1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Điền Viên Cốc Hương - Thẩm Duyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Q2 - Chương 46: còn hội dâng hương


      Cốc Vũ nghe Trần Vĩnh Ngọc hỏi như vậy, cười vui vẻ, tựa hồ vừa rồi có cảnh giương cung bạt kiếm, "Ngươi biết, sao dám vỗ ngực đảm bảo, Trần bá phụ, ngươi sợ đến lúc đó mọi người tìm ngươi khắp nơi sao?"

      Trần Vĩnh Ngọc tựa hồ như chưa từng làm gì, thần sắc tự nhiên, " ngại, bọn họ phải là người phân phải trái, trong lúc nhất thời giận đến hồ đồ thôi, chừng bị người nào xúi giục, lúc này suy nghĩ ràng. Lại kết quả cuối cùng tệ nhất là chặt cây, nếu lúc đó người Liễu Bá Tử có thể nghĩ thông suốt cũng gì, tại khó thở nhưng thông, chỉ cần tai nạn chết người là tốt rồi, huống hồ các ngươi luôn có mưu ma chước quỷ, tự nhiên ta tin các ngươi."

      Thấy đầu óc Trần Vĩnh Ngọc sáng tỏ, dễ dàng bị dọa, khó trách mọi người đều phục . Cốc Vũ cười hề hề : "Trần bá phụ, kỳ thực phải có cách nào, đến cùng chủ yếu là hội dâng hương, nếu có hội dâng hương, quản ngươi có cây liễu hay rừng đào, người ta thể làm như vậy, cần có người có thể cấm tổ chức hội dâng hương là tốt rồi."

      Trần Vĩnh Ngọc cười khổ tiếng, ba người đường về hướng Đào trang, "Dĩ nhiên chúng ta biết chuyện đó, nhưng ai có năng lực lớn như vậy, thể tổ chức hội dâng hương làm."

      Kinh Trập khoan thai câu, "Từ xưa dân chỉ sợ quan."

      Trần Vĩnh Ngọc hiêu , "Khó trách vừa rồi Cẩm Hiên ở bên tai ta cái gì kéo dài, kéo dài, đến lúc đó tìm Đình Trưởng. Phía sau ta còn nghe , tại nhớ tới cũng là tìm Đình Trưởng thôi, nếu ra mặt, mang theo đám người tới, có ai dám náo lớn."

      Cốc Vũ gật đầu, đôi khi lực lượng quan địa phương vượt quá tưởng tượng mọi người, đại khái tới lúc cùng đường, mọi người mới nhớ tới. Chỉ là nàng cảm thấy chỉ dựa vào quan còn chưa đủ, "Mục đích chúng ta chỉ là thế, còn muốn mọi người biết, hội dâng hương mang đến hậu quả xấu thế nào cho chúng ta, Đình Trưởng chỉ có thể trấn trụ người, muốn trị tận gốc mọi người phải hiểu ràng, đến lúc đó đừng có người quản, chính là các nhà các hộ ủng hộ chuyện đó. Nếu gặp chuyện tương tự đều dám ngăn cản chẳng phải là rất tốt."

      Trần Vĩnh Ngọc cười hề hề : "Ta các ngươi có biện pháp, ta vừa rồi liều mạng hơi như vậy, mọi việc thể xúc động đúng . Ta nghe nổi người ta Đào trang chúng ta tốt, chặt cây Liễu Bá Tử trái tim chúng ta cũng băng giá, về sau nếu rừng đào chúng ta gặp chuyện, tự nhiên bọn họ giúp đỡ chúng ta, ở kề bên thể chỉ lo để mắt về phía trước."

      Tức thời Kinh Trập thở dài, "Ngày thường Cẩm Hiên xúc động như vậy, lúc này cũng biết tại sao lại mang Cốc Vũ chạy tới, nếu phải chúng ta kịp thời đến, tì khí nổi lên chỉ sợ ăn chút khổ."

      Cốc Vũ cũng ngạc nhiên, lúc nàng theo An Cẩm Hiên tới căn bản nghĩ nhiều, ý tưởng hai người giống nhau, dưới hoàn cảnh đó làm như vậy nàng thấy ổn, tại Kinh Trập như vậy cũng giải quyết vấn đề.

      Ba người trở về, Trần Vĩnh Ngọc có gợi ý, kêu Kinh Trập và Cốc Vũ để lộ ra chuyện bên kia, cùng bọn họ thỉnh Đình Trưởng, huyên náo lớn như vậy phải là việc , huống hồ lúc trước người Tiểu Tiền Trang cáo trạng thôn trang, dù thế nào cũng cần cái kết.

      Về vấn đề Cốc Vũ trị tận gốc, Cốc Vũ phải bàn bạc thêm với Kinh Trập, rồi nhìn xem cần làm như thế nào, có ba ngày thời gian, tóm lại có thể nghĩ ra cách.

      Vừa về tới bọn họ chia thành hai đường, Cốc Vũ và Kinh Trập hướng khác, Trần Vĩnh Ngọc cùng người các thôn trang, bàn chuyện ràng, rồi sáng sớm ngày mai qua Liễu Bá Tử xem tình huống, đến buổi trưa trấn , nếu ngoài sở liệu, ba ngày thời gian hẳn là đủ.

      Thấy Trần Vĩnh Ngọc , Kinh Trập quay đầu nhìn Cốc Vũ, trong mắt có tia đau lòng cùng trách cứ, chuyện vẫn mềm mại trong trẻo, "Sao cứ như vậy chạy , vạn nhất xảy ra chuyện ta... cha mẹ chúng ta làm sao bây giờ? Về sau thể như vậy, biết ?"

      Cốc Vũ ngửa đầu nhìn Kinh Trập, nhìn ra tia trách cứ, nhiều nhất vẫn là lo lắng, liền cười hề hề lắc cánh tay Kinh Trập, "Ca! cần lo lắng, trong lòng ta đều biết. Chúng ta vẫn nên nghĩ làm cách nào để mọi ngươi thấy được kết quả tai hại của hội dâng hương."

      Kinh Trập sủng nịch nhìn Cốc Vũ, tựa hồ trở lại thuở , ánh mắt Cốc Vũ đen trắng ràng nửa ngước nhìn như vậy làm nũng, khi đó đa phần gây họa hoặc là muốn đọc sách lại muốn luyện chữ. Đột nhiên có loại ảo giác, nhiều năm như vậy qua? Còn chờ sao?

      Cốc Vũ lay Kinh Trập, mới phản ứng lại, "Nghe giọng điệu ngươi có phải có cách gì hay ?"

      "Ta muốn có người nguyện ý hết chuyện xảy ra với mọi người."

      "Ai dám quăng hết mặt mũi ra, huống hồ việc này để cho mọi người biết, về sau sao có mặt mũi sống?"

      Trong lòng Cốc Vũ sớm có nhân tuyển, chỉ là có chút do dự, nhưng vì tương lai mọi người có thể sống yên ổn qua ngày, nàng nhẫn tâm : "Tìm người ai cũng biết, bọn họ thừa nhận phải là đến nơi sao?"

      Kinh Trập nháy mắt liền hiểu, "Ngươi là..?"

      Cốc Vũ gật đầu. Hai người lại sửng sốt.

      Cuối cùng, Kinh Trập hạ quyết tâm, "Có lẽ ngoại trừ Đình Trưởng, cũng chỉ có vậy là tốt nhất, cái gọi là trị tận gốc phải cần ngọn nguồn, yên tâm, hôm nay là ngày lành của thúc, ngày mai ta tìm . Ngươi thấy sống như vậy nhiều năm, còn đối với người bên kia như thế, biết kỳ thực bất đắc dĩ, ta cảm thấy hẳn là có chút nắm chắc. Bằng mạo hiểm bị mọi người hiểu lầm nhiều năm như thế!"

      Cốc Vũ vẫn so dự, nhưng dám đem lời hết, "Ta với thẩm, nhưng biết nàng bằng lòng hay , ta tùy cơ ứng biến."

      Hôm đó, Trần Vĩnh Ngọc chiêu đãi người các thôn trang ăn tiệc mừng, tỉ mỉ đem đạo lý , còn ước định thời gian, chỉ còn chờ trưa mai trấn tìm Đình Trưởng chuyện là được.

      Trong lòng Cốc Vũ nỡ, còn cố ý kêu Tiểu Mãn sáng mai để Đại Lâm ca đưa nàng trấn . Tiểu Mãn có ngạc nhiên, "Ta trấn làm gì?"

      Cốc Vũ cũng giấu diếm, đem chuyện trước sau đều ra, nàng sợ Đình Trưởng để tâm, hoặc qua ba ngày mới xuống, như vậy chuyện đạt hiệu quả, Tiểu Mãn ghé qua, cũng cần nhiều lời, tiết lộ chuyện những người này muốn chặt cây liễu thế nào cho Tam tiểu thư biết. Tính tình Tam tiểu thư như nam tử, rất thích nhành liễu, Đình Trưởng lại thương nàng nhất. Trần Vĩnh Ngọc bọn họ bên này ra sức, Tam tiểu thư bên kia cũng vào, Đình Trưởng ngoại trừ phải đến cũng có lựa chọn khác.

      Tiểu Mãn liếc Cốc Vũ, tức giận mắng: "Ngươi quỷ nhất, bắt ta làm loại chuyện này!"

      Cốc Vũ thấy Tiểu Mãn sinh khí, nhàng nịnh bợ Tiểu Mãn.

      Tiểu Mãn nhịn được nở nụ cười, "Hù người, đều là chuyện của thôn trang, ngày mai ta là được. Nhưng chuyện quan trọng trước tiên là ra, ta cũng chỉ như kể chuyện, những lời khác ta , còn làm như thể nào để cho Tam tiểu thư tự quyết định, bằng ta ."

      Vậy cũng đủ.

      Kinh Trập tìm Lâm, dù sao luôn có cách, Lâm đồng ý. Nhưng Cốc Vũ gặp thẩm xa lạ kia có chút sợ hãi, há mồm lại nên lời, lại thấy nàng lo thu thập trong ngoài, ngay cả lúc Cốc Vũ qua với nàng, nàng vừa đem đứa dỗ ngủ ở lưng, nhân cơ hội cho gà ăn, rửa tay rồi tiện thể vo gạo nấu cơm, chờ lửa lớn lại hái rau, vừa lưu loát bận rộn nhưng vãn lo lắng chuyện với Cốc Vũ. Cốc Vũ nhìn đến trợn mắt há mồm, hiệu suất rất cao, huống hồ Tam nãi nãi cổ quái kia có làm gì, Cốc Vũ cũng lạ.

      Cuối cùng Cốc Vũ ra, nghĩ mệnh thẩm khổ, vừa qua vài ngày sống yên ổn, sao nhẫn tâm để nàng kể lại trước mặt mọi người, khẽ cắn môi Cốc Vũ nhịn xuống.

      Trần Vĩnh Ngọc tìm người Liễu Bá Tử, bọn họ ngàn ân vạn tạ ngày đó ra tay tương trợ, huống hồ mấy năm nay họ cũng khá, cũng cần hội dâng hương trợ cấp trong nhà, hơn nữa sớm có người ghét bỏ thanh danh thôn trang tốt, cưới vợ cũng khó khăn. Trần Vĩnh Ngọc lần này vừa vặn mượn cớ cho họ xuống ngựa, tóm lại cần chặt cây giữ chút thể diện cho người thôn trang, hội dâng hương làm.

      Thời hạn ba ngày rất nhanh đến, Đình Trưởng quả thực mang theo Tiểu Thạch tới, rất nhiều người thôn trang thấy , ào ra xem náo nhiệt, còn có Tam tiểu thư cũng vụng trộm đến.

      Đình Trưởng mỗi câu đều hứa hẹn có hội dâng hương, hơn nữa còn về sau nếu ai tới nơi này lêu lổng dìm lồng heo.

      Đầu tiên là lý, tiếp theo lấy tình. Lâm có chút kích động, nhiều năm đau khổ như vậy, mấy năm nay qua thế nào, bên kia qua thế nào, lúc bất lực vào trong rừng khóc ra sao, nhiều năm cộng lại, tựa hồ cũng kém hôm nay, nhiều phụ nữ sớm khóc thành đoàn.

      thể nghi ngờ, mọi người đều cảm thấy hội dâng hương quá hại người, làm cho người ta ngàn vạn lần muốn đoạn tuyệt ý niệm này, về sau bao giờ có chuyện tương tự xảy ra.

      Sau việc này, thanh danh Đào trang lên cao. Ở ngoài nếu đụng phải người người Đào trang, người ta liền dựng thẳng ngón cái lên khen trượng nghĩa.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 47: thấy Hạ Xuyên

      Cuối thu mát mẻ, trởi trong xanh cao vút.

      Ruộng lúa cắt xong chỉ còn lại rơm rạ chất đống khắp nơi. Lúa mùa thu gặt xong giữ nước, qua nắng gió, đất cũng mềm mại, ruộng vườn trở thành khu vui chơi thiên nhiên. Bọn trong thôn trang mỗi ngày lăn lộn ở vùng đất bùn mềm nhũn hốt lên phơi nắng, có đứa đụng vào đống rơm rạ bổ nhào, vừa dựng lại đống rơm, vừa khanh khách cười ngừng.

      Toàn bộ thôn trang tại vội vàng lo đại sửa cầu, còn lại có gì, chỉ còn chờ mùa đông mừng năm mới. Bọn cần phải , cả ngày ầm ĩ có người quản.

      Vì thế, thôn trang thường xuyên truyền đến tiếng mắng như có như của phụ nữ, có phẫn nộ cùng tự trách, chỉ là loại giận dữ thân thiết thôi, "Đồ ranh con, lại lăn lộn ngoài ruộng, đống rơm rạ của của ta bị các ngươi làm tan tác, lần tới thấy xem đánh các ngươi!" Lần tới gặp, cũng chỉ là giận muốn đuổi, đám nhóc như chim chạy khắp nơi, bị đuổi thế nào đều cười ha ha, nơi nào có tiếng trẻ ầm ĩ.

      Cốc Vũ mặc vào cái áo đơn, thân mình có vẻ cao hơn, lúc này nàng hy vọng mình có thể chút, đến tuôi có giới hạn của giới tính, theo đám nhóc tại đây lăn lộn phơi nắng, cười phô hàm răng trắng như tuyết nhìn bầu trời mùa thu xanh thẳm. Tuổi này, theo như thôn trang có thể đính thân, có người ra ngoài hồ nháo. Cốc Vũ thầm thở dài, chung quy do mình là lo xa, nghĩ nhiều.

      Gần đây An Cẩm Hiên liên tiếp về nhà, là trong cửa hàng lại có tiểu nhị, cần mỗi ngày đều . Cốc Vũ rất ngạc nhiên, luôn thấy mình có vấn đề gì muốn hỏi , nhưng lúc đến bên muốn há mồm hỏi lại nhớ mình muốn biết cái gì, đành phải từ bỏ.

      An Cẩm Hiên cũng cẩn thận, lúc bờ sông lấy nước gặp Cốc Vũ vừa giặt quần áo vừa ngây người nhìn đồng ruộng, đăm chiêu về. Chờ Cốc Vũ về vẫn yên lòng, liền hỏi nàng. Cốc Vũ thở dài, " ra ở thôn trang cũng thú vị, nhưng chúng ta chưa từng chơi đùa ở thôn trang, mà khổ cực từ đầu tới đuôi lại ăn qua lần."

      Nghe giọng điệu tang thương của Cốc Vũ, An Cẩm Hiên buồn cười và hiểu, "Lời đầu đuôi này có ý gì?"

      Cốc Vũ bất đắc dĩ cười, gãi đầu , "Ta cho rằng cuộc sống thôn trang phải là đông gia dài, tây gia ngắn, lời đồn đãi bay đầy trời, thiếu ăn thiếu mặc tin tức bế tắc, mỗi ngày vì ngày tháng mà phát sầu, đây là đau khổ, chúng ta ăn qua. Trước kia ta nghe người ta hồi ở thôn trang chơi rất vui, nào là ra đồng thả diều, sau này ta đọc sách còn câu cá câu tôm, ra ruộng vụng trộm hái gì đó của người ta rồi coi diễn, mọi thứ nghe rất vui, ta cho tới bây giờ cũng chưa trải qua." Kỳ thực Cốc Vũ cũng có khái niệm gì, đơn giản là muốn trải quả cuộc sống như trong kịch dân dã lúc trước mình học qua, cảm thấy hái trộm gì đó ăn tương đối ngon thôi.

      An Cẩm Hiên đột nhiên bật cười, "Đó là ngươi cho là ngày tháng ở thôn trang như thế thôi, tại qua tốt sao, nơi nào còn có ý nghĩ đó, thôn trang có người làm sinh ý, còn phải ngươi làm? Cuộc sống mỗi người giống nhau. Như thế này tốt, cần nghĩ người ta tốt ra sao..."

      An Cẩm Hiên còn chưa xong, Lí Hà Thị vội vàng chạy vào sân, "Hạ Xuyên ở trong nhà sao?"

      Cốc Vũ thấy thần sắc nàng khác thường, lắp bắp kinh hãi, Hứa Thị hỏi, " phải hôm nay ở bên kia sao, Tiểu Hàn, Đại Hàn cũng ở bên đó a, sao lại qua đây tìm?"

      Lí Hà Thị lúc đó gấp đến chảy nước mắt.

      Cốc Vũ vừa thấy vội kéo nàng, "Nãi nãi, ngươi đừng vội, ngươi trước tiên chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng tìm. chừng ở sau nhà. Nắng gắt quá bọn họ chỗ râm mát cũng là bình thường." Kỳ thực trong lòng nàng so với ai gấp hơn, nhưng nếu làm cho Lí Hà Thị an tâm chuyện xảy ra, mọi người càng biết làm gì.

      Lí Hà Thị vỗ đùi : "Vừa rồi Hạ Xuyên ở bên kia, cùng Tiểu Hàn, Đại Hàn cùng nhau chơi, ba người còn kéo thùng lấy nước, ta còn cố ý để cái thùng nước to nơi đó, nghĩ bọn họ muốn chơi bùn nước gì đó. hồi lại thấy bọn họ tìm được cái cuốc Giang mang về, ở trong sân biết làm gì, cũng biết thả cái gì trong thùng, Tiểu Hàn, Đại Hàn tại kia chơi cái gì... cái gì hòa thượng nâng nước..."

      Nếu sốt ruột Cốc Vũ cười, lời này nàng từng qua, ai ngờ ba tên nhóc kia để bụng.

      Lí Hà Thị tiếp tục : "Lập Thu kêu ta tìm cho nàng mẫu thêu, vốn đặt ở trong rương đột nhiên tìm thấy, lấy rương đổ ra, lại thấy ở bên kia..."

      Cốc Vũ quan tâm Lập Thu mẫu thêu gì đó, chỉ là thấy Lí Hà Thị dong dài quá mức lợi hại, có chút chịu nổi.

      Hứa Thị càng nóng vội, hai đứa con trai của mình ở nơi nào còn biết, "Nương, ngươi đến cùng bọn họ chỗ nào? Này vạn nhất rơi vào chỗ nào phải làm sao?"

      Lí Hà Thị lắc đầu, còn đắm chìm trong lời trần thuật của mình, "Ta vừa ra tới bọn họ thấy tăm hơi, ta còn tưởng đến bên này."

      Hứa Thị vừa nghe nóng nảy, vất vả có hai đứa con tốt lành tự nhiên thấy. Đây chính là gốc rễ của nàng.

      Cốc Vũ cũng gấp, Hạ Xuyên là gốc rễ của cha mẹ. Nàng nghĩ đến thùng , cái cuốc , bên trong thùng có thể đựng đồ. Cốc Vũ trong lòng có nghi điểm, "Nhị bá mẫu, ngươi cần gấp, ta kêu bọn cùng nhau tìm, Hạ Xuyên trước kia từng bị sặc nước, chắc dám ra bờ sông vọc nước, cần lo lắng. Ta nghĩ có phải ra ruộng làm gì ? Bên ngoài vắng vẻ như vậy, phân công nhau tìm biết."

      Hứa Thị thêm, xoay người ra ngoài, Cốc Vũ giữ nàng lại, "Nhị bá mẫu, ngươi cần gấp, ngươi ra bờ sông tìm, ta gọi nương ta, tỷ tỷ và Đại Lâm ca bọn họ phân công nhau tìm, lỡ té chỗ nào cũng tốt, bất luận tìm được hay , đến lúc đó tập trung ở cầu là được."

      Hứa Thị đáp ứng chạy . Cốc Vũ kêu Vương Thị, Tiểu Mãn bọn họ, vài người phân công nhau tìm. Tiểu Hà, Trần Giang Sinh, Giang thị bọn họ cũng qua. người vội vàng ra đường, người qua lại thôn trang nghe thấy Hạ Xuyên bọn họ, kịp buông cuốc đòn gánh trong tay, vội theo tìm.

      Nhiều người tìm tới tìm lui, trong lòng Cốc Vũ thoáng xác định, cùng An Cẩm Hiên đường chạy vào rừng đào.

      Toàn bộ rừng đào cũng có ai, tìm lần lại ra phía cầu. Cầu vẫn là cái cầu đơn giản, ba đứa trẻ dám qua mới đúng, nên quan tâm phía bên kia, vùng ruộng đồng chung quanh đều là người, càng ngày càng nhiều người gia nhập đội ngũ tìm người, tiếng hô chung quanh vang dội, nhưng vẫn tìm thấy Tiểu Hàn, Đại Hàn và Hạ Xuyên.

      Trong lòng Cốc Vũ như bị mèo cào, tuy nàng thường nghĩ thể quản quá mức, cái gì đều muốn cùng , có đôi khi gấp cũng mắng qua, tại hối hận, vạn nhất thấy phải làm như thế nào cho phải. Cốc Vũ bi thống kêu, "Hạ Xuyên "

      Nương Khánh Nhi tử ruộng trở về, "Cốc Vũ, ngươi tìm Hạ Xuyên hả? dắt theo Tiểu Hàn, Đại Hàn ở trong ruộng của ta bắt chuột đồng, ba đứa mới bây lớn các ngươi cũng yên tâm để bọn họ ra ngoài mình. Ta thấy cũng buồn cười, chút sức đều có, tìm được bờ ruộng dùng cái cuốc ra sức cuốc, Tiểu Hàn, Đại Hàn múc nước, khiêng nửa ngày cũng nhúc nhích, nơi nào bắt được con chuột, ta bọn họ nghe. Hạ Xuyên lớn hơn chút, ta muốn hỗ trợ cũng chịu, ta chất xong đống rơm, thấy các ngươi có ai đón bọn họ nên dẫn bọn trở về cũng chịu, định gọi các ngươi qua nghe ngươi kêu. thôi, ngay tại đầu ruộng bên kia của ta, chỗ lúc trước ta trồng củ từ."

      Cốc Vũ thoáng lòng, ít nhất là biết ba tên nhóc này có gì đáng ngại, tốt lành dám tự mình chạy ra ruộng bắt chuột, là mấy tên quậy! Cốc Vũ biết mảnh ruộng nương Khánh Nhi trồng củ từ, vì thế nhìn nàng : "Thẩm, chúng ta ra ruộng, còn phiền ngươi thấy mọi người tiếng, để nương ta bọn họ đến xem, cũng tiện phiền toái người thôn trang."

      Nương Khánh Nhi nhận lời rồi , miệng lầm bầm, người nhà này làm ra những chuyện bình thường, đứa chỉ cảo bằng quả bí đao bắt chuột.

      Cốc Vũ nháy An Cẩm Hiên cái, hai người cười cười, qua cái cầu đơn giản là tấm ván gỗ, thẳng đến ruộng trồng củ từ của nương Khánh Nhi, thấy dấu vết đào động chuột đồng, nhưng có thùng gỗ , cũng có cái cuốc, bóng dáng ba đứa cũng có.

      Cốc Vũ kêu to, cũng có lời đáp lại, trong lòng bắt đầu nóng nảy, "Cẩm Hiên ca, ngươi bọn họ nơi nào? phải ở trong này canh chuột đồng, cái gì mà bắt chuột đồng, ý tưởng đó ở đâu ra?"

      Hai người tìm trong phạm vi mảnh ruộng đó nhiều lần, kêu kêu rát cổ họng vẫn có người trả lời, phải làm sao bây giờ? Trời đất bao la bát ngát, thanh mơ hồ ở trong gió, thoáng chốc bị thổi tan tác.

      lát sau, Vương Thị và Lí Đắc Tuyền tới, sau nữa là Tiểu Mãn, Tiểu Hà và Đại Lâm, Giang và Trần Vĩnh Ngọc, cuối cùng mới là Hứa Thị, ai cũng hưng trí vội vàng, ào ào hỏi Cốc Vũ, " phải tìm được bọn họ sao?"

      Cốc Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, có cách nào, càng lo lắng hơn, "Vừa rồi nương Khánh Nhi thấy bọn họ ở đây canh chuột đồng, thấy có người lớn muốn dẫn bọn về, bọn họ cũng để ý, rồi kêu chúng ta tới, khi chúng ta đến thấy cái động này bị đào lên, nhưng có bóng dáng ai, chúng ta tìm khắp nơi nhiều lần cũng có gặp.

      Mọi người đứng nhìn nơi đào xới qua, nước mắt Hứa Thị chảy ra, " là lúc chuẩn bị về từ cầu ngã xuống chứ, mấy đứa trẻ như vậy đâu có biết bơi, bằng sao tìm thấy..."

      Nghe như vậy, Trần Vĩnh Ngọc và Tuyền huynh đệ dọc bờ sông tìm, người còn lại phân tán bốn phía, lại từ đầu tìm lại lần.

      Cổ họng Cốc Vũ có chút đau, lại thấy thái dương ngã về tây, có chút nản lòng, lạch cạch ngồi xuống đống rơm bị đảo loạn, toả hơi ấm dào dạt mềm mại, nhiều ngày muốn đứng ở đống rơm rạ phơi nắng, nhưng tại trong lòng hoàn toàn có tư vị, thậm chí còn nghe thấy con chuột ở bên trong xèo xèo kêu hai tiếng, sợ tới mức nàng nhảy dựng lên.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 48: Đêm dài người lặng lẽ ra cửa

      An Cẩm Hiên thấy bóng dáng Cốc Vũ nhảy lên hết sức nhanh nhẹn, cách vài chục bước còn ngừng lui về phía sau, có bộ dáng trấn định tự nhiên như thường ngày, khỏi bật cười, "Ngay cả chuột đồng cũng sợ? Là ai phải là nam nhi, bằng sớm lột da chuột đồng làm chuột đồng ướp xả ớt nấu ăn! Nhất định là chuột đồng biết nên cố ý đến dọa ngươi."

      Cốc Vũ le lưỡi, đáp lời An Cẩm Hiên, trong lòng chỉ lo lắng cho ba đệ đệ, miệng tức giận mắng, "Hạ Xuyên lớn mật, dám mang theo Tiểu Hàn, Đại Hàn ra ngoài, cũng biết chạy đâu! Hạ Xuyên "

      Trần Vĩnh Ngọc bờ sông tìm người trở lại, "Giang, Tuyền tiếp tục xuống hạ lưu tìm, ta về trước xem có tìm được hay ." Thấy Cốc Vũ bọn họ lắc đầu, mày nhăn lại.

      Người tim lại tụ tập trong ruộng, thấy mặt trời xuống núi càng nóng lòng. Đều lắc đầu, Vương Thị, Hứa Thị dù cố chống đỡ, nước mắt vẫn tuôn chảy ngừng.

      lúc mọi người an tĩnh lời nào để , trong đống rơm rạ Cốc Vũ vừa ngồi vang lên tiếng tất tất tốt tốt, Cốc Vũ bực bội, "Con chuột đáng chết còn ra quấy rối! Nếu muốn bắt các ngươi, Hạ Xuyên bọn họ đâu có biến mất!"

      Mắng mắng, Cốc Vũ cũng e ngại, dám tới gần.

      Đột nhiên truyền đến tiếng kêu lí nhí, "Tỷ "

      Cốc Vũ vãnh tai nghe lại nghe thấy gì, cho là mình nghe lầm. Nhưng chỉ có Cốc Vũ, An Cẩm Hiên, Đại Lâm ở gần đó đều nghe thấy được.

      Vài người nhìn nhau rồi đột nhiên phản ứng. Đại Lâm kêu tiếng: "Trần bá phụ, Hạ Xuyên bọn họ ở đây!"

      Mọi người đều chạy tới, vạch đống rơm qua bên, rơm rạ bị ném loạn chung quanh. Ba đứa trẻ đúng ở bên trong, đầu người đều là rơm rạ, thùng, cuốc cũng ở đó, Tiểu Hàn ngồi thùng gỗ phía trước Hạ Xuyên, tay phải còn khoát lên vai Đại Hàn, ba người đáng thương hề hề nhìn người lớn khóc.

      Vừa vặn Lí Đắc Tuyền bọn họ gặp người đánh cá sông, nhìn thấy bóng dáng đứa , lúc hai người trở về vừa khéo nhìn thấy ba người đứng trong đám cỏ rơm hỗn độn, Hạ Xuyên còn duy trì tư thế bảo hộ hai đệ đệ.

      Lí Đắc Tuyền giận đến nghẹt thở, khí công tâm, muốn tới đánh, "Ngươi, tên nhóc con này! Dám chạy đến nơi này trốn! Còn dám đem theo Tiểu Hàn, Đại Hàn!"

      Lí Đắc Giang tay mắt lanh lẹ vội kéo lại, "Tính nết vẫn đổi, tìm được rồi gấp cái gì! thấy bọn họ bị dọa thành bộ dáng gì sao?"

      Hạ Xuyên ngẩng đầu nhìn người bốn phía, dòng sức mạnh người tràn xuống, khóc chạy về phía Cốc Vũ, "Nhị tỷ!" Rầm rầm rào rào khóc thành người nước, lòng Cốc Vũ mềm nhũn rối tinh rối mù, vừa lau nước mắt cho vừa phủi cỏ rơm người xuống, nhàng hỏi: "Sao lại chạy đến nơi này, sợ chúng ta tìm thấy sao?"

      Hạ Xuyên khóc thút thít lại bổ nhào vào lòng Vương Thị, Vương Thị vội đỡ lấy dỗ dành, Hứa Thị và Tiểu Mãn sớm ôm lấy Tiểu Hàn, Đại Hàn. Tiểu Hàn thấy bộ dáng Hạ Xuyên, cùng mọi người : "Hạ Xuyên ca sợ, nếu có người tới bắt chúng ta dùng cái cuốc đánh người ta!" Qua thu thập, người bọn họ sạch hơn chút, nhưng Đại Hàn vẫn gãi, xem ra là bị cỏ rơm làm ngứa, mọi người vây quanh bọn họ. Hạ Xuyên khóc thút thít nghẹn : "Nhị tỷ muốn ăn thịt chuột đồng, nàng cùng đại tỷ đều là con tiện ra ruộng bắt chuột, ta là con trai ta sợ, ta mang theo đệ đệ tới bắt chuột đồng!"

      Nghe mọi người vừa tức giận lại buồn cười, Cốc Vũ hổ thẹn cúi đầu, biết Hạ Xuyên cố tình hay vô tình tiếp, "Đại ca phải đến trường đọc sách, ta cần, đáng tiếc ta bắt được." Thần sắc đầy tiếc hận.

      Trần Vĩnh Ngọc vỗ lưng Hạ Xuyên, "Ngươi tên tiểu tử này có bao lớn mà bắt chuột đồng, ngươi nhìn , ngay cả cuốc, thùng đều chuẩn bị tốt, bắt chuột đồng là như vậy, khẳng định sắp bắt được."

      Hạ Xuyên cho rằng Trần Vĩnh Ngọc khen , cũng ngượng ngùng khóc, bẻ ngón tay xấu hổ, "Bá bá, người ta lần này cũng sắp bắt được."

      Cốc Vũ cười tiếng, tiểu tử này biết khiêm tốn chút nào. Cười xong thấy mọi người nhìn mình, Cốc Vũ cũng xấu hổ cười cười, "Ta chỉ tùy tiện thôi, ai biết làm? Hạ Xuyên, chúng ta tới tìm ngươi sao ngươi lên tiếng, còn trốn trong đống rơm làm gì? Tìm cũng tìm ra."

      Vẻ mặt Hạ Xuyên hoảng sợ, lắc đầu nghiêm cẩn nhìn người lớn : "Các ngươi biết, có người muốn dẫn chúng ta , tỷ tỷ qua, nếu có người lớn bên cạnh, gặp người quen biết, người ta cái gì cũng thể cùng người khác , vạn nhất rồi về được, may mắn ta chưa cùng nàng ..."

      An Cẩm Hiên liếc mắt nhìn Cốc Vũ, nghẹn cười. Cốc Vũ cũng ngờ mình thấy Hạ Xuyên cả ngày làm ầm ĩ, thừa dịp người chú ý bỏ chạy, muốn dạy dỗ chút, ai ngờ lại thành dạng này, hiệu quả tốt tốt, nhưng có chút bất đắc dĩ.

      An Cẩm Hiên cười ha, "Nhưng Hạ Xuyên, người kia là nương Khánh Nhi a."

      Hạ Xuyên cẩn thận lắc đầu, "Ta biết, bọn đệ đệ cũng nhận biết, chúng ta thể tùy tiện ."

      Lúc này mặt mày Hứa Thị hớn hở, nhìn ba đứa trẻ, hỏi bọn , "Sao lại chui vào đống rơm, người còn ngứa ?"

      Ngón tay Tiểu Hàn bẩn hề hề chỉ vào Hạ Xuyên, "Ca bảo chúng ta vào."

      Hạ Xuyên rất đắc ý : "Đương nhiên rồi, ta sợ người kia quay đầu tìm người bắt chúng ta, chúng ta liền chui vào trốn, sợ đâu, bọn họ cho là chúng ta rồi, sau đó chúng ta trở ra về nhà là đến nơi."

      "Vậy sao ngươi vừa rồi lại bò ra? Sợ tới mức ngươi tỷ tỷ tưởng con chuột."

      Hạ Xuyên hừ tiếng, "Cẩm Hiên ca ngươi thực khờ, người rồi chúng ta còn ra, buồn chết sao! Kỳ thực đều tại các ngươi tới tìm chúng ta, bằng bên ngoài có động tĩnh chúng ta có thể ra. Vừa rồi là Tiểu Hàn kêu, nếu do ta bịt miệng liền chuyện, ta cuối cùng nhìn xem là ai, chừng là người quen."

      Tiểu Mãn lo xa, chọc , "Vạn nhất là mẹ mìn sao?"

      Lúc này Hạ Xuyên ngay cả lo lắng cũng lo, tựa hồ cũng là vấn đề gì, "Có gì đâu, đến lúc đó bắt ta , Tiểu Hàn bọn họ có việc gì."

      Lời này ra làm mọi người sửng sốt, Lí Đắc Giang sâu sắc nhìn Hạ Xuyên, rồi nở nụ cười."Ngươi sợ về được?"

      Hạ Xuyên cười hề hề : "Tỷ tỷ qua, nếu như ta bị bắt , có cơ hội bỏ chạy, gặp người mặc quần áo giống như Thạch Bộ đầu, hoặc là tìm cái loại cửa có thể đánh trống kêu oan, sau đó ta ở Vân Châu Thành, Lâm Giang Trấn, Đào trang, tự nhiên ta có thể trở lại. Lại ta lớn lên a, nếu như ta bị bắt , mỗi ngày đều nhớ Vân Châu Thành, Lâm Giang Trấn, Đào trang, nhị tỷ ta kêu Cốc Vũ, đại ca kêu Kinh Trập! Đến lúc đó ca ta làm quan ai cũng dám khi dễ ta!"

      Mọi người , đồng loạt nhìn phía Cốc Vũ, Cốc Vũ nhớ khi nào dạy mấy chuyện đó, cũng có chút buồn cười, "Vậy ngươi sợ lúc người ta thấy ngươi bò ra, vào trong đống rơm tìm Tiểu Hàn, Đại Hàn sao?"

      Mặt trời treo ở đỉnh núi, ấm áp dào dạt, Tuyền ẵm Hạ Xuyên, Giang, Hứa Thị ôm Tiểu Hàn, Đại Hàn, đoàn người trở về. Hạ Xuyên còn cố hết sức quay đầu nhìn Cốc Vũ, "Tỷ, vậy ngươi lần tới làm sao bây giờ? Giấu Tiểu Hàn, Đại Hàn trong động sao?"

      Cốc Vũ làm như nghe thấy. An Cẩm Hiên nhìn nàng cười ha ha.

      đường trở về gặp người tìm, ai cũng thở dài nhõm chúc mừng, "Tìm được tốt rồi, mấy đứa trẻ cơ trí như vậy mất là đáng tiếc ."

      Vương Thị oán trách : " trách rất cơ trí! Ngưu thẩm, hôm nay mệt cho các ngươi, đều về nhà thôi."

      Lí Hà Thị ở sân bên kia thăm dò nhìn, thấy người trở lại rất cao hứng, "Ta biết xảy ra chuyện gì, người thôn trang về tìm được ta liền nấu nước lá bưởi, cho bọn gột rửa."

      Hứa Thị nhẫn nhịn, lời khó nghe vẫn ra.

      Đêm xuống, cho bọn tắm rửa, rồi cho bọn họ ăn cơm xong ngủ, Vương Thị, Hứa Thị lại cầm này nọ, thôn trang gọi hồn cho bọn , sợ lúc này bọn họ đánh mất hồn về sau mắc lỗi.

      Tiểu Mãn vụng trộm kề bên Cốc Vũ : "Sao có thể quăng hồn, nhà chúng ta có ngươi con quỷ, Hạ Xuyên so với ngươi càng thêm quỷ, lúc ngươi cỡ cũng có khả năng này, nhiều trò. Hồn ai bị mất cũng quăng được ."

      Cốc Vũ tỏ vẻ tán thành, đồng thời cũng duỗi người : "Đều mệt mỏi, hôm nay ngủ ."

      Tiểu Mãn mân miệng cười, cũng thêm, sâu sắc nhìn Cốc Vũ, "Ngươi ngủ trước, ta chờ."

      Chờ đến khi Cốc Vũ ngủ giấc, Tiểu Mãn còn chưa vào. Ngủ lâu Cốc Vũ bị lay tỉnh, "Cốc Vũ, có người ở bên ngoài kêu chúng ta, ra xem ."

      Cốc Vũ vừa nghe liền kéo Tiểu Mãn, rồi ngồi dậy, " trễ thế này kêu chúng ta làm gì? thể đồng ý vội, vạn nhất gặp phải chuyện gì sao? Lưu manh thôn trang nhiều nha, phải cẩn thận. Còn có, nếu tìm đến nhà chúng ta, sao tìm cha mẹ bọn họ? Kêu chúng ta làm gì? Chúng ta với cha mẹ trước, chừng có người muốn quấy rối!"

      Tiểu Mãn thấy nàng như vậy rất buồn cười, nhịn được nàng, "Tật xấu của ngươi khi nào mới sửa được, cứ có chút động tĩnh là có vấn đề này vấn đề kia, ta biết sao ngươi nghĩ ra nhiều chuyện như vậy, lại có vấn đề gì ngồi ở nhà sợ cái gì, ra sân lại sợ cái gì? Ngươi cũng hỏi xem là ai kêu có ý niệm này? Hạ Xuyên quá mức quỷ quái tinh ma là do ngươi cả ngày nhắc tới!"

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 49: Trộm đồ?

      Tiểu Mãn thấy Cốc Vũ chuyện, ngược lại ghé vào tai nàng : "Đêm nay chúng ta ra ngoài hồi, có nhiều người , nương, còn có Giang bá mẫu, nhanh chút, đừng để cho cha biết, cần làm ồn ào."

      Cốc Vũ rất tò mò, nhưng hỏi, ngược lại nghĩ vừa rồi mình quá khích phản ứng có chút buồn cười, gật đầu cùng Tiểu Mãn chân tay co cóng ra cửa.

      Trong viện ít người, mọi người đều gì, lúc ra sân mới phát ra tiếng vang, ban đêm tối như mực Cốc Vũ biết ai là ai. Chỉ có thể dựa theo thanh chuyện để nhận người.

      Thanh Giang bá mẫu sang sảng vang lên, lại cố đè thấp xuống dám lớn tiếng , "Các ngươi đến lúc đó bất kể cái gì cúng cần hỏi, chờ sáng mai là được, biết ? Đến lúc đó ta kêu các ngươi làm cái gì làm cái đó, nghe ta là sai."

      Đợi mọi người đến cửa thôn trang mới thắp ngọn đèn lên, ánh sáng loáng thoáng đại khái thấy ít, Cốc Vũ đếm người, An Cẩm Hiên, Trần Giang Sinh đều có mặt, còn có Vương Thị, Giang Thị, Hứa Thị, sau nữa là mình cùng Tiểu Hà, Tiểu Mãn. Các nàng làm gì. Cốc Vũ cũng hỏi.

      lúc lâu, An Cẩm Hiên và Trần Giang Sinh dừng lại, chờ người phía sau đến gần rồi lên thuyền, lòng hiếu kỳ của Cốc Vũ trỗi dậy, kiên nhẫn chuyện, nghĩ mọi người ở chung có chuyện xấu gì, cần suy nghĩ bước lên thuyền, thong thả chờ xem.

      Đêm thu se lạnh, mặt nước như có như phủ tầng sương khói, mọi người đều lặng im, ánh mắt thần bí chớp nháy nghe tiếng nước khua.

      đường thuỷ hồi, thấy bốn phía có ánh lửa , yếu ớt chiếu khắp nơi, đột nhiên nghe thanh Giang Thị , "Cẩm nhi, thể để người ta phát , ta đoán cũng sắp đến."

      An Cẩm Hiên hiểu ý gật đầu, xuồng gỗ quẹo vào vịnh cạn, mọi người ào ào bước xuống.

      Dưới ánh sáng ảm đạm như có như , Cốc Vũ phát chỗ này xa rừng đào, nơi này tương đối hoang vắng, thôn trang ngoài trừ ruộng nước rừng đào, còn lại là nhiều bãi hoang bên sông, có rất nhiều nhà ở đây trồng ít khoai lang đậu nành linh tinh gì đó, còn có đậu phộng, khoai núi, ngay cả những rau củ cần thiết như củ cải cũng có người trồng, ban ngày nhìn cùng giờ phút này nhìn, hoàn toàn khác nhau, Cốc Vũ vì sao muốn đến chỗ này.

      Tới chỗ này, Giang Thị tựa hồ rất hưng phấn, xoa tay phân phó mọi người, "Nhanh hái, nhanh hái, cái gì cũng hái về, rồi bỏ thuyền chở , nhưng hái hái, thể đạp hư đồ của người ta."

      Tiểu Hà ngạc nhiên, vụng trộm với Cốc Vũ: "Cốc Vũ, sao lại kêu chúng ta ăn trộm?"

      Cốc Vũ hắc hắc cười ngừng, kỳ thực mình cũng biết vì sao, có lẽ là nguyện vọng tiềm tàng ở trong lòng lâu lắm rồi, vụng trộm thu hoạch cũng phải là lỗi lớn gì, nàng còn cười kịp đâu, nhiều, "Đừng hỏi nhiều, hai chúng ta nhổ đậu phộng."

      Cứ như vậy định xuống, An Cẩm Hiên và Trần Giang Sinh, Giang Thị đào khoai lang cùng khoai núi, Hứa Thị, Vương Thị hái đậu, Tiểu Hà, Cốc Vũ nhổ đậu phộng, Tiểu Mãn nhổ củ cải, chú ý đê người phát , khi có động tĩnh chạy .

      Cốc Vũ hưng trí bừng bừng cùng Tiểu Hà nhổ đậu phộng, nơi này có chút cứng, nhổ đậu phộng cũng phải thoải mái. Cốc Vũ cố ý mang đèn lồng tới coi, làm hại Tiểu Hà hoảng hốt nàng: "Ngươi còn sợ người khác biết a, nhanh chút cần đèn lồng, thổi tắt ."

      Cốc Vũ thèm để ý, quanh mấy khối đậu phộng lần, xác định mảng đất cát, tuy biết bộ dạng đậu phộng như thế nào, nhưng tốt xấu gì cũng dễ dàng nhổ lên, kêu Tiểu Hà tới.

      Tiểu Hà thót tim, nhổ chút lại kêu, "Giang bá mẫu, rồi sao?"

      "Giang bá mẫu, có phải có người đến hay ?"

      "Vạn nhất bị người gặp được phải làm sao bây giờ?"

      Cốc Vũ kéo nàng, " nên hỏi, hỏi cũng có người trả lời. Nhanh chút, nhanh chút! Bên này hình như có bụi lớn." Cốc Vũ hưng trí, phảng phất mảnh ruộng lớn này đều là của mình, muốn động nơi nào động nơi đó, tâm tình tốt, giống như địa chủ thu hoạch ruộng của mình.

      Giang Thị dừng tay đầu tiên, nhìn đồ trong tay, kể nhiều ít ném lên thuyền, rồi tới bên Cốc Vũ, Tiểu Hà, ôm đống đậu của họ, "Nha, các ngươi lấy it nha, mau dừng tay lại."

      An Cẩm Hiên và Trần Giang Sinh cũng ngừng lại, mấy người đem toàn bộ đồ ném tới hai đầu xuồng, nhìn ít. Giang Thị rất vừa lòng thu hoạch lần này, " là nhặt ít thứ tốt, nha, bên kia có cao lương nhưng ta quên, các ngươi chờ, ta cắt lúc." xong vội vàng quay người .

      Trần Giang Sinh lúc này phát bên kia có môt ruộng củ năng, đem loại lá cây tỉ mỉ làm thành ống hút dài, Hứa Thị đề nghị, "Giang nhi, ngươi cùng Cẩm nhi nhặt ít củ năng ."

      Hai người bọn họ kịp cười, lập tức vào trong ruộng, ruộng củ năng lúc này còn có nước, đợi đến lúc củ năng hoàn toàn già thoát nước đợi cho lá cây khô bớt là có thể đào, lúc này bọn họ vui vẻ xuống, chân vừa giẫm lên bùn, Trần Giang Sinh ha ha cười rộ lên, "Nha, ta đào cái!" Tay vung lên ném lên thuyền, lại vào trong bùn.

      Đều là tuổi ham chơi, Cốc Vũ và Tiểu Mãn, Tiểu Hà cũng vào ruộng, cuốn ống quần lên, bùn trong ruộng mềm dính, nước có chút lạnh, nhưng quan trọng, trong lòng cao hứng. Ba người thu hoạch được gì, Cốc Vũ xem chỗ có cây con, bước tới bên cạnh, thò tay đào lên đống gì đó, tay đỡ bên dưới, "Nha, ta kiếm được củ năng!"

      Giang Thị tới mau, lùa bọn họ trở về, "Được rồi, nhặt sai biệt lắm, còn mau mang !"

      Mấy người ở bờ sông tùy tiện gột rửa chân xong leo lên xuồng, chèo ra sông. Hứa Thị cười ha ha, "Hái nhiều đồ, trong lòng thoải mái."

      Giang Thị tiếp: "Mọi thứ đều tốt, sang năm có thể rất tốt."

      Tiểu Hà hắt xì cái, có lẽ là vừa xuống ruộng lạnh chân. Mọi người lập tức trở về nhà, An Cẩm Hiên câu, "Giang bá mẫu, người ta mang theo mồi lửa, chúng ta có thể vào vườn bên kia nướng đồ ăn, nhân tiện xua khí lạnh, bằng trở về dám có động tĩnh, sợ bị cảm lạnh!"

      Giang Thị đáp ứng, "Qua bên kia, nơi nào có đá bùn cũng sai."

      Trần Giang Sinh nhưng có ý tưởng khác, "Nương, hạ du nước chảy yếu hơn, nước ở bờ sông cạn ít, bên cạnh đều là đá cuội lớn, chẳng phải rất tốt."

      Cuối cùng mọi người quyết định nơi Trần Giang Sinh .

      Quả là cả phiến đá cuội, Cốc Vũ thoải mái đất, chia nhau làm việc, Trần Giang Sinh cùng Giang Thị Vương Thị bọn họ nhặt củi, còn có thể cắt cành khô ở bờ sông. An Cẩm Hiên rất có kinh nghiệm tại kia xếp đá làm bếp, Vương Thị và Tiểu Mãn rửa sạch những thứ vừa hái trộm được, đậu phộng, khoai lang, khoai núi, củ năng, còn có đậu, ít.

      lâu, lửa bùng lên, ánh lửa đỏ rực chiếu lên mặt mọi người rất đẹp mắt, người cũng ấm áp hơn, tiếng cành khô bị đốt cháy tí tách rung động, đợi lửa cháy lúc, nhóm phụ nữ bắt đầu bỏ củ năng, đậu phộng, đậu phóng ở bên vào lửa nướng, đồ tươi gặp lửa nóng thoáng chốc sậm màu, đậu phộng mau chín nhất, mọi người kịp chờ, lấy ra ăn, còn biết là loại đậu phộng gì, ăn vừa mềm vừa bùi có chút giống hạt dẻ, lại có đậu thơm ngát, cỡ ngón cái cùng lắm là lớn như vỏ sò, Cốc Vũ ăn ít, ợ no nê, Vương Thị vỗ lưng nàng cũng khá hơn, Giang Thị kêu nàng bờ sông uống nước mát mới đỡ hơn.

      An Cẩm Hiên ở cách đó xa, thấy bên này nướng sai biệt lắm, đem khoai lang khoai núi ném vào đống lửa, bếp cũng thôi phát ra thanh, muộn như vậy.

      Mọi người ngồi vây quanh đống lửa, giờ phút này trong lòng nóng bỏng, vừa mới ăn qua gì đó tựa hồ còn ấm biết lạnh, ở quanh đống lửa tràn đầy vẻ hòa thuận vui vẻ. Giang Thị thở dài, "Lúc này phải uống chút rượu mới được! Chúng ta cũng hào khí hồi."

      "Ngươi còn muốn uống, đến lúc say khướt trở về bị người thôn trang chê cười vài năm!" Hứa Thị giận dữ nàng.

      "Có gì mà cười chứ, bất quá ngày mai mỗ mỗ Tiểu Hàn bọn họ thấy chúng ta trộm vặt kinh hãi đến lắp bắp thôi, ha ha."

      Hứa Thị lại : "Sao lại cười chứ, qua vài năm nữa chừng bọn làm cha, người ta với cháu ngươi chuyện mỗ mỗ lúc trước uống say chắc?"

      Mọi người đều cười ha ha.

      An Cẩm Hiên bỏ khoai lang, khoai núi vào vạt áo mang tới, mọi người nhiều, cầm lấy ăn. Cốc Vũ cảm thấy mình chưa từng ăn qua đồ ngon như vậy. ra cho dù là cùng loại thức ăn, cũng phải coi ăn ở đâu mới ngon.

      Ăn no nê, thừa lại đều gom lại để ở thuyền, bếp tàn nhưng sợ chưa tàn hẳn nên múc nước sông tưới vào, mới an tâm chèo thuyền trở về.

      Cốc Vũ ngồi ở mạn thuyền, tay bất chợt khua nước sông, mọi người cũng câu nệ, vừa chuyện vừa cười. An Cẩm Hiên đột nhiên hỏi Cốc Vũ câu, "Cốc Vũ, trong tưởng tượng của ngươi cuộc sống thôn trang là như vậy sao?"

      Cốc Vũ thấy rất quen tai, nhất thời ngớ ra.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 50: Việc vui nối tiếp nhau đến

      Sáng tinh mơ hôm sau, Hứa Tần Thị dậy, vừa vừa dụi mắt suýt chút đá vào cửa, định dừng bước chân vừa vặn đá vào ki, nàng vừa than thở ai đem thứ này ném ở đây, vừa ngồi xổm xuống nhặt đồ rơi đất lên, ít đậu phộng cùng đậu, còn có vài củ khoai lang nướng đen thui, bảy tám củ năng còn dính bùn, vỏ ngoài màu hông tím xen lẫn củ non mảu trắng, "Còn non như vậy nhổ lên, là nghiệp chướng." Thuận tay lại nhặt lên vài cái cải củ, đứng lên lại đụng vào sào trúc máng cao lương.

      Mấy thứ lộn xộn này giống như đồ nhà trồng, Hứa Tần Thị đột nhiên vỗ đùi, "Chả trách để Hạ Xuyên ngủ với ta, ra là thái thanh! Mau dậy, mau dậy! Tối hôm qua thái thanh cũng với ta tiếng!"

      Cốc Vũ cùng Tiểu Mãn ngáp mấy cái ra, nghe Hứa Tần Thị kêu như vậy biết tại sao. Vẫn là Cốc Vũ cười , "Mỗ mỗ, mấy thứ đó đều để phần cho ngài, ngày hôm qua chúng ta ra ruộng hái, cũng biết là của ai, dù sao tốt, thấy cái gì hái cho mình ăn."

      Hứa Tần Thị chỉ vào trán Cốc Vũ, " là nha đầu tham ăn! Điều này sao có thể, cái gì đều mang về nhà mình, biết nhà ai có phúc nữa, nhưng là chỗ nào?"

      Tiểu Mãn hiểu lời Hứa Tần Thị, bọn họ đều lớn lên ở trong thành, đến thôn trang vài năm rất ít ra ngoài, chưa hề nghe qua thái thanh, "Mỗ mỗ, phải là trộm đồ sao?"

      Hứa Tần Thị bĩu môi, "Tốt, tốt! Cũng mang mỗ mỗ , bây giờ tới hỏi."

      Cốc Vũ le lưỡi cười, ra vẻ nghiêm trang : "Mỗ mỗ, ta muốn gọi ngươi, nhưng phải ngươi sợ nước sao, chúng ta chèo thuyền , vạn nhất ngươi choáng váng làm sao, bằng an toàn ở nhà, này phải cũng chừa phần mang về hiếu kính ngài sao?"

      Hứa Tần Thị nghe thế mới để ý nở nụ cười, "Cũng đúng, ta còn có thể sống thêm vài năm, để các ngươi tuổi trẻ tự mình tích phúc thôi, thái thanh là hôm qua ra ngoài, xem đồ người ta chưa thu hoạch về hái ít, thứ này chín có thú hoang đạp hư, về sau thu hoạch tốt hơn!"

      Vậy là hôm qua phải mình ăn trộm mà là làm chuyện tốt? Này cùng với được tiện nghi lại khoe mã có gì khác nhau? Nghĩ như vậy nhưng Cốc Vũ ra, chỉ là ngày hôm qua bị thèm, hôm nay lại cảm thấy ổn, mình hái trộm chừng người ta thương tâm, tại mối lo lắng duy nhất cũng mất , rất thoải mái tự tại, "Hẳn là chúng ta tích nhiều phúc, đừng đầy thuyền trở về tốt!"

      Hứa Tần Thị tát cái, " biết đủ, thái thanh còn hận thể chuyển hết đồ người ta trở về? Lúc trước có gì ăn người ta mới nghĩ ra được cách đó, chủ ruộng cũng so đo, gọi là thái thanh để người ta thoải mái hơn, tại mùa màng tốt lên ít có ai thái thanh nữa, có ai nửa đêm dậy làm loại chuyện này, nên phải nhạt , cho nên tối hôm qua bị các ngươi hái này nọ biết ai có phúc phần này."

      Tiểu Mãn chưa hiểu lắm, "Vì sao cha ta bọn họ thể , sao phải là nương ta cùng Nhị bá mẫu mang chúng ta a, nếu cha ta bọn họ , chừng chúng ta có thể hái về nhiều hơn."

      Hứa Tần Thị dự đoán được Tiểu Mãn hỏi như vậy, đem ki cất gọn, lại lấy cao lương đến, có chút hưng phấn đem đồ trong ki đổ vào trong thùng, rồi đem cao lương cất, xoa tay : " thể được, đàn ông làm mất hồn, về sau chừng trồng cấy được, nghe thôn trang cách vách chúng ta có người bị như thế, cả mảnh vườn ngay cả hạt đậu phộng cũng lớn!" xong Hứa Tần Thị lại bổ sung thêm: " thân đàn ông có cỗ khí, phải vào núi săn thú, tối hôm qua tất nhiên thể !"

      Cốc Vũ gì, chừng chỉ là trùng hợp, nghe đồn lâu ngày biến thành việc thực, bất quá nàng thấy có gì tốt, ít nhất quy củ này là tín ngưỡng chung, bọn nguyện ý tuân thủ, dù sao cũng thấy hạnh phúc chút. Thái độ Tiểu Mãn lại khác thường đến bàn tìm tòi, Cốc Vũ đột nhiên nhớ tới chuyện trước kia, thốt ra, "Ta hiểu được, lúc trước ca ta còn có Cẩm Hiên ca ra ngoài lúc đó chẳng phải như vậy, mỗ mỗ ngươi cũng mà? Đàn ông săn thú là kết thúc sinh mệnh, mà nương ta các nàng là dựng dục sinh mệnh đúng ? Cây các loại mọc ra quả là mẫu tính! Cẩm Hiên ca và Giang Sinh ca đến cùng còn chưa tính là đàn ông thôi."

      Giải thích như vậy, cái gì cũng đều ràng.

      Mọi người lục tục thức dậy, Hạ Xuyên mấy đứa trẻ ở trong sân, cũng dám cho bọn họ ra ngoài. Trong sân có vẻ vô cùng náo nhiệt. Hứa Tần Thị thấy Hứa Thị, Vương Thị bọn họ lại oán giận nhưng hiểu, vội vàng lại nghĩ muốn thu thập Giang Thị lại bị nàng hỏi mấy lần.

      Giang Thị vỗ lưng Hứa Tần thị, "Mỗ mỗ, cần so đo mới sống lâu trăm tuổi. Lại đêm khuya đường xa, có lẽ nhiều năm rồi chúng ta , vẫn là Cẩm Hiên theo Giang Sinh nhà ta , trước kia còn tưởng người ta cho nhà chúng ta thái thanh, năm nay chúng ta cũng cho vui, dù sao cũng chuyện gì đúng ? Ngài nhìn ngài a, nhà ngói lớn nhanh chóng xây xong, ở trấn lại là tửu lâu náo nhiệt, nhiều phúc khí như vậy còn chưa đủ sao?" xong lại sẵng giọng: "Nếu ngài thích, sang năm thái thanh ta cùng ngài , bọn họ ai cũng cho !"

      Hứa Tần Thị giả bộ giận rốt cuộc giả xong, ha ha cười ngừng, nhưng miệng cũng tha người, " được, tốt xấu gì cũng thừa lại ít cao lương, ta lấy ra, ngươi về làm cho ta môt ít mè vừng đậu phộng đường đỏ, giã nhuyễn, ta nha, làm bánh cao lương cho các ngươi ăn, bảo đảm các ngươi thích!"

      Giang Thị cũng cười, ", làm ra bánh cao lương cho mấy đứa ăn, mỗ mỗ liền vui vẻ !" xong như trận gió chạy về nhà mình.

      Cốc Vũ đứng ở bên thấy, ngày như vậy cũng có thể qua vô cùng náo nhiệt, trong lòng thấy rất tốt, bình đạm lại hạnh phúc, lo ăn mặc cũng có chút tiền dư, trong lòng an ổn tự tại, còn muốn cầu nhiều làm gì?

      Mấy ngày sau đó, Đào trang nghênh đón chuyện vui lớn.

      Cầu rốt cục cũng sửa xong, cầu đá hình vòm, hai bên còn có lan can bằng đá che chở, nhìn vừa rộng rãi lại chắc chắn và khí phái, đầu cầu điêu khắc hai con sư tử, vải đỏ cột đầu, màu đỏ rực rỡ như lửa chiếu hồng khuôn mặt người thôn trang.

      Ngươi lui tới đều vui sướng, bàn tính qua hai năm có thể làm chiếc xe trâu, sang năm nếu khấm khá phải mua con trâu về nuôi, cuối năm chờ để dành đủ tiền trâu cũng lớn, có thể xuống ruộng làm việc hoặc lúc thăm người thân, tập hợp dùng, lúc chia đào thôn trang, còn có thể bỏ xe kéo nhà thân thích, mặt biết có thêm bao nhiêu sáng rọi.

      Cốc Vũ cũng bị khí vui mừng bao phủ, tuy thể giúp gì, xem náo nhiệt cũng đủ. Nhưng rốt cục nàng cũng nghĩ ra có thể làm gì, cùng Tiểu Hà cách hai ngày đem trâu ra ngoài bộ, tuy chỉ có hai người, nhưng cũng tự tại, Lí Đắc Tuyền khéo tay, cố ý làm cho nàng con diều, các nàng càng chơi vui muốn trở về nhà. Văn thẩm cũng thoáng, bắt Tiểu Hà về nhà, Tiểu Hà cũng biết giới hạn, nên để nàng tự do tự tại theo Cốc Vũ.

      Ngày cầu mới khánh thành, thôn trang so với đón năm mới còn náo nhiệt hơn, nếu vì thôn trang có tiền dư, nhân dịp hưng trí này còn muốn thỉnh gánh hát đến hai ngày, nhưng cuối cùng chỉ mời múa sư tử tới, ở bên cầu pháo nổ, khua chiêng gõ trống rất náo nhiệt, thôn trang sôi trào.

      Náo nhiệt hết cả ngày, hưng trí vẫn còn dư như cũ. bỏ qua cơ hội, tuy thôn trang có dư tiền đại tiệc, nhưng có nghĩa mọi người thể tụ họp.

      Tiệc lớn có, nhưng thiếu, vì thế chọn mảnh đất ở tại đầu thôn, bày hàng bàn dài, nhìn rất đồ sộ nhưng nếu đến gần thấy bàn cao thấp đồng nhất, màu gỗ cùng kiểu dáng khác nhau. Có cái vừa thay mới chân bàn, cũng miễn cưỡng thông qua, có cái dùng cây trẩu tinh tế quét qua, có cái nhìn ra màu sắc ban đầu, ở giữa bày mấy cái bàn tốt hơn chút, bên còn để ghế, còn lại chỉ là cái bàn trụi lủi, ở giữa còn có cái đầu heo lớn, là Liễu Bá Tử đưa tới... còn cách nào, mọi người nghĩ ra bách gia yến.

      Bà nội trợ của mỗi nhà mỗi hộ đều bận rộn. Ba năm bàn, thiếu hai con cá, mặc kệ làm gì cũng đóng góp vào. Cũng có mấy hộ cùng nhau làm, tỷ như Giang Thị làm chung với Vương Thị, Hứa Thị, tại kia suy tính tỉ mỉ phải làm món gì, lo lắng phân lượng cũng muốn ăn ngon, cuối cùng Hứa Tần Thị làm bánh vòng đường, nồi chảo ở phía sau viện khởi động, phía trước người chuẩn bị tốt, nàng phụ trách chiên, mè vừng vẩy tầng, chiên xong nhìn vàng óng ánh sáng bóng, vừa béo giòn lại thơm. Giang Thị làm món gân, đám đều chặt thành khối lớn, là còn để đứa cầm ăn. Còn làm thêm bánh gạo, Cốc Vũ muối dưa chua cũng nhiều phiền toái, trực tiếp bưng ra cái cái bình, đến lúc đó lấy chồng bát, cách vài cái bàn mang lên chén, để mọi người nếm thử tươi mới cũng tốt.

      Người lớn bận rộn, trẻ con lại buồn phát ngán. Bọn họ chưa gặp qua trường hợp như vậy, ở đây bọn họ tự tại nhất, đến đông gia vào tây gia xem mọi người chuẩn bị món gì, sau đó lại nhà khác báo cáo, nhà ai làm món gì bọn họ đều biết, cũng ngượng ngùng tới gần xin, chỉ tha thiết mong nhìn nước miếng chảy quanh, rồi chờ đến lúc được đặt ở bàn là gắp.

      Mùi dầu chiên trong nhà Cốc Vũ bay xa, gân giò sau thơm mê người, vì bọn nấu ở phía sau viện, những đứa trẻ tụ tập ở phía trước chỉ có thể dựa theo mùi bên trong đoán món gì, thoáng mắt người hết, so với đứng đây ngửi mùi, bọn họ càng thích xem người ta làm như thế nào hơn, chừng còn có thể nếm trước ít cho đỡ thèm. Nên khi Hứa Tần Thị làm xong mẻ bánh vòng đường đầu tiên đặt ở trong ki ra, trong viện có người, đành phải trở về tiếp tục bận rộn.

      Đợi đến khi các nhà các hộ bày đồ ăn lên bàn xong, nhóm đàn ông ngồi quanh bàn uống rượu chuyện, mặt sáng rỡ, nhiều cũng ngoài chuyện thu hoạch ruộng vườn, ngày tốt hơn. Nhóm phụ nữ quan tâm trong ngoài, thấy tay đứa bẩn vài câu, dọn dẹp đồ rơi rớt, nhưng cũng vui vẻ, đám ăn thử xong nhà ai tay nghề giỏi, đồ của ai phân lượng nhiều, ai rất keo kiệt, chỉ mang ra chậu dưa chua cũng được thông qua...

      Tiệc kéo dài từ buổi sáng đến khi mặt trời lặn sau dãy núi, mới bỏ qua. Đàn ông say xỉn ngã trái ngã phải, đứa theo sau nghe được những lời ngày thường nghe được, toét miệng cười, nhóm phụ nữ thu dọn, chuyển bàn của nhà mình , it nồi bát bồn biều bị mẻ, it bị vỡ, cũng chỉ là than thở vài câu, có ai so đo nhiều.

      Mọi người về nhà.

      So với bách gia yến náo nhiệt, ngày Lí Đắc Giang dọn vào nhà mới đơn giản rất nhiều.

      Nhà ngói xây ở giữa sân Nhị thúc công và sân Lí gia, là đất trồng rau, Lí Đắc Tuyền xây thành nhà ngói, sân cũng có sẵn, trong phòng mọi thứ đều là mới, vẫn còn ngập tràn mùi bùn đất, ngói như vẩy cá, rất khí phái. Cả đời Lí Hà Thị đều muốn xây nhà ngói, ngờ con thứ hai xây xong trước, bên lão phòng vẫn ở nửa gian nhà ngói.

      Bởi vì Giang chuyển nhà mới, bên kia Trương thị Lập Thu lớn, còn có Lập Xuân, Lập Hạ sắp đến tuổi thành thân, thể chỗ dung thân. Trần Thị đồng ý, chẳng phải về sau minh sinh con ngay cả cái phòng ở cũng có, chẳng lẽ muốn ở phòng củi? tại Lập Xuân, Lập Hạ ở phòng, Lập Thu trước kia ở chung với Linh Nga, chờ nàng xuất giá tự nhiên có phòng ở cho Lập Hạ, phòng cũ của Giang dĩ nhiên hẳn là cho mình.

      Cuối cùng tranh chấp giải quyết xong, Lí Đắc Giang tức giận, Tuyền có phòng ở, phòng đó để lại cho Kinh Trập ở, tại Tuyền cùng Cốc Vũ, Tiểu Mãn, Vương thị cùng ở nhà ngói, mặc dù có người tới ở cũng để cho bọn họ ở, cần nhớ thương, muốn ầm ĩ tùy tiện bọn họ ầm ĩ !

      Tường vừa quét vôi còn có chút mùi, dưới mái hiên dùng vật liệu đá sửa cầu, trong phòng cũng là bùn mới làm kỹ lưỡng, Lí Đắc Tuyền và Đại Lâm sớm làm xong gia cụ, đồ bên phòng cũ chuyển tới được, bọn ho mang thư đơn giản nhất qua ở chỗ mới.

      Tuy có đại tiệc, người thôn trang đến chúc mừng ít, đến xem mang theo bao điểm tâm liền cáo từ, cũng có người vuốt ve gia cụ là mọi thứ đều chu đáo, nhìn hoàn hảo như nhà địa chủ.

      Hứa Tần thị cũng chuyển tới, Cốc Vũ bọn họ ở quen, Nhị thúc công và An Cẩm Hiên đều ở nhà, nhà thể bỏ , lại hậu viện cùng trong phòng có rất nhiều đồ đạc, nhất thời còn chưa chuyển . May mắn là ở gần, khác gì ngày thường, chuyện đều nghe thấy. Hứa Tần Thị ở cùng với Tiểu Hàn, Đại Hàn, giường gỗ lớn chiếm nửa gian phòng, bốn phía còn thành gỗ, Tiểu Hàn, Đại Hàn thể bị té. Hạ Xuyên nhìn rất hâm mộ, la hét cũng muốn cái, nhưng có chỗ để cuối cùng đành từ bỏ.

      Nhưng Hạ Xuyên là người cam lòng, thường xuyên chạy tới trèo lên giường chịu , Hứa Tần Thị thấy buồn cười, ở trong phòng của mình nhìn ba đứa lăn lộn giường lớn. Vì thế Vương thị rất băn khoăn.

      Lúc trước thôn trang mới náo nhiệt qua, ngày vào nhà mới, Lí Đắc Giang chỉ cần thỉnh người trong viện bên kia, còn có ba chị em gả , Hứa Thị bên này cũng kêu Hứa Thế Cùng tới, thêm mấy nhà thường qua lại, tổng cộng chỉ bốn năm bàn, vô cùng đơn giản ăn bữa cơm.

      Vốn đoán trước Hứa Thế Cùng mang cả nhà tới, Thấm Nhi lớn hơn chút lâu rồi chưa về đây, Hứa Tần Thị nghĩ bọn họ ở bên ngoài cũng khá, cầu ở thôn trang tốt lắm nên ra ngoài, ở lại giúp trông coi cháu ngoại.

      Nào biết đến ngày chính, chỉ có Hứa Thế Cùng người vội vã tới, cũng có mang theo hạ lễ, mặt có chút hồng định giải thích, bị Lí Đắc Giang kéo uống rượu.

      Vừa ăn mấy miếng cơm, ghế ngồi chưa kịp nóng , chưởng quầy tửu lâu vội vã chạy vào sân.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :