1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Điền Viên Cốc Hương - Thẩm Duyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 81: giả giả

      Cốc Vũ ở trong cửa hàng cũng nhàn rỗi, nàng hận mình ăn ngủ, suốt ngày bị trói ở trong này nhìn bên ngoài. Trong lòng luôn sầu lo, sợ về sau đột nhiên chuyển đến, lại hoàn toàn biết gì cả, càng sợ... tại muốn sớm thăm dò để sớm tính toán.

      biết Triệu Thị ra cửa lúc nào, Cốc Vũ đứng dậy rửa mặt xong, thấy bàn để đồ ăn, tự mình qua ăn chút, rồi ba ba tới bên cửa sổ nhìn quanh. Vừa vặn lầu hai làm nơi buôn bán, nhìn qua cửa sổ đánh giá ngã tư đường bên ngoài, đáng tiếc tầm nhìn hạn chế, Cốc Vũ cẩn thận nhìn mặt tiền cửa hàng, dù sao về sau thường xuyên tới, Cốc Vũ quét mắt qua những cửa hàng gần đó, đều là tiệm trà hiệu thuốc, cũng có tiệm tạp hoá cùng tiệm ăn, còn có gian tửu lâu. Lúc này gần giữa trưa, người ra vào vẫn thưa thớt, biết có phải sinh ý tốt như cửa hàng của cậu ? Ngón tay Cốc Vũ gõ nhịp lên khung gỗ lo lắng dùm cho người khác.

      Rồi nhìn xuống đường cái, trước mặt cửa hàng bày hàng quán trông rất thú vị, có người bán kẹo bông gòn, bán kẹo hồ lô, còn có người nặn hình nộm, có số người xem những vòng tay rẻ tiền, có mấy người mua quyên hoa, đầu đường bên kia có đám người vây quanh, biết là nhìn cái gì, dù sao cũng rất náo nhiệt.

      Cốc Vũ càng nhìn chân càng ngứa, do dự biết có nên ra ngoài lát hay ? Dù sao cũng có chuyện quan trọng. Nhưng được, vạn nhất lát nữa trở về thấy lại sốt ruột. Mỗ mỗ, ông ngoại, Cốc Vũ có chút ấn tượng gì, còn có sư công, bình thường nương hâm mộ cũng giả.

      Triệu Thị cầm rổ vào cửa, lớn giọng kêu tiểu nhị, rồi bước lên thang lầu gỗ đến lầu hai, thấy Cốc Vũ nằm bên cửa sổ, quay đầu tới, "Cốc Vũ, buổi sáng thấy ngươi còn ngủ say, nên muốn kêu ngươi, nghĩ chỉ là chuyến, cũng quen thuộc nên tự chủ trương cầm ít đồ trong tiệm gói kỹ tặng qua, đều là thứ đáng giá chỉ là ở nơi khác mua được!" Triệu Thị có chút đắc ý.

      Cốc Vũ gật đầu, thấy nàng hưng trí bừng bừng giống như có chuyện gì, "Ngươi hỏi thăm được gì ?"

      "Sao ta biết xấu hổ dò hỏi gì, là từ thôn trang đưa tới, còn mang theo hai bình mứt đào, tiệm thêu kia nhìn giống như làm buôn bán, mọi thứ rất cũ kỹ, lão thái thái vừa thêu thùa may vá vừa sững sờ, người có gì tinh thần. Bất quá đường về ta gặp nhũ mẫu trong phủ quen biết, tiệm thêu kia tuy kém, nhưng sản phẩm đều là khó được, lần trước tiểu thư trong phủ qua sinh nhật, thêu ra kiện áo choàng trăm hoa, ngươi biết, chỉ cũng đủ dùng, ai cũng thể tưởng tượng được có thể biến ra nhiều màu sắc như vậy, mọi màu sắc tựa hồ dùng hết, chủ nhân cao hứng, kể giá cả, còn thưởng thêm bạc, ngươi sinh ý làm rất tốt, làm lần đủ ăn nửa năm. thể phục, nghe mặc người tiểu thư lẫn vào đâu được, chậc chậc."

      Cốc Vũ mỉm cười, nhìn mắt Triệu Thị tỏa sáng, giận dỗi cười , " , ngài thấy sao biết được có lẫn lộn hay ?"

      "Có gì đáng , ta thấy bên kia, còn thấy đồ trong cửa hàng sao? Lão thái thái là người từng trải, nhàn nhã thêu thùa may vá, nếu phải là ta ở thôn trang, còn vụng trộm với nàng Lâm Giang trấn, nàng thèm để ý tới ta, ta gì cũng làm như hiểu, hỏi tiếp lại ngủ gà ngủ gật, ta nghĩ tiện nhiều lời, liền qua bên cửa hàng gia cụ, như cũ hỏi nhiều, suýt chút còn bị đuổi ra!"

      Cốc Vũ suy nghĩ, có chút hiểu , chắc là bọn họ nghĩ nhiều, hoặc là phân hư, thể cùng người ngoài . Xem ra thể vội vàng ghé qua, nếu cần phải dè dặt cẩn thận, mình cần theo qua xem mới được, bằng sợ bọn họ biết lại phải cân nhắc bao nhiêu lần, lại thêm cách biệt.

      Nghĩ như vậy nên chân tay có chút luống cuống, Cốc Vũ lại hỏi vài câu khác, biết Triệu Thị có nghe , chỉ vụng trộm cùng Cốc Vũ : "Lúc ra nghe được ít lời bàn tán, là bên cửa hàng gia cụ có tiểu tử theo khuê nữ tiệm thêu vụng trộm sinh đứa , vốn tốt lành, sau này biết vì sao kết thành thù hận, tại hai nhà kề bên nhưng tới cửa, đôi uyên ương số khổ kia cũng biết bay đến phương nào. Ai, thế nhưng náo đến tình cảnh như vậy."

      Uyên ương số khổ, Cốc Vũ đầy miệng nước trà bị sặc trong cổ họng, khụ khụ liên hồi mặt đều đỏ.

      Triệu Thị giật mình vỗ lưng giúp Cốc Vũ thuận khí, "Ngươi, đứa này kích động cái gì, bất quá là lời đồn bên ngoài thôi, mở cửa hàng nhà ai có vài câu nhàn thoại, bất quá nghe qua tai mà thôi."

      Cốc Vũ suy nghĩ xong gật đầu, chủ ý này quan tâm là ai nghĩ ra được, dù sao cũng có người nghe ngóng, đối với Kinh Trập mà thể tốt hơn, chỉ tiếc tình nghĩa hai nhà, nếu về sau... Chẳng lẽ là đến già đến chết cũng thể lui tới.

      Triệu Thị ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, rất chắc chắn : "Trong vòng canh giờ còn có trở về, chắc chắn là bọn họ ở tửu lâu bên kia ăn cơm, hai người chúng ta ăn ."

      Cốc Vũ chợt hỏi, " , sao thấy biểu ca biểu tỷ?"

      Triệu Thị vừa đặt đồ ăn lên bàn vừa : "Biểu tỷ ngươi năm trước vừa gả ra ngoài, biểu ca ngươi theo dượng ngươi đến nông thôn tìm này nọ rồi, còn có biểu tẩu ngươi ở nhà, chúng ta có toà nhà, có thai tiện ra ngoài."

      Xem ra Triệu Thị là người có phúc khí, Cốc Vũ nghĩ nếu sinh ra bé cũng tặng tới cẩm bào, rồi lại lắc đầu cười mình nghĩ nhiều, cẩm bào làm ra cũng phải đợi đến mấy tuổi mới mặc được, trẻ vừa sinh ra đâu thể mặc đồ thêu hoa, vải trắng mềm thích hợp hơn.

      Triệu Thị chậc chậc lấy làm lạ , "Nha đầu người còn hiểu sao? Ta ngươi còn ở lại thôn trang làm gì, trước kia ta cũng ở thôn trang, sau này lập gia đình, cha bọn muốn ra xông pha, chúng ta nghĩ nhiều, chỉ trong mấy ngày đem đồ trong nhà bán sạch. Lúc đầu cũng biết làm gì, còn phải làm cu li, ta ở nhà giặt quần áo cho nhà giàu, ngươi biết đâu, vừa bận rộn lại mệt. Buổi tối ra dạo vòng, nhìn bóng đêm nghĩ về sau có thể đường cái rộng rãi sáng sủa này, coi như đáng giá. Người rất nhiều, chuyện bên ngoài rất nhiều ngươi thể tưởng được. sợ ngươi chê cười, tính tình ngươi năm đó hai, vất vả mới mở được cửa hàng đường mạch nha, nghĩ trông coi cả đời cũng thấy đủ. Nếu là Thạch Nhi mang tới mứt đào, ta thể ngờ có ngày hôm nay!"

      Cốc Vũ thấy nàng kể lại chuyện khổ tẫn cam lai thỏa mãn, tự đáy lòng cảm thấy vui sướng. Trời sinh Triệu Thị có sắc mặt vui mừng, mỗi tiếng cử động đều làm cho người ta tự chủ được cảm thấy cao hứng có hy vọng, khó trách sinh ý mỗi ngày khá.

      "Cho nên nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên*, làm mứt đào bán phải là tốt lắm sao? Chuyện khác , tại có thể đứng thẳng lưng. Vì sao? Chỉ bằng chúng ta mua bán, người nhà giàu, môi giới đều coi chúng ta là người, vận khí tốt còn có thể thấy chủ tử đại gia, phải người bình thường có thể nhìn thấy. Chẳng qua, đừng nhìn chúng ta được nhiều, phần bỏ ra thể được nửa câu, bằng lần tới người ta tin chúng ta, người đại gai đâu có thể tùy tiện ra, hết lời với ngươi, thấy ngươi ở thôn trang đáng tiếc ."

      Nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên* = người giỏi có người giỏi hơn, trời cao có trời cao hơn.

      Mấy câu đó làm Cốc Vũ giật mình, cố kìm nén tâm tư kích động, ngược lại nghĩ đến chuyện vừa rồi.

      " , người xem như vậy được , ngày mai ngài mang ta qua lần, ta có vài thứ muốn đích thân giao qua, cần với người khác, này... đến chuyện dài."

      Tuy Triệu Thị biết là chuyện gì, ánh mắt ra vẻ là thấu hiểu, " biết, có gì cùng lắm , ai có chút việc."

      "Vậy ngươi giờ nào qua tốt? Buổi sáng làm người chú ý?" Cốc Vũ nghiêng đầu hỏi nàng.

      Triệu Thị hì hì cười, "Ngươi đây là muốn khảo nghiệm , nha đầu chết tiệt kia, muốn ta khi nào cũng như vừa rồi hỏi ta nên lúc nào. Nếu xe ngựa, người ta tưởng là tiểu thư phu nhân mua này nọ, ngạc nhiên, nếu sáng tinh mơ lén lút là chuyện khác, dễ làm người ta chú ý."

      "Tốt, sáng mai chúng ta qua."

      Cốc Vũ xong kéo tay Triệu Thị đến nơi gửi mấy cái rương ngày đó, " , nghe ngài , làm buôn bán cháu làm gì cũng kém ngài, nhìn xem mấy thứ này có thể đổi chút bạc hay ." Tuy Cốc Vũ chuyện dè dặt cẩn trọng, nhưng rất có tự tin mở thùng ra.

      Triệu Thị là người thẳng tính, cười khổ, "Lớn như vậy lại xa, còn quý trọng, này... này bí đỏ trong viện ta còn có mấy quả, ta thích ăn, cắt ra nấu canh với thịt, ăn ngon." xong nuốt nước miếng, lại thêm: "Bí đỏ lớn này ta thích, màu sắc kỳ quái."

      Cốc Vũ mân miệng cười cũng chuyện, xoay bí đỏ qua bên lại có sức, đành phải kéo Triệu Thị lại xem.

      Triệu Thị chậm rãi trợn tròn ánh mắt, lắc đầu, lại dụi mắt, chứng thực mình có hoa mắt, bí đỏ này khác những quả bí đỏ khác, nhìn kỹ lại phát ở giữa có chữ to, hai bên còn có đồ án, cẩn thận nhìn ra.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 82: Chạy nhanh

      Triệu Thị vươn tay, cẩn thận vuốt lên đồ án bí đỏ vàng óng ánh hồi, sau đó lại dùng ngón tay tinh tế xẹt qua, thậm chí lấy tay nhè gõ vài cái nghe thanh nặng nề đô đô truyền ra, ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên nên lời, cảm thán hơi, "Này, là ông trời hiển linh chứ?"

      Cốc Vũ thỏa mãn nhìn nhất cử nhất động của Triệu thị, lúc trước nàng và Tiểu Hà biết tốn biết bao công sức, còn có tiểu à tiểu dượng cũng điên theo, biết làm ra bao nhiêu cái khuôn đúc, lúc hái được vài cái, nàng rất có cảm giác thành tựu. Nào ngờ Triệu Thị cuối cùng câu làm Cốc Vũ dở khóc dở cười, " , ở đâu mà trời hiển linh, bất quá là muốn làm điều may mắn thôi, mấy thứ này ở thôn trang chúng ta rất tiện lợi, lại bí đỏ rất dễ trồng, tùy tiện để đất đều có thể sống, ta nghĩ có thể hao chút tâm tư làm thứ này cũng có thể đổi ít bạc, như vậy hộ nông dân chúng ta ngày mới có thể tốt hơn."

      Triệu Thị tới dang tay ôm lấy Cốc Vũ, tinh tế đánh giá hồi. Sau đó lại mở thùng ra, thấy đám quả đào đều bao gói rất tốt, nghĩ đường sá xa xôi dám vận chuyển tới, lại thở dài. Mở ra xem, quả đào trắng hồng no đủ, chữ viết da ràng vừa vặn làm cho người ta thích.

      Cốc Vũ bắt đầu giải thích, "Quả đào đó cho năm mới, chẳng qua là sở cầu của mọi người, gì ngoài phúc lộc thọ, bộ dạng tốt nhiều, mang đến ít, cũng biết có có chỗ lợi gì hay ."

      Triệu Thị hưng trí quay đầu nhìn Cốc Vũ, ánh mắt qua cửa sổ nhìn bên ngoài, cũng chuyện kéo Cốc Vũ ngồi xuống ghế, vỗ mu bàn tay nàng, "Ta nghĩ trong đầu ngươi đựng cái gì mà thông minh nhanh nhạy như vậy, ở thôn trang là đáng tiếc."

      Cốc Vũ xấu hổ cúi đầu cười trộm.

      Triệu Thị xong chuyển về đề chính, "Mấy thứ này là thứ khó được, chúng ta nhất định thể trồng tốt hơn, thứ này này nếu trồng nhiều hiếm lạ, dù sao cũng thể coi như bí đỏ, quả đào mà bán, cũng kiếm xong vài cái tiền. Ngươi xem thành phẩm của tiệm thêu đáng giá, chính là ở công phu khó được, chúng ta phải cân nhắc kỹ mới được, nhất định thể bày ra trực tiếp bán."

      Quả nhiên là đạo buôn bán, buổi chuyện làm Cốc Vũ liên tục gật đầu, cũng nghĩ nhiều, "Ta nghe ."

      Ánh mắt Triệu Thị lại sáng lên, nghe Cốc Vũ tiếp tục thầm, " , thứ này cũng là lần đầu tiên làm thành, nhưng cũng biết làm sao bây giờ, ta nghĩ bí đỏ quên , đến lúc đó ta cầm tặng người, quả đào ngài xem đẹp mắt như thế, chính là... ăn ngon như bình thường. Chúng ta sớm hái xuống, bằng sợ chịu nổi xóc nảy, còn sợ bị dập."

      Triệu Thị có chút buồn cười, cầm lấy trái, đặt ở bên miệng nửa ngày thể cắn xuống, đến cùng luyến tiếc ăn, "Thứ này, đồ tốt ăn ngon, như vậy ta nghĩ tới. Tỷ như lão thái thái bên An Cư, tuổi cao nhân từ, đám con cháu vì đưa lễ thọ tốn hao tâm trí ít, nhà giàu người ta thứ tốt gì chưa nhìn thấy, lại bọn tiểu bối tiền bạc cũng có hạn, vừa muốn đưa đúng tâm ý là khó được, đào mừng thọ vừa dùng tâm lại là khó được, nếu làm chúc thọ lễ cho lão thái thái, cho cháu chắt ôm , cao hứng biết bao nhiêu."

      Cốc Vũ trong đầu rất nhanh suy tính, là An Cư rất..." , An Cư là làm cái gì, quy mô có lớn ?"

      Triệu Thị định chuyện, đột nhiên nghe thấy tiếng tiếng vang nặng nề, vội vàng chạy xuống dưới lầu xem.

      Đại Lâm sắc mặt ửng hồng ngồi liệt đất, miệng còn nhắc tới cái gì. Hứa Thế Cùng thân thịt, lúc này cùng Triệu Thạch đỡ Đại Lâm nhìn rất buồn cười, đứng dậy nổi, cuối cùng còn bằng Triệu Thạch người đỡ tốt hơn.

      Triệu Thị thấy vậy đầu tiên là thở ra nhõm, lập tức lại lo lắng, "Ai nha nha, sao chuyến tặng đồ, lại say thành cái dạng này." Giương giọng muốn kêu Vượng Tài, lại tự mình vội vàng lấy này nọ, "Mau đưa cái hộp, mấy thứ này cũng là tốt, đỡ lên lầu nghỉ tạm ."

      Dàn xếp lúc lâu, Triệu Thạch định xoay người ra, có tiếng trầm đục, vẻ mặt bất đắc dĩ, Đại Lâm từ giường té xuống, nằm mặt đất thở khò khè, Triệu Thạch dám chậm trễ, cố sức khiêng lên giường, xong mới thở phào nhõm khoá cửa, nào biết vừa bước hai bước lại là tiếng trầm đục.

      Cốc Vũ ở bên ngoài cạc cạc cười, "Được rồi tiểu dượng, cho Đại Lâm ca nằm miếng lót là được, đây là sàn gác sao, lúc ở nhà chúng ta đều ở như vậy, nếu cứ té lên té xuống như thế, cửa hàng bị Đại Lâm ca làm sập."

      Cũng chỉ có thể như thế.

      Hứa Thế Cùng phe phẩy cây quạt tại kia thích ý hừ tiểu khúc, thấy mọi người rảnh rang ngồi vào chỗ của mình, "Ta xem như thêm kiến thức, ra tửu lâu có nhiều chú ý, chúng ta hôm nay bên kia, người ta vừa mở tửu lâu, chỗ của ta , sợ là... Tính tính, này đó về sau lại ."

      "Cậu, các ngươi qua bên kia sao lại thế này, Đại Lâm ca sao say như vậy?"

      Hứa Thế Cùng ân vài tiếng mới : "Chúng ta đưa đồ , vừa vặn lão bản tửu lâu rảnh, thấy cũng hiền lành, muốn giữ chúng ta ăn cơm, ta nghĩ cũng thích hơpị, nên đồng ý. Nào biết lão bản ép chúng ta uống rượu, Đại Lâm cũng biết bị sao, người ta rót liền uống cạn, cản được, tửu lượng của đâu chịu nổi, bất quá lão bản kia có chút việc muốn chúng ta..."

      "Chuyện gì?" Cốc Vũ bắt lấy câu chuyện tha.

      " nếu đem mứt đào và chiêu bài đồ ăn ở tửu lâu chúng ta cho , mứt đào phải thể bán, chỉ là bán cho tửu lâu bên này, như vậy độc quyền, có thể cho chúng ta số này!" xong xoè bàn tay ra, "Vẻn vẹn năm trăm lượng!"

      Cốc Vũ sốt ruột, chuyện như vậy thể dễ dàng đáp ứng , lão bản tửu lâu cũng là gian trá giảo hoạt, thấy bọn họ từ thôn trang đến, tưởng dùng chút tiền như vậy là có thể thu mua, huống hồ Hứa Thế Cùng cũng là, nhanh như vậy đem tửu lâu của mình ra?

      Cốc Vũ nhìn chằm chằm Hứa Thế Cùng, Hứa Thế Cùng chút hoang mang cười, "Đương nhiên có, ta thấy lão bản kia có tướng chuột, người như thế nên chọc vào, cũng nghĩ có quan hệ với ."

      Chính là... lý do này. Cốc Vũ cong mu bàn tay khụ khụ hai tiếng, định chuyện, liếc mắt nhìn Triệu thị, " , ngài !"

      Triệu Thị vẻ mặt đầy ý cười, chuyện nể mặt , "May mắn ba người các ngươi bị mỡ heo làm mê muội, người ta mời các ngươi bữa cơm, muốn đem mọi thứ ra ngoài, chuyện khác , đồ của chúng ta đều là phát tài pháp bảo. Lại chúng ta buôn bán, quan tâm người nọ là tướng chuột hay tướng heo, có cơ hội kiếm bạc là chúng ta kiếm, thể làm mua bán lỗ vốn. Người ta ra năm trăm lượng, người ta kiếm nhiều hơn, ngươi còn tốt! Nếu tửu lâu khác cũng đến cửa hàng ta mua, ta bán chẳng phải là phá sinh ý, nếu bán lại đáp ứng bên kia, nên làm thế nào cho phải?"

      Mọi người đều chuyện.

      Mứt đào mang đến, ngoại trừ ngày ấy đưa tửu lâu, còn lại toàn bộ để tại cửa hàng Triệu thị, nhất thời đông như trẩy hội.

      Cốc Vũ nhìn ánh nắng tươi sáng giữa trưa, ngồi chiếc xe ngựa tới tiệm thêu, vào cửa lâu, xe ngựa lặng lẽ rồi, lão nhân tóc bạc phơ đóng cửa, chuyện như vậy tập mãi thành thói quen, người quanh đó căn bản để ý.

      Giữa trưa hôm sau, Triệu Thị chờ mấy người mua này nọ, lúc ra cửa có thêm nương, ai cũng để ý.

      Trong nháy mắt ở trong thành vài ngày, Cốc Vũ có chút nhớ nhung thôn trang, ở thôn trang cái gì cũng cần nghĩ. Chỉ là ngày ấy nàng thấy bộ dáng mỗ mỗ ông ngoại, có chút xót xa, các lão nhân khó có dịp cười vui như thế. Mặt đầy nếp nhăn, nghe chuyện ở thôn trang rất vui vẻ, Cốc Vũ mời bọn họ cùng nhau tới ở thời gian, hai người đáp ứng, nơi này bọn họ sinh hoạt hơn nửa đời người, già rồi muốn nơi khác, lại biết sống tốt là được, còn lại đều quan trọng.

      Cốc Vũ thầm thở dài, nếu trở về thuật lại, chỉ sợ Vương Thị ngày cũng muốn chậm trễ muốn trở về. Nàng nghĩ nhiều, nơi này, mặc kệ như thế nào, về đến, thể nào nhẫn tâm phân trời nam đất bắc như vậy.

      Ngày ấy Triệu Thị mang theo Hứa Thế Cùng đưa mứt đào cho Lê Hoa Ban, mỗi ngày nhớ mãi quên, trong miệng như có như rầm rì. Sau lần tửu lâu đó có cớ gì lần nữa. Cốc Vũ còn định kêu Triệu Thị mang mình đem quả đào tới nhà những người đó, thuận tiện nhìn xem cũng tốt.

      Triệu Thị đáp ứng, nghĩ tìm thời cơ thích hợp lại . Đại Lâm và Triệu Thạch có chuyện gì, ở trong cửa hàng cũng giúp được gì, mỗi ngày dạo, toàn là này cửa hàng gia cụ hoặc tre nứa các loại.

      Cốc Vũ chờ Triệu Thị trở về, hôm qua Triệu Thị nơi này có vài thứ, mấy thứ này nhất định phải do tiểu nương kia mang theo tới, người ta đáp ứng, Cốc Vũ có thể theo gặp người ra vào viện lớn, nghe nha đầu bà tử rất nhiều, nhất thời có chút khẩn trương.

      Triệu Thị vội vàng hoang mang rối loạn vào cửa, "Cốc Vũ, mau, mau."

      Cốc Vũ vội đứng lên, " , ngay bây giờ sao?"

      Triệu Thị vẻ mặt kích động, kéo nàng qua bên, ", là... chạy nhanh về thôn trang!"

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 83: xảy ra chuyện

      Cốc Vũ chấn động, phải là lát nữa nhìn viện lớn sao? Trong lòng Cốc Vũ còn vương vấn cảnh tượng vào viện lớn, sao bây giờ lại thành về thôn trang. " , ngươi nên gấp gáp, có chuyện gì chậm rãi ."

      Sắc mặt Triệu Thị trắng bệch, giống như hơi chạy về, giờ phút này như nhũn ra, vịn vai Cốc Vũ ngồi xuống, ôm ngực tựa hồ kinh hồn chưa định, "May mắn là ta về nhanh, biết là chuyện gì, ta ngươi nghe, vừa rồi ta còn định sớm chút qua bên kia, thuận đường xem nếu có chuyện gì lại mang ngươi dạo, ngươi cũng biết nhà giàu người ta luôn có nhiều quy củ. Cũng may là ta đường vòng xem, thế này được, ta hỏi ngươi, có phải người thôn trang ngừng đưa mứt đào tới?"

      Triệu Thị chuyện đầu đuôi, Cốc Vũ hiểu gì cả, nghe Triệu Thị hỏi như vậy, có khả năng này, theo , " , lúc chúng ta bàn xong, chúng ta trước bước, nếu bọn tới, thể vội vàng mà tìm chúng ta, đúng ?"

      Triệu Thị cũng việc này, tiện đà , "Ta hôm nay ra ngoài, thấy đống người tụ tập ở cửa Bát Phương Lâu, trong lâu ăn này nọ, chửi bậy thành đoàn. Tiếp đó đám người vô duyên vô cớ ra, có người cánh tay có hình xâm biết là người gì, hung ác, nhìn rất dọa người, còn đập vỡ cái bàn, có ai dám lên tiếng."

      Triệu Thị xong cau mày, nhìn thẳng vào mắt Cốc Vũ, ngẫm nghĩ lại : "Ta nghĩ mở tửu lâu chuyện gì cũng có thể gặp, cũng nghĩ tới chuyện lúc trước, vừa mới liền nghe thấy bên trong cãi lộn, mớ mứt đào mới đưa tới có vấn đề, nếu gặp người thôn trang phải đánh gãy chân. Ta... ta vội vã về."

      Cốc Vũ tóm tắt lời Triệu Thị vừa kể, phương diện này ít nhất có mấy tin tức, thứ nhất là Bát Phương Lâu xảy ra chuyện, thứ hai là việc này do mứt đào gây ra, ba là...

      Nàng tỉ mỉ nghĩ đến ba, đứng bật dậy, " , cậu bọn họ trở lại sao? Có phải ? Chúng ta ra ngoài tìm được ?"

      Cũng may rốt cục tìm thấy bọn họ ở trong rạp hát.

      Mọi người bàn tính kết quả đồng nhất. Triệu Thị muốn cho bọn họ về trước, là để nàng hỏi thăm ràng rồi tính tiếp, Bát Phương Lâu bên kia, nghe đằng sau có người, là cửa hàng đồ cưới của thiếu phu nhân nào đó, nếu chọc giận về sau phải làm sao bây giờ, Cốc Vũ bọn họ ở lại chỗ này sợ là tốt, nếu trở lại thôn trang người ta xen vào, đợi chuyện phai nhạt rồi .

      Đại Lâm đồng ý, "Cốc Vũ, cần bướng bỉnh, chúng ta về trước, đợi lí lẽ ràng lại , ở lại rất nguy hiểm."

      Triệu Thạch cũng có ý này, cũng là bị phó thác đến, lại chuyện này phải bọn họ có thể giải quyết, mặc kệ thế nào, có chuyện gì quan trọng hơn bình an của mọi người.

      Cốc Vũ cau mày suy nghĩ hồi, luôn cảm thấy có chút thích hợp, nhưng biết thích hợp chỗ nào, bất quá nếu trở về như vậy nàng có thể khẳng định, về sau sinh ý mứt đào ở Vân Châu thành sợ là dễ dàng, tạm thời bất luận Bát Phương Lâu gây phiền toái gì, chỉ cần tiếng xấu truyền ra về sau muốn làm buôn bán khó khăn, có đạo lý có người bọn họ qua được? Cản đường phát tài của người ta sao... " , cậu, các ngươi hãy nghe ta , chuyện vừa mới phát sinh, chúng ta vừa vặn ở đây nên giải quyết tốt, nếu chúng ta hốt hoảng bỏ chạy, sau này thể trở lại, chỉ sợ tội danh mứt đào Đào trang chúng ta lan truyền, về sau chúng ta có cơ hội, thể như vậy được."

      Hứa Thế Cùng cũng có ý này, "Ta thấy Cốc Vũ đúng, bất quá việc này phải chậm rãi xem mới biết được, Cốc Vũ ở đây có người nghi ngờ, nên về trước, ta ở lại đây, các ngươi yên tâm."

      Triệu Thị nghĩ trước nghĩ sau, , "Trước kia mứt đào có vấn đề, sao nhanh như vậy lại biết mứt đào gây ra chuyện, ai —— "

      Cốc Vũ đồng ý, "Ta , ta thấy chúng ta nên coi lại việc này, chừng biết chuyện gì xảy ra, cậu, chúng ta tới được nhiều ngày, cũng dễ dàng ra ngoài, có thể mang ta ra ngoài, dù sao mọi người chưa từng gặp qua ta, hỏi thăm chút tình huống tại của Bát Phương Lâu bên kia."

      Mọi người chịu mạo hiểm như thế.

      Cốc Vũ sốt ruột, có chút kiềm được kích động, đem lo lắng của mình ra, "Cậu, , các ngươi đều biết đến làm buôn bán sao có sóng gió, nếu chút sóng gió như vậy chúng ta bỏ có phải rất... Huống hồ người thôn trang đều chờ chúng ta trở về, các ngươi ngẫm lại, bây giờ chúng ta bỏ có kết quả gì? Vừa tới Vân Châu thành đại khái có lời đồn đãi, mặc dù Bát Phương Lâu là mối lớn, nhưng nếu thanh danh mứt đào chúng ta tốt, vậy cửa hàng còn có thể tốt hơn sao? Nếu chúng ta có nơi tiêu thụ mứt đào, trong nhà nhiều người chờ, tiền công chúng ta có thể trả hay còn nhất định. Hơn nữa, ta cuối cùng vẫn thấy có gì đó thích hợp, ngàn vạn lần thể nản lòng mới được, ở đầu sóng, chúng ta càng phải cẩn thận nửa điểm cũng được sai, dù chúng ta làm sai cũng cần có thái độ, nên bồi thường bồi thường, nên gánh vác gánh vác, buôn bán quan trọng nhất là chữ tín, nếu phải là lỗi của chúng ta, vậy càng thể bỏ như vậy, đến lúc đó bị người nào hại còn biết."

      Triệu Thị sờ đầu Cốc Vũ, " chuyện rồi ta mới biết ngươi mạnh mẽ như vậy, so với ngươi năm xưa có tiền đồ hơn, được, tán thành ngươi, về sau xảy ra chuyện gì, cũng có gì cùng lắm bán cửa hàng đắp vào, sinh ý làm lại từ đầu thôi."

      Ánh mắt Cốc Vũ khẩn thiết nhìn bọn họ. Rốt cục, Hứa Thế Cùng hòa hoãn gật đầu.

      Thoáng chốc đến buổi trưa, mọi người đều ra ngoài, chỉ ngồi chờ tin tức bên ngoài.

      Hôm sau, chưởng quầy Bát Phương Lâu tự mình tới cửa, Triệu Thị ổn trọng tiếp đón, nghe mứt đào do thôn trang đưa tới, cũng phản bác lời bên kia, còn hùa theo là hại người khó xử chưởng quầy, chưởng quầy rốt cục tìm được người hiểu nỗi khổ của , chuyện nhiều hơn. Thấy hơn giờ cũng đủ rồi, Triệu Thị chậm rãi hỏi thăm, rồi cũng biết chuyện từ đâu đến.

      Ngọt ngào tiễn bước chưởng quầy, Triệu Thị liền lên lầu, " việc này quả thực đơn giản, nghe chưởng quầy là, năm nay mứt đào do người thôn trang đưa tới, là chiếu theo quy củ năm trước, bạc chỉ thu nửa mà thôi, nghĩ phải lần đầu tiên buôn bán, nên nghi ngờ gì. Vốn định mở ra nếm thử trước mới , ai ngờ ngày ấy bận rộn chân chạm đất, vừa vặn có đoàn khách tới muốn món vịt nướng mứt đào, mọi thứ đều tốt, đồ ăn mang lên cũng có chuyện gì. Cách ngày lại có đám người tới, nghe mứt đào muốn nếm thử, nào ngờ những người hôm qua ăn tới cửa lời sạch , khách trong phòng biết sao cũng náo lên, chưởng quầy còn chưa bẩm báo đông gia, nhiều ngày vẫn buôn bán bình thường, chỉ là dám dùng mứt đào nữa."

      Cốc Vũ thầm thở dài hơi, Triệu Thị quả là người đơn giản, thời gian ngắn như vậy hỏi thăm được nhiều chuyện như vậy, đa phần là bên ngoài truyền đến, vì thế lại hỏi, "Có mứt đào có vấn đề gì ?"

      "Nghe mứt đào, ngửi hương vị cũng sai biệt lắm, chỉ là ăn vào cũng rất là kỳ quái, như là... mốc meo."

      Cốc Vũ thở dài nhõm, " như vậy là mứt đào bị mốc, sao chúng ta có mứt đào mốc chứ?"

      Đại Lâm khẳng định : "Nhất định có khả năng, nương phong miệng bình, để vài năm cũng có vấn đề, mùi vị càng ngày càng ngon, sao lại bị mốc meo được? Huống hồ lúc chúng ta làm cũng xem tới xem lui, làm sao có thể bị được?"

      Cốc Vũ vui cười câu, "Nếu có thể mang mứt đào bên kia tới là vui rồi, chưởng quầy nhận hàng, nhất định cũng nhận thức người, chúng ta chỉ cần biết, thể làm gì được chúng ta, nhưng chúng ta là kẻ bị hại. vừa rồi cũng qua, những người đó quy củ cũ, chứng tỏ hiểu biết người của chúng ta, hơn nữa thu nửa bạc, như vậy là cầu tài, làm buôn bán mà cầu tài, lần mua bán? Người này nhất định phải là người của chúng ta. Càng có ý tứ a. May mắn chúng ta ."

      Cốc Vũ suy luận tỉ mỉ, ánh mắt Hứa Thế Cùng cũng lóe ra lát, tiếp phe phẩy cây quạt nở nụ cười, " là cánh rừng lớn chim chóc gì đều có, tình gì đều có thể gặp, ai —— "

      Triệu Thạch để lỡ thời cơ nhìn Hứa Thế Cùng, thầm câu, "Lúc đó Cốc Vũ, cậu bên kia tửu lâu, là cũng..."

      Chuyện cứ như vậy kéo dài, bên Bát Phương bị động, nhiều ngày trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, nghe chưởng quầy sứt đầu mẻ trán biết làm như thế nào cho phải, người ta đồn đãi cũng nhìn ra gì, mỗi ngày theo chưởng quầy hỏi thăm tin tức.

      Thời gian qua mau, tin đồn mứt đào Đào trang trong quá trình gia công pha những thứ tốt bắt đầu truyền ra, chỉ là phạm vi rộng, sinh ý cửa hàng bên này cũng bị ảnh hưởng, những thứ bỏ vào miệng đều rất cẩn thận.

      Cốc Vũ bọn họ nóng nảy, dù sao sốt ruột cũng làm được gì, mỗi ngày như cũ ra cửa hỏi thăm.


    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 84: Bắt người

      Còn rất sớm, đường cái lát đá náo nhiệt, bán bánh bao thịt, bày hàng quán bắt đầu ngày bận rộn. Ở góc đường, cửa hàng có vẻ như vừa sửa sang lại, cửa tiệm rất lớn, mỗi buổi sáng Vượng Tài ra mở ván cửa, quán bánh bao thịt chào như nghe thấy, còn ngáp dài, ánh mắt còn mơ hồ, trong lòng có quyết định, vất vả làm ở cửa hàng hai năm, mắt thấy có cơ hội thành nhị chưởng quầy, mỗi tháng bạc so với trước kia lúc làm thợ phụ tốt lên ít, nào ngờ vừa xuất chuyện xấu là xuất ngay. Nếu sau này cửa hàng cầm cự nổi phải làm sao? Lúc đó còn cùng cha mẹ qua năm về nhà tính chuyện hôn nhân.

      "Ai ——" Vượng Tài lau cái trán ướt mồ hôi, thầm: "Chỉ mong xảy ra chuyện lớn mới tốt."

      Mà ở đường người lui tới náo nhiệt, hết thảy khác ngày xưa.

      Người trong cửa hàng thở dài, như giọt nước rớt vào sông, chút ảnh hưởng.

      Vài người Cốc Vũ có chút khẩn trương, sau khi Bát Phương Lâu có chuyện, nhưng có động tĩnh gì, ngay cả chưởng quầy Bát Phương Lâu cũng qua bên nghe ngóng.

      Người bên ngoài, đối với việc này say sưa mấy ngày. Lúc này, nghe phu nhân lúc chưa xuất giá, ở tửu lâu bị tiểu thiếp Địch phủ trước mặt mọi người đánh bạt tai, vì thế đề tài có mục tiêu mới, hơn nữa chuyện đoán , nhất thời trở thành mơ hồ.

      Cốc Vũ canh giữ trong tửu lâu, nghĩ đến chuyện này hoàn toàn lý giải cái gì kêu họa trời giáng. Buôn bán là thế, cố ý hay vô tình đều bị người ganh tỵ. Nàng có thể khẳng định, mứt đào tuyệt đối phải là bọn làm, vậy là ai đây? Nếu phải mình đắc tội người khác, như vậy là vấn đề của Bát Phương Lâu, từng cẩn thận suy nghĩ, tựa hồ như biết được chân tướng, đột nhiên có chuyển biến, tình vượt xa phạm trù bọn họ đoán trước, Bát Phương Lâu là cửa hàng đồ cưới của Nhị thiếu phu nhân Lỗ gia, Cốc Vũ tra qua mấy tửu lâu, sau khi nghe ngóng, những hộ khách quen quá giống nhau, cho nên có xung đột cũng thể , ngày ấy Hứa Thế Cùng Lâm Giang Lâu bên kia tựa hồ có chút liên quan, cửa hàng đó là cũng là Lỗ gia, còn nghe là cơ nghiệp của Lỗ gia vẫn là cửa hàng của phòng , huống hồ, nghe chưởng quầy của hai tửu lâu này bình thường hòa thuận, có chuyện gì đều chiếu ứng lẫn nhau, nếu có khách vừa lòng đồ ăn thức uống, liền đề cử đối phương, như vậy xem ra coi như thân hậu.

      tình cứ như vậy gác lại, Cốc Vũ lý giải tới lui cũng trở về điểm ban đầu.

      Nàng ngồi yên, Hứa Thế Cùng và Đại Lâm, Triệu Thạch ngốc ở trong này cũng có cảm giác bó tay, nhưng chuyện thể làm , có chút nóng nảy. nhiều ngày Triệu Thị có tâm tư để ý tới sinh ý của cửa hàng, mọi đường có thể biết tin tức đều hỏi thăm, như cũ vẫn có nửa điểm tin tức, kém xa dự đoán của Cốc Vũ.

      Chẳng lẽ phải chịu oan uổng? Hoặc là, mang mứt đào trực tiếp Bát Phương Lâu giải thích ràng? Đều thể thực được ...

      Lúc này, Cốc Vũ cảm thấy lực bất tòng tâm sứt đầu mẻ trán, mứt đào đều có bán , nhưng năm trước bạc trả tiền rồi. Hơn nữa, bên kia xây cửa hàng chờ bạc, tiền công còn chưa trả, nếu xảy ra chuyện, về sau lại trơ mắt nhìn quả đào hư thối sao...

      Dưới tình trạng như vậy, Cốc Vũ còn nghĩ tới vài lão nhân, sợ bọn họ suy nghĩ quá mức. Vì thế vào buổi trưa, Cốc Vũ qua mỗ mỗ ông ngoại, may mà bọn họ mở ra cửa hàng, nhưng ít tiếp xúc bên ngoài, nên chưa biết việc này, Cốc Vũ thở dài nhõm, ngồi xe trở lại cửa hàng.

      hơi còn chưa kịp thở cảm thấy khí có chút quái dị thích hợp, vừa xuống xe, thấy Triệu Thị đứng ở trước cửa tiệm nhìn quanh, tay mang theo khăn tay đặt phía trán, híp mắt người đường qua lại, có khách tới cửa nàng cũng liếc mắt cái.

      Cốc Vũ bước tới chào, Triệu Thị cầm tay nàng, tay khí lực lớn dọa người, "Tiểu nãi nãi của ta, lúc này ngươi chạy chỗ nào , làm ta sợ muốn chết!"

      Trong lòng Cốc Vũ căng thẳng, kịp chuyện bị Triệu Thị kéo vào trong phòng, sức kéo làm nàng đau, thấy Đại Lâm ngồi trong phòng thở dài, nàng hỏi, "Cậu cùng tiểu dượng đâu?"

      Triệu Thị ngập ngừng hồi, rốt cục cũng , "Chúng ta còn ràng, nào biết bên kia bọn họ tới cửa, Bát Phương Lâu giảng đạo lý, đem người... bắt ."

      Cái gì! Cốc Vũ quá sợ hãi, nàng cảm thấy mình quên chút gì, sao lại quên cản người thôn trang?

      Triệu Thị vẻ mặt hối hận, "Ta nghĩ hàng năm nếu bọn họ tới nhất định chỗ ta trước, ai nghĩ đến như thế này, ai —— Lỗ gia chúng ta trêu chọc được, tại có lý cũng thể ."

      "Ai mang đồ tới?"

      Đại Lâm cúi đầu : "Hà thúc còn có Giang Sinh..."

      Cốc Vũ nóng nảy, hai người kia còn , bây giờ biết là dạng gì. Trong lòng sốt ruột, chuyện run run, "Bát Phương Lâu cũng đến mức phân phải trái, đều là mở cửa buôn bán, chứng cớ cũng có, huống hồ là chính bọn họ cẩn thận, có quan hệ gì với chúng ta gì chứ? tới đâu cũng phải là chúng ta, chúng ta cũng bị người mạo dùng danh hào, bằng cáo nha môn!"

      Triệu Thị lắc đầu, "Nha môn cũng đều là quan hệ họ hàng thích, chúng ta , đâu có nơi nào phân phải trái chứ, ngươi cũng biết chúng ta đưa người ràng, lại bị bắt, lúc này kéo chúng ta vào có chỗ tốt gì? Cậu ngươi bọn họ qua, còn biết trở về là tình trạng gì."

      Ầm ĩ như vậy đâu còn tâm tư buôn bán, Triệu Thị sớm nghĩ để Vượng Tài đóng cửa, ngẫm lại lại quên , "Dù sao cũng có vài bóng người, ai, rộn lòng."

      Lúc chân trời ra ánh nắng chiều, gió ấm áp thổi vào cửa, trong phòng vài người ngơ ngác ngồi, ai cũng có tâm tư chuyện, càng chờ càng sốt ruột, còn cảm thấy bực mình.

      Hứa Thế Cùng và Triệu Thạch trở lại, thân đầy mồ hôi, chưa kịp ngồi xuống cho người đem cửa đóng lại, giọng chuyện.

      lát sau, trong phòng truyền đến thanh sắc nhọn chói tai, "Cái gì? Hai ngàn lượng!"

      Hứa Thế Cùng nhìn chằm chằm bọn lát, ý bảo cần lộ ra, "Chúng ta có cách nào, chưởng quầy qua chuyện này, sinh ý bên kia bị ảnh hưởng rất lớn, nếu để đông gia biết, còn biết như thế nào, hai ngàn lượng là việc , bằng còn chưa đủ."

      là công phu sư tử ngoạm, lòng Cốc rối loạn, "Tứ thúc và Giang Sinh ca tại thế nào?"

      "Bọn họ? Bên kia cũng làm khó, cũng tiện cho mình gặp mặt, chỉ giữ lại bên kia, nhưng hai người bọn họ... còn chưa gây chuyện, tuy Hà bọn họ ngạc nhiên, cũng gì, ta nghĩ dù sao cũng chưa tới mức đó, thêm người lo lắng cũng gì tác dụng, nên để cho bọn họ ở, ai ——"

      Hứa Thế Cùng lúc này có tâm tư diễn trò, mày nhăn nhíu lại.

      Cốc Vũ gật đầu, như vậy là tốt nhất. Hai ngàn lượng, bất luận làm gì cũng gom đủ. Dù gom đủ, cũng có đạo lý bỏ ra như vậy.

      Vài người có ăn cơm chiều, cũng .

      Ăn xong, Triệu Thị kéo tay Cốc Vũ, "Khuê nữ, ta nghĩ tới, mấy ngày nữa là sinh nhật Lỗ gia lão tổ tông, bằng chúng ta nghĩ biện pháp cầu, lão nhân gia thiện tâm, chừng khó xử chúng ta."

      Cốc Vũ biết làm như thế là tốt hay nữa, tuy nàng chưa tiếp xúc qua, nhưng muốn gặp lão tổ tông người ta cũng phải là chuyện dễ dàng, huống hồ bên này nếu cố ý khó xử, càng thành. Nhưng trừ cách đó ra, nàng còn có biện pháp nào đâu?

      " , ngươi có cách gì sao?"

      "Ta quen người là Chu ma ma, đến còn có chút quan hệ, ta có quan hệ mua bán sau còn qua lại, mỗi lần cũng tặng vài thứ qua, nàng ở bên trong có thể được." Triệu Thị giấu diếm .

      Cốc Vũ lại nghĩ dù sao cũng nắm chắc, ngồi suy nghĩ trong lòng chậm rãi bình tĩnh lại, Bát Phương Lâu là của hồi môn cửa hàng của Lỗ gia nhị thiếu phu nhân, mà Lâm Giang Lâu cũng là của Lỗ gia, ở giữa có phải gặp người thể liên lụy, nên cho làm cho bọn họ ngộ thương?

      Ở thôn trang lâu lắm sao? Nếu trở lại trong thành có phải thường xuyên gặp chuyện như vậy? Cốc Vũ còn chưa kịp cẩn thận suy nghĩ mấy vấn đề này, chuyện lại thình lình xảy ra, Tứ thúc cùng Trần Giang Sinh hai người còn bị bắt ở bên kia chờ bạc, mình có thể an tâm trở về sao?

      ra có số việc, nửa điểm cũng thoát khỏi.

      " , hay là... ngày mai ngươi tìm cách thỉnh Chu ma ma tới chuyến, phương diện tiền bạc chúng ta cũng nên thiếu, tuy là lại, nhưng chúng ta cũng nên chuẩn bị, nhân tiện đưa thêm gì đó, ta ở nhà làm bàn đồ ăn, chúng ta thỉnh người tới nhờ vả, tóm lại thể sơ suất. Vội vàng nhờ vả như vậy, Chu ma ma có cho mặt mũi hay còn phải coi, chừng người ta thể tiếp nhận, chúng ta hỏi thăm chút trước lại ." Cốc Vũ tựa hồ hạ quyết tâm.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 85: Tìm hiểu

      Sáng sớm, người trong cửa hàng đều ra cửa.

      Vài người Hứa Thế Cùng ở Bát Phương Lâu hết lời hay, xem có thể có kết quả tốt hay , Triệu Thạch cùng Đại Lâm luôn ở phía trà lâu nhìn xuống dưới, nếu có người khả nghi theo dò xét ràng, theo Cốc Vũ nghĩ, bộ dáng Đại Lâm như vậy, tính tình lại thành ít , với người khác chắc hẳn có vấn đề.

      Bên Hứa Thế Cùng cũng cố đem bạc áp xuống, để người đỡ chịu khổ, thậm chí có thể đưa này nọ cho chưởng quầy, mặc dù người được thả ra, vạn nhất động đến bạc cũng có chuẩn bị, chừng có tin tức ngoài ý muốn.

      Triệu thị, sáng tinh mơ phải thỉnh Chu ma ma.

      Cốc Vũ ở hậu viện lầu bận rộn nấu nướng, củi lửa ở bếp đỏ hồng, Triệu Thị còn cố ý kêu tiểu nhị kêu A Diệu tới hỗ trợ, xem người có chút rụt rè sợ hãi.

      Móng heo thuỷ tinh cắt ra nhìn trong suốt, bày ở đĩa thanh hoa, ruột xào ớt cay toả ra hương thơm nồng quanh quẩn trong nhà bếp, Cốc Vũ nhìn bộ dáng tiểu nhị bất quá mười , hai tuổi, lại gầy yếu cúi đầu nhóm lửa, yết hầu cũng ngừng lên xuống. Nàng có chút buồn cười, đứa của hộ trong sạch, ai như vậy phải làm việc. Lấy vài thứ bỏ vào chén, để cái ghế trước mặt , "A Diệu, ngươi ăn chút này trước."

      Đầu tiểu nhị kêu A Diệu càng thấp, tay luôn quét bên bếp lò, cúi đầu : " nương... ta, ta buổi sáng ăn qua cơm, mấy món này là đông gia để tiếp đón khách, ta..."



      Cốc Vũ lắc đầu, nhìn đứa lớn cỡ mình, "Ta phải là nương gì, ta với ngươi, chúng ta ở thôn trang cũng vừa vặn ăn cơm no, có thể ở trong thành làm tiểu nhị càng được, ngươi về sau kêu ta Cốc Vũ là được, chỗ này là còn dư lại, đựng hết trong mâm, dù sao ta còn chưa trở về, ăn nhanh chút."

      Mắt A Diệu sáng long lanh, lộ ra tia hưng phấn, " vậy chăng? Ta cũng từ trong thôn ra, có cách ra là được đâu, ta theo cậu ta công cán làm tiểu nhị, cha mẹ ta về sau có tiền đồ ở trong thành tốt... Thôn chúng ta còn có con sông lớn, bây giờ đều bơi lội trong sông đâu."

      xong A Diệu nuốt hết đồ ăn Cốc Vũ mâm , lại ăn ruột xào cay, tại kia hít hà, Cốc Vũ nhìn buồn cười, đem đồ trong mâm sửa sang lại, thừa lại để nơi .

      "Cốc Vũ, ngươi nấu ngon quá, so với mỗ mỗ ta làm còn ngon hơn!" Từ khi A Diệu nghe Cốc Vũ từ thôn trang đến, thả lỏng rất nhiều, hơn nữa còn có chút cảm giác thành tựu, ngay cả mình mỗi tháng cho nhà bao nhiêu tiền đều ra.

      Đến cùng vẫn là đứa trẻ, mới bây lớn phải xem sắc mặt người.

      Cốc Vũ để đồ ăn trong lồng hấp chưng cách thủy, cũng biết khi nào người mới tới, canh vẫn tiếp tục hầm, mấy món khác đều chuẩn bị tốt, chờ tới từ từ dọn lên là được.

      Vừa rồi còn cảm thấy A Diệu có chút đáng thương, Cốc Vũ nhất thời cười rộ lên, mình tha thiết mong chờ, phải vì cầu người bàn bạc tình sao? Cũng biết có được hay ? Trước kia luôn cảm thấy, cần nghĩ nhiều, dễ dàng qua cuộc sống thôn trang, cả phiến hoa đào, thích ý thoải mái chốn đào nguyên. Chỉ là chuyện đời tính trước được, chốn đào nguyên cũng phải ăn cơm phải qua tốt chút, muốn ăn no mặc ấm, làm chút mua bán bị như vậy.

      Nàng thậm chí có chút căm giận nghĩ nhà mình ở đây thân thế, những người này dám bừa bãi như vậy sao? Muốn bắt người liền bắt người, có đôi khi đạo lý cũng nên theo đạo lý của người trước.

      Bọn họ là dân đen chỉ có thể nơm nớp lo sợ qua ngày, xảy ra chuyện tốt, khi có chuyện ngoài ý muốn, chỉ biết nghe theo mệnh trời thôi.

      Chỉ có thể như vậy mà sống sao? Lần đầu tiên Cốc Vũ thấy ý nghĩ của mình có chút thay đổi.

      "Cốc Vũ..." A Diệu ăn xong, tại kia uống trà, "Ta muốn uống nhiều chút để xoá hương vị, thôi có người tới cửa ngửi nhiều tốt."

      Cốc Vũ phục hồi tinh thần lại, "Ngươi xem ta và bọn họ có tới ?"

      A Diệu như trận gió ra lại vào, lắc đầu.

      Cốc Vũ ngẩng đầu nhìn nắng bên ngoài, còn sớm, lý do thấy có chút phiền chán.

      A Diệu thấy bên này thể giúp gì, nên ra phía trước sửa sang lại hàng hóa.

      Rốt cục, Triệu Thị lớn giọng kêu, "Cốc Vũ, mang đồ đến lầu hai !"

      Cốc Vũ vui vẻ, thở dài nhõm, bưng hai mâm đồ ăn lên lầu hai, rồi dặn A Diệu lát nữa theo trình tự bưng đến cửa thang lầu là được.

      Thoạt nhìn Chu ma ma có chút mập mạp, lúc này ngồi thở, thân đầy mồ hôi, "Ai nha, ta đại muội, sao lại lôi kéo ta tới, ta còn nhiều chuyện chưa làm xong, ngươi nhìn ngươi , đây là... ngày sinh phu nhân còn chưa xem xong, ta phải cẩn thận coi vạn nhất xảy ra chuyện gì ta đảm đương nổi. Thang lầu hẹp như vậy chân ta bị rút cả gân."

      Triệu Thị ở bên nhàng cười, cầm cái hầu bao nhét qua, bên quạt cho Chu ma ma, "Lão tỷ tỷ, ta muốn hiếu kính ngài thôi, ngài chắc hẳn là thương ta, vừa vặn cháu ta nấu ăn rất ngon, tuy Lỗ gia dưới cái gì mà chưa thấy qua, chỉ sợ là đặc sản thôn quê hiếm thấy, dù bận việc thế nào cũng thể ăn cơm đúng ?"

      Cầm hầu bao nặng trịch trong tay, Chu ma ma tính xem có bao nhiêu phân lượng, vẻ mặt kiên nhẫn biến thành ý cười. Thấy Cốc Vũ mang lên gì đó, đứng lên ăn miếng, ý cười càng dày đặc.

      Cốc Vũ cũng là ý cười trong suốt, xem ra ma ma là người thích chuyện, cái này tốt.

      Rượu qua ba tuần, ánh mắt ma ma đánh giá Cốc Vũ quả thực xứng với chữ hiền lành, "Ngươi nha đầu kia, bộ dáng tốt, chỉ là mặc thanh lịch, như tuổi, áo điểm thêm vài nụ hoa sáng hơn, đáng tiếc sinh ở thôn trang..."

      Cốc Vũ vừa đáp lời vừa nhìn Triệu Thị nháy mắt.

      Triệu Thị cười hề hề bưng lên chén canh cho Chu gia ma ma, "Lão tỷ tỷ, nếm thử món này, có phải đúng khẩu vị của ngài ?"

      Đây là canh gà cẩn thận hầm trong nồi đất cả buổi sáng, canh gà này người nhà giàu đều ăn qua, Cốc Vũ múc hết thịt gà và rau củ ra, lọc lại nước súp gà, tiếp tục nấu, bỏ vào đậu hủ và rau cắt ngay ngắn chỉnh tề , xanh trắng nhìn nhàng, uống vào cũng đến mức nhạt nhẽo, vừa vặn ma ma nhiều, muốn chút canh để thông cổ.

      Chu ma ma thích ý vừa thổi vừa uống canh, phun chậc khen: "Món này nhìn có gì đặc biệt, ăn vào rất hợp khẩu vị."

      Lời này vừa ra, Triệu Thị liền vội vàng hỏi: " biết có thể so được với Bát Phương Lâu chi mười ?"

      Chu ma ma cũng chẳng kiêng dè hai cháu này, lại người ta đưa bạc lại cho ăn uống, cầu còn chưa ra, dù sao lúc vừa tới quyết định là có thể làm được giúp đỡ hai, nếu được câu thoái thác cũng có gì, lúc này người ta hỏi như vậy, rất đắc ý khoe khoang địa vị của mình ở Lỗ gia, "Bát Phương Lâu cùng Lâm Giang Lâu, cái là cửa hàng hồi môn của nhị thiếu phu nhân chúng ta, cái là cửa hàng hồi môn cả đại thiếu phu nhân, ta đến đó mười cũng tám lần, nhị thiếu phu nhân bên kia rất khách khí, mỗi lần còn đưa chút điểm tâm ngày tết, Lâm Giang Lâu bên kia có thể... Hừ!"

      Cốc Vũ tiện lên tiếng, nàng vẫn là khuê nữ chưa định thân. Triệu Thị thấy vậy vội hỏi: "Chẳng lẽ còn có người dám để Chu ma ma chịu ủy khuất?"

      Chu ma ma rất bất bình, "Đều là mắt chó nhìn người! Lâm Giang Lâu có gì lớn lao chứ, tuy đại thiếu phu nhân xuất thân coi như miễn cưỡng có thể, đến cùng vẫn so được với nhị thiếu phu nhân, bản thân tốt, chuyện trong phủ giao cho nhị thiếu phu nhân hơn năm nay, có nơi nào thỏa đáng? Nàng còn thấy chướng mắt, bản thân mình chút bản cũng có, đối với người rất khắc nghiệt, ngươi biết lần trước qua bên kia truyền lời, mệt thở hổn hển, ngay cả ly trà tiểu nhị cũng cho. Phu nhân còn , đợi sau khi sinh xong kiểm tra sổ sách các cửa hàng bên ngoài, nếu tốt, cửa hàng trong nhà đều để nhị thiếu phu nhân quản lý."

      Cốc Vũ nhịn được hỏi: "Nếu tốt sao?"

      "Có gì tốt xem xét lại rồi quyết định thôi, tóm lại chuyện trong nhà phu nhân muốn quản, về sau ta hầu hạ an ổn qua ngày là được."

      Chuyện Cốc Vũ muốn biết cũng biết, xem ra Chu ma ma này đứng bên nhị thiếu phu nhân, huống hồ nhị thiếu phu nhân đương gia, đại thiếu phu nhân dĩ nhiên phục, nếu cửa hàng đều để bên ngoài... Nếu là người trong phủ, nhìn các nàng ra vào còn phải thân như tỷ muội.

      Nàng cười nhạo, lại hỏi vài câu vô thưởng vô phạt, dù sao là nương rành thế đối hậu viện phồn hoa luôn tò mò, Chu ma ma bị chọc cười ha ha, chậm rãi giảng giải, hận thể mang Cốc Vũ vào dạo vòng để mở mang tầm mắt.

      Cốc Vũ cười cười chuyền đề tài, "Ma ma, biết sinh thần lão tổ tông, người nghĩ ra chọn lễ vật gì chưa?"

      Chu ma ma thở dài, " đến chuyện này, ta đau đầu, tháng trước bắt đầu ngừng đến phiền ta, ai bảo phu nhân bình tĩnh nhìn các nàng đâu, phu nhân thêm tuổi, thứ tốt đều kiến thức qua, nhưng đặc biệt hưng trí thứ gì, luôn muốn tích phúc, các ngươi biết, năm trước đại thiếu phu nhân biết từ đâu làm ra ngọc, rất tốt, còn tưởng mình được thưởng, nào ngờ phu nhân coi trọng. Nhị thiếu phu nhân cầu kiện bách gia bị, đều là người từng chịu qua Lỗ gia ân đức, cùng cho vải, nhị thiếu phu nhân chúng ta khéo tay tự mình khâu, phần hạ lễ này làm phu nhân cười đến cười toe tóe !"

      Măt Cốc Vũ sáng lên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :