1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Điền Viên Cốc Hương - Thẩm Duyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 30: Qua gia công tự nhiên giống với

      Cốc Vũ nghe Trần Vĩnh Ngọc như vậy rất kích động, nàng qua nhìn kỹ, trăm lượng ngân phiếu!

      Da đầu Cốc Vũ bắt đầu run lên, dòng điện từ đỉnh đầu chạy thẳng xuống, toàn thân thích hợp. Căng thẳng thần kinh nhiều ngày như vậy bỗng chốc trầm tĩnh lại, có chút thích ứng và thể tin được. Nàng lo lắng nhiều ngày như vậy sợ bán được có hậu quả gì? Của cải vét sạch bị người nhạo báng? Kết quả là trở lại những ngày trước? Nàng cho tới bây giờ dám nghĩ đến chuyện phát sinh như vậy. Lúc này đây nhìn tờ ngân phiếu trăm lượng trước mắt, cách khác, mọi vất vả đều uổng phí, mặc kệ thế nào, ít nhất, phí tổn hoàn toàn thu về, thừa lại toàn bộ đều là kiếm được.

      Đến lúc này, Cốc Vũ biết gì.

      Lí Đắc Tuyền cũng kích động, chuyện lắp bắp , "Như vậy... như vậy, chúng ta có trăm lượng? Nhiều như vậy!"

      Triệu Thạch hắc hắc ngây ngô cười, " chỉ trăm lượng. Đây là Kinh Trập và Cẩm Hiên để ta mang về trước, còn có số chưa bán , nên chỉ có số này, nhà đại tỷ ta ở trong thành, trước kia cũng chỉ mở cửa hang bán đường mạch nha, đưa qua nhiều mứt đào như vậy, nàng biết bán tới khi nào, cũng chỉ có thể nhìn xem, lúc đó ta choáng váng, may mắn có Kinh Trập và Cẩm Hiên nghĩ biện pháp."

      Khi chuyện người ở hậu viện vào, mọi người đóng cửa nhà chính, ở trong phòng hưng phấn.

      Lí Đắc Giang vỗ bả vai Tuyền, "Thế nào, Nhị ca sai , mấy đứa của ngươi, ai được."

      Tâm tư Trần Vĩnh Ngọc còn ở bên kia, "Ngươi cửa hàng lệnh tỷ bán hết nhiều mứt, ngân phiếu này ở đâu ra?"

      Triệu Thạch tiếp, "Kinh Trập lúc đó vốn chúng ta nghĩ tới có thể bán toàn bộ, dù sao cũng muốn vào thành thử thời vận, bọn họ trực tiếp rạp hát, cũng nhiều, mượn tỷ tỷ ta vài thứ, đơn giản là ly trà ấm, ở cửa đưa mứt đào cho bọn , người đến rạp hát, vào cái đưa cái, người muốn mứt đặc cũng được, hoà với nước uống cũng được. Các ngươi biết, lúc đó ta đau lòng, bán kiếm tiền phải là tống xuất , rạp hát ngày đó người đặc biệt nhiều, bất quá sau đó các ngươi đoán như thế nào?"

      Cốc Vũ vừa nghe Triệu Thạch như vậy liền vui vẻ, đại khái đoán được ý của bọn họ, "Ta biết, tự nhiên sau đó chưởng quay rạp hát trực tiếp tìm các ngươi, muốn mua mứt đào chúng ta phải ? Dĩ nhiên các ngươi nhân cơ hội là chỉ bán cho rạp hát nhà , về sau sinh ý khẳng định vượng hơn, nên lấy được món tiền lớn."

      Triệu Thạch cả kinh, thể tin được nhìn Cốc Vũ, "Này, này ngươi làm sao mà biết?"

      Cốc Vũ hé miệng cười, vuốt tóc mai của mình, "Cùng đạo lý lúc bán bức tranh thêu trước kia."

      Mọi người biết Cốc Vũ đạo lý bán bức tranh thêu gì, chỉ là nghe Triệu Thạch Kinh Trập bọn họ ra khỏi rạp hát, lại tửu lâu, cuối cùng lúc bọn họ nghỉ tạm, còn có người Vọng Ý Lâu tìm đến, may mà có nhận sinh ý các nàng vân vân.

      Hứa Thị hỏi: "Như vậy, vì sao hai người bọn họ trở lại?"

      Có thế Triệu Thạch mới nhớ tới mục đích trở về, "Xem ta này, biết nặng , bọn họ khó có dịp trong thành, muốn ở đó liên hệ ít người, đến lúc đó lo nguồn tiêu thụ, nhiều ngày chúng ta cầm mứt đào khắp nơi chào hàng, bọn họ sợ ở nhà lo lắng, nên bảo ta về trước."

      Hứa Tần Thị chậc chậc hai tiếng, "Hai đứa trẻ này, tuổi lớn việc gì đều chu toàn, trách được lúc trước Kinh Trập kêu Cẩm Hiên theo, ta thấy hai người bọn họ ở chỗ, luôn dễ dàng thành công. Còn có ngươi a Cốc Vũ, may mắn làm ra thứ này, quả đào xem như uổng phí, bằng đổ dưới gốc cây là nghiệp chướng."

      Cốc Vũ lắc đầu, trong lòng thất lạc, "Mỗ mỗ, lúc đó chỉ nghĩ đào của thôn trang, mọi người làm chung kiếm tiền sửa cầu, nếu người thôn trang tín chúng ta tốt."

      Trần Giang Sinh khí thế : "Này có cái gì, đến lúc đó chúng ta đem ngân phiếu ra, đến lúc đó xem ai còn có gì !"

      Cốc Vũ đồng ý, đời này có chuyện như vậy, mình khổ cực kiếm tiền, phiêu lưu lớn như vậy, kiếm được tiền phải góp cho thôn trang, nàng tiếc tiền đó, mình trộm cướp, kiếm tiền sạch , dùng cũng hoảng hốt! Thứ hai cũng cho người thôn trang bài học, miễn cho về sau càng nhiều người .

      Vì thế nàng quyết đoán : "Dựa vào cái gì? thể cho, chúng ta kiếm bạc tự chúng ta dùng, mọi người nghĩ lại , lúc này vận khí chúng ta tốt, buôn bán sao có mạo hiểm, nếu chúng ta bán được có hậu quả gì, lần này kiếm tiền dĩ nhiên là chúng ta chia, nếu lấy ra về sau người thôn trang thế nào, muốn mọi người cùng làm khẳng định lại có người tham tiện nghi chịu làm, cuối cùng cũng lĩnh này nọ như mọi người, náo loạn như vậy mệt rồi, lần này chúng ta chiếm lý, để cho bọn họ tiếc hận mới nhớ được, lần tới học ngoan, lại cũng lấy ra khuyết điểm của chúng ta nhàn thoại được!"

      Trần Giang Sinh vẫn giống như hồi ngừng xoắn ngón tay: " đến là ta hồ đồ, chúng ta cho bọn tiền bọn họ học cái gì? Cần phải làm sao bây giờ?"

      Tiểu Hà qua khều , "Còn ! Cốc Vũ , lúc chúng ta muốn kết phường mọi người đối với chúng ta như vậy, bây giờ chúng ta buôn bán có tiền cũng muốn làm cho bọn họ biết, tiền là dễ kiếm được, nếu trực tiếp lấy ra về sau có chuyện bọn họ lại dùng lúc này làm ví dụ, đến lúc đó chúng ta trợ cấp người khác ngược lại bị trách móc, hối hận kịp!"

      Trần Vĩnh Ngọc cũng là ý tứ này, "Cốc Vũ rất đúng, vốn do mình kiếm, quan hệ gì với bọn họ, tiền đào cũng thanh toán rồi, ai cũng thể chữ!"

      Cốc Vũ muốn nghĩ vấn đề này, "Mọi người cần loạn trận tuyến, đây là chuyện trước mắt, chúng ta thể chưa bắn được chim trời thảo luận ăn thế nào !"

      Mọi người nghe đều cười rộ lên, Hứa Tần Thị vỗ chân chỉ trán Cốc Vũ, "Ngươi cái quỷ tinh linh, mệt ngươi nghĩ đến được, chúng ta bạc còn chưa kiếm về nghĩ xài như thế nào, chưa bắn đưọc chim, thảo luận cách ăn rồi."

      Giang hỏi: "Như vậy chúng ta tại muốn nghĩ cái gì?"

      Cốc Vũ nhìn Triệu Thạch, "Lúc ngươi trở về bảo chúng ta đợi chút, có phải bên kia có biến hóa hoặc giao phó gì, vừa vặn chúng ta chưng chín đào nhưng chưa ngào đường, nếu có chuyện khác chúng ta có thể bắt đầu làm mứt đào, hoặc là có thể sửa?"

      Triệu Thạch đem đồ lưng xuống, "Đây là tỷ tỷ ta chế ra đường, có chút khác với đường mạch nha bình thường, Cẩm Hiên bọn họ còn , mấy thứ này sau khi làm xong tốt nhất đặt ở cái bình, nếu đủ, ta về nhà xem cha ta có bình như vậy hay ."

      Đường mạch nha được đặt ở bàn, mùi rất bình thường, làm mứt đào thành bộ dáng gì còn chưa biết. Cốc Vũ muốn thí nghiệm trước, bên kia bình nàng nghĩ hẳn có vấn đề, phỏng chừng bọn họ muốn kiểu dáng mới, vì thế , "Nếu nhà dượng có bình cũng quan trọng, chúng ta có thể trấn mua về, mua mười mấy hai mươi cái, sang năm nếu còn làm, để dượng làm nhiều kiểu là được, lúc đó chúng ta cũng nghĩ tới, người ta mua cũng mua nhiều như vậy, bỏ vào bình , chừng ở trấn có thể mua đủ."

      Vương Thị nghe xong lâu như vậy, mới mở miệng chen vào tiếp, " như vậy, thịt đào phải chưng mới được, vừa rồi Tiểu Hà vội vàng vào nên làm, ta có bỏ vào nồi, sợ bị hư, bây giờ lại bỏ vào trong nồi chưng, ngày mai lại ."

      Đại Lâm lại ngốc ngốc cười từ trong phòng ra, trong tay là cái sọt rách, bên trong là nồi chưng, còn có cây quậy đào, thấy mọi người nhìn lại cười, " gì, ta thu thập phía sau chút, nhìn xem mấy thứ này còn có thể dùng được hay , nếu dọn, ngày mai hư hết tốt, lại dụ ruồi bọ tới. Nga, ta chưng đào rồi, phía sau còn chuyện gì."

      Mọi người sửng sốt, Hứa Tần Thị mở miệng đầu tiên , "Đại Lâm là đứa trẻ tốt, tâm tư tỉ mỉ lại chịu làm việc, có nửa câu oán hận, cái gì đều nghĩ đến, nếu ai gả đến nhà các ngươi là hưởng phúc!"

      Đại Lâm xấu hổ đỏ mặt, may mắn trời tối thấy lắm.

      Cốc Vũ gói lại đường bàn, lấy ra ít, kêu mọi người nghỉ ngơi, nàng và Tiểu Hà lấy ít thịt đào, nghĩ làm thử ít mứt, nếu tốt sáng mai tìm được bình trì hoãn.

      Triệu Thạch thu gọn gói đồ, qua Lí Hà Thị bên kia, rồi trở về nhà, là chuyện cái bình giao cho , nếu trấn có, buổi sang ngày mai có thể mang đến.

      Lí Đắc Giang lắc đầu thở dài tiếng, " sai, còn nhớ tặng đồ cho nương ta, cũng biết nương cầm đồ của con rể, trong đầu là tư vị gì?"

      Mọi người im lặng.

      Cốc Vũ buông lỏng, nghĩ đào có ai muốn, làm thành mứt đào lại giành, nếu ở ruộng, sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, mọc ra gì đó đáng tiền, gia công lại có bộ dáng khác, thở dài tiếng, "Đồ gia công qua có thể kiếm tiền!"

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 31: quen nuôi dưỡng bạch nhãn lang

      Đại Lâm xử lý tốt đào, cũng thu thập xong hầu viện, mọi người bớt lo. Vương Thị và Hứa Thị qua bên kia sân, Vương Thị phải đón Hạ Xuyên về, Hứa Thị muốn tắm rửa cho đôi song sinh.

      Từ khi bên này bắt đầu làm mứt đào, người nhiều phức tạp, Hạ Xuyên và Tiểu Hàn, Đại Hàn mấy đứa trẻ chạy chung quanh, Lí Hà Thị xung phong nhận việc trông đứa , Vương Thị và Tuyền cũng vui, mặc kệ thế nào, Lí Hà Thị thương mấy đứa cháu trai, Vương Thị các nàng cần vừa làm vừa lo, chỉ cần mỗi ngày xong việc qua bên kia đón Hạ Xuyên về.

      Thời gian này Lí Hà Thị được người thôn trang khen tặng nên hãnh diện, đâu thắt lưng cũng thẳng. Ngày thường nàng lại ôm Hạ Xuyên nhìn Hứa Tần Thị bọn họ cũng ngượng ngùng, lúc này qua đều là thương , nào là bánh nào là đường mạch nha, tối hôm nay lúc Vương Thị đón, Lí Hà Thị nhìn bao này nọ sững sờ, Hạ Xuyên bọn họ tới nàng còn trợn mắt phản ứng.

      Vương Thị và Hứa Thị nhìn nhau, trong lòng biết đây là đồ Triệu Thạch vừa đưa tới, nhìn biểu cảm đờ đẫn của Lí Hà Thị, nghĩ nàng nhất định nhớ tới chuyện trước kia, trong lòng hối hận hoặc hổ thẹn, làm dâu tiện gì, ôm đứa về trước.

      Cốc Vũ đứng ở hậu viện cùng Tiểu Hà dùng đường Triệu Thạch mang về thí nghiệm, vị đường hoà với vị mứt đào, có hương vị là lạ gọi xuân bạch lộ, mọi thứ khác đều tốt. Cốc Vũ thở dài nhõm, đem lô mứt đào mới cất gọn, ngày mai làm nốt số đào còn lại, chờ Triệu Thạch có tìm được bình hay , là xử lý hết mọi chuyện.

      Ngày kế, sáng tinh mơ có người tới, là Linh Nga. Ôm Cần Nhi vào sân, xem ra trước khi qua đây qua bên Lí Hà Thị.

      Tiểu Mãn bọn họ rất cao hứng, từ khi Linh Nga gả tính tình sảng khoái ít, đặc biệt sau khi sinh Cần Nhi, cử chỉ cùng với lúc chưa xuất giá như hai người, Cốc Vũ bọn họ rất thích tiểu đến chơi.

      Lúc này Cần Nhi bổ nhào vào lòng Tiểu Mãn, Cốc Vũ ở bên nhìn Linh Nga cười.

      Linh Nga qua gõ trán Cốc Vũ, "Ngươi nha đầu kia cười ngây ngô cái gì? Có phải lo lắng dượng ngươi tìm ra cái bình thích hợp, ngươi yên tâm, cha ta và cùng trấn , chỉ cần có thể mua được, nhất định chậm trễ. Ta biết ngươi yên tâm, tuổi mà lo nhiều chuyện như vậy, lúc ta lớn cỡ ngươi hiểu gì hết."

      Cốc Vũ cười, "Ta mới lo lắng chuyện này, ta cười mỗi lần dượng đến là nhất định thấy các ngươi ở nhà, thấy thương các ngươi nhiều, ngươi sớm nên qua chúng ta ở, dượng tiết kiệm tiền hài."

      Linh Nga giận đánh qua, Cốc Vũ né, tiếng, "Cái này gọi là xứng rời đà* "

      *xứng rời đà = quả cân rời cán cân , ý đâu cũng có đôi có cặp
      Tiểu Mãn bỏ thêm câu, "Xứng rời đà, ông rời bà, hì hì."

      Cần Nhi ở trong lòng Tiểu Mãn, hỏi, "Biểu tỷ, cái gì kêu xứng rời đà ?"

      Tiểu Mãn nghẹn cười, sờ tóc Cần Nhi, "Tựa như cha ngươi vậy, rời các ngươi."

      "Thỉ ra cha ta là quả cân?" Cần Nhi trẻ con .

      "Ha ha ha" mọi người nhịn được cười ồ, Linh Nga đỏ mặt, xoa tóc Cần Nhi, nhìn quanh phòng.

      Những người đến làm việc đều đến đông đủ, tiền công dựa theo thùng tính toán, có vấn đề gì, chỉ còn chờ hôm nay đem đào gia công thành mứt, đào năm nay xem như xong.

      Linh Nga ôm Cần Nhi giúp được gì, nhân tiện qua sân bên kia, để Cần nhi chơi với Hạ Xuyên, Tiểu Hàn.

      Thái dương lên cao, Triệu Thạch khiêng bình vào sân.

      Phía sau còn có người theo, là Tiểu Mãn, mặt mày xanh mét, xoay người đóng cửa nhà chính và hậu viện.

      Cốc Vũ chưng đào, thấy vẻ mặt nàng kiên nhẫn, hỏi, "Ai chọc ngươi ?"

      "Còn có thể là ai? Nhị trở lại, chắc có chuyện tốt gì, chúng ta bận như vậy còn phải ứng phó nàng, ngươi đây là chuyện gì? Cũng biết sao nàng biết chuyện của chúng ta."

      Cốc Vũ thở dài, "Ngươi có nhìn lầm chứ, nhị ít về lắm."

      Tiểu Mãn ngồi đất nhóm lửa, ném củi đất, "Ta sao biết, nếu Nhị tốt bằng nửa Đại hay Tiểu ta phiền như vậy, mỗi lần về là kể lể chúng ta ở phòng cũ nát, quyên hoa đầu ngươi là để cho nha đầu đeo, còn mang mốc meo điểm tâm về, Hạ Xuyên hiểu chuyện còn cầm lấy ăn, nếu phải chúng ta phát sớm chừng ra chuyện.! Lúc lấy ít, là nuôi quen bạch nhãn lang!"

      Vương Thị nghe Tiểu Mãn nặng, "Tiểu Mãn, cần bậy!"

      Tiểu Mãn quyệt miệng, chuyện.

      Cốc Vũ , "Tỷ, ngươi xem bên ngoài nhiều người như vậy, nếu có thể giải quyết vấn đề tốt rồi, chỉ sợ ra chúng ta cũng tốt, nhiều người nhìn đâu, thân thích tới cửa liền chạy về đóng cửa, có đạo lý này có phải ?"

      Tiểu Mãn giận , "Ngươi cơ trí ngươi ứng phó nàng?"

      Cốc Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, người chung quanh vội làm việc trong tay, Trần bá mẫu bọn họ khó mở miệng, dù sao là thân thích nhà mình, tính ra để Cốc Vũ ra ứng phó nàng tương đối tốt hơn, cho dù quá đáng chút cũng ngại, nhiều lắm lấy cớ đứa hiểu chuyện.

      Cuối cùng Cốc Vũ mở cửa hậu viện, ý bảo Tiểu Mãn ở bên trong khoá lại, rồi mới ra.

      Nguyệt Nga như cũ mặc áo choàng dài, cùng người thôn trang lí nhân tự nhiên bất đồng, Cốc Vũ vừa thấy trong lòng còn có chủ ý. Thấy Nguyệt Nga hăng say tán gẫu với đám phụ nữ tới làm việc, có chút quái dị, nàng đứng, đám phụ nữ cúi đầu vừa làm việc vừa trả lời, nhìn như thiên nga bên đàn vịt, nhìn sao cũng hoà hợp.

      Mặt Cốc Vũ tươi cười, qua : "Nhị , sao ngươi lại tới đây? Lần trước ngài ta cài quyên hoa khó coi lần tới đến cho ta vài cái. Để ta nhìn xem kiểu dáng gì để mở mắt."

      Đám phụ nữ ồn ào, "Ai u, Nguyệt Nga, nhìn ra ngươi thương cháu ngươi như vậy a"

      Nguyệt Nga cười, cũng trả lời, tiếp, "Cốc Vũ các ngươi cũng là, làm mứt đào chuyện lớn như vậy, sao bảo ta trở về hỗ trợ, sao khách khí quá vậy?"

      Đây mới là trọng điểm, Cốc Vũ hỏi: "Chúng ta biết Nhị bận rộn, chuyện mứt đào cũng có gì cần hỗ trợ, ngài xem ngài thân xiêm y như vậy, thể kêu ngươi làm được, nếu dính đào vào xiêm y ngươi, giặt sạch, chúng ta đền nổi. Di, Nhị , ai với ngài chúng ta làm mứt đào, bận rồn xong hết mới đưa qua, có phải trong nhà ai ra ngoài thuận tiện với ngươi?"

      Nguyệt Nga lắc đầu, " có nghe , còn có ai, Tứ thẩm ngươi, nàng các ngươi đối với Nhị bá mẫu ngươi tốt nhất, hậu viện cũng cho bọn họ vào... có đưa mứt đào cho ta, ta mới trở về xem."

      Lời nhiều có sai lệch, Cốc Vũ vài câu, Nguyệt Nga ra. Là Trần Thị hai ngày nay cần qua, hơn phân nửa là trấn , lấy cớ tìm Nguyệt Nga, hai người này ồn ào như nhà người! Nếu tại người nhiều, còn có đám mứt đào cuối cùng chưa làm xong, Cốc Vũ muốn để ý việc này hoặc làm ầm ỹ nổi nóng vô cớ cho thư sướng.

      Nhưng thể còn bị bực bội hồi, vội : "Nhị ngài gì, hậu viện vừa khói vừa nóng, vào đối với các ngươi tốt, ngươi xem người ta đầy mùi khói lửa, hơn nữa quả đào bốc hơi bám vào mặt rửa sạch, người nhìn chỉ già thêm hai tuổi."

      Nguyệt Nga ngờ kết quả là như vậy, Trần Thị khác, chỉ cần phía sau viện mỗi ngày có thể có lượng bạc, xem như nhập bọn, phía trước đều là người ngoài vân vân, mình có cách nào, nếu Nguyệt Nga tới chừng có thể có tiền. Nguyệt Nga vốn tin, nhưng nghĩ buôn bán kiếm nhiều tiền có gì có khả năng, nghe Cốc Vũ như vậy muốn , lần này trở về này tay lại cam lòng.

      Cốc Vũ thấy vậy : "Nhị , vốn định xong việc gọi người đưa , ngài trở lại vừa vặn, đưa ngươi và Đại , Tiểu mỗi người vò mứt đào, Tiểu cũng tới, hay là ngươi qua ben nãi nãi nhìn xem, đợi lát nữa ta gọi người đưa mứt đào cho ngươi, loại việc nặng cần ngươi làm."

      Nguyệt Nga nghe thấy có mứt đào, mừng khôn tả xiết, "Ta biết Linh Nga trở về, để ta theo Triệu Thạch về, đường xa như vậy ta lười !" xong qua sân bên kia.

      Cốc Vũ thở phào nhõm, trong lòng bực Trần thị, đây là chuyện buôn bán, nàng ầm ĩ với Đại bá mẫu trận, lại đối với người đến nhà làm việc chọn tam nhặt tứ, nương Thanh nhi muốn làm ... Bởi vì nàng sinh biết bao nhiêu chuyện! Giáp mặt cười hì hì, sau lưng lại trấn châm ngòi, Nhị trở về náo nàng nhất định vừa lòng, nhà mình có bạc đãi nàng, hà tất làm như vậy?

      Cốc Vũ nghĩ còn có chút tức giận, phun bãi nước bọt ra xa, chân hung hăng đất, thầm mắng uy quen bạch nhãn lang.

      Những phụ nhân làm việc biết sao Cốc Vũ như vậy, nên hỏi.

      Cốc Vũ bất đắc dĩ cười, " có việc gì, suýt chút bị sâu đụng vào miệng còn biết!"

      "Đứa trẻ này, lớn như vậy còn bị sâu chàng đâu, phải chú ý ít."

      chỉ phải chú ý ít!

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 32: Chia tiền

      Nguyệt Nga rồi, Cốc Vũ ở trong sân bĩu môi suy nghĩ hồi, nếu Trần Thị có quan hệ thân thích quan trọng, khi có quan hệ họ hàng, làm việc có phương tiện, cuối cùng Cốc Vũ kết luận, cạp váy quan hệ được.

      Chỉ là năm nay có cách nào, đành phải gởi hy vọng vào năm tới.

      Chờ tất cả mọi người gia công thành thịt đào, vào nồi, Cốc Vũ kêu bọn tìm Lí Đắc Hà mỗi người lĩnh mười văn tiền, tổng cộng những người này cộng lại cũng có bao nhiêu, đến ba trăm văn tiền công, mọi người đều vui mừng.

      "Này sao biết xấu hổ, vốn là làm bao nhiêu trả bấy nhiêu, cũng lỗ tiền chúng ta, duyên cớ phát mười văn tiền, nhưng chỉ có hai ba thùng thịt quả đào."

      Cốc Vũ gật đầu, kiên trì, "Đều là cùng thôn trang, ta gạt mọi người, lần này có lợi nhuận gì, các ngươi đều thấy được, đào thôn trang vốn là bỏ , chúng ta tiếc, mọi người hợp nhau đến kiếm chút tiền vất vả, còn chạy lên chạy xuống lâu như vậy, vừa khéo đủ tiêu dùng, dứt khoát mọi người chia nhiều chút coi như có làm công ."

      Mọi người càng thoải mái, Lí Đắc Hà lĩnh mười văn tiền, quay đầu lại cùng nhau giúp đỡ thu thập đào hư trong viện cùng tạp vật xong, bắt đầu trù tính chuyện sang năm, "Cốc Vũ, sang năm nếu có chuyện làm nhất định phải kêu ta!"

      "Cốc Vũ, cần chờ sang năm, chỉ cần chúng ta có thể, đến lúc đó cần quên thẩm." Quay đầu nhìn quanh , "Xem đương gia ta cũng dám coi khinh chúng ta, luôn bắt chúng ta lo bếp núc tính, mỗi ngày chúng ta tân tân khổ khổ nấu cơm, cho heo ăn, nấu cám heo, còn phải hầu hạ nhà già trẻ, giặt quần áo, ra ruộng, bận bù đầu bù cổ cũng có lời hay, bọn họ đàn ông làm công, ngày kiếm mười văn tiền liền cho mình là đại gia, nước rửa chân ngươi phải múc đến bên chân !"

      Những phụ nhân khác cũng đồng ý, "Còn phải, lúc này có ý đồ khác, chúng ta kiên cường lên, có năng lực lo việc trong nhà, có năng lực kiếm bạc, cũng thua kém bọn , xem bọn còn có gì để ."

      Cốc Vũ hiểu ý cười, miệng ngừng đáp ứng, "Đến lúc đó nếu cần thiết, còn phải thỉnh các thẩm, đại nương hỗ trợ, mọi người yên tâm, chúng ta phải hạng người có lòng dạ đen tối, có tiền cùng nhau kiếm, dù kiếm được tiền, cũng thể thiếu tiền công của mọi người!"

      Mọi người vui vẻ, Cốc Vũ thấy thẩm Dao Hồng muốn cất hạt đào vào gói to, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, vội , "Các ngươi vất vả ngày, nên trở về bận việc , còn lại để chúng ta thu thập, bây giờ còn thời gian, thẩm Dao Hồng, việc này làm tốt chúng ta lại có tiền, có thể cửa hàng cắt cân thịt và rót hai lượng rượu, xem thúc ta như thế nào."

      Thẩm Dao Hồng mừng khôn tả xiết lên tiếng trả lời, đại tỷ nhà Tiểu Đào bên cạnh cũng muốn , "Đúng, ta còn muốn làm đậu hủ, cách ngày có thể tập hợp !"

      Mọi người xong, đều giải tán.

      Cốc Vũ sửng sốt nhìn hạt đào đất, nghĩ thể vứt như vậy, cuối cùng nghĩ được ràng, đem hạt đào đặt trong cái sọt, nghĩ đến lúc đó cầm thần tiên quả ươm giống bên kia, nếu được cùng lắm chiết cây, mọi thứ đều là chuyện sau này.

      Mứt đào gia công tốt lắm, trừ bỏ lúc trước Triệu gia đưa tới cái bình, Triệu Thạch lại tìm được bình hơn chút, thanh tú lại khác lạ, hàng đặt trong nhà chính, mọi người mới rảnh rỗi.

      Hứa Tần Thị và Tiểu Mãn phụ trách nấu cơm, Cốc Vũ vừa bày bàn ăn vừa tiếp đón mọi người ăn cơm, "Còn đợi gị, nhanh chút tới ăn cơm!"

      "Dượng, muốn gọi tiểu và Cần Nhi hay ?"

      Tiểu Mãn nghe thấy vội xua tay, nhìn Cốc Vũ cái , "Ngươi kêu tiểu , vậy Nhị sao? nếu Nhị tới, Tứ thẩm cũng tới, như vậy khác gì kêu hết mọi người tới, ngươi xem bên này có đủ ăn hay ?"

      Cũng may Triệu Thạch lắc đầu, "Để nàng ở bên kia , nàng thường về nhà mẹ đẻ, thể cùng người nhà ăn bữa cơm."

      Lí Đắc Giang với cách như vậy rất vừa lòng, tiếp, "Hôm nay chúng ta đều mệt mỏi, mứt đào tuy làm xong, nhưng còn để ở đây, ngày mai phải đưa trong thành, vẫn nên chờ Kinh Trập và Cẩm Hiên bọn họ trở về, cùng đại ca, tứ đệ, còn có cha mẹ, cả nhà ăn ngon bữa!"

      Cốc Vũ hiểu , " phải là khánh công yến sao?"

      Tuy Trần Vĩnh Ngọc đồng ý với Lí Đắc Giang, lại hưng trí cùng bọn họ uống rượu, "Từ lúc Tuyền trở về, cuộc sống của chúng ta giống trước kia, bình thường giờ phút này có thể làm cái gì? Còn phải bán quả đào xong rồi chờ thu gặt, tất cả đều dựa vào trời ăn cơm, nếu ông trời thương khó rồi. Năm nay lão trời già quả thương, quả đào đều bị hư rụng, thế nhưng còn có thể biến ra tiền, hơn được."

      xong tự mình lại lầm bầm lầu bầu, "Chỉ là người thôn trang có kiến thức, bằng chừng tiền đó đủ sửa cầu."

      Cốc Vũ có chút ảm đạm, "Bá phụ, ngươi có phải thôn người trang ganh tỵ chúng ta lúc này kiếm tiền hay ? Ta vẫn cảm thấy thể như vậy, nếu như lúc trước mọi người buôn bán có tiền, chúng ta thể kêu mọi người ra tiền cho chúng ta sửa cầu đúng ?"

      Lí Đắc Giang bưng bát lên, " nên quan tâm việc này, đến lúc đó lại thôi."

      bàn đàn ông uống đến độ có chút say, đặc biệt là Triệu Thạch, vốn cao hứng, lại cùng vợ cùng nhau uống rượu, uống hơi nhiều, loạng choạng, nằm trong phòng của Kinh Trập ngủ như chết.

      Ăn cơm xong, Linh Nga cùng Cần Nhi qua oán trách, nhưng Nguyệt Nga lại Triệu Thạch này kia.

      Ngày kế, Triệu Thạch tỉnh rượu, rất ngượng ngùng theo Lí Đắc Giang, Tuyền đưa mứt đào vào thành.

      Cốc Vũ ở nhà tính tới tính lui, nghĩ có thể ít nhất thu về mấy trăm lượng, trong lòng vui cười như nở hoa, mỗi nhà mỗi hộ đều có chút của cải, chuyện xây nhà ngói của Nhị bá phụ còn là vấn đề, bên Triệu Thạch cũng phải trả hai ba mươi lượng mới được, người ta giúp đại ân. Còn thừa lại chia cho mấy nhà, chừng còn có thể chia được trăm lượng hộ. Nghĩ như vậy, Cốc Vũ tựa hồ như thấy được bạc trắng bóng trước mắt, tự giác cười ra tiếng.

      Ba ngày sau, mọi người cùng nhau trở về.

      Người trong phòng sớm chờ, tuy Tiểu Mãn và Tiểu Hà thêu hoa, Hứa Tần Thị làm hài, ngẫu nhiên còn quản lý ít đất trồng rau, nhưng lòng đều lo ra thường nhìn ra cửa thăm dò. Bọn họ lo bên kia thuận lợi hay thuận lợi, lúc trở lại là bộ dáng gì, hơn nữa Trần Thị bên kia qua hỏi, có người muốn quan tâm nàng, lại bị nàng xúi quẩy này nọ, chỉ là Lí Đắc Hà là người biết điều, mọi người dứt khoát coi như nghe thấy.

      Mọi người chen lấn ở trong sân, còn mang về ít rượu thịt.

      Cốc Vũ cầm lấy mở ra xem, "Ta bằng các người trực tiếp tửu lâu của cậu kia gói này nọ trở về, ngươi xem thịt, xương, gà vịt đều mua. Nha nha nha, ngay cả rượu cũng mang tự trấn về?"

      An Cẩm Hiên thấy bộ dáng Cốc Vũ như bà quản gia có chút buồn cười, " phải mua ở trấn , là trong thành, dứt khoát để mọi người ăn ngon, dù sao cũng phải kiếm được tiền, chỉ là năm nay có chút vội vàng, chúng ta tìm được rất nhiều người mua, cuối cùng đủ đưa người ta."

      Cả nhà mang đồ cất gọn, Hứa Thị, Vương Thị và Giang thị, Văn thị bốn người thu thập, để Hứa Tần Thị và Tiểu Mãn bọn họ nhúng tay, còn hay, Hứa Tần Thị có tuổi, Tiểu Mãn là khuê nữ chưa gả, việc này để các nàng làm thích hợp nhất, làm Hứa Tần Thị tới lui trong phòng cũng đụng tới được, cuối cùng chịu ngồi yên, lại đất trồng rau nhổ cỏ.

      Thừa dịp các nàng thu thập, Lí Đắc Tuyền, Giang còn có Trần Vĩnh Ngọc ba người ra sau viện bàn chuyện, lại kêu Đại Lâm và Cẩm Hiên, cuối cùng là Kinh Trập và Cốc Vũ cũng theo qua.

      đến cùng, chính là chia bạc.

      Tổng cộng buôn bán kiếm được 241 lượng bạc. Lí Đắc Giang nhất ra Cốc Vũ ngây ngẩn cả người, "Nha, ta cho rằng vừa mới bắt đầu đưa quả đào là khoảng ba thành, còn có trăm lượng bạc, tổng cộng phải ít nhất có bốn trăm lượng sao, sao chỉ có hai trăm lượng."

      Kinh Trập buồn cười, "Ngươi ở nhà tính hay ghê, trăm lượng trừ bỏ vài thứ kia, chúng ta còn thu tiền đặt cọc của người ta, hàng đưa qua đâu có nhiều như vậy, cũng phải tiền trời rơi xuống, bây nhiêu ngươi còn chưa thỏa mãn a, tiểu quỷ tham lam."

      Cốc Vũ le lưỡi chuyện, bạc nhiều như vậy, tiền công trả xong, đường mạch nha bên kia coi như tính ràng, trả tiền bình trả Triệu gia bên kia đến mười lượng bạc, đường mạch nha cũng do Triệu gia hỗ trợ, bằng chừng thể được việc, hơn nữa Triệu Thạch chạy tới chạy lui chiếu cố, mọi người nhất trí muốn chia cho ba mươi lượng.

      Số tiền là mọi người định, theo tính tình của Triệu Thạch sợ lấy, nhưng đưa ít trong lòng cũng vui. Vì thế nhất trí quyết định, thừa lại 211 lượng bạc, chia thế nào đều có tính toán riêng.

      Cuối cùng vẫn là An Cẩm Hiên chuyện, "Mọi người xem như có được , bằng mỗi hộ lấy 20 lượng dùng trước, coi như dư dả, thừa lại chúng ta để ai bảo quản cũng tốt, bằng lần tới có mối, chúng ta phải ra tiền vốn, tựa như lần này suýt chút làm xong."

      Nghe như vậy, mọi người đều đồng ý, đến cuối cùng lại lấy, dứt khoát cùng nhau để bên Lí Đắc Tuyền, là nên giữ tiền vốn lại trước, ngoại trừ Lí Đắc Giang cần xây nhà, ai có chuyện lớn gì, nếu đến cuối năm, có mối khác, mỗi hộ lấy 20 lượng.

      Chuyện định như vậy, kết quả là Cốc Vũ bị nghiện, bạc ngân phiếu đều ở tay nàng.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 33: Chuyện sửa cầu

      Cốc Vũ và Trần Vĩnh Ngọc mấy nhà chia bạc, chỉ lấy ra ba mươi lượng trả Triệu Thạch.

      Triệu Thạch liều mạng chối từ, trong nhà tại khó khăn, bạc đó để nhà Cốc Vũ xây nhà ngói quan trọng hơn, cần phải có chỗ dung thân vân vân.

      Thấy muốn nhận, vài người khuyên mãi được. Vẫn là An Cẩm Hiên , "Bình kia là tiền? Còn có ngươi giúp đỡ mua đường mạch nha, đến cùng cũng có phần tiền của người trong đó, số bình chẳng phải tiền của các ngươi? Còn chưa tính ngươi hối hả tới lui trong thành rồi thôn trang đâu, đến cùng là ngươi chịu thiệt chút."

      Triệu Thạch nghe xong, có lý do phản bác, lúng ta lúng túng kiên trì, "Dù sao cũng thể tính nhiều như vậy, có lý"

      An Cẩm Hiên , "Có gì mà đuối lý, nếu người xem như vậy được , vừa rồi ta tính ít nhất hai mươi mấy lượng, thừa lại chúng ta đặt cọc tiền cho cái bình sang năm, ngươi bên kia phải giúp chúng ta làm số bình, lớn bất đồng, tự nhiên cũng đắt hơn chút, đến lúc đó nếu được cúng là tiền vốn của chúng ta, là tên chúng ta sao, nếu được sang năm ta lại tính ràng, dù sao đều là người nhà."

      Triệu Thạch thêm, cam đoan , "Các ngươi yên tâm, sang năm nhất đình có bình cho các ngươi dùng."

      Hứa Tần Thị cười, "Ai u, Cẩm nhi là người nhà của chúng ta, cũng biết quan hệ thế nào."

      Nghe vậy tâm tư mọi người phức tạp, tại kia cười trộm. An Cẩm Hiên nhíu mày nhếch miệng cũng cười theo. Cốc Vũ xem ở trong mắt, trước kia đâu có dạng này, đa phần là quay đầu mặt lạnh xoay người .

      241 lượng bạc, trừ bỏ chia cho Triệu Thạch ba mươi lượng, thừa lại 211 lượng, Cốc Vũ nhớ rất ràng, hai trăm lượng bạc là số nguyên, cất , lấy ra 11 lượng dùng, đặt ở cái bình của mình, tài khoản nàng rất rành mạch, viết ở cuốn sổ mình đóng, viết con số.

      Tỷ như tối hôm nay, theo cách của Lí Đắc Giang, hôm nay muốn cùng Lí Hà Thị còn có đại bá, cha mẹ Tứ thẩm mấy nhà cùng nhau ăn uống, tiền ăn cơm tự nhiên là nhà Cốc Vũ ra, dù sao mình còn có chút bạc, ăn sao, bữa cơm tốn bao nhiêu tiền chứ, mấy trăm văn đầy đủ.

      Thực phẩm do Lí Đắc Giang và Lí Đắc Tuyền mua, Giang thị, Hứa Thị, Vương Thị thương lượng kết quả cuối cùng vẫn là qua sân Lí Hà Thị, bằng về sau bọn họ mình cần người nhà, chỉ tiện nghi người ngoài, còn có nguyên nhân khác là Lí Hà Thị có hiềm khích với Văn thị, vài lần cũng thông, thể miễn cưỡng.

      Mọi người thương nghị quyết định, chờ gà, vịt, cá, thịt, cùng nấm, mộc nhĩ này nọ mua về, chừa phần để Văn thị ba người ăn, thừa lại lại lấy qua bên kia. Vì thế Vương Thị các nàng khuyên Văn thị, sợ nàng nghĩ ngợi, hồi chứng minh lo lắng là dư thừa.

      Giang thị kéo Hứa Thị, Vương Thị, " thôi, thời gian này bên kia có công, chuyện trước kia tạm thời chúng ta cũng cần nhắc đến, Hạ Xuyên cùng đôi song sinh được chiếu cố rất tốt."

      đến chuyện này Hứa Thị lắc đầu, "Ta nghĩ cần bàn đến chuyện xây phòng, Lập Thu chuẩn bị đính hôn, mỗi ngày ở nhà là chuẩn bị đồ cưới, lại làm được, khung thêu ném trong rổ trúc, cũng biết cất gọn chút, suýt chút Tiểu Hàn bị đâm vào tay."

      Giang thị phốc xuy cười, "Ngươi nhìn ngươi cái, trước kia chuyện gì đều nhịn như đầu gỗ, tại hạt cát cũng vào được trong mắt, ngươi ít chút, nếu có nãi nãi trông coi, chừng bị thương. Nàng giấu giếm với ngươi, có việc gì, ngươi còn lo lắng cái gì. Bây giờ phải thời điểm xây nhà, lúa cần thu gặt, máy tuốt hạt sinh ý phải làm, còn phải cấy mạ, qua hết thời điểm bận rộn này lại thôi, nhẫn nại mấy tháng, có vội vàng gì."

      Hứa Thị cũng cảm thấy mình lo nhiều, "Ai, tại nếu như những ngày trước, đúng biết phải chịu đựng thế nào."

      Vương Thị nghe xen vào câu, "Đến lúc đó tự nhiên có phương pháp, chỉ có hưởng được phúc, có ăn xong khổ."

      Hứa Thị thở dài tiếng, "Nương Cốc Vũ, ngươi làm cho người tâm phục, cuộc sóng lúc trước qua tốt, đột ngột trở về có chỗ ở, ngay cả cái ăn cũng xong, bất quá ngươi vài đứa con coi như tốt lắm, cuộc sống ngày càng tốt hơn. Kinh Trập ta coi có tiền đồ, về sau thi trúng cử nhân gì đó, ngươi chính là quan gia phu nhân!"

      Vương Thị cười lắc đầu, các loại tư vị quay cuồng trong lòng, gì nữa.

      Lí Hà Thị thấy vài người qua bên này, dĩ nhiên vui vẻ, thu xếp lấy cái này lấy cái kia, đem các nàng thành khách. Trương thị ha ha cười lại chuyện, hồi phải nấu cơm. Trần Thị lại , tại đây quanh co lòng vòng tìm hiểu kết quả buôn bán kiếm bao nhiêu tiền, nghe thấy Linh Nga và Triệu Thạch bên kia cũng được chia, lời trong lời ngoài bọn họ thân càng thêm thân, nhìn xem có thể chia cho phần hay .

      Lời này bị vừa vặn bị Cốc Vũ và Tiểu Mãn nghe thấy muốn vào cửa, hai tỷ muội sau khi bị Lí Hà Thị đánh ở đây, người mang gậy đến cãi nhau, dù qua lâu, nhưng ở bên đây cũng thoải mái.

      Nghe Trần Thị ngấm ngầm hại người như vậy, Cốc Vũ nở nụ cười, "Tứ thẩm, đó là trả cho nhà tiểu tiên cái bình và đường mạch nha a, chẳng lẽ bạc đó cần trả sao? Ngay cả tiện nghi thân thích đều phải chiếm hết sao, nào có biết xấu hổ như vậy!"

      Câu cuối cùng rất nặng, là Cốc Vũ cố ý cho Trần Thị nghe, Trần Thị nghe xong gì nữa, miễn cưỡng giúp Đại tẩu nấu cơm. Tiểu Mãn thầm tiếng, còn biết lại châm ngòi cái gì.

      Giang thị vài người tạm thời còn cần nhúng tay, cầm trong tay dĩa điểm tâm của Lí Hà thị, "Món này tinh xảo , béo lại giòn nhưng ngậy, ăn lại thơm, nhìn khó làm, cớ như ngón tay lại quấn vòng luẩn quẩn, thực là phí công phu. Nãi nãi Cốc Vũ, nhờ phúc của ngươi, bằng ta được ăn kia."

      Lí Hà Thị được Giang thị khen tặng như vậy, cười thành đóa hoa, nhưng miệng , "Còn phải là đám hiếu kính."

      Tiểu Mãn qua vừa ôm Đại Hàn vừa : "Còn phải là tâm ý của tiểu dượng!"

      Mặt người chuyện cứng lại, biết tiếp lời thế nào, trùng hợp mấy nam nhân mang đồ mua ở trong thành đến.

      Lí Đắc Giang để đồ vai xuống, Hứa Thị tiếp. Cả nhà nghe Lí Đắc Giang chuyện, "Kinh Trập và Cẩm Hiên hàng vải nhìn xem, nhiều ngày như vậy , băn khoăn, còn có Kinh Trập tư thục đọc sách, đều phải tặng bình mứt đào , bên sư phụ Cốc Vũ, chúng ta cũng tặng ít, sư phụ ngươi nhớ thương ngươi đâu, ngươi có rảnh phải tới."

      Tuyền tiếp tiếp tục , "Còn có tửu lâu Cùng nhi, biết bận rộn thế nào nhưng thấy bóng người, đậu hoa trước cửa cũng thấy có người tặng, chưởng quầy chiếu cố gót chân đảo quanh, chúng ta đành phải để đồ lại trở về trước."

      xong, Lí Đắc Tuyền giết gà, làm cá, còn khách sáo cần phải hầm xương, nấm linh tinh cũng đều mua ít về.

      Trần Vĩnh Ngọc từ bên kia sân lại, trong lòng mọi người biết mang quà qua. Bình thường mỗi khi có chuyện cao hứng, tương đối nhiều, lúc này lại ngồi ghế trước phòng, câu.

      Hành động như vậy ngay cả Giang thị cũng thấy kỳ quái, "Ngươi sao vậy? Ngươi ta nợ bạc ngươi?"

      Trần Vĩnh Ngọc lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ, "Vừa rồi lúc qua cầu, lão Thiết Đầu cầm xẻng, suýt chút rơi xuống sông, may mắn bị Tuyền chụp được, nhưng cũng bị trượt, chân bị cái đinh ở thành cầu cắt bị thương vết dài."

      Lí Hà Thị gật đầu, "Trước kia nghĩ muốn nơi nào là có thể , gia gia Cốc Vũ lúc đó cũng thế, nhìn cây cầu chỉ lớn bằng bàn tay, mấy đứa trẻ mắt sáng chân cẳng khoẻ cỡ nào cũng qua được, chúng ta bộ xương cốt già, mắt mờ chân chậm, nhìn nước dưới sông đầu choáng váng, nào dám lên cầu."

      Giang thị vừa thu dọn đồ đất, vừa hờn giận , "Này chẳng trách ai, muốn trách mọi người phải trach Miệng Rộng kia, nếu là nàng gây chuyện, chừng chúng ta sớm kiếm tiền về sửa cầu, bây giờ tại đây thở dài có tác dung gì. nghĩ chuyện này nữa, Tiểu Mãn, chúng ta bờ sông rửa rau !"

      Từ trong bếp Trần Thị nhô đầu ra, rồi rụt trở về, nhìn Trương thị ở nấu cơm , "Đại tẩu ngươi xem, bây giờ lại đến đầu tẩu tử nhà ta, nghe chơi, nếu do chị dâu ta náo bên kia, bạc còn đến thôn trang, sao có thể giống như bây giờ đều vào túi tiền bọn họ, cũng chia chút cho chúng ta."

      Trương thị tuy thô cũng thích chiếm lợi , tâm tư sâu như Trần thị, hai ngày trước vừa cãi nhau với Trần thị, bây giờ Trần Thị đến với nàng nàng cũng để ở trong lòng, chỉ là có cái gì cái đó, "Cũng thể như vậy, lúc trước ngươi như thế nào, còn phải giống nhau tiền bị người ta lấy , dù sao ngươi lúc này cũng có cả trăm văn tiền, cùng Lão Tứ cộng lại chính là nửa lượng bạc, ngươi nơi nào kiếm nửa lượng bạc với việc nhàng như vậy!"

      Trần Thị trợn trắng mắt, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt thành thép, "Còn phải là người nhổ xuống đến cọng lông!"

      Mọi người bắt đầu bận việc, rửa rau, chặt xương cốt, tận lực bồi tiếp nhóm lửa chưng nấu, huyên náo như làm tiệc rượu.

      An Cẩm Hiên và Kinh Trập cũng trở lại, có thể ăn cơm. Trong ấn tượng của Cốc Vũ, gia đình, đại bá phụ, nhị bá, và tứ thúc, nhiều người như vậy, cho tới bây giờ chưa từng ăn qua bữa cơm náo nhiệt như vậy, ngay cả Lí Lão Đầu cũng ngoại lệ uống vài ly rượu. Nếu nhà Văn thị cũng ở có mặt thể tốt hơn.

      Nhưng biết vì sao, người đông, chuyện ngược lại tùy ý như ở bên kia, chuyện tiền bạc sinh ý linh tinh thể ra miệng, hơn nữa Trần Thị còn vảnh tai tại kia đâu.

      ăn, người vội vàng từ cửa vào, ở đầu sân kêu, "Lí chính! Cầu sửa làm sao được, ngươi xem đùi cha ta, tại thành bộ dáng gì!"

      Là con Lão Thiết Đầu kêu Tiểu Thiết Đầu, khởi binh vấn tội.

      Lí Đắc Tuyền , "Chúng ta biết, là ta kéo cha ngươi lại, bằng rơi xuống sông, ngươi cũng là, biết chân cẳng tốt, còn để khiêng xẻng dạo chung quanh làm gì? Bị thương nhưng quan trọng, chỉ là bị thương chút, ta cho chút dã hoan dầu, bôi hai ngày nhất định có việc gì!"

      Giang thị cũng đứng dậy khuyên, Tiểu Thiết Đầu gì thêm, "Lúc này cha ta bị thương, vạn nhất lần tới sao, có người thấy rơi xuống sông là chuyện lớn rồi, ta thấy cầu này phải sửa, bằng làm sao bây giờ."

      Tiểu Thiết Đầu rồi, mày Trần Vĩnh Ngọc luôn vẫn nhíu lại.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 34: Có biện pháp gì đẹp cả đôi đường

      Sau đó mọi người ăn cơm như còn tư vị vừa rồi, khánh công yến bị mây đen sửa cầu che khuất. chỉ Trần Vĩnh Ngọc, trong lòng Cốc Vũ bọn họ cũng nhớ chuyện sửa cầu, nhưng muốn nhắc tới. Gà vịt cá thịt ăn đến miệng mùi vị đều như nhau.

      Sau khi ăn xong, Trần Thị vẫn chưa từ bỏ ý định, luôn ở đó nhìn chằm chằm, tựa hồ sợ bỏ lỡ ưu việt, Kinh Trập từ trong gói đồ chia cho mọi người ít vải vóc, còn là ít thức ăn, phân chia đều. Cốc Vũ muốn nhìn tình trạng này, quay đầu trở về.

      Văn thị nhà còn đứng ở trong nhà bếp, Tiểu Hà và Đại Lâm đều ngồi, Văn thị cùng bọn họ nhẫn nại điều gì đó. Cốc Vũ muốn quấy rầy bọn họ, lặng lẽ vào phòng.

      Đáng tiếc đứng ở trong phòng cũng có chuyện gì làm, chuyện lớn làm mứt đào sắp kết thúc, Cốc Vũ có chút suy sụp tinh thần, bất tri bất giác bước ra phía sau sân. Ánh trăng trắng bệch, máy tuốt hạt hàng nằm sát chân tường, bên này là loạt bếp nấu, còn có ít bình dùng được, đều lẳng lặng đứng ở góc, ngay ngắn có thứ tự.

      Cốc Vũ thầm than tiếng, đột nhiên biết có phải mình ở đây , thoáng cái nhiều ngày qua, vừa bừng tỉnh cách đời. Mỗi ngày cảm thấy có chút may mắn, cũng may có được nhiều ngày vui vẻ.

      Chỉ là thấy Trần Vĩnh Ngọc nhíu mày, hơn nữa vừa rồi Tiểu Thiết Đầu đến cửa náo, Cốc Vũ có chút hoài nghi, cũng có chút bực mình, mình và vài hộ nữa kết phường làm mứt đào, gánh vác phiêu lưu lớn như vậy, theo lý đương nhiên là tiện của mình. Nhưng nghĩ Lão Thiết Đầu suýt chút rơi xuống sông, người thôn trang có phương tiện ra vào, vạn nhất xảy ra chuyện, nàng khẳng định bất an, sư phụ mỗi ngày dạy nhân tâm gì đó mình nghe xong lại trôi nơi nào. Như vậy xem ra, xuất ra tiền ra lại cam lòng, mình nghĩ như vậy biết có thể hay .

      Nhưng phải bỏ tiền ra sửa cầu Cốc Vũ cam lòng, dựa vào cái gì phải làm như vậy, có lần, lần tới sao?

      Thôn trang tự nhiên có những quy củ bất thành văn, đạo lí đối nhân xử thế đan xen, Cốc Vũ có chút bất đắc dĩ.

      Còn có thể thế nào? Cốc Vũ nhìn ánh trăng cao thở dài hơi.

      Có tiếng bước chân tất tất tốt tốt truyền đến, nàng cũng lười quay đầu xem.

      Là An Cẩm Hiên, thân tắm ánh trăng đến trước mặt Cốc Vũ, hai mắt giống như sao đêm chói mắt, nháy mắt như có dòng nước ấm chảy qua.

      học bộ dáng Cốc Vũ, ngồi lên cái bình, ôn nhu hỏi : "Suy nghĩ chuyện của Lão Thiết Đầu hay chuyện sửa cầu? Nga, cũng xem như là việc."

      Cốc Vũ như là tìm đáp án hỏi, "Cẩm Hiên ca, ngươi vì sao sống ở thôn trang lại khó khăn như vậy, vốn là tiền của chúng ta, ta lấy ra là chuyện bình thường, chẳng lẽ vì chúng ta buôn bán kiếm chút tiền có người nhớ thương sao? Ngươi nhìn Tiểu Thiết Đầu thành thực như vậy đều có ý này, dám cam đoan ngày mai ngày sau có phải người thôn trang nháo lên hay , ngẫm lại là nghẹn thở, nghĩ chúng ta nên giống lão bản, có lợi thu quả đào, bằng trực tiếp chạy lấy người, cũng bị bêu danh!"

      Khóe miệng An Cẩm Hiên nhếch lên, " cần lo lắng nhiều như vậy. phải Trần bá phụ bọn họ quan tâm sao, lần trước thái độ chúng ta rất kiên quyết."

      Cốc Vũ than thở câu, "Lần trước biết xảy ra chuyện gì."

      "Chúng ta lấy bạc ra?"

      "Nhưng lấy ra trong lòng thoải mái!"

      An Cẩm Hiên lắc đầu, vốn còn tưởng chọc ghẹo Cốc Vũ, nhưng thấy nàng như vậy đành lòng, vội , "Ta có biện pháp."

      xong, ghé vào bên tai Cốc Vũ, lặng lẽ thầm.

      Cốc Vũ nghe xong đánh vào đầu vai An Cẩm Hiên, "Sao ngươi sớm, nếu thực đến bước đó chúng ta còn có biện pháp." xong câu đó, Cốc Vũ nhất định, "Cẩm Hiên ca, bên tiệm vải của ngươi thế nào? Bằng ngày mai ra ngoài được , bỏ bê công việc tốt lắm, cầm bạc của người ta..."

      An Cẩm Hiên dở khóc dở cười, lời muốn cũng dừng lại ở bên miệng, "Cốc Vũ, có lúc nào ngươi lo bao đồng ?"

      Vừa vặn Tiểu Mãn đốt ngọn đèn đến hậu viện lấy đồ, thấy hai người ngồi cái bình, bật cười, ngọn đèn tay run lên, quang ảnh chợt lóe, "Ta các ngươi tìm chỗ ngồi, lại ngồi ở cái bình có lợi gì? Nhìn như cặp gà ấp trứng!"

      Cốc Vũ ha ha cười rộ lên, qua giúp Tiểu Mãn.

      Ít ngày say, lời đồn đãi ở thôn trang nổi lên bốn phía.

      Nhưng có người đến nhà làm ầm ĩ, người đến làm việc khó mở miệng bên đây tốt, những người khác cũng chỉ có thể đỏ mắt, loại ganh tỵ này là khó mà ra, chỉ là chuyện sửa cầu vẫn ở đó.

      Mấy buổi chiều liên tục, đều nghe thấy thanh bàn cãi, cho thấy đương gia mỗi nhà đều ở lúc trời tối ra dưới gốc cây thảo luận tình. Nhà Cốc Vũ tự nhiên là Lí Đắc Tuyền , Nhị bá phụ bên kia ở riêng, , Nhị bá mẫu mang theo Tiểu Hàn, Đại Hàn qua ngồi.

      Chuyện sửa cầu dĩ nhiên đặt hàng đầu, muốn sửa cầu hay ý kiến mọi người thống nhất, đặc biệt có người mất hai năm mới có thai, nghe nếu giúp thôn trang sửa cầu bị ảnh hưởng, tự nhiên đồng ý. Người khác lại muốn mua thêm xe trâu, muốn bờ bên kia làm việc, dĩ nhiên chủ trương sửa.

      Thảo luận hết hai ngày, rốt cục xảy ra chuyện lớn . hán tử thôn trang, có thể uống chútt rượu, buổi tối coi nước trong ruộng, để ý rơi xuống sông. May mắn biết bơi, tự mình bơi trở về.

      Trải qua việc này, có ai sửa cầu bị mọi người chỉ trích, khó đảm bảo mình xảy ra chuyện, đàn ông cũng có thể bị té xuống sông, huống hồ phụ nữ trẻ con, ai có thể cam đoan mình qua cầu? Sửa cầu liền trở thành đề tài nóng ở thôn trang, cuối cùng ý kiến thống nhất, là cuối năm sau mùa thu sửa cầu.

      tình chuỗi tiếp chuỗi, đều thống nhất ý kiến sửa cầu, chuyện tiền bạc theo nhau mà đến.

      Trần Vĩnh Ngọc đem tiền công của thôn trang tính toán, như cũ đủ, vì thế mọi người làm chủ, đem đồ do đào đổi trở về bán, cuối cùng vẫn đủ. Lại có người chủ trương tự mình làm vật liệu đá, người thôn trang có thể làm chuyện vặt, chỉ cần thỉnh sư phụ đến, sửa cầu đá hình vòm về sau sợ gió táp mưa sa.

      Cầu đá hình vòm dĩ nhiên tốt, nhưng mọi người chắc chắn làm được vật liệu đá, dựa vào người thôn trang làm, vốn có kinh nghiệm, vạn nhất đến lúc đó lại xảy ra chuyện càng thêm tốt, lại nếu gặp nạn đường từ nơi này đến phía sau núi, vạn nhất vào Hồ Lô Câu gặp dã thú càng khó , mỗi lo lắng gom lại, vẫn thể thực được.

      tình bị thất bại.

      Tiểu Mãn và Cốc Vũ giặt quần áo nghe mọi người mỗi câu đều là chuyện này. Trong lòng Cốc Vũ nắm chắc, làm việc chút hoang mang. tới lui ở thôn trang coi như việc này tồn tại.

      Cũng có phụ nhân hối hận, chuyện lộ ra ý tứ, "Ngươi lúc trước Cốc Vũ làm tốt, tại có năng lực giải thích sao? Dù sao nếu nhà ra bạc chúng ta lại có, làm công tốt, nhưng ta dám con ta theo, vạn nhất bị rớt xuống sông có chỗ mà khóc."

      "Vậy sao, còn có thể người ta sao? Dù sao chúng ta cúng kiếm được tiền công của người ta, lại vốn chủ ý kiếm tiền này người ta lúc trước có tính toán gạt mọi người, còn phải có số người chạy tới nhà mắng người ta, ai rét lạnh tâm, là ta ta cũng thoải mái, nhà bọn họ bước như vậy, dễ dàng."

      Quần áo trong tay nương Thanh Nhi run lên, , "Còn phải sao, còn là Miệng Rộng ..."

      Nào ngờ Miệng Rộng từ phía sau lại, liền làm ầm ĩ lên, người giúp đỡ nương Thanh Nhi nhiều. Vốn mọi người lúc này vừa hối hận vừa sợ nhà mình phải ra bạc, lúc trước muốn Miệng Rộng châm ngòi cãi nhau, lúc này tìm được cớ, vô luận lúc trước có ầm ĩ hay đều chống lại Miệng Rộng, người lúc trước hùa theo càng có lý, hai bên mắng chửi qua lại, Miệng Rộng địch lại nên chấm dứt.

      Cốc Vũ ở nhà nghe thấy chuyện này, buồn cũng vui, nàng suy nghĩ việc này. Nàng suy nghĩ thời cơ An Cẩm Hiên thảo luận ngày đó, biện pháp tốt, nhưng thời cơ thực đến sao?

      Buổi tối, như cũ các hộ lại thương nghị, Lí Đắc Tuyền trở về , còn thiếu số tiền, đại khái ba, năm mươi lượng, nếu có biện pháp đành phải các nhà ra.

      Cốc Vũ kinh ngạc, "Như vậy nếu trong nhà có bạc sao?"

      "Có bạc ra bạc, cần làm công kế, nếu có việc lúc sửa cầu bắt đầu làm việc."

      Cốc Vũ tiếp liền hỏi, "Như vậy ra bao nhiêu, nếu ít nhất định đủ, ra nhiều mọi người có, nếu có bao nhiêu ra bao nhiêu lại công bằng, tính thế nào? Người vốn có bạc phải làm việc, thể làm chút gì bổ sung trong nhà, về sau trong nhà càng khổ làm sao bây giờ? Vạn nhất đến lúc đó gây gổ thế nào xong việc?"

      Lí Đắc Tuyền buông tay cười khổ, " có bạc chúng ta có cách nào, ngươi hỏi như vậy phụ thân cũng đáp được."

      Cốc Vũ muốn tìm Lí Đắc Giang ngay, kêu Văn thẩm, Đại Lâm tới, , "Ta nghĩ đem tiền của chúng ta giúp thôn trang."

      Lí Đắc Giang cười, "Cốc Vũ, đến cùng tiền này là do mứt đào kiếm về, nếu ngươi mở miệng chúng ta cũng tiện , lúc trước thái độ ngươi như vậy, chúng ta còn tưởng rằng có thương lượng."

      Tiểu Hà ở bên hừ tiếng, "Lúc này tính lần tới làm sao bây giờ, lần nào đến đều tìm chúng ta!" Còn chưa xong Văn thẩm liền mắng Tiểu Hà hiểu chuyện.

      Mọi người có chút lo lắng chuyện lúc trước làm mất lòng Cốc Vũ.

      Cốc Vũ dự đoán được là như thế này, cười khổ, "Ta cũng chúng ta làm thánh nhân, đem bạc bỏ ra, bọn họ thiếu ba mươi lượng chúng ta đưa ba mươi lượng, thiếu năm mươi lượng đưa năm mươi lượng. tại muốn làm cho bọn họ nhớ kỹ, vừa muốn giúp đỡ sửa cầu, hai cái mâu thuẫn, là biện pháp đẹp cả đôi đường."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :