1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Điền Viên Cốc Hương - Thẩm Duyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 10: Rất ràng như

      Trần Thị hé miệng vay tiền, dừng được tiếp, "Ta nghĩ rất nhiều cách, chỉ có biện pháp này tốt, Nhị tẩu, Tam tẩu các ngươi nếu thương chúng ta sắp qua nổi nữa, cho chúng ta mượn tiền, ngày sau tự nhiên quên ân tình này của các ngươi."

      Hứa Thị và Vương Thị nhìn nhau, rối rắm, Hứa Thị thử thăm dò hỏi, "Mua con trâu, cần bao nhiêu bạc vậy?"

      Mặt Trần Thị sáng lên, vẻ đáng thương vừa rồi sót lại chút gì, lúc này tràn đầy hy vọng, khéo như rót mật cực lực thuyết phục các nàng, "Cũng cần nhiều bạc, mua được trâu về sau Hà cần làm ở thôn trang khác, thừa dịp ngày mùa cày cho nhà địa chủ, hoặc kéo xe, còn thỉnh Tam ca làm chiếc xe cho ta, tay nghề Tam ca tốt, kiếm được cũng tốt cho các ngươi. Ta nghe cha ta , mua gia súc cần chú ý, nếu mua tốt cả nhà xui xẻo, bằng mua tốt, cũng nhiều, chỉ có 8 lượng bạc, hơn nữa thắt lưng Hà cần khám bệnh, dứt khoát mượn lần, mười lượng bạc là đủ rồi."

      Vương Thị cho rằng mình nghe lầm, hỏi lại, "Mười lượng bạc?"

      Trần Thị còn tưởng mình mượn đủ nhiều, "Nếu Tam tẩu có tiền nhàn rỗi, cũng có thể cho mượn nhiều hơn để chúng ta xài, Cốc Vũ có khả năng, nghe bên ngoài người ta , máy tuốt hạt của các ngươi cho thuê, ngày có 2 lượng bạc, huống hồ chúng ta cũng còn đây, về sau có trở ngại ..."

      Tiểu Mãn tức giận, "Tứ thẩm, ngươi thấy sao? Ta và nương ta thêu cả ngày, mỗi người ngày kiếm mấy văn tiền, ngươi há miệng là mười lượng bạc, nhà chúng ta phải mở ngân hàng tư nhân, lại ngươi còn ở nhà ngói, ngươi xem nhà chúng ta tại ở đâu, nếu thực có mười lượng bạc, chúng ta còn xây phòng ở sao?"

      Trần Thị nghiêm túc cãi với Tiểu Mãn, "Sao lại có, 1 máy tuốt hạt ngày năm mươi văn, các ngươi có nhiều như vậy ít nhất ngày 1 lượng, lúa sớm lúa mùa cộng lại ít nhất cũng có 40, 50 lượng, ba bốn hộ các ngươi chia ra cũng có mười mấy lượng bạc. Huống hồ ngươi với nương ngươi thêu cũng có thể bán giá cao, năm trôi qua cũng có ít nhất 5 lượng bạc, hộ nông dân quanh năm suốt tháng môt, hai lượng là đủ, hai ba năm trôi qua các ngươi ít nhất cũng có hai trăm lượng, ta chỉ mược các ngươi hộ 5 lượng, nhiều nhặn gì, như nhổ cọng lông trâu thôi!"

      Trong lòng Tiểu Mãn có khúc mắc với người bên kia, từ lúc về quê đến bây giờ nàng luôn có thành kiến, vả lại bên kia ít qua lại, bây giờ đến vay tiền , nàng hận thể vác cây đuổi ra, cố nhịn xuống, "Tứ thẩm ngươi nghĩ chúng ta đương gia sao? Ca ca ta tư thục là tiền, Cốc Vũ trấn là tiền, ta và nương ta thêu mấy thứ này còn biết có bán được hay , lại ở nhà Nhị thúc ra tiền sao? Vả nhà lớn vui chơi giải trí cần tiền, Tứ thẩm hỏi mượn ta, ta muốn hỏi mượn ngươi!"

      Trần Thị chậc chậc thẳng, "Ngươi nha đầu kia, còn tuổi biết gì, Tứ thẩm thương lượng với nương ngươi, nhà các ngươi do ngươi đương gia, dĩ nhiên biết."

      Vương Thị thể , "Nhà chúng ta Cốc Vũ đương gia, trong nhà có bao nhiêu bạc dĩ nhiên rành mạch, nếu ngươi muốn mượn trăm văn, hai trăm văn miễn cưỡng có thể lấy ra, nếu nhiều có, Kinh Trập lớn như vậy, người tới cửa làm mối ngươi phải thấy, ta làm nương lo lắng, ngày cả phòng ở cũng có, sao có thể thành thân ..."

      Vừa xong, Kinh Trập và An Cẩm Hiên cười hì hì bước vào, hai người vừa vặn nghe được nửa câu sau. An Cẩm Hiên nhếch miệng cười, Hạ Xuyên bổ nhào qua muốn ôm.

      Kinh Trập sửng sốt, nghĩ lại có người đến đề thân, "Nương, cái gì thành thân với thành thân, phải đồng ý sao."

      Tiểu Hà vội giải thích với , "Kinh Trập ca, ngươi nghĩ sai rồi, phải thành thân, Trần thẩm muốn mượn nhà các ngươi 5 lượng bạc mua trâu. Nương Cốc Vũ còn có bạc xây nhà ngói cho ngươi thành thân ."

      Vốn là người thông minh, nghe hai câu, Kinh Trập và An Cẩm Hiên đều hiểu được.

      Trần Thị lại than nghèo, "Nếu đến bước đường cùng, ta cũng há mồm, hay là các ngươi cho ta mượn 4 lượng bạc, ta nhà mẹ đẻ mượn ít, nếu làm công, xoay đến thắt lưng, dĩ nhiên muốn xảy ra chuyện, ta đành mặt dày tới hỏi, nếu là người nhà, ta nào dám ."

      tới lui vẫn dùng thương thế Lí Đắc Hà tranh thủ đồng tình của mọi người, Hứa Thị vẫn lắc đầu, "Mấy lượng bạc có đâu."

      Trần Thị nỗ lực, Kinh Trập ôn nhuận cười , "Tứ thẩm, thắt lưng Tứ thúc bị thương thế nào? Đây là chuyện lớn, trì hoãn được đâu."

      Trần Thị vỗ tay, cho rằng mình tìm được người biết lý lẽ, "Vừa thấy Kinh Trập biết ngay là người đọc sách, lời bình thường, là như thế này, chúng ta muốn trì hoãn nhưng có biện pháp khác, lúa sớm sắp thu gặt, sau đó còn phải cày bừa cấy mạ, là việc nặng, Tứ thúc ngươi làm được, vừa rồi nương ngươi bọn họ còn mướn người làm cho nhà chúng ta, nhưng ta thể làm như vậy. Bệnh kia biết bao lâu mới lành, nếu vài năm tốt còn liên lụy chết các ngươi, ta nghĩ nếu làm được việc nặng, chút có gì vấn đề, có con trâu thể tốt hơn, hai bên đều phương tiện."

      An Cẩm Hiên đột nhiên lạnh mặt, hề do dự, " thể như vậy, cả nhà Tuyền thúc chỉ có mình Tuyền thúc làm việc, Vương thẩm và Tiểu Mãn tuy thêu chút đỉnh, nhưng quanh năm suốt tháng biết phải giúp người khác làm biết bao xiêm y, ngươi bên kia phiền toái các nàng ít . Các nàng có bao nhiêu công phu thêu hoa kiếm tiền chứ, ta muốn nhiều, nhà Cốc Vũ đến bây giờ còn thiếu Nhị Thúc Công bạc, thiếu lúc bị đuổi , khi đó Cốc Vũ bọn họ ăn bữa trưa có bữa tối, máy tuốt hạt da dây thừng toàn bộ đều là của ta, tiền cũng có trả, lại cho thuê còn phải cả ngày hư chỗ này chỗ kia, kiếm hai văn tiền vất vả, Vương thẩm, ta cũng sợ xấu tại đây, nếu có bạc cho mượn, nhưng phải trả nợ cũ cho chúng ta trước."

      Cốc Vũ nghe được cười, gấp gáp : "Cẩm Hiên ca, ngươi yên tâm , chúng ta thiếu ngươi 5 lượng ba trăm năm mươi hai văn, ta đều nhớ kỹ."

      Vương Thị mở miệng chuyện, tuy biết Cốc Vũ và An Cẩm Hiên dối, nhưng nàng có cách ứng phó Trần thị.

      Sắc mặt Trần Thị rất khó coi, thở hổn hển, nước mắt muốn chảy ra, "Ta là mệnh khổ, Hà cũng là mệnh khổ, vốn tưởng là con út, mọi người đều thương chìu chuộng, nếu được, cũng chỉ đành dùng thân mình làm, dù chết được cũng có thể sống ngày."

      Kinh Trập vẫn thong dong, nghĩ thể để Tứ thẩm xấu, muốn ngăn chặn miệng nàng, , "Tứ thẩm, nên lời may, yên tâm, Tứ thúc có việc gì."

      "Cháu trai, trong nhà ngươi ràng nhất, nếu phải vì bệnh tình Tứ thúc các ngươi, hai người chúng ta khổ chết cũng chịu, đâu cần phải đến tình trạng này, người khi có bệnh cái gì cũng làm được..."

      An Cẩm Hiên cúi đầu tiếng, "Lúc trước biết là ai chịu xuống ruộng."

      Trần Thị muốn rơi lệ, làm Hứa Thị há miệng định đá ứng.

      Kinh Trập quýnh lên, "Tứ thẩm, ta có biện pháp!"

      Trần Thị lắc đầu, "Ngươi có thể có biện pháp gì, nhà các ngươi cũng phải ngươi đương gia."

      Kinh Trập lại cười, kéo Cốc Vũ đến, "Tứ thẩm ngươi vừa , nếu thân mình Tứ thúc tốt là có vấn đề gì, ta cũng cảm thấy biện pháp này tốt nhất, ngươi quên Cốc Vũ nhà chúng ta học y sao? Học nhiều năm như vậy, còn phải là vì ngày này, trong nhà có chuyện phải để ý." xong, nháy Cốc Vũ cái, "Cốc Vũ, ngươi còn mau xem bênh cho Tứ thúc."

      Trần Thị chịu, " được, Cốc Vũ còn như vậy, cho là học qua hai năm, cũng thể chẩn bệnh bừa bãi."

      Cốc Vũ cũng chắc chắn, vừa rồi nàng định qua thử xem, nếu Tứ thẩm còn biết có lời khó nghe nào nữa.

      Kinh Trập tựa hồ nhận định Cốc Vũ, "Có gì quan trọng hơn chứ, Cốc Vũ cũng chỉ là xem, yên tâm , nếu Cốc Vũ có nắm chắc dĩ nhiên xuống tay chẩn bệnh, được còn có sư phụ nàng. Miêu lão tiên sinh y thuật đáng tin, cho dù cả nhà gom tiền mua trâu Tứ thúc còn phải na môt thân bệnh hoạn làm, Tứ thẩm ngươi nhẫn tâm chúng ta làm cháu sao có thể nhẫn tâm, để Cốc Vũ trước xem, nếu tốt phải Miêu lão tiên sinh, tiền khám bệnh chúng ta gom góp lại trả."

      An Cẩm Hiên cũng kéo Cốc Vũ, "Cốc Vũ, lúc này là lúc cần đến ngươi, cần phải khám kỹ cho Tứ thúc của ngươi!"

      Hai chữ khám kỹ rất nặng, Cốc Vũ phục hồi tinh thần lại, thấy Trần Thị cau mày lo âu hơn lúc than thở ngày qua nổi, trong lòng hiểu bốn năm phần, nên sải bước tới, "Tứ thẩm, ta phải nhìn Tứ thúc ngay!"

      Hứa Thị và Vương Thị nghĩ được, lúc muốn cản mấy đứa trẻ rất xa, đành phải đưa Đại Hàn, Tiểu Hàn, Hạ Xuyên cho Tiểu Mãn và Văn Thị bọn họ xem, hai người đuổi theo.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 11: Trong ngoài được lòng người

      Kinh Trập đưa Trần Thị phía trước, Trần Thị lỡ đâm lao phải theo lao, lúc này nàng thể gì, đành phải ra vẻ chất vấn y thuật của Cốc Vũ, "Lúc trước Tứ thúc ngươi cũng tìm lang trung, cũng thấy khá hơn, Cốc Vũ chỉ học vài năm, chỉ sợ tốt lắm đâu, vạn nhất xảy ra chuyện phải làm sao bây giờ?"

      Cốc Vũ giòn tan đáp: " có gì đáng ngại Tứ thẩm, ta cũng chỉ nhìn xem kê đơn loạn cho người ta, nếu nắm chắc ta để cho sư phụ ta xem. Là Tứ thúc của ta, sao ta có thể xằng bậy chứ?"

      Trần Thị nghĩ lại lại : "Tứ thúc ngươi cũng biết chỗ nào, cậy mạnh, ta gọi trước a!"

      xong Trần Thị , Kinh Trập đỡ nàng, lúc này vừa khéo giữ chặt, "Tứ thẩm, ngài vội, nếu ở nhà chúng ta lại tìm."

      Trần Thị tìm ra cớ, cũng đến bên kia sân.

      Lí Hà Thị ở trong sân, thấy nhiều người lại, biết xảy ra chuyện gì.

      Lí lão đầu đứng cái thang, "Sao mọi người đều qua đây?"

      "Gia gia, có việc gì, chúng ta đến xem."

      xong mọi người vào phòng tìm Lí Đắc Hà, thấy người, Trần Thị thở dài nhõm hơi : "Ta Tứ thúc các ngươi ở nhà, lần tới lại tới a? Để ta và Tứ thúc ngươi cùng nhau qua kêu Cốc Vũ nhìn xem, dù sao các ngươi lúc nào cũng ở nhà mà."

      Mọi người ra đến sân, nghe Lí lão đầu ở cây thang hỏi: "Hà, tìm được miếng ngói bị dột chưa?"

      An Cẩm Hiên nhìn Cốc Vũ cười, tựa hồ như tiên liệu trước.

      Mặt Trần Thị nháy mắt khô cứng, tiếp đó là kinh hãi, "Hà sao ngươi leo lên mái ngói, vạn nhất có chuyện hay xảy ra sao ta sống được!"

      Mặt Lí Hà Thị xanh lại, thóa mạ tiếng, "Phi phi phi, sao ngươi như vậy, trù ẻo người sao? Người còn dám há mồm ngậm miệng cái gì hay xảy ra, đến lúc đó ta coi ngươi có chỗ khóc!"

      Có Lí Hà Thị ở bên cạnh, Trần Thị dám đáp trả, thấy Vương Thị, Hứa Thị cũng qua, nhất thời xấu hổ, biết trốn đâu.

      Trần Thị muốn lảng sang chuyện khác, "Cha, sao bây giờ lợp ngói, còn tốt mà."

      Lí lão đầu hừ lên tiếng, " lo bây giờ, lúc mưa to dột tốt lắm, Hà leo lên chẳng lẽ để bộ xương già này lên, trước kia là Hải làm, bây giờ ở riêng bên kia, cũng có đạo lý này, nóc nhà của mình phải tự mình sửa!"

      Lí Đắc Hà thu thập xong xuống dưới, thấy trong viện nhiều người như vậy, cũng ngẩn ra, vỗ vỗ bụi bặm người, nhìn Trần Thị : "Ngươi chạy đến chỗ nào vậy, thừa dịp lò ngói lấy ít ngói về, ngói lúc trước đủ."

      An Cẩm Hiên quỷ dị cười, dù sao ở đây là cái người ngoài, gì cũng có người bắt bẻ, cho dù có người trách cứ cũng sợ, "Ai nha, còn có tiền mua ngói a!"

      Lí Đắc Hà nghĩ vẫn là đứa trẻ nên so đo, "Ở nhà ngói, tiền sửa chữa tu bổ vẫn phải lấy ra."

      Cốc Vũ qua, vòng quanh Lí Đắc Hà vòng vo hai vòng.

      Lí Đắc Hà khom người ôm Cốc Vũ, đặt ở bên, "Ngươi cái nha đầu càng nặng, đứng yên chỗ ." xong, nhìn Lí lão đầu và mọi người , " rảnh đùa với các người, ta chờ hội..."

      Lí Đắc Hà leo lên cây thang chuẩn bị chuyển chỗ, Trần Thị ai u qua, "Thắt lưng người còn chưa có lành đâu, việc này đợi thời gian nữa hãy làm."

      Cốc Vũ vừa thử qua biết Lí Đắc Hà hơn phân nửa có vấn đề gì, hùa theo câu chuyện Trần thị, "Tứ thẩm lo cho ngươi a, Tứ thúc, thắt lưng ngươi bị trật khi nào, ta cho ngươi ít thuốc mỡ dán thử xem."

      Lí Đắc Hà hiểu gì hết, "Chuyện gì, sao lại bị trật lưng? tán gẫu nữa, ta còn phải ra ruộng."

      Kinh Trập khẩn trương, "Tứ thúc, ngươi nên để Cốc Vũ nhìn xem, thương chữa khỏi về sau khó khăn, ngàn vạn lần đừng cố chống, bằng lúc thu gặt lúa sức cũng phiền toái, dù chúng ta mang máy tuốt hạt qua, cũng do ngươi sử dụng đúng ?"

      Lí Đắc Hà hắc hắc cười ngừng, "Thân thể của ta, ta còn ràng, khi nào biến thành ma ốm."

      Trần Thị khụ khụ hai tiếng, "Lúc trước thôn kề bên khiêng cầu cho người ta, cũng phải bị trật thắt lưng sao, ngươi cũng cần liều chống." xong nháy mắt Lí Đắc Hà.

      Lí Hà Thị nóng nảy, "Hà, chuyện xảy ra lúc nào, ngươi chưa có con a, thể kéo bệnh căn, để Cốc Vũ nhìn xem, lần trước hốt thuốc cho ta tốt."

      Lí Đắc Hà liếc qua Trần thị, có chút hung dữ, nhìn Lí Hà Thị : "Nương ngươi lo lắng cái gì, hơn phân nửa là nàng lầm, ta ta qua trộn bùn, cũng phải ta xây cầu, là con nhà Thiết Đầu bị thương thắt lưng, đâu dính líu tới ta, chuyện lâu như vậy, ta còn nhớ nữa."

      Cốc Vũ : "Chắc bệnh , nên nhớ bị thương chỗ nào, Tứ thúc, ngươi xoay xoay vài vòng ta nhìn xem."

      Lí Đắc Hà lại vừa bực mình vừa buồn cười, "Tứ thúc ngươi có thể đánh chết lão hổ, qua bên chơi , Cốc Vũ có phải ngươi cùng sư phụ ngươi gần đây chế thuốc mỡ, muốn luyện tập người Tứ thúc ngươi?"

      Cốc Vũ định , Trần Thị gượng cười , "Ngươi thương tiếc thân mình, bây giờ còn tuổi trẻ, về sau phiền toái."

      Chưa xong bị Lí Hà Thị quát, thời gian Trần Thị vào cửa ngắn, lúc trước dỗ nàng vui vẻ, chỉ là lâu như vậy có con, Lí Hà Thị để ý, bây giờ nghe nàng mỗi câu đều là điềm xấu, nghe nổi nữa, "Ngươi muốn tốt lành? Hà phải xảy ra chuyện gì ngươi mới vui vẻ phải ?"

      Trần Thị bất đắc dĩ, Cốc Vũ : "Tứ thẩm ta muốn qua ngày lành a, cùng Tứ thúc có thể chịu khổ, nào biết đâu rằng..."

      Chưa xong Kinh Trập kéo Cốc Vũ, "Chúng ta qua xem, có chuyện gì trở về."

      Hứa Thị nhịn được, dứt khoát , "Hà, ngày qua tốt thôi, chỉ là thắt lưng ngươi bị thương thể làm việc thôi, ta cùng nương Cốc Vũ còn cho các ngươi máy tuốt hạt còn giúp các ngươi mướn năm sáu người. Lúc ta gả đến ngươi còn lớn như Kinh Trập đâu, ta coi như người nhà, nhưng sao lại như vậy, há mồm là mười lượng bạc, mua trâu khám bệnh, nếu là mấy đứa hiểu chuyện qua, chúng ta vẫn hay biết gì, thể làm người như vậy a."

      Hứa Thị gả qua, rất chiếu cố Lí Đắc Hà cùng Linh Nga, Lí Đắc Hà vô duyên vô cớ bị Hứa Thị như vậy, nổi lửa, hỏi: " mượn mười lượng bạc làm gì?"

      An Cẩm Hiên lắc đầu, cũng gạt, "Còn phải ngươi làm việc được, Cốc Vũ bọn họ còn thiếu ta và Nhị Thúc Công tiền đâu, kiếm hai văn tiền vất vả dễ dàng sao, mười lượng bạc còn nhiều lắm, hừ, mua con trâu liền gối cao đầu lo phiền, ai... Trâu gì mà đến mười lượng bạc con."

      Trần Thị thấy như vậy, dứt khoát , "Ta mượn bạc sao? Các ngươi bên kia còn cùng Văn gia, bọn họ có thể làm cái gì, đệ đệ mình cũng chiếu cố, chỉ biết giúp người ngoài, khuỷu tay quải ra bên ngoài, ta muốn còn được, Văn gia còn biết chia bao nhiêu bạc ." xong lại kể lể với Lí Đắc Hà, "Ngươi là tên ngốc, mình cũng thôi, ngày khổ cực người làm sao nuốt, suốt ngày ra ngoài làm trâu làm bò, còn phải chỉ kiếm hơn mười văn tiền, ngốc về nhà !"

      Lão Lí đầu hầm hừ chắp tay sau lưng ở bên. Lí Hà Thị qua, "Ép buộc sao, ta ở riêng tâm địa gian giảo đều lộ ra. Trước kia tốt rồi. Các ngươi còn dĩ nhiên có rất nhiều chuyện lo xuể."

      Trần Thị phục than thở, Lí Đắc Hà từ nóng tính, lúc trước Trần Thị dám chọc , hôm nay nóng nảy, cãi lại . Chuyện này do nàng tự chủ trương, đúng còn ngụy biện, càng làm mất mặt, hơn nữa Hứa Thị, Vương Thị cùng cháu trai cháu nhìn, Trần Thị còn đến chuyện khác, càng càng hăng say, Lí Đắc Hà nhịn được nữa, cái tát đánh qua.

      Trần Thị bị đánh, ngồi đất la khóc.

      Lí Hà Thị mím môi, đến cùng vợ Lão Tứ hợp tâm ý mình nhất, cũng qua khuyên.

      Hứa Thị thấy vậy kêu Cốc Vũ, Kinh Trập, An Cẩm Hiên chạy về nhà, mình và Vương Thị ở lại, khuyên giải.

      Cốc Vũ ở giữa bọn họ, thấy An Cẩm Hiên ở bên cười trộm, Kinh Trập lại có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

      Cốc Vũ nhìn trái nhìn phải, "Các ngươi sớm biết sao muốn ta qua xem? Bình thường ca còn khuyên ta nắm chắc mười phần cần kê đơn cho người ta, vừa rồi khẳng định như vậy."

      An Cẩm Hiên cười : "Ta và Kinh Trập vừa rồi ở bên ngoài thấy Tứ thúc ngươi khiêng đòn gánh, chứng tỏ chút vấn đề cũng có, đâu có giống người bị trật lưng, Tứ thẩm ngươi cũng đáng giận, nếu tham ít chút, chúng ta cũng đến mức làm tới như vậy."

      Kinh Trập cười cười, " đến cùng cũng là người nhà, thực sợ lần này nàng bị mất mặt lại biết ra ngoài náo thành cái dạng gì."

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 12: Lời đồn bên bờ sông

      Trần Thị náo loạn được khuyên giải, Lí Đắc Hà như cũ nghẹn ở bên, Trần Thị lưu loát thu thập đồ đạc trở về nhà mẹ đẻ. Ở bên đó hai ngày Lí Đắc Hà cũng đón về, nhà mẹ đẻ cũng cùng thôn trang, ra ngoài còn bị người hỏi tới hỏi lui, Trần Thị nghĩ dù sao phân gia cũng lợi gì, có chuyện mình còn phải ra tay thu thập, vì thế lại thu thập chuẩn bị về nhà.

      Nàng về nhà mẹ đẻ rồi trở lại, cùng Lí Đắc Hà cũng có gì, thành hôn, đầu giường đánh nhau cuối giường ngủ chung, ngày vẫn qua như vậy. Đối với Lí Hà Thị, nàng chuyện ngọt, dỗ Lí Hà Thị rất vui vẻ, dù nàng vài câu nàng cũng so đo. Trần Thị lại ghi hận bên kia, càng nhận định bên kia buôn bán kiếm đồng tiền lớn chia sẻ cho bọn họ.

      Trong lòng nghĩ như vậy, mặt ngoài nàng cũng lạnh nhạt, đơn giản là ít qua hơn, Cốc Vũ bọn họ càng mừng rỡ thanh nhàn.

      Bình tĩnh qua mấy ngày.

      Hôm nay, Tiểu Mãn và Cốc Vũ mang theo thùng gỗ giặt xiêm y cả nhà, Tiểu Hà cũng giặt đồ của nhà mình, bờ sông là đại nương cũng là tiểu nàng dâu, Cốc Vũ bọn họ nhân tiện đem xiêm y An Cẩm Hiên giặt, miễn cho thanh niên ngồi xổm bờ sông người ta chê cười.

      Ở bờ sông có vài phiến đá, người thôn trang giặt quần áo thường dùng, Cốc Vũ cầm chày gỗ quơ nước, lúc này nước sông ấm vừa phải, lạnh cũng nóng, buổi sáng mát mẻ, chỉ thấy nước sông trong suốt thấy tận đáy, ngay cả ốc đồng bèo ở đáy sông đều ràng, ngẫu nhiên còn có đám cá bơi ngang, nhìn rất vui vẻ thoải mái .

      Tiểu Hà lấy tay vọc nước, đột nhiên hưng phấn kêu to, "Cốc Vũ mau nhìn, mau nhìn! Ta nhìn thấy đồng tiền, chỗ kia!"

      Cốc Vũ nhìn theo ngón tay của Tiểu Hà, thấy nó sáng long lanh ở đáy sông, cách mặt nước xa, hai người với tay lấy, dĩ nhiên với tới, lại dùng chày gỗ khều, cũng tới, hết cách mới buông tha.

      phụ nhân giặt quần áo bên kia buồn cười, "Các ngươi biết, là nàng dâu gả tới ném!"

      Tiểu Hà từng trải qua khổ cực, thấy vậy thở dài, "Vì sao ném tiền xuống sông lãng phí a, văn tiền cũng có thể mua cái bánh gạo."

      Phụ nhân kia hé miệng cười, vui vẻ : "Ngươi biết, đây là quy củ đời xưa truyền xuống, nàng dâu vừa qua cửa, sáng sớm ngày thứ hai, khi ta gả tới, trời còn tờ mờ sáng phải nấu nước, làm điểm tâm cho cả nhà ăn, lúc nấu nước phải thả chuỗi tiền xuống."

      Tiểu Hà hiểu, "Vì sao, vậy trong sông chẳng phải là có nhiều tiền?"

      Phụ nhân kia trả lời được, chỉ là mọi người đều làm như vậy.

      Cốc Vũ nghĩ, cũng dám khẳng định, "Có phải nàng dâu gả tới đây về sau phải uống nước sông này, dựa vào sông này nuôi dưỡng, nên ném chuỗi tiền xuống, phù hộ về sau thuận lợi, cũng để thần sông biết có người như vậy, giống như là đến chỗ mới làm lễ gặp mặt?"

      Tiểu Mãn và Tiểu Hà ha ha cười, Cốc Vũ suy nghĩ miên man.

      Phụ nhân kia giặt xong, thu gọn đồ rồi nhìn Cốc Vũ : "Ngươi cơ trí, ta nghĩ chắc là thế, cũng nghe lại thôi." xong xách chậu về nhà.

      Ba nương bắt đầu giặt quần áo, bờ sông người đến người , đa số buổi sáng tụ họp cùng nhau giặt quần áo, sau đó còn bận rộn việc bếp núc.

      Vừa vặn lúc này là lúc náo nhiệt, người từ từ đông hơn.

      Cốc Vũ dùng chày gỗ đập áo choàng ngắn của An Cẩm Hiên, phụ nhân mắt sắt bén kêu lên : "Cốc Vũ, xiêm y này của ai?"

      Cốc Vũ định trả lời, lại nghe có người , " của Kinh Trập là của ai?"

      Người khác phốc xuy cười, " biết chừng, ai biết là của ai? Nhà đó người đông lại phức tạp."

      Lời này nghe qua xuôi tai, Cốc Vũ nhìn qua người nọ, là chị dâu của Trần thị, ngày thường lưỡi dài, chuyện gì khi nàng biết, chẳng khác nào toàn bộ thôn trang đều biết, biết tên gì, người thôn trang sau lưng kêu nàng Miệng Rộng , vừa vặn miệng nàng cũng lớn, vừa vặn thích hợp.

      Miệng Rộng thấy Cốc Vũ nhìn nàng như vậy, chậc chậc hai tiếng, "Còn nhìn ta như vậy làm gì, buồn cười, nếu lòng mình chột dạ, sao nhìn như vậy?"

      Mỗi câu đều khiêu khích, Cốc Vũ nhịn được nữa, "Ngươi dựa vào cái gì ta chột dạ?"

      Lời này vừa ra, người chung quanh khuyên, "Cốc Vũ, cần so đo."

      Người khác cũng : "Ngươi tranh với tiểu hài tử, đáng a."

      Nhất thời yên lặng, Cốc Vũ dùng chày gỗ bắt đầu đánh xiêm y.

      Đánh 2, 3 cái, Miệng Rộng nổi giận, "Ngươi còn tuổi ta so đo với ngươi, ngươi điêu ngoa, giặt quần áo nước bẩn hắt đến ta, ta làm gì ngươi, khó trách các ngươi cả nhà sạch ! Mình sạch cũng muốn kia bẩn đến ta sao?"

      Tiểu Hà đột nhiên đứng lên, chày gỗ chỉ qua, " ràng ! Cái gì sạch , miệng ngươi mới sạch ! Mọi người ở đây đều thấy, có phải chính ngươi gây chuyện trước?"

      Vài phụ nhân khuyên mọi người cần nóng.

      Miệng Rộng ủy khuất, mặc kệ lời khuyên, "Có cái gì, ngươi nhìn các ngươi , ở như vậy là như thế nào? Trai chỗ cũng phải người nhà, đều lớn như vậy, còn có thể sạch nơi nào? Cũng nhìn nhìn mình là thân phận gì, ta nhận được ngươi, ca ngươi nhận người ta làm sư phụ, dĩ nhiên bênh vực, còn có tiểu tử họ An kia lai lịch , biết tại sao tụ thành đám, còn cho người ta , buồn cười!"

      Tiểu Mãn nhịn nổi, "Ta vừa rồi còn kính ngươi là tẩu tử Tứ thẩm, lại đâm thọc xúi giục như vậy, tốt xấu gì cũng được cho là thân thích, ngươi để ý thể diện cũng chẳng trách ai, chúng ta ở chỗ thế nào? Chính trực sợ gian tà! ở bao nhiêu năm cũng có người nửa câu, ngươi là loại người nào mà chúng ta? Lại , Đại Lâmca nhận cha ta làm sư phụ, chúng ta chính là nhà, vậy thế nào?"

      Miệng Rộng sợ, bình thường luôn gây chuyện, tin mình đối phó được vài nha đầu, vì thế nàng cười lạnh, "Chậc chậc chậc, Đại Lâmca, tiểu tử họ An, còn có Kinh Trập lớn như vậy, ngươi Tiểu Hà cùng Kinh Trập còn có An tiểu tử cũng lớn, vòng quanh cái gì Đại Lâm, An tiểu tử, làm cho người ta ngứa mắt, đám còn tuổi quá điêu ngoa, miệng trương lên ở đây ta! Người thôn trang đều chê cười đâu, mấy ngày trước phải vài tên tiểu tử, nha đầu ngồi chung chiếc xe ra ra vào vào, có người lớn, ai biết chỗ nào!"

      Tiểu Hà tức giận đến vươn thẳng cổ, "Ngươi ngậm máu phun người, ngươi sống nhiều năm như vậy có uổng phí ? Đạp hư bao nhiêu thứ tốt, còn biết ngươi ngày thường ăn cái gì mà miệng phun phẩn! Con mắt nào của ngươi thấy chúng ta như thế nào? Có chứng cớ , ta còn nhà các ngươi người tốt đâu, hừ, em tốt của ngươi mở miệng là mượn mười lượng bạc, mượn xong lại gây chuyện!"

      Phụ nhân chung quanh thấy khuyên được, dứt khoát chuyện, lúc này các nàng nghe 2 bên mắng qua lại lộ ra tin tức chưa từng nghe qua, đều hưng phấn, cảm thấy có đến , xem ra trở về lại có thể vài ngày.

      Miệng Rộng cùng Tiểu Hà đối đáp, Tiểu Hà là người giảng đạo lý, cùng người đôi chối. Chỉ là lúc trước bị khổ, trong lòng chịu thua, trước kia nàng cũng thường cãi nhau với bá phụ, thúc thúc, vì thế nàng khiếp sợ. Tuy Tiểu Mãn lớn tiếng, nhưng cũng phục, chuyện tự nhiên dễ nghe. Miệng Rộng lợi hại cũng chỉ có cái miệng, gặp đối thủ liền quát to.

      Cốc Vũ nghẹn cười, kéo Tiểu Hà, Tiểu Mãn, "Các ngươi là, cần loạn."

      Miệng Rộng cho rằng các nàng sợ hãi, cho rằng mình chiếm thượng phong, có chút đắc ý.

      Cốc Vũ lại , "Chẳng lẽ bị chó cắn miếng, các ngươi cắn lại chó sao?"

      "Phốc ——" cái này chỉ Tiểu Hà, Tiểu Mãn, phụ nhân chung quanh đều nở nụ cười.

      Miệng Rộng nhịn được, càng khó nghe, chỉ là thua trận thế, mắng cũng yếu thế hơn, Cốc Vũ các nàng để ý nàng, có phụ nhân bỡn cợt, giọng nương người ta lợi hại, Miệng Rộng bị là chó cắn người.

      Miệng Rộng giơ chày gỗ đánh xiêm y bùm bùm, căm giận mắng, Cốc Vũ và Tiểu Mãn Tiểu Hà chỉ cười.

      lâu, Miệng Rộng nữa. Mọi người coi việc này như chuyện giặt quần áo tạo nên sóng gợn, chút rồi thôi, dù sao chuyện như vậy thường phát sinh, cũng là chuyện lớn.

      Miệng Rộng giặt xiêm y xong, ngang qua bên người các nàng, Tiểu Hà vừa khéo ngồi xổm bên, tay nàng đẩy cái.

      Vừa vặn Cốc Vũ đưa quần áo giặt xong cho Tiểu Hà, thấy bàn tay của Miệng Rộng đẩy tới, nàng chụp lấy tay Tiểu Hà kéo lại, Tiểu Hà phát hoảng, kêu tiếng.

      Miệng Rộng dùng sức đẩy Tiểu Hà, Tiểu Hà bị Cốc Vũ kéo qua bên, nàng đẩy hụt, phiến đá lại trơn, mất đà ngã xuống sông.

      Tiểu Hà vỗ ngực, "Người này còn đánh lén, thực ngoan độc!"

      May mắn bờ sông nơi giặt quần áo sâu, Miệng Rộng uống mấy ngụm nước mới được người kéo lên, thân ướt sũng rất chật vật, nàng còn muốn xông qua phía Cốc Vũ, bị phụ nhân khác kéo lại, "Ngươi nên biết điểm tốt xấu ..."

      "Nhanh chút thay quần áo , người qua đường thấy chê cười đâu."

      Nàng đành tức giận mắng rồi về nhà thay quần áo.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 13: Khởi binh vấn tội

      Miệng Rộng hầm hừ về nhà, tâm tình Cốc Vũ bọn họ cũng bị phá hư, ai muốn hé răng, mang xiêm y về nhà.

      Vương Thị thấy sắc mặt ba nương thích hợp, liền hỏi chuyện gì.

      Hỏi ra, Tiểu Hà lắc đầu, Tiểu Mãn dùng khăn lau chà sào trúc, chuẩn bị đem sào trúc vào trong viện phơi xiêm y, Cốc Vũ cũng gì, chắc giận.

      Ba người đều vội nên chuyện, thấy Trần Thị thở gấp chạy tới, đứng ở sân giọng điệu nặng nề kêu lên: "Tam tẩu!"

      Vương Thị vui, vẫn như cũ đáp: "Chuyện gì? Sao vội như vậy?"

      Vì chuyện vừa rồi, Tiểu Mãn các nàng muốn quan tâm nàng, động tác ràng cứng lại, nhất là Tiểu Mãn, dùng sức giũ quần áo.

      Vẻ mặt Trần Thị tức giận, liếc nhìn Tiểu Mãn, rồi mới kéo Vương Thị , "Tam tẩu, cũng phải ta ngươi, ngươi nên dạy dỗ đứa . Ngươi biết, ta vừa về nhà mẹ đẻ chuyến, ngươi có biết sao ? Cốc Vũ các nàng đẩy chị dâu ta xuống sông, nhiều người thấy, vậy nên làm như thế nào cho phải?"

      Vương Thị nháy mắt cứng người lại, Tiểu Hà nổi giận, "Thẩm, thể như vậy, lúc đó ngươi có ở đó ? Ai như vậy? Cứ việc ra chúng ta cho ràng, cần giấu đầu giấu đuôi, cũng biết ai xuyên tạc, miệng phun đầy phẩn, chúng ta nhà sạch , nếu sạch còn tới cửa làm gì, nhiều người ở đó như vậy, nương Trụ Tử, Thảo thẩm cũng ở đó, cứ việc tới cửa hỏi, đến cùng là ai gây chuyện, có phải chiếm được tiện nghi nên đâm thọc xúi giục. sai sai, còn muốn động thủ với chúng ta, nếu do Cốc Vũ kéo ta lại, người rớt xuông sông chỉ sợ là ta!"

      Tiểu Mãn cũng khó chịu, vốn nàng nghi ngờ chuyện trong nhà nếu do Trần Thị cho Miệng Rộng , sao nàng luôn miệng này kia, lại trong viện vài người đều đến tuổi làm mai, cẩn thận được như vậy, vì thế nàng hừ lạnh tiếng : "Tẩu tử tốt của ngươi muốn gây chuyện, dứt khoát chúng ta sợ đem chuyện làm lớn ra, muốn tìm người làm chứng, chúng ta sẵn sàng đối chất cho ràng, nếu dám đối chất lại ra ngoài bừa, chúng ta cũng khách khí!"

      Thấy Tiểu Hà cùng Tiểu Mãn ngôn từ chuẩn xác, Trần Thị sửng sốt, nghĩ sợ chị dâu của mình khuyếch đại quá mức, nếu vì thấy nàng ở nhà khóc sướt mướt cũng đến mức vội vã tới vấn tội như vậy, vì thế nàng trực tiếp với Tiểu Mãn và Tiểu Hà, mà nhìn Vương Thị chế nhạo : "Tam tẩu, ngươi xem hai nha đầu này, ta bất quá tới hỏi chút, sao nổi giận như vậy, mỏ nhọn tốt lắm, đều là nương chưa xuất giá, truyền ra thanh danh xuôi tai."

      Cốc Vũ mở miệng được, "Tứ thẩm, ngươi cũng biết thanh danh nương chưa xuất giá quan trọng thế nào, sao còn có người ra ngoài , dù ảnh hưởng nhưng thể loạn truyền, ông trời cao, ánh trăng đều chiếu, ta nguyện cho người bừa kia bị thụt đầu lưỡi!"

      Trần Thị xấu hổ cười, "Lớn như vậy trù èo cái gì, dù sao mình cũng sợ tà chú đúng "

      Vương Thị hiểu là chuyện gì, Hứa Tần Thị và Văn Thị cũng ra hỏi có chuyện gì.

      Văn Thị đầu tiên Tiểu Hà vài câu, Tiểu Hà nóng nảy, "Nương, ngươi biết là chuyện gì, cần như vậy, ta muốn so đo với người ta, nhưng ta suýt bị người ta đẩy xuống sông, cũng may ông trời có mắt, để người xấu kia tự tìm đường chết. Ta biết ngài thường dạy chúng ta dĩ hòa vi quý, chỉ là nếu chúng ta cứ nhẫn nhịn, người ta cứ tiếp tục đặt chuyện, có biện pháp, chúng ta thể để người khác cho rằng chúng ta dễ khi dễ, hừ!"

      Trần Thị có chút e ngại, Cốc Vũ các nàng đành chịu, dù sao người gây chuyện là Trần thị.

      định giải tán, liền nghe thấy tiếng quát to, mỗi câu đều kêu Cốc Vũ cùng Tiểu Hà, mãi đến khi người tới đầu sân mới biết là Giang Thị, thấy nàng tay nâng thắt lưng, bụng cao vượt tới. Vừa thấy trận thế trong viện, Giang thị cũng giận, qua kéo Tiểu Hà và Cốc Vũ lại nhìn, xác định có chuyện gì mới thở dài nhõm, còn gọi tiếng Tiểu Mãn, khụ khụ hai tiếng rồi nhìn Trần Thị , "Ngươi là thẩm, sao chuyện gì cũng cho nhà mẹ đẻ ngươi, ngươi phải biết chị dâu ngươi Miệng Rộng, ta vừa ra nghe , chuyện ràng nhưng ta mấy nhà khác hỏi qua, có phải còn muốn đối chất , ép buộc Cốc Vũ bọn họ ở yên đối với ngươi có chỗ tốt gì, sao phải tìm người , cả nhà Cốc Vũ chuyển ngươi câu cũng , nếu bên kia ở riêng, cả nhà Cốc Vũ dọn về bên đó ngươi còn có thể yên ổn sống trong nhà ngói? có đầu óc, ta ở đây, chúng ta ở thế nào, dạy dỗ đứa thế nào mọi người đều xem rành mạch, nếu ai dám láo, đừng trách ta khách khí!"

      Nhà Giang thị có uy vọng ở thôn trang, vừa rồi nàng kia hơi khiến Trần Thị đổ mồ hôi lạnh, quả thực nếu Cốc Vũ bọn họ ở đây chừng về bên kia ở, đến lúc đó mình muốn cản cũng ngăn được, vì thế dám gì, "Ta chỉ nghe chút, lại hỏi, ràng có gì."

      Giang thị bỏ qua, "Ngươi có việc gì, chúng ta thể quên dễ dàng như vậy, Tiểu Hà, Cốc Vũ các ngươi theo ta, ta tin ta trị được nàng! Nương Cốc Vũ, nương Tiểu Hà, các ngươi yên tâm, ở nhà chúng ta chút trở lại, Tiểu Mãn ngươi lớn quen cãi nhau, lần tới có chuyện như vậy với ta."

      Vương Thị do dự, " ràng cũng được. Bá mẫu nàng, thân mình ngươi quan trọng hơn!"

      Giang thị rồi, Tiểu Mãn kéo Vương Thị, Văn Thị và các nàng tỉ mỉ kể chuyện gì xảy ra.

      Cốc Vũ cũng bị Giang thị che chở qua bên Miệng Rộng.

      Miệng Rộng ở nhà khóc kể kêu nam nhân của mình mắng vốn, nghe bên ngoài có người lớn tiếng kêu. Nàng lập tức ra, thấy Giang thị che chở Cốc Vũ và Tiểu Hà tới, liền lên mặt, "Hai cái tiện phôi tử, còn có mặt mũi tới cửa, ta nơi này phải loại người nào đến là có thể đến."

      Tiểu Hà vụng trộm với Cốc Vũ: "Còn tưởng chúng ta tới chịu thua?"

      Giang thị xì tiếng khinh miệt, "Miệng Rộng a Miệng Rộng, ngươi muốn ta ngươi như thế nào, suốt ngày đầu thôn cuối xóm dài ngắn đối với ngươi có gì tốt, bây giờ chúng ta đến ràng, bên kia thế nào sạch , trong viện ta lại như thế nào, ta nhiều phòng trống như vậy, tốt bụng cho người khác ở, ngươi muốn quản sao? Người ta đều là tiểu nương, lúc ngươi có sờ lương tâm của mình !"

      Sắc mặt Miệng Rộng cứng lại, thấy có nam nhân của mình ở bên, lá gan lớn hơn, "Thế nào? Nhiều chuyện ở nơi này, ta thích gì ngươi cũng quản, phòng cả trai lẫn , ai biết làm chuyện gì? Lại , nha đầu cũng lớn, ngươi biết lúc cái nhau miệng rất lợi hại, còn dám đẩy ta xuống sông, còn có vương pháp hay !"

      Cốc Vũ nhịn, "Chúng ta đẩy ngươi hay ngươi đẩy Tiểu Hà, nếu là ngươi giở trò xấu, ta kéo Tiểu Hà, ngươi dùng sức quá mạnh đâu có tự mình rớt xuống sông, giờ đổ thừa chúng ta, ngươi đúng là có mặt mũi!"

      Miệng Rộng ngón tay chỉ qua, "Nhìn cái, các ngươi nhìn cái, miệng lợi hại, ngươi tên ngốc này còn thất thần? Người ta khi dễ lên đầu ngươi còn thất thần!"

      Bị Miệng Rộng kêu to như vậy, ca ca Trần thị, Trần Điền ra.

      Tiểu Hà co rụt lại, Giang thị sợ, nâng thắt lưng, lạnh mặt gắt gao nhìn chằm chằm Trần Điền, "Điền huynh đệ, nếu ngươi cảm thấy mình có lý động thủ a. Ta muốn coi kết quả là ai ở thôn trang được? Cho mặt mũi mà còn lên mặt, vậy ta còn gì để . Tối hôm nay ta gọi kia vài người cùng giặt quần áo sáng nay, mọi người đến từ đường, cùng nhau đối chất phân xử, dù sao ta lo có chỗ lý lẽ!"

      Vừa nghe Giang thị muốn khai từ đường, Trần Điền đầu tiên là sợ, lời của Miệng Rộng xem ra đa phần là láo, nhưng đến cùng cũng là người nhà mình, ngây ngươi tiến được thoái cũng xong.

      Lúc Trần Điền tới, Cốc Vũ phải nắm chặt tay, người nhiều nàng dám cam đoan, hai người nàng có thể đối phó, nhưng nắm chắc phần thắng, lại thấy Trần Điền đứng lại dám , cười lạnh tiếng đứng lại.

      Miệng Rộng thấy Trần Điền dám qua, bắt đầu khóc lên, "Ta gả cho ngươi là xui tám đời, người ta khi dễ đến cửa ngươi còn đứng ở kia làm gì? Về sau ngươi cần làm người ta còn muốn làm người!"

      Tiếng gào cuồng loạn làm cho người ta thoải mái, Giang thị quát tiếng, " cần bừa! Ngươi chúng ta khi dễ các ngươi, ngươi là người lớn, Cốc Vũ các nàng vẫn là nương, ở bờ sông biết nặng lung tung, còn họ đẩy ngươi xuống sông, ta tin chuyện như vậy, tại ta bất quá là tới hỏi ràng, bên kia sạch chỗ nào, nếu ràng chính là tự nhận ngươi ra, ầm ĩ đấu võ mồm gọi người tới có kết cục tốt đâu!"

      Miệng Rộng há mồm định , thấy Trần Thị tới. ra Trần Thị thấy Giang thị lại, sợ liên lụy đến mình, vội lại."Ca, tẩu tử, đều là thôn trang cần so đo như vậy, người ta cũng chỉ là tới hỏi thôi đúng ?" Miệng Rộng thoải mái, thấy Trần Thị bên tai Trần Điền, lát, Trần Điền qua hỏi Miệng Rộng, Trần Thị liền hướng Giang thị : "Đều ở cùng thôn trang, chị dâu ta có gì đúng ta xin lỗi các ngươi, cũng xem như là thân thích về sau còn gặp, mọi người cần so đo được ?"

      Bên kia, Miệng Rộng và Trần Điền ầm ĩ lên, muốn động thủ, Giang thị muốn dây dưa, vài câu mang hai nương trở về.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 14: Vẫn nên đổi nhà

      chất vấn náo loạn với Miệng Rộng, Giang thị trở về nhưng hết giận, các nàng cam lòng, ngồi ở nhà chính hung hăng : " là người biết xấu hổ !"

      Biết ràng từ đầu đến cuối vài phụ nhân đều cau mày. Vương Thị đầu tiên cúi đầu, "Này vì cả nhà chúng ta ở nơi này, bị người ta bậy, mấy đứa trẻ đều lớn, cũng cần chú ý chút."

      Văn thẩm cũng như vậy, Hứa Tần Thị lại bất đồng, "Các ngươi nên như vậy, dù các ngươi có nhà riêng, người ta muốn luôn có thể tìm được chuyện để , đâu thể nào mãi nghe theo người ta, cần quá để ý, ta thấy mấy đứa trẻ đều tốt, lo bà mối tới cửa, mặc kệ bọn họ ."

      Vương Thị thoải mái, lòng kiên định, "Nếu , chúng ta cần tìm nhà, chúng ta thể ở như vậy mãi."

      Cốc Vũ vừa nghe : "Nương, nếu dọn , Cẩm Hiên ca bên này chỉ có người, ngươi phải đồng ý Nhị Thúc Công rồi sao? Đến lúc đó còn phải phân ra, cứ như lời mỗ mỗ , xây nhà phải là chuyện , cần tính toán nhanh như vậy."

      Văn thẩm cùng quan điểm với Vương Thị đứng, "Hay là chúng ta dựng lều gỗ, cũng phải chuyện xấu, ở bên kia lâu như vậy, cuối cùng còn liên lụy các ngươi bị người ."

      Tiểu Hà lại : "Nương, vạn nhất những người đó lại đây quấy rối sao? Chúng ta phải xây được lều gỗ, lúc trước từng ở, nhưng việc nhà khó giải, ở bên Giang bá mẫu bọn họ dám tới, nếu dọn ra họ lại tới phải làm sao bây giờ?"

      "Nhưng thể phiền toái Giang bá mẫu người mãi."

      Giang thị đứng lên vung tay, "Được rồi, được rồi, ai cũng cần lung tung, càng càng khách khí, sợ cái gì sợ, ngươi bỏ được đem Tiểu Hà cho ta làm con dâu, ta càng vừa lòng !"

      Văn thẩm cười mắng tiếng, Tiểu Hà đỏ mặt.

      Hạ Xuyên thân bẩn hề hề biết từ nơi nào chui ra, kéo Giang thị ngồi xuống, "Giang bá mẫu, ngươi mau ngồi xuống, tiểu muội muội trong bụng mệt."

      Giang thị xì cười, kéo Hạ Xuyên, "Tiểu tử ngươi biết dỗ người, sao ngươi biết là tiểu muội muội?"

      Hạ Xuyên ha ha cười ngừng, "Ngươi phải muốn giống nhị tỷ ta hoặc là Tiểu Hà tỷ tỷ sao, là tiểu muội muội gọi cái gì a?"

      Giang thị nghe thế mới ngồi xuống, "Ta chắc, còn chưa đủ tháng, biết được." xong cười như đứa trẻ, vuốt bụng mình lại cười.

      Hứa Tần Thị liếc nàng cái, "Lớn như vậy, còn hoài thai, tính tình vẫn nóng như lửa, xem ngươi cũng để bụng."

      Giang thị mân miệng đáp lời, đùa với Hạ Xuyên.

      Đêm đó, Lí Đắc Tuyền trở về, bọn họ như năm rồi chạy nhiều thôn trang, các thôn trang cũng chiếu theo cách của Kinh Trập mướn người, đến lúc đó chỉ cần qua trông coi. Bên này xem như an bày thỏa đáng, tại Lí Đắc Tuyền chủ yếu là cùng Đại Lâm bàn tính làm sao chế chân đạp như Cốc Vũ , nếu làm tốt lại biết bớt bao nhiêu sức lực, nhưng có cách nào, chỉ đành từ sân sau trở về ăn cơm chiều.

      Cơm chiều như cũ đặt ở giữa sân, theo quy củ trước kia, vừa đến thời điểm bận rộn này, mọi người cùng nhau ăn cơm, như vậy cần để lại nhiều người nấu cơm, năm nay bởi vì Giang thị hoài thai, cả nhà Trần Giang Sinh cả ngày ở bên cạnh, bằng Vương Thị các nàng yên tâm Giang thị mang thai làm lụng vất vả. Bây giờ, Giang thị hưởng phúc thiếu phu nhân, ngay cả chén nước cũng có người lấy.

      Vừa ăn cơm Đại Lâm vừa thương nghị chuyện cải tạo máy tuốt hạt với Lí Đắc Tuyền, Trần Vĩnh Ngọc và Lí Đắc Giang đều ra ý kiến, khí thế ngất trời, chuẩn bị trùng tu lớn.

      Giang thị vuốt bụng mình lại đùa với Hạ Xuyên, Hứa Thị trông coi đôi song sinh, Vương Thị muốn , lại thấy bên kia ăn là náo nhiệt, có chút đành lòng, vài lần há mồm lại gì, nhịn đến lúc ăn cơm xong.

      Tiểu Mãn và Cốc Vũ, Tiểu Hà thu thập bát đũa, Vương Thị muốn làm, bị các nàng cản.

      Hứa Tần Thị chợt nhớ ra, vỗ đùi vẻ mặt phẫn uất đem chuyện hôm đó ra.

      Lí Đắc Giang cầm tẩu hút thuốc bực bội, "Đúng là ăn no có việc gì làm, chuyện gì cũng được, nhà thích gây chuyện, lúc Linh Nga xuất giá ta cảm thấy Trần Điền qua hỗ trợ có cổ quái, nghĩ tình thân thích cũng gì, giờ tốt rồi, chúng ta còn gì, lại ra chuyện như vậy, vô duyên vô cớ gặp người như vậy."

      Giang thị hừ lạnh tiếng, "Con bà nó! Hôm nay ta rất giận, kéo Cốc Vũ và Tiểu Hà qua phân phải trái, Trần Điền bị Miệng Rộng xúi giục còn muốn động thủ với chúng ta, vậy cũng làm được, huống hồ Giang huynh đệ ngươi cũng , Miệng Rộng chuyện còn phải trong nhà có người lung tung, Tứ thẩm Cốc Vũ tới vay tiền được liền về nhà mẹ đẻ, ta hỏi qua, là Miệng Rộng sinh , còn phải muốn xả khí! Trong lòng 2 người đó có quỷ!"

      Trần Vĩnh Ngọc cũng mở miệng, "Ngày qua cực khổ, nghĩ sống tốt qua ngày chỉ thích gây chuyện, thân thích các ngươi vốn nên như vậy, thế nhưng đến sân chúng ta, nhưng có gì để , nhà chúng ta phòng ở nhiều nha, Văn thẩm bọn họ ở thế nào. Đại Lâm là đồ đệ Tuyền, ở lại cũng phải mà."

      Vương Thị nghĩ lại mở miệng, "Cha bọn , bằng như vậy , chuyện vốn có ảnh hưởng gì, nhưng ra giống với, bằng chúng ta định ngày, trước đem phòng ở xây, có người bừa."

      Lí Đắc Tuyền nghĩ tới mức này, chuyện của Kinh Trập khó mà , việc hôn nhân của làm chủ được, nhờ Nhị Thúc Công ở trong thành hỏi thăm qua còn chờ tín, biết khi nào chuyển về nhà, cần phải xây nhà ở đây, hơn nữa tiền trong nhà nhiều lắm, tiền còn phải để dành cho Kinh Trập khảo tú tài. Nghĩ đến lúc gấp gáp về nhà, Lí Đắc Tuyền quyết định nên xây phòng ở hay .

      Kinh Trập hiểu băn khoăn của Lí Đắc Tuyền, định . Chợt nghe An Cẩm Hiên : " Chỗ này chỉ có mình ta ở, theo ta, cần phải xây phòng, hay là để ta dọn ra có người nhàn thoại, lại người ta nếu muốn , làm gì cũng bị ."

      Vương Thị đồng ý, "Cẩm Nhi, ngươi nên nghĩ lung tung, dù chúng ta xây phòng ở ngươi vẫn cùng chúng ta, nên xằng bậy dọn ."

      Kinh Trập xì cười, "Nương, ngươi đến Cẩm Hiên vẫn ở cùng chúng ta, xây nhà hay xây nhà có gì khác nhau?"

      An Cẩm Hiên và Kinh Trập nhìn nhau, kỳ quái nở nụ cười.

      Hứa Tần Thị thấy vậy hỏi An Cẩm Hiên, "Cẩm nhi, ngươi có biện pháp gì phải , nhìn ngươi cười như vậy thích hợp, trong nhà này ngươi và Cốc Vũ nhiều mưu ma chước quỷ nhất!"

      Cốc Vũ nằm cũng trúng đạn, bất đắc dĩ , "Mỗ mỗ, ta gọi mưu ma chước quỷ!"

      Hạ Xuyên lo ai để ý, muốn gợi lên tồn tại của mình, vội kêu lên: "Còn có ta, còn có ta a! Ta mưu ma chước quỷ cũng nhiều!"

      Cả nhà cười ồ lên vui vẻ.

      Vương Thị lo buồn, " đến giải quyết được gì, lòng thoải mái."

      An Cẩm Hiên cười hề hề : "Mọi người cần buồn, Kinh Trập phải rất nhanh tư thục ở trấn sao, Đại Lâm ca là đồ đệ ở bên cạnh là bình thường bất quá, dù sao Giang bá mẫu cho Văn thẩm và Tiểu Hà ở, Đại Lâm cùng Giang Sinh như cũ ở bên đó, phòng của ta và Kinh Trập cho ngươi ở, như vậy phòng đều là con , ai có thể gì được."

      Hứa Tần Thị lúc này hiểu , có chút bất đắc dĩ, "Ngươi xú tiểu tử, ta còn tưởng rằng cái gì ý kiến hay đâu, ngươi và Kinh Trập nhường phòng ra, ngươi đâu?"

      An Cẩm Hiên nghĩ, gì, chỉ : "Nếu Tiểu Hà bọn họ chuyển tới, ta và Kinh Trập phải quấy rầy Giang bá mẫu, đến lúc đó ta, Kinh Trập, Đại Lâm, Giang Sinh chỗ, Tiểu Hà, Tiểu Mãn, Cốc Vũ bên này chỗ, người ta có thể gì chứ, đến cùng cần biết mọi người thế nào, Tiểu Hà, Văn thẩm đổi chỗ với ta và Kinh Trập, phải làm phiền Giang bá mẫu."

      Trần Vĩnh Ngọc là người đầu tiên gật đầu, "Chủ ý này sai, ta bên kia có chỗ đâu, chỉ lo ngươi ở quen ."

      An Cẩm Hiên híp mắt cười, "Ta có gì mà quen, chỉ lo các ngươi quen thôi."

      Giang thị thấy vấn đề được giải quyết, cười : "Chúng ta thích náo nhiệt!"

      "Ta trước, ta và Kinh Trập chịu khó bằng nửa Tiểu Hà bọn họ, ta dọn vào chuyển ra, chỉ sợ đến lúc đó Giang bá mẫu muốn đuổi chúng ta cũng đuổi !"

      Hạ Xuyên phản ứng, đánh đầu Kinh Trập, "Ca! Ta sao? Ta cũng là con trai, ta với ngươi cùng nhau qua, ta ở với đại tỷ, nhị tỷ."

      Vương Thị cười kéo , ôm vào trong ngực lắc lư.

      Mọi người cười nghiêng ngã, tình tựa hồ định như vậy.

      Trong lòng Vương Thị biết là tư vị gì, gia đình mình ở nhờ người ta, có đạo lý vì người khác ra vào để Cẩm Hiên ra ở riêng, cách gì cũng thể nào nổi, lại nghĩ ra biện pháp, lại làm nương muốn người ta khuê nữ của mình, hai bên đều có tin tức, vì thế Vương Thị kiềm chế ý tưởng ở trong lòng, nghĩ nghĩ lại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :