1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Điền Viên Cốc Hương - Thẩm Duyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Q2 - Chương 71: Tửu lâu chia ngươi nửa


      Thấm Nhi bọn họ lần này ở lại đây, bên này tự nhiên cao hứng vạn phần. Vài đứa đều nhớ Hứa Tần Thị, thấy nàng mang bao lớn bao lôi kéo đông tây về, đồng loạt chạy tới, Hứa Tần Thị cười ha ha, biết phải ôm người nào. Người bận việc định ngừng tay chuẩn bị nghênh đón, bị nương Thấm Nhi xua tay bảo đừng, đều là quen biết, đem đông tây cất gọn xong rửa tay gia nhập này đội ngũ làm bánh.

      Tuy mấy ngày nay Vương Thị bọn họ thích sân bên kia, đồ Hứa Tần Thị bọn họ mang đến cũng chia phần qua. Lí Lão Đầu cũng đáng thương, xảy ra chuyện như vậy già ít, Kinh Trập tự mình qua mời, cũng chịu lại đây, ở bên kia mỗi ngày ngồi bên chậu than, ánh mắt đăm chiêu biết nghĩ gì.

      Trần Thị về nhà mẹ đẻ khổ sở rất nhiều, người thôn trang vui lòng phục tùng nhà Cốc Vũ, Trần Thị làm ra chuyện như vậy dĩ nhiên giấu giếm được, người bên ngoài thấy nàng cho sắc mặt tốt, gặp được người Trần gia cũng thở dài hoặc vài câu. Náo đến sau này, Trần Điền gì, Miệng Rộng thèm nhớ giao tình với Trần Thị trước kia, bắt đầu ghét bỏ nàng ở nhà mẹ đẻ ăn uống .

      Cứ như vậy kéo dài, Lí Đắc Hà định đón về, người trong nhà tiện gì, có vợ như vậy làm lòng người lạnh ngắt, Trương thị chỉ lo chuyện gia đình mình, vì thế bên kia sân có ba hộ lại quạnh quẽ vắng lặng.

      Lần này bọn họ về đây mừng năm mới, quà mang về đều là tốt nhất, tinh thần lanh lẹ, giống người buôn bán. nhàng khoan khoái sạch , chủ yếu là vẻ mặt hoàn toàn tính toán chi li, mọi người đều toát ra vẻ điềm đạm bình yên.

      Nương Thấm Nhi và Hứa Thị tốt tính, chốc lát hoà đồng với mọi người, vô cùng náo nhiệt, Thấm Nhi cùng Cốc Vũ các nàng ở chỗ chuyện. Nàng thấy Cốc Vũ rúc vào góc run rẩy vì lạnh có chút buồn cười, "Xem ngươi gầy thành dạng này, cắt ít thịt người ta cho ngươi ngươi sợ lạnh."

      Thấm Nhi vẫn béo, tay vẫn như cũ có hình hoa mai, trắng non mềm mại hơn nữa tính tình nhu thuận, như lời của Hứa Tần Thị là có chút giống bồ tát, là người có phúc phần. Cốc Vũ vừa lòng mình yểu điệu dáng người nhắn, nhiều lời lôi tay nàng hỏi. Thấm Nhi lại , "Ta muốn đến ở bên này, mỗi ngày ở tửu lâu làm gì cả, cũng thanh tĩnh, khách tửu lâu ít , ầm ĩ như trước kia, có tiếng động, cha ta thường rạp hát nghe diễn, nếu cao hứng dạo, đây là qua ngày thần tiên, hì hì."

      Có kết quả như vậy, Cốc Vũ cảm thấy rất vui mừng, thấy Hứa Thế Cùng tựa hồ cũng quan tâm, bằng sao lại bánh gạo có thể đưa cho khách, điểm tâm cũng có thể đặt ở Vũ Yên Các, tuy thường xuyên ở tửu lâu, tâm tư khắc cũng rời. Nàng thở dài hơi, có thể như vậy là tốt rồi.

      Bên này náo nhiệt, lúc ăn cơm phải dọn mấy cái bàn, lúc tẩy trần vẫn nên qua bên Nhị thúc công, chỉ có bên kia mới có kia hàng bếp, nồi ngừng nấu nước, để mọi người pha nước ấm tắm.

      Nhà bếp ở hậu viện bây giờ dùng làm phòng tắm, Tiểu Mãn ngồi nhóm lửa, người lớn thống khoái có thể nghỉ ngơi lát, trước hết giúp Hạ Xuyên tắm sạch , mặc vào quần áo mới, người cầm cái đèn lồng, qua các phòng xem cũng vui mừng.

      Cốc Vũ muốn ngâm mình trong thùng gỗ, lại sợ nước lạnh thoải mái, đứng nghĩ tới nghĩ lui, "Tỷ, bằng ta rửa mặt trước, đến lúc đó nhờ ngươi giúp ta đun nóng nước."

      Tiểu Mãn che miệng cười, cầm cây củi lên gõ vài cái, thấy An Cẩm Hiên giúp Vương Thị lấy nước, mới , "Ta giúp ngươi thêm nước cũng tốt a, ngươi nghĩ lại coi ra ra vào vào, chẳng lẽ ngươi còn tưởng như thiên kim tiểu thư dùng bình phong che lại, nhà bếp có gì hết, lúc ta vào bị... truyền ra xuôi tai."

      Cốc Vũ nản lòng, "Ta biết, vậy ngươi giúp ta đun nồi nước sôi , nồi nước ấm ta pha trước, đến lúc đó tự ta bò ra lấy thêm nước!" Nàng quyết tâm muốn đổ đầy thùng nước.

      Mang thùng về An Cẩm Hiên có chút buồn cười, cầm trong tay hai cái ống trúc, mở cửa đem ống trúc cố định chặt chẽ, xong mới quay đầu : "Được rồi, đến lúc đó Tiểu Mãn ngươi ở bên ngoài thêm nước là được, ống trúc vừa vặn thông đến thùng gỗ."

      Cốc Vũ hiểu ý cười. Tiểu Mãn lại hỏi, "Thế nào còn muốn chế biến?"

      Cốc Vũ giận liếc nàng cái, kéo lại ghé sát vào lỗ tai, giọng ngươi vừa rồi cái gì, ống trúc nếu tận dụng, chẳng phải là thấy được bên trong!"

      Hai người ăn ý cười, Cốc Vũ yên tâm vào tắm, ngồi trong thùng to nhắm mắt lại thở dài.

      Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, là tẩy trần bên kia, Lập Thu ghét bỏ nước Lí Hà Thị dùng qua, Trương thị vội vội dưới chuẩn bị đồ ăn thức uống cùng với nước tắm cho nhiều người, nghe Lập Thu có chút căm tức, chỉ có mỗi người vội, cần kén chọn nhiều như vậy.

      Lí Hà Thị nhất quyết tha mọi người bắt đầu ghét bỏ nàng, người bên kia ngay cả cái bóng cũng thấy, bên này phải nhìn sắc mặt người, ngay cả cháu thương từ đến lớn cũng chê bai nước mình dùng qua, trước kia lúc , thùng nước lớn có thể tắm cho cả nhà. Tuy mình già , nhưng nước tắm qua có thể dùng để tưới hoa!

      Trương thị có khổ nên lời, hầu hạ nhà già trẻ, hảo ý kêu Lí Hà Thị bọn họ tẩy trần, cố hết sức cũng lấy lòng được, rốt cục hiểu tư vị của Vương Thị bọn họ lúc trước.

      Cốc Vũ tắm lúc, thấy nước có chút lạnh, ở trong phòng kêu Tiểu Mãn, bên ngoài từ ống trúc nước ấm ồ ồ chảy vào, Cốc Vũ ăn ý cười, "Tỷ, về sau mùa đông đều tắm như vậy rất thoải mái, ta cũng nghĩ tới."

      Tiếng bước chân xa rồi gần, như thế lặp lại vài lần, người Cốc Vũ ửng hồng, tỉnh táo sảng khoái đứng dậy lau tóc.

      Tiểu Mãn vừa vặn từ bên kia ra, "Ngươi tắm xong rồi sao? Nãi nãi ở bên kia làm ầm ĩ, ta nghĩ đến ngươi còn ở bên trong vội trở về, hay là ngày mai giúp ngươi nấu nước ."

      Cốc Vũ sửng sốt, thấy An Cẩm Hiên tay xách cái thùng trở về, hối hả tới tới lui lui đổ cả mồ hôi, thấy tóc Cốc Vũ còn ướt ra, cũng ngẩn ra, ngây ngốc cười mặt đỏ lên. Cốc Vũ chợt hiểu.

      Lí Hà Thị náo khuyên bảo được, Lí Đắc Giang vài cái còn bị Lí Lão Đầu đuổi về, "Nương ngươi cử chỉ điên rồ, để tự mình nghĩ thông suốt là hết chuyện, có cái gì mà làm ầm ĩ."

      xong mặc kệ lấy tẩu hút thuốc, Lí Đắc Giang bị Lí Lão Đầu hai lần, yên tâm xoay người , vẫn yên tâm ở nhà nghe ngóng nửa ngày, quả thực nghe thấy gì, thầm lắc đầu, "Nương khác gì Tiểu Hàn, Đại Hàn, có người dỗ là làm ầm ĩ thôi, có người để ý tới lại thôi. Ai—— "

      Cả nhà đều tắm xong, tâm tình thư sướng ở trong phòng sưởi ấm, lắng nghe tiếng gió bên ngoài, bàn gỗ đặt ngọn đèn, mấy nam nhân ngồi quanh bàn. Hứa Thế Cùng từ trong lòng lấy ra ít đông tây đưa cho Lí Đắc Tuyền và Lí Đắc Giang, "Vĩnh Ngọc có ở đây, ta nghĩ các ngươi với cũng như nhau."

      Lí Đắc Tuyền để sát vào đèn thấy, "Chuyện lớn gì mà muốn với Vĩnh Ngọc? Di, đây là ý tứ gì?"

      Lí Đắc Giang cũng phát đùng, kinh ngạc, "Cùng Nhi, tửu lầu của ngươi tuy tại rất tốt, sao lại chia cho chúng ta nhiều như vậy, cho dù là cho cũng quá nhiều, tính tiền công cho chúng ta là được rồi. Tiền công đâu có nhiều như vậy?"

      Hứa Thế Cùng lắc đầu, "Lúc trước tửu lâu xảy ra vấn đề, suýt chút ta bỏ về nhà làm ruộng, chừng chỉ là làm ruộng, còn bị nhốt trong lao đâu, ta nghĩ mình chỉ cần mình đủ sống, nhưng nếu người kêu ta làm việc khác ta thể làm, đành phải kiên trì tiếp tục mở tửu lâu. Các ngươi nhìn xem, chủ ý là các ngươi, dùng vật liệu của các ngươi, ngay cả trang trí gì đều là các ngươi làm, nếu kiếm được bạc đều vào túi mình, mỗi ngày hưởng cuộc sống thần tiên, sao ta an tâm chứ. Các ngươi có thể hoàn toàn để ý ta, tùy tiện mở tửu lâu, tự mình cũng có thể kiếm đồng tiền lớn các ngươi đúng ?"

      Hứa Thế Cùng ràng làm mọi người hoàn toàn bất ngờ, Lí Đắc Giang trầm mặc lúc sau , "Chúng ta nghĩ đến việc đó, thu hồi bạc lại , chúng ta có sinh ý của mình, đến lúc đó còn phải ngươi giúp ta, ta giúp ngươi sao, đều là thân thích đâu tính toán như người ngoài chứ."

      Lí Đắc Tuyền cũng như vậy.

      sao Hứa Thế Cùng cũng đáp ứng, "Ta chỉ trông coi tửu lâu, chia nửa ta thấy mình có lời, nếu các ngươi thu ta thể tiếp tục được nữa. Tửu lâu là của mọi người, đến lúc đó tâm ta an ít."

      Cốc Vũ ở bên nghe xong, rốt cục hiểu ra, nàng nghĩ Hứa Thế Cùng buồn cười, người ta buôn bán lời bạc hận thể giấu hết , lại nhất định phải chia ra. Cũng trách được , quả mọi người mất ít tinh lực cho tửu lâu kia, ngay cả tiền vốn cũng là bên này ra, nhưng nếu cầm nửa, vạn nhất về sau có chuyện gì, ngược lại tổn thương tình cảm thân thích, thu hay thu, phải suy nghĩ ràng mới được. Cũng may bọn họ ở lại hai ngày, thời gian gấp, phải có biện pháp giải quyết đẹp cả đôi đường mới được.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 72: Ba thành công ty cổ phần

      Đảo mắt là đến năm mới, Vương Thị, cả nhà Hứa Thị và cả nhà Hứa Thế Cùng chen chúc trong nhà ngói, nhưng rất náo nhiệt. Cốc Vũ cùng Tiểu Mãn, Thấm Nhi, Tiểu Hà chuyển lên gác xép.

      Cốc Vũ thấy lầu các rất hẹp nghẹn khuất, ngược lại cảm thấy là cánh sắc khác, "Tiểu thư đại gia ở khuê các, lầu này là khuê các của chúng ta. Cạc cạc."

      Thấy Cốc Vũ cười vui đến như vậy, những người khác cũng hưng phấn, chiếu đệm chăn phô muốn quay cuồng thế nào đều được, bình thường bốn năm người đâu có thể ngủ chung giường lớn, mỗi buổi tối lặng lẽ tiếp chuyện chưa xong.

      Lầu các là lúc Lí Đắc Tuyền bọn họ vừa vào ở lâu dựng nên, nhà chính trống rỗng có thể thấy được mái ngói cùng xà ngang, có vẻ rất cao lớn rộng mở. Hai bên phòng đỉnh, từ dưới nhìn lên giống như trần nhà, dùng tấm ván gỗ đặt lên xà ngang, ở góc của nhà chính dựng phòng vuông để cây thang, lên là thấy phòng hai bên khác nhau trời đất. bên có thể chất đống lương thực cùng vật dụng xài tới. Bên kia là phòng trống, để khách tới ở, Cốc Vũ và Tiểu Mãn bọn họ đặc biệt thích phòng này, tấm ván gỗ rất thoải mái, cũng cần giường, trải tấm chiếu là được.

      Vài đứa con lầu lặng lẽ chuyện, đến chỗ hưng phấn, sàn gác báng tiếng, người lớn phía dưới nghe thấy cũng buồn cười.

      Văn thẩm cùng Đại Lâm còn có Kinh Trập, An Cẩm Hiên như cũ ở trong viện cũ, Tiểu Hà qua ở cùng Tiểu Mãn, như vậy cũng đến mức chọc người nhàn thoại, hết thảy chỉ còn chờ đầu xuân xây nhà ngói là tốt rồi.

      Giang Thị ở nhà làm lụng vất vả mừng năm mới, Vương Thị thường qua giúp đỡ, tại Tiểu Hà qua tựa hồ quá phương tiện, nàng cùng Trần Giang Sinh phải kiêng dè chút. Vương Thị kêu Tiểu Mãn cùng Cốc Vũ qua xem. Mãi đến bây giờ Cốc Vũ vẫn còn thở dài thất lạc, nếu đứa trẻ kia còn có lẽ là tiểu nương phấn điêu ngọc mài, cũng may Giang Thị còn trẻ về sau muốn là được, lúc đứa bé còn vẫn do Vương Thị, Hứa Thị thay nhau chăm sóc, xem như ở cữ, lúc trước Cốc Vũ cũng giúp đỡ điều trị, đặc biệt Miêu lão tiên sinh ngao thần tiên quả, còn nấu ít thuốc cao, có thế mới đỡ. Bình thường có Hứa Thị khuyên giải, vốn là người lanh lẹ, khúc mắt trong lòng cởi bỏ, nghĩ thông suốt có việc gì nữa.

      Sau chuyện đó, có người lắm mồm nhân ở thôn trang đồn đãi, lúc qua nhà mẹ đẻ Trần Thị ra sao, lúc đó còn có người nhìn thấy Giang Thị mang theo Cốc Vũ, Tiểu Hà qua, bụng , chừng là bị đụng phải, trong bụng có đứa người sao năng động mạnh mẽ như vậy, đứa bé ổn chẳng phải là...

      Nghe đồn bậy Trần Thị càng dễ chịu, nên tránh né nàng. Người bên này cũng ít xuất cùng nàng, biết có phải nàng có chút tỉnh ngộ .

      Đảo mắt đến cuối năm, Giang Thị dựa theo quy củ đính hôn tặng Văn Thị ít quà, đa phần là cho Tiểu Hà, thôn trang có quy củ này, khi đính hôn nương cơ bản là người của nhà chồng, ăn mặc chi phí nhất loại đều do nhà chồng ra, sau khi qua cửa còn muốn phần lễ hỏi. Cho nên cũng có người tuổi định xuống, có thể thấy được người thích hợp, cũng có thể vì trong nhà tiết kiệm. Tuy hai nhà tại cũng thiếu, đối với Tiểu Hà cũng là chọn quà tốt nhất.

      Mỗi khi Tiểu Hà và Cốc Vũ lên lầu, mọi người hay chọc nàng là Trần gia, vòng tay có phải của Trần gia , quần áo người có phải của Trần gia , Tiểu Hà ngượng ngùng, cười nháo lên đánh thành đoàn, làm hại Hạ Xuyên ở dưới la hét lầu muốn sụp bên.

      Cơm tất niên mọi người cùng nhau ăn, ngày thứ hai là mồng đầu năm, ngoài trừ tiểu hài tử chúc tết, người lớn thể đến nhà người khác. Nhưng Tiểu Hà ở bên cạnh còn cách nào, tính toán trở về nhưng được, sợ bị người vẫn là quên .

      Đầu năm sáng sớm mồng , Vương Thị mặc quần áo cho Hạ Xuyên, vài đứa chạy ngoài dập đầu chúc tết. Cốc Vũ và Tiểu Mãn nằm ở lầu cũng sớm dậy, cùng người nhà chúc tết, cũng được tiền lì xì.

      Tiểu Mãn giúp Vương Thị mở ra bánh cải củ, Cốc Vũ nhóm lửa, Vương Thị chuẩn bị đậu nhự, tương ớt cùng hành tỏi, làm thành canh nước để sẵn, hấp lại bánh cải củ cho người lớn và đứa ăn.

      Hứa Tần Thị mình ở bên tính ngày, cũng may lúc mừng năm mới thời tiết đều sáng sủa. Theo tính toán của nàng, bắt đầu từ mùng hai, mỗi ngày đều có định số, ông trời có chỉ điểm, mỗi năm đều có an bày, tỷ như mùng g hai là ngày gà vịt, nếu ngày này thời tiết tốt năm tốt, mùng ba là ngày gì, mùng bốn ngày gì, đều có tính toán.

      Cách tính đó có lẽ sắp thất truyền, bởi vì Vương Thị bọn họ chưa từng nghe qua.

      Mùng sáu, đó là nhân ngày, trời mưa se lạnh, mọi người đều ra ngoài, tụ tập ở nhà sưởi ấm, ăn uống, tán gẫu cũng náo nhiệt. Chỉ có Hứa Tần Thị than thở, là thời tiết hôm nay, đại khái là năm này có chút khổ, nhưng có ai nghe thấy.

      Sau hôm nay, lâu nữa là nguyên tiêu, hội đèn lồng ở bờ sông kề bên Lâm Giang trấn rất náo nhiệt, cho tới bây giờ Cốc Vũ chưa từng kiến thức qua, cũng muốn .

      Đảo mắt mùng mười đến, Hứa Thế Cùng trong lòng an ổn, mở miệng nhắc tới.

      Cốc Vũ nghĩ qua, nếu bình thường hỗ trợ , nhưng vải vóc vật liệu đều phải tiêu tiền, khó được là Hứa Thế Cùng cũng nghĩ như vậy, cũng ngại chia bạc, về sau ngay cả làm thêm chút gì cũng tính toán.

      Vì thế, thừa dịp Lí Đắc Tuyền cùng Giang chuyện, nàng cười mỉm chi : "Cậu, có phải muốn chia bạc cho chúng ta để chi dụng cho mứt đào?"

      Hứa Thế Cùng cũng cười theo, "Cũng gì, ta buôn bán, thể thiệt mình cũng thể thiệt các ngươi. tại các ngươi đều ở đây, ta cùng mọi người tính toán chút, Vĩnh Ngọc bên kia sắp có việc hôn nhân, thêm vài mẫu ruộng tốt cũng cần tiêu phí. Tỷ tỷ bên này cũng vậy, tuy Tiểu Hàn, Đại Hàn còn , nhưng cái gì đều phải tính toán mới tốt, nếu có thể sống yên phận ở trấn hết thảy đều phải tính từ đầu, nếu ở tại thôn trang, chuyện đọc sách biết chữ linh tinh, chỉ tính hai huynh đệ về sau nếu người xây căn nhà ngói, sau này mỗi đứa con có thể có mười mẫu, tám mẫu ruộng, để cuộc sống bọn họ tốt hơn, các ngươi tính xem có đủ hay ? Tuyền bên này cần phải , Cốc Vũ, Tiểu Mãn gả tính, còn có Hạ Xuyên, mấu chốt là Kinh Trập, các ngươi nghe thấy là thi được cũng phải cần tiền sao? Khi đó sao có thể thiếu bạc, lại thi cũng cần bạc, chỉ có đạo lý ngại ít có ngại nhiều."

      ràng cũng có ai hé răng, gần trăm lượng bạc tính như vậy được, bọn họ cảm thấy thỏa đáng, "Sao có chuyện như vậy được, vô duyên vô cớ giúp đỡ ngược lại biến thành nửa gia sản? Truyền ra người ta cười rụng răng hàm!"

      Cốc Vũ thấy bọn họ bị Hứa Thế Cùng có chút động tâm, nhưng ngại vấn đề tình cảm vì thế ra ý tưởng của mình, "Cậu, nếu ngươi muốn như vậy, ta có biện pháp."

      Cốc Vũ thường có nhiều biện pháp, Lí Đắc Giang bọn họ liên tục kêu nàng mau.

      "Này... Này cũng là Cẩm Hiên ca với ta, là nếu người nhiều, lại thể toàn bộ làm chủ, phải là rối loạn hết hay sao? Nhưng cũng dễ phân, tửu lâu có phần của chúng ta, như vậy cũng phương tiện, cuối cùng cậu làm chủ, chúng ta chiếm hai thành, cậu độc chiếm tám phần, nếu cần xài bạc cậu đồng ý chúng ta thống nhất lấy ra dùng, về sau kiếm về bạc tính toán là được."

      Trần Vĩnh Ngọc vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Như vậy coi như mình cùng tửu lâu có chút quan hệ, về sau tự nhiên càng thêm tận tâm tận lực, nếu thâm hụt tiền cũng đảm đương điểm.

      Hứa Thế Cùng trầm ngâm chút, "Chủ ý này tệ, nhưng Cốc Vũ tính sai."

      Cốc Vũ kinh ngạc, "Tính sai chỗ nào?"

      Hứa Thế Cùng mỉm cười, "Ngay từ đầu ta tính cho các ngươi rồi sao, kỳ thực ta chỉ ra cái phòng, nếu ta làm chủ ta ở bên ngoài tính toán tính, nhưng từ trang trí đến chủ ý, rồi đồ ăn thức uống, loại nào là các ngươi quan tâm, bỏ ra nhiều như vậy chỉ chiếm hai thành? Ta chiếm hai thành cũng cảm thấy ổn, phân năm năm là đúng nhất, ta người độc chiếm nửa, các ngươi cộng lại nửa, là là tốt rồi."

      Lí Đắc Tuyền lắc đầu, " nửa nhiều quá."

      Cứ như vậy thôi đến đẩy , cuối cùng quyết định Hứa Thế Cùng chiếm bảy thành, còn lại mấy hộ nhân gia cùng nhau ba thành, chuyện lớn gì do Hứa Thế Cùng làm chủ, nếu cần mua gì hoặc là cầm cái gì đều tính tương đương thành bạc, sổ sách ràng về sau có chuyện.

      Cốc Vũ xoè ngón tay , "Bên chúng ta cần chia, đều kết nhóm buôn bán, lúc làm mứt đào cũng tách ra, ba thành kia thêm vào cũng đúng, nếu muốn làm cùng nhau chia là được."

      tình định như vậy.

      "Tốt lắm, tết nguyên tiêu chúng ta ra ngoài dạo, nghe hội đèn lồng năm nay khó được, dứt khoát mang theo đứa cho biết, mệt mỏi tới tửu lâu của ta"

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Q2 - Chương 73: Hội đèn lồng tết nguyên tiêu


      Gió đêm đông thổi đưa ngàn hoa lên cây.

      Rốt cục đến nguyên tiêu, trong nhà người lớn đứa đều có chút nóng lòng muốn thử sức, quanh năm suốt tháng mới có lần, ai muốn vui vẻ, huống chi trong nhà có vài người ngay cả hội đèn lồng là gì cũng biết, vừa nóng lòng muốn thử thêm phần mới lạ cùng chờ đợi.

      Qua ngày này, tửu lâu bắt đầu mở cửa buôn bán, An Cẩm Hiên và Kinh Trập phải trấn , người thôn trang cũng chờ nước đầu xuân, cầy cấy trồng trọt. Trần Giang Sinh và Tiểu Hà đính hôn đều giữ cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, chỉ là tính tình chân chất là đổi được, cũng phải chuyện xấu, hai người so với trước kia ít chuyện với nhau hơn, nhưng ngày này thể câu thúc, có thể cùng dạo cùng vui vẻ.

      Thương lượng lúc lâu, cuối cùng quyết định dùng xuồng , ánh trăng sáng chiếu mặt nước tuyệt đẹp, nếu bằng xe trâu, chừng người chen chân vào được, xe trâu cũng có chỗ để, bằng dùng xuồng gỗ gọn . Lại hội đèn lồng dựng lên bên bờ sông, bọn họ tự mình làm đèn lồng treo ở đầu thuyền, nếu thích lên bờ dạo, thích ở thuyền chuẩn bị chút thức ăn, ở thuyền ngắm đèn, cũng là phen náo nhiệt.

      Thoả thuận xong, Vương Thị và Hứa Thị vội vàng thu xếp chuẩn bị mọi thứ, để Giang Thị nhàn nhã, kéo Tiểu Hà lời riêng tư, Văn Thị nhìn rồi xoay lưng lau lệ.

      Hứa Tần Thị theo Tiểu Mãn làm đống điểm tâm. Mỗi lúc dừng tay ánh mắt nàng lại nhìn về bên sân vắng lặng, có chút xót xa, nhìn tỷ muội hai người , "Nãi nãi ngươi quá cứng rắn, mọi việc cũng chịu mở mắt nhắm mắt, là chiết phúc phận, cũng đáng thương, quan tâm cả đời kết quả là biết mình làm gì. Cốc Vũ, đưa cái giỏ này qua , thuận tiện hỏi chút có muốn cùng chúng ta ra ngoài dạo ."

      Cốc Vũ muốn , nàng nghĩ đến bên kia tâm tình liền tốt, tuy đáng thương, cũng đáng giận. Hạ Xuyên hưng trí bừng bừng nhận nhiệm vụ, "Ta , ta , ta kêu nãi nãi cùng chúng ta ra ngoài! Nàng nghe ta nhất."

      Tiểu Mãn ở bên cũng gì quay đầu qua bên coi như thấy, nàng muốn qua lại bên kia, đặc biệt Lí Hà Thị nhúng tay vào việc hôn nhân của nàng, nàng bỏ xuống được. Cốc Vũ có chút cảm khái, đứa cũng có tim, cho dù Lí Hà Thị có ngàn vạn cái tốt, nhưng rất thương Hạ Xuyên, khó trách Hạ Xuyên cũng thân với nàng.

      lâu sau, Hạ Xuyên tay trở về, "Nãi nãi , người chen chúc. Nhưng ta kêu nàng tới giúp chúng ta coi nhà, nhị tỷ qua, người có chuyện làm tốt rồi, nghĩ chuyện khác. Nãi nãi gia gia đáp ứng đợi lát nữa chúng ta qua."

      Hứa Tần Thị sờ đầu Hạ Xuyên, quay đầu hỏi: "Nhị tỷ còn cái gì?"

      "Ân... Nhị tỷ còn làm buôn bán, cần quá mức tham lam, tửu lâu cũng như thế, chúng ta đứng ở chỗ cao, cần đoạt lấy toàn bộ danh vọng, cho người giữ chút đường sống, dù sao tiền kiếm hết."

      Cốc Vũ ngờ, Hạ Xuyên tuổi này nhưng nhớ được lời mình qua, nhớ đến lúc trước nàng từng với cần loạn theo người lạ, nghe chớp nhoáng tinh quái trốn vào đống rơm, "Ta còn cái gì?"

      "Ngươi mứt đào lâu bền, nếu muốn bền phải có hàng mới lạ, bằng vạn nhất có người học được chúng ta có sinh ý."

      Tiểu Mãn thấy Hạ Xuyên linh hoạt, nhịn được chọc , "Còn có gì nữa?"

      Hạ Xuyên cong đầu, sụp mi suy nghĩ hồi mới : "Nhị tỷ còn buôn bán..."

      Suýt chút Cốc Vũ bị nghẹn điểm tâm trong miệng, tiểu tử này mở miệng ra mỗi câu đều là buôn bán, mình cũng dạy như vậy, chẳng lẽ thích buôn bán? "Ngốc tiểu tử! Ta còn cần cố chấp, như vậy mua bán sinh ý là tốt, về sau coi chừng biến thành quỷ keo kiệt!"

      Hạ Xuyên có chút hiểu, trừng mắt nhìn Cốc Vũ, đột nhiên sờ đầu nở nụ cười, "Đúng, nhị tỷ còn qua chuyện quỷ keo kiệt, gần chết rồi còn chịu để người trong nhà đốt hai cọng bấc, ta như vậy, về sau nhị tỷ có thắp trăm ngàn cọng bấc, ta đều có tiền mua!"

      Hứa Tần Thị và Tiểu Mãn bật cười ha ha, nhưng Cốc Vũ biết nên vui hay buồn.

      Mọi thứ đều chuyển lên thuyền, nhưng thấy bóng dáng An Cẩm Hiên, sáng sớm Cốc Vũ nghe là qua viện bên kia kéo xuồng, lâu như vậy cũng thấy người, liền qua tìm.

      Trong viện im lặng có ai, sắc trời bắt đầu tối, ánh trăng mờ mờ, trong nhà chính có ánh sáng mong manh ấm áp lay động, Cốc Vũ vào chỉ thấy bóng mình hắt lên vách tường. Nàng nghĩ nhiều, cầm ngọn đèn tay vào hậu viện.

      Quả nhiên thấy An Cẩm Hiên ngồi cái bình, khoanh tay lẳng lặng ngồi yên.

      "Cẩm Hiên ca, phải đến lấy xuồng sao, sao ngồi ngây ở đó?"

      An Cẩm Hiên ngồi trong bóng tối lâu, ngọn đèn tay Cốc Vũ toả ra vầng sáng, làm tỉnh mộng, sau đó thở dài hơi.

      Cốc Vũ quyệt miệng cái, " phải là có gì đều ra sao, như vậy làm cho người ta sợ hãi."

      An Cẩm Hiên khoan thai : "Ta vừa rồi về, thấy trong nhà tối thui bóng người, chợt nhớ tới lúc ta vừa mới đến thôn trang, cũng giống như thế cái gì cũng có, vậy mà nhiều năm trôi qua ..."

      Cốc Vũ dừng lại, muốn hỏi tới nhưng lời nghẹn trong cổ họng, như cũ thốt ra được. Lúc này An Cẩm Hiên giống như Cẩm Hiên nàng từng quen biết, lúc vừa mới quen lạnh lùng, sau biến thành cợt nhả việc gì cũng đáng lo, sau này mới cùng mọi người thân thiện hơn. phải bộ dáng lúc mua bán cơ trí thông minh, cũng phải bộ dáng ở Hồ Lô Câu quật cường kiên định, khi đó vô luận làm cái gì tựa hồ rất chắc chắn, mình cần lo nghĩ gì. Lúc này, bộ dáng trong bóng tối có chút đơn, làm Cốc Vũ nhè ... đau lòng.

      Nàng biết gì, đưa tay sờ miếng đá trước ngực, ngồi cái bình bên cạnh, hai người đều gì, chỉ có ngọn đèn trong tay thỉnh thoảng loé lên.

      Nếu vì Hứa Thị bọn họ chờ lâu tìm đến, sợ là còn ngồi mãi như vậy.

      Lên thuyền, tựa hồ như về lại đêm du hồ sen trước kia, chỉ khác là người cười nhiều hơn, còn là ngày tháng căng thẳng lúc trước.

      An Cẩm Hiên như cũ biết nghĩ gì, miệng nhắc tới đỗ quyên gì đó, Cốc Vũ thấy bộ dạng của , từ cổ cởi xuống tảng đá đưa qua, "Cẩm Hiên ca, cần lo sầu, tảng đá này cho ngươi dính chút linh khí!"

      An Cẩm Hiên cười hề hề nhận lấy. Trần Giang Sinh hưng phấn chèo thuyền lớn tiếng chuyện, lúc này tới bên chọc cười, " miếng đá còn bắt đeo cổ, Cốc Vũ kỳ quái, cổ sao đeo mấy thứ này? Hạ Xuyên lại đây, ngươi phải cho tỷ tỷ ngươi trăm cộng bấc sao, đầu tiên nên mua miếng ngọc phỉ thúy trước."

      Hạ Xuyên ở cái thuyền khác nhưng là lỗ tai rất thính, rất xa đáp ứng. Cốc Vũ có ý tốt nhìn Tiểu Hà, trong lòng biết đây là lời nàng , khó được hôm nay cần để ý nhiều, người lớn cũng yên tâm cho bọn họ ở chung thuyền, bọn họ cũng định qua thân.

      Cốc Vũ cười mắng câu, "Tiểu Hà! Nhà của ngươi cũng nên quản!"

      Trần Giang Sinh chà xát tay, vẻ mặt ngượng ngùng, "Cốc Vũ đâu vậy, ta giúp chèo thuyền!" xong vội , bỏ lại Tiểu Hà bên người nhúc nhích.

      Cốc Vũ thấy An Cẩm Hiên ngơ ngác ở bên, dùng chân khều , "Cẩm Hiên ca, miếng đá này... Ngươi còn nhớ Hồ Lô Câu sao?"

      Mắt An Cẩm Hiên sáng lên, cầm miếng đá trong tay, nở nụ cười, "Đúng nha, Hồ Lô Câu, đỗ quyên hoa, đỗ quyên hoa, Hồ Lô Câu..." xong đưa miếng đá trong tay cho Cốc Vũ, cúi đầu hỏi: "Ngươi còn mang về miếng đá?"

      Cốc Vũ có chút vui. Nàng làm sao có thể quên, sao nhẫn tâm quên cảnh kinh hoàng ở Hồ Lô Câu kia, nàng cả đời cũng muốn địa phương đó lần nữa, nàng cong chân ghé vào lưng An Cẩm Hiên, quay đầu như vấn nhìn thấy chuỗi dấu chân máu đất, lúc đó nàng cúi xuống cầm hòn đá dính máu lên, cho rằng mình thể thoát được. Muốn gì đó lại chỉ buông câu, "Suýt chút táng mạng nơi đó, nhặt hòn đá về làm kỷ niệm."

      Rất nhanh đến hội đèn lồng, người náo nhiệt khí sôi trào hừng hực. Người thuyền đâu thể ngồi yên, cùng nhau xuống dạo, rất nhanh tách rời ra. Kinh Trập theo An Cẩm Hiên, Cốc Vũ chỗ, bọn họ hai người ở phía sau chậm rì rì theo, Cốc Vũ thấy mọi thứ đều mới lạ, nàng dự đoán đươc trấn cũng có lúc náo nhiệt như thế, người người chen nhau, nàng còn hưng trí bừng bừng cổ động hai người bọn họ đoán đố đèn thắng phần thưởng. đợi đoán xong, nàng lại thấy người bán đồ ăn vặt lớn giọng rao hàng, chạy tới mua vài cái bánh vòng chiên dầu. Cắn miếng bánh lại thấy người ta làm trò tinh xảo. Ỷ vào thân mình linh hoạt, Cốc Vũ như con khỉ trong rừng, lên lên xuống xuống ngừng len lách.

      Rốt cục tới chỗ còn nhiều đèn đuốc, nàng cũng khiếp sợ. Nàng hưng phấn vui vẻ tới, ngờ rơi vào mắt của người ngắm đèn.

      Nhắc tới nơi náo nhiệt là chỗ long xà hỗn tạp thể tránh được, vài thiếu gia phe phẩy cây quạt dạo gặp bộ dáng nhu thuận mình dạo, ngừng ánh mắt liền đường theo.

      Cốc Vũ rốt cục dạo đến tận cùng, trong bóng tối nhìn bờ sông thở hắt ra, còn ngồi mặt đất quay đầu nhìn bóng đèn lồng phản chiếu mặt sông, mảnh xán lạn huy hoàng. Trong lòng vẫn nhớ mãi quên cái đèn bí đỏ, rất tinh xảo, xoay người định về tìm, lại bị vài tên vô lại chặn đường.

      "Tiểu nương, buổi tối đẹp như vậy sao ngươi mình dạo, đến đây, ca ca cùng ngươi ngắm đèn."

      Ba người, xem cách ăn mặc phải là những tên vô lại đầu đường xó chợ bình thường, hẳn là công tử nhà phú hộ ra ngoài tìm vui vẻ. Cốc Vũ thầm mưu tính, cũng đáp lời.

      " phải sợ a, muốn cái gì ca mua cho ngươi!"

      Cốc Vũ trợn trắng mắt, cắn môi nghĩ phải giải quyết thế nào, bất động thanh sắc len vào đám người . Đột nhiên thấy bóng dáng béo tròn, linh cơ vừa động như trút được gánh nặng quát to tiếng, "Thấm Nhi!"

      Thừa dịp vài người phân tâm, nàng vòng qua bọn họ chạy nhanh vài bước con đường lát đá, đầu chui vào đám người .

      Vừa định chạy trốn, thấy người từ trong đám người hướng Cốc Vũ đến, "Cốc Vũ, ngươi kêu ta?" Gặp Thấm Nhi mình đứng kêu, Cốc Vũ thầm kêu khổ.

      biết là vận may hay là vận xấu!

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Q2 - Chương 74: Lại là mùa xuân


      Vài thiếu gia cầm quạt càng hưng trí bừng bừng, gặp thêm phấn điêu ngọc mài, nhìn khờ khạo đáng , cử chỉ càng lỗ mãng hơn.

      Cốc Vũ thấy phía sau Thấm Nhi còn người nào khác, thất vọng. Theo tính tình Thấm Nhi, đại khái giống mình. Mình là do lủi quá nhanh nên bị lạc, nàng chắc là quá chậm nên bị lạc. Vô luận thế nào, Cốc Vũ thấy Thấm Nhi thối lui qua bên, bên kia tối tăm, đừng nhìn thấy hội đèn lồng náo nhiệt, nhưng ở đây là tận cùng, bên là bóng tối cái gì đều nhìn thấy, ai bận tâm được? Nàng nghĩ nhiều, chiết thân trở về, " về!"

      Thấm Nhi nhìn thấy Cốc Vũ như trút được gánh nặng muốn lại, lại bị ba người kia chặn lại.

      Cốc Vũ nổi nóng, tròng mắt vừa chuyển, "Sao ngươi lại chạy loạn! Ngươi phải ca ca ngươi chuyên bắt những người quấy rối sao? Vừa rồi ta còn ở chỗ này chờ , cũng biết có người muốn chết, muốn đụng vào người của Thạch Bộ đầu."

      Người cầm đầu cây quạt che mặt cười rộ lên, "Thạch Bộ đầu, ở trấn các ngươi nghe có mấy Thạch Bộ đầu?"

      "Ta biết có còn xin nghỉ, nhiều ngày gặp. Chẳng lẽ còn có người giả mạo muội muội của Bộ đầu? Còn tìm chỗ dựa vững chắc cho mình sao? Phốc!"

      chiêu tính sai, Cốc Vũ biết gì, tên Tiểu Thạch đáng chết lại xin nghỉ đúng lúc này. Thấy tên đưa tay kéo Thấm Nhi, Cốc Vũ kịp nghĩ nhiều bổ nhào qua, " cần xằng bậy!" Thanh bao phủ ở đám người, chọc mấy người kia buồn cười, để Cốc Vũ vào mắt.

      Thấm Nhi cùng Cốc Vũ đứng ở chỗ, ba người kia cũng chầm chậm tiến lên, rất sợ hãi, chậm rãi thối lui đến mép nước, phía trước đường , mặt sau cũng có cách nào, cùng ngây dại.

      Chờ người vui cười ra tay, Thấm Nhi kêu to, Cốc Vũ cắn răng ra tay, bỗng nhiên từ bên bay ra bóng người, bắt lấy tây tên nọ, chân bay lên đá tên khác, " có kiên nhẫn! Cũng may tay ngươi chưa bị chụp trúng, bằng tay ngươi còn!"

      Chỉ còn lại người, nhìn người đất kêu la biết nên tiến hay lùi, lại bị người tương đối tráng kiện bay ra đá trúng.

      Cốc Vũ thấy An Cẩm Hiên phi thân ra, thầm thở phào nhõm, quay đầu cười hề hề nhìn Cốc Vũ : "Cái này ngươi cần lo lắng bị mắng nữ." Cốc Vũ hiểu ý cười tiếng, "Khi nào học được chiêu số của ta vậy?" Hai người hiểu ý cười.

      trong hai người là Ninh Bác, cũng cùng Cốc Vũ bọn họ khách khí gì, ngồi mặt đất vỗ vai Thấm Nhi , "Thấm Nhi, Thấm Nhi đừng sợ!"

      Thấm Nhi thấy là Ninh Bác, oa tiếng khóc lên.

      Ninh Bác rất căm tức, đá người đất, " ra là các ngươi, hừ! Quả có tiến bộ a, nhìn xem ngươi còn có thể gì."

      bên xoay người an ủi Thấm Nhi, "Vài tên này ra gì, ngươi có gặp qua bọn họ sao, nếu ngươi ra mình là ai, bọn họ chán sống rồi!"

      Thấm Nhi kinh hồn chưa định, "Là Hồng di nương ngươi?"

      Ninh Bác dậm chân, "Ta mới có di nương! Hừ, bất quá là thị tì thôi, chỉ biết theo cha ta ta ra gì, mình nuôi dạy ra kẻ càng ra gì." xong cước đá , "Thúc, mang bọn họ về, là..."

      Thúc phân phó tiểu tử phía sau, lắc đầu , "Thiếu gia, ta tự nhiên biết nên làm gì."

      Người kia nằm kêu thảm thiết, nhưng nhiều, Cốc Vũ nhàng ói ra câu, " trật khớp, muốn bẻ khớp lại trước ?"

      Ninh Bác đột nhiên cười ha ha, nước mắt cũng chảy ra, "Cái này kêu là nước cạn cũng lật thuyền, các ngươi còn dám khi dễ phụ nữ yếu đuối nữa thôi, Cốc Vũ, nghe lần trước là ngươi... ? cần, để ăn đau khổ, miễn cho trở về lại thừa nhận !"

      Cốc Vũ nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ, "Cẩm Hiên ca, ngươi danh hào nữ của ta có phải truyền ra xoá được ."

      Thấm Nhi cũng quay lại, vài người trở về hội tụ với những người khác.

      Lí Đắc Tuyền bọn họ gặp cả nhà Linh Nga, ngồi ở cái bàn trong quán ăn vặt chuyện phiếm, Cần Nhi cầm cái đèn tinh xảo ngồi bên cạnh đổi tới đổi lui, chắc là nhà làm, Kinh Trập cũng thắng đố đèn, vừa mới tới, đám người xem như đều có thu hoạch.

      Cốc Vũ và Thấm Nhi đều nhắc lại chuyện vừa rồi, miễn cho mọi người phân tâm. Chuyện Thạch Bộ đầu xin nghỉ, nàng biết nên cho Tiểu Mãn hay .

      Sắc trời tối muộn, mọi ngưòi tửu lâu nghỉ tạm, ngày mai lại tính.

      Đám người yên tĩnh, Thấm Nhi rất sùng bái cùng Cốc Vũ : "Cốc Vũ, ngươi làm gì, ta có thấy ràng, trật khớp sao? Ngươi dạy ta , lần tới ta sợ."

      Cốc Vũ cười cười, việc này Thấm Nhi làm được, dù học xong cũng làm được, nàng mềm lòng xuống tay do dự, giây do dự ngược lại bị người ta chế trụ bằng làm, vì thế nàng dời đề tài, "Người kia là ai, ngươi quen biết?"

      Thấm Nhi thở dài, "Đó là đệ đệ của Ninh Bác, ta cũng nhớ là đệ đệ hay là ca ca, là con của nô tì, vốn cũng gì, nhưng di nương của chịu sống yên ổn, giựt giây Ninh lão gia đem ruộng đất trong nhà cho quản lý, sau này biết sao lại phạm tội còn bị nhốt nên nhắc lại chuyện đó. Hai năm nay trở lại trấn , mỗi ngày gây chuyện. Ta gặp qua hai lần, chỉ là hôm qua có nhìn cẩn thận thôi."

      Cốc Vũ lắc đầu, xem ra mỗi nhà đều có quyển kinh khó niệm, vừa rồi thấy Ninh Bác đối với Thấm Nhi như vậy, nàng nghĩ đến người nhà họ Ninh, "Thấm Nhi, ngươi cứ như vậy, chỉ có Ninh Bác tốt, ngươi cũng nên lưu ý đến thân thích nhiều hơn mới được, tính tình quá mức mềm mại cũng tốt, ngươi nên nghe nhiều, nhìn nhiều, nghĩ nhiễu, miễn cho đến lúc đó ngậm bồ hòn!"

      Thấm Nhi hiểu ra sao, "Nhà chúng ta cũng có loạn thất bát tao thân thích a, đều là tốt."

      Đầu Cốc Vũ lớn ra, tâm địa Thấm Nhi đơn thuần từ nên cái gì cũng nghĩ, về sau xuất giá nếu gặp người có gia thế đơn giản cũng thôi, nếu gả Ninh gia cũng biết ra sao. Lời này nàng ra, đợi xem.

      Qua nguyên tiêu đó là ra năm, các nhà các hộ đều bận công việc lu bù.

      Thời tiết ấm dần, cỏ mỗi ngày xanh hơn, liễu soi bóng nước xanh um.

      Lại qua thời gian, hoa đào nở rộ.

      Rừng đào năm nay, nửa quả đào thuộc về Cốc Vũ bọn họ, sớm cũng chuẩn bị bình các loại, người đến xin việc cũng nhiều hơn.

      Văn Thị bắt đầu xây nhà ngõi mới nền đất cũ. Việc hôn nhân của Đại Lâm cùng Tiểu Mãn qua đồng ý của người lớn coi như định.

      Lí Hà Thị lời trong lời ngoài đều tỏ ý vừa lòng gả cho người sa cơ thất thế, nhưng có ai nghe nàng.

      Lập Xuân thành thân vào mùa xuân, tính nết vợ cũng được chỉ là cùng Lập Thu có chút gập ghềnh. Năm trước Trương thị hỗ trợ Cốc Vũ cũng có khoản bạc, nàng là người thẳng tính, cũng kể lể tình trạng sân bên kia, chỉ nịnh bợ chút. Đầu năm còn tưởng nhà đủ ở định xây thêm, nhưng là người có tâm nhãn, có công phu sư tử ngoạm như Trần Thị, chỉ xây phòng mình có bao nhiêu bạc, còn thiếu bao nhiêu bạc, kêu Cốc Vũ bọn họ ứng trước, nếu có biện pháp trả lại, bằng cũng có thể năm nay hỗ trợ gán nợ.

      Lí Hải là đại ca, nghèo khổ là lúc bị Trương thị quản thúc gắt gao, tính tình cũng tốt. Lí Đắc Tuyền và Lí Đắc Giang làm đệ đệ cũng thấy nên xây phòng, bằng Lập Xuân, Lập Hạ muốn thành thân cũng phiền toái, huống hồ về sau bọn ở bên cạnh, Lí Lão Đầu cùng Lí Hà Thị cần bọn họ tận tâm nhiều chút.

      Vì thế so đo, tính toán ra bạc giúp đỡ.

      Cứ như vậy, mùa xuân này, Văn thẩm cùng Trương thị đều bắt đầu xây nhà ngói, là chờ mùa thu năm nay, Tiểu Mãn cũng tròn mười lăm bước sang tuổi mười sáu, sớm định ngày xuống cũng tốt, bên kia Tiểu Hà và Trần Giang Sinh cũng định.

      Kinh Trập cũng biết lo lắng gì, cứ kéo dài chịu thi, người trong nhà cũng ép, để tự quyết định.

      Trương thị bên kia xem như cũng có bao nhiêu hiềm khích, chỉ là Trần Thị như cũ giằng co, có mặt mũi trở về. Lí Đắc Hà cũng gì nhưng trầm mặc hẳn, ăn cơm xong vùi đầu làm việc. Lí Đắc Giang chút, cũng gì, muốn hưu vợ cưới người khác, cũng đón về, cứ thui thủi im lặng mình.

      Trần Thị ở thôn trang bị lập, chỉ có người thôn trang nàng tốt, ngay cả ở nhà cũng thường cãi nhau với Miệng Rộng, lo lắng chỉ có thể than thở. Có lần Cốc Vũ ở bờ sông thấy nàng giặt quần áo thường ngây người, kêu nàng tiếng cũng đáp lại, nhìn như già mấy tuổi, cũng biết suy nghĩ gì.

      Lí Đắc Tuyền lo xong chuyện trong nhà, lại sinh ra ý niệm kiếm tiền. Tuy lúc trước Hứa Thế Cùng có chia phần lời, dù sao bạc chỉ có ngại ít, dù sau này Kinh Trập thi được công danh, cũng cần chuẩn bị hai mới tốt, thể vì thiếu chút bạc mà chậm trễ , hơn nửa khắc thương lượng cùng Trần Vĩnh Ngọc bọn họ nhưng chưa biết làm gì.

      Cốc Vũ lòng dạ lo mứt đào, ngại ngồi nghe Vương Thị tính toán, Kinh Trập thành thân xong, nên nghĩ đến chuyện Cốc Vũ, Cốc Vũ suýt chút bị nghẹn, phải nàng nghĩ tới, chỉ ngờ mau như vậy. Người mười ba mười bốn tuổi, chung quy còn , thôn trang biết nàng từ nơi khác đến.

      An Cẩm Hiên thời gian này ở thôn trang nhiều hơn, là bên tiệm vải rảnh rang, làm Cốc Vũ có chút kỳ quái.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Q2 - Chương 75: Trù tính


      Hoa đào cảm tạ xuân hồng, thế rất vội vàng.

      Mấy ngày nay Đại Lâm đều ở phía sau viện bận việc, đem máy tuốt hạt lên lên xuống xuống kiểm tra lần, coi chân máy có bị lỏng , đầu gỗ có bị mưa làm mục , trục chuyển động còn tốt , đều cẩn thận xem qua.

      tại sinh ý máy tuốt hạt tính là mối mua bán lớn, chỗ cần quan tâm cũng nhiều, lại kinh doanh qua vài năm, cứ theo như năm rồi là được, dù sao đây là tiền vất vả, nếu khuếch đại phải cần ít người theo, nên có nghĩ tới phải làm lớn, đem hậu viện làm tốt.

      Qua thương nghị, người lớn nghĩ cần quan tâm, để Trần Giang Sinh và Đại Lâm lo, chuyện lớn chuyện đều do bọn họ làm chủ, có thể kiếm bao nhiêu là bấy nhiêu. Dù sao sinh ý này dễ bị lỗ. Chỉ là rèn luyện thôi, là thân thích, hai tiểu tử này sắp thành thân cũng cần có chủ kiến.

      Lí Đắc Tuyền bọn họ mấy ngày nay có đại , liền cân nhắc làm chút sinh ý.

      Mứt đào dĩ nhiên phải làm, phương pháp ràng hoàn chỉnh, nhân công cũng thỉnh xong, lười biếng là được.

      Lí Đắc Giang thấy mỗi ngày hao hết tâm tư lại có chủ ý, chê cười trước kia mặc kệ mọi việc, "Ngươi thấy người trong nhà đều buôn bán muốn dựa vào bọn họ có phải ? Miễn cho người ta lão tử bằng."

      Lí Đắc Tuyền cười ha ha, "Kệ cho người ta . Ta nghĩ đến lời Thế Cùng lần trước, chuyện Kinh Trập kéo dài, bao nhiêu bạc đều đủ, vạn nhất... gì, dù sao bạc nhiều là chuyện xấu, thừa dịp còn có suy nghĩ này, miễn cho về sau hối hận ."

      Trần Vĩnh Ngọc thở dài tiếng, nhìn giọt mưa tí tách ngoài cửa sổ nửa ngày, "Mắt thấy Giang Sinh phải cưới vợ, chúng ta mỗi ngày già , nếu năm đó chúng ta thông minh như Kinh Trập và Cẩm Hiên bây giờ, có lẽ hôm nay như thế này. Đến lúc này còn lo lắng."

      "Việc này còn phải sao?"

      Vài người suy nghĩ lâu, ai cũng trầm mặc. lúc sau, Trần Vĩnh Ngọc làm sở đoản bằng làm thứ mình sở trường, lúc trước phải chúng ta cùng nhau mở cửa hàng sao? Chuyên môn làm gia cụ, đầu năm nay nhà ai cũng dùng được, gả cưới đều muốn làm hai, nếu vì lúc trước thế đạo yên ổn, chừng chúng ta sớm mở, sinh ý náo nhiệt ít nhất cũng có."

      Mắt Lí Đắc Tuyền sáng rực lên, lời này đúng tâm khảm của , nếu làm chút mua bán lo lắng, làm gia cụ khác, từ làm quen đến lớn, bây giờ còn có Đại Lâm ở bên, nếu thuận lợi lại thu thêm hai đồ đệ là đủ nhân lực, Nhị ca và Vĩnh Ngọc, người có thể quản lý cửa hàng, người có thể vận chuyển gỗ, đến cùng là chỉ cần chế tác.

      Vài người trở nên kích động, tranh nhau , càng càng thấy có thể làm, lại kêu Cốc Vũ tới hỏi công khố còn bao nhiêu bạc, muốn tìm chỗ mở cửa hàng.

      Trung tuần tháng tư, Nhị thúc công về nhà. Sau đó kéo Cẩm Hiên vào trong phòng.

      Thấy An Cẩm Hiên mấy năm nay mỗi ngày lớn lên, tính tình vốn quá mức quật cường mấy năm nay đỡ hơn chút, nhớ lại lúc vừa dẫn về, Nhị thúc công thở dài, "Cẩm Hiên, bên kia... ngươi có cẩn thận suy nghĩ qua?"

      An Cẩm Hiên nghiêm cẩn gật đầu, "Nhị thúc công, ngươi ."

      Nhị thúc công vẫy tay, thở dài, "Ta chỉ sợ ngươi còn quá , cho ngươi mấy ngày nghĩ lại, bên kia ta an bày thỏa đáng, cửa hàng ngươi nên quản lý cho tốt, quan trọng hơn hết là đem bí phương nhuộm vải ra, bằng cũng vô dụng."

      An Cẩm Hiên nhức đầu, "Nhị thúc công, theo phương thuốc nhuộm, chỉ là... luôn đúng."

      "Việc này phải nhờ vào bản thân của ngươi."

      Hai ông cháu còn vài lời riêng tư xong mới ra cùng mọi người nhàn thoại.

      Trong lòng Lí Đắc Tuyền có việc, ngừng hỏi thăm trong thành có thái bình , lại là người thành thực, rất nhanh bị nhìn ra sơ hở. Thấy bốn bề vắng lặng, Nhị thúc công hạ giọng , "Tuyền nhi, lúc này có việc lạ, ta ở bên kia hình như có người chú ý đến ta, lặng lẽ phái người dò hỏi chuyện của ta, trong ngoài hỏi thăm đứa trẻ, đầu tiên ta còn tưởng hỏi thăm Cẩm Hiên, nhưng phải..."

      Lí Đắc Tuyền rất khẩn trương, lúc Kinh Trập vừa trở lại cửa hàng cũng hỏi thăm qua, bọn họ sợ có biện pháp khác nên trở về nhà, lúc này lại hỏi thăm, chẳng lẽ người bên kia ngay cả đứa trẻ cũng buông tha, chuyện tru di cửu tộc xem ra phải giả, nhưng Kinh Trập... nhẫn tâm, lại nghe Nhị thúc công thế đạo thái bình, chừng là Tô đại nhân tìm, lúc trước dự đoán được trở về nhà, vì thế liền ôm tia hy vọng, "Nhị thúc công, người dò hỏi có phải là... họ Tô?"

      Nhị thúc công hơi nhếch miệng, chớp mắt vài cái, nỗ lực hồi tưởng, rốt cục khẳng định phải, hình như là, họ Hoàng, đúng, là họ Hoàng."

      Lí Đắc Tuyền suy sụp ngồi dưới đất.

      Vì chuyện buôn bán, mọi người bắt đầu hành động, tìm cửa hàng khó khăn, nơi quá làm gì được, nơi quá lớn tiền thuê rất cao, tính tới tính lui cũng có lời.

      Cốc Vũ tính số ngân phiếu trong tay, suy xét lâu rồi đến bên bọn họ, "Cha, ta có chủ ý."

      "Thôn trấn phía nam, phải có mảnh đất trũng sao, lúc trước muốn bán..."

      Mắt Trần Vĩnh Ngọc chớp chớp, ngón tay ở bàn gõ nhịp tính toán.

      Cốc Vũ tiếp tục muốn thuê cửa hàng có lợi, tiền thuê đắt , chúng ta làm gia cụ, những tháng đầu vạn nhất sinh ý tốt rất khó chống đỡ tiền thuê. Ta thấy thôn trấn hướng nam, cũng hỏi thăm qua, mỗi mẫu mười hai lượng bạc, gần trấn lại có suối nước lớn , về sau chúng ta làm cũng phương tiện. Nếu mua vài mẫu kia, chúng ta xây cái phòng ở, chỉ cần bày biện gia cụ, phía sau còn có thể làm xưởng, còn lại trồng trọt cũng được, về sau... nếu tốt mở dãy cửa hàng rất tốt. được việc, coi như phần sản nghiệp."

      Lí Đắc Giang vỗ tay hoan nghênh cười, "Cốc Vũ, ngươi ở nhà mà để ý nhiều, mảnh đất đó ta cũng xem qua, có hơn mười mẫu, đây là ý kiến hay, chỉ là... Chúng ta có đủ bạc hay ?"

      Cốc Vũ cầm sổ trong tay tính tính, khó xử, "Hơn mười mẫu, mười hai lượng mẫu, vị chi trăm lượng, lần trước bên cậu xài ít bạc, sau đó đại bá mẫu xây nhà ngói, còn có trả tiền công làm mứt đào, tiền mua đất cũng rất khẩn trương, cho dù mứt đào kiếm được bạc, nhưng còn có việc hôn nhân của Tiểu Hà các nàng, nhất định ..." Càng về sau, thanh càng hạ thấp xuống, "Còn phải xây dựng nhà xưởng, còn phải mua gỗ, cho dù là vào núi đốn gỗ cũng cần tiền nhân công..."

      Lí Đắc Tuyền thở dài tiếng, nếu có thể đủ tiền mua hơn mười mẫu kia còn gì tốt hơn, nhưng đủ bạc, ít là mấy trăm đến ngàn lượng, là cả vấn đề. Nhưng nếu buông tay lại cam lòng, "Này... hay là chúng ta mua miếng đất trước, dựng cái lều, mua trước rồi từ từ xây thêm, tửu lâu bên kia còn có ba thành cổ phần danh nghĩa."

      Đây là chuyện bất đắc dĩ, nhưng nếu vội vàng mở đầu như vậy, luôn có mạo hiểm.

      Nghĩ ra biện pháp, Cốc Vũ ngồi ở chỗ kia bỏ xuống được, "Ta nghe Nhị thúc công ở trong thành kiến thức rộng rãi, cũng phải người ngoài, hay là chúng ta hỏi, chừng có chủ ý."

      Lần này Nhị thúc công có vẻ như chuẩn bị xa, mỗi ngày tu chỉnh phòng ốc nhưng ở trấn , điều này làm cho Văn Thị rất ngượng ngùng, ước gì nhà ngói xây xong nhanh chút để chuyển ra ngoài, chứ chiếm nhà người ta ở cũng tiện.

      Nhị thúc công nghe tính toán của bọn họ, lặng lẽ hút thuốc túi cả nửa ngày rồi phân phó, "Cốc Vũ, ngươi đóng cửa lại."

      Cốc Vũ thấy vẻ mặt Nhị thúc công nghiêm túc, có chút.., chỉ làm buôn bán cũng có người ngoài, cần phải như vậy chứ? Sau đó lại nghe ngươi đứng ngoài cửa trông chừng, , vẫn là ngồi.

      Bộ dáng như có đại , trong phòng là ba người lớn, nàng có chút ngượng ngùng, nhất định là có chuyện quan trọng muốn , nhưng ở chỗ này, rốt cục là thích hợp hay thích hợp?

      Nhị thúc công nhìn Lí Đắc Tuyền, Giang, đều là từ xem đến lớn, xem nhiều năm như vậy, đều là người đáng tin có thể dựa vào, chuyện của Cẩm Hiên, chỉ người làm dĩ nhiên là thành công, bằng nhân cơ hội này ra, "Chuyện mua bán này ta cũng thấy được, Cốc Vũ cũng là người có nhãn lực, từ bất phàm, nhiều năm qua đều tốt, chủ ý này ta nghĩ cũng sai, vừa vặn có sẵn suối nước về sau chúng ta cần lo, ngươi thấy đó, thôn trấn mỗi ngày đông hơn, địa giới thôn trấn bên cạnh chắc là được. Chuyện tiền bạc, các ngươi tạm thời cần lo, cửa hàng của Cẩm Hiên có số bạc, có bao nhiêu tới, nhưng nếu để giải quyết vấn đề trước mắt khó. Nếu đủ, có thể bán cửa hàng của Cẩm Hiên ."

      Trần Vĩnh Ngọc sợ hãi, bình thường Nhị thúc công nhiều, khi hai, sao lại vì mở cửa hàng bên này mà bán cửa hàng bên kia? "Cửa hàng đó do Cẩm Hiên và Kinh Trập vất vả mở ra, chúng ta thể vì bản thân mà bán ."

      Nhị thúc công khoát tay, ý bảo Trần Vĩnh Ngọc cần thêm, "Đây là tốt cho các ngươi, cũng là vì tốt cho bọn , cửa hàng như vậy, chúng ta để vào mắt."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :