1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Điền Viên Cốc Hương - Thẩm Duyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Q2 - Chương 61: Khai trương im ắng


      Trần Vĩnh Ngọc bọn họ đưa bọn lưu manh kia nha môn, Thạch Bộ đầu biết là vì công hay vì tư, thường xuyên đến hạch hỏi. Nghe là vài tên lưu manh kia ở bên ngoài chỉ gây chuyện thị phi, còn cướp bạc của thương nhân, việc trộm cắp ở thôn trang là việc .

      Có lẽ cũng đúng, người ngay cả con mình cũng bị thương, về sau quả có chỗ đặt chân.

      Tiểu Mãn chiếu cố Đại Lâm, ngày thường việc khác làm xong, nấu thuốc phải giấu Văn Thị, lúc này đều ở với Tiểu Hà, đầy vẻ thần bí, người lớn thấy cũng hỏi qua, Tiểu Hà khiếp sợ đáp là Cốc Vũ viết phương thuốc muốn các nàng uống, bằng về sau đau bụng, người lớn nghe xong hiểu ý cười, tự nhiên làm các nàng ngượng ngùng.

      Thạch Bộ đầu tới vài lần, muốn gặp Tiểu Mãn, lần đó đưa lưu manh nha môn, có vài điều muốn hỏi. Cốc Vũ hết biết, căn bản cần Tiểu Mãn ra ra, vài câu đuổi, Thạch Bộ đầu cũng là, luôn miệng tra án thể .

      Cốc Vũ nghĩ nghĩ, có chút nghĩ ra, "Ta ngươi là tảng đá đúng là tảng đá a. Ngươi tìm tỷ tỷ ta hỏi cái này làm gì?"

      Thạch Bộ đầu ra vẻ như giải quyết việc công : "Dĩ nhiên là xử án."

      Cốc Vũ liếc mắt cái, kéo đến góc sân, "Ngươi bị điên hay bị choáng váng hả, tình huống tỷ tỷ ta ngày đó nguy cấp cũng là khó khăn . Ngươi nàng có nguyện ý nhắc tới việc này hay ? Ngươi gióng trống khua chiêng tới hỏi như vậy nếu truyền ra về sau nàng phải làm người thế nào? Việc hôn nhân của tỷ tỷ ta sau này ra sao? Ngươi cảm thấy nàng bằng lòng hay bằng lòng ?"

      Thạch Bộ đầu sửng sốt, đâu có nghĩ cong vẹo được như vậy, chỉ biết mình muốn gặp Tiểu Mãn, vất vả mới tìm được cơ hội, đâu có nghĩ đến có hậu quả nghiêm trọng như thế, bỗng chốc ngây dại, "Kia, kia làm sao bây giờ?"

      Cốc Vũ thấy bộ dáng ngơ ngác của ngưng cười, ra vẻ chỉ điểm bến mê, "Làm sao bây giờ? Mấy ngày này đừng tới tìm là được, sau này lại , là đầu gỗ, so với Đại Lâm ca còn khờ hơn!"

      Về sau, Cốc Vũ thực nhìn thấy Thạch Bộ đầu, bỏ qua ấn tượng trước đó, nàng bỗng nhiên cảm thấy Thạch Bộ đầu có gì tốt, chỉ là nhớ tới cùng cậu và Tú Nhi biểu muội làm cho người ta buồn nôn, Cốc Vũ nghĩ nếu về sau Tiểu Mãn có liên quan gì cùng , chẳng phải là cả nhà cùng hôn mê, "Phi phi phi!" Cốc Vũ hung hăng ói ra vài cái.

      "Cốc Vũ, ngươi làm gì vậy? Mau về nhà dọn dẹp chút, đều phải xuất phát." Tiểu Hà ở trước nhà vẫy tay kêu.

      Cốc Vũ mới nhớ tới hôm nay phải tửu lâu, hai chân ở đất bùn hung hăng đá mấy cái, suy nghĩ quay đầu về nhà thay quần áo.

      Người lớn thay quần áo tươm tất, tỉ mỉ chải đầu búi tóc, cẩn thận rửa mặt, để hai cái rổ đựng này nọ xe trâu.

      Mọi người tụ hợp, phân tán ngồi hai xe trâu, vô cùng đơn giản xuất phát.

      Văn Thị vốn nghĩ , bị Giang Thị, Hứa Thị phân trần túm lên xe, còn ra vẻ ngại, đáng tiếc Văn Thị yên vì thân phận mình quá mức xấu hổ, vạn nhất liên lụy tửu lâu tốt.

      Cốc Vũ thở dài, thời đại này nữ nhân là khổ, người khác ngươi là khắc tinh là sao chổi là cái gì cũng sao, đến cuối cùng tự mình nhận mình là người mang điềm xấu, làm chuyện gì phải suy nghĩ đến phương diện này chút, rốt cục này cũng bận tâm kia cũng bận tâm, khuyên bảo cũng khuyên bảo xong.

      Cốc Vũ nghĩ nghĩ, "Văn thẩm, hôm nay chỉ là ra ngoài ăn bữa cơm, cũng phải là tửu lâu khai trương, ngài đừng nghĩ nhiều, tửu lâu của cậu nay như ngày xưa, phải là vô cùng náo nhiệt khai trương, cũng phải là cửa hàng tầm thường, chờ các ngươi là biết. Chúng ta hôm nay a, ngay tại lầu ăn chút, sau đó lên lầu nhìn xem, về sau chúng ta muốn vào là khó khăn."

      Nghe vậy Văn Thị mới ổn định tâm thần.

      Tửu lâu quả thực có bộ dáng khai trương, thậm chí bên ngoài trông có gì khác xưa, Hứa Thị nhướng mày, "Các ngươi bận rộn lâu như vậy, ngay bảng hiệu bên ngoài cũng làm mới, nhìn rách tung toé chút mới lạ cũng có, ai —— "

      An Cẩm Hiên cười hề hề nhìn Hứa Thị : "Bá mẫu, có gì đâu, nhà cậu vốn lúc đó là tửu lâu đầu tiền ở trấn , chúng ta so mới làm gì, so tới so lui, chừng hàng năm đều có người nảy sinh ý mới hoặc xây mới, chúng ta thể, chiêu bài cũ ở đây, nhắc tới cái cũ bọn họ nghĩ đến chúng ta, còn tiết kiệm bạc cùng tâm tư!"

      Hứa Thị từ chối cho ý kiến, lắc đầu vào cửa.

      Lầu trống rỗng, trừ bỏ có quầy gỗ phía bên phải từ cửa vào, vẫn là lúc trước giữ lại, còn lại cái gì đều có, chuyện đều có tiếng vang lại, Vương Thị cũng lắp bắp kinh hãi, "Trời đất, sao tửu lâu cái bàn cũng có, như vậy làm sao mua bán? Khai trương như vầy có mấy người đến chứ?"

      Cốc Vũ thấy bộ dáng bọn họ có chút buồn cười, nhưng tiện giải thích, theo lý giải của bọn họ, dĩ nhiên là người càng nhiều càng náo nhiệt càng tốt, nhưng chuyện náo nhiệt, giống như bệnh viện hoặc phòng khám bệnh, nhìn vô cùng náo nhiệt, chân chính kiếm bạc cũng ở chỗ đó.

      người lầu xuống, tiếng bước chân đều có tiếng vọng, là Hứa Thế Cùng.

      An Cẩm Hiên đến hỏi: "Cậu, phải tính là ở lầu ăn cơm sao, sau đó lên lầu hai xem xong chúng ta trở về."

      Hứa Thế Cùng vẫy tay, "Ta nghĩ qua, là tửu lâu của mình, người nhà còn có thể lên ăn chút, mở cũng như , các ngươi là khách quý, muốn ăn cái gì cứ việc ."

      Lúc này Văn Thị có chút thoải mái, "Nếu lỡ làm dơ cũng tốt."

      Cốc Vũ nhiều, leo lên thang lầu, "Các ngươi đến xem thôi, chúng ta đến xem thử trước, đến lúc đó trăm ngàn loại khách đều có, còn bằng sớm chuẩn bị sẵn sàng tốt hơn."

      Đợi mọi người đến lầu hai, có thế này xem như thêm kiến thức, lầu tính rộng mở, nhưng cũng ngăn ra vài nhã các, đường ở giữa cũng có vẻ chật chội, đặc biệt Vương Thị thấy dồ thêu tự mình làm xuất tại nơi này, so với để ở nhà càng tốt hơn biết bao nhiêu, tỷ như ở Vũ Các, chăn đệm đều có bức hoạ, phía dưới là hai cái bồn cảnh , tuyền đặc biệt điêu khắc hai xe nước , nước ngay ở giữa tuần hoàn lên xuống, nghe tiếng nước chảy róc rách giống như trời đổ mưa, mưa rơi trong ngõ cổ xưa lát đá, rất thanh tĩnh.

      Cốc Vũ quen thuộc mỗi nhã các ở nơi này, lúc này qua đẩy cửa sổ ra cùng mọi người giảng giải, "Các ngươi xem, dù là trời đổ mưa cũng có thể nghe thấy tiếng mưa rơi!"

      Hạ Xuyên ở trong lòng Vương Thị giãy dụa muốn xuống dưới, xuống dưới lại thể sờ cái gì, chỉ có thể nhìn đất đỏ đá nâu, vẻ mặt mất hứng, chạy tới bên Cốc Vũ. Cốc Vũ muốn chọc ghẹo , thấy nhăn cái mũi muốn khóc, trong lòng mềm xuống, ôm xoay vòng thấy mệt, "Nhìn ngươi ăn thành bé mập!"

      Xoay vòng xong, nhóm đàn bà ngồi yên nghe tiếng mưa.

      Nhóm phụ nữ có ý kiến gì, cảm thấy cái này cũng tốt cái kia cũng sai, bàn luận cuối cùng chọn Vân Yên Các, ngồi xuống xong thở dài, "Ta cũng có gì đặc biệt, nhưng thanh tĩnh, còn tưởng rằng uổng tâm tư, cũng sợ dơ, các ngươi nhìn vải này!"

      Theo hướng ngón tay Vương Thị, ánh sáng từ cửa sổ vừa khéo chiếu rọi màu xanh ngọc bích sàn, nháy mắt hưng phấn. Nghe vài biến hóa vô cùng này là từ cửa hàng An Cẩm Hiên, càng chậc lưỡi ngạc nhiên, may mắn An Cẩm Hiên có bên cạnh, bằng còn biết trả lời thế nào những thắc mắc thất bát tao này.

      Lo lắng vừa rồi của Hứa Thị các nàng đều tan thành mây khói, nhìn cái gì đều mới lạ, "Thế nào cũng lôi kéo được những phu nhân rộng rãi! vui vẻ."

      Lúc trước Giang Thị từng tới, đối với thức ăn khéo léo, ra vẻ thần bí cùng các nàng : "Các ngươi biết bàn tốn bao nhiêu bạc sao?" xong vươn hai ngón tay.

      Vương Thị mở miệng đầu tiên, "Hai trăm văn?"

      Giang Thị cười ha ha, buông tay xuống, "Hai trăm văn ngay cả cửa các ngươi cũng đừng mong tới! Hai lượng bạc còn sợ thiếu, nhà giàu người ta nơi nào để ý hai lượng bạc này!"

      Văn Thị ăn đồ ăn, ngón tay chợt run run, đánh rơi chiếc đũa xuống bàn, đau lòng, " chiếc đũa này, mấy chục văn tiền cũng mua được, là nghiệp chướng."

      Mọi người cười ha ha, Cốc Vũ : " chỉ là đồ ăn, đồ ăn có thể ăn bao nhiêu, chỉ là nơi này khó được thôi, ra vào có người thấy, chuyện lầu cũng có người hỏi thăm, người vào cũng yên tâm, hơn nữa với bài trí này, bao nhiêu bạc cũng mua được!"

      Cơm ăn xong, mọi người tụ tập ở lầu tán gẫu, các nàng vẫn quen như vậy cả nhà ở chung vô cùng náo nhiệt thư thái.

      đến hai ngày sau tửu lâu khai trương, Hứa Thế Cùng tràn đầy tin tưởng, "Nhã các lầu đều truyền ra ngoài, ta còn cố ý để lại cái, theo tính toán, dù ngày chỉ có người tới, ngày cũng có thể qua tốt."

      Mọi người rất vui vẻ, thế đạo thay đổi, tửu lâu cũng có bộ dáng tửu lâu, có chưởng quầy đánh bàn tính bùm bùm, cũng thanh tiểu nhị chuyện, ngày qua thoải mái ngược lại càng kiếm thêm tiền.

      Cốc Vũ cười , "Cậu, chờ tửu lâu vào quỹ đạo chừng còn có người nịnh bợ ngươi, đến lúc đó ngươi ngẫu nhiên bộc lộ tài năng, ngày thường nghe diễn, dạo phố, cuộc sống cũng có thể qua tốt đẹp."
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 62: Tiểu Mãn muốn đính thân?

      Ngày lại khôi phục như thường.

      Tiệm vải như trước là tiệm vải, Kinh Trập vẫn cứ đọc sách, bộ dáng như có tính toán khảo tú tài, cứ như vậy kéo dài.

      Ở Đào trang trời mỗi ngày càng trở lạnh, người càng ngày càng lười, thường quấn tay áo ở nhà rồi ngày cũng qua. À , ngủ đến giờ cơm trưa mới dậy, người vẫn còn miễn cưỡng, củi lửa đặt ở trước mặt cũng chẳng còn vượng, phủ tầng bụi, có việc gì làm Cốc Vũ càng buồn ngủ.

      Sắp mừng năm mới.

      Văn Thị chuẩn bị xây nhà ngói nền của căn lều cũ, tại ở bên An Cẩm Hiên và Nhị thúc công. Mới đầu còn ngượng ngùng, chỉ là Nhị thúc công về qua lần ngại, cho dù trở về phần lớn thời gian cũng ở trấn làm bạn với Cẩm Hiên, bên này nhà có người ở cũng tốt, bằng để bọn họ ở giúp giữ nhà.

      Chuyện Trần Giang Sinh cùng Tiểu Hà mọi người đều biết, mỗi câu đều cao hứng. Ngược lại Tiểu Hà lanh lẹ tự nhiên như trước, trở nên ngượng ngùng ít hơn, Trần Giang Sinh cũng biết tiến thoái, qua bên này mỗi ngày như xưa.

      Tiểu Hà theo Tiểu Mãn học châm pháp, thêu đồ cưới của mình.

      Cốc Vũ bình tĩnh ngồi bên cạnh có chút uể oải, cảm thấy đời này ngày phải như hình xoắn ốc bay lên mới đúng, chứ tới lui như vậy, khác gì dậm chân chỗ.

      Tỷ như tại khác với lúc bọn họ vừa trở về, thời tiết lạnh lẽo cùng căn nhà cũ nát, tâm tình hoàn toàn khác, lúc trước là bị tức giận ra, bây giờ người bên kia thường tới sưởi ấm, Trần Thị và Trương thị có việc gì làm liền qua hỏi thăm này nọ, Trương thị chuyện lớn giọng có gì đó, nhưng cũng chẳng chán ghét như vậy, Cốc Vũ phiền nhất là Trần thị, mỗi lần qua đều quanh co lòng vòng những lời vô thưởng vô phạt, sau đó còn nhà ai thế này nhà ai thế kia, cứ như ngoài trừ nàng ra, có ai hiểu biết lý lẽ, thấy Cốc Vũ hài lòng liền trêu cợt nàng, chuyện úp mở để nàng suy nghĩ, suy nghĩ xong tới hỏi tiếp câu chuyện. Đánh chết Cốc Vũ cũng để ý lời nàng , làm Trần Thị rất khó chịu nhưng biết làm sao.

      Lúc trước Linh Nga cũng ở bên cạnh thêu đồ cưới, bây giờ đến phiên Tiểu Hà. Tuy rằng chuyện của Đại Lâm còn có tin tức, nhưng chuyện bên này định, Tiểu Hà có thời gian chậm rãi chuẩn bị, đám từ từ xuất giá, tất nhiên Tiểu Mãn cũng đến bước đó. Đối với việc này, trong lòng Cốc Vũ buông được.

      Về sau biết mình đối mặt chuyện này như thế nào, quen ở bên nhau bây giờ lại rời từng người , tư vị này thực dễ chịu.

      Hạ Xuyên mặc giống như quả banh, trong tay còn cầm theo khoai lang lặng lẽ ngồi xổm bên cạnh lò lửa, ném vào hai cái, khói bốc lên lên làm Cốc Vũ hắt xì cái, cái tát đảo qua, "Chỉ có ngươi nướng khoai như vậy thôi!"

      Hạ Xuyên cười, "Nhị tỷ, ngươi phải là mỗ mỗ, sao ở bên cạnh đống lửa cũng có thể ngủ. Mau giúp ta nướng khoai, lát nữa chia cho ngươi nửa."

      "Để ngươi tự làm coi có chết ngươi !" Cốc Vũ nhẫn tâm , nhưng vẫn mang theo ý cười.

      Hạ Xuyên quen kiểu này, ngón tay mập mạp đủ đếm số lần như vậy, " a, ta cùng bọn đệ đệ củ, tỷ tỷ cùng Tiểu Hà tỷ tỷ củ, ngươi nửa, nương cũng có nửa, chỗ này còn chưa đủ đâu, ngươi nướng , ta chia ràng." Bộ dáng chỉ huy làm Cốc Vũ cười khổ.

      Đại Lâm ra vào bận rộn làm người quáng mắt, thà làm việc nhưng gì.

      Vì chuyện của Đại Lâm cùng Tiểu Mãn, Giang Thị vụng trộm hỏi qua Văn Thị, "Đến lúc đó chúng ta là thông gia mang thông gia, đều là người nhà, tốt đẹp, đều nhìn mấy đứa trẻ từ đến lớn, lo lắng gì, ngươi coi Đại Lâm tại cũng có tay nghề, Tiểu Mãn càng cần phải , dáng dấp tính tình đều tốt, cũng phải chỉ biết mềm yếu, sao có thể làm náo nhiệt."

      Sao Văn Thị muốn Tiểu Mãn cùng Đại Lâm ở cùng chỗ, nàng cao hứng Tiểu Hà gả cho Trần Giang Sinh, cũng có chút bất an, luôn cảm thấy mình có chút trèo cao, sao Tiểu Hà cũng là nữ tử, lại Giang Thị nàng cũng tin được, nên mới thôi.

      Theo vài chục năm kinh nghiệm của Văn Thị, có bao nhiêu bản , chuyện nặng ra sao, thể bỏ dở chừng, như vậy mới an tâm. Bây giờ Giang Thị đề ra chuyện này, nàng suy nghĩ vài đêm, luôn cảm thấy được, Tiểu Mãn dĩ nhiên là tốt, nhưng mình là nhi quả phụ, cho dù Đại Lâm có chút tiền đồ, chung quy đều do Tuyền đào tạo ra, thể vừa là đồ đệ vừa là con rể. Nếu ở chung, sau này cuộc sống Tiểu Mãn khá hay còn chưa biết, đến lúc đó Đại Lâm thể ngẩng đầu, nàng muốn nhìn thấy chuyện như vậy phát sinh.

      Trầm ngâm lúc lâu, cuối cùng Văn Thị vẫn lắc đầu, "Ta còn biết bản tính của Đại Lâm sao, chỉ sợ Tiểu Mãn ngày sau khổ."

      Giang Thị rất bất đắc dĩ, "Có khổ hay cũng là phúc phận của bọn , ngươi nhìn bọn họ ra vào biết là thích hợp sao, nếu ngươi cảm thấy tốt ta cùng nương Tiểu Mãn chừng chuyện thành, nghĩ nhiều làm gì? Cuộc sống do người làm chủ, ngươi biết lúc Tuyền huynh đệ các nàng trở về cũng khó khăn, tại náo nhiệt. Chủ yếu là người tốt thôi!"

      Văn Thị cười khổ, "Ta cũng gạt ngươi, nhà chúng ta những ngày tháng qua ngươi cũng tận mắt thấy, là khó khăn, hai năm nay tốt hơn chút đều do các ngươi giúp đỡ, ngươi xem Kinh Trập như vậy, nhất định có thể đậu tú tài, trúng cử nhân cũng chừng, đến lúc đó Tiểu Mãn có thể tuyển chọn, nhà chúng ta uỷ khuất nàng. Nếu về sau bọn họ trở về thành, chừng thành thiếu phu nhân. Vào của nhà chúng ta, cả đời cũng chỉ có thể ở Đào trang, hơn nữa chúng ta vẫn lụi bại, sợ là ở thôn trang thể khá hơn, ai —— "

      đến nước này, Giang Thị khó thêm gì, từ đây coi như chết tâm.

      Tiểu Mãn và Cốc Vũ biết người lớn nghĩ đến nhiều chuyện như vậy. Thạch Bộ đầu thường lại, nhưng chỉ có người tới, mỗi lần đều đánh xe ngựa chở Tam tiểu thư, nhưng cũng học khôn, ngẫu nhiên mình đến, đều quy củ gì có thể soi mói, bởi vậy Cốc Vũ tiện thể đuổi người ta.

      Lúc ngủ, trong bóng tối Cốc Vũ vụng trộm hỏi qua Tiểu Mãn, "Tỷ, ngươi nghĩ sao? Ngươi cảm thấy Thạch Bộ đầu tốt hay Đại Lâm ca tốt?"

      Trong lòng Tiểu Mãn rộn ràng như hươu chạy, "Ta cũng biết, việc này do mình quyết định, đều là cha mẹ làm chủ, chúng ta tiện gì."

      Cốc Vũ bộ chỉ tiếc rèn sắt thành thép, "Cha mẹ làm chủ mình phải vui mới được, chẳng lẽ cha mẹ muốn gả ngươi cho ông già ngươi cũng gả? Dĩ nhiên cha mẹ làm như vậy, chẳng lẽ ngươi nguyện ý gả cho người chưa từng gặp mặt, chừng là kẻ điếc hoặc câm điếc a, ngươi đúng ?"

      Tiểu Mãn tâm trùng trùng thở dài, "Ca còn chưa có làm mai, chúng ta cũng gấp."

      Cốc Vũ nóng nảy, "Đại Lâm ca cũng chưa có làm mai a, Tiểu Hà xem như định, ngươi có tay nghề, định hay chưa cũng có thể làm đồ cưới cho mình. Lại tại nhà chúng ta cũng thiếu bạc, sang năm còn có thể kiếm nhiều hơn, chọn người dĩ nhiên muốn chọn người tốt qua ngày."

      Tiểu Mãn rối loạn, Cốc Vũ ràng, nhưng vẫn có chủ ý gì, Cốc Vũ lại ép hỏi câu, có thế Tiểu Mãn mói : "Ta cảm thấy hai người đều tốt, nhưng ta cũng biết qua ngày với ai, Tiểu Thạch luôn làm cho ngươi ngờ được, lại ngươi phải biết ta dưới tình huống gì gặp , khi đó ta cảm thấy đời này ta làm qua việc lớn nhất, trong lòng luôn cảm thấy thỏa mãn. Đại Lâm ca quen thuộc từ , có chuyện gì ta có thể nghĩ ra, có thể làm chủ cảm giác, bên kia nhưng là..."

      Tiểu Mãn xong, Cốc Vũ cũng biết làm sao, với Thạch Bộ đầu, ra Tiểu Mãn cảm thấy gặp người vào thời điểm xinh đẹp nhất. Cốc Vũ thấy phức tạp, trước kia cảm thấy Tiểu Thạch được, về sau tựa hồ thể cam đoan, vạn nhất làm việc xảy ra chuyện, Tiểu Mãn phải làm sao bây giờ? Nhưng bên Đại Lâm cũng có dấu hiệu gì, nhịn được câu, "Tiểu Hà định rồi, vì sao Văn thẩm còn gì, cứ kéo như vậy, Đại Lâm ca chút gì? Theo lý thuyết phải vội vã làm mai cho Đại Lâm ca mới đúng a."

      Trầm mặc lúc, Tiểu Mãn mới , "Ta cũng biết."

      Cốc Vũ hung hăng thở dài, "Tỷ, ngươi kéo như vậy cũng phải là cách đúng ? Bằng về sau phải làm sao bây giờ? Ta nghĩ phải ép buộc mới được, có đôi khi người là như vậy, đến kia cảm thấy mất rồi mới cảm thấy đau lòng, phải để đau mới được!" vừa hết lời, Cốc Vũ ngây ngẩn cả người, vội lắc đầu lấy lại tinh thần, "Ta thấy Đại Lâm ca rất tốt, mọi người đều quen thuộc, ngươi qua cửa cũng có thể làm chủ, trong nhà mặc dù có bà bà, nhưng là ngươi nhìn bộ dáng Văn thẩm, nhất định thương ngươi như nữ nhi, như vậy tốt. Có phải vì Văn thẩm sợ ngươi từ chối nên , đỡ phải tổn thương tình cảm mọi người, đến lúc đó cha mẹ lại khó xử."

      Tạm dừng lát, Cốc Vũ lại nghĩ tới điều gì, "Đại Lâm ca nhưng thương ngươi a, bằng sao nhiều người như vậy sợ xông lên, sức mạnh đó khó được, nếu trong lòng ngươi có ý gì, sao khóc thành bộ dáng kia, còn nhịn lâu như vậy."

      Tiểu Mãn thống khổ cười, "Cốc Vũ, ngươi biết lúc đó ta sợ có chuyện gì, có đôi khi cũng cảm thấy như vậy, nhưng Đại Lâm như khúc gỗ vậy, đánh chết cũng mở miệng, bằng ta với cha mẹ cũng sao, chỉ là cảm thấy uất nghẹn thôi. Đại Lâm ca bị thương ta đau lòng, nhưng nếu là Tiểu Thạch, ta cảm thấy như thế."

      "Tiểu Thạch là Bộ đầu, thể so, nhưng Đại Lâm ca rất thà." Cốc Vũ phân tích.

      "Ngươi muốn ta mau xuất giá để ngươi cũng theo có phải ?" Tiểu Mãn bỗng nhiên nở nụ cười.

      Cốc Vũ trong bóng tối sờ soạng cánh tay Tiểu Mãn, cấu cái, " lương tâm, xem đến lúc đó ngươi có xin ý kiến của ta !"

      xong Cốc Vũ xoay người chui vào trong chăn, vẫn cảm thấy lạnh, ngay cả đầu cũng rụt vào, kề bên Tiểu Mãn ngủ. Ánh mắt Tiểu Mãn có nhắm lại, cũng biết nhìn cái gì.

      Cứ thế lại mấy ngày trôi qua.

      Thời tiết càng lạnh thêm.

      Nhị về nhà mẹ đẻ. Trần Thị mang nàng qua theo sưởi ấm. Cốc Vũ bọn họ ở trong viện Nhị thúc công, nhìn thấy hai người kia đều mặc áo dài bông trùm từ đầu đến chân nhìn quen, cứ bước bước lại run ba cái, hận thể để mọi người phát các nàng có chỗ đặc biệt. Cốc Vũ hừ lạnh tiếng, chuyện sẵng giọng, "Nhị , nhà chúng ta ở đây a, ở bên nhà ngói, cha mẹ ta đều ở bên kia, ngươi sợ là nhầm chỗ, tại nơi này là nhà Văn thẩm ở."

      Trần Thị cười ha ha : " sai, sai. Sao có thể sai đây! chúng ta qua xem các ngươi thôi. Văn tẩu tử, ngươi đuổi chúng ta chứ."

      Văn Thị khó mà cái gì.

      Ngọc nga vẻ mặt tươi cười, "Đúng vậy, người này khó có dịp trở về chuyến, các ngươi cũng thăm ta, trấn cái gì cũng có..."

      Thế là con cà con kê bắt đầu dong dài, bản thân cũng ngại ngấy. Văn thẩm nấu canh gừng đường đỏ cho bọn , Đại Lâm ở góc phòng điêu khắc đầu gỗ, Tiểu Mãn, Tiểu Hà tự nhiên ngồi chỗ thêu hoa, chỉ có Cốc Vũ nhàn rỗi nướng khoai. Khoai lang nướng thơm ngọt, nháy mắt Ngọc Nga ăn hai củ, lấy khăn tay ra lau khóe miệng, lại híp mắt qua xem Tiểu Mãn bọn họ thêu, "Ai nha, ngươi thêu uyên ương hí thủy hả? Là đồ cưới? Việc này có người so được. Khi nào tiến hành?"

      Tiểu Hà xấu hổ đỏ mặt, Tiểu Mãn nhàn nhạt : "Nhị , ngươi chống đỡ hết..."

      Ngọc Nga xê dịch qua bên, "Tiểu Hà làm đồ cưới, Tiểu Mãn ngươi còn lớn hơn còn có tin tức."

      Tiểu Mãn kiên nhẫn nhưng vẫn nhịn xuống, hừ tiếng, " có sao, ta thân hay ánh hưởng số người ."

      Trần Thị vỗ tay cười : "Tiểu Mãn là bình thường, chỉ là ngươi đau lòng ngươi thôi, nếu có hay là để nhị ngươi ở trấn tìm cho ngươi người trong sạch được ?"

      Tiểu Mãn giận dỗi, thấy bọn họ đều ở đây, khẽ cắn môi : "Cảm ơn quan tâm, chẳng qua lời này Nhị phải với cha mẹ ta mới được!" xong vẫn còn giận, "Hãy nhớ, ta Lí Tiểu Mãn nhận người chỉ nhận bạc, bạc tuyệt đối thể thiếu!" xong cũng ở lại, lỗ mãng câu, "Tiểu Hà ngày khác ta lại đến!" Rồi như trận gió bỏ .

      Văn Thị nhìn bóng lưng Tiểu Mãn ngây người, Đại Lâm càng sửng sốt.

      Lúc này Cốc Vũ chợt nhớ tình hình lúc trước Tiểu Mãn mang gậy gộc qua bên kia sân lí lẽ, bức nóng nảy nàng chuyện gì đều làm được, bằng sao có thể dỗi như vậy.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 63: Yên lặng xem xét

      Trần Thị che miệng cười cười, che giấu nét mặt vui sướng, chuyện vẫn thu liễm, "Sao Tiểu Mãn như ăn phải pháo vậy? Chẳng lẽ nhị tỷ tìm cho Tiểu Mãn nhà nghèo khổ?"

      Tiểu Hà ở bên thầm sốt ruột, "Tiểu Mãn tỷ tỷ cần tìm nhà chồng!"

      Ngọc Nga giận liếc Tiểu Hà cái, ai u câu, sau đó nhàng : "Văn tẩu tử, ngươi coi khuê nữ ngươi là buồn cười, mình thêu đồ cưới còn chịu để tỷ tỷ làm mai."

      Tiểu Hà sốt ruột nhìn Văn Thị, "Nương!"

      Văn Thị nhíu mày lắc đầu, bất đắc dĩ cười cười, trách cứ Tiểu Hà : "Tiểu Hà, đừng bậy!"

      Cốc Vũ ngốc ở bên, thấy sắc mặt Văn Thị thay đổi, Tiểu Hà lo lắng suông, Đại Lâm tựa hồ có phản ứng gì, chỉ ngơ ngác ngồi ở kia, đưa lưng về phía mình nên nhìn ra phản ứng gì.

      Ngọc Nga chiếm cơ hội , khắc cũng chậm trễ, "Chúng ta quấy rầy tẩu tử, về nhà !" xong cười hề hề dắt tay Trần Thị cùng nhau .

      Hai người ở đường hi hi ha ha, thanh trầm thấp, vào bên trong.

      Trần Thị nhìn thoáng qua thấy Lí Hà Thị ngủ gà ngủ gật bên cạnh đống lửa, Trương thị còn bận rộn trong bếp, ai cũng có tâm tư dò xét mình, thoáng yên tâm dè dặt cẩn trọng khoá cửa phòng che miệng cười vui vẻ, "Ta có con lớn trong lòng cũng sốt ruột đúng ? Mấy ngày trước ta nhìn ra manh mối, nhị tỷ nên nhìn Bộ đầu kia cả ngày đến nhà, chỉ cần Tam ca, Tam tẩu làm chủ ai cũng làm gì được đúng ? Ngươi xem Tiểu Mãn nha đầu kia, bình thường , lúc này ra nghĩ quay đầu, nếu nàng chết tâm chuyện chúng ta cũng thành công!"

      Ngọc Nga thấy Trần Thị càng càng đắc ý, ánh mắt híp thành đường chỉ, nghĩ việc này nếu thành nhà mình cũng có được chút bạc trợ cấp, chỉ là có chút thoải mái, cũng ràng vì cái gì, bởi vậy có chút phiền chán, "Bát tự còn chưa so đâu, đừng cao hứng quá sớm! Ta vẫn cảm thấy trong lòng thoải mái, ngươi chúng ta như vậy có phải hơi quá đáng ít? Dù sao cũng là cháu , truyền ra ..."

      Trần Thị kéo tay Ngọc Nga, "Nhị tỷ, ngươi thực là khờ! Ngươi nhìn nhà người ta, mứt đào kia lần buôn bán biết lời bao nhiêu bạc. Nếu do ta trấn gọi ngươi, sợ là ngươi có chút lợi gì. Ngươi tính , ngươi được mười hai hay tám lượng?"

      Ngọc Nga vẫn suy nghĩ, "Này... Nhưng họ cũng cho ít mứt đào cùng bạc vụn, bọn họ buôn bán cũng quá khó khăn." Kỳ thực trong lòng Ngọc Nga suy nghĩ, chân chính trợ cấp cho mình còn là nương thôi, ngày tốt hơn Lí Hà Thị cho mình nhiều hơn, bằng ngày làm sao qua được.

      Trần Thị súc miệng, dùng ngón tay xoa, mu bàn tay chà xát qua khóe miệng, khụ hai tiếng, "Phi phi phi! Ngươi phải bị loại ra, còn bằng người ngoài nữa. Ngươi nhìn quả phụ kia, nghe xây nhà ngói, chúng ta vẫn như cũ thôi. Nhị tỷ, người vì mình trời tru đất diệt, ngươi mưu tính cho mình, người ta cũng coi ngươi là con người!"

      Trong lòng Ngọc Nga vốn còn có quỷ, bị Trần Thị như vậy ngẫm lại cũng đúng, "Cũng đúng, cũng phải là chuyện quá xấu, dù sao gả vào cũng coi như là thiếu phu nhân, ăn ở tốt, so với chúng ta chịu khổ kiếm vất vả tốt hơn"

      Trần Thị vội vàng gật đầu, "Dĩ nhiên rồi, đến lúc đó ta tìm thời gian xem, ngươi cũng cần chắc chắn trước, như vậy cũng có đường quay về, đông gia đó ta coi cũng tốt, cái gì cũng có, sân lớn như vậy, sinh ý lớn như vậy, tuổi lớn chút cũng biết thương người đúng ? Chúng ta cần nghĩ nhiều." Trong lòng cũng là suy nghĩ, An Hoà Đường phải là nơi người bình thường có thể vào, ông già kia ánh mắt mê đắm , phụ nữ cưới người lại người, người thứ ba cũng ốm yếu, coi bộ sống lâu, người ngoài kiếm tiền người chết nhận báo ứng, nghĩ đến đây Trần Thị nổi da gà.

      Bên này Cốc Vũ đứng yên lát, có phát gì, khoan thai thở dài tìm Tiểu Mãn.

      Vào phòng, Hứa Thị và Vương Thị bàn tính mùa đông này làm bánh cải củ, tiểu hài tử rất thích ăn, Vương Thị dùng thìa khuấy bột gạo, "Đông ăn cải củ hạ ăn gừng, chúng ta bỏ thịt bên trong, Hạ Xuyên ăn ngừng!"

      Hứa Thị cuốn tay áo bào cải củ thành sợi, thấy Vương Thị dùng thìa khuấy bột, "Nha nha nha, tay áo ngươi dính vào bột kìa!"

      Vừa khéo Cốc Vũ vào cuốn tay áo Vương Thị lên, rồi cười hề hề : "Làm bánh cải củ a, phải năm rồi lúc mừng năm mới mới làm sao? Còn lâu mới tới năm mới a."

      Hứa Thị vẫn dừng tay, vừa giễu cợt Cốc Vũ, " tại có chuyện lớn gì, cũng như trước kia ăn nổi, các ngươi thích ăn làm nhiều chút, cũng biết đến lúc đó là ai ăn nhiều nhất."

      Lời này ám chỉ Cốc Vũ, đối với bánh cải củ Cốc Vũ luôn chung tình, tuy biết mùa đông ăn cải củ có lợi, chỉ là sợi cải củ hơi già nàng chịu nổi, ăn ít . Cải củ cắt sợi xào chín, rồi trộn với bột gạo cho vào nồi chưng. Bình thường Vương Thị bọn họ đều tỉ mỉ dùng vải mịn lót vào rổ trúc, đổ bột gạo vào, đợi đến khi chiếc đũa cắm vào rồi rút ra, bột dính đũa xem như chín.

      Đặt bánh cải củ đất cho nguội, sáng hôm sau cắt thành khối bỏ vào nồi chiên cho vàng hai mặt, mặt khác nấu nồi canh, cho đậu, tiêu xay, cùng hành, gừng, rau cần các loại, tuỳ theo khẩu vị mỗi người mà nấu, giống Vương Thị chỉ thích dầu mè cùng hạt tiêu, Hạ Xuyên thích bỏ chao, ít tiêu, Cốc Vũ thích ăn cay, mỗi lần ăn Cốc Vũ và Hạ Xuyên luôn ăn đến no cành.

      Cốc Vũ đứng nhìn, "Hay là đem món ăn này tới tửu lâu của cậu , cho các ngươi bạc!"

      Vương Thị và Hứa Thị bị nàng chọc cười ha ha.

      Cốc Vũ có tâm tư gì, "Nương, phải tỷ tỷ cũng thích ăn cái này sao? Nàng ở đâu?"

      Vương Thị dừng tay được, miệng lải nhải, "Ở trong phòng a, các ngươi đều ở bên kia a, lúc nàng trở về rất gấp, nha đầu kia bình thường tính tình trầm ổn cần quan tâm, có đôi khi lại quá quật cường."

      Cốc Vũ cũng nhiều, vào cửa thấy Tiểu Mãn nằm giường xoay lưng ra cửa, Cốc Vũ kêu nàng hai tiếng, nàng cũng hé răng, Cốc Vũ khoá cửa phòng lại phòng ngừa bị Vương Thị các nàng nghe thấy. Cốc Vũ qua ngồi, đem chăn kéo , "Tỷ, hôm nay ngươi sao vậy? Nhiều ngày như vậy qua, phải tốt lắm chờ chút, ngươi muốn kêu Nhị làm mai cho ngươi chứ? Vạn nhất..."

      Tiểu Mãn ngồi dậy, khóe mắt đong đầy nước mắt, nhưng cố ngăn cho chảy xuống, "Lòng ta dễ chịu, ngươi phải muốn bức bọn sao? cứ như vậy ."

      Cốc Vũ còn lo lắng, "Nhưng ngươi cũng thể như thế, vạn nhất thực tìm cho ngươi mối hôn nhân phải làm sao bây giờ?"

      Tiểu Mãn dằn lòng, cắn môi, "Cha mẹ nhất định đáp ứng."

      "Vạn nhất người ta tốt cha mẹ đáp ứng sao?" Cốc Vũ hỏi xong thấy Tiểu Mãn chuyện, cũng muốn làm nàng thêm phiền lòng, "Tỷ, cho dù ngươi đáp ứng làm mai, cũng cần muốn bạc muốn người, bị Tứ thẩm truyền khó nghe hơn!"

      Tiểu Mãn suy nghĩ hồi, thoáng chút hối hận, quệt miệng, "Ta cũng quá nóng nảy, dối gạt ngươi, buổi sáng ta qua, nghe Đại Lâm ca cùng Văn thẩm chuyện, liền vụng trộm nghe ràng, Văn thẩm sợ ta ghét bỏ nhà bọn họ nghèo, nếu ta là như vậy, ta kêu Lí Tiểu Mãn!"

      Thấy bộ dạng Tiểu Mãn như thế, Cốc Vũ chịu nổi, lời của nàng chỉ mong Nhị bên kia nên tưởng , còn phải khuyên cha mẹ nên dễ dàng đáp ứng điều gì, bằng về sau hối hận kịp. Nàng cũng muốn nhìn chút, đến bước này nếu bên kia vẫn có biểu lộ gì, nhất là Đại Lâm, Tiểu Mãn thể ở cùng người như vậy.

      Sau ngày đó, Trần Thị thường qua hỏi dò Vương Thị, Vương Thị linh hoạt khéo léo, chỉ cần có nhân phẩm, gia thế có trở ngại, trong nhà hòa thuận, Tiểu Mãn gả qua cũng cần chịu khổ, là có thể nhìn xem. Bởi vậy Cốc Vũ có chút nóng nảy, nhưng nàng trách nương. Tiểu Mãn đến tuổi này phải xuất giá là chuyện bình thường.

      Tiểu Mãn ngược lại như đánh cược cả trái tim, nóng nảy, mỗi ngày qua chỉ nàng Tiểu Hà châm pháp, so với Tiểu Hà còn trấn định hơn.

      Tiểu Hà sốt ruột cũng có cách nào, cái gì cũng dám , có lẽ bị Văn thẩm răn đe qua.

      Thạch Bộ đầu lần này lại làm người đánh xe, mang Tam tiểu thư tới làm bạn với Tiểu Mãn, tuy mỗi lần đều là Tam tiểu thư chuyện cùng Tiểu Mãn, kỳ thực chỉ đến xem, nhất định được hay .

      Cốc Vũ thấy mình ở trong sân, nghĩ nghĩ, qua : "Này, Tiểu Thạch!"

      Thạch Bộ đầu cười cười, gậy trong tay vũ động, " làm gì đó? Đến đây, ta dạy ngươi múa kiếm, lần tới nếu có lưu manh ngươi sợ."

      Cốc Vũ nhìn có chút khinh thường, thầm nghĩ, nãi nãi cần thiết học mấy thứ này cũng sợ.

      Tạm dừng lát, còn chỗ nào để chê bai Tiểu Thạch, Cốc Vũ trước kia quen mắng người ta, bây giờ lại muốn người ta mở miệng trước, khó khăn. Cuối cùng Cốc Vũ nhịn được ra, "Tiểu Thạch, tỷ ta... Nhị ta làm mai cho tỷ tỷ ta, ngươi cách mấy ngày lại tới sợ có người nhàn thoại, truyền ra cũng tốt."

      "Cái gì? Làm mai!"

      Cốc Vũ hết lời, vội bỏ chạy.


    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 64: chút động tĩnh cũng

      Nhiều ngày qua, Ngọc Nga thường xuyên về nhà, theo Trần Thị qua bên nhà ngói sưởi ấm, chuyện đầu đuôi, vẻ tiếp tục câu chuyện Trần Thị lần trước, có ý thân.

      Vương Thị ngược lại dự đoán được chuyện này, ngày đó bất quá nàng nghe Trần Thị như vậy chỉ trả lời theo câu hỏi, nào ngờ các nàng quan tâm, ngược lại làm mình ngượng ngùng. Vì thế nàng vừa vội vàng lo chuyện mừng năm mới trong nhà, vừa ứng phó bọn họ, bộ dáng miễn cưỡng, , "Nhị tỷ ngươi cũng biết, tính tình Tiểu Mãn mềm mại, ta lo lắng nhất, Cốc Vũ có gì đó ta lại lo, cái gì cũng sợ, chỉ sợ bị ủy khuất, lại Kinh Trập còn ở đây đâu, chuyện Tiểu Mãn chờ thêm chút, cũng phiền ngươi quan tâm."

      Ý là tạm thời đề cập tới, Ngọc Nga và Trần Thị đâu thể buông tha cơ hội như vậy. Đông gia kia , nếu có thể cưới được Tiểu Mãn, có thể cho nàng ít ưu việt, bạc tạm đến, về sau nàng có thể làm quản công, công việc thoải mái, tương đương nửa quản gia! Hơn nữa đến lúc đó tính là thân thích, lão đông gia chừng phải kêu mình tiếng , dù gọi cũng tiện khó xử mình, nếu thành về sau nhà mình có thể có an ổn qua ngày, ra cửa cũng có thể ngẩng cao đầu, nàng biết tác dụng của tiền. Trần Thị lại sợ nàng nửa đường mềm lòng luôn đứng ngoài cổ vũ.

      Lúc này Trần Thị trước tiên, "Tam tẩu, việc này gấp là gấp, vội cũng gấp, Kinh Trập là người đọc sách, nhưng cũng thấy thi được tú tài, đến lúc đó tìm nhà tốt việc hôn nhân cũng là tự nhiên, chỉ là Tiểu Mãn tuổi này còn gì tốt hơn, bây giờ thân, về sau sợ bị người chọn lựa." xong câu này Trần Thị đè thấp thanh lặng lẽ , "Chuyện của Linh Nga còn nhớ sao —— "

      Nghe như vậy Vương Thị có chút lo lắng, việc này nếu chậm trễ về sau làm sao cho tốt. Dù sao trước tiên chỉ , có thích hợp lại , thích hợp tự nhiên quên , hai người kia thể đến cửa, vì thế cũng gật đầu : "Cũng được, nhị tỷ ngươi lưu ý chút, có người trong sạch, trong nhà chỉ cần có trở ngại là được, tính tình phẩm đức quan trọng hơn, người trong nhà dễ ở chung, đến lúc đó chúng ta bàn lại."

      Ngọc Nga mềm yếu ai tiếng, cùng Trần Thị tự nhiên hợp mưu.

      Theo ý Trần thị, "Nhị tỷ, việc này sợ là thể làm như vậy, cần cùng Tam tẩu , chỉ tuổi lớn chút, cảnh nhà tốt, nhanh chóng định thân, đến lúc đó lên kiệu tự nhiên... Tất nhiên bọn họ tin nhị tỷ ngươi."

      Ngọc Nga nghe trong lòng nhảy dựng, nàng lại có chút do dự, thầm mắng Trần Thị gian xảo, đến lúc đó xảy ra chuyện đổ lên mình, về sau ngay cả nhà mẹ đẻ cũng thể về, nàng chỉ nghĩ đến chiếm lợi, hề nghĩ cho việc chung. Nghĩ như vậy Ngọc Nga thống khoái, lười biếng , "Uh, để sau."

      Nhìn Ngọc Nga lắc lư rồi, Trần Thị mặt đất thóa mạ câu, dùng chân đạp, hung hăng chà vài cái, bùn đất đầy dấu chân, "Cho mình là ai, nếu có ta, môt mình ngươi có thể làm xong sao."

      Như thế lại qua mấy ngày, Ngọc Nga ở nhà bị mấy ngày khổ, chồng lại uống rượu, có tâm tư làm việc ơ An Hoà Đường, bị quản công hung hăng mắng vài lần, con ở nhà khóc náo, về nhà mẹ đẻ thanh tĩnh ngày nửa ngày, Trương thị lại nhìn chằm chằm như rình trộm... hài lòng, nàng nhịn được.

      Tính tới tính lui, thậm chí Ngọc Nga còn lấy mình ra làm ví dụ, lúc trước thấy người ta tốt thế nào, bộ dáng tốt thế nào, con người biến đổi cái gì đều đáng tin cậy, như lúc trước mình cho rằng mình gả cho hộ người trong sạch, hòa thuận mỹ mãn qua ngày. Sau nam nhân buôn bán say xỉn, sinh ý suy sụp là suy sụp, kết quả là người cũng trở nên thần kinh, còn phải tự mình nuôi sống đứa . Nếu Tiểu Mãn phải khổ như vậy, bằng gả An Hoà Đường, ít nhất ăn mặc cần quan tâm, nếu có trai về sau càng cần sầu, dù sao cửa sinh ý này có người làm, được cho là độc môn, kiếm tiền cũng kiếm đủ, về sau chuyển mua cái sân, chính là phu nhân giàu có!

      Nghĩ thông suốt đến mức Ngọc Nga càng tới thúc giục, cùng Trần Thị giuộc.

      Tiểu Mãn lúc đó giận dỗi lỗ mãng buông câu , bị các nàng vin vào làm cớ, nếu gả qua dễ chịu còn phải ngươi Lí Tiểu Mãn chính miệng , chỉ nhận bạc nhận người, cũng cần oán làm , làm thẩm có đạo nghĩa.

      Đại Lâm bên kia cũng bối rối, tuy nhìn nóng lạnh, nhưng sau lưng cầu xin Văn Thị vài lần, Văn Thị xem ra có chút động tâm, lại sợ mình liên luỵ các nàng, nhà Tuyền đối với mình có ân tình lớn, bằng nàng biết ra sao.

      Càng nghĩ như thế, Văn Thị lại càng do dự.

      Tiểu Hà là người nóng vội, đồ cưới cũng thêu, châm pháp cũng học, bây giờ đâu có tâm tư lo lắng mấy chuyện đó. Lúc nàng cùng Tiểu Mãn nấu thuốc cũng cười qua, cho tới nay tuy người lớn chưa gì, nàng vẫn coi Tiểu Mãn như chị dâu, bây giờ đột nhiên thân, Đại Lâm bên này còn có chút phản ứng, nàng nhịn được.

      Những lời này nàng vụng trộm với Tiểu Mãn.

      Tiểu Mãn biết làm sao, nàng cũng hối hận.

      Ngược lại Cốc Vũ lại nóng nảy, chỉ cần Vương Thị bọn họ gật đầu, bên kia cũng thể làm gì. Nàng nghĩ nếu chuyện này Đại Lâm có chủ ý, như vậy về sau sợ khó có thể làm gì, dù có năng lực thế nào. Nàng thậm chí cùng Tiểu Mãn đề cập qua, "Tỷ, ta cùng Tiểu Thạch qua chuyện ngươi muốn cầu hôn, đến lúc đó chúng ta nhìn xem, dù sao thể kéo dài, vạn nhất bọn họ hai người đều..." Lời này Cốc Vũ nhẫn tâm ra miệng.

      Tiểu Mãn lắc đầu, "Cũng là cái kết thúc, tâm tư ta cũng rối loạn, ngày còn dài, quan trọng."

      Cốc Vũ cảm thấy Tiểu Mãn so với mình mạnh mẽ hơn nhiều, ít nhất chuyện lớn này hai, bình thường lại là người bình tĩnh nhàn nhã. Nàng đúng, nếu hai người bọn họ tỏ vẻ gì, Tiểu Mãn cũng cần phải rối loạn, tìm người tốt gả cũng có gì tốt.

      Tính tình Đại Lâm khúm núm nên sửa đổi, nghe Tiểu Hà cũng sốt ruột, chỉ là Văn Thị lo lắng Tiểu Mãn quen, lại sợ nhà mình vắng vẻ lại là người từ bên ngoài tới, nếu chịu khi dễ cũng có ai giúp đỡ. Cốc Vũ thầm cảm thán Văn Thị lo quá nhiều, cả nhà qua như vậy có gì tốt, cũng như chuyển vào thành thôi, Đại Lâm cùng Lí Đắc Tuyền làm gia cụ, Tiểu Mãn ở nhà hoặc là làm việc khác cũng có thể.

      Văn Thị cẩn thận suy nghĩ trước sau đều vì Tiểu Mãn, Cốc Vũ cũng thể gì.

      Tiểu Thạch như cũ hề động tĩnh, cũng biết vì sao, ngày đó sau khi Cốc Vũ qua, có tới nữa, sợ đối với Tiểu Mãn tốt? Lúc trước cả ngày chạy tới làm gì? hiểu. Cốc Vũ nghĩ, đại khái Tiểu Thạch sợ làm ra chuyện kinh thiên động địa gì, đáng tiếc cái gì cũng có.

      Trần Thị và Ngọc Nga cũng biết như thế nào, cả ngày đến nhà, đáng ghét. đến việc hôn nhân của Tiểu Mãn, Tiểu Mãn cũng ngượng ngùng ở lại, Lí Đắc Tuyền cũng để Vương Thị xem chút rồi bàn lại.

      Nhưng Hứa Thị lo lắng, mỗi lần các nàng tới hỏi hỏi dưới, Trần Thị nửa nửa giả : "Nhị tẩu tin ta cũng tin Nhị tỷ sao? Nhị tỷ vì việc này quan tâm ít, chuyện của Tiểu Mãn dĩ nhiên do Tam tẩu định, nhìn ngươi nóng vội, chuyện của Tiểu Hàn bọn họ còn xa mà."

      Hứa Thị thích Trần thị, bình thường có liên hệ gì với nàng cũng lười quan tâm nàng, bây giờ cũng nổi giận, "Dĩ nhiên rồi, ta có khuê nữ nên quan tâm đến chuyện Tiểu Mãn, Cốc Vũ, về sau chuyện của Tiểu Hàn, Đại Hàn tự ta quan tâm, ngươi nên quan tâm bản thân ngươi!"

      Lời này làm Trần Thị dừng lại, nhiều năm rồi nàng sinh được đứa con nào, sớm vô cùng sốt ruột, vì thế còn cố ý hỏi Hứa Thị lúc đó làm thế nào để sinh Tiểu Hàn, Đại Hàn, Hứa Thị tự nhiên có gì để . Sau lưng Trần Thị lại bộ dạng Tiểu Hàn, Đại Hàn quá giống Lí Đắc Giang, người trong nhà , người bên ngoài nghĩ như thế nào.

      May mắn người thôn trang đều biết bản tính Lí Đắc Giang và Hứa Thị, đều cho là đúng, có người ngay thẳng còn Trần thị, "Người ta tốt ngươi cũng có lợi ít, sao chuyện còn như vậy, ta mà có ca ca tẩu tử như vậy, nửa đêm nằm mơ đều cười tỉnh."

      Lúc này bị Hứa Thị câu như vậy, Trần Thị trả lời được.

      Cốc Vũ thấy thế, nghĩ Vương Thị dễ dàng đáp ứng, cho dù đáp ứng cũng nghe ràng mới được, lại gần đây Cốc Vũ đem lời của Hứa Tần Thị thuật lại cho Vương Thị nghe, nào là khuê nữ nhà ai lúc trước gả cho địa chủ, sau qua mới biết ngày dễ chịu, tái giá còn mấy phòng di thái thái, khuê nữ như ý, oán cha mẹ mình làm chủ, về nhà mẹ đẻ nữa... Làm hại Vương Thị run sợ, dám làm chủ.

      Từng ngày trôi qua, Trần Thị, Ngọc Nga hai người thường đến nhà, bên Đại Lâm có động tĩnh, Tiểu Thạch thấy bóng người. Tuy Tiểu Mãn có biểu lộ dị thường, nhưng vẻ mặt nàng càng ngày càng lạnh nhạt.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Q2 - Chương 65: Ngươi dựa vào cái gì làm chủ?


      Thời tiết càng lạnh lên, Tiểu Hà thêu giá y, sau này thu dọn lại, Tiểu Mãn bọn họ tự nhiên cũng qua bên kia, ngồi ở nhà ngói sưởi ấm, nhưng Tiểu Hà thường chạy đến bên này.

      Cốc Vũ vẫn trấn , cũng như trước là An Cẩm Hiên trở về đón nàng. Xe trâu chậm rì rì đường, Cốc Vũ ở trong xe, cổ quấn đủ thứ, mặc kệ là cái gì chỉ cần đủ ấm áp. Nàng kêu Tiểu Mãn khâu thành khăn quàng cổ, tay là đôi găng tay bằng da thỏ hoang, vậy còn lui vào góc phát run. Thời tiết như vậy Cốc Vũ trước kia từng gặp qua, chỉ là cảm giác nơi này lạnh, lại ẩm ướt, có cảm giác tươi mát, hơn nữa gió lạnh thổi qua buốt tận trong xương.

      Tuyết rơi. An Cẩm Hiên nơi này rất ít có tuyết, năm Cốc Vũ bọn họ trở về cũng là năm kết băng hiếm khi xảy ra, thái dương vừa lên là tan.

      Cốc Vũ nghĩ đến chuyện Tiểu Mãn thở dài, "Cẩm Hiên ca, ngươi có đôi khi người cũng kỳ quái, Đại Lâm ca cùng tỷ tỷ ta, mọi người đều bọn họ xứng đôi, vì sao tỷ tỷ ta muốn định thân cũng có chút phản ứng nào, Nhị bọn họ ở bên đốc thúc vào, sợ tỷ tỷ ta về sau chịu khổ sao, còn có Tiểu Thạch kia, ta còn tưởng lộ ra tin tức động, nào ngờ cũng làm gì, chẳng phải lãng phí tâm tư của ta, ai —— "

      An Cẩm Hiên xì cười, nhìn Cốc Vũ cuộn tròn đống vì lạnh còn cố quan tâm, có chút buồn cười, "Ngươi lo cái gì, ràng nương ngươi cần quan tâm bọn họ, Nhị ngươi ở trấn có nhân duyên tốt, biết có thể giới thiệu tốt gì, chẳng lẽ nàng muốn làm bà mối?"

      Cốc Vũ lắc đầu bất đắc dĩ, "Tính tình nương ta mềm yếu, lúc Tứ thẩm nương ta cũng theo câu chuyện muốn người phẩm tốt, trong nhà hòa thuận lại nghèo khỏ quá, ai biết các nàng hỏi thăm, lại sợ chậm trễ, trước hết xem dù sao cũng thể định xuống nhanh như vậy đúng ? Chúng ta cũng nên gấp gáp."

      "Ngươi nóng nảy, mình lại thành bộ dáng gì?" An Cẩm Hiên có chút đau lòng, ngược lại cúi đầu hỏi câu, "Nếu là chuyện của ngươi sao?"

      trận gió thổi qua, lời bay trong gió, Cốc Vũ cuộn tròn, thầm nghĩ đến y quán phải uống thêm chút canh gừng đường đỏ mới được. Nghĩ như vậy tựa hồ cũng ấm áp hơn, : "Cẩm Hiên ca, bằng chúng ta hỏi thăm chút xem nhà chồng mà Nhị tìm cho tỷ tỷ ta là dạng gì."

      An Cẩm Hiên lại nghĩ lần tới có nên đổi chiếc xe ngựa, lúc ra ngoài lạnh như thế, lần trước cũng đề cập qua, bị Cốc Vũ từ chối hơi, " đổi, đổi! Trâu có thể cày ruộng còn có thể kéo này nọ, xe ngựa phiền toái, còn phải làm mành gì đó, cũng phải là tiểu thư giàu có!"

      Tuy xe trâu thong thả, rồi cũng chậm rãi lên dốc, rốt cuộc nhìn thấy bóng dáng.

      Vào đông, Đào trang có ai ra ngoài, đa số ở nhà sưởi ấm, cũng có người chơi cờ tam tử. Loại cờ này rất đơn giản, trắng ra là ba cái hình vuông, sau từng góc dùng đường cong nối lại, ở giữa vẽ đường ranh giới, quân cờ cũng câu nệ, đều là gì đó dễ dàng tìm được ở thôn trang, ngươi lấy thanh cây bẻ gẫy, có người dùng hòn đá , chỉ cần xếp thành hàng ba cái là đủ đá quân phe đối phương ra ngoài, bên còn đường là thua. (cũng biết là cờ gì nữa, có vẻ giống như cờ cá ngựa)

      Cờ rất dễ dàng, người lớn trẻ con đều biết chơi, mùa đông cùng nhau chơi bất quá là cái náo nhiệt thôi.

      Linh Nga rảnh rỗi mang Cần Nhi về nhà mẹ đẻ.

      Nàng là người chịu khó, giúp Lí Hà Thị tháo giặt đệm chăn, dùng cái giá chống, đốt chậu than hong khô. Tay còn ẩm, nghe làm mai cho Tiểu Mãn, là nhà Nhị tỷ và Tứ tẩu tử coi trọng, vội ngừng tay, kêu Lí Hà Thị xem ít, ôm Cần Nhi qua nhà ngói. Dù vậy tay cũng quên lấy này nọ qua.

      Vương Thị thấy cười nhận lấy, "Mỗi lần về nhà khách sáo làm gì, mấy thứ này chúng ta cũng có."

      "Mợ có là của mợ, này là của nhà chúng ta, đều ăn ngon!" Cần Nhi tuổi còn , chuyện cũng lanh lợi, xong bỏ chạy theo Hạ Xuyên chơi đùa.

      Linh Nga thẳng vào vấn đề quanh co, "Chị dâu, ngươi cho Tiểu Mãn làm mai sao? Cũng thỉnh bà mối lại , Nhị tỷ ta và Tứ thẩm bọn họ biết cái gì, phải chọn nhiều mới biết được thích hợp hay thích hợp."

      Hứa Thị thấy Linh Nga cũng như vậy, cũng buông đồ trong tay xuống, lập tức tỏ vẻ đồng ý, "Đúng vậy, chỉ là Tam tẩu ngươi da mặt mỏng, bị các nàng thuyết phục, là có người trong sạch, đến lúc đó kêu bà mối tới cửa, ta nghĩ đến chuyện các nàng làm liền sinh khí!"

      Vốn Vương Thị thấy việc này quá đáng tin, hỏi qua Tiểu Mãn thấy Tiểu Mãn gì, nghĩ vội. Nào ngờ đường về Trần Thị các nàng còn Linh Nga bị trì hoãn, nhất thời mềm lòng, "Cũng ngại, lúc bà mối tới cửa cũng đáp ứng, ta nghĩ đợi chuyện Kinh Trập xong lại , nếu lần tới gặp nhị tỷ ngươi quên , gả Tiểu Mãn ta luyến tiếc, nếu về sau... ." Vương Thị muốn nếu về sau trở lại trong thành, Tiểu Mãn gả ở bên cạnh, ở bên này xa, nàng càng thêm luyến tiếc, lúc trước trở về nếu nhà mẹ đẻ ở gần bên, Lí gia cũng dám đối với bọn họ như vậy.

      Nghe Vương Thị như vậy, Linh Nga an tâm, nàng hơ tay lửa, thấy trong nhà có làm bánh dày, dùng cặp gắp than đặt ngang ở chậu than, đặt hai cái đó nướng. Ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ đến thời gian mình còn ở nhà làm khuê nữ. Những năm gần đây, nàng ít qua lại với Nhị tỷ, còn có Tứ tẩu tử kia, cũng vì cái gì khác, chỉ là trong lòng luôn có cây kim, từ hôm xuất giá đó ghim vào lòng, cho rằng thời gian lâu chút có gì, nhưng ngày tháng qua càng tốt, lại càng tiếc nuối lúc trước, cây kim ghim sâu liền bắt đầu nẩy mầm, còn thêm chút bồng bột.

      Lần này nghe Tiểu Mãn bên này làm mai, lại là Nhị tỷ và Tứ thẩm, trong lòng nàng chợt lo ngại, muốn ra lại sợ tổn thương tình cảm, các nàng chịu nổi, cũng thể làm gì chí thân của mình. Linh Nga lo lắng lại tiện thẳng, liền qua hỏi thăm, xong tâm tư mới nhàng chút.

      Mọi người yên lặng, lửa than rất vượng, đem bánh dày nướng khét chút, Linh Nga vội lấy tay vỗ vỗ mới thu hồi tinh thần lại.

      Đột nhiên, Linh Nga như nhớ tới điều gì, "Tẩu tử, ngươi Đại Lâm và Tiểu Mãn cũng rất xứng đôi, ngươi nhìn đứa lớn lên, biết làm người, nhà càng ngày càng tốt hơn. Chỉ là gia thế yếu chút, về sau Tiểu Mãn qua chỉ sợ là ngoại lai, có gì dựa vào."

      Vương Thị hiểu mấy thứ này lắm. Vài năm nay, cuộc sống thôn trang nàng cũng chỉ hiểu biết đại khái, " ngại, chỉ là ta thử dò hỏi nương Đại Lâm, có chút thoải mái, cũng biết vì sao, ta cũng sợ ủy khuất Tiểu Mãn, nha đầu kia từ biết chuyện, trong ngoài đều lo chu toàn, tính tình mềm mại nhưng quật cường, ta sợ nhất là hợp tâm ý của nàng cũng , ngày sau phải là lỗi của kẻ làm cha mẹ chúng ta."

      Hứa Thị cũng thấy Tiểu Mãn và Đại Lâm rất xứng, nhưng bên kia có mở miệng, nàng cũng thể gì, "Hay để ta , dù sao còn có chúng ta, bọn họ thân cận với ngươi, ngày sau còn sợ có người giúp đỡ sao? cần phải lo chuyện đó. Trước kia ta còn tưởng đây là chuyện chắc chắn, đâu có nghĩ đến còn có chút khúc chiết, cũng biết bên kia nghĩ như thế nào, nếu thấy hợp ý, chúng ta cần quan tâm, nếu hợp ý, lại để Tiểu Mãn tìm người thích hợp cũng khó, tuổi này, bộ dáng này, luận cái gì chúng ta cũng thua người ta!"

      Linh Nga và hai người chị dâu đều thấy tốt có ý kiến, có ý kiến người lại tới cửa.

      Linh Nga về bên kia nhất thời lanh mồm lanh miệng, kể chuyện Tiểu Mãn và Đại Lâm với Lí Hà Thị, còn hai người kia nhìn rất xứng. Lí Hà Thị liền ngồi yên, bánh dày nướng xong cũng ném ở bên , mấy bước đến bên này.

      Vào cửa làm mặt làm mày, thấy Vương Thị, Hứa Thị ở kia giỡn, vẻ mặt thoải mái, "Nương Tiểu Mãn, ngươi cho Tiểu Mãn làm mai ?"

      Khẩu khí chất vấn làm Vương Thị cũng ngây ngẩn cả người, , "Nương, mới vừa cũng chưa định xuống, đến lúc đó hợp ý mới hỏi ý kiến nương."

      Nghe Vương Thị như vậy, Lí Hà Thị hết giận, lại vẫn tỏ vẻ vừa ý, "Tiểu Mãn là khuê nữ tốt, thể gả cho nhà quả phụ kia. Gia đình kia biết tính kế, vài năm qua phải dựa vào các ngươi lên, nhà ngói cũng xây. Chẳng lẽ giúp đỡ buôn bán còn phải đem khuê nữ đắp vào, có ngu như vậy! Khuê nữ người ta mới bây lớn biết quyến rũ người, Giang Sinh đứa trẻ tốt cũng bị mê hoặc, như thế coi như rồi. Tiểu Mãn chúng ta muốn bộ dáng có bộ dáng, muốn gia thế có gia thế, dựa vào cái gì gả qua nhà quả phụ!"

      Hứa Thị nghe nổi nữa, "Nương, ngài cũng cần quả phụ dài quả phụ ngắn, xuôi tai."

      Lí Hà Thị vỗ đùi, "Ta chuyện xuôi tai! Dĩ nhiên lọt tai số người, bằng để đám các ngươi mê hồn có phải ? Gia đình kia thích tính kế, năm đó còn tính kế chúng ta, tại lại muốn đến tính kế cháu ta, có cửa đâu! Các ngươi cần phải , ta đồng ý, cả nhà quả phụ lòng dạ xấu xa nghĩ về sau nếu Tiểu Mãn gả qua, các ngươi có thể buông tay mặc kệ bọn họ sao? Về sau có chỗ dựa vững chắc, vui chơi giải trí cái gì đều có, có kiểu tính toán như vậy!"

      Lí Hà Thị càng càng nổi lửa, làm hai nàng dâu biết làm thế nào cho phải.

      Cửa phòng mở ra, Tiểu Mãn mắt hạnh trừng lớn, vẻ mặt kiên nhẫn, "Cha mẹ ta còn ở đây, người ta mai mối đều do lời cha mẹ, chưa nghe qua còn phải nghe nãi nãi! Muốn nghe cũng nghe nãi nãi, lúc trước ngươi đối với chúng ta thế nào chúng ta quên. Quả phụ như thế nào? Ta gả qua lại như thế nào? E ngại ngươi chuyện gì, ban ngày ban mặt mắng cái gì? Kính trọng ngươi gọi ngươi tiếng nãi nãi, cũng cần làm thái thượng, người ta tính kế ít nhất tính kế người trong nhà. Nếu mệnh tiểu tốt, còn biết ra sao nữa, sao bây giờ tính đầu ta? Chuyện của ta ngươi cũng muốn làm chủ, ngươi dựa vào cái gì làm chủ! Nghĩ cũng đừng nghĩ!"

      xong, Tiểu Mãn đóng sầm cửa . Lí Hà Thị mếu miệng, ngồi dưới đất khóc mắng ầm ĩ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :