1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Điền Viên Cốc Hương - Thẩm Duyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 15: Lúa bị ngập nước

      tình cuối cùng bất ngờ thuận lợi giải quyết.

      Lí Đắc Giang và Hứa Thị thương lượng đêm, ngày thứ hai tuyên bố với mọi người mình muốn xây nhà, rồi để cả nhà Cốc Vũ đến ở nhà mình, đến lúc đó Tiểu Hà theo Cốc Vũ chỗ, Cẩm Hiên, Kinh Trập bọn họ ở bên Nhị Thúc Công, người khác thể xuyên tạc nữa, hai huynh đệ cùng nhau xây nhà, với bên ngoài chỗ, dễ chuyện.

      Phương pháp này rất hợp ý Lí Đắc Tuyền, dù sao Lí Đắc Tuyền nghĩ tới chuyện xây nhà, đứa lớn muốn giữ chút bạc cho bọn , hơn nữa trong lòng còn nhận định việc, Tô đại nhân là quan tốt, nhất định có việc gì, tại tạm thời bị liên lụy mà thôi, về sau chỉ cần chuyện của Kinh Trập được giải quyết, cả nhà mình tùy thời trở lại trong thành, xây nhà ở đây dùng được, để lại cho lão đại hoặc là Lão Tứ đều là khó xử, xây cùng Nhị ca, cũng hết bao nhiêu bạc.

      Vì thế, Lí Đắc Tuyền : "Nhị ca, bằng mình ngươi xây, ngươi xây nhà cho chúng ta qua ở cũng chỉ là cách thôi, chúng ta xây chung sợ về sau vạn nhất chúng ta chuyển lão Đại, Lão Tứ bên kia lại đòi chia nửa phòng ở, tốt lắm."

      Kinh Trập cũng tán thành cách Lí Đắc Tuyền, vì để tuyệt hậu hoạn cần phải toan tính trước, chấm dứt đầu đề câu chuyện tại đây.

      khi như vậy, Lí Đắc Giang cũng chối từ, mọi người thoả thuận thu gặt mùa sớm, gieo lúa mùa xong khởi công xây nhà, bây giờ nên động, miễn cho người ta mượn cơ hội .

      Nghe như vậy, Cốc Vũ cảm giác mình phải rời khỏi này sân, ở vài năm, sân này thành quen thuộc, kia cây ăn quả kia đất trồng rau, này bàn đu dây còn có Hạ Xuyên mấy người vui đùa, đều có chút luyến tiếc.

      Hạ Xuyên thấy Cốc Vũ ngơ ngác nhìn sân, cười lại kéo Cốc Vũ, "Nhị tỷ, có phải ngươi muốn ăn quả đào ? Ta thấy có vài quả đào hường hường."

      Cốc Vũ ôm Hạ Xuyên xem cây đào, hái quả cho Hạ Xuyên.

      Tiểu Mãn gọi bọn họ lại, "Hai con khỉ tham ăn, cũng nên hái nhanh như vậy, Giang bá phụ phải , đợi đến lúc thôn trang chia quả đào ăn trước, chừa trái cây từ từ ăn sau, dù sao cũng có sẵn."

      Hạ Xuyên nhìn quả đào trong tay vẻ mặt hối hận, "Nhị tỷ, là ngươi nhanh tay, nếu ngươi trả về."

      Cốc Vũ cho cái tát, "Còn phải là vì ngươi, bây giờ tốt rồi, ngươi ăn ta ăn a."

      Hạ Xuyên bĩu môi mất hứng, nhìn chằm chằm quả đào trong tay Cốc Vũ.

      Mấy ngày tiếp theo thời tiết càng oi bức, rồi bắt đầu mưa to.

      Mọi người đều ngồi ở trong phòng, qua màn mưa đánh giá thế giới bên ngoài, trong viện mảnh lầy lội, Cốc Vũ cân nhắc lát đá, lại sợ rất trơn, cuối cùng nghĩ vẫn nên làm con đường đá trong sân tốt hơn.

      Hạ Xuyên cùng Tiểu Hàn, Đại Hàn tựa hồ vui vẻ, chạy ra ngoài mái hiên nghịch nước mưa, chơi xong lại chạy vọt ra ngoài mưa rồi chạy nhanh vào, ba người ướt nước mưa ngây ngô cười. Bị Tiểu Mãn bắt đám về.

      Lí Đắc Giang theo Tuyền, Trần Vĩnh Ngọc ra sông bắt cá, lúc mưa to chừng có nhiều cá đổ vào sông, kêu mọi người chỉ để ý ở nhà chờ ăn cá.

      Trần Thị cũng khoác áo tơi qua bên này ngồi, có ai để ý nàng, nàng cảm thấy nhàm chán, nên qua nhà khác. Vương Thị chưa từng gặp qua mưa lớn như vậy, nghe nước sông tăng cao lo lắng. Giang thị và Hứa Thị nhìn quen, "Ngươi đừng lo lắng, đều biết bơi, Tuyền lợi hại đâu, lúc trước cứu cha Giang Sinh, lại cũng phải bờ sông sâu, chỗ này là sông cạn, bao nhiêu năm chưa xảy ra chuyện gì, cứ yên tâm chờ ăn cá ."

      Nghe có cá ăn, Hạ Xuyên hung hăng nuốt chút nước miếng, nhìn mưa bên ngoài.

      Cốc Vũ và Tiểu Hà vội vàng đem thau chậu hứng mưa dột từ nóc nhà.

      Mưa từ từ hạt, Vương Thị vội thu xếp nấu cơm, Hứa Tần Thị kêu nàng cần lo lắng, "Vẫn là Cốc Vũ nghĩ chu đáo, ở hậu viện là loạt nhà tranh , bếp nấu đầy đủ hết, mở cửa sau bị mưa tạt, vừa vặn nấu cơm, chỉ là đợi chút , chắc cũng nên trở lại, ta nấu chút canh gừng mới được, bằng bị mưa ướt tốt."

      xong Hứa Tần Thị nhìn ra cửa sau, mái cỏ tranh cong cong, như là hành lang gấp khúc, hai bên chất đống củi chẻ, qua là gian nhà tranh , là nhà bếp lâm thời.

      Mưa trận lớn rồi trận , nhưng ngừng.

      Rốt cục đến khi trời tối, vài người thân ướt sũng trở về.

      Trần Vĩnh Ngọc vừa cởi áo tơi vừa : "Trận mưa này vài năm thấy, bờ sông đều ngập nước, ta coi nếu thêm trận nữa hoa mầu bị ngập hết."

      Tuyền nhếch miệng : "Ruộng chúng ta ở bờ sông, dù thường nguồn có chuyện gì, phía dưới này sợ cũng khó khăn."

      Cốc Vũ vội hỏi: "Cha, mảnh đất trồng thần tiên quả bị ngập sao?"

      Lí Đắc Tuyền lắc đầu, "Bên kia phỏng chừng tạm thời chưa bị ngập, mưa trận nữa sợ khó bảo toàn."

      Chuyện của ông trời, ai cũng lo lắng suông, Cốc Vũ hỏi nhiều, chỉ thầm cầu nguyện thôi.

      Canh cá nóng hổi, rau trong vườn vừa hái xuống, đồ ăn nhiều lắm, nhưng chất lượng mười phần, Hứa Tần Thị còn cố ý chưng đầu cá cho ba đứa bé ăn, mọi người ngồi vây quanh chuẩn bị ăn cơm, chỉ còn Vương Thị bận việc trong bếp.

      Hạ Xuyên ánh mắt sáng lên, thế nhưng đứng dậy cản cho ai động đũa, "Khoan ăn, ai cũng thể ăn! Nương ta còn chưa đến đâu!"

      Hứa Tần Thị vỗ vào mông , "Tiểu tử, uổng nương ngươi thương ngươi!"

      Vương Thị qua, trong tay bưng tô cháo, chậm rãi chia cho Hạ Xuyên Tiểu Hàn, Đại Hàn ăn.

      Giang thị nhìn qua, "Ai u, bị ngươi làm ra, ta có tính nhẫn nại này. Chính là lấy tài năng thêu thùa đem ruột cá nấu ra."

      Là cháo cá, cá lớn bày ở mặt , bên trong là lúc giết cá băm cá ở bên trong, càng khó hơn là vứt bỏ ruột cá, nhồi thịt cá vào trong ruột, khó trách Giang thị Vương Thị có tính nhẫn nại.

      Lúc này, Vương Thị vừa vặn bên gắp cá trích vào đĩa, dùng thìa múc cháo vào chén vài người, rồi cho Hạ Xuyên bọn họ ăn cháo cá, "Được rồi, các ngươi ba đứa trẻ chưa thể ăn cá, vạn nhất bị hóc xương cá tốt, đây là mấy con cá nấu có xương, từ từ ăn."

      Tiểu Hàn rất nhu thuận, tự mình ăn, Hạ Xuyên lập tức bưng cháo đến bàn của Lí Đắc Tuyền bọn họ bên kia, cần ai tiếp đón, ngồi bên cạnh Kinh Trập tự mình ăn.

      Vương Thị buồn cười, "Ngươi tiểu tử này gì từ đầu muốn ngồi ở bên kia, giữ ở bên cạnh lại khóc."

      Mọi ngwời lại nghĩ tới lúc Hạ Xuyên còn , lại hồi.

      Ngày thứ hai vẫn mưa như cũ, ngẫu nhiên ngừng chút, nước còn chưa thoát lại bắt đầu trận khác, Hứa Tần Thị bắt đầu lải nhải thần mưa nhàn hạ, cũng biết giáng mưa đến địa phương khác, lại giáng toàn bộ mưa xuống Đào trang, rồi về báo cáo kết quả công tác.

      tới lui, nước sông chỉ thấy dâng cao chứ thấy rút, rất nhiều người lo lắng, nếu lúa mùa sớm bị ngập nước, ấm no năm của cả nhà phải làm sao bây giờ, nhưng có cách nào. Cả nhà đội mưa ra ruộng của mình dùng bồn tát nước hắt ra ngoài, rất nhanh phát là phí công, bốn phía đều là nước, nước tát ra lập tức tràn vào, đành thôi, chỉ có thể cầu nguyện ông trời ngừng mưa.

      Mưa lúc ngưng lúc nặng hạt suốt ba ngày, rốt cục ngưng hẳn.

      Tiểu Mãn và Cốc Vũ vội vã phơi đồ bị ướt trong sân, người thôn trang tràn ngập phấn khởi nhìn ruộng nhà mình.

      Trần Vĩnh Ngọc và Lí Đắc Giang, Tuyền ba người ở trong sân thương lượng.

      Trần Vĩnh Ngọc đnói: "Mưa lâu như vậy, lúa thu hoạch giảm ít, những hộ đông người phải làm sao bây giờ?"

      Lí Đắc Tuyền bất đắc dĩ, " cần người khác, hai mảnh ruộng nhà ta, mưa như vậy biết có đủ ăn hay , chúng ta làm được gì."

      Giang nghĩ lại : " sao, hay là chúng ta giảm giá thuê máy tuốt hạt giá xuống, chúng ta thể làm gì, nhưng có thể để mọi người sớm thu hoạch lúa còn sót lại cũng tốt, chuyện khác chúng ta có biện pháp."

      Tuyền và Trần Vĩnh Ngọc đều đồng ý, máy tuốt hạt là mối làm ăn của hương thân, lúc thu hoạch tốt mọi người đều vui, lúc thu hoạch tốt kiếm tiền mọi người cũng băn khoăn.

      Bên này thương lượng, Cốc Vũ bên xếp xiêm y vừa nghĩ việc này. Lúa bị ngập, may mắn mảnh vườn trồng thần tiên quả kia có chuyện gì, chỉ là sinh ý máy tuốt hạt tất nhiên bị ảnh hưởng. Hộ nông dân đều dựa vào trời ăn cơm, sinh ý máy tuốt hạt nhờ vào nông dân ở đây, như vậy năm nay lúa sớm sinh ý tốt, sinh ý máy tuốt hạt cũng tốt, nếu có số tiền này, bên kia nhị bá đủ tiền xây phòng, trong nhà mình tiền kiếm ít, lại còn phải ra tiền mua thêm lương thực, như vậy là mệt rồi, trước kia còn tưởng mối làm ăn này có phiêu lưu, tại rồi, phải nghĩ thêm cách kiếm tiền mới được.

      đám người mang nặng tâm tư ở trong sân, đột nhiên bên ngoài có người kêu to, "Cầu sập, cầu sập "

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 16: Bán quả đào sửa cầu

      Nước sông đục ngầu dâng cao it làm khoảng cách từ mặt nước ven sông đến đường lộ trở nên gần rất nhiều, ít cành khô lá cây thậm chí cây to và ít cặn bã màu đen từ thượng du chảy xuống trong dòng nước vàng đục từ từ trối xuống hạ du.

      Hai bên đường đông đúc đều là người thôn trang, tranh cãi ầm ĩ, vây quanh tầng trong tầng ngoài vài người kinh hoảng chưa định thần, tại kia lên tiếng với người chung quanh : "Các ngươi nhìn cái, nước lớn như vậy, vừa rồi ta định qua sông thu dọn hoa mầu của ta, vừa bước lên cầu, cha Trụ Tử ở bên kia từ từ tới, ta cảm thấy cầu này thích hợp, có chút đu đưa, mới đầu ta còn tưởng là do mặt nước cách cầu quá gần, ta thấy hoảng hốt, cha Trụ Tử cũng ở bên kia kêu, ta thấy đúng liền chạy nhanh trở lại, may mắn có việc gì."

      Cha Trụ Tử cha vỗ ngực chậc chậc hai tiếng, vắt nước từ góc áo ướt, nghiêng đầu , "Ngươi ở bên kia còn đỡ, ta bên này cách xa bờ, lúc đó đầu óc ta hôn mê, cũng biết chạy trở về, chạy thẳng tới đầu cầu bên đây, ta còn chưa chạy đến bên này cầu sập, may mắn ta cuối cùng nhảy cái đến bờ bên đây, được ngươi kéo lên, xem nửa thân mình ta còn ẩm, nước lớn, biết bơi cũng khó thoát, các ngươi nếu ta bị nước cuốn trôi nhà già trẻ của ta sao sống được?"

      Có người giễu cợt , "Cha Trụ Tử, ngươi nên biết đủ , mười mấy năm nay nghe qua cầu sập còn bị ngươi lên, lại nếu ngươi chạy ngược về bên kia bây giờ ngươi còn đứng ở bờ bên kia, ta coi ngươi làm sao qua, chẳng lẽ kêu nhà ngươi nối nhau làm cầu kéo ngươi qua, ha ha..."

      Lúc Trần Vĩnh Ngọc vài người đến, mọi người như cũ líu ríu nước lớn, ông trời năm nay làm mưa làm nước dâng cao như vậy, cầu gỗ bị sập về sau phải làm sao bây giờ, qua sông thu hoa mầu được, cần khỏi trấn .

      Trần Vĩnh Ngọc nhìn nước từ từ trôi choáng váng, cầu gỗ bị sập. ít gỗ sớm bị cuốn , dấu vết gãy rất ràng, nước sông như người tức giận, mạnh mẽ cắt cầu gỗ thành hai đoạn. Hai bên cầu có cột đá cho người ta biết là từng là cột cầu.

      Lí Đắc Giang nhìn cũng lắc đầu, cùng Tuyền : "Cầu này có từ lúc chúng ta còn tới bây giờ, gió táp mưa sa sớm có chút hư hại, mưa nhiều ngày như vậy, nước dâng đến mặt cầu, sập cũng sập rồi, cũng may là như thế này, nếu sập cũng là tốt, lỡ lúc đó nếu trẻ con ở cầu hậu quả càng nghiêm trọng."

      Trần Vĩnh Ngọc hỏi mọi người, rốt cục xác định có người gặp chuyện may, an tâm ít, " có việc gì, có việc gì, qua hai ngày nước rút chúng ta lại sửa cầu, chỉ cần người có việc gì là tốt rồi."

      Người chung quanh thở dài, "Ai, sửa cầu cần bạc, nhà chúng ta ra nổi, nếu là năm rồi cũng đỡ , hoa mầu bị ngập nước, cơm còn đủ ăn nơi nào lo lắng cho cầu."

      Rất nhiều người cũng có ý này.

      Trần Vĩnh Ngọc lắc đầu, nhưng thêm, kêu mọi người chú ý đứa trong nhà cho đến bờ sông, chuyện khác chờ nước rút rồi tính. Quay đầu lại bảo người đánh chiêng thông tri chủ hộ lúc chạng vạng đến dưới gốc cây thương nghị tình.

      Vài người trở về sân Nhị Thúc Công, sắc măt đều ưu sầu.

      Cốc Vũ chịu ngồi yên, thấy bọn họ trở về liền ngồi như vậy lại gì, chuyện cầu sập mọi người đều biết, nếu sửa cầu, về sau đến có phương tiện trấn , ngay cả việc chuẩn bị thu gặt lúa sớm cũng biết phải làm sao, đây mới là chuyện cấp bách tại, về phần bắc cầu gì đó là chuyện sau đó. Nghĩ như vậy, lại nghe Trần Vĩnh Ngọc bọn họ lúc trở về qua buổi tối ra gốc cây thương nghị, Cốc Vũ liền giúp vui, "Trần bá bá, buổi tối muốn thương nghị cái gì?"

      Trần Vĩnh Ngọc lắc đầu, "Ta cân nhắc muốn xây cầu."

      "Cầu gỗ? Cầu đá hình vòm?"

      "Còn chưa biết, chuyện sửa cầu phải là nửa khắc có thể xong, vừa phải thu gặt vừa phải thôn trấn mua này nọ phải làm sao bây giờ? Cầu gỗ dễ hơn, cầu đá hình vòm chỉ sợ là thỉnh được sư phụ."

      Lí Đắc Giang sờ đầu Cốc Vũ, "Ngươi như vậy cần ngươi quan tâm, buổi tối mọi người cùng nhau thương lượng, ta cân nhắc hai biện pháp đơn giản, là mau làm cái cầu đơn giản dùng tạm, rồi làm tốt sau, nếu biện pháp này được, chỉ có thể dùng xuồng đưa người ra vào cũng được."

      Trần Vĩnh Ngọc gật đầu, "Người chèo thuyền tiện mời, nhà ai cũng vội. Cũng cần xem nhà người khác, nhà chúng ta, ta chèo thuyền hai ngày, trong nhà phải làm sao bây giờ, hoặc là mọi người nguyện ý ở nhà thu gặt chèo thuyền vài ngày, sợ là tốt phân chia, có người nhà mình có 3 người, có nhà có 8 người, phải làm việc giống nhau."

      Cốc Vũ xen mồm : "Có thể luân phiên, hộ luân phiên ngày hai ngày, rất nhanh cầu xây xong là tốt rồi."

      Trần Vĩnh Ngọc gật đầu, "Có thể, buổi tối đề nghị với mọi người, phải coi kết quả mới được."

      Lí Đắc Tuyền gì, nhưng chờ mọi người chuẩn bị ăn cơm chiều thế nào cũng tìm ra, chỉ tìm ra , Đại Lâm cũng thấy.

      Lại đợi rất lâu, hai người họp về, "Mọi người ăn cơm trước thôi, chúng ta xem."

      Hứa Tần Thị vội tiếp đón mọi người ngồi, Cốc Vũ mắt sắc, thấy Lí Đắc Tuyền đưa đồ trong tay cho Đại Lâm, hai người lại rửa tay, Hạ Xuyên quen ngồi bên bọn họ, vừa bày bát đũa cho bọn vừa ngừng nhắc nhở người bàn, "Chờ chút chờ chút, chờ phụ thân ta đến mới ăn! Còn chờ Đại Lâm ca."

      An Cẩm Hiên càng muốn chọc , cầm lấy chiếc đũa làm bộ như gắp thức ăn, Hạ Xuyên gấp đến độ lôi nửa bàn ngăn cản, mọi người nhìn rất buồn cười.

      Buổi tối thương nghị đều chủ hộ, Cốc Vũ dĩ nhiên ở nhà, đoán già đoán non, rốt cục đợi được bọn họ về nhà, đám ngủ.

      Ngày thứ hai, nắng xanh trắng chiếu qua cửa sổ, Cốc Vũ sờ qua bên cạnh, Tiểu Mãn thức dậy từ lúc nào, lại nghe bên ngoài thanh đùa giỡn của mấy đứa , sắc trời còn sớm, nàng vỗ vào ót của mình, cười thầm mình đổi được thói quen ngủ lười, cố khắc chế mình, ngáp mấy cái ngồi dậy.

      Cốc Vũ vừa dụi mắt vừa bước ra cửa phòng. Trong viện khác ngày xưa, Đại Lâm và Lí Đắc Tuyền còn ở nhà bận việc, còn có vài hán tử khác, Cốc Vũ quen, tại kia ngừng làm việc.

      Cốc Vũ ngớ ra, định qua xem kết quả. Tiểu Mãn lại kéo lấy Cốc Vũ, "Ngươi bây giờ mới dậy sao, cha muốn làm cái cầu gỗ đơn giản, Nhị bá phụ và Trần bá phụ bờ sông nhìn, là muốn làm vài cái cọc gỗ, cha và Đại Lâmca cùng nhau ở nhà cùng các thúc thúc bá bá đóng đính vào cây, xong khiêng , nghe xe trâu chở nổi, nhưng nếu ra được thành vấn đề."

      Cốc Vũ nhìn mọi người làm việc,

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 17: Khó bán quả đào

      Thôn trang sửa cầu là chuyện lới, sân Nhị Thúc Công sân này đầy người, dưới dẫn dắt của Lí Đắc Tuyền và Đại Lâmlựa cây ra, thích hợp bào, đóng đinh vào cây, vội bận rộn nhưng loạn.

      Có người vào rừng chặt cây, Lí Đắc Tuyền lo lắng, ra vào luôn dặn dò, "Lúc chặt cây phải chú ý chút, chỗ dựa vững chắc của chúng ta là núi, cần vì phương tiện nhất thời chặt trụi hết, cách gộc đoạn mới chặt, qua hai năm mọc lại, như vậy vô cùng vô tận."

      Những người đó cười đồng ý, có người trở về kể chuyện cổ quái trong rừng, "Có khe suối, chúng ta từ phía xuống, bộ dáng như bị đốt cháy, phía dưới đều là cỏ dại, đá đen tuyền, biết có phải hai năm trước bị lửa trời thiêu, nhìn như đáy nồi chắc là Hồ Lô Câu, địa phương đó ngàn vạn thể vào."

      Cốc Vũ vừa nghe trong lòng lộp bộp hồi, quay đầu tìm An Cẩm Hiên, thấy bận việc với người khác tựa hồ nghe thấy, thở ra nhõm, đến bây giờ nàng như cũ nghĩ mà sợ, nếu vì lúc trước tìm thần tiên quả hai người chỗ đó, gặp rắn, tiếp đó bị cháy, suýt chút mất mạng.

      Cốc Vũ chợt nhớ ra, đến chỗ cái bình mình cất tiền đào nửa ngày, lấy ra hòn đá bình thường. Nàng sờ sờ, mỉm cười, nhất thời cảm khái ngàn vạn lần, hòn đá này là lúc trước nàng nhặt về, đá ở Hồ Lô Câu, lớn lổm chổm khắp nơi, lúc trước An Cẩm Hiên, đôi chân trần đá, bị đâm máu chảy đầm đìa còn bộ dáng, Cốc Vũ nhìn dấu chân máu đất, nhặt cục đá bỏ vào túi, cầm về rồi đặt vào cái bình đựng tiện của mình. Hôm nay nếu có người nhắc tới, nàng muốn nhớ tới chuyện đáng sợ đó.

      Sửa cầu, dù là cầu gỗ đơn giản, cũng dễ dàng, cọc khó đóng sâu xuống đáy sông, ngay cả ông trời cũng hỗ trợ, bất chợt giáng mưa xuống.

      Chuyện sửa cầu bị dây dưa kéo dài, rốt cục cũng xong.

      Hôm đó, Trần Vĩnh Ngọc dùng tiền năm rồi bán quả đào còn lại, gọi người mua pháo đốt, đôm đốp đôm đốp giòn giã, cầu người đến người đông đúc.

      Lúa vàng, rừng đào chín, mưa trận trì hoãn nữa, Trần Vĩnh Ngọc cùng vài người đàn ông tìm người mua. Nhiều năm như vậy, cũng chỉ có Ninh gia bao trọn rừng đào, còn lại là người thôn trang dùng xe trâu kéo dùng bán ở trấn , kiếm thêm chút tiền, quả đào còn thừa lại mới chia cho các nhà các hộ.

      Năm nay muốn xây cầu giống trước kia, thoả thuận là chia quả đào, nhất thời rất nhiều đào muốn bán, Trần Vĩnh Ngọc và Lí Đắc Giang bất chap sinh ý máy tuốt hạt, dù sao quả đào chín đợi người, hơn nữa ông trời đổ mưa nhiều, nếu bán được bị hư thối.

      Lúc này mọi người cũng cần tiền công, tự giác luân phiên nhau, mỗi ngày nhóm người khiêng đào bán, đàn bà trẻ con , ở nhà hái quả đào.

      Lúc trước Trương thị gian trá, bị Hải đuổi đánh chạy khắp thôn trang, lần này dám giở trò, đến phiên nhà mình thành mang theo Lập Xuân, Lập Hạ hái, Lập Thu nghe là ở nhà thêu này nọ .

      Lí Hà Thị qua Cốc Vũ bọn họ bên này kêu Vương Thị cần hái quả đào, "Ngươi cần hái quả đào, Hạ Xuyên còn đâu, ngươi ở nhà trông con là được, dù sao cũng thiếu ngươi người, lại văn tiền cũng có, làm việc công, tội gì chịu tội chứ."

      Vương Thị cười cười, cũng phản bác, đến giờ như cũ . Nàng giáp mặt tiện cùng Lí Hà Thị tranh chấp, cùng Hứa Thị, Giang thị hái đào vừa vừa cười, "Nãi nãi Cốc Vũ biết nghĩ sao, nhà chúng ta ra người lại ra xe, bị liên lụy, đây là chuyện mọi người nhìn, có sức phải ra sức, trộm gian dùng mánh lới tròn bổn phận làm người."

      Giang thị giận dữ mắng, "Ta biết lão bất tử có gì chuyện tốt, bất quá nàng có thể như vậy với ngươi, còn phải coi ngươi là người nhà, nếu sao qua nhà ngươi bế Hạ Xuyên, dù sao Hạ Xuyên quỷ tinh này ta coi biết dỗ người hơn Cốc Vũ, nếu nãi nãi Cốc Vũ sao thích qua bên này sân như vậy?"

      Vài người vừa hái quả đào vừa cười, rất nhanh hái được mấy khuông quả đào.

      Lí Đắc Giang vội kêu mọi người dừng tay, " thể hái nhiều, còn biết bán được hay ."

      Mọi người giải tán trở về nhà, vào trong viện lại nghe thấy tiếng cười giòn giã, là cả nhà Linh Nga trở về, còn ôm theo , mũm mĩm trắng nõn rất đáng , Cốc Vũ và Tiểu Mãn, Tiểu Hà vài người vây quanh chọc cười, Hạ Xuyên cũng qua lại xem, hiếm lạ vô cùng, quay đầu lại nhìn Tiểu Hàn, Đại Hàn , " xấu, như vậy quá nhiều nếp nhăn, di "

      Lời này bị Linh Nga nghe thấy cũng giận, chỉ vào Hạ Xuyên cười, "Ngươi hồi càng hơn nữa."

      Vương Thị, Giang thị và Hứa Thị vào cửa, sợ lông quả đào mê ánh mắt đứa , đều tự thay quần áo xong mới ra ôm.

      Linh Nga toàn thân cử chỉ khác xưa, bên kia đối với nàng cũng tốt, ở nhà chuyện gì đều có thể làm chủ, thần thái cả người so với lúc trước khi gả tốt lên ít, lanh lợi lưu loát hơn, có đứa cho nàng làm gì hết, nàng ngốc ở trong phòng cũng thấy buồn chán, Linh Nga về nhà mẹ đẻ chơi, lúc này , "Còn là cha Cần Nhi đưa về, là người đần độn, đến thôn trang cũng chịu vào, khư khư về là qua hai ngày lại đến đón chúng ta, ta biết dám gặp cha mẹ."

      Cốc Vũ thấy vậy cũng rất vui sướng, tiểu xem như tìm nhà chồng tốt, cả người như trước, lần này trở về cũng trở lại, còn cầm đến ít thứ tốt, đều đựng trong bình.

      Hứa Thị tiếp câu chuyện của Linh Nga, "Còn phải vì thái độ của Tứ tẩu và Đại tẩu ngươi, thấy các ngươi tốt, thế nào cũng phải tìm đống chuyện phiền toái cha Cần Nhi, bằng sao dám vào, ngươi lần trước tìm việc cho Lập Xuân, chịu khó làm còn mệt đến chết, truyền ra làm ca ca vợ lão Tứ cũng muốn kiếm chác, buồn cười. Lần tới ngươi chuyện trong nhà ngươi làm chủ được, bọn họ nơi nào biết đủ!"

      Linh Nga hé miệng cười, "Nhị tẩu, trong lòng ta đều biết, các nàng thể gạt được ta."

      Hạ Xuyên lại dẫn Tiểu Hàn, Đại Hàn làm cái bình ngã cái, lạch cạch lăn vài vòng cũng thấy vỡ, vỗ tay cười, lại làm ngã hai cái bình khác.

      Động tĩnh này làm Hứa Tần Thị buồn cười, "Tiểu tổ tông của ta, bên trong đựng đồ nha, thể xằng bậy." Ngăn Hạ Xuyên lại rồi quay đầu nhìn Linh Nga : "Khuê nữ, cái gì cùng dùng bình chứa, sợ vỡ sao, các ngươi sao để ý như vậy."

      Linh Nga lại cười, "Bình phải của nhà chúng ta, nhà Cần nhi có rất nhiều đường mạch nha, tặng rất nhiều cho chúng ta, nhà ta ít ăn đường còn biết ăn tới khi nào, nên mang hai bình cho các ngươi, về phần cái bình này, là ông nội Cần Nhi và người ta kết phường làm, cũng phí bao nhiêu tiền, cầm đến luôn hữu dụng, so với trấn mua rẻ hơn. Lúc ta đến nghe cầu sập, ta ghé qua đại tỷ, thuận đường Liễu Bá Tử nhìn xem, hình nộm bằng đường là đại tỷ cho ta, ta mang qua đây."

      Linh Nga ngồi bên đây, Trần Thị vui mừng qua kêu Linh Nga về nhà ăn cơm, "Linh Nga, cũng có gì, trong nhà nấu cơm, bên này người nhiều, chúng ta trở về ăn ."

      Hứa Thị buồn cười, "Vợ lão Tứ, nhiều người như vậy còn sợ bị đói sao."

      Trần Thị lôi kéo, Linh Nga lắc đầu, sao cũng , thầm lúc này nhiệt tình như vậy, chừng lại muốn làm gì đây, mặc kệ nàng thế nào, Linh Nga động chân, là Cần Nhi thích ở đây, nhiều đứa náo nhiệt.

      Trần Thị có con, đây là nỗi khổ trong lòng nàng, nàng đưa tay ôm Cần Nhi, Cần Nhi khóc lên, Trần Thị suýt chút bị Hạ Xuyên cắn, có thế mới cam lòng .

      Buổi chiều, Lí Đắc Giang bọn họ trở lại, còn lại nửa khuông quả đào, là bán hết, hôm nay bán quả đào, người ta mua trong nhà có, nên bán được, giá lại thấp, cứ như vậy ổn. Theo lời Lí Đắc Giang, bán được, ngay cả nhân công đều lãng phí, hán tử thôn trang nếu cắt lúa cho người ta còn có thể kiếm ít tiền.

      Càng thêm bỡn cợt là, chịu trách nhiệm mang quả đào lại chịu trách nhiệm mang quả đào trở về, người gặp tự nhiên hỏi thăm tiếng, hôm nay giá thị trường thế nào, tựa như hỏi ăn cơm chưa, những người đó lắc đầu, " bán được quả đào, người chết hết rồi."

      "Người chết?"

      "Nếu là người chết sao thấy cũng hỏi, vừa nhìn là biết chúng ta Đào trang, mỗi ngày bán thấy phiền sao, người cũng mua, ta đứng ở đó cả nửa ngày trong lòng lo lắng suông, đành phải lại gánh trở về, ngươi chết sao có người mua?"

      Tình hình ổn.

      Buổi tối lúc ăn cơm, Linh Nga nghe như vậy, nhờ Cần Nhi ở trong thành nhìn xem có thể bán it hay , ở bên ngoài cũng có chút phương pháp.

      Kinh Trập lại ra chủ ý làm giống máy tuốt hạt, phân tán đến các thôn trang bán, như người bán hàng rong vào thôn, rất nhiều người ở thôn trang trấn , có thể bán lấy tiền, cũng có thể dùng lương thực đổi, hoa mầu thôn trang bị ngập nước, thôn trang khác bị, người ta lương thực nhiều, đổi về ăn hoặc chia đều tốt, lợi cả 2 đầu.

      An Cẩm Hiên bổ sung thôn trấn khác bằng xe ngựa, chừng người ta bên kia có, người mua nhiều hoặc gặp khách hàng lớn, là tốt rồi, còn hơn chờ ở nhà.

      Mọi người thương nghị hồi, thừa dịp chưa tới lúc thu gặt, mau hành động, đợi thêm nữa, quả đào chín, hái rơi xuống đất, lại đau lòng, có thể đổi về chút gì đổi cũng tốt.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 18: Khách lớn

      Theo chủ ý của Kinh Trập bọn họ, Trần Vĩnh Ngọc cùng người thôn trang tỉ mỉ. Mọi người đều đồng ý, đổi về ít lương thực cũng sai, dù sao cũng kiếm xong nhiều như vậy, có ít tiền mua lương thực cũng tốt.

      Kết quả là, hai ba người đường chịu trách nhiệm mang quả đào thôn trang khác, luân phiên chịu trách nhiệm quả đào, thuận tiện chịu trách nhiệm gánh lương thực, có người ra cửa gặp phải, bốn năm người chỗ, vội vàng lên xe trâu xuất phát đến thôn khác.

      Kinh Trập và An Cẩm Hiên cũng theo xe trâu xuất phát, lúc cho thuê máy tuốt hạt, bọn họ hai người kiếm nhiều tiền nhất, nên Lí Đắc Tuyền yên tâm, chỉ thầm dặn dò Kinh Trập phải chú ý, tùy cơ ứng biến.

      Bởi vậy, tiến độ hái quả đào nhanh hơn, người thôn trang buông tâm xuống.

      Người các thôn trang, tính Liễu Bá Tử trước, thứ nhất là thôn này lớn, thêm nữa có vài thôn trang gần đó, thứ hai là người ở những thôn trang này cũng dư dả, có thể lấy ra vài đồng tiền nhàn rỗi, lại người thôn trang bán cũng ít, chỉ có trẻ con mua, người lớn cũng mua ít, còn có thể lấy lương thực đổi. Đến lúc này, người bán quả đào cao hứng phấn chấn chịu trách nhiệm mang lương thực thu tiền trở lại.

      Trần Vĩnh Ngọc chỉ cần chờ ở ven rừng đào cùng với người có tuổi ở thôn trang, tuy giúp được gì nhưng cũng ngồi nhìn xem, mọi người thấy quả đào có thể đổi lương thực về, đều cao hứng, khen tặng người kiếm tiền, các lão nhân thấy tình huống tốt, tiền cũng do vài người đáng tin cậy nhất thu, xảy ra chuyện gì.

      Người chịu trách nhiệm mang lương thực về cũng tươi cười, "So với trấn khá hơn nhiều, lúc ở trấn ngày cũng có đến hai người hỏi, chúng ta chịu trách nhiệm , người ta vây quanh hỏi, dùng lương thực đổi hay dùng tiền mua, còn có người hỏi chúng ta đổi điểm tâm đường hay , chúng ta dám đồng ý, dù sao chưa có thương lượng qua giá cũng thể làm chủ, lại đổi vài thứ kia về cũng tác dụng lớn gì."

      Trần Vĩnh Ngọc cùng vài người khác đều là đạo lý này, cần đổi tạp, bằng rối loạn, lại lương thực đổi về có thể cứu cấp, vạn nhất thay đổi vải gì đó, cầm về lại biết chia thế nào.

      Người trấn phải qua hai ngày mới biết được kết quả, người các thôn trang hôm đó đều trở về, những nơi tốt như Liễu Bá Tử, ngày hai lần, phỏng chừng qua hai ngày nữa còn có thể lần nữa, thôn khó khăn tốt lắm cũng có thể đổi ra hơn phân nửa, lương thực quy củ để ở từ đường, xem rất khả quan.

      Đến bữa cơm chiều Kinh Trập ,An Cẩm Hiên và Lí Đắc Giang tuyền chưa về, người trong nhà ít rất nhiều, mọi người có tâm tư ăn cơm, cũng ngừng hỏi thăm tại như thế nào .

      Trần Vĩnh Ngọc yên tâm ít, lương thực đổi về bao nhiêu, còn lại bao nhiêu đào, nhưng có chút lo lắng, quả đào chống đỡ được bao lâu.

      Điều này làm cho Cốc Vũ cả kinh, nàng vội hỏi vì sao.

      Hứa Tần Thị tiếp câu chuyện đáp, "Quả đào như người vậy, lớn già , già rồi , qua mười ngày nay, ta phỏng chừng chín có quả rụng đất, nên phải bán vội mới được."

      Linh Nga nhờ người hỏi là thời gian lâu chút, lúc trước vẫn là chủ ý Cốc Vũ kêu người bán đào, thuận đường nhìn xem có chiêu số khác hay .

      Lúc này, mọi người đều hy vọng người trấn khác có thể mang về tin tốt, bằng sửa xong cầu, ra vào có phương tiện, cầu sửa tạm kia bộ dáng chao đảo, thu gặt hoa mầu qua đều có chút sợ hãi.

      Cách ngày, người canh giữ trấn hoang mang rối loạn vội vàng trở về, là có tin tốt.

      Bọn họ vài người nước kịp uống, kêu người hái quả đào, hái tám gánh rồi dừng tay, vội vàng tìm Trần Vĩnh Ngọc đến báo cáo tình huống, còn là người nhà Cốc Vũ.

      Nghe cha Thiết Đản xong, Cốc Vũ đầu mờ mịt, thân thích nhà mình nhiều lắm, người rộng rãi càng ít, Hứa Thế Cùng ở trấn mở tửu lâu cũng dùng nhiều như vậy, lại trước đó mấy ngày đồng ý có người đến giúp đỡ hỏi chút, đến nay cửa tửu lâu còn cả khuông quả đào đâu, thể là . Linh Nga còn ngốc ở nhà, thể là bên kia, là ai Cốc Vũ nghĩ ra.

      Cốc Vũ tỉ mỉ hỏi người nọ hình dáng ra sao, quan hệ gì với mình, người nọ sờ đầu : "Các ngươi biết sao? là lúc trước mua qua đào thôn trang chúng ta, lần mua rất nhiều, cha Cốc Vũ còn làm xe ngựa cho , thiếu gia, tuổi cỡ Cẩm Hiên, bộ dạng tốt, rất khí thế, trước đây cũng thường đến."

      ràng như vậy, vẫn do Tiểu Mãn nhắc nhở câu, " là Ninh gia ."

      Người nọ vỗ đầu, "Đúng, đúng, đúng, là Ninh gia! Ninh thiếu gia!"

      Cốc Vũ thở dài, lúc trước Lí Đắc Tuyền xảy ra chuyện như vậy, Ninh Bác giúp gõ cửa suýt chút bị đánh, sau hai nhà liên hệ nữa, ngẫu nhiên nhìn thấy xe dê ở thôn trấn, chỉ là Cốc Vũ mỗi lần phải y quán cũng là có chuyện, cũng thấy Ninh Bác, vậy là tên tiểu tử đó.

      Cha Thiết Đản cười hề hề, "Vẫn là cha Cốc Vũ lợi hại, thiếu gia đánh xe ngựa , thấy chúng ta bán quả đào, mắt sáng lên, liền nhảy xuống hỏi tới hỏi lui. Ta mới đầu còn cho là người có việc gì làm tìm việc nên để ý, nhưng người ta cũng so đo, mở miệng muốn mua tám gánh, nhiều nữa còn cách nào khác, tiếp còn tuy thể mua nhiều, nhưng có thể ra hai chiếc xe ngựa giúp chúng ta, cha Tiểu Ngọc theo Ninh thiếu gia đánh xe ngựa, là về đợi bên bờ sông, bên này đem quả đào qua, rồi trấn bán cũng được, trấn khác hoặc đâu, so với xe trâu mau hơn rất nhiều, các ngươi phải là trời rơi xuống chuyện tốt chứ là cái gì."

      Trần Vĩnh Ngọc thở dài, "Các ngươi cũng là, lúc trước Tuyền làm xe dê, cũng nghĩ đến tiểu thiếu gia nay lớn lên còn nhớ kỹ tình đâu, cha Thiết Đản, ngươi hỏi, chúng ta quả cần dùng xe ngựa, tám gánh đào kia nếu Ninh thiếu gia cần hết mang trở về, thể vì ngườ ta thiện tâm chiếm tiện nghi."

      Cha Thiết Đản liên thanh đáp lời.

      xong Trần Vĩnh Ngọc lại lo lắng, cố ý vào rừng dặn dò mọi người đại thiếu gia nhất định là muốn tặng người ta, phải chọn quả ngon hái, như thế chúng ta áy náy, hai là chừng người ta coi trọng quả đào hơn là cho con đường.

      Tiếng chi nha chi nha vang lên cầu, người chịu trách nhiệm quả đào gấp gáp, lại đổ mưa nên có chút trơn, suýt chút người chịu trách nhiệm quả đào rơi xuống sông. Có người thôn trang lấy xuồng của nhà mình, neo ở bờ sông để mọi người dùng chở đồ, đầu bên kia có hai chiếc xe ngựa chờ sẵn, chuyển quả đào qua rồi chất lên xe .

      Cốc Vũ theo nhìn, phát bóng dáng Ninh Bác, lắc đầu cười chính mình, người ta là đại thiếu gia, tự nhiên phải lo sinh ý trong nhà, sao có thể giống trước kia chơi bời như vậy.

      Người trấn lục tục trở về, quả đào cơ bản đều bán , chỉ là đường có chút xa, người ra ngoài tẳm rửa gì cũng có phương tiện, nghe có xe ngựa dùng, thích thú hơn.

      An Cẩm Hiên cũng trở lại, thấy quả thực có hai chiếc xe ngựa to, vẫn là lúc trước đứa trẻ kia đưa cho thôn trang dùng tạm, rất cao hứng, " còn nhớ chúng ta, như vậy là tốt rồi, ta đánh giá xe ngựa đến nửa ngày là đến, hai ngày xe qua lại, thuận lợi như vậy còn có thể bán mấy khuông, thừa lại quả đào nếu chín có biện pháp gì, chia cho mọi người ít, xe trâu có thể dùng ở chỗ gần chút, chở quả đào các thôn trang, còn có thể kéo lương thực về."

      đại ca da đen đủi theo An Cẩm Hiên ngừng khen An Cẩm Hiên, "Cẩm Nhi cơ trí, chúng ta đứng bán, bị người ta tới đuổi , Cẩm Nhi cho những người đó hai cân quả đào còn gì đó, thế nhưng người ta đuổi chúng ta, còn có người tới bàn sinh ý với chúng ta, lúc đầu ta còn lo lắng người ta , sau này mới biết được ra là Cẩm Nhi về sau bọn họ có thể mua đào của chúng ta, thôn trấn chỉ cần bán cho người nào cái gì là độc môn sinh ý, ta nghĩ tới nghĩ lui cũng có hiểu ràng, đành hồ đồ theo Cẩm Nhi cùng nhau trở về, hái quả đào chỉ để ý ngày mai đưa qua là xong, chúng ta cần ở lại đó."

      Nghe xong như vậy, Cốc Vũ hiểu, thầm Cẩm Hiên ca tìm đại lý.

      Cách ngày, An Cẩm Hiên cùng hắc tử đại ca vội vàng đánh xe ngựa, xe là vài khuông quả đào lại .

      Kinh Trập cũng trở lại, bốn năm người đều cao hứng phấn chấn, đến nhà báo tin vui.

      ra là tìm được khách hàng lớn, người ta đến Đại Thuỷ trấn dạo, gặp quả đào ngon nên động tâm, hơn nữa lúc trước ở thọ yến mỗ viên ngoại ăn qua đào ở Đào trang Lâm Giang trấn, nhận định có kiếm tiền, đem giá đè ép, rồi muốn mua.

      Kinh Trập bọn họ tự nhiên là vui vẻ, trao đổi xong, Kinh Trập còn hỏi người ta đặt cọc, ước định đợi ở trấn , đến lúc đó đưa xe đến lấy, Đào trang mướn xe kéo quả đào đến trấn .

      Mọi người quá tin chuyện như vậy, nhưng 6 lượng bạc tiền đặt cọc đặt tại trước mắt, mọi người thể tin.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 19: Bó tay


      Việc vui vừa ra, mọi người đều cao hứng, còn thêm điểm hưng phấn cùng xoa tay, tựa hồ như thấy bộ dáng cây cầu lớn.

      Cũng có người lo lắng, "Chúng ta nhiều quả đào như vậy, thể đè ép, sợ là chịu nổi xóc nảy."

      "Sợ cái gì, người ta có rất nhiều bạc, còn để ý điểm đó, người ta dùng tự nhiên có biện pháp, quan tâm làm gì."

      "Cũng đúng, ai biết người ta mua làm gì ?"

      Kinh Trập như được nhắc nhở, tỉnh ngộ hỏi Trần Vĩnh Ngọc, "Trần bá phụ, tuy người ta mua làm gì chúng ta biết, chỉ là chúng ta phải cam đoan quả đào tốt, bằng người ta mua lần đến nữa. Làm hỏng thanh danh thôn trang chúng ta, quả đào năm nay bán được còn có sang năm, nếu mất thanh danh mười năm khó có thể tốt lên."

      Chung quanh cũng có người chờ bán quả đào phiền toái, "Chỉ là lần mua bán, nơi nào cần thảo luận nhiều như vậy, dù sao chúng ta xây cầu xong, về sau lại , cho dù bán được chúng ta có sức ăn sao."

      Lời có đạo lý vừa ra bị người khác phủ định, " thể, truyền ra có nhiều khó nghe về thôn trang chúng ta. Về sau nương tìm nhà chồng đều thấp hơn người ta cái đầu."

      "Cũng phải ăn no chống đỡ, có người mua tốt hơn là có người mua, còn dư lại các nhà các hộ phân ít, để trẻ ở nhà ăn thêm hai miếng thịt tốt, ở đâu có đạo lý trọng yếu."

      Người khác cũng ào ào , người có việc gì cúi đầu gì nữa.

      Trần Vĩnh Ngọc cũng gì, mang theo Kinh Trập vào rừng.

      Rừng đào phiến dài, qua nơi hái qua, còn lại ít tương đối xanh cành, những chỗ chưa được hái qua, đào cây chín coi bộ muốn rụng.

      Kinh Trập nhìn rồi lắc đầu, Trần Vĩnh Ngọc sầu lo, "Kinh Trập, bá bá cũng gạt ngươi, ngươi cũng thấy đấy, năm nay mưa nhiều, quả đào cũng dễ dàng để lại, nếu lão bản cần lấy , đào sẵn sàng, ta phỏng chừng rất nhiều đào bị hư rụng, như vậy tốt. Nhưng cơ hội này khó được, chúng ta nhìn xem có thể nghĩ đến biện pháp đẹp cả đôi đường hay , ký gửi quả đào, cũng là mối mua bán."

      Nhìn qua xong, Kinh Trập tuyển ít chín tới vừa vặn để hái, hái đặt ở kia xem, nhất thời cũng nghĩ ra biện pháp gì.

      An Cẩm Hiên còn chưa có về, Cốc Vũ thấy Kinh Trập nhìn đào ngẩn người, ngay cả Hạ Xuyên qua cũng chỉ cười , tiếp tục nghĩ chuyện của mình.

      Cốc Vũ lắc đầu, ngồi xuống bên, "Ca, quả đào khó bán ra sao? phải có người muốn sao còn lo buồn như vậy làm gì?"

      Kinh Trập thở dài tiếng, "Người nọ thanh toán ít tiền đặt cọc, chỉ là chúng ta cũng muốn quả đào xảy ra vấn đề, Trần bá phụ đào trải bị dầm mưa như vậy, sợ là để lâu được, lúc này chúng ta khó xử."

      Cốc Vũ hiểu gật đầu, "Cho nên ngươi liền hái đào vừa chín tới làm mẫu mang về nghiên cứu?"

      Lời này bị Hứa Tần Thị nghe thấy, lớn tiếng cười, "Quả đào còn có mẫu gì chứ, Cốc Vũ bừa, lời có hay đều được." xong tự bận việc như cũ.

      Kinh Trập cũng gật đầu, "Lúc ta nhìn phát rừng đào bên này bờ sông ngoại trừ trái xanh còn lại đều hái hết, bên kia sông còn cả phiến chưa hái, loại này chín thể vận chuyển đường xa, bằng bị dập bị đền tiền chúng ta muốn. Lại quả đào nát liên luỵ quả đào khác, ai..."

      Đây là lời , Cốc Vũ cũng biết quy củ thôn trang, vì phòng ngừa người khắp nơi vào biến thành loạn, nên quy định hái từng vùng, tình huống năm nay đặc thù, vẫn theo phương thức cũ hái, sợ là tốt. Cốc Vũ nghĩ lúc mình ở đại nhiều thứ được phân loại rất , nhưng ở thôn trang chẳng phân biệt được cứ như vậy hái , dĩ nhiên tốt. Nghĩ thế Cốc Vũ có chủ ý, vừa vặn Trần Vĩnh Ngọc vào cửa, Cốc Vũ kéo qua : "Trần bá phụ, ca, ta có biện pháp, cũng biết có thể dùng được hay ."

      Ngay từ đầu hái quả đào theo khuông trả tiền công đến sau này máy tuốt hạt, Trần Vĩnh Ngọc biết Cốc Vũ có nhiều mưu ma chước quỷ, lúc này nàng ra như vậy, tất nhiên là có vài phần nắm chắc, trong lòng đương nhiên cao hứng, " mau ."

      Cốc Vũ : " cần kêu mọi người luân phiên nhau hái đào, dù sao tại việc ở thôn trang nhiều, chúng ta có thể tách ra hái, sai biệt lắm có thể giải quyết vấn đề."

      Kinh Trập nhìn chằm chằm Cốc Vũ, tựa hồ có chút hiẻu, "Ngươi muốn tách ra hái?"

      Cốc Vũ gật đầu, "Đúng vậy, như vậy nam nữ già trẻ đều hái được, cũng cần thế nào, nếu mọi người sợ phân ràng khiến cho trẻ con hái trái chưa chín, các thẩm, đại nương thận trọng, hái trái chín, sau đó phân loại để riêng, như vậy như cũ hái từng mảnh từng mảnh, nhưng trái cây để chung hết, trái chín có thể dùng đòn gánh bán ở thôn trang phụ cận, thừa lại ca đưa cho lão bản đặt hàng, nếu cảm thấy có thể chúng ta về sau cứ làm như vậy, nếu được chúng ta lại nghĩ biện pháp khác."

      Trần Vĩnh Ngọc gật đầu, "Cũng chỉ có thể thử như vậy xem xem."

      Cốc Vũ lại nghĩ nhiều quả đào như vậy, sợ là cần nhiều sọt trúc, lại đưa ra đề nghị khác, "Bằng chúng ta để tiểu ta hỗ trợ làm ít trúc khuông đơn giản, trong sọt trúc để ít cỏ rơm, để sợ xóc nảy, so với bỏ hết đống vào tốt hơn."

      Vừa vặn Linh Nga ở bên nhà Cốc Vũ, Trần Vĩnh Ngọc với , Linh Nga cũng có gì đồng ý, "Phái người hỏi thử xem, ta thấy tốt, nhưng phải hỏi qua cha ta, dù sao ta biết mấy thứ này."

      Có lời này, Trần Vĩnh Ngọc chậm trễ, tự mình và Kinh Trập hai người mang theo điểm tâm thỉnh.

      Buổi trưa, mọi người theo biện pháp mà Trần Vĩnh Ngọc hái đào, đất trải cỏ để đựng đào vừa chín, vài cái sọt để ở bên cạnh, bên trong lót cỏ để đựng đào chín, hết thảy ngay ngắn có thứ tự.

      Trần Vĩnh Ngọc và Kinh Trập trở lại, chỉ có bọn họ trở lại, còn có cha con Triệu gia. xe còn có sẵn vài cái sọt trúc.

      Cần Nhi thấy Triệu Thạch, y nha nha nha muốn bổ nhào qua, Triệu Thạch ngốc ngốc cười, lại bế Cần Nhi hồi rồi làm việc.

      Hứa Tần Thị thấy có chút buồn cười, "Nha, sao gọi nương ngươi qua, như vậy phải là cả gia đều ở đây, ha ha. ra chẳng phải người ta ngược lại là giúp đỡ nhà mẹ đẻ bên này phải làm sao bây giờ?"

      Triệu Đại thúc buồn cười, cũng chẳng kiêng dè gì, " có gì, lúc nương Cần Nhi còn chưa qua cửa các ngươi đưa mấy sọt đào qua, nhiều năm như vậy chúng ta hàng năm đều theo hưởng sái, bên này có chuyện khó xử, chúng ta có thể giúp chút nào giúp, lại cũng phải chuyện khó khăn gì, việc khác chúng ta làm được, nhưng đan giỏ khó."

      xong rồi làm việc, sọt trúc cần rất tinh tế, cũng có người thôn trang giúp đỡ chẻ trúc, tốc độ cũng rất mau.

      Sọt trúc đan xong lót cỏ vảo, sau đó có người chuyên môn đem quả đào nhàng bỏ vào, từng khuông chuyển đến bờ bên kia sông, xe ngựa tại đó chờ.

      Kinh Trập theo hắc đại ca và cha Đại Trụ cùng nhau , lên xe xuống xe cũng tiện.

      Người còn lại ở thôn trang dè dặt cẩn trọng đem quả đào chín mềm để gọn, chỉ còn chờ nhóm đàn ông mang thôn khác đổi lương thực hoặc bán lấy tiền trở về. Còn có người đoán chuyện bên Kinh Trập kết quả như thế nào.

      Cốc Vũ nhìn từng khuông đào, lại thấy bên chưa hái có trái chín cành, tìm Trần Vĩnh Ngọc cần đợi, mọi người dứt khoát đánh tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái, đưa thôn trang bán được hay , cũng phải hái hết trái chín, miễn cho bị hư rụng.

      Trần Vĩnh Ngọc cười kêu Cốc Vũ cần quan tâm, sớm cùng mọi người .

      Nhưng bán ở thôn trang cũng có giới hạn, quả đào chờ được, đa số người mua đào để ăn, nếu quá thường xuyên còn tưởng dễ dàng, nên ít mua. Mọi người đành phải các thôn trang xa hơn, mãi đến khi còn ai mua, nên có ai nữa.

      Người thôn trang ôm đào chín ngẩn người, bắt đầu ông trời có phải bảo hộ Đào trang vân vân.

      Bên Kinh Trập cũng truyền tin tức tốt về, lão bản coi như vừa lòng đào, kêu đưa thêm .

      Mây đen mặt mọi người có thế này tán ít, sốt ruột hái đào, nhưng lười hái đào chín, dù sao cũng bán được, mỗi nhà ở thôn trang đều có ít, ai muốn ăn, rớt đất mảng.

      Cốc Vũ nhìn đào chín ngọt ngào rụng đầy, màu đỏ như máu chảy đầm đìa rất chói mắt, trong lòng nàng thầm kêu tội lỗi.

      Hy vọng đều gửi gắm ở bên Kinh Trập, mọi người đều ngóng trông bọn họ mang về tin tốt, thấy đào kéo rồi lại kéo về.

      Nghe Kinh Trập , có đấu tích gì, lão bản mua đào lúc trước , tìm thấy người, quả đào dĩ nhiên bán được, suy nghĩ rất nhiều biện pháp, đào cuối cùng để lại chỗ ở trấn gọi người bán, hắc đại ca cũng ở lại chờ lão bản, chỉ là hy vọng xa vời.

      Kinh Trập chỉ là đoán nghe người trấn lão bản kia lo lắng đào hái trễ bị nát đường, cũng có người là quả đào đủ, mặc kệ là nguyên nhân gì, dù sao lão bản mất là chuyện rành rành, từ giã.

      Chuyện này là chuyện lớn, hai xe ngựa quả đào, hơn nữa cây nhiều như vậy chưa hái chuẩn bị rụng phải làm sao bây giờ? Trơ mắt nhìn rụng hết? Hoặc là kêu người thôn trang khác đến hái?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :