1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Điền Viên Cốc Hương - Thẩm Duyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 25: Sổ sách có thể coi là ràng

      Tiếng bước chân tất tất tốt tốt, đòn gánh vai run rẩy, quả đào bên trong thúng hồng hồng rực rỡ. Đại Lâm chọn hái quả đào tốt nhất về nhà.

      Tiểu Mãn cầm theo hộp đựng thức ăn theo sau.

      Đột nhiên phía sau truyền đến trận cười, "Ai u ai u, người ta ra ra vào vào có đôi..."

      Tiểu Mãn phiền não, quay đầu vừa thấy, dưới gốc cây ba người chỉ trỏ, cười đến lỗ mãng, nàng biết những người này nên chọc, là những tên du thủ du thực trong thôn, chỉ biết hếch mũi lên mặt, nhưng vẫn nhịn được, căm tức trừng mắt, cũng quản phía sau cười vội vàng bước nhanh hai bước đuổi theo Đại Lâm.

      Đại Lâm vào sân, thấy cảnh tượng bận rộn như tưởng tượng. Mọi người ngồi dưới mái hiên, thanh thản bình yên.

      cảm thấy lạ, "Di, phải là cùng nhau làm mứt đào sao, sao mọi người có đến?"

      Tiểu Hà cười cười, biết mở miệng thế nào, quay đầu nhìn Cốc Vũ. Ánh mắt Cốc Vũ dừng ở phía sau người Tiểu Mãn, biết nàng gì thêm, đành phải : "Đại Lâm ca, muốn làm mứt đào, nhưng phải đợi chờ, chúng ta cần biết ràng chuyện."

      "Chuyện gì?"

      Bỗng nhiên Cốc Vũ biết nên như thế nào, những người đó đến mắng mình nuốt tiền bọn họ, thứ này nhất định có thể kiếm tiền, lúc này mứt đào và dựng lại cây cầu đơn giản chuyện? Đại Lâm là người cố chấp, nghĩ nhiều đến vấn đề này. Cốc Vũ mỉm cười, "Đại Lâm ca, ngươi hái nhiều quả đào như vậy nghỉ tạm hồi trước ."

      Đại Lâm tháo đòn gánh ra, khiêng thúng đào ra phía sau viện, mu bàn tay quẹt mồ hôi trán, " sao, ta nghĩ cũng có chuyện gì, trước đem đào đổ ra, lại hái gánh."

      Cốc Vũ hút ngụm khí lạnh, nhìn Tiểu Mãn lắc đầu. Có thế Tiểu Mãn mới tiến lên : "Hôm nay hái được, ngươi nhìn nhiều đào như vậy còn giữ phía sau viện đâu, đến lúc cần hái lại , làm mứt đào cũng nhanh như vậy, đảo lại đổ qua còn làm dập quả đào, để tại đây là được."

      Đại Lâm dị nghị gì, hàm hậu cười ra phía sau viện sửa sang lại đôi đầu gỗ. Cốc Vũ và Tiểu Hà nhìn Tiểu Mãn cười gian, Tiểu Mãn vẫy tay qua cho mỗi người cái tát.

      lát sau, Trần Vĩnh Ngọc và Giang thị tiến vào, bọn họ nghe Miệng Rộng bọn họ đến gây , vội đến xem.

      "Cốc Vũ, các ngươi cần khó chịu, dù sao làm chút chuyện có người ra vào, chờ làm ra tốt rồi, có người phục đúng ." Trần Vĩnh Ngọc an ủi Cốc Vũ.

      Lúc này Cốc Vũ cân nhắc ràng, có số việc thể nóng lòng, phải do mình đề nghị mọi người cùng nhau kiếm tiền, người ta cảm kích mình, mà phải làm cho nhà mình giàu có hơn, trở thành đại gia giúp mọi người. Tóm lại là mình phải giàu có trước rồi mới giúp thôn trang, mình phú bằng thôn trang giàu có, đơn giản trước sau nếu thất bại, mọi thứ phức tạp hơn.

      Vì thế Cốc Vũ : "Trần bá bá, vấn đề đơn giản là có phục hay , nhà chúng ta ham tiền mồ hôi nước mắt của thôn trang, ta chỉ sợ nếu chúng ta vội vã làm, khẳng định là có số người vừa ý, vạn nhất mứt đào kiếm ra tiền, chỉ chúng ta nhà bị , chừng ngay cả ngươi cũng bị liên lụy."

      Đều là người hiểu chuyện, Cốc Vũ hết lời, Trần Vĩnh Ngọc liền hiểu chuyện gì xảy ra, nên tiếc hận, "Ngươi đào của chúng ta ngon như vậy làm lại để hư sao?"

      Giang thị ngừng nghiệp chướng.

      Trần Vĩnh Ngọc có chút tức giận, nhưng biết những người đó nghĩ cũng có cách nào, cuối cùng phẫn uất biến thành hung hăng vỗ cái bàn, lần đầu ở trước mặt mọi người phun ra câu thoá mạ , "Đúng là chó má Miệng Rộng !"

      Cốc Vũ lắc đầu cười khổ, sau lại nhìn Lí Đắc Tuyền và Vương Thị, Lí Đắc Tuyền gật đầu, Vương Thị cũng gật đầu, nàng mới : "Trần bá phụ, còn có biện pháp."

      "Nga? Biện pháp gì?"

      Cốc Vũ khẽ cắn môi, "Mọi người nguyện ý cũng thể miễn cưỡng, đến cùng là tình trạng nhà chúng ta, nếu tại chúng ta là địa chủ viên ngoại, người ta thể tin, cho nên ta nghĩ lúc này tiền bọn họ kiếm chúng ta kiếm, dứt khoát ta mua quả đào về, nếu đủ người làm ta mướn người, kiếm được tiền là của chính mình, chỉ là cần ít tiền vốn."

      Trần Vĩnh Ngọc ngồi đất nghĩ nghĩ, "Nếu là như vậy ta theo các ngươi sợ tốt lắm, cần để cho người ta nhéo, đào là ta đưa cho các ngươi, nếu ngươi đủ bạc ta còn ba mươi lượng chúng ta trước kia chia"

      Giang thị nhưng nghĩ như vậy, "Này có việc gì! phải mọi người đều quả đào vật chết sao, làm gì cũng có người , chúng ta ra tiền mua về còn suy nghĩ nhiều, Cốc Vũ cần để ý Trần bá phụ ngươi, đầu nghĩ quá nhiều, chúng ta làm chuyện của chúng ta!"

      Hứa Thị định mở miệng, Cốc Vũ giơ tay cản nàng, "Nhị bá mẫu, ngươi cần đến tiền của ngươi, chúng ta chờ nhà ở đâu, vừa muốn xây phòng ở vừa muốn buôn bán, còn có phiêu lưu mạo hiểm, nếu bị lỗ về sau chúng ta cần nhờ ngươi."

      Hứa Thị nghe vậy mới kiên trì, " lời khách khí làm gì, chúng ta vẫn cùng nhau làm, nếu đủ lấy ra, làm buôn bán sao có điểm phiêu lưu, nếu người người đều hùa nhau làm hết rồi đúng ?"

      Đêm đó chờ Lí Đắc Giang tới, lại cùng nhau đốt ngọn đèn ở trong phòng thương lượng. Kết quả làm Cốc Vũ vừa lòng, tiền trong nhà đều lấy ra, còn có Trần gia, Đại Lâm đều ra, bốn nhà gom lại, được trăm lượng. Phần của Lí Đắc Giang chưa tới thời điểm để ra, dự trữ trước, nếu cần tới mới lấy ra, có thế gì thêm.

      phải lần đầu tiên mấy hộ kết phường, hết thảy đều thuận lợi rất nhiều.

      Ngày kế, mọi thứ đều dựa theo kế hoạch làm việc.

      Nhà Cốc Vũ muốn mua đào ở thôn trang truyền ồn ào huyên náo.

      Người đến hỏi thăm tin tức nối liền dứt, đa số là đến thăm dò xem nhà Cốc Vũ muốn làm cái gì, thấy Cốc Vũ buôn bán đều kiếm tiền, nên cầu nhập bọn. Bên ngoài phe Miệng Rộng đơn giản là hù mọi người, cần bị lừa vân vân.

      Tình huống như vậy là ở trong dự liệu, người đến cầu nhập bọn Cốc Vũ đều cự tuyệt, cũng để ý tới lời đồn đãi, đống đào có chút dập, Trần Vĩnh Ngọc kêu vài người cùng nhau đặt ở mảnh đất trống sân trước nhà Cốc Vũ, buổi tối hôm trước bàn bạc xong, làm đủ công phu, miễn cho về sau lưu lại hậu hoạn.

      Người vây xem tầng trong tầng ngoài.

      Trong rừng đào, quả đào được hái hơn phân nửa, thừa lại khoảng phần ba.

      Trần Vĩnh Ngọc vừa chuyện Cốc Vũ muốn mua quả đào, mọi người liền nghị luận ào ào, các lão nhân cũng được mời tới ngồi ở bên.

      Miệng Rộng bọn họ làm sao có thể buông tha cơ hội như vậy, nhưng vô luận thế nào nàng cũng có lý lẽ gì, đành phải nhìn chăm chú chuyện.

      Cốc Vũ và Lí Đắc Tuyền, Vương Thị bọn họ đứng ở bên, cũng gì, Lí Đắc Tuyền đầu tiên hỏi, "Mọi người ra giá ."

      "Ba mươi lượng!"

      "Năm mươi lượng!"

      Lí Đắc Tuyền hừ tiếng, "Ngươi định đoạt ba mươi lượng? Nếu ngươi ra ba mươi lượng để cho ngươi ."

      Lại nghị luận trận.

      Trần Vĩnh Ngọc cũng gì. Có người thôn trang làm việc công đạo , "Vốn quả đào định vứt , nếu bọn họ muốn mua, cũng thể hố người ta, lúc trước chúng ta cũng bán hơn phân nửa, chia thành ba phần cũng còn lại phần, chúng ta xem năm nay quả đào bán được bao nhiêu tiền, rồi Tuyền huynh đệ bỏ ra nửa tiền, bọn họ ăn mệt chúng ta cũng chịu thiệt."

      Trần Vĩnh Ngọc cũng có ý tứ này, nhưng từ người khác ra mọi người tương đối tin phục thôi.

      Miệng Rộng chít chít méo mó, "Còn phải tiện nghi cả nhà người ta! Hừ, đâu bán ra được bao nhiêu tiền, còn làm cái dạng này cho ai xem!"

      Lần này, cần bọn họ chuyện, cũng có người quát nàng: "Miệng Rộng! Như vậy ngươi mua? Người ta muốn cùng nhau làm cũng được, muốn mua cũng được? Có phải ngươi muốn thấy thôn trang được tốt hơn!"

      Cũng có người trực tiếp tìm Trần Điền, "Quản cho tốt vợ ngươi! Chuyện thôn trang khi nào do nàng định đoạt!"

      Vấn đề lại tới nữa, lúc này quả đào có rất nhiều thay đổi, nếu quy ra tiền sợ có chút khó khăn, dù sao tiền đến tay nhiều, còn đến năm mươi lượng, bao gồm Kinh Trập bọn họ tìm được lão bản mua mớ lớn.

      Cốc Vũ cười, "Bao nhiêu đào quy ra tiền tính ràng . Chúng ta ham tiện nghi này."

      Kết quả mọi người đánh giá tính ra khoảng bảy mươi lượng.

      "Tuyền huynh đệ, như vậy nếu các ngươi mua số quả đào còn lại, phải trả ba mươi lăm lượng bạc."

      Lí Đắc Tuyền định chuyện, Cốc Vũ lắc đầu , " đúng!"

      Thanh nàng thanh thúy, ràng trong trẻo làm mọi người đều dừng lại.

      Có người hỏi nàng, " đúng chỗ nào? Giá này xem như công đạo."

      Cốc Vũ cười, nhanh chậm , "Mọi người hãy nghe ta , mua quả đào dĩ nhiên do các ngươi đưa quả đào cho chúng ta, có đạo lý người mua phải tự mình hái quả đào đúng , như vậy phải tính phí chuyên chở cùng tiền công người. Bảy mươi lượng kia do mọi người làm lâu như vậy mới kiếm về, chuyện khác ta , đều cùng thôn trang cần so đo nhiều như vậy, nhưng cũng thể để nhà chúng ta chịu thiệt, lại nếu hái rất nhanh đào bị hư rụng, còn phải khấu trừ ít nhất hai phần số lượng bằng chúng ta chịu thiệt, các ngươi có phải như vậy hay ? Lại có, cũng phải ta muốn chiếm tiện nghi của mọi người, mua số nhiều là muốn mua giá sỉ, trấn mua bình, mua cái ba văn hai cái năm văn, chúng ta lần mua nhiều như vậy cũng muốn rẻ chút. Vô luận thế nào, mua bán phải tính ràng mới được!"

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 26: Mua bán, nhân nghĩa

      Cốc Vũ ràng, làm mọi người ngẩn ra. Lại nghị luận ào ào.

      Mọi người đều cảm thấy có chút đúng, nhưng thể ra chỗ nào đúng, nên có lời phản bác.

      Rốt cục có người mở miệng, "Như vậy tính tới tính lui rồi cũng như à?"

      "Đúng vậy, chẳng lẽ tặng ?"

      "Nha đầu kia còn mà tinh như vậy, về sau biết ra sao."

      Cốc Vũ như nghe thấy, thản nhiên đứng trước mặt gánh quả đào, cười , "Cũng thể như vậy, tại là buôn bán, mọi người coi ta là người mua đào, khó lý giải. Nếu tại có lão bản đến mua, người ta chỉ ra mười lượng, các ngươi là bán hay bán? Ta xem đa phần là bán, chỉ là trong lòng dễ chịu, chúng ta đều là người nhà, đương nhiên thừa lúc cháy nhà hôi của, nhưng cũng thể đem tiền cho chứ?"

      Rất bình tĩnh.

      Thanh chuyện ong ong, là các phụ nhân thảo luận, rất nhanh bị quát bảo ngưng.

      Trần Vĩnh Ngọc nhìn quanh, thấy có người muốn gì, ngẩng đầu nhìn Lí Đắc Tuyền : "Tuyền, chúng ta vòng vo, ngươi xem quả đào có thể cho bao nhiêu tiền?"

      Lí Đắc Tuyền nhìn Cốc Vũ, nhất thời quanh co, Cốc Vũ qua, ngượng ngùng, cao giọng : "Hai mươi lượng! Đến lúc nhà chúng ta cần, phải cho người thôn trang hái đến nhà chúng ta, bằng ta khấu trừ ít nhất ba lượng tiền nhân công còn lại mười bảy lượng."

      "Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi còn lên mặt! Chỉ biết đem đồ thôn trang chuyển về nhà mình, mở miệng bớt hẳn nửa giá, mệt ngươi có mặt mũi!" Miệng Rộng bật ra câu. Từ sau tình lần trước, nàng thị phi với Cốc Vũ bọn họ bỏ qua được.

      Quỳnh thẩm trước kia thân với Trương thị, từ khi Trương thị bị Hải đuổi đánh khăp thôn trang, cũng chuyển biến ít. Quỳnh thẩm gần đây cùng Miệng Rộng giao hảo, liền hát đệm, "Đúng vậy, thôn trang chẳng lẽ còn tính toán, biết nhà các ngươi buôn bán kiếm tiền tâm địa cũng thể đen như vậy?"

      tình là như vậy, khi có người dẫn đầu, có bọn đạo chích thầm, "Cũng đúng, càng có tiền càng so đo, càng so đo người ta lại càng có tiền, chúng ta ngốc còn giúp người ta kiếm tiền."

      Sắc mặt Cốc Vũ trầm xuống, đá tảng đá dưới chân, hừ tiếng, "Các vị hương thân, Trần bá bá, ngươi cũng thấy, các ngươi cũng đều nghe thấy được? Chúng ta nghĩ trăm phương nghìn kế giúp đỡ thôn trang ít nhiều kiếm chút tiền, để mọi người sửa cầu, bí phương mứt đào đến, chúng ta cũng nguyện ý lấy ra cùng nhau kiếm, nhưng chúng ta đổi được cái gì đây, hôm qua còn có người đứng trong viện chúng ta chửi ầm lên. Các ngươi sợ uổng phí công sức vất vả? Sợ chúng ta lấy tiền của mọi người? Như vậy cũng có ý nghĩa gì, chúng ta dứt khoát ra tiền mua quả đào, nhưng còn chúng ta so đo, các ngươi phân xử công bình , vuốt lương tâm của mình mà , ta mưu đồ cái gì? Ta muốn tiền, nên ta tính kế đào, thứ mà bây giờ có người cần bị các ngươi thành quả đào chết? Ta giữ mấy chục lượng bạc kia qua những ngày thanh thản thoải mái tốt hơn sao, ta vì sao phải mua quả đào, dối gạt các ngươi, là ta biết mứt đào có thể kiếm tiền hay ta dám cam đoan, nhưng chúng ta nguyện ý mạo hiểm thử xem. Nếu có nhàn ngôn toái ngữ tới lui, chúng ta thực dám mua, sau này quả đào hư thối ngoài rừng, thôn trang ít hai mươi lượng bạc, chuyện sửa cầu biết kéo tới khi nào, đến lúc đó coi mọi người nên ai!"

      Lời vừa vừa ra, mọi người cân nhắc lúc đó chẳng phải là lý lẽ đó sao, đặc biệt những người đó, đều đem ánh mắt nhìn phía Quỳnh thẩm và Miệng Rộng .

      Quỳnh thẩm coi như thức thời, thấy ổn liền rút lui, "Việc này chúng ta đều nghe thôn trang, chẳng qua là thôi, con ta ta còn chờ ta trở về nấu cơm đâu." xong vội bước .

      Miệng Rộng phục, ồn ào , "Tiểu bại hoại, dùng tiền đến..."

      Trần Điền luôn bị phần đông đàn ông dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá vốn thấy có mặt mũi, lúc này Miệng Rộng há mồm càng càng thái quá, cố nhịn, cái tát đánh qua. Miệng Rộng thể tin được đây là , ngồi dưới đất la to, "Ngươi là loại người gì, cũng dám đánh ta, ta gả cho ngươi là ngã tám đời huyết mốc! Còn giúp kia người ngoài..."

      biết thực hư thế nào cứ như vậy kể lể, Trần Điền bỏ , lại bị Miệng Rộng ôm lấy, thể diện quét rác, nghiêm mặt nên lời.

      ai lên tiếng, vài phụ nữ thà chất phác lắc đầu, Trần Thị cũng qua đỡ Miệng Rộng, kéo về nhà, vừa khuyên bảo cần nháo .

      Miệng Rộng thấy có người khuyên, lên mặt, cho rằng chính mình chiếm lý, dứt khoát ngồi chết dưới đất khóc lóc om sòm.

      thể nhịn được nữa, Trần Vĩnh Ngọc ném quả đào qua."Giữ chút thể diện cho mình được !"

      Có người bỡn cợt, "Ngươi còn dám mắng như vậy, chỉ cần việc này cũng đủ để Trần Điền hưu ngươi, lại gả qua vài năm, nhưng có sinh được đứa con nào ? Cha mẹ người như thế nào? Có phải muốn thành như vậy mới tốt hay ?"

      "Người ta lợi hại đâu, tưởng hưu về gả cho địa chủ! đỏ mắt nhà người khác kiếm tiền."

      "Chậc chậc chậc, nhà địa chủ phải muốn mới được a..."

      "Nghe lần trước còn đẩy Tiểu Hà xuống sông đâu, may mắn bị Cốc Vũ chụp lại được, còn có mặt mũi náo, biết sao lại cưới nàng dâu như vậy."

      Mọi người bàn tán ào ào, khắp thôn trang bị Miệng Rộng dài ngắn, ngày thường oán hận chất chứa bây giờ bạo phát, đến cuối cùng nhất trí kết luận, "Khai từ đường!"

      Vừa nghe như vậy Miệng Rộng sợ hãi, tựa hồ mới thanh tỉnh lại, cũng cần người giúp đỡ, chân thấp chân cao chạy như bay về nhà, chạy quá nhanh ở ngã rẽ té đất, chọc người vỗ đùi cười."Đáng đời!"

      Miệng Rộng , bên này tiếp tục thương lượng giá quả đào.

      Cốc Vũ thấy Miệng Rộng ăn khổ nên lời, trong đầu thống khoái, "Các ngươi nghe ta tính, quả đào mua nhiều lắm cứ dựa theo ba mươi lăm lượng, mọi người bán quả đào vất vả đều biết, cũng khấu trừ tiền nhân công, liền tính thành bán, thành tám phần năm, các ngươi thấy hợp lý ?"

      Mọi người đều gì, cũng chính là ngầm đồng ý, Cốc Vũ tiếp , "Quả đào đến lúc này dễ dàng hư rụng, chúng ta cũng kịp hái, phần này khấu trừ hai thành. Bằng chúng ta mua về bị hư làm xong cái gì, hai bên đều chịu thiệt mới đúng."

      Mọi người gật đầu đúng.

      Cốc Vũ lại tính, "Mua càng nhiều giá lại càng tiện nghi, lúc trước bán cho lão bản nhưng là giống chúng ta linh bán tám phần, bán cho chúng ta, mọi người cần chuyển xa, lại mua hết lần, có phải cũng muốn dựa theo như vậy mà tính?"

      có phản đối thanh .

      Cốc Vũ tính toán, cường điệu, "Mọi người tính như vậy, cũng trừ hơn phân nửa rồi, dù tính là nửa, cũng là mưòi bảy, mười tám lượng bạc, chúng ta ra hai mươi lượng, coi như là nhiều."

      Mọi người nhìn nhau, Trần Vĩnh Ngọc cũng sửng sốt, ngờ Cốc Vũ tính rang như vậy, ngờ nhiều đào như vậy chỉ có thể bán được bằng đó tiền.

      lão hán râu bạc đứng lên, là Lão Thiết Đầu, trong nhà ngày coi như có thể, nữ nhân đều để ở nhà, thích ra ruộng, ở thôn trang bối phận cao, uy vọng cũng . đứng lên còng thắt lưng, "Tiểu nha đầu sai, đây là việc thiện thôn trang, bán đào mọi người đều có ý kiến gì, tính là mười tám lượng, lại thể kêu Tuyền huynh đệ chịu thiệt. Mọi người phải nhớ kỹ, mọi người đều thấy đó, đến tình trạng này, có người ăn cũng có người mua, xuôi tai là cần dùng, đổi trở về mười tám lượng bạc còn biết đủ."

      cho hết lời, Lão Thiết Đầu tựa hồ người thấp đoạn, ngồi đất bộ dáng tang thương.

      Những người khác gì. Họ trầm mặc, nghĩ lại thời gian này vất vả bán quả đào, nghĩ ngày tháng gian nan.

      Trong lòng Cốc Vũ có hỏa, chỉ đành nghẹn hơi, nghĩ những người này như vậy, còn bằng tự mình kiếm tiền, quên , lúc định mua quả đào cũng tính rành mạch, nhưng đến lúc này, nàng bỗng nhiên có chút áy náy, đặc biệt là Lão Thiết Đầu đem lời ra, ngồi đất cầm hai quả đào, phun ra câu, "Đào ở Đào trang chúng ta, nhiều như vậy, sao lại đổi được chút gì." Nét tang thương cùng xót xa Cốc Vũ xem ở trong mắt, làm cho bản thân cũng bắt đầu khó chịu, nàng thậm chí nghĩ hay là trả thêm ít bạc.

      Cuối cùng, Cốc Vũ vẫn nhịn xuống, nàng ràng, bây giờ còn chưa tới lúc, thời cơ chưa tới, nếu vội vàng làm việc có thể biến khéo thành vụng, chỉ cần mình làm tốt mứt đào, có ngày kiếm được tiền, cùng mọi người qua ngày lành, cũng muộn.

      Vì thế, Cốc Vũ khụ khụ hai tiếng , " như vậy, là mười tám lượng, cha."

      Vẻ mặt Lí Đắc Tuyền còn đờ đẫn, bị Cốc Vũ kêu mới hồi phục tinh thần lại, lấy ra mười tám lượng bạc, đặt trước mặt mọi người.

      Mua bán xem như xong.

      Cốc Vũ cắn môi , "Thời điểm này là lúc nhàn rỗi, nếu mọi người nguyện ý, trong nhà tại thỉnh người làm việc, đơn giản là gọt quả đào, hái quả đào, chỉ cần hành động nhanh nhẹn, cứ việc có thể tìm Nhị bá mẫu ta , đến lúc đó bàn tiền công."

      Nhất thời đám đông lại ồ lên.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 27: Ngàn lời vạn chữ

      Cốc Vũ ngốc ở trong sân, trong tay cầm lấy đoạn trúc, gạch gạch mặt đất chút rồi phủi .

      Nàng tính sổ, vì để mọi người an tâm, lúc mua quả đào trả tiền mặt. Chi ra 18 lượng, còn lại 77 lượng, nàng dùng gậy trúc viết mặt đất tính xem có đủ hay .

      (Mình cũng biết sao chỉ còn 77 lượng. Phần tiền vốn là 100 lượng, trừ 18 lượng tiền mua đào, số còn lại phải là 82 lượng. Nhưng tác giả viết như vậy, mình theo nguyên văn.)

      Vài người ngừng vào trong viện, đều là nghe Cốc Vũ trong nhà muốn mượn người, làm những việc đơn giản như gọt vỏ bỏ hạt, người tới hỏi tự nhiên rất nhiều, suy nghĩ của Cốc Vũ bị bọn họ làm gián đoạn, nhất thời có chút bực bội, nhưng rồi nàng buồn ngẩng đầu, trực tiếp để bọn họ tìm Nhị bá mẫu. Hứa Thị ở thôn trang thời gian dài, làm việc lưu loát công đạo, Giang thị muốn tị hiềm cũng chỉ có thể hỗ trợ, Văn thẩm và Vương Thị quá quen thuộc người ở thôn trang, vẫn nên để Hứa Thị chọn người tốt hơn.

      Tiểu Mãn thấy Cốc Vũ phiền lòng, nên chuyển ghế ngồi ở sân thêu thùa, nếu có người tới hỏi, liền kêu bọn họ trực tiếp tìm Hứa Thị.

      Có thế Cốc Vũ mới yên tĩnh chút. Trong đầu lại nghĩ bảy mươi bảy lượng bạc, phải mua đường mạch nha, phải mua bình, còn phải mướn nhiều người như vậy, tiền công khó tính. Nếu ban đầu lúc đào vừa chín tới làm mứt đào, căn bản gặp mấy vấn đề này, nàng hoàn toàn có thể hái trước phần quả đào, mua ít đường mạch nha và bình, là có thể tiết kiệm được tiền nhân công, nhà mình làm tốt rồi bán, cứ như vậy tuần hoàn, liền cho dù mỗi lần đều thuận lợi bán , ít nhất so với tại thoải mái hơn nhiều. tại được rồi, quả đào để được vài ngày, hái trễ hư rụng càng nhiều, rất mệt. Huống hồ lúc này hái về, phải mướn người gọt vỏ tách hạt còn phải dựng nồi và bếp, toàn bộ làm cùng lúc, tính thế nào đây, bạc đủ, lại còn phải lưu ít để người bán mứt đào có chút lộ phí.

      Bởi vậy, bạc cũng là vấn đề khẩn trương, hoặc là lấy bạc xây nhà ngói của Lí Đắc Giang bọn họ, Cốc Vũ nên lời, thể vét sạch vốn ban đầu, vạn nhất mứt đào bán được, chút tiền trong nhà đều có. Hoặc là bỏ bớt phần quả đào, đường mạch nha và bình mua ít , nhưng Cốc Vũ lại cam lòng, thể trơ mắt nhìn quả đào hư đất, nàng nghĩ để người có cơ hội chế giễu.

      Càng nghĩ đầu Cốc Vũ đều lớn, nàng dùng cây trúc đất phủi , rồi viết đến mức nhớ nổi viết gì, chỉ là máy móc lặp lại động tác, ngồi mặt đất, Hạ Xuyên lại cũng bị nàng quát lớn trở về, Tiểu Hà vội ôm Hạ Xuyên vào phòng để ra.

      Cốc Vũ như lão tăng nhập định, nhìn chằm chằm vào cái bóng của cây gậy do ánh mặt trời chiếu vào.

      Bỗng nhiên trước mắt tối sầm lại, đôi chân mang giày vải xuất trước mặt, giày vải dính ít bụi đất, Cốc Vũ dùng gậy trúc điểm và đếm, bốn chiếc, hai đôi, ngẩng đầu vừa thấy, kinh hỉ kêu lên: "Ca! Ca!"

      Kinh Trập và An Cẩm Hiên đứng cười, rồi An Cẩm Hiên ngồi xổm xuống, "Cốc Vũ, thu mua toàn bộ quả đào, làm buôn bán lớn như vậy cũng bảo chúng ta trở về hỗ trợ? Tự mình ở đây nghĩ vỡ đầu chưa?"

      Cốc Vũ ngây ngốc cười, trong lòng ràng, An Cẩm Hiên ở trấn làm tiểu nhị trong tiệm vải, cách mấy ngày trở về đón mình y quán là quá mức phiền toái , nếu có việc kêu bọn họ về, Cốc Vũ nghĩ làm như vậy, lại Kinh Trập ở trấn đọc sách, đừng bản thân gọi, cha mẹ cũng đồng ý, vì thế tự mình nghĩ.

      Nghe An Cẩm Hiên như vậy, Cốc Vũ nghiêm cẩn : "Cẩm Hiên ca, ngươi ở bên ngoài làm tiểu nhị cho người ta, thu tiền công, thể tự tại như vậy, phải bị người ta quản thúc, ca ở trấn đọc sách là chính , cũng thể kêu về."

      An Cẩm Hiên ngồi phốc tiếng, khụ khụ hai tiếng, mới đứng vững thân mình, "Uh, là làm tiểu nhị, bất quá lão bản còn ở đó, Kinh Trập cũng tới chỗ ta ở xem như có bạn, thức ăn các ngươi về sau cũng cần mang tới, Kinh Trập ăn chung với ta, chỉ là tiền công ít chút mà thôi."

      Cốc Vũ gật đầu, thầm như vậy sai, thấy An Cẩm Hiên bọn họ như vậy, Cốc Vũ muốn trấn an chút, "Các ngươi nên biết đủ , làm tiểu nhị sai, nếu Cẩm Hiên ca làm tiểu nhị, ca ca ta mỗi ngày phải trở về nhiều phiền toái lại còn có ăn, ngươi người làm hai người ăn ở, tính ra là buôn bán có lời, còn có tiền công, lão bản các ngươi sai."

      Kinh Trập xoay lưng cười.

      Cốc Vũ lại : "Là như vậy, bên cậu cũng ngượng ngùng phiền toái , các ngươi ra ngoài cũng có ai nhàn thoại, ha ha, bất quá các ngươi trở về cũng tốt."

      Kinh Trập và An Cẩm Hiên nhìn nhau cười gian hồi, tiếp vẫn là Kinh Trập : "Chuyện làm mứt đào thế nào rồi, lần trước là Cẩm Hiên đề ra, chúng ta còn tưởng rằng toàn bộ thôn trang cùng nhau làm đâu, ai ngờ hôm qua gặp người thôn trang mới biết được là nhà chúng ta tự mình làm."

      Trước mặt bọn họ, Cốc Vũ cái gì đều có thể , "Ta nghĩ cả buổi sáng, tiền mua quả đào xong còn lại bảy mươi bảy lượng bạc, đây là toàn bộ, cái khác , phải mua số đường mạch nha, còn có tô, bình, rồi ở sân trước chúng ta phải dựng loạt bếp lò, rồi mướn người, hái quả đào cũng phải muốn người, vốn ngày đó nghĩ bao gồm cả chuyện hái đào vào trong tiền mua quả đào, chỉ là lúc đó mềm lòng nên có nhắc đến, gọt vỏ tách hạt linh tinh cũng cần số lớn người, thời gian đợi người, ta vội muốn chết, còn dám để bọn họ biết lại sốt ruột."

      An Cẩm Hiên nghe xong gật đầu, rồi : " được, đầu tiên Cốc Vũ ngươi thể dựng nồi và bếp ở sân trước, lúc chúng ta làm mứt đào ngươi cũng biết, khó khó, dễ cũng dễ, dù sao thể để mọi người biết đến. Lời xuôi tai, đây chính là bí phương của chúng ta, nếu kiếm tiền, về sau để người ngoài thôn giành lấy sinh ý là chuyện tốt. Ta nghĩ chuyển máy tuốt hạt ở hậu viện ra, rồi xây loạt bếp, dùng người nhà là được, Tiểu Hà, Tiểu Mãn bọn họ có thể nhóm lửa, trình tự làm việc cần thiết phải lo lắng, người coi lửa là đủ rồi, lúc cần quấy mứt ta, Kinh Trập, và Tuyền thúc bá phụ bọn họ đều có thể làm, vậy là sai biệt lắm."

      Cốc Vũ nghe xong sửng sốt, An Cẩm Hiên quả nhiên là người có khiếu buôn bán, đầu tiên nghĩ đến chuyện sau này, rất có đạo lý.

      An Cẩm Hiên thấy bọn họ có phản ứng, tiếp tục , "Tiền đủ cũng cần tính qua, ngoại trừ mấy hạng mục ngươi tính, còn có mục khác ngươi chưa tính vào."

      Cốc Vũ kinh ngạc : "Còn có? Bạc càng thêm đủ!"

      An Cẩm Hiên cười cười, ra vẻ việc đáng lo, " tại chúng ta đều nghĩ ra được mọi vấn đề, nên giải quyết, phải lập tức tiến hành, bằng làm rồi càng thêm nhiều vấn đề, gọi là ma đao lầm người đốn củi. Tỷ như ngươi muốn chưng, ngươi còn có tô bát theo cầu đâu, nồi cũng cần tiền, rồi lò chuyên dụng đâu? Có lò chuyên dụng cho nhân công đâu? Nơi nơi cần tiền. Mặt khác còn phải chú ý, kêu Trần bá phụ phái người canh rừng đào, các ngươi cũng biết ở thôn trang có số người muốn nhà người khác tốt, quả đào của thôn trang vốn có việc gì, nếu biết ngươi dùng để kiếm tiền, chừng cũng muốn phá ít mới cam tâm, để Trần bá phụ phái người canh chừng ổn thoả lúc chúng ta còn chưa hái hết quả đào, chúng ta mua quả đào cầu này cũng quá phận, còn có gọt vỏ đóng bình linh tinh cũng phải chú ý, tuy là mướn người, nhưng phải có người canh chừng mới được, chúng ta làm ăn, thể bị người thừa dịp gây chuyện may. Lo lắng trong ngoài, còn có ông trời, nếu ông trời thương chúng ta phải làm sao bây giờ, thể để lúc chuận bị xong xuôi lại gặp mưa là kiếm củi ba năm thiêu giờ có phải ?"

      Cốc Vũ giật mình há to miệng ra. Kinh Trập lắc đầu, nhưng gì, kéo An Cẩm Hiên và Cốc Vũ, "Ai nha, nhiều chuyện như vậy, chúng ta vẫn nên ra sau viện , nơi này người đến người tiện."

      Lúc này Cốc Vũ mới phát có vài người đến xin việc ở phía sau bọn họ, nghe bọn họ chuyện.

      Ba người đến hậu viện, dù sao cũng cách xa nhà chính, người ta ngại vào.

      An Cẩm Hiên tiếp tục thao thao bất tuyệt , "Mọi chuyện đều phải lo lắng chu toàn, vấn đề nhiều như vậy, chúng ta bắt đầu giải quyết từng việc là được."

      Toàn bộ quá trình tựa hồ chỉ là mình tự hỏi tự đáp, Cốc Vũ còn tưởng mình suy nghĩ sai biệt lắm, lúc này xấu hổ, nàng chỉ lo lắng làm mứt đào cần mấy hạng mục lớn cần chi tiền, nên hoàn toàn tính hết. An Cẩm Hiên vừa , các phương diện đều phải lo lắng, xem quả đào, mướn người, giữ bí mật, thời tiết .. đều có, Cốc Vũ chỉ lắng nghe. Kinh Trập ở phía sau viện làm.

      An Cẩm Hiên tiếp tục tiếp ý nghĩ của mình, "Đại khái là mấy vấn đề này, chúng ta giải quyết từng việc là được, về phần nồi bát ngươi yên tâm, ta ở trấn có người quen, chắc có thể giúp, ta với xong phái người lấy về, bạc chờ chúng ta bán mứt đào rồi trả. Sau đó là nhân công, ngươi cũng biết đây là khâu dễ dàng khống chế nhất, ngươi nhất thời hồ đồ, cần trả mỗi người mười văn tiền ngày, Nhị bá mẫu nhìn người vừa chuẩn lại sắc bén, cũng cho người trà trộn vào, người khác trong viện ngươi còn có vài bá mẫu, lúc trước ngươi ra chủ ý, hái khuông quả đào trả văn tiền, rất tốt, chúng ta có thể cho bọn họ gọt vỏ bỏ hạt, dùng thùng của Tuyền thúc, thùng thịt quả đào đưa người ta bốn văn hoặc năm văn tiền, như vậy là đủ rồi, và chúng ta dễ khống chế hơn, cũng để người khác lợi dụng thời gian lười biếng, nếu có người siêng năng, có thể để bọn họ vào rừng đào hái rồi làm thành đào thịt cho chúng ta, mưa hay mưa cũng sợ ..."

      Cốc Vũ thầm thở dài, làm buôn bán khó, ngàn lời vạn chữ đều phải quan tâm, thể có điểm sai lầm, chỉ là tại nàng nghĩ bạc đủ, An Cẩm Hiên nhiều như vậy, đến cùng vẫn đến giải quyết vấn đề bạc thế nào, "Nhưng Cẩm Hiên ca, tại chúng ta đủ bạc a, đường mạch nha, bình làm sao bây giờ? Còn có quả đào cũng chờ được."

      An Cẩm Hiên cười xua tay, kêu lên, "Kinh Trập!"

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 28: Khởi công

      Kinh Trập nghe An Cẩm Hiên kêu, xoay người lại, ôn nhuận cười rồi gật đầu, "Chuyện này biết từ hôm qua, lúc đó chúng ta xem, nghĩ lại cần nhiều chặng đường phí công, nên hôm nay mới trở về, buổi trưa hôm qua hai chúng ta qua bên tiểu ."

      Cốc Vũ vừa nghe An Cẩm Hiên như vậy, tựa hồ mỗi chuyện đều dính líu với nhau, ý nghĩ choáng váng hồ hồ, rất nhiều chuyện còn chưa kịp tiêu hóa, nhưng thấy bọn họ cảm thấy yên tâm hơn, chắc là có biện pháp, bây giờ nghe được Kinh Trập tiểu , nhất thời phản ứng kịp, "Ngươi tiểu làm gì?"

      An Cẩm Hiên kéo Cốc Vũ, chỉ vào chân Kinh Trập, "Ngươi đúng là vội đến hồ đồ, ngươi nhìn đó là cái gì? Người có sẵn lại nhờ, tìm tiểu ngươi vậy ngươi tìm ai?"

      Cốc Vũ chậc tiếng, vỗ ót thầm mắng mình xuẩn, Linh Nga từng đưa tới nhiều bình như vậy, sao mình nghĩ tới qua bên nàng đặt chứ, "Vậy các ngươi đặt bình rồi? Như vậy lúc chúng ta trả bạc có thể thanh toán tiền trước?"

      Kinh Trập gật đầu, thoáng nhìn cái bình đất, rồi nhìn Cốc Vũ : "Bình là vấn đề lớn gì, là sinh ý của tiểu , chúng ta qua đặt bọn họ cũng nguyện ý, là chuyện mua bán lớn, ngươi cũng biết giao tình lúc trước của cha và Triệu gia, bọn họ chúng ta cứ việc lấy về dùng, chuyện tiền bạc tính sau. Bình còn là vấn đề, ngươi quên chuyện đường mạch nha sao, lúc trước tiểu cầm về ngươi còn thích ăn, là con lớn Triệu gia tự mình ngao chế bán. là thân thích nhưng cách tầng, ta nghĩ hôm nay về trước coi các ngươi ở nhà trù bị như thế nào, làm thử vò mứt đào cho ta mang cùng tiểu dượng qua chuyện." xong thấy ánh mắt Cốc Vũ có nét buồn lo, vỗ bờ vai nàng: "Yên tâm, đều là người nhà, mặc dù là giá cả sai biệt lắm, có thể để chúng ta đặt cọc trước nửa rồi thanh toán sau coi như giải quyết vấn đề chúng ta."

      Hôm đó, theo lời của mọi người, Cốc Vũ làm nồi mứt đào, Kinh Trập lần đầu tiên ăn, ăn xong khen dứt miệng. Nghe Cốc Vũ bọn họ tìm người làm việc, Hứa Tần Thị lại thu thập ít hoa hồng hoa tương, quả đào cũng ngâm vò, đều để Kinh Trập mang , là thăm người thân cũng tốt, là tặng lễ cũng xong. Tóm lại phần tâm ý của người nhà.

      Trước khi , Lí Đắc Tuyền kêu Kinh Trập vào trong phòng, hai người hồi mới ra. Cuối cùng Lí Đắc Tuyền vẫn cứ lo lắng, nghe Kinh Trập chạm trán Triệu gia ở trấn , lúc đưa Kinh Trập đến trấn , thấy người của Triệu gia mới đứng dậy về.

      Người ở thôn trang cũng bận rộn, đầu tiên Trần Vĩnh Ngọc để cha Đại Trụ trông coi rừng đào, nếu ai giở trò xấu ném bậy quả đào bắt trở về.

      Bên này Trương thị lại phá lệ tới cửa, cười nhà mẹ đẻ có huynh đệ chuyên môn xây bếp cho người ta, chừng có thể giúp, Cốc Vũ có ý bỏ qua bên, nhưng nhất thời có cớ từ chối, nếu đồng ý nếu bếp lò xảy ra vấn đề lại trì hoãn đại , đồng ý lại còn mặt mũi của Lí Hải, nỡ bác bỏ đại bá phụ thành này.

      lúc khó xử, Lí Đắc Giang mang thợ thủ công về, Cốc Vũ đành phải có cách nào, đây là lúc vội vàng, nên phải cần nhóm người như vậy, xong nàng thấy vẻ mặt thất lạc của Trương thị và Lí Hải, nghĩ làm lạnh lòng đại bá phụ, vì thế để bọn họ giúp đỡ ở sân trước, có chuyện gì giúp tay, nhiều có, ngày trả hai mươi văn tiền công. Trương thị mừng khôn tả xiết về, thiếu được khoe khoang, Trần Thị thấy Trương thị được tiện nghi cũng lại tìm việc, bị Lí Đắc Hà đuổi trở về.

      An Cẩm Hiên Lí Đắc Hà là người ràng, có thể để giúp đỡ thu người khác giao tới thịt quả đào, Trần Thị là người so đo, để nàng các nhà nhìn xem thịt quả đào có sạch , lúc đổ mưa giúp đỡ chuyển này nọ, ứng phó chuyện xảy ra.

      Rốt cục mọi chuyện được làm theo dự tính, coi như hợp tâm ý mọi người, Lí Hà Thị và Lí Lão Đầu cũng thường qua ngồi, ra ngoài chuyện cũng cảm thấy hãnh diện, có người muốn đến làm việc nên tốt, Lí Hà Thị càng thích bộ đường thôn. Trương thị được tấc lại muốn tiến thước muốn Lập Xuân, Lập Hạ qua hỗ trợ, Cốc Vũ dùng được bọn họ, cũng chỉ đành cho bọn họ ra rừng đào giúp đỡ mọi người hái quả đào, thuận tiện trông coi rừng đào bên kia, hái ngày trả ngày tiền công, nghĩ hái vài ngày là có thể hái xong, xài bao nhiêu văn tiền.

      Rốt cục có thể chính thức khởi công, Cốc Vũ thấy có chút mệt, mình làm buôn bán vất vả như vậy, việc rất nhiều còn phải lo lắng tình huống đột phát, nếu có chuyện phải làm thế nào với người trong viện... Ý nghĩ này cứ quay cuồng trong đầu. Nhưng đến bước này, chỉ đành kiên trì cứng rắn chống đỡ.

      Hứa Thị tuyển xong người, đều là người đáng tin, tựa như Hoa tỷ tỷ, nương Thanh nhi đều tự mình hái quả đào, rồi ở nhà làm việc là được, thùng thịt đào tính năm văn tiền, chỉ cần đem thịt đào tới, để Lí Đắc Hà xem qua là trả tiền mặt. Ngoại trừ vài người này, những người khác để ở sân trước, các nam nhân hái đào chuyển về, đặt ở sân, như cũ thùng văn tiền, gọt vỏ tách hạt cộng lại bốn văn.

      Đám người bận rộn, đặc biệt các phụ nữa tay chân lanh lẹ vừa làm việc, vừa , cười, mắng, thanh náo nhiệt, hương đào dập dờn trong khí, chung quanh đều tràn ngập thơm ngọt hơi thở.

      Bếp ở hậu viện xây xong, để ở nơi đó, ngày mai dùng, Cốc Vũ muốn để người khác nhìn bọn họ làm mứt đào như thế nào, chiếu theo lời An Cẩm Hiên, là bí phương, tự nhiên chỉ cho người khác, nấu ở sân trước, nhà bếp ở phía trước viện cũng dùng tới, như cũ để nấu cơm.

      Nhân viên an bày xong, Tiểu Hà, Tiểu Mãn, Vương Thị phụ trách nhóm lửa, Lí Đắc Tuyền, Giang còn có Giang thị Hứa Tần Thị, Đại Lâm phụ trách quậy đào, cuối cùng lúc ra nồi để Trần Vĩnh Ngọc và An Cẩm Hiên, Trần Giang Sinh mấy người đổ vào bình, dùng sáp niêm phong bình giao cho Văn Thị. Đương nhiên, đây là bước phân công ban đầu, đến lúc đó ai rảnh giúp tay, cần so đo nhiều.

      Ngày kế, may mắn Hứa Thị mượn người nhiều, thịt quả đào cũng ít, người làm việc ở nhà cần phải , rảnh lúc nào làm lúc đó, ngay cả người đến nhà làm cũng ở lại làm đến trời tối mới về. Ngày thứ hai qua nhanh, từng thùng thịt đào đặt trong nhà chính, Lí Đắc Hà cầm hai mươi văn tiền công, hơn nữa cảm thấy đây là chuyện của nhà mình, vội gấp dưới, căn bản chỉ ở đó phát tiền, thấy việc gì cũng làm, Trương thị bọn họ ở sân trước cũng bị gọi tới làm việc. Cốc Vũ nhìn ở trong mắt, thầm Tứ thúc chịu khó, sao cưới phải Trần Thị thích ngầm chiếm tiện nghi như vậy.

      thấy bóng dáng của Kinh Trập bọn họ, Cốc Vũ có chút lo lắng. An Cẩm Hiên kêu nàng an tâm chờ, bọn họ như vậy, chắc là có vấn đề, nếu chuyện thành, bọn họ ở lại trấn sao, phải khẩn cấp trở về, vả lại còn chưa tới lúc cần đường mạch nha, nếu được chưng thịt đào trước rồi , cũng chiếm chỗ.

      Chỉ có thể làm như vậy, đống bát rửa sạch để ở phía sau sân trong nhà bếp tạm, xếp theo hàng lối, nghe khởi công, Trần Giang Sinh vội vàng bưng bát, suyt chút làm vỡ, may mắn sao, vì thế bị Giang Thị mắng, Tiểu Hà ở bên vỗ tay cười.

      Chuẩn bị bắt đầu nhóm lửa, Hứa Tần Thị biết hỏi thăm từ nơi nào, dùng lá trà nấu nước ở phía sau viện vái bốn phía lần, vừa vái vừa lẩm bẩm, khẩn cầu phù hộ. Đợi nàng khấn vái xong, mọi người mới bắt đầu đốt lửa.

      Thịt đào chia ra bỏ vào trong chén, chưng cách thủy.

      Rốt cục Kinh Trập có tin tức. Do Lập Xuân vội vàng chạy về sân kêu, Lí Đắc Giang ra hỏi ràng, rồi vào Kinh Trập bọn họ gần về đến, mang theo đường mạch nha, ở bên kia cầu, kêu mọi người mang sọt ra khiêng về.

      lâu, Triệu Thạch và Kinh Trập cùng nhau về, hai người ở nhà chính qua chuyện bên kia, Kinh Trập rất thoải mái, "Lúc may mắn mỗ mỗ đưa hoa hồng tương và quả đào muối, còn giúp bên kia làm xong mối làm ăn, hơn nữa dượng cam đoan, chúng ta mượn đường mạch nha về, nghĩ tới chúng ta cần thiết lấy đường chế biến tinh tế như vậy, chuyển khối đường thô về, còn có thể rẻ hơn chút."

      Triệu Thạch gãi đầu ngây ngô cười, "Ta với tỷ tỷ, lần tới trực tiếp làm thành khối, đường nước là được, bên này có thể tiết kiệm củi lửa lại có thể tính tiện nghi chút. Nga, còn có, mứt đào nếu làm tốt, có thể đặt ở cửa hang tỷ tỷ bán, bọn họ hiếm lạ mấy thứ này."

      Cốc Vũ kích động kêu tiếng, " !"

      Kinh Trập bật cười, "Dĩ nhiên là , người trấn ăn mấy thứ nhiều lắm, thôn trang có thể ra tiền mua có vài người, nhưng trong thành như vậy, rạp hát dùng được, tửu lâu dùng được, nhà giàu càng thiếu được, chúng ta mua đường mạch nha bên kia, bên này quả đào có sẵn, đến lúc đó bán , tốt."

      Đều là người nhà, có đường mạch nha mọi người , tự làm việc của mình, bên này ngừng chưng thịt đào, chưng xong đổ vào nồi trộn với đường mạch nha, vừa đốt lửa vừa dùng cây dài to bản ngừng quấy, cần để dính nồi là tốt nhất.

      Triệu Thạch vào xem, ngồi ở nhà chính cũng được, nên cáo từ. Bị Cốc Vũ bọn họ mực giữ lại, là ít nhất phải ăn qua cơm chiều mới được .

      Triệu Thạch hắc hắc nở nụ cười, "Cái kia... Khó được chuyến vào thành, tỷ tỷ cho ta ít thứ tốt, cũng có gì, ở cửa hàng bên cạnh mua hai xấp vải và quyên hoa, hai mẹ con bọn họ còn chờ ta."

      Thấy Triệu Thạch như vậy, Cốc Vũ từ trong đáy lòng thay tiểu cao hứng, mấy năm trước ăn khổ như vậy đáng giá, gả cho người như vậy. Mọi người khuyên nữa, kêu đợi chút, mứt đào làm xong liền múc vào vò, để cầm trở về cho người bên kia nếm thử.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 29: Kiếm được tiền

      tình tiến triển thuận lợi hơn so với tưởng tượng.

      Đại khái lúc trước mọi người đều nghĩ qua mọi vấn đề, nhưng lúc bắt tay làm gặp vấn đề gì, nên thấy thoải mái ít, vì thế Cốc Vũ rất thỏa mãn.

      Vấn đề lớn có nhưng phiền toái ít. Đầu tiên là Lập Xuân trông coi quả đào biết gặp phải người nào, bị người ta đánh , quả đào cũng bị dập ít, chờ Trần Vĩnh Ngọc hỏi đến người ta sớm chạy rồi, hỏi Lập Xuân cũng ra cái gì, đều ấp úng. Cốc Vũ thể phân thân, đành phải cho người mang Miêu thị y quán, thuận tiện cầm theo vài hũ mứt đào hiếu kính sư phụ.

      Trương thị vì việc này phiền lòng, lại có chuyện với Trần thị. ra cũng có chút buồn cười, bởi vì Trương thị và Lí Hải hai người qua đây hỗ trợ, lúc làm việc coi mọi người vào đâu sai bảo lung tung, mọi người thấy làm cũng tốt, hơn nữa Hà chịu khó, nên Trương thị bọn họ quá thoải mái, giúp đỡ chuyển này nọ, thu gọn đào hái về, buổi tối nếu gọt cắt đào xong phải chuyển đến nhà chính... Quả làm ít việc.

      Mà Trần Thị cũng là, vốn từng nhà coi nhà người ta làm thịt đào, đơn giản là chân chạy việc, tương tự như nhị Ngọc Nga ở trấn , nếu nhà ai có đám tiệc gì tới giúp. Nàng lại về Trương thị bọn họ, nơi này chuyển đào bị dập it, bên kia thể để như vậy, coi mình như tổng quản, tính tình Trương thị vốn nóng nảy, thấy Trần Thị lãnh phần việc thoải mái lại chỉ trỏ người khác, trong lòng nàng giận, lại tiện với Cốc Vũ bọn họ, hai người liền ầm ĩ lên.

      Náo đến cuối cùng tan rã trong vui, Trương thị tức giận, Trần Thị như cũ mỗi ngày cười khanh khách lại, còn muốn vào hậu viện, may mà bị Tiểu Hà ngăn cản, còn muốn lựa lúc mọi người ăn cơm hung hăng bố trí Trương thị. Gót chân đều đảo quanh, mọi người cũng chỉ cười khổ, để ý nàng.

      tại vấn đề mấu chốt trước mắt là mứt đào có thể bảo tồn hay , chuyển vào thành có bán được hay , nếu bán được phải làm gì, giá cả thế nào, như thế đủ loại.

      Văn Thị biết mọi người đều lo lắng đựng mứt trong bình xảy ra vấn đề, nàng tin tưởng , "Các ngươi yên tâm, các ngươi sợ là biết, lúc trước ta khi ta vừa qua cửa ..." đến đây liền dừng lại, lời Văn Thị tự giác chảy ra tia cay đắng. Cũng khó trách, sinh nam nữ, phu quân lại mất, người bên kia làm cho suýt chút sống nổi, vất vả trở về bên này an thân, còn thường bị người tới quấy rầy, có thể thấy ngày qua thế nào, may mà Đại Lâm, Tiểu Hà đều hiểu biết cũng cần quan tâm lo lắng, nhất là tại Đại Lâm lại nhận sư phụ, người nhà kết phường làm buôn bán, ngày qua . Cho nên bình thường thấy ấm áp, chỉ là quá khứ vẫn núp nơi bí mật gần đó, khi có cơ hội lại ra gây sóng gió.

      Tiểu Hà thấy Văn Thị nhắc tới chuyện này, cắn môi cái, qua ôm cánh tay Văn Thị, "Nương, nhắc tới chuyện này nữa, phải còn có chúng ta sao, tại tốt rồi có phải , chờ ca ta cưới nàng dâu, ngươi liền ở nhà hưởng phúc."

      Giang Thị hé miệng cười, sẳng giọng: "Tiểu Hà nghĩ lại, ca ngươi có dâu hiền, ngươi cũng cần tìm nhà chồng tốt, bằng nương ngươi sao an tâm hưởng phúc."

      Mặt Tiểu Hà đỏ lên, "Trần bá mẫu tìm người."

      Cốc Vũ lúc này cũng mở miệng tỏ thái độ, "Văn thẩm, chúng ta tin ngươi, ngươi nhìn cái, vừa ra tay là biết có thể làm hay , ngươi xem ngươi sửa sang bình tốt, bằng đâu ai biết mứt đào phải thừa dịp nóng đổ vào, phong kín mới mất vị, như vậy cũng tốt, chỉ còn chờ chúng ta buôn bán kiếm tiền về, Đại Lâmca là có thể nàng dâu đúng , Tiểu Hà bên này cũng bắt đầu có bà mối tới cửa, đến lúc đó chúng ta phải chọn cho tốt!"

      Cốc Vũ nửa nửa giả, chủ ý là muốn an ủi Văn Thị, nghĩ trước kia nàng qua ngày khổ, Đại Lâm còn , nam nhân lại mất, trong nhà có người chống đỡ, chừng so với nhà mình lúc trở về còn khổ hơn. Cốc Vũ hiểu là giả, nàng cân nhắc qua, mứt thừa dịp nóng đổ vào bình, đơn giản là có thể đạt tới hiệu quả chân , tự nhiên dễ dàng hư.

      Tiểu Hà lại đẩy Cốc Vũ, "Ngươi cũng ta, hừ, đến lúc đó còn biết ai trước đâu."

      Cốc Vũ tiếp lời.

      Bình đào xếp thành hàng trong phòng, nhìn rất trật tự. Triệu Thạch tới hỗ trợ, là việc này mình tiện nhúng tay, nhưng có thể giúp đưa vào thành, bớt phần nhân công cũng tốt. Cốc Vũ bọn họ chối từ, để Kinh Trập và Triệu Thạch cùng nhau đưa mứt đào vào thành.

      Kinh Trập lại muốn rủ An Cẩm Hiên, "Bằng , Cẩm Hiên theo chúng ta ?"

      Trong nhà vốn vội, lại là lúc thể phân thân, theo tính tình Kinh Trập nên đưa ra cầu như vậy mới phải. Nhưng An Cẩm Hiên cũng từ chối, "Uh, ta cùng lần. Qua hai ngày nữa Kinh Trập đọc sách, ta để nhận biết đường lối, lần sau đưa cũng quen thuộc."

      Cốc Vũ có chút lo lắng, "Cẩm Hiên ca, ngươi chỉ nghĩ đến ca ta, ngươi lúc đó chẳng phải bận rộn sao, vạn nhất bị cửa hàng sa thải phải làm sao bây giờ?"

      An Cẩm Hiên theo bọn họ ra cửa, mứt đào cũng đưa đến xe bên kia sông, nghe Cốc Vũ kêu quay đầu cười, , " khó, đến lúc đó ngươi mướn ta làm tiểu nhị là được "

      cuối còn chưa dứt, bên kia thấy bóng người. Cốc Vũ kịp nghĩ nhiều, đem đào chưng xong bỏ vào thùng gỗ. nhiều ngày qua, nàng thấy bên này chưng mau rất nhiều, cần bận tâm hỏa hậu, bắt nồi là chưng nên kịp bắt nồi ngao đường, lại thể ảnh hưởng tiến độ, Cốc Vũ đem mình làm khâu trung gian, đem đào chưng xong đặt trong thùng, rồi đổ đường mạch nha vào, từng thùng xếp bên cạnh lò làm mứt đào, chỉ cần bên kia vừa ra nồi, bên này có thể vào nồi, tiết kiệm ít thời gian.

      Lí Đắc Tuyền và Đại Lâm còn có Lí Đắc Giang huy động cây gỗ lớn, ngừng quấy nồi nóng hôi hổi, là người làm nghề mộc, lại là chuyện của mình, Lí Đắc Tuyền làm cây gỗ tròn thành bản dẹp như mái chèo thuyền, tiết kiệm ít sức. Đại Lâm cũng lạc hậu, làm cái ghế cao, bọn họ cần thiết xoay người, ngồi ở ghế, chân đạp ở ghế thanh ngang của ghế, chân để ở chân bếp, ngừng vung công cụ trong tay.

      Mồ hôi đầm đìa càng khí thế ngất trời. Trần Giang Sinh còn tính trẻ con, đối vói chuyện này rất tò mò, nhìn đến ngây người, Tiểu Hà sợ dính nồi lại sợ lớn tiếng làm Trần Giang Sinh ngượng ngùng, nhặt cây củi đất lên vụng trộm ném qua, Trần Giang Sinh mới hồi phục tinh thần lại, ngây ngốc cười tiếp tục làm việc.

      Cốc Vũ và Giang Thị nhìn ở trong mắt, cười thầm.

      Đào trong rừng hái xong, người bên kia có thể về, Trần Vĩnh Ngọc bận rộn như vậy nữa, ở trong phòng hỗ trợ, thấy phòng gia công đều xong việc, Cốc Vũ ra cửa nhìn.

      Trong viện để đống đào, lúc trước qua những quả chín quá hết thảy đặt ở bên cần, lúc này qua lại ngửi thấy mùi rượu, người làm việc ở đây rất thuần thục, tay ngừng chuyển động, rất nhanh gọt xong vỏ, sau đó dao nhè đưa qua, thịt quả phân ra, hạt ném ở bên. Cốc Vũ nhìn đến tặc lưỡi.

      Từ lúc mọi người tụ tập trong viện gia công số đào còn lại, Cốc Vũ Trần Thị cần qua, làm nhiều ngày như vậy coi như làm nàng thất vọng, việc của nàng cũng thoải mái, lại nàng cũng muốn nghe nàng cùng Trương thị ở trong sân tranh cãi ầm ĩ.

      Nhìn đống đào trước mắt, Cốc Vũ biết có thể làm ra bao nhiêu mứt đào, nhưng An Cẩm Hiên bọn họ chưa trở về, bên này cũng thể kêu người ta dừng tay, nàng nghĩ sau viện tạm thời ngừng nấu, chờ xem. chừng có thể mang về ít tươi mới gì đó.

      Vì thế mọi người đem quả đào chưng thục, rồi để mọi người nghỉ tạm.

      Hứa Tần Thị đau lòng, "Vạn nhất làm thành mứt đào phải làm sao bây giờ?"

      Cốc Vũ bồn chồn, vốn nghĩ chờ tình huống bên Kinh Trập bọn họ lại quyết định, nhưng thời gian đợi người, nàng đành phải kéo, vạn nhất cuối cùng bán được, có thể tiết kiệm ít đường mạch nha. Lại thứ này bán mới biết được khẩu vị người khác, nếu muốn cải biến cũng còn kịp, bằng đến sang năm mới được.

      Văn thẩm , " ý kiến, thịt đào chưng chín, chờ hai người bọn họ trở về, nếu sợ, bằng đổ vào khuông trúc, bỏ vào nồi tiếp tục chưng, cũng là chưng xấu."

      Trời tối dần, người trong viện muốn về làm việc nhà, nên về, chuyện còn lại để mai làm. Vương Thị vội vàng chưng đào rồi đổ vào khuông trúc châm lửa chưng.

      người vội vàng chạy vào viện, cõng theo gói đồ, vừa vào cửa chống thắt lưng thở.

      "Dượng!" Cốc Vũ thấy bộ dáng cấp bách của , có chút lo lắng.

      Triệu Thạch lại cười, "Cốc Vũ, đợi chút."

      "Chờ cái gì?"

      Triệu Thạch thở hổn hển lúc mới trở lại bình thường, "Tạm thời giữ lại số đào còn lại, bọn họ... Bọn họ tìm được phương pháp ."

      Lí Đắc Tuyền, Trần Vĩnh Ngọc cũng lại, Triệu Thạch sờ soạng người, đưa cho tấm ngân phiếu.

      Trần Vĩnh Ngọc lấy, ghé vào ngọn đèn nhìn, lập tức tay bắt đầu phát run, "Tuyền... Chúng ta lúc này, lúc này là buôn bán có tiền!"
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :