1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Điền Viên Cốc Hương - Thẩm Duyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 115: Cốc Vũ bái sư


      Muốn tới hậu viện Miêu thị y quán, phải qua hành lang dài, hai bên hành lang là phòng ốc, để người ở hoặc để chứa thuốc. Kế đó là cái sân rộng, bên là nhà bếp, trong sân có gốc cây có chút tuổi đời, dưới tàng cây là bộ bàn ghế đá, ghế còn để cây quạt hương bồ, còn có hai phiến lá thòng xuống.

      Cốc Vũ ngẩng đầu nhìn cây đại thụ, có chút giống cây thần tiên quả trong rừng, nhưng nhìn ra phiến lá kia có gì bất đồng. lòng gấp gáp, Cốc Vũ leo lên ghế đá hái lá cây, nhưng tay ngắn chân ngắn với tới phải leo lên bàn đá, vẫn đến, bất đắc dĩ nhưng có cách nào.

      Miêu lão tiên sinh và An Cẩm Hiên vào, thấy bộ dáng nóng vội của nàng có chút buồn cười, cười từ từ đem nàng bế lên."Tiểu nha đầu ngươi, chỉ có ngươi mới dám leo lên ghế đá của ta."

      Thân mình Cốc Vũ bị nâng lên đụng cành lá, nàng thuận tay hái xuống, nàng đặt xuống đất, cũng kịp lau ghế liền cẩn thận đánh giá phiến lá, hai cành lá có chút tương tự, lại có chút bất đồng, lá cây trong viện màu xanh đậm, cây đầy lá, lá hơn chút, mà lá trong rừng xanh như vậy, phiến lá tương đối lớn, nếu cẩn thận nhìn kỹ nhận ra, chẳng lẽ là cùng loại cây nhưng khác giống?

      “Miêu gia gia, cây này là thần tiên quả? Vì sao thể ăn vậy?"

      Miêu lão tiên sinh thấy Cốc Vũ nghiêm mặt nhìn về phía , vẻ mặt hồn nhiên, sốt ruột, buồn cười, "Còn phải sao, lúc đầu ta còn trông cậy vào cây này để nấu cao, , là thần tiên tương hoa quả, nhưng thành, tư vị ai nuốt xuống nổi, tính là cho nhiều đường hơn chút, nhưng quá chát, chỉ có thể nương vào cây cao này làm bóng râm."

      Đầu Cốc Vũ quay ngược trở lại, nếu có cây như vậy, còn giâm cành sao? Nàng tin tưởng.

      suy nghĩ có người đến tìm Miêu lão tiên sinh, bọn họ ra phía trước.

      người đàn ông ngón tay bị chặt đứt nửa, vẻ mặt đau khổ, "Miêu lão tiên sinh, ta nên nghe ngươi, nhưng lúc đó lại cảm thấy nếu thiếu nửa ngón tay phải là người đầy đủ."

      Miêu lão tiên sinh thần sắc trang trọng, nhíu mày .

      Ngón tay của người đàn ông đó sưng lên, xem ra từng đắp thuốc, lại : "Ngài biết, ta vì nửa ngón tay này xài nhiều tiền, uổng phí , còn chịu tội, Tế Thế Đường bên kia có thể chữa khỏi, ta để cho bọn họ trị, lúc đầu cũng tốt, ta còn tưởng rằng lành, về sau hai tay đều còn đầy đủ, ai ngờ qua vài ngày, liền sưng lên, đau đớn, qua bên kia hỏi, lại là ta chú ý tự mình làm, nhưng lúc đó phải chú ý thế nào, cho tới bây giờ ta hề động qua tay này, tới tiền, tay cũng thành cái dạng này, tại chỉ có thể cầu ngài." xong, người đàn ông thế nhưng suýt quỳ xuống.

      Lúc trước Cốc Vũ gặp qua Tế Thế Đường, họ hại người như thế sợ báo ứng sao?

      Miêu lão tiên sinh khó xử, người đàn ông kia lại hỏi vì sao ngón tay phải bị chặt đứt.

      Thấy Miêu lão tiên sinh sau lúc lâu đáp, Cốc Vũ xen mồm , "Các ngươi xem!" xong đem lá cây thần tiên quả trong tay xé rách, sau đó xếp lại, "Các ngươi nhìn xem, lá cây này bị ngắt , bây giờ ngươi xem tựa hồ gắn lại rồi, nhưng bên trong còn nhiều mạch, bên trong ngón tay ngươi cũng có nhiều mạch , nếu ngươi buộc như vậy, mạch thông, ngón tay ngươi liền có máu lưu thông, nếu kết sai vị trí, mạch này thông đến mạch kia, ngươi tưởng đầu ngón tay mình có tri giác, ngờ biến thành như bây giờ."

      Ngươi đàn ông kia liên tục gật đầu, "Miêu lão tiên sinh, ta nên sớm qua bên ngươi, ngươi xem tiểu đệ tử của ngươi mấy tuổi, có kiến giải như vậy, ta bị mù, ngài cần phải cứu ta."

      Miêu lão tiên sinh nghe Cốc Vũ , lý luận mạch lạc, gật đầu, phải biết như vậy, chỉ là tiểu nương này miệng ra là khó được, hơn nữa nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu làm người bình thường nghe hiểu được càng bất khả tư nghị, y quán này vốn chẩn chứng cho dân chúng tầm thường, nếu có thể để người khác hiểu thể tốt hơn.

      Cốc Vũ xong, cũng chợt ngẩn ra, ánh mắt chớp chớp, miệng mở ra, đột nhiên mắt sáng lên, vui vẻ, "Ta biết, ta biết."

      xong nàng chạy vào hậu viện, An Cẩm Hiên tự nhiên cũng theo vào.

      Thấy Cốc Vũ ngửa đầu nhìn cây, lẩm bẩm, "Đúng, đúng, là như vậy, là như vậy."

      An Cẩm Hiên kỳ quái, "Ngươi lại nghĩ tới cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn chiết cành như nối ngón tay kia? Chính ngươi vừa rồi cũng ..."

      Cốc Vũ phốc xuy cười, cầm tay An Cẩm Hiên đong đưa, "Đúng đúng đúng, là như vậy, là như vậy, Cẩm Hiên ca, sao ngươi biết ta nghĩ như vậy?"

      An Cẩm Hiên bị Cốc Vũ cầm tay tim đập như hươu chạy, nhưng cố gắng ra vẻ lơ đễnh, "Ta biết sao, sao có thể được, như vậy chẳng phải vào rừng cắt ít cành về, sang năm trong sân liền có thần tiên quả ăn?"

      Cốc Vũ vỗ tay 3 cái, cười, "Ta là ngươi thông minh, cái này cũng có thể nghĩ đến, đúng, ta với Miêu gia gia, ta muốn chiết cây này, chờ ta tìm cành thích hợp giúp chiết cây, chừng sang năm có thần tiên quả ăn."

      An Cẩm Hiên nghe xong cứng lưỡi, từ đáy lòng , quá tin tưởng chuyện như vậy, nhưng đành lòng để Cốc Vũ thất vọng, dù sao việc này chỉ cần nàng nguyện ý, nguyện ý theo.

      Hạ quyết tâm Cốc Vũ đứng ở hậu viện, nghĩ thân cây lớn như vậy, so với chiết vào cây non của mình tốt hơn chút, chiết cây bên kia biết bao nhiêu năm mới kết trái, mà cây này giống với, cây này có người chiếu cố, chỉ cần nhánh cây, nếu chiết thành công, hẳn là bộ dạng lớn rất nhanh, cứ như vậy lãng phí bao nhiêu công phu.

      lúc sau, Miêu lão tiên sinh đến hậu viện, vân vê râu cười cười nhìn Cốc Vũ, muốn mấy câu khen nàng.

      Chưa kịp , Cốc Vũ trước, "Miêu gia gia, ngươi có nghĩ là quả của cây này có thể ăn?"

      Miêu lão tiên sinh lúc này có hứng thú với Cốc Vũ, biết nàng là mầm non hiếm có, nếu học y thuật, sau này có thể tạo phúc phương, lại có rất nhiều phụ nhân sinh bệnh nhưng dễ đến khám, Cốc Vũ là nương, càng dễ dàng thân cận trợ giúp những người đó.

      Nghĩ như vậy, Miêu lão tiên sinh càng cảm thấy có thể làm, quăng chuyện thần tiên quả qua bên.

      Cốc Vũ thấy thần thái sáng láng, cho rằng chính mình làm động tâm, nên chờ.

      Hai người có tâm tư riêng, nghĩ mình nắm chắc, ai ngờ ra miệng làm chấn động lẫn nhau.

      "Miêu gia gia, ta đem cây của ngươi kề bên tường viện bên kia chặt đứt."

      "Cốc Vũ, ngươi có nghĩ là cứu người?"

      "Miêu gia gia, đến lúc đó ta lay cành từ trong rừng đến, ngươi có thể..."

      "Đến lúc đó ngươi có thể trợ giúp càng nhiều người, chỉ là đưa mặc sinh đơn giản như vậy."

      An Cẩm Hiên nghe được hiểu ra sao, tiếp đó cười ha ha, Cốc Vũ là người đầu tiên phản ứng lại, lui ra phía sau bước, "Đợi chút! phải là trái cây sao, sao lại đến cứu người?"

      "Cùng thần tiên quả có quan hệ gì?" Miêu lão tiên sinh còn đắm chìm trong niềm vui sướng của mình.

      Vẫn là An Cẩm Hiên giúp bọn họ .

      Cốc Vũ cười hề hề hiểu được, ", Miêu gia gia, ngươi để ta trước, ta có cách, ngón tay người này tuy bị chặt đứt muốn nối lại khó, nhưng cây này nối ghép lại tốt, ta cũng biết ngươi luyến tiếc, nhưng ngươi nhất định phải tin tưởng ta, ta đem cây kề bên tường viện bên này chặt vài cành, rồi lựa cành tốt nhất chiết, chờ nó lớn lên, nếu ngươi muốn chiết cây bên này cũng có thể, nếu thành công cũng ảnh hưởng gì, ngài đúng ?"

      Miêu lão tiên sinh kinh ngạc nhìn Cốc Vũ, càng muốn biết trong cái đầu này có bao nhiêu mưu ma chước quỷ.

      Cốc Vũ cho là do dự, lại miêu tả cảnh tượng tương lai đả động , "Miêu gia gia ngươi nghĩ , chờ sang năm, chừng ngươi an vị tại ghế đá kia, ăn trái cây từ cây hái xuống, là khoái hoạt giống như thần tiên kia!"

      Miêu lão tiên sinh đến lúc này mới cười, có hứng thú với chuyện nàng có làm được hay , chỉ là cảm thấy loại ý tưởng này khó được, lúc trước lúc học y cũng có rất nhiều ý tưởng người khác hiểu, sau này chẳng phải chứng minh là mình đúng, chỉ cần Cốc Vũ có sức mạnh như vậy liền vui, nếu luôn theo lề thói cũ, đồ đệ rất khó giỏi như sư phụ. Còn nữa, đến , phải là thân cây thôi, nếu thân cây đổi đến đồ đệ tốt, rất đáng giá.

      Vì thế Miêu lão tiên sinh nhìn Cốc Vũ : "Được, nhưng ta có điều kiện."

      Cốc Vũ ngây thơ nhìn , Miêu lão tiên sinh nghiêm túc, "Ngươi làm đồ đệ của ta, ta ước thúc ngươi, dù sao tuổi ngươi còn , cách vài ngày đến nơi này chuyến, ta dạy ngươi trị bệnh cứu người!"

      Cốc Vũ dĩ nhiên cầu còn được, "Ta đây chẳng phải là kiếm lớn, chỉ chiếm được thần tiên quả, còn bái sư phụ tốt, bất quá sư phụ, tại ta cũng có gì làm lễ với ngài, hay là chờ sang năm cây thần tiên quả kết trái, ta tự mình hái xuống cho ngài ăn."

      "Nếu hàng năm có thể tại đây ăn thần tiên quả hái từ cây, ta mới chính thức là thần tiên."

      "Ha ha ha..."

      "Khanh khách ..."

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 116: Tế Thế Đường vô lương tâm


      tình có tiến triển, có thể làm, Cốc Vũ và An Cẩm Hiên lúc từ trong y quán ra hưng trí bừng bừng.

      An Cẩm Hiên đeo cái sọt trúc lưng chầm chậm , Cốc Vũ bên, hai người bước chân vụn gõ đều mặt đá lát đường cổ xưa, thanh thúy tiếng chân càng làm tăng thêm u tĩnh.

      Đột nhiên trận ầm ỹ, đám người mang theo các dạng gì đó chạy vào ngõ , nhất thời An Cẩm Hiên trở tay kịp, bị người đụng phải, còn chưa đứng vững, cái sọt trúc phía sau quẹt vào Cốc Vũ, chờ xoay người vội vàng chụp Cốc Vũ lại, mới phát Cốc Vũ vững vàng đứng ở sau người, thở dài nhõm.

      Cốc Vũ tỉnh tỉnh mê mê bên cạnh An Cẩm Hiên, sửng sốt bị hoà lẫn vào đám người, cái sọt phía sau An Cẩm Hiên vừa chuyển, nàng ở đằng sau lui bước, đứng vững, thầm phát sinh ra kiện gì chứ, phía sau xuất người, vững vàng đỡ nàng.

      Lúc này, Cốc Vũ và An Cẩm Hiên đều nhìn người đằng sau Cốc Vũ, lắp bắp kinh hãi, thân hình mập mạp, đôi mắt nheo lại, mặc áo màu xanh, người tuy cười Cốc Vũ vẫn thấy ra hàn ý.

      Miệng Cốc Vũ trương trương, cũng gì thêm, nhìn An Cẩm Hiên, hai người xoay người .

      Ra khỏi ngõ , lòng Cốc Vũ còn sợ hãi hỏi: "Cẩm Hiên ca, ngươi người nọ sao biến thành dạng này, làm ta phát hoảng, vốn định cám ơn , lại cảm thấy là lạ, vẫn nên tốt hơn."

      An Cẩm Hiên tự nhiên cũng nhận ra người kia lúc trước cắt xén tiền công lại có ý đồ đả thương người Hoàng quản gia, tự nhiên cũng hiểu Cốc Vũ tâm tư, cười : " nhận ra chúng ta có quan hệ gì, chuyển biến này có ý vị sâu xa, là chúng ta với lời của chủ nhân mộc bài, biết có dụng tâm gì, thay đổi thực mau."

      Cốc Vũ căn bản có hứng thú với dụng tâm hay dụng tâm của , lòng nghĩ chiết cây thần tiên quả như thế nào, nếu chỉ trông vào mình nàng có khả năng hoàn thành, nương gia thể leo lên cây cao như vậy, nếu mượn tay người khác lại sợ bọn họ làm đúng hoặc là làm tốt, nàng ôm hy vọng lớn vào thí nghiệm này, vì thế nghĩ trở về tìm ít cây giống trước chỉ An Cẩm Hiên, để làm nàng yên tâm.

      An Cẩm Hiên để Cốc Vũ tửu lâu Hứa Thế Cùng nghỉ ngơi, muốn mua vài thứ, thuận tiện lại cửa hàng da. Cốc Vũ nghi ngờ, dù sao nàng thích cửa hàng da kia, hương vị khó chịu, còn bằng tửu lâu chơi với Thấm nhi.

      An Cẩm Hiên đưa Cốc Vũ tửu lâu, quay đầu hàng vải, mua lụa trắng, nghĩ mua về lại thử màu vài lần, thử phối phương, lúc chờ tiểu nhị lấy lụa trắng, lại thấy kệ phóng mấy thất vải, loại tốt, định qua sờ thử, nào ngờ tay còn chưa đụng vào, liền bị tiểu nhị lớn giọng quát bảo ngưng, An Cẩm Hiên cười lạnh tiếng cũng nhiều lời.

      Rời hàng vải, An Cẩm Hiên lại muốn dạo, vừa rồi tuy mua vải, trong lòng lại nhớ xiêm y Cốc Vũ, sau lần vào núi đó, bộ quần áo đó thể mặc, hơn nữa nàng lại tiếp tế Tiểu Hà, tại mình có xiêm y thay, Tiểu Mãn cùng Vương thị các nàng cả ngày ngồi, cũng thoải mái, ngồi ghế suốt ngày, nếu trải đệm giường lại nóng, nhưng mua mấy miếng lót đệm về mới tốt, Hứa Tần Thị chạng vạng lúc hóng mát dùng quạt hương bồ rách nát còn bộ dáng, Kinh Trập giấy cũng hết rồi... An Cẩm Hiên bị ý tưởng của mình làm hoảng hốt, sau đó lại tươi cười, vào thôn trang chưa từng nghĩ tới, ra có vướng bận kỳ thực cũng tốt đẹp.

      Ý cười trong suốt, An Cẩm Hiên cảm thấy tốt đẹp, chỉ là có người vui vẻ có người sầu, trong ngõ phụ nhân trong tay ôm sắc mặt đỏ bừng, bé bé yếu ớt nức nở, sắc mặt phụ nhân rất khó hình dung, đau lòng sốt ruột bất đắc dĩ bàng hoàng, đủ loại tụ tập gương mặt sầu khổ, mang theo giọng nghẹn ngào dỗ đứa trong tay, "Ngoan, Thanh nhi ngoan, chúng ta về nhà, là nương vô dụng, người có bạc vào được Tế Thế Đường..."

      Phụ nhân vừa chuyện vừa , gặp thiếu niên trong tay ôm này nọ ngơ ngác nhìn nàng, vẻ mặt thương hại. Có lẽ chính là thần sắc này làm nàng thấy được tia hy vọng, vì sốt ruột cứu con, nàng mở miệng, "Vị tiểu ca này, ngài có thể cho ta mượn hai văn tiền hay , ta là người xấu, chúng ta ở Thạch Vĩ thôn, đường xa như vậy, nếu trở về mượn được tiền đứa trẻ này biết ra sao, hay là ngài theo ta, để đứa bé này chẩn bệnh xong trở về thôn trang mượn tiền đưa cho ngươi." xong định quỳ xuống.

      An Cẩm Hiên kịp nghĩ nhiều, từ trong lòng lấy ra 6 văn tiền, "Ai có lúc khó xử, thẩm cầm lấy để đứa trẻ xem bệnh quan trọng hơn, cái gì còn còn, vẫn nên mau xem ."

      Phụ nhân kia nhận tiền, thấy An Cẩm Hiên mặc xiêm y cũng cũ nát, trong tay còn cầm lụa trắng, nghĩ An Cẩm Hiên cảnh nhà cũng tốt, chỉ là lúc khó khăn văn tiền cũng làm chết người, nàng liền hỏi thăm An Cẩm Hiên ở đâu, tên gì, ngày sau đến, An Cẩm Hiên lo lắng bệnh trạng của bé kia, vội cho nàng.

      Phụ nhân thở dài nhõm dỗ bé trong lòng, "Thanh nhi ngoan, chúng ta có đủ tiền, phải Tế Thế Đường ngay."

      Lúc này An Cẩm Hiên mới tỉnh ngộ, là Tế Thế Đường sao, khó trách quen tai như vậy, lúc mình và Cốc Vũ chỗ đó bán mặc sinh, biết chưởng quầy chỉ để tiền trong mắt, hôm nay thảm trạng người đàn ông bị đứt ngón tay còn rành rành kia, phụ nhân trước mắt này chuẩn bị nhảy vào hố lửa, trong lòng hận Tế Thế Đường sao làm ra chuyện như vậy, vì hai văn tiền mà để ý đứa , nhất thời tràn ngập phẫn nộ, "Thẩm!"

      Phụ nhân hơn mười thước, nghe An Cẩm Hiên gầm lên, còn tưởng đổi ý, mặt sầu khổ : "Tiểu ca ca, ta thực là người xấu, nếu ngài tin cùng chúng ta Tế Thế Đường, trở về nhất định còn kịp."

      An Cẩm Hiên mới phát vừa rồi mình quá vội, dọa người ta, vội vàng giải thích, " phải, nên Tế Thế Đường, ta vừa nhớ ra, Tế Thế Đường thanh danh tốt, cũng biết có thể xem bệnh hay , cần chỗ đó, trong ngõ có Miêu thị y quán, y thuật của Miêu lão tiên sinh , nhân nghĩa nhất, hàng xóm ở trấn khoẻ đều nơi đó, ta xem đây là chứng nhiệt, cũng xài hết mấy văn tiền."

      Thần sắc phụ nhân có chút bất định, câu, "Chúng ta hộ nông dân, nếu bất đắc dĩ, y quán, hết cách thôi, từ thôn trang ra, hởi thăm qua ở cửa hàng, là y thuật Tế Thế Đường rất cao minh."

      An Cẩm Hiên vừa nghe lời này càng tức giận, khẳng định bọn họ thông đồng với nhau, chuyên môn lừa gạt người cùng khổ ở thôn trang, mệt bọn họ cũng hạ thủ được, vì thế : " dối gạt thẩm, lúc trước ta Tế Thế Đường bán thuốc, chưởng quầy phải người tốt, mở miệng chính là bạc bạc, có chút y đức nào, thẩm ngài nghĩ lại, nếu là trị bệnh cứu người, làm sao có thể vì hai văn tiền bỏ mặc các ngươi để ý?"

      Phụ nhân nghe như vậy, thở dài, ôm chặt đứa trong lòng, vuốt mấy văn tiền An Cẩm Hiên vừa đưa, rồi gật đầu, "Được! Ta nghe ngươi."

      An Cẩm Hiên chỉ cụ thể vị trí của Miêu thị y quán, thấy sắc mặt mờ mịt của phụ nhân, nghĩ chắc biết đường ở thôn trấn, nếu trì hoãn tốt lắm, An Cẩm Hiên tự mình dắt nàng gặp Miêu lão tiên sinh.

      Thấy Miêu lão tiên sinh khám bệnh cho nàng, An Cẩm Hiên an tâm kêu tiểu nhị mang phòng bếp sau viện.

      An Cẩm Hiên từ trong bếp lấy ra ít tro bụi, trét vào người, thấy vẫn được, cởi xiêm y cuốn thành bó rồi nhét vào lò, làm tiểu nhị bị sốc, "Cẩm Hiên, ngươi muốn làm gì?"

      An Cẩm Hiên lắc đầu, chuyện, "Miêu gia gia dạy ngươi sao, bụi trong bếp là thứ tốt, trét lên người tốt." xong An Cẩm Hiên lấy xiêm y ra, giũ cái, bụi bay khắp nơi, nhưng vừa lòng, mặc vào quần áo đầy tro bụi, sau đó lại dùng lọ nồi bôi lên mặt, làm xong xuôi, đem lụa trắng trong tay cột đầu, tùy tay cầm mũ sa trong phòng bếp dội lên, vội vàng ra cửa.

      Tay của tiểu nhị biết để đâu, ấp úng nửa ngày, thấy An Cẩm Hiên xa, bụi còn bay, lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt, "Lọ nồi tốt, cũng thấy tiên sinh bôi vào người a."

      An Cẩm Hiên ra đến đường, lặng lẽ đến Tế Thế Đường, người bên trong ít, đa số là hộ nông dân, người ở trấn , hơn phân nửa biết Miêu thị y quán, nghĩ biết có bao nhiêu hộ nông dân bị Tế Thế Đường nuốt hết tiền mồ hôi nước mắt của cả nhà, thầm nổi giận.

      đè nén phẫn nộ của mìh, quanh bốn phía Tế Thế Đường, đến ngã tư đường cách Tế Thế Đường 50, 60 thước, đông người, bỏ mũ đầu xuống, ném ở bên, quỳ xuống ngay đường chính, quần áo mặt mũi đều là tro bụi lọ nồi bẩn thỉu đen đủi, người qua đường nghỉ chân, biết muốn làm gì.

      An Cẩm Hiên chuyện, tay vừa mới nhúng qua bột tiêu ở phòng bếp, lúc này nhè xoa mí mắt, chuỗi nước mắt rơi xuống, lẳng lặng quỳ gối khóc.

      Ở đầu đường chính, người càng ngày càng đông, ồn ào đoán làm gì, mọi người vây trước mặt cảm thấy đây là đứa trẻ cơ khổ, bên người có ai. Trong đám người xem náo nhiệt, vẻ mặt thương hại có, nghi hoặc có.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 117: Thu thập nha

      An Cẩm Hiên quỳ đất thấy đông người vây quanh như vậy, bắt đầu nghị luận ào ào, nghĩ đến lúc, vừa lau nước mắt, vừa thấp giọng : "Các vị hảo tâm thúc bá thẩm, cầu xin các ngươi thương xót, cứu thúc thúc, thẩm của ta !"
      11
      Thanh trầm thấp, giọng điệu đau khổ, chuỗi nước mắt, thân bụi đất, giả dạng trông đáng thương, đầu còn đội khăn tang, người càng nhiều hơn, ngay cả người mới đến xem cũng cảm dộng đến nhói tim.

      An Cẩm Hiên quỳ mặt đất, lúc đầu chỉ muốn ra chân tướng của Tế Thế Đường, đột nhiên nghĩ vạn nhất người ta tin hoặc là người chết, đến lúc đó hỏi ngược lại tốt tranh luận, bằng làm bộ đáng thương ngây thơ, biết chuyện mình bị lừa, chuyện như vậy dù sao Tế Thế Đường làm ít, khẳng định càng khiến cho mọi người đồng cảm, cũng có thể làm người phẫn nộ, chỉ cần bọn họ nhớ kỹ trở về lan truyền, là mục đích của mình đạt được.

      Vì thế tạm thời cải biến chủ ý, "Ta từ có cha mẹ, thúc thẩm đối đãi tệ, chỉ là trời có gió thổi mây tan, người có họa phúc khó lường, đùi thúc thúc bỗng nhiên có vết loét, lúc đầu được, sau đó ngay cả này nọ cũng ăn vô, mỗi ngày gầy , có cách nào làm việc, lần trước Tế Thế Đường hỏi qua, là muốn 5 lượng bạc!"

      Vừa 5 lượng bạc xong, người chung quanh ào ào chậc lưỡi, trong mắt nông dân, 5 lượng bạc là chữ số thể đuổi kịp, quanh năm suốt tháng có thể có lượng bạc, là chuyện khó được.

      Lúc vừa bắt đầu, An Cẩm Hiên thành công hấp dẫn người đến xem, bây giờ còn lời này làm mọi người kinh ngạc, từ từ nắm được tình cảm của mọi người, lúc này bộ dạng càng đáng thương hơn, "Năm lượng bạc năm lượng bạc, chúng ta nghĩ chỉ cần có thể cứu về mạng là đáng giá, thẩm ta liền đem ruộng trong nhà bán vẫn thu đủ, nhà cũng bán, các hương thân lại giúp đỡ ít, nào biết đâu Tế Thế Đường chẩn trị đến khi thấy người đỡ hơn chút, lại bạc đủ cho thuốc, chúng ta rốt cuộc lấy ra bạc, vay mượn khắp nơi cũng gom đủ, tính tình thẩm của ta lại nóng nảy, thấy gia nghiệp đều tiêu tan, mà người chuyển biến tốt, tại cả nhà ngay cả chỗ ở cũng có, nàng trong lúc nhất thời luẩn quẩn trong lòng nên nhảy sông, đáng thương thúc thúc ta tại nằm ngoài gốc cây cũng biết chuyện."

      An Cẩm Hiên thản nhiên chuyện, dù sao thúc thúc thẩm gì đó, mới ước gì có cái nhọt độc tên ăn ngon, người khác nhảy sông nhảy sông, cùng có quan hệ gì!

      Đám người nghe đến những tình tiết này càng cảm thấy đáng thương, có phụ nhân bắt đầu chảy nước mắt, người khác nghị luận ào ào, An Cẩm Hiên vẻ mặt mờ mịt và bàng hoàng, "Thúc thúc thể trách cứ Tế Thế Đường, ai kêu nhà chúng ta phải là phú hộ, là địa chủ, có bạc, người ta chữa trị, cũng muốn trị."

      Rốt cục, có người phẫn nộ, những người này có người từng bị hoặc là nghe qua Tế Thế Đường, "Nơi đó ta từng ghé qua, há mồm chính là tiền, ta về kiên nhẫn chịu đựng rồi cũng qua."

      "Sao lại hắc tâm như vậy, cho rằng chúng ta hộ nông dân dễ lừa gạt, may mắn cữu công muội phu ta nhà ở trấn , kêu ta Miêu thị y quán, bằng ta cũng bị vướng vào."

      Cũng có người nóng vội, quay đầu bước , " được, ta vừa cùng người thôn trang đến, đến Tế Thế Đường."

      "Người chỉ đến Tế Thế Đường chỉ sợ cũng phải là người trong sạch."

      "Đúng, nhiều người Tế Thế Đường như vậy, ta muốn lý luận cùng cửa hàng kia, muốn biết Tế Thế Đường cho lợi ích gì mà làm ra chuyện như vậy."

      Lực lượng dân chúng cường đại, An Cẩm Hiên thấy mọi người ào ào thảo luận, biết cơ bản mình đạt được mục đích, dù sao nhiều người thôn trang như vậy, truyền xem còn có mấy người đến Tế Thế Đường, vì thế tìm thời cơ thích hợp rút lui.

      Còn lại đám người ở lại khuyên giải an ủi An Cẩm Hiên, nên gấp gáp, Miêu thị y quán bên kia chừng có thể cứu, cũng có người nhìn được, ném tiền đất cho .

      An Cẩm Hiên bất ngờ kịp đề phòng, ngờ biến thành như vậy, nhất thời khó xử, mình như thế này cùng Tế Thế Đường lừa gạt kia có gì khác nhau, vì thế vội tìm cớ, ", , đòi tiền, cao nhân chỉ điểm qua, là mọi người niệm tên thúc thúc ta, nhất định có thể khử bệnh tiêu tai, ta chỉ cầu mọi người..."

      Còn chưa xong, có người lắc đầu, "Tiểu ca nhi, cần tin chuyện này, vẫn nên y quán , bệnh thành bộ dáng kia."

      "Niệm cũng giúp đỡ niệm, các ngươi có phòng ở, nên cầm ăn cơm."

      An Cẩm Hiên ngăn cản được hành động của mọi người, kiến giải xong cho tiền, lúc này muốn khóc.

      Bỗng nhiên, trong đám người tiến đến , cũng thân bẩn hề hề, vẻ mặt sốt ruột, "Ca, thúc thúc , mau về !"

      An Cẩm Hiên thấy Cốc Vũ cả người bẩn thỉu xông tới, như thấy cứu tinh, thấy nàng cải trang buồn cười, cũng biết lấy bùn nơi nào, chỗ có chỗ người, cố nhịn cười, còn làm ra vẻ kinh ngạc, "Ngươi cái gì?"

      Cốc Vũ vẻ mặt bi thương, khóc nức nở, "Ca, là , người còn thở nữa, ta mới gọi ngươi."

      An Cẩm Hiên như tỉnh dậy từ trong mộng, kéo Cốc Vũ bỏ chạy, đám người tự nhiên nhường ra lối .

      Người xem thở dài cho nhà đáng thương, nhặt tiền mình ném đất lên, lòng càng hận Tế Thế Đường, khó được đây là lần tập hợp hộ nông dân tiếp xúc với bên ngoài trao đổi tin tức, lúc này gặp chuyện như vậy, đa số người cảm thấy may mắn, may mắn là mình có bệnh, may mắn thân thích trong nhà có ai gặp chuyện như vậy. Vì thế, mọi người ngoại trừ ta thán nhà đáng thương, cũng vì năm lượng bạc đau lòng, nghĩ trở về với người thôn trang, vô lý biến thành cửa nát nhà tan đáng giá, còn phải cảnh tỉnh họ hàng thân thích mới được.

      Cốc Vũ và An Cẩm Hiên chạy mạch ra khỏi thôn trấn, đến vùng đất hoang, ngồi phịch đất cười ha ha.

      Cười xong, Cốc Vũ bắt đầu chế nhạo An Cẩm Hiên, " thể tưởng được a Cẩm Hiên ca, tự mình làm chuyện như vậy để ta mình ở lại tửu lâu, nếu ta kịp thời chạy tới, xem ngươi thế nào xong việc."

      An Cẩm Hiên thấy mặt Cốc Vũ bôi gì đó bẩn hề hề, tóc cũng biết vẩy cái gì, lấy tay nhè lấy gì đó từ đầu nàng xuống, vừa , "Còn phải ta chờ ngươi đến cứu ta, đây là vũ khí bí mật, đến cuối cùng cần." xong đánh giá Cốc Vũ cười đến rực rỡ, muốn điều gì, đến cửa miệng cũng là, "Ngươi xem ngươi bôi cái gì mà bẩn như vậy, di?"

      Thấy An Cẩm Hiên bảy ra vẻ mặt ghét bỏ, Cốc Vũ lại phốc xuy cười, "Ngươi còn cười ta, ta đỡ hơn ngươi chút, lát nữa gột rửa là tốt rồi, ngươi này bụi đất đầy như từ đất chui ra."

      "Ta là bất đắc dĩ cải trang, sao ngươi hai câu đó vậy?"

      Cốc Vũ lắc đầu, "Ngươi nên coi khinh hai câu của ta, còn do ta diễn rất , bằng ngươi bị lòi ra, từng lời từng câu thể qua loa, vạn nhất vỡ lở ra xem có ngươi hối hận ."

      An Cẩm Hiên kéo lụa trắng người xuống cuốn thành đoàn, "Lúc đầu ta muốn làm như vậy, định mua này nọ thôi, ai ngờ gặp phụ nhân ôm , Tế Thế Đường, ta làm cho nàng sư phụ ngươi bên kia, nghĩ lại giận quá, chúng ta gặp tất cả 3 lần, lúc bán mặc sinh lần, khi đó còn tưởng chỉ bán thuốc quý cho nhà giàu dùng, ai ngờ chuyên môn lừa gạt hộ nông dân cùng khổ, buổi sáng ở y quán gặp người đàn ông đứt ngón tay là hai lần, cam đoan chữa khỏi làm được, còn lừa bạc người ta, phụ nhân vừa rồi là ba lần, bởi vì hai văn tiền chữa trị cho bé kia, có tim gan, còn khoác lớp da người, cho bài học, gạt càng nhiều người."

      Cốc Vũ gật gật đầu, lại hỏi: "Vậy đồ ngươi mua đâu?"

      An Cẩm Hiên sợ Cốc Vũ tin, "Ta là muốn mua đồ, ngươi cần vải may quần áo, còn có quạt hương bồ cho mỗ mỗ, vỉ đệm cho Vương thẩm và Tiểu Mãn, còn có lại mua..." chưa dứt lời thấy Cốc Vũ cười như cười nhìn , "Ngươi cười cái gì? Này đó nên mua sao?"

      Cốc Vũ như cũ cười, nàng chưa từng nghĩ tới An Cẩm Hiên có tư thái này xuất trước mặt mình, huống hồ còn hồn nhiên biết mình có chuyển biến như vậy, phảng phất như vốn là cái dạng này, tuy Cốc Vũ biết vì sao lại như thế này, nàng cũng biết vì sao trước kia lạnh lùng như thế, nhưng thể nghi ngờ, chuyển biến như vậy rất tốt. Thời gian thần kỳ.

      Hai người lại lát, tìm được khe suối thường ngày nghỉ chân, đem dơ bẩn người rửa sạch , nước suối trong ngọt mát mẻ, tạt lên mặt rất thoải mái, Cốc Vũ và An Cẩm Hiên rửa mặt sạch , vốc nước uống, ngẩng đầu nhìn lên cao, trời xanh mây trắng hết sức chói lọi.

      Đột nhiên, Cốc Vũ vỗ ót, "Nguy rồi!"

      An Cẩm Hiên vội hỏi: "Có chuyện gì?"

      "Ta vừa thúc ngươi qua đời, vạn nhất... Chẳng phải là chú ngươi?"

      Thấy bộ dáng Cốc Vũ lo lắng, An Cẩm Hiên thầm nghĩ, thúc thúc qua qua, tuy vui khi nhắc tới chuyẹn trước kia, nhưng như lúc trước, biết đối mặt thế nào, chỉ biết chưng ra vẻ mặt lạnh như băng đối đãi hoặc xoay người mà . ôn nhu : "Đồ ngốc, sao lại tin mấy chuyện đó, thả lỏng , có thúc thúc đâu."

      Nghe thế Cốc Vũ như trút được gánh nặng nở nụ cười.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 118: Người có phúc cần vội

      Về đến nhà, Hứa Tần Thị thấy Cốc Vũ và An Cẩm Hiên thân bẩn hề hề, tóc bù xù , xiêm y như là lăn qua bùn nhão, tức giận mắng, "Hai con khỉ con này, thành , trấn bất quá phải y quán, cũng phải cấy mạ, sao mang thân như vậy về."

      Cốc Vũ bọn họ cười cười, nhất thời biết trả lời sao, chỉ là ngây ngốc cười thay quần áo.

      Bộ quần áo lần trước từ núi về, bị rách vài chỗ, ống tay áo cũng bị xé xuống. Cũng may Tiểu Mãn khéo tay, đem tay áo tháo ra, ống tay áo cũ để dành làm hài, cẩn thận cắt cái mới vào, nhưng tìm thấy vải hợp với màu xanh nước biển, dùng màu hồng cánh sen, nhìn càng khác biệt, người mụn vá cũng theo quy tắc, nhưng do Cốc Vũ ra chủ ý, khâu thành hình dạng khác nhau, cũng tốn vải, đem ống tay áo thừa lại gia công sơ mà thôi. Vương thị thấy như vậy rất ủy khuất Cốc Vũ, muốn đem đóa hoa sen thêu dở khâu vào, Cốc Vũ chịu, đoá hoa kia là mấy chục văn tiền, tốn mấy mươi văn đó bằng mua thân quần áo mới, nên mặc như vậy thôi.

      An Cẩm Hiên cũng thay quần áo, ra thấy Cốc Vũ mặc bộ này, tưởng là mới, nhìn kỹ mới phát , màu xanh, màu hồng cánh sen phối rất đẹp, hoa sen căn bản là cần, có xiêm y phụ trợ Cốc Vũ càng xinh xắn hơn, thầm nghĩ, bộ dáng Cốc Vũ như vậy phải là hoa sen duyên dáng kiều sao.

      Cốc Vũ thấy sững sờ, "Cẩm Hiên ca, có phải cho rằng đây là quần áo mới, ta tạm thời cần mua vải may mặc đúng ?"

      An Cẩm Hiên nghĩ đằng lẻo, "Ngươi xem, mụn vá biến thành củ sen tốt rồi, chỉ là sao củ sen này thành như vậy?"

      Xiêm y quả là như thế, mụn vá khoảng hai ngón tay, lại là vải cũ thừa lại, cũng giống củ sen, chỉ là thoạt nhìn có chút suy dinh dưỡng, Cốc Vũ lé mắt nhìn thoáng qua An Cẩm Hiên, hừ tiếng ra ngoài.

      Buổi chiều, Kinh Trập tan học trở về, Cốc Vũ và An Cẩm Hiên lải nhải chuyện, thấy trở về ba người vụng trộm đứng ở hậu viện chuyện hôm nay, Trần Giang Sinh vụng trộm theo chân tường thò đầu lên, bị Cốc Vũ quát bảo lại trở về, mặt uể oải, cũng may rất nhanh lại xem Tiểu Hà thêu cỏ linh chi đâu vào đâu nở nụ cười.

      Kinh Trập nghe An Cẩm Hiên kể lại chuyện ngày hôm nay, đầu tiên là hái mặc sinh y quán, tiếp theo gặp người đàn ông đáng thương bị đứt ngón tay, lý luận mạch lạc của Cốc Vũ về cách chiết cây thần tiên quả, tiếp đó là bái sư.

      Kinh Trập lắp bắp kinh hãi, nhìn hai người cười hì hì, trong lòng cũng vì bọn họ cao hứng, khuôn mặt nhắn của Cốc Vũ đỏ bừng, chuyện vừa mau lại thanh thúy, biết nàng phải là nương cả ngày ở nhà thêu, lúc này nhìn hai mắt nàng tỏa sáng, hết sức linh hoạt. Trong lòng Kinh Trập có tư vị nên lời, cũng muốn theo bọn họ làm việc này, nhưng thể, có con đường của , còn nữa trong lòng cũng nguyện ý, nghĩ có ngày mình trở nên nổi bật, đến lúc đó Cốc Vũ bọn họ chịu khổ như vậy, đến mức bởi vì bộ xiêm y rách nát phải vắt óc nghĩ cách vá víu lại.

      Chỉ là Kinh Trập biết, lúc Cốc Vũ ở đem bộ xiêm y thể mặc vá lại, tâm tình vô cùng thư sướng, nàng căn bản cảm thấy mình bị ủy khuất.

      Kinh Trập là loại người như vậy, luôn ôn nhuận như nước, vội nóng lạnh, lúc này cũng như thế, "Bái sư chuyện lớn như vậy, sao quyết định nhanh thế, rồi các ngươi bái sư sao lại biến thành như vậy?"

      An Cẩm Hiên lắc đầu, tà tà kề bên chân tường, chân gác lên thân cây Lí Đắc Tuyền kéo về, bị Cốc Vũ mắng câu, "Xem ngươi kia, bộ dáng như rắn chết!" An Cẩm Hiên run lên, Cốc Vũ sửng sốt, vội le lưỡi nở nụ cười, rắn này nọ, bọn họ nghĩ đến mà sợ.

      An Cẩm Hiên tựa hồ nhớ tới cái gì, "Kinh Trập, bên ngoài nghe loạn, chúng ta ở trong ngõ gặp đám người, kém chút đụng ngã Cốc Vũ, ngươi đoán là ai đỡ nàng?"

      Kinh Trập cười lắc đầu.

      Cốc Vũ nghĩ tới khuôn mặt béo ngậy cười còn có hàn ý, giật mình : "Ca, ngươi biết, chính là người lần trước cắt xén tiền công của cha, hừ, xem ra biết chúng ta, thân mình béo như vậy người mặc bộ thanh sam, cười mỉm chi, tay còn đeo ban chỉ*, muốn giả trang người lương thiện sao, chậc chậc, nghĩ đến ta nổi cả da gà."

      Ban chỉ = Nhẫn bằng cẩm thạch to bản dành cho đàn ông đeo ở ngón cái

      An Cẩm Hiên khều Kinh Trập cười tiếng, " cho rằng chủ nhân mộc bài theo dõi nên thu liễm? Vẫn là..."

      Kinh Trập từ chối cho ý kiến, "Người đều có mệnh trời."

      An Cẩm Hiên lại cho Kinh Trập nghe tình mình và Cốc Vũ đối phó với Tế Thế Đường, Kinh Trập hỏi kỹ càng, "Các ngươi xác định có người nhận ra các ngươi?"

      "Nhận ra cũng có gì đâu, dù sao chúng ta cũng cố ý bôi đen , chỉ nghĩ cứu người mà thôi."

      "Cửa hàng chỉ đường bán gì?"

      Cốc Vũ và An Cẩm Hiên biết, nghe Kinh Trập giáo huấn, "Lần này mạo hiểm, vạn nhất các ngươi tại kia diễn trò bị nhận ra sao, vạn nhất vừa khéo người Tế Thế Đường thấy đề ra nghi vấn thậm chí bắt các ngươi sao? Vạn nhất có người theo dõi các ngươi sao? ... Mọi phải luôn cẩn thận mới được, lần này do vận khí các ngươi, lần tới thể lỗ mãng."

      phải có đạo lý, chỉ là lúc trước hai người nhất thời nổi giận, lúc An Cẩm Hiên hành động Cốc Vũ biết, sau này Cốc Vũ biết cũng thấy có gì ổn, hai người khẩn trương cũng khẩn trương qua, vui vẻ cũng vui vẻ qua, chính là cảm thấy thống khoái, tại nghe Kinh Trập vậy, cũng thấy hai người đều lỗ mãng.

      người đến từ hậu viện, là Đại Lâm, trong tay mang theo này nọ, cả người đầy mồ hôi, thấy bọn họ ngồi trong hóng mát, móc từ trong lòng nửa ngày, sắc mặt đỏ lên, "Các ngươi ra đằng trước ăn , ta và Tuyền thúc đào ít khoai núi về." chuyện làm việc, Đại Lâm chỉ mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng có vẻ lớn hơn bọn , đại khái vì trong nhà mình là đàn ông, đương gia sớm.

      Cốc Vũ và An Cẩm Hiên vừa nghe khoai núi, đồng thời lắc đầu, "... , thích ăn."

      Đặc biệt Cốc Vũ, nghĩ tới khoai núi lại nhớ tới Hồ Lô Câu, có đôi khi buổi tối nằm mơ còn mơ thấy rắn, nàng sợ tới chết khiếp, sau đó nàng tổng kết lại, tự nhủ lần nướng khoai núi dẫn phát kiện hoặc là thần tiên quả cùng rắn chuyện xưa quên , bây giờ nghe tới khoai núi liền kinh hãi.

      Kinh Trập ngạc nhiên, Cốc Vũ thích ăn bột khoai gì đó, sao đột nhiên thích ăn, cười theo bọn họ ra sân trước.

      Ngồi chuyện, mọi người nghe Cốc Vũ bái Miêu tiên sinh làm sư phụ, đều ngẩn ra.

      Vương thị và Lí Đắc Tuyền tất nhiên cao hứng cần , bọn họ luôn nghĩ tính tình của Cốc Vũ, thêu được làm hài cũng xong, về sau sống thế nào, đều sợ ủy khuất nàng. Vương thị nghĩ đến tương lai của Cốc Vũ, cũng thường thở dài. Lúc này, đúng là người có phúc cần vội, Cốc Vũ nhận Miêu thị y quán làm sư phụ, dựa vào trí thông minh của nàng, ngày sau tất nhiên có thể trị bệnh cứu người, cần lo sinh kế, ra ngoài được người xem trọng, về sau tìm nhà chồng bị chê.

      Hứa Tần Thị cũng vui mừng, "Ta Cốc Vũ chúng ta là người có phúc, ngươi xem , chuyện tốt đến là đến, về sau cố học hành, sau này nếu chúng ta bị bệnh tật gì, đều phải dựa vào Cốc Vũ tiên sinh."

      Cốc Vũ vốn cảm thấy đây là chuyện lớn gì, lòng dạ ở thần tiên quả, dù sao Miêu lão tiên sinh muốn thu đồ đệ đệ, nàng đồng ý là được, lúc trước mình tiếp xúc qua trung y, dĩ nhiên phản đối, dù sao cách mấy ngày trấn học, học giỏi cũng tốt, học tốt cũng có gì. Lúc này thấy người trong nhà cao hứng như thế, giống như đại vậy, nàng mới bắt đầu có tâm tư khác, người nhà đặt nhiều hy vọng như vậy, dù sao tay nghề nhiều thiệt hại, đặc biệt trong lãnh vực này, xem ra cần chăm chỉ học, về sau chừng có chỗ dùng."Mỗ mỗ, ngươi yên tâm, về sau bao ở người ta, cho ngươi sống đến trăm hai mươi tuổi, biến thành lão thần tiên!"

      "Thần tiên cái gì, đến lúc đó chừng bị người mắng là lão tinh!"

      Hứa thị nhìn ánh mắt Cốc Vũ hết sức bất đồng, nàng từng Miêu thị y quán lần, nhưng cả đời nàng quên được, toàn bộ quá trình từ đau khổ tuyệt vọng đến mừng rỡ, nguyên lai còn tưởng bị bệnh, nào ngờ là mang thai, nghĩ đến tình ngày đó, vừa ngọt ngào lại cảm khái, "Cốc Vũ là tiên sinh tốt, lúc chưa là đồ đệ Miêu lão tiên sinh, biết ta mang thai, ta và Nhị bá nàng xem, là hoài thượng."

      xong, mấy người lại trù tính đưa lễ bái sư, Cốc Vũ thấy bộ dáng gây chiến của bọn họ, so đo tiền bạc, mình lại có chút đau lòng, " cần bái sư lễ, sư phụ muốn thần tiên quả."

      Hứa Tần Thị cười mắng đánh Cốc Vũ, "Sao có thể cần, ngươi nhìn bộ dạng ngươi này, tiểu tinh quái, ban ngày còn tỉnh, còn cái gì thần tiên quả."

      Cốc Vũ quyệt miệng : "Nhị bá mẫu ăn cái kia chính là tương thần tiên quả, sư phụ cho người lớn trẻ con ăn đều tốt, mỗ mỗ, ngày sau ta trồng được mỗi ngày cho ngươi ăn." xong lại nhìn Lí Đắc Tuyền, "Cha, qua hai ngày nữa ngài mang ta và Cẩm Hiên ca chỗ lần trước hái mặc sinh, nơi đó có cây thần tiên cây quả, cái đó mới là chua ngọt, thừa dịp hôm nay trời tốt, chúng ta chặt ít cành cây đến nhà sư phụ, hẳn có chỗ xài."

      "Là củi lửa có tác dụng gì?"

      " là củi lửa, ai, đến lúc đó nghe ta là được." Cốc Vũ giải thích dong dài, tràn đầy tự tin .

      Mọi người vui vẻ làm việc, nghe ai cũng quan trọng, lại thảo luận cần thỉnh người nào, mua thêm thứ gì, Cốc Vũ cần thêm hai bộ xiêm y, để mặc trấn , như thế đủ loại...
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 119: Lí Hà Thị đến nhà


      Ngày kế, Cốc Vũ cùng An Cẩm Hiên đứng ở vườn ươm giống, người lớn vội đưa gì đó, khắp nơi tràn đầy khí vui sướng, so với giao thừa còn náo nhiệt hơn ba phần.

      Lúc Cốc Vũ và An Cẩm Hiên ngang qua thôn, trùng hợp gặp tứ thẩm Trần thị vừa giặt quần áo xong, nàng hơi cười : "Cốc Vũ, nghe ngươi muốn trấn làm nữ tiên sinh?"

      Cốc Vũ nhất thời biết trả lời thế nào, nghĩ có thể là Nhị bá, Nhị bá mẫu cao hứng, nghĩ là việc vui nên ra, vì thế cũng cười : "Tứ thẩm, nơi nào là tiên sinh, chỉ là bái sư phụ thôi."

      xong, nàng muốn trì hoãn, cùng An Cẩm Hiên dứt khoát vòng quanh bờ sông lên phía .

      Ánh mắt Trần thị nhìn sang bọn họ bên kia, với nàng dâu vừa gả tới: "Ngươi nhìn chút, mẹ ta kể sai, chúng ta cũng nhờ vả được chút gì, còn che đậy, phải chỉ là bái sư phụ thôi sao, có học thành hay còn là chuyện khác, ta coi tính tình nha đầu kia khó dạy, chỉ sợ đến lúc đó học tốt, việc nhà cũng thể làm, về sau khó gả."

      Cốc Vũ mặc kệ Trần thị như thế nào, trong lòng biết nàng xấu miệng, tâm lại quá xấu, dù sao cùng sinh hoạt ở thôn trang, cuộc sống khổ cực, hơn nữa lúc chưa gả , nương cùng tẩu tử cũng như vậy, tự nhiên học theo

      Dù sao tại ở riêng, cần cúi đầu ngẩng đầu gặp phải, chấp nhất.

      Hai người rất nhanh đến vườn ươm giống, Cốc Vũ cùng An Cẩm Hiên thương lượng chuyện chiết cây, chuyện này khá quen thuộc với nàng, chỉ thấy lần, vì thế nàng dùng dao của An Cẩm Hiên, đem đầu của cây trong rừng, lưu loát chém xuống, bên còn giảng giải, "Cẩm Hiên ca, ngươi xem phài làm như vậy, mặt chiết nối phải bằng phẳng bóng loáng, ở bên mặt này cắt chút vỏ bên ngoài, ghép cành mới vào, đem bùn nhão đắp quanh rồi dùng vải bao lại, đến lúc đó sống, chờ cây mới mọc ra, bên dưới cây to nếu nẩy mầm liền nhổ ."

      An Cẩm Hiên thấy Cốc Vũ nghiêm trang , ngoại trừ lúc tước cây chặt cành tay lưu loát chút, những động tác khác thuần thục, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, có chút buồn cười, phải nhúng tay vào.

      Cốc Vũ cũng xấu hổ, tuy mình từng thấy phụ thân làm, nhưng chưa từng tự tay làm qua, thấy An Cẩm Hiên làm gọn gàng, nhưng nhánh cây mới gắn vào thân cây cũ, có cách nào hoàn toàn thiếp hợp, nếu thiếp hợp cùng nhau, sao cây chủ có thể vận chuyển dinh dưỡng cho nhánh cây mới, sao nẩy mầm đây?

      Cuối cùng theo chủ ý của An Cẩm Hiên, đầu của nhánh cây mới tước nhọn, như vậy tốt hơn nhiều.

      Hai người thấy làm sai biệt lắm, nghĩ có thể đặt ở hậu viện luyện tập, sau đó là cùng Lí Đắc Tuyền chọn cành thần tiên quả.

      Nào ngờ trở về nhà, liền phát hoảng, trong nhà chính bày biện bao điểm tâm, có mấy cái trứng gà, nhiều có nhiều, nhưng vụn vặt hỗn độn, miệng nàng trề ra, "Cha, đưa sư phụ những thứ này tốt lắm đâu."

      Hứa Tần Thị tới lắc đầu, "Đâu phải là đồ chúng ta muốn tặng sư phụ, là hương lân đưa tới, là ngươi y quán, tới hỏi thăm, về sau nếu có gì tốt, còn nhờ ngươi lao tâm..."

      Lời này vừa ra, Cốc Vũ cảm thấy áp lực như núi, bản thân còn chưa học, sao lại biến thành như vậy, cũng phải trúng tú tài, "Cha, sao có thể thu mấy thứ này, ta còn chưa có học thành tài, cũng phải trúng tú tài, vẫn nên trả lại tốt hơn."

      Lí Đắc Tuyền và Vương thị cũng khó xử, Cốc Vũ có tiền đồ bọn họ tự nhiên cao hứng, nhưng đây chỉ là bái sư học nghệ thôi, Lí Đắc Tuyền ràng nhất bất quá, nhất thiết là vài năm có thể xuất sư, lúc trước học nghề mộc ăn ít khổ, càng tới chuyện trị bệnh cứu người, nghe Cốc Vũ muốn trả về, có chút dao động.

      Hứa Tần Thị đồng ý, sờ đầu Cốc Vũ, "Nha đầu, ngươi biết đâu, ở thôn trang bao nhiêu năm mới có đại phu, ngươi là y quán, so với tú tài hoàn hảo hơn, tú tài về sau cho dù trúng Trạng nguyên, người thôn trang lúc ra ngoài khoe khoang chút, đại khái là Trạng nguyên lang là người thôn trang chúng ta. Ngươi biết, người sống qua ngày đoạn tháng, sao lại có lúc thoải mái, nếu lúc đó gặp đại phu lừa tiền lừa bạc, chừng bị chết, nhà ai cũng kinh hãi dậy nổi ép buộc này."

      Cốc Vũ đương nhiên biết ép buộc kia lợi hại, nàng phải là vừa cùng An Cẩm Hiên diễn qua sao, lần đó tuy là diễn trò, nhưng nếu quá mức thái quá, có người tin tưởng, nàng giống Tế Thế Đường hại người.

      Suy nghĩ của nàng bay xa, nghĩ đến kiếp trước nàng đứng trong phòng bệnh oán trách, vì sao mẫu thân mình luôn có nửa ngày thời gian ở với mình, tại nàng tựa hồ có chút thấu hiểu.

      Hứa Tần Thị lại : "Ngươi cần nghĩ nhiều, ngươi nghĩ lại, mặc dù ngươi còn chưa học xong, nếu bọn họ bị đau đầu nhức óc, ngươi cũng có thể năn nỉ sư phụ mang về hai bao thuốc, nên xài tiền mọi người tự nhiên thể thiếu, sợ bị lừa tiêu tiền uổng phí. Các ngươi có nghe sao, ngay tại trấn chúng ta, sớm hai ngày có hộ thê thảm, đứa trẻ kia do thúc thúc và thẩm nuôi lớn, đầu thúc thúc bị thương, Tế Thế Đường chữa trị, trong nhà phòng ở cái gì cũng bán, nhưng có chữa khỏi, đứa kia ở đường bán mình cứu thúc thúc đâu."

      An Cẩm Hiên uống nước bên cạnh, liền phốc phun đất, Cốc Vũ khụ khụ hai tiếng, quay đầu liếc mắt cái, "Cẩm Hiên ca có nghe , có người như vậy." Trong lòng thầm buồn cười, mình và An Cẩm Hiên diễn có hiệu quả, xú danh của Tế Thế Đường truyền ra, vết thương đùi thành vết thương đầu, quỳ gối đường biến thành bán mình cứu thúc thúc, cứ như vậy truyền , biết về sau thành phiên bản gì, Cốc Vũ lo lắng, chỉ cần thanh danh Tế Thế Đường cứu được, biến xong, tùy ý bọn họ gia công truyền bá , có đôi khi người luôn tin tưởng thứ mình muốn tin.

      Cốc Vũ nhìn thoáng qua bên trong nhà chính, nghe Hứa Tần Thị , ai cho, ai tới qua, nhìn kỹ cũng phải đồ quý giá, đơn giản là bao điểm tâm, vài cái trứng gà, cũng tính là chuyện lớn, Cốc Vũ thở hơi, thầm nghĩ sau này hoàn lễ cũng được.

      Vương thị cũng nghĩ như vậy, "Chờ Linh Nga xuất giá tiệc rượu mời mọi người ăn, nếu chúng ta băn khoăn quà lễ, cũng muốn giáp mặt trả về, còn bao nhiêu ngày nữa, hoa mầu bắt đầu tàn rụi, thu hoạch hoa mầu xong bắt đầu làm việc."

      Hứa thị có chút lo lắng, " có gì, chỉ sợ nương ta lại nghĩ ngợi."

      Cốc Vũ nhớ tới sắc mặt Lí Hà Thị, trong lòng còn giận, ngẩng đầu thấy Lí Đắc Tuyền còn vẻ xấu hổ, có chút dễ chịu, nếu lúc trước Lí hà Thị đánh mình, Lí Đắc Tuyền hà tất ra những lời kia, đều là người nhà, lâu lắm rồi cũng có tới cửa, nghẹn hơi.

      Đại khái Lí Đắc Tuyền cảm thấy, nếu mình cúi đầu trước có nghĩa là mình thừa nhận làm đúng, cho dù mình sai, bên kia tự nhiên có lý của mình. Chuyện này dễ nhưng làm khó mà cũng tiện làm, người thôn trang, qua lại mỗi ngày, cãi nhau náo qua, cũng từng có lần chuyện, trong ngõ gặp nhau, hừ tiếng bước , nhưng qua được mấy tháng, vẫn có người mở miệng trước, sau lại thân thiện với nhau, như chưa từng xảy ra xích mích.

      Chính mắt Cốc Vũ nhìn thấy chuyện như vậy, tiểu nàng dâu ở bờ sông cãi nhau là chuyện thường có, sau gặp người ta tay dắt tay tập hợp, so với tỷ muội ruột còn thân hơn, mới đầu chậc chậc lấy làm kỳ, sau lại cảm thấy phải là như vậy sao, ngày dài như vậy, luôn nghẹn khí, chỉ thiệt thân.

      Trong lòng nàng bây giờ chỉ có ý tưởng, nếu Lí Đắc Tuyền cùng bên kia có thể dễ chịu ít, nàng sao cả, dù sao bên này là thân nhân của mình, bên kia là thân nhân của thân nhân của mình, cần phải đối địch. Cốc Vũ tuy tự thuyết phục mình như vậy, trong lòng lại luôn kỳ quái.

      Ngoài cửa truyền đến tiếng, "Chính là nơi này."

      Chờ tiếng bước chân gần hơn, thanh khoa trương truyền đến , "Ôi uy, ta tới, tôn tử ngoan của ta, nãi nãi lâu như vậy gặp ngươi, đến, nãi nãi ôm "

      khí trong phòng nhất thời có chút quái dị, tựa hồ cứng lại, lại bị cái gì quấy bên trong, vang lên tiếng vang lời.

      Lí hà Thị diễn xuất lưu loát, làm Cốc Vũ ngờ, phụ nhân theo phía sau, trong tay mang theo cái rổ, , "Ta nghe cháu lão tẩu tử làm nữ tiên sinh, qua cho biết nhà trước, ta biết là ở bên cạnh, may là mang theo ta qua, cũng phải là gì, trong nhà vừa trồng đậu phộng, qua tặng rổ, nhìn trẻ con phòng, người người đều tốt."

      Lí hà Thị thấy cả nhà ngây người, Lí Đắc Tuyền ngồi đất, cười mắng: "Đây là Ngũ nãi nãi các ngươi đâu! Trước kia ở với khuê nữ, chưa thấy các ngươi, các ngươi cũng là, cũng có đến hỏi."

      chuyện tự nhiên lưu loát, Cốc Vũ biết gì với các nàng, cũng may Hạ Xuyên ở đây, tiểu tử này để tâm, ở trong lòng Lí Hà Thị, mỉm cười ngọt ngào, nước miếng từ khóe miệng chảy ra, xa lạ Lí Hà Thị, "Ta tôn tử ta thân với ta, ngươi xem cười hăng hái."

      Vương thị tiện gì, "Nương, Hạ Xuyên biết ngài thương ."

      Nghe vậy, Lí hà Thị càng thoải mái, "Ta bên kia chưng bánh cho tôn tử ta, , nãi nãi mang Hạ Xuyên qua ăn." Ngũ nãi nãi tự nhiên cũng theo qua, để lại rổ đậu phộng mặt đất, cho thấy vừa rồi hết thảy là mơ.

      Thấy Lí hà Thị ôm Hạ Xuyên , Tiểu Mãn đuổi tới cửa, bị Hứa Tần Thị quát bảo ngưng lại, " cần lo lắng, nãi nãi ngươi tới giảng hòa với các ngươi, nàng bó tuổi to như vậy, các ngươi dù sao cũng phải cho nàng bậc thềm, tình trước kia cần nhớ trong lòng, a?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :