1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Điền Viên Cốc Hương - Thẩm Duyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 20: Quả đào còn có thể làm gì


      Đào bán lâu như vậy, lúc này rốt cuộc bán được, quả đào cây để để được bao nhiêu ngày, đào xe ngựa cũng để được vài ngày, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó hư nát. Lấy vật đổi vậy ở thôn trang khác thể làm, nguyện vọng người thôn trang dựa vào đào kiếm tiền về sửa cầu sợ là thực được.

      Lúc tụ tập dưới gốc cây đại thụ sau bữa cơm chiều, mọi người giống ngày xưa lúc đổi đào gặp chuyện mới mẻ gì, hoặc xây cầu xong mua cái xe trâu về sau ra vào phương tiện ra sao, còn năm nay ít nhiều nhờ Kinh Trập bán đào ra ngoài. còn nghe được tiếng cười, mà há mồm ngậm miệng đều là chuyện đào hư dập, còn nhắc đến chuyện sắm xe trâu. Chỉ đào bán được cầu sửa tốt, ngay cả bờ đối diện thu gặt hoa mầu biết chuyển về thế nào, thanh đau thương. Những người có chút khắc nghiệt, thậm chí còn quở trách ý kiến của Kinh Trập như sương sớm, chịu nổi thái dương, cho ít hy vọng, bây giờ càng thoải mái, còn tốn công phu hái đào. Lời kia vừa thốt ra lại bị người mắng vài câu, cũng nghe thấy, chìm trong thanh của đám đông.

      Kinh Trập vẫn như ngày xưa, Lí Đắc Giang an ủi để nghĩ nhiều, nhiều ngày cũng đủ vội, nên chậm trễ, qua hai ngày phải tư thục trấn đọc sách, chuyện ở thôn trang tự nhiên có bọn họ làm, năm nay đủ tiền sang năm lại sửa cũng là có thể, chỉ là Lí Đắc Tuyền muốn trùng tu cầu, hoặc là để hai cái xuồng ở bên bờ để lúc thu gặt mọi người dùng.

      Kinh Trập như người có việc gì, cười nhưng cố làm hết sức, có đôi khi chuyện thành hay bại còn phải tuỳ vào ông trời, huống hồ cuối cùng kiếm về ít tiền, cách sửa cầu gần thêm bước, có đạo lý mình bị khó chịu. vậy cả nhà yên tâm ít.

      Vẻ mặt Trần Vĩnh Ngọc bất đắc dĩ, nhìn đào xe thể ngâm lâu được, có biện pháp khác cũng bán ra, xem ra phải chia cho các nhà các hộ.

      Vừa ra, người đến lĩnh quả đào rất ít, nhà ai ít đào, lại người ta nếu muốn đào, bằng trực tiếp hái cây, vừa tươi mới lại có trải qua đường xóc nảy. Vì thế, đào còn ở nguyên xe ngựa, căn bản có ai đến lĩnh .

      Xe ngựa do Ninh gia cho thôn trang mượn sử dụng, bây giờ sử dụng đến, phải trả lại, nhưng còn đào biết xử lý thế nào. Trần Vĩnh Ngọc cau chặt đôi mày, qua hai ngày mới hạ quyết tâm, kêu Tuyền, Giang và mấy người ổn trọng, là đem đào xe đổ vào rừng đầo.

      Lí Đắc Giang lắc đầu, "Đào là cái ăn, có người muốn có người muốn, đào hái về lại đem đổ, trong lòng thoải mái."

      Trần Vĩnh Ngọc lắc đầu , "May mắn cũng phải hoàn toàn có chỗ dùng, lúc đào hư thối có thể nuôi cây, đáng tiếc chúng ta có tiền sửa cầu."

      Hứa Tần Thị nhìn quả đào, cầm ki chọn ít trái lớn, "Làm bậy nga, quả đào tốt như vậy phải đổ bỏ, có thiên lý, vẫn nên chọn ra ít, nhìn xem ông trời cho sống."

      Cốc Vũ nghe Tiểu Hà chuyện trước kia, Tiểu Hà cũng chẳng kiêng dè, bây giờ kể lại còn có chút tư vị ức khổ tư ngọt, còn cố ý đến có lần vất vả có người tiếp tế chút thức ăn, trong nhà nồi bị lủng, bất đắc dĩ phải dùng lọ sành duy nhất nấu ăn, bây giờ còn tưởng niệm loại tư vị này. Cốc Vũ nghe được thấy xót xa, giật mình nghe Hứa Tần Thị lải nhải, vội phục hồi tinh thần lại, câm ki của Hứa Tần Thị hỏi, "Mỗ mỗ, ngươi cái gì trời làm bậy?"

      Hứa Tần Thị lặp lại lời vừa rồi, Cốc Vũ thấy tình nghiêm trọng, "Bọn họ muốn đổ bỏ quả đào?"

      "Còn giả sao?"

      Cốc Vũ chút suy nghĩ liền chạy tới ngăn đón vài người đình đem đào đỏ, "Sao vậy, sao lại như vậy, đào tốt như thế ném là ném?"

      Lí Đắc Tuyền bất đắc dĩ lắc đầu, "Cốc Vũ qua bên, đừng để mấy sọt này ra vào đụng vào ngươi."

      Trong đầu Cốc Vũ lúc này nhớ tới lời Tiểu Hà có cái gì ăn, lại nghĩ tới hình ảnh đào rụng khắp nơi như máu, bây giờ nhìn lại đem đào còn ngon ném vào rừng, là nghĩ ra biện pháp gì, ý tưởng duy nhất chính là cần ném đào , ném rồi là có đường quay về, vì thế nàng bật thốt, "Đem đào đặt ở hậu viện chúng ta, ta có biện pháp!"

      Trần Vĩnh Ngọc còn tưởng Cốc Vũ có biện pháp, bật thốt ra, "Cốc Vũ, ngươi có biện pháp gì nhanh ra nghe chút!"

      Cốc Vũ lại ra vẻ thần bí lắc đầu, thở dài tiếng, " thể cho các ngươi nhanh như vậy, bằng linh, dù sao các ngươi nghe ta cũng có tổn thất gì, cùng lắm lại vứt thôi."

      Có lẽ vì Cốc Vũ thường có nhiều chủ ý, nên bọn họ đều tin, tuy lắc đầu, vẫn nghe theo đem quả đào chuyển đến hậu viện, nhìn xem Cốc Vũ đến cùng có cách gì.

      Cốc Vũ chặn quả đào lại, nhưng lo lắng, thầm mình muốn giữ đào lại chỉ là nhất thời lanh mồm lanh miệng mà thôi, nàng biết nếu trong hai ngày mình nghĩ ra cách gì khác, chỉ là đào ở hậu viện, ngay cả đào cây cũng bảo đảm.

      Đúng ngay lúc này, ngay cả người thương lượng cũng có, Kinh Trập tư thục, An Cẩm Hiên cũng trấn biết bận gì, Cốc Vũ chỉ có thể tự mình liều mạng nghĩ trước kia ăn qua món gì làm từ quả đào, lại có thể xử lý toàn bộ đào.

      Đầu tiên nghĩ đến là đem đào làm giống như khoai lang khô, nhưng ông trời cứ cách trận lại là trận mưa, Cốc Vũ dám tin tưởng, thầm thể chờ ông trời hỗ trợ, nhất định còn biện pháp khác, số lượng nhiều như vậy phơi cũng biết phải bao lâu.

      Cốc Vũ nghĩ ra biện pháp, ở trong phòng tới lui, Hứa Tần Thị thấy bộ dáng lo buồn của nàng, cười, "Được rồi, cần giống con lừa vòng vo ở đây, đến ăn hoa tương canh mỗ mỗ làm cho ngươi. Là ngon nhất."

      Hoa tương canh do Hứa Tần Thị nghĩ ra, là cây hoa hồng trong vườn nở đẹp, vừa vặn hái xuống, dùng cát đá ở bờ sông nghiền nát trong chen, giống như là đâm thuốc, thể để dính gì đó để tránh có vị chát, rồi thêm đường nấu thành nước, mọi người đều thích uống.

      Cốc Vũ vô tâm uống ngụm, lại thấy Hứa Tần Thị mang ki quả đào ra tước da, vội chạy qua hỏi: "Mỗ mỗ, muốn làm cái gì? Ta giúp ngươi tước da."

      Hứa Tần Thị vừa gật đầu lại lắc đầu, "Ta ngâm đào ăn, đào gọt vỏ bỏ hột, rồi dùng muối ướp rồi rửa lại bằng nước, xong dùng nước mật nấu chút, muốn ăn thế nào đều được."

      Cốc Vũ như tìm được ánh rạng đông, xem ra người ta nhà có lão như có bảo sai, vì thế vội hỏi, "Mỗ mỗ, có thể ở bao lâu a?"

      Hứa Tần Thị ngạc nhiên hỏi, "Ngươi muốn giữ lại làm gì, ăn xong lại làm."

      Cốc Vũ ngây ngô cười, "Bây giờ có nhiều đào tươi như vậy, nếu có thể lưu trữ, lúc trời lạnh chúng ta ở nhà sưởi ấm ăn quả đào, là chuyện tốt."

      Hứa Tần Thị nghe vậy cười, ngừng việc trong tay, " cần giữ làm gì, dù sao hàng năm đều có quả đào ăn, ta thấy mọi người muốn ăn, nên thay đổi khẩu vị cho mọi người, nhưng muốn giữ đến mùa đông được, chỉ có thể để khoảng mười ngày."

      Cốc Vũ thở dài tiếng, Hứa Tần Thị còn cho rằng nàng muốn ăn quả đào tròn năm, vì thế an ủi nàng : "Ngươi nghĩ đến hay, chúng ta trồng mấy thứ này mùa là mùa, qua mùa phải chờ tới sang năm mới được, nào có chuyện ngươi muốn ăn tròn năm, hay là như vầy, chờ lúc quả đào muốn rụng, ta hái đám về ngâm, ngươi có thể ăn trận."

      Cốc Vũ để ý đến Hứa Tần Thị ngâm quả đào gì đó, chỉ nghĩ đến chuyện của mình, nàng ăn đào là việc , mọi người đều chờ tiền từ đào, tại hy vọng tan vỡ còn có lời ra tiếng vào, mà lời ra tiếng vào đó có hơn nửa số người thôn trang phản bác. Cốc Vũ nghe được rất vui, lại muốn làm chút chuyện giúp người thôn trang.

      Nghĩ như vậy Cốc Vũ liền tới hậu viện, hậu viện có cả đóng củi chẻ xong, nhà bếp tạm, nhưng là vô luận Cốc Vũ xoay người thế nào nhìn hậu viện, ánh mắt thủy chung thoát ra khỏi đám đào lớn, đỏ au bày tại kia. Đầo chuyển đến chuyển dù được bảo hộ rất khá, vẫn bị trầy xướt, bây giờ có quả dấu vết da trở nên rất sâu, nhìn thắy Cốc Vũ lắc đầu. Ở góc khác còn có cái bình Linh Nga mang tới, Hứa Tần Thị là dùng để ngâm đồ ăn, chỉ là bây giờ còn dùng được, cũng cần đặt ở trong phòng chiếm chỗ, dứt khoát để ở đây.

      Cốc Vũ ngồi đất cầm quả đào, oán hận nghĩ, nếu ta có thể đem đào biến thành nước đào, rồi đọng nước đào thành bột, nhiều như tại, rồi tưng chút đổ vào bình, bị hư tốt! Về sau nếu cần, bột phấn vẫn có thể hóa thành nước đào, làm cái gì cũng tốt...

      Cốc Vũ nhìn chằm chằm quả đào lại nhìn chằm chằm cái bình, như phảng phất thấy quả đào chậm rãi thu lại rồi chui vào cái bình.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 21: Mứt đào, mứt đào!

      Cốc Vũ ở mãi trong hậu viện, cũng nghĩ ra cách, nàng cũng định ở lại, ý tưởng tựa hồ ngay tại trước mắt đáng tiếc còn cách tầng giấy mỏng manh, Cốc Vũ biết, cũng dám nhúc nhích, sợ chủ ý gần ngay trước mắt bị biến mất.

      Trước kia Cốc Vũ còn khuyên bảo người khác, nên cố chấp đứng chỗ, nhìn bên ngoài chừng linh quang vừa ngộ đạo, đáng tiếc linh quang, ngộ đạo mấy thứ này, vốn cưỡng cầu được, Cốc Vũ luôn biết. Nhưng chuyện đến người nàng mới hiểu được mình ở trong đó mê mang.

      Canh giữ bên, quả nhiên canh ra cái gì.

      Phải y quán ngày lên.

      An Cẩm Hiên cố ý trấn , vì muốn đưa Cốc Vũ . Khi trở lại nhà hỏi Cốc Vũ ở đâu, mọi người đều che miệng cười. Tiểu Hà dùng ngón tay chỉ hậu viện, vừa nhịn được cười, Cốc Vũ canh giữ đào giống như gà mái ấp trứng, còn hung dữ, ai cũng dám ra phía sau viện sợ bị nàng đuổi . An Cẩm Hiên vào hậu viện, thấy Cốc Vũ quả thực ngồi xổm bên cạnh sọt đào nhúc nhích, có chút giống gà mái ấp trứng, cũng buồn cười, lập tức tới, "Cốc Vũ, canh ở đó làm gì, nên trấn , sư phụ ngươi chờ ngươi đó."

      Cốc Vũ nghe thanh , ngẩng đầu thấy nắng sớm chiếu nghiêng vào nhà, An Cẩm Hiên mặc xiêm y vải thô, nhìn nhàng, cao lớn vững chãi, Cốc Vũ lý do nghĩ vậy sao cái từ, nàng cảm thấy An Cẩm Hiên là thiếu niên ý tứ hàm xúc, mà lúc này thấy khóe miệng nhếch lên, mép tóc ướt mồ hôi, hơi cười nhìn mình, nhất thời nàng ngây dại.

      An Cẩm Hiên thấy bộ dáng Cốc Vũ ngơ ngác, lại cười, thầm quả đào này làm Cốc Vũ choáng váng, cũng qua ngồi xuống, " gì, hôm nay chúng ta y quán, quả đào canh giữ chúng nó cũng mọc chân ra đâu."

      Trong nháy mắt Cốc Vũ có chút nản lòng, đầu óc mờ mịt, lúc này An Cẩm Hiên thấy Cốc Vũ sững sờ còn cũng gấp như vậy, Cốc Vũ có thể ở nhà đợi, đánh xe trâu trước, vòng Liễu Bá Tử, rồi chờ ở bên kia cầu, Cốc Vũ trực tiếp từ đến cầu là có thể ngồi xe vân vân.

      Cốc Vũ rốt cục vẫn hạ quyết tâm ra ngoài dạo, chỉ là nàng đồng ý xe trâu, "Cẩm Hiên ca, cần xe trâu, chúng ta có tay có chân, vài dặm đường hai chân là được, đâu cần phiền toái vòng xa như vậy, lại phiền toái, ta cũng phải tiểu thư, vài dặm đường là gì, trước kia khôg phải chúng ta cũng đều bộ sao? Ngồi xe trâu xương cốt ta đau nhức, tự tại hơn!"

      An Cẩm Hiên ngoài miệng gì, trong lòng lại nghĩ tuy bây giờ trong nhà tốt hơn ít, Cốc Vũ vẫn như cũ thay đổi, cho dù lúc trước cơm đủ ăn, nàng cũng thấy có gì lớn lao, ngày khổ cũng qua bình thản, lúc này khá hơn cũng vẫn như cũ bình bình như vậy, tóm lại câu, cuộc sống của mình giống tiểu thư người ta, trong nhà có chút của cải bắt đầu khóe mắt xem người, ra vào chịu tiến tới.

      Hai người , Cốc Vũ vẫn lo lắng đào bảo bối của nàng, đối với Vương Thị, Tiểu Hà, Hứa Tần Thị dặn dặn lại, "Các ngươi phải coi chừng cẩn thận, thể mang rừng đào nuôi cây, ta trở về cho các ngươi biết muốn làm cái gì."

      Đường là đường đất, ngoằn ngoèo như khúc ruột, Cốc Vũ và An Cẩm Hiên đường chậm rãi .

      Thời tiết tuy chưa nóng gắt, nhưng hồi cũng đổ mồ hôi, may mắn vừa có trận mưa, đường ít bụi đất hơn, xe ít người thưa, Cốc Vũ và An Cẩm Hiên thích ý.

      An Cẩm Hiên thấy Cốc Vũ lúc cười lúc lại nhíu mày, trong lòng biết nàng nhớ quả đào trong nhà, hỏi: "Lúc ngươi trở về dùng đào làm gì vậy?"

      Cốc Vũ lắc đầu, "Ta tiếc quả đào tốt như vậy, lại chỉ có thể đổ nuôi cây, mỗ mỗ làm đào ngâm chỉ có thể giữ khoảng mười ngày, ta nghĩ làm bột đào, nhưng phải đợi ông trời mở mắt mới được, chỉ sợ thể thực được, nghĩ tới nghĩ lui ta biết làm thế nào, đến bây giờ cũng có chủ ý gì, lại sợ bọn họ vứt quả đào, chỉ có thể kéo dài như vậy, nhưng xem ra cũng chỉ kéo được vài ngày, nghĩ ra chủ ý cũng cần nhiều người hỗ trợ còn biết được ..." Cốc Vũ như tìm được chỗ xả, bắt đầu lải nhải.

      An Cẩm Hiên chăm chú nghe, trong lòng cân nhắc tỉ mỉ, cảm thấy Cốc Vũ cũng phải có đạo lý.

      Cốc Vũ đến Miêu thị y quán, Miêu lão tiên sinh ở đó, nàng có chút bất đắc dĩ, lại thể xoay người bỏ , bởi vì tiểu nhị truyền lời, Miêu lão tiên sinh kêu Cốc Vũ nấu chế ra loại cao.

      Cốc Vũ há miệng thở dốc, suýt chút nữa ra là mình có tâm tư ở nơi này nhóm lửa, lời đến bên miệng nàng lại nhịn xuống. Gần đây sư phụ kêu mình làm việc, cơ bản đều là chuyện vặt, sao Cốc Vũ lại biết chứ, chỉ cần việc chế cao, chính là khảo nghiệm tính nhẫn nại.

      Việc vặt việc vặt, Cốc Vũ cũng cảm thấy dạo này mình quá lo lắng, quá mạnh mẽ, rất nhiều chuyện nếu tĩnh tâm lại, chừng cũng khó ứng phó như vậy. Nghĩ vậy, Cốc Vũ xem qua phương thuốc sư phụ khai, đến hậu viện an bày.

      Đương quy, a giao, hoàng kì, thêm táo đỏ, long nhãn, mọi thứ bỏ vào nồi. Cốc Vũ ngồi xổm phía trước bếp lò, nhìn lửa chớp lóe chớp lóe, cảm thấy tâm tư yên ổn hơn, nàng bắt đầu đoán chuyện phía sau phương thuốc này, dạng người nào cần, nàng đoán là bổ khí huyết gì đó hơn phân nửa là nữ tử dùng, hơn nữa là khuê các hoặc là nữ quyến phú hộ, Cốc Vũ vừa nhóm lửa vừa suy nghĩ nhưng lại ra tiếng, "Chẳng lẽ là vừa sinh đứa ?"

      Tiểu nhị ở bên rất cơ trí, đáp, "Cốc Vũ, sao ngươi đoán được, ta cho ngươi, nhị phu nhân của Lưu viên ngoại sinh tiểu tử mập mạp, lúc sinh nghe chịu tội, người này tại yếu ớt như tượng giấy, Miêu lão tiên sinh cố ý mở phương thuốc như vậy, là, uống với rượu..."

      đến nửa câu sau, thanh tiểu nhị chậm rãi trầm xuống, tựa hồ dám khẳng định.

      Cốc Vũ thấy bộ dáng của bật cười, "Ta biết, nấu xong đổ ra, cắt ra làm ba, dùng rượu vàng chưng cách thủy ăn, bổ khí huyết, qua vài lần sắc mặt tự nhiên tốt rồi. Này khả năng phải ăn hồi, là phương tiện lại là..." xong, Cốc Vũ dừng lại.

      Tiểu nhị vẫn ở bên cái gì Cốc Vũ có ăn chưa, thấy Cốc Vũ có phản ứng, còn ít chuyện ngày thường Cốc Vũ thích nghe, vẫn thấy Cốc Vũ sửng sốt, ánh mắt chớp chớp, bỗng nhiên ném cây củi cháy, tại chỗ bật đứng lên, "Sao ta lại nghĩ ra chứ!" Làm tiểu nhị phát hoảng.

      xong Cốc Vũ đứng ở tại chỗ, trong lòng lượt lại lần, sai, nấu xong cần thời tiết tốt, chỉ để ý bảo tồn kỹ, về sau muốn làm gì mà được, mặc kệ pha nước uống hay ăn với bánh hoặc đem nấu cơm, giữ lâu được mà sợ đào nhiều... Mùa đông cũng có thể ăn mứt đào, huống hồ nếu thích có thể ăn với những thứ khác.

      Cốc Vũ càng nghĩ càng kích động, trầm tư rồi cười mình, lúc nàng ngẩng đầu thấy vẻ mặt tiểu nhị mạc danh kỳ diệu, che miệng nở nụ cười, "Ta nghĩ đến cách nấu cao, lần tới nếu làm thành ta cho ngươi nếm thử!"

      Tiểu nhị than thở câu, "Ta phải khuê nữ, cần cao phương bổ gì chứ." rồi ra ngoài.

      Cốc Vũ vẫn tại chỗ vui mừng, xoa tay muống lập tức trở về thử. Nàng vừa nấu cao, vừa ngẩng đầu nhìn cây chiết thần tiên quả trong viện, lại vỗ đầu mình, cười mình ngu. Lúc trước nghe sư phụ thần tiên quả có thể nấu thuốc, phụ nhân ăn còn gì tốt hơn sao, sao mình lại muốn nấu chứ.

      Bên này còn phải nấu lát, Cốc Vũ thầm nên làm mứt đào thế nào đây, làm xong phải dùng cái gì để bảo tồn, lúc sên mứt phải cho cái gì vào, phải bắt đầu thí nghiệm thế nào rồi thực hành.

      An Cẩm Hiên quen thuộc vào cửa, thấy Cốc Vũ ngồi mặt đất trước bếp lò, củi cháy rớt đất, ngay cả mình vào cũng biết, khỏi lại muốn cười, "Cốc Vũ, nghĩ cái gì vậy? Quả đào, ta có biện pháp, cũng biết được ."

      Mắt Cốc Vũ sáng lên, vội hỏi.

      An Cẩm Hiên : "Sắc trời tốt, ta nghĩ làm mứt đào là sai, dù sao chúng ta có rất nhiều bình, cũng đắt, đến lúc đó kéo bán trong thành cũng tốt, dù năm nay bán được để đến sang năm, có gì đáng ngại, ta chỉ là nghĩ nhưng biết được . Trấn có người trong nghề, ta nghe hiểu gì, chúng ta chỉ đành về thử xem, ta vừa rồi mua đường mạch nha, biết có thích hợp hay . Trở về nếm thử mới biết được, ta đánh ký hiệu rồi, nếu tốt có thể mua là được."

      Cốc Vũ nghe An Cẩm Hiên nhiều như vậy, mình còn ở đây hưng phấn suy nghĩ, An Cẩm Hiên nghĩ tới cụ thể thi hành thế nào, khỏi có chút xấu hổ, lại quay đầu nhìn giỏ trúc lưng An Cẩm Hiên, thấy bên trong có gói giấy, mặt còn ghi mua ở đâu, là đường mạch nha lại là cái gì.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 22: Mứt đào ăn ngon dễ làm

      Cốc Vũ cắn môi, nhúc nhích nhìn chằm chằm nhà bếp, vẻ mặt khẩn trương hơn cả lúc nấu thuốc, bởi vì nàng nắm chắc.

      Ngược lại Hứa Tần Thị và Tiểu Hà xem náo nhiệt cười, nghe Cốc Vũ muốn đem trái cây nấu thành mứt, các nàng đều tò mò, làm thế nào các nàng chưa nghe qua, lại nghe An Cẩm Hiên về sau nếu chế thành mứt đào, mùa đông có thể ăn, cũng rất tươi, bên cạnh ra ý kiến.

      Cốc Vũ cho tới bây giờ chưa làm qua chuyện như vậy, nàng tưởng tượng, đơn giản đem đào gọt vỏ bỏ hột, bỏ vào nồi mặt nấu, xem sai biệt lắm cho ít đường mạch nha vào trộn đều.

      Kết quả, hồi 1 nấu thành cháo, lần thứ hai quên bỏ đường, kết quả vất vả lần thứ ba, mất hết sức nấu thành bột, ăn cũng khá hơn.

      Hứa Tần Thị thấy việc đáng lo, cười hề hề : "Cốc Vũ, ngươi cần lo lắng, ta ăn thấy ngon, có người muốn mua sao? chừng lấy lại nổi tiền mua đường."

      Tiểu Hà cũng như vậy, nhưng nàng còn ôm hy vọng, "Hay là thử nhiều lần xem, ta cảm thấy nấu như vậy thích hợp. Mỗ mỗ lúc trước làm hoa hồng gì đó chú ý như vậy, hay là nấu giống như vậy ."

      câu nhắc nhở người trong mộng, Cốc Vũ đột nhiên vỗ đầu, trong lòng biết sợ là thể thực được, ném củi qua bên, ngồi dưới đất nghĩ. Hứa Tần Thị và Tiểu Hà thấy bộ dáng của nàng, lặng lẽ về nhà chính kêu Vương Thị bọn họ cần vào phiền nàng.

      An Cẩm Hiên ngồi đất, cũng ngạc nhiên, "Ta trước kia ăn qua mấy thứ này, tuy ta cũng cảm thấy ăn ngon lắm, nhưng là, so với lúc này ..."

      Cốc Vũ nhìn nồi và bếp đơn sơ, nghĩ đến tại làm thể ăn, dù làm được ngon, đến lúc đó lôi bát tô làm lúc thức dậy cũng khó khăn, cần điều chế phân lượng, đến lúc đó còn phải đặc, nàng thở dài hơi, tiếp: " biết có phải cắt miếng quá lớn. Ta thử băm coi sao."

      An Cẩm Hiên nhìn Cốc Vũ tuy nhụt chí, nhưng buông tay, có lý do gì tiếp tục, dù cuối cùng ăn vô, cũng nhất định muốn theo Cốc Vũ, vì thế dọn dẹp này nọ xong, "Ngươi cọt vỏ, băm cứ giao cho ta."

      Hai người liền vội đến lúc lên đèn, người bên ngoài thúc giục ăn cơm cũng mặc kệ, chủ yếu là phải có người canh lửa. Vốn là cả nhà đồng loạt ăn cơm, đặc biệt tại đây hộ nông dân, cơm chiều tương đối long trọng chút, cũng may Lí Đắc Tuyền bọn họ cũng cố chấp, lại bọn họ cũng phải vì chơi đùa mà làm chậm trễ, cũng kệ bọn họ, Tiểu Mãn đem đồ ăn đến hậu viện, cho bọn họ vừa ăn cơm vừa canh lửa.

      Trải qua nhiều lần thí nghiệm, làm ra thể ăn, khó ăn, hoặc có thể vào miệng nhưng mùi vị giống, Cốc Vũ vẫn lắc đầu, cảm thấy biện pháp của mình có vấn đề, ăn ngon phải đổi biện pháp khác mới được.

      Nhiều lần thí nghiệm, còn biết khống chế hỏa hậu thế nào, dựa theo lý giải của Cốc Vũ, mứt đào là làm hơi nước bốc hơi, thừa lại cái và đường mạch nha là được. Nhưng nghĩ dễ dàng làm khó.

      Tiểu Mãn đưa tới đồ ăn coi như phong phú, bánh hấp Cốc Vũ thích ăn, rau xanh cũng từng ngụm ăn.

      An Cẩm Hiên ăn rồi nhìn vào rổ hoa bên cạnh, là Tiểu Hà vừa mới để lại, có chút hơi bè ra, đột nhiên đầu đuôi hỏi Cốc Vũ câu, "Cốc Vũ, ngươi hoa này màu gì?"

      Cốc Vũ trong óc toàn bộ đều là quả đào, bị hổi như vậy xem thường vung tay qua, "Vô nghĩa, là màu trắng sao!"

      An Cẩm Hiên ha ha cười, ngón tay dùng sức sờ, màu hoa trắng biến thành trong suốt , đặt bên cạnh ngọn đèn cho Cốc Vũ xem, "Ngươi cho là màu trắng có đôi khi cũng phải, chỗ này có bọt khí, ép xuống biến thành trong suốt."

      Cốc Vũ ăn cơm, xem lửa có chút yên lòng, "Màu trắng thế nào, trong suốt thế nào, lúc này mấu chốt phải là đem hơi nước quả đào..." Chưa dứt câu Cốc Vũ đột nhiên đứng lên, bát cơm trong tay suýt quăng ra ngoài.

      An Cẩm Hiên ở bên thấy hết hồn, "Được rồi, được rồi, thế nào cũng phải ăn cơm trước, ta muốn hỏi cậu, trong tửu lâu nhất định có người ngoài đến, hàng năm cũng đây đó, kiến thức so với chúng ta nhiều, do chưởng quầy chiếu cố lo dưới, còn cậu có công phu gì, ta trở lại. Bất quá ta nhớ tới, lần trước ta bên sư phụ ngươi, chưng cái gì vậy..."

      Cốc Vũ nghĩ hồi, rồi cười ha ha, "Cẩm Hiên ca, chúng ta sai đường, chỉ nghĩ đến liều mạng nấu, nhưng ngươi cũng biết, hơi nước còn bốc hơi hết, vừa canh lửa còn phải quấy ngừng, người mệt chết , nghĩ qua là còn bị dính nồi, ta có biện pháp!"

      Thấy Cốc Vũ liên tục đắc ý kiêu ngạo, An Cẩm Hiên hỏi dồn dập, "Nghĩ tới cách gì?"

      Cốc Vũ khụ khụ hai tiếng, cơm cũng ăn, tay dính đào, dưới ngọn đèn ban đêm nhìn ra màu đen. Cốc Vũ hay dùng tay đen tuyền gọt đào, "Ngươi xem, ở đây nhất định có rất nhiều hơi nước, chúng ta muốn bài trừ rất phiền toái, bằng nấu chín quả đào trước, sau đó lọc bớt nước , thừa lại xác đào chín nhừ lắm, hơn nữa nhất định ngọt hơn, rồi bỏ trong nồi nấu, ngừng quấy, chừng có thể chế thành mứt đào ngon nhất! Vừa mau lại tiết kiệm sức!"

      An Cẩm Hiên chữ cũng sót, tiếp lại hỏi vấn đề, "Lúc nấu chín quả đào cũng dùng nước?"

      Cốc Vũ vẫn còn hưng phấn, qua vỗ vai An Cẩm Hiên, "Ngươi a ngươi, thông minh đời hồ đồ nhất thời, ai nhất định phải dùng nước mới nấu chín? Ta hôm nay lúc nấu thuốc nghĩ tới, may mắn tỷ tỷ tối hôm nay làm bánh hấp cho ta ăn ta mới suy nghĩ thêm."

      Cốc Vũ mở đầu lại kết luận , An Cẩm Hiên nghe xong đầu mờ mịt, quanh co : "Nhưng có quan hệ gì với thuốc và bánh hấp?"

      "Chưng!"

      chữ như vậy vấn đề. An Cẩm Hiên phía trước sân ôm đến chồng bát, Cốc Vũ nhanh nhẹn gọt vỏ bỏ hột, bởi vậy quả đào cắt thành mấy miếng, bỏ vào trong chén, rồi đầy bát lại đổ vào tô lớn, chỉ cần đặt tô vào trong chưng, chuyện coi lửa cũng yên tâm hơn, cần lo lắng.

      Kêu An Cẩm Hiên xem lửa, bên đây Cốc Vũ lại rửa sạch cái nồi , chờ đào chín đổ sang nấu.

      Quả đào chưng chín thịt quả bắt đầu mềm, Cốc Vũ ràng châm nước, lúc nấu chảy ra ít nước, lại nếu có nước, đường biến đổi.

      Bên này nấu, mùi giống với lúc trước, Cốc Vũ kích động, muỗng trong tay ngừng khuấy, vừa trộn vừa kêu, "Lửa , lửa , xuýt chút dính nồi ... Lửa lớn lửa lớn, nhanh chút, bằng khi nào nấu xong."

      Hai người ở phía sau viện bận rộn ồn ào, người phía trước nghe buồn cười, nhưng mọi người có ý kiến gì, nên quấy rầy bọn họ.

      Cốc Vũ bọn họ để ý người phía trước, trong mắt chỉ có mứt hoa quả, ánh sáng ngọn đèn mỏng manh, Cốc Vũ quấy đào trong nồi, bóng đen hắt lên vách tường, An Cẩm Hiên ngồi đất nhóm lửa, nhìn bóng đen ngừng nhích tới nhích lui, còn có thanh Cốc Vũ lớn tiếng chuyện, nhất thời cảm thấy bóng dáng rất sinh động khoa trương. Cười ngừng.

      Cốc Vũ đổ mồ hôi, nàng cũng biết nóng, lúc này thể dựa vào kinh nghiệm, chỉ dựa vào trực giác, đào trong nồi gì đó dính cái muỗng, An Cẩm Hiên mang tới chén nước, đặt ở thành bếp, dùng chiếc đũa nhúng vào nồi mứt rồi vào chén nước, nhìn nhìn, còn chưa kịp chuyện, Cốc Vũ lớn tiếng kêu lên: "Nha, thể dính nước, đến lúc đó dễ bị mốc meo, sao để lâu được a!"

      An Cẩm Hiên cười tiếng, "Ta muốn , mứt hoa quả được rồi, ngươi xem này nó tan trong nước, còn chìm xuống, hẳn là là tốt lắm, bằng bị cứng rồi khô cứng. Ngươi gấp cái gì, lúc này ở đâu mà để lâu chứ."

      Lúc này Cốc Vũ mới hồi phục tinh thần lại, trong lòng nghĩ bước lên trời, muốn đặc, muốn để dính nước lạnh này nọ, đâu có nghĩ tối đây là nồi đầu tiên, nghe An Cẩm Hiên như vậy, nàng ngượng ngùng cười, dùng chiếc đũa chấm chút, đưa lên miệng thử hồi, rồi mừng rỡ.

      Cốc Vũ và An Cẩm Hiên nâng chén lớn, từ cửa sau trở lại nhà chính.

      Hứa Tần Thị nhìn bọn họ cười, "Các ngươi đốt than về sao, xem kia thân đen thui, hun đầy khói, làm chi mà chịu tội này..."

      cần nhìn Cốc Vũ cũng biết hai người lúc này thể gặp người, nhốt bên trong nhà bếp lâu như vậy, với thời tiết này còn nhóm lửa, hơn nữa nước quả đào dính vào xiêm y tiện tay phủi, lúc nhóm lửa đầy tro bụi, còn có thân mồ hôi, nhưng nàng cũng quản, cười hì hì cầm chén quơ trước mặt mọi người hồi, rồi mới để chén bàn, rất có cảm giác thành tựu , "Muốn ăn mứt đào tự mình lấy đũa!"

      "Sao, làm được? Ngửi thơm nhưng biết ăn được hay ?"

      Cốc Vũ thử qua, rất tự tin đứng ở bên mỉm cười .

      Tiểu Hà phách phách chạy vào nhà bếp lấy đũa đưa cho mọi người, tiếp lại chạy hồi, lấy chén, Tiểu Mãn được phân phó lấy nước, mứt đào pha với nước. Mọi người vừa khen ngợi vừa nghĩ biện pháp, Hứa Tần Thị còn pha nước xong đổ vào bình ướp trong nước giếng, ngày mai giữa trưa ăn bảo đảm mọi người thích.

      Quay đầu lại mới giựt mình thấy chút mứt đào vừa rồi đâu đủ cho mọi người ăn, chút cũng thừa lại, Hạ Xuyên ôm bát mứt đào ở bên liếm quên trời đất.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 23: Cố hết sức nhưng được lòng

      Sáng tinh mơ hôm sau, Cốc Vũ thức dậy, thời gian đợi người, quả đào càng đợi người.

      Trải qua cả đêm suy xét, nàng suy nghĩ cẩn thận, quả đào là của thôn trang, làm mứt đào cũng cần rất nhiều người, mà thôn trang sửa cầu cũng là chuyện tốt, nàng quyết định để thôn trang ra tiền vốn, mọi người ra sức, làm tốt mứt đào bán lấy tiền sửa cầu, coi như mình ra ý cho mọi người được lợi mà thôi, Cốc Vũ cũng vui ý làm như vậy.

      Sáng sớm, Cốc Vũ nghĩ mình làm mứt đào xong, rồi mời Trần Vĩnh Ngọc qua, mứt đặt trước mắt dễ thuyết phục người hơn, thậm chí nàng còn nghĩ làm nhiều chút để cầm thuyết phục người thôn trang.

      Cốc Vũ cho rằng mình thức sớm, chờ nàng rửa mặt ra hậu viện mới biết được, trong hậu viện có tiếng người lanh lảnh, Tiểu Hà và Tiểu Mãn gọt vỏ đào, Văn thẩm và Hứa Tần Thị bỏ hột, Hứa Thị còn chưa qua, Vương Thị thấy Hạ Xuyên tại kia quấy rối liền qua ôm vào trong ngực, mà thịt đào đầy cái ki.

      Cốc Vũ nhức đầu, ngượng ngùng cười cười, "Ta còn tưởng rằng mình sớm đâu, ai ngờ các ngươi càng sớm hơn, đều là ta làm liên luỵ các ngươi phải dậy sớm."

      Nước quả đào lọc qua tay Hứa Tần Thị, từ kẽ tay chảy ra ngoài, nàng lấy đào nhừ trong tay nhét vào miệng, Cốc Vũ cản lại buổi sáng chưa ăn gì mà ăn quả đào như vậy sợ tốt lắm, Hứa Tần Thị luyến tiếc nhổ ra, nuốt xuống rồi mới : "Có liên luỵ gì, người già ngủ được tìm việc làm thôi. Đồ tốt thể ói ra."

      Tiểu Hà ăn rồi cười, "Ta biết vì sao mỗ mỗ ngủ được, phải già khó ngủ, là đêm qua nhớ thương nước giếng ướp lạnh mứt đào kịp ăn, ngủ được đâu, nên sớm tinh mơ kêu chúng ta chuẩn bị tốt thịt quả đào, để Cốc Vũ đến làm mứt đào cho ngài ăn."

      như vậy, mọi người ha ha cười.

      Cốc Vũ cảm động, ở đây nàng cảm thấy tự do tự tại, vô luận mình làm chuyện gì, bọn họ đều phản đối, chẳng sợ có đôi khi chuyện như lời ra, kỳ thực Cốc Vũ cũng lo lắng. Đồ dựa theo ý nghĩ của mình làm ra mấy tuốt hạt, cây thần tiên quả cũng chiết trồng ruộng của nhà mình. Năm nay cây chiết thần tiên quả kết trái, Cốc Vũ sợ cây quá mà kết trái làm cây bị thương, lúc thần tiên quả còn hái , tuy mọi người lúc đầu đồng ý, vất vả đời chờ xem quả thế nào lại hái , nhưng khi Cốc Vũ nguyên do mọi người đều hỗ trợ, nghĩ đến việc này, tuy nhà cứ như vậy giàu có, Cốc Vũ cũng thỏa mãn thích ý.

      Hứa Tần Thị ai tiếng, lấy khuỷu tay huých vào Cốc Vũ, "Thế nào, hôm nay muốn làm mứt đào, quả đào bỏ cũng đáng tiếc, làm mứt đào để mùa đông ăn, ngon chết mọi người."

      Lúc này Cốc Vũ mới hồi phục tinh thần, thanh thanh cổ họng, đem ý nghĩ của mình lần, "Ta nghĩ đây vốn là đào của thôn trang, nếu chỉ dựa vào chúng ta là xong, mà chúng ta cũng có làm gì đáng ngại, ta nghĩ thôn trang bỏ ra ít tiền vốn, mua đường mạch nha cùng nhau làm mứt đào, tại thừa dịp còn chưa thu gặt lúa, mọi người đều rảnh rỗi, chúng ta làm mứt đào, chờ bán là có thể sửa cầu, tốt."

      Hứa Tần Thị nghe Cốc Vũ như vậy, gật đầu, "Khó được ngươi đứa này, bình thường tham tiền, nhưng hồ đồ, chuyện lớn trong lòng đều nhớ, trách được mọi người đều để ngươi làm việc này."

      Văn Thị lại có chút lo lắng, "Muốn mọi người bỏ tiền xuất lực sợ dễ dàng, chỉ sợ là cố hết sức nhưng được lòng."

      Đối với việc này, Cốc Vũ có lòng tin, đối với mọi người đều tốt lại cần bỏ tiền riềng ra có gì vừa ý. Nàng bỏ thịt đào vào tô lớn, rồi đặt vào nồi chưng, Hứa Tần Thị nhóm lửa rất giỏi, ở bên chiếu cố giúp đỡ Cốc Vũ.

      Chờ mứt đào sai biệt lắm, Tiểu Hà mời Trần Vĩnh Ngọc qua.

      Trần Vĩnh Ngọc biết chuyện gì, vào cửa thấy mọi người đều bận việc, quả đào dùng hết khuông, vào phòng bếp, gặp Cốc Vũ bưng chén mứt đào định tìm .

      "Trần bá bá, ngươi tới nếm thử mứt đào chúng ta làm, ta này quả đào trừ bỏ để nuôi cây còn có thể làm việc khác ." Lúc này mứt đào làm tốt lắm, Cốc Vũ tựa hồ "vết thương lành quên đau", bắt đầu mạnh miệng .

      Trần Vĩnh Ngọc tiếp nhận cái thìa Cốc Vũ đưa qua, tinh tế cắn miếng, "Thứ này có mùi quả đào, nhưng nhìn ra hình dạng quả đào, vị ngọt đậm đà hơn, ta thấy tốt, Cốc Vũ ngay cả ngươi thứ này cũng nghĩ ra."

      Cốc Vũ cầm bát mứt đào, kéo Trần Vĩnh Ngọc đến nhà chính chuyện. Hạ Xuyên vừa thấy Cốc Vũ bưng bát mứt đào, mặc kệ chờ Tiểu Hàn, Đại Hàn, nhào tới lấy, bị Vương Thị giữ lại, "Tiểu tử, cần ầm ĩ nhị tỷ ngươi, thấy bọn họ bàn chuyện sao."

      Cốc Vũ đem tính toán vừa rồi mọi người cùng nhau làm mứt đào, bán lấy tiền sửa cầu còn lần.

      Trần Vĩnh Ngọc nghe cũng rất kích động, "Vốn mọi người đều cho rằng năm nay sửa xong cầu, cha ngươi giụp làm cầu tạm người có thể , nhưng xe trâu qua được, khiêng lúa cũng hoảng hốt, nếu có thể thuận lợi bán mứt đào sửa cầu, ta cho ngươi công lớn nhất!"

      Cốc Vũ nghe Trần Vĩnh Ngọc như vậy rát cao hứng, nhưng nàng vẫn dè dặt : "Trần bá phụ, ta cũng là người thôn trang thôi, phải ra phần sức, mứt đào ta làm cho ngươi, ngươi với người thôn trang, xem mọi người có ý tứ gì."

      Trần Vĩnh Ngọc là người đoán được, tràn đầy tin tưởng , "Ngươi nghĩ chu toàn, chuyện lớn như vậy muốn thương lượng thế nào, hơn phân nửa đồng ý. Tốt, đêm nay ta với bọn họ. Dù có người tin tưởng nhưng nếm thử mứt đào cũng đồng ý."

      Cốc Vũ ở nhà chờ tin tức, vừa chờ vừa làm ít dùng đường mạch nha An Cẩm Hiên mang về, coi đường nhà ai tốt hơn, rồi quyết định dùng nhà đó. Nàng còn cố ý sắp xếp bộ trình tự, muốn cùng nhau quản lý gia công, lại lo lắng ra cửa nhìn, nghĩ dựng bếp ở bãi đất trống sân trước, phụ nữ gọt vỏ, việc tách hột đàn ông cũng có thể làm, còn nhóm lửa, quấy, đổ vào bình, phong bình, tìm kiếm người mua. Còn có đào cây quả đào cũng cần hái xuống, đường mạch nha và bình cần phải mua, từng bước , hơi sơ ý loạn thành đoàn, Cốc Vũ nghĩ rồi tự mình giật mình, vốn chỉ muốn làm mứt đào, lại có nhiều trình tự làm việc như vậy, mình chỉ nghĩ thôi thấy đơn giản, nghĩ viện này, qua hai ngày nữa có nhiều người ra vào, chừng khí thế ngất trời, lòng nàng cũng thấy ngọt ngào .

      Trần Vĩnh Ngọc và mọi người ở dưới gốc cây thương lượng việc này, hơn phân nửa đều đồng ý, cố ý trở về cho Cốc Vũ biết tiếng, cũng tiện phân công việc hái quả đào, mỗi nhà ra vài người, hơn nữa nồi bát cần dùng đều có thể lấy từ các nhà các hộ.

      Sắc trời tối muộn, thương lượng xong việc này đều nghỉ ngơi, thoả thuận ngày kế lại qua thương lượng, phân công cụ thể việc làm.

      Ngày thứ hai còn chưa rời giường, nghe thấy thanh ồn ào trong viện.

      Mỗi tiếng sắc nhọn chói tai, Cốc Vũ vội dậy, thầm nhà ai sớm như vậy qua.

      Nhưng càng nghe càng thích hợp, nàng ra mở cửa, sắc mặt liền lạnh xuống, phải là Miệng Rộng và Quỳnh thẩm sao.

      Cốc Vũ mở cửa ra, mặt trầm xuống nổi giận : "Sáng tinh mơ nghe quạ đen kêu oa oa, hay ho! ra là quạ đen đậu sai cây, ở địa bàn của mình, đến chỗ người khác gọi bậy, cũng sợ rước hoạ vào thân!"

      Thấy hai người kia Cốc Vũ có sắc mặt tốt, chuyện Miệng Rộng lần trước nàng còn giận, nếu vì Tứ thẩm, các nàng bỏ qua như vậy. Vậy mà bây giờ nàng có mặt mũi đến của, biết xấu hổ!

      Miệng Rộng thấy Cốc Vũ mở cửa, bước lên bước, "Tiểu bại hoại! Rảnh rỗi nghĩ bậy bạ, lúc này còn muốn chúng ta tới nhà của ngươi làm công sao, tưởng đầu óc mọi người cháy hỏng hết! Ngươi, tiểu bại hoại sử dụng ma pháp gì, còn bắt mọi người ra tiền, ta là người thứ nhất đồng ý, nam nhân của ta vì bán đống đào đáng chết này, da chân bị lột biết bao nhiêu tầng, hài cũng bị rách hết hai đôi, đây là chuyện thôn trang chúng ta dám gì, nhưng lúc này nếu phải lấy ra vất vả tiền mua này nọ cho các ngươi phá hư, sao cũng được!"

      Cốc Vũ khó thở, ngờ hảo tâm bị coi là lòng lang dạ thú, mình cực khổ giúp đỡ làm mứt đào, suy nghĩ ngày lại ngày, kết quả là được kết cục như vậy.

      Miệng Rộng mắng, Quỳnh thẩm cũng phải là người thiện tâm, "Ta cũng thấy việc này đáng tin, mọi thứ đều đặt tay các ngươi, đến lúc đó bán được, bao nhiêu công phu đổ vào đó. dễ nghe, bán lấy tiền mọi người cùng nhau sửa cầu, nhưng bóng dáng tiền ở đâu nhìn thấy..."

      Nghe động tĩnh Hứa Tần Thị bọn họ đều ra, Vương Thị, Tiểu Mãn, Lí Đắc Tuyền cũng ra tới, sân bên ngoài người càng tụ càng nhiều, vây quanh xem, bàn tán đủ điều.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 24: Ta mặc kệ !

      Quá khứ hay tương lai, chỉ cần đề cập đến ích lợi, đều kích động mọi người, đặc biệt ở nơi đây văn tiền hận thể nghiền nát thành mấy cánh để xài.

      Lúc này Cốc Vũ đứng trong sân, bỗng nhiên cảm thấy mình xa lạ, nhìn người trong viện có người tranh cãi, có người khuyên can, có người ở kia bàng quan, tựa hồ đều biến thành kỳ quái có liên hệ gì với mình, phảng phất như mình xem TV, bọn họ là những nhân vật màn hình.

      thực như coi TV, đây là nơi Cốc Vũ sinh sống, mặc kệ bằng lòng hay bằng lòng, nàng vẫn phải sinh hoạt tại thôn trang này, mà ở thôn trang chuyện gì cũng có thể xảy ra, chung quy Cốc Vũ thể đếm xỉa đến, người ầm ĩ lại nhiều hơn. Nàng thở dài hơi, vội đem suy nghĩ kéo về.

      Miệng Rộng cảm thấy mình đúng, mọi người đều nghe nàng, rất đắc ý. Vốn là người buông tha người ta, nàng còn tưởng mình chiếm hết lý, lúc này chỉ mắng nhà Cốc Vũ, mà còn tìm kiếm người ủng hộ trong đám người vây quanh, "Ta với các ngươi, đương gia nhà các ngươi cũng khổ cực bán quả đào, đây là chuyện thôn trang chúng ta cũng có gì để , nhưng ngươi chúng ta thiên tân vạn khổ kiếm tiền về, sao lại để nhà bọn họ phá hư, cái gì mứt đào, ngươi nhìn cái chỉ là cháo, tiền người ta có chỗ xài sao mua mấy thứ này, vạn nhất bán được sao? Mọi vất vả trước kia đều uổng phí có phải ? Ai bồi thường nhà chúng ta a? Còn biết người ta có mưu đồ gì, ngươi nếu bán , bị chiếm đoạt, chúng ta đây chính là người ngu, cả thôn trang đều là người ngu, hợp lại vất vả nuôi béo cả nhà!"

      Miệng Rộng xong là có người ở kia thầm, "Nhưng ngươi cũng thấy, người ta làm ra thứ kia ăn cũng ngon, sao bán được, còn có thể để dành từ từ ăn."

      Miệng Rộng ràng, "Các ngươi là đồ khờ! Người ta mứt đào các ngươi cũng tin, chừng là mua đường về nấu, ném vào hai cái đào là ra, thay đổi biện pháp dụ người!"

      Tiểu Hà, Tiểu Mãn trong lòng phục, muốn đối chất bị Hứa Thị kéo vào phòng, : "Các ngươi cần ra ngoài! Loại chuyện này có thắng thua, chỉ sợ thanh danh mỏ nhọn truyền , rất ngốc, ta đem Cốc Vũ vào."

      Cốc Vũ ở trong sân nhìn những người này, nàng nóng nảy. Nàng dễ dàng phản bác lời của Miệng Rộng, gì đều vô dụng để mọi người tận mất nhìn là được, nhưng nàng nghĩ làm như vậy. Hứa Thị đến kêu, vào phòng cần cùng những người đó tranh cãi, miễn cho về sau thanh danh truyền ra xuôi tai. Cốc Vũ cười, lắc đầu nhưng bất động. Hứa Thị thấy nàng mỉm cười, gì cũng kích động, lẳng lặng ở bên nghe, tựa hồ hết thảy có quan hề gì với, thoáng yên tâm ít. Tiểu Hà và Tiểu Mãn thấy Cốc Vũ vào, lại ra, chuyện ở bên xem.

      Lí Đắc Tuyền tức giận, bước thẳng đến trước mặt Miệng Rộng bọn họ, "Ngươi cái gì?"

      Miệng Rộng sợ, huống hồ chung quanh đều là người thôn trang, "Ôi uy, ngươi , các ngươi , chúng ta bất quá là tới lí lẽ, ngươi luyện võ công chúng ta biết, chẳng lẽ muốn động thủ với phụ nữ, có phải thủ đoạn nham hiểm bị vạch trần đến hăm doạ? Chúng ta kiếm tiền bị ép phải ném vào đống đào đó, chúng ta là ngốc à? !"

      Lí Đắc Tuyền giận đến mức đỏ bừng, nhưng thể động thủ, cứng người đứng chỗ. Cốc Vũ qua, đứng bên người Lí Đắc Tuyền, cất cao giọng : "Các ngươi nhìn thấy cha ta động thủ sao, các ngươi lý lẽ, sao lúc tối , với lí chính, bằng chứng nào nhận định chúng ta lừa tiền các ngươi?"

      Nghe câu hỏi, Miệng Rộng nghẹn lời.

      số phụ nhân ngượng ngùng, nhưng vẫn có người , "Cốc Vũ, nếu mứt đào nếu bán được, chúng ta lỗ vốn sao?"

      Cốc Vũ bất động thanh sắc, nhịn lửa giận xuống, lạnh nhạt : "Làm buôn bán có kiếm có bồi, có khả năng luôn kiếm, lời như vậy ta được, chỉ có thể chúng ta ra tiền vốn, cùng nhau làm, đến lúc bán mứt đào mọi người cùng cũng được, chọn người đáng tin cũng được, nhà chúng ta dính vào nửa điểm, nếu muốn vốn bốn lời hoặc chỉ lời lỗ, ai dám cam đoan như vậy? Vừa muốn kiếm tiền lại muốn phiêu lưu, đời làm gì có chuyện tốt như vậy."

      Nghe Cốc Vũ như vậy, có số người lạnh nhạt, "Như vậy, vạn nhất bán được, chúng ta chỉ kiếm được tiền trước kia về, còn phải mất biết bao nhiêu công phu? bằng cần mạo hiểm, cầu hoãn lại năm cũng được, sang năm bán quả đào lại chẳng phải tốt hơn? Lại tại cầu thể được sao?" xong lại hư thực nhìn Lí Đắc Tuyền liếc cái, tựa hồ mới nhớ tới cầu giản dị này là người đó sửa.

      Cũng có người nguyện ý, "Ta cảm thấy là chuyện tốt, dù sao bán được cũng thể để dành, các ngươi nhìn Tuyền huynh đệ cũng giúp đỡ sửa cầu, lại sửa tốt mọi người đều tốt, huống hồ thế nào chúng ta cũng chịu thiệt, chỉ tốn nhiều ít sức thôi, chúng ta hộ nông dân cái khác có, khí lực còn có sao?"

      đến rồi biến thành hai phái, ai cũng thuyết phục xong ai.

      Các nhà các nam nhân thấy phụ nữ của mình đến đây náo, cảm thấy mất thể diện, liền ầm ĩ lên, có người bị kêu trở về, bỗng chốc rối loạn lung tung. Vốn là chuyện mứt đào, gây gổ là chuyện , hồi thành cái gì con dâu về nhà mẹ đẻ đưa tiền lễ, mình làm việc nhiều hơn cũng bị mắng ra lời.

      Ầm ĩ nhưng ra kết quả gì, Lí Đắc Tuyền đứng ở sân cau mày, Vương Thị và Hứa Thị cũng đứng ở nơi đó với mọi người chuyện mứt đào, Cốc Vũ cũng kêu Tiểu Mãn nấu cơm, vô luận thế nào thể ăn cơm, trong lòng nàng bắt đầu có so đo.

      Cốc Vũ suy nghĩ, cuối cùng ai cũng phục ai, đến lúc chuẩn bị ăn cơm, người đều tản về nhà.

      Vương Thị và Hứa Thị mỏi mồm, mặt Lí Đắc Tuyền cũng phủ đầy mây đen, lâu cũng cầm bát đũa lên, "Chúng ta tốt bụng, lại biến thành như vậy!"

      Tiểu Hà phẫn uất, "Còn phải có người khuyến khích, Miệng Rộng dễ dàng bỏ qua, sau chuyện lần trước luôn nhìn chằm chằm chúng ta, sớm hay muộn ra chuyện nữa."

      Cốc Vũ lắc đầu, Tiểu Hà sai nhưng nếu trong lòng người khác định, mặc người ta thế nào cũng dao động.

      Lúc nàng muốn , Tiểu Mãn đột nhiên hỏi câu, "Tiểu Hà, ca ngươi đâu?"

      Tiểu Hà vỗ đầu, ha ha cười lên, "Ca ta hai ngày này cũng có việc gì, đêm qua phải mọi người thương lượng tốt sao, muốn cùng nhau hái quả đào làm mứt đào, chuyện khác ca ta biết giúp gì, nghĩ phải hái quả đào, cũng biết tại hái được bao nhiêu."

      Tiểu Hà như vậy, Tiểu Mãn liền trách cứ nàng sớm, Tiểu Hà bị Miệng Rộng chọc giận nên quên, cuối cùng Tiểu Mãn cũng để bọn họ làm, tự mình chuẩn bị cơm đưa . Cốc Vũ cảm thấy nếu ai cũng giống Đại Lâm, kỳ thực ngày qua rất tốt đẹp.

      Vương Thị cùng mọi người xong, "Cốc Vũ ngươi cần buồn, mọi người đều thấy, chúng ta nên làm cái gì làm cái đó, ngươi nên gấp gáp, cùng lắm chúng ta đám là tốt rồi."

      Hứa Thị cũng đồng ý, "Đúng vậy, tại có rất nhiều người đồng ý, những người khác cũng nghĩ thông suốt."

      Cốc Vũ ăn cơm, thấy Vương Thị và Lí Đắc Tuyền có chút nao núng và biết làm sao, trong đầu cao hứng, lại có chút kiên định : ", chúng ta làm."

      "Gì?"

      Vừa nghe Cốc Vũ như vậy, Lí Đắc Tuyền liền đứng lên, "Cốc Vũ ngươi đừng lo lắng, cha mẹ đều ủng hộ ngươi, còn có Trần bá bá và Nhị bá ngươi, lại chúng ta làm việc thiện, trong đầu có trở ngại là được."

      Trong đầu có trở ngại là được, Cốc Vũ làm sao nghĩ qua việc này. Chỉ là với chuyện nàng cũng có ít vấn đề, có người đáng giúp có người , bọn họ có lập trường của họ, mình thể vì mọi người tồi nên chuyện như vậy, đến lúc đó mình được công lao gì, nếu có sai sót gì, chừng còn bị bêu danh, Cốc Vũ là thánh nhân, nàng để ý chuyện này.

      Muốn để bọn họ lựa chọn đứng ở chỗ nào, phải là như thế này.

      Cốc Vũ cười mỉm, quay đầu thuyết phục Lí Đắc Tuyền, "Cha, nương, chúng ta vì mọi người, nhưng trong lòng người ta nghĩ như vậy, bằng có người tới , mọi người lại nghĩ ngợi, bây giờ chúng ta mỏi miệng thuyết phục người ta lại có ích lợi gì đâu, còn bằng chúng ta làm nữa, chúng ta tự mình buôn bán kiếm tiền mới là bản lãnh , đến lúc đó chuyện đặt tại trước mắt, cũng lo người khác tin, để cho bọn họ hối hận . ta thể cam đoan lần này mứt đào có thể kiếm tiền, các ngươi cũng có thể nghĩ tới, vạn nhất đem tiền thôn trang lỗ hết, đến lúc đó chừng chúng ta ở thôn trang được, tội gì chứ?"

      Vương Thị do dự, Tiểu Hà cũng lạch cạch buông chén xuống, "Đúng, chúng ta cố hết sức lại được lòng bọn họ, tội gì giúp đỡ những người này chứ."

      Đến lúc này, Lí Đắc Tuyền cũng có chút do dự.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :