ Ngọc Nga đáng giận hơn nhiều, Tiểu Mãn là cháu ruột của nàng. chuyện khó tránh khỏi có chút châm chọc, Ngọc Nga lúc này tiều tụy ít, bộ dáng tâm cao khí ngạo ngày xưa còn, trán còn sưng cục, cũng biết bị gì, ngược lại có chút sợ hãi rụt rè, nghe những người này chuyện, muốn trở ngược về nhà mình.

      Linh Nga nơi nào chịu, "Nhị tỷ! phải chúng ta qua, dù khó cũng phải chịu, ngươi nghĩ tới cha mẹ ." Rốt cục xoay xoay vặn vặn lôi kéo về tới nhà.

      Trong phòng truyền đến thanh giận dữ của Lí Lão Đầu, "Cút, cút !"

      Ngọc Nga quỳ gối trong phòng, Lí Hà Thị chỉ biết khóc, muốn khuyên lão nhân vài câu, nhưng thấy ánh mắt kia lại dám , sau chuyện lần trước, riêng gì Ngọc Nga và Trần Thị, Lí Hà Thị có can đảm lên tiếng, nàng thoáng thấy mình làm sai, nhưng lại nghĩ ra vì sao mình vì nhà này làm lụng vất vả cả đời, lại trở thành nông nỗi này, người trở nên hoảng hốt. Linh Nga và Nguyệt Nga khuyên giải, cũng bị Lí Lão Đầu mắng trở về.

      Mọi người nhất thời cứng đờ đứng chỗ, mặc kệ Ngọc Nga khóc kể, Lí Lão Đầu lời, hàm râu hoa râm run nhè , lát bình tĩnh lại, như nhìn người xa lạ, pha trà uống.

      Cứ như vậy làm cho người ta sợ hãi, ra cứ cho rằng qua thời gian hạ hoả rồi qua, cha và con nào có thù cách đêm, nào ngờ như tưởng tượng.

      Linh Nga đành phải tìm Hứa Thị xin giúp đỡ.

      Vương Thị, Hứa Thị vốn phải người đạo lý, nhưng chuyện này đả thương các nàng sâu sắc, nên gì cũng chịu qua. Ba nữ nhi đều ở bên kia.

      "Linh Nga, chuyện này vẫn nên để cha bớt giận rồi sau. Ngươi nghĩ ... Cũng phải chờ Tiểu Mãn gả cho người mới tiếp, bằng chuyện cứ canh cánh trong lòng, phải chị dâu giúp ngươi, ngươi chuyện này phải sao?" Vương Thị là người đầu tiên đồng ý.

      Hứa Thị cũng như vậy, "Phải cần thời gian đúng ? Bên kia cha vất vả mới tâm bình khí hòa, lần này ngươi lại chọc ra chuyện, lần trước ngươi phải biết, chúng ta cuối cùng cũng được, được, chúng ta có thể làm gì."

      Linh Nga bĩu môi, nhưng nghĩ ra lý do để phản bác, tự trách mình quá mức nóng vội, ngờ mọi người còn nhớ chuyện này, phải đợi cho phai nhạt chút thôi. Lúc này nàng nên về nhà, bằng Tiểu Mãn nghe được lại ngột ngạt.

      Cốc Vũ ở trong phòng nghe được những lời này nhưng ra, vì chuyện này Lí Lão Đầu nhận đứa con này, giống tiểu nghĩ khuyên nhủ là qua, người này khi bị thương tổn dễ dàng bỏ qua.

      Huống hồ việc này liên lụy đến việc hôn nhân của Tiểu Mãn, nếu là người bên này qua khuyên Lí Lão Đầu, nhất định nhả ra, bằng bị là thiên vị nữ nhi, Lí Lão Đầu cả đời sống được bình thản đâu dễ dàng qua cửa ải của mình? Muốn cha mẹ qua khuyên giải, đến trong nhà vội đến chân chạm đất, dù vội cũng nuốt trôi cơn giận kia, vì thế kết quả như hôm nay cũng khó đoán.

      Ngọc Nga khóc đến câm cổ họng cũng được Lí Lão Đầu tha thứ, Trương thị ở bên cạnh cũng biết nên cái gì, muốn khuyên hai câu, ra miệng lại biến thành như vầy, "Sớm biết như thế sao lúc trước lại làm, tại trở về có ích lợi gì, đáy hòm nương còn phải để ngươi dọn sạch, dù sao tại chúng ta cũng trông cậy vào điểm ấy, ngươi vẫn nên ráng chịu ."

      Nhà ngói của Trương thị xây ở đầu sân, ở cùng nới với lão phòng, hơn nữa bản thân làm bà bà biết chuyện khó xử, cũng điêu ngoa như lúc trước, cũng may còn có con dâu hiền, trước mắt Lập Hạ cũng chuẩn bị làm mai, Lập Thu xuất giá, việc này việc kia, nàng càng biết phân tốt xấu hơn, dù sao nên choc ghẹo bên kia, ngày thường tuy qua lại nhiều, nhưng như vợ Lập Xuân là luôn nhớ kỹ tình cảm, mình bị thương mặc kệ.

      Bởi vậy, mặc kệ chuyện gì, nàng ra mặt.

      Ngọc Nga khóc ra về. Rất nhiều phụ nhân thôn trang thấy, còn chỉ vào dạy dỗ đứa nhà mình, "Nhìn , đây là nhị nhà Cốc Vũ, là người uy quen bạch nhãn lang, về sau xuất giá phải an ổn qua ngày, miễn cho đến lúc đó bị rơi vào kết cục như vậy."

      Chuyện của Ngọc Nga bên này còn chưa ngừng, Trần Thị lại cùng Miệng Rộng triệt để trở mặt, Trần Điền là người hồ đồ cũng cảm thấy quá mức phiền toái né ra ngoài.

      Miệng Rộng biết nể mặt người, vì thế thừa dịp mấy ngày nay Trần Điền ở nhà, kêu huynh đệ của mình tới, đem Trần Thị đuổi ra cửa.

      Trần Thị còn cách nào, thẳng ra là cùng đường, nhưng cũng quan tâm ở bãi đất trống tự mình kiên cường dựng lên cái lều, như ở goá.

      Đến mức này nàng mới nuối tiệc ưu việt của Lí gia, lúc đó tuổi trẻ hiểu chuyện, xảy ra nhiều chuyện như vậy nhưng ai so đo với nàng, nàng chỉ biết từng bước tính kế những người này, mãi đến biến thành thù hận giải được, bằng sao lại lưu lạc thành dạng này, tỉnh ngộ quá muộn.

      Người thôn trang thấy nàng đều vội tránh , mắt thấy nàng sống nổi, hơn nữa người đứng đắn ngày ngày lảng vảng trước lều, ăn cơm cũng là vấn đề, lại có tin tức gì từ Hà, muốn đâm đầu chết cho xong.

      Cũng may Lí Đắc Hà bên kia tuy qua đón, cũng muốn hưu, nhờ Giang Thị trở về , lúa rất nhanh có thể thu gặt, đến lúc đó Trần Thị chỉ để ý thu, thu về đều cho nàng, Lí Đắc Hà ở bên ngoài xài tiền công của mình.

      Trần Thị vừa nghe liền oà khóc, nước mắt dừng được. Giang Thị ở bên nhìn xót xa cũng là bất đắc dĩ, lấy ra lượng bạc Lí Đắc Hà đưa, rất cảm khái đưa qua, "Ngươi khóc cái gì, nhớ ngày đó... Quên , ta cũng nhiều, bây giờ phải tự dựa vào bản thân, ngày chậm rãi qua tốt, ta nơi này còn có chút bạc, ngươi đặt mua chút đồ về, chậm rãi qua . Cũng nên nghĩ thoáng chút mới được."

      Trần Thị cầm bạc quỳ xuống, Giang Thị kéo nàng lên, lại cẩn thận chỉ dẫn, "Tình cảnh này khổ, ngươi cũng biết đó, phải nhờ vào chính ngươi, chút bạc này mua đồ dùng hằng ngày, khoảng đất trống ngoài cửa, trồng chút rau, nếu còn thừa mua vài con gà con về, ngày tóm lại còn có thể sống được.

      Mấy ngày qua, thôn trang xuất phụ nhân, mặc rách tung toé, thu gặt trước người trong thôn, nếu cắt lúa, nàng sắp có gạo nấu cơm, huống hồ sau đó còn phải cấy mạ, phải làm trước bước mới được. Phụ nữ sức yếu, nàng quản nhiều như vậy, mỗi ngày thu gặt mảnh , cõng về bên lều phơi, chờ sắp khô hẳn, lại đến sân phơi của Giang Thị chậm rãi đập tảng đá tuốt hạt, có người giúp đỡ nàng, qua mấy ngày thành đen thui, nàng đâu còn lo lắng mấy chuyện này. Chỉ là có người chỉ trỏ, đó nàng dâu thứ tư của Lí gia, bên kia có nhiều máy tuốt hạt như vậy nhưng có mặt mũi mượn xài, đều tự mình gây ra.

      Trần Thị cũng để ý tới những người này, mỗi ngày nàng đều vội vàng, dù sao cũng phải sống, trước cửa cũng thu thập ít đất trồng rau, tới đại nương hảo tâm xin ít cây non về trồng.

      Những người tới những điều đứng đắn, bị nàng cầm gậy đuổi , bị bức ép, người hiền cũng trở nên bưu hãn. Cứ thế, người cũng qua được thanh tĩnh.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 90: Làm quảng cáo

      Đầu tiên dự định máy tuốt hạt để Trần Giang Sinh và Đại Lâm lo, nhưng tại Đại Lâm bận rộn bên kia thể phân thân. Lúc này, Trần Giang Sinh người cũng lo xuể, huống hồ bên Lí Đắc Hà cũng tạm ổn, nên gọi theo Trần Giang Sinh chạy khắp bốn phương tám hướng.

      Mặt trời đỏ như lửa, thu cắt xong đem lúa hong khô rồi bỏ vào kho, đồng ruộng từ màu vàng óng ánh biến thành bùn đất lầy lội, sau đó cho trâu cày bừa rồi cho nước vào, cánh đồng lại như tấm gương lớn có quy tắc, nháy mắt có những màu xanh rải rác chỗ dầy chỗ thưa, là mạ vừa gieo.

      Người trong nhà bận hết trận cũng cũng thở phào nhõm, Vương Thị, Hứa Thị đều bị phơi đen, mới bắt đầu dọn dẹp nhà cửa hỗn độn, Cốc Vũ cùng Tiểu Mãn cũng được ra ngoài, ở nhà trông đám và nấu cơm,sau mùa thu là hôn nhân của Tiểu Mãn, nên muốn nàng làm lụng vất vả.

      Bấm tay tính cũng còn khoảng ba tháng nữa, Cốc Vũ nhất thời có chút luyến tiếc. Môi ngày Tiểu Mãn vẫn bận rộn như cũ, lại quá để bụng chuyện làm đồ cưới cho mình, thêu rồi lại ngừng, tâm tư biết nơi nào.

      Cốc Vũ nhìn ở trong mắt, nàng đoán ra tâm tư của nương sắp xuất giá, chắc là có chút sợ hãi, dù sao về sau làm vợ người thể tự tại như lúc còn ở nhà, hơn nữa mẹ chồng, sinh kế mọi việc phải tự mình quan tâm. Như Vương Thị lúc trước, phận đàn bà, chỉ khi còn là con mới có chút tự do, sau này mình còn là mình, trái tim biết chia bao nhiêu phần, biết phần nào giữ lại cho mình.

      có việc gì làm, vừa vặn Nhị thúc công chuẩn bị xe ngựa muốn trấn , Cốc Vũ và Tiểu Hà ước gì có thể ra ngoài lần, thuận tiện qua bên cửa hàng dạo vòng.

      Vị trí cửa hàng rất tốt, ở phía đông trấn , ước chừng đến hai dặm đường, nông dân vài bước là tới. Ven đường như cũ có chút hoang vu, quy mô thôn trấn tại có chút , nếu về sau mở rộng ra, chừng mở ra tới thôn trấn bên cạnh cũng chừng, ở đây xây công xưởng, cũng phải tuyên truyền mới được, miễn cho trốn ở chỗ này có người biết.

      "Cốc Vũ, ngươi xem kia là cái gì?" Tiểu Hà chỉ vào gì đó bên đường .

      Nghe hỏi Cốc Vũ mới chú ý tới, ra ở bên đường có nông trang bằng gỗ , mặt đính khối mộc bài, còn có mảnh vải vắt ngang phía , biết có từ bao lâu, có chút hư hại, mộc bài đen tuyền, khó trách vừa rồi mình thấy. đống đồ còn để đây, chẳng lẽ là cửa hàng gia cụ làm quảng cáo?

      Xem ra quá thành công...

      Vừa chuyện đến phía trước cửa hàng, hắc tử đại ca ánh mắt rất sáng, từ xa vẫy tay, chờ Cốc Vũ bọn họ đến trước mặt lại hự hự hồi, "Đông gia tiểu thư..."

      Phốc, Tiểu Hà và Cốc Vũ đồng thời khụ khụ, xưng hô này dọa nàng nhảy dựng. Nhị thúc công đánh xe cũng bật cười, "Cùng thôn trang nào có nhiều quy củ như vậy, ngươi từ chỗ nào học được mấy thứ này."

      Sắc mặt Hắc tử đại ca có chút hồng. Cốc Vũ xuống xe cười : "Vẫn nên gọi ta là Cốc Vũ thỏa đáng hơn, lại cũng chỉ là cửa hàng , đâu phải là đông gia tiểu thư gì, chúng ta cùng ở thôn trang, luận ra cũng đến mức đó."

      "Ai, Cốc Vũ, Tiểu Hà ta mang ngươi vào." Hắc tử đại ca tự tại hơn, đưa bọn họ vào, "Nơi này là nhà kho, các ngươi nhìn cái, có bao lớn, cần vào, còn chưa hoàn toàn chuẩn bị xong, đất loạn thất bát tao vạn nhất bị giẫm phải đinh tốt lắm, mấy ngày nữa lại đến tốt hơn, Kinh Trập còn phải lát tầng đá, sàn đất nhà kho lót thêm tấm ván gỗ, để tránh làm lở sạt nền. Chúng ta vòng qua bên này vào là tốt rồi."

      Đây là phòng lớn, như kho hàng, Cốc Vũ là vừa lòng, xem ra cũng sai biệt lắm, phía sau là cái lều, gia cụ làm xong đều có chung màu gỗ chưa quét nước sơn, có phết lớp nước cây trẩu, bốn phía đều là nhà ngói, lớn lớn là mười gian.

      Hắc tử đại ca làm người hướng dẫn du lịch rất tận tâm, "Nơi này là chỗ ta ở, bên kia là phòng bếp, ở giữa có mấy gian phòng cũng ở đầy. À! còn có hậu viện, qua mặt chính của nhà này là sông , chừng Cẩm Hiên còn bận làm việc."

      " làm cái gì?"

      "Nhuộm vải gì đó, mỗi ngày đối với mấy thứ đó si ngốc mê say cũng biết làm gì, chúng ta cũng tiện quấy rầy. Ăn cơm cần chúng ta gọi, cũng biết đến cùng có ăn hay ."

      Nghe như vậy, Cốc Vũ nghĩ chắc là chuyện bí phương, tất nhiên cũng phiền , "Chúng ta quấy rầy , chờ nhuộm được vải lại ."

      Tham quan mọi nơi, tựa hồ hết thảy đều thuận lợi, tính ra chờ lúc có việc hôn nhân cũng nhanh, mặt đất phơi khô cũng hết bao nhiêu ngày, xem ra cần cân nhắc biện pháp tuyên truyền mới được, miễn cho người ta làm nơi khác hoặc là kêu thợ mộc trong nhà làm tốt.

      Ở đây, khoảng chừng mười ngày là có thể đưa gia cụ vào, nhìn Lí Đắc Tuyền bọn họ làm mấy thứ này, đều là lưu hành thời, đa dạng nhưng phức tạp, bộ dáng so với trước kia làm ở nông thôn hơn bậc, rất rắn chắc, làm sinh ý cho hương lân vốn nên như thế, rất khó có thể định chế. tại xem ra hết thảy đều sai biệt lắm, chỉ thiếu người mà thôi.

      "Cốc Vũ, ngươi nơi này có người tìm đến sao?" Tiểu Hà lo lắng, nơi này trước mặt thấy thôn sau lưng thấy quán, ra ngoài nhìn ngay cả căn nhà cũng có, xa hơn chút là trấn .

      Cốc Vũ bí hiểm cười, "Chúng ta muốn có người tìm được, tìm được."

      Tiểu Hà xuy cười tiếng, cù lét nàng, "Thần bí gì chứ, mau!"

      Cốc Vũ cũng chưa nghĩ đến chi tiết, chỉ có chủ ý đại khái, tỷ như có thể tặng đồ, bên tiểu làm ít rổ , hoặc tiệm vải của An Cẩm Hiên lấy ít vải bố, được nữa đưa đồ ăn, hoặc là thùng gỗ , dù sao đạt tới mục đích, đồ tặng ai muốn tới xem, người nhiều tự nhiên còn có danh tiếng, nếu gia cụ đa dạng, giá cả hạ xuống chút, lo có sinh ý.

      Còn có chuyện cần phải lo, cửa hàng gia cụ cần có dấu hiệu mới được, về sau tìm cũng dễ dàng, "Tiểu Hà, ta biết ta có thể làm gì. phải ngươi cả ngày biết làm gì sao, lúc này chúng ta nên thay cửa hàng kêu gọi người tới."

      Tiểu Hà hiểu, "Cần nhiều người như vậy làm gì?"

      "Làm buôn bán vượt ngoài danh tiếng, nơi này hơi hẻo lánh, nếu có người tới quỷ biết ở nơi nào a, nhưng muốn truyền mười mười truyền trăm, cần có người tìm tới cửa, đến lúc đó chúng ta có sinh ý làm thôi."

      Tiểu Hà nghĩ nghĩ, gật đầu, "Chúng ta tới từng thôn trang sao?"

      Cốc Vũ nhìn nàng dở khóc dở cười, đến hai nương chạy loạn tốt, dù để ý cũng thể như vậy, mất rất nhiều công sức lại phải có quan hệ trực tiếp, nếu có người đến thôn trang thảo luận nơi nào có hàng tốt, chừng còn bị cho là kẻ lừa đảo.

      "Thêu hoa a, đến lúc đó chúng ta tiệm vải của Cẩm Hiên ca bố lấy ít vải, đến lúc đó bọn họ đưa cơm hoặc bất cứ khi nào có thể, chúng ta thêu dấu hiệu cửa hàng gia cụ của chúng ta, đến lúc đó vừa nhìn là biết chúng ta nơi này, nhất định cũng lúc nào cũng nhớ tới, nông dân tiếc vật, tùy tiện làm mất." Cốc Vũ hưng trí bừng bừng .

      Tiểu Hà cười khổ tiếng, "Cốc Vũ, ngươi thêu hoa ở những vải bố thô kia? Ngươi tha ta . Ngươi nhìn bao tải trong nhà có thể thêu được sao?"

      Nhìn ánh mắt Tiểu Hà liếc ngang, dáng vẻ hung dữ đáng sợ, Cốc Vũ khốn đốn, nàng chỉ nghĩ đến tiết kiệm phí tổn thôi, đâu nghĩ đến mấy chuyện đó, vì thế cũng để ý, "Đến lúc đó lại , ta nghĩ cách khác. Di, vừa vặn ở đây có nước sơn hồng, chúng ta chuyện khác làm được, nhưng cái này được."

      Hắc tử đại ca tới, thấy Cốc Vũ và Tiểu Hà thầm, còn muốn lấy nước sơn hồng, vội chạy tới ngăn lại, "Ai nha, Cốc Vũ, cái đó là bảo bối a, cần giữ lại có chỗ xài, ngươi đây là muốn làm gì a?"

      Cốc Vũ gạt , "Ta nghĩ chúng ta ở trong này giúp được gì, vừa vặn Nhị thúc công ở trấn , chúng ta ra ngoài dọc theo đường cầm bảng gỗ vẽ hình, chẳng phải người ta biết tìm đến chỗ chúng ta sao? Đến lúc đó còn phải làm phiền ngươi cùng bọn họ , chờ ngày khai trương tặng đồ, kêu người ta cần phải đến a."

      "Còn chưa định ngày khai trương đâu, nên vội làm bây giờ, còn phải chuẩn bị." giọng nam ôn nhuận vang lên, tiếp theo tiếng cửa mở ra, là An Cẩm Hiên.

      nhiều ngày thấy, nhìn có chút mệt mỏi, cũng biết có quá mệt mỏi , Cốc Vũ hé mắt vụng trộm nhìn qua khe cửa. Hành động này An Cẩm Hiên nhìn ở trong mắt, có chút buồn cười, "Muốn nhìn vào , cần gì lén lút như vậy? Cũng phải người ngoài."

      Cũng phải người ngoài? Bước chân Cốc Vũ ngập ngừng, chẳng lẽ sau khi mình từ trong thành về, người cũng trở nên mẫn cảm hơn? Tự cười mình, ngẩng đầu nhìn An Cẩm Hiên, vừa vặn đụng phải ánh mắt kia, vội quay đầu, lại cảm thấy ổn, có chút kỳ quái. "Ừ... nhìn, chỉ là nhuộm vải thôi, tóm lại muốn tìm thuốc nhuộm màu sáng có vấn đề gì ?"

      An Cẩm Hiên cười cười, quay đầu nhấc lên cái thùng gỗ , bên trong là màu hồng hồng tim tím, Cốc Vũ nhìn miệng hơi nhếch lên, kéo Tiểu Hà bước .

      An Cẩm Hiên thấy Cốc Vũ vừa rồi đủ loại thần sắc, vẻ ngại ngùng chưa từng có, bật cười lắc đầu, đuổi sát theo sau.

      tới nơi để tấm bảng gỗ, Cốc Vũ dừng lại, "Bắt đầu ."

      Tiểu Hà và An Cẩm Hiên ngẩn ra, Cốc Vũ phục hồi tinh thần lại, sao mình lại thất thần khốn quẩn như vậy? kịp nghĩ nhiều, thấy ven đường là lúa thu gặt về, người ta cũng kéo rơm rạ về nhà, đất còn vương vãi rải rác, nàng thêm gì, nhặt nhạnh bó thành cái chổi cọ , tấm bảng gỗ vẽ mũi tên màu hồng tím.

      An Cẩm Hiên hiểu ý tới, "Nga! đúng, đúng, đúng. Như vậy người ta muốn tìm cũng dễ dàng, cần chúng ta kiên nhẫn chỉ đường."

      xong thấy Cốc Vũ hiểu, An Cẩm Hiên cười : "Vốn bàn với bọn họ, đợi đến ngày khai trương, cho người ở trấn tạo thanh thế, sau đó chỉ đường cho người muốn tới, bây giờ có mũi tên chỉ đường, tiết kiệm được việc này." chung là theo Cốc Vũ nghĩ sai biệt lắm. "Vì cái gì người ta thấy được đến?"

      An Cẩm Hiên xách thùng gỗ về phía trước, thấy tấm bảng liền dừng lại vẽ mũi tên, " Phải cho thêm chút lợi mới được, dĩ nhiên là phải đưa chút gì đó, ta kêu Hổ tử ở tiệm vải chuẩn bị, này nọ cũng xài bao nhiêu tiền, người đưa khối, dù sao cũng luyến tiếc đánh mất, chỉ là thứ có quá lớn quan hệ với cửa hàng chúng ta, muốn kêu Đại Lâm bọn họ làm ít đồ gỗ, đáng tiếc còn kịp rồi."

      Tiểu Hà nhìn Cốc Vũ lại nhìn An Cẩm Hiên, xì tiếng cười vui vẻ, nhìn đám mạ non vừa gieo, "Sau khi trở về các ngươi có gặp nhau sao? Sao lời giống nhau như thế? Chậc, chậc! Chẳng qua có người càng thái quá hơn, còn tưởng thêu lên vải bố thô làm dấu hiệu cửa hàng gia cụ nữa."

      Lời này vốn để chế nhạo Cốc Vũ, An Cẩm Hiên nghe xong sửng sốt, vỗ đầu, "Ai nha, sao ta nghĩ ra, cần thêu, chúng ta vẽ lên là được, thuốc nhuộm chúng ta có, cũng còn kịp, làm dấu hiệu cửa hàng tốt lắm."

      Tiểu Hà hoàn toàn ngớ ra, lát sau lắc đầu, "Các ngươi hai người..." Chưa xong thấy An Cẩm Hiên vỗ ót, mặt người đầy dấu hồng dấu tím, nhìn rất khoa trương, bật cười ha ha.

      Rất nhanh đến trấn , Cốc Vũ và Tiểu Hà tửu lâu Hứa Thế Cùng rửa tay, Hứa Thế Cùng giữ lại cũng ở, vòng thôn trang bên tiểu , có số việc cần bàn, rồi cùng Tiểu Hà hai người dạo vòng.

      Rất lâu rồi Cốc Vũ dạo, trấn tựa hồ náo nhiệt hơn, lúc vừa trở về nhà, ở đây cũng chỉ bán thùng gỗ, đa số bán bánh gạo đồ ăn vặt, lúc này đường nghiêng ngã các loại đồ chơi, các nàng thấy hưng trí bừng bừng, Tiểu Hà còn mua cái vòng tay, lại thấy đóa quyên hoa đẹp, thở dài lắc đầu : "Đáng tiếc lúc này chúng ta lớn rồi, nếu cỡ Hạ Xuyên tốt rồi, trang điểm xinh xắn đẹp đẽ."

      Cũng may ý niệm này rất nhanh biến mất, mua chỉ thêu cùng ít điểm tâm, đến tiệm tạp hoá lại mua chút thực phẩm tươi mới.

      Nhị thúc công đặt mua đồ xong, An Cẩm Hiên cũng thay quần áo đều chờ ở trước cửa tửu lâu, Cốc Vũ cùng Tiểu Hà lên xe, dọc theo đường như cũ hưng trí giảm, luôn miệng về sau cửa hàng phải như thế nào như thế nào, thỉnh thoảng Cốc Vũ còn chọc ghẹo Tiểu Hà chưa xuất giá nghĩ đến chuyện bên Trần gia bên kia.

      Gần tới thôn trang, xe ngựa đột nhiên ngừng lại.

      Cốc Vũ và Tiểu Hà biết vì sao có đám người vây quanh ở bên kia, Nhị thúc công thích các nàng nghe nhiều thị phi, "Nhất định phải là chuyện tốt gì, hai người các ngươi trở về, ta xem như thế nào."

      Cốc Vũ và Tiểu Hà cũng định như thế, xuống xe ôm đồ của mình định vòng qua đám người, đột nhiên thanh chói tai truyền đến, còn có vài phần quen mắt, "Người ta phá mười toà miếu cũng hồi mối hôn nhân, tại các ngươi làm ra chuyện như vậy, cũng nên quản giáo, nếu như thế phải dìm lồng heo!"

      Trong đám người còn có người gạt lệ, Cốc Vũ chen lấn qua đám người nhìn vào còn thái độ lạnh nhạt. Hình dáng kia sao quen mắt như vậy... Tú Nhi!

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 91: Náo tới cửa

      Lửa giận của Cốc Vũ bốc lên, đủ loại ấm ức khó chịu trước kia luôn ở trong lòng, nàng thầm nắm tay qua.

      An Cẩm Hiên cũng chú ý tới, chắn phía trước Cốc Vũ, thầm lắc đầu, "Chúng ta nghe chút, có chuyện gì để ta đến là được."

      Cốc Vũ hiểu băn khoăn chuyện gì, lúc trước là ở bên ngoài, nàng muốn sao cũng dễ hơn, mà nơi này đều là hương thân, nếu thanh danh truyền ra là được, tóm lại nàng phải chú ý trước sau, huống hồ Nhị thúc công vừa giao phó qua. Khụ khụ, Tú Nhi dám chạy đến thôn trang náo, cũng xem chỗ.

      Nghĩ như vậy, Cốc Vũ liền ôm tâm tình xem diễn, vừa vặn bên là dưới gốc cây cổ thụ, phía dưới có mấy khối đá xanh, bị ngồi đến láng, Cốc Vũ định kéo Tiểu Hà, thấy An Cẩm Hiên nghiêng đầu ý bảo các nàng qua, chính hợp ý này.

      "Cốc Vũ, người kia là loại người nào? Sao trước kia ta chưa từng gặp qua, tới nơi này khóc tang hay sao?" Trong ngôn ngữ Tiểu Hà ràng biểu lộ vui, mày nhíu lại nhìn Tú Nhi làm bộ làm tịch.

      Cốc Vũ hì hì cười, "Đó phải là biểu muội của Tiểu Thạch sao, biết tới làm gì nữa, dù sao chúng ta đứng ở đây cũng nghe thấy, muốn đánh cũng thấy chúng ta đúng ? Chuyện chó điên cắn người gặp ít."

      Tiểu Hà phốc xuy cười, nữa, lướt qua đám người nhìn hai người bên trong.

      phụ nhân biết là thân phận gì, tại kia than thở chuyện, "Tú Nhi do ta từ xem đến lớn, luôn ở cùng với Tiểu Thạch nhà chúng ta, ngờ náo ra loại chuyện này, bắt cóc đứa của ta, nếu do Tú Nhi với ta, còn biết hồ ly tinh trốn ở địa phương nào a —— "

      ràng có chút giả bộ thà, làm cho người ta buồn cười, Cốc Vũ trong lòng thở ra nhõm, nếu Tiểu Mãn gả vào nhà như vậy, đến Tiểu Thạch thế nào, chỉ cần lão nương phân biệt được xanh đỏ đủ đau đầu, còn có Tú Nhi thích làm bộ làm tịch lại làm ra vẻ làm dáng, ngày biết nên qua thế nào, chẳng lẽ gà bay chó sủa mới coi như tốt?

      Hiếm khi có chuyện mới làm mọi người hưng phấn, ào ào chuyện với nhau. Nương Trụ Tử hảo tâm khuyên can, " tốt lành sao lại khóc a, thôn trang chúng ta thấy người ngươi , nếu lại tìm xem? Người trẻ tuổi quá nông nổi, có vấn đề nào giải quyết được có phải ?"

      Phụ nhân kia thấy có người quan tâm nàng, theo đà tiếp, "Ta... ta nuôi lớn con trai, lại bị người ta làm cho hồ đồ, Tú Nhi phải ngươi chính là thôn trang này sao?"

      Tú Nhi đưa tay bé lên xoa mắt, vẻ mặt ủy khuất, chuyện thậm chí bị đứt quãng, "Ô, ta... ta nghe là cái kia, biểu ca ý trung nhân..."

      "Phi phi phi, cái gì ý trung nhân, dù sao cũng chỉ là ôm ấp bên ngoài, cũng là mắt bị mù, mới coi trọng những người khác, ta nguyên lai còn tưởng..." Phụ nhân kia khinh thường .

      Phụ nhân thôn trang, nương Đại Trụ cùng Quỳnh tẩu khuyên bảo, "Chuyện chưa chính xác, thôn trang chúng ta có khuê nữ như vậy, đám đều ở nhà, ta khuyên các ngươi cần lãng phí thời gian, nơi khác tìm ."

      Có được đồng tình, tựa hồ đạt tới hiệu quả bọn họ muốn, Tú Nhi đỡ phụ nhân kia đứng dậy, "Này... chúng ta nơi này rốt cuộc có từng cất giấu biểu ca, chỉ là biểu ca thấy chúng ta gấp đến độ hoảng hốt, cũng bất chấp, thỉnh tẩu tử, đại nương nhóm thông cảm."

      Diễn xuất này Cốc Vũ quá quen thuộc, hừ lạnh tiếng, đến cùng xem nàng muốn làm gì, "Tiểu Hà, ngươi nhìn , đợi lát nữa đuôi hồ li lộ ra, nếu nàng dám hắt nước bẩn lên tỷ tỷ, ta để nàng ra khỏi Đào trang!"

      Đối mặt với Cốc Vũ đột nhiên cường ngạnh, Tiểu Hà từng nghe qua Cốc Vũ kể chuyện, ngờ Tú Nhi có bộ dáng nũng nịu như vậy, nhưng mặt mũi cùng lòng dạ hung tợn quá khác nhau, đến lúc này lời bọn họ cũng có sai lầm gì, vì thế tiếp tục xem.

      An Cẩm Hiên bên tai Nhị thúc công thầm vài câu, Nhị thúc công gì, lặng lẽ ngồi ở xe.

      Lâu như vậy, mọi người có chút kinh ngạc cũng có chút đồng tình thấy hai người này đáng thương, "Các ngươi có biết tên , chúng ta phụ tìm xem, nếu có vẫn cần lãng phí thời gian."

      "Nhà nào nuôi ra con như vậy, đúng là nát tâm."

      "Cũng là, chuyện trong nhà loạn thành như vậy là đáng buồn, khuê nữ nhà ai biết xấu hổ như vậy, sau lưng cha mẹ muốn thông đồng bỏ trốn được sao?"

      Cuối cùng có người nhiều chuyện, lời bỏ trốn vừa ra miệng, người vây quanh bắt đầu thảo luận, đồng tình cũng có, chỉ là người khác khổ tựa hồ bé đáng kể so với mình.

      Tú Nhi thấy vậy lại gào khan tiếng, hấp dẫn tầm mắt mọi người, " vậy nương kia nhất định cũng là cái khó được, bằng sao biểu ca bỏ ta mà , nhất thời ta..."

      Đột nhiên có phụ nhân hỏi thăm ra, người tìm tới cửa là nương của Thạch Bộ đầu, người là biểu muội, nhớ tới lời của bọn họ vừa rồi, đồng loạt nghi ngờ.

      "Ngươi chính là mẫu thân Thạch Bộ đầu a? Chậc chậc, Bộ đầu nhà các ngươi cũng bị người bắt sao? Thực vẫn là lần đầu tiên nghe . Đứa kia ta thấy cũng tốt, có đầu óc, chỉ là thôn trang chúng ta nhất định có chuyện như vậy! Bằng chúng ta là người đầu tiên tha cho."

      Người bên kia tiếp tục khóc.

      " nương, ngươi người thông đồng là họ Lí?"

      Lúc này Tú Nhi ước có người dẫn câu chuyện , câu hỏi này hợp tâm ý của nàng, chuyện lần trước xem như mất mặt lần, lần này nghe bên kia muốn từ hôn, nàng đầu tiên là thương tâm hết mấy ngày, sau đó qua bên kia , khuyến khích ra mặt, ở đây náo hồi bọn họ tự nhiên về, nương kia còn mặt mũi, về sau chừng bọn họ còn có thể cùng nhau, biểu ca biểu muội sao, thân càng thêm thân, đánh gãy xương còn gân. Dù làm đúng, đến lúc đó mình bị thuyết phục tới, bằng nương sao có thể xuất đầu lộ diện tìm phu quân. Thanh danh khi truyền ra, sợ là đồng ý, ít nhất có bà mối nào dám đến cửa.

      Đến tại, nàng rất vừa lòng, chỉ còn chờ ở cửa thôn trang khóc kể trận, người bên này khi đồng tình đến nhà người kia, cứ như vậy các nàng nhất định chiếm được lợi gì, đợi hãy chờ xem.

      "Đại nương, ta van cầu ngài, biểu ca cũng biết thế nào, dù sao cũng muốn ràng, nếu vừa ý việc hôn nhân này, ta... ta mặc cũng được, chỉ đáng thương ta ở nhà khóc đến chết cũng có người biết, van cầu ngài mang chúng ta gặp Lí gia nương."

      An Cẩm Hiên ở bên cạnh xem cơ hồ buồn nôn, lúc này lạnh lùng , "Có muốn ta mang ngươi hay ?"

      Tú Nhi mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn thấy người muốn gặp, vốn hỏi thăm qua mấy người này ở thôn trang, sao duyên cớ xuất ra? Nhất thời ngớ ra.

      An Cẩm Hiên buồn cười đứng đó, ánh mắt khinh bỉ thèm che giấu, thấy Tú Nhi còn chưa lấy lại tinh thần, đối với người bốn phía cười , " nương này là người quen a, lúc trước chúng ta thường ra ngoài, có người xưng là tiểu thư khuê các đúng ? Sao tiểu thư khuê các lại xuất đầu lộ diện như thế? Chậc chậc, lúc trước phải kêu bà mối đến nhà Kinh Trập cầu hôn sao? nhiều cửa hàng a, còn có thể ra tiền cho người ta thi nữa... Đáng tiếc, đáng tiếc! chỉ là... Hừ, lại có hôn ước từ , làm ta nghĩ mãi cũng hiểu a. Ai, chẳng lẽ thể nuốt được mối khác sao? Ai, là hao tổn tâm trí. Ta các ngươi nghe, lần trước ta cùng Cốc Vũ cửa hàng, đồ chúng ta thêu là trộm của nhà , sau đó náo đến quan phủ, Bộ đầu lại là biểu ca của người ta, nếu do Tiểu Mãn qua tìm chúng ta, ra phương pháp thêu khác nhau, suýt chút là về được. Lần thứ hai gặp mặt, liền biến thành người thông đồng, Tiểu Mãn sắp thành thân, vậy mà cũng tới nơi này hắt nước bẩn. Chẳng lẽ cần tìm học trò sao, có Kinh Trập cũng có đủ loại kiểu dáng khác thôi, còn muốn Bộ đầu chung tình a."

      Lời nghi hoặc ràng ra, nương Thạch Bộ đầu trợn to mắt nhìn Tú Nhi.

      Lúc này Tú Nhi có trăm cái miệng cũng thể biện giải.

      Nương Đại Trụ tức đến nỗi cà lăm, "Này này này... là chuyện gì, Tiểu Mãn là tốt, tới phiên ngươi tam đạo tứ có phải ? Ngươi..."

      Quỳnh thẩm thậm chí càng hung hiểm hơn trực tiếp , "Khi dễ thôn trang chúng ta có người hả? Cút!"

      Chữ cuối cùng rất có uy lực, đại khái vừa rồi người nghe ràng lời An Cẩm Hiên người đều có thái độ này, Tú Nhi giả bộ đáng thương có chút tác dụng nào, nương Thạch Bộ đầu từng câu tại kia chất vấn.

      Tú Nhi hai mặt thụ địch, tại kia cố chống đỡ, muốn tìm chỗ trống ra ngoài, nhưng vừa rồi biểu diễn đáng thương quá mức thành công, hấp dẫn rất nhiều người, ngược lại là tự bê đá đập chân mình.

      Nương Đại Trụ càng càng tức giận, thiếu điều muốn đánh qua, "Tiểu nha đầu ngươi, làm nha đầu cho Tiểu Mãn cũng xứng, suýt chút còn ném người vào hố lửa, biết sao còn tồn tại lòng xấu xa như vậy, ngươi, ngươi... " Phách! cái tát qua.

      Tú Nhi nhanh nhẹn né tránh, cái tát quẹt qua tóc nàng, kéo tóc nàng xuống, nhìn rất chật vật.

      Phương thức biểu đạt phẫn nộ cao nhất của phụ nữ nông thôn, đơn giản là cào mặt nắm tóc, ngừng đánh. Tú Nhi nơi nào gặp qua trận thế như vậy, nghiêng ngả chao đảo bị vỗ vài cái, loạn thành đoàn.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :