1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Điền Viên Cốc Hương - Thẩm Duyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 76: Qua lại

      Vài người nhìn nhau. Nhị thúc công lắc đầu cười cười, "Tuyền, vài năm nay sao người vô duyên vô cớ về đây? Nơi này có người ngoài ta thẳng, phàm có chuyện cần giúp đỡ tiếng cũng tốt. Chuyện của ngươi, ngươi ta cũng ép, nhất định là chuyện lớn. Chỉ là ta có việc, ta thấy cũng nên cho các ngươi biết. Chẳng qua, sợ là về sau liên lụy các ngươi."

      Vài người càng thêm mạc danh kỳ diệu, "Sao lại cái gì liên lụy, qua ngày..."

      "Nhị thúc công có chuyện gì cứ , chuyện của ngươi chính là chuyện của thôn trang."

      Nhị thúc công cười khổ tiếng, "Các ngươi cũng biết Cẩm Hiên phải là cháu ruột của ta, ngẫm lại cũng là mệnh khổ, nháy mắt nhiều năm như vậy qua, Vĩnh Ngọc các ngươi bối phận thấp chút, chắc biết chuyện trước kia của ta. Thôi, thôi! Cũng cần dong dài, lúc trước ta cùng Cẩm Hiên gia gia có chút sâu xa, còn kết nghĩa huynh đệ. đến lúc Cẩm Hiên sinh ra, ta còn nhìn qua, vừa vặn từng nhà gói bánh ú, vốn phải chúc mừng, nhưng ngờ có chuyện này."

      Cốc Vũ ngớ ra, có chút tò mò cùng kích động, khó trách An Cẩm Hiên cho tới bây giờ ăn bánh ú, khó trách lúc đầu cảnh giác kỳ quái như vậy, khó trách ... Nàng thở phào nhõm, Nhị thúc công để mình ở lại, nhất định có đạo lý của .

      Lí Đắc Tuyền ngây người, cho rằng chỉ có mình mới có bí mật giấu nhiều năm như vậy, ngờ Nhị thúc công và Cẩm Hiên cũng có, chỉ là có thể qua mỗi ngày, Kinh Trập sao?

      "Mùng năm tháng năm, lúc Cẩm Hiên vừa sinh ra nhà muốn tống xuất , ác tháng ác ngày sinh, đứa bé tốt lành, vừa vặn nhị thúc của ngày kế bị trật chân. Nếu do ông bạn già của ta ngăn cản, chỉ sợ..."

      Trần Vĩnh Ngọc thở dài, "Cẩm Nhi là mệnh khổ, cái gì mà ác tháng ác ngày, nào có cách này, nếu người làm ác, quản sinh ngày nào?"

      " đời, người gây họa hết."

      Nhị thúc công lắc đầu, suy nghĩ trôi về dĩ vãng, "Có lẽ Tuyền ngươi từng nghe qua, Vân Châu cẩm là cống phẩm, nhuộm ra vải bình thường, hoàng thương coi như đảm đương rất tốt, bí phương truyền trưởng truyền đích, Cẩm Hiên còn rất thông minh, người trong nhà ngoại trừ cha mẹ và gia gia, những người khác đều cách xa, sợ bị khắc, ngay cả hạ nhân cũng có chút sợ hãi. Ngươi có kỳ quái hay ? Có vài người vin vào là mầm tai vạ, bởi vậy cả ngày theo ông bạn già của ta, ở phường nhuộm ra, từ đem vài thứ kia mày mò rành rẽ."

      "Nếu cứ như vậy qua có lẽ cũng có gì, chính là năm kia... Ai, cũng thế, cha mẹ Cẩm Hiên xảy ra chuyện, trở về, An đại ca... phái người tra, lâu sau cũng theo, nghe là hỏa công tâm. Cẩm Hiên theo thúc thúc thẩm, ngày ấy đừng tới. Sau này, như vậy nhưng nhớ kỹ tới tìm ta, đường biết trải qua bao nhiêu đau khổ, An đại ca dặn dò lại, nếu thúc thúc hoàn hảo thôi, nếu được đến Đào trang Lâm Giang trấn tìm ta, chung quy chỉ có lời dặn như thế."

      Mọi người thở phào nhõm.

      Trần Vĩnh Ngọc vỗ bàn, thể át được cơn giận mắng: "Sao đời này lại có người ác độc như thế, ngay cả cháu mình cũng hạ thủ được."

      Cốc Vũ hít ngụm khí lạnh, nước mắt ứa ra, nghĩ lúc mình tới đây, cho dù là ăn đói mặc rách cũng là người nhà. Nghe giọng điệu của Nhị thúc công, sợ là còn rất nhiều chuyện chưa ra hết, vì sao An gia gia hỏa công tâm, thúc thúc thẩm sợ là thoát khỏi can hệ, Cẩm Hiên ca vì sao chỉ người, chỉ mới vài tuổi dám mình chạy đến tìm Nhị thúc công, đường xa như vậy, chừng còn có người đuổi theo, vậy mà cũng tìm được.

      Nhị thúc công khẽ cắn môi lại : "Chuyện của cha mẹ Cẩm Hiên, nhiều năm cũng qua, bọn cho tới bây giờ coi như có người cháu này, tự hưởng thụ giàu có."

      "Vì sao phải như vậy? Trước kia ta nghe sư phụ qua, vải An Cư nhuộm xuất thần nhập hóa, bằng sao có thể làm hoàng thương, toàn bộ Vân Châu thành ai biết, còn phường nhuộm còn treo tấm biển, là..."

      Nhị thúc công cắn môi, "Cũng biết ai lập quy củ truyền xuống, bí phương chỉ truyền trưởng truyền đích, nếu có... Hơn nữa, ngoại trừ đích tôn, người còn lại vừa đến hai mươi tuổi nhất định phải mang theo gia đình rời khỏi Vân Châu thành, miễn cho mơ ước lại nhiễu loan tranh giành, huống hồ đều cưới vợ nhiều năm sau mới có tiểu thiếp."

      Lí Đắc Giang cười khổ, "Như thế càng buồn cười, cả nhà thể cùng nhau sống, còn bị tách ra."

      "Ngươi biết, quy củ này sai, bằng nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ An Cư chưa từng xảy ra chuyện tranh gia sản. Những người đồng trang lứa với ta, vài thúc thúc cũng phải là kẻ dễ bắt nạt, cha Cẩm Hiên là đích tôn, mẫu thân qua đời sớm, vài tiểu thiếp tự nhiên tranh giành, tình sau đó chuyện nối tiếp chuyện. Nhìn nhà loạn thất bát tao, ta đừng cưới vợ cho phiền lòng."

      ra là thế.

      Đầu đuôi đại khái, nhưng vì sao phải giấu giếm.

      Nhị thúc công thở hơi dài, lời giấu tận đáy lòng nhiều năm như vậy, hôm nay thống khoái ra, nếu có cơ hội này, biết còn giấu tới khi nào , "Là như thế này, Cẩm Hiên là người có tâm, nhiều năm ở thôn trang có giờ phút nào yên lòng. Mấy năm nay ta trong thành, nghe ngóng hỏi thăm khắp nơi, có ân chúng ta muốn đền, cha mẹ đại cừu, thể báo. Chỉ là ta cũng già ..."

      "Nhị thúc công ngươi già chút nào!"

      Nhị thúc công khoát tay, "Các ngươi cần nịnh nọt ta, vài năm nay nhìn các ngươi làm việc, nếu tội nghiệp Cẩm Hiên, về sau giúp đỡ chút, dù là người ngoài ta cũng bỏ xuống được."

      Lúc này ba người đều tỏ thái độ. Vốn coi như con cháu trong nhà, biết từng hứng chịu nhiều đau khổ như vậy càng đau lòng, Trần Vĩnh Ngọc thở hổn hển xấu hổ , "Nhị thúc công ngươi yên tâm, có ta đây, như thế nào chúng ta đều giúp đỡ, đời phải do những kẻ gian trá tiểu nhân lộng hành bừa bãi, công đạo tại lòng người."

      Nhị thúc công vừa lòng cười, biết mình nhìn lầm người, Tuyền thành thực là người có thể phó thác, Giang cùng Vĩnh Ngọc càng linh hoạt về sau làm gì đều có thể giúp đỡ, như vậy còn có gì lo lắng, "Như vậy cũng tốt, ta muốn kêu Cẩm Hiên học kinh doanh, về sau có chỗ dùng, Kinh Trập... là người bình thường, vài năm nay nhìn bọn họ lớn lên, chẳng qua còn phương thuốc kia, năm đó lúc Cẩm Hiên chạy nhớ kỹ, về sau muốn nhận tổ quy tông, tóm lại phải có gì đó trong tay, chắc bọn họ tưởng Cẩm Hiên chết ở bên ngoài, hai năm đầu còn thu liễm chút, mấy năm nay càng làm càn, cho rằng mình là đích trưởng, chỉ là có bí phương trong tay, bọn họ bừa bãi được lâu."

      Lí Đắc Giang gật đầu, "Về sau Cẩm Hiên phải trong thành, chúng ta ở thôn trang chỉ sợ có lòng nhưng có lực, nhưng nếu cần tới chúng ta ra ngoài cũng được. Nhị thúc công ngươi yên tâm, đó đến lúc đó lại tính, cần lắm mỗi bên chia nhau ở nửa năm bên ngoài là được."

      Lí Đắc Tuyền chăm chú nghe xong những lời này, "Xem ra cần có bạc mới xong chuyện, chúng ta cần nghĩ nhiều, kiếm bạc trước, về sau mới có thể bung tay bung chân."

      Nhị thúc công nhìn vài người bọn họ, rất vui mừng, "Cho nên ta nghĩ, trước lấy bạc bên Cẩm Hiên ra, các ngươi cần phải để ý bạc, nếu việc này thành, tự nhiên bạc đãi, hơn nữa bên kia có suối nước, Cẩm Hiên có thể từ từ cân nhắc phương thuốc."

      Lại tỉ mỉ thương lượng ít việc đáng kể, cuối cùng Nhị thúc công giao phó, "Cẩm Hiên đối với việc này tâm tư quá nặng, các ngươi cần ra là biết chuyện, mọi việc có ta, cần nhiều lời, ta chỉ sợ vạn nhất ta xảy ra chuyện, Cẩm Hiên có chỗ dựa vào, cứ việc thoải mái làm tốt sinh ý rồi . Ai, ta chỉ thương còn tuổi lại trải qua hoàn cảnh như vậy, nếu... có thể buông bỏ an ổn sống qua ngày, ta hy vọng phải quay về, về sau có năng lực thế nào, ta coi như sống nửa đời người, chỉ là ta thấy khẩu khí của có vẻ như chịu buông nửa điểm, ở lứa tuổi của cũng khó buông vì nhiều năm như vậy, bằng theo, chậm rãi nhìn rồi làm."

      Nhị thúc công xong tựa hồ rất mệt, nữa, chỉ nghe Trần Vĩnh Ngọc và những người kia bàn tính mở cửa hàng, còn bên này vừa mới bắt đầu sợ là tạm thời kiém được bạc, còn phải dựa vào mứt đào trợ cấp, nếu rơi vào đường cùng, bán tiệm vải. Còn có Trần Giang Sinh và Đại Lâm đều quá mức thành thực, lại chưa từng trải qua chuyện lớn, sợ là về sau găp chuyện nhịn được lại hư chuyện, nên cần cho bọn họ biết. Kinh Trập ở cùng Cẩm Hiên chắc biết. Những người khác trong nhà cũng cần biết miễn cho lo lắng.

      Còn Cốc Vũ tuy cơ trí nhưng còn , nên bàn tính muốn cho nàng biết, nhưng Nhị thúc công nhìn chằm chằm Cốc Vũ cả nửa ngày , "Nha đầu, ngươi tới đây trò chuyện cùng Nhị thúc công."

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Q2 - Chương 77: Hay là vào núi


      Cốc Vũ nhu thuận ngồi xuống kế bên Nhị thúc công, chớp đôi mắt to, có chút nức nở , "Nhị thúc công."

      Nhị thúc công cũng là thở dài tiếng, "Nha đầu, Nhị thúc công có chuyện muốn giao phó ngươi."

      Mí mắt Cốc Vũ giật giật, tim đập thình thịch, "Nhị thúc công ngươi . Chuyện vừa rồi ai ta cũng , ngay cả nương ta , ngài cứ việc yên tâm."

      Nhị thúc công bị chọc nở nụ cười, đánh giá nàng hồi, "Nha đầu ngốc, Nhị thúc công dám giữ ngươi lại, dĩ nhiên sợ ngươi lung tung. Ai! lúc ngươi trở về chưa tới mười tuổi, bây giờ là đại nương, ra cũng có... bất đắc dĩ, ngươi giống những nương khác, vài năm nay cuộc sống càng khá hơn, Cẩm Hiên, còn chịu nghe ngươi , ta thấy tính tình từng bước trở nên tốt hơn, cứ như thế có việc gì, nếu về sau trở về... ngươi thay Nhị thúc công khuyên chút, kêu Cẩm Hiên chừa lại đường sống, ngàn vạn lần cần quyết tuyệt, cũng là buông tha chính mình."

      Nhất thời Cốc Vũ cảm thấy trầm trọng, biết làm sao.

      Nhị thúc công nhìn nàng cái, "Ta biết ngươi thông minh khó được, nhiều năm qua ngươi làm máy tuốt hạt, mứt đào, mỗi chuyện đều bất phàm, nếu lớn lên ở thôn trang, chừng có thể làm được chuyện lớn, chỉ là tâm tư quá nặng, tuổi như vậy khó cho ngươi, ngươi cứ việc nhớ kỹ lời Nhị thúc công , có lẽ có ngày đó. Ai!"

      Cốc Vũ dùng sức gật đầu, cho dù Nhị thúc công lời này, nàng cũng muốn làm như vậy.

      Quay đầu thấy Nhị thúc công nằm ở ghế tựa, nhìn nàng phất tay, " thôi, Nhị thúc công mệt mỏi."

      Bên ngoài ánh mặt trời có chút chói mắt, lúc Cốc Vũ bước tới ngưỡng cửa, trong lòng cảm thấy nặng nề, cảnh xuân tươi đẹp chim yến nỉ non nhưng thấy quá xa vời, lớn hơn chút phiền não nhiều hơn sao?

      Nàng lý giải được, lúc trước ca cũng như vậy trở về, về sau sao? Có phải bọn họ đều có chuyện riêng cần làm, còn mình sao? Nhị thúc công có đạo lý, nếu đều có thể buông bỏ an ổn qua cả đời cũng có gì tốt, nếu phải làm, ít nhất phải lưu lại đường sống. Đắm chìm trong suy nghí, hơn lúc nào hết nàng muốn nhìn thấy .

      An Cẩm Hiên đâu, ở trong nhà bếp chuẩn bị sọt trúc, chuyện này thể gạt được Cốc Vũ, lúc trước bọn họ cùng nhau vụng trộm vào núi cũng chuẩn bị như vậy, nàng chuyện, gắt gao nhìn chằm chằm An Cẩm Hiên.

      An Cẩm Hiên có chút tự nhiên, xấu hổ cười cười nhưng vẫn lời , ngày đó hứa với nàng, có chuyện gì đều thương lượng giải quyết, tuy nàng còn , nhưng đánh đồng nàng với những người ở trong hậu viện chỉ biết lo việc nhà, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới."Cốc Vũ, ta muốn vào sau núi nhìn xem."

      Cốc Vũ dừng lại, cảm thấy có gì thích hợp, nhưng ngờ lại muốn tới chỗ suýt chút mình bỏ mạng. "Cẩm Hiên ca, phải chúng ta chỗ đó nữa sao?"

      Từ ngày Cốc Vũ cho An Cẩm Hiên nhìn qua hòn đá kia, bừng tỉnh đại ngộ, muốn ra sau núi tìm xem, chừng có thể tìm được huyết đỗ quyên, bí phương viết, nhất định là trọng yếu, thử từ bỏ ý định, nếu nhuộm ra vũ cẩm la, trở về lại có thể làm gì? Mọi chuẩn bị sẵn sàng chỉ thiếu gió đông, mà gió đông lại quá quan trọng.

      nhìn Cốc Vũ mỗi ngày lớn lên, nhớ tới nỗi khó xử của Tiểu Mãn ngày đó, nghĩ thể để Cốc Vũ bị khổ như vậy, dĩ nhiên nguyện ý nhưng thể đoán được tâm tư của Cốc Vũ. Nhiều năm qua, biết nàng phải là người nhu nhược, nhưng dù sao cũng là con , đều hy vọng có tương lai an ổn, nhưng thể đảm bảo an ổn đó. Nhưng vì vậy mà buông tay, lại thấy thỏa đáng, lúc trước phải thoả thuận là chuyện gì đều có thể thương lượng sao, có lẽ có đường sống quay về.

      Trong lòng nghĩ tới nghĩ lui, muốn ra nhưng An Cẩm Hiên biết bắt đầu từ đâu.

      Cốc Vũ thấy , biết chỉ trong nháy mắt, nghĩ xuôi ngược bao lần, "Cẩm Hiên ca, có phải ... Hồ Lô Câu?"

      An Cẩm Hiên quả quyết lắc đầu, " nơi đó, ta muốn tìm hoa đỗ quyên."

      Cốc Vũ thở phào nhõm, Hồ Lô Câu là tốt rồi. Lại tò mò tìm hoa làm gì, "Nhất định phải là hoa đỗ quyên sao? Vùng núi phía sau thôn trang cũng có?"

      " phải, là huyết đỗ quyên."

      Mày Cốc Vũ nhíu lại thầm suy nghĩ, chẳng lẽ là bí phương Nhị thúc công đến? "Huyết đỗ quyên ta chưa từng nghe qua."

      "Ta cũng chưa, nhưng là, nhưng là ta biết phía sau núi nhất định có, trước kia ta từng nghe qua nhưng chưa gặp qua."

      Cốc Vũ muốn nhiều lời, bật cười, " thấy qua làm sao mà tìm? Hay ngươi cụ thể chút, chúng ta cùng tìm, dù sao bây giờ cũng có chuyện gì làm, ngươi có thể lo buôn bán nhất định là cực trọng yếu."

      An Cẩm Hiên ngờ. muốn Cốc Vũ mạo hiểm vào núi, nhưng cũng muốn gạt nàng, khó khăn , "Ngươi hỏi xem ta tìm huyết đỗ quyên làm gì sao?"

      Cốc Vũ ngay cả nghĩ cũng cần nghĩ, "Ngươi muốn , nhất định với ta, nếu muốn , ta cũng muốn ép ngươi."

      Trong nháy mắt An Cẩm Hiên có chút do dự, trong đầu lại lên đủ loại, nếu Cốc Vũ gần gũi... tình nguyện hai người có liên quan.

      Cứ như vậy, hai người mang cái sọt lưng, tìm cớ phía sau núi. Người lớn đều vội vàng xây nhà làm ruộng, đâu có rảnh quản bọn họ.

      Trong rừng phía sau núi, đất ướt sũng có chút trơn, nhưng xanh um.

      Cốc Vũ bọn họ đứng xa xa nhìn những người phụ nữ kết bạn hái nấm, mộc nhĩ, thổ sản vùng núi, bọn tránh bọn họ, toàn tâm toàn ý tìm kiếm huyết đỗ quyên.

      Cốc Vũ tham, nhưng thấy nấm lại cầm lòng được, cuối cùng ngừng hái quăng vào trong sọt, vừa cố ý vô tình hỏi: "Cẩm Hiên ca, bộ dáng huyết đỗ quyên trưởng thành ra sao, có công dụng thế nào?"

      An Cẩm Hiên cố nhớ lại, "Ta cũng ràng, nhưng ta nghe gia gia qua, lớn lên ở trong núi, còn ở tại vách núi đen, màu sắc còn đỏ hơn chu sa, cho nên ta muốn tìm, nếu tìm thấy coi như kiếm củi ba năm thiêu giờ."

      Cốc Vũ hiểu tầm quan trọng của nó, muốn giúp mau chóng tìm kiếm, lại sợ xuất nguy hiểm, lúc trước ngay cả cha mẹ Cẩm Hiên còn có kết cục như vậy, huống chi vẫn là tiểu tử chưa trưởng thành? Cốc Vũ có chút bất đắc dĩ, lúc này nàng có suy nghĩ giống Nhị thúc công, nhưng nàng thấy vẫn nên theo , ít nhất tại bọn họ còn có chút lợi thế là địch ngoài sáng ta trong tối.

      ngày qua, thu hoạch được gì, ngoài trừ sọt nấm, đừng huyết đỗ quyên, ngay cả hoa đỗ quyên bình thường cũng tìm được.

      Trở về nhà, Cốc Vũ theo Hứa Thị nhàn thoại hồi, rồi nhàn nhã dạo. Liên tục qua vài nhà, mỗi câu đều theo Hứa Thị hỏi thăm nhà nào trước kia vào núi, lấy lý do là muốn xác định để lúc làm mứt đào năm nay có thể mới đến hỗ trợ, mắt thấy đào kết trái lông mượt như nhung, vẫn nên tính toán sớm tốt hơn.

      Những người đó dĩ nhiên là mừng khôn tả xiết, Cốc Vũ vòng vo, từ hoa đào kéo đến hoa đỗ quyên, người ta hoài nghi, vẫn là tiểu nương sao lại thích hoa cỏ, nên hứng trí bừng bừng kể chuyện vào núi trước kia.

      Cốc Vũ thầm thở phào nhõm, ngày kế bọn họ lại chuồn ra, nhưng có mục tiêu, trực tiếp về hướng bắc, nghe bên đó có rất nhiều đỗ quyên. Nương Đại Trụ còn luôn miệng mấy ngày trước còn nhìn thấy qua, vài ngày nay hẹn người hái nấm cùng thổ sản vùng núi, đồ còn chưa phơi khô, vì chứng mình mình , nên lôi kéo Cốc Vũ vào viện xem nấm mình hái, làm Cốc Vũ dở khóc dở cười.

      Đến nơi, quả nhiên là từng mảng từng mảng đỗ quyên, Cốc Vũ đặt mình trong biển hoa, cao hứng phấn chấn tìm kiếm hoa màu đỏ, hái được mấy đóa để bên người. "Cẩm Hiên ca, ngươi xem hoa này đẹp hơn hoa trồng trong nhà, nở rộ tuyệt đẹp, khó trách kêu là hoa đỗ quyên, làm cả ngọn núi rực rỡ hẳn lên!"

      An Cẩm Hiên thấy Cốc Vũ hưng trí như là chơi xuân, cũng cao hứng, nhìn nàng trong biển hoa nhìn cụm này đẹp nhánh bên tốt, nhưng vẫn quên huyết đỗ quyên. Hai người ngồi dưới tàng cây ăn lương khô, rồi tiếp tục tìm.

      Có lúc đứng xa xa nhìn thấy giống, tới gần lại phát phải, có màu đỏ như chu sa.

      Tới giữa trưa, hai người đều toát mồ hôi, mặt đỏ bừng, nhưng thấy bóng dáng huyết đỗ quyên, sắc trời lại u, nghĩ đến chuyện trước kia bọn họ dám ở lâu vội về.

      vài lần, biết đến cùng huyết đỗ quyên ra sao. Cốc Vũ đổi biện pháp lão nhân thôn trang hỏi thăm xem có từng gặp qua hoa đỗ quyên màu đỏ chưa.

      Rốt cục cũng có chút manh mối, nhưng làm nàng dở khóc dở cười, cụ ông , lúc còn trẻ nhìn thấy qua, ở phụ cận Hồ Lô Câu gặp qua hoa đỗ quyên đỏ tươi, còn cường điệu, "Tựa như máu!"

      Lại là Hồ Lô Câu?

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Q2 - Chương 78: Phân công nhau làm việc


      Lúc Cốc Vũ đem việc này cho An Cẩm Hiên, hai người bọn họ nhìn nhau dở khóc dở cười.

      Ở nơi nào cũng được, sao lại là Hồ Lô Câu!

      An Cẩm Hiên trầm ngâm lúc lâu rồi gãi đầu, có ý kiến hay gì.

      Cốc Vũ tính đơn giản, suy nghĩ, , "Cẩm Hiên ca, hay là kêu cha ta cùng nhau , dù sao... ừ, tiện thể coi gỗ luôn, thêm vài người , ít nhất có thể tương trợ, chừng hỏi thăm thêm được chút gì, như vậy chúng ta cần như ruồi bọ đầu bay loạn, nếu vận khí tốt đến, hoa đỗ quyên cũng sớm cảm tạ chúng ta."

      Lí Đắc Tuyền ở bên cửa hàng giúp được gì, máy tuốt hạt sinh ý bên Đại Lâm bọn họ cũng chưa đên lúc bận rộn, muốn tìm gỗ tốt nhất, về sau lúc khai trương cũng phải chọn lựa.

      Cốc Vũ là người yên, thế nào cũng phải qua bên kia xem mới được, cũng hỗ trợ gì, chỉ là muốn yên tâm.

      Từ khi biết được chuyện của An Cẩm Hiên và Kinh Trập, nàng thấy tại có hai chuyện cần làm, là kiếm tiền, chỉ có đủ bạc mới có thể chống đỡ. Hai là vào thành xem, Vân Châu thành, nàng có chút lo lắng. Nàng đến thế giới này lâu như vậy, cơ bản đều sống ở thôn trang, bên ngoài tình thế như thế nào, hoàng thương là dạng gì, dính líu ra sao, nàng thể nào biết được. Còn có chuyện của Kinh Trập, có phải qua , trong nhà vẫn bị liên luỵ hay thế nào, tóm lại Kinh Trập muốn thi, cứ như vầy chỉ có thể lấy danh hào Kinh Trập , nhưng có phải ...

      Nàng có chút đau đầu, đối với chuyện nắm chắc, Cốc Vũ có chút sợ hãi. Nếu mình là con trai vào thành cũng tiện lợi, đáng tiếc phải. Hạ Xuyên còn quá .

      Mấy ngày nay, An Cẩm Hiên theo Lí Đắc Tuyền, Đại Lâm cùng nhau thôn trang. Mỗi ngày sớm trễ về, An Cẩm Hiên cũng giấu diếm, thẳng là nhuộm vải cần đỗ quyên màu đỏ, mọi người vào núi đều tìm giúp.

      Thu hoạch phải có, nhưng làm ra thích hợp. Bọn họ cũng đốn củi, chỉ tìm nơi mình cần tìm, đỉnh núi kia có cây to, là bao lớn, đến lúc đó nhìn xem có dùng được hay , nếu được phải mua thôi, chỉ là phí tổn ít, bạc khan hiếm, có thể tiết kiệm chút nào hay chút đó.

      Tuy An Cẩm Hiên nóng vội chuyện của mình, nhưng đối với chuyện bên này cũng cẩn thận, theo Nhị thúc công vẽ ra cái bản đồ, nhiều năm qua và Nhị thúc công khắp vùng núi rừng này, nên cực kỳ quen thuộc, vẽ ra bản đồ cũng khó lắm.

      Mỗi buổi sáng, Tiểu Mãn và Vương Thị thay đổi nhiều món điểm tâm cho bọn . Nhị thúc công mang theo Cẩm Hiên, Lí Đắc Tuyền mang theo Đại Lâm, trình tự đến hai ngày sau thay đổi, Cẩm Hiên theo Lí Đắc Tuyền, Nhị thúc công mang theo Đại Lâm. Buổi tối trở về Cẩm Hiên với bọn họ những nơi đánh dấu, sau đó đại khái viết ít tình huống xuống.

      Nhìn bọn họ bận rộn, những người ở nhà gì, nên tranh cãi ầm ĩ mới tốt. Hạ Xuyên cũng mang theo hai đệ đệ vẻ mặt tò mò, luôn hỏi rừng cây có thể kiếm bao nhiêu tiền, Cốc Vũ bị chọc giận nở nụ cười, nghĩ cách uốn nắm tính tình của .

      "Nhìn bộ dạng các ngươi kìa, cứ như hành quân đánh giặc, núi rừng cũng dùng tới mấy thứ này!" Hứa Thị cười rộ lên, xong lại lo lắng, "Vào núi cần phải chuẩn bị đầy đủ mới được, phải trong rừng có dã thú sao, nghe mà sợ, bên nam pha tốt hơn, trước đây nhóm săn thú làm thú sợ, nhưng cẩn thận tốt hơn."

      An Cẩm Hiên cười rồi nương theo ánh sáng của ngọn đèn đem lời bọn chậm rãi viết ở xuống, Cốc Vũ nhìn hoạ đồ đau đầu . Lại đến hoạ đồ trước kia, ra cái chủ ý, "Cẩm Hiên ca, ngươi dù sao cũng chỉ là tìm gỗ, cần viết quá kỹ đúng , ta có chủ ý, ngươi cần ngồi ở đây viết ngừng."

      Vài người đều đem ánh mắt chuyển về phía Cốc Vũ.

      Cốc Vũ cảm thấy lời của mình quá vẹn toàn, khụ khụ hai tiếng, chậm rãi : "Cũng gì, dù sao ta cũng biết là cây gì, các ngươi cần cười ta, ta làm cách khác, tỷ như cây tùng vẽ hình tam giác, cây sam đánh dấu tròn, như vậy có phải nhìn vào ràng lại rối loạn sao? Còn lại các ngươi tự mình sửa là được, cũng cần do mình Cẩm Hiên ở đây viết, dù sao đều giống nhau."

      Nhị thúc công cười gật đầu, "Chủ ý nha đầu này tốt."

      An Cẩm Hiên suy ra ba , "Ta cũng thấy tốt, như vậy cũng cần , ta có thể phân bản thành hai ba bốn năm sáu bảy, đến lúc chúng ta ra ngoài vần viết cái gì, chỉ dùng mấy ký hiệu này đánh vào là được, trở về ta có thể nhàn hạ, lúc xong xuôi hết vẽ thành bản lớn, bớt việc."

      Mắt Cốc Vũ sáng long lanh, luôn gật đầu. Nhị thúc công nhìn hai người bọn họ, cũng vuốt râu ha ha nở nụ cười.

      Bên này tiến triển coi như thuận lợi, mỗi ngày giấy cần viết chi chít, rất quy củ vẽ ít ký hiệu bọn họ hiểu được. nhiều, nam pha bên này mười phần qua được ba.

      Bên kia, Trần Vĩnh Ngọc cũng thương lượng xong, người nọ nghe mua cũng yên tâm, thanh danh luôn sai, hơn nữa khuê nữ người nọ cùng Đào trang lại có chút quan hệ, khối hoàn chỉnh đều mua trọn, giá cũng tiện nghi chút, như vậy cả phiến đất, hết trăm ba mươi mấy lượng bạc, xem như bàn xong.

      Lí Đắc Giang bên này vội vàng mướn người, quen thuộc thôn trang, nghĩ muốn tìm vài người đáng tin cậy làm việc, chuyện xây nhà, vận chuyển gỗ hoặc trông cửa coi đồ đều quan trọng. Chỉ bằng vài người bọn họ làm xuể, chuyện có thể kêu vài người giúp đỡ. Cũng tìm được, người là hắc tử đại ca, vốn theo chuyên chở mứt đào bên này, quen thuộc, huống hồ người cũng thành tuân thủ bổn phận, vợ cũng giỏi giang, các phương diện ở thôn trang đều được ngợi khen, là người đáng tin cậy, tiền công do Cốc Vũ tính, cho giá cao. vì cái gì, nhân tài là quan trọng nhất. người khác là Lí Đắc Hà, Giang thấy Lí Đắc Hà ở nhà có chuyện gì làm, lại lần trước làm mứt đào cũng siêng năng, nên kêu làm, cũng coi như tạo cơ hội cho kiếm tiền, cũng gì thêm.

      Trương thị ở bên kia xây nhà cưới dâu, công việc lu bù, với bên này coi như trở ngại, còn có vẻ nghĩ thiếu bọn họ bạc, làm cho bọn họ dở khóc dở cười. qua muốn tìm việc, nghe nàng ngồi tính cả nhà tổng cộng năm người đều có thể làm việc, năm trôi qua chừng có thể thoải mái.

      Bọn họ tiện thẳng, vẫn là Vương Thị nhịn được khuyên vài câu, "Đại tẩu, ngươi cùng đại ca có thể, nhưng nàng dâu mới vào cửa tốt kêu người ta làm việc, lại Lập Hạ cũng đến tuổi thành thân, trong nhà phải có người ... Chúng ta bên này cũng cần nhiều người như vậy, để Lập Hạ đến giúp đỡ trước, các ngươi cần cày cấy lại đủ người. Ngươi cũng biết làm buôn bán nửa khắc khắc là gì, vạn nhất trễ nãi thu gặt là có biện pháp, đến lúc đó các ngươi hai đầu đều xong, bằng từ từ xong thôi."

      Từ khi Vương Thị theo bọn họ, tâm tư vòng vo ít, lời ra đều kín kẽ tìm ra sai lầm, Trương Thị ngẫm nghĩ cũng trở về.

      Bận rộn mấy ngày, Cốc Vũ cũng theo thương nghị, kêu cả vợ tới, ràng lần, dù sao nơi dùng người cũng nhiều, bọn họ cũng nguyện ý, vốn ruộng đất trong nhà nhiều phát sầu, tại có hai người làm, bên kia cũng thoải mái điểm, cũng xa rời nhau, tối về nếu làm hết lại cho bọn họ trồng trọt, được nữa cho bọn họ về là được.

      Ngay tại đầu bọn họ dựng cái lều gỗ lớn, cách vài thành là vài cái nhà rạp , cho vợ chồng hắc tử đại ca ở, mỗi ngày phân phó thợ thầy theo đầu người, nơi này cần trồng trọt, nhưng người thoải mái rất nhiều.

      Trần Giang Sinh là chân chạy tới lui hai đầu, bây giờ theo bọn họ vào rừng, phải ra sức mới được.

      Chuyện lớn nổi bật nhưng Cốc Vũ giúp được gì, xây dựng cửa hàng là việc tốn sức, nàng làm nổi, vào rừng Lí Đắc Tuyền bọn họ đồng ý, để cho nàng ngốc ở nhà chờ đào lớn trông coi người làm mứt đào là được.

      Cốc Vũ và Tiểu Hà đều là người chịu nhàn rỗi, lúc này Tiểu Hà ngoại trừ làm đồ cưới cho mình, nhưng cũng muốn thêu thùa, cả ngày biết làm gì, cùng nhau dạo quanh rừng đào, vườn thần tiên quả, vườn rau, nhìn bí đỏ cũng có thể ngồi nửa ngày, cuối cùng cũng bị Cốc Vũ nghĩ tới biện pháp.

      Nàng tiện ra, như cũ mỗi buổi sáng liền ra ngoài, chỉ để ý tìm những cây đào tốt, lại năn nỉ Trần Giang Sinh kêu người Triệu gia tới.

      Người tới rồi nàng cũng gì, chỉ thầm nhở với Triệu Thạch gì đó.

      Cách ngày, Triệu Thạch và Linh Nga tới, cùng Cốc Vũ, Tiểu Hà rừng đào, xem chung quanh, bận việc nửa ngày mới trở về.

      Mọi người biết bọn họ muốn làm gì cũng hỏi.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Q2 - Chương 79: Vào thành


      Vội bận rộn sáu ngày qua mau, tháng tư bất tri bất giác đến.

      Triệu thạch tới, chỉ có Linh Nga thường lại. Mỗi lần tới đều theo Cốc Vũ, Tiểu Hà vào rừng đào, hi hi ha ha náo loạn ngày, cứ như tiểu nương, bọn họ với nhau cũng biết làm gì, mỗi ngày cứ ra ngoài như vậy, mặt phơi đỏ bừng mới trở về.

      Tiết đoan ngọ năm nay biết do quá mức bận rộn hay cố ý lãng quên, mọi người rất ăn ý để nó qua.

      Bên kia thu thập sai biệt lắm, để chuẩn bị xây nhà ngói cố ý thỉnh sư phụ có danh tiếng, xây nhà đều dùng những xà ngang to, khoảng mở rộng. Phía sau là khoảng đất trống, bốn phía xây phòng ở vây quanh khoảng đất trống, vì muốn để chỗ làm việc, đến lúc đó cũng có thể dựng thành lều.

      Mọi việc cần rất nhiều người. May mắn sớm thỉnh vài người quản lý nên mới quýnh tay quýnh chân. Bình thường Lí Đắc Hà các thôn trang xây nhà, lúc này làm cho nhà mình mọi chuyện rất tận tâm, cũng hồn nhiên để ý bộ dáng của mình, ăn ở đều ở bên kia, trở lại thôn trang. Giang dò hỏi qua vài lần, muốn hưu thê hay muốn cưới ra sao, cũng nên tính toán. rên tiếng.

      Phía sau núi bên kia sai biệt lắm, chỉ còn chờ xây dựng xong lại tính toán, ngẫu nhiên cũng thỉnh ít người đốn củi, tiết kiệm thời gian hong khô.

      Tửu lâu Hứa Thế Cùng căn bản bận rộn, mỗi ngày khoảng hai bàn khách, đều là khách quen, cần tốn nhiều tâm sức, vì thế nhân tiện chiếu cố tiệm vải, còn thường xuyên chạy tới vùng đất mới mua nhìn xem có gì cần giúp, miệng còn nhắc tới nếu sinh ý thuận lợi, đến lúc đó xây dãy cửa hàng, náo nhiệt thể tưởng.

      Bên này bận rộn, bên kia có thể bắt đầu làm mứt đào.

      Rốt cục, chờ buổi tối mọi người ăn cơm chiều xong, ở trong sân nghỉ tạm, Cốc Vũ thử thăm dò hỏi muốn cùng nhau vào thành.

      Bọn họ hiểu, "Ngươi cái bé vào thành làm gì? Bên kia rất rối loạn."

      Cốc Vũ chuẩn bị lâu, nàng thể đợi đến ngày nào đó chân chính trở về mới chậm rãi quen thuộc đường , vì thế đem lí do chuẩn bị tốt ra: "Ta, muốn bán này nọ kiếm tiền."

      Vương Thị bị sặc trong cổ họng, dở khóc dở cười, "Cốc Vũ, việc này để cho bọn họ là được, cần ngươi tự mình , lại phải lần đầu làm mứt đào, đều lót đường xong xuôi, chỉ cần cho người đưa được rồi."

      Cốc Vũ đâu chịu dễ dàng bỏ cuộc, "Nương, ngài cũng biết là có đường, phải chỗ đó có rất nhiều người sao, lại có thể kêu... Cũng phải ta mình, còn sợ cái gì, mứt đào năm nay còn chưa làm, muốn vào thành dạo."

      sao Vương Thị cũng đồng ý, dù có người cùng cũng được, xa như vậy nàng an tâm.

      Chuyện kéo tới mấy ngày cũng có tiến triển.

      Mứt đào cũng bắt đầu đỏ bếp náo nhiệt, quen tay, nửa số đào của thôn trang thoả thuận xong, tiền cũng trả, Cốc Vũ cần người khác phân chia, chính là vẽ ranh giới, bên này dùng làm mứt đào, bên kia để thôn trang chia cho các nhà các hộ. Nồi và bếp, nhân thủ đều đủ, Triệu gia sớm đưa tới mấy cái bình, nho tinh xảo, bên ngoài còn đan giỏ trúc, như vậy cũng phương tiện cầm.

      Các thứ đều đặt trong phòng Nhị thúc công, bên Đại Lâm xây xong nhà ngói vừa mới chuyển vào, người bên này thân phận có chút xấu hổ nên có dự tiệc rượu. Người của Đỗ gia bên kia dám qua quấy rối, trước kia mắng tới cửa vài lần. thể nhịn được nữa, Trần Vĩnh Ngọc cố ý mang người thôn trang tìm tới cửa, để cho Văn Thị bọn họ trở về đoạt lại hết ruộng đất, mang theo con trẻ về Đào trang còn qua nháo có lý lẽ, bằng cáo trạng nha môn, dù sao Văn Thị cũng là khuê nữ Đào trang, xem ai dám khi dễ!

      Như vậy quả nhiên thanh tĩnh, tâm tư Văn Thị chết cũng trở về.

      Mọi thứ chuẩn bị thỏa đáng, vợ chồng Trương thị luôn ở bên này làm việc, Cốc Vũ cũng vừa lòng vợ Lập Xuân, là Liêu Thị, nhiều lời lại siêng năng, cũng để nàng tới giúp đỡ.

      Trong viện tràn đầy hơi thở thơm ngọt của quả đào.

      Hậu viện vẫn là quy củ cũ, thể để cho người khác vào học lỏm, đều là người của mình làm, chỉ là đóng cửa như trước kia, người mình ra vào cũng phương tiện, người trong viện biết quy củ vào.

      Cách ngày, Hứa Thế Cùng nghe bắt đầu làm mứt đào, vội vàng lại. Vừa tới là tham gia náo nhiệt, thời rất nhàn nhã, mỗi ngày tửu lâu, tiệm vải chút, lại rạp hát nghe diễn, mỗi ngày như thế cũng chán chết. Thứ hai là thuận tiện mang theo chút mứt về, mứt đào Đào trang ở Lâm Giang trấn bán cho người khác, có hàng tươi mới mới tốt.

      Cốc Vũ nhìn thấy Hứa Thế Cùng tới, ánh mắt sáng long lanh.

      Từ ngày Vương Thị cho nàng , nàng liền cân nhắc người đến, Trần bá bá và Nhị bá phụ, Tứ thúc vài cái rảnh, Đại Lâm ca lại quá chưa từng trải việc đời, người trong nhà yên lòng, nếu cậu cùng là có thể. Huống hồ, tại bộ dạng của cậu này, như rất thanh nhàn.

      "Cậu, ta mang ngươi qua bên kia uống nước ô mai." Cốc Vũ thấy đứng bên nồi và bếp, lập tức đổ mồ hôi, phe phẩy quạt ngừng.

      Cả người Hứa Thế Cùng tròn vòng, Cốc Vũ đột nhiên nghĩ đến bộ dáng Thấm Nhi, cần là biết cha con.

      thấy ánh mắt Cốc Vũ sáng long lanh, thể ở lâu, "Giống cái lồng hấp vậy mà các ngươi cũng chịu được."

      Vài người bận việc cười ha ha.

      Đến nhà ngói bên kia, có ai ở nhà rất thanh tĩnh, mấy đứa để cho Hứa Tần Thị và Lí Hà Thị trông coi cần lo lắng, để bên này người người phải chiếu cố. Cốc Vũ nhiều, làm hai chén nước ô mai đặt ở bàn, vừa vụng trộm thương nghị với Hứa Thế Cùng, "Cậu, ngươi cả ngày ở nhà, bên ngoài ra sao cũng biết có phải , đáng sợ. Lúc trước còn phải tửu lâu phải xem qua người trong thành, làm chuyện gì đều phải có kiến thức mới phải, ngài có đúng ?"

      Hứa Thế Cùng đáp lời, ngưỡng cổ hơi uống cạn nước ô mai, Cốc Vũ bửng cả chậu lên, nhìn liên tục uống xong mấy bát, mồ hôi càng nhiều. "Ta cũng biết vậy, nhưng kiến thức ở đâu tới?"

      "Vào thành! Đương nhiên phải vào thành, chúng ta ở đây tại vận khí tốt, nhưng phải lo về sau." Cốc Vũ khẩn cấp ra những lời này.

      Hứa Thế Cùng hoài nghi, lại bị Cốc Vũ khuyên bảo vài câu, mình cùng Kinh Trập và An Cẩm Hiên nghĩ đến chuyện này, vào thành nhìn xem tiện thể dạo, thể làm ếch ngồi đáy giếng về sau rủi ro gặp phải khốn cảnh, coi như ra ngoài dạo cũng tốt, cần cứ như vậy, tuy tại tửu lâu sai, nhưng thỉnh thoảng cũng cần sửa ít mới được, miễn cho lại vào lỗi mòn lúc trước... còn có thể thuận tiện nhìn xem sinh ý mứt đào này nọ.

      Hứa Thế Cùng bị nàng cũng động tâm, "Đúng, đúng, đúng! lần , vừa tới được thêm kiến thức cũng tốt, thứ hai để ý thêm sinh ý, chừng chúng ta còn có thể có thêm mối mua bán, còn có, ở trấn nghe thanh danh Lê Hoa Ban ở Vân Châu thành, nhưng chưa có qua."

      Đêm đó, Hứa Thế Cùng thương nghị cùng người lớn, muốn dẫn Cốc Vũ, Đại Lâm cùng nhau vào thành nhìn xem, lại đem những lời ban ngày ra, kìm được kích động, làm cho bọn họ lo ngại. Dù sao có Hứa Thế Cùng, là người biết nặng cùng mi cao mắt thấp, nên miễn cưỡng đồng ý.

      Vương Thị dặn dò Cốc Vũ ngồi trong xe ngựa cần loạn, nhất định phải theo Hứa Thế Cùng, mẹ mìn trong thành nhiều ...

      tới đây làm Tiểu Mãn xì vui vẻ, "Nương, ngài đừng lo lắng nhiều như vậy, chỉ có Cốc Vũ khi dễ người khác, ngươi làm sao nhìn thấy nàng bị người khác khi dễ chứ, bụng mưu ma chước quỷ, lại ... lần trước ở bờ sông, ngươi biết, tên côn đồ bị Cốc Vũ..."

      "Tỷ!"

      Tiểu Mãn cười mỉm, ngược lại : "Hạ Xuyên mới bao lớn, nhớ chuyện lần trước chui vào đống rơm, còn phải do nàng dạy dỗ!"

      Vương Thị yên tâm ít, do dự mãi cuối cùng , "Cốc Vũ, nếu... có rảnh, xem ông bà ngoại ngươi ."

      Cốc Vũ giật mình, về thôn trang hồi chính là vài năm, trong lòng nương nhất định vướng bận, cũng làm khổ nàng. Cốc Vũ vội gật đầu: "Nương, ta nhất định ." Nghĩ ngợi sau lại bổ sung câu, "Nếu , lâu ta cũng có gặp qua mỗ mỗ ông ngoại, lúc này ở bên bọn họ, náo nhiệt, biết có phiền toái hay ."

      Vương Thị mừng rỡ đến rơi lệ.

      Như vậy định rồi, Hứa Thế Cùng mang theo Cốc Vũ bọn họ trong thành, nhân tiện đem số mứt đào đầu tiên theo, ở bao lâu tạm thời bàn tới, đợt mứt thứ hai như cũ để hắc tử đại ca mang .

      Cốc Vũ hưng phấn, cùng Tiểu Hà bọn họ nửa ngày, hẹn với Hứa Thế Cùng đưa xe ngựa đến thôn trang đón. Đến thôn trang, bị Cốc Vũ kéo rừng đào, đến nơi lại đem ít quả đào, bí đỏ chuyển lên xe, vài cái sọt trúc đều lót cỏ đựng quả đào, bí đỏ.

      Hứa Thế Cùng bất đắc dĩ, "Cốc Vũ, bí đỏ mấy thứ này, trong thành còn nhiều mà, chúng ta còn mang theo nhiều như vậy?"

      Cốc Vũ đáp lời, đem này nọ thu thập xong cười hề hề nhấc giỏ quả đào lên, "Cậu, muốn ăn ăn trong rổ , sọt đào của ta có chỗ dùng."

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 80: Cẩn thận tuyệt vời

      Xe ngựa khởi hành, Cốc Vũ ở bên trong lắc lư rất là thích ý, liền bắt đầu hỏi thăm chuyện trong thành, nhưng là phí công, Hứa Thế Cùng bọn họ biết. Triệu Thạch ngồi ở ngoài đánh xe chỉ đường, nàng cách cái mành nghe tiếng đánh xe tốn quá nhiều sức! Nàng thở dài hơi, kéo màn xe qua xem cảnh trí bên ngoài, dù sao cũng vội.

      Trời tháng năm tươi đẹp rực rỡ, là lúc vạn vật mạnh mẽ sinh trưởng. qua quan đạo, hai bên là màu xanh um, cây cao xum xuê che trời, hoa dại nở rộ lấp đường , bị bánh xe cán lên ép vào bùn, có xu thế như người trước vừa ngã, người sau tiến lên. Cốc Vũ nhìn mọi thứ đều mới mẻ, ngay cả ánh mặt trời xuyên cành lá chiếu xuống cũng sáng ngời, Triệu Thạch cũng hưng trí bừng bừng, miệng ngừng chuyện.

      Hứa Thế Cùng cũng có chút kích động, thấy bộ dáng Cốc Vũ lại muốn khuyên phục tiểu bối, vì thế cản lại, "Cốc Vũ! Nương ngươi muốn sống yên ổn chút, ở đường ngươi đều hận thể nhảy xuống xe , đến trong thành cho ngươi ở tại nhà mỗ mỗ ngươi, để cho bọn họ trông coi ngươi."

      Cốc Vũ le lưỡi, đem màn xe buông xuống, lại lục lọi mấy cái thùng.

      Xuất phát lúc bình minh, trời tối tìm nơi ngủ trọ, đường thuận lợi, chỉ là khó có thể chịu được là thức ăn ở khách sạn ven đường khó ăn, đều là canh suông đầy nước hoặc quá nhiều thịt, Cốc Vũ biết gì, đành phải dùng bánh bao cháo loãng cho đỡ đói, sau hai ngày miệng có tư vị gì. Tốt xấu mở hũ mứt đào, pha thành nước đặt trong bình nước, mỗi ngày uống cũng kêu ngán.

      "Cậu, ngươi đúng , may mắn có này nọ, bằng chúng ta chỉ có thể là khí hậu hợp? Rau quả trồng ở Đào trang còn mang theo mùi bùn đất, đúng ?" Cốc Vũ lại uống mấy ngụm nước chua ngọt, thỏa mãn tại kia phân tích.

      Hứa Thế Cùng buồn rầu, Cốc Vũ thân mình nếu uống mấy thứ này thế nào, ra sao vân vân, phải nên kiêng cữ chút, bằng lớn tuổi chút có bệnh, tốt xấu gì cũng là nửa thầy thuốc, Hứa Thế Cùng bị nàng sợ tới mức mỗi ngày chỉ uống nước, lúc này nghe lời của nàng bị sặc, "Ngươi còn hợp khí hậu! Ngươi đừng quên ngươi từ Vân Châu thành trở về! điểm trí nhớ đều có sao? Ta và Đại Lâm hợp khí hậu còn có lý, Đại Lâm!"

      Đại Lâm và Triệu Thạch hai người đánh xe, Triệu Thạch tỷ tỷ ở trong thành nên quen thuộc, huống hồ trước kia đến đó vô số lần, theo người trong nhà yên tâm. Đại Lâm sắp thành thân, ra ngoài từng trải cũng là tốt. Nghe người trong xe như vậy, Đại Lâm thốt ra được lời gì.

      Triệu Thạch cười ha ha vỗ vai Đại Lâm, Cốc Vũ thấy trong xe xóc nảy chút, vôi kêu: "Đại Lâm ca! Ta trong xe bị hoảng chừng nổi điên!"

      Mắt thấy đến Vân Châu thành, xe dừng lại, Triệu Thạch vén mành lên với bọn họ, "Giờ này cửa thành đóng, sáng ngày mai chúng ta vào, hôm nay nghỉ qua đêm ở đây, qua khách điếm này tìm thấy nơi ngủ trọ."

      Cốc Vũ thầm kêu may mắn, nếu theo, biết phải thêm bao nhiêu đường vòng.

      Muốn vào thành sớm chút, buổi tối Cốc Vũ ngàn dặn vạn dặn bọn họ dậy sớm chút cần làm hỏng việc, kết quả ba người đều thức, chờ lâu thấy Cốc Vũ, gõ cửa phòng Cốc Vũ rồi ăn cơm, xong tiếp tục gõ. Có thế Cốc Vũ mới lưu luyến thức dậy, dụi mắt ngáp dài hỏi ba người, "Sớm như vậy tới làm cái gì?" Làm bọn họ dở khóc dở cười.

      lâu sau mọi người xuất phát, người bộ đường đông hơn, tới khúc rẽ, lên cái dốc, Cốc Vũ thò đầu ra bên ngoài nhìn lại, địa thế nơi này tương đối cao, thấy từ các con đường người chậm rãi tụ tập đường lớn, giống như nhiều dòng suối chảy vào sông lớn. Quang gánh nối đuôi xe cút kít, xe trâu vội vàng, đều hướng về trong thành, chắc là thừa dịp sắc trời sớm bán trước được giá tốt, bỗng nàng giật mình, "Nha, trong thành cũng có bán củi lửa!"

      Vào thành đầu tiên là tỷ tỷ Triệu gia kia, nàng mở cửa hàng bán đường mạch nha, ở góc đường Đông Thuận. Nghe Triệu Thạch mặt tiền , địa phương cũng là tốt lắm, sinh ý chỉ có thể miễn cưỡng có trở ngại, hai năm nay vì có mứt đào nên tốt hơn rất nhiều, mua luôn hiệu thuốc duy trì nổi kế bên, đả thông thành cửa hàng lớn, tại rất náo nhiệt.

      Lúc Cốc Vũ bọn họ đến, phụ nhân ra cửa nghênh đón, thoạt nhìn rất sạch lưu loát, giọng lớn, "Mấy ngày trước ta nghĩ hẳn các ngươi sắp đến, bên này ta chờ, vừa đến lúc đào chín ta ngóng trông, rồi cũng đến, khó trách buổi sáng thức dậy nghe chim khách kêu!"

      chuyện Cốc Vũ bọn họ xuống xe, nhìn thấy nàng hơi cười cao giọng kêu tiếng: " !"

      Triệu Thị kéo Cốc Vũ kéo qua, nhìn đăm đăm đánh giá, "Ai ô ô, ngươi là Cốc Vũ , nhìn ánh mắt ngươi này, dáng người này, còn tưởng là tiểu thư nhà giàu. , , ! tiểu thư nhà giàu cũng cơ trí như vậy, vẫn là Cốc Vũ tốt! Đừng ngại ngùng, mau vào ngồi." xong quay đầu hướng vào nhà kêu, "Vượng Tài, mau tới phụ chuyển đồ xuống!"

      tiểu nhị từ từ ra, Cốc Vũ vừa mới nhấc chân định vào cửa, nghĩ nghĩ lại chạy ngược lại kêu lên, "Đại Lâm ca, tiểu dượng, các ngươi từ từ chuyển mấy thứ này, , mấy thứ này... lát nữa ta với ngài, còn phiền toái ngươi đặt nơi khô ráo mới được."

      Triệu Thị cũng hỏi nhiều, chỉ dẫn bọn họ đem đồ cất gọn, rồi cho bọn họ lên lầu ăn uống.

      Mấy ngày qua Cốc Vũ ăn được, nhìn thấy bàn đồ ăn thèm dãi, khách khí, cũng chuyện, ngừng ăn.

      Triệu Thị thấy vừa buồn cười lại đau lòng, "Đáng thương con của ta, đường xa như vậy cũng tới, chịu khổ, từ từ ăn, còn nhiều nha."

      Cơm rượu no say, Triệu Thị gọi người thu thập, mới cùng bọn họ trò chuyện, "Nhà này vừa mua năm rồi, bây giờ tốt rồi, rộng rãi thoáng đãng, lớn đủ có thể thấy từ xa, lầu lầu dưới hai tầng, dưới lầu ta dùng làm cửa hàng, lầu làm nhà ở, trong ngõ tòa nhà cũng thuận lợi, tại cái gì cũng tốt." Triệu Thị chuyện vẻ mặt thỏa mãn.

      "Dù sao tại mặt tiện lớn nhiều cửa như vậy, ta tính thể chỉ bán đường mạch nha, ta nghĩ lấy mứt đào là hàng độc quyền, trong thành Vân Châu chỉ có mấy tửu lâu thượng đẳng, rạp hát cần mứt đào, còn lại đều đến mua ở đây. Ta nghĩ cửa hàng để đây cũng lãng phí, nghĩ lúc chúng ta ở trấn , có đồ ăn ngon gì. Ta kêu cha bọn mười dặm bát hương vơ vét, người khác có chúng ta bán, chỉ chuyên bán đồ hiếm lạ thôi!"

      xong cười ha ha. Cốc Vũ thấy nàng mạnh mẽ nhưng thích nàng tù đáy lòng, nghĩ nàng nghĩ như vậy, sinh ý có thể kéo dài.

      Hứa Thế Cùng lòng dạ nghĩ đến rạp hát, "Lê Hoa Ban cũng dùng mứt đào của chúng ta?"

      Triệu Thị vỗ ba cái, "Ta quen thân với bầu gánh, đến lúc đó đưa bái thiếp, cho các ngươi gặp mặt!"

      Ánh mắt Hứa Thế Cùng càng sáng.

      Cốc Vũ có chút buồn cười, quay ngược vào vấn đề chính: "Cậu! phải bàn xong, ngươi và tiểu dượng bọn họ cùng các đại tửu lâu đưa mứt đào, còn phải đửa ít đào mỗ mỗ ngâm tới, coi như đưa cho khách hàng cũ, mặt khác chúng ta chia đồ mang từ trấn cho mỗi hộ chút, đều là buôn bán, giữ các ngươi lại ăn cơm có tâm gì đều chừng."

      Hứa Thế Cùng chỉnh đốn lại tâm tình, đây là đường bọn họ thoả thuận với nhau, đến lúc đó tiện thể nhìn xem mấy đại tửu lâu kinh doanh như thế nào, về sau trở về lấy thừa bù thiếu, nếu có thể làm giống đại tửu lâu trong thành Vân Châu, còn lo có sinh ý sao. "Ta biết, ta chỉ là hỏi trước thôi."

      Tức thời vài người liền ra ngoài dạo, chờ ngày kế bắt đầu bận việc.

      Cốc Vũ ngồi trong cửa hàng, Triệu Thị cũng để nàng xuống, khuê nữ cần ngồi trong cửa hàng, để người nhìn, ra cửa phải có người theo.

      Trong cửa hàng có Vượng Tài và vài tiểu nhị chiếu cố, Cốc Vũ cùng Triệu Thị tán gẫu vài câu, nghĩ nàng lớn tiếng lại mò ra chủ ý. Triệu Thị lại Cốc Vũ thông minh.

      Rốt cục, Cốc Vũ thẳng, " , ngươi cũng biết Nam Trực Môn cửa hàng gia cụ và tiệm thêu?"

      "Nam Trực Môn từng qua, Vọng Giang Lâu cũng ở bên đó, tiệm thêu cũng nghe qua, nhưng biết ngươi tiệm thêu nào, cửa hàng gia cụ, nhưng có để ý, chúng ta cần qua bên kia sao?

      Cốc Vũ lại nghĩ, nếu trực tiếp trở về như vậy, có phải có chút mạo hiểm hay ? Vạn nhất có nguy hiểm, người ta nhất định đưa quan phủ tra hỏi, nếu vừa vặn gặp phải... Nàng đắn đo biết làm sao.

      " , người xem như vậy được ? Làm phiền ngươi chuyến, lúc chúng ta chịu người nhờ vả, là đưa đồ qua, cũng trực tiếp tới nơi đó, chờ ngươi ngày mai tiệm thêu và cửa hàng gia cụ, ta nhớ được tên, chỉ biế là hai nhà nằm cùng nơi, ngươi qua đưa đồ, nhân tiện ngồi lại nhìn xem có thể nhìn thấy cái gì."

      Triệu Thị chớp mắt vài cái, rốt cục cũng gật đầu. "Được! cũng hỏi nhiều, cứ việc hỏi thăm chút chuyền rồi về là được!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :