1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Điền Viên Cốc Hương - Thẩm Duyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 51: Tửu lâu bị buộc nợ

      Hứa Thế Cùng thấy chưởng quầy vội vàng lại, thân mình mập mạp bật đứng dậy, sắc mặt khẽ biến nhưng cố trấn định, "Như thế nào? phải có chuyện gì ngày mai lại ? Hôm nay là ngày tốt, chuyện gì cũng đợi trở về lại !"

      Lúc trước chưởng quầy cùng Hứa Thế Cùng qua lại, hơn nữa Giang bọn họ thường xuyên ở bên ngoài, nên cũng biết người này, lúc này nghe thấy lời của Hứa Thế Cùng, muốn lại thôi, bộ dáng sốt ruột ai cũng nhìn ra.

      Lí Đắc Giang cũng ngồi yên, người sáng suốt vừa nhìn là biết có chuyện, huống hồ nếu chuyện khẩn cấp, sao chưởng quầy lại chạy đến? Cũng nhiều, "Đều là người nhà! Có chuyện gì ở đây là được."

      Thấy Lí Đắc Giang mở miệng, Hứa Thế Cùng gì, chưởng quầy sốt ruột gấp gáp : "Mau trở về ! Bọn họ đều tới cửa! Ta chống được mới để ta tìm ngài!"

      Hứa Thế Cùng rốt cuộc đợi được, liền chạy ra ngoài, vẫn chu toàn giao đãi Hứa Thị bọn họ, "Nương, tỷ các ngươi đừng lo lắng, có chuyện lớn gì."

      xong người ra cửa, chưởng quầy vội vàng theo.

      Sao có thể có chuyện gì!

      Lí Đắc Giang ở lại ngồi yên, dù sao đều là người nhà, thể , "Tuyền, bằng chúng ta nhìn cái, cơm ăn lúc nào cũng được, các ngươi ở nhà chờ, có chuyện gì, ở tửu lâu có gì khác ngoài sinh ý."

      Lúc chưởng quầy vừa mới đến, An Cẩm Hiên nhìn thấy đúng cũng ra cửa đóng xe, lúc này vừa khéo đem xe đuổi tới cửa, Cốc Vũ nghĩ gì liền bò lên xe, xong mới quay đầu nhìn Lí Đắc Giang : "Nhị bá, ta cũng với các ngươi."

      Tuyền vẫy tay, "Ngươi xem náo nhiệt làm gì, cũng phải chuyện tốt, trở về."

      Cốc Vũ lắc đầu, "Vì phải chuyện tốt mới , vạn nhất có chuyện Thấm Nhi các nàng bị sợ hãi làm sao bây giờ. Các ngươi thể với các nàng, chẳng thà ta , chừng có thể giải quyết vấn đề. Người nhiều lực lượng đại thôi."

      Nghe Cốc Vũ như vậy, Hứa Thị cùng Hứa Tần Thị như được nhắc nhở, cũng gì cũng , cả nhà Trần Vĩnh Ngọc và nhà Đại Lâm cũng , người đông, Lí Đắc Giang xua tay, " được, Vĩnh Ngọc cùng chúng ta, các ngươi ở nhà đợi, nhà thể có người, nếu có chuyện gì vài bước đường gọi các ngươi, nếu có gì thêm phiền."

      xong, Tuyền, Giang huynh đệ cùng Trần Vĩnh Ngọc, An Cẩm Hiên, Hứa Thị, Hứa Tần Thị, Cốc Vũ, hàng bảy người trấn .

      Xe trâu nhún nhảy đường tới, lòng mọi người yên, ai chuyện, chỉ thầm thúc giục trâu có thể mau hơn. Mọi người dài cổ nhìn nhưng thấy bóng dáng Hứa Thế Cùng và chưởng quầy, hẳn là sốt ruột vội giải quyết chuyện.

      Cốc Vũ nghĩ bằng xuống xe chạy mau hơn, nhưng nghĩ Hứa Tần Thị cao tuổi, càng sốt ruột càng tốt nên cứ như vậy , cũng chỉ chậm hơn nửa khắc thôi.

      Vừa rồi nàng cũng nghe được mấy câu, lúc đó lòng muốn , bây giờ ngồi ở trong xe chậm rãi nghĩ lại, mới nghĩ tới vừa rồi chưởng quầy linh tinh vụn vặt mấy câu, có người tới cửa? Người nào tới cửa? Lưu manh vô lại có khả năng, như vậy là đối tác làm ăn, tóm lại phải chuyện tốt, hơn nữa còn vội vã trở về như vậy, như Lí Đắc Giang vừa mới qua, chuyện của tửu lâu đơn giản chỉ là mối làm ăn, gặp khốn cảnh chứ? Cốc Vũ vỗ đầu có chút nóng vội, người đông, nên mang theo chút bạc ở người mới phải.

      Hứa Tần Thị hoảng hốt, thấy Cốc Vũ vỗ đầu vừa sốt ruột, vừa hối hận, tim đập lợi hại, "Cốc Vũ, ngươi nghĩ tới cái gì? là đại chứ?"

      Cốc Vũ quay đầu lại cười, " có chuyện gì, bằng mỗ mỗ ngươi ở nhà chờ, xe xóc nảy, ta nghĩ ra ngoài ăn được món ngon ở nhà, tửu lâu còn sợ có món ăn ngon sao?" Vốn muốn điều tiết khí chút, nào ngờ ra Cốc Vũ cảm thấy lạnh. Trong lòng tự an ủi mình, chỉ mong là sợ bóng sợ gió thôi.

      tình cũng như theo ý nguyện.

      Cốc Vũ bọn họ đến thôn trấn, từ xa nhìn thấy đám người xem náo nhiệt, bọn họ nghe ra chuyện gì, càng thêm sốt ruột.

      Còn cách đoạn, thấy cả đám người vây quanh nên vội vàng xuống xe bộ qua, An Cẩm Hiên tìm nơi để xe.

      Đến gần cửa, mọi người chen vào đám người, mới phát đám người ngồi trong sảnh chính của tửu lâu, vẻ mặt tức giận, Hứa Thế Cùng chắc cũng vừa đến, ở bên trong lau mồ hôi, dáng vẻ như gặp nan đề.

      Lí Đắc Giang , kêu Hứa Thị mang theo Hứa Tần Thị, Cốc Vũ xem mẹ con Thấm Nhi trước, miễn cho bọn họ hoảng hốt, chuyện bên ngoài bọn họ giải quyết tốt. Cốc Vũ đến nơi này sao có thể dễ dàng vào như vậy, nên đứng ở góc chịu , lát sau ra cửa khuyên mọi người đứng xem náo nhiệt giải tán, vừa vặn An Cẩm Hiên vào, cùng đuổi người .

      Đa số người coi lúc thấy gì khác hơn, nên lui bước, còn lại vài người đứng ở bên nhìn quanh. Cốc Vũ và An Cẩm Hiên để ý đến họ, người vây xem bớt, áp lực trong lòng cũng giảm theo.

      Hai người đứng ở bên nghe các lão bản chuyện, người có bộ râu dê cau mày, "Tửu lâu lớn như vậy, ta tin còn thiếu tiền gạo của ta, ngươi bên này xoay kịp, ta bên kia còn có đám người chờ há mồm ăn cơm, khất lần lại lần, hôm nay thể khất lại nữa!"

      Lời này khiến cho mọi người đồng lòng, người đàn ông có khuôn mặt gầy choắt vỗ bàn cái, "Đúng vậy, hôm nay thể bỏ qua, bằng tiệm tạp hoá của ta còn phải chờ đóng cửa."

      hán tử mập mạp bộ dáng cười hì hì, chuyện cứng rắn, "Hứa lão bản, lúc ngươi như thế nào, qua hai ngày tính tiền, quầy thịt của ta cũng thiếu chút bạc đó, chỉ là mọi người đều đến đòi, ta đến chẳng khác gì ta là đồ ngốc bị đùa giỡn sao?"

      Mặt Hứa Thế Cùng ướt mồ hôi, ở đâu lấy ra bạc, tới lui nhắc tới chỉ mấy câu này, "Thư thả mấy ngày ta nhất định thanh toán, đều là giao tình lâu năm..."

      đến nhưng có ý mới, trong lòng Cốc Vũ có chút ray rức và hối hận, nếu trước đó mình chạy về cầm ngân phiếu tới chẳng phải là có thể giải quyết chuyện khẩn cấp.

      Cốc Vũ nghĩ đến dĩ nhiên Giang cũng nghĩ tới, muốn nhiều lời, xem ra hôm nay ra bạc là qua được, lại thiếu nợ trả tiền vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, "Các vị lão bản tổng cộng thiếu bao nhiêu?"

      Lời này ra, Hứa Thế Cùng muốn ngăn cũng ngăn được, các vị lão bản cho rằng người vừa coi tiền như rác nguyện ý gánh nợ, xoay đồ trong tay, "Phần của ta nhiều, 32 lượng."

      "Ta ít hơn, gạo chỉ đáng vài cái tiền, thời gian này thiếu 27 lường, thứ khác thêm hai trăm mười hai văn, ta cũng phải người khó chuyện, mười hai văn số lẻ bỏ ." xong mặt bắt đầu có ý cười.

      Cốc Vũ gì nhìn trời, thầm với An Cẩm Hiên, "Mười hai văn mà gọi là bỏ số lẻ, ai."

      Mới có hai người, những người khác cái gì tiệm tạp hoá, quầy thịt, thậm chí còn có tiệm bán chén bát nhất loại đều , bạc cộng lại ít, Lí Đắc Giang tại kia suy xét như tính toán gì. Hứa Thế Cùng kéo tay áo của vài lần làm như có thấy.

      Tính qua xong, Lí Đắc Giang kéo Trần Vĩnh Ngọc và Lí Đắc Tuyền đến bên thương lượng, người ngồi đều đứng lên, tựa hồ tùy thời muốn cướp đồ.

      Trong đám người người có khuôn mặt gầy kích động nhất, "Mọi người cần tin ! Các ngươi nhìn , khất tới khất lui chúng ta cho thư thả đủ! tận hết lòng, đến lúc này lại có thời hạn chính xác, coi chúng ta như khỉ đùa giỡn, mọi người đều buôn bán, Ngô lão bản, ngươi bên kia cũng xa ít, đến lúc phụ nữ của ngươi sinh cái gì cũng có ngươi nhẫn tâm sao? Chúng ta buôn bán phải là muốn nhà mình có thể qua ngày lành, chẳng lẽ để người trong nhà theo chịu tội đúng !"

      khi có người thổi gió, lửa của mọi người liền bùng lên.

      Những người khác ào ào kể ra khó xử của mình, nếu có bạc nhập hàng ra dạng gì, buôn bán chịu nổi...

      Lí Đắc Giang nhiều, định xoa dịu bọn họ, nào ngờ người có khuôn mặt gầy tới, xuýt chút đẩy Lí Đắc Giang, may mắn Lí Đắc Giang né nhanh, nhưng tức lên, " muốn tiền sao! Muốn động thủ!"

      Người có khuôn mặt gầy như bắt được nhược điểm, nhìn mọi người : "Các ngươi nhìn cái, ở đâu chạy tới người như vậy, chưa từng gặp qua, chúng ta tại chỉ nhận tiền nhận người, trả bạc cho chúng ta, chúng ta liền , bằng chớ trách chúng ta khách khí!"

      Lí Đắc Giang còn kiềm chế lửa giận, Trần Vĩnh Ngọc qua kéo , : "Các vị cần nóng vội, ta là Đào trang, Trần Vĩnh Ngọc, các ngươi nhớ được ta là được, bây giờ ta phải lấy bạc, tiền của các ngươi phần cũng thiếu trả cho các ngươi, nếu lo lắng phái hai người theo ta trở về, dù sao chạy thoát."

      Trong đám đông có người nghe tên, "Chính là Lí chính Đào trang, danh tiếng vang xa, thôn trang chung quanh đều phục, chuyện Liễu Bá Tử huyên lớn như vậy người ta cũng giải quyết, có người này cũng an tâm."

      "Đúng vậy, bằng theo cũng được, chúng ta lấy được bạc nên giữ lời."

      Người mặt gầy thấy cục diện quá thích hợp, ồn ào náo ra, " được! Đều là chuyện ma quỷ của các ngươi! bao lâu, người đông hơn nhưng bóng dáng bạc đều thấy, các ngươi tốt rồi, vừa rồi chúng ta tìm đến, chưởng quầy như thế nào, lão bản trở về liền cấp bạc, bây giờ lão bản trở lại bạc có. Hừ, tại còn muốn lấy, mọi người cần bị mắc mưu! Ai biết có phải mạo nhận !"

      Quần chúng ồ lên.

      Bên trong tranh cãi ầm ĩ, người nhàn nhạt vào, "Bọn họ có thể mạo nhận, ta cũng là mạo nhận ?"

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Q2 - Chương 52: Chủ phía sau màn


      Người tranh cãi ầm ĩ sửng sốt, dự liệu được lúc này có người như vậy xuất ở đây.

      Lão bản hàng thịt hì hì cười, vẻ mặt hoà hoãn, "Ninh thiếu gia, làm sao chúng ta có thể mạo nhận ngươi đâu, lại ngài có cuộc sống của ngài, chúng ta chỉ là muốn lấy lại tiền của mình, cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa đúng ?"

      Ý tứ trong lời Ninh Bác lo chuyện bao đồng.

      Ninh Bác hừ lạnh tiếng, "Muốn lấy lại tiền của mình mà bức người đến thế này sao? Tửu lâu người ta suy sụp sinh ý các ngươi ít ? Buôn bán là như vậy sao? Nếu thanh danh truyền ra các ngươi thế nào sống yên?"

      Lão bản có khuôn mặt gầy gò cam lòng, nghĩ đến lúc này nhảy ra tên Trình Giảo Kim, cam lòng , "Ninh thiếu gia, ngài đứng chuyện đau thắt lưng à, chúng ta đều là mua bán , đâu sợ mất mấy thứ này!"

      Ninh Bác tức giận đến nghẹt thở. Cốc Vũ nhìn bên sườn mặt , biết có thể giải quyết vấn đề hay , thấy tiếp tục : "Vài vị này phải là Đào trang sao? Danh tiếng mứt đào các ngươi chưa từng nghe qua sao mà người ta mạo nhận? về nhà lấy bạc cho các ngươi cũng được. Chuyện như vậy, vạn nhất náo lớn nhiễu loạn kinh động quan gia, đến lúc đó chuyện mua bán của các ngươi có còn hay cũng khó ."

      Người mặt choắt có chút nao núng, nhưng đâm lao phải theo lao, " có gì, nha môn cũng phải phân phải trái đúng !"

      Người có râu dê biết ít chuyện Ninh gia, hừ lạnh, "Ninh thiếu gia, ta khuyên ngươi cần xen vào việc này, miễn cho truyền tới Ninh lão gia bên kia, sợ là về sau ngày của ngươi càng dễ chịu."

      Lời bán bán dương rất chói tai, đại khái là biết chút nội tình.

      Ninh Bác nhịn xuống nổi trận lôi đình, chẳng qua hàn ý trong mắt tăng thêm, " có gì, các ngươi nhận ra ta là được, bằng có thể theo ta về nhà lấy bạc, hoặc ta ngồi ở chỗ này, để bọn họ trở về lấy bạc, các ngươi muốn nháo đập tửu lâu, về sau cần ta, cha ta có chỗ ăn uông trách tội xuống, béo thúc, ngươi bên kia mua bán thể làm . Ngày của ta dễ chịu nhưng ít nhất ta là con thân sinh của , ngươi cảm thấy ta chuyện đáng tin hay ngươi chuyện đáng tin?"

      Mọi người nhao nhao ồn ào.

      An Cẩm Hiên nhìn nơi này, tựa hồ thấy được chút gì, kéo Cốc Vũ bước , " theo ta!"

      Cốc Vũ thấy gấp, cam lòng, "Cẩm Hiên ca, việc này giải quyết xong chúng ta thể a, vạn nhất xảy ra chuyện ít nhất có thêm vài người đúng ? Hay là ta tìm sư phụ ta, hoặc là chúng ta về thôn trang lấy tiền, nếu được nữa bất cứ giá nào phải tìm Đình Trưởng được ?"

      An Cẩm Hiên trả lời, vẫn về phía trước, Cốc Vũ chậm theo, nhìn đường tựa hồ đúng, phải hướng về Đào trang, cũng phải về y quán, là chỗ nào cũng tiếng.

      An Cẩm Hiên quẹo vào con đường lát đá, ngừng lại ở trước cửa hiệu có hai mặt cửa, lúc này chưa có khách, nhìn thấy An Cẩm Hiên và Cốc Vũ hai người, tiểu nhị trong cửa hàng ra nhìn quanh thăm dò, lại lùi về sau. phải lần đầu tiên Cốc Vũ đến chỗ này, trước kia cùng Hứa Thị bọn họ tới. Sau khi An Cẩm Hiên làm tiểu nhị, nàng đúng là chưa có tới qua. Lúc này có chút buồn cười, chẳng lẽ An Cẩm Hiên đển tiệm vải mượn bạc? Người ta có thể cho mượn nhiều như vậy sao?

      An Cẩm Hiên vội vàng vào cửa hàng, tiểu nhị canh giữ trong cửa hàng xoay người thu thập này nọ, thấy An Cẩm Hiên lại, cười hì hì : " phải hôm nay tới sao? Kinh Trập công tử ra ngoài lâu, buổi chiều trở về."

      Kinh Trập công tử? Cốc Vũ có chút buồn cười. Chỉ nghe An Cẩm Hiên : "Tiểu Hổ, sổ sách mấy ngày nay đều cho ta xem, Cốc Vũ ngươi chờ ở bên ngoài giúp đỡ trông tiệm."

      Cốc Vũ chưa kịp phản ứng An Cẩm Hiên kéo tiểu nhị kêu Tiểu Hổ ra phía sau, lâu sau ra.

      An Cẩm Hiên gì, nhìn Tiểu Hổ gật đầu, cùng Cốc Vũ bước , "Cốc Vũ, xem thế này bạc nhưng là sai biệt lắm đủ, cần lo lắng, người mặt gầy vừa nhìn biết có hảo ý, ta muốn tra ."

      Cốc Vũ rất lo lắng, An Cẩm Hiên mình lấy hết bạc của tiệm vải chứ? "Cẩm Hiên ca, lão bản ngươi ở đó ngươi dám lấy bạc sợ trách tội sao? Nhưng cũng quan trọng, quay đầu chúng ta trả lại, nhưng dù trả lại bị phát cũng tốt, về sau tin tưởng ngươi nữa."

      An Cẩm Hiên dở khóc dở cười, "Ai với ngươi như vậy, chuyện này nữa, nên ứng phó chuyện kia rồi , xong ta mọi chuyện ràng với ngươi."

      Lúc hai người thở phì phò chạy về tửu lâu, thấy Ninh Bác giằng co với những người đó, biết vì sao bên ngoài có nhiều người ồn ào bàn tán, là tửu lâu trả tiền, thấy Trần Vĩnh Ngọc, có khả năng là chạy về Đào trang, mặt Lí Đắc Giang, Lí Đắc Tuyền đều tức giận. Duy độc sắc mặt Hứa Thế Cùng nhàn nhạt, là tuyệt vọng lạnh nhạt.

      Ninh Bác hừ tiếng, "Có bản lĩnh các ngươi vào lấy đồ!"

      có người nóng lòng muốn thử. Cốc Vũ xen lẫn trong đám người nghe mọi người như thế nào.

      An Cẩm Hiên bất chấp thở gấp, chen lẫn mà vào, " phải chỉ là chút bạc thôi! Hủy đối với các ngươi có chỗ tốt gì, muốn bạc đến bên ta, nếu muốn bị kiện tự mình đập phá, Tuyền thúc, cần ngăn trở! Đến lúc đó đập phá thế nào tự nhiên phải bồi thường!"

      An Cẩm Hiên xong, tựa vào bên người Hứa Thế Cùng. Đám người kia nghe có bạc, gây chuyện nữa, người mặt choắt có xúi giục thế nào cũng làm ra chuyện gì, An Cẩm Hiên thản nhiên ngồi, chờ Hứa Thế Cùng cùng đám người kia thẩm tra kỹ thiếu bao nhiêu bạc, đem bạc thanh toán, rồi thu hồi giấy nợ ấn dấu chỉ tay, xem như kết liễu.

      Người cầm được bạc so đo nhiều, chuyện cũng mềm mại ít, "Hứa lão bản, chúng ta cũng có cách nào, trong nhà khó xử ngươi cũng biết, về sau chúng ta còn có rất nhiều..."

      Chưa xong bị người bên kéo rồi, mặt Hứa Thế Cùng như tượng gỗ, cũng tiếp lời.

      Ninh Bác lại nổi lửa, nhóm người này chỉ nhận bạc nhận người, làm mất thể diện, lúc này nộ khí đằng đằng : "Cầm bạc còn sao!"

      Mấy người sợ đắc tội Ninh gia dám , sợ thiếu gia Ninh gia tính nết cổ quái mang thù, bằng bây giờ để mắng về sau có chuyện gì, bên ngoài nghe đồn là Ninh gia Lão gia đối với thiếu gia quá để bụng, đại khái là làm gì khiến thất vọng đau khổ, lòng bọn họ lúc này yên, biết tình huống cụ thể, vẫn nên ở tại chỗ này giải quyết ràng tốt hơn.

      Bên trong do dự, người mặt choắt mệt mỏi, có người đứng bên , tinh thần có chút suy sụp, rất nhanh thay đổi nét măt qua đòi tiền.

      Người mặt choắt này là người cuối cùng, Hứa Thế Cùng thở dài tiếng, cực lực đứng vững mặt đất, trong lòng chua sót, những người vừa rồi ép trả nợ, đều là quen biết lâu, ngày thường cùng nhau uống rượu ăn thịt vỗ ngực cam đoan nào là lên núi đao xuống chảo dầu, nào là hai đao kề hai bên, bây giờ gặp chuyện bao lớn đối với mình như vậy. oán bọn họ, thương trường có lẽ là như thế, chỉ là trong phút chốc thể thích ứng, nghẹn hơi có chút ngộ đạo, lại thấy quá muộn, nếu tửu lâu suy sụp, về nhà làm ruộng cũng xong.

      An Cẩm Hiên kề bên Hứa Thế Cùng, biết trong lòng nghĩ nhiều như vậy. An Cẩm Hiên nhàn nhạt ngồi, cười hì hì nhìn người mặt thuỗn. Người nọ chợt rùng mình.

      "Phần ta nhiều lắm, ngài thiếu mình ta chứ."

      An Cẩm Hiên chuyện.

      Người nọ nhìn Hứa Thế Cùng, Hứa Thế Cùng tính đúng số, nhìn An Cẩm Hiên gật đầu, An Cẩm Hiên vẫn bất động, cẩn thận nhìn chằm chằm người kia, cho tới bây giờ chưa từng gặp người này, càng thêm có ý tứ.

      Người mặt choắt đợi được, "Ngươi xem xét ta làm gì, còn phải là tính tiền thanh toán, nhiều người như vậy đều tính xong, chẳng lẽ thiếu mình ta?"

      An Cẩm Hiên hừ lạnh tiếng, "Còn thiếu mình người."

      Gã mặt gầy muốn lôi kéo những lão bản lấy bạc, "Các ngươi nhìn cái, cũng cần đứng, còn thiếu phần của ta."

      Hứa Thế Cùng ngạc nhiên, muốn chuyện với An Cẩm Hiên, An Cẩm Hiên đến bên tai, "Cậu, ngươi chờ xem diễn." Hứa Thế Cùng im lặng.

      Những lão bản lấy được tiền đâu muốn ở lại giao du với kẻ xấu, làm gã mặt gầy thế biết làm sao.

      An Cẩm Hiên nhìn kỹ, "Ta nghĩ sao có thể quen mặt như vậy, phần ngươi nhiều lắm, ta thèm thiếu, ngươi còn có mặt mũi đến đòi bạc?"

      Gã mặt gầy cố nén cơn giận, "Thiếu... Thiếu nợ trả tiền... Có cái gì được! trả ta ."

      "Ngươi có thể như thế nào, vừa là số lượng , số lượng mà muốn đập phá tửu lâu người ta? Số lượng mà triệu tập lão bản đến ép trả nợ? Vì số lượng mà mỗi ngày đến tửu lâu đổ oan người ta? Làm sập tửu lâu này có phải chủ tử ngươi cho ngươi làm chưởng quầy phải ?"

      An Cẩm Hiên những lời này là căn cứ theo những chuyện xảy ra gần đây ở tửu lâu phỏng đoán ra, người mặt gầy ra sức gào thét giống người đòi nợ, khẳng định có lai lịch, cho nên nghĩ đánh cuộc phen.

      Gã mặt gầy xua tay, "Có quan hệ gì với ta, trả tiền... trả tiền còn muốn vu hãm... vu hãm người!"

      Tiểu Hổ tử vội vàng mang Thạch Bộ đầu vào, gã mặt gầy bị dọa, Thạch Bộ đầu thêm, "Có chuyện gì hỏi chút là ràng."

      Ninh Bác ở bên xem kịch vui trào phúng nhìn những lão bản, bọn họ đều tỏ vẻ mình bị lừa, nguyện ý công đường làm chứng.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Q2 - Chương 53: Cẩm Nhi, ngươi trộm bạc?


      Trần Vĩnh Ngọc vội vã về nhà lục tung tìm, lại đến những nhà khá giả mượn thêm, nghĩ ứng phó trước, thiếu nữa lấy bên Cốc Vũ.

      Nhưng khi quay lại gió êm sóng lặng, cửa tửu lâu đóng, nếu cần mở thanh cửa ra, tránh cho người tạp nhạp ra vào. Huống hồ trải qua ầm ĩ lần này, tửu lâu vốn duy trì nổi, lần này càng có người đến, mở tiếp hay còn là vấn đề.

      Chỉ còn Hứa Tần Thị và Thấm Nhi, thấy bóng dáng những người khác.

      Trần Vĩnh Ngọc chấn động, vội vàng hỏi: "Sao lại thế này?"

      Hứa Tần Thị lắc đầu, ôm lấy Thấm Nhi : " có việc gì, vừa rồi ta cũng có nghe , là Cẩm Nhi biết từ nơi nào lấy ra ít bạc trả cho bọn họ, lại biết chuyện gì, tại nha môn, là nghiệp chướng, sao đến tình trạng này."

      Trần Vĩnh Ngọc an ủi bọn họ vài câu dứt khoát xem, thế cục bên kia tốt hơn trở lại, kêu các nàng cứ an tâm.

      Vừa ra đến đầu ngõ gặp Lí Đắc Tuyền. Lí Đắc Tuyền nhìn thấy Trần Vĩnh Ngọc , "Chúng ta về tửu lâu, vừa rồi quá mau, mỗ mỗ Cốc Vũ bọn họ nhất định nóng lòng, ta thấy giúp được gì, trở lại an ủi bọn họ cũng tốt." Nghe như vậy, Trần Vĩnh Ngọc nhìn thần sắc Lí Đắc Tuyền, an lòng chút, theo về.

      Đến tửu lâu, Lí Đắc Tuyền thấy vẻ mặt Hứa Tần thị khẩn trương, " có việc gì, có việc gì, người tới bên kia dịu xuống, người bắt nạt kẻ yếu nhiều lắm, nhìn chuyện này là biết, tửu lâu có chuyện, chỉ là cách vách kia sợ là qua được phải đóng cửa."

      Trần Vĩnh Ngọc cũng thở dài tiếng, " là gây vạ, chờ bọn về nhà tốt rồi, chúng ta chờ ở đây, các ngươi cần lo lắng."

      Hứa Tần thị hận thể bái bồ tát ngay lập tức, lại muốn làm chút đồ ăn cho mọi người, còn muốn nấu nước lá bưởi, nhất thời quýnh lên đứng lặng chỗ.

      Chuyện bên Cốc Vũ bọn họ cũng kết thúc.

      Người mặt gầy kia mở cửa hàng tạp hoá, đồ tửu lâu cần vốn nhiều, đơn giản là ít nồi, bát, biều, bồn, dầu, muối, tương, dấm chua nhất loại. Tửu lâu có quan hệ với nhưng dự đoán được có hôm nay.

      Lúc trước Cốc Vũ đứng ở cửa tửu lâu nghe người ta nghị luận, đến cửa thấy đám người ngồi ở phòng chính, hỏi vài câu là hiểu, trấn có bao lớn, liên lụy đến liên lụy , có bao người biết chuyện.

      Cốc Vũ tổng hợp lại tin tức thu được.

      Người mặt gầy tên Đàm Tính, từng học, sau này cảnh nhà sa sút nhưng nản chí, lúc đó thân hàn vi nhưng cũng cưới được phụ nữ có gia cảnh tốt, vì thế bên nhà mẹ đẻ đuổi bọn họ . Khở cực vài năm, người bên kia chung quy thương tiếc muội muội của mình chịu khổ, vì thế làm chủ cho bọn mở cửa hàng tạp hoá, Đàm Tính biết chữ biết tính toán coi như có thể kinh doanh.

      Đại cữu của mở tửu lâu, tửu lâu kia ban đầu là cửa hàng bán cháo, bán bánh gạo, ngay bên cạnh tửu lâu Hứa Thế Cùng, mắt thấy cùng Hứa Thế Cùng ra vào đều là nhân vật lớn ở trấn , buôn bán lời bó lớn bạc, sớm động tâm tư, bất đắc dĩ luôn bị bên Trần Vĩnh Ngọc chiếm tiên cơ.

      Về sau cửa hàng cháo mở lớn ra, đều bị tửu lâu Hứa Thế Cùng đè nặng, làm gì cũng cản nổi người ta. Sau này đại cữu kia vất vả tâm tư, mượn bạc thân thích bằng hữu, nâng của hàng biến thành rất thể diện, lại cũng có bao nhiêu người vào cửa, mắt thấy nhiều năm dành dụm khó giữ được, mới động tâm.

      Bên tửu lâu Hứa Thế Cùng nhiều năm qua cơ bản cũng có biến hóa gì, đa phần là khách quen, nhưng gần đây khách quen cũng chuyển qua nơi khác, là bên đắt đỏ, đồ ăn cũng có chút ngấy. Hứa Thế Cùng động tâm tư sửa, lại sửa hoàn hảo, sửa rồi tư vị ban đầu cũng còn, đầu bếp cũng bỏ , càng như lửa cháy đổ thêm dầu biết phải làm sao.

      Cũng may còn có thể miễn cưỡng chống, chống đỡ thời gian, lại phát có lời, chỉ có lợi nhuận, còn bị lỗ. Đổi đầu bếp cũng quen, ngày hai ngày có chuyện gì, nào ngờ qua lúc, người ăn đồ ở tửu lâu đều bị bệnh, ói dưới tiêu chảy, xảy ra chuyện đầu bếp bỏ chạy, Hứa Thế Cùng đành tự nhận xui xẻo, ai kêu người trong tửu lâu làm lỗi đâu, bạc trong nhà bồi thường sắp cạn kiệt.

      Vừa vặn bạn buôn bán lại đây bức ép.

      Náo đến cùng lại ra kết quả như vậy, Hứa Thế Cùng dở khóc dở cười.

      Đầu bếp bắt đầu bỏ là do người ta gài bẫy, dẫn dụ , nghĩ nhiều như vậy, đơn giản cho rằng sinh hoạt ở trấn , đều là người từ thôn trang đến, nên bồi thường gì cũng chịu, chỉ nghĩ cái tốt tới, đâu đoán trước được người ta ra ám chiêu. Hôm nay nếu An Cẩm Hiên bọn họ đến kịp, tửu lâu còn. còn chút bất đắc dĩ, thương trường hiểm ác gặp lần, tại giữ được tửu lâu lại thể làm gì.

      Gã mặt gầy Đàm Tính cùng đại cữu ở lại nghe thẩm, Hứa Thế Cùng rét lạnh tâm.

      Đều cùng nhau trở về.

      Cốc Vũ có chút hiểu song song An Cẩm Hiên hỏi, "Cẩm Hiên ca, ta cũng nhìn ra tên mặt gầy kia có ý tốt, sao ngươi nhận định có vấn đề, nếu thẩm ra phải làm sao?"

      An Cẩm Hiên lắc đầu, "Người trấn , tới lui quen mặt, có số người tự cho là thiên hạ vô địch, đều là may mắn thôi. Đàm Tính vốn cũng được cho là người tính toán còn phải là như vậy, ngươi có biết gọi là gì sao? sợ khổ, so vắt cổ chày ra nước còn keo kiệt hơn, bàn tính đánh chính xác, người ta đều gọi là thiết bàn toán. Mấy ngày nay thường thấy mời những người vừa rồi ép trả nợ hết ăn lại uống, đột nhiên chuyển biến như thế nếu có việc cầu người là có mục đích khác, dù sao làm ra được chuyện gì."

      Thấm Nhi ra đón, nhìn ra nàng có bộ dáng bi thương, vẫn mập mạp, cười rộ lên khoe hai cái lúm đồng tiền, tay như cũ có hoa mai hố, giấy cầm trong tay cắt tới cắt lui. Thấy Cốc Vũ vào, chỉ hỏi, "Bác Nhi đâu?"

      Cốc Vũ lúc đầu hiểu, sau mới biết nàng hỏi Ninh Bác, "Chuyện gì?"

      " có việc gì, mỗi ngày đều đến chỗ chúng ta ăn uống, hôm nay có đến, biểu tỷ ngươi biết, nhiều nhiều đồ chơi... Hôm nay đến, có thể là nãi nãi xem , là đáng thương..."

      Cốc Vũ nhìn tửu lâu có dấu hiệu lụi bại, quầy cũ kỹ, bàn ghế coi như cho qua, vách tường loang lổ, khắp nơi có chút ngậy ngấy bộ dáng, tóm lại bóng dáng huy hoàng ngày nào còn, đặc biệt sau này chung quanh kiên thiết nhiều tửu lâu mới, nó trở thành khối cũ kỹ như khăn lau cũ.

      Dưới tình huống như vậy, Cốc Vũ nghe được tiếng thở dài của Thấm Nhi, " là đáng thương..." Có cảm giác kỳ diệu. Chẳng lẽ Thấm Nhi biết tình huống tại của nhà mình sao. Nàng nhịn được hỏi qua, Thấm Nhi lo lắng gì đáp, " gì, về nhà làm ruộng cũng rất tốt. Dù sao cha ta có việc gì, nương có việc gì, nãi nãi có việc gì, Bác ca cũng có việc gì, mọ người đều có việc, vội."

      Cốc Vũ cảm thấy mình lo chuyện bao đồng, Thấm Nhi quan tâm, chỉ quan tâm, trong lòng còn cảm thấy rất giàu có, bằng sao có thể thương hại người khác, có mấy người làm được như nàng. Thấm Nhi thêm gì, cùng Hứa Tần Thị và nương nàng vội vàng chuẩn bị đồ ăn cho mọi người.

      Cốc Vũ đột nhiên cảm thấy bộ dạng mập mạp của nàng càng đáng , an tâm ít.

      Tâm tình người chờ ăn cũng phức tạp.

      Qua chuyện này, tinh thần Hứa Thế Cùng có chút suy sụp. Lí Đắc Giang hỏi có tính toán gì, lắc đầu : "Ta còn luôn cho rằng là chuyện lớn, thế này cũng tốt, về làm ruộng sợ là thể, bằng làm lại từ đầu, được nữa mở cửa hàng cháo, trước kia cũng tự mình làm, có đầu bếp cũng quan trọng."

      An Cẩm Hiên thấy như vậy, đồng ý, "Cậu, lúc trước ngài là tửu lâu đầu tiên ở trấn , nếu bắt đầu lại mở cửa hàng cháo ngươi cam tâm sao?"

      Lời này chưa xong, Hứa Thế Cùng cười cười, "Cẩm Hiên, ngươi có bản , bạc kia tạm thời cậu chưa có trả cho ngươi."

      Cốc Vũ nga tiếng, lại muốn hỏi chuyện hàng vải.

      Vừa khéo về tới cửa.

      Lí Đắc Tuyền suy nghĩ, lập tức , "Cẩm Hiên, vừa rồi nhiều người ta tiện hỏi, ngươi ở đâu có nhiều bạc như vậy?"

      An Cẩm Hiên bị tóm gáy ấp úng, "Này, này, tiệm vải ứng trước."

      Lí Đắc Tuyền tin, " phải ngươi là tiểu nhị sao? Sao có thể lấy nhiều bạc như vậy? Ta biết ngươi vì chúng ta, nhưng làm người thể như vậy..."

      Nhị thúc công từng phó thác Lí Đắc Tuyền trông nom An Cẩm Hiên, nhiều năm như vậy như người nhà, trong lòng Tuyền coi Cẩm Hiên như con cháu, nên bày ra tư thái giáo huấn đứa .

      Trần Vĩnh Ngọc tán thành, : "Cẩm Hiên, ngươi ... trộm chứ?"

      Chữ trộm được rất nhưng đủ làm An Cẩm Hiên biến sắc. trấn định , "Các ngươi nghĩ đến đâu vậy, lão bản tiệm vải là người tốt, sau này chúng ta trả lại là được."

      " cách khác lão bản các ngươi còn biết?" Lí Đắc Tuyền bước cũng thả lỏng.

      Lí Đắc Giang trầm ngâm lát, "Xem ra Cẩm Hiên lấy bạc từ tiệm vải, chúng ta phải thôi, nên thế nào phải là thế đó, Cẩm Nhi ra mặt nhận sai, chúng ta là trưởng bối cũng thoát khỏi can hệ, vì quá mức khẩn cấp, mọi người cần trách Cẩm Nhi."

      Cốc Vũ ở bên nghe cũng gật đầu tán thành, làm như vậy mọi người đều an tâm.

      Nào ngờ nét mặt An Cẩm Hiên lộ vẻ đau khổ.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Q2 - Chương 54: Tiểu nhị biến thành lão bản


      Kinh Trập tan học định về thôn trang. Hôm nay Tiểu Hổ nghe lời An Cẩm Hiên nha môn kêu Thạch Bộ đầu, lúc thẩm án cũng có mặt, cảm thấy mình làm việc tốt có chút đắc ý, sinh động như kể lại tình với Kinh Trập, nào là lão bản tiệm tạp hoá hiểm giả dối như thế nào, tình hình tửu lâu nguy cấp như thế nào, cuối cùng hóa giải ra sao.

      Kinh Trập đành lòng ngắt lời , nhưng thấy thao thao bất tuyệt, nhịn được, lại lo bên tửu lâu, muốn đến xem, Tiểu Hổ còn chưa xong: "Chuyện xảy ra làm chúng ta mở mắt, về sau nhưng là —— "

      Lúc Kinh Trập đến chuyện giải quyết xong. Thần sắc mọi người thoải mái, chỉ có An Cẩm Hiên tội nghiệp ở trong góc thở dài.

      Lúc này ngay cả Cốc Vũ cũng đứng bên phe An Cẩm Hiên, vì đồng ý Cẩm Hiên giấu giếm, Lây tiền của người ta nên về xin lỗi, nếu bị trách tội cũng chẳng trách người ta, đó là bổn phận làm người ở thôn trang. Lí Đắc Tuyền chỉ tiếc rèn sắt thành thép đem đạo lý lui tới rất nhiều, An Cẩm Hiên chuyện, bất an ở trong góc do dự.

      Nhìn thấy Kinh Trập vào, An Cẩm Hiên tựa hồ như gặp cứu tinh, ánh mắt chợt lóe lên.

      Kinh Trập nghe xong có chút yên lòng, tựa hồ suy nghĩ nên làm gì. Nhóm người cũng trong tư thế hai, ngay cả Hứa Thế Cùng cũng gia nhập, " đến cùng Cẩm Hiên là vì ta, nên chúng ta cùng , cũng lo, cùng lắm làm tiểu nhị thôi, chừng chúng ta làm việc khác lại tốt hơn, Cẩm Hiên ngươi thông minh như vậy, hay ngươi đọc sách, chừng hai năm thi trúng tú tài, cậu ngươi cũng hưởng ké vinh quang."

      An Cẩm Hiên và Kinh Trập nhìn nhau, đều có chút do dự, vừa rồi bọn họ gì cũng nghe vào, cuối cùng vẫn gật đầu.

      Kinh Trập nhìn quanh bốn phía, chậm rãi : "Cậu, cha, bá phụ, chúng ta lên lầu trò chuyện được ?"

      Người lớn cho rằng đứa da mặt mỏng, nghĩ có chuyện gì ràng cũng tốt, bạc bên kia cũng chậm trễ nửa khắc này, từng người lên lầu.

      Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, soi tro bụi bay múa trong luồng ánh sáng. Bước chân Hứa Thế Cùng có chút lảo đảo, đến bên cửa sổ suy nghĩ rất nhiều chuyện. Kinh Trập và An Cẩm Hiên ngồi ở bàn, lâu lầu có khách, thoạt nhìn rất vắng vẻ, Lí Đắc Tuyền, Giang huynh đệ đều có chút lo lắng sốt ruột, Tuyền vừa sốt ruột lại ngầm đau lòng cùng vội vã, Lí Đắc Giang cũng sốt ruột lại hiểu là chuyện gì, huynh đệ hai người, người nhân hậu, người thành tâm, chỉ là Lí Đắc Giang khôn khéo giỏi giang hơn.

      An Cẩm Hiên mở miệng, ngoại trừ Kinh Trập chưa từng qua với ai, lúc này rất khẩn trương, chân hơi run, ngón tay ở đùi bấu chặt.

      Kinh Trập trấn định hơn, "Cha, bá phụ, các ngươi biết cũng nên giật mình, để chúng ta cho hết lời, việc này đến có chút xa."

      Tuyền mấy người nhìn nhau, biết trong hồ lô bán thuốc gì, Giang khuyên nhủ: " ngại, lúc ai từng làm sai, hồi chúng ta còn trộm đồ người ta trồng."

      Cẩm Hiên hạ quyết tâm, "Ta phải là tiểu nhị, ta chính là lão bản."

      "Lão bản?"

      "Lão bản là ngươi?"

      "Cẩm Hiên, thể vì muốn chúng ta nên như vậy, có chuyện mọi người cùng nhau chịu trách nhiệm, càng xa càng sai tốt."

      An Cẩm Hiên khi mở miệng, sợ, rất nhiều chuyện đều như thế, chỉ cần ra câu đầu tiên, chuyện khác là vấn đề. có chút hơi kích động, " vậy các ngươi đều biết là Nhị thúc công mang ta về, chỉ là ta từ đâu tới các ngươi đều biết, tại chưa phải lúc chuyện này, chờ Nhị thúc công về cùng nhau . Nhị thúc công tới lui trong thành thôn trang, chúng ta cũng dành dụm được ít bạc, vừa khéo Kinh Trập cũng ra đọc sách, chúng ta muốn bắt đầu từ mua bán , ta còn muốn thử nhuộm vải, đợi đến thời cơ là có thể hành động."

      Kinh Trập gật đầu, "Quả là như thế này, cửa hàng là của chúng ta. Lúc vừa mới bắt đầu sợ các ngươi lo lắng nên với các ngươi, chúng ta nghĩ làm thử trước xem hai người chúng ta có thể làm tốt việc này hay , sau đó tiệm vải từng bước tốt rất nhiều, nếu tốt biết mở miệng thế nào, cứ như vậy kéo dài, nếu vì chuyện của cậu tới quá mau, sợ là chúng ta vẫn ."

      An Cẩm Hiên chờ người lớn lên tiếng, tiếp: "Chúng ta cũng phải muốn thế nào, vốn muốn gạt các ngươi. Chỉ là nghĩ ngày kia, chúng ta các ngươi đều biết đến tiệm vải này, chúng ta có thể tự hào là của chúng ta, đến lúc đó mọi nguời vui vẻ biết bao, ai ngờ các ngươi cho là ta cầm bạc, này..."

      mảnh tĩnh lặng.

      Trần Vĩnh Ngọc cười ha ha đầu tiên, " ngờ, các ngươi có năng lực. Chuyện lớn như vậy cũng với chúng ta. Tuyền, chúng ta nhận già cũng được."

      Lí Đắc Tuyền thấy An Cẩm Hiên làm sai, chỉ có có còntự mở tiệm vải, chuẩn bị mọi thứ, chuyện như vậy có bao nhiêu tiền cũng mua được, dĩ nhiên mừng rỡ vui vẻ, "Chúng ta già già, tiền đồ bọn họ mới là mấu chốt."

      Cốc Vũ muốn lợi dụng thời cơ đưa trà lên nghe lén, chân vừa đạp lên thang lầu, sửng sốt. Trách được mình lo lắng lâu như vậy lại ra dạng này, trách sao An Cẩm Hiên thường trở về, trách được lúc nương Thiên Bẩm xuất giá, cưới thẩm mới về, An Cẩm Hiên có thể đưa tới nhiều vải tốt như vậy, ngày thường Tiểu Mãn bọn họ thêu đồ có thể kiếm nhiều tiền, hết thảy đều như mình nghĩ, hại mình lúc đó còn lo lắng cho tiểu nhị, nào biết... Nàng cười khổ.

      Vốn là chuyện tốt, dù sao An Cẩm Hiên làm lão bản, Kinh Trập ở trấn đọc sách, hết thảy giải quyết hoàn mỹ, nhưng lòng Cốc Vũ trống , nàng vì sao, bước chân nặng nề xuống lầu.

      Hứa Tần thị ngạc nhiên, " đưa trà lên sao? Có chuyện gì?"

      Cốc Vũ lặng lẽ, ánh mắt trống trơn, cùng vừa rồi như hai người, buông khay trong tay xuống, với Hứa Tần thị như tự với mình, "Chuyện của bọn họ cái gì ta đều biết, vẫn là cách xa chút tốt hơn." xong mang ghế ra đặt ở cửa, nhìn người lui tới ngẩn người.

      Hứa Tần thị ngơ ngác, "Nha đầu kia, bị trúng tà sao?"

      Vài người lầu vẫn tiếp tục chuyện, An Cẩm Hiên chuyện luôn giữ lại nửa.

      Kinh Trập cũng miễn cưỡng, cũng sống nhờ ở đây, so với Cẩm Hiên khá hơn bao nhiêu, nên lý giải được tâm tình của , giải thích, "Cha, việc này nên chờ Nhị thúc công trở về hỏi ràng tốt hơn, rất lợi hại, kêu chúng ta làm gì chúng ta nên nghe theo, chuyện khác đừng hỏi nhiều, chuyện quan trọng trước mắt là chuyện của cậu. Các ngươi biết Cẩm Hiên có lấy bạc trong cửa hàng, bạc đều do chúng ta kiếm được, cũng vội trả lại, coi như chúng ta hiếu kính cũng được. Nhưng bên cậu phải làm gì bây giờ."

      Quả thực phải như thế này là xong.

      Lúc này đầu của Hứa Thế Cùng rối loạn, biết làm gì. người rất khôn khéo có khả năng, lúc này lại thông hiểu thế .

      khi như vậy mọi người cũng miễn cưỡng, trong thời gian ngắn phải quyết định là thể.

      Trần Vĩnh Ngọc chậm rãi thở, đem đồ trong tay cho An Cẩm Hiên, là tiền dạnh dụm được, An Cẩm Hiên cần. Cuối cùng Trần Vĩnh Ngọc nổi giận, "Cẩm Nhi, cầm! Các ngươi buôn bán lời bạc là bản các ngươi, chúng ta già như vậy, về sau nếu có cách nào khác nhờ vả các ngươi, bây giờ đừng khách khí với ta, ở bên ngoài cái gì cũng cần bạc."

      An Cẩm Hiên vẫn kiên định lắc đầu, "Bá phụ, được, chúng ta đủ, bằng cũng dám lấy ra, đó là tiền dành dụm, ta nghĩ rất nhanh dùng tới." xong liếc nhìn sang Hứa Thế Cùng.

      Trần Vĩnh Ngọc có thế mới chối từ, "Được, đến lúc giải quyết chuyện chúng ta lại , nếu bên ngươi có chuyện khó xử với ta, lúc trước chúng ta buôn bán còn ít bạc, phần của ngươi còn chưa có động qua đâu."

      Việc đến nước này, nên trở về nhà.

      Trần Vĩnh Ngọc mang bạc về, Đại Lâm bọn họ ở nhà cũng nóng lòng, dù sao bên này cũng tạm ổn, chuyện tửu lâu phải suy nghĩ lại, áng chừng hai ngày nữa mở cửa, ngày sau lại cùng nhau bàn tính cụ thể muốn làm gì.

      Mọi người lên xe trâu, Hứa Tần Thị , tại bên kia có chuyện gì, Tiểu Hàn, Đại Hàn cũng lớn, Hứa Thị bọn họ cần làm gì, mang theo cũng ngại, mình ở lại trấn hưởng phúc.

      Mọi người miễn cưỡng.

      Ai cũng hiểu tâm tư người mẹ, lúc Hứa Thị có chuyện qua được, Hứa Tần Thị luôn ở bên cạnh, ngay khi sau này tốt hơn chút cũng dám thả lỏng, phát huy khả năng của mình, tận tâm tận lực vì nữ nhi làm lụng vất vả, bởi vì ở trong lòng nàng, Hứa Thế Cùng có đại tửu lâu, trong nhà khá hơn. Mà bên Hứa Thị còn rất nhiều chuyện cần quan tâm, vì thế ở lại thôn trang. tại nàng muốn hưởng phúc, ở đâu có phúc mà hưởng, là chịu khổ, nguời làm mẹ là như thế, luôn nhớ tới con có ngày lành, sợ bọn họ qua được.

      Hứa Thị thầm thở dài, "Cả đời nương ta, là hưởng phúc kỳ thực là quan tâm."

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 55: Tâm Cốc Vũ

      Sau khi Cốc Vũ trở về có chút thích hợp, chuyện, làm ầm ĩ, như có gì, lúc nên ăn cơm ăn cơm, lúc ngủ ngủ, ngay cả Hạ Xuyên cũng cho rằng tỷ tỷ sinh bệnh thích hợp, người khác càng nhìn ra khác biệt.

      Nàng cố làm ra vẻ có gì, nhưng càng cố càng ràng. Với mọi thứ đều lộ lười biếng, làm gì cũng với bọn họ. Trước kia lúc nàng cần yên tĩnh, ánh mắt cũng trong sáng, sắc mặt linh động, lúc này phản ứng như vậy ngay cả nàng cũng giật mình.

      Hứa Tần Thị trở về, mọi người thấy quen, Tiểu Hàn, Đại Hàn luôn tìm, ngay cả Tiểu Mãn bọn họ buổi sáng ngáp dài thức dậy cũng quá thích ứng, dụi mắt ra ngây thơ hỏi, "Mỗ mỗ, sao ngươi sớm như vậy." "Mỗ mỗ, đợi lát nữa ta ..." Nhưng có người trả lời, Hứa Tần Thị thường ngồi ở băng ghế dưới mái hiên, ghế vẫn để nơi đó, nhưng bóng người.

      Những ngày này, cơ bản mọi người đều thảo luận, chẳng qua tìm được phương cách nào, nên qua bên Hứa Thế Cùng, chờ ngày mai lại xem.

      Trần Vĩnh Ngọc nghĩ xa, tửu lâu cách vách gây chuyện, bằng trực tiếp tiếp quản, rồi thỉnh đầu bếp đáng tin, chuyện sau này cũng chầm chậm tốt lên, lại tửu lâu Hứa Thế Cùng vốn là số số hai ở trấn , tuy hai năm nay có tốt như xưa, nếu lần này bị người ta thiết kế hãm hại vẫn qua được. Cho nên cần lãng phí thời gian giáo huấn, chừng vừa khéo có thể bắt đầu lại từ đầu.

      Lí Đắc Giang thấy Hứa Thế Cùng như thế, quá đồng ý, lúc này nếu Hứa Thế Cùng giữ tửu lâu làm buôn bán , hoặc làm thành cửa hàng bán cháo, bán bánh gạo chưa chắc tốt, nếu làm được tửu lâu tốt nhất, làm cửa hàng tốt nhất cũng có gì lớn lao, thứ hai tiết kiệm phí tổn lớn cần thiết, miễn là người nhà đói, nếu giống như lời Trần Vĩnh Ngọc, chừng gặp phiền toái lần nữa. Ngày cầu phú quý, bình an là thể tốt hơn.

      đến cũng là hai quan điểm khác nhau, cuối cùng thương lượng với Hứa Thế Cùng. Sau khi Cốc Vũ với bọn họ sỗ bạc trong tay, cũng thêm gì. Nàng chỉ muốn bọn họ biết, nếu Hứa Thế Cùng cần giúp đỡ, bọn họ có thể lấy ra bao nhiêu.

      Hai ngày này An Cẩm Hiên tiệm vải lần, buổi trưa trở về cùng Kinh Trập.

      mình Cốc Vũ đứng ở hậu viện phơi nắng, ngồi cái bình nhìn chằm chằm đàn kiến chậm rãi di chuyển mặt đất. Vài phút qua, ngón tay nàng tê rần nhưng cũng phân ra con kiến trước mắt có phải là con vừa rồi mình mới chỉ , nàng thậm chí nghĩ mình cũng như con kiến thôi, tự cho mình giống người khác, nhưng với người khác mình bất quá chỉ là con kiến trong đàn kiên, khác gì người ta. Cốc Vũ ngồi xổm đất miên man suy nghĩ, rồi dựa lưng vào cái bình lo lắng.

      Kinh Trập nhìn qua khung cửa, há mồm, tới , "Cốc Vũ, ngươi cần khổ sở, nan đề của cậu qua , nhiều chuyện như vậy chẳng phải lúc đó chúng ta cũng vượt qua sao?"

      Cốc Vũ ừ tiếng, tâm tư của nàng ở đây, thấy vẻ mặt ôn nhuận của Kinh Trập, đột nhiên cảm thấy mình có chút keo kiệt , nhưng cũng biết mình muốn gì.

      Kinh Trập thấy Cốc Vũ đơn như vậy, gật đầu nở nụ cười. Ở thôn trang nhiều năm, bao nhiêu năm sống dưới tên Kinh Trập là bấy nhiêu năm Cốc Vũ bọn họ kêu ca, tại Kinh Trập thấy mình có ý thức trách nhiệm, hơn nữa mỗi ngày càng thêm nồng liệt, luôn hy vọng có thể có ngày, cha mẹ cùng đệ đệ muội muội còn sầu lo. Nếu có thể ước nguyện, sẵn sàng cùng bọn họ hòa thuận mỹ mãn sinh hoạt, cần lo buồn lung tung, đặc biệt hy vọng vì cuộc sống mà bận rộn.

      Lúc này Kinh Trập chỉ mong cả nhà vì cuộc sống bận rộn cũng có thể qua hòa thuận mỹ mãn.

      trìu mến sờ đầu Cốc Vũ, "Cốc Vũ, cần nghĩ nhiều, hết thảy đều có cha mẹ và ta."

      như vậy tựa hồ có chút ổn, có lẽ Cốc Vũ còn ảo tưởng về cuộc sống khuê các tốt đẹp đứng ở hậu hoa viên, nhưng nàng vội, chỉ cảm thấy có chút thích hợp, nhưng thích hợp chỗ nào, nàng thể .

      An Cẩm Hiên tới kêu nàng ra ngoài nếm thử này nọ.

      Trong lòng Cốc Vũ dâng lên lửa giận, cầm cây củi đất lên ném, nhìn cũng thèm nhìn, chỉ nghe thấy thanh trầm đục, rồi tiếng bước chân càng ngày càng xa.

      Nàng thầm thở dài, có tâm tư nhìn con kiến đất, đứng lên đá đến bình cước.

      An Cẩm Hiên quay lại, mang theo cái hộp, trực tiếp đưa cho Cốc Vũ đôi đũa. Cốc Vũ mơ hồ nhận lấy, thấy An Cẩm Hiên bận rộn, trong hộp gì đó rất lạ, có gà có vịt, thậm chí còn có điểm tâm, cũng chuyện, ý bảo Cốc Vũ ăn.

      Cả ngày Cốc Vũ có ăn gì, lúc này đột nhiên thèm ăn, đặc biệt điểm tâm xanh xanh trắng trắng, mặt còn có hạt tiêu xay làm đẹp, nhìn rất muốn ăn. Nàng khách khí, gắp bỏ vào miệng ngây ngẩn cả người, đây phải là đồ mình muối sao? Khó trách sao nhìn quen mắt như vậy, nhìn bộ dáng nghiêm trang của An Cẩm Hiên, nàng trợn trắng mắt, " có việc gì làm nên tìm việc, ta còn tưởng rằng từ nơi nào làm ra nữa."

      An Cẩm Hiên nở nụ cười, "Đồ mình làm còn ăn ra, bất quá ta cũng phải có việc gì tìm việc, ngươi nếu đặt mấy thứ này ở tửu lâu cậu, thế nào?"

      Mắt Cốc Vũ sáng lên.

      Từ khi trở về, nàng luôn nghĩ vấn đề này, ngày thường nàng thích ra chủ ý nghĩ biện pháp, nhưng lúc này mọi người hỏi nàng, đến cùng nàng vẫn là đứa trẻ, kệ cho nàng ngây người. Ngay cả Kinh Trập cũng cho rằng Cốc Vũ thấy tửu lâu gặp chuyện may trong lòng khổ sở, hơn nữa muốn nàng quan tâm.

      Vì thế Cốc Vũ cứ ngơ ngác nhàn rỗi, nhưng quen. An Cẩm Hiên cái gì cũng , trực tiếp để nàng nghĩ đến chuyện tửu lâu, nàng thầm nghĩ mình mệnh hưởng phúc, cuối cùng trong lòng có chuyện làm.

      Hai người gì, An Cẩm Hiên cũng khách khí với Cốc Vũ, giành ăn. Cốc Vũ đưa đũa qua, dùng tay bốc bỏ vào miệng, bị Cốc Vũ lấy chiếc đũa đánh vào mu bàn tay, "Bẩn chết, móng vuốt bốc bậy!" Hai người ha ha cười.

      An Cẩm Hiên kêu Cốc Vũ ăn thịt, "Cốc Vũ, đây là ta cố ý tìm người làm, ngươi thấy thế nào?"

      Cốc Vũ nhìn có chút quen mắt, giống bạch trảm kê trước kia từng ăn qua, chỉ là hương vị sợ đủ.

      Hai người nghiên cứu bắt đầu từ ăn đến thao thao bất tuyệt, "Cẩm Nhi! thể ăn như vậy, nếu sư phụ ta biết khẳng định dạy ngươi. Xem , hình như vẫn còn sống, vẫn là ta nấu ."

      Cốc Vũ xong vào nhà chính, lại nghe tiếng cười gian của An Cẩm Hiên, đứng lại, phục hồi tinh thần, "Nga nga nga, Cẩm Nhi! Ngươi đến kêu ta làm cu li đúng ? Mỗ mỗ ở nhà để ta xuống bếp, hừ!"

      An Cẩm Hiên thấy Cốc Vũ trở về như cũ, lúc bình tĩnh nhu thuận gọi Cẩm Hiên ca, lúc lợi hại quan tâm kêu Cẩm Nhi. Mặc kệ là thế nào, lúc này An Cẩm Hiên còn lo lắng, ít nhất Cốc Vũ trở về như xưa, " phải, Cốc Vũ, ta nghĩ chúng ta nên vì cậu làm chút chuyện, bá phụ và Tuyền thúc bọn họ cũng , nhưng còn chưa quyết định, nếu là ngươi, ngươi muốn như thế nào?"

      Cốc Vũ chút nghĩ ngợi, "Đương nhiên là trở lại đương thời phong cảnh a, tâm cậu còn như lúc vừa bắt đầu, nếu muốn mở quán cháo, ta sợ trong lòng chênh lệch quá lớn, tỷ như là ngươi Cẩm Hiên ca, tại ngươi là lão bản tiệm vải có gì, nếu ngươi là đại đông gia trong thành hoặc lớn hơn chút là hoàng thương gì đó, lại cho ngươi trở lại trấn mở tiệm vải, dĩ nhiên trong lòng ngươi dễ chịu phải ."

      An Cẩm Hiên cứng đờ. Răng cắn chặt môi dưới im lặng, vài giây sau khôi phục bình tĩnh, lắc đầu, "Cốc Vũ, ngươi làm sao mà biết ta là lão bản tiệm vải?"

      Cốc Vũ hừ cười, " phải là lão bản ngươi lấy nhiều bạc như vậy Tiểu Hổ có ý kiến gì sao? sợ lúc mình trực bị liên luỵ, vạn nhất ngươi nhận liền xong đời, lại ta tin tưởng ngươi xằng bậy làm việc đó. Còn có lúc chúng ta xử lý hôn , ngươi là tiểu nhị sao có thể mang đến nhiều vải tốt như vậy! tiểu nhị tốt! Hại ta còn lo lắng cho ngươi bị lão bản ghét bỏ!"

      An Cẩm Hiên nhức đầu, "Sớm biết như vậy ta gạt các ngươi, là tính sai." Cười hì hì xong, An Cẩm Hiên nhàn nhạt buông câu, "Cốc Vũ, nếu lần tới có chuyện, ta nhất định dối gạt ngươi." xong câu này, An Cẩm Hiên dừng được tiếp, "Trước kia muốn các ngươi quan tâm, trải qua chuyện này ta mới biết được, có đôi khi chuyện quan tâm hay quan tâm, phải để tự bản thân ngươi thấy nên làm thế nào, mà phải là ta cảm thấy ngươi nên làm thế nào."

      Cốc Vũ sửng sốt, lời của An Cẩm Hiên phải là vấn đề mình luôn sao, đến cùng là loại chấp niệm. Mặc kệ là chuyện gì, nàng cảm thấy bọn họ nên ở cùng nhau, cùng nhau cười và cùng nhau khóc, lúc này tiệm vải kinh doanh thành công, tiệm vải quá trình, nàng thể hội được. Nếu thất bại mà nàng kịp giúp đỡ, đến lúc đó biết hối hận như thế nào.

      Ánh chiều tà chiếu vào sân, tâm Cốc Vũ sáng rọi minh bạch.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :