1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Điền Viên Cốc Hương - Thẩm Duyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 120: Trợ Trụ vi ngược* cũng thể buông tha

      Trợ Trụ vi ngược* = Giúp vua Trụ làm điều ác

      Lễ bái sư chuẩn bị tốt, các hương thân đưa tới mấy thứ dĩ nhiên giữ lại nhà, Cốc Vũ muốn làm đơn giản chút, nhưng đành lòng phá tan hưng phấn của mọi người, thân bất do kỷ để Vương thị làm xiêm y.

      Từ ngày Hạ Xuyên bị Lí Hà Thị ôm ăn bánh, cách ngày hai ngày Lí Hà Thị lại qua ôm , nhưng chưa bao giờ quá thân thiện, tiểu tử này dạng coi nãi chính là nương, cười đến chảy nước miếng, mỗi khi Tiểu Mãn chỉ vào trán của mắng có tiền đồ, cũng cười nước miếng chảy ròng, cuối cùng Tiểu Mãn cũng bị chọc cười.

      đám người thanh thế to lớn bái sư, chỉ có Cốc Vũ, nhân vật chính, lòng dạ đăt lên thần tiên quả.

      Đến tửu lâu, Hứa Thế Cùng lại ngăn cản mọi người, là Miêu lão tiên sinh thích phô trương như vậy, vẫn là vô cùng đơn giản tốt để Lí Đắc Tuyền, Vương thị và mình cùng nhau mang Cốc Vũ qua dập đầu, đưa ít thịt là được, "Miêu lão tiên sinh thu đồ đệ, là tạo hóa Cốc Vũ, cũng là duyên của hai người, nếu hợp ý của , đưa nhiều lễ cũng chịu, chuyện định rồi, làm lễ chỉ khiến cho lòng các ngươi buông ý."

      lời phủ định tâm tư mọi người, cứ y như vậy làm việc.

      Miêu lão tiên sinh thấy Cốc Vũ quỳ xuống dập đầu giòn tan, rất nghiêm túc, vuốt râu cười, uống qua trà, lễ bái sư xong.

      An Cẩm Hiên theo vì chuyện chiết cây thần tiên quả, lại bị Miêu lão tiên sinh ngăn đón, "Ngươi tiểu tử này, lần tới thể làm như vậy, còn có ngươi, Cốc Vũ, ngày sau có chuyện gì phải cùng vi sư thương lượng trước, biết ?"

      Lời này đại khái chỉ có An Cẩm Hiên và Cốc Vũ nghe hiểu, vội vàng đồng ý, tưởng Miêu lão tiên sinh tức giận, ai ngờ lại cười to: "Giống ta lúc còn trẻ. Ha ha..."

      Lí Đắc Tuyền bọn họ hiểu gì hết.

      Cốc Vũ : "Sư phụ, ta đến chiết cây thần tiên quả, sang năm ngươi là có thể ngồi dưới tàng cây vừa hóng mát vừa ăn thần tiên quả."

      Miêu lão tiên sinh gật đầu, "Nhớ kỹ, thể động tới cây bên phía bàn đá". xong, biết là đành lòng nhìn cây bị chặt hay là thế nào, cũng theo vào.

      Tiểu nhị hỗ trợ An Cẩm Hiên và Lí Đắc Tuyền, kéo An Cẩm Hiên hỏi: "Cẩm Hiên, lần trước ngươi phân tro trị bệnh gì, cho ta biết a, ta về cả nửa ngày nghĩ ra, hỏi tiên sinh cũng chưa ."

      Cốc Vũ bật cười, tình cảnh ngày đó An Cẩm Hiên thân đầy lọ nồi, nhìn tiểu nhị : " phải là trị bệnh tham lam sao!"

      An Cẩm Hiên vội gật đầu, "Đúng, là trị bệnh tham lam."

      Chờ Lí Đắc Tuyền và An Cẩm Hiên chặt nhánh cây, lại cẩn thận chiết cây, Cốc Vũ vẫn quá yên tâm, chỗ tiếp nối có cần san bằng , lá mỏng như vậy có thể bảo trì đủ hơi nước , chồi non có thể nẩy mầm .

      Cứ như vậy lo lắng, làm Cốc Vũ lại có chủ ý, đem cái thùng gỗ treo cao lên cành phía , phía dưới thùng đục cái lỗ , cọng dây thừng bằng rơm vòng qua, như vậy có thể bảo trì ẩm cho chỗ tiếp nối. Cốc Vũ thở dài nhõm hơi, nghĩ tận lực, đến lúc đó nhìn xem có được hay .

      Tiểu nhị kia thở dài, "Tiên sinh nên vội, vừa thu đồ đệ, trong nhà thùng gỗ cũng có."

      Lí Đắc Tuyền là người thà, vội đưa ít tới.

      Trở ra cửa, Lí Đắc Tuyền và Vương thị mấy người muốn mua vài thứ cho Linh Nga, trong nhà cũng cần mua thêm đồ, khó được dịp Vương thị ra cửa lần, muốn mua đồ đáp lễ cho hương lân đến nhà tặng đồ, Cốc Vũ có lòng muốn cho cha mẹ dạo, liền mình và An Cẩm Hiên mệt mỏi tửu lâu trước ăn đậu hủ.

      Lí Đắc Tuyền đồng ý, với Vương thị nơi nào bán cái gì.

      Cốc Vũ và An Cẩm Hiên ra khỏi ngõ , gặp Hoàng quản gia mặc vải thô sam đứng bên đường, mặt tươi cười, Cốc Vũ nổi da gà, lôi kéo An Cẩm Hiên qua bên kia đường.

      Hai người nhất thời biết chỗ nào.

      Vẫn là An Cẩm Hiên , ", chúng ta lộ khẩu nhìn xem."

      tới lộ khẩu, Cốc Vũ liền biết muốn làm cái gì, vừa rồi nàng sở dĩ ra, là nhớ tới giáo huấn lúc trước của Kinh Trập, thứ hai biết An Cẩm Hiên có việc hay , mở miệng, Cốc Vũ thấy có gì lớn lao, dù sao cũng gian nguy như lần trước.

      Đến lộ khẩu, thấy cửa hiệu mặt tiền bán bánh gạo, bánh rán, người ít, hộ nông dân tập hợp, ghé cửa hàng ăn chén bánh đúc hoặc là mua bánh gạo, bánh rán mang , hoặc mình thể ăn, cũng mua cái hai cái cho đứa ở nhà. Bánh rán ba văn tiền cái, bánh gạo văn.

      Cốc Vũ và An Cẩm Hiên đứng góc lúc lâu, thấy nhiều người mua bánh rán, nghĩ lại cũng đúng, phải hộ nông dân nào cũng làm bánh rán, huống chi nồi chảo mất nhiều công sức, còn bằng mua ăn, hai ba văn tiền có thể lấy ra.

      Lão bản gầy, nhân lúc có người mua, phun bãi nước miếng ra bên ngoài, hai cái tay bóng nhẫy gãi đầu, nhoáng lên cái, Cốc Vũ nhìn đến buồn nôn, thầm ngươi này làm ăn mất vệ sinh. Cũng ảnh hưởng sinh ý của , hộ nông dân vẫn mua như thường, Cốc Vũ nhìn bàn tay gầy khô của cầm bánh gạo bỏ vào giấy gói lại, thẳng lắc đầu.

      Lão bản thấy Cốc Vũ và An Cẩm Hiên đứng cách đó xa nhìn, cũng mua, liền vẫy tay đuổi, "Tránh ra tránh ra, cần trì hoãn buôn bán của ta!"

      Cốc Vũ bọn họ xê dịch qua bên cạnh, An Cẩm Hiên lấy ra hai văn tiền định mua bị Cốc Vũ gắt gao kéo lại.

      Lúc này, tấm mành trong cửa hàng vén lên, phụ nhân mập mạp bước ra, chỉ vào lão bản gầy teo kia mắng, "Ngươi nhìn tiền đồ của ngươi, ngườI ta hai câu ngươi cũng dám trả lời, ngươi biết ta hôm nay qua ca ta, oán trách ta, mặt mũi lão nương đều bị ngươi làm mất hết, phải chỉ là thây ma và quỷ thôi sao? Nếu lúc trước ca ta giúp đỡ ngươi buôn bán, ngươi có được hôm nay!"

      Lão bản gầy teo cười khổ, Cốc Vũ và An Cẩm Hiên ở bên xem diễn, thầm lão bản xì ke cưới mụ dạ xoa, đáng thương, mãi cho đến khi thấy mụ dạ xoa kia ra sau mành, Cốc Vũ mới cầm lấy hai văn tiền vừa rồi An Cẩm Hiên lấy ra, mua này nọ.

      Lão bản gầy guộc thấy Cốc Vũ có tiền, mặt mày hớn hở, liên tục hỏi muốn cái gì, Cốc Vũ mua hai cái bánh gạo, thấy tay chân lão bản có chút rối ren, ngừng thúc giục, "Lão bản ngài nhanh chút, ta còn phải theo ca ta hốt thuốc a!"

      Hai chữ bốc thuốc vừa ra, hai mắt lão chủ tiệm gầy còm sáng lên, "Tiểu nương các ngươi muốn hốt thuốc a."

      Cốc Vũ giọng điệu có chút xung, " bốc thuốc đến trấn làm gì, trong nhà cái gì có, ta còn ăn bánh gạo của ngươi làm gì, nếu ngốc trong nhà, là đậu đỏ hầm ta cũng hiếm lạ."

      Lão bản kia nghĩ nhiều, còn tưởng gặp hai đứa hiểu chuyện, nhưng có chút bạc, lập tức khéo như rót mật, "Nha, ta với các ngươi, trấn chúng ta Tế Thế Đường là y quán tốt nhất, ngươi nhớ tên này, ngàn vạn lần cần thỉnh lang trung bậy bạ, tốn bạc , y tốt bệnh trở nặng khó xử bản thân."

      câu như vậy cũng đủ rồi, Cốc Vũ lười nghe ngồi đâu đâu, nàng sợ đến lúc nhịn được cùng gây gổ, còn tưởng lão bản này nếu cải tà quy chính cùng so đo, nhưng nhìn bộ dáng doạ dẫm phụ nữ của , lại nghe là họ hàng gần của Tế Thế Đường, hơn phân nửa thay đổi được, nên cho chút giáo huấn lại .

      An Cẩm Hiên và Cốc Vũ lại trở lại đường, "Ngươi vừa rồi còn lôi kéo ta, thế nào lúc này ngại ô uế?"

      xong đưa tay chụp, Cốc Vũ vội ngăn lại, "Ta chê bẩn, Cẩm Hiên ca, người ngươi phải có thuốc sư phụ ta đưa mang về cho ta tập phân loại sao?"

      An Cẩm Hiên lấy ra vài bao giấy , Cốc Vũ cũng dài dòng, dùng con dao bằng xương của An Cẩm Hiên mở ra bao, rắc vào bánh gạo, sau đó cất vô, làm An Cẩm Hiên cứng lưỡi, "Cốc Vũ, thuốc này vạn nhất xảy ra vấn đề gì sao?"

      " thể xảy ra vấn đề gì, chết người, cũng chỉ là, khụ khụ, ngươi theo ta là được." Thấy An Cẩm Hiên còn nghi hoặc lo lắng, nàng lại , " có việc gì, ngươi nghĩ , sao ngay từ lúc đầu sư phụ ta dám cho ta thuốc này chứ."

      An Cẩm Hiên yên tâm, lại đột nhiên hiểu, "Chúng ta làm gì? phải là giáo huấn tên trợ Trụ vi ngược kia sao?"

      Cốc Vũ hừ lạnh tiếng, "Là muốn giáo huấn, nhưng là cần chúng ta phải ra tay."

      Khi chuyện đến đằng sau cửa hàng, Cốc Vũ để An Cẩm Hiên đứng ở đầu ngõ, nếu có gì đúng ra mặt, mình nàng vào ngõ , quả thực là Hoàng quản gia, nàng hít sâu hơi, chạy nhanh tới, "Ân nhân!"

      Hoàng quản gia sợ tới mức nhảy dựng, ân nhân hai chữ vừa ra khỏi miệng, làm mặt mày Hoàng quản gia hớn hở, gần nhất làm gì cũng vì thanh danh thôi, vì thế cũng cười: "Ngươi, vị tiểu nương này, là lần trước ta đỡ ngươi sao?"

      Cốc Vũ liên tục gật đầu, miệng đầy mê sảng, "Ân nhân, ngươi biết tình huống ngày đó, ta thể bị quăng ngã, vạn nhất bị đám kia nhân đụng vào, mạng ta còn, ít nhiều ngài cứu ta, nhà ta nghèo, cũng có gì có thể tạ ngươi, đây là cái bánh gạo, là ta mua ở cửa hàng ở lộ khẩu, đều là bánh gạo của nhà đó tốt nhất, người mua cũng nhiều, ta chỉ có hai văn tiền, liền mua cho ngài hai cái ăn, tuy ngài hiếm lạ mấy thứ này, nhưng là cũng là phen tâm ý của ta, nếu ngài ăn..."

      Cốc Vũ chuyện lúc mặt mày hớn hở, lúc muốn khóc, như sợ Hoàng quản gia kia ghét bỏ bánh gạo.

      Hoàng quản gia nghi ngờ gì, nghĩ quả thực còn có người báo ân, vui mừng quá đỗi, tiếp nhận bánh gạo, hai ba miếng nuốt vào, còn lặp lại, "Là cửa hàng đầu thôn lộ khẩu kia à, quả thực danh bất hư truyền!"

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 121: Hôn Linh Nga


      Cốc Vũ và An Cẩm Hiên hội họp, lúc này cần chạy , thản nhiên tự tại chuẩn bị về tửu lâu chờ Lí Đắc Tuyền và Vương thị.

      An Cẩm Hiên khen Cốc Vũ, "Làm như thế này dù thành hay bại cũng uổng phí công sức của chúng ta, nếu Hoàng quản gia thay đổi cũng là đáng giá, nếu vẫn như trước đây tự nhiên trở về tìm cửa hàng bánh gạo kia, cần chúng ta cố sức, nếu lần này thành công, lần sau bao người ta, ta làm cho bọn họ có khổ nên lời."

      Cốc Vũ gật đầu, hai người cười hì hì tửu lâu.

      Mọi người tề tựu thấy sắc mặt Vương thị rất tốt. Hỏi mới biết được, sau khi Cốc Vũ và An Cẩm Hiên trở về, Vương thị trấn , nhưng muốn xem, Lí Đắc Tuyền mang nàng cửa hàng gửi bán giấy cắt, vừa khéo thấy có người mua, trong lòng dĩ nhiên là vui vẻ, chưởng quầy làm trò làm Vương thị quên tiền , còn khen dứt lời, rồi sau mùa thu cưới gả nhiều, nên chuẩn bị nhiều mẫu hơn chút, Vương thị càng mừng rỡ hơn.

      Lúc này Vương thị ý cười trong suốt, biểu cảm lại có chút ngượng ngùng, tựa như nương lần đầu tiên buôn bán có tiền.

      Cốc Vũ thấy Vương thị như vậy cũng vui sướng, "Nương, sao vui vẻ bực này, ngài thêu mẫu mới bán càng nhiều tiền hơn!"

      An Cẩm Hiên tán thành cách nhìn của Cốc Vũ, "Ngươi biết, Vương thẩm cũng biết bức tranh thêu có thể kiếm chút tiền, nhưng ngờ cắt giấy cũng có thể kiếm tiền, dĩ nhiên là giống nhau, Vương thẩm đúng ?"

      Vương thị gật đầu, "Cẩm nhi trúng tâm của ta. ngờ này nọ cũng có thể đổi chút tiền."

      Cốc Vũ lắc đầu, "Có gì giống chứ."

      , ở cửa tửu lâu có người lớn tiếng chuyện, diễn xuất như trong nhà mình, Hứa Thế Cùng nhíu mày, chỉ có thể cười khổ.

      Cốc Vũ nghi hoặc, thấy người mặc váy sa tanh dài màu hồng tím lả lướt bước vào, vừa vào cửa, khiến cho mọi người lắp bắp kinh hãi, điệu bộ này phải là Nhị sao.

      Ngọc nga gặp mọi người trong này, kinh ngạc lắm, "Ai u, các ngươi đến trấn cũng báo trước tiếng, làm hại ma quỷ nhà chúng ta lại ra ngoài, thể so với ở thôn trang, chỉ bận rộn lúc cấy mạ cắt lúa, chúng ta quanh năm suốt tháng đều phải làm a!"

      Cốc Vũ biết vì sao nàng ở lân cận đây, nghe giọng điệu của nàng, nếu Nhị dượng ở nhà, lại có thể dạo, vì thế mình vờ làm đứa chuyện chừng mực, "Nhị , chúng ta khó đến lần, coi như chơi, lần tới gặp cũng được, dù sao luôn có thể gặp Nhị dượng đúng ?"

      Ngọc nga vỗ đầu, như là nghe thấy lời Cốc Vũ , hướng tới mọi người cười, "Ta ta đãng trí, hôm nay chủ nhà mời chúng ta ăn thịt đâu, ta phải trước a, có rảnh nhất định ghé nhà ta, ta mang các ngươi dạo "

      thanh hai chữ dạo còn vang, người trốn mất, Lí Đắc Tuyền thấy vẻ mặt Hứa Thế Cùng, hỏi: "Nhị tỷ làm gì vậy?"

      Hứa Thế Cùng gì, chưởng quầy mở miệng, "Lần trước mượn bạc còn chưa trả đâu!"

      Hứa Thế Cùng thấy mọi người xấu hổ, ra vẻ thoải mái cười, "Cũng nhiều, mỗi lần đến mượn trăm văn tiền, nên xem ."

      Chưởng quầy lại : "Lúc này trăm văn tiền tính nhiều, ai cũng có lúc khó xử, nhưng số lần thể nhiều quá, lần hai lần còn được, sau này lại làm như nhà của mình, ngươi nàng ở chỗ như vậy, thường đến tửu lâu, có đôi khi người còn dính này nọ, dọa đến khách."

      Nghe như vậy Lí Đắc Tuyền càng xấu hổ, "Cùng nhi, mượn trong tửu lâu bao nhiêu bạc, ta thay Nhị tỷ trả, thể làm như vậy."

      Hứa Thế Cùng ràng, " được, người nào ra người nấy, tuy nàng là nhị tỷ ngươi, đến mượn tiền thể đòi ngươi, lại coi như ta là thân thích, về sau ta tự nhiên chú ý."

      Cốc Vũ cũng cảm thấy Lí Đắc Tuyền làm như vậy được, ngày sau muốn Nhị trả lại là chuyện khó.

      Cũng may Hứa Thế Cùng , "Hay là các ngươi về kêu Giang đến chuyến, ở đây, nhị tỷ ngươi dám há mồm, nếu ngươi giúp nàng, ngày sau biết chừng nàng lại đến mượn khí thế hơn, lại ngươi có thể giúp lần, hai lần, cũng thể giúp hoài, vẫn nên dành dụm cho chính mình mới đúng."

      Đúng là đạo lý này, Lí Đắc Tuyền tự nhiên kiên trì, về nhà kêu Lí Đắc Giang thừa dịp cắt lúa mùa đến chuyến, xong cả nhà mới có chút xấu hổ rời .

      Về đến nhà, Vương thị mang này nọ ra đầu sân, thấy Lí Hà Thị qua, nàng muốn gây chuyện, dù sao cuối cùng khó chịu vẫn là Lí Đắc Tuyền. Lí Đắc Tuyền còn có chút thoải mái, ôm Cốc Vũ hỏi còn có hận nãi nãi đánh nàng hay , Cốc Vũ thấy Lí Đắc Tuyền như vậy, đơn giản là tìm cho mình bậc thềm, liền hận, kỳ thực trong lòng vẫn có phòng bị, lại nghĩ bây giờ mình là quản gia, cũng đến mức chịu thiệt, nên thoải mái.

      Vương thị mang vài thứ tuy đáng giá, nhưng là tâm ý với Lí Hà Thị, có xấp vải cho Linh Nga xuất giá.

      Lí Hà Thị ở nhà lâu như vậy, còn có nàng dâu mua mấy thứ này cho mình, cùng khuê nữ sai biệt lắm, sau khi vào cửa Hứa thị ít ra ngoài, mặc dù là mua về, cũng do Lí Đắc Giang mang tới, Trương thị chưa từng mua qua, Trần thị từ khi vào cửa ra ruộng làm việc, vì thế cùng Lí Hà Thị náo qua, bởi vậy, nàng dâu thứ ba đường xa trở về biết nghĩ đến mình, nhất thời cảm xúc Lí Hà Thị trăm mối ngổn ngang, nhưng gì thêm, mềm giọng đáp lời, vỗ mu bàn tay Vương thị cười hai tiếng, làm Vương thị ngồi yên.

      Sau khi Vương thị qua chuyện lần trước, Linh Nga mỗi ngày đều qua bên này, Lí Hà Thị thường dỗ Hạ Xuyên, nàng tới có gánh nặng tâm lý gì. Nhưng tới cũng ở trong nhà chính, tránh vào phòng Tiểu Mãn và Cốc Vũ, thỉnh thoảng Vương thị và Hứa thị vào gì đó, lúc Cốc Vũ vào đều thấy Linh Nga mắc cỡ đỏ mặt, cũng biết là làm gì.

      Có đôi khi Cốc Vũ ghé sát vào nhìn, thấy nàng ngồi thêu hoa, giá thêu kia, là mặt túi chữ nhật bằng tơ lụa thêu rất đẹp, lúc này mặt vải đỏ thẫm, thêu hoa văn phức tạp, hoa văn rất kỳ quái, thoạt nhìn như là chữ V lớn.

      lần nàng hỏi Linh Nga , " , thêu cái này để làm gì?"

      Linh Nga đỏ mặt, cố ổn định tâm thần lắc đầu, "Nào có cái gì, chờ ngươi lớn chút biết."

      Cốc Vũ , nàng nghĩ mình sống chút tuổi đời như vậy, tuy chưa từng kết hôn những cũng nghe qua hoặc xem tivi, lúc kết hôn tân nương tử đều thẹn thùng, giống Linh Nga vậy chỉ thấy mặt ngoài, còn hoa văn màu đỏ bóng này, tựa hồ còn giấu kín cái gì đâu? Là cái yếm nhưng cũng giống.

      Cốc Vũ , tiếp tục : "Còn bằng ở nhà chính thêu, nơi này ánh sáng tốt, vạn nhất thêu sai hoa chẳng phải là phiền toái hơn sao?"

      Tiếng vừa dứt, Vương thị đứng ở cửa, thấy Linh Nga mắc cỡ đỏ mặt, liền kéo Cốc Vũ ra, "Đừng trở ngại ngươi làm việc, ngày đó đến này nọ còn làm xong, ngươi làm sao bây giờ?"

      Cốc Vũ bẹt miệng, cho là đúng lắc đầu, "Sao có nhiều chú ý như vậy, cứ thần thần bí bí , dù sao ta cũng biết đúng ?"

      Tiểu Mãn lớn hơn hai tuổi, biết chuyện hơn chút, hơn nữa tính tình nhã nhặn, lúc này chê cười Cốc Vũ, " phải là người muốn biết ?"

      Cốc Vũ yếu thế, trừng mắt, "Hừ, còn biết ai muốn biết đâu, ta bao lớn ngươi bao lớn, chỉ sợ tỷ tỷ cũng muốn đính hôn, nương, vẫn nên tìm nhà chồng cho tỷ tỷ, cả ngày chỉ biết quản giáo ta, xem nàng về sau gặp bà bà lợi hại, lúc đó nhớ ta tốt thế nào."

      Tiểu Mãn lại bịt miệng Cốc Vũ, Cốc Vũ còn ngừng, "Tiểu làm cái gì, bằng kêu tỷ tỷ cùng nhau làm, nàng khéo tay, về sau nương bớt lo, lúc này chỉ dạy lần phiền về sau."

      Tiểu Mãn quýnh lên, đuổi kịp Cốc Vũ, than thở câu, " làm quần cho ai kia nữa!" xong tựa hồ lỡ miệng, mặt đỏ lên, "Ta để ý ngươi, ta còn phải thêu hoa đâu."

      Cốc Vũ chuyển tròng mắt, tơ lụa đỏ thẫm kia là quần sao, vậy là hôm đó mặc, nàng thấy qua đồ cưới của Linh Nga, áo cưới sớm làm xong, căn bản cũng nghe qua phải thêu thêm cái quần a, kỳ quái.

      Điều kỳ quái duy trì lâu, Cốc Vũ liền biết chuyện gì xảy ra, ra đó phải là quần, nàng nghĩ đến cười khan vài tiếng, ngượng ngùng đứng lên.

      Khó trách muốn trốn ở phòng mình thêu, khó trách là hoa văn như vậy, khó trách đột nhiên muốn thêu, ra là quần yếm, quần này với quần yếm cho đứa trẻ mặc khác nhau trời vực, tơ lụa đỏ thẫm, thêu hoa văn phức tạp, đợi thứ này từ khung thêu lấy xuống, lúc cắt rồi bắt đầu khâu Cốc Vũ mới đoán được.

      Thứ này vì động phòng chuẩn bị a, nghĩ đến nàng đem nghi hoặc lúc trước đánh mất, chỉ là như thế này thôi, tơ lụa đỏ thẫm mang vui mừng , tơ lụa dĩ nhiên trơn trượt, người thời đại này trí tuệ đúng là vô cùng a. Ở thời đại này, lúc động phòng chẳng khác nào lần đầu tiên thân mật tiếp xúc, muốn có quan hệ xác thịt, tay chạm vào chân dĩ nhiên là tách ra được, quần này có thể cho chút cảm giác an toàn cùng giảm bớt mệt, cũng có gây trở ngại gì.

      Nghĩ tới nàng cũng , miễn cho Linh Nga thêm ngượng ngùng.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 122: Lí Đắc Tuyền thu đồ đệ

      Hương lúa theo gió đầu thu thổi đến, trong viện người bắt đầu chuẩn bị thu hoạch vụ thu.

      Lúa mỗi ngày biến vàng, mặt Linh Nga mỗi ngày vẫn duy trì hồng nhuận, thậm chí tim đập như hươu chạy đầy chờ mong, có chút khẩn trương xa nhà, phải sống ở nhà người ta, cùng nhau qua cả đời với người kia, là thế nào.

      Lí Đắc Tuyền lại như cũ lui tới làm máy tuốt hạt, Trần Vĩnh Ngọc cùng Lí Đắc Giang xuất phát, đem xe trâu chở đến các thôn trang, tìm mảnh ruộng lúa chín sớm, đưa người ta ít tiền, làm mẫu, sau đó thuyết minh muốn thuê ngày cần bao nhiêu tiền, bàn ít sinh ý.

      Chỉ có Lí Đắc Tuyền ở nhà có chút khổ, Đại Lâm làm công nhật, ngay cả quản gia nhà địa chủ năm nay Đại Lâm nếu qua hỗ trợ thu gặt, tính tiền công người lớn, Đại Lâm cũng dám nhận, sợ Lí Đắc Tuyền làm kịp.

      Càng kỳ quái là, ngẫu nhiên, chỉ có Kinh Trập tan học về hỗ trợ, An Cẩm Hiên cũng gia nhập đội ngũ, còn cùng cả nhà năm nay cũng thu hoạch vụ thu, dù sao cũng ăn cơm Lí gia lâu như vậy, đạo lý mọi người vội lại nhàn rỗi.

      Cốc Vũ thấy như vậy cũng vui vẻ, Trần Giang Sinh Giang thị đều qua, Văn thẩm, Tiểu Hà, phòng vô cùng náo nhiệt

      Trần Vĩnh Ngọc bọn họ rồi, thôn trang vài ngày nay có người tìm tới cửa đến, Lí Đắc Tuyền thấy bên này bận tới được, cũng dám hoàn toàn đồng ý, đều ở nhà hỗ trợ.

      Đại Lâm nhân cơ hội này làm ra đám vụt, bán đắt hàng, bởi vì người thôn trang có mấy thứ này, nếu thuê máy tuốt hạt nhưng thuê nổi, nên có số người muốn mua.

      Thu về đám tiền, Lí Đắc Tuyền tính đủ vốn còn lại để cầm, chịu, "Mấy thứ này đều ở bên này, lại tay nghề cũng là học được bên này, có đạo lý ta thu lấy."

      Lí Đắc Tuyền lại cưỡng, nhìn qua đồ Đại Lâm làm, tuy có hơi thô ráp, nhưng cũng thực dụng, lại là người thành , vì thế ý niệm thu đồ đệ lại nổi lên.

      Ăn xong cơm trưa, Lí Đắc Tuyền và Lí Đắc Giang, Trần Vĩnh Ngọc ba người đứng ở hậu viện thương lượng phải làm bao nhiêu máy tuốt hạt, thoả thuận xong hết 9 nhà, tính ngày năm mươi văn, hai ngày còn có lượng bạc thu vào, dù sao này nọ là tay nghề của mình, nhưng tính xong vẫn làm Lí Đắc Tuyền lắp bắp kinh hãi.

      "Thương lượng chuyện, ta coi chúng ta 4 hộ cùng nhau làm, Đại Lâm thời gian này vì giúp chúng ta làm mấy thứ này, ngày đêm ngừng nghỉ cũng có câu oán hận, huống hồ ta nghĩ tới, ta người làm hết, năm làm tốt lắm có thể có mười mấy hai mươi lạng bạc, chúng ta hộ chia được mấy lượng, cũng coi như có trở ngại, cũng đành lòng nhìn Đại Lâm người làm công nhật, ngày kiếm hơn mười văn tiền công, năm cũng thể kiếm được lượng bạc."

      Lí Đắc Tuyền xong, Trần Vĩnh Ngọc gật đầu, "Ai, Tuyền là ngươi định đoạt, chúng ta có ý kiến gì, Đại Lâm nhà nhi quả phụ, chúng ta quả nên giúp đỡ, lại đứa thành thực lại lanh lợi, đừng nhìn tựa hồ có chút thô, đồ làm ra đẹp, chúng ta bán vụt người khen tốt đâu, dùng bền!"

      Lí Đắc Giang cũng tỏ thái độ, "Nhưng như thế nào với Đại Lâm? Ngươi muốn truyền tiếng gió ?"

      Lí Đắc Tuyền lắc đầu cười khổ, "Ta nào dám , cũng muốn xem ngộ tính của , tay nghề có đôi khi người chịu khó cũng học giỏi, thứ hai lúc đó ta bản thân khó bảo toàn, ngờ Cốc Vũ có thể nghĩ ra mấy thứ này, nếu kiếm ra tiền, Đại Lâm theo ta học vài năm, ta sợ trì hoãn ."

      Ba người thương lượng chờ cơm chiều lại cùng nhau .

      Lí Hà Thị lại qua ôm Hạ Xuyên, Tiểu Mãn đút bột cho Hạ Xuyên, bị Lí Hà Thị quát bảo ngưng lại, "Tiểu Mãn ngươi cho Hạ Xuyên ăn cái gì vậy, thứ bột trắng gì đó coi chừng sặc ."

      Tiểu Mãn ủy khuất, cũng quá tin tưởng, "Đây là Cốc Vũ chưng cho Hạ Xuyên, đứa trẻ ngày ăn bao nhiêu trứng gà, lại chúng ta bên này gà mái nhiều, Hạ Xuyên mỗi ngày ăn bánh trứng ngấy, bột gạo thêm đường chưng, ta ăn cũng cảm thấy ngon."

      Lí Hà Thị quá tin tưởng, dùng thìa múc tự mình nhấp ngụm, cũng cảm thấy ngon, " thể tưởng được Cốc Vũ nha đầu kia thông minh, ta sống nhiều năm như vậy, có nghe cho đứa ăn bánh gạo, nước cơm sai biệt lắm."

      Tiểu Mãn trong lòng vẫn còn giận, thấy nàng thường ngày tiếng, cũng là người có chủ ý, nàng còn nhớ lúc trước Lí Hà Thị bên kia đối xử với nhà mình như thế nào, chuyện hơi xẵng giọng, "Nếu Cốc Vũ thông minh, chúng ta sớm chết đói!"

      Lí Hà Thị xấu hổ, vừa khéo gặp Trần Vĩnh Ngọc, Lí Đắc Tuyền mấy người vào cửa, thở ra nhõm, "Tuyền, ta qua thương lượng với ngươi việc."

      Lí Đắc Tuyền ở trước mặt những người kia, Lí Hà Thị trước đó qua, tự nhiên thể để ý tới, "Nương, ngài ."

      Lí Hà Thị cười, nhìn Trần Vĩnh Ngọc : "Ta cũng biết các ngươi bên này vội, lần trước cho chúng ta cái vụt bớt ít khí lực, ngày đó Giang còn lúc thu gặt muốn thôn trang xem máy tuốt hạt, cả nhà chúng ta chỉ còn ta và cha Tuyền hai bộ xương cốt già, còn có nhà vợ lão đại, vợ Lão Tứ ra ruộng, ta làm nương nàng nghe, người già ..."

      Lí Đắc Giang cười gượng, "Nương, ngài chuyện này làm gì, phải có việc với Tuyền sao?"

      Lí Hà Thị lại cười tiếng, "Ai nha, xem ta đây là, ta là chúng ta người ít ruộng nhiều, như bên này nhiều máy tuốt hạt, có nên tính tiện nghi ít, cho chúng ta thuê cái..."

      Còn chưa xong, Trần Vĩnh Ngọc hiểu ý đồ của nàng, có chút thoải mái, vốn Tuyền, Giang ở bên cạnh, tự nhiên là đưa máy qua bên Lí Hà Thị, chỉ là nàng khoe mẽ như vậy, thuê, chuyện tiền bạc kỳ quái, nếu truyền ra làm người ta cười rụng hàm, nên giành trước: "Xem ngài , Tuyền là con ngươi, nuôi lớn đến bây giờ, chuyện này Tuyền sớm với ta, chờ sau khi làm xong máy tuốt hạt, đầu tiên đưa cái qua cho các ngươi bên kia, dùng xong rồi chúng ta lại kéo về cho thuê, ta và Giang trí nhớ kém, luôn chạy bên ngoài, tại ta làm chủ, đợi lát nữa mang máy cho ngài, nhọc ngài lo lắng!"

      Lí Hà Thị vui vẻ vô cùng, đây chính là mấy chục văn ngày máy tuốt hạt a, nếu mình dùng cho là thiếu sức lao động Giang, dĩ nhiên là ngại.

      quyết định muốn thu Đại Lâm làm đồ đệ, Trần Vĩnh Ngọc buổi chiều hôm đó cho cả nhà nghỉ ngơi hồi, Giang thị lấy ít rượu và thức ăn, Trần Vĩnh Ngọc cố ý cửa hàng mua rượu, Lí Đắc Giang bọn họ cũng sớm kết thúc công việc, làm cả nhà ngạc nhiên, bình thường về nhà bao giờ, lúc này cũng rảnh rang.

      Chỉ có Đại Lâm người thu thập này nọ, đem công cụ đều phân loại, sau đó dùng vải lau lần, nhìn lại xem, mặt hâm mộ, Lí Đắc Tuyền xem ở trong mắt, tâm lại buông hai phần, thoải mái trở lại nhà chính tiếp tục hút thuốc.

      Đại Lâm làm xong lại đem mấy tấm ván gỗ phân dài ngắn cất gọn, để lúc cần có phương tiện, tiếp đó là da trâu gì đó, là dùng để kéo bánh xe, cũng đặt trong rương gỗ, những mảnh vụn cũng buông tha, nhặt lên cất gọn, rồi đem gỗ chuyển sang bên, cùng Lí Đắc Tuyền học qua, biết dạng gỗ nào có thể dùng, loại cần phơi thêm cũng sắp gọn... Vô luận làm cái gì, có nhàn rỗi.

      Nhưng là Tiểu Mãn bức xúc, "Cha, Đại Lâm ca qua hỗ trợ, sao có thể sai sử như vậy."

      Hứa Tần Thị cũng cười, "Khuê nữ, cũng phải là cha ngươi sai sử , là Đại Lâm tự làm nhưng theo ta, nếu làm gì, người này liền kích động."

      Lí Đắc Tuyền mặc kệ bọn như thế nào, chuyện.

      Chờ lúc chuẩn bị bày bàn ăn, Tiểu Mãn tự mình qua kêu, Đại Lâm mới rửa tay chuẩn bị ăn cơm.

      Thấy mọi người đều ngồi ngay ngắn trong nhà chính, trong đó chỉ có Lí Đắc Tuyền, Giang huynh đệ, Trần Vĩnh Ngọc biết, Văn thẩm cũng giấu, giờ phút này ngồi như vậy, còn tưởng rằng có đại gì cần thương lượng.

      Mọi người đều ngồi ngay ngắn, Trần Vĩnh Ngọc kêu Đại Lâm ngồi ở bên mình, nhường chỗ, Trần Vĩnh Ngọc khỏi phân trần ấn ngồi xuống ghế, "Đại Lâm, nương Đại Lâm, chúng ta thương lượng qua, hỏi các ngươi có nguyện ý, cho Đại Lâm theo Tuyền học nghề, có chuyện này muốn ràng, năm nay chúng ta đại khái lời ít tiền, sang năm cũng biết có thể có bạc, học phải hết vài năm, các ngươi nhưng là..."

      Đại Lâm sớm chờ ngày này, luôn muốn nhận Lí Đắc Tuyền làm sư phụ, nhưng chưa biết mở lời ra sao, Lí Đắc Tuyền mở miệng, dĩ nhiên mừng khôn tả xiết đồng ý, Văn thẩm quay mặt lau lệ, "Kho cho các ngươi giúp đỡ chúng ta nhi quả phụ như vậy, Đại Lâm theo Tuyền học nghề là ta yên tâm nhất bất quá, làm đồ đệ người ta, cần phải đưa bạc là tốt rồi, chúng ta dám đòi chia bạc, vài năm nay cũng qua nhanh."

      Tiểu Hà cũng giòn tan : "Ca ca học nghề, ta thêu hoa kiếm tiền để trong nhà dùng!"

      Tiểu Mãn thấy Đại Lâm chân tay luống cuống, phốc xuy cười, "Ngốc tử, còn bái sư phụ!"

      Có thế Đại Lâm mới phản ứng, bùm tiếng quỳ xuống, chọc cả nhà cười vang.

      Trần Vĩnh Ngọc lại : "Buổi chiều chũng ta thương lượng qua, năm nay làm hơn mười cái máy, chúng ta phân công nhau mỗi người hai thôn trang, tính tiền lấy tiền, nếu tính 10 cái máy, hai ngày có thể thu khoảng 1, 2 lượng bạc, Tuyền chịu thiệt chút, chúng ta mỗi người chia được phần, thừa lại chờ mọi chuyện bận rộn xong hết mới tính nên làm cái gì."

      Được nhận sư phụ, còn được chia bạc, nhà Đại Lâm đều ngờ có chuyện tốt như vậy rơi người mình, nhất thời vui sướng thôi.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 123: Cho thuê máy tuốt hạt, kiếm bạc về

      Đại Lâm thành đồ đệ Lí Đắc Tuyền, coi bên này thành nhà của mình, chỉ lúc ngủ mới trở về bên kia sân.

      Bởi vậy, Hứa Tần Thị cười Lí Đắc Tuyền có thêm đứa con, Lí Đắc Tuyền cũng cười, " đồ đệ là nửa đứa con, ta tại rất tốt, Kinh Trập, Hạ Xuyên, Đại Lâm Cẩm Hiên, tổng cộng ,có bốn tiểu tử, ra ngoài ta cái gì cũng sợ."

      An Cẩm Hiên ở bên cạnh hé miệng, rất tán thành lời của Lí Đắc Tuyền.

      Trong nháy mắt vài ngày qua, lúa chín vàng, chỉ là nếu đứng ở chỗ cao xem, có thể phát màu lúa chín vàng đồng nhất, có màu vàng xanh có màu vàng kim, cùng nhau xuất , giỏ thổi qua, làn sóng vàng uốn lượn, lúc này, thời điểm thu gặt đến.

      Đây là vụ lúa mùa, thời điểm thu gặt là cuối thu mát mẻ, cần vội vàng như mùa lúa sớm, mùa lúa sớm cắt lúa xong phải cấy mạ, mà lúa mùa cắt xong, hộ nông dân bận rộn năm có thể thở ra hơi, lúc này bờ ruộng lớn , nông dân nhàn nhã bước , mang theo tẩu hút thuốc xả nước trong ruộng, đến lúc cắt lúa thoải mái ít.

      Xả nước trong ruộng có mấy điểm ưu việt, là hạt ngũ cốc bị dính nước, lúc phơi phóng tương đối dễ dàng, ngay cả việc chuyển đến sân phơi cũng bớt biết bao nhiêu khí lực; hai là người làm việc trong ruộng cũng bị lún chân trong bùn khó hành động, còn nữa, thu gặt hạt ngũ cốc xong chừa lại rơm rạ, ném trong ruộng phơi, tựa như phơi trong sân, lúc có tuyết, dùng để buộc này nọ hoặc đan chiếu là thể tốt hơn, có mấy nhà khá chút nuôi heo bò, nhưng cũng bỏ được rơm rạ dùng để cột quanh chuồng heo bò. Mùa thu mưa nhiều lắm, mọi người cắt lúa xong có thể nghỉ ngơi ít ngày rồi mới cột rơm rạ trong ruộng thành từng bó , rồi trực tiếp chất đống ở ruộng, toàn bộ đồng ruộng, lúc đó trở thành thôn trang cho bọn chơi đùa.

      Lí Đắc Tuyền làm xong máy tuốt hạt, lục tục chuyển đến các thôn trang, là lúc An Cẩm Hiên, Kinh Trập cùng Đại Lâm, Lí Đắc Giang, Trần Vĩnh Ngọc vài người phân tán máy tuốt hạt, nhiều ngày Kinh Trập tư thục, dù sao nhà địa chủ cũng thu hoạch vụ thu, tuy rằng cần thiếu gia nhà địa chủ xuống ruộng, nhưng trong nhà công việc lu bù, ra ra vào vào người lại nhiều, cũng có tâm tư đọc sách, cho nên tư thục nhà địa chủ cũng ngừng nửa tháng.

      An Cẩm Hiên là người nhanh nhất, đến các thôn trang, chỉ người khác dùng máy tuốt hạt như thế nào, hơn nữa thu tiền thuê ràng.

      Cốc Vũ thấy như vậy trong lòng thoải mái, vài người này cũng do mình bồi dưỡng ra nhân viên kỹ thuật, nàng nghĩ về sau mình lại nghĩ thêm vài biện pháp, an tâm ở nhà làm bà bao thuê vui vẻ, ngày tốt đẹp, bất quá nàng vẫn lo lắng việc nhà, ba nhà cộng lại, cũng có hơn mười mẫu ruộng cần thu gặt đâu.

      Vấn đề này bên kia cũng biết, Lí Hà Thị chỉ lần ra ý tưởng kết phường, chỉ là Lí Đắc Tuyền chịu thôi, có ý nghĩ của mình, nếu là lúc chưa về thôn trang hoặc là vừa mới trở lại thôn trang, Lí Hà Thị đưa ra đề nghị này, Lí Đắc Tuyền nhưng là ước gì, trải qua nhiều chuyện như vậy, thấy ít, nếu có việc tốt gì cũng chia bên kia ít, nhưng chuyện kết phường được, vốn chuyện kết nhóm làm việc là dịp náo nhiệt thống khoái, nhưng Trương thị, Trần thị bên kia, vạn nhất đến lúc đó trộm gian dùng mánh lới mình tiện , làm việc so đo tận tâm, muốn xuất cục diện như vậy.

      Lí Hà Thị gì, nhắc lại, qua chuyến thu hoạch vụ thu này, trong nhà tính là triệt để phân gia, việc này tới phiên nàng quan tâm. Trần thị thầm với nhà mẹ đẻ, là nhà lão Tam sợ bọn họ nhờ vả. Trần Vĩnh Ngọc là Trần gia lại là lí chính, làm việc công đạo, hợp tác buôn bán, tự nhiên cũng phiền Lí Hà Thị bên này, vì thế Trần thị cũng có bao nhiêu người tins, mọi người nghe xong chê cười, thậm chí còn có người tích cực , "Các ngươi vốn cũng nhờ vả, máy tuốt hạt kia là cái gì, ngày mấy chục văn tiền đâu, các ngươi có thể mang về dùng, nếu ta là ngươi gì." Buổi chuyện làm Trần thị đỏ mặt về nhà.

      Qua hai ba ngày, An Cẩm Hiên và Kinh Trập trở về đầu tiên, tiếp đến là Lí Đắc Giang, Trần Vĩnh Ngọc, cuối cùng mới là Đại Lâm.

      Mấy người nghỉ ngơi xong, liền bắt đầu thương lượng tình huống mấy ngày nay, Kinh Trập thôn trang, vừa khéo Linh Nga sắp gả qua Thạch Vĩ thôn, phó thác Triệu gia, nhưng có thể trở về thu lúa mùa, mà máy tuốt hạt đều dự định sẵn, Kinh Trập cầm đến hai xuyến tiền, Lí Đắc Giang, Trần Vĩnh Ngọc tình huống cũng sai biệt lắm, nhưng An Cẩm Hiên đem bạc trong lòng ra, dọa mọi người nhảy dựng, là năm lượng.

      Lí Đắc Tuyền có chút ngồi yên, "Cẩm Hiên, ngươi, ngươi đem máy tuốt hạt bán chứ?"

      Trần Vĩnh Ngọc và Lí Đắc Giang cũng tin, An Cẩm Hiên mang 2 máy tuốt hạt, mọi người cũng như thế, sao cầm về năm lượng bạc, ánh mắt mọi người nhìn .

      An Cẩm Hiên thấy mọi người tin, buồn cười, : "Ta có bán máy tuốt hạt, chỉ là xé chẵn ra lẻ thôi."

      "Xé chẵn ra lẻ? Hủy ?"

      An Cẩm Hiên thấy sai biệt lắm, mới bắt đầu ra, " trắng ra cũng có gì đáng ngại, các ngươi nghĩ lại, nếu chúng ta cho thuê đưa người ta máy tuốt hạt, ngày bốn mươi, năm mươi văn, nhà giàu tự nhiên dùng rất tốt cũng nguyện ý dùng, chỉ là ta chỗ kia, thôn trang , có nhà địa chủ, mỗi nhà cũng có chút tiền nhàn rỗi."

      Kinh Trập tựa hồ biết chút gì."Vậy ngươi cho vài người bọn họ kết phường dùng máy, rồi thu bạc?"

      An Cẩm Hiên lắc đầu, uống ngụm trà, "Ta chính là người muốn máy tuốt hạt ngừng hoạt động, ta cẩn thận cân nhắc qua, máy tuốt hạt ngày đêm ngừng sử dụng, là cái dễ dàng hư, nhiều lắm là bánh xe gỗ tốt, cần thay cũng khó. cái bánh dày quá lớn cắn được, ta cắt thành từng khối bán cũng thế, vì thế đem máy tuốt hạt cho thuê theo canh giờ, sáng sớm đến chạng vạng, canh giờ ta thu nhiều hơn chút, có người chờ đến buổi tối làm việc, ta thu ít hơn chút, dù sao cũng chỉ ngồi chỗ, bạc tự nhiên chạy vào túi."

      Cách này tốt, ai cũng ngờ, khuya khoắt cũng có người muốn dùng sao, nhưng cẩn thận nghĩ lại cũng có, mấy hộ kết phường đến lúc chia tiền cũng tốt, bên này cảm thấy ruộng bên kia nhiều, bên kia lại cảm thấy bên này thiếu người. An Cẩm Hiên làm như vậy, bọn họ có phiền não đó, dù sao mảnh ruộng trong nhà, hôm nay thời tiết tốt cũng thể để nhiễm nước, dùng canh giờ cũng có thể đủ tuốt hạt, tương đương giá tiền cho 1, 2 cân thịt, mà người khoan khoái biết bao nhiêu, chuyện như vậy mọi người đều muốn.

      Vì thế khi An Cẩm Hiên đem máy đến, có người ít tiền hoặc luyến tiếc, nhưng muốn được nghỉ ngơi tốt, nửa đêm dùng, chỉ cần hai cây đuốc, còn mát mẻ.

      Cứ như vậy, máy tuốt hạt vốn chỉ có thể ngày bốn mươi lăm văn tiền thuê, bị An Cẩm Hiên thu về hơn trăm văn, có ngày thậm chí nhiều hơn, về sau dự định, An Cẩm Hiên mời người thành trông coi, mỗi ngày đưa người ta mười văn tiền, người nọ cũng là nguyện ý, nơi nào tìm được việc làm tốt như vậy, dĩ nhiên cần An Cẩm Hiên lo lắng, chỉ ngồi chờ rồi đem máy tuốt hạt kéo về là xong, kết quả là, lại cầm về năm lượng bạc, ngạc nhiên.

      Trần Vĩnh Ngọc thở dài tiếng, vui đùa, "Ta biết ngày đó vì sao Tuyền có bốn người con trai, Kinh Trập và Hạ Xuyên cần phải , Đại Lâm là đồ đệ tính nửa đứa con, nhưng Cẩm Hiên ta hiểu được, tại nghĩ thông suốt."

      Lí Đắc Giang hiển nhiên hiểu, vội vã hỏi.

      Trần Vĩnh Ngọc cười ha ha, "Cái này gọi là gần quan được ban lộc, ai kêu bọn ở chung đâu, Tuyền nhất định là sớm phát Cẩm Hiên, nghĩ giành trước nhận làm con, miễn cho về sau bị đoạt , ngươi nhìn cái, người ra ngoài vài ngày, bằng chúng ta hai bộ xương già."

      Mọi người đều ha ha cười rộ lên.

      Lí Đắc Giang cũng đong đưa tẩu hút thuốc cười , "Cũng đúng, chúng ta ngờ, ai đợi khuya khoắt thu gặt chứ, ta Kinh Trập cũng là, là người đọc sách, ngươi nhìn chúng ta vội vàng trở về ngày mai lại vội vàng , lại có thể phủi tay làm chưởng quầy, Kinh Trập ngươi làm cho người ta liên luỵ nhưng là..."

      chưa hết lời, Kinh Trập hiểu, vội bổ sung, "Nhị bá, ta đặt máy tuốt hạt ở nhà bọn họ, nếu bọn họ dùng hết cầm dùng, dù sao cũng là người nhà, cũng thể chỉ để tiền trong mắt, lại , thôn trang bọn họ được tiện nghi, tiểu gả qua cũng có mặt mũi, người bên kia tự nhiên xem trọng liếc mắt cái, cho nên ta so với các ngươi thu ít tiền thuê chút, tiểu qua dễ chuyện."

      Lí Đắc Tuyền tỏ thái độ đầu tiên, "Này, nếu có tác dụng lớn như vậy a, tiền đó chúng ta cũng thu!"

      Kinh Trập thấy Lí Đắc Tuyền thoải mái, đồng ý, "Cha, được, nếu thu, chúng ta thể làm thâm hụt tiền mua bán , láng giềng tám thôn cũng có thể hỏi thăm, dù sao thôn trang bọn họ nhờ tiểu mới giảm bớt chút tiền thuê, nếu thu, về sau chúng ta dùng xe trâu mang máy tuốt hạt qua cũng mệt, ngược lại bị người ta chỉ trỏ, còn bằng thu ít chút, nhân tình cũng có, mua bán cũng mệt, còn có thanh danh tốt."

      Trần Vĩnh Ngọc vỗ tay cười, "Ta Tuyền a, hai chúng ta phải nhận thua, ngươi còn cố gì chứ, nhận già thôi, Kinh Trập và Cẩm Hiên ở chung, biết làm ra đến chuyện gì."

      Đại Lâm tay kéo góc áo, nhất thời biết cái gì.

      Trần Vĩnh Ngọc vui vẻ, "Đại Lâm, tình huống của ngươi bên kia thế nào?"

      Đại Lâm cười tiếng, sắc mặt biến hồng, từ sâu trong lòng đào a đào, lấy ra hơn trăm văn tiền, ngập ngừng : "Ta... dùng được, cũng hiểu hay nghĩ nhiều như vậy, ngày thu năm mươi văn, ba ngày, thu hồi chừng đó, ngày mai, ngày mai ta lại thu."

      Lí Đắc Giang thấy Đại Lâm như vậy, cố ý an ủi , "Đại Lâm, nản lòng, vốn là như thế, ta ngày thu năm mươi văn, ngươi ba ngày, trăm năm mươi văn là được rồi, ngươi đừng xem bọn tại bạc nhiều, về sau bọn họ có tiền thu, cũng là ngươi này mỗi ngày có thể lấy tiền, ta cũng gấp, thu chút là được, chừng so với bọn còn nhiều đâu."

      Nghe như vậy Đại Lâm mới giãn ra, nhưng vẫn có chút ngượng ngùng, "Có hộ, giống nhà chúng ta, bà mẹ và ba đứa con, ta thấy bọn họ vất vả, liền... liền thu nhiều tiền như vậy, nơi này chỉ có trăm hai mươi văn."

      xong đầu lại thấp xuống, Lí Đắc Tuyền thấy như vậy, "Đại Lâm, chuyến này khó xử cho ngươi, bằng như vậy, lần tới chúng ta ở nhà làm việc, cong vẹo làm náo nhiệt ta cũng làm được, để cho bọn họ suy nghĩ, quên ."

      Phân công cho mọi người, ai dị nghị gì, Trần Vĩnh Ngọc cũng thấy tốt, "Đại Lâm, nếu sư phụ ngươi ra ngoài, chừng còn bằng ngươi đâu."

      Có lẽ vì chứng thực câu đó, Lí Đắc Tuyền nhức đầu, "Cẩm Hiên, ngươi vừa rồi cái gì tiến hành cùng lúc, ta còn có hiểu đâu, lặp lại lần nữa cho thúc."

      Mọi người đều cười, thương nghị vui vẻ, Kinh Trập và An Cẩm Hiên vài thôn trang còn sót lại, trông giữ máy tuốt hạt, Trần Vĩnh Ngọc và Đại Lâm, Lí Đắc Tuyền ở nhà mang Giang thị, Vương thị bắt đầu thu gặt lúa, Tiểu Hà, Trần Giang Sinh, Cốc Vũ, Tiểu Mãn phụ trách phơi lúa, nhân tiện nấu cơm trông giữ đứa , việc nhiều nên để Hứa Tần Thị ở nhà.

      An Cẩm Hiên và Kinh Trập dĩ nhiên có vấn đề gì, hai người còn sợ nhàn nhã hoá buồn kết bạn mà , mỗi ngày vài thôn trang, nhìn xem biện pháp nào thích hợp hay dùng biện pháp gì, bất quá hai ngày công phu, thu hồi ít bạc, thừa thời gian thoải mái ít, bởi vì các thôn trang đều mướn người trông giữ, bọn họ chỉ cần mau chân đến xem máy tuốt hạt ở thôn trang nào xảy ra vấn đề, máy tuốt hạt vận tác thế nào. Nếu xảy ra vấn đề, trở về kêu Lí Đắc Tuyền qua sửa chữa chút, nếu là vấn đề , Đại Lâm cũng có thể giải quyết, ngày đó cầm về ít tiền ngẩng mặt lên nổi, An Cẩm Hiên bọn họ lúc luôn cho bên kia thu bao nhiêu, còn có máy tuốt hạt cũng toàn dựa vào , dỗ Đại Lâm tới lui đỡ ngượng ngùng.

      Tiểu Hà, Trần Giang Sinh, Tiểu Mãn ở sân phơi hạt kê, Hứa Tần Thị đến cuối cùng chịu ngốc, muốn xuống ruộng, nhưng người ngoài ruộng chịu, vì thế mỗi buổi sáng nàng cắt lát, rồi mới về nhà nấu cơm, sau đó đến sân phơi cùng mọi người chỗ xem.

      Trong óc Cốc Vũ luôn nghĩ đến việc cải tiến máy tuốt hạt, quay tay hiệu suất cao, nhưng là muốn đổi thành chân đạp nàng lại biết nên thay chỗ nào, dù sao tay cầm, nhưng dễ dàng, chỉ cần chuyển vòng vòng là được, nếu là chân đạp, chỉ có thể cao hoặc thấp, còn có quá trình đàn hồi, nàng có chủ ý.

      Lúc nàng như lão tăng nhập định, Trần Giang Sinh thường lại trêu chọc nàng, bị nàng mắng đuổi về, như thế vài lần sau, Trần Giang Sinh dám tới, ngồi ở bên kia cùng Tiểu Hà làm việc, nàng cũng thể tĩnh tâm, bởi vì phải xem Hạ Xuyên.

      Lúc bọn họ phơi lúa, Hạ Xuyên ngồi yên được, ở sân phơi chung quanh, chú ý liền ra ngoài xa, bị lúa văng trúng đau liền khóc, bị con kiến bò tay cũng khóc, Cốc Vũ thấy như vậy vừa buồn cười, vừa tức giận lại đau lòng, hận thể dùng cọng dây thừng cột , mà cái nôi kia căn bản cũng có tác dụng gì, thường níu lấy thanh giường muốn đứng lên, mọi người đều sợ chú ý bị té xuống. Để mặt đất , chú ý, lại biết chỗ nào, nếu liền ngửa đầu nhìn trời, bên cười bên chảy nước miếng, có gì thuận, liền kéo mở cổ họng khóc.

      Lúa mùa thu gặt thuận lợi, bao lâu ba gia đình Cốc Vũ bọn họ thu cắt xong rồi, hong khô xong chọn ngày gió lớn rê thóc, thóc lép dùng để lót chuồng gà, hạt tốt cất vào bao tải. Lí Hà Thị bên kia nghe cũng thu gặt tốt lắm.

      Chủ ruộng tới hai lần, muốn thuê máy tuốt hạt, chỉ là Lí Đắc Tuyền bọn họ vội vàng thu gặt, nhất thời có máy để làm, đành chờ Lí Hà Thị bên kia làm gần xong, khoảng nửa ngày hay ngày thôi.

      Nào ngờ nhà Cốc Vũ, Đại Lâm, Trần Giang Sinh đều thu gặt xong, cũng thấy bên kia đem máy tuốt hạt trả lại, đành phải đem máy trong nhà qua cho chủ ruộng dùng. Người lớn vội vàng đem rơm rạ bó lại, dựng đứng trong ruộng hong khô, từng đến hỏi.

      Ngày đó lúc Cốc Vũ bọn họ ở sân phơi, ngang qua, nghe nương Trụ Tử với Quỳnh thẩm là sân bên kia cùng nhà mẹ đẻ Trần thị đều dùng máy tuốt hạt, Cốc Vũ nhà tốt, thân bằng bạn tốt đều theo hưởng lợi đâu.

      Cốc Vũ vui, bọn tự làm chủ lấy máy tuốt hạt trong nhà dùng, ràng là cho bọn dùng, dùng xong vội lấy về nhân cơ hội kiếm ít tiền, dù sao ngày mùa cũng chỉ là mười ngày thôi, bây giờ trì hoãn là mất cơ hội, thời gian là vàng bạc, bọn họ tốt, tiếng, tự tiện đưa cho người khác dùng.

      Hứa Tần Thị lắc đầu, "Việc này , ta còn nghe thu tiền đâu, cũng biết có , dù sao cũng là quê nhà hương thân, ta sợ các ngươi nghĩ nhiều, việc này để đó, lần tới chúng ta lại . Ta lo lắng Cốc Vũ, có chuyện nàng buồn đó, buồn xong thôi, Tiểu Mãn nhưng sợ đến lúc đó ngươi hé răng mang gậy gộc tới cửa, trước kia bọn đúng, lúc này nếu chúng ta quá mức, thể nào nổi, nghe thấy ?"

      Tiểu Mãn ngượng ngùng cười, "Mỗ mỗ xem ta như cọp mẹ vậy."

      "Ta trước, các ngươi thể làm việc như vậy, ở thôn trang này, nhà ai thế nào, người ta sáng mắt đâu."

      Mắt thấy, ruộng lúa vàng óng ánh từng khối, thừa lại lúa già lộ ra, có ruộng có nhiều đống rạ, càng ngày càng nhiều, thẳng đến khi đồng ruộng còn thừa lại bao nhiêu màu vàng, toàn bộ đồng ruộng đột nhiên trở nên bát ngát hơn, liếc mắt cái có thể nhìn xa.

      An Cẩm Hiên và Kinh Trập mướn người đem máy tuốt hạt chuyển về nhà, trong hậu viện để hai máy.

      Bạc cũng kiếm về, Kinh Trập trừ bỏ đủ loại tiêu dùng xong, đem bạc còn dư lại đặt lên bàn đếm, hai mươi bảy lượng, con số này làm mọi người lắp bắp kinh hãi.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 124: Chia bạc

      Hai mươi bảy lượng bạc chẳng phải số lượng , Kinh Trập đem bạc để bàn , rồi khiêng cái bàn đó đặt giữa nhà chính.

      Trần Vĩnh Ngọc ha ha cười, "Ta nghĩ qua có nhiều như vậy, tính cũng cỡ 12 lượng, ngờ được như vậy."

      Lí Đắc Tuyền cũng ngẩn ra, phải chưa thấy qua nhiều bạc như vậy, chỉ là ngờ trong thời gian ngắn như vậy mình kiếm được, nghĩ phía sau viện là cả dãy máy tuốt hạt, sang năm lúa mùa sớm, năm sau đâu... vui vẻ nở nụ cười.

      Trần Vĩnh Ngọc , "Như thế thực mệt Cốc Vũ, ta cho tới bây giờ cũng nghĩ tới bán thứ này , ngược lại là thuê, lại máy tuốt hạt cũng do Cốc Vũ cân nhắc nghĩ ra, mệt nàng có thể nghĩ ra này nọ, cũng nhờ tay nghề Tuyền, nếu người khác làm được, là tiểu nha đầu mưu ma chước quỷ, Tuyền khéo tay."

      Lúc Cốc Vũ vào cửa vừa khéo nghe khen như vậy, nghĩ tại trong nhà rốt cuộc còn mây đen mù sương, ăn cũng có mà ăn, mình cũng cuối cùng cũng có điểm tác dụng, trong lòng nàng tràn đầy nồng đậm cảm giác thành tựu, thầm hạ quyết tâm, hai mươi bảy lượng bạc cũng chỉ là cái bắt đầu, về sau ta nhất định phải kiếm nhiều hơn, trong nhà nhất định càng ngày càng tốt.

      Thấy Cốc Vũ vào, Trần Vĩnh Ngọc lại khích lệ.

      Cốc Vũ : "Nào có, Trần bá bá, ta chỉ ra chủ ý thôi, tính tới tính lui còn phải cần nhờ các ngươi, bằng chúng ta cũng kiếm được bằng đó tiền, nhiều lắm là mình thoải mái chút thôi."

      Cốc Vũ xong Lí Đắc Giang gật đầu, : "Cốc Vũ là đại công thần, Cẩm Hiên và Kinh Trập công cũng thể thiếu, các ngươi tính, nếu do Cẩm Hiên nghĩ ra biện pháp, chúng ta cũng có khả năng có nhiều bạc như vậy."

      An Cẩm Hiên và Kinh Trập đồng thời cười, Kinh Trập : "Cha, bạc đều do mọi người kiếm, ai cũng tận tâm tận lực, cần phải phân ai công lao nhiều ai công lao ít, chúng ta là nhà cần thiết tính toán, tiền kiếm được, chúng ta chia nhau, cầm làm gì cũng tốt, cất ở nhà cũng chỉ là vật chết."

      Lí Đắc Tuyền vỗ đầu, có thế mới phản ứng, ha ha ngây ngô cười, "Kinh Trập đúng, chúng ta thương lượng nên chia bạc như thế nào."

      Trần Vĩnh Ngọc cười , "Tổng cộng có hai mươi bảy lượng, chúng ta có bốn nhà, ta tính như vậy các ngươi xem được , hộ được năm lượng bạc, thừa lại bảy lượng bạc chia cho nhà của Tuyền..."

      lời còn chưa dứt, Lí Đắc Giang buồn cười, "Khụ khụ, Vĩnh Ngọc, ngươi tính sai rồi, Cẩm Hiên đâu, ngươi quên."

      Trần Vĩnh Ngọc cười ha ha, "Ta cho rằng Cẩm Hiên là người nhà với Tuyền, cái này tốt lắm, ta, Giang, Đại Lâm, Cẩm Hiên, Tuyền, chúng ta tổng cộng năm nhà, hộ bốn lượng là hai mươi lượng, thừa lại bảy lượng bạc, Tuyền, coi như ngươi chịu thiệt chút, cây là ngươi tha về, máy tuốt hạt cũng do ngươi làm, Kinh Trập, Cốc Vũ, Tuyền đều làm việc, phân nửa cũng là ngại ít, để các ngươi chịu thiệt, thừa lại bảy lượng bạc là của nhà các ngươi."

      Nghe như vậy, An Cẩm Hiên lại lắc đầu, "Ta chỉ giúp đỡ chút, chia cho ta bốn lượng bạc, thực kiếm lớn, làm chưa đầy tháng, còn cho ăn cho ở, còn có bốn lượng bạc, bạc dễ kiếm như vậy về sau mỗi ngày ta muốn làm."

      Cốc Vũ lườm cái, thấy lúc này như người nhà, chuyện thu liễm, xéo câu, "Ngươi nghĩ hay!"

      An Cẩm Hiên như vậy, nhà Đại Lâm cũng chịu nhận 4 lượng bạc kia, đặc biệt Văn thẩm, kiên trì cần, "Sao được chứ, Đại Lâm bái sư phụ, nhà chúng ta nghèo có gì làm lễ bái sư, các ngươi ghét bỏ thôi, theo làm việc là điều hẳn nhiên, nếu vô duyên vô cớ lấy 4 lượng này, chúng ta mặt mũi tới cửa, Đại Lâm chưa từng kiếm qua nhiều bạc như vậy, ngay cả Cẩm nhi cũng chịu, chúng ta càng thể thu, các ngươi cần thương lượng."

      An Cẩm Hiên nghe Văn thẩm như vậy, hắc hắc cười, "Văn thẩm, ngươi biết đâu, ta mỗi ngày theo bọn họ ăn ở, nếu ta thiếu cái gì, tự nhiên lấy ở đây, chút bạc ấy cũng xài tại đây, ngươi giống với, có nhà có nghiệp, nếu là ta bốn lượng, bốn mươi lượng ta cũng muốn."

      Văn thẩm vỗn nghiêm mặt, bị chọc nở nụ cười, " được, Cẩm nhi, ta biết ngươi nghĩ giúp chúng ta, chỉ có biện pháp như vậy, nên thế nào là thế đó, nếu đứa này về sau có cách nào dạy dỗ, dựa vào tay nghề khí lực ăn cơm mới là chính đạo, bạc thể có dễ dàng như vậy."

      Văn thẩm kiên trì nhận, mọi người biết chia ra sao.

      Trần Vĩnh Ngọc cuối cùng vỗ tay 3 cái, "Được, nương Đại Lâm, ngươi như vậy chúng ta miễn cưỡng, các ngươi trước hết cầm 2 lượng bạc, cứ định như vậy, nếu trong nhà ít thu nhập đều có, Đại Lâm đến học nghề cũng an tâm, nên từ chối."

      như vậy Văn thẩm vẫn chối từ, mọi người ào ào vô, nàng mới ngàn ân vạn tạ cầm 2 lượng bạc, Lí Đắc Giang và Trần Vĩnh Ngọc đều tự cầm 4 lượng, Đại Lâm bên kia hai lượng cộng lại là mười lượng, thừa lại mười bảy lượng bạc, Lí Đắc Tuyền cảm thấy nhiều lắm vẫn thỏa đáng, Giang và Trần Vĩnh Ngọc kiên trì, An Cẩm Hiên cũng bạc của cất bên Lí Đắc Tuyền, sau này đưa Nhị Thúc Công là được. Vì thế, Lí Đắc Tuyền trong tay có mười bảy lượng.

      Tiền đặt trong tay Lí Đắc Tuyền, có chút run, tựa hồ quá chân , nhất là đầu năm, ở Ninh gia làm chiếc xe dê được lượng bạc tiền công, là chuyện tốt lắm rồi, so với người khác là năm tiền dành dụm, lần này kiếm hơn mười lượng, trong thời gian ngắn, kinh thán, ai ở thôn trang kiếm ra bạc.

      Thần sắc Lí Đắc Tuyền bị Tiểu Mãn xem ở trong mắt, nàng xì cười, "Cha, tại nhà chúng ta phải do Cốc Vũ đương gia sao, nàng mưu ma chước quỷ nhiều nhất, để nàng quản là đến nơi."

      Lí Đắc Tuyền nghĩ ngợi gì, Cốc Vũ quản gia gọn gàng ngăn nắp, lại máy tuốt hạt do Cốc Vũ nghĩ ra, kiếm tiền để nàng quản cũng tốt, vì thế đem tiền đẩy qua Cốc Vũ.

      Cốc Vũ muốn chối từ, nhưng nghĩ bọn họ mềm lòng, vạn nhất gặp chuyện gì mình phải có tiền mới được, nhất là trải qua những ngày khốn khổ lúc mới về thôn trang, nàng nghĩ mà sợ, tiền ở tay mình sai, ít nhất trong lòng hoảng hốt, vì thế nàng chối từ, vui sướng hài lòng ôm bạc tự nhiên vào phòng cất.

      Vừa bước ra cửa, thấy Lí Hà Thị lại, Cốc Vũ thậm chí dưới đáy lòng thở dài hơi, nếu bị Lí Hà Thị biết nhiều bạc như vậy, chẳng phải tìm cách lấy ?

      Nghĩ tới chỗ này, Cốc Vũ thậm chí cảm thấy may mắn.

      Lí Hà Thị cùng ngày xưa bất đồng, bế Hạ Xuyên dỗ hồi, rồi lấy ra chuỗi tiền đặt ở bàn.

      Hành động này làm Lí Đắc Tuyền ngồi yên, "Nương, ngài đây là làm gì?"

      Lí Hà Thị ủy khuất , "Ai, sắp ở riêng nương làm chủ được, ra cũng sợ các ngươi chê cười, nhà chúng ta có máy tuốt hạt sớm thu lúa, Lão Tứ cùng vợ là đem máy trả cho các ngươi dùng, nào biết đâu rằng lúc Giang trở về hỏi ta mới biết được là đem cho nhà mẹ đẻ sử dụng."

      Lí Đắc Giang ngăn lời Lí Hà Thị, "Nương, nhà mẹ đẻ cũng là thân thích, lấy , cũng gì."

      Lí Đắc Tuyền cùng Trần Vĩnh Ngọc cũng như vậy.

      Nào ngờ Lí Hà Thị nổi giận, " được! nàng dâu vừa mới gả vào cửa sao có thể giúp trong nhà như vậy, muốn dùng phải cùng chúng ta tiếng, đâu thể nào cứ tự tiện lấy! Đều là người nhà ta cũng sợ các ngươi chê cười, ngươi nhìn nương Cốc Vũ từ trong thành trở về, người ta từ đến lớn được cha mẹ cưng chìu làm việc nặng, lần này trở về so đo gì ra ruộng như thường, nàng ta tốt rồi, còn phải lớn lên ở thôn trang, đem mình làm thiên kim tiểu thư, gả nửa năm rồi còn tưởng là tân nương, ta chống mắt coi ở riêng xem nàng làm sao bây giờ, chừng ra ruộng vẫn là Lão Tứ đáng thương của chúng ta ..."

      ra là cùng nàng dâu ở chung dễ dàng, Cốc Vũ vui sướng khi người gặp họa, hừ, bây giờ ngươi mới biết nương ta tốt lắm? Lúc trước còn sợ chúng ta xong liên lụy các ngươi? Hối hận quá muộn!

      Lí Hà Thị ra oai, "Ta cho nàng điểm quy củ nàng thực cho rằng mình mới là tổ tông, tiền các ngươi cầm, phải tính thế nào tính, chúng ta thể giống như người ta, hừ, hai buổi sáng sớm ta cố ý ra ruộng, bọn họ dùng máy tuốt hạt, ta ràng, bọn họ ngóc đầu nổi, cũng phải ta làm mất mặt bọn họ, ai kêu mình dạy dỗ ra khuê nữ như vậy!"

      Tích cực như vậy nên Lí Hà Thị mới có thể thu tiền từ trong tay thông gia, này tiền vẫn là thứ yếu, chủ yếu là vợ Lão Tứ Trần thị còn mặt mũi.

      Lí Đắc Giang cũng nghĩ vậy, "Nương, ngày qua khó tránh khỏi gập ghềnh, ngài cần phí tâm, đều có chúng ta, về sau ngươi nên cùng vợ Lão Tứ nên mới là."

      Lí Hà Thị thấy mình vất vả mới thu được tiền thuê, con mình giúp đỡ còn mình, có chút giận, "Phi phi phi! Nàng là bà bà hay ta là bà bà? ngày chưa ăn cơm làm cho ai xem, cho đói chết nàng! Theo ta vung sắc mặt!"

      xong, Lí Hà Thị lại đùng đùng ra sân, đại khái là tìm kiếm người ủng hộ .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :