1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Điền Viên Cốc Hương - Thẩm Duyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Q2 - Chương 66: Tảng đá là tảng đá


      Đẫ lâu rồi Lí Hà Thị có làm ầm ĩ, lần này Tiểu Mãn vừa khéo chọc vào chỗ đâu, nàng hung hăng khóc náo loạn hồi, Vương Thị, Hứa Thị khuyên bảo được, lại những lời mắng chửi này các nàng biết khuyên như thế nào, vẫn là Linh Nga tới đem nàng về.

      Vương Thị muốn Tiểu Mãn, lại bị Hứa Thị khuyên giải.

      Bên này tranh cãi ầm ĩ động tĩnh lớn như vậy, Văn Thị định tới khuyên nhủ, còn chưa tới nơi thấy Lí Hà Thị nổi giận đùng đùng lại, nàng nghĩ trước kia Lí Hà Thị bất mãn mình, sợ lửa cháy đổ thêm dầu, nên dừng bước chân lánh tránh, lại nghe thấy lời mắng chửi tục tĩu của Lí Hà Thị có chút nản lòng, lại thấy Hứa Thị, Vương Thị khuyên can, sau nghe lời của Tiểu Mãn, nàng càng lắp bắp kinh hãi, trong lòng suy nghĩ tới lui cả nửa ngày, lúc Lí Hà Thị bị Linh Nga đỡ về nàng còn chưa phục hồi tinh thần lại.

      Tiểu Hà ở nhà thấy Văn Thị nửa ngày chưa về nhà, tưởng xảy ra chuyện gì, lại thấy Văn Thị ngây người tại kia mới đỡ trở về, "Nương, sao tâm thần yên như vậy, thể đứng trong gió lạnh như vậy, có phải nãi nãi Cốc Vũ lại gì đó xuôi tai ? Ngươi thường theo chúng ta , người khác nghĩ như thế nào chúng ta biết, nhưng chúng ta làm thất vọng người khác, như vậy trong lòng ngượng."

      Văn Thị luôn nghĩ đến lời Tiểu Mãn vừa , bình thường Tiểu Mãn là người mềm mại, lần này vì chuyện nhà mình sốt ruột, vạn nhất hai đứa trẻ vì mình, về sau hai người qua được, chẳng phải là lỗi của mình? Nghĩ như vậy, nàng giật mình.

      Muốn hỏi Tiểu Hà, lại lo lắng Tiểu Hà sốt ruột lung tung, vẫn nên hỏi Đại Lâm tốt hơn, "Tiểu Hà, ca ngươi đâu?"

      Tiểu Hà để Văn Thị ngồi ổn, rót chén canh gừng đường đỏ nóng, bưng lại cho Văn Thị uống, "Nương, ngài uống , Cốc Vũ gì tốt hơn, tìm ca ta làm gì, biết khi nào mới về, ta cũng biết đâu."

      Văn Thị cười thầm mình nóng vội, phải cùng người lớn chuyện trước, nếu người lớn đồng ý xong rồi mới cho bọn trẻ, thể làm loạn tâm bọn họ.

      như vậy nên chuyện.

      Tiểu Mãn hết lời trong lòng, cũng thống khoái bao nhiêu. Nàng nhìn vách tường mới tinh, này tốt nhất nhà ngói, mọi nơi tựa hồ quá hợp ý, ánh mắt lại dừng lại ở cái áo choàng, cười cười, là Cốc Vũ kêu làm. Tiểu Mãn ngồi yên, trong lòng luôn nghĩ đến nơi trong mộng, mặc áo choàng ra cửa, "Nương, bá mẫu, ta ra ngoài chút."

      Hứa Thị thấy Tiểu Mãn lanh lẹ chút, nhưng vẫn lo lắng, "Này bên ngoài rất lạnh..."

      Vương Thị cười đáp ứng, "Phải về sớm."

      Tiểu Mãn gật đầu ra ngoài, Vương Thị cười nhìn Hứa Thị , "Tiểu Mãn rất cứng đầu, ta sợ nàng nghĩ lung tung, nên ra ngoài cho khuây khoả. Ngươi ở đây làm trước, ta nhìn chút."

      Nuôi con trăm tuổi, lo âu chín mươi chín. Sau khi Hứa Thị làm nương có thể hiểu cảm giác đó, Vương Thị cho Tiểu Mãn ra ngoài, là muốn xem nàng ở nơi nào cho lòng an ổn chút.

      Hứa Thị nghĩ lại lắc đầu, đem nước gừng đường đổ vào, để bếp than nấu.

      Lúc đó trời đất như hoà cùng mảnh, Tiểu Mãn tới lui lại tới rừng đầo, gió vù vù thổi mạnh, nàng quấn áo choàng chặt, ngẩng đầu nhìn rừng đào còn lá, chỉ còn lại lá khô run run trong gió, nhớ tới lúc phồn hoa rực rỡ giờ còn, nhất thời cảm thấy có chút hư ảo.

      Tiểu Mãn trong lòng rối loạn, lúc về Đào trang nàng cũng , đối với chuyện lúc trước nhớ quá chặt chẽ, rất nhiều chuyện nàng đều ràng, nhưng nàng thể , cũng tiện . Dù sao cha mẹ làm chủ, nàng theo về là đúng, trong lòng lúc nào cũng lo lắng, sợ cái này sợ cái kia, bây giờ cũng như vậy, Cốc Vũ thông minh nhưng làm việc có chút xúc động, Hạ Xuyên còn như vậy, ca phải đọc sách, đến cùng bên người cha mẹ cần có người đáng tin... Nghĩ tới nghĩ lui chính là việc này. Vương Thị thấy bóng người màu hồng nổi bật trong rừng đào trụi lá, mới an tâm trở về.

      Tiểu Mãn nghĩ đến việc hôn nhân của mình, càng rối loạn, hôm nay bật ra những lời đó ngay cả nàng cũng thể tưởng được.

      Bên Đại Lâm cũng có gì để soi mói, nhiều năm cùng nhau lớn lên, trong lòng Tiểu Mãn có chút hận ý, là bên chút tin tức cũng có, lại còn sợ mình ghét bỏ bọn họ sao? Tiểu Mãn là người như vậy sao? Tiều Thạch bên kia cũng là, Cốc Vũ từng với , lại như là trận gió biến mất thấy bóng dáng tăm hơi. Chuyện thế gian thể nắm lấy.

      Về sau phải làm sao bây giờ?

      Tiểu Mãn ở trong gió ngây người, có người lại cũng biết.

      Người đó từng bước tới, rất thong thả nhưng cũng rất kiên định, như đốm lửa đỏ, biết vì sao mờ mịt trong đất trời thấy có chút thưa thớt. thậm chí dám kinh động nàng, sợ đốm lửa kia phiêu tán, cứ như vậy tới trước mặt nàng, tiếng thoát ra khỏi cổ họng, ra có chút ám ách, "Tiểu Mãn —— "

      Tiểu Mãn sửng sốt, nhìn Tiểu Thạch trước mặt, thanh lại ám ách, trong mắt tràn đầy vẻ đau lòng. Nàng vừa động, thống khổ cười, biết nên gì, đột nhiên ứa lệ. Cuối cùng, ngàn lời vạn chữ tụ tập trong lòng, mở miệng biến thành, "Ngươi đến rồi."

      Chỉ vài chữ lại nặng như ngàn cân, Tiểu Thạch cười cười, dùng sức gật đầu, "Ta tới."

      Tiểu Mãn chờ.

      Ngón tay Tiểu Thạch giật giật, nhiều ngày gặp Tiểu Mãn, nhìn nàng có chút tiều tụy, trong lòng nhói lên, hận thể nắm chặt nàng, hai người lên ngựa, tiêu sái cần nghĩ gì.

      Chuyện như vậy từng gặp qua, nhưng kết cục là thế nào dám cam đoan, cũng thể để nàng mạo hiểm với mình, vì thế muốn chờ, chờ lúc có thể thuận lợi vui vẻ cưới nàng, thỉnh thoảng về nhà mẹ đẻ, qua tháng ngày bình tĩnh an ổn.

      Vì thế, biết vì sao, Tiểu Thạch , "Tiểu Mãn, ngươi biết tại ta ở nhà có bộ dáng gì nữa, cha mẹ ở thôn trang cũng là người có bổn phận, qua còn có thể... Lúc còn rất , cha mẹ đính thân cho ta cùng biểu muội, đây là chuyện người lớn, lúc đó chúng ta còn , cứ như vậy lớn lên..."

      Lời vừa thốt ra, thân mình Tiểu Mãn chao đảo, nhiều ngày như vậy, nàng thường tưởng tượng có người, gương mặt , đưa mình đến rừng đào, hoa nở rộ đầy trời, trời đất còn phiền não. Vì thế nàng chịu nổi, người xuất nhưng tình cảnh giống như trong tưởng tượng, kết quả còn là như thế này, hoa đào thể nở trong mùa đông, rừng cây thưa thớt, lòng càng thêm lạnh.

      Tiểu Thạch biết tâm tư Tiểu Mãn xoay chuyển trăm chiều, tiếp, "Tiểu Mãn, mãi đến lúc ở nha môn gặp ngươi, cuối cùng ta cảm thấy có số việc giống như xưa, thường muốn đến thôn trang, gặp ngươi lát cũng tốt. Lần trước nghe Cốc Vũ ngươi muốn thân, ta vội về nhà, năn nỉ cha mẹ. Bọn họ lại sớm định xuống ..."

      Tiểu Thạch thao thao bất tuyệt , Tiểu Mãn cười khổ.

      "Dù sao ta quyết, ngươi chờ ta, ta nhất định đến cưới ngươi!" Tiểu Thạch tới đây, tựa hồ dùng hết khí lực, hai tay nắm lấy cánh tay Tiểu Mãn, lắc lắc.

      Tiểu Mãn nhìn , đây là lúc gặp người kia sao, là, cũng phải.

      "Ngươi chạy đường xa như vậy là chuyện này với ta sao?"

      Tiểu Thạch ngẩn người, biết nên lắc đầu hay gật đầu, "Uh, ta muốn đến với ngươi tiếng, để... cho ngươi... Đợi chút, bây giờ ta thể mang ngươi , bằng về sau sao ngươi có thể diện trở về gặp cha mẹ, ngày tháng còn dài, chúng ta phải tính toán cho kỹ phải sao? Ta sợ ngươi dễ chịu, trước hết cùng ngươi tiếng, ngươi yên tâm, ta với biểu muội cái gì cũng có, ngươi cũng gặp qua, chuyện bên kia ta xử lý tốt. Tiểu Mãn, đợi ta sao?"

      Tiểu Mãn cắn môi, nàng biết những lời này vì tốt cho mình, nàng cũng biết với biểu muội kỳ quái kia có gì, nhưng bây giờ nghe như vậy, nàng thoải mái, vì sao nhất định phải lúc này?

      Nếu bây giờ, chúng ta cùng nhau , ai cũng thể ngăn trở. Tiểu Mãn tin tưởng với tính tình của mình, chừng làm như vậy, cho dù tại đây vòng vo làm cho mình an tâm sau lại mọi người cùng nhau giải quyết, cùng nhau đối mặt, nàng Lí Tiểu Mãn đều nhận lời. Nhưng mở miệng là, việc hôn nhân bên kia, là biểu muội, kêu nàng nhẫn nại chờ đợi. Nàng đợi lâu như vậy, tự biết phân lượng của mình.

      "Ngươi xong chưa?" Tiểu Mãn hỏi.

      Tiểu Thạch còn muốn chuyện, lại biết gì. Bình tĩnh nhìn, gật đầu, "Vậy ngươi chờ ta, ta về trước thu xếp bên kia thỏa đáng." xong thấy Tiểu Mãn có phản ứng gì, Tiểu Thạch quay đầu bước nhưng ngừng quay đầu lại nhìn Tiểu Mãn, rốt cục nhìn thấy.

      Tiểu Mãn thân đầy khí lạnh trở về nhà, uống qua canh gừng Vương Thị nấu, nàng như bị rút hết xương, xụi lơ ở giường, đắp kín chăn, nước mắt rốt cuộc dừng được cuồn cuộn chảy ra.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 67: Tính toán rơi vào khoảng

      Từ ngày từ rừng đào trở về, Tiểu Mãn khôi phục ít tinh thần, ngoại trừ ít chút, có gì khác biệt. Vương Thị thầm thở dài hơi, sau lưng cùng Hứa Thị, việc hôn nhân của Tiểu Mãn vẫn nên đợi sau này hãy tính, bằng nương tâm trọng, nếu hợp ý cũng mặc cho cha mẹ làm chủ, sợ tổn thương nàng.

      Hứa Thị cũng đồng ý, còn có chút chuyện Hứa Thị ra, là lúc Vương Thị theo sau xem Tiểu Mãn, Trần Thị lại qua, bị nàng mấy câu đuổi về, nàng càng cảm thấy chuyện đơn giản, Trần Thị vốn là người có lợi làm, lúc trước là bên Ngọc Nga có người trong sạch muốn tìm khuê nữ, cho rằng lúc vui miệng nên thèm để ý, nào ngờ thường xuyên quan tâm, phải nàng xem thường Trần thị, nhưng biểu rất bình thường. Nàng biết phải sao với Vương Thị, bây giờ Vương Thị hạ quyết tâm, thể tốt hơn.

      Hứa Thị thở ra nhõm, "Như vậy là tốt rồi, Tiểu Mãn vừa nhìn là biết có phúc phận, chúng ta cần lo lắng quá mức, chuyện cũng gấp, tuổi vừa vặn, đâu thể chậm trễ là chậm trễ."

      Linh Nga trở về nhà thấy Lí Hà Thị bực bội, nghĩ bên kia có chuyện gì, dứt khoát lại ở mấy ngày, vừa lúc khuyên nhủ Lí Hà Thị, cũng yên long hơn.

      Ngày ấy Cốc Vũ và An Cẩm Hiên đến trấn xem, ở trong y quán bận rộn hồi, định nhà Nhị nhưng cũng muốn . An Cẩm Hiên cũng đúng, hỏi thăm cũng phải lúc, có và Kinh Trập ở đây, chỉ để ý ở nhà chờ là được.

      Về nhà Cốc Vũ cũng cảm thấy Tiểu Mãn có chút biến hóa, nhưng là gì nàng ra, nôn nóng bất an như trước đây, tựa hồ là... có chủ ý quyết tuyệt? Cốc Vũ thầm tốt.

      Linh Nga ở bên cạnh, Giang Thị cũng thường tới làm bạn, vài người tụ lại muốn nấu chút gì đó, nhưng cũng vội, nhà có bốn đứa trẻ chạy tới chạy lui cần có người trông coi. Cần Nhi tuổi còn , hơn nữa lại là bé , Hạ Xuyên cùng Tiểu Hàn, Đại Hàn đều nghe nàng, bốn người sao ngồi ở ghế nhúc nhích, nhìn đồ ăn trước mắt, nuốt nước miếng nhưng vẫn nhúc nhích.

      Tư thế giằng co lâu lắm làm người lớn ai cũng để ý, cuối cùng vẫn là Linh Nga ôm lấy Cần Nhi mới biết, ra lúc trước cầm đến ít mứt tằm, vài đứa là tằm cha mẹ đẻ ra bảo bảo về sau tự mình nuôi. Vì thế dám cử động giống như gà ấp trứng, làm cho bọn họ vừa tức giận vừa buồn cười. Linh Nga tát Cần Nhi cái, lại nhịn được nở nụ cười.

      Hứa Thị thấy bọn họ chơi vui như vậy, giật mình, "Về sau đưa Cần Nhi qua cho ta tốt lắm."

      Linh Nga hé miệng cười, "Nàng ầm ĩ như vậy, ta cần nàng."

      Tiểu Mãn vừa khéo ra cửa phòng nghe được lời này, trong lòng cũng phải tư vị, "Việc này cần suy nghĩ cẩn thận, bằng đến khi bọn lớn lại oán trách."

      Mọi người để ý, Tiểu Hà thần bí tới lôi Tiểu Mãn .

      Như thế mấy ngày lại trôi qua.

      Linh Nga nhìn thấy động tĩnh gì, cùng Vương Thị vài câu chuẩn bị trở về nhà, sợ nãi nãi Cần Nhi làm lụng vất vả nhiều ngày nay mệt mỏi, bên kia chắc cũng nhớ Cần Nhi, dù sao cách xa cũng dễ , muốn trở về cũng dễ dàng.

      Vì thế thu thập này nọ, Vương Thị với nàng chờ buổi chiều để Tuyền đánh xe trâu đưa mẹ con nàng về nhà.

      Lí Hà Thị nghe nàng muốn trở về nhà, ai thán câu. Linh Nga biết nhiều ngày này nàng thoải mái, : "Nương, ngài cũng cần quan tâm quá mức, con cháu có phúc của con cháu, Nhị tẩu, Tam tẩu bình thường đều tốt, chỉ là Tiểu Mãn... Có chuyện gì, ngài cần cùng nàng so đo, lúc đó chẳng phải nàng bị bức nóng nảy sao, cũng là bởi chuyện trước kia đối với các nàng tốt đúng ? Ngày thường ngươi cũng nên ra ngoài dao, ôm tôn tử, lo ăn uống, phải là lúc hưởng thanh phúc mới đúng."

      Tính tình Lí Hà Thị bướng bỉnh, nhưng khuê nữ mình khuyên bảo vẫn có thể nghe vào câu nửa câu, thêm gì, cầm cái rổ lấy vài thứ cho Linh Nga.

      Trương thị, Trần Thị lo lắng nhất là Ngọc Nga tới cửa, luôn lấy đồ trong nhà về, Nguyệt Nga và Linh Nga khá giả hơn, mỗi lần trở về đều mang bao lớn bao đến, tuy ca ca tẩu tử đều ra riêng, nhưng mỗi nhà mỗi hộ đều có phần, cho dù lấy về nhà cũng chỉ là chút điểm tâm trứng gà, cho nên các nàng cần thiết đề phòng.

      Nghĩ cái gì đến cái đó.

      Linh Nga tính toán buổi chiều về Ngọc Nga đến cửa.

      Linh Nga trong lòng có chút vội, nhưng lâu gặp mặt, nên qua chào hỏi, nào ngờ Ngọc Nga thấy nàng tuy thân thiện, nhưng cảm giác quá thích hợp, mấy câu liền theo Trần Thị trốn vào phòng, cũng biết thầm cái gì.

      Linh Nga có chút giận, vừa trở về từ mà biệt, ít nhất cũng chào hỏi cha mẹ tiếng, cha ở nhà Lão Thiết Đầu chơi cờ, Lí Hà Thị ở gần ngay trước mắt, cũng kêu tiếng, liền theo em dâu vào phòng khoá cửa lại. Có gì chuyện tốt chứ! Bực bội, Linh Nga vào phòng Lí Hà Thị, ánh nắng chiếu qua căn phòng gỗ cũ kỹ, nảy lên ý nghĩ nhìn hòm xiểng của Lí Hà Thị.

      Kết quả thể ngờ được, đồ mình biếu còn lại thứ gì, ngay cả tiền và vải vóc Nhị tẩu, Tam tẩu biếu, chỉ còn lại hai bộ xiêm y nương Cốc Vũ làm, trong thùng còn hai khối bạc vụn, nương ở nhà căn bản tiêu xài gì, chẳng lẽ đều trợ cấp ? Khi nào mới ngừng đây?

      Linh Nga ngồi giường Lí Hà Thị, tức giận lại bất đắc dĩ, muốn ra Ngọc Nga mấy câu.

      Thanh trong phòng Trần Thị càng lớn hơn.

      ra lần này Ngọc Nga tới là muốn kêu Trần Thị cùng bên kia. Trần Thị có chút thoải mái, lười biếng ngấm ngầm hại người, đến chuyện tiền bạc.

      Ngọc Nga khẽ cắn môi chờ sau khi xong chuyện cho nàng hai lượng, biết sao còn lỡ miệng, Trần Thị là kẻ buông tha người, hai người có chút lớn tiếng, giành công lao về phần mình, Ngọc Nga còn Trần Thị chút mạo hiểm đều có, chuyện khó giao cho nàng, Trần Thị Ngọc Nga tham lam cắt xén bạc, mỗi lời đều châm chích đối phương.

      Hai người sớm có mâu thuẫn, lần này tới thấy có người ở nhà, hơn nữa ai nhường ai, ở bên ngoài nghe giống như cãi nhau.

      Trần Thị chửi thề câu, "Mỗi lần còn phải là ta lo, ngươi xem ngươi làm cái gì hết, chỉ là mấy con đường, còn muốn cắt xén nhiều thế này, còn muốn lên mặt, bằng chúng ta trấn giáp mặt đông gia kia ràng!"

      Ngọc Nga phi phi hai tiếng, " có ngươi ta vẫn được việc! là lòng tham đáy, nếu là ta với ngươi, ngươi có thể nghĩ ra chủ ý này, còn có chuyện của Tuyền bên kia, đừng tưởng rằng ta biết!"

      Trần Thị nơi nào nhận thua, "Ta tham! Còn biết là ai tham đâu! Truyền ra ta chỉ là người ngoài, còn ngươi, tiền cưới em mình cũng kiếm, cháu ruột của mình cũng muốn gả cho ông già, cũng nhìn coi lão già sắp xuống lỗ, cũng bà vợ thứ ba chỉ còn hơi thở, vậy mà ngươi cũng được, ngươi mất mặt hay ta mất mặt!"

      Hai người qua lại, thình lình cửa bị cây đập mạnh vào mở ra, là Linh Nga với vẻ mặt đầy tức giận.

      Ngọc Nga tưởng tính tình Linh Nga vẫn hiền lành nhút nhát như xưa, tuy lời mới rồi bị nghe được có chút xấu hổ, nhưng thấy những người khác, tưởng sao , "Linh Nga, ngươi làm gì? Làm ta giật mình nhảy dựng, phải muốn về nhà sao?"

      Trần Thị cũng gì nữa.

      Tay Linh Nga phát run, chỉ vào các nàng run rẩy , "Các ngươi , các ngươi ! Lại làm chuyện tốt gì?"

      Ngọc Nga thấy Linh Nga kích động như vậy, liền nở nụ cười, " gì, đến lúc đó ta tỉ mỉ với ngươi."

      Linh Nga cắn môi, có chút thể nhịn được nữa, "Nhị tỷ, ta còn gọi ngươi tiếng nhị tỷ, ngươi tự mình nghĩ chuyện ngươi làm, ngày ta xuất giá, bên Triệu gia bàn tính ràng sao? Các ngươi vụng trộm đổi thành chân giò gỗ. Vốn thuận lợi vui vẻ xuất giá, người ta cũng phát gì, sau khi ta vào cửa lúc cùng bà bà nhàn thoại mới biết được, ngươi là chị ruột của ta a!"

      Ngọc Nga có chút thẹn thùng, nhưng vẫn mạnh miệng, "Ta đâu biết đâu, cũng phải do ta thu xếp."

      Nước mắt Linh Nga chảy xuống, chỉ vào Trần Thị , "Các ngươi đừng tưởng ta biết, lúc đó chọn mua phải là ca ca tốt của ngươi sao? Tâm tư thu xếp cao thấp hoàn hảo, Nhị tỷ, nếu là ngươi cùng nương có thể trộm long chuyển phượng sao? xảy ra ta cũng chấp nhận, nghĩ các ngươi khá giả, nhiều năm qua các ngươi, hai người các ngươi có tự nhìn lại mình ? Nhị tỷ! Ngươi nhìn cái , ngươi nhìn xem hòm xiểng nương còn lại gì sao? Ngươi có thể an tâm qua ngày sao? Mình có tay có chân bây giờ muốn tính kế đầu cháu mình! Tiểu Mãn chọc ghẹo gì ngươi? Ông trời nhìn, thanh thiên nhật nguyệt nhìn chằm chằm, các ngươi sợ mất tay gãy chân!"

      Trần Thị thấy Linh Nga đến chỉ Ngọc Nga, thở dài nhõm hơi, "Đều là ý của nhị tỷ ngươi, ta ở thôn trang đâu thể mưu tính nhiều như vậy!"

      Trong tay Linh Nga còn cầm đôi đế hài biết Lí Hà Thị là lúc nào, ném vào mặt Trần Thị, "Ngươi cần phủi bỏ trách nhiệm! Nuôi quen bạch nhãn lang! Ngươi ngươi gả vào nhà họ Lí chúng ta làm chuyện tốt gì! Cũng đừng tưởng có người biết, Nhị tẩu, Tam tẩu đều nhường các ngươi mọi bề, cuộc sống khá hơn chút là muốn giúp đỡ các ngươi, bây giờ tốt rồi, tính kế lên đầu nhà mình, ngươi ở bên ngoài dám sao. Chỉ biết khi dễ người nhà thôi!"

      Hai người kia vốn đuối lý, thấy Linh Nga phá vỡ mưu tính của mình, các nàng đều muốn tận lực che giấu .

      Ngọc Nga bước ra cửa, "Ta cùng ngươi , nha đầu ngươi ăn cái gì mà bậy bạ, trong nhà ta còn có chuyện."

      Linh Nga ngăn cản cho , muốn đem tình ràng, đẩy tới đẩy lui, có sức như hai người, Linh Nga xoạch tiếng té ngồi đất.

      Vừa vặn Hứa Thị ôm Cần Nhi ầm ĩ muốn gặp nương vào cửa, nhìn thấy như vậy, Cần Nhi khóc lớn lên.


    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Q2 - Chương 68: Hai người cầu xin


      Tiếng khóc lớn làm kinh động Lí Hà Thị, Cốc Vũ chạy tới vội ôm Cần Nhi về nhà, lại bảo Văn Thị giúp đỡ trông coi mấy đứa , nàng phải qua Trần Vĩnh Ngọc kêu Lí Đắc Tuyền, Giang hai người về mới được, sau đó lại gọi Lí Lão Đầu.

      đường thôn, gió lạnh thổi ý nghĩ thanh tỉnh hơn nhiều, Cốc Vũ thầm nghĩ may mắn Tiểu Mãn ở nhà, bằng có phải khổ sở hơn ? Lát sau nàng lại cảm thấy mình lo nhiều quá, như vậy cũng vừa tốt, nếu có người tốt chừng nương động tâm, biết sinh bao nhiêu chi tiết, kết thúc như vậy là tốt nhất.

      Sau khi tiểu lập gia đình tính tình thay đổi, đại khái là lúc làm nương Lí Hà Thị quá mức lợi hại, luôn bắt chẹt, còn có Nhị cũng phải kẻ dễ bắt nạt, bình thường đâu cho Linh Nga đường sống, hơn nữa việc hôn nhân thuận lợi mới dưỡng thành tính tình khúm núm, tại làm đương gia cũng có chút uy nghiêm hai.

      Lúc này chuyện để nàng phanh phui là tốt nhất, bằng nhị bọn họ biết muốn kiêu ngạo cho tới khi nào. Lại cho dù bên Cốc Vũ biết nhị và Trần Thị bọn họ tính kế, chắc chắn các nàng chối phắt chừng còn trả đũa, đến lúc đó có lý cũng được, dù sao mẹ chồng con dâu luôn ngăn cách tầng, huống chi mẹ chồng là Lí Hà Thị.

      Lí Lão Đầu chơi cờ ở nhà Lão Thiết Đầu, vừa uống trà nóng vừa chuyện, Lão Thiết Đầu Lí Lão Đầu nên nhìn lại khổ cực lúc trước, hạnh phúc cuối đời nhiều hơn mình, mắt thấy nhà lão nhị, lão tam đều phát đạt, nhà lão tam còn người đọc sách, về sau vào trong thành, ở thôn trang có ai dám coi thường đâu. Lí Lão Đầu ngoài miệng đó là phúc phận con cháu, còn phải mình có mệnh lao lực, nhưng trong lòng vui rạo rực.

      Vừa vặn lúc này Cốc Vũ đến kêu, Lí Lão Đầu có chút lưu luyến, "Chuyện gì a?"

      Việc xấu trong nhà thể ra, Cốc Vũ tận lực cười bình tĩnh , "Gia gia, nhị đến nhà, tiểu vốn chuẩn bị trở về nhà, này vừa vặn gặp ở nhà, muốn kêu ngài trở về chút."

      Lão Thiết Đầu chậc chậc hâm mộ, "Trai đểu tốt, mau trở về thôi, lão già kia!"

      Lí Lão Đầu hắc hắc cười đáp lời, theo Cốc Vũ trở về. Cốc Vũ có chút bồn chồn, nhìn nếp nhăn hằn sâu mặt Lí Lão Đầu, tại giãn ra, đợi lát nữa chắc chắn lại vì chuyện của nhị nhíu lại. Cốc Vũ có chút đành lòng, kéo tay Lí Lão Đầu, "Gia gia, ân, ngươi muốn là mỗi ngày hòa thuận mĩ mãn tốt."

      "Ngươi còn , có ngày chịu khổ, nhưng có ngày khổ mới có ngày lành có phải ?"

      Cốc Vũ thầm mắng chính mình khờ biết khuyên giải người, cũng nhất định có thể khuyên giải được, nàng ngửa đầu: "Gia gia, dù có chuyện gì, chúng ta đều ở đây."

      Vài bước đường rất nhanh về đến nhà, trong viện ầm ĩ hỗn loạn. Lí Lão Đầu vừa thấy liền thay đổi sắc mặt sải bước vào, Cốc Vũ hung hăng thở dài hơi.

      Linh Nga vương nước mắt, cắn môi, nhưng nửa điểm cũng thoái nhượng, bên kia Ngọc Nga và Trần Thị tuy chuyện lớn tiếng nhưng che đấu được có chút chột dạ.

      Trần Thị quả nhiên đem chuyện chối còn mảnh, "Nương, việc này cũng có gì, ta thấy Tiểu Mãn lớn như vậy, nhị tỷ còn bên kia có người trong sạch, nên cùng Tam tẩu , nếu được tính tiếp, cũng có gì đúng ?"

      Ngọc Nga nắm chặt lời này, đồng ý, "Nương, nhìn ngài lo lắng kìa, tam tẩu bên kia nếu vừa ý chúng ta sao, chỉ là tiếc co hộ người trong sạch đúng ?"

      Ra vẻ làm người tốt chọc Linh Nga cười lạnh tiếng, "Người trong sạch! Ngươi còn có mặt mũi trước mặt nương là người trong sạch! Nương, ngươi có biết người trong sạch là cái dạng gì sao? Chính là đông gia của nhị tỷ! Tuổi đủ vượt qua ngài, kiếm tiền người chết có ai biết, phòng thứ ba chỉ còn lại có nửa cái mạng, hấp hối, nhiều phụ nữ chết minh bạch, ngay cả đứa con cũng có còn là người trong sạch, nếu Tiểu Mãn qua chính là phòng thứ tư. Đây là người trong sạch đó!"

      Trần Thị thấy giấu được, bắt đầu khoe mã, "Linh Nga, cũng thể lung tung, sao nhị tỷ ngươi giới thiệu người như vậy cho Tiểu Mãn chứ? Chuyện mất nhân tính này làm được a."

      Lí Hà Thị cũng lên tiếng, "Linh Nga, biết ràng cần bậy, chuyện này thể xảy ra đúng ?"

      Hứa Thị và Vương Thị đứng đó ngây ngẩn cả người, vốn muón ràng với các nàng, nào ngờ tính kế đến đầu con mình, trái tim Vương Thị băng giá.

      Lí Đắc Tuyền hung hăng nhìn chằm chằm Ngọc Nga, "Nhị tỷ, ngươi có phải Linh Nga ?"

      Ngọc Nga ấp úng, trong lòng thầm kêu khổ, Trần Thị là người đáng tin cậy, lúc này làm bộ như biết, sao mình có thể phủi sạch đây, chột dạ , "Kia... Sao có thể chứ?"

      Linh Nga nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, "Nhị tỷ, trước kia ngươi như vậy, ngươi luôn làm người phải kiên cường đúng ? Nhưng ngươi nhiều năm như vậy, mỗi lần ngươi trở về là bị người ghét, lại tính kế đến đầu cháu ruột của mình? Vừa rồi nếu do ta phanh phui, các ngươi còn muốn thế nào? lần lại lần đổi trắng thay đen hay di hoa tiếp mộc, để Tiểu Mãn lên kiệu hoa khóc đến chết cũng có người biết!"

      Ngọc Nga chưa từng nghĩ tới Linh Nga kể tội mình, nghĩ trước kia mình luôn che chở nàng, giận đến khó thở, nhất thời mạnh miệng, "Có gì tốt? Ngoại trừ tuổi lớn chút, còn biết thương người đâu, gia sản nhiều như vậy còn là của mình, ngươi xem ta mấy năm nay rơi vào hoàn cành nào?" xong nghĩ tới cuộc sống của mình mấy năm nay mà xót xa, muốn khóc nhưng khóc được.

      Lí Đắc Tuyền giận phát run, chỉ vào Ngọc Nga, "Nương, ngươi cũng thấy, tốt, tốt..."

      Lí Hà Thị ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng thể tưởng được kết quả như vậy, khuê nữ thứ hai biết làm cho người thương miệng lại ngọt, bình thường có chủ ý, ngoài trừ cần giúp đỡ cũng có gì khác tốt, nào ngờ tim phổi, nàng bắt đầu cong ngực kể lể.

      Hứa Thị nhìn được, "Ta vốn muốn lên tiếng, ngươi ngày qua tốt? Chẳng lẽ lúc cả nhà Tuyền trở về tốt lắm sao? vất vả mới sống khá hơn, ngươi cả ngày về nhà mẹ đẻ khuấy động còn chưa đủ sao? Vài thứ kia đa phần đều do Linh Nga và mọi người hiếu kính, ngươi nhìn xiêm y người ngươi này, là vải nương Cốc Vũ đưa nương. Sợ ngươi sĩ diện mới trực tiếp cho ngươi, mỗi lần phải đưa này nọ cho nương sao? Bây giờ tốt rồi, mặc xiêm y người ta đưa lại tính kế con người ta."

      Ngọc Nga sửng sốt, mấy thứ này nàng thực nghĩ nhiều như vậy, luôn nghe lời Trần Thị bên kia tuy phát đạt nhưng trong nhà được chút gì, ngay cả cái phòng rách cũng ra vân vân, bây giờ nghe những lời này vừa thẹn vừa mắc cỡ, còn có thể trách ai được? Tin sai người rồi sao? Nếu trong lòng mình có quỷ cũng cần như thế.

      Lí Đắc Tuyền trong lòng rét run, muốn gì nhưng nên lời. Lí Lão Đầu vỗ bàn, Lí Hà Thị ngừng kể lể, "Ngọc Nga, ngươi về sau đừng trở về đây nữa."

      Lời này có chút nặng, Lí Lão Đầu râu tóc bạc phơ run run, nhưng ánh mắt kiên quyết, "Lí gia chúng ta có khuê nữ như vậy!"

      Đến bước này Ngọc Nga mới có chút hối hận, "Cha, nương, ta biết sai lầm rồi, còn có lần tới ..."

      Vô luận nàng thế nào, đến cùng vẫn lay chuyển được ai. Linh Nga ở bên khóc, nhưng có nửa lời khuyên can, Hứa Thị, Vương Thị bị thương thấu tim, cũng theo nàng. Trương thị và Trần Thị chính là xem náo nhiệt, càng quản.

      Ngọc Nga thấy Trần Thị ở bên như dính líu tới mình, "Ngươi phủi sạch , đừng tưởng rằng mình làm gì có người biết, nếu do ngươi, ta lâm vào cảnh ngày hôm nay sao."

      Trần Thị trốn bên coi như nghe thấy, "Nương, quan hệ gì với ta."

      Linh Nga trừng mắt liếc nàng cái, "Nương, ngươi cho là con dâu hiền, lúc ta thành thân phải do nàng giúp đỡ thu xếp sao, lúc trước Triệu gia bên kia đưa toàn bộ chân giò lợn, bên này như thế nào, để mình mua cho tươi mới! Cuối cùng đổi thành gỗ, nhiều năm như vậy ta đều ngượng ngùng , nhà người ta có bạc khổ nên lời mới dùng gỗ, còn đây bạc nơi nào rồi? Còn phải bị ngươi nuốt vào bụng, muốn người biết trừ khi mình đừng làm! Tự cho rằng mình sạch , nếu ngươi dính vào chuyện Tiểu Mãn, sao cứ thần bí lẩm nhẩm, lúc này là vì chia bạc đều mới gây gổ sao? Nhanh như vậy ngươi quên mất còn mảnh!"

      Nghe như vậy, Lí Hà Thị ngậm bồ hòn, chỉ biết khóc, nàng dâu ra nàng dâu, khuê nữ ra khuê nữ, bình thường cảm thấy hai người này tốt nhất, người là khuê nữ mình thích nhất, người là nàng dâu mình vừa lòng nhất, thế nhưng làm ra chuyện như vậy.

      Lí Đắc Hà ở bên ngoài, nghe nhà mình có chuyện hoang mang rối loạn chạy về nhà, vừa vặn nghe thấy những lời cuối cùng này, xông tới cho Trần Thị hai bạt tai, rống to câu, "Ngươi còn biết xấu hổ ngồi ở đây!"

      Trần Thị vốn ỷ vào nhà mẹ đẻ của mình gần, thường thường hay làm ầm ĩ muốn về nhà mẹ đẻ, đều do Lí Đắc Hà đón nàng trở về. Lần này chuyện lớn như vậy, nàng nghĩ ở bên cạnh sợ qua được, cũng may Lí Đắc Hà nàng ăn hiếp được, bằng về nhà mẹ đẻ tránh nạn, chờ thêm thời gian tự nhiên đón về.

      Nghĩ như vậy, Trần Thị bụm mặt bắt lấy cớ bị đánh khóc lớn lên, "Tốt, tốt... Ở bên này làm sống làm chết còn đánh ta! Ngày qua nổi nữa!" xong cũng thu thập, bụm mặt vội vàng trở về nhà mẹ đẻ.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Q2 - Chương 69: Tâm định


      Việc này Tiểu Mãn còn chưa biết, nàng bị Tiểu Hà kéo ra ngoài, vòng vòng có thể thấy thôn trang, cảm thấy này con đường này xa lạ chưa từng qua.

      Tiểu Mãn nhìn Tiểu Hà cười trộm vẻ mặt kỳ quái, "Ngươi cười cái gì, trời lạnh như vậy còn kéo ta , cũng kêu Cốc Vũ, nàng nhưng là ngốc được..." Tiểu Mãn cũng biết vì sao mình muốn chuyện.

      Qua cầu gỗ , vào đông nước trong sông rất đầy, trong suốt thấy tận đáy, đá cuội từng viên từng viên bên bờ sông. Tiểu Mãn và Tiểu Hà tới lui quanh những viên đá, nhìn rất thuận mắt, nhặt lên thấy đá trơn láng còn để lại hơi lạnh, lại muốn vứt bỏ, nắm ở trong tay rất nhanh liền ấm lên theo nhiệt độ của bàn tay. Rồi lại lang thang đến rừng đào, "Bây giờ đâu còn hoa nữa, cũng đáng cho ngươi ngây người dạo?"

      Tiểu Hà , mỉm cười kéo Tiểu Mãn nhìn, lúc này quả còn cánh hoa nào, nhưng cả rừng đào tựa hồ có chút bất đồng, biết bao nhiêu năm, tàn cây xoè rất rộng, người qua dễ bị quẹt trúng. Tiểu Hà như rất quen thuộc nơi này, "Gốc cây già này nở hoa rất đẹp, chỉ là quả nhiều lắm, muốn hái cũng khó, cây rất cao, dễ té, nhưng có thể dùng sào trúc ở phía dưới chọt, vì quả đào thôn trang ăn hết nên có nhiều người để ý."

      tới chút nữa mắt Tiểu Mãn sáng ngời, "Tiểu Hà mau nhìn, nơi này có bàn đu dây..."

      phải là bàn đu dây thường thấy, hai bên có dây leo quấn quanh, cũng phải tấm ván gỗ tầm thường, mặt có điêu khắc hoa văn phức tạp, khung cây giắt các khúc gỗ khắc màu khác nhau. Suy nghĩ của Tiểu Mãn bay rất xa.

      lâu sau, Tiểu Mãn trầm ngâm : "Tiểu Hà ngươi biết, lúc ta còn , thấy phụ thân thường ra ngoài làm việc, nghe người ta tới bàn đu dây, muốn làm cái, nhưng luôn bận hết nhà này vội đến nhà kia, ngẫu nhiên làm cho ta này nọ cũng làm được nửa rồi bỏ dở, mỗi ngày ta theo nương học châm pháp..."

      Những lời này Tiểu Mãn ngẫu nhiên từng qua, nhưng thần sắc giống như bây giờ, Tiểu Hà thấy nàng như vậy cười cười, "Tiểu Mãn tỷ tỷ, ngươi vừa lòng cái đu dây này sao?"

      Tiểu Mãn ngồi bàn đu dây, đong đưa hai cái, tiện tay với lấy con rối gỗ mắc cây đào, là con chim , hình dáng tuy tinh xao, lại vừa đúng, nàng rất kinh hỉ, ngón tay trắng noãn vuốt ve những đường điêu khắc tinh tế con chim.

      Tiểu Hà thấy thế hé miệng cười, vụng trộm xoay người bước .

      Tiểu Mãn đắm chìm trong suy nghĩ của mình lúc lâu, quay đầu định chuyện với Tiểu Hà còn thấy bóng dáng của Tiểu Hà. Từ trong rừng đào, người ra, là Đại Lâm với gương mặt đỏ bừng.

      Bỗng nhiên cảnh tượng như trong mộng, chỉ là thiếu ít cánh hoa, Tiểu Mãn chợt muốn cười.

      Chờ từ trong rừng tới, Tiểu Mãn có cảm giác lòng mình rộng mở trong sáng hơn, lòng vòng dạo quanh tới lui, chẳng phải vẫn ở đây.

      Lúc về đến nhà, khí trong nhà có chút quỷ dị, Tiểu Mãn nghe ngóng đoán được chút. Vương Thị sợ Tiểu Mãn biết lại nghĩ nhiều, cố ý muốn gạt , Tiểu Mãn cũng toạc ra. Sau bữa cơm chiều, Tiểu Mãn cúi đầu : "Nương, đêm nay ta ngủ với ngươi được ?"

      Thấy thần sắc của nàng, Vương Thị tựa hồ hiểu được hai phần, tự nhiên đáp ứng , Hạ Xuyên muốn theo bị Cốc Vũ cản lại, "Được rồi, đêm nay ta trông coi các ngươi!"

      "Đại tỷ..."

      Mấy ngày sau, Tiểu Hà mới cùng Cốc Vũ lộ ra điểm nửa điểm. Cốc Vũ có thời gian liền theo Tiểu Hà dạo, sau khi trở về lại muốn đến hỏi Tiểu Mãn chuyện của nàng, Tiểu Mãn cũng đáp lời, "Còn sớm đâu, cha mẹ làm chủ là được."

      Cốc Vũ le lưỡi, "Hừ, đừng tưởng rằng ta cái gì cũng biết."

      Tiểu Mãn có chút buồn cười, ngón tay chỉ qua, "Về sau ngươi tìm chồng, phải tìm gia đình có em chồng lợi hại cho ngươi có khổ nên lời."

      Cốc Vũ cho là đúng, lắc đầu, trầm tư hai giây, " chừng ta tìm người có bà bà cũng em chồng lợi hại, muốn sống thế nào như thế đó."

      "Nha đầu này cũng e lệ!"

      Ban ngày lại khôi phục cuộc sống hằng ngày, buổi chiều Cốc Vũ vụng trộm hỏi thăm Tiểu Mãn, "Tỷ, lúc trước phải ngươi mình cũng có chủ ý sao? Sao tại tựa hồ an lòng rồi?"

      Tiểu Mãn kéo chăn Cốc Vũ, "Có số việc luôn cảm thấy cam tâm, nhưng nương rất đúng, ngày còn dài cũng thể suốt ngày lửng lơ có tin tức, nếu tìm được người ngươi thấy liền cảm thấy an tâm, cần nghĩ nhiều, là được rồi."

      Cốc Vũ thụt đầu vào trong chăn, nghe Tiểu Mãn lời này có chút ủy khuất nào, an lòng, nghĩ kỳ thực như vậy cũng tốt, Tiểu Mãn là người thanh nhã như vậy, thể suốt ngày lo lắng qua ngày. Về sau có thể giống người nhà qua ngày, Tiểu Thạch giống như tảng đá, ném vào nước tạo nên gợn song , rất nhanh mặt nước lại bình tĩnh. Huống hồ Cốc Vũ đối với thân thích nhà còn sợ hãi, nếu về sau thành thân thích của mình, Cốc Vũ biết mình làm ra chuyện gì. "Tỷ, định đến lúc nào?"

      Tiểu Mãn dùng cánh tay chạm vào Cốc Vũ, "Đâu có tâm tư quan tâm chuyện này, chuyện nhị đủ loạn, việc này sang năm lại , miễn cho bọn họ..."

      Cốc Vũ nghĩ đến chuyện đó trong lòng còn giận, chuyện gì cũng làm được gặp nhiều, " đời này có nhân có quả, nãi nãi luôn hiểu chuyện như vậy, may mắn là đương gia, bằng còn biết thành dạng gì, tổng cộng có bốn con dâu, cái khác , có bà bà bất công chuyện gì đều có thể phát sinh!"

      "Ngươi chuyện như bà già, mới qua mấy ngày chuyện nhân quả với ta." Tiểu Mãn nhịn được có chút muốn cười.

      Cốc Vũ bật cười "Tỷ, ngươi tốt rồi, ngươi xem Tiểu Hà vốn thân với chúng ta, cũng định xuống, về sau ngươi liền tính quá khứ còn phải liền cùng Văn thẩm cùng nơi, nàng lanh lẹ lại có chủ ý, ngươi cần lo nhiều, về sau cái gì đều có đúng ..."

      Tiểu Mãn có chút ngượng ngùng, "Ai... cùng ngươi là bên kia ."

      Cốc Vũ vừa nghe xong liền qua cù lét Tiểu Mãn, "Nhà Đại Lâm, nên có chút chủ ý, như vậy cũng được."

      Tiểu Mãn cũng cù lét lại, hai người ở trong chăn nén giọng cười, sợ đánh thức người khác.

      nhiều ngày nay, khí Lí gia có chút thích hợp.

      Lí Lão Đầu nhiều ngày chuyện, nhốt mình ở trong phòng ra ngoài, trán nhăn lại. Lí Hà Thị suy nghĩ tiêu ma, người trầm tĩnh lại có vẻ già rất nhiều, nhiều ngày nàng luôn nghĩ vấn đề, vì sao Ngọc Nga như thế này, Trần Thị lại như thế đó, nhưng nghĩ thế nào cũng , người dại ít.

      Lí Đắc Giang thở dài, để Hạ Xuyên qua chơi, trong nhà có chút náo nhiệt để lão nhân gia nghĩ nhiều. Hà bên kia cũng qua, cũng biết làm thế nào cho tốt. Lí Đắc Hà quyết định, "Hừ, dù sao bỏ qua dễ dàng như vậy, qua thời gian lại nhìn."

      Lí Đắc Hà quyết định đón Trần thị, Trần Thị ở nhà mẹ đẻ qua vài ngày thư sướng, cùng tẩu tử Miệng Rộng chuyện mạnh mẽ, nghĩ qua mấy ngày Lí Đắc Hà nhất định qua đón mình, công khai trở về, như vậy vẫn có thể chế trụ.

      Qua ngày lại ngày, bóng dáng Lí Đắc Hà đâu thấy, Trần Thị ở bên kia ngồi yên, lại bị vài phụ nhân Trần gia gõ chút, cảm thấy bản thân có chút quá đáng, cũng biết như thế nào cho phải, mắt thấy mỗi ngày qua , rất nhanh có thể cảm thấy đủ mùi chua chát, có đạo lý khuê nữ gả còn mừng năm mới ở nhà mẹ đẻ.

      Sốt ruột quá nên cân nhắc kỹ lưỡng, muốn nghe ngóng Trương thị đáng tin cậy , Hứa Thị càng lợi hại hơn, ở đường thôn nhìn thấy hai lần, Hứa Thị coi như thấy Trần Thị, Trần Thị cũng chết tâm. Nghĩ Vương Thị tính tình mềm mại, mình nhận lỗi cùng nàng, chừng có thể qua giúp, nếu nàng so đo , người bên kia còn tức giận gì.

      Trần Thị tính kế như vậy, càng cảm thấy mình có lỗi, ba ba qua bên này.

      Thấy Hứa Thị ở trong sân nàng ngừng bước chân, lui đầu vào góc sân chờ, nhưng thấy bóng dáng Vương Thị. vất vả mới thấy Hạ Xuyên và vài đứa , vội qua cản đường, "Hạ Xuyên, gọi nương ngươi ra đây chút."

      Hạ Xuyên nhìn thấy Trần thị, lắc đầu, "Sao ngươi kêu, bên ngoài lạnh như thế nương ta mới ra."

      Trần Thị còn cách nào, vội hứa hẹn đủ thứ. Hạ Xuyên vui mang theo hai đệ đệ quay đầu vào.

      Cốc Vũ cản bọn họ lại hỏi, nghe là Trần Thị đến, nàng hừ tiếng, muốn kêu to chắc nàng muốn tránh né, để cho nàng trốn tránh , tròng mắt Cốc Vũ vừa chuyển, cùng Hạ Xuyên thầm hai câu, Hạ Xuyên gật đầu.

      Hạ Xuyên kích động chạy vào trong phòng lấy đông tây, Cốc Vũ chỉ dẫn cọng dây thừng nằm ở kia, cầm lên dùng sức ném, "A —— sao lại có rắn a. Chạy đến đầu sân bên kia ."

      Hạ Xuyên chạy tới chạy lui, lúc trước Cốc Vũ từng gặp qua người điêu khắc đồ giống như rắn, Hạ Xuyên liền năn nỉ Đại Lâm làm, ngờ làm thành, cầm tay nhìn như cử động, dọa ít người. Lúc này đem rắn ném qua, lại dùng chân đá vài cái, nhìn bộ dáng giống như động, "Nha, rắn!"

      Trần Thị vốn là thấy dây thừng, vỗ ngực định mắng, nghe Hạ Xuyên gọi là rắn, da đầu run lên, quay đầu bỏ chạy, bị trượt té ngồi dưới đất, cũng bất chấp vội chạy .

      Vương Thị, Hứa Thị nghe tiếng ra, "Ở đâu có rắn?"

      Hạ Xuyên nhặt rắn gỗ của mình lên, cười tủm tỉm , "Rắn ở đây."

      Cốc Vũ cũng cười : "Đúng vậy, mùa đông rắn đều ngủ đông, đụng phải quỷ như người gặp rắn!"
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Q2 - Chương 70: Vô cùng náo nhiệt đón năm mới


      Gió lạnh gào thét vù vù rung động, cây trong viện sớm rụng hết lá, cành trơ trụi trong gió run run.

      Nhà ngói quét vôi nhìn sáng sủa ít, ở giữa nhà chính đặt chậu than lớn, ở ấm nấu nước gừng đường, nhè bốc lên hơi nóng. Trong làn hơi nước có thể thấy khuôn mặt Cốc Vũ càng hồng nhuận biết là do sưởi ấm hay vì lý do khác, Cốc Vũ ngồi cạnh đống lửa làm gì cũng chịu .

      Vào đông, Vương Thị, Hứa Thị có chỗ . Nhà mới xây vừa mới dọn vào, trong ngoài đều khô ráo nhàng khoan khoái cần thu thập. Quần áo cũng vừa mới lấy ra sáng nay, còn chuyện lớn gì cần chuẩn bị, Vương Thị vì chuyện của Tiểu Mãn còn giận, dứt khoát quan tâm bên kia, xiêm y của An Cẩm Hiên và Kinh Trập cũng vội, chờ bọn về mới làm, miễn cho thích hợp. Vương Thị muốn dọn dẹp thịt khô lạp xưởng ăn quen bên nhà mẹ đẻ, vì thế mỗi ngày cùng Hứa Thị làm lụng vất vả cho thức ăn mừng năm mới.

      Hứa Thị, Giang Thị cũng bận việc theo, cảnh tượng trở nên nhộn nhịp, thịt khô lạp xưởng làm xong tặng ít cho tửu lâu, nhân tiện kêu An Cẩm Hiên và Kinh Trập trở lại, cần làm lụng vất vả vân vân.

      Lúc này mọi người đều hỗ trợ làm việc, chỉ có Cốc Vũ sợ lạnh đóng đo bên đống lửa chịu động bước. Hạ Xuyên cũng cười nàng, " ra nhị tỷ ngươi cũng có lúc sợ, ai."

      Tiểu Mãn kêu nàng cử động lạnh. Cốc Vũ hạ quyết tâm nhúc nhích, vừa rời đống lửa chưa kịp động đậy nàng thấy gió lạnh lùa vào xiêm y, nổi da gà, dù sao cũng có chuyện gì ngồi ở đây cũng rất tốt. "Ta ở đây canh chừng than lửa là quan trọng nhất, bằng các ngươi dễ làm, muốn uống nước gừng, muốn ăn khoai nướng bảo ta."

      Những ngày này, làm việc này hợp với tâm ý Cốc Vũ, cả nhà đều vây quanh làm bánh gạo. Đầu năm nay có bánh bích quy, chỉ là nhà mình làm, Cốc Vũ thấy rất tốt. Hứa Thị sao gạo cho vàng, mùi thơm làm đám hài tử tới bốc ăn, sau đó đem xay gạo rang thành bột.

      Vương Thị nấu nước đường, làm Cốc Vũ nhìn qua hai ba lần, "Nương, làm đậu phộng đường sao?"

      Vương Thị mân miệng cười, nhìn vẻ mặt tham ăn của Cốc Vũ rất buồn cười, trong tay cầm cái thìa múc nước đường lên, chậm rãi đổ ngược xuống, nhìn xem có kéo tơ chưa, xong mới chuyện với Cốc Vũ, "Được rồi, ngươi thèm đậu phộng đường lâu, ngươi bóc đậu phộng sao có thể làm đậu phộng đường."

      Cốc Vũ biết chính xác an tâm, nhớ tới mùi vị đậu phộng ngào đường vừa giòn vừa ngọt, nàng có thêm động lực, xoay người tiếp tục bóc đậu phộng, vừa khéo nhìn thấy Hạ Xuyên rụt tay về, nàng có chút dở khóc dở cười, khó trách Hạ Xuyên bọn họ vừa rồi che miệng cười, đậu phộng bóc tới bóc lui cũng chỉ chừng đó, là vài đứa ăn vụng.

      Vài đứa làm mà hưởng. Cốc Vũ khó thở, giữ đám lại, trong túi lục ra ít, đem ba tên đầu sỏ gây chuyện ấn ngồi ở ghế, " người bóc chén, bằng buổi tối thể ăn cơm!"

      Trường hợp như vậy thường xảy ra, người lớn nhìn thấy cũng gì, chỉ quay đầu cười. Hạ Xuyên biết nhị tỷ ngày thường rất lợi hại, nhưng miệng cứng lòng mềm, gì lấy đậu phộng qua bóc, ngón tay non mịn bóc hạt cũng biết tốn bao nhiêu sức. Tiểu Hàn cũng thế, "Cốc Vũ tỷ, ta bóc ra...", nhất thời nước mắt lưng tròng.

      Cốc Vũ nhìn vừa bực mình vừa buồn cười, nghĩ bỏ qua lại thấy ổn, "Các ngươi còn ăn vụng! , dưới mái hiên phải có rất nhiều cục đá sao, lấy về đập là được, có sẵn công cụ mà dùng." Bọn họ tuân lệnh, chạy ra dưới mái hiên thấy Tiểu Mãn và Tiểu Hà nhặt đá cuội về, cũng đập it đậu.

      Vương Thị bên kia nấu nước đường xong, bún xào cũng chuẩn bị thỏa đáng, Tiểu Mãn cầm khuôn bánh gạo Đại Lâm điêu khắc tới, Cốc Vũ nhìn thấy rất quen mắt. Chiều rộng khoảng năm tấc, độ dài cỡ cánh tay Hạ Xuyên, bên trong có bốn khuôn tròn, bên trong có khắc hoa cỏ hoặc may mắn đồ án. Hạ Xuyên ôm khối trong đó chịu buông tay, là khuôn mẫu tương đối ngắn, vốn đủ độ dài, nhưng Đại Lâm tiếc muốn bỏ , ngược lại điêu khắc bươm bướm và cá, Hạ Xuyên đếm vẩy cá, bị Cốc Vũ trừng mắt, cam tâm tiếp tục đập đậu phộng, miệng còn dặn dò, "Đại tỷ ngươi tốt nhất, nhớ để dành con cá cho ta a."

      Tiểu Mãn cười gật đầu, "Ngươi muốn bươm bướm sao?"

      "Con mới thích bươm bướm!"

      Hết thảy đều chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa, bột gạo đặt ở ki trộn với nước đường, rải mè vừng đậu phộng cùng quỳ hoa lên, Hứa Thị có sức, từng cục bột nhét vào khuôn, sau đó dùng dao ép xuống, Tiểu Mãn, Tiểu Hà dùng thìa phủi mặt cho đến khi bánh đồng đều mới thôi.

      Cốc Vũ thở dài, "Bây giờ phải làm sao? bổ khuôn gỗ ra chứ?"

      Vương Thị nhìn vẻ mặt Cốc Vũ ngạc nhiên, "Mưu ma chước quỷ của ngươi chỗ nào hết rồi?" cái cây cán bột trong tay Vương Thị, nàng gõ vào khuôn bánh cái, phát ra thanh giòn tan, bánh gạo rớt vào cái sàng sạch , loạt xếp bánh gạo tròn tròn xếp ngay ngắn, mặt còn có các loại hoa văn rất sống động.

      Cốc Vũ thấy như vậy cũng muốn thử, bất đắc dĩ tay dùng sức đủ, xem tựa hồ rất dễ dàng, thao tác lại khó, đặc biệt Hạ Xuyên thích hình con cá, mỗi lần đều bị nàng gõ đứt đuôi, hại Hạ Xuyên ngồi than thở lại dám trách cứ bộ dáng buồn cười.

      Hứa Thị thấy vậy, "Cốc Vũ, ngươi cả ngày canh chậu than, làm thần lửa ." ra là kêu Cốc Vũ quây, cũng là bước chế tác cuối cùng, dùng lá chuối tây vây kín cái sọt, đặt chậu than ở giữa, hơi nóng bốc thẳng lên , đặt cái sàng lên cái sọt, trong sàng là toàn bộ bánh gào gõ ra từ khuôn, phủ lá chuối lên , lâu sau ngửi thấy mùi.

      Nước miếng Cốc Vũ nhanh muốn chảy ra, đợi bánh gạo nướng hơi hơi vàng, cứng lại, lúc đổ vào cái sọt tạo thạnh tiếng vang thứ thứ, thêm vào thanh gõ khuôn bánh, còn có tiếng cười của đám người, rất là náo nhiệt. Cốc Vũ thầm nghĩ: "Như vậy mới có khí mừng năm mới, người nhà đều làm lụng vất vả, lúc mừng năm mới dùng để chiêu đãi khách, thân thích tốt, bốc lên khối từ cái sọt, cắn cái, suýt chút rớt cái răng, bánh gạo này ... rất cứng, nhưng cẩn thận dùng răng nanh cạp ăn cũng thơm.

      Bánh gạo kêu đánh, gọi làm, chữ đánh cũng tượng hình sinh động, thanh khúc cây gõ vào khuôn bánh có thể truyền khắp nửa thôn trang, rất nhanh có đứa vây ở trong sân, chủ nhà mang ra cái sàng phân phát.

      Nhà Cốc Vũ đánh tốt xong bánh gạo, sau đó lại làm bánh vòng dương mè vừng, cuốn nem rán, còn có cải củ làm dưa món, năm nay lại càng phát gần.

      Rốt cục có thể nhờ tới cánh đàn ông.

      Năm cũ qua , trong nhà lại tinh tế thu thập thỏa đáng phen, món ăn ngày tết cúng cất gọn, Kinh Trập và An Cẩm Hiên cũng đóng cửa hàng trở về nhà.

      Mọi người quyết định làm bánh dày, cần rất nhiều người cùng nhau làm việc, ở thôn trang đa phần vài nhà cùng nhau kết phường làm hoặc là đến phiên nhà mình làm gọi giúp đỡ, bên Cốc Vũ bọn họ quan trọng như vậy, người trong nhà cùng nhau làm cũng đủ vui rồi.

      Gạo nếp ngâm nước xong bỏ vầo lồng hấp chưng, sau dùng chậu đựng, lúc gạo nếp còn nóng hôi hổi, cánh đàn ông dùng cây thô, dùng sức nện xuống, vài người làm thành vòng thi nhau nện, đây là việc nặng. An Cẩm Hiên và Kinh Trập thay quần áo cũ, cũng hỗ trợ, bao lâu người đầy mồ hôi.

      Cơm nếp giã xong, nhìn vừa trắng vừa mịn, còn bốc lên hơi nóng đặt phiến đá, lúc này sư phụ sợ nóng, bốc lên những cục nếp đều nhau, nắn thành bánh bao, nhóm phụ nữ cầm lấy viên nếp, đặt ở tay ngừng vo thành bánh dày tròn trắng, để phiến đá chờ vo được bốn năm viên, đứa trong nhà cầm chiếc đũa điểm chấm đỏ. Hạ Xuyên và vài đứa thích nhất điểm chấm đỏ, làm người cũng cọ bẩn hề hề, quỳ mặt đất chăm chú hoàn thành công tác này.

      khí thế ngất trời làm bánh dày, ngoài cửa chiếc xe ngựa đến.

      Người xuống trước là Hứa Thế Cùng, "Làm bánh dày cũng với ta tiếng, ta là sư phụ tốt nhất!" xong cười hề hề qua, theo sau là Hứa Tần Thị và Thấm Nhi, Tề Nhi còn có nương Thấm Nhi, tới lui mang đồ xe vào.

      Hứa Thế Cùng cũng khách khí, tiếp nhận gậy gộc đưa lên miệng thổi vù vù, rrồi bắt đầu giã. Lí Đắc Giang nhìn buồn cười, "Sinh ý làm sao rảnh rỗi trở về nhà ?"

      Vẻ mặt Hứa Thế Cùng cho là đúng, "Các ngươi trước kia nghe Cốc Vũ sao, tửu lâu chúng ta để khách chọn lựa, mà là chúng ta tuyển khách, mừng năm mới nên đóng cửa nghỉ ngơi, chờ nguyên tiêu mới mở lại, dù sao cũng thiếu chút bạc đó, chỉ là thôn trang bên kia náo nhiệt bằng bên này, ta nghĩ qua bên tỷ tỷ mừng năm mới có chút thỏa đáng, nhưng nương nhớ cháu ngoại, nên cùng tới!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :