1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Điền Viên Cốc Hương - Thẩm Duyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Q2 - Chương 56: Chỉnh đốn tửu lâu


      Cả nhà chậm rãi xuất phát.

      thể là cả nhà, mà là mấy nhà. Bên Lí Đắc Giang, Hứa Thị, Vương Thị, Văn Thị ở lại trông coi ba đứa trẻ và lo chuyện trong nhà, còn lại Tuyền huynh đệ, Đại Lâm, Trần Vĩnh Ngọc, Trần Giang Sinh, còn có Cốc Vũ, Tiểu Mãn, Tiểu Hà đều , An Cẩm Hiên và Kinh Trập ở trấn chờ bọn họ.

      Người đông, ở chung lâu ngày thấy như người nhà thôi. Hai chiếc xe trâu đều sẵn sàng, Lí Đắc Giang còn cố ý chuyến qua sân bên kia, nhờ Lí Lão Đầu cùng Hải, Hà, "Đại ca, Hà, lần này chúng ta khả năng muốn đánh trận, bên kia nhờ các ngươi chiếu cố, nếu có chuyện gì phải trấn đến tửu lâu tìm chúng ta."

      Lí hải đáp ứng ngừng, Lí Đắc Hà ngốc nghếch cười, "Nhị ca, chuyện này cần giao phó sao, cần ta cũng làm."

      Lí Đắc Giang an tâm , Trần Thị ở trong phòng bếp bận việc, tựa hồ quên lúc trước cho phòng ở cũng lui tới, lúc này nghe thấy thanh Giang chuyện, cân nhắc lần, vội vàng đuổi theo, "Nhị ca, ra ngoài làm gì, mang theo ta và Hà cùng a."

      Lí Đắc Giang tới đầu sân, bước vội hai bước thoát khỏi tầm mắt Trần Thị.

      Cốc Vũ vỗ tay ở xe cười hề hề, hỏi: "Tỷ, ngươi chuẩn bị tốt chưa, nương ở nhà, ngươi có được ?" Tiểu Mãn chưa trả lời, nàng lại quay đầu hỏi Đại Lâm ngồi chiếc xe khác, "Đại Lâm ca, dụng cụ ngươi mang đầy đủ hết chưa, bằng đến lúc đó phải trở về lãng phí thời gian!"

      Lời chưa xong, Tiểu Hà tát qua, "Ngươi cứ như là chim khách kêu thầm mãi, là phiền!"

      Cốc Vũ hé mắt nhìn Tiểu Mãn, hai người cười thầm."Phiền lòng?"

      Ánh mắt Tiểu Hà nhìn qua, quay đầu xem phía sau xe, cũng quay đầu đáp, "Đương nhiên phiền lòng!"

      Cốc Vũ kéo dài thanh nga tiếng, "Ai, có cách nào, người ta mỗi chút mỗi phiền lòng trách cứ ta, tỷ tỷ há?"

      Tiểu Mãn hiểu ý, "Dĩ nhiên trách ngươi, bằng sao kêu người ta là quái nhân gì đó sao?"

      Tiểu Hà sắc mặt đỏ lên, giả giận muốn đánh. Giang Thị ôm nàng, "Có gì phiền lòng với bá mẫu."

      "Nga ——" Tiểu Mãn cùng Cốc Vũ kêu xong cười ha ha.

      Các nàng cười là có nguyên nhân, trước đó Giang Thị và Vương Thị bàn tính, nỡ để Tiểu Hà ở bên kia, ở chung Giang Thị càng nhìn càng vừa lòng, muốn Tiểu Hà làm vợ Giang Sinh, mấy ngày nay ở chung quen thuộc, tính tình Tiểu Hà lanh lẹ lại mềm yếu, có năng lực quản được Giang Sinh, cũng là người đạo lý. Còn đùa lúc trước thấy Cốc Vũ tốt, nhưng bây giờ thấy con mình xứng với Cốc Vũ, Cốc Vũ toàn làm chuyện bình thường, sợ ở thôn trang vùi dập tài năng. Vì việc này vẫn tiếc hận mãi, Tiểu Hà lại giống Cốc Vũ, nhưng yếu hơn vài phần, vừa vặn xứng với Giang Sinh.

      Vương Thị cũng thấy thích hợp, Cốc Vũ còn có Kinh Trập và Tiểu Mãn, chuyện của Kinh Trập còn chưa có tin tức, biết phải đợi tới khi nào, cũng thể chậm trễ người ta, Giang Sinh cũng cao hơn, cùng Tiểu Hà xứng đôi, xa xôi, thẳng là chúc mừng.

      Cười xong lại thảo luận, nếu Văn Thị ngầm đồng ý, muốn tạm thời định xuống, đến lúc có người tới cầu hôn người lớn dễ chuyện, lỗ mãng làm cho bọn họ phiền lòng ... Lời này biết sao bị Cốc Vũ nghe được, quay đầu kề bên tai Tiểu Hà cặn kẽ, Tiểu Hà xấu hổ đỏ mặt, lại nhịn được suy nghĩ, vì thế hễ nhắc tới phiền lòng, Cốc Vũ và Tiểu Mãn rất ăn ý cười.

      Văn Thị lại thấy trong nhà mình có chút thưa thớt, sợ là trèo cao, lại Đại Lâm lớn rồi còn chưa có tin tức, muội muội thể đính thân trước, tóm lại nghĩ tới rất nhiều chuyện.

      Giang Thị là người lanh lẹ, thấy Văn Thị e dè có gì đáng ngại, vài câu làm Văn Thị thông suốt, vì thế chuyện cứ như vậy định xuống, chỉ chờ Văn Thị bọn họ xây nhà dọn ra, sợ người ta ra vào, chờ thêm vài năm nữa bọn lớn chút nữa thuận theo tự nhiên.

      Vì chuyện tửu lâu của Hứa Thế Cùng, mọi người chưa có thời gian xây nhà, vì thế mọi người chuyển đến ở bên An Cẩm Hiên trước, nhà Cốc Vũ chuyển đến nhà ngói của Lí Đắc Giang, An Cẩm Hiên và Kinh Trập thường ở tiệm vải trấn , cần người coi nhà, nan đề được giải quyết, đẹp cả đôi đường.

      Tửu lâu Hứa Thế Cùng tiếp tục kinh doanh, án chưa kết thúc, đương nhiên ảnh hưởng tửu lâu bên này, muốn có quan hệ, cũng là đợi coi kẻ hại người kia phải nhận trừng phạt gì, và phải bồi thường bao nhiêu bạc cho Hứa Thế Cùng.

      Người phụ nữ của Đàm Tính là người hiếm thấy, thời điểm khó khăn cũng cắn răng nhịn xuống, mang con kinh doanh tiệm tạp hoá, người còn bị nhốt, nghe Đàm Tính nhận mình là chủ mưu, đại cữu bị mình xúi giục, bằng sao có thể được bình an vô nhiều năm như vậy. Tên đầu bếp bỏ chạy có mặt nên có chút khó xử. Phụ nữ của Đàm Tính vẫn kiên định, ca ca nhà mẹ đẻ hờ hững, bị bức nóng nảy thậm chí còn bằng như lúc trước chặt đứt sạch , ở quê tuy khổ nhưng so với tại tốt hơn, miễn cho cả ngày nghĩ hại người, may mắn lúc này bị bắt, về sau được thả ra có thể làm lại, nếu gây ra đại họa, nàng và con có mặt mũi sống. Lần này Đàm Tính nhận hết tội lỗi nàng cũng oán , về sau ân oán tiêu trừ, nếu biết lúc trước ca ca gọi bọn trở về để làm chuyện này, nàng ở quê hương ăn đất ăn rau dại cũng về!

      Vì thế, người chung quanh trách tội bọn họ, đều người phụ nữ này đơn giản, lúc trước khư khư cố chấp gả cho Đàm Tính kẻ thân phận là biết nàng bình thường, chỉ là dự đoán được phải đến nước này, vì thế người thôn trấn so đo, đối với bọn họ khí khái, cũng có chút đồng tình, thường đến tiệm tạp hoá mua này nọ.

      Chuyện như vậy truyền đến, tất cả mọi người trong tửu lâu thở dài lắc đầu.

      nhiều ngày Thạch Bộ đầu đến bên này, rất nhanh nhìn ra manh mối, Tiểu Mãn bị Cốc Vũ liếc mắt hỏi qua vài lần, thấy Thạch Bộ đầu bắt đầu lộ ra ý tứ, tránh ở trong phòng Thấm Nhi cắt giấy hoặc thêu thùa. Tiểu Hà cũng do Văn Thị nhắc nhở qua, nàng thể cùng Giang Sinh thân cận quá, miễn cho người ta lời ra tiếng vào, cũng lảng tránh ít, bên ngoài có náo nhiệt như vậy, con đều trốn ở trong phòng.

      Thạch Bộ đầu chịu khó tới vài lần, mỗi lần chuyện án tình xong, có chút yên lòng, quanh co lòng vòng hỏi thăm Tiểu Mãn vài lần, đều bị Cốc Vũ dùng lời gắt gao chặn lại, cũng để ý, về. Cốc Vũ luôn cảm thấy mình nhiều chuyện, nhưng lần tới lại hưng trí bừng bừng đến, Cốc Vũ trước sau như cho sắc mặt tốt lời hay, vài lần trở thành quen, mọi người để ý tới bọn họ.

      Vài ngày nay Hứa Thế Cùng lạnh nhạt rất nhiều. Sau khi bàn luận, mọi người nhất trí cảm thấy phải gây dựng lại tửu lâu, chỉ là gây dựng lại, so với lúc trước nhất định phải ngăn nắp hơn.

      Cốc Vũ tỉ mỉ đem ấn tượng của mình về tửu lâu suy nghĩ lại lần, tửu lâu đột nhiên duy trì nổi, phải là chuyện sớm chiều, nhớ lần đầu tiên theo Hứa Tần Thị đến thấy tửu lâu này có gì đặc biệt, nếu làm ăn được đơn giản vì lúc đó trấn chưa có tửu lâu, khí phái thắng người ta bậc, lại cũng chú ý buôn bán , món ăn nhất thiết ngon nhưng lượng nhất định ít, tổng kết lại là theo con đường bình dân. Lúc ưu thế đều chậm rãi biến mất, mất ít khách, sau đó Cốc Vũ và An Cẩm Hiên nghĩ ra cách miễn phí đậu hoa hấp dẫn ít người, nhưng trị phần ngọn trị được gốc. Nhìn theo góc độ tại, tửu lâu ngay cả món chiêu bài cũng có, cho là người ta nghĩ đến cũng biết gọi cái gì, lúc trước là độc nhất tửu lâu, tại còn như vậy.

      Về sau nếu mở lại vẫn muốn lấy lượng để thắng sợ là có khả năng, dù có khả năng lợi nhuận rất ít, đây phải là kết quả bọn muốn thấy. Phải làm làm đến tốt nhất, theo lời Cốc Vũ, chính là theo đường cao cấp, phải người nào đều có thể tùy tiện vào cửa tửu lâu tốt nhất này.

      Kinh Trập nhớ hết mọi lo lắng của mọi người, cảm thấy nếu muốn làm tốt tửu lâu ở trấn , gì khác hơn ba điểm. Thư nhất là món ăn, mở tửu lâu nếu món ăn làm tốt, có người đến là dĩ nhiên. Thứ hai là hoàn cảnh, bàn ghế này còn thích hợp, bằng đem biến toàn bộ lầu hai thành nhã gian, tự nhiên người có uy tín danh dự nguyện ý đến, như vậy Đại Lâm và Tuyền có rất nhiều chuyện để làm, đem gỗ bào xong ở Đào trang chuyển đến tửu lâu, bận rộn ngày đêm. Ba là phải chú ý sạch , chuyện người khác ăn vào thoải mái xảy ra lần cũng đủ rồi, thể có lần thứ hai nữa. Cuối cùng đó là phục cụ chu đáo, xem như ở nhà.

      Nghe như vậy, Hứa Thế Cùng thêm tin tưởng, "Nếu có thể làm được như vậy, còn lo sinh ý được sao!"

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Q2 - Chương 57: Dục tốc tắc bất đạt*


      Dục tốc tắc bất đạt* = Nôn nóng vội vàng thất bại

      Mọi người ở tửu lâu bận việc, tiệm vải của An Cẩm Hiên và Kinh Trập vẫn kinh doanh như cũ, bị ảnh hưởng gì, chỉ là bọn luôn có vẻ thần bí, mọi người ngẫu nhiên hỏi, bọn cũng chỉ Nhị thúc công kêu làm như vậy, chuyện khác hé môi, mọi người bận việc nên hỏi thêm.

      Người nhiều lực lượng lớn, mọi người đều chăm chút bố trí lầu, phải làm ra vài nhã các trong gian hữu hạn này, nhưng thể quá mức chật chội, đây khảo nghiệm, Lí Đắc Tuyền ở lầu xoay ngang kẻ dọc, rốt cuộc cũng định xong. Phòng ngăn tuy hẹp, nhưng cũng có hương vị u nhã kín đáo.

      Mọi người thương nghị Tiểu Mãn thếu đồ án phù hợp với tên phòng, tỷ như nhã gian Trúc Dật Hiên, ở địa phương phụ cận có thể thêu ít thúy trúc, An Cẩm Hiên và Kinh Trập còn tính toán vẽ vài bức tranh thuỷ mặc lấy trúc làm chủ đề, hai bên lối thêu màu đất đỏ, người xem có thể vui vẻ thoải mái sao, phảng phất như từng bước sâu vào trong rừng trúc. Cốc Vũ ở chỗ này hao hết tâm tư phối hợp đồ ăn, kêu là trúc, nhất định phải dụng tâm tên gọi, tỷ như rượu chọn trúc diệp thanh tốt nhất, món ăn có thể dùng măng, mùa xuân thành vấn đề, mùa thu đông có măng trúc, măng chua...

      Lại tỷ như nghe Vũ Các, là mảnh nước non thoải mái, giọt mưa cũng có, chỉ thấy rừng trúc tán loạn, cánh hồng đầy đất, mái hiên tí tách mưa rơi. Để phối hợp, Cốc Vũ bên này làm ít canh, món ăn rất thanh nhã, có thịt cá, cho dù là có, cũng nhất định có đầu đề.

      An Cẩm Hiên bọn họ bàn luận xong, quay đầu lại nhìn Kinh Trập : "Như vậy có chút bảo thủ, ngươi đoán dẫn tới toàn là tú tài hủ lậu đến đây ? Nếu về sau chúng ta phải kêu là tú tài oa (hang ổ)."

      Mọi người cười rộ lên. Kinh Trập gì, Cốc Vũ mở miệng, "Cũng cần xem địa điểm, nếu ở trong thành khẳng định thấy được, có người thích nơi thanh nhã. Chỉ là chúng ta phải là trà lâu, chúng ta là tửu lâu, là nơi ăn uống, là tửu lâu trấn , người nhà giàu ước gì có nơi như vậy, có vẻ mình so với người khác cao nhã, kiến thức cao đủ để ngắm trăng hóng gió, lộ ra thân phận bản thân. Chúng ta quản cổ hủ hay cổ hủ, chừng đến lúc đó người nơi này ước gì hủ lậu tỏ vẻ mình kiến thức."

      Cổ hủ hay cũng chỉ là cách , mọi người vẫn hưng trí bừng bừng bận việc, cảm giác mình có rất nhiều chuyện phải làm, mệt nhưng có cảm giác thành tựu. Đặc biệt là Tiểu Mãn, vừa muốn thêu vừa muốn cắt giấy, Tiểu Hà chỉ cần ngồi chỗ thêu đất gì đó đơn giản ít, kích cỡ đều tính xong, Tiểu Mãn muốn về nhà, ở đây cũng giúp gì được, về còn có thể cùng Vương Thị bận việc, khẳng định nhanh hơn ít, mọi người cũng nghĩ như vậy, kêu Đại Lâm đưa Tiểu Mãn về.

      Tiểu Mãn chân trước vừa , Thạch Bộ đầu sau lưng tới. Cốc Vũ như cũ cho sắc mặt tốt, biết Tiểu Mãn tựa hồ cũng có ý gì, nếu thích náo nhiệt, sao thường qua bên Tam tiểu thư, vui đùa như cũ, Thạch Bộ đầu ba ngày hai bận đến, nàng hề ra ngoài, thế còn về nhà, Cốc Vũ trong lòng có ý, chuyện với Thạch Bộ đầu quá khắc nghiệt nữa, "Tỷ tỷ ta về rồi, ngươi cần đến, khi có kết quả xử án lại đến ."

      Mặt Thạch Bộ đầu cứng đờ, biết nên ứng phó thế nào với tiểu quái này, đứng lặng sửng sốt, Cốc Vũ cũng xen vào nữa.

      Mấy người Lí Đắc Tuyền đều ở lầu bận việc, điêu khắc này nọ đều phải phối hợp, kết cấu từng điểm thành hình, mệt mệt, nhưng khí thế ngất trời.

      Cứ như vậy, còn nhiều chuyện phải lo, chủ yếu lúc này là phải tìm vài tiểu nhị tốt nhất, trung hậu thành lại kiên cường, phương diện ngân lượng tự nhiên so với tửu lâu khác trả cao hơn, theo như vậy xem xét.

      Tận lực đưa ra thực đơn, vẫn chưa tìm được đầu bếp, thể chậm rãi tìm. Cốc Vũ nghĩ tới ít thực đơn khác biệt, thí dụ như vịt nướng, bao tử heo nhồi gà, còn có làm dãy rút xương, nào là giò heo rút xương, gà vịt rút xương, đặc biệt giò heo rút xương, mọi người khen dứt miệng.

      Cốc Vũ rất đắc ý, giò heo sau khi rút hết xương, dùng lạt tre trúc cột lại chặt, rồi bỏ vào nồi nấu vài canh giờ, chờ toàn bộ giò thịt đều chín mới vớt lên. Vớt lên chờ nguội mới cởi bỏ dây trúc, cắt thành lát mỏng, thịt mỡ nạc giao nhau như trang trí hoa văn, chỗ trắng trong suốt, chỗ đỏ sậm là thịt nạc nấu chín, ăn giống như chân giò ăn thường ngày, có ngấy như vậy, mười phần vị thịt, hai người ăn cái giò heo cũng kêu là nhiều.

      Cái này cũng chưa tính, thịt thái lát đặt chình tề trong mâm sứ men xanh, Cốc Vũ lại điều chế nước cốt, ngâm gừng tươi, dưa chuột muối chua, nước cốt đổ vào chén, trồn rau dưa, để vào mâm thịt, nếu do Cốc Vũ cố ý ra, mọi người nghĩ ra đây là chân giò.

      Cốc Vũ rất đắc ý, món này là lúc phía nam ngẫu nhiên ăn được, trở về nhớ mãi quên cố ý nghiên cứu qua, ngờ giờ phút này có thể phát huy công dụng.

      Hứa Tần Thị ăn vài miếng, xúc miệng, nhíu mày lắc đầu. Cốc Vũ sửng sốt, cho rằng nàng vừa lòng hay phát khuyết điểm gì, "Mỗ mỗ, sao ngươi lắc đầu vậy?"

      Hứa Tần Thị chậc chậc hai tiếng, " là lãng phí, giò heo tốt như vậy, làm ra chút vị thịt, ngươi này là ép buộc sao! Thôn trang chú ý đến thành , khó khăn lắm mới xài tiền lần, mua về cái giò heo, hầm củ cải cho cả nhà vui vẻ ăn chút. Ngươi làm ngược lại, dầu béo có được hai hạt, thịt ăn hết rồi, còn bằng ăn măng."

      Cốc Vũ bật cười, Hứa Tần Thị muốn mình cực nhọc, vì thế cười : "Mỗ mỗ, tửu lâu của cậu tại mở ra cho người có uy tín danh dự vào, ngươi nhìn , thôn trấn có nhiều tửu lâu như vậy, nhưng cái có điểm đặc biệt cũng chưa, vì sao chúng ta thể kiếm từ kẻ có tiền bạc chứ, ngươi đúng ? Hộ nông dân chú ý đến thành thực, kẻ có tiền nhắm đến nổi bật, sao chúng ta đánh vào điểm này? cái chân giò hầm, ai cũng có thể làm đâu cần tới chỗ chúng ta chứ? vậy còn lời bạc, chúng ta làm như vậy ngươi biết, cái chân giò giá bao nhiêu, chúng ta có thể làm thành hai, ba mâm, nước hầm thịt mình có thể để mình ăn, cũng có thể làm món khác, có lời hay có lời là thấy ngay. Kiếm được tiền nếu muốn ăn thịt, nấu bao nhiêu còn được sao?"

      Cốc Vũ giải thích cặn kẽ, Hứa Tần Thị vẫn bị thuyết phục, "Dù sao ta cũng tin người ta bỏ tiền ra ăn món này, vị thịt nhạt."

      Thuyết phục được Cốc Vũ cũng có cách nào, chỉ chờ thắng hùng biện, nàng viết thực đơn xuống, miễn cho bị quên. Sau đó gọi Hứa Thế Cùng, "Cậu!"

      Thời gian này Hứa Thế Cùng mệt mỏi có chút gầy, nhưng tinh thần vẫn tốt, "Gì?"

      "Cậu, có chuyện thương lượng với ngươi."

      "Có gì cứ việc ."

      Cốc Vũ suy nghĩ chút, "Cậu, nếu ngài sợ vất vả, ta cảm thấy có vài thứ chính ngươi phải làm, người xem có được hay , tỷ như mấy món mấy ngày nay ăn qua, ta có thể dạy ngươi, ở phía sau viện ngươi mình mở gian phòng bếp, tự mình làm mấy món đó, tỷ như giò heo này, mọi người ăn ngon nhưng biết làm như thế nào, cái gì cũng để đầu bếp biết, chúng ta phiêu lưu có chút lớn, lại ngươi là lão bản mở tửu lâu, phải có tuyệt kỹ sống mới được, thể dễ dàng lộ ra, về sau cho dù đầu bếp chạy chúng ta cũng sợ, thỉnh ai tới đều giống nhau, món ăn chiêu bài còn."

      Hứa Thế Cùng nghe Cốc Vũ như vậy, dĩ nhiên đồng ý, "Này có gì có mệt hay mệt, bất quá phải làm vài món đồ ăn, ngươi cũng thể để cho người ta dễ dàng ăn được, mất hứng ta làm, lúc mở cửa hàng cháo trước kia, trời chưa sáng dậy hầm xương cũng thấy khổ cực."

      Mấy ngày nữa qua, mọi người vẫn chút hoang mang tại kia làm việc.

      Hứa Tần Thị ngồi yên, "Cùng Nhi, ngươi phải ngày mở tửu lâu là có tiền thu sao, sao các ngươi bận việc lâu như vậy cũng có người đến, tiêu hao như vậy thế nào được?"

      Hứa Thế Cùng lo lắng, "Nương, ma đao lầm người đốn củi đâu, dĩ nhiên là muốn chuẩn bị thuận lợi làm mới tốt, đến lúc đó người cũng thể nhiều, nhưng kiếm ít bạc, chúng ta tính ngày chỉ tiếp phòng, cũng có thể đủ sống, là rất tốt sao?"

      Hứa Tần Thị lo lắng, trong lòng vui. Nàng đành chịu già, chuyện của người trẻ tuổi thể xen mồm, nếu vì cảm thấy quá thích hợp hỏi chút, nàng rất ít vào.

      Hứa Thế Cùng chắc chắn, nàng cũng phải bận việc của mình.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Q2 - Chương 58: Hết thảy chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa


      Công việc tỉ mỉ chậm rãi làm.

      Điêu khắc tinh tế làm lâu như vậy, đại bộ phận đều xử lý sai biệt lắm.

      Đầu tiên là lão bản bị nhốt kia được thả ra, nghe chịu phạt nhưng còn quan ở bên trong, mà muốn bồi thường bên Hứa Thế Cùng bạc cũng phải trả. Hứa Thế Cùng lo khai trương cần bạc, vừa khéo cũng coi như giải quyết, phần thiếu do Tuyền bọn họ mấy hộ giúp, Hứa Thế Cùng rất cảm kích, bọn họ mang bạc đến, Lí Đắc Tuyền cùng Đại Lâm làm nhã các, cho dù có bạc cũng mua được. Còn có Cốc Vũ nghĩ ra món ăn cổ quái, Kinh Trập và An Cẩm Hiên vẽ, còn có cắt giấy, thêu thùa cộng lại... Hứa Thế Cùng lắc đầu, "Bạc của bọn , chủ ý của bọn , đồ đạc do bọn làm ra ... Chỉ có cái phòng rách này là của mình."

      xong lời này mắt sáng ngời, đến tiền, thầm đến lúc đó nếu sinh ý tốt, nửa tính cho bọn họ, đến lúc đó cùng bọn họ , như vậy mình kinh doanh cũng áy náy, đem việc này giấu ở trong lòng, chờ thời cơ đến lại .

      An Cẩm Hiên và Kinh Trập ôm đồ trong lòng vào."Cậu, mấy thứ này dùng để dán làm mây khói, sau này nữ quyến đến chỗ đó còn gì tốt hơn."

      Hứa Thế Cùng mở đám vải màu xanh ngọc bích ra, thoáng hoá ngây dại, vải màu xanh ngọc bích có gì đặc biệt, lúc này sắc thái có chút hỗn độn, đặt ở Vân Yên Các sai, đến lúc đó ánh sáng chiếu vào từ những ô cửa sổ , bốn phía đều sáng rỡ, còn chính là tốt.

      "Cẩm Hiên, đây là vài gì, ta chưa có thấy qua." Hứa Thế Cùng nhịn được kinh ngạc hỏi.

      Kinh Trập cũng cười, "Cậu, là ngươi, ta nghe còn chưa nghe qua."

      An Cẩm Hiên lắc đầu, nhuyễn vân la là chiếu theo phương thuốc nhớ nhuộm ra, tên cũng mới đặt, nhìn tệ, nhưng lại giống như trong trí nhớ, luôn cải tiến, bất đắc dĩ có vài thứ hơi giống nhưng tìm thấy được, chỉ tìm thấy, thể nhớ được là cái gì, đành bỏ qua, nhưng thành phẩm làm ra cũng vừa lòng. Lúc này thấy biểu cảm của Hứa Thế Cùng bọn họ, cười : "Nhị thúc công nhuộm như vậy, ai ngờ nhuộm ra quả nhiên sai, chừng ở trong thành nghe được."

      Kinh Trập nhìn thoáng qua An Cẩm Hiên, lại nhìn Hứa Thế Cùng cười : "Cậu, lúc ta ở trong thành có nghe qua, số vải ở Vân Châu thành là ngự cung, trong đó tương tự có vũ cẩm la, vũ yên la, tuy ta chưa thấy qua, nhưng chắc tốt như của Cẩm Hiên này..."

      An Cẩm Hiên lắc đầu vội phủ nhận, như đinh đóng cột, " có khả năng! tại ta bì được với vũ yên la, các ngươi biết, vải nhuộm ra màu xanh, nhưng phải xanh ngọc." tới đây dừng lại.

      Cũng may Kinh Trập bọn họ có cẩn thận nghe, cùng Hứa Thế Cùng ôm đồ lên lầu, An Cẩm Hiên thầm thở dài, tự trách mình thiếu kiên nhẫn. Kinh Trập lên thang lầu gỗ, quay đầu thoáng nhìn thấy bộ dáng An Cẩm Hiên, trong lòng đoán được hai phần, nở nụ cười.

      Mấy ngày nay Cốc Vũ rất chịu khó Miêu thị y quán, nàng tự nhiên với sư phụ là ở tại trấn đoạn thời gian, thừa dịp gần gũi chạy tới học thêm chút, thuận tiện hiếu kính sư phụ.

      Nàng liên tiếp làm ra ít món ngon gì đó, mang "hiếu kính", miệng ngọt như lau mật.

      Miêu lão tiên sinh đối với Cốc Vũ có biện pháp, vốn là mầm tốt, xem ra cũng có tính toán nghiêm chỉnh học y, Cốc Vũ cũng , bất quá thấy nàng như vậy cũng cảm thấy lúc trước miễn cưỡng nàng là đúng, nhất định ép nàng nàng làm nữ đại phu. Theo ngộ tính của nàng, nếu nàng nguyện ý, có gì thành, chẩn bệnh là con đường tốt nhất của nàng.

      vừa ăn rau xào Cốc Vũ đưa tới, vừa uống rượu, bóng cây mát mẻ, rất thích ý. Thấy Cốc Vũ ngoan ngoãn đứng ở bên, muốn lại thôi, chuyện, trong lòng biết nha đầu kia nhất định có gì cần hỗ trợ, bằng sao ngoan như vậy, có biết cũng nguyện ý, chỉ là muốn nàng mở miệng, ai kêu mình thu đồ đệ như vậy, còn phải là nửa nữ nhi. Lại , tin Cốc Vũ làm điều sai trái, điều đó yên tâm nhất.

      Cốc Vũ chung quy nhịn được, thấy sư phụ ăn uống mắt nửa nhắm nửa mở tựa hồ ngủ, có chút nóng nảy, "Sư phụ, sư phụ?"

      Miêu lão tiên sinh mạnh mẽ mở to mắt, "Chuyện gì? Sư phụ ở đây sao."

      Cốc Vũ cười hì hì : "Sư phụ, gì, ngươi cảm thấy thứ này ăn ngon ?"

      Miêu lão tiên sinh trong lòng thầm nghĩ nha đầu kia rốt cục muốn gì, rất phối hợp gật gật đầu, rồi lại lắc đầu, "Bỏ vào miệng được, có trở ngại."

      Cốc Vũ có chút bất đắc dĩ, lời này như trong tưởng tượng, nhất thời đánh ngã tính toán của mình, nàng vốn muốn làm tốt món này, chờ sư phụ ăn ngon nàng thuận thế thêm gì đó càng ngon hơn, tiếp đến thuận lý thành chương mục đích của mình, lấy vài phương thuốc bốn mùa thường dùng làm dược thiện, phu nhân suốt ngày có chuyện gì làm còn phải nghĩ nên dưỡng nhan thế nào.

      Bất đắc dĩ, Cốc Vũ vẫn , "Sư phụ, ngài thấy ăn thứ này có chút khát nước sao? Thêm chút canh chẳng phải là rất tốt?"

      " gì, uống hai chén cũng sai."

      Vẻ mặt Cốc Vũ vô cùng đau đớn, "Sư phụ! Rượu là độc dược đâu! Ngày thường ngươi với người ta thế nào, sao linh nghiệm bản thân? Rượu nên mỗi bữa đều uống nhiều như vậy đúng ?"

      Miêu lão tiên sinh thấy đúng thời cơ, chọc ghẹo nàng, làm bộ phản ứng, "Nga, ngươi làm thế nào mới tốt?"

      Cốc Vũ cười , "Sư phụ, ngươi bây giờ nên uống chén canh có phải rất tốt ?"

      "Cũng đúng, sao chuẩn bị cho ta phần?"

      "Sư phụ, ta nào dám làm canh cho ngươi? Sư phụ ngài mới lợi hại, ngài này mùa ăn cái gì tốt? Hầm canh cộng càng thêm tốt, ngài , đến lúc đó cần ngài quan tâm, mỗi lần chuẩn bị đầy đủ cho ngươi."

      Miêu lão tiên sinh cười ha ha, "Ta biết nha đầu ngươi quanh co lòng vòng có chuyện tốt gì, mấy năm nay ngươi học được khai phương thuốc sao? Vậy ngươi học cũng như , thuốc bổ thường ngày cũng khai được sao?"

      Cốc Vũ để ý, "Ta sợ làm lỗi thôi, đồ bỏ vào miệng làm sai tốt."

      Miêu lão tiên sinh nhiều, "Tốt lắm, tốt lắm, đến lúc đó ta viết cho ngươi, ngươi mang về làm tửu lâu ? Nghe các ngươi làm rất nhiều người dám , đến lúc đó phải làm sao? Có phải sư phụ cũng thể vào cửa?"

      Cốc Vũ nghe như vậy biết thể gạt , "Sư phụ, tửu lâu cũng chỉ là sinh ý, chúng ta bàn xa xôi, chỉ nghĩ buôn bán kiếm tiến giúp cả nhà, nếu sinh ý của mình làm được, còn thế nào giúp người? Cổ ngữ cũng , lúc nghèo chỉ lo thân mình, lúc thành đạt đem thân giúp khắp thiên hạ, chúng ta ở giai đoạn chỉ lo thân mình. Lại sư phụ về sau uống rượu uống trà, có người quấy rầy ngươi tốt sao? quan tâm như thế nào, sư phụ nếu muốn , luôn dành chỗ cho ngài!" Miêu lão tiên sinh vuốt râu nở nụ cười, trong long cân nhắc mấy câu vừa rồi của Cốc Vũ.

      Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh.

      Bên tửu lâu chuẩn bị sai biệt lắm, nhã các bố trí bình thường, phòng lớn lầu để gì cả, vốn tính toán làm sinh ý ở lầu này, người có uy tín danh dự vào cửa, uống rượu hồi khẳng định thoải mái, phải đưa kiệu đến đưa người . Tỷ như có người muốn người khác nhận biết, cỗ kiệu nâng thẳng đến trong phòng, rồi lại nâng ra ngoài, người ta cũng biết là ai.

      Cốc Vũ thầm thở dài, "Kẻ có tiền, ai có chút riêng tư."

      Tiểu nhị cũng tìm được hai người, do Kinh Trập gọi tới, làm Cốc Vũ giật mình là tiểu tử đó nhìn chỉnh tề sạch lại là người câm điếc, sau đó nàng hiểu , người ta ở đây có lỡ miệng chút gì, tiểu nhị ở bên cũng ngại, là Kinh Trập chu đáo.

      Bên ngoài tửu lâu khác xưa, vẫn cũ như trước, nhưng bộ dáng bên trong hoàn toàn thay đổi, lúc trước có chiêu bài, bây giờ cũng cần, bọn họ tin tưởng sau này những người đó tửu lâu, tất nhiên là chỗ này, như vậy vừa phô trương, cũng chọc người chê trách, còn tiết kiệm đám bạc.

      Bên này chọn được ngày tốt, nghĩ đến ít chi tiết , tỷ như thực đơn cũng viết, ở các lầu trực tiếp treo lên, lúc có thể đổi mới, liếc mắt cái là biết, bên còn đặt cái bàn gỗ , nếu khách nhân có nhã hứng, cũng có thể tự mình viết xuống, tiểu nhị cầm về truyền đồ ăn.

      Đến bước này, mọi người từ từ chuẩn bị về nhà, ở bên ngoài lâu như vậy, đều nhớ chuyện trong nhà, chỉ còn chờ lúc khai trương lại chuyến, lại bên rừng đào cũng cần quản lý.

      đám chuẩn bị về nhà, Cốc Vũ và An Cẩm Hiên trước, như cũ ngồi xe trâu. Hoàn thành chuyện lớn như vậy, bọn họ rất thoải mái thích ý, nghĩ tửu lâu chỉ còn chờ khách tới cửa là được. Cây hai bên đường rụng hết lá, gió mang theo hơi lạnh, bọn họ đường chậm rãi , vừa khát khao ngày khai trương, như đó là tửu lâu của mình.

      Xe trâu chạy qua cầu, mắt thấy đến nhà. Cách mấy chục thước, Cốc Vũ thấy Tiểu Mãn ngồi xổm bên dòng suối giặt quần áo, chung quanh còn có mấy người làm gì thấy , đột nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai, là Tiểu Mãn.

      Cốc Vũ và An Cẩm Hiên chút nghĩ ngợi, bất chấp xe, song song nhảy xuống chạy tới.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 59: Đại Lâm phẫn nộ

      Hai ngày trước, Lí Đắc Giang bớt chút thời gian trở lại chuyến, nhiều ngày có thể trở về. Tiểu Mãn và Vương Thị đều vui vẻ, chuyện bên kia suông sẻ, người cũng trở về, Hạ Xuyên đều nhớ bọn họ. Vì thế bàn nhau hai ngày này đem đồ giặt rửa loạt, mùa đông sắp bắt đầu, đem đệm chăn cần dùng ra, giặt lần, đến lúc đó liền vừa khéo dùng tới.

      Ai ngờ Đại Tráng ở thôn trang biết nơi nào tìm đến người, cả ngày quanh thôn trang, nhìn thấy tiểu nàng dâu khuê nữ độc thân đều đến tán tỉnh, mỗi lần Tiểu Mãn gặp đều quan tâm bọn họ, vội bước .

      Hôm nay vừa khéo giặt đồ, Đại Lâm còn dặn dò mấy lần, Tiểu Mãn cười nếu gặp về, thể có chuyện gì. Nào ngờ vừa mới bắt đầu nhúng ướt quần áo thấy bọn họ đến, vừa định đứng dậy nhấc chân , đường bị chặn lại. Tiểu Mãn da mặt mỏng tiện chửi bậy, lại tốp người nàng càng mắng càng đắc ý, xong nàng tiếp tục giặt chăn, bọn họ gì coi như nghe thấy, đợi lúc có người đến gọi to lại thoát thân.

      Nhưng mấy tên lưu manh kia thấy nàng để ý bọn họ, thấy thú vị, nhặt cục đá ném vào nước, nước văng lên người Tiểu Mãn lạnh buốt, Tiểu Mãn khẩn trương, bị nước lạnh văng trúng sợ tới mức kêu to lên, những người này cười ha ha.

      Cốc Vũ và An Cẩm Hiên tới đúng lúc.

      Sắc mặt An Cẩm Hiên lạnh lùng, nhìn chằm chằm những người đó.

      Đám lưu manh kia tổng cộng có năm người, cầm đầu là người sa cơ thất thế Đào Đại Tráng, Cốc Vũ đương nhiên nhớ được người này, lúc hái quả đào trước kia chọc ghẹo Tiểu Mãn, lần này lại như vậy, Cốc Vũ thầm nghĩ phải cho chút giáo huấn mới được, miễn cho về sau lại dở trò.

      Đào Đại Tráng căn bản khiếp sợ, chỉ lài hai tiểu hài tử, An Cẩm Hiên nhìn có chút đơn bạc, Cốc Vũ ràng bị xem ."Hảm Tử, các ngươi nhìn cái, người ta có người đến, chẳng qua tên tiểu tử này xem ra cũng có tài cán gì, có thể làm gì chúng ta chứ? Nha đầu cũng đáng kể, nhưng miệng lưỡi lợi hại, bất quá bộ dạng càng thủy linh, kêu tiếng ca ca cho các ngươi qua, thế nào?"

      Tiểu Mãn thấy An Cẩm Hiên bọn họ lại, đầu tiên là vui vẻ, sau đó càng thêm lo lắng, giận quát tiếng, "Cốc Vũ, còn đứng ì làm gì, mau về nhà! Nương còn nhắc tới ngươi đâu!"

      Cốc Vũ vừa nghe phục hồi tinh thần, là Tiểu Mãn kêu nàng về gọi người. Đối phương tổng cộng năm người, với thân thủ của An Cẩm Hiên, đối phó hai ba người có vấn đề, những tên lưu manh nhìn lợi hại nhưng cả ngày quen chơi bời lêu lổng, cũng có bản gì. Tiểu Mãn là thể nào, mình đại khái có thể kéo dài chút, hơn nữa mình coi những người này như mô hình làm đồ chơi, mẫu thân kiếp trước còn cười mình đối phó vài người có vấn đề, vô luận người nào, chỉ cần xương cốt sai vị trí là được, chỉ là tình huống như vậy Cốc Vũ chưa từng gặp qua, đối phó người có lẽ có vấn đề gì, nhưng giờ phút này còn sức yếu, đủ sức lực đối phó, vẫn nên về tìm giúp đỡ tốt hơn.

      Chỉ thoáng do dự, Cốc Vũ bị bọn họ chặn đường, những người đó chuyện bừa bãi, đem bọn họ để vào mắt. người trong đó ngả ngớn cười, "Các ngươi nha đầu Đào trang so với hoa đào còn đẹp hơn, chúng ta uổng chuyến , ta cũng muốn cưới vợ Đào trang. Tiểu nương tử, trừng mắt ca ca làm gì, nếu làm vợ ca ca , bảo đảm cho ngươi ăn ngon uống tốt." xong liền tới.

      Cốc Vũ thầm hạ quyết tâm, ngươi nếu dám tới, cánh tay của ngươi sợ là còn.

      An Cẩm Hiên tiến lên kéo Cốc Vũ, Cốc Vũ bị chắn ở phía sau, Cốc Vũ và Tiểu Mãn đứng ở phía sau chỉ có thể lo lắng suông.

      Những người đó đối với An Cẩm Hiên, tên tiểu tử vừa nhú lông, còn có thể làm gì, ngược lại cảm thấy có người đến chơi càng vui, luôn những lời đứng đắn, An Cẩm Hiên mặc kệ bọn họ gì, chỉ đứng chuyện, cũng có biểu cảm gì.

      Cốc Vũ thấy nắm tay An Cẩm Hiên càng lúc càng nắm chặt, biết rất nhanh nhịn được, khi đánh chịu thiệt, vì thế cái khó ló cái khôn nhớ được lúc trước tên Đào Đại Tráng này hình như sợ Nhị thúc công, "Đào Đại Tráng!"

      "Ai nha, tiểu nha đầu này sao gọi bậy, chẳng lẽ muốn như thế nào..."

      Lời lỗ mãng còn chưa ra, Cốc Vũ cả giận : "Còn biến , chờ lúc Nhị thúc công trở lại ngươi còn có thể ngốc ở thôn trang sao! Người ta thỏ ăn cỏ gần hang, ngươi lớn như vậy cũng e ngại, chuyên môn mang những người đứng đắn đến thôn trang của mình trồm cắp, mặt mũi lão tổ tông đều mất hết !"

      Đào Đại Tráng lắc đầu, "Hừ, tuổi còn tưởng lấy Nhị thúc công ra đè ta có phải ? những lời vô dụng đó với ta làm gì! Tổ tông của ta là ai ta còn biết đâu, ngươi đến dạy ta sao? Ngươi kêu tới !"

      Cốc Vũ thấy An Cẩm Hiên nháy mắt, gật đầu.

      "Nếu ngươi sợ Nhị thúc công, sao lâu như vậy dám lộ diện ở thôn trang, nhất định là ngươi hỏi thăm Nhị thúc công có ở nhà đúng ? Bằng sao dám bừa bãi như vậy, thế nào? Lúc trộm máy tuốt hạt của chúng ta bị đánh nên sợ sao?"

      Cốc Vũ xong rất khẩn trương, Tiểu Mãn có vẻ muốn cho nàng , thấy Đào Đại Tráng càng hung ác, rất sợ hãi, há mồm kêu to lên. Cốc Vũ biết hôm nay có ai ra ngoài, nghĩ chọc giận tạo cơ hội cho An Cẩm Hiên xuống tay, người còn lại nếu hoảng hốt thành vấn đề, làm như vậy sợ là mình càng bất lợi.

      Đào Đại Tráng bị Cốc Vũ chọc đến chỗ đau nổi giận, "Con nhóc này! Xem ta cho ngươi nếm mùi ngươi còn biết gia gia ngươi, Nhị thúc công ngươi lợi hại, lúc này a..."

      Vừa ngừng tới gần bên đây, An Cẩm Hiên nhanh chóng bay lên cước, đem đá xuống nước, mấy người còn lại đồng loạt xông lên.

      Tiểu Mãn bị nước văng lên sợ hãi, hét rầm lên. Cốc Vũ kéoTiểu Mãn sang bên cạnh, nào ngờ sau khi Tiểu Mãn kêu lên, kéo cũng , hai người ở phía An Cẩm Hiên, người kéo Đào Đại Tráng dưới nước lên, người qua bên Cốc Vũ.

      Trận thế như vậy Cốc Vũ sợ hãi chút nào, ngày tại lúc này, người từ phía sau lao tới, mang theo cây đòn gánh thét to, ngừng vung vè phía trước, khống chế sức mạnh, là Đại Lâm rất phẫn nộ.

      Cốc Vũ chưa kịp kinh ngạc Đại Lâm đến trước mặt, đánh vào người trước mặt Cốc Vũ, Cốc Vũ nhân cơ hội qua giúp An Cẩm Hiên, An Cẩm Hiên cùng hai người kia đánh thành đoàn, người đấm vào người An Cẩm Hiên, miệng còn mắng chửi, Cốc Vũ qua kéo, khí lực quá nên dùng sức cắn cái, người nọ bị đau, bàn tay đánh qua, Cốc Vũ đem ngón tay kia gập lại kéo, tiếng kêu thảm thiết của người nọ truyền đến, Cốc Vũ thở dài nhõm. Đem An Cẩm Hiên kéo xuống dưới, bên kia Đào Đại Tráng cùng hai tên khác vây đánh Đại Lâm, Đại Lâm mạnh mẽ đánh tên xuống nước, Tiểu Mãn cũng bất chấp sợ hãi, cầm chày gỗ giặt quần áo ngừng đánh vào cái đầu vừa ngoi lên mặt nước.

      Đại Lâm để ý, bị người đạp cú, ngã xuống đất, người nọ định đá thêm cước, lại bị An Cẩm Hiên thuần thục qua đá xuống nước, ngoại trừ người lăn lộn đất, những tên khác đều bị đá xuống nước, Tiểu Mãn nổi điên dùng chày gỗ đánh đầu người, suýt chút cũng bị lôi xuống, chân Đại Lâm bị thương, ngồi dưới đất dậy nổi, nhưng miệng ngừng kêu lên, "Tiểu Mãn mau tới đây, coi chừng bị bọn họ bắt lấy!" An Cẩm Hiên nâng Tiểu Mãn qua bên, " cần lo cho bọn họ, về trước rồi ."

      Lúc này Tiểu Mãn mới phát Đại Lâm nằm mặt đất, nước mắt nhất thời rơi xuống, "Sao lại vội vã xông tới như vậy. Xem thế này..."

      Cốc Vũ thấy Tiểu Mãn khóc lợi hại, lấy đòn gánh lần lượt gõ vào mấy cái đầu dưới nước, xong mới bỏ qua. Đào Đại Tráng ở trong nước mắng, "Nha đầu chết tiệt kia, xú tiểu tử, lần sau ngàn vạn lần đừng để rơi vào trong tay gia gia!"

      bên lại bảo, "Tên thối tha kia, ngươi nằm đất giả chết a! Còn chưa kéo chúng ta lên!"

      Người nằm đất lăn lộn vẫn cứ rên rỉ bản thân khó bảo toàn.

      người cả giận : "Kia... Nha đầu kia có thuật!"

      " nữ đáng chết, kéo gia gia lên!"

      Cốc Vũ lại huy động đòn gánh, "Cho ngươi làm gia gia, cho ngươi làm gia gia!"

      An Cẩm Hiên nhìn biểu cảm phẫn nộ của Cốc Vũ có chút buồn cười, "Ngươi muốn thành thế nào? Cái gì thuật? tốt lành sao thể động đậy?" Cốc Vũ trừng mắt liếc cái, cũng chuyện, nhìn vết thương chân của Đại Lâm.

      Lí Đắc Tuyền, Giang và Trần Vĩnh Ngọc ở xe phía sau, đột nhiên nhìn thấy xe trâu đường thong thả nhưng có người, giật nảy mình, Lí Đắc Tuyền nhảy xuống rồi phóng lên chiếc xe đó,"Sao Cốc Vũ và Cẩm Hiên sơ ý như vậy, ném xe trâu ở bên ngoài cũng kéo về nhà."

      Trần Vĩnh Ngọc cũng : " chừng là trâu tuột dây thừng tự mình . May là chúng ta gặp, đánh về!"

      Chờ bọn lại tới gần ít, nghe thấy thanh nhao nhao ồn ào, cảm thấy có gì đúng, rất nhanh nghe tiếng chửi bậy, thẳng đến trước mặt, đều kinh hãi đến lắp bắp.

      "Đại Lâm, ngươi làm sao vậy?"

      "Giỏi cho ngươi, Đào Đại Tráng! Thôn trang mà ngươi cũng muốn quậy lật trời có phải ?"

      Lí Đắc Tuyền cõng Đại Lâm lên xe, Cốc Vũ theo đến y quán ở trấn , Tiểu Mãn khóc thành người nước, còn muốn theo. Trần Vĩnh Ngọc lấy dây thừng xe trói hết đám lại, muốn đưa nha môn, miễn cho gây họa tại quê nhà.

      Cốc Vũ thấy bọn họ còn nguy hiểm, qua nắn lại chỗ xương bị bẻ trật, đắc ý vỗ tay : "Nhớ kỹ nãi nãi, đây phải là thuật, nhiều lắm là y thuật thôi."

      Mọi người choáng váng.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 60: Tiểu Mãn đau lòng

      Lí Đắc Tuyền, Giang thấy Cốc Vũ mạnh mẽ, có chút quen ."Cốc... Cốc Vũ, ngươi làm người thế nào?"

      Cốc Vũ lắc đầu, bộ dáng vô tội, "Nhị bá, bất quá ta chỉ có hai ba phần khí lực, còn có thể đánh như thế nào, là Cẩm Hiên ca đánh trật tay, ta hảo tâm sửa lại cho , còn bị mắng là nữ, học y dễ dàng."

      Lí Đắc Giang mới yên lòng, trói chặt người kia ném xe, oán hận : "Lần tới còn dám động thủ, bằng để Cốc Vũ làm trật khớp tốt hơn!"

      Cốc Vũ thấy Tiểu Mãn khóc thê thảm, Đại Lâm cố nhịn đau xuống, Cốc Vũ bỗng nhiên cảm thấy hình ảnh này cũng tệ.

      Trần Vĩnh Ngọc cùng Giang, An Cẩm Hiên đưa vài người này nha môn, rồi mới tiếp.

      Lúc này Đào Đại Tráng mới mềm mỏng, "Trần bá phụ, ngài là người lớn có đại lượng, bỏ qua cho chúng ta lần này, lần tới dám nữa, thương hại chúng ta cơ khổ vô y."

      Mặt Trần Vĩnh Ngọc xoay qua bên, "Vài ngày nay chúng ta ở đây, trở về nghe ít chuyện xấu của các người. Trộm cắp tính, làm tới nông nỗi này, còn do các ngươi gây chuyện, lần trước máy tuốt hạt tính toán với các ngươi, xe trâu của nương Hắc Tử có phải suýt chút bị các ngươi khiên , còn có chó nhà Lão Thiết Đầu có phải bị các ngươi ăn thịt? Hôm nay làm ầm ĩ sống yên ổn qua ngày, là lúc cho các ngươi bài học!"

      Đào Đại Tráng đau khổ cầu xin, thậm chí còn muốn bồi thường, Trần Vĩnh Ngọc bọn họ lúc này đâu dám tín, lần này người bị thương, lần tới biết như thế nào. Vì thế đem và những người khác ngồi đưa lưng vào nhau cột lại, rồi cột vào cột xe. An Cẩm Hiên ở phía trước đánh xe, Trần Vĩnh Ngọc, Lí Đắc Giang ngồi canh chừng bọn họ, như thế bọn họ thể đùa giỡn bày trò, huống hồ vừa bị té xuống nước, ở xe run rẩy vì lạnh, cũng rất đáng thương.

      Đại Lâm tà tà tựa vào người Lí Đắc Tuyền, dám cử động cái chân, đều do bọn họ khiêng lên. Tiểu Mãn ngồi ở bên ngừng rơi nước mắt, nên lời. Thấy bộ dáng bọn họ rất đáng thương, Cốc Vũ thấy cho bọn họ trấn cũng tốt, bằng Đại Lâm ca chất phác như vậy, sợ là dám gì, lúc đó còn có Thạch Bộ đầu đáng ghét kia... Cốc Vũ nghĩ y quán xem trước cũng tốt.

      Nghĩ như vậy, nàng định qua xem, Đại Lâm co rụt lại, có chút ngượng ngùng.

      Cốc Vũ bất đắc dĩ, "Cha, mở ống quần Đại Lâm ca ra nhìn xem." Sức tay của Lí Đắc Tuyền mạnh, kéo cái liền mở ra.

      Cốc Vũ tinh tế xem xét qua, là chuyện lớn, bị bầm tím, trầy da, chảy chút máu, lắc đầu thở dài.

      Tiểu Mãn ngừng nức nở, quay đầu khẩn trương hỏi, "Cốc Vũ, có phải nghiêm trọng hay ?"

      Cốc Vũ thấy bộ dáng nàng lúc này rất động lòng người, lại sợ nàng nóng vội hư chuyện, nhất thời biết gì, trả lời ràng, chỉ hỏi Đại Lâm, "Đại Lâm ca, ngươi... còn có đau chỗ nào khác ?"

      Đại Lâm lắc đầu.

      Cốc Vũ có chút buồn cười, "Kia... Ngươi xem chỗ này có thể hoạt động chỗ này hay ?"

      Đại Lâm lắc lắc chân thử hoạt động chút, quay lại sắc mặt còn lo lắng như trước, bỗng nhiên như nghĩ thông suốt, kêu to lên, "Cốc Vũ, ta bị gãy xương?"

      Cốc Vũ gì nhìn trời, "Gãy cái đầu ngươi! Ai xương ngươi bị chặt gãy!"

      Đại Lâm ngốc ngốc cười, " phải ngươi qua nếu rất đau cử động được chính là xương bị gãy sao, khi đó thể động, ngươi với bọn họ ta nghe nhớ kỹ, vừa rồi cho rằng bị gãy xương, hơn nữa bên kia người rên rỉ kêu, ta cũng tưởng mình xảy ra chuyện."

      xong Đại Lâm lại thử thăm dò cử động, tâm lý quấy phá, cảm thấy hình như tốt lên ít, lại giãy dụa cái chân. Cốc Vũ muốn ngăn cũng ngăn được, trong lòng thầm mắng là người biết xử lý. Tiểu Mãn ngừng tiếng khóc, Lí Đắc Tuyền nhìn chậm rãi xuống, dịnh vào xe để đỡ đụng vào chân cẳng, "Di, chính xác có chuyện gì. cần y quán." xong còn toét miệng cười, ngờ cười lại đụng đến chỗ đau, tê tê kêu, so với khóc còn khó coi hơn.

      "Nha, nha, ta còn có thể , vừa rồi đau trận ta thể động đậy còn tưởng bị gãy xương, xem thế này tốt lắm, trở về xoa bóp cũng dễ làm thôi, có chuyện gì."

      Tiểu Mãn yên tâm, "Vừa rồi đánh nhau với những người đó, biết có bị thương chỗ khác , bằng cứ nhìn xem."

      Đại Lâm vẫn chối từ, "Thực gì, ta thôi."

      Cốc Vũ nhịn được, tròng mắt vừa chuyển, "Đại Lâm ca, ngoại thương có gì chừng còn có nội thương, để sư phụ ta nhìn xem, miễn cho có hậu hoạn, lại ta là gà mờ chuyện nhất thiết đúng, có bệnh phải kịp thời trị, kéo dài về sau trị hết."

      Lí Đắc Tuyền nghe xong hai lời, vẫy tay quyết định, " trấn nhìn kỹ hẵy , bằng về cũng lo lắng."

      hàng ba người , Cốc Vũ cười lắc đầu, thu thập xiêm y đất loạn còn ra bộ dáng, Đại Lâm cầm theo đòn gánh ở bên, cũng biết lấy đòn gánh ở đâu, ven sông là bãi bùn đen, chắc là do người lăn lộn đất lúc này để lại, nhìn thoải mái.

      Cốc Vũ nhìn nước trong sông ngẩn người, bực bội ngược về phía thượng du, "Mấy tên thối tha kia té trong nước chỗ này, cần giặt ở đây." Kỳ thực nước cũng biết chảy tới nơi nào, chỉ là Cốc Vũ thoải mái thôi. Nàng thu dọn mọi thứ, lấy thùng đến chỗ vừa rồi, múc nước dội hết bùn .

      Cốc Vũ giặt xiêm y xong trở về nhà, thùng đựng quần áo ướt rất nặng, thắt lưng Cốc Vũ mỏi, nghỉ tạm hai lần mới tới nhà. Vương Thị rất ngạc nhiên, sao con lớn giặt quần áo, con thứ hai lại mang xiêm y trở lại?

      Cốc Vũ đem chuyện vừa rồi lần, đề cập tới chuyện Đại Lâm bị thương, dù sao nàng nhận định vết thương nghiêm trọng, sợ Văn Thị lo lắng quá mức, nên dối họ cùng nha môn.

      "Tỷ tỷ ngươi đâu? Nàng nha môn làm gì?"

      "Tỷ tỷ... Tỷ tỷ làm nhân chứng. Những người này đứng đắn, nếu phải chúng ta đến sớm chút, tỷ tỷ bị vây khốn, làm nhân chứng bọn họ cũng chạy được." Cốc Vũ tin tưởng tràn đầy , cho rằng mình tìm được cớ hay.

      Nào ngờ Vương Thị vừa nghe sắc mặt càng thay đổi, há mồm lại nên lời .

      Hứa Thị thở dài tiếng : "Cũng là, nên xuất đầu lộ diện, chuyện khác dễ , cùng lưu manh đối chứng về sau truyền ra tốt, truyền đến truyền rối loạn, chậc chậc."

      Cốc Vũ thầm kêu khổ, " chừng cần tỷ tỷ , chỉ là dự phòng vạn nhất thôi, lại Cẩm Hiên ca ở đó, các ngươi yên tâm, chừng tỷ tỷ bên ở Tam tiểu thư chơi."

      Thấy tâm tư các nàng bất định, Cốc Vũ vội : "Nương, bá mẫu! Ta người giặt quần áo lâu như vậy, chừng bọn họ sắp về tới, nên nấu cơm."

      Hứa Thị, Văn Thị bắt đầu bận rộn, Vương Thị muốn hỗ trợ, Hứa Thị cho, "Ngươi trông ba con khỉ con kia là được! Còn có tửu lâu phải hai ngày nữa khai trương sao? Còn chút việc chưa làm xong đúng ? Chúng ta vội, ngươi lại muốn tìm vất vả."

      Vương Thị nhiều lời, tới ngồi dưới gốc cây làm việc, Hạ Xuyên cùng Tiểu Hàn, Đại Hàn vẫn ngồi dưới tàng cây nhúc nhích, như là ấp gà, biết làm gì.

      Mùa này trới tối sớm, lúc trời tối mịt, hai xe người lục tục trở về.

      Vừa đến nhà, Vương Thị liền kéo Tiểu Mãn tới hỏi chuyện vừa rồi, có phải đối chất, có phải bị sợ hãi hay . Tiểu Mãn hiểu gì hết, thấy Cốc Vũ ngừng nháy mắt, vì thế lắc đầu, "Nương, có việc gì, chỉ là xem, cần đối chất, bọn họ phạm tội đâu, nghe ở bên ngoài gây chuyện lớn, nên trốn về thôn trang, bằng chuyện trộm vặt đủ chế tài bọn họ, về sau chúng ta cần lo."

      Vương Thị thở phào nhõm, bỏ làm việc.

      Tiểu Mãn qua hỏi Cốc Vũ.

      Cốc Vũ cười hề hề : "Tỷ, ánh mắt ngươi còn sưng a, khóc thành dạng này. Ta sợ Văn thẩm lo lắng nên mới dối, Đại Lâm ca có việc gì chứ?"

      Tiểu Mãn thở dài nhõm, "Còn có việc gì, xanh xanh tím tím mảng lớn, cũng may bị nội thương, ngươi những lời này làm mọi người sợ. Đào Đại Tráng đáng chết! là đồ trời đánh, nếu biết vậy ngâm trong nước lâu chút nữa mới nha môn..."

      Cốc Vũ thấy Tiểu Mãn thao thao bất tuyệt, mỗi câu đều chỉ trích Đào Đại Tráng, trong lời đều là đau lòng Đại Lâm, vì thế Cốc Vũ lé mắt nhìn nàng : "Quá?"

      Tiểu Mãn quay người, cái tát đánh qua.

      Cốc Vũ cười ha ha. Sau khi cười xong cũng , "Tỷ, bằng để Văn thẩm biết, biết lo lắng, sư phụ ta như thế nào? Nấu thuốc này nọ ngươi ra sau viện nấu cho Đại Lâm ca là được." xong cười cười giúp nấu cơm.

      Lúc yên tĩnh khó tránh khỏi đến bố trí cùng tiền cảnh khai trương của tửu lâu, Văn Thị và Hứa Thị muốn mở rộng tầm mắt, Cốc Vũ ở trấn lâu như vậy nên có cảm giác gì, tửu lâu dù có bố trí như thế nào, chung quy cũng có cảm giác như ở nhà, chẳng ngại là mái hiên cỏ tranh, cũng làm cho tâm an.

      Hạ Xuyên lúc thế nào cũng phải ngồi chung bàn với Lí Đắc Tuyền, lớn chút nữa ngược lại thích dạo quanh, tự mình bưng bát cơm, cảm thấy bên này ăn ngon, vừa ngồi xuống bên kia cảm giác cũng sai, cứ như vậy qua lại, chọc mọi người cười.

      Nghe Cốc Vũ bọn họ gặp lưu manh, còn có chút phẫn nộ, "Tỷ, ngươi chờ ta cao lớn chút, ta giúp ngươi đánh nhau!"

      Vương Thị điểm trán , cần lung tung, ngoan ngoãn ăn cơm.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :