1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Điền Viên Cốc Hương - Thẩm Duyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 130: Kết quả bàn tính của Trần thị

      Bất luận là ở nhà mình hay ở bên Lí Hà Thị, Hạ Xuyên lúc nào cũng vui vẻ, khắc chịu ngồi yên nhanh bò sát, tiểu tử căn bản còn biết nhân gian ưu sầu, trong thế giới của , mỗi ngày chính là ăn uống no đủ xong ngủ.

      Nhờ có Hạ Xuyên, chú ý của Lí Hà Thị luôn ở người Hạ Xuyên, chuyện mới phai nhạt nhanh như vậy, ngược lại nghĩ thông suốt ít chuyện, con cháu đều có phúc của con cháu, nàng thể quan tâm hết, ở riêng tự bọn làm chủ.

      Trần Thị xung phong nhận thu xếp hôn của Linh Nga, Lí Hà Thị phản đối, dù sao trong nhà nhất định phải có nữ nhân thu xếp, Trương thị là thùng thuốc súng, lại hờn giận, nàng dâu thứ hai tốt, nhưng mang thai, cả nhà nàng dâu thứ 3 đông người, nhưng lớn lên từ hộ nông dân, biết nhiều quy củ nông thôn để diễn xuất, cũng thể kêu khuê nữ gả trở về thu xếp, tính tới tính lui đúng chỉ có vợ Lão Tứ tạm thời đương gia, chỉ là tuổi vẫn còn . Suy tính hồi Lí Hà Thị thông suốt, ai mà thời tuổi trẻ.

      hẹn xong ngày, buổi trưa Triệu Đại thúc mang người qua tặng đồ, khăn thêu hạng nhất ở phòng ngoài, còn cố ý đánh vài cái hòm xiểng tinh xảo, còn có đậu phộng trứng gà đỏ cộng thêm táo đỏ, hơn phân nửa là để Lí Hà Thị dùng làm tiệc rượu bên này.

      Triệu Đại thúc là người lanh lẹ, ngồi xuống liền có cái gì vừa lòng cứ việc , mặt khác còn muốn thương lượng tiệc đãi, đến ngày lành mua đưa tới.

      Lí Hà Thị cười cười, cùng Trần Thị thương nghị, Triệu Đại thúc lại hỏi đám người Lí Đắc Tuyền, Lí lão đầu liền qua kêu Giang, Tuyền tới, gặp mặt khách sáo chào hỏi.

      Linh Nga thẹn thùng trốn ở trong phòng ra, nhưng lỗ tai dựng thẳng lên dán cửa nghe động tĩnh bên ngoài.

      Lí Đắc Tuyền quen biết Triệu Đại thúc, chuyện tự nhiên hợp ý hơn chút. Lí Đắc Giang từng qua Triệu gia, dĩ nhiên cũng là người quen, đến tiệc rượu, Lí Đắc Giang phốc xuy cười, "Ta nghĩ lúc Linh Nga xuất giá, nương dứt khoát phủi tay lần làm chưởng quầy , tất cả mọi chuyện cần quan tâm, bằng hưởng thanh phúc ."

      Lí Hà Thị vừa dỗ Hạ Xuyên vừa : "Chính là như thế, Hạ Xuyên a Hạ Xuyên, việc này kệ bọn họ , đợi ta chưng bánh cho Hạ Xuyên ăn."

      Trần Thị đứng ở bên Lí Hà Thị, sợ mình đụng chạm Trương thị. Trần Thị : "Nhị ca bàn tính cùng chúng ta , nương lớn tuổi như vậy dễ dàng, tại cũng là lúc hưởng phúc, chuyện của Linh Nga nên do chúng ta quan tâm. Đại tẩu ngươi đúng ?"

      Trương thị ừ tiếng, cũng gì thêm.

      Lí Đắc Giang tiếp: "Cùng Nhi cũng phải người ngoài, tửu lâu của cũng rất náo nhiệt, bằng lần này để tửu lâu của tới lo chuyện này, cần thỉnh đầu bếp chưởng quầy phiền toái, dù sao cũng làm cho người nhà, đến lúc đó chỉ cần thanh toán tiền là xong, bọn họ tính tiền công của chúng ta, lần trước ra ngoài còn đề cập qua chuyện này."

      Triệu Đại thúc hiểu biết, chuyện bên này có ý kiến, "Chuyện bên này do các ngươi định, muốn đãi thức gì đều tốt, tính tổng cộng bao nhiêu bạc, đến lúc đó chúng ta chuẩn bị gọi người đưa tới cho các ngươi."

      Trương thị thấy tính toán như vậy tốt, chỉ thấy Trần Thị chút hoang mang : "Nhị ca, Triệu Đại thúc, , ông thông gia, chuyện này ta nghĩ vẫn là tự chúng ta làm tốt hơn, ta cũng biết Tam tẩu bên kia làm sân, còn có ta cùng đại tẩu, chuyện nhà của mình phải do mình xử lý tốt mới đúng. Lại lúc đại tỷ, nhị tỷ xuất giá tuy ta chưa đến, đành phải thỉnh người khác giúp đỡ xử lý, nếu người trong nhà để ý Linh Nga chỉ sợ về sau nàng cảm thấy chúng ta khinh thường. Còn nữa nhà mẹ đẻ nhị tẩu, tuy là người nhà, đến cùng người ta cũng là mở cửa buôn bán, chúng ta xài ít nhiều cũng ràng, nếu để bọn họ đến làm, vạn nhất bị lỗ chúng ta cũng băn khoăn, còn trì hoãn vài ngày sinh ý của người ta, nhà chúng ta cũng là băn khoăn. Mặt khác này thân bằng bạn tốt đều ở đây, vẫn là mọi người giúp đỡ làm tốt, thôn trang cũng có chút trợ cấp, chuyện lớn do cha cùng nhị ca làm chủ, thỉnh người rửa chén nấu cơm mua này nọ mở tiệc, ta cùng Đại tẩu có thể làm, dù sao Linh Nga xuất giá chúng ta thể ủy khuất nàng."

      phen ra, làm người luôn có mở miệng Lí lão đầu gật đầu đồng ý, "Theo ý vợ Lão Tứ , tự mình làm tốt, thể cả ngày liên lụy người khác."

      đều như vậy, Lí Đắc Giang đương nhiên cũng có ý kiến.

      Trương thị nghe thấy có gì có thể mưu đồ, còn muốn liên lụy mình vài ngày, biết lúc nào lặng lẽ trốn, khiêng cuốc ra khoảnh ruộng sớm chia cho mình. Thu lúa mùa xong là mừng năm mới, mừng năm mới xong còn rảnh chặp mới bắt đầu gieo lúa mùa sớm, bằng trồng hai luống rau, tưới nước cũng phương tiện. Dù sao đến lúc làm tiệc rượu, còn có thể thiếu phần của mình sao? Nghĩ như vậy , nàng yên tâm bận việc của mình.

      Trần Thị sớm có chuẩn bị, món ăn nóng đồ ăn lạnh ra đều hợp ý mọi người, theo cách của nàng, so sánh với nhà người khác tốn bạc. Trần Thị lại nghĩ tới chuyện khác, "Nga, đúng rồi, còn muốn thêm đoàn viên vui mừng, chính là dùng thịt heo băm với hành thái , bên ngoài bọc bột chiên dầu chiên xong, cắt thành phiến, đĩa dùng hết vài miếng, tiệc rượu bảy ra cũng tốn vài đồng tiền."

      Lí Hà Thị suy nghĩ. Lí lão đầu cũng biết thích hợp hay thích hợp.

      Trần Thị thấy bọn họ chuyện, vội : "Cha mẹ, ông thông gia, ta cảm thấy cái này tốt, mọi người muốn thêm vui mừng sao, còn có biện pháp, nếu ngại thịt heo rất đắt, có thể dùng củ sen, phải đại tỷ lần trước nhắn về nàng muốn đưa chút củ sen qua sao? Vừa vặn dùng để làm, nửa củ sen nửa thịt heo, ăn càng tươi mới , lại tiết kiệm ít tiền, đồ ăn này ta nghe ca ta qua, ta vừa rồi còn tự làm, mang lên cho các ngươi nếm thử."

      xong Trần Thị quả thực vào phòng bếp mang lên cái đĩa, bên ngoài chiên vàng óng ánh, cắt thành lát, mỗi phiến giống như thịt làm ra, lại nghe Trần Thị dùng rất ít thịt, "Lời xuôi tai, chút thịt đó mỏng như móng tay vậy, thử chút, các ngươi ăn có phải rất ngon ?"

      đến mức này, Triệu Đại thúc tỏ thái độ, "Được, các ngươi bên này ăn vui vẻ, cũng là thể diện chúng ta."

      Trần Thị mềm mại cười, liên thông gia công là khó được, Linh Nga gả qua hưởng phúc, còn Linh Nga chịu khó cỡ nào qua nhất định là con dâu hiền.

      Bởi vậy, chỉ có Triệu Đại thúc cao hứng, Lí Hà Thị cũng thoải mái, nghĩ Trần Thị khó được như vậy, tuy muón làm ruộng, xem ra cũng có tật xấu gì, việc này để ý rất tốt, viên này ăn ngon lại đẹp mắt còn tiết kiệm tiền.

      xong lời cuối cùng, bàn đến món chính.

      Lí Đắc Tuyền muốn dùng gà, bên kia có nuôi ít, đến lúc đó có thể đưa 10 con qua, có thể tiết kiệm tiền.

      Triệu Đại thúc đồng ý đầu tiên: "Này được, nếu gà cũng xong, chân giò lợn cũng xong, mấy thứ đó phải do chúng ta mua đến, Tuyền, ta thấy qua sân của ngươi, gà mái đẻ trứng cũng ăn, trời già cũng chịu, ngươi thể khách khí với ta."

      Lí Đắc Giang cũng như vậy, "Nương Cốc Vũ cũng quan tâm it đến đồ cưới của Linh Nga, mọi thứ phải ấn theo quy củ, thiếu cũng thiếu mấy con gà của ngươi."

      Lí Đắc Tuyền ngốc ngốc nở nụ cười, gì.

      Lí Hà Thị thương lượng với Lí lão đầu nên dùng toàn bộ gà hay chân giò lợn. Đây là món chính, người thôn trang đều xem, đến lúc đó nếu mọi người ăn thuận ý cũng tốt lắm, cũng thể qua loa.

      Nếu dùng chân giò lợn, đến lúc đó chỉ sợ là phải đặt trước, phải thỉnh sư phụ tốt nhất, có thể chưng mềm lại giòn, tương đối mà gà dễ làm hơn, mua về có thể nuôi, đến lúc đó sợ mua được như chân giò lợn luống cuống tay chân .

      Nghe mọi người như thế, Trần Thị cũng tỏ vẻ phản đối, nhưng : "Nương ——, ngài phải quan tâm sao, ta với ngài, làm chân giò lợn tốt nhất là Khưu sư phụ là cậu ta nhà cách vách, lúc trước ta còn với đâu, như thế thành vấn đề. Gà tốt, nhưng ngài nghĩ lại, chúng ta hộ nông dân quanh năm suốt tháng bụng dính dầu, gà là hạng nhất, vẫn là chân giò lợn tốt, nấu lên dầu sáng bóng lượng, mọi người ăn ngon, lại chúng ta thỉnh Khưu sư phụ, này lúc đó chẳng phải nương có mặt mũi."

      như vậy, Lí Hà Thị đồng ý, Lí lão đầu cũng cảm thấy dầu tốt, "Lần trước Lão Thiết Đầu gả khuê nữ, dùng toàn bộ gà, mọi người đều giống như có ăn thịt, quả hoảng."

      Cứ như vậy bàn xong, Triệu Đại thúc thương nghị xong trì hoãn, đứng dậy cáo từ, Trần Thị vội đưa ra cửa, "Ta còn muốn thương lượng với ông thông gia, các ngươi ngồi ta đưa."

      Lí Hà Thị vỗ Hạ Xuyên nở nụ cười, "Nãi nãi lúc này mới hưởng phúc, các ngươi đám sao cẩn thận được như vậy, mọi mặt cũng chỉ có người phụ nữ đảm quan tâm mới được như vậy."

      Lí Đắc Giang thấy Lí Hà Thị cao hứng khó được, gì thêm.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 131: Trần mè vừng hầm gà

      Trần Thị bắt đầu giống nữ chủ nhân làm lụng vất vả, Lí Hà Thị mới đầu lo lắng, ở bên xem, mượn cái bàn ghế dựa, phân chia công việc cũng tới cửa cùng người ràng, vạn nhất gặp chuyện gì cần điều chỉnh phải tới lui nhiều lần, càng trọng yếu hơn là, trong đầu còn nghĩ nhà này, người nào có thể làm chuyện gì, cũng nhờ Trần Thị vốn là người thôn trang, bằng cũng làm xong.

      Cho dù vội, Trần Thị cũng quên báo cáo tình hình hôm đó với Lí Hà Thị: "Nương, ngài cần lo lắng, tuy nhiều chuyện làm, đến lúc đó Nhị ca, Tam ca bọn họ đều đến hỗ trợ, dù sao cha cùng ca ca còn có Hà lo chuyện lớn, những chuyện khác thấy nhiều kỳ thực cũng gì, đơn giản là bàn ghế mượn đến coi kỹ đến lúc đó hoàn trả , nấu cơm rửa rau thu thập cái bàn rửa chén, mọi thứ chiếu theo phân công trước kia, mọi người đều vui lòng hỗ trợ."

      Lí Hà Thị tiện thêm, nghĩ bản thân là bà bà cũng muốn có chút khí thế, liền hỏi: "Có phải là nương Giang Sinh và nương Đại Trụ nấu cơm? Vài tô cơm như vậy, cũng chỉ có bọn họ nấu được, khét nồi cũng nửa sống nửa chín, trong nhà cũng sạch , mọi người ăn cũng yên tâm."

      Trần Thị nghĩ cũng nghĩ, đáp: "Ta cũng nghĩ như vậy, nương Giang Sinh đầu có vấn đề, nhà mẹ đẻ Đại Trụ sợ là tốt, ta nhờ thẩm của tiểu Thúy Nhi nấu cơm, cũng tốt, nương Đại Trụ thu thập tốt nhất, ta nghĩ ngày lành ngày đó để nàng khai bàn thu lễ."

      Lí Hà Thị nghĩ, này cũng được, đều có người đứng ở đầu sân, là thu lễ, kỳ thực là mang lễ đến trước cửa, bằng đến lúc đó nóng nháo lên, vài tên tham lam náo loạn, khách mang lễ tới biết để nơi nào tốt lắm. Khai bàn cũng đơn giản, chính là dẫn người mang này nọ để lên bàn, để mọi người biết có thể khai tịch mà thôi, cái này cũng do Trần Thị nghĩ được chu toàn.", ngươi làm , nếu bận rộn hỏi chút là được."

      Trần Thị được quyền, cười đến xán lạn, nhưng , miệng trề ra, phun ra nửa chữ.

      Lí Hà Thị thấy nàng như vậy, nở nụ cười, "Có gì cứ , sao ấp a ấp úng! muốn thương lượng sao?"

      Trần Thị cười khổ, "Nương, cũng là chuyện lớn gì, ta sớm để ca ta qua bên kia sân hỗ trợ, bọn họ từ chối, lúc này tiệc rượu cũng lại giúp đỡ mua này nọ, ta muốn thương lượng với ngươi, chính là nghĩ lại đó là chuyện tiền bạc, muốn cho , miễn cho đến lúc đó minh bạch."

      Lí Hà Thị lắc đầu, "Ngươi đa tâm! Thêm người thêm phần sức, cũng cần biến thành ràng, nếu bận quá ngươi kêu ca ngươi , mang theo hai người, Hà, Tuyền, Hải đều ở đây, mọi chuyện thể để mình Giang quan tâm, bốn ca ca gả muội tử, nên bận rộn phải sao? Dù sao hai ba người cùng , đến lúc tính lại có thể đối chứng đúng ?"

      Trần Thị mặt mày hớn hở, "Nương trải qua nhiều việc, năng lực ta có bao lớn? Còn phải là vừa học vừa làm? Nương ra giống với, nếu nương cũng tin chúng ta, lại có người theo, ta kêu là sang hỗ trợ."

      Trương thị như cũ ở bận việc ở ruộng của mình, sắp tới ngày chính mới nghỉ ngơi hỗ trợ, đổi tới đổi lui đơn độc nhà bếp, Lí Hà Thị thấy, nhưng cũng làm lơ.

      Cốc Vũ bên kia cũng ngừng công, vừa khéo muốn ăn tịch.

      Cố tình, thế nhưng thỉnh nhà Văn thẩm.

      Vương Thị kinh ngạc, "Nương ta có phải quên, ta thấy nàng tới cũng gì a."

      Cốc Vũ đột nhiên nhớ tới, tựa hồ lâu phía trước, lúc Trương thị, Trần Thị tới từng chuyện, kêu cả nhà Cốc Vũ cách xa nhà Văn thẩm chút, chẳng lẽ quả phụ đương gia tốt?

      Hứa Thị lanh lẹ, cũng nghĩ nhiều, "Nương, ngươi trở về hỏi nãi nãi Cốc Vũ chút."

      Hứa Tần Thị muốn qua, bị Văn thẩm gọi lại.

      Cả nhà đều nhìn nàng, Văn thẩm có chút ngượng ngùng, "Ta cũng biết chuyện gì, lúc nương ta còn tại thế cũng nghe qua, trước kia mang theo con về lại thôn trang gặp nãi nãi Cốc Vũ, nhưng kêu trả lời, ta nghĩ chuyện cũng tương tự như vậy."

      Hứa Tần Thị lúc này cũng dừng bước, vài người nghe Văn thẩm là chuyện gì.

      "Lúc đó nương có nhắc với ta, nhà chúng ta có mảnh ruộng, kề bên nhà Cốc Vũ, tại là nhà Cốc Vũ trồng trọt. Lúc đó nghe là hạn hán, cha ta phải mượn guồng nước, chỉ cần xe chở nước, mảnh ruộng của chúng ta nếu tưới nước từ muơng máng biết mất bao lâu, lại cũng có xe chở nước của những nhà người khác, lúc đó sợ phân , sau này với gia gia Cốc Vũ từ ruộng Cốc Vũ qua, có thể tiết kiệm sức. Ai ngờ cha ta còn chưa có xe chở nước guồng nước bị hư, khổi ruộng của Cốc Vũ có nước, nhưng nãi nãi Cốc Vũ chịu cho chúng ta kéo nước qua ruộng của nhà mình, nương ta giận quá, thừa dịp có người dẫn nước qua ruộng nhà mình, nãi nãi Cốc Vũ còn mắng đến cửa, chuyện đại khái là như vậy."

      xong Văn thẩm thở dài, "Cũng nhiều năm, năm kia ta ôm Đại Lâm trở về, Tiểu Hà tại lớn như vậy, hàng xóm láng giềng, biết có phải đại nương vẫn nhớ hay ."

      Hứa Thị , "Hơn phân nửa đúng rồi, nếu nhớ kỹ, hai ngày trước gặp vợ Lão Tứ cùng nương bần chuyện, ta đến lúc đó để nương ta, nương Tiểu Hà, nương Cốc Vũ, nương Giang Sinh giúp, nàng từ chối thẳng, là Văn thẩm bên kia..."

      Cốc Vũ nghe xong gì, tạm thời bất luận chuyện này đúng hay sai, ruộng nhà mình nằm bên bờ sông, người ta ngang qua cũng có chuyện gì, dù sao ruộng g nhà mình thể giành hết nước, lúc đó bên kia làm sai rồi, nhiều năm như vậy nên phai nhạt mới phải, huống chi người ta sai, gia gia đồng ý rồi.

      Ngày đại hỉ của , còn nhớ đên chuyện ấy lâu như vậy?

      Hứa Tần Thị nghe xong hé răng, "Chuyện này chúng ta cũng tiện , nương Tiểu Hà, ngươi đừng để trong lòng, thỉnh chúng ta ."

      Văn thẩm cười hề hề , "Cũng là chuyện lớn, chúng ta về thôn trang các ngươi giúp chúng ta biết bao nhiêu, tại tốt rồi, so đo cái này làm gì. Vật này muốn gới gấm ngài, mang cho Linh Nga làm đồ cưới, cần là ta đưa, vạn nhất đại nương đồng ý, Linh Nga biết, ngày đại hỉ cũng tốt."

      Mọi người tiện gì, Hứa Tần Thị thấy thân mình Hứa Thị phát cồng kềnh, kêu nàng cần quản nhiều, "Bữa tiệc này ngươi cũng đừng , người nhiều thoải mái, ngày mai mới là ngày chính đâu."

      Hứa Thị đồng ý, Tiểu Mãn ôm Hạ Xuyên cũng , bị Hứa Tần Thị lôi .

      Cốc Vũ biết quy củ thôn trang, tiệc rượu là phen náo nhiệt, ngày thứ hai tân nương xuất giá, ngày trước đó cơm chiều mọi người cùng nhau ăn, ngày thứ hai đón dâu, có người đưa Linh Nga đến đầu thôn trang, đầu tiên là ăn chút, qua đầu bên kia ăn chút, trở về Lí gia sân lại ăn, ngày thứ hai mới trọng yếu. Tiệc này đơn giản là mời nhà mẹ đẻ Lí Hà Thị đến, cho bọn họ ngồi đầu bàn tiệc, họ hàng gần cũng trở về, cùng với người xuất giá chung vui, ngày thứ hai đón dâu, còn là người trong nhà này.

      Đương nhiên, còn nhiều việc mà đại nương tiểu nàng dâu đều muốn là xem đồ cưới của tân nương, rồi tự mình tính toán.

      Trong phòng Linh Nga nêm đầy người, Lập Thu ở với Linh Nga, lúc này mừng rỡ hai mắt tỏa sáng như mình xuất giá, ngừng hướng người chung quanh đây là cái gì kia là cái gì.

      "Chậc chậc, túi chữ nhật này thêu đẹp."

      " Vải tốt , thợ khéo, chỉ sợ tìm thấy lần thứ hai, tay Linh Nga càng khéo."

      "Tẩu tử, chất nữ từ đô thành trở về, nhìn quen mắt, nghe Cốc Vũ mặc xiêm y, vải toàn bộ đều là tiến cống đâu!"

      Nhóm người đến , càng thái quá, Cốc Vũ ở phía sau nghe buồn cười, chừng hồi xiêm y của mình là tơ vàng ngân tuyến khâu lên ? Chỉ là vải phổ thông mua ở trấn , chẳng qua gia công qua chút mà thôi, liền biến thành cống phẩm, nhà mình phải là hoàng thương, mặc nổi vũ yên la.

      Thấy trong phòng đông người, Cốc Vũ ra đằng trước, Kinh Trập ở bên cũng nhàn, đơn giản là chân chạy viết câu đối gì đó, An Cẩm Hiên đứng bên cạnh , đông người loạn như vậy, bọn họ nhàn nhạt đứng như vậy, lại làm cho người ta liếc mắt cái là tìm được.

      Cốc Vũ thấy bọn họ nhàn, qua, "Sao các ngươi nhàn thế?"

      An Cẩm Hiên khóe miệng nhất a, nhíu mày : "Có người vội, tự nhiên có người nhàn."

      Cốc Vũ nhìn theo mặt , thấy Trần Thị tại kia sai khiến người làm việc, lớn tiếng chuyện, sợ người khác biết nàng vội, Trương thị ở trong bếp nhìn quanh. Cốc Vũ hiểu sao Trần Thị ra sức như vậy? Tứ thẩm này có lợi làm, so được với Trương thị, Trương thị tuy rất bá đạo, nhưng có cái gì cái đó, thể ăn chút thiệt thòi, lúc này đại khái ở nhà bếp nghĩ có cái gì có thể tới trong tay mình.

      Quả thực như An Cẩm Hiên , "Có người nhàn, tự nhiên có người vội", chỉ là biết vội kia là vội gì?

      Kinh Trập khều An Cẩm Hiên, "Cốc Vũ ngươi rất ngốc, bên này cũng có chuyện của ngươi, ngồi vào vị trí, ta cùng Cẩm Hiên lấy đồ ăn."

      Cốc Vũ gật đầu, tựa vào góc tường, nàng luôn cảm thấy Kinh Trập và An Cẩm Hiên làm chạy bàn là lạ, Kinh Trập trước kia cũng làm qua, An Cẩm Hiên là lần đầu tiên, trước kia tham gia tiệc rượu.

      Nhị Thúc Công chưa có tới, tứ sau khi trở về ngày đó, giao phó chuyện xong, bộ dáng yên tâm ít, như cũ ra ngoài.

      Dọn xong xong bàn ghế, hôm nay đến cũng có ai, nương Đại Trụ đem bầu rượu đặt ở giữa bàn, tiếp còn có Lập Xuân, Lập Hạ mang lên đậu phộng cùng táo đỏ, còn có mấy khối đường mạch nha, là Triệu gia đưa tới, hai tiểu tử vừa bày vừa quên miệng mình.

      Khai tịch tín hiệu, thấy vậy mọi người ào ào ngồi vào vị trí, Lí Hà Thị và thân thích ngồi trong nhà chính, lão nhân thôn trang ở giữa phòng, Cốc Vũ có chuyện làm cũng có thể ngồi vào vị trí, nhị tịch mới là phụ nhân, tiểu tử chạy bàn, chờ mọi người ăn xong, rửa bát đũa xong mới đến phiên người làm việc ăn.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 132: Bí mật chân giò lợn

      Bình thường khó có thể được ăn đồ ăn ngon, trong bụng đa số người thôn trang đều dính nước dầu, người lớn còn kiêng kỵ chút, bọn mặc kệ, có tiểu tử mập mạp hận thể đứng ở bàn, bị người lớn dùng chiếc đũa đánh vài cái mới yên tĩnh chút.

      Cốc Vũ cùng cả nhà ngồi ở bàn, xoay mình nhìn bốn phía, tuy chật chội nhưng náo nhiệt, thấy hỗn độn nhưng cũng quy củ, cả nhà đều làm quán ăn, quen thuộc, lại nhìn An Cẩm Hiên và Kinh Trập bưng đồ ăn, tự nhiên yên lòng ít, lại thấy Trần Thị đầy mặt hồng quang bắt đầu nghênh đón đưa , có chút buồn bực, Tứ thẩm khi nào trở nên khôn khéo có khả năng lại có tri thức hiểu lễ nghĩa như vậy?

      Ý niệm này ở trong lòng Cốc Vũ lâu lắm, mọi người ăn qua đậu phộng cùng đường mạch nha bàn, bắt đầu bưng đồ ăn lên.

      Cốc Vũ chẳng phải chưa từng ăn qua yến hội, chỉ là cảm thấy lúc này có chút đặc biệt, lúc trước là Tứ thúc cưới vợ, rồi tiệc trăm ngày của Hạ Xuyên, nhưng phải là tiệc vu quy.

      Món đầu tiên được dọn lên, dọa Cốc Vũ nhảy dựng, là cá trích. Cá trích , tuy cá trích lớn khác cá Cốc Vũ từng thấy qua, số lượng dọa người, khay gỗ lớn, trước kia dùng để bưng đồ ăn, lúc này dung đựng thức ăn, cá trích tràn lan ở mặt , thoạt nhìn rất là ngon. Người lớn tựa hồ chưa thấy qua kiểu bày biện này, luyến tiếc hạ đũa nhìn thêm chút nữa, Cốc Vũ ở trong lòng yên lặng đếm, vỏn vẹn mười bốn con.

      Lí Hà Thị vẻ mặt hồng hào mang Linh Nga đến tiếp đón mọi người ăn.

      Người bàn đều kinh thán, "Linh Nga gả cho nhà tốt, xem món cá phụ này, chỉ ăn ngon, cũng khí phái, có bao nhiêu nhà có thể làm được, lần trước thôn trang kia ăn tịch, xíu cũng mới 6 con, coi như làm đầy đủ nhưng nhiều lắm."

      Nghe như vậy, sắc mặt Lí Hà Thị tự nhiên sáng hơn, Linh Nga là cần phải , mình sắp gả , nhưng sơ sài, cũng kiệt lực bày tiệc rượu cho mình. Đại khái Linh Nga làm nương ở nhà mẹ đẻ ăn bữa cơm cuối cùng, hơn nữa thân bằng đều ở bên cạnh, dĩ nhiên vô cùng trọng yếu.

      Cốc Vũ hiểu, "Di, này vì sao kêu cá phụ?"

      Giang thị ngồi bên Cốc Vũ hoàn thành nhiệm vụ nấu cơm của mình, cười hề hề : "Chuyện này còn biết, dĩ nhiên là tiểu ngươi gả chỉ biết dượng ngươi thôi."

      Cốc Vũ le lưỡi, ra tư tưởng xuất giá tòng phu chỉ là lời ngoài miệng, là gốc rễ ăn sâu trong lòng mọi người, bằng món ăn đều có thể lên quan hệ. Nàng nghĩ nhiều, món cá phụ ngon, cũng nhiều.

      Ấn theo lẽ thường món tiếp theo đại khái là cải củ gì đó, lúc này lên cũng là cái cái đĩa, mặt có vài miếng như là món chiên, bên ngoài vàng óng ánh bên trong màu hồng phấn, nhìn sai, cũng chưa có ai thấy qua.

      Bởi vì có món cá phụ, dĩ nhiên có mong đợi đồng dạng, Cốc Vũ cũng thế, ai ngờ ăn vào miệng lại như mong đợi, hình như là thịt chiên dầu, ăn vào có cảm giác dinh dính, chỉ có thể tư vị cũng tạm.

      Lí Hà Thị cố ý ở lại với mọi người, "Món này kêu là vui mừng viên, cũng phải là đồ vui mừng danh vọng, dùng thịt trộn với củ sen, thông gia lúc dầu là toàn bộ dùng thịt, nhưng thể để người ta qua ngày, hơn nữa củ sen chiên như vậy, càng tươi ngon hơn đúng ?"

      Mọi người đều gật đầu, ăn ngon. Nhưng Giang thị ăn có vị thịt, Lí Hà Thị còn chưa tin tự mình thử hồi, cười cười gì nữa.

      Tiếp theo là vài món ăn bình thường trong ngày, phân lượng mười phần, tiếp đó là bồn thịt heo lớn.

      là hấp, là chiên, cũng phải chưng, chỉ cần nấu, Linh Nga cũng bị mọi người kéo ngồi vào bàn, Giang thị mắt sắc, gắp miếng phổi heo cho Linh Nga ăn, "Ăn cho thông khí, về sau qua bên kia có chuyện gì cũng phải thương lượng, tuy lúc đầu đều tốt, nhưng là cả đời, thể lắp ba lắp bắp, mọi việc đều có thương lượng, biết ?"

      Linh Nga đỏ mặt, chén cơm ở trước mặt, ăn cười giống với ngày thường. Cốc Vũ thấy nàng như vậy cũng cao hứng, ngày sau qua đương gia tác chủ qua ngày, thể như trước đây mọi chuyện đều do Lí Hà Thị định đoạt.

      Lúc này lại nhìn Lí Hà Thị, biết cùng Trần Thị ở bên thầm cái gì, Trần Thị vừa chuyện vừa chỉ vào phòng bếp, Lí Hà Thị liền qua.

      Chờ mọi người sắp ăn no, món chính dọn lên.

      Cốc Vũ nghi ngờ, giờ phút này mới bưng món chính, ai còn nuốt trôi đây?

      Đồ ăn ngon, nghe còn mời tới sư phụ danh tiếng, Khưu sư phụ, là người mà láng giềng tám thôn đều muốn thỉnh, mà hôm nay món chính lại là chân giò lợn lớn.

      Chân giò lợn, kỳ thực là giò heo, là cái chân sau đê nguyên, chưng mềm, nêm tương cho thêm hương vị, thoạt nhìn có chút béo ngậy.

      Có lẽ mọi người đều có cảm giác như vậy, tướng ăn trở nên nhã nhặn ít, nhưng Linh Nga tìm được cảm giác bình thường tiếp đón mọi người ăn, "Đại Trụ, ăn chân giò lợn, trong ngày thường phải ngươi thích ăn món này nhất sao? Cốc Vũ cũng ăn, Giang tẩu tử, ăn ăn, Khưu sư phụ làm chân giò lợn ngon nhất."

      Nghe Linh Nga vậy, Đại Trụ muốn đứng lên, bị nương Đại Trụ kéo xuống, nàng cười cười, "Tốt, bất quá chúng ta ăn nhiều như vậy, nhìn ngươi còn chống đỡ nổi !"

      xong dùng chiếc đũa chấm vào nước thịt, vang dội mút vào , "Chậc chậc, hổ là tay nghề Khưu sư phụ, chân giò lợn thơm."

      Đại trụ muốn đứng dậy ăn chân giò lợn, lại bị nương kéo lại, "Nương múc chút nước cho ngươi, nhạ, ăn ."

      Vàng óng nước dầu chan vào cơm, có người nhìn, Đại Trụ buồn rầu bới cơm.

      Giang thị thấy vậy dùng chiếc đũa nhè chạm vào, tiếp theo làm giống nương Đại Trụ, đem chiếc đũa đặt ở miệng mút vào hồi, ngừng khen ngợi tay nghề rất cao như thế nào.

      Nhất thời, người bàn phảng phất người chuyên sửa đồng nhôm đương thời, trở nên nhã nhặn đứng lên, hơn phân nửa là dùng chiếc đũa dính chút canh nước, nhiều lắm cũng là múc chút vào trong chén, còn bộ dáng thoải mái muốn ăn nhiều.

      Linh Nga khuyên bảo mọi người, "Giang tẩu tử, ăn a, chân giò lợn ngon lắm, năm cũng khó ăn 2 lần, huống hồ là tay nghề Khưu sư phụ."

      Giang thị cười cười, "Ăn no, ăn no, bữa tiệc này xem như kiến thức, vui mừng viên đừng chưa từng ăn qua, cũng chưa nghe qua, cá phụ tuy nghe qua, nhưng chưa thấy làm đầy đủ như vậy, chân giò lợn là tay nghề Khưu sư phụ, đều là phúc Linh Nga, ăn nữa bụng chịu nổi, tốt lắm tốt lắm."

      Phụ nhân khác cũng phụ họa như vậy.

      Cốc Vũ buồn cười, chẳng lẽ món ăn này cố ý lưu đến ngày mai? Tựa hồ mọi người đều biết chuyện gì xảy ra, ước định sẵn động đũa vào món này? Nghĩ lại cũng đúng, dù sao ngày mai vẫn còn lại chút, bằng lần làm tiệc rượu còn biết cần bao nhiêu chân giò lợn đâu, hộ nông dân sao chịu nổi. Cốc Vũ chưa từng trải qua chuyện như vậy, tự nhiên thêm, dù sao cũng ăn no, chân giò lợn nhìn quá béo.

      Ai ngờ Linh Nga lúc này sắc mặt ửng đỏ, vẻ tiếp đón mọi người ăn.

      Giang thị kéo nàng coi đồ cưới cũng được, "Giang tẩu tử, cái kia đợi lát nữa lại , mọ người đem chân giò lợn ăn , nếu ngày mai tốt lắm."

      "Ngày mai chưng lại cũng ngon như thường, Linh Nga, khuỷu tay ngươi tại quải ra bên ngoài, chưa gả vội ăn ở nhà mẹ đẻ nhiều chút phải ?"

      Những lời này đều , nếu là trước đây Linh Nga theo, nhưng hôm nay Linh Nga tựa hồ nhận chuẩn chân giò lợn, đến cùng, đây mới là món chính trong yến hội hôm nay, ngay từ đầu mười bốn con cá phụ là bắt đầu hoàn mỹ, cần đầu voi đuôi chuột như vậy.

      Nghĩ như thế, Linh Nga cho rằng mọi người ngượng ngùng, nàng quan tâm tự mình ra trận, Giang thị đứng cách Linh Nga hai người, muốn kéo kịp.

      Chỉ thấy Linh Nga đứng dậy, chiếc đũa hướng chân giò lợn gắp, chân giò lợn cũng mềm như trong tưởng tượng, chiếc đũa thể thuận lợi tách ra, Linh Nga dùng sức qua mạnh, hơn nữa chân giò lợn lý do gì cứng rắn như thế, nàng nhất thời trở tay kịp, suýt té.

      Nhờ phụ nhân bên cạnh kéo, tay Linh Nga cuối cùng vẫn chống ở chân giò lợn, dính tay nước, sắc mặt tê cứng.

      Giang thị tuỳ thời chạy nhanh qua đỡ, "Vừa vặn chúng ta qua bên kia gột rửa, rồi mang ta tới kiến thức hòm xiểng."

      Linh Nga cam lòng quay lại xem, ánh mắt nghi hoặc, cam lòng và xấu hổ, "Vì sao như vậy?"

      Để lại câu như vậy, bị Giang thị kéo .

      Người bàn mới bắt đầu nghị luận, "Chắc Linh Nga biết."

      Đại Trụ ngừng hỏi, "Biết gì, vì sao thể ăn chân giò lợn này?"

      Cốc Vũ lúc này đứng lên, dùng chiếc đũa gắp thử chân giò lợn, chỗ nhìn có vẻ hầm mềm, dĩ nhiên là kiên cố, nàng cũng ngây ngẩn cả người.

      Chỉ nghe nương Đại Trụ , "Các ngươi chưa có ăn qua đau khổ, chỉ là mấy năm nay mới tốt chút, trước kia lúc chúng ta xuất giá, muộn được chân giò lợn gỗ, đành phải mượn cái đầu cá gỗ, kia có cái gì ăn đâu, bất quá cũng chỉ là náo nhiệt thôi."

      Phụ nhân khác cũng mở miệng, "Nhưng nhà này kỳ quái, món cá phụ làm được đầy đủ như vậy, ta còn tưởng ít nhiều chân giò lợn cũng là , nào biết vẫn dùng tới chân giò lợn gỗ."

      "Cũng là, bất quá trong nhà Khưu sư phụ cũng có mấy thứ này, ta nhớ được lần trước về nhà mẹ đẻ ăn cưới muội ta, cũng là như vậy."

      Cốc Vũ lắp bắp kinh hãi, cứ việc Lí Đắc Tuyền xuất thân là thợ mộc, nàng chưa từng nghe qua chân giò lợn từ đầu gỗ làm ra, khó trách mọi người ăn!

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 133: Trần thị, Ngọc Nga cùng giuộc

      Mọi người ăn qua nhị tịch bắt đầu thu thập này nọ, thân thích ăn xong đầu tịch cần đường xa đều hết, ít lão nhân thôn trang cũng về.

      Khưu sư phụ mang theo đồ đệ ở lại Lí gia, ngày mai còn phải tiếp tục nấu cơm. Còn lại người thôn trang đến hỗ trợ, nhóm phụ nữ rửa xong bát đũa đều về nhà lo chuyện trong nhà của mình, gà chưa lên chuồng, heo chưa cho ăn, cơm nấu xong nồi còn chưa rửa, cần phải tưới vườn rau nữa... Tóm lại là hết lo. Tương đối mà , đàn ông làm lụng vất vả như vậy, lương thực cất ở nhà, việc ruộng nương xong, chuyện trong nhà có phụ nữ làm lụng vất vả, khó được dịp tiệc rượu, nhiều người tụ lại như vậy, tránh khỏi nhiều lời vài câu, bàn ghế lại có sẵn, đều ngồi nhàn thoại.

      Trần Thị lung lay tay áo ở cửa, tâm thần yên, thấy Ngọc Nga ra từ phòng Linh Nga, vội vàng kéo qua bên, "Nhị tỷ, ngươi còn với nương, vạn nhất nương làm ầm ĩ lên phải làm sao bây giờ?"

      Ngọc Nga giận liếc Trần Thị cái, lại vỗ mu bàn tay Trần thị, " Có chút chuyện ngươi lại thiếu kiên nhẫn như thế, có nhiều người bên ngoài như vậy, nương cũng muốn thể diện, sao có thể làm ầm ĩ, ta nha, chính là giúp ngươi, Linh Nga bên này đáng lo, việc này chúng ta phải , ngươi tin ánh mắt ta là được."

      Vì thế Trần Thị theo Ngọc Nga vào phòng Lí Hà Thị.

      Phòng Lí Hà Thị hiếm khi đốt đèn, lúc này ngồi ở đầu giường, nghĩ chuyện hôm nay, cơ bản nàng vừa lòng yến hội, vợ Lão Tứ làm lụng suốt 2, 3 ngày, đồ ăn nàng cũng vừa lòng, ở bên ngoài nghe phụ nhân lời làm lòng nàng ngọt, hộ nông dân, có ai có thể làm đầy đủ hết cá phụ đâu? Nếu chút phiền, chính là lão dâu cả, người này khôn ngoan, ngày thường vụng trộm vài thứ cũng thôi, lần này sao lại như thế, may mắn cũng náo ra bao lớn, chỉ là viên kia ít thịt, dù sao cũng làm được món ăn, mọi người còn ăn ra, nếu là nơi khác, đúng là mặt mũi quăng ra sau núi . Định là chuyện xong xuôi phải với nàng hồi.

      Ngọc Nga ngọt ngào kêu tiếng, "Nương nghĩ gì đó, có phải vì Linh Nga cũng xuất giá trong lòng ngươi hoảng, lo đâu, chúng ta đều ở gần, khi cần đều có thể trở về."

      Lí Hà Thị thấy các nàng lại, cười cười, miệng lải nhải, "Các ngươi cần ta quan tâm, chính là vợ Hải hôm nay cũng làm cho người sinh khí, nếu do vợ Lão Tứ cản lại ta thế nào cũng phải cho nàng trận mới được!"

      Lí Hà Thị còn nhớ, Trần Thị có chút hoảng hốt, vốn chuyện này là lúc nàng đưa Ngọc Nga ra về bàn tính qua, và quyết định làm như vậy, dùng chân giò lợn gỗ thay chân giò lợn , Triệu gia đưa bạc là tốt rồi, cần qua nhiều tay. Trương thị ngày thường tham món lợi cả nhà đều biết, đến lúc đó nếu xảy ra chuyện, đẩy hết lên người Trương thị, bản thân có việc gì, Lí Hà Thị nghi ngờ.

      Chủ yếu là chân giò lợn, đây mới là món chính, vốn Triệu gia hào phóng, lúc Trần Thị thương lượng với Triệu gia đồi chân giò lợn, trong lòng định sẵn đến lúc đó dùng chân giò lợn gỗ, dù sao thôn trang làm việc, ai mà làm chân giò lợn gỗ. Tinh tế tính toán như vậy, bữa tiệc tối nay, bữa cơm ngày thứ hai, có thể tiết kiệm mấy chục chân giò lợn, cũng tính chân giò lợn hai ba cân, bốn năm mươi văn tiền, hơn nữa thịt đồ ăn cắt xén bớt, tốt xấu coi như là có 3 lượng bạc.

      Nàng thoả thuận với Ngọc Nga người lấy 1 lượng bạc, ca ca Trần Thị cũng được hai ba trăm văn tiền, chừa ra ít hiếu kính Lí Hà Thị, Linh Nga gả xong còn có thể đối chất sao? Dù sao đều là khuê nữ gả ra ngoài, huống hồ yến hội này cũng có phiền ai, vui mừng viên còn là chủ ý của mình, mình bất quá là cầm phần tiền chân chạy.

      Nghĩ như vậy, dũng khí Trần Thị tăng lên ít, "Nương, đều là người nhà, chút chuyện đó ngài cần quan tâm, cần thiết sinh khí đúng ? Lo dưỡng thân mình hưởng phúc mới đúng, lại còn bao nhiêu người, qua việc này chúng ta cũng muốn ở riêng, Đại tẩu thể lấy gì thêm phải ?"

      Ngọc Nga ở bên hát đệm, "Nương, nhìn ngươi kìa, còn bằng đám cởi mở, ngày còn phải tự bọn họ qua, ngươi tốt nhất là hưởng phúc , a? có chuyện gì ta dạo, ta mua xiêm y cho ngài mặc!"

      Lí Hà Thị cười tiếng, sắc mặt hoà hoãn ít, "Ta phải chờ hai kiện xiêm y của ngươi sao? Ngươi nhìn thân ta, là nương Cốc Vũ làm, ta hơi ngại, ta hộ nông dân, cũng phải bà địa chủ, già còn mặc thành như vậy người ta chê cười đâu!"

      Ngọc Nga thấy Lí Hà Thị , miệng toàn là lời oán trách, vải tốt quá, dành cho hộ nông dân mặc, thợ khéo rất phí công phu, trong lòng còn biết vui thành bộ dáng gì nữa, cũng hùa theo : "Ta nương hưởng hết phúc con cháu, làm lụng vất vả lâu như vậy, đám tốt lắm, lúc trước Cốc Vũ bên kia cũng tri kỷ với nương như vậy đúng ? Còn bằng kệ bọn họ, mình cũng tốt hơn, có rảnh ôm tôn tử tìm hai lão tỷ muội tán gẫu, lúc đó chẳng phải rất tốt?"

      Lí Hà Thị rất hưởng thụ, mỉm cười ứng hạ, "Ta còn có vài năm sống thồi, dù sao cũng là ngày của các ngươi."

      tới đây, Trần Thị giống là nhớ tới cái gì, lấy ra mấy xuyến tiền, "Nương, này cho ngài, ca ta mua này nọ, đều là tốt nhất, hơn nữa ai cũng biết món cá phụ của , chỉ cần mua từ tay người đánh cá, bớt nhiều chuyện lại rẻ. Ông thông gia cho giá, tiền thừa lại vốn nghĩ trợ cấp Linh Nga làm đồ cưới, đầu óc ta lại khờ, nghĩ ra nàng còn thiếu cái gì, dù sao nàng qua có rất nhiều ngày lành, nghĩ lại còn bằng để nương cầm, ngày thường nếu muốn mua cái gì, cũng là phương tiện đúng ?"

      Lí Hà Thị cầm mấy xuyến tiền trong tay, nhất thời cảm khái ngất trời, "Ta muốn cầm tiền tự tay nàng dâu, ngươi coi như biết quản gia, ngươi xem ngươi chạy trước chạy sau, vẫn là tự mình cầm xài ."

      Tay Trần Thị giật giật, định đưa qua cầm, bị Ngọc Nga nhìn, tay nàng vừa chuyển, cười cầm lấy tiền cho Lí Hà Thị bỏ vào trong rương, rồi : "Ta lần này làm chủ cho nương lần, dù sao ta cùng Hà còn trẻ, về sau tự mình có thể kiếm."

      Ngọc Nga tiếp tục câu chuyện, chọc Lí Hà Thị cười ha ha.

      Đến lúc này, trong lòng Lí Hà Thị nhận định nữ nhi thứ 2 và nàng dâu út của mình là tốt, trong lòng vui vẻ, mình cần làm lụng vất vả lại có tiền thu, phần tâm tư này khó được. Thấy Lí Hà Thị mặt mày hớn hở, Ngọc Nga mới nháy Trần thị.

      Trần Thị ngồi xuống ở bên cạnh, "Nương, ta nhớ đến, có chuyện chưa kịp cùng ngài thương lượng."

      Lí Hà Thị thèm để ý, "Có chuyện gì các ngươi tự mình làm chủ , vừa cần nương làm lụng vất vả, ta thấy tịch làm sai, ra ngoài ai kiến thức."

      Trần Thị bộ dáng khó xử, cuối cùng vẫn , "Nương, lúc đó Triệu gia phải làm đầy đủ hết cá phụ, ta trong lòng biết bên kia cũng giàu có, nhiều lắm là khá mà thôi, hơn nữa Linh Nga qua ở nhà ngói mới xây, mệnh nàng tốt, nhà ngói lớn như vậy chỉ có bốn người ở..."

      Ngọc Nga thấy Trần Thị lạc đề, vội khụ khụ hai tiếng nhắc nhở.

      Trần Thị có thế mới , "Dù sao cũng cần tiêu pha quá mức, có trở ngại là được, món cá phụ kia bọn họ nhất định phải đầy đủ hết, ta cũng muốn thay bọn họ tiết kiệm chút, miễn cho người ta chúng ta, Linh Nga qua cũng là ngày bình thường, thể để nàng căng thẳng, dù sao cũng là con, tiết kiệm còn vì Linh Nga, cũng chính là để Khưu sư phụ làm chân giò lợn như cũ."

      Lí Hà Thị lúc này có chút bất khoái, chân giò lợn như cũ dùng chân giò lợn gỗ nàng trước đó biết. Ngọc Nga nghiêng về phe cười hì hì cùng Lí Hà Thị , "Nương, ngài biết, lúc ta xuất giá cũng là chân giò lợn gỗ, rồi cũng qua bao nhiêu năm a, bạc phải xài như vậy, còn bằng dành lại Linh Nga chút tiền nhàn rỗi."

      như vậy, huống hồ chuyện cũng định, Lí Hà Thị cũng nghĩ thông, có mấy nhà dùng chân giò lợn chứ, hơn nữa nếu dùng chân giò lợn , món cá phụ kia khó coi, như vậy đồ ăn kém hơn nhà người khác, lại Ngọc Nga bọn họ cũng có đạo lý, lưu lại tiền là của Linh Nga sao, tiểu khuê nữ của mình ngày lành, đương nhiên mình ít quan tâm.

      Trần Thị lại : "Tuy là chân giò lợn gỗ, nương, cũng có mấy hộ có thể giống chúng ta mời được Khưu sư phụ, tóm lại việc này ta cần quan tâm, ngày mai Linh Nga rước dâu, ngài chờ ba ngày sau lại mặt gặp con rể tốt của ngài ."

      Tâm tư Lí Hà Thị còn ở tại chân giò lợn gỗ kia, nghĩ lúc mình xuất giá ngày xưa, giống như giấc mộng dài, nhiều năm qua, lúc đó ngay cả chân giò lợn gỗ cũng mượn được, vì thế mỗi lần về nhà mẹ đẻ cũng bị người ta , mãi đến nhiều năm sau mới phai nhạt chút, phải chỉ là cái đầu gỗ sao, thể ăn, dựa vào cái gì quý trọng thành như vậy, vấn đề này Lí Hà Thị suy nghĩ nửa đời người, giờ phút này lại bắt đầu cân nhắc .

      Ngọc Nga đẩy Lí Hà Thị, "Hôm nay ta muốn ở cùng nương, chúng ta trò chuyện."

      Trần Thị mượn cơ hội ra, muốn trở về đếm bạc, nhân tiện khoe với Lí Đắc Hà cưới được người vợ có khả năng.

      Vừa ra gặp Trương thị, Trương thị có chút nặng nề, "Nương ——, sao vẫn dùng chân giò lợn gỗ!"

      Mặt Lí Hà Thị lập tức tái .

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 134: Đưa gả

      Trương thị là người ham món lợi , vui mừng viên thịt nàng tự nhiên cũng buông tha, kỳ thực cũng lấy bao nhiêu, vì kiên nhẫn giấu, cũng đưa về nhà mẹ đẻ nhiều, có năng lực ăn bao nhiêu?

      Trương thị nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đến mình có thể lấy chút là chút, trong lòng nàng mọi người đều làm vậy, nếu mình cầm thiệt thòi. Nàng nào biết rằng, nàng cầm chút thịt như vậy cũng là thiệt thòi, chỉ là nàng biết thôi.

      Sau khi phát chân giò lợn gỗ, nàng còn tự cho là bắt được nhược điểm, nghĩ chuyện cưới gả của Linh Nga, trước sau đều do Trần Thị làm lụng vất vả, nàng chỉ vui vẻ trồng trọt mảnh ruộng của mình, đầu óc nàng linh hoạt, mới chọn thời gian này cáo trạng với Lí Hà Thị, bên ngoài còn có đám người.

      Lí Hà Thị sầm mặt, hận nghiến răng nghiến lợi, Trương thị làm ra chuyện như vậy trong ngày này, may mắn mình nổi lửa, nếu lúc đó trong đó là thịt gì, mặt mũi già nua biết quăng nơi nào, vốn định chịu đựng chờ Linh Nga rước dâu xong lại , nào ngờ mình đụng phải nàng, nhất thời lửa giận nổi lên bất chấp, "Ngươi còn có mặt mũi ! Mình làm chuyện tốt gì còn biết xấu hổ lôi ra !"

      Ngọc Nga thấy Lí Hà Thị có ý bỏ qua, sợ có chút ổn, nếu làm ầm ĩ, mưu đồ của mình và Trần Thị sợ bị lộ ra, đến lúc đó chỉ 1 lượng bạc bị trả về, truyền ra mình cũng có mặt mũi trở về.

      Nàng vội kéo tay áo Lí Hà Thị cười : "Nương, ngày lành, vừa là ngài cần quan tâm, nếu ngài luôn làm lụng vất vả như vậy, bảo ta ở nhà sao yên tâm được." xong quay đầu với Trương thị, "Đại tẩu a, chân giò lợn gỗ thương lượng qua với nương, Triệu gia kia cũng phải địa chủ gì, món cá phụ làm đầy đủ, vừa muốn người ta ăn chân giò lợn , bữa cơm ăn hết vốn liếng vài năm, chẳng lẽ muốn Linh Nga qua bên kia trải qua ngày tháng ăn đủ no sao? Đại tẩu ngươi suy nghĩ sao?"

      Lí Hà Thị nghe Ngọc Nga như vậy, nhẫn xuống, đè thấp thanh , miệng vẫn cứ lải nhải: "Vui mừng viên nếu có thịt, ai so đo chân giò lợn kia, ngươi cho là chân giò lợn gỗ dễ dàng sao? Vì khối gỗ như vậy, kết quả là bao nhiêu năm ngóc đầu nổi làm người? Bây giờ còn ghét bỏ?" Lí Hà Thị lại đến bản thân, nhơ đến lúc mình xuất giá, nhà mượn được chân giò lợn gỗ, cá gỗ cũng có, người đến ăn tịch đều chút thịt, kỳ thực những nhà khác cũng chỉ hơn hai khối gỗ, tịch còn phải vài thứ kia, chỉ là qua được thể diện thôi.

      Đại khái từ lúc đó, Lí Hà Thị bắt đầu hạ quyết tâm về sau nếu có con, thế nào cũng muốn bắt học nghề mộc, phải chỉ là khối gỗ sao. Tính thế nhưng dễ dàng như vậy, lão đại, lão nhị có học, may mắn Tuyền khi đó có chút hứng thú, nhiều năm trôi qua, Tuyền coi như là tiền đồ, chân giò lợn gỗ cái gì làm khó được , bây giờ mượn chân giò lợn gỗ dễ dàng hơn nhiều, vì càng ngày càng nhiều người bắt đầu cần gỗ này nọ cho đủ số.

      Thấy Lí Hà Thị xong thất thần, Ngọc Nga khều Trương thị nháy mắt kêu nàng chạy nhanh . Trương thị vốn nghĩ mình biết chân giò lợn gỗ, nào biết chuyện này mọi người đều biết, thêm cũng có lợi gì, chừng còn bị Lí Hà Thị trách cứ, đành cam lòng .

      Ngày thứ hai Linh Nga rước dâu, càng náo nhiệt, Cốc Vũ, Kinh Trập đều đưa dâu. Sáng tinh mơ Triệu gia cho người qua rước, Cốc Vũ thấy vóc dáng chú rể rất tốt, chỉ hơi đen chút, cái khác có gì soi mói.

      Linh Nga khóc giống như người làm bằng nước, Lí Hà Thị cũng đỏ vành mắt, vẫn là Giang thị vài người khuyên nhủ đỡ lên kiệu hoa.

      Đường xa, dọc theo đường rất náo nhiệt, kiệu hoa từ từ , chung quanh là đám người sắc mặt tràn đầy vui mừng, diễn tấu sáo và trống náo nhiệt. Cốc Vũ và Kinh Trập theo ở phía sau, trong tay mang theo vài thứ, chỉ là làm bộ đưa mình xuất giá thôi. Nàng thấy Kinh Trập ôm này nọ, có chút hoảng hốt, hỏi , "Ca, mệt mỏi?"

      Kinh Trập lắc đầu, "Ta nghĩ trong lòng lúc này nghĩ gì đâu?"

      Cốc Vũ phốc xuy cười, này diễn tấu nhạc khí thanh có chút ồn ào, nàng chuyện lớn tiếng hơn rất nhiều, "Vậy mà ngươi cũng nghĩ, bằng nghĩ chú rể nghĩ như thế nào, tâm tư để ta nghĩ, ha ha, ngươi biết đâu, khẳng định là khẩn trương, lại chờ mong, lại..."

      "Lại cái gì!"

      Thanh ồn ào, Cốc Vũ lắc đầu, đột nhiên nghĩ ra, ta có gả , ta làm sao mà biết?

      Lúc này hai bên đường vắng hơn, ruộng lúa thu gặt, cây cũng bắt đầu rụng lá, có chút hiu quạnh, sao lại chọn lúc nay xuất giá? Rất nhanh Cốc Vũ hiểu, tân nương tử gả qua, lúc này bận rộn ruộng vườn, chỉ là cả nhà ăn uống, qua năm còn phải chờ mùa xuân đến mới bắt đầu bận việc, lúc đó qua mấy tháng, nương tiểu nàng dâu trong thôn dần quen biết, làm gì cũng có bạn, các loại quy củ cũng biết sai biệt lắm. Nếu gấp gáp, sao có thể quen thuộc nhanh như vậy, nàng dâu mới qua cửa bất lực ở nhà mỗi ngày buồn chết, truyền ra cũng tốt.

      Người khác cưới vợ, nàng dâu mới về ở nhà làm việc bếp núc, thu thập gọn gàng trong nhà, có khách đến nhà chỉ biết trong nhà thêm người, cảnh tượng giống với. Giống Trần Thị chịu ra ruộng nhưng hoàn toàn trách nàng, nếu tứ thúc cưới người khác thôn trang cũng nhàn nhã quá nửa năm, vì Trần Thị là người cùng thôn trang, còn diễn xuất như vậy, mới chọc Lí Hà Thị lúc trước tức giận.

      Rất nhanh đến thôn trang, bên kia tự nhiên là có người ra đón, đỡ người mới vào cửa thành lễ.

      Cốc Vũ và Kinh Trập đem đồ trong tay để xuống, thấy loạt hòm xiểng, mặt dán đồ án Vương Thị và Tiểu Mãn cắt, mọi mẫu đều có ý vui mừng, có người nhét cho bọn họ hai bao đỏ, vừa đem hồng bao cất trong ngực lại có người mang coi phòng tân hôn, trong túi còn bị nhét đường mạch nha cùng đậu phộng.

      Tân phòng là phòng chính, nhưng khí phái, cao lớn , là nhà ngói. Linh Nga gả qua, cả nhà chỉ có 4 người, ở khẳng định có vấn đề gì. Nghe cha mẹ chồng còn có đại viện, ngày thường củi lửa gì đó đều đặt ở đó, bên này liền chỉnh tề. Triệu gia khuê nữ cũng đều xuất giá, em chồng xảo quyệt ở nhà làm mặt nghiêm.

      Tuy Cốc Vũ chen vào gặp cha mẹ chồng của , dù sao lúc trước gặp qua, đều là người lanh lẹ, Linh Nga ở bên cạnh chịu uất ức, mấy chuyện này cần Cốc Vũ quan tâm.

      Nàng và Kinh Trập cùng đến với Lập Xuân, Lập Hạ và người khác, mở hai bàn tịch, thức ăn bàn thức dĩ nhiên cần phải , cũng là chân giò lợn, chỉ là lần này là thôi.

      Phụ nhân, tiểu hài tử ở thôn này cũng vây quanh xem, xem đồ cưới, cũng xem tân nương tử, còn có xem người, mỗi câu đều khen cháu tân nương tử xuất chúng, về sau có con nhất định thể kém.

      Sau khi ăn xong mọi người cáo từ, từ đây Linh Nga là dâu Triệu gia. đám người đưa lúc trở về đề tài hơn phân nửa là hâm mộ căn phòng lớn của Linh Nga, huống hồ cả nhà chỉ có nàng dâu, khuê nữ cũng tại bên người, về sau còn phải bà bà thương như khuê nữ, thể tưởng tượng được lúc trước Linh Nga như hũ nút, nhưng có nhà chồng tốt như vậy, cũng biết ai làm bà mối bà mai... vân vân.

      Trở về Lí gia sân, bên kia tiễn bước người mới, ăn xong bữa cơm chiều này xem như kết thúc, mọi người thoải mái tự tại, ào ào hỏi thăm người đưa gả tình huống bên kia, ra khỏi lại trận cảm khái.

      Có phụ nhân chúc mừng Lí Hà Thị có con rể tốt như vậy, hơn nữa Ngọc Nga ở bên người, Lí Hà Thị tự nhiên là mừng rỡ cười toe tóe, Trương thị than thở gì cũng có người nghe thấy.

      Lúc này Giang thị mới dám với Lí Hà Thị, "Nãi nãi Cốc Vũ, có số việc vốn là nhất định, người có phúc phận riêng, chúng ta đa tâm cũng vô dụng đúng ? Có phúc phận chung quy là có phúc phận, nhìn cả nhà Cốc Vũ tại phải rất tốt sao, bên tai cất giấu chuyện, làm gì, nghe cái gì, nghe cái gì, qua nửa đời người, ngài hết sức ràng."

      Nghe lời , mọi người thầm nhớ tới lúc trước Lí Hà Thị đối với Triệu gia như thế nào, Linh Nga bị trì hoãn thành lỡ , cả nhà Cốc Vũ lúc trước biết bị bao nhiêu khổ, lúc này cũng đều tốt.

      Lí Hà Thị biết có nghe ra ý tứ, thở dài tiếng , "Dĩ nhiên là như vậy, già thôi để tự bọn họ qua, quên ."

      Giang thị thấy vậy cũng chuyện, cười cười ngôn ngữ.

      Linh Nga xuất giá xong, ngày thứ ba lại mặt, là tiểu nàng dâu, thần sắc giống trước kia.

      Lí gia cũng rốt cục phân gia, Trương thị lại làm ầm ĩ trận, là lúc Trần Thị tới chiếm nhà ngói của mình, bắt mình ở mặt sau, tại ở riêng cũng giống nhau, muốn đổi lại, bị Lí Đắc Giang bài xích vài câu mới im.

      Chuyện phòng bếp vẫn có tin tức, vì thế ở riêng vẫn cùng nhau ăn cơm, là chờ đầu xuân sau bàn tiếp, thóc lúa, tiền tài đều phân sai biệt lắm, chỉ chừa ít thời gian này ăn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :