1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Điền Viên Cốc Hương - Thẩm Duyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 125: Tập thể tập hợp

      Tiền này cùng với tiền dành dụm được lúc trước của Cốc Vũ, cộng lại có hơn hai mươi lượng, Cốc Vũ toan tính thế nào có thể làm bạc sinh ra bạc. Đầu tiên lo phòng ở, dù sao ở bên Nhị Thúc Công cũng quen, mặt khác nếu xây phòng ở cũng chỉ là xây nhà và giường đất, lo lắng cố sức biết muốn xây bao lâu, rủi ro chuyện tới, trong nhà nếu có tiền thu vào, chỉ sợ là phòng ở cũng có. Lại phòng ở bằng đất cũng muốn lợp ngói, nàng nghĩ cứ ở tạm như thế này, chờ có nhiều bạc xây nhà gạch ngói, đến lúc đó đưa Nhị Thúc Công và Cẩm Hiên ca đến ở, lúc trước nếu có bọn họ thu lưu, cả nhà mình biết đâu tránh gió.

      định xây phòng ở, như vậy tiền này là số lượng , muốn làm cái gì cũng phương tiện, Lí Đắc Tuyền và Trần Vĩnh Ngọc bọn họ tại muốn mở cửa hàng, cũng đến mức chột dạ, mua bán lớn làm xong, mua bán vẫn có thể làm.

      Tiểu Mãn nghĩ xa như vậy, lúc Cốc Vũ bái sư mua thêm hai bộ quần áo mới, Lí Đắc Tuyền, Vương thị đều có, Kinh Trập, An Cẩm Hiên cũng nên thay đổi. Mùa đông đến rất nhanh, bông vải chăn cái gì cũng cần ít, quần áo mùa đông của Hạ Xuyên bộ cũng có, cần phải mua vải. Mặt khác, cũng cần mua ít điểm tâm, chuyến mua bán này may mắn có nhiều người hỗ trợ, cũng nên tặng lễ cho người ta, sang năm làm cũng phương tiện, tiểu Linh Nga muốn thành hôn cũng cần đưa phần lễ tương tự, lúc trước có bạc nhưng tại buôn bán có tiền, cần phải đưa lễ.

      Hứa Tần Thị nghe được ngẩn ra, "Được, được, được, Cốc Vũ còn nghĩ chuyện lâu dài, nhưng đều chuyện đâu, vẫn là Tiểu Mãn hợp tâm ý của ta. Nên mua thêm vài thứ, qua ngày lành mới đúng, cả nhà bận rộn lâu như vậy, cũng nên ăn ngon chút."

      Lí Đắc Tuyền hào khí vung bàn tay to lên, "Cũng tốt, ngày mai ta đưa Cốc Vũ Miêu thị y quán, phải đặt mua này nọ, Đại Lâm chưa có dụng cụ, ta cho chọn, buổi chiều lại đón Cốc Vũ trở về."

      Hứa Tần Thị nghe như vậy, tâm động, "Ta cũng theo, lâu rồi có thấy Thấm nhi nhà ta."

      Thấm nhi mập mạp có chút ngơ ngác, làm chuyện gì cũng nghiêm cẩn, tập trung đến mức nàng cũng nghe thấy, lần trước đến ở vài ngày, ai cũng thích nàng.

      Tiểu Mãn nghe Hứa Tần Thị muốn tửu lâu, , "Mỗ mỗ, nếu mang theo Thấm nhi, nếu nàng nguyện ý a, đón nàng lại ở vài ngày."

      Hứa Tần Thị dĩ nhiên đồng ý, Giang thị tại kia cười, "Nếu ta cũng theo, vừa khéo xe trâu nhà của ta, đêm nay có chuyện gì, nên ra ngoài dạo, nhìn xem có gì hợp ý, ta chưa mua quà cho lễ vu quy của Linh Nga." xong lại khuyên Vương thị, "Ta nghĩ ngươi cũng nên ra ngoài chuyến, nhà này thiếu ngươi thêu hoa thêm vài cái tiền, thể suốt ngày ngồi buồn chán, hai chúng ta ra ngoài dạo, Tuyền có ánh mắt giống chúng ta, có vài thứ chúng ta mua tốt hơn."

      Trong lòng Vương thị cũng ngứa, nhìn Lí Đắc Tuyền, Lí Đắc Tuyền đành kêu nàng ra ngoài, từ khi nàng gả cho mình có lúc thanh nhàn, vất vả lo xong chuyện ruộng nương, máy tuốt hạt cũng kiếm được bạc, nếu xây phòng ở cũng đủ dùng rất lâu, tự nhiên là muốn nàng vất vả như vậy.

      Bởi vậy, hơn phân nửa số người ra ngoài, Hứa thị vuốt bụng mình, lắc đầu, "Được, các ngươi đều , ta ở lại giữ nhà."

      Tiểu Mãn cười hề hề : "Ta cũng , ta phải xem Hạ Xuyên đâu, ngươi xem nàng như vậy, lại ta nấu cơm cho Nhị bá mẫu, các ngươi đều , chúng ta vui mừng được thanh tĩnh, Nhị bá mẫu nga, mai chúng ta giết gà ăn."

      Hứa thị xoè tay đếm, Lí Đắc Tuyền, Vương thị, Hứa Tần Thị, Giang thị xuất môn, còn có Cốc Vũ, thừa lại là Trần Vĩnh Ngọc, Trần Giang Sinh, Tiểu Hà, Văn thẩm, Đại Lâm, Tiểu Mãn và bản thân.

      Chưa đếm xong, ánh mắt Tiểu Hà chớp chớp nhìn Văn thẩm, Văn thẩm thở dài hơi, "Cứ như vậy, ta cũng mang Tiểu Hà xuất môn chuyến, nàng mặc đồ Cốc Vũ cho, làm Cốc Vũ có xiêm y mặc. ở nhà có ruộng có thể chống chọi được, lần trước các ngươi chia cho chúng ta 2 lượng bạc, bao nhiêu người làm lụng vất vả năm cũng có được số đó, ta tốn mấy chục hoặc trăm văn, cũng muốn mua bộ quần áo cho khuê nữ."

      Giang thị và Vương thị liên tục hẳn là. Vương thị còn cố ý thêm câu, "Xiêm y cũng cần mua loại may sẵn, phải xài ít bạc, tuy tại chúng ta tốt hơn chút, cũng xài như vậy, còn phải xem có thích hợp , các ngươi thích vải gì chỉ việc mua về, việc khác ta làm, làm ruộng ta cũng dở, nhưng làm xiêm y ai cũng đừng theo ta tranh."

      Buổi chuyện làm Vương thị lanh lẹ ít, cả người tinh thần đều bình thường, Vương thị vừa những lời này, Hạ Xuyên khóc to.

      Tiểu Hà qua tát cái, "Ta biết, tiểu Hạ Xuyên sợ nương vất vả, là biết thương người."

      Mọi người đều tin, kiểm tra đến kiểm tra cũng phát gì, bị nước tiểu ẩm cũng bị đói, ôm lấy nín khóc, phải là che chở nương mình sao, làm Vương thị chảy nước mắt cũng bật cười.

      Trần Giang Sinh khờ khạo đứng trước cửa chỉ trỏ, bị Giang thị lấy tay vỗ, " nhiều lần cũng nghe, sao chỉ vào người khác như vậy!" Trần Giang Sinh ngốc cười tiếng, gật đầu, đầu của gật gật rất buồn cười, cũng làm gì, rốt cục chờ đếm ràng , " ra ngoài nhiều người như vậy, ngồi xe trâu nhà chúng ta, ta cũng phải , ta ngồi xe, nếu ta cưỡi trâu!"

      Sáng sớm hôm sau, người đến đông đủ, đều thay xiêm y chỉnh tề, lưu loát đứng ở cửa sân.

      Người lớn ôm đứa lên xe trước, Văn thẩm, Giang thị, Vương thị cùng Hứa Tần Thị lách nhau ngồi xuống, Trần Giang Sinh muốn ngồi kề bên đánh xe với Lí Đắc Tuyền, bị Hứa Tần Thị ngăn lại, "Giang nhi thân mình , ngồi ổn kề bên nương ngươi, cho Vương thẩm ngươi ngồi kề bên.

      Vương thị ngượng ngùng, đỏ mặt ngồi kề bên Lí Đắc Tuyền ghế dài, rồi xuất phát.

      Trời sáng khí trong, hai bên ruộng lúa thu gặt xong, thừa lại những đụn rơm rạ, nhìn bát ngát mênh mông, đường có vẻ rộng ít.

      Cốc Vũ nhìn đồng ruộng, hít sâu hơi, cảm thấy ruộng lúa sau khi thu gặt, giống như mẫu thân vừa mới sinh nở, sinh ra tiểu sinh mệnh ung dung và an tường.

      Đến trấn , đầu tiên Hứa Tần Thị xuống tửu lâu, đám người cũng xuống, xe trâu để lại dưới tàn cây thuyên đằng trước tửu lâu, mọi người lại đưa Cốc Vũ Miêu thị y quán, Lí Đắc Tuyền phải mau đồ cho Đại Lâm, chỉ sợ phải đợi chờ lâu, để nhóm phụ nữ mang theo đứa dạo.

      Kết quả là, Giang thị, Vương thị, Văn Thị mang theo Tiểu Hà và Trần Giang Sinh, hăng hái , mọi người đem đồ cần thiết mua lần cho xong, quyết định đầu tiên là tiệm vải.

      Vương thị mua cho Tiểu Mãn, Cốc Vũ xấp vải bông xanh điểm hoa hồng phấn, lại cắt xấp vải xanh xám cho Lí Đắc Tuyền, Kinh Trập và An Cẩm Hiên là màu tím, nàng chỉ nhìn là chọn ngay xấp. Giang thị cười hề hề : "Nương Cốc Vũ, ngươi như thế gọi là đại gia nghiệp a, ngươi xem ngươi vừa ra khỏi cửa là mua cho Cốc Vũ, Kinh Trập, Cẩm Hiên, Hạ Xuyên, thêm 2 người bọn ngươi, bằng tự mình mở tiệm vải."

      Vương thị cười cười, Văn thẩm như phát chút cái gì, "Nương Cốc Vũ, ta thấy ngươi đều lựa vải tốt, chỉ là hai tiểu tử có chút tối thôi, chất liệu hắc để thanh hoa là tốt nhất, nhưng thích hợp bọn họ mặc, có vẻ đứng tuổi."

      Vương thị liên tục xua tay, "Đây là cắt cho nãi nãi Cốc Vũ, trong tay chúng ta có chút đỉnh, cũng nên mua gì đó cho bọn , ta thấy vải tốt, cho nàng mặc lúc Linh Nga xuất giá, là vừa vặn."

      Lời này làm Giang thị cùng Văn thẩm còn lời nào để , Giang thị có chút giận nhưng chỉ than thở hai câu. Vương thị lạnh nhạt cười, "Qua ngày cũng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta làm tròn bổn phận của chúng ta, còn lại để người khác , nếu cái gì chúng ta cũng làm, trong lòng băn khoăn."

      Giang thị nghe nàng như thế, , " là ngươi làm vợ cũng làm cho cả nhà, nếu về sau bên kia lại ra sách gí, chỉ để ý tới tìm ta, xem ta mắng chết các nàng! Nha, cái này cho nãi nãi Cốc Vũ, của ngươi đâu? Ngươi là cái xuẩn, sao quên luôn bản thân mình."

      Vương thị có thế này mới nhớ mình cũng muốn mua, chỉ là lòng nghĩ đến bốn năm đứa , quên cả bản thân.

      bao lâu, Giang thị cũng chọn cho mình xong, Văn thẩm lại do dự.

      Nàng muốn chọn cho Tiểu Hà chọn xấp vải trắng in hoa xanh, Tiểu Hà lại muốn xấp màu xanh, Văn thẩm lại ghét bỏ quá mức trắng trong thuần khiết, giống như là bé nên mặc, Tiểu Hà lại muốn cái kia.

      Cuối cùng vẫn do Vương thị nghĩ ra, "Theo ý Tiểu Hà , dù sao xiêm y cũng cho nàng mặc, đến lúc đó nếu ngươi ngại quá mức trắng trong thuần khiết tốt, Tiểu Hà học thêu hoa, ta Kinh Trập vẽ cho nàng đóa hoa sen vừa khéo xứng với màu sắc này, đến lúc đó Tiểu Hà tự mình thêu, mặc vào rất đẹp, tay áo cổ áo để Tiểu Mãn thêu viền hoa, đến lúc đó có vẻ rất trắng. Lại ngươi vừa rồi Kinh Trập, Cẩm Hiên kia thân rất trắng, ta nghĩ thêu mây, hai người bọn họ mặc cũng xứng."

      Văn thẩm còn lý do từ chối, Tiểu Hà càng mừng rỡ, liên tục : "Đúng vậy đúng vậy, ta tự mình thêu, tên ta là Tiểu Hà, vừa vặn có màu này, ta thêu hoa sen hồng nhạt nhất định rất đẹp mắt, đường viền hoa ta cũng tự mình thêu, kêu Tiểu Mãn tỷ tỷ dạy ta."

      Trần Giang Sinh ở bên bĩu môi, " là bé kiến thức, ngươi là Hà ta còn là Giang đây, là hà lớn hay là giang lớn, ngươi có nhìn thấy, hoa sen ở Liễu Bá Tử bên kia mới kêu hoa sen đâu, cả mảnh nhìn thấy đầu, ngươi có thể thêu đóa hay là hai đóa?"

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 126: Máy tuốt hạt bị trộm nhớ thương


      Tiểu Hà hề để ý đến lời châm chọc của Trần Giang Sinh, vẫn cười hì hì, "Giang sinh ca, vốn là như vậy a, sen trong sông nhiều nhiều, ta thêu hai đóa là đủ rồi, vì sao phải muốn tranh bao nhiêu cái đâu?"

      Giang thị sờ đầu Tiểu Hà, lại hướng về phía Trần Giang Sinh bĩu môi, "Ngươi xem ngươi, ngay cả muội muội cũng ngươi cũng bằng, sao so được chứ?"

      Trần Giang Sinh ngượng ngùng cười, vặn ngón tay chuyện.

      Mấy người chọn vải xong, tiểu nhị bao lại, tính ra Vương thị nhiều nhất, lớn già trẻ cộng lại mua cho 10 người, ôm cũng rất gọn gàng, Giang thị và Văn Thị giúp đỡ nàng cầm, đều tự xách gói đồ.

      Do Giang thị đề nghị, mấy người đem đồ đặt ở tửu lâu, xong mới tiếp tục mua cái khác.

      Vương thị lại mua ít giấy hồng cùng điểm tâm, thịt cũng mua ít, nghĩ lại mua cho Linh Nga hai đôi giầy thêu, thêm khối vải màn, Giang thị và Văn thẩm cũng mua sai biệt lắm, nghĩ có xe trâu, Văn thẩm lại mua hai cái bình dùng để muối đồ ăn, đựng đồ cũng được.

      Mọi người về tới tửu lâu là lúc Cốc Vũ tới, để lại Lí Đắc Tuyền mua bộ dụng cụ xong lại , là muốn lúc mới trở về.

      Ai ngời mọi người đều đem đột lên xe trâu xong, Lí Đắc Tuyền mới trở về, chỉ mình , còn kéo theo con trâu.

      Cốc Vũ đầu tiên hỏi, "Cha, ngươi mua trâu?"

      Lí Đắc Tuyền kéo trâu như ông chủ xa xỉ, lo lắng mười phần, cười, "Cũng phải, trở về ta làm chiếc xe trâu, đến lúc đó nhờ Triệu đại ca đan thùng xe cho Cốc Vũ, đến lúc đó chúng ta cần xe dê, muốn xe trâu."

      Nghe như vậy, Cốc Vũ nhớ đến lúc mình nhìn đến xe dê của Ninh Bác, Lí Đắc Tuyền còn làm cho mình cái, ngờ ngày đó tới rồi, huống hồ còn phải xe dê mà là xe trâu, nàng cảm thấy mình có chút ngu dốt, sao nghĩ đến mua con trâu trước.

      Lí Đắc Tuyền vừa mua trâu, tâm tình cực tốt, "Mua trâu tiện lợi, sau này trong nhà cày ruộng có gia súc, phương tiện rất nhiều, lại Cốc Vũ chúng ta về sau cách mấy ngày phải trấn , cũng dễ , đến lúc đó kêu Kinh Trập hoặc Cẩm Hiên đưa là được, chúng ta cần lo lắng, lúc thu gặt lúa hoặc kéo máy tuốt hạt cũng dùng được."

      Vương thị thấy bộ dáng đắc ý của Lí Đắc Tuyền, cũng cao hứng, "Được rồi, cha , ta vẫn nên về, hai con trâu ở ngay cửa tửu lâu, trì hoãn người ta buôn bán."

      "Phải phải phải, chúng ta về, ta phải về nhanh làm xe trâu mới được, lại Triệu đại ca bên kia nhờ làm thùng xe, về sau Cốc Vũ nếu lên trấn , cần phải dầm mưa dãi nắng, tốt tốt."

      xong Giang thị cũng tiếp lời: "Như vậy tốt, về sau Cốc Vũ so với tiểu thư người ta tốt, chỉ có có xe trâu, tốt nhất xe ngựa cũng có, chủ yếu là xa phu kia, ở đâu tìm ra tiểu tử đánh xe tốt đây?"

      Đoàn người cười leo lên xe trâu, khác lúc tới bao nhiêu, chỉ khác là có thêm con trâu theo sau xe trâu. Chờ xe Cốc Vũ bọn họ xa, chiếc xe dê chậm rì rì hướng tửu lâu bên này, tầm mắt Cốc Vũ bị trâu che khuất nhìn quá ràng.

      Mọi người trở về, xe người lại nhiều, vốn xe trâu chậm chạp, hơn nữa phía sau còn có con trâu theo càng dễ thấy, vì thế người bên đường ngừng cùng người xe chuyện.

      Đều là quê nhà hương thân, lại chung đường, nên nhận ra người xe, là người cho thuê máy tuốt hạt lại bán vụt, giọng điệu rất là hâm mộ, "Nghe các ngươi ngày có thể kiếm lượng bạc đâu, chậc chậc."

      " là trong thành trở về, bình thường."

      Giang thị cười lắc đầu, "Ôi uy, nơi nào có nhiều bạc như vậy, máy tuốt hạt làm vất vả, phải vào rừng tìm gỗ cả ngày cũng chọn được cây thích hợp, vạn nhất gặp dã thú, tiếp còn phải hong khô bào thành tấm ván gỗ, từng chút đều tốn nhiều công phu. Cả nửa năm mới làm được vài cái, chúng ta bốn năm hộ, các ngươi nghĩ , ngay cả cho thuê cũng phí công phu, các ngươi tính coi ngày buôn bán kiếm bốn năm mươi văn trừ bỏ tiền công, nhưng tới mười mấy người làm, có thể có mấy đồng tiền, tổng cộng kiếm mấy lượng bạc, mười mấy người bận rộn tháng, chỉ là chút tiền công, nếu chặt gỗ bán cũng có thể kiếm được chút tiền ấy, dù sao cũng là phương tiện hương thân thôi."

      Mọi người đều hẳn là như thế, ngờ phí nhiều công phu như vậy, quả nhiên là chỉ nhìn đến trộm ăn thịt có gặp qua trộm bị đánh, xem ra tiền đến dễ.

      Đến đầu cầu, Trần Giang Sinh ngẩng đầu hỏi Giang thị, "Nương, ngươi sao chỉ có mấy lượng bạc, nhà chúng ta phải chia được 4 lượng sao?" Giang thị chỉ vào trán Trần Giang Sinh, bộ dáng vừa thương vừa tức giận.

      Tiểu Hà cất cao giọng : "Giang sinh ca, ngươi đúng là, chúng ta thể chúng ta buôn bán kiếm mấy trăm mấy ngàn lượng , vốn Giang bá mẫu mấy lượng, truyền đến truyền chừng chính lên đến mấy chục lượng, nếu ăn ngay cũng nhất định có người tin, vẫn nên ít chút tốt hơn, vạn nhất bị trộm nhớ thương biết làm sao bây giờ?"

      Trần Giang Sinh đẩy Cốc Vũ, "Cốc Vũ, là như vậy sao?"

      Cốc Vũ phốc xuy cười, gật đầu, "Tiểu Hà đúng, Giang bá mẫu đúng, kiếm chút bạc cũng phải chuyện dễ dàng, miễn cho nhà người khác đỏ mắt chúng ta."

      Trần Giang Sinh có thế này mới "nga" tiếng, cúi đầu trầm tư, nhất thời hiểu .

      Giang thị buồn cười, "Ta coi ngươi, cao lớn nhưng bằng Cốc Vũ, cũng như Tiểu Hà."

      Văn thẩm vội : "Giang nhi thà, về sau ai gả cho tốt."

      Vào trong nhà vui vẻ lúc, Vương thị tiện , kêu Tiểu Mãn và Cốc Vũ đem này nọ qua sân bên kia, còn lại các nàng vài người ở trong phòng cất dọn mọi thứ, sắp xếp đồ của mỗi nhà, lại cùng nhau làm cơm chiều.

      Cốc Vũ có chút vui, đối với bên kia nàng có cảm xúc mâu thuẫn thâm căn cố đế, nàng từng hỏi qua chính mình, chẳng lẽ là vì ấn tượng lần đầu tiên gặp mặt ăn sâu trong tâm?

      tình nguyện nhưng nàng vẫn cùng Tiểu Mãn đem này nọ qua, Lí Hà Thị cao hứng, khen ngời, Cốc Vũ quen, trong nhà có chuyện làm nên về, lúc ra khỏi nhà gặp Trần thị, vốn tưởng rằng nàng vì chuyện máy tuốt hạt lần trước giận chó đánh mèo bên này. Nàng đem máy tuốt hạt tới cho nhà mẹ đẻ dùng, bị bà bà mình đuổi tới ruộng, còn thu tiền trả lại cho nhà Cốc Vũ, vốn trong đó dính dáng Cốc Vũ các nàng, nhưng ở thôn trang chuyện ỷ già bất công mà náo cương vô số kể.

      Nào ngờ Trần thị cười : "Cốc Vũ, các ngươi còn mang qua nhiều thứ như vậy, là khách khí!"

      Cốc Vũ và Tiểu Mãn mỉm cười lại, về nhà.

      Đêm đó, mọi người ăn xong, Lí Đắc Tuyền và Trần Vĩnh Ngọc, Lí Đắc Giang mấy người uống nhiều hơn, cao giọng chuyện, bộ dáng hào hùng vạn trượng, nào biết xong, Lí Đắc Tuyền mệt mỏi, bị Kinh Trập, An Cẩm Hiên dịu vào phòng, rất nhanh ngáy to.

      Mọi người giải tán, nhất thời chén bàn hỗn độn, đàn ông đều ngủ hoặc say. Văn thẩm và Giang thị, Vương thị thu thập bát đũa, Tiểu Mãn muốn hỗ trợ, bị Giang thị gọi lại, "Các ngươi dứt khoát nghỉ ngày , về sau có rất nhiều ngày bận rộn, các ngươi còn ."

      Vương thị cũng cười : "Tiểu Mãn, nghe Giang bá mẫu ngươi, qua hai ngày ngươi phải bắt đầu thêu hoa làm xiêm y, rảnh rỗi."

      Cốc Vũ thấy bóng dáng các nàng bận rộn dưới ngọn đèn mỏng manh chớp lóe, thở dài, đây là phụ nhân thôn trang, từ khi các nàng vào cửa nhà chồng, là phải lo hết mọi chuyện dưới, khắc cũng được nhàn rỗi, nếu gặp bà bà phân phải trái và em chồng điêu ngoa, càng khổ hơn, chỉ là các nàng cũng chỉ có thể như vậy tiếp tục qua ngày, ngày thường trò chuyện, nhao nhao, nên qua thế nào vẫn là qua thế ấy.

      khuya, mọi người nghỉ ngơi, Cốc Vũ nằm mộng, trong mộng người thôn trang đều biến thành sư phụ thợ mộc, mỗi người đều vào núi chặt cây làm này nọ kiếm tiền, tất tất tốt tốt kéo cây từ rừng ra thanh vang ngừng, Cốc Vũ há mồm muốn ngăn lại, nhưng phát ra thanh .

      Tỉnh lại cũng bị dọa toát mồ hôi lạnh, chẳng lẽ cánh rừng phía sau núi phải biến thành hoang phế sao?

      Đột nhiên nghe thấy thanh kêu la lớn tiếng ngoài cửa, có chút giống Hứa Tần Thị, nàng giật mình, vội đứng lên, chạy ra cửa.

      Hứa Tần Thị thấy Cốc Vũ ra, "Có trộm! Mau gọi người!", rồi chạy như bay ra sân sau.

      Cốc Vũ há mồm, kêu tiếng mỗ mỗ, mỗ mỗ chạy , nàng vội lớn giọng kêu đập cửa phòng Lí Đắc Tuyền và An Cẩm Hiên bọn họ, An Cẩm Hiên và Kinh Trập nhanh chóng chạy ra, kêu Cốc Vũ cần hoảng, cắm đầu chạy ra ngoài.

      Cốc Vũ chạy ra cửa, khắp nơi còn phủ xanh trắng sương đêm, đầu sân có máy tuốt hạt, thanh Hứa Tần Thị cách đó xa, Cốc Vũ thấy bóng lưng Kinh Trập cùng An Cẩm Hiên, nàng đoán được là có trộm nhớ thương máy tuốt hạt, có chút lo lắng, Hứa Tần Thị già , Cẩm Hiên bọn họ còn choai choai, người dám đến trộm máy tuốt hạt nhất định ít, bọn họ chẳng phải là chịu thiệt?

      Cốc Vũ chút suy nghĩ chạy xuống, chỉ nghe thanh cầu xin tha thứ, lúc sáng sớm nghe rất chói tai, tận lực bồi tiếp là tiếng cười vang vọng, "Cũng nhìn xem trộm nhà ai!"

      Chờ Cốc Vũ thở phì phò đến đường, vừa khéo nghe thấy An Cẩm Hiên vui mừng quá đỗi kêu tiếng, "Nhị Thúc Công!"

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 127: Xây hậu viện

      Nhị Thúc Công trong tay cầm cái áo xanh xám bẩn thỉu, cũng biết bao lâu có giặt qua, xem trở thành cứng rắn, là kéo xuống từ người tên trộm vừa rồi, người chạy mất.

      Hứa Tần Thị quá tức giận, "Suýt chút nữa bắt được, tên trộm đó, lần tới nếu bắt được phải giáo huấn nặng mới được!"

      Nhị Thúc Công sang sảng cười, thấy An Cẩm Hiên, Kinh Trập sạch chỉnh tề đứng ở trước mặt, tựa hồ như cao lớn hơn lúc mình rời , gật đầu. Quay sang Hứa Tần Thị : "Hơn phân nửa là tiểu tử thôn trang, còn dám động thủ với ta, cũng nhìn cả da lẫn xương có 4 lạng thịt."

      Cốc Vũ thấy Nhị Thúc Công tuy còn trẻ, nhưng tinh thần lanh lẹ, sắc mặt hồng nhuận ánh mắt tỏa sáng, vì thế nàng cười hề hề : "Nhị Thúc Công, ngươi là gừng càng già càng cay, ngài xuất mã đấu mười, xem bọn còn dám xằng bậy!"

      Cốc Vũ xong Nhị Thúc Công lại cười to hồi, "Ngươi, nha đầu kia biết dỗ người, , gọi cha ngươi tới, thứ này cũng phải kéo về."

      Cốc Vũ định kêu, An Cẩm Hiên ngăn nàng, "Tuyền thúc tối hôm qua uống nhiều, để nhiều nghỉ thêm hồi, chúng ta kéo về là được, cũng quá nặng. Lại Tuyền thúc còn cùng Nhị Thúc Công học qua võ công, nếu do uống say, tên trộm kia nhất định dám tới."

      Nhị Thúc Công lại nhìn An Cẩm Hiên, cảm thấy mình rời bao lâu, có chút biến hóa, cao lớn hơn cũng biết chuyện ít, trước kia nếu gặp chuyện như vậy, hơn phân nửa phủi tay bước hoặc là hai câu xuôi tai, chuyển biến như vậy Nhị Thúc Công dĩ nhiên là vui vẻ, nhưng cũng đau lòng , "Ngươi và Kinh Trập xương cốt còn cứng cáp đâu, thể khiêng quá nặng, ngươi và Kinh Trập đầu, ta ở đầu kia!"

      Ba người đem máy tuốt hạt chuyển về, Hứa Tần Thị và Cốc Vũ bộ đường nhìn xem, có phát mới quay về.

      Hậu viện, máy tuốt hạt bị di chuyển qua, vậy hai máy tương đối chút, máy bị kéo dài tới sân, máy vừa được Nhị Thúc Công bọn họ khiêng trở về, Cốc Vũ lúc này mới vỗ ót thanh tỉnh, thanh kéo cây vừa rồi trong mộng chính là thanh này sao?

      Cơn giận Hứa Tần Thị vẫn chưa tiêu, " Bọn trộm đáng giận, người ta khổ cực làm này nọ còn đến rình rập, kêu còn kéo chạy, gan dạ."

      An Cẩm Hiên lúc này cũng hỏi Nhị Thúc Công, có thấy bộ dáng của tên trộm .

      Nhị Thúc Công cười cười: "Hơn phân nửa là tiểu tử ở thôn trang, có gọi hai chữ, chắc là nhận ra ta, nhưng dám động thủ, nếu bắt được nên giáo huấn chút."

      Vương thị ôm Hạ Xuyên cũng ra, nàng nghe xong kinh hãi, xoay người vào cửa lay tỉnh Lí Đắc Tuyền.

      Bên này Nhị Thúc Công cũng kêu Kinh Trập, Cẩm Hiên gọi Trần Vĩnh Ngọc tới.

      Giang thị nghe cũng theo, nàng vỗ đùi : "Ta xem chính là ngày hôm qua chúng ta mua con trâu, lại thấy các ngươi đều uống rượu, nên mới dám đến cửa, cũng nhìn xem là ai, dám trộm đầu Nhị Thúc Công!"

      Trần Vĩnh Ngọc có cách, chuyện như vậy thấy ít, lần này càng tức giận hơn, Nhị Thúc Công ở thôn trang đức cao vọng trọng, bất luận là họ Trần hay họ Vương, nếu có việc hiếu hỉ gì, nhất định phải thỉnh làm chủ, tên trộm này dám đến như vậy, chính là để người thôn trang vào mắt, hoặc phải người ở thôn trang, hoặc là lưu manh sa cơ thất thế ở thôn trang, bọn cần biết trước sau.

      Lí Đắc Tuyền còn buồn ngủ , rửa mặt mới thanh tỉnh chút.

      Trần Vĩnh Ngọc suy nghĩ lát, vỗ cái bàn: "Đúng, cần phải giáo huấn!"

      Nhị Thúc Công tức giận như vậy, "Có tiền tài tự nhiên có người nhớ thương, ta chỉ ngờ, mới bao lâu, làm ra nhiều chuyện như vậy, trâu cũng mua, máy tuốt hạt cái gì đều có, đường về nghe người ta như vậy, ngờ là các ngươi làm!"

      xong lại nhìn Trần Vĩnh Ngọc : "Vĩnh Ngọc a, nếu tên trộm ở thôn trang, dù sao máy cũng lấy về, cần hưng sư động chúng, bọn họ dám tới."

      Trần Vĩnh Ngọc thuận theo, "Nhị Thúc Công, nếu hành động gì, bọn họ còn cho rằng thôn trang của bọn , ngay cả ngươi cũng để vào mắt, lần tới còn biết sờ soạng nhà ai."

      Nhị Thúc Công nghe Trần Vĩnh Ngọc cũng có đạo lý, cũng gì thêm, hỏi: "Vậy ngươi làm gì? Bắt trộm phải có bằng chứng, chúng ta để bọn họ chạy thoát."

      Trần Vĩnh Ngọc lắc đầu, "Cũng cần thế nào, đem chiêng trống truyền khắp thôn trang, mỗi nhà đều ra người, đến tối cho năm sáu người đàn ông quanh thôn trang kêu lần, đặc biệt hăm doạ chút, người có tật giật mình tự nhiên dám nữa."

      Cốc Vũ thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là tiểu tổ trị an? Nàng cũng tán thành Trần Vĩnh Ngọc, "Như vậy tốt, Nhị Thúc Công ngài đồng ý Trần bá bá , dù sao tên có tật giật mình kia nghe thấy cũng dám hành động thiếu suy nghĩ, mỗi nhà cũng đề phòng ít."

      Bàn xong, Trần Vĩnh Ngọc gọi người đánh chiêng trống ở thôn trang kêu gọi, trời tối bố trí tập trung dưới gốc cây.

      Vào lúc ban đêm, có người đốt đuốc, gõ chiêng trống kéo thanh ở thôn trang kêu gọi.

      Cốc Vũ hậu viện, nghĩ trách được người ta trộm, ngay cả tường hậu viện cũng có, là khối trống rỗng, để nhiều đồ như vậy, nếu cả nhà đều vắng phải làm sao.

      Buổi chiều hôm sau, Lí Hà Thị gọi bọn đem máy tuốt hạt để bên kia sân, bên kia sân rộng, cũng sợ trộm, lại người trong nhà cũng nhiều, có thể trông nom.

      Cốc Vũ thấy nàng như vậy, giông như trước kia chưa phát sinh chuyện gì, nhưng lòngCốc Vũ thoải mái, nghĩ vạn nhất nàng gây sóng gió an toàn, để ở bên kia chung quy cũng phải là kế lâu dài.

      Buổi tối mọi người ăn cơm xong, Hứa Tần Thị chuẩn bị thu thập rửa chén, Tiểu Mãn lau bàn, Nhị Thúc Công và Lí Đắc Tuyền ngồi giữa sân, Cốc Vũ qua nhìn bọn họ : "Cha, Nhị Thúc Công, bằng chúng ta xây hậu viện có được ?"

      Nhị Thúc Công cho rằng nàng là đứa trẻ giỡn, hậu viện bị trộm xây hậu viện, nên chọc nàng: "Thế nào? Cốc Vũ đương gia còn quản chuyện xây hậu viện a, ngươi có biết xây hậu viện cần bao nhiêu bạc ? Xây như thế nào?"

      Việc này Cốc Vũ sớm lo lắng qua, lúc này êm tai , "Nhị Thúc Công, chuyện này làm khó được ta, ta thấy qua người khác xây nhà, lúc xây muốn dùng cái khung gỗ, đem bùn trộn với cỏ băm , sau đó bỏ vào khung gỗ, lấy cây lớn giống mái chèo dùng sức nện xuống, tầng đại khái cao như vậy, hai ngày sau làm tầng nữa. Nếu hậu viện dùng 7, 8 tầng cao cũng có thể, ta vừa hậu viện, nghĩ nếu thỉnh năm người, sau mùa thu nhân công cũng dễ tìm, ngày tính mười văn hoặc mười hai văn là được, tháng có thể làm xong, cũng phải mỗi ngày đều khởi công, đủ loại cộng lại cỡ hai ba lượng bạc thôi, nương ta và bá mẫu bọn họ nếu có rảnh, có thể cắt cỏ đặt ở mặt ..."

      Còn chưa xong, Nhị Thúc Công nhìn Cốc Vũ với cặp mắt khác xưa, tiểu nha đầu được, giá nhân công mọi thứ đều tính toán qua, nhưng là xấp xỉ, vốn ngạc nhiên gì, chỉ là ra từ miệng Cốc Vũ , chưa từng nghĩ tới nha đầu mười tuổi thế lại để ý chuyện như vậy."Cốc Vũ, sao ngươi muốn dùng cỏ, thôn trang cũng dùng cỏ a."

      Cốc Vũ hơi cười tiếp: "Nhị Thúc Công, ngươi xem chúng ta ở phòng cỏ, tường viện phía sau cũng muốn làm như vậy, làm tầng cỏ tranh, sau đó lấp lên tầng bùn, về sau cần giống nhà khác phải tu sửa mỗi năm, có thể chống đỡ mưa gió, bằng mưa xuống năm, tường viện dễ bị sập. Xây tường viện chắc chút, chúng ta xây cái cửa, cũng tiện việc ra vào, về sau chuyển máy tuốt hạt về, cần vào cửa trước dơ sân, gà cũng có thể nuôi phía sau viện, chỉ cần dựng cái lều, cần mỗi ngày vội vàng bắt vào..."

      Nhị Thúc Công cười ha ha, "Được được, Cốc Vũ chúng ta muốn cái gì cũng được, hậu viện cần phải xây, Tuyền, việc này trông cậy vào ngươi, đợi ta lấy bạc cho ngươi, qua vài ngày còn phải xa chuyến."

      Lí Đắc Tuyền cười, "Nhị Thúc Công như vậy là đánh vào mặt ta, ta còn đem nơi này thành nhà của ta, chuyện xây tường viện dĩ nhiên do chúng ta ra tiền, nếu Nhị Thúc Công đưa bạc, chính là buộc chúng ta xây phòng khác ở."

      Nhị Thúc Công tát qua, "Tiểu tử ngươi giàu có lắm sao, lúc này khiến ngươi xuất huyết. Phúc khí của ta cũng bình thường, trở về nhà người đông khí vượng, cơm ngon thức ăn ngon, con cháu phòng, ngay cả hậu viện cũng sắp có, bao nhiêu người hâm mộ ta hảo phúc khí."

      Cốc Vũ cười, "Nhị Thúc Công, đúng sao, toàn bộ thôn trang đều là tôn tử ngươi đâu, ngươi là lão thọ tinh, lại xây hậu viện còn do chúng ta dùng, tiền thuê chúng ta cho ngươi, ở tốn tiền, tính tới tính lui vẫn là nhà chúng ta có lợi nhất."

      Nhị Thúc Công nghe Cốc Vũ như vậy, "Nhà các ngươi có ngươi, quỷ tinh linh đương gia, đương nhiên mệt!"

      Mọi người cười ha ha, chuyện xây hậu viện cũng định ra.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 128: Ngày tháng từ từ qua


      định xây hậu viện, vài người trong phòng bắt đầu phân công. Lí Đắc Tuyền kêu Giang thỉnh sư phụ, dù sao cũng tốn nhiều tiền công, Lí Đắc Tuyền có thể rảnh tay cùng Đại Lâm làm xe trâu, Tiểu Mãn và Vương thị làm xiêm y cho cả nhà, Cốc Vũ và Hứa Tần Thị giúp đỡ thợ nấu cơm, ngẫu nhiên Văn thẩm cũng phụ tay.

      Cách 3, 4 ngày Cốc Vũ trấn , trâu của nhà, xe mượn bên Trần Giang Sinh, đôi khi Cẩm Hiên đánh xe, có đôi khi là Kinh Trập và An Cẩm Hiên cùng đánh xe, Cốc Vũ an vị xe, nhìn trẻ con chay lung tung cánh đồng thu gặt xong. An Cẩm Hiên là tìm chuột đồng, bắt được chuột đồng phải lột da, Cốc Vũ nghe nổi da gà.

      Thợ xây mời được, khung tường gì đó cũng mượn xong, chỗ lấy đất bùn cũng xác định, Đại Lâm còn cùng An Cẩm Hiên để hai người bọn họ vận chuyển đất, hết thảy chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa, người bên sân bên kia lại đến.

      Đầu tiên là Lí Hà Thị thần thần bí bí lại, kéo Lí Đắc Tuyền qua góc sân, vẻ mặt nghiêm túc cẩn thận, "Tuyền, chuyện xây sân lớn như vậy sao thương lượng với cha mẹ? Huống hồ ta nghe người bên ngoài là ngươi ra bạc? Sao ngu như vậy? Xây tốt lắm còn phải sân người ta, có tiền nhàn rỗi sao xây nhà cho mình?"

      Lí Đắc Tuyền nhất thời biết gì, sững sờ, nếu là mình ra bạc sợ Lí Hà Thị gây chuyện, nếu lại cảm thấy đuối lý.

      Vừa vặn An Cẩm Hiên ngang qua, "Tuyền thúc, lúc này nhà ta xây tường viện nhờ ngài lo lắng, dù sao thời gian này ta buôn bán có chút bạc, vừa khéo có chỗ xài."

      Lí Hà Thị nghe vậy gì, mất hứng, mới đầu Trương thị nhà Tuyền dấu bạc nàng còn bán tín bán nghi, lần này hơn mười máy tuốt hạt cho thuê, ngày kiếm được 1 lượng bạc, cũng hiếu kính mình, chỉ mang mấy bao điểm tâm đáng giá tiền qua, nàng bắt đầu thở dài, lão Tam bị Vương thị quản gắt gao, lắc đầu buồn bực .

      Chân trước nàng mới vừa , Trần thị sau lưng liền đến.

      Nàng nhiều, đầu đuôi những lời có hay cũng được, đa số là hài lòng, Tiểu Mãn ràng thêu hoa sen, nàng mẫu đơn thêu tốt, ràng làm áo choàng viện mây cho Cẩm Hiên và Kinh Trập, nàng là quan phục gì đó.

      Mãi đến lúc mọi người muốn để ý nàng, nàng mới cảm thấy thời điểm đến, bộ dáng thân thiện , "Tẩu tử, ta vào cửa cũng có bao lâu, nghe ngươi bên này xây sân, ngày có mười lăm văn tiền công, ca ca ta ở nhà nhàn rỗi, ra cửa cũng khó, bằng cho đến giúp tay, dù sao mọi người đều là thân thích, tạo cơ hội mới đúng."

      Vương thị thấy Trần thị mở miệng, lại cần người, định động ý, Cốc Vũ ở bên lại giật mình, bây giờ Trần thị nghe hay lắm, về sau ra sao khó đoán trước, cẩn thận chút hơn. Bất quá lúc này nếu từ chối lại tốt lắm, là khó xử.

      Thấy Vương thị muốn bị Cốc Vũ kéo góc áo, Trần thị nhịn được , "Cốc Vũ, thẩm muốn chiếm tiện nghi của các ngươi, thân thích giúp đỡ ít, hảo tâm còn coi là lòng lang dạ thú?"

      Sắc mặt Trần thị trầm xuống, Vương thị có chút mềm lòng.

      An Cẩm Hiên thản nhiên mở miệng, "Tường viện là của ta và Nhị Thúc Công, ta muốn xây thế nào xây, mời người nào Cốc Vũ bọn họ làm chủ được, tội gì như vậy?"

      Mặt Trần thị vẫn giứ nụ cười giả tạo, vẫn là bộ dáng quen thuộc, "Ai u, Cẩm Hiên nhi, ta thấy các ngươi tới lui còn tưởng là nhà, coi ngươi thành thân thích, ta cũng chịu thiệt chút, nếu là các ngươi, cả nhà Cốc Vũ cũng có chỗ ở, ta làm thẩm có ý gì."

      Trần thị và Cốc Vũ là thân gia, quan hệ với An Cẩm Hiên, lại là người dám , "Hừ, như thế theo ta có quan hệ gì, tám gậy tre đánh chung chỗ, cố ý, sao còn cố tình muốn ở nhà ngói kia bên? Sao dọn ra để Cốc Vũ bọn họ ở a? cố ý sao giúp bọn , bọn họ có thể bị đuổi sao?"

      Trần thị nhất thời có chút nhịn được, cam lòng, "Ngươi đâu, Cốc Vũ bọn họ ra còn phải đại tẩu cha Cốc Vũ dấu rất nhiều bạc, cùng nãi nãi nàng chia cắt, ta khi đó còn chưa có vào cửa kia, chuyện nào ra chuyện đó, nên rối loạn, chúng ta đến chuyện xây hậu viện."

      An Cẩm Hiên chút thể diện cũng cho Trần thị, sưng mặt lên, " là chuyện nào ra chuyện đó sao? Tuy tường viện nhà của ta là phòng ở, cũng thể làm ẩu tả, phòng đều là người, Hạ Xuyên biết , ta thể để tường viện bị ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu đến nửa năm liền sập đúng ? Lần trước đả thương đến người, lần này chừng."

      Trần thị rốt cuộc ngồi được, " là nơi nào người đó, cần hỗ trợ , nhìn ngươi có thể lên đến trời!"

      Cốc Vũ và Vương thị ngạc nhiên, vì sao An Cẩm Hiên chuyện những câu xỉa xói, cùng Trần thị cũng có oán thù mà.

      An Cẩm Hiên cần giả vờ, vốn là như vậy, lúc này thấy buồn bã : "Ca ca nàng, người khác biết, ta và Nhị Thúc Công biết, lần trước thôn cách vách xây tường cho người ta, vốn là việc cần kỹ thuật, ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, bùn có xen lẫn cỏ còn chưa tính, còn lười biếng nện chắc, thợ thủ công khác hơi kém té xuống, tường sập, chủ nhà xây phòng ở, được nửa liền sập tường, buông tha , còn phải đến cầu Nhị Thúc Công mới đem chuyện này dàn xếp ổn thoả. Hừ, bây giờ còn muốn gây tai họa tường viện nhà chúng ta, nếu sập cái bằng xây."

      ra là như thế, may mắn có An Cẩm Hiên ở đây, bằng bị phiền toái lớn.

      Trần thị phục, ra về liền chung quanh nhà Cốc Vũ. Làm cho Lí Đắc Tuyền ra ngoài cũng có người chỉ trỏ, mặt khác có người tới cửa tìm việc.

      Trần Vĩnh Ngọc tức giận, nhưng thể cùng người nhiều chuyện so đo, dứt khoát muốn tự mình làm, có và Lí Đắc Giang, Lí Đắc Tuyền ba người, Đại Lâm, Kinh Trập, An Cẩm Hiên, Hứa Tần Thị, Cốc Vũ có thể giúp đỡ nấu cơm, làm hai ngày nghỉ tạm ngày là vấn đề, dù sao thời gian này gần đến lúc mừng năm mới, bận rộn gì, mọi người đều đồng ý, chuyện Lí Đắc Tuyền làm xe trâu phải tạm dừng, công công Linh Nga đem lều trúc Lí Đắc Tuyền nhờ làm qua, thuận đường cũng muốn hỗ trợ. Bị mọi người khuyên, sao có thể ông thông gia qua làm việc nặng.

      Hôn của Linh Nga cũng chọn được ngày, lại làm tâm thần yên.

      Nếu Linh Nga xuất giá, định trước là ở riêng.

      Vợ chồng Lí Đắc Giang sao, đến lúc ở riêng cùng bên này kết phường, lúc Hứa thị lâm bồn cũng quan trọng, ruộng đất sớm phân chia, chỉ còn trồng trọt thôi.

      Lí Hà Thị và Lí lão đầu có chút trầm mặc, nuôi lớn đám con, hai người già , nhà này về sau phải nhờ vào người thân chăm sóc, nhất thời có ngàn loại tư vị.

      Lí hải có gì, nhưng Trương thị vừa ý, mỗi ngày ăn cơm lời trong lời ngoài nhắm vào Lập Xuân, Lập Hạ, là còn mau lớn, đến lúc đó chỉ sợ ngay cả ăn cháo cũng có mà ăn. Lí Hà Thị qua hai ba năm nữa mới ở riêng, lại được tán thành.

      Trong đó, cao hứng nhất là Trần thị, nàng vốn muốn làm việc cho cả nhà, giúp đỡ người khác nuôi đứa , vì thế từ lúc vào cửa nàng ra ruộng, trong lòng nàng cho rằng Lí Đắc Hà ra ruộng, nhà mình hai người ăn cơm, nhà lão đại có hai người ra ruộng, nhưng phải nuôi ba đứa con, mỗi ngày nàng còn phải nấu cơm, Hứa thị lớn bụng ở bên cạnh ăn dĩ nhiên làm, Trương thị từ ruộng trở về hỗ trợ, nàng rất tức giận, Trương thị còn tức giận hơn, ở riêng giống với, nàng tin hai người đều làm việc lại có đứa , ngày tháng còn kém sao?

      Còn muốn mang vấn đề này lên mặt bàn, ở riêng chính là tách ra nấu cơm, chỉ có phòng bếp phải làm sao bây giờ? Nhiều lắm có thể dọn phòng củi, hai người già luân phiên ăn cùng bọn họ hay là muốn thêm phòng bếp.

      Điểm ấy Lí Đắc Giang lo, dù sao mấy ngày nay đều ăn cơm bên Cốc Vũ, về sau nếu buôn bán cũng bận rộn, để ý, mình cần, ở bên kia ăn cũng xong, nếu được nữa thỉ dưới mái hiên dựng cái bếp cũng được. Mặt khác, trong lòng Lí Đắc Giang luôn muốn xây nhà riêng, về sau mình có nhà có nghiệp, thể chen chúc cùng nơi, lúc trước chưa có đứa nghĩ qua chỉ lần, nếu có nhà Hứa thị đến mức khổ như vậy, chỉ là bất hạnh có bạc, lần trước được chia 4 lượng bạc, lại thấy có hy vọng, dứt khoát dành dụm hai ba năm, chừng có mười mấy lượng bạc xây nhà, khoan khoái qua ngày.

      tình cơ bản định xong, tương đương phân gia, ruộng đất tự quản lý, đầu xuân sang năm tự mình trồng trọt phần của mình.

      Kết quả là, trước khi ở riêng vài ngày, Lí Đắc Giang theo Trần Vĩnh Ngọc, Lí Đắc Tuyền cùng nhau xây tường, máy tuốt hạt hết thảy chuyển ra sân trước, vì phòng ngừa trộm, Lí Đắc Tuyền còn đóng gỗ chung quanh, như vậy hai hàng máy tuốt hạt ngay hàng kề nhau, người bình thường chuyển nổi, nếu muốn tháo đinh, có động tĩnh lớn, người trong nhà biết, lại , trải qua lần trước, thôn trang cũng an bình ít, cần lo lắng.

      Ngày có vui có buồn, cứ như vậy qua.

      Ngày Linh Nga xuất giá càng tới gần, chờ Triệu gia nạp thái lại thương lượng, Linh Nga có chút được tự nhiên, đồ trong phòng nàng, so với lúc hai tỷ tỷ lập gia đình nhiều hơn, tay nghề Vương thị , còn với nàng nhiều như vậy, đưa tới vài thứ kia nàng cũng cất gọn, mọi thứ đều muốn đưa Triệu gia.

      Nguyệt Nga và Ngọc Nga theo quy củ đều trở về chuyến, bồi Linh Nga vượt qua những ngày làm nương cuối cùng, ba tỷ muội trò chuyện, chọc cười vui vẻ.

      Ai ngờ chuyến tỷ muội trở về, lại đem Lí gia biến thành bất an.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 129: Bà bà, nàng dâu, tiểu

      ra phải chuyện lớn gì, hai tỷ muội ở hai ba ngày vội vàng trở về nhà, dù sao đều có nhà có người, yên lòng đứa của mình còn có gia súc này nọ.

      Lí Hà Thị theo thường lệ cho Ngọc Nga đồ, có lẽ nghĩ về sau phân gia mình làm chủ được, có lẽ là nhớ kỹ nữ nhi của mình nhu thuận cơ trí lại gả được cho nhà tốt, ngày tháng khổ như thế, tóm lại là Nguyệt Nga trước, Ngọc Nga và Lí Hà Thị ở trong phòng chuyện, lúc cửa mở ra, vành mắt hai người đều phiếm hồng.

      Trương thị, Trần Thị luôn lưu ý động tĩnh bên này, lúc Trần Thị ra thây tình huống như vậy, muốn nhìn nhà bếp. Trương thị có chút , lần này ở riêng vốn toại nguyện, thấy lúc Ngọc Nga ra của rổ tràn đầy, đoạt lại, "Nhị nàng, mang thứ về nhà a, ta đưa ngươi ."

      Vành mắt Ngọc Nga còn hồng phiếm lệ, lắc đầu, " nhọc ngươi, ta mang về là được"

      Trương thị vốn khoẻ, cho rằng Ngọc Nga muốn giấu, nên ra sức đoạt, ai ngờ tâm tư Ngọc Nga đặt ở cái rổ, trong lòng cất 1 lượng bạc Lí Hà Thị cho, nơi nào lo lắng rổ. Trương thị đoạt khiến cho mình rút lui hai bước, ngồi dưới đất, rổ vừa khéo còn ở trong lòng nàng, cũng là có chuyện gì.

      Thấy vậy, Lí Hà Thị nổi giận, chỉ vào mũi nàng mắng, "Ngươi xem ngươi, cái gì cũng quản, muốn xem bên trong này có cái gì phải ?" xong dùng sức mở rổ ra, nửa rổ trứng gà cùng hai xấp vải ngay tại trước mắt .

      Trương thị xấu hổ, đâu còn nghĩ đến mình quỳ rạp mặt đất, lại thấy Lí Hà Thị mắng, bất chấp , "Còn phải là này nọ sao, trứng gà còn vải may mặc, nhà chúng ta phải phú hộ, trợ cấp khuê nữ để ý con cháu mình sống được?"

      Lí Hà Thị tức giận đến phát run, "Ngươi ngươi ngươi... Ngươi là loại người nào! để ý cả nhà ngươi, ba đứa có thể cao lớn như vậy chịu qua ủy khuất gì chưa? Bọn họ lớn như vậy có từng ra ruộng? Kết quả là điểm tốt, nghĩ ngươi con đông, ngày thường này gà cùng trứng gà ta mở con mắt nhắm con mắt, ngươi lại hếch mũi lên mặt là sao?"

      Những lời này Trương thị dĩ nhiên là hiểu, chột dạ, Lập Xuân, Lập Hạ, Lập Thu quả chịu qua khổ, lại lúc đó Hứa Thị chưa có sinh, cả nhà đều thương chìu chuộng, chột dạ làm tâm hư, nàng vẫn cứ phục, "Lập Thu là nương lớn rồi cũng miếng vải, trứng gà còn chưa tính."

      Ngọc Nga vốn là người mỏ nhọn lợi hại, nhưng tình hình lúc này tiện để nàng cái gì, chỉ ngừng khuyên bảo Lí Hà Thị cần tức giận.

      Lí Hà Thị giận quá, tiếp tục kể lể, "Mấy thứ này còn phải lão Tam bên kia cho, ngươi liền nhớ thương, ta nuối bạch nhãn lang, lúc đó nếu là ngươi nhà lão Tam giấu nhiều này nọ ngươi chính mắt nhìn thấy, là đuổi bọn họ ra hiển lộ, ngươi có ba đưác con hiếu thuận, lão Tam sớm hay muộn vào thành đáng tin cậy, nếu do ta nhuyễn tai nghe lời ngươi, hại ta bây giờ qua cũng có mặt mũi!"

      Lúc đó Trương thị sợ phòng của Lập Xuân, Lập Hạ bị nhà Lí Đắc Tuyền chiếm, mới ra chủ ý bị Lí Hà Thị giận ra, Ngọc Nga cất giọng mỉa mai, mặt nàng tối sầm, "Hừ, nếu giấu sao có thể mua nhiều như vậy, còn phải là lúc trước tàng trữ, muốn hiếu kính ngươi, ta nương ngươi cũng là, chúng ta khổ cực hiếu kính ngài nhiều năm như vậy, so ra còn kém lão Tam cho hai xấp vải lẻ?"

      Lí Hà Thị càng giận hơn, nghĩ đủ chuyện lúc trước, vừa hận vừa giận lại bất đắc dĩ, ngồi dưới đất vỗ đùi vừa khóc vừa kể lể, mãi đến lúc này, Trần Thị mới giả bộ nghe thấy lại khuyên bảo, nhưng khôn lỏi, "Nhị tỷ, ngươi mau trở về, bên này có ta đây, ngươi đừng để ý a, cả nhà sống khó tránh khỏi va chạm, ngươi yên tâm, chia đều cho mỗi nhà tốt rồi."

      Ngọc Nga xem tình thế đợi lát, đỡ Lí Hà Thị đến giường ngồi, thấy nàng khí tuy tiêu, khóc nữa, kể lể lại bị Ngọc Nga hai câu chọc cười, chuyển đề tài khác.

      Trần Thị kéo Ngọc Nga ra, đến phòng bếp, nhét hai quả trứng vào rồ nàng, Ngọc Nga ngượng ngùng, "Ta có rồi."

      Trần Thị lắc đầu, "Có cũng là của ngươi, hai cái này ta vừa nấu chín, đường xa, nhị tỷ để trong rổ ăn đỡ đói. Trong bếp còn có, đợi ta đưa cho nương, thế nào cũng thể làm khó nàng."

      Ngọc Nga gì, vỗ vỗ tay Trần thị.

      Ngọc Nga vừa , Trần Thị qua bên Cốc Vũ gọi Lí Đắc Giang, Tuyền huynh đệ, nhân tiện kêu Linh Nga về, là lo lắng Lí Hà Thị nghĩ thông, cũng là những câu chỉ trích Trương thị đúng, Lí Đắc Giang với Linh Nga, " qua cũng gì, ngươi sắp xuất giá, cần quan tâm việc này, ta cùng Tuyền qua xem sao."

      qua, Lí Đắc Giang vào phòng xem Lí Hà Thị, nhưng có việc gì, dặn dò vài câu lại vội về.

      Trần Thị cầm lấy ba bốn cái trứng gà vào phòng, kêu Lí Hà Thị ăn, ngàn vạn cần giận làm hư hao thân mình.

      Lí Hà Thị lại chảy nước mắt, "Ta mưu toan gì, vợ Lão Tứ ngươi ta có mưu đồ gì? Chuyện lúc trước, ngươi cũng đừng trách nương a!"

      Trần Thị biết nàng chuyện máy tuốt hạt, cỗ nén tức giận trong lòng, Trần Thị lại : "Nương, cũng thể trách ngươi, chúng ta chưa tiếng với bên kia, chúng ta làm tiểu bối cũng có nhiều sơ suất."

      Lí Hà Thị cảm thán trách lầm Trần thị, Trần Thị bóc trứng gà cho Lí Hà Thị.

      Vừa bóc trứng gà đưa cho Lí Hà Thị vừa , "Nương, về sau ta và Hà hiếu kính ngài, cần bực bội, Đại tẩu cũng là nhất thời như vậy thôi, ngày thường cũng có gì."

      Lí Hà Thị gật đầu, "Chỉ có ngươi mới như vậy, lão dâu cả thẳng tính, nuôi ba đứa lại sợ bọn họ ăn đói mặc rách, lòng dạ đặt người bọn họ, đối với người khác khó tránh hà khắc chút, ta cùng nàng so đo. Lúc nuôi mấy đứa này, ta cũng có tâm như vậy, kết quả là thanh danh làm nương khắc nghiệt truyền ra ngoài, cũng còn cách nào, tóm lại nuôi lớn đám người, già lại sợ bọn họ hiếu kính, ai... nữa."

      Trần Thị nhặt vỏ trứng gà lên, bộ dáng hói ý tứ, "Nương, phải ngày mai bên kia tặng lễ qua sao? Đến lúc đó còn phải thương lượng đồ ăn cái gì cần đưa tới, Linh Nga kết mối lương duyên tốt, ta làm tẩu tử cũng cao hứng, nương ngươi liền hưởng phúc, mọi chuyện cần làm lụng vất vả, việc này giao cho ta quản lý, nếu có gì tận tâm ngài chỉ để ý ."

      Lí Hà Thị lúc này chút tâm tư cũng có, "Nếu ngươi vào cửa sớm chút, ta đâu cần phải quan tâm mọi chuyện."

      Vì thế, Trần Thị lãnh việc đó, Lí Hà Thị cũng cởi mở, cả đời mình so đo đến so đo , nhưng có được bao nhiêu lời dễ nghe, già rồi, dù sao cũng sắp ở riêng, mặc kệ bọn họ, quên .

      Lúc Lí Đắc Tuyền cùng Vương Thị bên này náo loạn, là chuyện lớn gì, chỉ là Lí Hà Thị nhốt mình trong phòng.

      Nàng nhất thời cũng biết gì, muốn nàng coi Lí Hà Thị như mẹ ruột tri kỷ tâm nàng làm được, cũng biết như thế nào, miệng Cốc Vũ nha đầu kia ngọt, ngay cả nàng cũng muốn qua bên kia, nghĩ nghĩ, Vương Thị còn có chủ ý.

      Nàng ôm Hạ Xuyên lên, vào trong viện , bộ dáng Hạ Xuyên lớn lên giống Lí Đắc Tuyền, tính tình biết giống ai, lúc này răng nanh dài ra, chảy nước miếng, thích cười, trông coi rất vất vả, có người nhìn chằm chằm , còn biết chỗ nào.

      Vương Thị cười, hôn cái, "Hạ Xuyên, Hạ Xuyên, ngươi qua la nãi nãi ngươi , nàng già rồi được giận, được hay ?"

      Hạ Xuyên chưa biết , hé miệng cười, cười nước miếng lại chảy ra.

      Vương Thị qua bên kia, Trần Thị nhìn nàng vẫy vẫy tay, "Tam tẩu, ngươi nên trở về , nương ta vẫn còn giận."

      Vương Thị sửng sốt, "Cha bọn họ đâu?"

      “Cha cùng đại ca còn có Hà đều ra ruộng, Đại tẩu cũng biết thế nào, thấy nhị tỷ chịu xuống ruộng, luôn ngốc ở nhà, vừa rồi mới nháo xong..."

      Vương Thị nhiều, tình thế nào nàng cũng đoán được, liền cười với Trần Thị tiếp đón tiếng, "Nương giờ phút này cũng thể mình suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui phiền nhiều!" xong xoay chân vào phòng Lí Hà Thị.

      Trần Thị ở bên ngoài có chút hận ý, "Còn tâm nhiều! Hừ, có con sao?" xong muốn xoay thân bước , lại thấy Vương Thị hôm nay mặc xiêm y rất khác biệt, muốn chờ nàng ra nhìn lại, nhất thời có chút mâu thuẫn.

      Vương Thị vào trong phòng, nhìn Lí Hà Thị cười cười, hề đề cập tới chuyện này, "Nương, hai ngày nay ngài qua, Hạ Xuyên tìm ngươi đâu, khóc suốt ngừng, dỗ được , vẫn là ngài tài năng đối phó , ta để Hạ Xuyên ở đây a."

      xong Vương Thị liền ra, Hạ Xuyên ở giường tới lui, có vật sống ở đây, Lí Hà Thị định lên tinh thần đối phó , chọc ghẹo qua lại mình ngược lại nở nụ cười, cầm cái chiếu rách, đặt ở giữa phòng cho Hạ Xuyên , nàng ở bên cạnh xem, Hạ Xuyên bò bò vừa muốn đứng lên, đứng vững lại ngồi xuống , mếu miệng muốn khóc, tiếp lại biết nhìn đến cái gì mới, bò nhanh qua, chọc Lí Hà Thị cười ha ha.

      Lúc Lí lão đầu mang hai con trai trở về, đường nghe trong nhà lại ầm ĩ, bực bội, ai ngờ trở về thấy Lí Hà Thị cười ha ha, Hạ Xuyên ở trong phòng bò tới lui, nhất thời cũng vui vẻ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :