1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Điền Viên Cốc Hương - Thẩm Duyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Q2 - Chương 5: Vô sỉ là vô địch?


      tình vốn phức tạp, khó là hai bên nào đều cho là mình phải.

      Đình Trưởng cũng hao tâm tốn sức, huống hồ này có liên quan đến bức tranh thêu , căn bản biết phán định như thế nào, thể kết luận ai có lý.

      Cách hai người đương nhiên cũng khác nhau, lão bản hàng thêu nhận định An Cẩm Hiên là trộm, An Cẩm Hiên lão bản cắt xén đồ của mình.

      Thạch Bộ đầu cũng biết ai có lý, thấy lúc mình đến cửa hàng, An Cẩm Hiên bẻ tay lão bản, phải mình thấy , tổng cộng là bốn người, cứ như vậy, thế cục tựa hồ bất lợi với An Cẩm Hiên.

      An Cẩm Hiên cũng hốt hoảng, chính là : "Nếu như vậy, chúng ta gửi bán bức tranh thêu vô duyên vô cớ bị cắt xén, chúng ta ngay cả phản kháng cũng có sao?"

      Cứ như vậy, vẫn còn khúc mắc.

      An Cẩm Hiên chỉ bức tranh thêu, "Nếu ngươi nhận định là của ngươi, ngươi là thêu cái gì, màu gì, vải gì, mình buôn bán ràng mình bán cái gì ?"

      Lão bản trong lúc nhất thời có chút chán nản, đồ trong cửa hàng nhiều, sao nhớ hết, huống hồ thứ này của , vì thế cho rằng An Cẩm Hiên, Cốc Vũ làm khó dễ , cả giận: "Đều là hàng mua, ai nhớ được ràng như vậy."

      An Cẩm Hiên hừ lạnh tiếng, "Thêu hoa mai là tơ lụa, cỏ linh chi là Vân Châu cẩm, tơ lụa có thể phụ trợ sắc màu tốt nhất..." phen ra, làm mọi người chấn động, tiểu tử ăn mặc phổ thông như vậy lại có bản này.

      Lão bản chịu nhận thua, " tính sao, chừng sớm xem qua, làm ăn trộm có chút bản chừng sớm bị người bắt được. Chỉ bằng này cũng thể là của , lại lúc trước và tiểu nữ tặc trước sau đến cửa hàng của ta, muốn mua này nọ, nào biết mua bán xong ngược lại muốn đoạt lấy, còn có thiên lý , nếu Trung Nhi kịp thời đuổi tới, ta còn biết bộ xương già này còn ." xong, lão bản mập mạp còn rơi xuống hai giọt nước mắt cá sấu.

      "Cái gì tiểu nữ tặc đại nữ tặc, ngươi chúng ta trộm ngươi thế nào !"

      An Cẩm Hiên vừa nghe thanh giòn tan này, "Cốc Vũ! Sao ngươi trở lại?"

      Cốc Vũ cười mỉm, "Cẩm Hiên ca, sao ta có thể mình chứ."

      Lão bản vài câu, "Chính là tiểu nữ tặc này, còn dám tới đây, Trung Nhi bắt lấy nàng !"

      Thạch Trung lúc trước còn đứng bên cậu, nhưng càng tựa hồ càng ngày càng như lúc đầu, lúc này còn kêu như vậy ở đại đường, có chút bất đắc dĩ, "Cậu, Đình Trưởng ở đây, ràng mới đúng."

      Cốc Vũ thấy Thạch Trung xấu như tưởng tượng, huống hồ An Cẩm Hiên bị thương đứng ở công đường, tâm nàng liền an ổn, muốn lí lẽ nàng khiếp sợ, "Đình Trưởng đại nhân, tình ngươi cũng nghe , chỉ là há mồm tiểu nữ tặc ngậm miệng tiểu nữ tặc, cửa hàng thêu có bao lớn, chẳng lẽ ngay cả nơi để hàng đều quên sao? chính là, thứ này vốn là của chúng ta, chúng ta gửi bán ở cửa hàng của , hôm nay vì tiền gửi bán đúng số, còn muốn đem bức tranh thêu chúng ta nuốt trọn, vật như vậy, ta nghĩ bọn họ thêu được, đều do nương ta và tỷ tỷ ta thêu. Lúc trước từng bán cho người khách, tìm người nọ tới hỏi liền biết."

      Lúc này lão bản ngang ngược, càng chịu nhận, dù sao ra người khách kia An Cẩm Hiên bọn họ tìm thấy, bị tra hỏi nóng nảy muốn ra mưu ma chước quỷ, "Đình Trưởng đại nhân, các ngươi đều thấy, thứ này căn bản phải bọn họ có thể thêu ra, còn cái gì nương cùng tỷ tỷ, cũng thấy bóng dáng ai, dựa vào cái gì phải tin tưởng bọn họ. Lại ta có người chứng, lúc vài vị huynh đệ qua chuyện rất ràng sao, ngài cần bị che mờ, ta là người làm ăn đứng đắn."

      Cốc Vũ hừ lạnh tiếng, "Nếu nuốt đồ của chúng ta, sao chúng ta động thủ với ngươi, đơn giản là muốn lấy đồ của mình về, chẳng lẽ vậy cũng sai, giả thiết ta và Cẩm Hiên ca có cách nào, ai mạnh có thể chiếm đồ người khác, vậy còn có vương pháp hay ?"

      "Ngươi cần biện giải, ta là thương gia đứng đắn, láng giềng chung quanh đều có thể làm chứng, nhưng biết các ngươi ở đâu ra, chừng là gạt tiền tài người chung quanh ..."

      Cốc Vũ biết Vương Thị và Tiểu Mãn bọn họ khẳng định đến kịp, để bọn họ chờ lâu như vậy lại lý do thích hợp khẳng định là thuyết phục, huống hồ mình cũng dính líu trong án này, mọi người tin hay tin là chuyện, nàng đem hy vọng gửi gắm người Hứa Thế Cùng, dù sao tửu lâu Hứa Thế Cùng ở trấn có chút tuổi đời, mọi người có thể tin, nhưng lúc này biết Hứa Thế Cùng ở chỗ nào.

      Lão bản cho rằng mình trúng, càng nhận định bọn họ là người ở thôn trấn, xem ra hơn phân nửa là lai lịch bất chính, lúc tặng đồ Vương đại nương còn vụng trộm tra qua, tin ép được hai tiểu tử này.

      Ngoài cửa lão tiên sinh râu tóc bạc trắng khoan thai vào, vẻ mặt tức giận, đầy vẻ vừa lòng, " biết tiểu tử kia đem ta đến nơi đây làm gì, chút chuyện so với cứu người còn trọng yếu hơn? Di, Cốc Vũ, ngươi ở đây làm gì? có chuyện gì, theo ta trở về!"

      Thấy vừa vào cửa, Cốc Vũ vui sướng, "Sư phụ!"

      Miêu lão tiên sinh khụ khụ hai tiếng, "Sư phụ cái gì sư phụ, lo học y, chọc vào người phân phải trái làm cái gì, Cẩm Hiên sao ngươi cũng bị bắt vào đây? Toàn Tử ngươi làm Đình Trưởng như thế nào, chuyện mấy bức tranh thêu sao khó phán như vậy chứ, tình ràng thôi, nương Cốc Vũ và tỷ tỷ xuất thân cửa hàng thêu trong thành, mấy thứ này liếc mắt cái, kết quả là ai thêu? Ngươi có tay nghề như vậy hay ? Ngươi ngươi mua hàng? Hàng hóa thượng đẳng trong cửa hàng của mình tới từ nơi nào đều biết, óc ngươi chứa cái gì vậy? Chậc chậc chậc, lần tới ta xem cần chỗ ta, là đồ đệ của ta, lần tới chừng ngươi cũng buông tha bộ xương già này có phải ?"

      Đình Trưởng thấy Miêu lão tiên sinh vào, tuy mặt mũi nhịn được, nhưng cũng cố nén, nha đầu kia và tiểu tử là đồ đệ Miêu lão tiên sinh, dĩ nhiên là kẻ trộm, nhưng vì sao lão bản muốn oan uổng hai đứa trẻ.

      ngờ đến nông nỗi này, lão bản vẫn cứ chịu thừa nhận, dứt khoát , "Được được, ngươi vừa rồi ta , còn phải bởi vì, khụ khụ, bởi vì khuê nữ ta!"

      Cốc Vũ xoay mặt qua bên, rất muốn vào mặt bóng loáng kia, "Quản khuê nữ ngươi chuyện gì!"

      Lão bản nhìn qua Thạch Trung bên kia, thây mặt cháu ngoại trai mình có biểu cảm gì, bộ dáng tiếc rèn sắt thành thép, "Còn phải là Tú nhi, ngươi tiểu tử này là người vô tâm, các ngươi biết buôn bán khó xử, thứ này nếu khéo bán được, lúc trước vì cửa hàng thêu của Vương đại nương ở bên, sinh ý đều bị đoạt , nhà chúng ta khó khăn a. Tú Nhi liền đau khổ luyện tập tú nghệ, vất vả tốt chút, lại có hai người đến quấy rối, ta biết vì sao Miêu lão tiên sinh ở cùng bọn họ. Đồ của Tú Nhi vốn ta làm cha muốn lấy bán trong cửa hàng, nhưng phải công đường, về sau nàng phải làm sao bây giờ?"

      như vậy tuy có chút gượng ép, nhưng có trở ngại, hơn nữa người xong làm mặt khổ, làm cho người ta sinh lòng thương hại, Miêu lão tiên sinh thở phì phì đứng ở bên, cũng biết như thế nào.

      Cốc Vũ liếc An Cẩm Hiên, khó trách cửa hàng này chịu mua hàng của bọn họ, khó trách cắt xén này nọ, còn gặp chuyện lớn như vậy, là oán hận chất chứa sao? Cửa hàng Vương đại nương nếu nhờ mình đưa hàng bán, chỉ sợ áp được người này, Vương đại nương chuyển rồi, muốn đem oán hận báo người mình và An Cẩm Hiên? Bằng mấy bức tranh thêu đáng bao nhiêu bạc, lại khó xử hai người như vậy.

      Chuyện mua bán, có đôi khi thể .

      Tú Nhi là người trong cửa hàng, có người đón, rất nhanh liền gọi tới.

      Cốc Vũ nhìn chằm chằm nàng, thiếu nữ mười lăm sáu tuổi, mặc rất đẹp, giống cha tai to mặt lớn, dáng người tương đối lanh lợi, biết vì sao dùng vải che khuất mặt mình, sinh động vè hướng đại đường bên này, mắt luôn liếc nhìn Thạch Trung Bộ đầu.

      "Đại nhân truyền gặp tiểu nữ tử, xin hỏi có chuyện gì?"

      Đình Trưởng sửng sốt, người xem nghị luận, người như vậy thêu đồ cũng rất bình thường.

      Đình Trưởng vỗ bàn, chợt ngẩn người , "Ngươi chính là Tú Nhi?"

      "Tiểu nữ chính là Tú Nhi."

      "Mấy thứ này do ngươi thêu?"

      Tú Nhi đến trước mặt, phân biệt hồi, rồi mới , "Đúng là."

      Cốc Vũ biết gì, nếu nàng tận mắt nhìn thấy, nếu mình biết mấy thứ này là nương của mình thêu, nàng cũng biết người dối, biết hai chữ vô sỉ viết như thế nào, xem ra đúng là cha con, nàng còn làm ra vẻ vô cùng vô tội, đứng ở công đường còn giả dạng đáng thương.

      "Làm sao chứng minh được là ngươi thêu?"

      Tú Nhi trầm mặc nửa ngày, "Cửa hàng phụ thân sinh ý tốt lắm, Tú Nhi thể giúp gì, mình may vá khéo, chỉ thêu vài thứ để đó giúp đỡ, như thế cũng thể có nhân chứng , chính là... Chính là, ta thêu còn có mảnh ở... Ở người biểu ca."

      xong, Tú Nhi cúi đầu, thẹn thùng nhìn Thạch Bộ đầu.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 6: Náo qua

      Mặt Thạch Bộ đầu đỏ lên, vững vàng đứng bên, tại chân tay luống cuống, tay sờ loạn người, rốt cục lay ra cái khăn, mặt thêu đám tảng đá, bên là thanh nhã hoa lan, kỹ thuật rất cao, thấy rêu xanh tảng đá.

      Thạch Bộ đầu nhìn Đình Trưởng , "Này... Này đúng là biểu muội đưa." xong mặt hồng đến cổ."Ta, ta nhờ nàng lây trong cửa hàng lấy cái dùng, nào biết đâu rằng, là... Là nàng thêu."

      Ánh mắt Tú Nhi đảo qua, qua người Cốc Vũ, lộ ra hàn quang, Cốc Vũ chuyện, hưng trí xem nàng, dù sao tại biết họ muốn làm gì, chẳng bằng chờ các nàng biểu diễn xong, lại thu thập lần! Nhìn ngươi có thể đắc ý được bao lâu? Cốc Vũ trong lòng nghĩ, chịu đựng gì.

      Tú Nhi nhìn Đình Trưởng, lại nhìn Thạch Trung, "Biểu ca chẳng lẽ biết tâm Tú Nhi sao? ra cũng sợ mọi người chê cười, vốn chúng ta cùng nhau lớn lên, chỉ là sau này phụ thân mở cửa hàng thêu ở thôn trấn mới tách ra, huống hồ lâu sau biểu ca làm Bộ đầu, sớm ngầm đồng ý chuyện chúng ta, chẳng qua phụ thân tiện mở miệng thôi, năm nay sinh ý thoáng tốt chút, mới mở hai cửa hàng, bị người khác quấy rối , nếu do ta tự mình thêu, các ngươi nhìn xem, tảng đá là biểu ca sao? Ta nghĩ làm gốc cây hoa lan, nào biết đâu rằng..."

      Miêu lão tiên sinh thấy mới đầu Tú Nhi còn được, tại càng có chút kỳ quái cái gì đều có thể được, nhịn được, "Chuyện nữ nhi có thể ở đây sao, có quan hệ gì với chuyện này!"

      Tú Nhi như từng trải qua trường hợp này, ngay cả đầu cũng quay lại, , "Miêu lão tiên sinh, đơn giản lần trước ngươi chữa khỏi bệnh gia phụ, sợ chúng ta đập vợ chiêu bài thần y của ngươi đúng ? Chúng ta đương nhiên biết cửa hàng của ngươi đơn giản dựa vào danh tiếng mới có thể chống đỡ, làm khó ngươi, xài bạc so đo, chúng ta còn trách tội ngươi, sao ngươi cho người ta con đường sống? Phải oan uổng thương gia đứng đắn chúng ta mới được sao? Ngài là người hành nghề y, tóm lại phải có chút lương tâm mới đúng."

      Lời vặn vẹo làm Miêu lão tiên sinh tức giận đến phát run, "Tốt, tốt, tốt!"

      Cốc Vũ cẩn thận nhìn chằm chằm người kêu Tú Nhi hồi, trong lòng hừ tiếng, khó trách gò má bị khăn lụa mỏng che khuất, biết xấu hổ, che khuất chỉ nhìn thấy đôi mắt, lúc này vô tội nhìn mọi người, hay cho cái đoan trang hiền thục tiểu gia bích ngọc! Nhưng miệng chừng mực oan uổng sư phụ, "Tốt, vị này là Tú Nhi phải ? như vậy khăn đều do ngươi thêu?"

      Tú Nhi tựa hồ bị giọng sắc nhọn của Cốc Vũ làm hoảng sợ, rụt lui, rồi gật đầu.

      Cốc Vũ lại xoay người hỏi, " do ngươi thêu, ta hỏi ngươi chuyện khác, vải mua ở đâu, chỉ thêu từ nơi nào đến, còn có, dùng châm pháp gì? Chuyện này ngươi nhất định phải , ta cũng hỏi trời, dù sao cái gì qua miệng ngươi cũng có thể cong quẹo, cái gì đều có thể , hay là ngươi thêu cái thử xem?"

      Tú Nhi lúc này có chút chần chờ, "Ta... Ta khuê nữ hộ lớn, tuy là thiên kim tiểu thư, nhưng cũng nuôi trong khuê các, người ta nhìn chằm chằm, cầu của ngươi có phải quá đáng ?"

      An Cẩm Hiên ngược lại phốc xuy nở nụ cười, "Cái gì đại gia tiểu thư, ta nhìn ra, ta người này sao quen mặt như thế, có ý tứ, ha ha, thực có ý tứ, có ý tứ!"

      Cốc Vũ biết An Cẩm Hiên nhìn ra cái gì, nhưng lời kia rất thả lỏng, có chút sợ hãi giống như ở công đường, trong lòng rất kinh ngạc.

      Tú Nhi có chút để ý, "Tiểu tử vô lý này ở đâu ra, dám khinh bạc ta ở đây! Làm sao gặp qua người như vậy!"

      An Cẩm Hiên chuyện, ngược lại ngẩng đầu nhìn cây cột trong đại đường, liều mạng chịu đựng cười.

      Mọi người gì, Cốc Vũ thấy ba người tới, đầu tiên là Kinh Trập, trong lòng nàng vui vẻ hồi, tiếp theo là Tiểu Mãn và Đại Lâmcùng nhau tiến vào, Cốc Vũ giận cũng hờn, đến trước mặt Miêu lão tiên sinh, "Sư phụ, ngài cần giận, xem diễn thôi."

      Lúc Kinh Trập vừa vào cửa, sắc mặt Tú Nhi càng thay đổi, cố ổn định, thầm nghĩ sao có thể khéo như vậy, thế nào cũng tới nơi này? "Lí công tử."

      Kinh Trập sửng sốt, lại sờ đầu Cốc Vũ, như thấy Tú Nhi, "Cốc Vũ đừng hoảng hốt, Tiểu Mãn đến, vốn nương muốn đến, ta hỏi ràng tình từ đầu đến cuối, cũng là chuyện lớn, cần nương lo lắng."

      Cốc Vũ gật đầu, thấy Kinh Trập nhìn An Cẩm Hiên cười cười, chút kích động, phảng phất có bọn họ ở đây, có gì vấn đề.

      Trường hợp như vậy, Tiểu Mãn chưa từng gặp qua, nhưng nàng cũng chút hoang mang, chậm rãi tiến vào, mặt thậm chí còn mang theo ý cười, nhìn Đình Trưởng : "Đại nhân, cũng biết vì sao, vốn là ta cùng nương thêu, chúng ta là người Đào trang, muội muội gửi bán trong cửa hàng, thế nhưng chọc đến thượng quan, cố ý đến đây ."

      Bên ngoài đám người vây xem bắt đầu chỉ trỏ, thậm chí có người nương này so với người che mặt hào phóng ít. Cử chỉ cũng làm cho người ta chán ghét vân vân.

      Lão bản lúc này lại lơ đễnh, nghĩ nữ nhi của mình thêu thùa kém, dù sao người Thạch Bộ đầu còn có khăn nữ nhi của mình thêu, kỹ thuật thêu thùa có cách gì so, quản ngươi là loại người nào, tóm lại cũng đến đâu. "Ngươi là ngươi thêu, ta còn là nữ nhi của ta thêu đâu, khó so sánh như thế, ngươi nên mạo nhận, nơi này là chỗ nào ngươi cũng biết?"

      Dọc theo đường Kinh Trập nghĩ phải ứng phó thế nào, trừ bỏ có đoán trước được Tú Nhi đến, cái khác là vấn đề lớn, lúc này Tiểu Mãn nhiều, lấy ra cái băng thêu, bắt đầu thêu. Kinh Trập : "đại nhân, có gì giống nghề thêu, nếu tận mắt nhìn thấy, nhất định cho là chúng ta lừa dối, mọi người hiểu, nếu chúng ta thỉnh người nào đến phân chúng ta giở thủ đoạn, nghe trong nhà Đình Trưởng có ba vị tiểu thư, cũng dám đường đột mạo muội, thỉnh các nàng ở phía sau công đường, chờ bên này thêu xong đưa vào, bên kia giúp đỡ nhận diện là được."

      Đình Trưởng đại nhân ha ha cười , "Như vậy tốt, như vậy tốt, ngươi bên này có gì để ?"

      Tú Nhi quýnh lên, muốn xé rách mặt, "Các nàng có chuẩn bị mà đến, ta chỉ thêu vải vóc đều dùng hết, lúc này tùy tay lấy cái hợp cho ta, đến lúc đó thêu ra dĩ nhiên là đồng dạng, rồi đổ lên đầu chúng ta."

      Có lẽ là của mình nên Tiểu Mãn sợ, "Màu sắc vài vóc đều luận bàn, chẳng lẽ nhớ châm pháp nhanh như vậy sao?"

      Tú Nhi mừng thầm, ở trong lòng nàng, thêu thứ này vượt ngoài liên châm, châm châm tầng tầng, tóm lại là có thể thêu. Dù sao luận bàn màu sắc, đợi lát nữa khẳng định khó phân biết, hợp ý mình.

      Có người thỉnh nương nhà Đình Trưởng, rất nhanh trở lại, chỉ có tùy tùng trở về, ngay cả Đình Trưởng phu nhân mang theo khuê nữ ra, vẻ mặt bất đắc dĩ, "Nghe chuyện như vậy, đại a đầu vừa lúc ở đó, tam nha đầu muốn ở phía sau, dù sao đều là hương thân, chúng ta cũng có nhiều quy củ như vậy, ta cho nàng đến, nhân tiện mình cũng muốn kiến thức chút."

      Tam tiểu thư lanh lẹ như nam tử, "Cha, cả ngày buồn ở đằng sau, dù sao vài thứ kia ta cũng biết, nhưng bằng ở đây nhìn ngươi thống khoái xử án. Các ngươi là sao, thêu nhanh chút !"

      An Cẩm Hiên vui tươi hớn hở : "Tiểu thư nhà Đình Trưởng nề hà quy củ, nhưng nữ nhi tiệm thêu cảm thấy thêu thùa trước mặt người khác là mất mặt, câu đầu tiên là khinh bạc, buồn cười a buồn cười..."

      Tam tiểu thư cười, "Có hay đều được, được, các ngươi đừng dong dài, thêu hoa mai , ở nơi nào gặp qua."

      Tiểu Mãn và Tú Nhi hai người nhiều, bắt đầu thêu, chỉ định là cái túi thơm thêu hoa mai.

      Đại nương theo ra buồn cười, dùng khăn tay che khóe miệng, quay đầu nhìn người công đường, nhiều, bên tai phu nhân vài câu, ánh mắt Đình Trưởng phu nhân lộ vẻ kinh ngạc, ghé vào đầu Đình Trưởng hai câu, rồi hơi cười nhìn những người này.

      Cốc Vũ thấy ánh mắt đại tiểu thư rất hiền lành, còn hơi cười nhìn qua mình, cảm thấy người này tựa hồ gặp qua, lại nghĩ ra.

      lát, Tiểu Mãn thêu xong, Tú Nhi vẫn nỗ lực.

      Đợi hồi, cũng xong, thêu hoa mai, đường cong giống nhau, lúc này vị đại tiểu thư kia nhìn cũng thèm nhìn, , "Vị nương này thêu, tính cả đồ án đều tốt."

      Tam tiểu thư tin, qua cầm lên so đối chứng.

      Phu nhân mở miệng chuyện, " tình ràng bất quá, ta cũng biết vì sao lão bản qua được hai đứa trẻ, dù sao đồ thêu là của bọn , nếu ngươi nuôi khuê nữ tốt như vậy, sinh ý cửa hàng của ngươi như thế nào người có mắt đều thấy."

      Tú Nhi biết vì sao phu nhân như vậy, tự nghĩ mình cũng kém, "Phu nhân xem cũng xem lại như vậy, có thấy bất công ?"

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 7: Tra ra manh mối

      Khí thế người đại tiểu thư bình thường, sợ hãi cũng buồn bực, chỉ mạnh mẽ đánh giá chút, mỉm cười , "Ta biết các ngươi, chỉ là trướng mành nhà ta do nương này thêu, công phu, chỉ thêu, hơn nữa mẫu thêu, ta mỗi ngày đều xem nên cần nhìn chằm chằm, nương này vừa ra tay ta biết, còn muốn ta đếm từng mũi thêu?"

      Phạm lão bản hướng Thạch Trung nháy mắt, thấy thờ ơ, sắc mặt có chút xanh mét, sợ khuê nữ mình chịu thiệt, vội : "Ngươi nhận thức, dựa vào cái gì là nàng làm? Xem cũng xem, liếc mắt cái cũng ?"

      Đại tiểu thư tới kéo Cốc Vũ và An Cẩm Hiên, "Ta biết vị nương kia, nhưng ta gặp qua tiểu từ và nương này, lúc đó ở cửa hàng của Vương đại nương, tự mình vẽ mẫu, thêu ra ta cũng vừa lòng, ta làm theo cầu của bọn họ, dĩ nhiên ràng. Phạm lão bản còn có gì ràng sao?"

      Cốc Vũ ngẩng đầu nhìn đại tiểu thư cười khanh khách kia, mới nhớ tới khách hàng ôn nhuận ngày đó, giao việc thêu trướng mành, cho tới nay người ta còn nhớ , mình lại nhớ có người ôn nhã như vậy.

      Tam tiểu thư nghiêm cẩn phân biệt hồi, cũng chỉ vào hàng thêu của Tiểu Mãn cùng đồ án kia sai biệt lắm.

      Dưới tình huống này Tú Nhi có chút chột dạ, nhưng giương cung thể quay đầu, phục , "Các ngươi ràng là cấu kết với nhau, hồi nhận thức hồi biết, muốn hãm hại chúng ta, chúng ta cái gì cũng được."

      Miêu lão tiên sinh lúc này cười lạnh : " ra chỉ có ta cùng bọn họ cấu kết, các tiểu thư của Đình Trưởng cũng là cấu kết, khó trách Cốc Vũ xem diễn, là có ý tứ."

      Ánh mắt Kinh Trập đảo qua người Tú nhi, cắn môi nhịn xuống gì.

      Tiểu Mãn đem đồ thêu của mình và của Tú Nhi lại, "Kỳ thực cần thiết phức tạp như vậy, nương thêu chính là tiếp châm, lúc nương dạy qua, mọi người đều cho rằng thêu tầng, tóm lại là có thể thêu tốt, biết là nếu thêu hoa mai, chúng ta dùng dài ngắn châm, căn bản liền cần nhiều chỉ như vậy, sáng tối cũng phân ràng, thêu ra đầy đặn, bên này vừa nhìn thấy quá mức phiền phức, cái khác, chỉ thêu còn biết dùng hết bao nhiêu."

      Tú Nhi biết than thở cái gì, Kinh Trập liếc mắt cái đâm thêm, "Muốn ra trước mặt mọi người? Ít nhất nên giữ chút mặt mũi cho mình !"

      Tú Nhi chảy nước mắt, phảng phất mọi người đều khi phụ nàng, chạy đến bên Thạch Trung, "Biểu ca, ngươi nhìn , bọn họ đều giảng đạo lý, vốn bọn họ biết nhau trước, để nhà chúng ta lọt bẫy, những người này đều khi dễ ta!"

      Tiểu Mãn nhìn Thạch Trung gật đầu, dùng ánh mắt ngăn Cốc Vũ lại, quay đầu cao giọng , "Nếu Tú Nhi nương mỗi câu đều cho là chúng ta khi phụ nàng, vốn có chuyện ta nghĩ , nhưng lúc này nếu sợ là được, tam nương, mời ngươi đem hoa mai ta thêu hủy cũng xong, cất cũng xong, đem đồ án của bức tranh thêu đếm xem mỗi đóa hoa đến cùng là bao nhiêu châm!"

      Nghe như vậy chỉ tam tiểu thư có hứng thú, ngược lại đại tiểu thư vừa rồi bị Tú Nhi ép buộc, cũng phục lấy từ án qua, tiến đến trước mặt người bị ngăn đón bên ngoài, đếm từng kim.

      Kết quà làm mọi người lắp bắp kinh hãi, bất luận là nụ hoa hay đóa hoa nở rộ, đều là chín mươi chín kim! Tú Nhi thêu đống, biết dùng hết bao nhiêu cái chín mươi chín kim.

      Quần chúng ồ lên.

      tình ràng, Đình Trưởng lúc này gõ bàn, dĩ nhiên là Cốc Vũ bọn họ lấy đồ của mình về, còn có tiền bị cắt xén, cửa hàng bị phạt bạc khiển trách, việc bị bọn họ náo lớn như vậy, truyền ra ngoài phỏng chừng sinh ý cũng bị xuống thấp.

      Mấy nhà vui vẻ, mấy nhà sầu, bên kia ủ rũ như chó mất ổ, bên Cốc Vũ cao hứng phấn chấn. Hai vị tiểu thư nhà Đình Trưởng kéo Tiểu Mãn chịu để nàng , là muốn lãnh giáo, Cốc Vũ và An Cẩm Hiên, Kinh Trập, Đại Lâmcũng được mời về phái sau, lại nghe mấu thêu đồ án là bút tích của Kinh Trập và An Cẩm Hiên, Đình Trưởng lại lôi kéo viết chữ vẽ tranh, còn lại Cốc Vũ và Đại Lâmtán gẫu.

      Nếu vì sắc trời còn sớm, phỏng chừng bọn họ vẫn được ra nhanh như vậy, bên kia hẹn với Tiểu Mãn, về sau Cốc Vũ thôn trấn, Tiểu Mãn cũng phải ghé qua chơi, dù sao thêu thùa bổ sung gia dụng ở đây cũng có thể thêu, bên kia còn An Cẩm Hiên và Kinh Trập có thể đến nha môn giúp đỡ sao chép sổ sách lâu năm.

      Dù vị Tam tiểu thư sang sảng kia có chút lưu luyến, cũng đành vẫy tay cáo biệt.

      Trở ra cửa, Tiểu Mãn giữa Kinh Trập và Đại Lâm, Cốc Vũ cố ý thả chậm bước chân, nàng còn có nghi vấn, vì sao Tú Nhi nhận thức Kinh Trập, phơi bày, luôn giống cái nút thắt cởi bỏ thoải mái.

      Buổi chiều, bóng nắng chiếu xuống vạn vật kéo theo cái bóng dài, đường, người đứng thẳng tắp Thạch Trung.

      Cốc Vũ và An Cẩm Hiên có sắc mặt tốt, nếu có chuyện phiền phức như vậy, lúc này còn đứng ở chỗ này làm gì?

      "Chó khôn sủa bậy, buồn cười, an ủi biểu muội nũng nịu ? Ngốc ở đây phơi nắng. lãng phí thời gian tốt a, phải mọi người đều là cái gì Bộ đầu sao? Hỏa nhãn kim tinh phải ? Chẳng lẽ cũng vì hai giọt nước mắt cá sấu mà kiếm ra đầu mối? Làm bộ đầu làm đến nước này cũng buồn cười, đánh mặt mình thôi? Xứng đáng!"

      An Cẩm Hiên vốn giận, nghe Cốc Vũ như vậy, nhịn được muốn cười, nhìn mặt Thạch Trung tím lại, lại , đứng cúi đầu nghe Cốc Vũ mắng, tựa hồ thụ huấn.

      Tiểu Mãn thấy cảm thấy đáng thương, "Cốc Vũ ngươi xong thôi, cũng chẳng trách Bộ đầu người ta, ai kêu lúc đó các ngươi động thủ chi, việc này biết ràng rồi, chỉ làm bổn phận của mình."

      An Cẩm Hiên hừ lạnh tiếng, "Chỉ sợ là rất bổn phận , nếu là thân thích ngươi lại như thế sao? Mắt chó nhìn người thấp, nếu là Tiểu Mãn tới, còn phải biểu muội ở đó đổi trắng thay đen, bộ đầu cậy thế hiếp người, có thu đồ của người khác còn biết kia."

      Thạch Trung ngẩn ngơ, "Là ta sai rồi, cố ý tiếng có lỗi với các ngươi."

      Cốc Vũ và An Cẩm Hiên để ý , mắt nhìn sang chỗ khác.

      Kinh Trập thấy như vậy nhiều lời, qua vỗ vai của , "Được rồi, sau này còn gặp lại!"

      xong, vòng qua Thạch Trung , Tiểu Mãn liếc cười mỉm, cũng gật đầu qua, thấy vậy Thạch Trung ngẩn người, Cốc Vũ và An Cẩm Hiên hừ tiếng, cũng .

      Thạch Trung thấy mọi người như thế, hiểu, theo phía sau bọn họ, tự kiểm điểm mình, "Lúc đó các ngươi cũng nhận định chúng ta cấu kết nhau, nếu biết ràng nhất định náo thành như vậy, lại ta biết cửa hàng bọn họ làm như vậy..."

      có người quay đầu, phảng phất như có người ở phía sau, Thạch Trung cũng biết nên dừng lại hay tiếp tục theo, thấy Tiểu Mãn ngoái đầu nhìn lại cười, lại nhìn gật đầu.

      Thạch Trung ngẩn người, bước chân tự chủ được ngừng lại, lúc này bọn họ về hướng mặt trời, đầu ánh vàng lóng lánh, tâm Thạch Trung như bị lôi kéo, nửa ngày, mới lấy khăn trong lòng ra xem.

      Cốc Vũ than thở hai câu, "Tỷ, ngươi mềm lòng, những người này còn phải khi dễ chúng ta, nhận định chúng ta là trộm, mắt chó nhìn người thấp, coi chúng ta là mặt người dạ chó..."

      Kinh Trập quay đầu cười cười, "Cốc Vũ, chuyện cũng còn cách nào, cũng hoàn toàn là lỗi Thạch Trung, nếu ngươi muốn làm sao bây giờ, cho dù người kia là cậu , chỉ là lão bản, vào nhìn thấy Cẩm Hiên bẻ tay người ta, người kia lại Cẩm Hiên là trộm, phải bắt điều tra thôi. Thạch Bộ đầu có chút ý tứ."

      Cốc Vũ nghe vậy gì thêm, lòng vẫn thoải mái, đá hòn đá đất, " trách chẳng lẽ trách chúng ta sao?" An Cẩm Hiên chà xát tóc của nàng, " cần so đo, ngươi nghĩ lại, nếu lần này phải chúng ta, ai biết cửa hàng kia còn hố người khác hay , coi như chúng ta đập chiêu bài hắc điếm nhà này, chúng ta lần này ra tay vì tích phúc ."

      Có thế Cốc Vũ mới dễ chịu chút, quay lại, "Cũng đúng, nếu phải là chúng ta, phỏng chừng cửa hàng này tiếp tục hại người, còn có Tú Nhi kia, bộ dáng vô tội đáng thương, còn cái gì biểu ca biểu muội, làm người ta buồn nôn!"

      An Cẩm Hiên lúc này phốc xuy cười, "Ha ha, ta hiểu được, là biểu ca biểu muội kia làm ngươi thoải mái đúng , ta với ngươi việc, ngươi đừng té tại đây ."

      xong An Cẩm Hiên thả chậm bước chân, Cốc Vũ cũng chậm theo, tràn ngập tò mò, "Là chuyện gì, Cẩm Hiên ca?"

      Còn chưa hỏi, Cẩm Hiên cố nén cười, suýt chút đụng phải gốc cây ven đường, sờ đầu mình, rốt cục nhịn xuống , "Cốc Vũ, ngươi có nhớ lúc trước có ngày Hoàng bà mối tới làm mai cho Kinh Trập?"

      Cốc Vũ hiểu, quan hệ gì tới Hoàng bà mối?

      Cẩm Hiên thấy Cốc Vũ hiểu, tiếp tục tiếp hai câu, "Khụ khụ, hai cái cửa hàng, khảo tú tài cái gì, Kinh Trập quản lý..."

      Cốc Vũ phốc tiếng, cười ha ha, xoa bụng mình, ngồi xổm đường cái tiếng cười to hồi lâu.

      ra là thế, khó trách Kinh Trập có biểu cảm như vậy, còn tại công đường kêu Tú Nhi tự cho mình ít thể diện, khó trách Tú Nhi nhìn thấy bọn họ kinh ngạc như vậy, còn có lúc trước An Cẩm Hiên có ý tứ. Nếu là mình, hơn phân nửa trẳng ra, Tú Nhi lúc trước còn cái gì biểu ca biểu muội với Thạch Trung, còn là tảng đá hoa lan, sau lưng đề thân với Kinh Trập, còn phải là tự đánh vào mặt mình, hay khuê các tiểu thư!

      Cười xong Cốc Vũ giận, vì Kinh Trập, "May mắn đồng ý, chỉ có 2 cửa hàng như vậy khinh người, nếu lúc đó ta biết, ta ra."

      An Cẩm Hiên cười lắc đầu, "Là Kinh Trập có chỗ hơn người, tóm lại cho người khác đường sống."

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 8: Kiếm tiền khó

      Đầu hạ bầu trời trong xanh, đường về xe trâu chi nha, bốn phía ruộng lúa, cây ăn quả, thậm chí cỏ dại mọc xanh um, lòng Cốc Vũ cũng dập dờn theo ánh mặt trời ban trưa, ấm dào dạt.

      Lần này Tiểu Mãn , thuận lợi kết liễu tình, Cốc Vũ và An Cẩm Hiên bị thương cùng nhau trở về, chuyến này nàng lại kết được 2 người bạn có cùng hứng thú may vá, vốn Tiểu Mãn là người bình tĩnh, giờ phút này tự chủ nhiều hơn.

      Đại Lâmngồi ở phía trước đánh xe, Cốc Vũ, Kinh Trập, An Cẩm Hiên, Tiểu Mãn ngồi ở phía sau, cái bao tải đặt ở giữa xe, bên trong mọi người mua các thức này nọ, đường khoan thai tới.

      Cốc Vũ nằm người Tiểu Mãn, miệng khẽ hừ --- << về nhà đường , quên hết tất cả.>>

      Kinh Trập ngạc nhiên, "Cốc Vũ, học hát dân ca khi nào, ta chưa từng nghe qua."

      Cốc Vũ im miệng, dối: "Lúc trong cửa hàng nghe người ta ngâm nga, người trong thành đều hát, ta thấy rất dễ nghe, phải là hình ảnh của chúng ta sao? Các ngươi nghe, về nhà đường , trâu già là đồng bạn của mục đồng..."

      Tiểu Mãn tiếp miệng : "Uh, cũng sai, còn thiếu cái sáo !"

      Vừa dứt lời, Đại Lâmvội vàng lấy ra cái trúc địch, giống khuông giống dạng, chỉ là đánh xe có cách nào thổi, An Cẩm Hiên linh hoạt sải bước phía trước, ngồi ở thanh ngang xe đánh xe thay , để ngồi ở phía sau thổi sáo.

      Cây sáo nhìn khác những cây sáo khác, Đại Lâmnỗ lực làm cả ngày, nhưng phát ra tiếng, Cốc Vũ và Tiểu Mãn vui vẻ cười hì hì ngừng, Đại Lâmở bên đỏ mặt, biết vấn đề ở chỗ nào. Vẫn do Kinh Trập cho , mới tỉnh ra từ trong mộng, "Kinh Trập ngươi lợi hại, cái gì cũng biết."

      Kinh Trập lạnh nhạt cười, "Ta đâu biết nhiều như vậy, bất quá trước kia gặp qua thôi, Đại Lâmngươi càng lợi hại, ngươi chỉ thấy qua vài lần làm được tốt như thế, ai cũng thể nghi ngờ a."

      Tiểu Mãn thấy Đại Lâmnhư vậy, cũng hùa theo lời Kinh Trập, Đại Lâmxoa tay ngượng ngùng, nhất thời tay chân biết để đâu, đành sờ tóc mình.

      Cốc Vũ thấy ngốc ngốc nhưng đáng , phốc xuy cười, "Đại Lâmca, ngươi theo cha ta học nghề mộc như thế nào ta biết, nhưng bộ dáng chà tay của cha ta học rất giống!"

      "Ha ha ha..."

      Rất nhanh đến đầu thôn, vài phụ nhân ở bờ sông giặt rửa, nhìn thấy bọn họ cười lại, ào ào nhìn qua bên này.

      Vừa vào sân, Hứa Tần Thị và Vương Thị liền vội vàng lại, vẻ mặt sốt ruột, thấy mọi người đều chỉnh tề, tự xem trước sau, mới thở dài nhõm hơi.

      Kinh Trập cười : "Nương, cần lo lắng, ta ta đem Cốc Vũ và Cẩm Hiên trở về."

      Hứa Tần Thị là muốn bái thần, nhìn vài người : "Sao lại vội, nương ngươi lo lắng mong đợi luôn nhìn ra ngoài sân, vừa muốn ra ngoài, cha ngươi và Nhị bá ngươi có ở nhà, chúng ta là phụ nữ lo đến quầng hai mắt, chậc chậc, sao bây giờ các ngươi mới trở về."

      Thừa dịp mọi người náo nhiệt chuyện, Đại Lâmnhìn bọn họ ha ha cười vài tiếng, rồi yên lặng chuyển đồ xe xuống, cất gọn. Hạ Xuyên sớm dẫn Tiểu Hàn, Đại Hàn đến bên chiếc xe, tha thiết mong nhìn, rất nhanh mỗi người được cái kẹo mạch nha, tại kia hăng say liếm.

      Ánh mắt Cốc Vũ đảo qua, thân mình Hạ Xuyên rụt lại, lập tức liền mềm yếu bổ nhào vào lòng Hứa Tần Thị, "Mỗ mỗ!"

      Cốc Vũ đưa tay qua mò chút, Hứa Tần Thị liền chặn, "Cốc Vũ, Hạ Xuyên mấy ngày nay có ăn đường, làm hư răng nanh, còn đâu."

      Hạ Xuyên vừa liếm đường vừa cười đến xán lạn. Cốc Vũ vỗ mông , "Ngươi cơ trí!"

      Rồi đến lão bản hiệu thêu như thế nào, may mắn Tiểu Mãn lợi hại, hết thảy làm khó được, lại ở nha môn ngây người hồi mới trở về.

      Vừa nghe An Cẩm Hiên bị bắt , Hứa Tần Thị há to miệng, vỗ xiêm y nấu nước lá bưởi.

      An Cẩm Hiên cười hề hề : "Mỗ mỗ, có chuyện lớn gì, là Cốc Vũ nóng vội, dù sao cũng phải phân xử ràng, ngươi xem ta tại tốt sao, cửa hàng gặp tai ương, chúng ta gọi là giai đại hoan hỉ mới đúng, cần phiền toái nấu nước lá bưởi."

      Hứa Tần Thị vẫn lo lắng, "Ngươi tiểu tử này lần tới thể động thủ với người ta, bằng bị thương đến thân phải làm sao bây giờ?"

      Cẩm Hiên than thở, "Nếu bỗng nhiên đến mấy người kia, cũng ra nhiều chuyện như vậy, chúng ta sớm trở lại."

      Kinh Trập khụ khụ hai tiếng, Cốc Vũ nghĩ đến cửa hàng thêu, làm mai, liều mạng nín cười.

      Hứa Tần Thị gật đầu, tổng kết, "Tiệm thêu đó tâm địa quá đen, mấy ngày trước làm mai Kinh Trập cũng là hàng thêu, xem ra nhà chúng ta gần đây xung khắc với hàng thêu, cần phải cách xa chút mới được."

      Cốc Vũ nhịn được, cười ha ha.

      Sau khi cười xong, Cốc Vũ lại có tư vị , cửa hàng loạn thất bát tao như vậy, dám há to miệng với nhà mình, nếu nhà mình lụi bại, có bị người xem thường như vậy sao? Tuy bây giờ nhà mình khá hơn, ăn no mặc ấm thành vấn đề, nhưng muốn chân chính đứng vững gót chân ngẩng đầu ưỡn ngực ở thôn trang, sợ là còn có khoảng cách nhất định, uy vọng cùng danh dự cần chậm rãi tích lũy, bây giờ có thể làm là tận lực làm cho nhà giàu có hơn. Cốc Vũ bắt đầu thấy gấp gáp, vói mình và mọi người, "Về sau chúng ta nhất định khá hơn, loại cửa hàng như thế phải chúng ta tránh né, mà là bọn họ dám đến."

      xong, Cốc Vũ xoay người vào phòng, Kinh Trập cắn môi gì.

      An Cẩm Hiên bị hành động của Cốc Vũ làm giật mình, vốn có lời muốn lại thôi.

      Hạ Xuyên ăn đường xong, cam tâm nhìn về phòng Cốc Vũ, liếm ngón tay mập mạp, dựa vào cửa nhưng dám vào.

      Hứa Tần Thị thấy Hạ Xuyên nhìn mình, buồn cười, "Ngươi, tiểu tử này tinh quái, muốn ăn đường mạch nha nên hỏi tỷ tỷ ngươi, ăn nhiều tốt."

      Hứa Thị và Lí Đắc Giang lại, Tiểu Hàn, Đại Hàn cũng bổ nhào qua.

      Lí Đắc Giang có con, còn là 2 đứa, cả ngày cười toe tóet, vốn là người lanh lẹ, vì có con nghẹn khuất nhiều năm, tại mọi thứ đều trọn vẹn, tuy Đại Hàn Tiểu Hàn tới trễ, nhưng vẫn là có.

      Đại Hàn, Tiểu Hàn còn như vậy, Lí Đắc Giang trù tính xây nhà ngói, là đời mình hai chuyện lớn xem như hoàn thành, cần xây phòng ở cho hai tiểu tử sau này cưới nàng dâu, là mỹ mãn rồi.

      Ruộng lúa còn chưa thu gặt, Cốc Vũ bắt đầu nghĩ đến bể đầu sứt trán, sinh ý nhà mình là cho thuê máy tuốt hạt, quá mức đơn điệu, tuy có thể kiếm ít tiền, chỉ có thể cải thiện cuộc sống chứ thể thay đổi cuộc sống.

      Sinh hoạt tại thôn trang, hoa mầu là gốc rễ, từ hoa mầu có thể kiếm ít tiền, chuyện khác tựa hồ có phương pháp, Cốc Vũ cũng biết, muốn cả nhà chuyển đến thôn trấn hoặc là trong thành căn bản có khả năng, bởi vì chuyện của Kinh Trập, nếu có thể, bọn họ căn bản về quê.

      Gần núi ăn núi dựa sông ăn nước, Cốc Vũ hung hăng niệm lần những lời này! Tiếp lại thở dài, cánh rừng phía sau núi, sau vụ Hồ Lô Câu, nàng căn bản nghĩ qua ngày nào đó mình lại , mà dưới nước, tựa hồ có gì có thể kiếm tiền, ngoại trừ nước vẫn là nước, chung quanh đều có, thôn trang cũng có gì đặc biệt...

      Chỉ làm những việc mình thành thục, đối với chuyện mình quen thuộc, Cốc Vũ muốn thử nhanh như vậy, thứ hai nàng thể mạo hiểm, cho dù người nhà để ý, vất vả mới bắt đầu khá hơn, thể trở lại lúc ban đầu mới đúng.

      vào phòng, Cốc Vũ đếm ngân lượng của nhà mình, tấm ngân phiếu đưa Vương Thị cất, nếu nhà có nhu cầu cấp bách có thể lấy ra dùng, còn lại nàng cất, chuyện lớn có lẽ làm xong, nhưng xây nhà ngói, tiền vốn buôn bán vẫn phải có, chỉ là trước mắt chưa có cách nào mà thôi.

      Lúc Cốc Vũ sứt đầu mẻ trán lo nghĩ, ngoài cửa truyền đến tiếng sắc nhọn của Trần thị.

      biết nàng đến xem Tiểu Hàn, Đại Hàn hay làm gì.

      Cũng quản Trần Thị sao lại lớn tiếng chuyện, cũng ai tiếp lời, Hứa Thị còn ôm Tiểu Hàn, Đại Hàn vào trong phòng.

      Chỉ có Hạ Xuyên chịu để tâm, vừa thấy Trần Thị cười hề hề : "Tứ thẩm!"

      Trần Thị có chút ngượng ngùng, lúc trước biết nàng từ chỗ nào có bí phương, là ăn đồ thừa lại của bé trai dễ dàng hoài thai, nên cho Hạ Xuyên bọn họ vài thứ ăn, thừa lại dĩ nhiên đều vào miệng nàng, vốn mọi người tưởng nàng tốt bụng nên chú ý, nào ngờ có lần luộc khoai sọ, Hạ Xuyên bọn họ ăn chút rồi ăn vô, nàng thừa dịp 3 đứa trẻ đùa ở trong sân, bưng qua ép bọn họ ăn, cả Tiểu Hàn cũng khóc lên. Do Kinh Trập chạy vào viện quát nàng , từ đó nàng cũng ngượng ngùng tới cửa, qua thời gian mới phai nhạt, nhưng Tiểu Hàn, Đại Hàn đối với Tứ thẩm có chút sợ hãi.

      Lần này lại đến, Cốc Vũ vui, cảm thấy là chuyện tốt.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Q2 - Chương 9: Quanh co lòng vòng vì nghèo?

      Hạ Xuyên biết sống chết, vui cười còn dám đến bên người Trần thị, cũng biết lúc trước có ăn qua đồ Trần Thị đưa .

      Đại Hàn, Tiểu Hàn theo Hạ Xuyên, lúc này cũng tránh cái ôm của Hứa Thị, qua vui đùa ầm ĩ, cũng nhờ có mấy tên nhóc cười đùa ở đây, bằng trong phòng im lặng có tiếng người thoải mái.

      Tiểu Mãn vẫn duy trì lòng cảnh giác, lát giữ Hạ Xuyên lại, "Tứ thẩm, ngươi tới có chuyện gì?"

      Trần Thị giận nàng câu, "Thế nào, có việc gì cho lại la cà."

      Hứa Tần Thị vẫn còn giận Trần Thị ép Tiểu Hàn ăn khoai sọ, nhân tiện : "La cà được, chỉ là khoai sọ là thứ quý chúng ta có mệnh ăn, cũng ăn vô."

      Trần Thị vội sang chuyện khác, "Tam tẩu, Tam ca đâu?"

      Vương Thị còn chưa há mồm, Tiểu Mãn lên tiếng: " là hiếm lạ, Tứ thẩm, ngươi tìm cha ta làm gì, có chuyện gì với mẹ ta chẳng phải như nhau sao."

      Trần Thị vội vàng câu, "Tiểu Mãn ngươi hiểu, là đại , quan hệ đến... Khụ khụ."

      nửa câu Trần Thị dừng lại, ý muốn mọi người sốt ruột hỏi nàng, nàng liền mượn nước đẩy thuyền mở máy hát, nhưng có người hỏi, mọi người đều có nhàn nhạt biểu cảm. Trần Thị bất đắc dĩ, đành tự biên tự diễn , "Nhị tẩu, Tam tẩu, mọi người đều trưởng tẩu như mẹ, các ngươi đều là tẩu tử, Hà tuổi còn , coi như các ngươi lớn, ta nhất thời sốt ruột muốn có con, Nhị tẩu ngươi là người từng trải, cũng biết ta nóng lòng khó chịu."

      việc này là uy hiếp với Hứa Thị, lúc Trần Thị lời này cũng đáng thương, nàng tiếp câu chuyện, "Dù sốt ruột cũng thể bất chấp đứa , may mắn Tiểu Hàn có việc gì, nếu nuốt cái gì sao? Khoai sọ dễ mắc nghẹn nhất."

      Trần Thị thấy Hứa Thị tiếp lời mình, vui mừng đáp, "Ta nhất thời hồ đồ, có lần tới."

      xong Trần Thị tích cực trở về muốn lấy điểm tâm nhà mẹ đẻ đưa tới cho mọi người ăn, từ đầu đến cuối cũng nửa câu khác, đến cùng đều là người nàh, tuy rằng ở riêng. được nửa ngày, Trần Thị đứng lên.

      Hai ngày sau, lại sau bữa trưa, Trần Thị mình tới, trùng hợp Hứa Tần Thị thôn trấn, chỉ còn lại Hứa Thị, Vương Thị, Văn Thị và mấy đứa trẻ ở nhà.

      Trần Thị hồi, tiếp theo nước mắt lưng tròng bắt đầu kêu nghèo, "Ngày có cách nào qua, Hà có bản như hai ca ca, chúng ta ở riêng, biết còn tưởng rằng chúng ta buôn bán lời nhiều, lại có con, ai biết chúng ta qua ngày khó khăn."

      Hứa Thị cười lắc đầu, "Cũng có gì khó, ai mà khó khăn, trước kia càng nghèo hơn."

      Trần Thị theo câu chuyện Hứa Thị, "Cũng phải, ta cũng hiểu, trong lòng cũng thỏa mãn, nghĩ lúc trước cả nhà tam tẩu trở về, ngay cả chỗ ở cũng có, tại tốt rồi, cho nên ta và Hà hạ quyết tâm, dựa vào lực lượng hai chúng ta làm vài năm, chờ có con cũng có thể nuôi."

      Đều cho nàng thuận miệng chuyện, Vương Thị khuyên giải an ủi hai câu.

      Nào ngờ Trần Thị vội như phun ra, "Nhưng đào ra, miễn cưỡng ăn no thôi, chút tiền nhàn rỗi cũng dành dụm được, sợ với các ngươi, lần trước tiền mua muối cũng đào ra, xin Đại tẩu chén còn bị nàng dưới năm sáu lần, nếu có biện pháp, tội gì phải chịu như vậy. Tính tình Đại tẩu các ngươi cũng biết, bằng lúc trước Nhị tẩu đâu cần khổ sở như vậy, tại đến phiên ta. Nàng tốt rồi, cả nhà giúp đỡ nuôi lớn con nàng, về sau là những ngày khoan khoái, may mắn chúng ta ở riêng, bằng chẳng phải còn nuôi con người khác? Ta còn nghe nương , cả nhà tam tẩu bị đuổi ra, hơn phân nửa là do đại tẩu..."

      Vương Thị nghe đến đó vui, tuy lúc trước có chỗ đặt chân, mình ở nhà nghĩ lại cũng ủy khuất, nhưng từ miệng Trần Thị ra trong lòng thoải mái, "Ngươi cần như vậy, truyền ra xuôi tai, chừng người ta còn tưởng nhà chúng ta bất mãn, cuộc sống khó tránh khỏi va chạm, tự chúng ta truyền ra nhàn thoại là mất mặt nhất, lại chuyện này qua lâu rồi, bây giờ lấy ra càng nên."

      Sắc mặt Trần Thị trong nháy mắt có chút cứng lại, tiếp lại cao giọng cười, "Ta chỉ trong nhà thôi, ai lại chuyện này ra ngoài chứ."

      Hứa Thị nhắc nhở nàng, "Sao lại có tiền mua muối đâu, ngày thường phải Hà làm công cho người ta sao?"

      Trần Thị phảng phất như chờ Hứa Thị những lời này, vừa nghe xong liền mượn cơ hội lau khóe mắt, "Lúc này gạt các ngươi, hộ ở thôn cách vách bên sông xây phòng ở, ỷ mình tuổi trẻ, thượng đại lương phòng ở người ta, nào biết đau đến thắt lưng, này..."

      Tiểu Mãn cúi đầu thêu hoa, vốn là rên tiếng, lúc này đột nhiên câu, "Tứ thẩm, phải là chuyện lúc trước sao, ngươi lần trước mới qua."

      Tiểu Hà cũng ha ha cười : "Ta cũng nhớ được là như vậy." Vừa xong bị Văn Thị tát cái, "Ngươi nhiều quá."

      Trần Thị thở dài, "Cũng lâu lắm, vốn muốn chịu đựng, nghĩ tới tại càng tốt, buổi tối ngủ đau mồ hôi đầy đầu, ở nhà liên chút tiền cũng có, đành phải chịu đựng, cũng biết phải làm sao bây giờ."

      Mọi người đều trầm mặc .

      Hứa Thị chưa từng gặp người như vậy, "Cần gì , dù sao đều là người nhà, cần vòng vo như vậy đâu."

      Trần Thị nín khóc mỉm cười, "Tẩu tử lanh lẹ, lúc ta gả tới nương , nên nhìn trong nhà cái gì cũng tốt, chỉ cần cả nhà hòa thuận vui vẻ là tốt rồi, bằng sao các ngươi nhường ta ở nhà ngói, ta ngượng ngùng, này..."

      Cốc Vũ nháy mắt hóa đá, lúc trước phải có nhà ngói nàng chịu vào cửa, huyên náo lớn như vậy, bây giờ ngược lại cả nhà nhường nàng, vừa rồi còn đại bá mẫu bậy bây giờ lại cả nhà nhường, khả năng vặn vẹo người bình thường thể làm được. Kết quả là, nàng vừa khơi lên ngọn lửa thương hại nháy mắt bị lời của Trần Thị dập tắt.

      Trần Thị cảm thấy thời cơ đến, mới ra ý đồ chính, "Vốn là chuyện lớn gì, chúng ta hai người đều chịu được khổ, đến lúc thu cắt hoa mầu, sau còn phải cấy mạ, thắt lưng Hà sợ là làm xong, ta người cũng có biện pháp."

      Hứa Thị vừa rồi mở miệng, để ý, "Nếu là như vậy, cũng dễ dàng thôi, đến lúc đó qua lấy 1 máy tuốt hạt về xài, ngươi bất quá có ba bốn mẫu ruộng nước, cắt cũng khó, chung quy là có biện pháp."

      Trần Thị nức nở cảm tạ, "Nhị tẩu nghĩ chu toàn, nhưng đó là chuyện khó khăn nhất, thu gặt hoa mầu xong còn phải cày ruộng, vốn đều do chúng ta tự mình làm, lúc này chỉ có mình ta, sao làm xong được chứ, nếu kịp thời gieo hạt, lúa mùa có thu hoạch, sang năm ăn cơm cũng là vấn đề."

      Hứa Thị thở dài hơi, "Cũng là chuyện gì,lúc đó ai cúng bận rộn cho thuê máy tuốt hạt, ruộng đất trong nhà làm xuể, hận thể mướn thêm hai người, lại sợ người ta nhà chúng ta ra vẻ, nhà nghèo còn mướn đứa ở."

      Trần Thị tỏ vẻ đồng ý lời này, "Đúng như vậy, ta cũng biết các ngươi khó xử, há mồm cũng khó."

      Hứa Thị hạ quyết tâm, "Hà là người chịu khó, tĩnh dưỡng mới đúng, tuổi còn trẻ ngàn vạn nên để lại bệnh căn, như vầy , đến lúc thu gặt cày ruộng, chúng ta giúp ngươi mướn người làm vài ngày, theo lý chúng ta nên hỗ trợ, nhưng thể, tiền công ngày mười lăm văn, chúng ta ra, ta cân nhắc mướn hai lao động, năm sáu ngày là đủ."

      Hứa Thị như vậy, Vương Thị cũng đồng ý, "Đúng vậy, Tứ thẩm, ngày qua do mình, cần lo, đến lúc đó tiền công chúng ta cũng ra nửa, xương cốt Hà tốt, mướn người cũng có ai nhàn thoại, lời Nhị bá mẫu có lý."

      Trần Thị dùng sức xua tay, " được, được, nếu truyền ra, để các ca ca giúp đỡ mướn người làm việc, mặt chúng ta biết quăng đâu, vạn nhất đến mùa lúa xương cốt Hà vẫn khá hơn, lại phải phiền toái các ngươi, đến lúc đó ta cũng dám nhờ nữa, lúc này ta vụng trộm gạt ."

      Cái gì cũng được, nhất thời mọi người biết làm sao.

      Cốc Vũ há mồm, vừa rồi nàng thấy Trần Thị cự tuyệt phải làm bộ, biết nàng muốn làm gì, bất quá cũng nóng nảy, dù sao Trần Thị ra, mình để ý xem là biết.

      Tiểu Mãn thấy vậy, "Còn bằng chờ cha ta và Nhị bá trở về lại , dù sao tại cũng nghĩ ra biện pháp gì, cách thu gặt còn có khoảng thời gian, cần gấp như thế."

      Trần Thị vỗ đùi, "Ta có biện pháp." nửa câu lại dừng lại, bộ dáng ngượng ngùng.

      Mọi người đều kêu nàng mau.

      Trần Thị có thế mới , "Hà thể động, việc nhà miễn cưỡng có thể làm, nhưng thể cày ruộng làm cu li, các ngươi cũng giúp được bao nhiêu lần, ngày phải do mình qua, ta mặt dầy thẳng, Nhị tẩu, Tam tẩu, máy tuốt hạt các ngươi kiếm ít bạc, bằng cho ta mượn, để chúng ta mua con trâu, đến lúc đó cần các ngươi hỗ trợ, chúng ta tự mình có thể ứng phó, về sau tốt hơn trả lại cho các ngươi."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :