1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Điền Viên Cốc Hương - Thẩm Duyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 110: Cốc Vũ, Cẩm Hiên trở về nhà



      Chạng vạng, gió mùa hạ thản nhiên thổi qua.


      Là lúc gà dê vào chuồng, nông dân kết thúc công việc trở về nhà.


      Người ở thôn Đào trang bận rộn cả ngày, thừa dịp mát mẻ khó được này, ở lại ruộng làm thêm lát, mãi đến khi trời tối, mới khiêng cuốc dọc bờ ruộng, bờ ruộng tuy hẹp cỡ hai bàn tay, nhưng quanh năm suốt tháng thành quen, thậm chí là thích ý, bờ ruộng bị nắng chiếu cả ngày, phát ra hơi ấm hợp lòng người, họ chân trần đất mềm, ấm áp.


      Người bờ ruộng trong bóng hoàng hôn như đoàn bóng đen, những bóng đen theo nhịp điệu nào, rốt cục tới bờ sông, bóng người nhiều hơn, vừa chuyện ruộng nương vừa lau cái cuốc dính đầy bùn đất. Trong nhà, người dọn bàn ăn xong ngồi chờ.


      Nhà Cốc Vũ đặc biệt hơn, vì nhà bọn họ gia có ba mẫu ruộng nước khối pha cằn cỗi, cũng thể nhàn rỗi, lúa ruộng nước chỉ đủ cơm ăn, trong viện còn có mảnh đất trồng rau, nhưng cũng cần làm thêm nghề mộc, thêu hoa, vẽ mẫu thêu để có chút tiền nhàn rỗi, bằng trong nhà đứa muốn ăn thịt, đạo lí đối nhân xử thế cần lui tới, tóm lại là tốt.


      Trong viện bày xong bàn ăn, Hứa Tần Thị còn tự chủ trương đốt thêm ngọn đèn, Tiểu Hà ở bên cạnh thêu cả nửa ngày, vừa mới trở về, Giang thị mấy ngày nay cũng làm ruộng, Trần Giang Sinh đến trời tối chạy về nhà mình, thừa lại người nhà.


      Lúc Tiểu Mãn đuổi gà vào lồng, để ý có con đứng ở cây, nàng đếm tới đếm lui cũng đúng số, tìm quanh cũng tìm được, vì thế mang theo gậy gộc ở trong sân mọi nơi tìm, rốt cục nghe được tiếng gà độc kêu, nàng bắt con gà lạc đàn ấy vào chuồng, xong mới đóng cửa chuồng gà thở dài nhõm.


      Lúc này, Hứa Tần Thị tiếp đón cả nhà ăn cơm, Tiểu Mãn chợt nhớ lại đồ ăn phơi ngoài sân còn chưa có thu vô, đó là củ cải phơi khô nửa ướp muối bỏ vào cái bình muối, ban ngày ăn kèm với cháo, cải này từng gốc phơi hàng rào trúc, tiến độ thu hồi cũng chậm, Tiểu Mãn có chút nóng vội, gấp gáp kêu lên: "Cốc Vũ chạy đâu, việc đuổi gà là chuyện nàng thích làm nhất!"


      Nghe vậy, Hứa Tần Thị mới đứng lên, thấy Lí Đắc Tuyền rửa tay, Vương thị ngừng việc trong tay, đỡ Hứa thị đến trong viện, Kinh Trập ở rửa bút, nàng sửng sốt, "Cốc Vũ cùng Cẩm nhi đâu?"


      Mấy người nhìn nhau, Hứa Tần Thị cho rằng Cốc Vũ ra ruộng, Tiểu Mãn lại cho rằng nàng ra cửa thấy An Cẩm Hiên bắt cá, Kinh Trập lắc đầu biết trở về có gặp qua, mọi người liền hoảng.


      Vương thị nghe lời bọn họ xong, biết Cốc Vũ có phải lại ra sông Thanh Sa, chân Lí Đắc Tuyền tuy chưa hoàn toàn bình phục, có thể tự mình , chỉ có chút tiện mà thôi, lo lắng nhưng cũng an ủi : " sợ, bọn họ hai người đều cơ trí, hẳn xảy ra tình gì, chừng hồ sen bên kia hái đài sen quên canh giờ?"


      Nhưng kết quả là thất vọng, Kinh Trập tra phía sau viện xem, xuồng vẫn ở phía sau, suy tư lát, "Nếu , ta gọi Nhị bá qua, ra ngoài tìm mới được."


      Vì thế, để Lí Đắc Tuyền ở nhà trông Hạ Xuyên, Hứa thị gọi Lí Đắc Giang cũng tìm, Kinh Trập ra ruộng nhà mình, Tiểu Mãn Trần Giang Sinh, Tiểu Hà bên kia, hỏi lần trở về, câu trả lời đều là có.


      Hứa Tần Thị nghĩ Cốc Vũ và Cẩm Hiên thường ngày tuy cười ha hả, nhưng đều hiểu biết, trời tối nhất định về, cho nên bọn họ mới dễ dàng ra ngoài như vậy, tại còn về, nàng có chút sốt ruột, nước mắt chảy ra. Miệng lại nhắc tới: " bị ma da kéo xuống sông chứ, hay bị quỷ núi mê hoặc! Thôn chúng ta có nương, ngày thường lanh lợi, ra ngoài có trở về, qua hai ba ngày sau mới tìm được, đứng ở vách núi, nếu tìm được nhanh chút, nơi nào còn có mạng !"


      Hứa thị tin, "Nương, ta hồi có nghe qua, cần hù dọa người, nương Cốc Vũ nàng chưa từng nghe qua việc này, nhất định sốt ruột."


      "Thà rằng tin có chứ đừng , vội đến nhà Giang Sinh mượn chiêng trống, nhờ mọi người đốt đuốc, đến sau núi gõ tìm, quỷ núi chỉ sợ cái này, đến lúc đó mê hoặc được người!" Hứa Tần Thị đề nghị.


      Kinh Trập nhìn sắc trời hoàn toàn tối, lòng càng loạn thành đoàn, lại liều mạng tụ nhủ phải bình tĩnh chút, cực lực nghĩ lại vài ngày nay bọn họ thích hợp, hận mình có để ý nhiều chút, bằng cũng đến mức biết gì.


      Hứa Tần Thị, Vương thị và Hứa thị, ngồi yên chờ Lí Đắc Tuyền quyết định.


      Lí Đắc Tuyền còn ôm hy vọng, tuy có nghe qua đứa bị mê, nhưng chưa từng trải qua, bất luận như thế nào, luôn muốn thử xem.


      Kinh Trập cam lòng luôn nhìn ra đầu sân, trời tối còn nhìn thấy , nhưng có bóng đen chậm rãi hoạt động, kinh ngạc dám nhìn, bước chân như bị đóng đinh, tay phát run, chỉ vào bóng đen kia, "Xem, xem..."


      Người nhà đồng loạt đến, gần tới nơi mới phát bóng đen kia người, mà là hai người nâng đỡ lẫn nhau.


      An Cẩm Hiên và Cốc Vũ từng bước từng bước vào sân, được cả nhà đỡ qua, dưới ngọn đèn, Hứa Tần Thị phân phó Tiểu Mãn mang tới chậu nước, chuyển đèn lại gần hơn, dưới ánh sàng của ngọn đèn lập loè, Hứa Tần Thị quay lau lệ.


      Tiểu Mãn và Kinh Trập choáng váng, hai người thấy tay áo Cốc Vũ xé rách, sắc mặt đen tuyền, mà Cẩm nhi muốn tháo giày ra, nhưng tháo ra, bên trong máu đông kết, dính ở giày, Tiểu Mãn chỉ có thể cầm kéo từng chút cắt bỏ, hai người đen nhẻm, tựa hồ còn chút sức nào.


      Cốc Vũ trải qua ngày kinh hách đau đớn cùng cực như vậy, lúc ra khỏi rừng có chút thả lỏng, đường về, bao nhiêu lần, nàng muốn để An Cẩm Hiên về trước, mình ở phía sau chờ người trong nhà tiếp , An Cẩm Hiên sao cũng chịu, nàng muốn tự mình chống gậy gộc , An Cẩm Hiên cũng chậm chậm nâng đỡ nàng, cuối cùng tới trời tối mịt mới về đến nhà.


      đường rơi lệ, lúc này Cốc Vũ thấy Hứa Tần Thị và cha mẹ, nghĩ lại mà sợ, nghĩ đến gian nguy ở Hồ Lô Câu, nước mắt nàng rơi xuống thành dòng, bao giờ nữa.


      Lí Đắc Tuyền đau lòng, khó thở, thấy bộ dáng bọn họ, người cho cái tát, " chạy đâu!" Giọng cũng nghẹn ngào. Vương thị, Hứa Tần Thị đám người vội kéo ra, "Cốc Vũ, Cẩm nhi, trở về là tốt rồi." "Tuyền! Đứa này hồn còn có trở về đâu, lại bị ngươi đánh chạy!"


      Lí Đắc Tuyền ngừng tay, đánh nhưng đau lòng, lại biết làm cái gì, ở bên chà xát tay, tiếp đó vào phòng của mình tìm kiếm. Tiểu Mãn, Kinh Trập, Vương thị, Hứa Tần Thị, phân công nhau múc nước cho bọn lau, thay quần áo, chân Cẩm Hiên cần xức thuốc, Hứa Tần Thị còn cố ý nấu cháo, đau lòng vô cùng.


      Cốc Vũ lau mình xong, cùng An Cẩm Hiên hai người bị cả nhà vây quanh, ai có tâm trí ăn cơm, trước bưng cháo tới cho bọn .


      Hứa thị lại cùng Lí Đắc Tuyền, Vương thị thương lượng, "Ngươi xem bọn họ, như nương bị mê vào núi, ta thấy chân Cẩm nhi thành như vậy, Cốc Vũ nhất định bị ít khổ, có nên thỉnh thầy thuốc hay kêu người gọi hồn trong thôn lại chút?"


      Vương thị do dự, "Cốc Vũ hồi luôn sợ này nọ, ta thấy nàng khóc nhưng sao, hay là mời thầy thuốc cho Cẩm Hiên trước?"


      Hứa Tần Thị có chút đồng ý, "Chúng ta còn biết chuyện gì, ta nghĩ, hôm nay xử lý vết thương cuả bọn trước, cho bọn họ ăn uống ngủ giấc, ngày mai lại , dù sao cảnh tối lửa tắt đèn cũng mời được thầy thuốc. Vượt qua tử lộ, Cốc Vũ sợ hãi, ta phải trấn an nàng mới được."


      Hứa Tần Thị ở thôn trang sinh hoạt vài chục năm, cả nhà đều tin nàng.


      Cốc Vũ ăn cháo cùng An Cẩm Hiên, hai người rất đói bụng, lúc ở trong rừng khẩn trương nên phát , ăn xong chén cháo, cuối cùng khôi phục chút. Nàng nhìn mặt An Cẩm Hiên rửa sạch , lại nhìn tay chân của mình cũng sạch , thấy An Cẩm Hiên cau mày, muốn hai câu nhưng biết cái gì.


      Nhất thời nghẹn lời Cốc Vũ quay đầu nhìn An Cẩm Hiên, vừa lúc An Cẩm Hiên quay đầu nhìn qua, hai người cũng gì.


      Hứa Tần Thị vào đứng bên người Cốc Vũ: "Cốc Vũ đừng sợ, lát nữa phải Nhị bá phụ ngươi bên kia xin chút rượu tam thất cho ngươi, Cẩm Hiên bên này cũng cần tẩy trừ, ngày mai lại thỉnh người gọi hồn cho các ngươi, Cốc Vũ đừng sợ, có mỗ mỗ đâu!"


      Cốc Vũ vừa nghe mời người gọi hồn, trong lòng biết ở thôn trang người ta thường làm như vậy, nếu chỉ là gọi hồn nàng lo lắng, lần trước nàng xem náo nhiệt, tận mắt thấy người lên đồng biết đốt cái gì, xong ném ở trong chén, bắt người nọ uống hết, nghĩ ngày mai phải uống nước kia, nàng có chút ghê tởm, vội lắc đầu, " , ta cần bà đồng!"


      Thanh sắc nhọn chói tai, dọa Hứa Tần Thị nhảy dựng, nàng vội : "Được được, Cốc Vũ chúng ta mời bà đồng cũng tốt. Đợi mỗ mỗ với nương ngươi gọi hồn cho các ngươi."


      Có thế Cốc Vũ mới ngoan ngoãn gật đầu, sau đó kêu Hứa Tần Thị mang cái bình trong phòng mình ra, bên trong giấy bao là thuốc Cốc Vũ lấy từ Miêu thị y quán, bệnh nặng nàng có biện pháp nào, nhưng đối phó với vết cắt trật chân vết thương nàng biết xử lý như thế nào.


      Vì thế, nàng đem thuốc dán dán vào chân mình, lại bảo Hứa Tần Thị nấu nước, dưới ngọn đèn lựa chọn hồi, kêu Hứa Tần Thị đem bao thuốc nấu, mẩu thuốc lại lấy đến.


      Hứa Tần Thị sửng sốt, cầm thuốc trong tay biết nên làm hay .
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 111: An Cẩm Hiên kỳ quái


      Cốc Vũ thấy Hứa Tần Thị nhúc nhích, mới nhớ tới thân phận tại của mình, nàng cười : "Mỗ mỗ, hồi ta là ấm sắc thuốc, mỗi ngày ở cùng lang trung, ngài có nghe qua bệnh lâu thành thầy thuốc sao? Hơn nữa, lúc trước chúng ta gặp qua Miêu lão tiên sinh vài lần, mấy thứ này đều do tặng cho ta, ta còn cố ý dùng bút đánh ký hiệu, đùng để nấu nước rửa miệng vết thương, xong bôi thuốc là tốt rồi."

      Nghe Cốc Vũ ràng, Hứa Tần Thị bán tín bán nghi, cổ họng An Cẩm Hiên biết là bị khói sặc hay như thế nào, thanh khàn đục : "Mỗ mỗ, nghe Cốc Vũ, thuốc này do chúng ta cùng nhau cầm về, ta nhớ được."

      Nghe vậy Hứa Tần Thị mới cầm thuốc nấu, miệng còn thầm cái gì trong nhà cũng có hai cái tiểu lang trung, An Cẩm Hiên nhìn Cốc Vũ cười cười.

      Cốc Vũ nhìn bộ dạng đó của , xót xa, nhất thời biết gì cho phải, lúc Hứa Tần Thị đem thuốc nước vào, chân Cốc Vũ bất tiện, nhưng nghĩ mượn tay người khác, ngồi dưới đất đem chân An Cẩm Hiên ngâm vào nước thuốc, Hứa Tần Thị mượn ngọn đèn chiếu sáng, nhìn Cốc Vũ đem chân phồng nước của Cẩm Hiên cẩn thận nhìn xem có đá vật nhọn gì đó cần lấy ra , cũng may cơ bản đều là vết cắt, rất đau, nhưng vết thương lại nặng, chỉ cần miệng vết thương kết vảy là tốt rồi.

      Lúc này Cốc Vũ thở ra nhõm, ngẩng đầu nhìn An Cẩm Hiên vui vẻ, "Cẩm Hiên ca, chân ngươi có chuyện gì, chỉ là rất nhiều vết cắt , còn có vài vết cắt dài, hơn phân nửa là bị đá đâm, đợi kết vảy là có vấn đề."

      xong Cốc Vũ đứng lên, nào biết cuộn tròn ngồi dưới đất chân bị tê cứng, khi nàng cao hứng đột nhiên đứng lên, quên chân mình bị trật, liền kêu lên tiếng ai u.

      Hứa Tần Thị thấy Cốc Vũ tuy đau nhe răng trợn mắt, nhưng tinh thần trở lại, cũng thở dài nhõm, cười mắng: "Ngươi xem ngươi, sơ ý như cha ngươi, người lớn thọt, người thọt, đều bị trật chân, coi ngươi còn chạy lung tung !"

      Cốc Vũ le lưỡi, tiếp tục : "Được, mỗ mỗ, ta người thọt xong, còn muốn nhờ vào chân cẳng của ngài, cái bình còn có bao thuốc, ngươi lấy ra băng bó cho Cẩm Hiên ca."

      Chính vào lúc này, Lí Đắc Tuyền trở ra đứng ở cửa phòng, ồm ồm : "Bàn chân bôi thuốc thế nào, vẫn nên dùng cái này !"

      xong ném cái bình sứ lên bàn bên cạnh bọn họ, rồi ra cửa, tựa hồ muốn nhìn đến bọn họ.

      Cốc Vũ cầm cái chai mở ra tinh tế ngửi, vui mừng quá đỗi: "Cha!" thân mình Lí Đắc Tuyền ngừng lại, nhưng quay đầu.

      Cốc Vũ quay đầu nhìn An Cẩm Hiên : "Cẩm Hiên ca, cái này tốt lắm, đây là dầu của cha ta, người bình thường dùng được, thứ này thích hợp nhất thoa lên vết thương, lành rất nhanh, ngươi nên chạm vào nước!"

      An Cẩm Hiên gật đầu, vừa rồi lúc Cốc Vũ ngồi dưới đất rửa miệng vết thương cho , cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, ngâm mình trong nước ấm áp, nghĩ đến chuyện ban ngày, tựa hồ rất xa xôi. Lúc này còn suy nghĩ, vì sao Cốc Vũ dám tự tay chặt rắn, vì sao đến cuối cùng bọn họ vẫn buông tay, cuối cùng trở về nhà, lúc này lại nhìn Cốc Vũ, lại phát giác nguyên lai nàng cũng mảnh mai như tưởng tượng, thậm chí, so với còn mạnh mẽ hơn, trong lòng lý do có luồng lực lượng, An Cẩm Hiên nhúc nhích chân, phát vẫn đau, ra hết thảy là mơ.

      Vương thị cùng Tiểu Mãn vào, kêu Hứa Tần Thị ăn chút gì, lại vụng trộm nhìn Cốc Vũ : "Cha ngươi sinh khí, các ngươi chỗ nào?"

      Cốc Vũ cùng An Cẩm Hiên liếc nhau, vừa rồi ở đường bọn họ căn bản nghĩ tới mấy vấn đề này, chỉ có mục đích là có thể trở về, lúc này, bọn họ thể đối mặt nghi vấn của người nhà. Hai người có thoả thuận trước, ra nhất định được, Cốc Vũ sợ dọa đến bọn họ.

      lúc này, Hạ Xuyên oa oa khóc lớn lên, Tiểu Mãn dỗ xong, Vương thị hết cách, đành phải tại kia lắc lư.

      Cốc Vũ le lưỡi, thầm nghĩ, Hạ Xuyên ngươi, tên tiểu tử này, uổng công tỷ tỷ thương ngươi.

      Chờ cả nhà thu thập xong bát đũa, Hứa Tần Thị lại cùng Vương thị làm ít giấy tiền vàng mã, nhang thơm, lại cầm đồ lót của Cốc Vũ, ra ngoài cầu gọi hồn Cốc Vũ. An Cẩm Hiên quen, vội cần.

      Chuyện này các nàng thuận theo, Vương thị : "Cẩm nhi, tính nết ngươi thể quật cường như vậy, làm việc này dĩ nhiên có đạo lý, nêu kêu hồn về, các ngươi nơi nào cũng được !"

      Tiểu Mãn ở bên cạnh phốc xuy cười, " nghĩ tới nương tức giận hung dữ, so với đại ca còn hung hơn!"

      Vương thị cười mắng câu, "Quỷ nha đầu, ngươi càng lớn càng giống Cốc Vũ, đại ca ngươi nghe lời đâu cần hung, ta hung ta khách khí, dù sao Cẩm Hiên, Kinh Trập, Giang Sinh, Đại Lâm, còn có ngươi, Cốc Vũ, Tiểu Hà nếu ai nghe lời, ta nhất định giáo huấn!"

      Cốc Vũ cười vui vẻ, "Ta nương bất công, ngươi nhìn Hạ Xuyên rất nghịch ngợm, mỗi ngày ôm trong tay dỗ! Nhưng lại giáo huấn ta cùng Cẩm Hiên ca."

      Vương thị vốn biết diễn xuất, vừa rồi bày mặt ngầu cũng mang theo ý cười, thấy Cốc Vũ chọc ghẹo như vậy, nàng nín được, cười rộ lên, "Là ngươi lanh lợi!"

      xong Vương thị lại hỏi Cốc Vũ bọn họ từ chỗ nào trở về, rồi ra bên ngoài gọi hồn. Lí Đắc Tuyền ngồi ở trong sân, Tiểu Mãn xem Hạ Xuyên, Hứa thị cũng ở bên cạnh chuyện chờ Lí Đắc Giang trễ chút qua đón nàng, mỗi ngày đến giờ này, Lí Đắc Giang qua, ở bên cạnh trò chuyện, cùng Hứa thị cùng nhau về, bởi vậy, Hứa thị cùng với người trong viện có gì .

      Mỗi ngày lúc Lí Đắc Giang qua đón, Cốc Vũ luôn cười Nhị bá qua đón nàng dâu, tựa như lúc trước Hứa Tần Thị qua nhà đón Hứa thị. Mỗi khi Hứa thị theo Lí Đắc Giang qua, qua vườn rau, mỗi ngày vuốt lên bụng lớn, trong lòng ngọt ngào, mặt lại có chút thẹn thùng, phảng phất như trở về lúc vừa thành thân lần nữa.

      Nhờ có đứa trong bụng, Hứa thị cảm thấy mình lại là mình của trước, vốn nàng có chút giống Hứa Tần Thị, vì nhiều năm có con, bị nghẹn khuất, ngày thường ra sức làm việc, lúc bị ủy khuất hơn phân nửa là chịu đựng, tại mới cảm thấy mình cởi mở hơn, nhất là ở bên nhà Cốc Vũ, tự tại như ở nhà mình, tâm tình tốt trở nên trắng trẻo mập lên ít, như thời tuổi trẻ, chuyển biến này làm cho người vừa gả đến lâu Trần thị luôn hỏi ăn cái gì hoặc dưỡng ra sao, Hứa thị hơn phân nửa chuyện, hàm hồ hai câu cho qua.

      Trần thị là người hay gạn hỏi, gả cũng thay đổi, lúc này ngốc ở nhà làm tân nương, nhưng thấy mình trắng trẻo hơn, liền mở miệng ngậm miệng ở nhà chịu khổ, giống người ta sành ăn, lời này nhiều lần, Lí hà Thị dĩ nhiên thoải mái, chuyện lên khóe miệng ít.

      Nghĩ này đó, Hứa thị liền lộ ra nụ cười thỏa mãn, Tiểu Mãn đứng ở bên người nàng cảm thấy được , "Nhị bá mẫu có việc gì vui, ngồi cũng cười ra."

      Hứa thị ngượng ngùng, cùng Tiểu Mãn về lúc mình còn là nương.

      Cốc Vũ và An Cẩm Hiên ngồi trong phòng chuyện.

      Cốc Vũ lo lắng trong lòng, đừng nhìn An Cẩm Hiên bình thường có chút lạnh lùng, là người nghĩ nhiều, cũng biết cuộc sống trước kia của ra sao, luôn tự phong bế mình, vừa rồi lúc vừa trở về Lí Đắc Tuyền tát cái, sau Vương thị lại nặng vài câu, nàng lo lắng nghĩ nhiều, muốn khuyên giải, ai ngờ nàng vừa uốn éo đầu, thấy An Cẩm Hiên khóe miệng mỉm cười, vẻ mặt thích ý.

      Cốc Vũ thở dài, "Cẩm Hiên ca, ngươi đừng trách cha mẹ ta, bọn họ sốt ruột!"

      An Cẩm Hiên đáp lời Cốc Vũ, đầu đuôi câu, "Phải là thế nào chính là thế đó." xong sau vân là vẻ mặt cười như cười, làm Cốc Vũ đoán ra.

      Nàng nhìn bộ dạng An Cẩm Hiên, hiểu, nàng luôn nghĩ gì, là điều bí , nàng càng hiểu, càng muốn biết nên mở miệng hỏi, An Cẩm Hiên mặt đầy ý cười, nhưng đáp, làm Cốc Vũ có chút giận, "Hừ!"

      An Cẩm Hiên bộ dáng xa cách, "Ngươi học ai vậy!"

      An Cẩm Hiên ha ha cười hai tiếng, lại chuyện, Cốc Vũ hết cách, hăm doạ : "Hừ, lần tới để rắn quấn chết ngươi, ta bao giờ cứu ngươi nữa!"

      Ở cửa là bóng dáng Kinh Trập, "Các ngươi gặp rắn sao?"

      An Cẩm Hiên và Cốc Vũ sửng sốt, vẫn là Cốc Vũ phản ứng trước, "An Cẩm Hiên gặp rắn mỹ nữ, về sau chúng ta cần lo cho !"

      Kinh Trập thấy biểu cảm Cốc Vũ ngây thơ, trước kia suốt ngày kêu Cẩm Hiên ca Cẩm Hiên ca, lúc này cũng kêu An Cẩm Hiên, hơn nữa hai người chuyện như gạt , nhất thời có chút thất lạc, mặt vẫn ôn nhuận nhu hòa như cũ, nhìn ra điều gì.

      Hứa Tần Thị cùng Vương thị trở về, để An Cẩm Hiên và Cốc Vũ ăn trứng gà luộc, xong mới vỗ tay cười có việc gì, lúc Vương thị vào cửa thấy Kinh Trập Cẩm Hiên cùng Cốc Vũ ở nhà cười cười, càng cảm thấy hồn hô trở về, tâm thoáng buông.

      Cốc Vũ thấy cả nhà đều xong xuôi, lo lắng bọn họ lại hỏi, vội ngáp dài, "Ta buồn ngủ quá, mỗ mỗ, ôm người thọt ngủ được ?"

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 112: Song song giam kín


      Qua mấy ngày như thế, người trong nhà quên chuyện của Cốc Vũ và An Cẩm Hiên, hết thảy khôi phục như thường.

      Nhưng vẫn còn bất đồng, Hứa Tần Thị ngẫu nhiên chuyên môn nấu cháo cho bọn ăn, hơn nữa hai người đều phải đổi thuốc bôi thuốc, An Cẩm Hiên tắm rửa cũng là vấn đề lớn, cũng may còn có Kinh Trập, ở trong phòng để cái bồn gỗ lớn, mỗi ngày múc nước cho An Cẩm Hiên tắm rửa, để tránh bàn chân dính vào nước, chờ tắm xong Kinh Trập lại đem nước tắm đổ, những việc này cả nhà cảm thấy rất bình thường, có người hỏi bọn cái gì.

      Cốc Vũ có chút lạnh nhạt, thấy Lí Đắc Tuyền mặt nghiêm túc, với bọn họ, nàng có chút sợ hãi.

      Ở thôn trang có người bắt đầu truyền ra phía sau núi thiên hỏa đốt rừng, càng làm cho mọi người ai dám vào rừng, ngay người bình thường gan lớn, lúc này là lúc nông dân rảnh rỗi, cũng dám vào núi hái thổ sản vùng núi.

      Rốt cục có ngày, An Cẩm Hiên và Cốc Vũ chịu nổi, bọn họ hy vọng người trong nhà đánh bọn họ, xong rồi thôi. Vì thế, Cốc Vũ và An Cẩm Hiên thừa dịp Lí Đắc Tuyền đứng ở hậu viện, hai người sợ hãi qua.

      Lí Đắc Tuyền lúc này ngồi ở giữa đống ván gỗ sững sờ, thần sắc bình tĩnh như thường, trong nội tâm là ba đào mãnh liệt, đoán được hai đứa trẻ này phía sau núi, nếu đến sau núi, làm sao có thể thân khói bụi trở về, nếu phía sau núi sao khéo phát sinh thiên hỏa, bọn họ nhất định là chọc họa lại bị khổ, có chút đau lòng cũng có chút tự trách. Từ lúc trở lại Đào trang, lòng muốn kiếm tiền cải thiện cuộc sống người nhà, nhưng xem thường đạo lý làm người với Cốc Vũ bọn họ, nhất là Cốc Vũ lớn như vậy, dễ dàng hiểu sai nhất, nhất thời Lí Đắc Tuyền cảm thấy mình vô dụng, uể oải chưa từng có.

      An Cẩm Hiên và Cốc Vũ hai người lặng lẽ tới, Lí Đắc Tuyền biết, nhưng tại tâm tư phức tạp, căn bản biết mở miệng thế nào, vì thế ngồi yên.

      Im lặng như vậy, dưới mắt Cốc Vũ bọn họ, cũng là loại uy nghiêm, hai đứa trẻ bước chân liện lại mang theo chột dạ, lúc này lại thêm điểm kích động.

      An Cẩm Hiên chịu được khí như vậy, ràng : "Tuyền thúc, đều do ta, ta mang Cốc Vũ phía sau núi, lại đụng phải lửa, nên mới biến thành cái dạng này."

      Cốc Vũ sợ đem chuyện ở Hồ Lô ra, vội chặn lời, "Cha, cũng thể trách Cẩm Hiên ca, là ta đòi , ta muốn vào rừng..."

      An Cẩm Hiên cũng lo lắng, lại đánh gãy lời Cốc Vũ, hai người liền như vậy tranh cãi.

      Lí Đắc Tuyền tâm phiền ý loạn, lúc này nghe hai đứa trẻ đến cũng lý do chính xác, bọn họ còn bị thương chưa lành, trong lòng càng thêm tầng khí, hai đứa trẻ sao có thể chơi trong rừng sau núi, Cốc Vũ và An Cẩm Hiên như cãi nhau, Lí Đắc Tuyền nhịn được, hét lên tiếng: "Hai người đều tới đây!"

      Cốc Vũ và An Cẩm Hiên thành qua.

      "Xoay người!"

      Hai người thành xoay người.

      Tiếp theo, Lí Đắc Tuyền tùy tay cầm lấy khối gỗ, lạch cạch lạch cạch quất vào mông bọn họ.

      Cốc Vũ cúi đầu, đưa lưng về phía Lí Đắc Tuyền, giống An Cẩm Hiên le lưỡi, ý tứ là, xem ngươi câu cũng , bị đánh thôi.

      An Cẩm Hiên lúc này cũng bị Lí Đắc Tuyền đánh, nhưng là trong lòng ràng, Lí Đắc Tuyền tuy tức giận, đánh cũng đánh vào nơi thịt nhiều, huống hồ tiếng sấm lớn hạt mưa , với tư thế đó, tựa như... Giống như cha giáo huấn con! bị ý nghĩ này làm giật mình, phục hồi tinh thần lại nghe Lí Đắc Tuyền tại kia kể lể, "Các ngươi, hai tên nhóc, phía sau núi là chỗ nào! Đó là nới dã thú thường lui tới, lần này các ngươi bị thương, lần sau nhất định về được, tốt lành lại chạy đến sau núi làm cái gì! Cốc Vũ ngươi càng lì lợm, Cẩm Hiên ngươi cũng vậy, ta thay Nhị thúc công giáo huấn ngươi chút vạn nhất ngươi xảy ra chuyện gì, ngươi , ngươi làm thất vọng ai! Ngươi bao lớn mà chủ ý lớn như vậy, về sau còn phải xem các ngươi, ngày sau nếu còn vào rừng, ta đánh gãy đùi các ngươi!"

      An Cẩm Hiên chịu đựng,tâm trí biết bay chỗ nào, cắn môi, nước mắt chậm rãi chảy ra. Đương nhiên là vì đau.

      Lí Đắc Tuyền nguôi giận, chợt đứng lên, tay xách đứa, như là xách 2 thùng nước, về phía trước.

      Chân Cốc Vũ bỗng nhiên bay lên, lại thể động đậy, ánh mắt chỉ có thể nhìn dưới mặt đất, cả kinh nàng kêu: "Cha! Mau buông ta xuống!"

      Lí Đắc Tuyền rên tiếng, nghe tiếng động Hứa Tần Thị và Vương thị vội tới khuyên, nào ngờ Lí Đắc Tuyền quyết định, tiếp tục đánh xuống tay được, nhưng cho bọn chút giáo huấn, về sau lại phải làm sao, vì thế ném hai đứa trẻ này vào nhà bếp, khóa lại, cất chìa khóa vào trong lòng mình, xong mới quay đầu nhìn Hứa Tần Thị bọn họ : " thể trông cậy các ngươi trông coi đứa , về sau nếu xông đại họa, khóc cũng xong." xong nhấc chân hậu viện.

      Hứa Tần Thị cùng Vương thị cười, hai người liếc nhau, khẽ lắc đầu.

      Phong bếp này do Nhị thúc công cùng An Cẩm Hiên dùng, vì Nhị thúc công cán, An Cẩm Hiên ăn cơm chung với mọi người, phòng bếp này bỏ , lúc này Cốc Vũ bọn họ an vị trong phòng bếp, ngửi mùi khói lửa bình thường, nhìn vách tường ám khói đen, lại nhìn chút ánh sáng chiếu qua khung cửa sổ .

      Dưới tia sáng yếu ớt, Cốc Vũ nhìn sang An Cẩm Hiên, vừa vặn nhìn thấy dùng ống tay áo lau khóe mắt, giật nảy mình, nhất thời nàng còn tưởng mình bị hoa mắt, An Cẩm Hiên lúc gian nguy trong rừng thấy khóc, lúc bị rắn quấn lấy, bị lửa vây khốn cũng khóc, chân bị đá đâm thành bộ dáng kia đau như vậy cũng rơi lệ, lúc này lại chảy nước mắt? Cốc Vũ tin, dụi mắt, thấy An Cẩm Hiên ngồi đống cỏ nhúc nhích, hoài nghi ánh mắt mình có vấn đề, nàng nhích qua chút, "Cẩm Hiên ca, ngươi làm sao vậy? Bị đánh đau? Sao ta thấy đau đâu, ta nhìn xem."

      xong Cốc Vũ đưa tay qua, An Cẩm Hiên vội né, ý cười trong suốt , "Ai ai, ngươi đừng lộn xộn a."

      Cốc Vũ chợt ngẩn ra, có chút mờ mịt, thầm tiểu tử này là bị dọa choáng váng rồi, bị đánh còn vui như vậy, thần kinh thác loạn hay sao, chẳng lẽ là mình lo nhiều quá: "Ngươi kỳ quái, bị đánh trúng huyệt cười sao?"

      An Cẩm Hiên ngừng cười, đầu đuôi phun ra câu , "Thương cho voi cho rọt."

      Cốc Vũ thấy ngồi xếp bằng đoàn cỏ, ra câu như vậy, xem buồn cười, vì thế nàng chắp hai tay lại, bái lạy, "Đa tạ đại sư dạy bảo, ta lĩnh ngộ, a di đà phật, ha ha ha ha ha."

      An Cẩm Hiên sửng sốt, nhìn Cốc Vũ giễu cợt mình, mới phát giác mình ngồi xếp bằng nệm cỏ, có chút giống tiểu hòa thượng tụng kinh, khỏi xì cười ra tiếng.

      Cốc Vũ sửng sốt, cảm thấy thanh này cùng với ngày xưa bất đồng, lông mày ánh mắt đều là ý cười, giống trước kia cười cũng có chút chua sót ý tứ hàm xúc, lúc này so với trước kia sảng khoái ít, nàng lại nhớ ngày xưa, trong lòng thở dài, chỉ là đứa mười mấy tuổi, biết vì sao trở thành như thế, cũng muốn tìm hiểu.

      Cười xong, An Cẩm Hiên : "Ta niệm kinh, ta cần làm tiểu hòa thượng!"

      Cốc Vũ thấy khóe miệng nhếch lên, ánh mắt vô tội, bộ dáng thương tật, nhất thời cũng biết thế nào, còn tưởng mình bị hoa mắt, thầm nghĩ còn tính trẻ con, nhưng làm người khó chịu, ngược lại thấy khoảng cách hai người gần hơn chút. " là càng giống đứa trẻ, chuyện lại già giặn như vậy, dù sao cũng phải là đánh là thân mắng là sao!"

      An Cẩm Hiên lặp lại lời của Cốc Vũ, "Đánh là thân mắng là , đánh là thân mắng là ." rồi ngây người.

      Có người gõ cửa, là thanh Hứa Tần Thị, "Cốc Vũ, ngươi đừng sợ, cha ngươi khí còn có tiêu đâu, hậu viện, ngươi ở bên trong cần khổ sở, a?"

      Cốc Vũ nghe Hứa Tần Thị đè thấp thanh chuyện, tưởng tượng ra bộ dáng của nàng, khỏi cười khanh khách vài tiếng, : "Mỗ mỗ, ta mới sợ đâu, ngươi vội ."

      Hứa Tần Thị ở bên ngoài : "Các ngươi là chọc đại họa, bằng cha ngươi làm khó dễ các ngươi, đánh các ngươi đau lòng a, mới nhốt các ngươi ở đây, ngươi ở bên trong chơi đùa."

      Cốc Vũ ở bên trong đáp lời. Hứa Tần Thị lại hỏi An Cẩm Hiên.

      Ai ngờ An Cẩm Hiên thằng nhãi này, thẳng thắn câu, "Mỗ mỗ, ta muốn ăn bánh rán."

      Qua hai giây, Hứa Tần Thị cười rộ lên, "Được, được, ăn cái gì đều được."

      Cốc Vũ ngớ ra, cho tới bây giờ An Cẩm Hiên thường đòi ăn đòi uống, ngày thường cả nhà ăn cái gì ăn cái đó, ngược lại Vương thị, Hứa Tần Thị các nàng sợ ủy khuất , luôn hỏi han ân cần, cũng . Có lần, xiêm y rách, mình biết may vá, dùng chỉ buộc lại, Vương thị thấy vừa đau lòng vừa buồn cười, buộc cởi ra vá cho , mà lúc này, đòi ăn, lại là bánh rán làm tốn nhiều công sức, Cốc Vũ khỏi giật mình.

      Ngoài cửa Hứa Tần Thị lại hỏi Cốc Vũ muốn ăn cái gì, Cốc Vũ sợ nàng mất công, "Mỗ mỗ, ta cũng ăn bánh rán."

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 113: Chiên bánh rán ăn


      Bánh rán ở thôn trang là món ăn xa xỉ, phải dùng bột mì mài mịn trộn đường nấu chín, xong để khay, khay phải rải bột mì trước, thừa dịp còn nóng ngừng nhào, nhào thành cục bột to. Hứa Tần Thị gọi quá trình này là sinh thục tương. Cốc Vũ và Trần Giang Sinh rất thích ăn bột mì nước đường nấu chín sau, đáy nồi dính tầng, ở bếp nướng, biến thành miếng cháy vừa thơm vừa dòn.

      Lúc này, Hứa Tần Thị đau lòng hai đứa trẻ, nghĩ phải làm ngon chút, cố ý qua bên Giang thị lấy hai thanh đậu phộng.

      Hai nhà thân như người trong nhà, chuyện như vậy thường xảy ra, mấy ngày nay bên Lí Đắc Tuyền xảy ra chuyện như vậy, cho người hỏi thăm qua lại biết được Cốc Vũ và An Cẩm Hiên sao, mới yên tâm tiếp tục làm việc của mình.

      Chỉ có mình Trần Giang Sinh ở nhà, lục tung cả nhà giúp Hứa Tần Thị tìm này nọ, bộ dáng hoang mang rối loạn làm Hứa Tần Thị buồn cười, "Giang nhi, chỉ cần đậu phộng thôi, ta muốn làm bánh rán nhân, đến lúc đó ngươi qua nếm thử."

      Trần Giang Sinh nuốt ngụm nước miếng, chà xát tay, "Mỗ mỗ, để dành miếng cháy cho ta ăn ."

      Hứa Tần Thị thấy có chút ngượng ngùng lại chân , tự nhiên là đồng ý, Trần Giang Sinh tìm ra bao đậu phộng to còn có mè vừng, Hứa Tần Thị lấy ít đậu phộng, nắm mè vừng, lần nữa phân phó Trần Giang Sinh qua ăn bánh rán, Trần Giang Sinh kịp chờ thêm, lập tức đóng cửa, vui vẻ theo Hứa Tần Thị.

      Vài người bắt đầu tự nhiên phân công, Trần Giang Sinh và Tiểu Hà bóc đậu phộng, Tiểu Mãn nhóm lửa, Hứa Tần Thị nấu bột mì đường, chờ nấu xong Hứa Tần Thị ngồi mặt đất nhào bột mì, Tiểu Mãn xào đậu phộng mè vừng, xào đậu phộng mè vừng xong cho đường vào đun từ từ, Tiểu Hà theo Tiểu Mãn, xem nàng làm việc, bên rì rầm chuyện.

      Trần Giang Sinh ngồi chờ, xem bột đường dính vào đáy nồi chậm rãi biến khô, nuốt nước miếng, "Mỗ mỗ, tại có thể ăn sao?"

      Hứa Tần Thị buồn cười, hai tay cũng ngừng : "Ngươi cái nóng vội, chưa được, bây giờ ăn giòn, chờ chút."

      Trần Giang Sinh bên nuốt nước miếng nhìn chằm chằm, đuổi cũng đuổi .

      Chờ Tiểu Mãn các nàng chuẩn bị xong nhân bánh, Trần Giang Sinh mới cẩn thận đem miếng cháy xuống, tự mình ăn, chia cho Tiểu Hà miếng , miếng của Tiểu Mãn lớn hơn chút, còn lại chính ăn, Trần Giang Sinh cầm miếng cháy ngừng tìm Cốc Vũ.

      Vương thị lặng lẽ nhìn : "Cốc Vũ nghe lời, bị nhốt, ngươi cần ồn ào, bị cha Cốc Vũ biết, lại bị đánh."

      Trần Giang Sinh chuyển thân mình tròn trịa qua bên, nâng miếng cháy dè dặt cẩn trọng quay đầu hướng ngoài cửa xem, phát bóng dáng Lí Đắc Tuyền, mới thận trọng gật đầu, như là cùng Vương thị chuyện bí mật, "Thẩm, cha ta trước kia cũng đánh ta, ta , người lớn đều là như vậy, ngươi cái gì cũng có việc gì, ngươi yên tâm, ai ta cũng ."

      xong câu này, Trần Giang Sinh nhón chân ngoài cửa, như ăn trộm, Vương thị nhịn được mỉm cười.

      Tiểu Hà biết chuyện này, ngồi chỗ ăn miếng cháy , bẻ từng mảnh , bỏ vào miệng dùng răng nanh tinh tế nhai, mãi đến khi ăn hết, lúc này nàng đứng dưới mái hiên thấy Trần Giang Sinh ra, cười , "Giang sinh ca, cái này ăn ngon !"

      Trần Giang Sinh bị nàng làm giật nảy mình, "Kêu la cái gì!"

      Tiểu Hà ủy khuất, êm đẹp Trần Giang Sinh hét nàng, cũng có chút giận, "Ta phải chỉ thêm câu, ngươi có tật giật mình!"

      Trần Giang Sinh vội nhận sai, "Tiểu Hà, ta... Ai, tính là ta đúng , ta vơí ngươi, ngươi cái gì đều biết."

      xong, Trần Giang Sinh lại chạy tới Hứa Tần Thị bên kia.

      Hứa Tần Thị cùng Tiểu Mãn đem khối bột lớn ngắt ra thành những cục bột , đặt trong lòng bàn tay xoa thành viên tròn, dùng ngón tay linh hoạt làm ra lỗ hõm, bỏ nhân rồi bao lại, chờ bao xong hết là có thể bắt chảo.

      Làm bánh rán cần nhiều nguyên liệu, hộ nông dân dám ăn, đến ngày lễ ngày tết mới làm cho đứa trong nhà, bột mì do nhà mình trồng, nhưng đường, nhân bánh, còn hao dầu. Hơn nữa chiên bánh cần có trình tự có kỹ thuật, chú ý bị vỡ bánh, nếu đủ lửa đủ giòn, khác mấy với chưng hấp lại béo ngậy, nếu dầu chiên quá mức, bên ngoài lại hút nhiều dầu.

      Hứa Tần Thị làm thuận buồm xuôi gió, bánh chiên ra tô tròn đầy , ngay cả nhân cũng thơm ngọt và nhiều, chú ý có thể bị lộ ra ngoài.

      Trần Giang Sinh vụng trộm ghé sát vào tai Hứa Tần Thị, "Mỗ mỗ, thúc ta đem Cốc Vũ bọn họ nhốt chỗ nào?"

      Hứa Tần Thị thấy ánh mắt quay tròn, , "Nha, chính là phòng bếp của Cẩm nhi bên kia, ngươi đừng ầm ĩ."

      Trần Giang Sinh yên tâm, tay vừa chạm vào bánh rán bên kia, bị phỏng nhảy chút, Lí Đắc Tuyền từ sau viện trở lại, thấy làm bánh, có chút sửng sốt, "Sao lại chiên bánh này?"

      Trần Giang Sinh vội : " đúng, đúng, là ta muốn ăn, ta muốn ăn ." Bộ dáng giấu đầu hở đuôi, lại còn cảm thấy mình thông minh tuyệt đỉnh, cùng Hứa Tần Thị nháy mắt.

      Cốc Vũ và An Cẩm Hiên đứng ở trong phòng bếp cũng nhàm chán, Cốc Vũ luôn có thể tìm ra chuyện để làm, tại nàng hứng thú với đám cỏ khô An Cẩm Hiên dùng để làm nệm ngồi.

      An Cẩm Hiên đứng lên, để Cốc Vũ ngồi, nàng cảm thấy mềm mại, mùa hè ngồi nóng, có chút giống ghế đan nhưng thoải mái hơn, chỉ là có tay vịn, có thể làm nệm ghế, bị nhốt bên trong cũng nhàm chán, xem bộ dáng Lí Đắc Tuyền, tựa hồ muốn đem bọn họ nhốt đến giờ ăn cơm chiều.

      Vì thế, thấy trong đống rơm củi có bó cỏ, nàng liền quấn quít lấy An Cẩm Hiên kêu dạy nàng làm ghế này, An Cẩm Hiên dĩ nhiên vui vẻ, hai người ngừng chà xát dây cỏ, dùng ngón tay chải vuốt chải vuốt, cho chỉnh tề chút, chà xong dây lại chà dây kế tiếp, lâu sau tay Cốc Vũ có chút đau, nhưng vẫn kiên trì.

      An Cẩm Hiên làm rất nhanh, bao lâu phía sau dây dài, thấy sai biệt lắm, kêu Cốc Vũ lại, đem dây thừng cỏ vòng vòng quấn lấy, vòng tròn càng lúc càng lớn, cuối cùng đem đầu bên ngoài cố định lại, làm thành cái ghế nửa thước cao, Cốc Vũ ngồi ở ngừng động, cảm thấy mềm mại.

      Nàng có cảm giác thành tựu ngồi xuống, lại đứng lên, lại nhìn, cảm thấy so với ghế gỗ ngồi thoái mái hơn, nếu vì tay nàng bị nóng bừng lên, nàng muốn làm thêm vài cái, cho Tiểu Hà cái, Tiểu Mãn cái, Vương thị, Hứa Tần Thị mỗi người cái, còn có Văn thẩm, Giang bá mẫu, Nhị bá mẫu, nhiều nhiều, nàng nghĩ các nàng thêu hoa nạp hài, ngồi cả ngày, ngồi ở nệm cỏ này thoải mái, nghĩ vậy, nàng lại muốn có chỗ tựa lưng, có duỗi mình vươn vai.

      miên man suy nghĩ, mùi thơm truyền đến, nàng sờ bụng mình mới nhớ tới Hứa Tần Thị hứa làm bánh rán cho bọn . Vừa ngửi thấy muốn ăn, nhưng có người đưa tới, nàng ghé đầu gần sát ván cửa, chỉ nghe thanh Lí Đắc Tuyền chuyện, khỏi có chút nản lòng, "Cẩm Hiên ca, cha ta ở bên ngoài, chắc chúng ta bị đói, đều tại ngươi!"

      An Cẩm Hiên vô tội buông tay, "Trách ta chuyện gì?"

      Cốc Vũ quyệt miệng, hừ tiếng, "Vốn nghĩ bị bỏ đói, ngươi còn đòi ăn, ăn cái khác tốt sao còn muốn ăn bánh rán, bây giờ tốt lắm, được ăn, chúng ta ngửi chẳng phải càng thêm khó chịu, mùi làm lòng ta ngứa ngáy, ngươi xem nơi nơi đều là mùi, nơi này có, nơi này có, nơi này cũng có!"

      An Cẩm Hiên thấy Cốc Vũ phát điên, cười như trộm, "Cửa sổ bên này có mùi."

      vừa xong, ngây ngẩn cả người, ngoài song cửa sổ lóe lên hai cái đầu, tại kia "Hư"

      Cốc Vũ dí sát vào vừa thấy, là Tiểu Hà, sao nàng lại đây.

      Tiểu Hà chuyện, ý bảo Cốc Vũ lại, bánh rán bí kẹt vào được, nàng dùng sức nhét, lúc vào được biến dạng, nhưng có còn hơn , nhét vào được cái, Tiểu Hà mới : "Cốc Vũ, cha ngươi ở phía trước, ngươi thể chuyện biết , đây là ta và Giang Sinh ca vụng trộm lấy ra, là tặng cho hai nhà ăn, vụng trộm vòng lại đây..."

      Khi chuyện lại có thêm người, An Cẩm Hiên ngạc nhiên, "Phòng bếp này mặt sau thấp, viện này xây đất, Tiểu Hà, sao ngươi có thể đứng cao như vậy?"

      Lời vừa ra khỏi miệng, đầu Tiểu Hà bị nghiêng qua chút, tiếng hô truyền đến, là thanh cãi nhau bị đè nén xuống.

      Cốc Vũ lúc này mới hiểu được, là Trần Giang Sinh ở phía dưới, cùng Tiểu Hà leo chồng lên, hai người này khờ, sao đem này nọ đều kéo mở ra lại nhét vào? Nhưng như vậy càng làm Cốc Vũ cảm động hơn.

      Rất nhanh, truyền đến tất tất tốt tốt thanh , Tiểu Hà lại xuất , lúc này mau hơn, đám đem bánh nhét vào, tuy bị bẹp dúm, nhưng là từng khối từng khối riêng biệt, rốt cục hoàn thành nhiệm vụ, thở phào nhõm, cũng kịp gì, vội xuống.

      nhìn thấy người, nhưng truyền đến thanh tinh tế của Tiểu Hà, "Cốc Vũ, Cẩm Hiên ca, các ngươi ăn trước, chúng ta trở về, lát nữa đến."

      An Cẩm Hiên cầm bánh rán, cắn miếng, nửa ngày có nuốt xuống, trong lòng tràn đầy tư vị nên lời. Mấy ngày nay, từ khi Lí Đắc Tuyền gặp chuyện may, y quán, hái mặc sinh đến thần tiên quả, sau nữa là Hồ Lô Câu, chút biến hóa, thỉnh thoảng ở cùng cả nhà Cốc Vũ. Nhưng mãi đến lần này từ trong rừng trở về, mới cảm thấy, mình là người nhà với bọn họ. Lúc trước khách khí, loại khách sáo xa lạ làm ra khoảng cách, tựa hồ là khách, làm đúng làm sai bị so đo.

      Lúc này, mới cảm thấy, ra là phải, vẫn có người quản, có người giáo huấn, còn là đứa thân nhân mọi việc phải tự làm, mệt mỏi đói bụng có thể cùng bọn họ , làm sai rồi bị răn dạy, tóm lại là tốt, còn mình.

      còn lại mình, cảm giác tốt.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 114: Ông trời, cho ta ngộ đạo

      Hai ngày nay, Hứa Tần Thị liên tục phát việc lạ.

      Nàng thường thức dậy sớm nhất, đầu tiên nàng thường dùng nước tối hôm qua để lại trong thùng tạt sân, rồi dùng cây chổi lớn quét sân, xong mới xách thùng lớn ra sông múc nước về làm bữa sáng, làm bữa sáng xong mới múc nưóc nấu cơm. Lúc làm bữa sáng những người khác mới chậm rãi rời giường, mở cửa bắt đầu ngày, nên thêu hoa thêu hoa, nên bào cây bào cây.

      Nhưng mấy ngày nay, nàng thấy kỳ quái, buổi sáng chưa kịp lấy cái chổi, viện được quét sạch , nước tràn đầy trong vại, cần phải , vườn rau cũng tưới qua lần, lá rau còn nước.

      Hứa Tần Thị có việc gì làm, nàng hỏi qua Vương thị và Lí Đắc Tuyền, bọn họ lắc đầu, Cốc Vũ, Tiểu Mãn ở cùng phòng với Hứa Tần Thị, nàng biết phải họ, muốn hỏi Kinh Trập và An Cẩm Hiên, thấy hai người ngáp dài đồng thời ra, bộ dáng còn buồn ngủ, cũng giống là bọn họ làm.

      Cốc Vũ theo quán tính bưng thau gỗ của mình múc nước rửa mặt, thấy trong bồn nước tràn đầy, như là mới đổ, ngoài ý muốn, cười : "Mỗ mỗ, ngài là, sao lấy cả nước rửa mặt cho ta, phải để ta lấy cho ngươi mới đúng."

      Hứa Tần Thị nghi hoặc, xua tay, " phải ta lấy, ngươi có nhìn ra cái gì thích hợp?"

      Cốc Vũ thấy thần sắc Hứa Tần Thị khẩn trương, lại nhìn quanh mọi nơi, còn tưởng rằng trong nhà có trộm, "Thế nào, có phải bị mất cái gì ?"

      Hứa Tần Thị cười rộ lên, "Ngươi cái nha đầu, nơi nào có nhiều trộm như vậy, chừng là trộm tốt, nha, ngươi như vậy ta có chút ấn tượng, phải là Đại Lâm làm chứ?"

      Cốc Vũ cười hề hề : "Còn phải mỗ mỗ ngươi, tiên nữ trong chuyện xưa đến làm ?"

      Hứa Tần Thị thường kể chuyện xưa cho mấy đứa nghe, nhưng đến thần tiên, nàng lại tin, "Nơi nào nhiều tiên nữ như vậy!" Vì thế, Hứa Tần Thị càng nhận định chính là Đỗ Đại Lâm làm, thở dài , "Đại Lâm đứa này biết chuyện, lại khách khí, các ngươi xem, sớm tinh mơ giúp đỡ chúng ta quét sân lại nấu nước, bộ xương già của ta muốn làm cũng thể."

      Kinh Trập cùng An Cẩm Hiên tại kia cười , rửa mặt sau liền mè nheo Hứa Tần Thị giữa trưa ăn cái gì.

      Cốc Vũ có chút hiểu, nếu Đại Lâm ca lại hỗ trợ, cũng cần chuẩn bị cả nước rửa mặt cho mình.

      lát sau, Tiểu Hà cùng Văn thẩm tới, Hứa Tần Thị khen Đại Lâm hết lời, làm Văn thẩm vui vẻ nhưng hiểu gì hết.

      Cốc Vũ ra ruộng xem cây non thần tiên quả, từ lần trước sau khi Lí Đắc Tuyền giáo huấn bọn họ, cũng theo ra ngoài qua hai lần, thấy Cốc Vũ thành đứng ở ruộng, bao lâu liền trở về, nghĩ rằng ở trong rừng lo lắng hãi hùng lại ăn khổ, lại bị mình giáo huấn, chắc là nữa, nên yên lòng.

      Cốc Vũ thấy cây thần tiên quả non mỗi ngày lớn lên, vui sướng lại phát sầu, đào ít đất mùn ở rừng, cây non mỗi ngày trưởng thành, rồi thành cây to, trái cây bị chua chát sao?

      Kết quả là thần tiên quả ăn chua ngọt cùng với quả ăn chua chát có gì khác nhau? Cốc Vũ nghĩ nát đầu cũng ra, biện pháp duy nhất phải vào rừng xem từng cây, nhưng là nghĩ đến tiếng gió vù vù kia, nơi nơi là rắn, nàng còn có chút sợ, cần , phải tiếp cận Hồ Lô Câu trong lòng run sợ, chuyện như vậy xảy ra lần cũng đủ rồi.

      Nghĩ ra biện pháp gì, Cốc Vũ đành phải đem nước tưới, nghĩ cây non này qua hai ngày nữa lại lớn lên chút, lắc đầu trở về nhà.

      Lí Đắc Tuyền trở về nhà cũng nghĩ ra ngoài làm việc, nhưng thể nhàn rỗi. Trước kia Trần Vĩnh Ngọc còn với cùng nhau mở cửa hàng, Lí Đắc Tuyền đồng ý, sau này Trần Vĩnh Ngọc còn nhắc lại, hỏi thăm chút, bên ngoài thế đạo có chút loạn, chẳng bằng thanh thản ổn định ở nhà, bình tĩnh thời gian lại .

      Vì thế, Lí Đắc Tuyền lại khôi phục những ngày xưa, ra sau núi chặt cây, để vài ngày rồi khiêng về, cây Đại Lâm mang về lần trước còn đặt ở hậu viện, lần này Cốc Vũ bọn họ xảy ra chuyện, Lí Đắc Tuyền thừa dịp mọi người ở nhà kêu lại lần, trẻ con, ai cũng thể vào rừng.

      Nhà Đại Lâm làm ruộng, việc của nhà địa chủ phải lúc nào cũng có, trong nhà cũng thiếu thốn, Văn thẩm cũng muốn còn tuổi như vậy phải làm công nhật, vì thế Đại Lâm cũng nhàn rỗi, nhưng lại là người chịu ngồi yên, cũng muốn vào rừng, tuy Văn thẩm lo lắng, lại nghĩ theo Lí Đắc Tuyền xảy ra chuyện, ở nhà biết làm gì, cho mình càng nguy hiểm hơn.

      Đại Lâm và Lí Đắc Tuyền vào núi, Hứa Tần Thị và Tiểu Mãn chuẩn bị lương khô, bánh bột ngô bánh gào, hoặc là cơm nắm, dùng cái sọt trúc chứa đồ ăn và công cụ, hai người vào núi.

      Cốc Vũ và An Cẩm Hiên, Kinh Trập mấy người ở nhà, Kinh Trập và An Cẩm Hiên có gì, Kinh Trập muốn đọc sách, An Cẩm Hiên thanh thản ổn định vẽ mẫu thêu.

      Tiểu Hà muốn thêu hoa bổ sung gia dụng, có người chuyện, Cốc Vũ dùng cành liễu ở góc vẽ ngừng, nghĩ chờ Lí Đắc Tuyền bọn họ trở về, cải tiến máy tuốt hạt, về sau có thể bớt chút sức, nếu làm được, cho các thôn trang thuê, chỉ cần giá công đạo là có thể kiếm tiền, nhà giàu biết tính toán, ngay cả cửa nhà nghèo, lần trước được vụt tiện nghi, lúc này muốn đẩy ra công cụ mới dễ dàng rất nhiều, lại tiền thuê tuy có chút đau lòng, nhưng người khoẻ ít, cũng cần lo lắng sợ thời tiết tốt, lo lúa nẩy mầm, hai ba hộ kết phường thuê vài ngày cũng được, đến lúc đó mình thanh thản ổn định làm bà chủ thu thuê tốt.

      Tay quay bánh xe kia làm dễ dàng, nếu đổi thành chân đạp lại là nan đề, Cốc Vũ chui vào ngõ cụt, nàng cố nhớ lại mô hình mình thấy qua ngày xưa, đơn giản là máy tuốt hạt thêm cái bàn đạp, nhưng nàng biết nguyên lý dùng chân đạp bàn đạp máy có thể vận tác, nghĩ mãi, thu hoạch được gì, trong lòng rất uể oải.

      Vấn đề thần tiên quả cũng chưa giải quyết, cửa hàng mở được, mẫu thêu kiếm được chút, giấy cắt bên kia cũng có hồi , Cốc Vũ áp lực rất lớn, có phải mình bị rắn dọa choáng váng, nên vội đến vội lại có tiến triển, chẳng lẽ đây là cái gọi là bình cảnh?

      Trạng thái chán nản làm lòng nàng lạnh nhạt, nghĩ phải ra ngoài mới được, chừng bất chợt ngộ đạo.

      ngày, Đại Lâm và Lí Đắc Tuyền muốn vào rừng, buổi tối hôm trước Cốc Vũ hết sức chịu khó, dỗ cả nhà rất vui vẻ, dè nàng câu, "Cha, mang ta vào rừng ." Dọa cả nhà nhảy dựng.

      Sau cơn giật mình là bài giáo huấn, đầu Cốc Vũ đều lớn, xoay người nhìn An Cẩm Hiên, hơi cười ngồi ở chỗ kia, gì, vất vả mở miệng là, "Tuyền thúc rất đúng, Cốc Vũ nên vào rừng, nguy hiểm lắm." Cốc Vũ hận đến ngứa răng.

      Cốc Vũ đành phải sử dụng hết bản lĩnh, làm nũng ăn vạ, hữu hiệu, nàng nóng vội lại nghĩ tới cái cớ, "Cha, ngày mai chính là ngày ta và Cẩm Hiên ca đưa mặc sinh cho Miêu thị y quán, ngươi thể để Miêu lão tiên sinh chờ thất vọng , lại cũng giúp đỡ hàng xóm láng giềng, đây là làm việc thiện sao?"

      Nghe vậy Lí Đắc Tuyền khó xử, "Ta giúp ngươi hái là được."

      Cốc Vũ lắc đầu, nàng muốn nắm bắt cơ hội này để tìm thần tiên quả, sao có thể dễ dàng buông tha, vì thế có thuyết phục, nào là mặc sinh lúc ngắt lấy phải chú ý này chú ý cái kia, hái xong thể chờ phải lập tức đưa sao, đủ lý do ra, Lí Đắc Tuyền do dự. Trong nhà cũng thường uống nước mặc sinh nấu, cũng cảm thấy thoải mái, lúc này nghe Cốc Vũ như vậy, nếu mình hái lung tung, chẳng phải là lãng phí thứ tốt.

      An Cẩm Hiên rốt cục mở miệng, "Tuyền thúc, người xem như vậy có được , ngươi mang theo ta và Cốc Vũ nơi đó, ngay tại ven rừng xảy chuyện ra gì, chờ chúng ta hái xong ngươi cùng Đại Lâm ca đưa chúng ta đến đường, chúng ta hai người trấn đưa thuốc cũng có chuyện gì, đến lúc đó ngươi lại cùng Đại Lâm ca cùng nhau vào rừng."

      Nghe An Cẩm Hiên như vậy, Lí Đắc Tuyền đồng ý, tựa hồ hoàn toàn quên lúc trước nếu bọn họ vào rừng đánh gãy chân bọn họ.

      Ngày thứ hai chậm trễ, bốn người cùng vào rừng, Cốc Vũ cùng An Cẩm Hiên vừa ngắt mặc sinh, vừa đánh giá thần tiên quả, nhưng nhìn ra đặc biệt gì, hái mặc sinh xong, Lí Đắc Tuyền đưa bọn họ ra ngoài, Cốc Vũ cam lòng, lại sợ làm trễ nãi Lí Đắc Tuyền làm xong việc, kéo dài tới tối an toàn, nên vội vàng chạy đến gốc cây thần tiên quả chiết nhánh, nghĩ trở về xem lại.

      Trấn cùng ngày xưa sai biệt lắm, chỉ là hàng thêu mở cửa, sau này nghe người bàn tán là người này ra sao, mấy cửa hàng hay ho, trong tiệm Hứa Thế Cùng lại nghe ít người nghị luận cục diện chính trị trước mặt biến hóa thế nào, Cốc Vũ coi như nghe thấy, việc này truyền ra ai cũng đảm đương nổi.

      Thấm nhi ở trong tửu lâu, Cốc Vũ giao đồ Tiểu Mãn cho nàng xong mới theo An Cẩm Hiên y quán.

      Miêu lão tiên sinh thấy bọn họ liền cười: "Còn tưởng rằng các ngươi đến, về sau ta muốn tự mình trồng thứ này mới được, chỉ tiếc có tìm được chỗ."

      Cốc Vũ cười hề hề : "Trong nhà ta có 7, 8 mẫu, kề bên bờ sông, sau này ta trồng cây ăn quả xong, cho ngài trồng xen 1 mẫu là đủ cho ngươi dùng."

      xong thấy Miêu lão tiên sinh nhìn chằm chằm nhánh cây tay Cốc Vũ hỏi: "Đây là?"

      Cốc Vũ ngờ, "Đây là cây thần tiên quả a, ngài chỉ biết ăn trái cây thôi, lại biết lá cây này."

      Miêu lão tiên sinh lắc đầu, " phải, ta trồng qua, hậu viện còn có cây, chỉ là quá giống."

      Cốc Vũ linh cơ chợt lóe, liền vào hậu viện nhìn

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :