1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Điền Viên Cốc Hương - Thẩm Duyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 40: Ai cũng thể sống thay ai

      Ý Tuyền Tam thúc là muốn để con dâu về nhà mẹ đẻ gả cho người khác, muốn trì hoãn người ta. Chỉ là Thiên Bẩm hơn tuổi, cả ngày y y nha nha ở nhà, cả nhà thương , là đá cũng bị hâm nóng, tự nhiên luyến tiếc, muốn giữ lại đứa bé như giữ lại chút hoài niệm, cùng tiện ăn với người thôn trang, thể để nàng dâu mang theo đứa bé .

      Lí Lão Đầu bọn họ cũng đồng ý, Lí Lão Đầu là đại ca, muốn nhìn nhà đệ đệ huỷ như vậy, khuyên bảo sống qua trận này là tốt rồi, cần nghĩ nhiều, nhà ai chút khúc chiết.

      lâu sau, nương Thiên Bẩm từ ruộng về, mọi người liền về, giải quyết được gì.

      Kế tiếp mấy ngày có động tĩnh gì. Lí Đắc Giang thở dài nhõm, sau lưng với Lí Đắc Tuyền là chắc chuyện này cứ vậy qua , nhà ai lại có chuyện. Về sau chờ Thiên Bẩm lớn chút có lẽ hết thảy đều tốt lắm.

      Nào biết lời này còn nóng, chuyện giống với.

      Đầu tiên là gần đây có phụ nữ lạ mặt, quanh thôn trang, lúc đầu mọi người đều tưởng là đến thôn trang thăm người thân, nên nghị luận gì, nhưng sau đó mình đến bờ sông nghe mọi người chuyện bên hỏi thăm, mọi người bắt đầu thấy có chút bất thường.

      Sau này thiếu điều tìm tới cửa, rốt cục khiến mọi người cảnh giác, nhưng chưa kịp đuổi người phụ nữ kia biến mất.

      Ít ngày nữa, Đào trang đột nhiên xuất người, Lí Đắc Giang khả năng dính líu chuyện xưa.

      Bên ngoài nhao nhao ồn ào, người lớn cho trẻ con ra ngoài, sợ nghe được điều tốt.

      Cốc Vũ ở nhà có chút lo lắng, chuyện bên ngoài nàng tương đối ràng, chỉ là tình phát triển tựa hồ ổn, tình nháo lên, người thôn trang quan tâm có lẽ là Đào trang có thể thắng hay , thắng thôn trang mất mặt, trẻ con thể bị cướp .

      Tính ra Thụ cũng là đường đệ (em họ) Cốc Vũ, lúc nàng ra ngoài còn ôm qua, từ đáy lòng cũng muốn để rời nơi này, nhưng nghĩ theo phương diện khác, vô luận như thế nào thẩm mới là người khổ nhất, mặc kệ lúc trước vì sao gả cho người như vậy, nhưng cuộc sống giống như quả phụ, còn phải chiếu cố cả nhà, hội dâng hương cũng là nghe theo bà bà. Con người có tình cảm phải động vật, sống quen biết là khổ, khi có hy vọng lại là chuyện khác, bây giờ làm ầm ĩ như vậy, nếu đứa bé bị đoạt , nàng còn có thể ở thôn trang được sao? Nếu đứa bé và bản thân ở lại thôn trang, mỗi ngày ra vào, có thể chịu được ánh mắt mọi người sao? Vì sao nàng cũng chỉ có thể qua ngày như vậy? Mệnh? Cốc Vũ tin.

      Hạ Xuyên là đứa thích vô giúp vui, lúc này Vương Thị và Hứa Thị qua bên kia khuyên nương Thiên Bẩm, tiện mang bọn họ theo, nhưng ba vật này nghe động tĩnh bên ngoài ngừng ra ngoài xem, lần lượt bị Tiểu Mãn lôi về, bọn họ thấy đwợc ra ngoài càng cố cong chân ngắn chạy, cuối cùng đuổi theo bọn họ mệt chịu nổi, phải đóng cửa nhà chính, cài then cửa bọn họ mói an phận chút.

      Tiểu Mãn tại kia thỉnh thoảng lấy tay phủi mu bàn tay bên kia, động tác cứ lập lại như vậy, tựa hồ như thói quen, làm Cốc Vũ rất tò mò. Tiểu Mãn thấy có ai ở đây, "Còn phải lần trước An Hoà Đường tìm Nhị , đâu biết có cọ trúng đồ dơ gì , nghĩ tới là ta khó chịu, còn có lão bản kia, nhìn người ánh mắt chớp nháy, vừa nhìn là cảm thấy hơi lạnh lạnh buốt, bây giờ nghĩ đến còn phát run, lần tới thế nào ta ."

      "Ngươi còn muốn có lần tới!"

      tình bên ngoài bình ổn chút, lát sau Lí Đắc Tuyền bọn họ trở về, tay Lí Đắc Giang còn có chút máu, nghe là lúc lôi kéo bị thương, người nhiều lắm, căn bản phân biệt hết, Cốc Vũ vội băng bó cho , cũng may chỉ bị thương ngoài da.

      Lát sau, Vương Thị và Hứa Thị cũng trở về, Hứa Thị giận dữ, "Những người đạo lý, chỉ biết tới cửa cướp người. Nếu vừa rồi nương Thiên Bẩm ra ngoài ràng, chừng còn chịu ."

      Cốc Vũ nhân cơ hội hỏi: "Thẩm cái gì?"

      "Còn có thể cái gì? sống được a!"

      Vương Thị vội nháy mắt nàng, có thế Hứa Thị mới thêm. Hứa Thị thấy tay Lí Đắc Giang, lạnh nhạt , "Này đến cùng là người ở đâu đến, đáng giận, sao Thiên Bẩm cũng thể là của đúng ?"

      Hạ Xuyên chạy tới , "Bá mẫu, nghe người bên ngoài là bọn họ tới cướp tiểu đệ đệ? cần bị bọn họ đoạt, còn có ta và Tiểu Hàn bọn họ cũng thể bị cướp ! May mắn vừa rồi tỷ tỷ đem chúng ta nhốt tại trong phòng."

      Cốc Vũ kéo qua đến, giáo huấn , "Đừng phiền Nhị bá mẫu ngươi, ai cướp ngươi chứ! Người ta sợ nuối nổi ngươi đâu, cái miệng nhắn càng ngày càng điêu, ăn cái này ăn cái kia, ném đường cũng có người nhặt!"

      Này xong Cốc Vũ có chút hối hận, dù sao Hạ Xuyên mới bây lớn, nặng sợ bị ám ảnh. Nào ngờ Hạ Xuyên nghe xong yên tâm gật đầu, "May mắn có người muốn, như vậy ta có thể yên tâm ra ngoài."

      Lại chọc Cốc Vũ cười.

      Lí Đắc Giang hỏi Vương Thị, Hứa Thị: "Nương Thiên Bẩm tính sao?"

      Đây mới là mấu chốt, xem tâm nàng đặt ở đâu, đó mới là trọng yếu.

      Vương Thị bất đắc dĩ lắc đầu, "Chúng ta được gì, vừa liền khóc, khóc ngừng, xem cũng thể cái gì, chỉ là nghe bên ngoài ầm ĩ nàng mới lao ra muốn sống, đáng thương, ngươi nương Thiên Bẩm tốt như vậy, mệnh lại khổ."

      Hứa Thị oán trách Lí gia bên này, tựa hồ muốn đem oán khí trước kia phát tiết, "Lí gia các ngươi là, cưới khuê nữ người ta, vốn nên đặt ở lòng bàn tay thương, lại sảng khoái cho làm trâu làm ngựa, kết quả lời hay cũng có, nếu ta có Đại Hàn, Tiểu Hàn, biết có thể sống hay !"

      Cốc Vũ vội khuyên bảo: "Nhị bá mẫu sao lại lời may."

      Lí Đắc Giang cũng chuyện dính dáng nhau, tại chẳng phải rất tốt, cần nghĩ lung tung. Đại Hàn có chút ngốc, Tiểu Hàn cơ trí hơn, thấy Hứa Thị giận như vậy, rúc vào lòng Hứa Thị làm lòng nàng mềm nhũn, đâu còn nghĩ đến chuyện buồn nữa.

      Người Tiểu Tiền Trang đến náo xong, bình tĩnh hai ngày.

      Sau, Kinh Trập và An Cẩm Hiên trở lại.

      Cốc Vũ muốn tìm bọn họ, ba người về phía sau viện vừa vừa chuyện.

      xong tiền căn hậu quả, Kinh Trập thấy bộ dáng gấp gáp của Cốc Vũ, cười, "Cốc Vũ, việc này cũng phải là ngày hai ngày, nó như cái bọc mủ, chậm rãi phồng dậy, đến trình độ nhất định vỡ ra, giải quyết xong là được, còn hơn để ngày đêm lo buồn."

      Tâm tư Cốc Vũ ở trong này, "Chuyện đó ta cũng biết, hội dâng hương vốn nên tồn tại, chỉ là nhiều năm như vậy mọi người cảm thấy có gì đúng, nghĩ tới hôm nay xảy ra chuyện này, ta thấy thẩm làm như đáng giá, về sau nàng phải làm sao bây giờ?"

      An Cẩm Hiên lắc đầu tựa hồ tình phức tạp, xét đến cùng vẫn là nguyên do, "Như vầy Cốc Vũ, ngươi cảm thấy ngươi muốn thế nào, chúng ta tại đây nghĩ tới nghĩ lui có ích gì, chỉ làm mình rối loạn, bằng chúng ta nghĩ chút chúng ta muốn có kết quả gì, rồi chúng ta nhìn xem có thể làm được , nếu có thể khác chúng ta cần suy nghĩ ."

      Kinh Trập đồng ý với ý kiến này, "Việc đáng kể tạm thời truy xét."

      Cốc Vũ nghĩ qua chuyện này, bây giờ nghe bọn họ , liền theo phương diện này nghĩ, "Muốn tốt nhất, chúng ta chính xác được, bằng đến hỏi thẩm mới biết được, nếu tự mình nghĩ, ta thấy cũng phải nhìn bên kia người kia, nếu tốt, thẩm và Thiên Bẩm theo , dù sao bên này ngoại trừ cái danh phận ra cái gì cũng có, lại có vợ chồng chi thực. Huống hồ tình náo thành dạng này, nàng cũng biết thế nào sống."

      "Vậy đường thúc đâu?"

      Cốc Vũ đáp: "Nếu có thể sửa tính tình, cưới vợ lần nữa cũng có gì tốt, về sau có con của mình, mọi thứ đều kịp bắt đầu lần nữa."

      Kinh Trập kỳ quái nhìn Cốc Vũ, "Nhưng bên ngoài ai có ý tưởng giống ngươi Cốc Vũ."

      Lời Cốc Vũ nghẹn trong lòng mấy ngày nay đều ra, "Mọi người luôn muốn như vậy muốn thế kia, nhưng đến cùng có thay thẩm nghĩ lại hay , người ta mói là nhân vật chính trong chuyện này, nếu nàng nguyện ý mới tốt, chúng ta thể sống thay nàng."

      Cẩm Hiên nhắc lại lần, "Chúng ta thể sống thay nàng, ai cũng thể sống thay cho ai."

      Bỗng nhiên, Kinh Trập và An Cẩm Hiên liếc nhau, hiểu ý gật đầu.

      Như xác định, Kinh Trập chậm rãi thong thả bước, tiếp: "Cốc Vũ, bằng ngươi qua thẩm chuyến, người khác thể yên tâm, xem thẩm có nghĩ như vậy hay , nếu muốn, cũng phải có cách."

      tình như vậy còn là vấn đề lớn, Cốc Vũ vì sao luôn tin tưởng bọn , biết nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ bọn họ chưa có nàng thất vọng.

      An Cẩm Hiên liếc Cốc Vũ cười cười, "Ngươi mới bây lớn, sao cái gì cũng biết? Lời này cũng có thể , hội dâng hương vợ chồng cái gì, cần ra bên ngoài tốt hơn."

      Cốc Vũ có thế mới nhớ tới, mình thăm hỏi quên tình trạng ở đây, ở đại có thể để ý, nhưng ở đây tốt lắm, nghĩ vừa rồi những lời này, mặt Cốc Vũ nóng lên.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 41: Hưu nàng

      Hai ngày này Cốc Vũ thay đổi đa dạng món ăn đưa qua cho đường thẩm bên kia, theo lời Hứa Tần thị tiến hành cải tạo tân trang, còn kết hợp trước kia mình từng ăn qua làm ra, hương vị sai, cái gì chân giò heo, cá kho tàu, thịt băm cái gì đều làm ra. Hoa quả rửa sạch đặt ở trong chén, còn lại là rau muối, măng mùa xuân muối với gừng đặt trong môt cái chén khác, gừng màu vàng nhạt măng tuyết trắng, rau xanh trộn với ớt đỏ tươi, ngửi ê ẩm hơi thở cay cay, Cốc Vũ nhìn cũng chảy nước miếng.

      Vài ngày nay nàng xuống bếp mọi người đều vui mừng, món ăn cần là muốn ăn, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua, lại nàng có nghĩ ra điều cổ quái gì cũng có người . Hai ngày này Hạ Xuyên cũng muốn chơi bàn đu dây này nọ, vừa thấy Cốc Vũ, cũng sợ ai mắng, mềm yếu nhào tới, trong lòng Cốc Vũ nhớ thương chuyện bên kia, lại thoát khỏi Hạ Xuyên, dở khóc dở cười.

      Những ngày này nàng nghĩ ra ăn cái gì ngon, nàng băm thịt và hành, đập trứng gà vào, rồi dùng lửa , cho chút dầu vào nồi, nhũng đũa vào nước trứng gà, vào nồi dầu thứ tiếng đỏ thịt băm vào, đợi vàng lật lại là biến thành chả trứng, trứng bao thịt bên trong, giống như ăn sủi cảo, chỉ là bên ngoài là trứng bên trong là thịt, thứ này nấu chín vừa béo lại thơm.

      phải Cốc Vũ muốn nghiên cứu món ăn, mà là muốn giúp Thiên Bẩm làm chút chuyện. Theo ý Cốc Vũ lúc trước, muốn người bi quan tuyệt vọng ra miệng là quá khó khăn, chỉ có thể áp dung chính sách quanh co, tỷ như mấy ngày nay nàng đưa đồ ăn qua, đường thẩm lúc đầu cũng cảm thấy băn khoăn, đâu có tâm tư ăn cơm, nên bất động. Cốc Vũ cũng gì, như cũ mỗi ngày đưa qua.

      Cửa gỗ nặng nề chi nha tiếng mở ra, Cốc Vũ có chút sợ hãi Tam nãi nãi, sợ cái ao trong góc tường, kia phiến đá rêu xanh lạnh lẽo, nhưng nàng vẫn kiên trì bước vào.

      Trong viện có người, nghe thấy tiếng Thiên Bẩm khóc, Cốc Vũ đẩy cửa vào nhà chính. Đường thẩm tà tà ôm Thiên Bẩm, trong tay cầm chén cháo, sắc mặt đờ đẫn, tròng mắt nhúc nhích, bát trong tay ngay, nước cháo chậm rãi chảy xuống đất. Thiên Bẩm trong ngực khóc, nước dãi chảy ra, nhìn như nước cháo.

      Cốc Vũ lắc đầu, thầm nghĩ, thể như vậy được.

      "Thẩm thẩm!" Nghe Cốc Vũ gọi, nương Thiên Bẩm phục hồi tinh thần, có thế mới để bát cháo xuống, đau lòng lau nước mắt nước miếng cho Thiên Bẩm, miệng ngừng hừ dỗ dành.

      Cốc Vũ mở hộp trong tay ra, lấy ra chả trứng cùng những món khác, còn cố ý chưng bánh cho Thiên Bẩm, ôm đến tự mình đút cho . Miệng chuyện cũng khách khí, "Thẩm, vốn cũng tới phiên ta ngươi, người lớn sao cũng được, nhưng thể làm khổ Thiên Bẩm đúng , lúc này gì, lần tới phải làm sao bây giờ? Dưới mái hiên là tảng đá bậc thềm, góc sân đều là rêu xanh, nơi nơi đều là chỗ cần chú ý!"

      Nương Thiên Bẩm bắt đầu chảy nước mắt, từ trước tới nay Cốc Vũ chưa từng gặp qua, mặc dù là lúc khổ nhất, nàng nhiều lắm chỉ đờ đẫn nhìn, nhưng tại vừa khóc nức nở vừa lắp bắp gì đó.

      Cốc Vũ chịu nổi, nhưng cố nén đút Thiên Bẩm ăn bánh, vừa lắng nghe những lời này sàng chọn ra tin tức, xem có thể phát huy công dụng hay . Có lẽ là cảm thấy Cốc Vũ là đứa trẻ quan trọng, có lẽ là bị chạm vào chỗ đau, hoặc vị bị ủy khuất nhiều năm trong lòng thương tâm rốt cuộc kiềm chế được, phát tiết ra.

      Cốc Vũ dựng thẳng lỗ tai nghe khóc kể, nương Thiên Bẩm rất kích động, chuyện bừa bãi, đôi khi ngừng lặp lại, đôi khi từ bên này nhảy đến bên kia. Nhưng cuối cùng Cốc Vũ vẫn biết vài chuyện, thứ nhất là Lâm thúc trước kia có để ý người, muốn kết hôn nhưng được, thứ hai là nương Thiên Bẩm gả tới cùng Lâm như người lạ, thứ ba là hội dâng hương quả thực có người, tuy năng hàm hồ lộn xộn, nhưng Cốc Vũ vẫn đoán ra ít.

      Thấy sai biệt lắm, Cốc Vũ ôm Thiên Bẩm ra tới cửa, dưới mái hiên cắm cái sào trúc, đó là khăn vải thô, Cốc Vũ cẩn thận lấy xuống, mảnh trong đó thêu đám hoa mai , giặt sạch dị thường, lấy vào đưa cho nàng, "Thẩm, lau lệ, khóc rồi ra hết để đầu thống khoái, có chuyện gì lớn lao cả!"

      Lúc này nương Thiên Bẩm khôi phục bộ dáng ngày thường, nhưng có chút ngượng ngùng, muốn lại ôm Thiên Bẩm, "Xem ta cái dạng này, Cốc Vũ ngươi nên bị dọa."

      Nghe giọng điệu này nàng định gì, Cốc Vũ đương nhiên buông tha cơ hội như vậy, nếu lần này hỏi cả đời hỏi ra cái gì, vì thế : "Thẩm, ngươi có chuyện gì với ta, ngươi đừng nhìn ta tuổi còn hiểu chuyện, chừng ta có thể giúp ngươi."

      Thiên Bẩm nương có chút do dự, "Ta nào dám ngươi hiểu chuyện, vài năm nay, này quả đào máy tuốt hạt đều do ngươi nghĩ ra, nhưng cháu à, người giống như đồ vật, chờ ngươi lớn hơn chút tự nhiên hiểu."

      Cốc Vũ chịu buông, "Người cũng nhất định, biết lúc nào bộ dáng thay đổi." Thụ nương có ý định thêm, Cốc Vũ dứt khoát bằng bất cứ giá nào phải buộc nàng , "Thẩm, lời ta xuôi tai, Thiên Bẩm là đệ đệ ta, ngươi nhẫn tâm để cả đời cũng biết cha mình là ai sao? Ngươi cam tâm cứ như vậy cả đời qua sao? Ngươi cảm thấy ngươi đem mình nghiền nát như nước lặng đối với Tam gia gia, Tam nãi nãi còn có Tam thúc là tốt nhất sao?"

      Thân thể nương Thiên Bẩm tự giác cứng lại, nhưng vẫn nhịn xuống gì, "Cốc Vũ, có số việc tất cả có người hiểu, thẩm biết ngươi cơ trí tâm địa cũng tốt, cần đưa thức ăn qua, a? Dù sao ngày về sau, ta ngay cả nghĩ cũng dám."

      xong câu đó, nương Thiên Bẩm im lặng, tiếp nhận Thiên Bẩm lắc lư.

      Cốc Vũ có cách nào, đành phải về nhà.

      Ngày mai học đường được nghỉ, vậy Kinh Trập bọn họ hôm nay trở về, mình cũng chỉ có thể làm đến nước này, xem bọn có chủ ý gì.

      Về đến nhà thấy Tiểu Thạch đứng trong viện, trong lòng còn có chút căm tức, "Nhà chúng ta là trạm dịch sao? Muốn đến đến muốn , ai hiếm lạ quần áo của ngươi, đều ném nhóm lửa đốt thành tro bụi !"

      Tiểu Thạch còn chưa lên tiếng trả lời, Trần Vĩnh Ngọc bọn họ ra, đứng ở phía sau bọn họ là An Cẩm Hiên.

      Cốc Vũ mặc kệ, kéo An Cẩm Hiên về phía sau viện, Kinh Trập ở đó, mới ra mọi chuyện.

      Hai người bọn họ liếc nhau, Kinh Trập cười nhìn An Cẩm Hiên : "Xem ra cũng sai biệt lắm, có thể làm việc nhưng phải nhanh mới được."

      Cốc Vũ hiểu ra sao, "Chẳng lẽ các ngươi biết chuyện gì? Vậy còn để ta hỏi, biết ta tốn bao công sức!"

      Kinh Trập cười hề hề : " có gì, trứng bọc thịt gì đó ăn rất ngon!"

      xong, An Cẩm Hiên và Kinh Trập đều cười ha ha.

      Vẻ mặt Cốc Vũ bất đắc dĩ như thuở bị Kinh Trập buộc viết chữ, "Các ngươi cứ luôn thần bí như vậy, nhưng ngày đó biện pháp là biện pháp gì? Ta thể tưởng được, thẩm muốn , tựa hồ quyết định cả đời cứ như vậy, tâm nàng chết, còn có thể làm cái gì?"

      An Cẩm Hiên thấp giọng : "Chưa từng nghe qua tro tàn cháy lại sao, nàng đành lòng , nhưng phải có cách nào."

      "Biện pháp gì?"

      "Biện pháp ở Lâm thúc thúc kia."

      Nghĩ đến người thúc thúc cả ngày khiêng cuốc dạo loạn khắp nơi Cốc Vũ liền lắc đầu, đem hy vọng gửi gắm người như vậy đáng tin, "Giống như du hồn, sao có thể gửi gắm hy vọng người !"

      Kinh Trập cười, "Ta trước kia có nghe qua ít, quan trọng, hy vọng của Lâm thúc còn tại người thân, chỉ cần chúng ta tìm hiểu nguồn gốc, tình đơn giản hơn, ngươi cần nghĩ nhiều."

      Đầu Cốc Vũ to hơn, dứt khoát suy nghĩ nữa, ngược lại hỏi: "Tiểu Thạch tới làm gì? Thấy là ta thoải mái!"

      Kinh Trập cười tiếng, "Ngươi có thấy ai thoải mái đâu? Người ta dĩ nhiên là có chuyện, nếu còn biết chuyện ra sao nữa, lần này nghe người Tiểu Tiền Trang muốn Liễu Bá Tử đòi công đạo, nếu xong chặt gốc liễu già đó. Thôn trang chúng ta cũng bị liên lụy, đến lúc đó biết nên làm gì nữa, tại gặp phải việc này, ngươi cần châm chích ."

      An Cẩm Hiên hừ mũi tiếng, "Chuyện này và gốc liễu có quan hệ gì đâu!"

      Sáng sớm hôm sau, Cốc Vũ thấy Kinh Trập và An Cẩm Hiên, biết bọn họ chỗ nào, cũng kịp hỏi, bởi vì người Tiểu Tiền Trang tuyên bố, những muốn chặt gốc liễu ở Liễu Bá Tử, cây đào ở Đào trang cũng buông tha, người quan phủ quản nổi họ, ban ngày làm được buổi tối đến! Vì thế Trần Vĩnh Ngọc rất đau đầu, mỗi ngày cho người canh chừng.

      tình náo lớn, mọi người đều tức giận bất bình, vừa mắng người Tiểu Tiền Trang đạo lý, vừa mắng người Liễu Bá Tử thương thiên hại lý tổ chức hội dâng hương gì đó, đương nhiên cũng có Thụ nương bên này.

      tình cứ như vậy bùng nổ, mọi người rất phẫn nộ, đại đa số người kỳ thực vì chuyện nhà Thiên Bẩm, chỉ là cảm thấy thôn trang mình thể bị thôn trang khác khi dễ, bằng về sau ra ngoài ngóc đầu lên nổi vân vân.

      Đến lúc này, giấu giếm được nữa, lúc Lí Đắc Tuyền bọn họ chuyện cũng gạt đứa , bên ngoài đều có người , bọn họ tự nhiên biết.

      Buổi chiều, Kinh Trập và An Cẩm Hiên trở về, tựa hồ có chủ ý, thấy Trần Vĩnh Ngọc bọn họ thương nghị, cũng chẳng kiêng dè, thẳng qua, "Bá phụ, chúng ta nghĩ hưu nương Thiên Bẩm vấn đề được giải quyết!"

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 42: Duyên đến như thế

      Trần Vĩnh Ngọc vừa nghe Kinh Trập lời này, chắc lưỡi, quay đầu nhìn bọn họ buông lời nặng nề: "Các ngươi đừng vội bậy!"

      Kinh Trập cũng so đo, kéo tấm ván gỗ ra ngồi xuống, đối với bọn họ : " bậy, các ngươi nghe ta phân tích chút. tại thôn trang đến tình trạng này, giải quyết tốt sợ mất thể diện bị thôn trang khác khi dễ đến đầu. Huống hồ ngay từ đầu Tam gia gia cũng có ý để nương Thiên Bẩm rời , nhưng tại sợ người thôn trang đồng ý, đa số là thể diện của thôn trang. ra khó gì, với bên ngoài là nương Thiên Bẩm sinh con cho người khác là có thể làm cho Lâm thúc hưu nàng, được còn có thể lấy cớ khác. Đào trang chúng ta cần nàng dâu cũng phải là chuyện mất mặt gì đúng ? Tiểu Tiền Trang bên kia xằng bậy như vậy, chúng ta cũng hỏi thăm qua, đơn giản là người kia ở hội dâng hương đụng phải thẩm, lúc này mực chịu cưới vợ..."

      Kinh Trập lâu như vậy, mọi người nghe sửng sốt đến mù mịt, vẫn là An Cẩm Hiên đơn giản , "Thụ nương cùng người nọ có Thiên Bẩm, Lâm thúc cùng người khác có con, việc này phức tạp, chính là hội dâng hương gây ra chuyện. Lâm thúc lúc trước cưới nương Thiên Bẩm tâm tư lại ở nhà, bên người kia càng thêm rang, chịu cưới! Kỳ thực tình huống giống nhau!" Bên trong phức tạp, mọi người càng hồ đồ.

      Lí Đắc Giang trợn mắt há mồm, chớp hai cái rồi hạ mí mắt, "Các ngươi... Các ngươi làm sao mà biết nhiều như vậy?"

      An Cẩm Hiên sờ đầu mình cùng Kinh Trập cười cười, "Chúng ta ở trấn , nghe được nhiều chuyện, chỉ là cái gì đều qua chữ đúng dịp đúng ?"

      Lời sai, nhớ ngày đó An Cẩm Hiên và Cốc Vũ cùng nhau đối phó Tế Thế Đường, trong ngõ sau tiệm vải An Cẩm Hiên gặp người phụ nữ ôm tên là Thanh Nhi, vì hai văn tiền thể Tế Thế Đường chẩn chứng, An Cẩm Hiên bất quá giúp mấy văn tiền, lại hảo tâm kêu nàng Miêu thị y quán, sau đó cũng để bụng.

      Nào ngờ người phụ nữ đó quyết tâm tìm ân nhân, nếu phải An Cẩm Hiên trùng hợp gặp gỡ ở tiệm vải, biết phải tìm tới khi nào, lúc này chỉ là mấy văn tiền đơn giản như vậy, còn là vấn đề tiền. Thanh Nhi Miêu thị y quán sau khoẻ hơn, trong nhà yên tâm ít, ở nhà ngày tháng còn trở ngại, thấy An Cẩm Hiên là tiểu nhị ở tiệm vải, mỗi lần trấn đến đều cho vài thứ, đôi khi là nửa rổ khoai sọ luộc, đôi khi là vài món ăn, hoặc là vài vài trứng gà luộc, thường xuyên qua lại tự nhiên quen thuộc.

      An Cẩm Hiên quen người khác đối với mình mình như vậy, trong lòng cảm khái, mới đầu chịu nhận, nhưng nghe Kinh Trập là nên nhận lấy, bằng người khác nhất định dễ chịu, cho rằng ghét bỏ khổ sở trong lòng vân vân, nếu mình bất an đưa lại ít vải dệt để hai bên đều an tâm, trong lòng An Cẩm Hiên như Kinh Trập nghĩ cong vẹo xa xôi, chỉ là tin tưởng Kinh Trập, chứng minh tin đúng người.

      Ngày ấy trùng hợp đến người Tiểu Tiền Trang Đào trang nháo , nương Thanh Nhi lúc đó rất cảm khái, "Hội dâng hương gây ra it chuyện, chúng ta Thạch Vĩ thôn cũng có . đến nàng dâu kia cũng là mệnh khổ, đứa bé kia hơn Thanh Nhi chúng ta, tình mọi người đều ràng. Lúc đó gả tới vốn vì xung hỉ, cuối cùng thấy nam nhân đó qua được, bà bà trong nhà sợ đến lúc đó giữ được nàng dâu, già có người dựa vào, khiến cho nàng dâu hội dâng hương. Nào biết là hoài thai nhưng cũng ở lại nhà được, thúc bá huynh đệ trong nhà biết sao lại biết việc này, liền đuổi người vợ ra cửa để chiếm ruộng đất người ta, cứ như vậy phụ nữ mang theo đứa bé biết có bao nhiêu khổ, khổ nhưng bọn họ cũng sống sót. Nàng dâu kia là người tốt, cha mẹ chồng đều trong nhà đều do nàng hầu hạ, lúc nhắm mắt cũng có điều tiếng gì, bà bà trước khi nhắm mắt còn cùng với người thôn trang , cả đời làm chuyện gì sai trái, già rồi lòng tham muốn giữ lại nàng dâu, ân tình này đời sau báo đáp."

      Nghe được An Cẩm Hiên và Kinh Trập biết gì cho phải.

      Nương Thanh nhi đột nhiên ý thức được chuyện này quá thích hợp, ngược lại chuyện kỳ quái, "Ngươi có lạ hay , cũng biết có thần linh , người vợ kia chỉ cần ở cái lều, ngày qua nổi nữa thường có người ở cửa để vài thứ, đôi khi là người thôn trang hảo tâm đưa, đôi khi cũng biết ai đưa đến, lão hán thôn chúng ta sáng sớm ra ruộng từng nhìn thấy bóng người, lúc đó ra mọi người đều là hồn bà bà báo ân!"

      việc này vốn cũng chỉ là chuyện trong thôn nghe thôi, nhưng nương Thanh Nhi cố tình thở dài hơi, rất cảm khái , "Ngày đó các ngươi cũng biết, sau khi người vợ bị đuổi ra, nghe có người Đào trang tới cửa muốn cầu hôn, nhưng biết sao lại chặt đứt, các ngươi vừa chuyện tại, ta nghĩ tới chuyện này, bây giờ vẫn khó khăn, là nghiệp chướng a..."

      Chính là tiếng thở dài này làm Kinh Trập bọn họ trong hỗn độn thấy được ánh sáng.

      việc này lại khéo lại kỳ quái, hai lần đều dính líu đến Đào trang cùng hội dâng hương. Kinh Trập và An Cẩm Hiên phải là người hồ đồ, hơn nữa còn dính líu đến thôn trang của mình, tự nhiên nghĩ biện pháp tìm hiểu ràng. Chuyện tin đồn thường là nghe nhầm đồn bậy, chân chính tìm hiểu cũng có vài người, mọi người ai có tinh lực cùng ý niệm, đều cho rằng việc lạ truyền đến truyền có ảnh hưởng đến cuộc sống của mình, ai cũng tìm hiểu, vì thế càng truyền càng tà môn, càng truyền càng thái quá.

      Kinh Trập và An Cẩm Hiên đem việc này đều nghĩ lại lần, nghĩ đến lời đồn về Lâm thúc, theo vài lần là ràng. Khó trách ngườ đàn ông đó có chút cổ quái, huống hồ quái dị cũng phải có từ , cái gì có người chết trở về nhà lại đào hầm, cái gì để ý vợ trong nhà, cái gì người khác để ý lại liều chết làm việc. Kỳ thực vì tâm tư ở bên cạnh thôi, bởi vì nghĩ người phụ nữ và đứa bé của mình chịu tội, nửa đêm sợ gặp người ta vội vàng giúp làm việc lại vụng trộm đưa chút này nọ, người nhà mà trời nam đất bắc sinh hoạt, người biến thành quả phụ mang con, người biến thành quái nhân thôn trang. Hết thảy ngọn nguồn đều từ hội dâng hương thôi. Chồng hờ vợ tạm cũng có tình nghĩa.

      tình từ đầu đến cuối nhịn nổi tìm tòi đến cùng, chờ mọi chuyện rành mạch, còn là vấn đề.

      An Cẩm Hiên và Kinh Trập đem tình huống Thạch Vĩ Thôn , Giang thở dài, "Nhiều năm như vậy chúng ta chỉ biết Lâm trở nên cổ quái, ra đằng sau cổ quái còn có nhiều chuyện như vậy, mệt các ngươi cũng có thể biết ràng, bằng lúc này dễ giải quyết, nếu Tam thúc, Tam thẩm biết nhà mình có hậu, Lâm vẫn là Lâm của ngày xưa, biết cao hứng thành bộ dáng gì nữa."

      Mọi người cảm khái, cuối cùng Trần Vĩnh Ngọc đứng dậy : " việc này thể giấu giếm được nữa, bằng biết còn có họa gì nữa, chúng ta tranh cãi với người Tiểu Tiền Trang nhân nữa, dứt khoát thoải mái . Chúng ta với Tam thúc ngươi, nàng dâu cùng đứa bé của Đào trang chúng ta thể ở ngoài chịu khổ, làm sao cũng phải đón về sống cuộc sống yên ổn, còn có nương Thiên Bẩm có hai lời, chỉ cần nàng nguyện ý, chúng ta để nàng thuận lợi vui vẻ gả Tiểu Tiền Trang, chúng ta làm như vậy ra cũng làm cho người ta tâm phục, nếu người Tiểu Tiền Trang lại đến náo, cũng là bọn họ keo kiệt so đo thôi, người mười dặm tám hương thôn ánh mắt đều sáng như tuyết, chúng ta sợ!"

      Kinh Trập thấy tư thế Trần Vĩnh Ngọc hai rất kính phục, vốn nghĩ cùng An Cẩm Hiên đầu tiên là hưu nương Thiên Bẩm sau đó giáo huấn người Tiểu Tiền Trang, Lí Đắc Tuyền bọn họ nhất định đành lòng, đến lúc đó lại mượn cơ hội đưa ra biện pháp này. ngờ Trần Vĩnh Ngọc như vậy, bớt ít võ mồm, khó trách sao mọi người đều phục , tuổi lớn nhưng có chuyện dựa vào tuổi.

      Trần Vĩnh Ngọc cũng thêm gì, kêu Tuyền huynh đệ hai người cùng qua Tam thúc. Tuyền Tam thúc thấy náo thành dạng này, nghĩ về sau sống yên ổn qua ngày được, nhưng con mình quái biết làm sao bây giờ, lại hổ thẹn với nương Thiên Bẩm, hối hận còn kịp. Ở nhà ra ngoài, cũng có thể diện ra ngoài, tinh thần suy sụp, người như già mười tuổi.

      Đúng lúc này, Trần Vĩnh Ngọc đến với là hết thảy đều còn kịp, nương Thiên Bẩm có thể mang theo Thiên Bẩm đến nhà tốt, tâm con mình phải như tro tàn, còn có sẵn nàng dâu cùng cháu , tình chuyển tốt vượt quá tưởng tượng của , ngay cả nỗi lo lắng nhất là cháu về bị người xem thường, cũng là vấn đề, là người thôn trang đón về, về chuyện còn lại quan trọng, loại chuyện thanh danh này nọ coi như cũng nhìn thấu, ngày đó nếu bọn họ để Lâm cưới quả phụ kia, cảnh tượng như thế này.

      Thấy Tam thúc thở dài, Lí Đắc Giang liên tục trấn an , " có gì, Tam thúc, người ai cũng có lúc hồ đồ, lại Lâm cũng là, chuyện lớn như vậy cũng ràng, nếu đứa bé kia là của mình, các ngươi có thể cho bọn họ vào cửa sao!"

      Trần Vĩnh Ngọc cũng gật đầu : "Đều do hội dâng hương mà ra!"

      Bên này còn vấn đề gì, Lâm nghe muốn đón mẹ con bên kia phong cảnh vào cửa, hán tử như vậy, liền ôm đầu ngồi xổm bên bờ ao góc sân khóc. Nương Thiên Bẩm nghe từ đầu đến cuối, cũng thông tình đạt lý, chỉ câu, "Tỷ tỷ giống ta cùng mệnh, chỉ là ta tốt hơn chút, gả đến Đào trang."

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 43: Gả nàng dâu, cưới quả phụ

      Trần Vĩnh Ngọc cùng vài người có uy tín danh dự ở thôn trang thương nghị, cũng náo loạn với người Tiểu Tiền Trang, nhưng vẫn canh chừng rừng đào. Tùy ý lại kêu người Tiểu Tiền Trang qua thương nghị, sau khi Trần Vĩnh Ngọc cùng người Tiểu Tiền Trang chuyện, khí thôn trang bình thường.

      Người Đào trang rộng lượng như thế, người Tiểu Tiền Trang thể quá mức so đo, vốn là bọn gây chuyện trước. khi hai bên giảng hòa, lui tới liền giống với, người ban đầu hùng hổ đó bỗng chốc biến thành hậu bối ngượng ngùng.

      Nương Thiên Bẩm bên này biến thành nàng dâu đãi gả, chuyện này chưa từng xảy ra. Trần Vĩnh Ngọc năng có khí phách: "Hội dâng hương gây ra chuyện chung quy cần có kết liễu, chủ yếu là người tốt!" Người thôn trang, lúc này cũng cảm thấy mình có thể diện, mỗi ngày Thụ nương sống khổ như vậy, trong lòng mọi người thở dài lo lắng có ngày mình cũng thành như vậy, bây giờ giống xưa, cho dù sống tốt, ít nhất còn có thôn trang, sống tại thôn trang như thế còn lo lắng gì.

      Ngay cả Miệng Rộng cũng dám gì, cho dù nàng , rất nhanh bị những người khác ngăn chận.

      Dựa theo phong tục, trước ra cửa sau vào cửa, trong nhà mới thuận lợi, nương Thiên Bẩm ra cửa xong mới nghênh đón nàng dâu mới. Bằng người mới đến mà nương Thiên Bẩm còn ở nhà là tốt. Thôn trang có người bỡn cợt, ở sau lưng Lí gia làm việc quái dị, nàng dâu vào cửa còn muốn gả ra ngoài, lại cưới quả phụ về. Nhưng giọng điệu có nửa điểm chế nhạo, vốn cưới về là của vợ và con mình, muốn quái chỉ có thể trách hội dâng hương làm ra chuyện như vậy.

      Để danh chính ngôn thuận, dưới làm chứng cùa người thôn trang, nương Thiên Bẩm nhận cha mẹ chồng làm cha mẹ nuôi. Tuyền Tam thúc bọn họ vốn luyến tiếc Thiên Bẩm, lúc này Thiên Bẩm liền biến thành cháu ngoại, thành thân thích về sau thường trở về, kết quả như vậy thể tốt hơn.

      Người Đào trang làm như đưa khuê nữ lập gia đình, phải là so với gả khuê nữ càng long trọng hơn, nhà ai gả khuê nữ có nhiều người thôn trang cam tâm tình nguyện đến hỗ trợ. Người Tiểu Tiền Trang thể qua loa, bên này ngwời làm lớn, bên kia thể khó coi, các loại công phu đều dựa theo khuê nữ chưa từng xuất giá làm đầy đủ. Nhất thời sân người đến người , náo nhiệt ít. Vui sướng xua khí nhiều năm tích tụ trong nhà.

      Vương Thị có chuyện gì làm, tự nhiên qua cùng nương Thiên Bẩm. Giang thị còn cười : "Thiên Bẩm nương, ngươi là người đầu tiên mang theo con xuất giá, rốt cuộc tìm ra người thứ hai, về sau cần nghĩ nhiều, hảo hảo qua ngày, ngày lành còn ở phía sau."

      Vương Thị ha ha cười, "Ai có người thứ hai, Lâm nàng dâu chuẩn bị vào cửa, phải là cái thứ hai sao."

      Giang thị nghĩ cũng đúng, cười ha ha, " Tưởng là ngươi ít , nào biết đến tai ngươi, mỗi câu đều ở để trong lòng, nửa câu trước coi như ta nghĩ tường tận, phần sau hảo hảo qua ngày là sai! Nương Thiên Bẩm ngươi đúng ?"

      Nương Thiên Bẩm mềm yếu đồng ý, lần này là đãi gả khuê nữ. Cuộc sống rất kỳ diệu, chuyện kỳ diệu vô tình cố ý đều do nàng gặp phải, lúc trước gả tới có cảm giác như vậy, gả qua sau này cơ bản Lâm chưa từng chuyện với mình, xem nàng như người xa lạ, giống như thấy chó mèo ở thôn trang, dần dà lòng người cũng chết, ngày thường chỉ biết làm việc hiếu kính cha mẹ chồng, nghĩ cả đời cứ qua như vậy. Nào ngờ ở hội dâng hương gặp gỡ người kia, hơn nữa còn mình khổ sở như vậy, quy củ hội dâng hương cho phép chỉ tên họ cũng phá vỡ, đâu nghĩ đến người kia chịu cưới vợ. Như bây giờ, nếu có Thiên Bẩm ngốc ở trong ngực ngủ say, nàng còn tưởng rằng hết thảy đều là giấc mộng, chuyện gì đều phát sinh, chuẩn bị làm nương thành thân.

      Cốc Vũ và Tiểu Mãn mang tới đồ cưới sớm chuẩn bị tốt, khăn voan mọi thứ đều do Vương Thị tự tay thêu, nhìn có vẻ phú quý ít, ở thôn trang cũng có vài người có thể dùng tới. Rèm cửa cùng trướng mành là Tiểu Mãn ban đầu thêu cho Tam tiểu thư, lúc này hữu ích, mặt là từng phiến liễu xanh biếc, có lẽ cả đời nương Thiên Bẩm nguyện ý theo phiến thanh liễu ra ngoài.

      Cốc Vũ vào trong viện, gặp người đến người , đều là các nhà các hộ đưa tới vài thứ. Cá nuôi trong ao mà mình từng sợ hãi, cũng có vẻ sinh động hoạt bát hơn, tiểu viện lần nữa được rửa sạch bùn đất, thoạt nhìn còn giữ lại hơi thở bùn đất, rêu xanh lúc trước cũng vô tung ảnh, đại khái là do ngươi lại nhiều. Cốc Vũ và Tiểu Mãn vội vàng đem giấy dán lên cửa sổ, song hỉ đỏ au chói mắt như thái dương, nháy mắt mang đến ánh sang cho viện này, cũng mang đến độ ấm.

      Thấy trong phòng có người ngoài, chỉ có Giang thị, Hứa Thị, Cốc Vũ kéo Tiểu Mãn vào cửa.

      Văn thị có ở đây. Tuy rằng mọi người đều trở ngại, nhưng Văn thẩm mình là quả phụ, ngày lành cần va chạm bằng về sau an tâm, mọi người khuyên thế nào cũng được, nàng chưa từng đến.

      Cốc Vũ đến bên cạnh nương Thiên Bẩm, cũng gì, thấy nàng lúc này xấu hổ, vẻ mặt sáng rỡ, cùng người phụ nữ cả ngày đờ đẫn trước kia hoàn toàn trái ngược, tự đáy lòng cao hứng cho nàng, thế gian khó khăn, từ đầu tới đuôi đều trải qua lần, vậy ngày sau nàng tốt lắm. Tựa hồ trước kia mình thích nhìn thấy đại đoàn viên cục diện, bất đồng là trong kết cục đại đoàn viên còn có chút sức của mình, Cốc Vũ rất là thoải mái.

      Nàng lấy ra cái hầu bao, nhét vào tay nương Thiên Bẩm, "Thẩm, ta biết Tam gia gia bên này cũng có gì, trong nhà chúng ta bây giờ có trở ngại, cho ngươi cầm áp đáy hòm, bằng để người ta khinh thường."

      Nương Thiên Bẩm tưởng Tiểu Mãn thêu hầu bao, câm lấy thấy có chút nặng, dứt khoát đổ ra, đôi vòng tay bằng bạc, còn có năm lượng bạc. Tay nàng run run, chạy nhanh gói lại đưa cho Vương Thị, "Lễ lớn như vậy sao ta nhận được, muốn ta giảm thọ sao, nhiều như vậy các ngươi cũng thắc..."

      Giang thị che miệng cười, "Cốc Vũ khôn khéo ai cũng biết đến, nhà bọn họ đều bị nàng quản gắt gao, nha đầu này văn tiền hận thể biến thành mười văn tiền, khó được nàng bỏ ra như vậy, ngươi thu cũng nên hối hận."

      Nghe Giang thị như vậy, nương Thiên Bẩm càng chịu nhận, cố nhét vào tay Vương Thị.

      Hứa Thị kéo tay nàng, nhét hầu bao vào lòng nàng, "Nương Thiên Bẩm, là cháu đưa, còn có Cốc Vũ về sau gọi là thẩm, phải kêu mới được. Cũng bao nhiêu, chỉ là may mắn, ngươi hãy thu . Ngươi biết lúc Linh Nga xuất giá Cốc Vũ cũng cho, các ngươi đều là người có phúc, có cháu tốt như vậy còn có gì đáng giá hơn, xem nhà Linh Nga bây giờ náo nhiệt, cầm , ngươi về sau cũng mạnh mẽ hơn đúng ?"

      Nương Thiên Bẩm liền khóc, " biết đời trước ta tích đức gì mà đời này phúc gì cũng đều hưởng qua, cha mẹ chồng đối đãi rất hòa khí, người thôn trang cho ta ân tình lớn như vậy, cháu đều tốt, ta sợ là cả đời đáp được."

      "Người nhà điều này làm gì?"

      Đại Lâm từ ngoài cửa vào, trong tay khiêng rất nhiều đồ, chuyện, hự hự ở bên ngoài kêu, cũng ngượng ngùng vào.

      Tiểu Mãn đẩy mành ra thấy, cùng Vương Thị ra mang vào, là ít vải, loại tốt, xem ra có thể dùng lâu.

      Cốc Vũ thấy có chút đúng, vội hỏi: "Đại Lâm ca, ai đưa tới vậy?"

      Đại Lâm cũng , "Trong tay Giang bá mẫu là Cẩm Hiên đưa tới, để xuống, phải chỗ khác rồi , cũng thêm gì. Còn lại cũng biết là ai đưa, chỉ là bạn cũ, nhưng ta thấy bộ dáng như ba, bốn mươi tuổi, lúc đó cũng dám nhận, bọn họ còn ra tên của các ngươi từng tới, để lại rồi , ta cũng , liền đưa tới."

      việc này có chút cổ quái, An Cẩm Hiên làm tiểu nhị ở tiệm vải, mặc dù lão bản trả giá cao, cũng thể vội vàng đem vải tốt nhất hết thảy chuyển về, vân cẩm cùng yên hà la người thôn trang gặp nhiều, đừng chỉ có thế, vải bố thô đều chuẩn bị tốt, phải là người ở thôn trang mới có thể chuẩn bị chỉnh tề như vậy. Lại bóng người cũng thấy, cũng biết gấp gáp làm gì. biết vì sao, tại Cốc Vũ hy vọng, lúc đoàn tụ sum vầy, có thể cùng Kinh Trập còn có An Cẩm Hiên đứng ở địa phương gần xa, theo vui vẻ.

      Mang đồ vào trong phòng, có vẻ sặc sỡ loá mắt, tay nương Thiên Bẩm ngừng run run, nước mắt chảy xuống, câu cũng nên lời.

      Giang thị các nàng cao hứng vuốt vẻ vải, thầm ra chủ ý cái này có thể làm thành màn, cái kia may áo cho Thiên Bẩm còn gì tốt hơn, vải bố thô ngày thường đàn ông ra ruộng đều dùng được, còn có vân cẩm dùng làm vòng biên cũng là lựa chọn sai... Nương Thiên Bẩm tựa hồ câu cũng nghe vào.



      Q2 - Chương 44: Vận động chặt cây


      Trước khi rước dâu nương Thiên Bẩm khóc trận, tiếng khóc chọc người rung động, tựa hồ khóc cho mấy năm nay chịu khổ, cũng khóc cho ngày khổ tẫn cam lai, khóc sướt mướt coi như xuất giá, phụ nữ thôn trang đều rơi lệ, lại cảm khái hồi.

      Ba ngày sau lại mặt, nương Thiên Bẩm về thôn trang cũng về nhà mẹ đẻ, mọi người biết trong lòng nàng vẫn còn giận, lúc trước cha mẹ tìm hộ như vậy cho mình, nhiều năm cũng chẳng quan tâm, mỗi nhà đều có quyển kinh khó niệm, việc này vẫn do tự bản thân giải quyết.

      Chờ chuyện nương Thiên Bẩm hoàn tất, Đào trang liền chuẩn bị sẵn sàng cho Lâm cưới nàng dâu mới vào cửa.

      Đến lúc này, mọi người mới giật mình nhớ được, lúc đưa mẹ con Thiên Bẩm xuất giá, cao hứng hỏng rồi, vội bận dưới như mừng năm mới, bên này tiễn bước, bên kia lại nghênh đón.

      Ai cũng suy nghĩ xa chút, lúc nương Thiên Bẩm xuất giá còn có người bên này giúp đỡ chuẩn bị này nọ, bên Thạch Vĩ thôn hai mẹ con cực khổ, ở lều cỏ tranh, thúc bá huynh đệ tha nàng, nếu qua đón dâu có người nên làm thế nào cho phải?

      Bên này đỏ thẫm vui mừng cỗ kiệu nâng , bên kia cũng muốn có người đưa gả. Bằng bên này phong cảnh, càng làm bên kia khó coi mà thôi.

      Mọi người hai mặt nhìn nhau, biết làm sao.

      Lí Đắc Giang quyết định nhanh, "Bằng tại chúng ta cho vài người qua bên đó dọn dẹp chút, tuy rằng là lều cỏ tranh, cũng muốn thu thập chút. Cũng tìm vài người Thạch Vĩ thôn bên kia, ngày thường thân thích, cũng nên mời láng giềng ăn tiệc mừng, nghe thẩm Cốc Vũ người ta giúp đỡ ít."

      Giang thị có chút lo lắng, "Chúng ta qua như vậy bị cho là cái gì? Qua cửa chính là thân, người chúng ta bên này vừa đưa vừa nhận lễ, cần biến thành loạn, dù sao chúng ta định làm như vậy cũng cần vội, bên kia mọi người đều ràng, ai dám khó coi ! quan trọng!"

      Kinh Trập đến, thân mồ hôi, xem ra là vừa mới đường xa, cao giọng : "Ta biết các ngươi lo vấn đề này, yên tâm, Cẩm Hiên ở bên kia, nương Thanh Nhi sớm triệu tập người thôn trang bận rộn, ngày đó đưa tới ít vải dệt cũng chưa kịp vào vội vàng qua bên kia, dù sao chúng ta đều xem như thân thích, Cẩm Hiên ngại, tặng vài thứ qua, người thôn trang bên kia cũng rất vui vẻ khẳng định tới hỗ trợ, bên kia thúc bá huynh đệ coi như là có quan hệ gì! Về sau xem bọn còn mặt mũi gì gặp người thôn trang. ở bên kia phỏng chừng đều thu thập thỏa đáng, chúng ta chỉ còn chờ qua đón dâu thôi."

      Cốc Vũ nghe xong thở dài nhõm, lúc đưa nương Thiên Bẩm xuất giá thấy An Cẩm Hiên, nàng còn thầm lo sợ lại biến trở về bộ dáng trước kia. Cũng do nghĩ chu toàn, nghiêm cẩn mà là người thôn trang, qua bên kia còn có nương Thanh Nhi quen biết, giúp đỡ xử lý còn gì tốt hơn. Nhưng sao An Cẩm Hiên có nhiều bạc mua nhiều vải như vậy?

      Nàng định hỏi Kinh Trập cho ràng, nhưng Kinh Trập lại vội vàng viết câu đối, lúc đó gả khuê nữ, tại là đón người mới, giống nhau. Nàng bận bù đầu, Kinh Trập cùng người thôn trang cười cười, chút câu nệ, rất thoải mái. Tam gia gia, Tam nãi nãi cũng khác xưa, mặc quần áo mới ngồi ở nhà cười như đóa hoa.

      Hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, mọi người chỉ còn chờ buổi sáng ngày mai đón dâu. Chung quanh lớp trẻ đều chọc ghẹo Lâm, cũng giống ngày xưa, cả người đầy sức sống, tuy miệng vẫn lúng ta lúng túng , nhưng xem rất vui vẻ.

      Sáng sớm hôm sau, đội ngũ đón dâu chậm rãi xuất phát.

      Người thôn trang lí cũng giải tán, tất cả đều tụ tập dưới gốc cây cổ thủ đầu thôn, chờ xem bộ dáng dâu. Cốc Vũ và Tiểu Hà ngồi phiến đá cười , đứa leo lên cây, tùy thời báo cáo là nhìn thấy nơi nào nơi nào, có người đến là có thể thấy.

      Có vài phụ nữ giống đứa trẻ leo lên cây, Cốc Vũ nhìn trợn mắt há mồm. Hành động như vậy theo lý mà được, nhìn phụ nữ ở cây cười đến cảnh xuân xán lạn là biết, thầm nghĩ mình nghĩ nhiều làm gì, chỉ cần các nàng cảm thấy khoái hoạt là tốt rồi. Mình nghĩ ngợi nhiều, cái này dám cái kia cũng dám, tâm trọng, thân thể cũng tự tại.

      Giờ khắc này, đáy lòng Cốc Vũ hâm mộ những phụ nữ đứng cây cười ha ha.

      Đột nhiên, đứa đứng ở cây kêu to, "Có người đến! Tân nương tử đến!"

      lâu, quả đám người chậm rãi tới, nhưng có nhìn thấy bóng dáng tân nương tử, hơn nữa những người đó tựa hồ nổi giận đùng đùng, toàn bộ đều là đàn ông thôn trang, trong tay đều mang theo gì đó.

      Có người sợ tới mức la hoảng lên, " tốt, là người bên kia tới quấy rối !"

      Trong lòng Cốc Vũ hoảng hốt, thể a, bên kia vốn muốn đuổi hai mẹ con bọn họ, ước gì gả , còn quấy rối gì? Huống hồ nàng nghĩ An Cẩm Hiên còn ở bên kia, động tĩnh lớn như vậy, có khả năng bên này biết gì.

      Những người này đường vội vàng tới, có người hướng về bên dây vẫy tay, hô to hai câu, có người nghe ràng, rồi qua.

      Sợ bóng sợ gió hồi!

      lâu, đứa cây lại báo dâu tới, kết quả là giống vừa rồi đám người qua, phải đội ngũ dâu.

      Phụ nữ dưới tàng cây mắng, "Thằng nhóc con, cần kêu to! Làm giật mình, thấy kiệu hoa kêu cũng muộn!"

      Đứa cây đâu có nghe vào, như trước thấy người tới lầ kêu to, mãi cho đến qua bốn năm đột như vậy, mới nghênh đón đội ngũ tân nương.

      Cốc Vũ ở bên ngoài chờ An Cẩm Hiên, nhưng cả đội ngũ rước dâu qua mà thấy nhân ảnh, đành phải thất vọng ra về, lại thấy đội nhân mã phía sau, nàng vội tránh . Thoáng thấy bóng dáng quen thuộc, Cốc Vũ vui mừng : "Cẩm Hiên ca, ta biết ngươi về mà."

      Thần sắc An Cẩm Hiên sốt ruột kích động , "Nhanh kêu Trần bá phụ Liễu Bá Tử, ta vừa hỏi thăm qua, những người này muốn đốn cây!"

      "Chặt cây làm gì? Kêu Trần bá phụ làm gì?"

      An Cẩm Hiên càng sốt ruột, "Ta kịp với ngươi, ngươi kêu Trần bá phụ Liễu Bá Tử nhanh , cần lộ ra, miễn cho bên kia tốt, ta trước!"

      Thấy như thế, Cốc Vũ biết chuyện gì, vừa vặn Tiểu Hà ra kêu Cốc Vũ xem dâu. Cốc Vũ kéo nàng đem lời An Cẩm Hiên vừa cấp tốc nhắc lại lần, chần chờ, chạy đuổi theo An Cẩm Hiên.

      An Cẩm Hiên thấy Cốc Vũ chạy tới, hỏi, kéo nàng chạy chậm lại, vừa : "Cả nhà đại ngươi phải ở Liễu Bá Tử sao? Rất nhiều người thôn trang muốn đốn cây, ta nghĩ người Liễu Bá Tử nhất định chịu, đến lúc đó vạn nhất xảy ra chuyện tốt, ngươi cũng tốt, tới đó mặc kệ tình huống gì, ngươi chạy tới nhà đại ngươi kêu nàng về Đào trang ở mấy ngày, chờ chuyện qua lại !"

      Cốc Vũ buồn bực hỏi, "Bọn họ chặt cây làm gì?"

      An Cẩm Hiên phẫn hận, "Ai mà biết bọn họ đột nhiên như thế! Đa số là nạn nhân hội dâng hương. Đây đều là người bơi móc chuyện xưa, ngày trước thế nào cũng kích động như vậy, nếu người người hòa thuận, sao có hội dâng hương chứ! Người đắc tội, lại áp đặt ở cây liễu, còn rừng đào chúng ta bên này cũng sạch ! buồn cười, nếu có lòng, người ta làm hội dâng hương cũng địa phương khác! Bỏ , qua rồi !"

      Lúc Cốc Vũ bọn họ đến, chỉ nghe tiếng hô vang trời, người chen lấn tầng tầng lớp lớp, An Cẩm Hiên mang theo Cốc Vũ bên, rất ràng thấy người chen lấn ở đó, Liễu Bá Tử cũng có nhiều người ngăn chặn trước cây liễu, nhưng người Liễu Bá Tử có vẻ đơn bạc hơn.

      Tiếng hô qua im lặng, tựa hồ chờ mệnh lệnh xông lên phía trước chặt gốc liễu già. An Cẩm Hiên để Cốc Vũ kêu đại về Đào trang, Cốc Vũ chịu , "Cẩm Hiên ca, sao đâu, bọn họ ở bên cây liễu, đả thương người."

      An Cẩm Hiên hạ giọng, "Chuyện này khó , ngươi xem bộ dáng bọn , bên này người muốn chặt cây, người Liễu Bá Tử chịu, khi xung đột động thủ, khó tránh xảy ra chuyện, đến lúc đó cái gì làm được đều lấy ra, vẫn là bảo hiểm chút, nhanh !"

      Cốc Vũ lắc đầu, " thể làm cho bọn họ ngừng xung đột sao?"

      Hai người tại đây giằng co, đột nhiên liền người chặt bị hụt, đứng vững liền té xuống trước mặt mọi người.

      Thấy thế bên chặt cây tựa hồ tìm được cách , "Các ngươi nhìn , người chỉ biết chui vào cây liễu, còn giữ cây liễu làm gì? Chém!"

      "Chém!"

      An Cẩm Hiên hốt hoảng, nhanh chậm chờ mọi người la ó xong , "Muốn hỏi vì sao phải chặt cây này? Cây này ở đây biết bao nhiêu năm, lại phạm vào lỗi gì?"

      Trong đám người có hán tử liếc nhìn An Cẩm Hiên, tựa hồ tên nhóc này làm được gì, hừ : "Tiều tử vừa mọc râu kia qua bên! tới phiên ngươi chuyện!"

      An Cẩm Hiên khó thở, thể nề hà.

      Đột nhiên ở phía sau có tiếng hét to, " được, ta có thể ."

      Cốc Vũ vui vẻ, "Trần bá phụ, ca!"

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Q2 - Chương 45: Đỉnh thiên lập địa Trần Vĩnh Ngọc


      Trần Vĩnh Ngọc bước hai bước tiến vào trong đám người, cũng nhìn Cốc Vũ bọn họ, kéo bọn họ ra phía sau, che ở trước mặt. Cốc Vũ đứng sau Trần Vĩnh Ngọc, cảm thấy an toàn.

      Kinh Trập giọng : "Hai người các ngươi sao mình tới?"

      Cốc Vũ chớp mắt hỏi, "Chỉ hai người các ngươi?"

      Kinh Trập đè thấp tiếng , "Người nhiều, vả lại thể phá việc vui bên kia."

      Cảnh tượng này thể gì thêm.

      người trẻ tuổi xăm mình phục , "Chuyện của chúng ta tới phiên ngươi chuyện! Còn cút qua bên!"

      Chưa xong bị lão giả đứng kế bên khiển trách, "Trần lí chính, ngươi cần so đo cùng tên có kiến thức này, bọn họ nhận biết ngươi."

      Trần Vĩnh Ngọc chậm rãi , "Dĩ nhiên thể so đo như vậy, nhưng ta muốn hỏi chút, các ngươi chạy đến đây là vì chuyện gì, người lại người qua thôn chúng ta, chúng ta bên kia có việc vui, tự nhiên mang cuốc vác đao qua, phụ nữ trong nhà đều hoảng hốt, tuy thể va chạm chúng ta, nhưng lại hỏi chút cũng là gì chứ?"

      Lão giả kia vừa nghe, ngập ngừng muốn lại thôi, rốt cục vẫn , " gạt ngươi, các ngươi làm việc chúng ta chịu phục, thôn trang các ngươi có nhà, con trai vụng trộm đến hội dâng hương, sau đó cưới vợ cũng sống yên, lại đem nàng dâu gả ra ngoài, rồi cưới nàng dâu ở hội dâng hương, tình phát sinh thể làm khác hơn. Các ngươi làm việc như vậy chúng ta đều thấy có vấn đề, chỉ là các ngươi nghĩ qua, chuyện khác tạm đến, ngươi nếu người người đều giống người thôn trang các ngươi phải làm sao bây giờ, còn có Tiểu Tiền Trang kia cũng là, vụng trộm chạy đến hội dâng hương xằng bậy, về sau chúng ta làm sao mà quản, còn phải lộn xà ngầu hết. Nếu huỷ bỏ hội dâng hương, đến lúc đó mặc kệ là thành thân hay chưa thành thân đều dính vào hội dâng hương, còn có phụ nữ tuân thủ nữ tắc làm xằng bậy, rồi giải quyết thế nào cho phải? Đến lúc đó gặp mặt cũng biết thân nhân, bại hoại thanh danh chúng ta vùng này!"

      ra là thế.

      Đắm chìm trong việc vui ở Đào trang, Trần Vĩnh Ngọc đúng có lo đến vấn đề này, thấy người khác có tình có lý, nhưng thực là thế, nếu bên này chút giáo huấn, người người đều dính vào hội dâng hương, mọi thứ đều lộn xộn đến lúc đó hậu quả có thể tưởng tượng ra.

      Thấy Trần Vĩnh Ngọc , người bên kia bắt đầu có chút kiên nhẫn, nhưng ngại người chuyện với Trần Vĩnh Ngọc, lão giả mở miệng, ai dám lời nào, nhưng ánh mắt hung hãn, đều chăm chú nhìn Trần Vĩnh Ngọc.

      Say khi xảy ra xung đột với người Tiểu Tiền Trang, Trần Vĩnh Ngọc muốn thấy chuyện như vậy xảy ra lần nữa, đều là mười dặm tám thôn, gả cưới gì đều mang theo thân thích, nếu náo liên quan đến mạng người tốt, lại gây thù oán đến đời sau.

      Việc đến nước này, Trần Vĩnh Ngọc đương nhiên thể ngồi yên màng đến, đầu tiên khẳng định bên kia là Đại Tiền Trang, lấy tư cách người đứng đầu thôn , "Mọi người cần kích động, các ngươi có đạo lý, đến cùng chúng ta cũng biết hội dâng hương gây hại, nhưng hôm nay thôn trang chúng ta đãi tiệc mừng, nhiều năm qua nàng dâu khuê nữ của mình ở bên ngoài bị người khi dễ cũng chỉ có thể nhìn, nàng dâu trong nhà cũng dày vò, người biến thành quái nhân, chắc các ngươi cũng đều nghe , hội dâng hương thể duy trì được, chỉ là các ngươi muốn làm sao bây giờ?"

      Người Đại Tiền Trang , " đứng bên chúng ta, ngươi cần quản chúng ta, nếu biết hội dâng hương tốt, nhân cơ hội này chặt bỏ cây liễu, mọi người liền sạch !"

      An Cẩm Hiên luôn mở miệng, lúc này giận dữ, " được!"

      Phần đông ánh mắt tức giận chăm chú nhìn .

      Trần Vĩnh Ngọc chặn lại : "Đây là cháu ta. tuổi hiểu chuyện, nhưng làm việc đâu ra đó, nể mặt mũi của ta để mấy câu, đến lúc đó chặt cây cũng muộn."

      An Cẩm Hiên chiếm được cơ hội, "Các ngươi đến đơn giản chỉ muốn chặt cây? Vậy có thể giải quyết vấn đề gì? Hội dâng hương bị bãi bỏ sao? Chẳng lẽ người ta biết chuyển hội dâng hương đến địa phương khác? Chỉ cần thứ này còn tồn tại, địa phương là vấn đề. Chặt cây liễu chẳng lẽ các ngươi đau lòng, tiếc nuối? Nếu chuyển hội dâng hương đến sông các ngươi cũng đem nước sông uống cạn?"

      Nghe như vậy mọi người lặng im.

      Lại có người , "Ta mặc kệ! Dù sao hôm nay chúng ta nhất định chặt cây!"

      Có người muốn bắt đầu động thủ, người bên Liễu Bá Tử cũng lạnh nhạt, ở bên kia kêu la, "Bất luận thế nào cũng thể chặt cây!"

      "Đúng vậy! Hội dâng hương phải do chúng ta gây ra! Đến cùng cũng là các ngươi đến làm ô uế chỗ chúng ta, thế nhưng còn muốn chặt cây."

      "Cây có gì, chúng ta còn phải dùng cành liễu đan sọt, nếu tìm ngươi đòi tiền được ?"

      Hai mặt nhìn nhau!

      Người bên này chỉ vào người đứng đầu, "Trần lí chính, ngươi nghe thấy ? Ngươi xem bọn được tiện nghi lại khoe mã ! Mấy năm nay nếu nhờ hội dâng hương bọn họ có thể kiếm nhiều như vậy, từng nhà có thể dư dả sao? Bây giờ nhất định nhân nhượng, các ngươi cũng cần cản trở, cùng Đào trang các ngươi có liên hệ gì!"

      "Ta biết là tới giúp đỡ bên kia, hơn phân nửa rừng đào cũng sạch !"

      Kinh Trập mở miệng, " phải có liên quan, chuyện gì đều phải có lý, môi hở răng lạnh! hỏi xanh đỏ đen trắng liền chặt cây, hôm nay là Liễu Bá Tử, ngày mai lại muốn chém rừng đào của chúng ta, cây là của các ngươi? Nếu ngày nào đó chúng ta cũng tụ tập náo thôn trang các ngươi, các ngươi sao?"

      Cốc Vũ đứng gần ở giữa đám người, phía sau là cánh rừng, phía trước là bóng lưng cao lớn của Trần Vĩnh Ngọc, hai bên là An Cẩm Hiên và Kinh Trập, kín kẽ hở. Đầu lại ngừng chuyển động, vội cung hai người hai bên , "Ca, Cẩm Hiên ca, kéo dài! Đến lúc đó tìm Đình Trưởng!"

      Trần Vĩnh Ngọc thấy mọi người cầm cuốc, đao trong tay, sợ chút nào, "Ta hiểu mọi người muốn hội dâng hương tiếp tục, nhưng chặt cây căn bản giải quyết được vấn đề, như cháu ta vừa , nếu người khác làm ở sông sao, chẳng lẽ muốn uống cạn nước sông?"

      "Vậy ngươi phải làm sao bây giờ? Ít nhất chúng ta có thể chém Liễu Bá Tử bên này trước!"

      "Đúng vậy, nếu có hội dâng hương lại ngăn cản."

      Thấy chuyện có chút dịu lại, bên Liễu Bá Tử người đơn thế bạc kêu gọi, " cần chặt cây! Chúng ta cam đoan về sau làm hội dâng hương!"

      "Ngươi cam đoan có lợi gì!"

      Cứ giằng co như vậy, qua lại chung quy ai cũng thuyết phục xong. Nhưng cũng dịu xuống, người thôn trang có chút bực bội, cũng có chút táo bạo, vừa rồi cơ bản đều là dựa vào cỗ khí tại đây chống đỡ, tại đến nỗi muốn động thủ. tiếng trống làm tinh thần hăng hái từ từ tàn lụi.

      An Cẩm Hiên bị Cốc Vũ nhéo cái, lại nghe nàng lặp lại lời , trước mắt muốn đánh nhau, mà nên tìm Đình Trưởng.

      Vóc người An Cẩm Hiên cao, lặng lẽ cùng Trần Vĩnh Ngọc chuyện.

      Trần Vĩnh Ngọc là người có thể đảm đương, trong lòng nắm chắc, khí thế càng có chừng mực, "Già trẻ cha con, mọi người hãy nghe ta vài câu! Chặt cây giải quyết xong vấn đề hội dâng hương, các ngươi nghĩ lại coi thân thích của nhà mình có phải cũng có người Liễu Bá Tử , thân thích để đâu? Bây giờ va chạm cho sảng khoái, về sau làm sao gặp người?"

      Nghe như vậy, có người trong đám đông thở dài, " ta gả tới đây, bị chọc giận ai nhẫn tâm chứ."

      Tiếp theo là trận ồn ào loạn thất bát tao.

      Trần Vĩnh Ngọc phỏng theo cuộc điều đình lúc trước với người Tiểu Tiền Trang , "Các ngươi xem như vậy có được hay , ba ngày! Mọi người đều yên tĩnh trở về ba ngày sau tự nhiên có câu trả lời, nếu có người vừa lòng, lúc đó có thể động thủ, ta Trần Vĩnh Ngọc ngăn cản nửa phần! Nếu bên Liễu Bá Tử còn tổ chức hội dâng hương, ta, Đào trang chúng ta là người thứ nhất đáp ứng! Đến lúc đó cần các ngươi, ta tự mình động thủ, chỉ là mọi người nên lo lắng là có tác dụng hay , chúng ta cần phải gióng trống khua chiêng làm việc như thế này sao? Lúc trước chẳng phải chúng ta cùng người Tiểu Tiền Trang gây túi bụi sao, tại các ngươi thấy thế nào?"

      Mọi người chuyện, nhưng cuốc trong tay bỏ xuống đất.

      Trần Vĩnh Ngọc tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, "Các ngươi hãy nghe ta , chúng ta có thể thương nghị, ngay tại Đào trang chúng ta, mỗi thôn trang các ngươi đề cử bốn năm đại biểu, đến Đào trang chúng ta chuyện, có gì vừa lòng cứ việc đề xuất, đến lúc đó cùng nhau giải quyết, ba ngày sau mọi người đều có thể đến nơi đây, chúng ta tự nhiên có đáp án vừa lòng!"

      Có người quá tin tưởng, "Ngươi dám cam đoan?"

      Trần Vĩnh Ngọc rất khí phách, "Ta cam đoan!"

      phải là người cùng hung cực ác, thấy Trần Vĩnh Ngọc như vậy, người bên kia cũng sảng khoái, "Tốt! Nghe Trần lí trưởng ! Ba ngày sau gặp ràng."

      Người các thôn trang líu ríu đưa ra vài người đại diện, còn lại rời .

      Thấy người rồi, Trần Vĩnh Ngọc thở dài nhõm, lại nhìn người Liễu Bá Tử : "Tự mình trở về cân nhắc cho kỹ, ngày mai tới cửa tìm các ngươi!"

      Còn lại mười mấy hai mươi người của các thôn trang, đứng ở tại chỗ. An Cẩm Hiên thấy vậy biết Trần Vĩnh Ngọc chưa có phương pháp ràng, sợ lát nữa ứng phó những người này cũng khó khăn, vì thế tiến lên : "! Đều đến thôn trang chúng ta ăn tiệc mừng ! Khó gặp dịp tốt!"

      Bỗng chốc đưa những người đó .

      Trần Vĩnh Ngọc lau mồ hôi, quay đầu nhìn Cốc Vũ và Kinh Trập đều có chuyện gì, thở dài nhõm, mình ngược lại lo lắng, "Vừa rồi Cẩm Hiên các ngươi nghĩ đến biện pháp làm cho bọn họ trở về, là ?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :