1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Điền Viên Cốc Hương - Thẩm Duyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 35: Diễn trò hay

      Cốc Vũ vừa xong bọn họ bắt đầu cười khổ, Lí Đắc Giang hỏi: "Cốc Vũ, ngươi bảo chúng ta tìm cách chứ, nếu có thể nghĩ đến được, chúng ta..."

      Thấy bộ dáng bất đắc dĩ của bọn họ, Cốc Vũ lại nghĩ đến cái mà An Cẩm Hiên gọi là thời cơ, đáng tiếc tiệm vải, bằng có thể hỏi. tại thôn trang đến bước này, Cốc Vũ tính toán trước hết cùng người trong nhà thương lượng, sau đó lại tính toán." thương lượng, Văn thẩm, Nhị bá, Cẩm Hiên ca trước kia qua, tại thôn trang thiếu ba mươi, năm mươi lượng bạc, theo lời Trần bá phụ, ra tiền ra sức sợ là tốt, vạn nhất có người nguyện ý ra tiền đều muốn làm việc sao, tương đương giải quyết được vấn đề, ra nhiều ra ít cũng được. Bằng như vậy các ngươi xem được , dù sao sang năm chúng ta cũng làm mứt đào, mua đào thôn trang, chúng ta giao phần bạc cho thôn trang trước, áng chừng cũng đủ sửa cầu!"

      "Vì sao phải giao trước? Bóng dáng quả đào còn có thấy a."

      Cốc Vũ thở dài, "Chúng ta đặt cọc trước đào thôn trang, những người khác muốn mua cũng được, vừa ổn định nguồn đào của chúng ta, thứ hai có thể giải quyết vấn đề thôn trang, cái này phải là cả nhà cùng vui sao. Chúng ta buôn bán có chút tiền, mọi người tựa hồ có chút đỏ mắt, chúng ta có thể làm được bước này, bọn họ còn có gì để ."

      Văn thị có ý kiến, chừng mực , " đến cùng cũng là công lao các ngươi, ta có bản gì kiếm nhiều tiền như vậy, nên làm thế nào mọi người định đoạt."

      Cốc Vũ chịu như vậy, "Văn thẩm, thể như vậy, nếu thiếu các ngươi sao được việc, Đại Lâm ca ra vào, còn có ta và Tiểu Hà đều làm việc, mặt khác trọng yếu nhất là ngươi niêm sáp, bằng mứt đào bị hư rất phiền toái, ngươi đúng là mình kiếm tiền. Nếu ngươi như vậy, có ai dám gì."

      Lí Đắc Giang cũng như thế , rồi trở lại chuyện mua quả đào, " như vậy chúng ta phải ra bao nhiêu bạc mới được? Dù là nửa cũng phải mấy chục lượng, xem thế này..."

      Chuyện này Cốc Vũ tới lui cân nhắc qua, trải qua chuyện lần trước biết có phải mình nghĩ chu toàn , hay là cùng mọi người thương nghị, sao cũng muốn mạnh mẽ chút, "Ta đánh giá năm nay tốt bằng năm đầu, quả đào đại khái có thể mua từ trăm hai mươi đến trăm năm mươi lượng, dựa theo tính toán này, chúng ta có thể ra phần bạc, tìm người có uy vọng ở thôn trang chứng kiến là được, đến lúc đó đưa bạc cho mọi người."

      Lí Đắc Giang , "Ta nghĩ ra khoảng ba mươi lượng, sang năm lúc định giá quả đào bớt chi phí này nọ, bằng đó bạc thôn trang đại khái có thể đủ sửa cầu, nếu ra bảy, tám mươi lượng, người ta còn tưởng rằng chúng ta kiếm nhiều bạc lắm."

      Tiểu Hà ở bên cũng có chủ ý, "Đến lúc đó thể giống lần này, lúc hái đào gặp phải phiền toái, vẫn nên ràng cùng bọn , lúc đó thôn trang phái ai hái đào đưa tới cho chúng ta!"

      Cốc Vũ nghe bọn như vậy linh cơ vừa động, " được, bây giờ bọn họ dĩ nhiên đáp ứng lanh lẹ, đến lúc đó có bạc vừa phải làm việc có câu oán hận, khó mà được, làm việc cẩu thả đào ném loạn chúng ta thu thập được. Đến lúc đó chúng ta tính tiền công ở bên trong, quả đào quy ra tiền trừ bớt , đến lúc đó mời ai chúng ta tự mình định, tiền công chúng ta ra cũng tốt."

      xong này, Cốc Vũ lại vỗ tay , "Đúng, chúng ta mua toàn bộ đào, chỉ cần nửa là được!"

      Đại Lâm nhức đầu, "Sao lại nửa? Lúc này chúng ta bán được, chỉ là quả đào quá ít, sang năm nếu mua toàn bộ đào để làm mứt đào, khẳng định có thể kiếm tiền, nghe Kinh Trập bọn họ dự định tốt lắm."

      Cốc Vũ lắc đầu, " được, trước kia thôn trang bán nửa quả đào, thừa lại nửa chia cho các nhà các hộ, năm nay vì đặc thù, nước lớn cuốn trôi cầu cùng hoa mầu mới nghĩ ra biện pháp như vậy. Giả thiết sang năm chúng ta mua toàn bộ, năm nay mùa đông muốn tu sửa, mùa xuân muốn bón phân, mọi người để ý, bởi vì luôn cảm thấy chúng ta ở đây, rừng đào của mình bọn họ lười quản, lúc hái quả đào nếu người ta hái ít chúng ta còn có thể lời xuôi tai? Chúng ta dứt khoát mua nửa, như vậy cùng năm rồi sai biệt lắm, các nhà các hộ nghĩ mình vẫn được chia quả đào, mới dễ chuyện. Mặt khác, nếu đến lúc đó chúng ta muốn mua thêm cũng có thể mua phần các nhà các hộ được chia, bọn họ có thể lựa chọn ăn quả đào hay bán lấy tiền, trong lòng tự nhiên cao hứng."

      Lí Đắc Giang cười ha ha, "Cốc Vũ, có ngươi nghĩ ra mưu ma chước quỷ!"

      tình định như vậy, Lí Đắc Giang và Lí Đắc Tuyền tìm Trần Vĩnh Ngọc, đem biện pháp Trần Vĩnh Ngọc xem bên kia như thế nào.

      lâu, lại nghe tiếng thanh la, xem ra tối hôm nay mọi người phải ra dưới cây cổ thụ.

      lâu sau Lí Đắc Tuyền trở về, xoa tay cười, "Bên kia tự nhiên là đáp ứng, Trần bá phụ ngươi vì việc này phát sầu, chỉ là như thế này chúng ta có chút mạo hiểm, vạn nhất sang năm quả đào tốt phải làm sao bây giờ?"

      Cốc Vũ lúc đó nghĩ tới vấn đề này, nhưng nàng nắm chắc, "Trồng đào bình thường đều là năm tốt năm tốt, người ta năm lớn năm , nếu sang năm tốt coi như chúng ta xui, lại chúng ta trả ba mươi lượng nhiều lắm, quả đào có còn có năm sau a, chỉ là tiền đặt cọc đào thôi, phải nên đặt. Huống hồ vì người thôn trang, chúng ta mạo hiểm phiêu lưu cũng nên, mứt đào lần trước chẳng phải chúng ta mạo hiểm sao?"

      Bên ngoài truyền đến tiếng cười lanh lảnh, Cốc Vũ ra ngoài thấy là Trần Vĩnh Ngọc và Lí Đắc Giang, hai người thấy tươi tắn hơn. Nhìn thấy Cốc Vũ, Trần Vĩnh Ngọc khen, "Cốc Vũ, ngươi giúp thôn trang đại ân, mọi người cảm niệm ân tình của các ngươi, còn chưa từng có nghe đạo lý đồ chưa đến tay, bạc trả trước. Ngươi quỷ quái, có phải sớm nghĩ tới cách này, chỉ cần đợi lúc mọi người có biện pháp mới ?"

      Cốc Vũ le lưỡi, hai tay chắp lại, vẻ mặt bất đắc dĩ, "Trần bá bá, ngươi cũng thấy đấy, lần trước ngay từ đầu ta đề nghị mọi người cùng nhau làm mứt đào, rồi rước lấy kết cục thế nào? Lần này dứt khoát làm như vậy, chờ mọi người còn cách nào mới ra, mọi chuyện khác , nếu ngay từ đầu ta đề nghị ra bạc, xem như mua quả đào sang năm, khẳng định có người chúng ta tính kế."

      Trần Vĩnh Ngọc gật đầu, tỏ vẻ có thể lý giải, "Các ngươi cần ta cũng nghĩ tới vấn đề này, buổi tối làm bộ như có cách nào đề nghị nhà các ngươi mua quả đào, sau đó tìm vài người thuyết phục các ngươi, các ngươi cũng nên sảng khoái đáp ứng, diễn cho đầy đủ, sang năm các ngươi mới dễ chuyện."

      Cốc Vũ thán phục, mình cũng ngờ còn có chiêu số này, mình để người khác tới cửa cầu, là có thể ra điều kiện, dù sao mình quá đáng, nhưng phải mạo hiểm tự nhiên phải nghĩ rất nhiều, "Đúng, chúng ta nhất định diễn trò hay mới được!"

      Lí Đắc Tuyền lúc này cũng lên tiếng, "Được rồi, việc này ta coi như biết, ta tìm Nhị ca cùng nương Đại Lâm thương lượng chuyện chúng ta mua quả đào, đến lúc đó người nhiều chúng ta đồng ý với ý kiến có vấn đề, chuyện diễn trò này ta làm được."

      Lí Đắc Giang thấy chắc ăn , "Lão Tam, ngươi cần vội, ngươi đáp ứng là được, tính tình ngươi ngay thẳng, đến lúc đó để chúng ta , rồi tùy cơ ứng biến, dù sao ai biết là chủ ý của mình, làm như vậy hai bên đều tốt, bọn họ giải quyết chuyện sửa cầu, chúng ta bên đây nhiều! Còn may mà Cốc Vũ muốn ta ."

      Lời khen ngợi Cốc Vũ chịu nổi, "Kỳ thực đây là chủ ý của Cẩm Hiên ca, ngày ăn cơm bên nãi nãi về với ta, lúc đến tiệm vải ở trấn , lại dặn ta đến thời cơ mới , ta còn biết lúc nào là thời cơ, nghĩ bây giờ có cách nào liền ra."

      Trần Vĩnh Ngọc và người lớn nhìn nhau, hẹn mà cùng vỗ đùi , "Thời cơ vừa vặn!"

      Ban đêm, Lí Đắc Tuyền tìm cớ tham gia cuộc thảo luận của dân làng, Lí Đắc Giang ràng buổi chiều có chuyện, thảo luận qua nhiều ngày như vậy, mọi người đều có chút lười biếng, có vài người cũng là bình thường.

      Trần Vĩnh Ngọc vừa biện pháp để Lí gia mua quả đào năm sau, người muốn bỏ tiền ra lúc này cần ra dĩ nhiên vui vẻ, người có bạc cũng vui mừng, đến lúc đó cần làm công cảm giác tuyệt. có ai dị nghị liền thông qua, chọn vài người khéo ăn , qua Lí gia khuyên bảo.

      Giữa trưa hôm sau, Cốc Vũ bọn họ vừa mới ăn cơm xong ở trong phòng nhàn rỗi. Tiểu Hà đứng ở cửa, thấy có vài người về hướng bên này, vội vào báo tin, "Đến! đến!"

      Cốc Vũ khụ khụ hai tiếng, mọi người cảm thấy có chút buồn cười, nhưng vẫn bất động.

      Người đến ít, trừ bỏ vài lão nhân ở ngoài, cha Đại Trụ và hắc tử đại ca, còn có Lão Thiết Đầu, Lí gia bên này có Cốc Vũ, Tam gia gia đều đến đông đủ. Những người này đến tay , hắc tử đại ca mang theo hộp điểm tâm. Nhà Cốc Vũ khi nào hưởng qua lễ ngộ như vậy.

      Lí Đắc Tuyền làm bộ như kinh ngạc tiến lên tiếp đón, Vương Thị và Văn thị châm trà cho mọi người, chờ mọi người ngồi vào chỗ của mình, Cốc Vũ nghẹn cười theo phân phó của Lí Đắc Tuyền thỉnh Lí Đắc Giang tới.

      Chờ hai người bọn tới, ngồi vào chỗ của mình. Người thôn trang tại kia nhìn nhau, tựa hồ rất khó mở miệng.

      Rốt cục, Tam gia gia Cốc Vũ chuyện, "Tuyền, Giang, các ngươi tại có tiền đồ, quả đào cũng có thể làm ra mứt đào bán lấy tiền, lúc này thôn trang gặp nan đề, nghĩ gọi các ngươi giúp đỡ chút."

      Lí Đắc Tuyền gì, Giang mở miệng : "Xem Tam gia gia đến đâu vậy, có chuyện gì cứ việc thẳng."

      Có lẽ hắc tử đại ca cảm thấy Tam gia gia chuyện quá chậm, như đậu đổ ra từ ống trúc, bùm bùm đem chuyện muốn nhà Cốc Vũ mua quả đào năm tới của thôn trang ra.

      Lí Đắc Tuyền chuyện, Văn thị cũng nhìn chằm chằm đất, Lí Đắc Giang có thế này mới đụng tẩu hút thuốc, "Các ngươi cũng biết, chuyện buôn bán có kiếm có bồi, chưa thấy bóng dáng trả tiền sợ là có tiền lệ."

      Ánh mắt mọi người nhìn hắc tử đại ca, tựa hồ trách lỗ mãng. Nhất thời có người chuyện.

      Tiếp đó cha Đại Trụ hồi, đem nỗi khó xử của thôn trang, tình hình nhà Cốc Vũ bên này , hai năm nay đều ra, cuối cùng còn làm cho bọn họ an tâm, có lo lắng gì cứ việc , mọi người cùng nhau giải quyết.

      Thấy sai biệt lắm, Văn thị và Lí Đắc Giang, Lí Đắc Tuyền ba người ra những lo lắng, tỷ như đến lúc đó quả đào có người quản, có người hái, lại sợ bị người tới cửa mắng, hoặc là sang năm vạn nhất quả đào bị hư rụng hết phải làm thế nào. Mọi người trải qua thương nghị, đưa ra đáp án vừa lòng.

      Vài người này đều là người có uy vọng ở thôn trang, bọn họ đều như vậy, còn cam đoan nếu có vấn đề gì do thôn trang giải quyết, để Lí Đắc Tuyền bọn họ an tâm.

      Cuối cùng, Lí Đắc Tuyền đột nhiên toát ra câu, muốn chọn ra ngày mà mọi người đều thấy được, làm phần khế ước cho các nhà các hộ ấn dấu tay, rồi tay giao bạc tay lấy khế ước, đến lúc đó liền tính là mọi người đều đáp ứng, giải quyết ít phiền toái.

      Mọi người đều gật đầu đáp ứng nên làm, còn Lí Đắc Tuyền ở bên ngoài kiến thức rộng rãi.

      Vấn đề được giải quyết, nhất thời ai cũng tốt đẹp vui vẻ.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 36: Uy vọng là thứ do mưu tính mà có

      Thời tiết càng nóng bức, cây ve ngừng kêu, chó Trần Giang Sinh nuôi ở nhà nằm le lưỡi dưới mái hiên, thời tiết làm cho người ta mệt rã rời, Tiểu Mãn và Tiểu Hà ở trong phòng thêu hoa ngừng buồn ngủ, tay bị đâm vài lần chảy máu, nên ngừng thêu, dù sao tại vội giúp gia dụng. Hộ nông dân ra vào đường thôn cũng cảm thấy nóng chân, Hứa Tần Thị có chút khuyếch đại , bột gạo rớt phiến đá, có thể biến thành bánh.

      Hàng năm ngày mưa cùng ngày nắng đều có định số, ông trời già quyết định ngày đó đổ mưa hoặc nắng trong. Nếu điều phối tốt năm mưa thuận gió hoà, nếu phạm lười theo ý qua. Tỷ như thời gian trước trời ngừng đổ mưa tựa hồ dùng lượng mưa của năm, thừa lại đều là ngày nắng, bầu trời trong xanh áng mây, cũng thấy dấu hiệu đổ mưa.

      Lí Đắc Tuyền phát rầu, thu gặt lúa có vấn đề, nhưng cấy mạ phải làm sao bây giờ, nắng như vậy mạ sao mà sống?

      Lo cũng có biện pháp, ông trời thương, chỉ có thể lo lắng suông.

      Lúc trước Lí Hà Thị thường ôm Hạ Xuyên ra ngoài, Cốc Vũ và Tiểu Mãn còn ở sau lưng Lí Hà Thị sĩ diện, ôm ra ngoài người thôn trang đều vài lời hay. tại Cốc Vũ phát mình cũng rất thích ra ngoài.

      thường ngày vườn trồng thần tiên quả hay giặt quần áo, người dân thôn trang đối với mình khách khí, hơn nữa là loại nên lời, khách khí nhưng lại cho người cảm thấy thân thiết. Lần trước Cốc Vũ giặt quần áo, nương Đại Trụ nàng sức yếu, giúp nàng đem mang thùng quần áo to đến trong viện mới chịu, mà người nhìn thấy đều cùng nàng khách sáo hai câu, theo lý thuyết Cốc Vũ là đứa trẻ, các thúc thúc đại bá ngày thường căn bản để ý tới, lúc này ngược lại đem Cốc Vũ thành người lớn đối đãi, làm Cốc Vũ có chút vui sướng lại có chút biết làm sao.

      Lúc này nàng vườn trồng thần tiên quả vùi hạt đào vào trong đất, học lúc bắt đầu chuyện bùn từ sông chuyển lên, lúc đó biết ai qua bên người nghe Cốc Vũ nhắc tới, vừa tới phát vườn phủ lớp bùn, kỳ thực vốn giúp được nhiều như vậy, Cốc Vũ thụ sủng nhược kinh lại dở khóc dở cười.

      Hứa Thị thấy vẻ mặt nàng như vậy trở về, cười hề hề : "Thế nào ? Lại có chuyện cần quan tâm sao?"

      Cốc Vũ lắc đầu, đem chuyện vừa rồi ra.

      Hứa Thị ha ha cười, "Ngươi nên quan tâm, xài bao nhiêu tiền mua cũng mua được, thôn trang hồi báo chúng ta a. Ta làm cái gì mọi người đều thấy, thiệt ai cũng lầm ai, máy tuốt hạt của chúng ta năm nay, cha ngươi với Nhị bá ngươi bọn họ lần này căn bản tính kiếm tiền, hoa mầu bị ngâm nước qua, muốn cho lòng mọi người thoải mái nhanh chút cấy mạ, ai ngờ gặp hạn. tại cầu thôn trang do cha ngươi chủ trương sửa, chúng ta ra ít bạc cho cầu đá hình vòm, những người muốn đạp chúng ta xuống hố đều đến cửa nhà chúng ta, những người khác tự nhiên phải kính ba phần, về sau chúng ta làm chuyện gì cũng dễ dàng hơn."

      Cốc Vũ thở dài hơi, nhất thời cảm khái ngàn vạn lần, ra thôn trang là nơi như vậy, điểm dơ bẩn cũng giấu được, nền tảng nhà ai đều biết ràng, chuyện có thể truyền khắp nơi, sinh hoạt tại nơi trong mắt chứa nổi hạt cát người ta tự nhiên dám xằng bậy, bằng được. Tỷ như nàng dâu hiếu kính cha mẹ chồng, tỷ như ai thích chiếm lợi , ai ở bên ngoài có chi thứ hai, nếu ở trong thành là chuyện lớn gì, nhưng nếu ở thôn trang sợ giấu được.

      Cốc Vũ vui sướng cười, cùng cuộc sống trước kia sai biệt lắm, ở vùng nông thôn như vậy, đâu có tình nhân mưu sát lừa dối nhiều như vậy, có điều kiện, thứ hai chỉ sợ là vì nguyên nhân này, ở trong thành giống với, làm gì người khác cũng biết.

      Lúc trước Cốc Vũ cảm thấy đạo lí đối nhân xử thế ở thôn trang cản tay cản chân, tại dâng lên loại tình cảm khác, nở nụ cười.

      Lí Đắc Giang và Trần Vĩnh Ngọc hối hả ở các thôn trang, áp giá máy tuốt hạt xuông rất thấp, mỗi hộ đều có thể dùng, Lí Đắc Tuyền và Đại Lâm ra ngoài, vội vàng làm guồng nước.

      Cốc Vũ thấy bọn họ mỗi ngày làm vất vả, có chút đau lòng, "Cha, vội như vậy làm gì, vạn nhất làm ra ông trời chừng giáng mưa sao? Cái này chỉ để dự phòng thôi, đâu cần ngày đêm đẩy nhanh tốc độ."

      Lí Đắc Tuyền còn gì, Đại Lâm lên tiếng: "Cốc Vũ ngươi biết, thứ này làm ra cũng hư hao, bằng bây giờ làm ra, nếu đổ mưa , nếu mưa nhiều người cần xài, sao chúng ta an tâm được, thôn trang có thợ mộc mà guồng nước có, ươm cấy mạ được buồn cười."

      Lí Đắc Tuyền cũng : " ngươi cơ trí nhưng bằng Đại Lâm ca ngươi, ta sớm nghĩ làm mấy cái guồng nước, năm nay dùng được còn có sang năm, sang năm dùng được còn có năm sau, có gì mà lo, lúc trước vội có thời gian, thừa dịp trời nóng làm gì được, bằng làm trước trong lòng cũng kiên định."

      Bọn họ nghĩ như vậy, Cốc Vũ khó mà gì thêm.

      Mấy ngày sau, trời mưa, mọi người bắt đầu thu gặt.

      Nghe Lí Đắc Tuyền làm guồng nước cho thôn trang dùng lúc cấy mạ, thôn trang tự phát giúp đỡ nhà Cốc Vũ thu gặt. Nhà Cốc Vũ có hai mảnh ruộng, máy tuốt hạt có sẵn, hai bên đồng thời khởi công, người nông dân đến ngày thu thập thỏa đáng, thóc để ở sân phơi Trần gia, với thời tiết này ngày khô được nửa. Thừa lại rơm rạ cũng giúp đỡ kéo đến ven đường, chỉ còn chờ cấy mạ là xong.

      Nhà Cốc Vũ băn khoăn, cố ý muốn mời mọi người ăn chút, nghĩ tới bọn họ chịu tới, cuối cùng Cốc Vũ đành phải đem ít nước mứt đào, nước ô mai, nước đậu xanh linh tinh đưa ra ruộng, mọi người lại khách khí.

      Trần Thị cũng có mặt, thấy nhà Cốc Vũ như vậy, chạy tới cùng Vương Thị muốn kết phường, trong nhà lao động ít, để người thôn trang giúp nhà mình thu thập.

      Còn chưa xong, Hứa Thị bị sặc, "Ngươi có mặt mũi ? Người thôn trang phải người mù, tại Tuyền làm guồng nước, thôn trang chờ dùng mới tới giúp, ngươi xoè ngón tay ra tính coi ngươi vì thôn trang làm được bao nhiêu chuyện, cũng dám ra miệng! cho cùng, nếu có bản cần Cốc Vũ bọn họ , thôn trang tự nhiên tới cửa hỗ trợ."

      Trần Thị có thế mới gì, ngượng ngùng trở về.

      Thu gặt xong, lúa hong khô bỏ vào nhà chính, trong phòng đều là hương vị lúa mới.

      Nhưng biết là vận may hay bất hạnh, ông trời mở mắt, có dấu hiệu đổ mưa. Cũng may Lí Đắc Tuyền bọn họ làm xong mấy guồng nước. Mỗi phiến ruộng đều chia tới xài, các hộ ngày đêm luân phiên lấy nước, cũng may bờ sông nước sung túc. Mọi người cũng tiếc nuối, có người buổi tối dùng guồng nước, có người ban ngày dùng, ai cũng đủ cấy mạ. Người thôn trang dễ dàng thỏa mãn, guồng nước cũng có náo ra chuyện.

      Trần Vĩnh Ngọc cảm khái, "Trước đây gặp năm tốt, sợ có người chạy nạn xin cơm, xem ra người thôn trang hơn phân nửa có thể sống sót, các ngươi cần , người khác ra ngoài Đào trang mình cũng hãnh diện, chúng ta rất nhanh có cầu đá hình vòm, còn có guồng nước, ngày tóm lại được bảo đảm."

      Lúc thu gặt vì Lí Đắc Tuyền bận rộn, Lí Đắc Giang bọn họ phải bận tâm sinh ý máy tuốt hạt, nam nay nhà ai muốn máy tuốt hạt, chỉ lấy mười văn ngày, tiền này cũng phải nhà Cốc Vũ lấy, trực tiếp cho Trần Vĩnh Ngọc lưu trữ dùng để sửa cầu.

      Lí Đắc Tuyền bọn họ sau này cũng thương lượng qua, trong nhà tại dành dụm được ít, cũng thiếu mấy lượng bạc, lại ruộng lúa mọi người bị ngập nước qua thu hoạch tốt, đắt quá có người thể dùng, cho dù người ta có khả năng dùng cũng an tâm, đều là mười dặm tám thôn, cũng là quan hệ họ hàng làng xóm. Vì thế quyết định năm nay các thôn trang khác hạ giá hơn phân nửa, tiền thu hồi về, đều để cho thôn trang dung sửa cầu.

      Toàn bộ thôn trang ồ lên, đều nhà Cốc Vũ giàu có nhất thôn trang, nhưng là thiện tâm nhất vân vân. Dưới áp lực dư luận, nhà địa chủ cũng xuất ra năm lượng bạc, là cho thôn trang sửa cầu. Trong lòng mọi người càng vững vàng, chỉ còn chờ cấy mạ xong là thỉnh sư phụ sửa cầu, cần lo chuyện tiền bạc.

      Trong ruộng mỏng manh tầng nước, cả nhà Lí Đắc Tuyền đều cấy mạ, Cốc Vũ và Tiểu Mãn là khuê nữ để ra cửa, nhưng Cốc Vũ ngốc ở nhà được, lấy cớ muốn vườn trồng thần tiên quả ngang qua nơi này, thấy mọi người dùng guồng nước cao hứng phấn chấn, trong lòng rất vui vẻ. Người ngừng, guồng nước ngừng, mọi người đều canh giờ dùng, cũng có người ở bên cạnh canh chừng. Lúc chờ guồng nước người cũng nhàn rỗi, giúp nhà Cốc Vũ cấy mạ, cười cười.

      Đột nhiên Cốc Vũ cảm thấy có chút hư ảo, nghĩ đến lúc vừa mới chia ruộng, Lí Đắc Tuyền làm nghề mộc bổ sung gia dụng, ruộng nước trong nhà vẫn là huynh muội mấy người cùng Hứa Tần Thị dưới ánh trăng gieo xuông. Lúc đó nàng đâu nghĩ đến có cảnh tượng như hôm nay.

      Mạ nhà Cốc Vũ, đều cắt khúc rồi cấy mạ, vì để dưới ánh mặt trời mãnh liệt, về sau mạ non lớn dễ hơn chút. Lí Đắc Tuyền vốn muốn cho mọi người biết, nhưng cần , thấy nhà Cốc Vũ làm như vậy, người khác cũng học theo, dù sao cảm thấy ăn mệt.

      Lúa thu gặt xong, mạ cũng cấy trong ruộng, ngày lại khôi phục bình thường. Chỉ còn chờ xong hết là sửa cầu.

      Hôm nay vừa khéo ăn qua bữa cơm trưa, cha Đại Trụ mang theo người vào sân, rất khách khí , "Chính là hộ này."

      Cốc Vũ bọn họ ra thấy, kinh ngạc sao người này đến đây?

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 37: Thạch Bộ đầu cổ quái

      Cốc Vũ vừa thấy người này liền xanh mặt, nàng muốn nhớ lại chuyện lúc trước, thừa dịp hai người còn chưa đến cửa đuổi .

      Ngại vì cha Đại Trụ ở đây, cũng tiện nổi lửa, đành nhếch miệng cười : "Bá phụ, có phải lầm chỗ ? Người này chúng ta ... quen."

      Sắc mặt cha Đại Trụ cứng lại, có lường trước Cốc Vũ như vậy, vốn hảo tâm giúp dẫn đường. có chút sững sờ, lúng ta lúng túng : "Người này là Bộ đầu trong nha môn, điểm danh muốn tìm nhà các ngươi, ta mới dẫn đường."

      Cốc Vũ gật đầu, cha Đại Trụ luôn nhiệt tâm, chỉ là lúc này làm chuyện xấu, mình tiện gì, đành quay đầu cười: " có việc gì, đa tạ, ngài vội ngài trước, tự chúng ta là được."

      Cha Đại Trụ kỳ quái nhìn Cốc Vũ, nhưng vẫn ra sân.

      giây trước Cốc Vũ vẫn cười hì hì, vừa thấy có người ngoài, trừng mắt lên, cả giận : "Thạch Bộ đầu, lại muốn bắt chúng ta nha môn sao?"

      Lần trước ở trấn , An Cẩm Hiên bị Thạch Bộ đầu bắt qua, hơn nữa nhớ tới biểu muội làm người ta buồn nôn của , loại biết xấu hổ, cuối cùng còn hãm hại y thuật sư phụ, từng câu nũng nịu kêu biểu ca lúc này tựa hồ quanh quẩn bên tai, nàng nổi hết da gà.

      Huống hồ cũng vì chuyện lần trước, đồ thêu của Tiểu Hà, Tiểu Mãn bán được, người lớn sợ xảy ra chuyện, dứt khoát coi như làm nữ công thôi, cho người trong nhà dùng. Tuy trong nhà tại thiếu chút tiền đó, nhưng do mình kiếm được, nếu cả ngày ngốc ở nhà cũng nhàm chán, Tiểu Mãn, Tiểu Hà thở dài thời gian, Cốc Vũ cười các nàng bán được đồ thêu tồn làm đồ cưới, trong lòng sốt ruột. May mắn An Cẩm Hiên ở bên ngoài thuận tiện đặt ở tiệm vải bán mới giải quyết được vấn đề.

      Lúc này Thạch Bộ đầu đeo gói đồ lưng, dưới chân là đôi giày vải, giống như làm công vụ, tựa hồ như thăm người thân, giống như tưởng tượng của Cốc Vũ gông xiềng, xiềng xích, hung thần ác sát. Nếu bình thường Cốc Vũ cảm thấy người này thân thiết, lúc này nhìn đến lại cảm thấy vừa mắt lại càng hài lòng.

      Thạch Bộ đầu cười hắc hắc, Cốc Vũ kêu Lí Đắc Tuyền. Cốc Vũ hỏi tới làm gì , Cốc Vũ hận thể về phòng đóng cửa lại, người trong phòng nghe động tĩnh ra xem.

      Tiểu Mãn hôm nay mặc áo xanh lá mạ, váy màu hồng cánh sen, duyên dáng kiều, tay còn cầm khung thêu, nhìn thấy Thạch Bộ đầu, cười giới thiệu với Hứa Tần Thị, Hứa Thị, Vương Thị, để vào trong phòng ngồi.

      Cốc Vũ giơ chân đá vài cái, than thở, "Vết thương lành quên đau, nên dẫn sói vào nhà! Hối hận kịp!"

      Thạch Bộ đầu nhìn thấy Tiểu Mãn mắt sáng lên, cười đến xán lạn, bộ dáng khiêm tốn có lễ vào cửa, Vương Thị kêu Cốc Vũ qua Trần gia kêu Lí Đắc Tuyền.

      Trong lòng Cốc Vũ nghẹn khí, vừa mắng người lỗ mãng giả làm văn nhân, vừa hận hàm răng trắng như tuyết chói mắt ra vẻ cho ai xem, nghĩ thể là chuyện tốt gì, nhưng ngại Hứa Tần Thị các nàng đều ở đó, đành oán hận gọi Lí Đắc Tuyền.

      Lí Đắc Tuyền ngồi ở trong nhà chính Trần gia, Đại Lâm đo kích cỡ, là muốn mua thêm vài thứ. Nghe Bộ đầu trấn đến, Lí Đắc Tuyền có chút hiểu, Trần Vĩnh Ngọc ở bên cũng lắp bắp kinh hãi, vì thế cùng nhau về.

      Thấy Lí Đắc Tuyền và Trần Vĩnh Ngọc cùng nhau trở về, giới thiệu xong,Thạch Bộ đầu vui vẻ vừa tới, rồi cùng Lí Đắc Tuyền, Trần Vĩnh Ngọc ra phía sau viện chuyện.

      Cốc Vũ muốn nghe lén, bị Vương Thị kéo lại, nàng lo lắng, "Có phải trong nhà xảy ra chuyện gì, sao người đến? Cũng thấy xiềng xích gì, nếu dám xằng bậy cũng phải đối thủ chúng ta, huống hồ chúng ta cũng có làm gì sai, chẳng lẽ gia công mứt đào kiếm tiền cũng đúng hay sao?"

      Tiểu Mãn hé miệng cười, "Đâu cần lo lắng như vậy, Thạch Bộ đầu hung ác như trong tưởng tượng, trước kia ta luôn cho rằng toàn bộ người trong nha môn dễ chọc. Nhìn giống người như vậy."

      Cốc Vũ mí mắt vừa lật, bất đắc dĩ, "Tỷ, khi nào ngươi gặp những người khác trong nha môn? Cũng thể thiện tâm quá, ở nhà cũng thế, người bên ngoài rất phức tạp, nếu tốt, sao lần trước còn bắt Cẩm Hiên ca, đến , lí lẽ còn phải bị biểu muội đáng giận kia xoay quanh, cả nhà đều biết xấu hổ ! Nếu do ngươi kịp thời ra tổ truyền kỹ xảo của chúng ta, chừng chuyện xong dễ dàng như vậy, hừ!"

      Vương Thị nghe Cốc Vũ như vậy có chút xung lên, liên thanh hỏi sao lại thế này.

      Tiểu Mãn chỉ trán Cốc Vũ, "Cũng biết nha đầu này hôm nay như ăn phải pháo, tính tình như vậy sao được. Nương, mỗ mỗ, các ngươi cần lo lắng, là chuyện lần trước Cốc Vũ và Cẩm nhi cửa hàng thêu, lão bản muốn ăn chặn chúng ta, Cốc Vũ bọn họ phục, cuối cùng Cẩm nhi cùng người ta động thủ vừa khéo bị Thạch Bộ thấy, liền mang nha môn, ràng có việc gì, chỉ là Cốc Vũ ghi hận người ta, ngươi xem đôi mắt của nàng, như là muốn ăn thịt người."

      Vương Thị cũng cười, "Cốc Vũ giận sai chỗ rồi, ta nhìn Thạch Bộ đầu cũng hung ác, chẳng lẽ người ta nhìn thấy có người ở trong cửa hàng động thủ thể hỏi chút? Chức trách là như vậy thôi, bằng chúng ta ra cửa phải lo lắng."

      Cốc Vũ hừ tiếng, thấy nương và tỷ tỷ theo phe mình, bỗng chốc có chút bất đắc dĩ, "Ta ràng, các ngươi có thấy, lúc đó rất loạn, sư phụ cũng bị người ta hãm hại cuốn vào, là biểu muội tốt của người này làm! biết xấu hổ! Hừ!"

      Hứa Tần Thị sờ đầu Cốc Vũ, " ra Cốc Vũ bất bình cho sư phụ, uổng sư phụ ngươi thương ngươi, Thạch Bộ đầu bị biểu muội lợi dụng liên luỵ. Ngươi hận đến hận cũng ra được người ta tốt chỗ nào."

      Cốc Vũ nhất thời muốn bỏ .

      Cũng may lúc này cửa thông với hậu viện mở ra , Lí Đắc Tuyền và Trần Vĩnh Ngọc ra, cửa hàng mua thịt nấu cơm, rồi lại bảo Vương Thị giúp đỡ thu thập phòng Kinh Trập.

      Cốc Vũ càng nghe càng thấy có cổ quái, chạy tới ngăn đón, "Thế nào? Muốn ở chỗ chúng ta?"

      Thấy bọn họ cam chịu, Cốc Vũ càng căm tức, "Sao được chứ? Ân, ân, nhà chúng ta có phạm chuyện gì, muốn vào cũng phải ràng, ngươi cho là ngươi là người trong nha môn chúng ta sợ ngươi?"

      Lí Đắc Tuyền quát Cốc Vũ tiếng, " cần bừa, Thạch Bộ đầu tới là công vụ. Nga, đúng rồi, cũng cần truyền ra, gọi là Thạch Bộ đầu, về sau kêu, kêu là... biểu ca."

      Cốc Vũ tròng mắt vừa chuyển, thấy bọn họ biết thương lượng cái gì, trong lòng sốt ruột, nghe Lí Đắc Tuyền như vậy, liền tìm được cớ, " thể được, cha, Trần bá bá, bằng ở bên ngươi được hay , lúc đó bị người ta nhàn thoại, nếu bây giờ vào ở người bên ngoài như thế nào a!"

      Trần Vĩnh Ngọc tựa hồ hạ quyết tâm, " ngại, cũng cần Tuyền như vậy, là Thạch Bộ đầu có công vụ trong người, có người hỏi là tốt nhất, nếu có người hỏi cũng là chuyện mứt đào và sửa cầu, lời thừa. Ta với cha ngươi còn muốn ra ngoài chuyến, các ngươi cần lung tung là được. Cốc Vũ ngươi lo lắng chuyện này kia, tại quan trọng hơn, xưa nay bất đồng, chúng ta ra ngoài chuyện lớn tiếng cũng cần lo lắng bị người khác nhàn thoại, tự nhiên có người thay chúng ta chuyện."

      xong Trần Vĩnh Ngọc và Lí Đắc Tuyền bước , Vương Thị giúp sửa sang lại này nọ, Tiểu Hà tại kia hưng trí đánh giá Thạch Bộ đầu, nhìn từ đầu đến chân, lầm bầm lầu bầu, " ra Bộ đầu cũng có gì khác người." Tiểu Mãn và Hứa Tần Thị nhà bếp bận rộn, Cốc Vũ chắp tay sau lưng xem thường ngang qua, Thạch Bộ đầu coi như thấy, trong lòng Cốc Vũ có chút thoải mái.

      Từ đó, Thạch Bộ đầu ở trong nhà Cốc Vũ.

      Ngoại trừ Trần Vĩnh Ngọc và Lí Đắc Tuyền, sau đó Lí Đắc Giang cũng qua thương nghị hồi, còn lại ai biết chuyện gì xảy ra. Mọi người như cũ, nên làm gì làm cái đó, chỉ là phòng trống có thêm người, chỉ có Cốc Vũ buồn bực, người lúc lúc trước mắt, nàng luôn cảm thấy được tự nhiên, bất chợt móc vài câu, nhưng những lời này như kim đâm vào bông vải. Mặc kệ Cốc Vũ gì, Thạch Bộ đầu ngây ngô cười đáp lại.

      Xem thế này Thạch Bộ đầu giống Bộ đầu, ở đây có chuyện gì thường rừng đào, trở về thân bùn đất, có lần đem xuộng trong nhà ra ngoài, trời tối mới trở về. Trừ lần đó ra, Cốc Vũ có phát dấu hiệu bình thường. giống như đến du ngoạn, đâu có bộ dáng gấp gáp gì.

      Nếu ở nhà, cũng giúp đỡ làm việc, cần nấu nước, người bình thường là gánh nước, lại khác, vai gánh nước, tay còn xách thùng, bước như bay, còn thở gấp. Việc trong vườn rau cũng làm, theo Hứa Tần Thị tán gẫu, thắng được hảo cảm của mọi người. Nếu trời mưa an vị ở trong phòng cùng mọi người chuyện phiếm, có đôi khi cũng khoá cửa.

      Tiếp qua hai ngày, Nguyệt Nga về nhà mẹ đẻ.

      Thạch Bộ đầu như quen thuộc cùng Nguyệt Nga chuyện, trải qua nhiều ngày Cốc Vũ cũng mặc kệ , dứt khoát kệ hết ăn lại uống. Trốn ở phía sau viện tưởng niệm Kinh Trập và An Cẩm Hiên, nghĩ bọn ở nhà, có người ở phe mình.

      lâu sau, Tiểu Mãn và Tiểu Hà, Trần Giang Sinh cũng vào hậu viện, chuyện như thế gặp nhiều.

      Thấy biểu cảm Cốc Vũ, Tiểu Hà : "Bọn họ người lớn chuyện phía trước, muốn chúng ta ra phía sau được nghe."

      Cốc Vũ giận dữ, thanh chuyện liền lớn, "Tốt rồi, ở trong nhà người ta, ăn uống thiếu còn muốn thế nào? Còn muốn đuổi người! Người lớn, người lớn! Hừ, cũng xem mình có mấy cọng râu!"

      Trần Giang Sinh bật cười, lấy tay gõ vào bình để mặt đất, "Cốc Vũ, lâu nhìn thấy ngươi dữ như vậy, ngươi có thù oán gì với Bộ đầu kia? Bất quá ta thấy cũng có bao lớn a, làm Bộ đầu, là giỏi."

      Tiểu Mãn , "Cốc Vũ, phải là Thạch Bộ đầu, là cha bảo chúng ta vào, có số việc chúng ta cần nghe tốt hơn."

      Thần thần bí bí, làm tới làm lui Cốc Vũ cũng biết là chuyện gì xảy ra, lòng hiếu kỳ rất là kỳ quái, nếu chút cũng biết thôi, nhưng để lại rất nhiều dấu vết, nhưng lại biết gì, trong lòng khó chịu, giống bị mèo quào, tâm tình Cốc Vũ tại là như vậy, nàng muốn biết ràng Thạch Bộ đầu tới vì chuyện gì.

      Rốt cục cơ hội tới.

      Buổi sáng Cốc Vũ đến hậu viện, vừa mới vào bếp liền nghe thấy động tĩnh, là thanh Lí Đắc Tuyền và Trần Vĩnh Ngọc, nàng biết là ở hậu viện bàn tính chuyện gì. Gặp phải cơ hột tốt như vậy, nàng vội đóng cửa lại, trốn ở bên trong, qua khe cửa có thể thấy động tĩnh bên ngoài.

      Quả là Trần Vĩnh Ngọc và Tuyền huynh đệ, còn có Thạch Bộ đầu, đáng tiếc là thanh chuyện lớn, Cốc Vũ chỉ có thể vảnh tai nghe, mới miễn cưỡng nghe được chút, bắt người... Hội dâng hương... Bao năm qua đến... trẻ nít...

      như vậy, vì chuyện hội dâng hương mà đến? Dĩ nhiên là có quan hệ với nhà mình.

      Hội dâng hương, vài năm trước lúc vừa về thôn trang, Nguyệt Nga từng nhắc qua, chỉ là người lớn cho trẻ con nghe, lúc trước bên lão viện náo loạn, Cốc Vũ từng để ý, hơn nữa lúc người lớn chuyện và lúc giặt quần áo bên ngoài nghe được đủ loại tin tức, xâu lại với nhau, thông minh như Cốc Vũ, ít nhiều cũng biết là chuyện gì xảy ra.

      Hội dâng hương ở Liễu Bá Tử biết tồn tại bao nhiêu năm, trắng ra là tìm thời cơ mượn thần thánh để tiếp tục sinh hoạt thôi, tỷ như lúc trước Lí Đắc Giang và Hứa Thị, nhiều năm như vậy có con, hơn nữa Lí Đắc Giang che chở Hứa Thị, mọi người tự nhiên nghĩ hẳn là vấn đề ở Lí Đắc Giang, muốn kêu Hứa Thị mang theo Cốc Vũ Liễu Bá Tử, ở năm sáu tháng dưới hàng liễu dâng hương, ban đêm chuyện với nhau, hoài thai có quan hệ với bên kia.

      Biết chuyện từ đầu đến cuối Cốc Vũ thở dài, chẳng lẽ có cách nào, lúc nàng ở bờ sông cũng có nghe vài nàng dâu loáng thoáng có nàng dâu, nhiều năm có con sau này có, bằng cả nhà coi như tan tác, nữ trở về gả ra , nam cũng cưới được vợ, hai người tách ra xa rời nhau đều phải độc sống quãng đời còn lại, còn bằng như bây giờ, dù sao đứa do chính vợ mình sinh ra, người khác có thể gì. Lại mọi người chỉ là đoán, chỉ có bản thân người đó biết.

      Quan phủ? Quan phủ cũng mặc kệ, quan phủ quản chuyện người ta sinh con làm gì? Liễu Bá Tử nhiều năm như vậy, chỉ cần hội dâng hương cũng biết được bao nhiêu lợi.

      Từ đó về sau, phàm là Nguyệt Nga cầm đồ đến, Cốc Vũ đều ăn, thể nguyên nhân, dù sao nàng cảm thấy là lạ.

      Lúc này Thạch Bộ đầu tới cửa, vì sao Liễu Bá Tử bên kia? Bắt người nào? thể là Nhị bá phụ và Nhị bá mẫu, lúc đó Nhị bá mẫu hội dâng hương mà?

      vòng lớn, ngoại trừ biết tới nơi này vì hội dâng hương, Cốc Vũ vẫn có đáp án cần biết.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 38: phá được án

      Chuyện Bộ đầu vào ở nhà Cốc Vũ đa số người thôn trang đều biết đến. Đúng như bọn họ dự liệu, có người tới cửa gây chuyện cũng có người ở bên ngoài bàn ra tán vào. Chẳng lẽ mọi người dám chọc Bộ đầu, hay là nhà Cốc Vũ ở thôn trang có thanh danh, người ta nghĩ bậy hoặc nghĩ bậy cũng dám lung tung?

      Vô luận như thế nào đây coi như là chuyện tốt. Người thôn trang trước hết là tò mò, thường tìm cớ vào hai câu, đa phần là muốn nhìn người trong nha môn, nhìn thấy gì đặc biệt, lại Thạch Bộ đầu thường xuyên xuất ở thôn trang, lâu dần thành việc đáng bận tâm. Tận lực giải quyết ít lông gà vỏ tỏi cũng ào ào tìm tới cửa, cái gì má chồng vừa mắt nàng dâu, mất trứng gà linh tinh đều tìm đến, càng kỳ quái hơn là nương Nhị Căn, trong nhà heo ăn cũng tới cửa hỏi.

      Thấy thế cả nhà đều dở khóc dở cười, Tiểu Mãn bất đắc dĩ : "Bá mẫu, heo ăn cũng đến tìm người ta, chẳng lẽ là muốn đóng gông heo của ngươi sao?"

      Cốc Vũ ở bên vui sướng khi người gặp họa cười trộm, "Có gì được, người ta là Bộ đầu có bản lĩnh, bá mẫu có thể gọi điều tra vì sao heo ăn, chừng là bị ai cẩn thận cho ăn cái gì, hoặc bị chó dọa? Tóm lại rất nhiều nguyên nhân, cùng đạo lý tra án thôi, dù sao người ta có rất nhiều thời gian, dù giống tra án nhưng cũng có thể tra heo ."

      Lời còn chưa dứt Tiểu Hà phốc tiếng, nhịn được cười ha ha, Cốc Vũ cũng cười theo, cuối cùng vẫn là Cốc Vũ cười quá cút vào lòng Hứa Tần Thị kêu nàng xoa bụng.

      Tiểu Mãn giận liếc các nàng cái, "Các ngươi hai người là điên, có gì đáng mà cười thành như vậy, chừng ngươi ta đến tra án sao?"

      cần Cốc Vũ mở miệng, Tiểu Hà cũng : "Tiểu Mãn tỷ ngươi cũng chừng? Nhiều án như vậy tra, ta thấy gì, mỗi ngày ngốc ở nhà nếu ra ngoài dạo, ngươi đúng Bộ đầu? Huống hồ lúc trước nhà chúng ta bị người ném chết gà cũng thấy tới a."

      Thạch Bộ đầu ở bên cứng miệng nên lời, nhưng cũng biết xấu hổ, tựa hồ gặp nhiều trường hợp như vậy, lạnh nhạt, khom người cùng Vương Thị chuyện.

      Cốc Vũ xuy tiếng bĩu môi : "Cũng biết học từ đâu, còn tuổi giả bộ thâm trầm, nơi này cũng phải công đường."

      Thấy Cốc Vũ và Tiểu Hà đối đãi Thạch Bộ đầu như vậy, Tiểu Mãn rất băn khoăn, chỉ tiếc nàng tiện gì. Chỉ có thể ý tứ nhìn Thạch Bộ đầu, nào biết vừa vặn nhìn qua, gật đầu, bộ dáng có để ý, làm nàng yên lòng.

      Cứ như vậy mặn nhạt qua hai ngày.

      Trần Vĩnh Ngọc đến thỉnh Thạch Bộ đầu, thuận tiện cùng Lí Đắc Tuyền, Lí Đắc Giang vào nhà, cố ý giao phó kêu Giang thị và Trần Giang Sinh ngốc ở bên cạnh.

      Đoàn người trở lại sân, Trần Vĩnh Ngọc nhìn ra cửa sân, thấy có người khác, muốn đóng cửa lại.

      Thạch Bộ đầu lại : " cần, như vậy chừng có người nghe lén, mở rộng như vậy, có người vào là thấy được, ngại."

      " Tiểu Thạch nghĩ chu đáo." Lí Đắc Tuyền .

      Trần Vĩnh Ngọc kỳ quái nhìn Lí Đắc Tuyền, sao Thạch Bộ đầu lại biến thành Tiểu Thạch. Nhưng Thạch Bộ đầu lại gật đầu, " ngại, là ta Tuyền thúc kêu, vốn ta gọi Tiểu Thạch, cha ta lúc đó nghĩ lớn chút đặt lại tên khác, nhưng rồi quên , cũng may Thạch Bộ đầu cùng Tiểu Thạch cũng chỉ kém chữ."

      Mọi người cười cười.

      Lí Đắc Giang thầm thán phục trong lòng, Tiểu Thạch kiêu ngạo, tuổi lớn làm chuyện gì cũng cẩn thận, cười như vậy khiến cho mọi người yên lòng, khi yên tâm tự nhiên có thể mở miệng chuyện.

      Trần Vĩnh Ngọc gật đầu nhìn Tiểu Thạch, rồi : "Tiểu Thạch, Thạch Bộ đầu, vẫn là kêu Tiểu Thạch trôi chảy hơn. Ngươi cũng ở nhiều ngày rồi, chúng ta thực có giấu giếm ngươi, chuyện như thế, địa phương ngươi cũng xem qua, đây xem như chuyện lớn, hội dâng hương cũng biết kết quả ra sao, nếu lúc này bắt người chỉ sợ bên nha môn có người kêu oan."

      Tiểu Thạch trầm mặc , đến đây là để điều tra chuyện hội dâng hương. Có người ở Tiểu Tiền Trang bẩm báo nha môn, ở thôn trang có người bắt cóc con bọn họ. Bắt cóc trẻ con là đại , chẳng lẽ còn có thể cướp người sao? Lúc đó Tiểu Thạch cảm thấy có cổ quái, đưa ra nghi vấn mới biết chuyện đơn giản như vậy, đứa bé, chính là ở Đào trang, hơn tuổi, kêu Lí Thiên Bẩm, trẻ con hơn tuổi người khác làm sao bắt cóc? Nghe khẩu khí tựa hồ chuyện qua lâu, như vậy càng có khả năng, đứa bé lúc đó chẳng phải càng ? Vì sao tại mới đến ?

      Đến lúc này nghĩ kêu toàn bộ người Đào trang đến hỏi, nhưng chuyện như vậy tồn tại lâu, thể đưa tới nha môn, còn biết rước lấy chuyện gì, nhưng làm cũng được.

      Đình Trưởng cân nhắc tới lui, là Tiểu Thạch ra chủ ý, Đào trang nghe rất quen tai, thừa dịp thời gian này có chuyện gì, để mình đến ở mấy ngày, thăm dò tình huống trở về làm việc cũng tốt.

      Nếu là trước đây, Tiểu Thạch làm việc nóng vội như vậy, lúc này biết vì cái gì, luôn cảm thấy mình muốn đến xem. Chờ chuẩn bị từ trong gói đồ lục ra hầu bao thêu chuỗi dây leo, bỗng nhiên nhớ tới nương, quay đầu liếc mình mỉm cười, ánh mặt trời chiếu người nàng rực rỡ.

      với chính mình, có lẽ vì nụ cười rực rỡ này.

      Thời gian ở đây, nghe Tuyền huynh đệ còn có Lí chính như vậy, biết ràng mọi chuyện, ngay cả hội dâng hương cũng biết đại khái.

      thầm thở dài hơi, bất giác , " việc này khó xử."

      Vì lúc trước Lí Đắc Giang có con nên càng cảm khái, " đến cùng cũng là chuyện nhà của Tam thúc, Thiên Bẩm là tên của cháu Tam Thúc, sao lại ra chuyện như vậy, đến cùng người bên kia có ý đồ gì, lại đứa bé này chắc là người nhà họ, tuy cha Thiên Bẩm chưa biết sống chết ra sao, nhưng chuyện trong nhà ai biết ràng."

      Tiểu Thạch có chút khó xử, chuyện như vậy phải là lần đầu tiên, trước kia cũng có người vì hội dâng hương kêu oan, chỉ là được khuyên nhủ. Bây giờ làm lớn chuyện mới đến, trước kia , tại có chút hiểu, lúc trước trong nha môn thấy người nọ khóc sướt mướt kêu trời kêu đất cảm thấy đáng thương. Lúc này ở đây lại cảm thấy nếu cố tình chia rẽ nhà người ta nghiệp chướng càng nặng nề, nhưng làm tới cũng biết đứa bé là ai, nhất thời nhức đầu.

      Trần Vĩnh Ngọc thấy do dự, ngập ngừng : "Vốn có chuyện như vậy, hay là Liễu Bá Tử? Ta thấy nương Thiên Bẩm cũng phải loại người như vậy, là thanh quan khó phán việc nhà, nếu người ta làm phải làm sao bây giờ? Nếu bị chia rẽ, cả nhà Tuyền Tam thúc làm sao sống?"

      Tiểu Thạch cũng gật đầu, "Mạng người quan trọng, nhưng chuyện này so với mạng người càng khẩn cấp hơn, bằng tới đây, nếu nghĩ sai biết hại biết bao nhiêu người, Đào trang các ngươi nhà giống nhà, nếu hội dâng hương có điểm sai trái, xử án càng phán ràng."

      Cuối cùng Trần Vĩnh Ngọc cùng Tiểu Thạch : "Ngươi xem như vậy được , đem chuyện ở đây với Đình Trưởng, hội dâng hương qua nhiều năm như vậy, xảy ra chuyện gì. Chuyện lần này, tốt nhất nên để lộ ra. Còn nữa khuyên nhủ người kêu oan, đứa bé này sinh ra từ bụng mẹ, bà đỡ đẻ có thể làm chứng, dựa vào cái gì là con của , nếu tính như vậy, chẳng phải về sau đều rối loạn, lời mất lòng, lúc Giang chưa có Tiểu Hàn, Đại Hàn, cũng thể xem con người ta là con mình ."

      Đề cập đến người họ Lí liên lụy đến toàn bộ thôn trang, càng trọng yếu hơn là đứa tên Thiên Bẩm, đến cùng là cháu của mình, lúc Lí Đắc Giang chuyện tự nhiên thay bên này suy nghĩ, "Lúc đó đại tỷ nhắc qua sao, người hội dâng hương cần thông báo tên họ lai lịch, có phải là sai rồi? Bên kia có gì để ?"

      Tiểu Thạch khó xử, tự mình chèo xuồng qua Liễu Bá Tử, chỉ thấy cành liễu khắp nơi, nghe hội dâng hương năm nay cũng vừa qua . lúc đó có chút đỏ mặt, may mắn là người , chèo xuồng vào giữa hồ sen, ngây người lúc lâu mới về.

      Lúc này nghe Lí Đắc Giang như vậy, Tiểu Thạch lắc đầu, " khó, quy củ là người định, dĩ nhiên cũng do người phá vỡ, hai người sống, nhắc tới chút cũng có người biết."

      Thảo luận có kết quả.

      Cuối cùng mọi người đều có chung nhận thức, tạm thời cần lộ ra việc này, cũng cần để nhà Tuyền Tam thúc biết, miễn cho cuộc sống cả nhà loạn thất bát tao. Tiểu Thạch về trước đem tình ràng cùng Đình Trưởng, đến lúc đó nếu có biến hóa gì, Tiểu Thạch lại tới nơi này cùng mọi người trao đổi xem phải làm sao.

      Cuối cùng việc bắt cóc trẻ con vạn lần thể phát sinh, bằng đơn giản là đứa bé như vậy, con Lí gia bị người cướp , vô luận là gia tộc họ Lí hay người Đào trang đều đáp ứng, chừng người hai thôn đánh nhau, đến lúc đó hậu quả càng nghiêm trọng hơn.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 39: Di chứng hội dâng hương

      Tiểu Thạch như trận gió, đột nhiên đến cũng đột nhiên .

      Tiểu Mãn nghe trực tiếp trở về trấn , cầm khăn thêu trong tay sửng sốt. Cốc Vũ nhìn ở trong mắt hỏi nàng thế nào, Tiểu Mãn cười , "Cũng có gì, chỉ là muốn thêu cho xong cành liễu xanh lên khăn, Tam tiểu thư thích nhất thanh liễu, lâu ta gặp nàng, định nhờ Thạch Bộ đầu mang ."

      Cốc Vũ bĩu môi, "Tỷ, nên, Bộ đầu và thiên kim tiểu thư, sao có thể lén tặng đồ. Ngươi Tiểu Thạch người này có kỳ quái hay , lúc trước phải mình kêu Tiểu Thạch, sau này vào nha môn đổi thành Thạch Trung, nhưng bây giờ hy vọng người ta gọi là Tiểu Thạch, sửa tới sửa lui biết tên gì! Buồn cười!"

      Tiểu Mãn hé miệng cười, " gì, lúc làm việc chính là Thạch Trung, ngày thường kêu Tiểu Thạch cũng được."

      Làm thế nào Cốc Vũ cũng thoải mái với Tiểu Thạch, tại kia ngấm ngầm hại người : "Nhà chúng ta có Tiểu Thạch, nhiều quá cũng tốt!"

      Mọi người biết nàng lời này là có ý gì, nhưng Tiểu Mãn biết, đơn giản trong tên tiểu dượng có chữ thạch, nhị mỗi lần kêu đều là Tiểu Thach, Thạch tử nhi, Cốc Vũ và Tiểu Mãn ở sau lưng cũng qua, lần này như vậy có hàm nghĩa khác.

      Tiểu Mãn trừng mắt nhìn Cốc Vũ liếc cái, "Ngươi nha đầu nghĩ đến chỗ nào !"

      Thời tiết nóng bức, ngốc ở nhà trong lòng luôn bức bối. Cốc Vũ thấy Tiểu Mãn muốn thêu hoa, nghĩ ở đây nàng có bạn, dĩ nhiên là buồn, mình dù sao cũng có Tiểu Hà hợp ý, đành phải : "Tỷ, hay là lần tới ta trấn ngươi cũng , dù sao tại trong nhà cũng thiếu gì, chỉ cần chờ Nhị bá phụ bên kia xây phòng ở, đến lúc đó chúng ta ở nhà ngói lớn, cần mua thêm vài thứ, ngươi trấn tìm Tam tiểu thư tâm , thuận tiện mua thêm ít trướng mành gì đó, về sau dùng được."

      Bởi vậy Tiểu Mãn động tâm, lâu rồi nàng ra khỏi cửa, lại cá tính Tam tiểu thư sang sảng, tuy Tiểu Mãn yên tĩnh, nhưng hai người ở chung hài hoà, mỗi lần nhất định muốn ngủ lại, cũng từng qua cưỡi ngựa đến Đào trang, chung quy nữ tử làm được.

      Cốc Vũ như vậy, Tiểu Mãn tự nhiên đáp ứng.

      Lí Hà Thị nghe hai tỷ muội muốn trấn , thần bí hề hề lại kêu các nàng.

      Cốc Vũ làm như thấy cũng nghe, nàng nhìn được bộ dáng thần bí của Lí Hà Thị. Lí Hà Thị vì tỏ vẻ đối với các nàng bên này tốt, thường cho Cốc Vũ các nàng bảo bối nàng cất giữ, gì khác hơn hoa quả điểm tâm, vải dệt xiêm y, có đôi khi còn đút cho Hạ Xuyên ăn điểm tâm biết làm lúc nào. Cũng may Hạ Xuyên tuy , nhưng miệng điêu, ngửi thấy mùi mốc từ đáy hòm, cách nào cũng ăn, như thế làm Cốc Vũ yên tâm chút.

      Lúc này kêu, chắc lại để Cốc Vũ các nàng nhìn loạn thất bát tao gì đó của nàng, Cốc Vũ mặc kệ.

      Tiểu Mãn đành lòng, lúc lâu, trở về nhưng gì thêm, bộ dáng gục đầu ủ rũ.

      Cốc Vũ thấy vậy có chút vui sướng khi người gặp họa, vụng trộm tới bên cạnh đến hỏi: "Có phải đồ ăn đồ tốt gì ? Hay là lại thấy được xiêm y áp đáy hòm? Có chừa phần cho ngươi làm đồ cưới ? Cũng là khuyên tai cho người khác xem qua chứ?"

      Tiểu Mãn có chút sinh khí, quyệt miệng nhưng lớn tiếng chuyện, đành phải : "Nếu là vậy tốt rồi, cũng biết từ nơi nào hỏi thăm biết chúng ta muốn trấn , bảo ta cho Nhị này nọ!"

      Khó trách Tiểu Mãn vui, này vất vả trấn , vừa phải gặp Nhị , nhà Nhị khổ lại sĩ diện, Lí Hà Thị cơ bản đều trợ cấp nàng, cũng may Nguyệt Nga cùng Linh Nga gả tốt, thêm đến trong nhà ngày cũng tốt hơn, bằng coi Nhị mỗi lần trở về lấy cái gì khoe khoang!

      Chờ hai tỷ muội , trong nhà đột nhiên đến người, là Tam gia gia của Cốc Vũ, Tam thúc của Lí Đắc Tuyền.

      Lí Đắc Tuyền vừa thấy là biết xảy ra chuyện, vội bảo về trước lát sau mình đến, mình lại là ngươi có chủ ý, lại qua gọi Lí Đắc Giang. Lí Đắc Giang vừa vặn tới, hai người gặp mặt hai câu là biết chuyện gì xảy ra.

      Nghe Tam gia gia thỉnh Ngũ gia gia, còn có Giang, Tuyền huynh đệ, hai huynh đệ , cho rằng chuyện lần trước qua, Thạch Bộ đầu cũng đến, cảm giác trống rỗng quá thích hợp.

      Chờ Lí Đắc Tuyền nhìn thấy sân nhà, thấy nhà cửa thu thập chỉnh tề, vào cửa là mái che, bên là phòng bếp, còn có tường vây, góc là cái cái ao, rêu xanh bám phiến đá ở bờ ao, thời tiết dù nóng, nhưng cũng cảm thấy có chút lạnh. Sạch sạch , nhưng quá sạch , chút hơi người đều có.

      Nếu có thanh Thiên Bẩm truyền đến, cảm giác nơi đây có người ở.

      Nghe thấy động tĩnh, lão phụ chống thắt lưng ra xem, lúc lâu sau mới nhận ra Lí Đắc Tuyền, cười cười phô hàm răng còn lại mấy cái, xem như ra tiếp đón.

      Lí Đắc Tuyền thầm thở dài, nhiều năm rồi gặp Tam thẩm, già thành như vậy, lưng còng, cũng lạ nàng bình thường chú ý quá mức, nếu có đứa ở nhà chơi luôn dơ sân, hàng xóm qua chuyện lại ghét bỏ tiếng người ta thô, ngay cả ăn cơm rớt chiếu cũng là qua khí (khí = cái rắm) ăn yên tâm, nên thường có người tới cửa, mà cha Thiên Bẩm càng quái hơn, nghĩ đến đây Lí Đắc Tuyền quay đầu nhìn xem bốn phía, "Tam thẩm, Lâm đâu?"

      Tam thẩm như có nghe thấy còng lưng từng bước tới.

      Lí Đắc Giang kéo Tuyền , "Tam thẩm có chút điếc, nghe thấy, lại bên ngoài đào hố đất thôi. Sớm vài ngày họ Trần bên kia có người rồi, chắc hai ngày này về đâu."

      Tuyền biết tính tình của Lâm, từ cổ quái, cho rằng cưới vợ xong khác , nào biết điểm biến hóa cũng có. Bình thường nhiều, làm việc hờ hững, nhưng mỗi khi thôn trang có người qua đời liền khiêng cái cuốc chạy mất, biết nơi nào, sau này mới biết được là tìm chỗ cho mình sau khi qua đời, vì thế ở phía sau núi, bờ sông, ở pha, đều có thể nhìn thấy đào hố.

      quái nhân như vậy, trước kia còn qua với Lí Đắc Giang, tốt nhất là sinh con, sinh con chẳng phải cùng mệnh chịu khổ gặp cảnh khốn cùng, về sau có năng lực làm gì, ở thôn trang làm việc địa chủ sao, chăn trâu thu gặt, rồi lại cưới vợ sinh con? có ý tứ, điểm ý tứ đều có, cuối cùng đều phải vùi thân trong lòng đất, vì thế cần sinh con, người còn sống là còn chịu tội.

      Vì vậy, Lí Đắc Tuyền chỉ lần nghĩ, ngày đó Thụ nương hội dâng hương chừng là , gả tới được thời gian, nhưng cũng thể nào nổi, cả nhà chút hơi người cũng có, biết thế nào sống.

      Chờ hai huynh đệ ngồi vào chỗ của mình, Lí Lão Đầu cũng vào, có năm người ở trong phòng.

      Tuyền Tam thúc , "Mời các ngươi đến cũng phải, nghĩ đến các ngươi cũng có thể nhìn ra manh mối, Thụ nương là người tốt, vào cửa nhà chúng ta là ủy khuất nàng, nhiều năm như vậy Tam thẩm các ngươi tính tình tốt thân mình cũng yếu ớt, nhưng nàng có nửa câu oán hận. Tật xấu của Lâm lâu như vậy cũng có chuyển biến tốt..."

      Tuyền Ngũ thúc cúi đầu ho khan, "Nhưng là xảy ra chuyện gì?"

      "Cũng có chuyện gì, cho đến hôm nay ta cũng gạt các ngươi, đều là người nhà , Thiên Bẩm phải là con nhà chúng ta, là nương hội dâng hương hoài thai."

      câu này giống như thiên lôi, làm mọi người trợn mắt há hốc mồm.

      Bởi vì chuyện của Giang, Lí Hà Thị muốn Hứa Thị hội dâng hương thử xem, lúc đó cũng cãi nhau với Lí Lão Đầu, nào ngờ bên nhà mình có việc gì, bên này cũng tín gì, bất đắc dĩ lắc đầu, đành phải an ủi : " gì, tại là rất tốt sao, Thiên Bẩm ở đây là tốt rồi, về sau người nhà sống yên ổn qua ngày."

      Tuyền Tam thúc có khổ nên lời, "Vốn chúng ta cũng nghĩ như vậy, lúc trước ngươi biết, vì chuyện hội dâng hương, nhà chúng ta còn huyên náo rất lớn, nương Thiên Bẩm có biện pháp mới làm như vậy, đầu tiên chúng ta cũng cho là có con là có thể qua ngày, đáng tiếc là từ khi Thiên Bẩm ra đời, Lâm mỗi ngày nằm mặt đất, bất luận ăn cơm làm việc, vừa tới là lạnh lùng nhìn chằm chằm Thiên Bẩm, đứa bé này sớm hay muộn cũng xuống dưới, ngươi nương Thiên Bẩm thế nào chịu được ."

      Mọi người khó mà điều gì, Tuyền biết Tam thúc còn chưa xong, lặng yên nghe tiếp.

      "Thấy Lâm như vậy, tâm chúng ta cũng chết, nương Thiên Bẩm năm trở lại đây, sau khi chuyến đến trấn , người trở nên giống với trước kia, thường thường sau lưng chúng ta chảy nước mắt, nếu như vậy, cũng nên hại khuê nữ người ta, ta thấy càng thích hợp, các ngươi cứ như vậy làm thế nào cho phải?"

      hết lời, cũng tỏ thái độ, nhất thời mọi người cũng biết làm thế nào hoặc gì, dù sao đây là chuyện nhà người ta. Giang nhịn được, "Nếu , ta với Lâm, Thiên Bẩm mỗi ngày mỗi lớn, cứ như trước đây sao được?"

      Tuyền Tam thúc tiếp tục : "Ta là chết phần tâm này."

      "Ý Tam thúc là sao?"

      " được, để nương Thiên Bẩm ... về nhà." Những lời này tựa hồ hạ quyết tâm, xong rồi chuyện.

      Tuyền ưu sầu, nhà này có bà lão bệnh hoạn, ông lão yếu đuối, Lâm lại cổ quái như vậy, cũng may vợ có khả năng chút, nếu vợ rồi, bọn họ thế nào sống?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :