1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Điền Viên Cốc Hương - Thẩm Duyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 105: Tin tốt, tin xấu


      Lí Đắc Tuyền ở lại nhà, vừa khéo lúa mùa lên xanh tốt, ngoại trừ sau này ra ngoài thu gặt, cũng có việc gì khác, hộ nông dân khác lúc này cũng nhàn, làm những việc đơn giản như lợp thêm cỏ lên nóc nhà tranh, trong lòng cũng khó chịu. Nếu tại là ngày mùa giống với, khi đó để mình ngồi ở nhà giúp được gì, tâm biết gãi thế nào.


      Tuy chân Lí Đắc Tuyền bị thương, có chuyện gì làm, vẫn nghĩ mình có nghề mộc, mỗi ngày cầm đầu gỗ khoa tay múa chân, cứ như vậy, lúc nghĩ đến cái gì lại muốn đứng lên, cái này khổ Lí Đắc Tuyền cũng khổ Cốc Vũ, nàng thường ngốc ở bên xem Lí Đắc Tuyền, cần lộn xộn cái chân kia, cũng may chuyện này kéo dài bao lâu, Đại Lâm ở bên người Lí Đắc Tuyền, lúc cần lấy cái gì, Đại Lâm đưa tới trong tầm tay , làm Lí Đắc Tuyền lại nổi lên ý muốn thu Đại Lâm làm đồ đệ.


      Nhưng ý niệm cũng chỉ là ý niệm, bị gió mùa hè thổi qua liền tan tác, nghĩ trọn, muốn làm cũng xong. nghĩ qua 2 ngày, mình có tay nghề nhưng chưa có việc làm, hơn nữa nếu xuất tình như lần trước, Đại Lâm người, lại là người thành , đến có được tay nghề giỏi phải mất bao lâu, việc nhà của Đại Lâm bị trì hoãn hết vài năm, lại Đại Lâm vạn nhất thích học hoặc là có ngộ tính, đến lúc đó học tốt, tình trong nhà cũng bị trì hoãn, hại cả nhà .


      Vì thế lời đến bên miệng Lí Đắc Tuyền, lại nuốt trở vào.


      Cốc Vũ vốn định đưa Thấm nhi chơi, khó được nhà Hứa Tần Thị đối với mình tốt như thế, mình cũng hợp ý Thấm nhi, nào ngờ tính tình Thấm nhi vốn cũng yên tĩnh, thấy Tiểu Mãn và Vương thị thêu thùa, ánh mắt sáng lên, ngồi ở chỗ kia gắt gao nhìn chằm chằm, cong cong thắt lưng, đưa ghế cho nàng cũng ngồi, thân ướt mồ hôi.


      Tiểu Mãn thấy bộ dáng chuyên chú của nàng, mồ hôi ướt đẫm tóc mai cũng ngồi xuống, cười hề hề , "Thêu còn lâu mới xong, Thấm nhi, ngươi ngồi ."


      Thấm nhi coi như nghe thấy, ánh mắt nhìn chằm chằm ngón tay Tiểu Mãn, Hứa Tần Thị lắc đầu cười, "Tính nàng là như vậy, ngốc!" xong ôm Thấm nhi ngồi bên cạnh Tiểu Mãn, cái ghế cao hơn chút, để nàng có thể thấy Tiểu Mãn thêu thế nào, cứ như thế, biểu cảm của Thấm nhi từ đầu đến cuối thay đổi.


      Thấy bộ dạng của nàng, Tiểu Mãn tự thay đổi, lúc đầu nàng muốn thêu uyên ương, đổi thành thêu con chim yến đơn giản, vừa thêu xong cái đuôi dài, Thấm nhi cong cong cổ của mình, : "Nha, ngươi thêu thế nào, thấy ngươi chỉ thêu đường, sao ngươi biết chim yến là dạng này, Tiểu Mãn tỷ tỷ dạy ta!"


      Cốc Vũ thấy nàng như vậy, biết mình cần lo nàng ở đây buồn, ươm giống quan trọng hơn.


      Lí Đắc Tuyền ngốc ở nhà, trong nhà có trụ cột, Cốc Vũ yên tâm, ít nhất trong nhà có người làm xa làm cho người ta lo lắng, nàng hạ quyết tâm về sau để Lí Đắc Tuyền nhận việc làm ở nhà người ta.


      Lí Đắc Tuyền ngốc ở nhà, nàng lo lắng việc khác, chỉ lo lắng vạn nhất Lí Đắc Tuyền chuyên tâm ở nhà làm ruộng, ruộng nhiều, người trong nhà lại nhiều, lỡ ngày qua tốt, Lí Đắc Tuyền tất nhiên tái sinh phần tâm tư kia, quấy nhiễu tới lui, dĩ nhiên tiền quan trọng nhất, nên kiếm tiền nhanh chút qua ngày lành, mà Cốc Vũ tin tưởng mình ở Đào trang, dựa vào sông nước, lo tìm thấy biện pháp làm giàu, còn phải do mình phát .


      Cốc Vũ dưới bóng nắng ra ruộng, mặt đường tích tầng dày đất bụi, mỗi bước chân là lớp khói bụi vương theo, rốt cục đến bờ sông, nàng xuống bờ ruộng, hai ngày qua mình đến tưới nước, có chút sốt ruột.


      Rất xa Cốc Vũ thấy có cỏ trong vườn, lại chất đống ở ven sông, nàng lắp bắp kinh hãi chạy nhanh tới, còn tưởng là bị người nào cố ý nhổ , đến chỗ ươm giống, nàng mới thở dài nhõm hơi, ra cỏ bị người ném loạn thất bát tao , nhưng đặt thành đống chỉnh tề, mà giống ươm đất có cây non mảnh khảnh nha, mặt cũng ẩm, xem ra có người tưới qua nước. Bên mặt đất ướt, còn có cả phiến bùn đất, xem ra là bùn đất do An Cẩm Hiên bốc từ trong sông, phơi khô. Lúc này này bùn đất bị vỡ vụn, cuốc ném ở bên.


      Tâm Cốc Vũ vừa động, chạy đến cuối vuồn, nhin về hướng sông.


      Mặt sông mảnh yên tĩnh, gợn sóng, mày Cốc Vũ cau lại, nghĩ là An Cẩm Hiên khiêng cuốc đến bên này, ném cuốc ở đây rồi chứ?


      lúc thất vọng, mặt sông đầu tiên trồi ra đôi tay, Cốc Vũ liền hiểu, "Cẩm Hiên ca, ta biết là ngươi."


      Nổi lên đúng là An Cẩm Hiên, trong tay con cá, Cốc Vũ nhìn bốn phía cũng cái gì có thể bắt, đành phải tại kia nhìn chằm chằm.


      An Cẩm Hiên Cười cười, "Cốc Vũ, sao ngươi lại tới đây? Ngươi đến, cây non thần tiên quả của ngươi đều bị chết."


      Cốc Vũ ngượng ngùng, mình quên, An Cẩm Hiên lại nhớ . May là nhớ được, nếu vườm ươm của mình cũng biết sao.


      Lúc An Cẩm Hiên lên, Cốc Vũ lại có vấn đề, "Cẩm Hiên ca, sao ngươi có thể tay bắt cá?"


      Lúc này An Cẩm Hiên đặt cá ở bờ, dùng cỏ cột xuyên qua, ném xuống đất, rồi xuống sông rửa tay chân, rồi mang cá lên.


      "Cũng phải ta giỏi, do đáy sông có rất nhiều tảng đá , thường có cá ở bên trong, vừa tay bắt, bằng ngươi cho là sao?"


      Cốc Vũ xem như giải khai điều bí , ngày ấy Ninh Bác đến, ra chẳng phải An Cẩm Hiên bị tức giận, mà là nắm chắc, nghĩ đến Ninh Bác, Cốc Vũ nhớ tới ngày đó Lí Đắc Tuyền đến, lần tới nếu mình nhìn thấy , phải cảm tạ mới đúng.


      An Cẩm Hiên biết Cốc Vũ nghĩ gì, : "Cốc Vũ a, cây nảy mầm phải nhổ cỏ , bằng lớn nổi, về sau cây trưởng thành cũng phiền toái, ta vét bùn trong sông, sau đó phải vào rừng hái ít trái cây trở về, còn có, chúng ta đồng ý Miêu lão tiên sinh hái thuốc, hai ngày nữa cũng phải đưa ."


      Cốc Vũ sờ bụng mình, "Ta muốn bây giờ, cả nhà đều ở nhà, nếu ra ngoài phiền toái, nhưng hôm nay ta chưa có ăn gì."


      Thấy bộ dáng ngần ngừ của Cốc Vũ, An Cẩm Hiên tìm kiếm trong đống rơm, rốt cục tìm ra cái bao bố , cười : "Yên tâm, ta nướng cá cho ngươi ăn!"


      Cá tươi mới, Cốc Vũ nhìn con cá vô tội kia, rồi nhìn động tác rất nhanh của An Cẩm Hiên, hai người đứng ở vùng đất hoang, nhặt ít cành khô, trong bao bố của An Cẩm Hiên, có đá đánh lửa, có khúc xương biết tên mài sắc bén, túi giấy biết là cái gì.


      Mọi thứ chỉ có mình An Cẩm Hiên vội, Cốc Vũ muốn giúp, liền lắc đầu, " được, nên để người ngươi có mùi cá, ngồi chờ , hồi cho ngươi ăn."


      như vậy, Cốc Vũ cũng khách khí ngồi bên chờ ăn, chờ cá nướng sắp nướng chín Cốc Vũ mới biết cái túi giấy đó là muối.


      Hai cái ăn xong cá nướng, Cốc Vũ liếm liếm môi, : "Cẩm Hiên ca, hay là chúng ta vào núi, ăn thần tiên quả, lại hái ít mặc sinh trấn .


      An Cẩm Hiên gì thêm, hai người phía sau núi.


      mảng lớn mặc sinh vẫn ở chỗ cũ, người vào núi tựu ít , cũng thấy ai đến chỗ này, cho dù là đến nơi này, cũng biết nó dùng đề làm gì.


      Cốc Vũ vừa rồi hái mớ cỏ, nhổ mặc sinh xong dùng cỏ cột lại, tổng cộng khoang bốn năm bó, nghĩ đủ, nàng mới dừng tay, xem qua nơi mình vừa nhổ, mặc sinh thoạt nhìn dày đặc như vừa rồi, cho cây non chút gian sinh trưởng, nàng làm chuyện nhổ sạch diệt sạch, thầm nơi này về sau là căn cứ dược liệu của mình, nghĩ lâu dài chút mới tốt, tuy kiếm ra bạc, cho Miêu thị y quán coi như làm việc thiện.


      An Cẩm Hiên như cũ leo cây hái trái cây, Cốc Vũ quen kêu thần tiên quả, tại gần hết, cây ngừng lắc, thần tiên quả chín bùm bùm rơi xuống, hai người ăn vừa hối hận mang túi lưới đến, An Cẩm Hiên lại làm theo cách cũ, dùng dây leo trong rừng đan thành cái túi lưới đựng trái cây.


      Ép buộc đến giờ phút này, sắp tới buổi trưa, bọn họ lo lắng, lúc trở lại thôn trang, hai người đem thứ này giấu, về nhà lắc lư vòng, cho mọi người thấy, chúng ta chỉ là ra ngoài chút, tiếp đó lại tìm cớ ra cửa, thở hổn hển trấn .


      đến hơn nửa, Cốc Vũ miệng ngọt, lại dùng vài thần tiên quả đáp xe ngựa. Đến trấn bọn họ xuống, chờ An Cẩm Hiên và Cốc Vũ hai người mang theo trái cây, thuốc đến y quán, đều thở hổn hển.


      Nồi nấu ở cửa y quán rửa sạch , tà tà đặt ở chân tường, Miêu lão tiên sinh thấy bọn họ mang mặc sinh đến, có chút khô héo, cũng gật đầu, lại hỏi qua thương thế Lí Đắc Tuyền, vài câu vô phương linh tinh lời , nhưng là xoa dịu tâm Cốc Vũ.


      Lúc An Cẩm Hiên đặt túi trái cây lên bàn, mắt Miêu lão tiên sinh sáng lên, lấy mu bàn tay xoa xoa, rồi chạy tới, lấy trái, nhìn sắc màu, lại mang tới dưới ánh mặt trời xem, tiếp đó cắn miếng, gật đầu, "Này sao các ngươi có thứ này?"


      Cốc Vũ thấy bộ dáng kỳ quái của , lại thấy ăn miếng, thầm hẳn là có độc, bằng ăn, "Chúng ta hái trong rừng, sinh trưởng ở bên cạnh mặc sinh."


      "Hảo, hảo, hảo..." Miêu lão tiên sinh liên tục ba cái hảo, tiếp lại hỏi: "Các ngươi về cây này chút ."


      Cốc Vũ tìm trong đống trái cây, "Nha, đây là lá cây."


      Miêu lão tiên sinh thở dài hơi, " uổng các ngươi chịu khó tìm, tạo hóa của các ngươi , biết đây là cái gì sao, cùng loại trái cây khác nhau quá lớn, ê ẩm ngọt ngào, nếu dùng để ngào thành bánh, đối với tiểu nàng dâu nhất tốt, chỉ là thứ này khó được, cho dù là trực tiếp ăn, cũng là có ích vô hại, già trẻ lớn bé đều có thể ăn, nhiều năm ta chưa gặp qua trái cây này, thế nhưng bị các ngươi tìm được."


      Thu hoạch ngoài ý muốn này làm Cốc Vũ ngẩn ra, vội hỏi: "Miêu gia gia, ngươi thứ này có thể bán sao?"


      Miêu lão tiên sinh bị Cốc Vũ hỏi câu như vậy, ngẩn ra, "Bán cũng có thể bán, chỉ là nơi nào tìm nhiều tiền như vậy, người ta được thứ này hơn phân nửa là để cho người nhà ăn, muốn bán cũng là bán cho người nhà giàu biết hàng, thứ này tiện định giá."


      Cốc Vũ lại hỏi, "Thế nào là tiện định giá, có thể bán hai mươi văn cân ?"


      Miêu lão tiên sinh thấy Cốc Vũ đến tiền ánh mắt sáng hẳn lên, cảm thấy buồn cười, nghĩ đứa này thú vị, có đôi khi hào phóng như vậy, tỷ như mặc sinh dám thu tiền, mà trái cây nàng lại muốn bán lấy tiền, bất quá cũng có cảm thấy có gì được, có cái nên làm có việc nên làm mới tốt, vì thế : "Khó mà , nêu ngươi đem túi lưới bán cho ta, ta tính ngươi trăm văn."


      Cốc Vũ cứng lại, biết nên khóc lớn trận hay là nên cười to ba tiếng, hối hận là, Cốc Vũ tự trách mình sao sớm đưa tới cho Miêu lão tiên sinh chút, trước kia còn bán văn tiền cái, còn tưởng rằng mình kiếm lớn, ngày qua buôn bán lời hai trăm văn, nếu lúc trước mình đem mặc sinh đến tiệm trước, sau đó mới bán trái cây, có thể ra chuyện thiệt như vậy.


      Nên cười to là, trái cây này có nhiều ưu việt, cũng lo nguồn tiêu thụ, cùng lắm mở nhiều nơi bán là được, chính yếu vẫn là mình muốn trồng trước, mình cũng tổn thất gì, còn biết đại tin tức như vậy, tính kỹ mình cũng thiệt, vì thế : "Miêu gia gia, lần trước ngài cứu ta cha, đây là ra đưa cho ngài."


      Miêu lão tiên sinh cười ha ha, "Ngươi xem ngươi cái dạng này, còn là tặng cho ta, nhưng đau lòng , thầm mắng lão nhân này, lại lừa ta trăm văn. Bất quá như vậy cũng tốt, ta ngào xong, lần tới ngươi đến mang về cho Nhị bá mẫu ngươi ăn."


      Cốc Vũ thấy Miêu lão tiên sinh đem mình thành tiểu tham tiền, quyệt miệng, "Gia gia! Hừ, ta Cốc Vũ mới phải là người keo kiệt như vậy, ta đem trái này trồng, chờ cây trưởng thành kết trái, ta hàng năm cho ngài sọt!"


      Miêu lão tiên sinh lúc này lại hắt cho Cốc Vũ chậu nước lạnh, "Trái này dễ trồng, muốn trồng trước kia ta sớm trồng, ngươi có kỳ quái hay , ngươi đừng nhìn thấy trái này ăn ngon, nếu ngươi đem hạt trồng trong đất, mọc ra cây, cho dù là kết trái, cũng nhất định có thể ăn, ta có trồng qua trái vừa chua lại chát, căn bản cách nào bỏ vào miệng."


      Cốc Vũ vừa nghe lại mất tinh thần, thầm sao thứ này lạ như vậy, nghĩ lại cũng đúng, nàng biết, mấy thứ này chịu ảnh hưởng hoàn cảnh, cây con trưởng thành, nhất định có thể kết quả, nàng thầm mắng mình mãi đến giờ phút này mới nhớ tới, lúc trước phụ thân chẳng phải trồng qua đào mật lần, trồng trong sân, đúng là có thể ăn, nhưng chiết cành lại khác, đầu Cốc Vũ có chút lớn, chẳng lẽ ta muốn chiết cành thử xem.


      An Cẩm Hiên thấy mặt Cốc Vũ lúc sáng lúc tối, buồn cười, nhưng có Miêu lão tiên sinh, tiện thêm gì.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 106: Cửa nhà giàu nhiều tâm tư


      Cốc Vũ yên lòng, chỉ An Cẩm Hiên xem trong mắt, Miêu lão tiên sinh cũng thấy, còn muốn hỏi Cốc Vũ đối với thuốc vì sao có kiến giải như thế, thấy tâm tư nàng hoàn toàn ở nơi này, Miêu lão tiên sinh nghĩ dù sao còn nhiều thời gian, đến lúc đó cũng muộn.


      Vì thế, An Cẩm Hiên cùng Cốc Vũ cáo từ, Miêu lão tiên sinh cũng giữ, chỉ dặn qua vài ngày có thể tới lấy cao trái cây, Cốc Vũ vừa nghe thần tiên quả ngao thành cao, lại hưng trí, " phải là mứt thần tiên hoa quả thôi, còn cao cái gì cao, thuốc dán mới kêu cao đâu!"


      Miêu lão tiên sinh vừa nghe nàng như vậy, vuốt râu bạc sau lúc lâu, mới : "Thần tiên tương hoa quả thần tiên tương hoa quả, cách gọi này cũng sai."


      Chờ An Cẩm Hiên bọn họ đứng lên, Miêu lão tiên sinh lại cho Cốc Vũ hai thiếp thuốc dán, là cho Lí Đắc Tuyền, cười tiếp nhận: "Ta thuốc dán, Miêu gia gia còn chịu cho đâu."


      An Cẩm Hiên tiếp nhận thuốc dán Cốc Vũ đưa qua, cười , trong lòng hiểu là Cốc Vũ muốn với mình cái cớ đến trấn .


      cỗ kiệu ngừng ngoài cửa, nha đầu vạch mành kiệu, lão phu nhân, tuổi khoảng chừng năm mươi, trang điểm quý phái, giống Hứa Tần Thị tùy ý tự tại như vậy, người mặc tơ lụa tốt nhất, tóc chải gọn sau ót búi tóc tròn, trán chỗ dễ thấy là khối phỉ thúy, đủ loại trang sức cộng với biểu cảm đoan túc, cả người toát ra vẻ đoan trang hào phóng phú quý, cũng làm cho người ta thể nào tới gần.


      Lúc Cốc Vũ thấy nàng lôi kéo tiểu tử vào cửa, ngớ ra, người lão phụ nhân, tản ra vẻ lạnh lùng, ở đây trời nóng, tựa hồ rất quỷ dị.


      Miêu lão tiên sinh thấy nàng tiến vào, tiếp đón tiếng, "Lão phu nhân, tiểu thiếu gia lại tốt sao?"


      Người được xưng là lão phu nhân, vẻ mặt sốt ruột: "Miêu lão tiên sinh, cũng biết có phải bị dọa đến hay , suốt ngày ở hậu viện bần thần, lại gọi tới gọi lui, biết có bị đồ tốt nhập thân ?"


      Cốc Vũ đứng bên cạnh Miêu lão tiên sinh, dưới ánh sáng yếu ớt, đánh giá Ninh Bác bị lão phu nhân lôi kéo, luôn cúi đầu nhìn chân mình, Cốc Vũ thầm , trách được Ninh Bác thích ngốc ở nhà, nếu là mình cũng thích.


      Miêu lão tiên sinh biết Ninh gia, lão phu nhân rất sủng ái tiểu thiếu gia, trước kia từng xem qua Ninh Bác biết bao nhiêu lần, đều bị bệnh nghiêm trọng gì, trước đây cũng từng qua, đứa này cần quản nhiều, tính tình tốt, chỉ cần có chút thích hợp, tỷ như bị sặc, khụ khụ hai tiếng bị nghe thấy, tất nhiên là muốn đến y quán xem qua, cũng may bộ dáng Ninh Bác thơ ngây, cho dù là quá đáng, cũng đến mức làm cho người sinh ghét, vì thế Miêu lão tiên sinh buồn cười, "Phu nhân, vậy ngươi hỏi qua tiểu thiếu gia sao?"


      Nghe Miêu lão tiên sinh như vậy, đầu Ninh Bác vừa nhấc, "Miêu gia gia, ta bị gì, ta, ta muốn luyện võ công, đến lúc đó ai cũng thể khi dễ ta!"


      xong, Ninh Bác nhìn 2 người bên cạnh Miêu lão tiên sinh cười tiếng, có chút vui, trừng mắt cái, lại mới phát bóng người kia là Cốc Vũ và An Cẩm Hiên, bất chấp tổ mẫu của mình, liền chạy tới, "Cốc Vũ, Cẩm Hiên ca, các ngươi thế nào đến !"


      Vẻ vui sướng lời tả được, hai câu thấy Cốc Vũ bọn họ đưa tới này nọ, cũng khách khí, cầm lên thần tiên quả ăn, ăn hai miếng mới dừng lại, sợ hãi quay đầu nhìn lão phu nhân kia.


      Cốc Vũ cười cười, "Còn mau gột rửa."


      Ninh Bác cầm trái cây phải ra hậu viện y quán, dùng nước rửa, cao hứng ăn, trở ra cửa cùng Cốc Vũ bọn họ ngừng chuyện, tựa hồ bị buồn lâu lắm cần phóng thích, hoàn toàn để ý mặt tổ mẫu có chút giận.


      Miêu lão tiên sinh ha ha nở nụ cười, "Lão phu nhân, tiểu thiếu gia bệnh gì đều có, ngươi nhìn thấy, có nhiều tinh thần."


      Lão phu nhân nhìn Ninh Bác đối với hai đứa trẻ kia, trong lòng vui, nàng cẩn thận nhìn qua, hai người kia mặc rách tung toé , còn bẩn hề hề, đầu nương kia còn dính mảnh lá cây, nàng hơi lắc đầu, thấy tôn tử mình thương nhất cùng hai người như vậy, còn lo lắng chẩn bệnh gì nữa.


      Nàng từng trải qua thế , tuy trong lòng vui, miệng lại ra lời hoà nhã, "Bác nhi, khi nào quen biết, cũng với ta."


      Ninh Bác quay đầu cười, "Này chính là khuê nữ Lí sư phụ a, nhà bọn họ ở trong nhà Cẩm Hiên ca, ở Đào trang! gian nhà tranh lớn, lần trước ta Hoàng gia bên kia, chính là thấy Lí sư phụ người cùng nhiều người đánh nhau, lợi hại, đánh bại nhiều người!"


      Cốc Vũ nghe xong, thở ra hơi, Ninh Bác sai, nhưng lời này khẳng định lão nhân gia thích, nàng vội tiến lên, nhàng : "Lão phu nhân, ta gọi Cốc Vũ, cha ta là làm nghề mộc, cũng phải muốn cùng người ta đánh nhau, chính là làm nghề ở Hoàng gia trả tiền công còn tịch thu dụng cụ của cha ta, hơn nữa lúc Ninh Bác ở nơi đó, cha ta sợ có việc, mới nóng vội đem Ninh Bác ôm ra."


      Đôi mắt lợi hại của lão phu nhân nhìn nha đầu kia, thấy nàng nhanh mồm nhanh miệng, mình nhìn chằm chằm nàng chẳng những bỡ ngỡ, ngược lại ngẩng đầu, dùng đôi mắt to hồn nhiên nhìn lại, nàng có chút thích, đầu bả xoay qua bên, thầm nha đầu xem ra cơ trí, tự trách tôn tử mình ngoan dễ bảo, suốt ngày nhắc Cốc Vũ dài Cốc Vũ ngắn, lại là nha đầu khôn khéo lôi thôi, về sau cho Ninh Bác chơi là tốt rồi, khỏi trêu chọc đến loại người này.


      Ninh Bác lại biết việc này, như cũ cười : "Cốc Vũ, lần tới ta tới nhà của ngươi bên kia cho ngươi màn, đến lúc đó bị muỗi cắn!"


      Cốc Vũ lại ta thán chút, tiểu thí hài chung quy đánh rắm hiểu, bọn họ cho phép ra cửa, vốn là để buồn như vậy, lúc này thấy đôi mắt nãi nãi , như là cho rằng mình lừa bịp , loại cảm giác này làm Cốc Vũ dễ chịu, nhưng phát tác được, chỉ là lạnh nhạt : " cần, nhà ta có thể dùng ngải diệp huân muỗi, màn nhiều phiền toái."


      Cố tình câu như vậy, lại làm cho lão phu nhân nhận định suy nghĩ của mình, "Ta coi Lí sư phụ là người trung hậu thành , lại có nha đầu lanh lợi như vậy, là hảo phúc khí!"


      vậy, trong lòng nàng thậm chí hạ quyết tâm, là thể để Ninh Bác qua lại, nguyên lai là nhìn Lí Đắc Tuyền trung hậu thành , hơn nữa nghe trong nhà con lớn nhất đọc sách, chắc là nhà nhân hậu, nhưng nhìn bộ dáng nha đầu này, còn chỗ ở cũng có, phải ở nhờ nhà tranh người ta, Ninh Bác qua nơi đầy bụi đất ăn cơm, nàng nghĩ cũng dám nghĩ.


      Cốc Vũ hai câu, liền im miệng, Ninh Bác biết vì sao, vẫn vui vẻ cười, thấy Cốc Vũ và tổ mẫu đều cười, có chút ngạc nhiên.


      Miêu lão tiên sinh thấy vậy cũng đại khái đoán ra ít, cũng gì, ngược lại : "Cốc Vũ, Cẩm Hiên, các ngươi còn phải đoạn đường, hôm nay sắc cũng sớm, mau trở về, miễn cho người trong nhà quan tâm, lần tới lại đến, a?"


      An Cẩm Hiên gật đầu, kéo Cốc Vũ , Cốc Vũ hướng lão phu nhân cáo biệt, vội vàng rồi.


      Sắc mặt Ninh Bác đầy vẻ tiếc hận.


      Nha đầu theo thấy bộ dáng , có chút buồn cười: "Thiếu gia, người rồi, nhìn ngươi ngóng dài cổ, như đánh mất hồn vậy."


      Lão phu nhân trách cứ câu, "Đông Mai!"


      Người kêu Đông Mai im miệng, nhớ ra lão phu nhân thích hạ nhân ở bên ngoài chuyện như vậy, gì thêm.


      còn chuyện gì, lão phu nhân mang theo Ninh Bác về, Ninh Bác chịu ngồi bên trong kiệu, muốn bộ trở về, lão phu nhân có cách nào, đành phải cho 2 nha đầu theo, mình cùng Đông Mai đường trở về.


      Về đến nhà, Đông Mai pha trà, thấy lão phu nhân còn ngơ ngác ngồi, đầu đuôi câu, "Bác nhi thể đến nhà kia."


      Đông Mai thấy nàng khôi phục thường sắc, cũng : "Lão phu nhân, ta thấy Cốc Vũ rất cơ trí, ngươi xem thiếu gia ở cùng bọn họ, cũng biết nhanh nhẹn hơn bao nhiêu."


      Lão phu nhân oán hận buông ra câu: "Chỉ sợ là quá cơ trí! Ngươi nhìn bộ dáng kia, may mắn còn , ta tại xem trọng, đúng là ta rộng lượng, ngươi biết hộ nông dân, có quan hệ còn gắt gao tóm lấy, bọn họ giữ Bác nhi còn giống như giữ cây rụng tiền, thấy Bác nhi ngốc hồ đồ ta hận mình thể ra mặt, may mắn hôm nay thấy, ngươi xem nha đầu cùng tiểu tử kia, đầu người có chỗ nào sạch , người lôi thôi như vậy cũng chỉ có ở thôn trang thôi, coi như là tốn chút bạc lấy bài học, về sau cho , nếu như bị mê hoặc, về sau khả thế nào được! là người làm đại , sao có thể thường xuyên ở cùng những người đó."


      Đông Mai cũng là khuê nữ hộ nông dân, nghe lão phu nhân như vậy, nàng ảm đạm câu, "Nhưng cũng đều là như vậy, Lí sư phụ xem chính là người thành thực."


      Lão phu nhân khoát tay, "Mới qua vài lần, ngươi xem cũng dễ bảo, cả ngày Cốc Vũ dài Cốc Vũ ngắn, ta còn tưởng nếu tốt cho làm nha đầu, tại ý tưởng này ta cũng có, chỉ sợ Bác nhi bị nàng ăn gắt gao."
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 107: Lại vào rừng


      Lúc Cốc Vũ và An Cẩm Hiên về đến nhà, là lúc thái dương xuống núi.


      Hứa Tần Thị xách nước tưới rau trong viện, Vương thị nấu cơm, Tiểu Mãn, Tiểu Hà đuổi gà vào lồng, Thấm nhi đơn ngồi dưới mái hiên, cầm kéo ngừng đùa nghịch, hoàn toàn có thấy động tĩnh chung quanh.


      Đột nhiên, nàng buông kéo, đem trang giấy tầng tầng mở ra, đồ án xuất tại trước mắt, Thấm nhi ngọt ngào kêu to, "Tiểu Mãn biểu tỷ! Mau đến xem!"


      Tiểu Mãn, Tiểu Hà bị nàng kêu đến, Cốc Vũ cũng qua, thấy tay nàng, là con cá chép ngốc ngốc, đồ án rất hoàn chỉnh, chỉ là cá chép so với con Tiểu Mãn cắt biết mập mạp bao nhiêu, dù sao cũng là cá chép, Thấm nhi rất thỏa mãn ngừng khoa tay múa chân.


      Hứa Tần Thị cất thùng, rửa tay, cũng lại xem, sau khi xem xong cười tiếng, "Ai u, Tiểu Mãn, cá chép của ngươi gầy chút, Thấm nhi, cá chép của ngươi sao quá béo, với ngươi sai biệt lắm."


      Thấm nhi nhức đầu ngốc ngốc cười, đột nhiên bật ra câu, "Cá có cá bảo bảo phải béo chút sao, giống vậy."


      Câu này làm cả nhà cười thành tiếng.


      Ngày lặng yên trôi qua, lại là hai ngày qua, cây non Cốc Vũ ươm đất lớn lên ít, nàng cùng An Cẩm Hiên lại vào núi lần nữa, gốc cây nhặt ít trái cây dập, trở về chôn ở vùng đất ươm giống có phủ bùn vớt từ sông lên.


      An Cẩm Hiên và Cốc Vũ cùng nhau bận rộn, trong lòng nỡ, nhớ tới lời của Miêu lão tiên sinh, biết, cây ăn quả trong rừng ít, nhưng hơn phân nửa đều là ê ẩm chát chát thể vào miệng, bằng cũng đến mức có người đến hái, nếu gặp thứ thể ăn, đầu lưỡi chát khô.


      đem lo lắng của mình cho Cốc Vũ, Cốc Vũ cũng ngây ngẩn cả người, phải làm sao bây giờ? Trồng cây, đến khi có quả lại thể ăn, chẳng phải là lãng phí thổ địa tài nguyên.


      Hai người vì thế hết đường xoay xở.


      đến , Cốc Vũ vẫn cam lòng, nàng nghĩ khác , vất vả biết được trái cây có tác dụng lớn như vậy, nàng càng muốn thử xem, nếu những người khác đều trồng được, mình có thể trồng, là độc môn sinh ý, người ta muốn cướp cũng được.


      Rốt cục, vẫn là An Cẩm Hiên nghĩ đến cách, "Cốc Vũ, chúng ta ăn trái cây vứt hột mặt đất, hoặc là ngươi xem này đó bị động vật tha , rơi rớt trong rừng cũng nên có kết quả, chúng ta tìm chung quanh xem, cây này do Nhị thúc công mang ta đến, từng qua, trước kia còn làm ký hiệu hột, quãng bỏ ở gốc cây, nếu cây đó trưởng thành chính là cùng loại, nếu chúng ta tìm được, chẳng phải là biết trái cây có thể ăn hay . Nếu cây ăn quả chúng ta tìm ra cũng thể vào miệng, chừng như Miêu lão tiên sinh thể trồng."


      tại Cốc Vũ có cách nào, nàng nghĩ, thể chỉ dựa vào gốc cây cây ăn quả như vậy, 8 mẫu ruộng nhà mình, nếu đều trồng loại trái cây này, đến lúc đó có vườn trái cây. Nàng cũng muốn thử đề nghị của An Cẩm Hiên, dù sao muốn nàng buông tha cây ươm của mình, nàng rất tiếc.


      muốn tìm cây thần tiên quả, An Cẩm Hiên nghĩ nhiều, muốn Cốc Vũ về nhà, mình người , nhưng Cốc Vũ thế nào cũng chịu, nghĩ nếu tìm mau chút, chừng trái bị rụng hết có cách nào biết trái chua chát hay là chua ngọt.


      Càng vào sâu bên trong, rừng càng có vẻ thanh u, vòng vo cả ngày nhưng cũng có thu hoạch gì, lại trở về.


      Cốc Vũ nghĩ như vậy phải biện pháp hay, liền cùng An Cẩm Hiên thương lượng, muốn lưu lại ký hiệu trong rừng, hai người chậm rãi tìm từng mảnh từng mảnh, như vậy cơ hội bị quên giảm rất nhiều.


      Hai người có bí mật , mỗi ngày trước sau ra cửa, nam pha chậm rãi tìm, tuy tìm được cây thần tiên quả, nhưng phải có thu hoạch, này mộc nhĩ nấm dại, ngẫu nhiên còn có chim trĩ, tóm lại về tay .


      tại trong nhà nhiều đứa hơn, hơn nữa Cốc Vũ cả ngày ngốc được, đồ ăn đều đặt trong nhà bếp, cũng sợ nguội, nếu đói bụng ăn chén, chỉ có bữa tối cả nhà tụ tập chỉnh tề ăn cơm, có người phát hành tung hai người.


      An Cẩm Hiên quen ở trong rừng, cũng lo tìm thấy ăn, gà rừng thỏ hoang hoặc là thực vật rể cây, luôn có thể tìm được đồ ăn no bụng, Cốc Vũ mỗi ngày ở trong rừng cùng , cũng rất thích kiểu tìm này nọ ăn ngay tại chỗ.


      Cứ như thế lại là mấy ngày qua.


      Cốc Vũ có chút sốt ruột, nam pha tìm hơn phân nửa, vẫn thu hoạch được gì, ngẫu nhiên cũng có gốc cây, trái cây rụng gần hết, rất khó ăn, nên bọn tiếp tục tìm, luôn tìm thấy kia thành xếp thành liệt .


      Những ngày này, Cốc Vũ và An Cẩm Hiên đến giữa trưa, vẫn cứ thu hoạch được gì, Cốc Vũ mệt đến mồ hôi đầy đầu đứng dưới gốc cây thở, An Cẩm Hiên vài bước, đến chỗ cao hơn, "Cốc Vũ mau tới, ngươi xem phía dưới kia giống cây thần tiên quả ?"


      Cốc Vũ gian nan khởi động thân thể, bước đến chỗ An Cẩm Hiên đứng, mới phát , trong rừng này, biết lúc nào có chiến hào, phải mấy trượng dài, vừa khéo đứng ở đây cao nhìn xuống, theo tay An Cẩm Hiên chỉ, hai người đều thấy lá cây, giống lá của thần tiên quả, cách mười mấy hai mươi thước, lại có gốc cây, như thế bọn họ nhìn thấy ba bốn cây, thở dài nhõm hơi, là trời phụ người có lòng, rốt cục để bọn họ tìm được.


      Hai người theo hương đường trước mắt, có phát chỗ đó lại dừng lát, nếu thẳng tắp xuống rất dốc, bọn họ nghĩ mạo hiểm như vậy, vì thế luôn về phía trước.


      An Cẩm Hiên giống là nhớ tới cái gì, "Ta biết, ta biết vì sao Nhị thúc công phải làm ký hiệu, ngươi biết, chỗ này khả năng chính là Hồ Lô Câu, câu giống như cái hồ lô, đường vào , càng vào càng sâu, chúng ta từ nơi này về phía trước mặt, rất nhanh có thể vào, ngươi nhìn Hồ Lô Câu này, hơn phân nửa là lũ tràn vào, nếu sao có nhiều đá cát vụn như vậy, khó trách nơi này có cây to, nên thần tiên quả mới dễ thấy như vậy."


      Cốc Vũ vui vẻ, thần tiên quả có thể sống ở hoàn cảnh ác liệt như vậy, khó trồng, tại nàng muốn biết, ươm hột ra trái có thể ăn được hay .


      Hai người từ cửa Hồ Lô Câu vào, cơn gió lạnh thổi tới, thân mình Cốc Vũ đơn bạc run lên, cảm thấy gió này quái dị, có chút sợ hãi.


      An Cẩm Hiên lại giữ chặt nàng, "Cốc Vũ sợ, nơi này ngươi xem, ánh mặt trời chiếu tới, dĩ nhiên râm mát, nên gió thổi qua có chút lạnh. Chờ chúng ta tìm được cây hái ít trái cây liền ra ngoài."


      Cốc Vũ định thần lại, bước tảng đá đất, bốn phía đều là mảng rừng đen nhánh, ánh mặt trời tựa hồ cách mình rất xa, nàng nghĩ tới vườn trái cây trong tương lai, kiên trì vào.


      Lúc vào bên trong An Cẩm Hiên đại khái xác định được phương hướng, lúc tìm được cây quá vất vả, nhưng là Cốc Vũ mệt mỏi quá, chân còn đá trúng cục đá , đầu ngón chân bị xướt da, nhè đau, nàng nhìn giày dưới chân An Cẩm Hiên, biết làm bằng da gì, coi như tốt, chủ yếu là đem chân bao lấy, như loại tất da, nhìn tự nhiên.


      Rốt cục đến dưới tàng cây, Cốc Vũ kích động kêu to: "Cẩm Hiên ca, mau nhìn mau nhìn! cây còn có trái cây!"


      An Cẩm Hiên thấy nàng mừng rỡ như vậy, cũng cao hứng, "Ngươi nhìn nơi này mát mẻ, trái cây bị phơi dưới ánh nắng nên mau chín." Lúc đứng cao thấy tán cây rất lớn, đến trước mặt lại phát cũng cao, khoảng hai thước, xem ra nơi này quá mức cằn cỗi, vì thế Cốc Vũ kiếm đồ lót xuống, hái trái, màu sắc tím hồng, nhìn chảy nước miếng, cả nửa ngày cũng khát nước, ngụm cắn xuống, lại vội nhổ ra.


      Nàng lại ói ra mấy miếng nước miếng, đầu lưỡi tựa hồ lớn ít, giống trước kia nàng cẩn thận ăn quả hồng non.


      An Cẩm Hiên ha ha cười, "Ngươi là khờ, biết có ăn được , còn căn miếng lớn như vậy." xong nhìn mặt khổ của Cốc Vũ, có chút đau lòng, nửa ngày ăn uống như vậy, làm khó nàng.


      Vì thế, An Cẩm Hiên tìm chung quanh, kêu Cốc Vũ nhặt ít củi nhóm lửa, mình ở phụ cận tìm thức ăn.


      Cốc Vũ mừng rỡ, ở đây có nhiều tảng đá như vậy, tùy tiện là có thể làm cái lò đá, tiện dụng. Bắt được thú hoang, An Cẩm Hiên tìm được mấy cây thực vật quen thuộc, nhặt khối đá đào lên, Cốc Vũ ngồi xổm bên xem, đợi đến lúc đào ra cái đen thùi, mặt còn có chút gân xơ , có chút giống khoai núi, cạo lớp da bên ngoài, bên trong có tầng màng, gọt lớp màng bên trong trắng nõn, Cốc Vũ rất thích ăn, tạm thời kêu là khoai núi.


      Khoai núi nướng chín là có thể ăn còn cần thêm muối, Cốc Vũ cắt khoai núi thành mấy khối, tìm nhánh cây xuyêns qua, hai người chuyển hai tảng đá lớn chút, làm ghế, ngồi nhóm lửa bắt đầu nướng.


      Rất nhanh mùi thơm bốc ra, Cốc Vũ nuốt nước miếng, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến xuy xuy thanh , tóc gáy đều dựng đứng, An Cẩm Hiên thấy , quá sợ hãi.

      Chương 108: Trải qua nguy hiểm ở Hồ Lô Câu


      Cốc Vũ nghe thấy thanh kia tựa hồ ngay bên tai mình, cùng với tê tê thanh , nàng kiên trì muốn quay đầu xem.


      An Cẩm Hiên vội kêu lên: "Cốc Vũ, nhắm mắt lại, nên động!"


      xong An Cẩm Hiên nhặt cây củi cháy đất, nhanh chóng đưa lên, vung qua bên cạnh, xong mới thở dài hơi nhõm.


      Cốc Vũ mở to mắt, "Cẩm Hiên ca, như thế nào?"


      An Cẩm Hiên cười cười, " có việc gì, vừa rồi phía sau ngươi có con rắn, bị ta đuổi ."


      Cốc Vũ từ sợ nhất là rắn, lúc này nghe được sắc mặt thay đổi, nghe An Cẩm Hiên đuổi rồi mới nhõm. Ai ngờ thần hồn chưa định, lại hét lên tiếng.


      ra, vừa rồi An Cẩm Hiên nhặt cái cây cũng dài, quýnh lên đem rắn hất qua bên, nhưng lại hất lên cây, đuôi rắn rơi xuống, lúc này quấn lấy .


      Lúc An Cẩm Hiên phát ra rắn bò lên mình, vòng lại vòng, vội ngừng thở, cấp tốc , "Cốc Vũ, sợ, đợi lát nữa tự nó , ngươi đừng gì hết."


      Nghe như vậy, rắn lại cuốn chặt hơn, mặt An Cẩm Hiên sưng lên đỏ bừng, nhưng dám động, Cốc Vũ nhìn hoa văn màu sắc rực rỡ quấn người An Cẩm Hiên, sắc mặt đại biến, nước mắt rơi xuống, sợ hãi, lo lắng, ghê tởm, lại hận mình biết làm gì.


      Cốc Vũ khẽ cắn môi, nhắm mắt lại, run run đưa tay qua muốn kéo, lại nghe An Cẩm Hiên : " nên đụng!"


      Cốc Vũ vội dừng lại, An Cẩm Hiên , người run chút, rắn lại cuốn chặt hơn, sắc mặt của chuyển xanh, Cốc Vũ tỉnh táo lại, liều mạng suy nghĩ phải đối phó rắn này như thế nào.


      Việc này thể chậm trễ, nàng ngừng lẩm bẩm, 7 tấc, 7 tấc, cố nén sợ hãi, chợt nhớ ở độ cao rắn nhìn xa được, nhìn tới nàng, nếu làm gì, An Cẩm Hiên nguy hiểm.


      Nàng xoay người cầm lấy bao bố của An Cẩm Hiên nằm mặt đất, mở ra, tìm chủy thủ bằng xương được mài sắc bén của An Cẩm Hiên, : "Cẩm Hiên ca, ta giúp ngươi giết rắn, ngươi đừng sợ, đừng sợ, đừng sợ, 7 tấc, 7 tấc..."


      Cốc Vũ kêu An Cẩm Hiên đừng sợ, mình cũng khẩn trương kiềm được, thanh chuyện run run, sắc mặt An Cẩm Hiên lúc này xanh tím, nên lời, chỉ có thể dùng ánh mắt ngăn Cốc Vũ lại.


      Cốc Vũ đâu còn lo lắng nhiều như vậy, hít hơi sâu, gắt gao nhìn chằm chằm đầu rắn, nghĩ 7 tấc, tìm được vị trí, nàng sợ làm bị thương An Cẩm Hiên, dám nhắm mắt, cắn răng dùng sức chém xuống con rắn.


      Máu tươi chảy ra, nước mắt Cốc Vũ cũng chảy ra.


      An Cẩm Hiên thấy rắn quấn quanh người buông lỏng, chậm rãi trượt xuống, vội thoát thân, nâng tảng đá nện xuống, rồi tê liệt té mặt đất thở hổn hển, thấy tay Cốc Vũ vẫn giơ con dao bằng xương như cũ, nước mắt chảy ròng ròng, bị dọa choáng váng.



      chạy nhanh qua vỗ nàng hai cái, Cốc Vũ mới oa tiếng khóc ra, thân mình gầy yếu ngừng lay động.


      An Cẩm Hiên cũng ngờ Cốc Vũ dưới tình thế cấp bách dũng cảm như vậy, nếu là nương khác sợ là sớm choáng váng, kéo nàng đến chỗ vừa rồi ngồi xuống, "Cốc Vũ đừng sợ."


      Cốc Vũ khóc chút rồi ngưng lại, nàng muốn ở đây nữa, vì thế An Cẩm Hiên mang Cốc Vũ ra ngoài, nhưng chân Cốc Vũ chân cứng đờ lại như nhũn ra, bước xong, An Cẩm Hiên đành phải cõng nàng về phía trước mấy chục thước, lần nữa đắp cái lò gạch, đem khoai núi vừa rồi tiếp tục nướng.


      Mãi đến khi hơi thở thơm ngọt tản mát ra, Cốc Vũ mới có thể mở miệng chuyện, "Cẩm Hiên ca, con rắn kia chết sao?"


      An Cẩm Hiên thấy Cốc Vũ vẫn chưa định được thần, sắc mặt xanh trắng, dám dọa nàng, "Khẳng định bị Cốc Vũ của chúng ta đánh chết, bây giờ ngươi ngửi , có phải có cỗ tiêu hồ hương vị ?"


      Cốc Vũ động động mũi thở, quả thực ngửi thấy hương vị thịt nướng, chắc là vừa rồi con rắn bị ném xuống đất, mà đống lửa bọn họ đốt chưa bị tắt, nên bị nướng, có thế này Cốc Vũ mới nhõm, nghĩ chờ chân cẳng của mình có lại sức, lập tức rời khỏi nơi này.



      An Cẩm Hiên nhìn Cốc Vũ, "Sao ngươi dám xuống tay với con rắn đó, ta thấy ngươi sợ mấy thứ này."


      Cốc Vũ cười, "Ta đâu có nghĩ nhiều như vậy, nếu ra tay ngươi khó giữ được cái mạng này, ta mượn con dao của ngươi, áng chừng khoảng 7 tấc chém xuống!"


      An Cẩm Hiên buồn cười, biết khí lực Cốc Vũ lớn, con rắn kia lại quấn người mình, như vậy lực đạo cùng kích cỡ đắn đo, Cốc Vũ kém.


      Cốc Vũ thấy còn nghi vấn, cũng nữa, coi như là trùng hợp, kỳ thực trong lòng nàng , nếu là rắn mà là người, mình sợ hãi như vậy, lúc trước mình ở trong bệnh viện, mẫu thân lại là trung y, những mô hình huyệt vị người là đồ chơi của nàng, hơn nữa sau này mẫu thân cố ý dạy ít, việc khác dám , việc đắn đo đúng mực nàng đảm đương nổi, nhớ ngày đó có tên côn đồ cho rằng Cốc Vũ ốm yếu, ở trong ngõ ngăn đón nàng, cuối cùng thế nào, còn phải bị Cốc Vũ làm cho trật khớp.


      Vì thế, lúc An Cẩm Hiên khen ngợi, Cốc Vũ : "Cẩm Hiên ca, là cái khó ló cái khôn thôi."


      Hai người ăn xong, bụng có chút no rồi, chỉ là khát nước lợi hại, Cốc Vũ muốn theo đường cũ trở về, An Cẩm Hiên quay lại coi đống lửa cũ, là muốn dập tắt hoàn toàn rồi mói cùng Cốc Vũ tìm đường ra về.


      Cốc Vũ đứng tại chỗ chờ, chỉ chốc lát An Cẩm Hiên trở về, hai người nghĩ tìm chỗ nào vòng ra ngoài, hoặc là hao chút khí lực trèo lên núi là có thể ra ngoài.


      Đột nhiên, lại là trận gió lạnh, da đầu Cốc Vũ run lên, thanh tê tê tê tê dứt bên tai, An Cẩm Hiên cũng biết sao lại thế này, chờ lúc hai người phản ứng được, đều sợ tới mức còn hồn vía.


      Bốn phía, ở bụi cỏ, cây trong rừng, rắn bọn họ chưa từng gặp ngừng chui ra, lớn , màu sắc khác nhau, bò về hướng bọn họ bên này.


      Hai người nắm tay nhau liều mạng chạy, An Cẩm Hiên gắt gao lôi kéo tay Cốc Vũ, hai người ngừng chạy về phía trước, Cốc Vũ vừa chạy vừa nghĩ, sao mình hồ đồ như thế, rắn tuy nhìn xa được, nhưng khứu giác đặc biệt linh mẫn, nếu mình vừa rồi cảnh giác hơn, lúc rắn bị đốt nên cùng An Cẩm Hiên chạy , chỉ hận vừa rồi chân mình nổi, mà đàn rắn đó, rất có khả năng do ngửi thấy mùi thịt rắn nướng mà đến.


      tại, Cốc Vũ thấy hy vọng quá xa vời, gió lạnh từng trận phủ Hồ Lô Câu, phía sau là đàn rắn đuổi theo, bọn họ dám dừng lại, đàn rắn này nhất định đuổi theo mình, nhưng bọn dám buông lỏng chút nào, nếu bị cuốn lấy giống An Cẩm Hiên vừa rồi sao, vì thế hai người như gió chạy thục mạng.


      Giờ phút này, bên tai chỉ có tiếng gió vù vù, mặc kệ đá dưới chân, mặc kệ miệng vết thương đau đớn, chỉ thấy cây cối trước mắt nhanh chóng thụt lùi về phía sau.


      Đột nhiên, Cốc Vũ trợt chân té lăn đất, An Cẩm Hiên giữ chặt nàng, Cốc Vũ mới phát chân phải bì trật, chút sức cũng có, An Cẩm Hiên cõng nàng lưng, bước thong thả.


      Cốc Vũ có chút tuyệt vọng, nàng khóc được, chỉ ngừng kêu An Cẩm Hiên buông nàng xuống, dù sao người chạy còn hơn người nào, An Cẩm Hiên chịu, nỗ lực nhanh về phía trước.


      Trận gió này cho Cốc Vũ linh cảm, nghĩ nếu hai người như vậy, sớm hay muộn bị đàn rắn đuổi kịp, mà gió lại lợi hại, nàng vội kêu lên: "Cẩm Hiên ca, mau! Phóng hỏa!"


      Đầu óc An Cẩm Hiên cũng linh mẫn, lập tức hiểu, buông Cốc Vũ xuống, lúc này Cốc Vũ có thể nhìn thấy đàn rắn cách đó xa, An Cẩm Hiên đánh lửa, quăng vào đám cỏ khổ đất, gió hỗ trợ thế lửa, trong nháy mắt bốc lên cao, lại bị gió thổi, lửa ngừng lan ra.


      Đàn rắn gặp lửa, tự nhiên chuyển phòng tuyến, tất tất ba ba đôm đốp đôm đốp, tiếng vang trận lại trận, mùi thịt cực kỳ nồng đậm bốc ra, lát sau, hơi thở cay gắt nồng liệt bốc ra, Cốc Vũ và An Cẩm Hiên đều thở dài nhõm, hai người nhìn nhau cười.


      Cốc Vũ : "Cẩm Hiên ca, ngươi đốt trụi toàn bộ cánh rừng chứ."


      An Cẩm Hiên thở hổn hển, nhìn chân của mình, ra biết lúc nào, chiếc giày bên chân trái của bị tuột mất, bây giờ mới cảm thấy đau đớn, đành phải chịu đựng, " , ngươi xem này, bốn phía Hồ Lô Câu đều trống trơn, chỉ đốt cỏ dại, có chuyện gì."


      trận lửa ngang qua, cỏ cây đất hoàn toàn bị thiêu rụi, gốc cỏ như khoác vào tầng áo đen, gió thổi lửa lan về phía trước, rắn thấy lửa, thay đổi phương hướng, nhưng nhanh như gió nên bị thiêu, vì thế, toàn bộ Hồ Lô Câu tràn ngập mùi kỳ quái.


      Lúc này hai người mới cảm thấy miệng khô lưỡi khô, liếm môi, thấy trời sắp tối, cũng biết lúc này là giờ gì, Cốc Vũ khỏi sốt ruột, "Cẩm Hiên ca, chúng ta trở về , bằng trong nhà lo lắng."


      An Cẩm Hiên gật đầu, nghĩ Hồ Lô Câu dễ như vậy, bằng trèo lên trước, rồi từ trong rừng trở về, ai ngờ thử rất nhiều lần, vẫn thể trèo lên, nơi nơi đều là tảng đá trơn trợt, có chỗ đặt chân, Cốc Vũ và như là tiến vào đáy nồi, có biện pháp dùng lực.


      Hai người thể , chỉ còn đường ra, theo đường cũ.


      Nào ngờ, hai người bao nhiêu bước, bước chân liền khựng lại, nỗi tuyệt vọng đánh úp lại.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 108: Trải qua nguy hiểm ở Hồ Lô Câu


      Cốc Vũ nghe thấy thanh kia tựa hồ ngay bên tai mình, cùng với tê tê thanh , nàng kiên trì muốn quay đầu xem.


      An Cẩm Hiên vội kêu lên: "Cốc Vũ, nhắm mắt lại, nên động!"


      xong An Cẩm Hiên nhặt cây củi cháy đất, nhanh chóng đưa lên, vung qua bên cạnh, xong mới thở dài hơi nhõm.


      Cốc Vũ mở to mắt, "Cẩm Hiên ca, như thế nào?"


      An Cẩm Hiên cười cười, " có việc gì, vừa rồi phía sau ngươi có con rắn, bị ta đuổi ."


      Cốc Vũ từ sợ nhất là rắn, lúc này nghe được sắc mặt thay đổi, nghe An Cẩm Hiên đuổi rồi mới nhõm. Ai ngờ thần hồn chưa định, lại hét lên tiếng.


      ra, vừa rồi An Cẩm Hiên nhặt cái cây cũng dài, quýnh lên đem rắn hất qua bên, nhưng lại hất lên cây, đuôi rắn rơi xuống, lúc này quấn lấy .


      Lúc An Cẩm Hiên phát ra rắn bò lên mình, vòng lại vòng, vội ngừng thở, cấp tốc , "Cốc Vũ, sợ, đợi lát nữa tự nó , ngươi đừng gì hết."


      Nghe như vậy, rắn lại cuốn chặt hơn, mặt An Cẩm Hiên sưng lên đỏ bừng, nhưng dám động, Cốc Vũ nhìn hoa văn màu sắc rực rỡ quấn người An Cẩm Hiên, sắc mặt đại biến, nước mắt rơi xuống, sợ hãi, lo lắng, ghê tởm, lại hận mình biết làm gì.


      Cốc Vũ khẽ cắn môi, nhắm mắt lại, run run đưa tay qua muốn kéo, lại nghe An Cẩm Hiên : " nên đụng!"


      Cốc Vũ vội dừng lại, An Cẩm Hiên , người run chút, rắn lại cuốn chặt hơn, sắc mặt của chuyển xanh, Cốc Vũ tỉnh táo lại, liều mạng suy nghĩ phải đối phó rắn này như thế nào.


      Việc này thể chậm trễ, nàng ngừng lẩm bẩm, 7 tấc, 7 tấc, cố nén sợ hãi, chợt nhớ ở độ cao rắn nhìn xa được, nhìn tới nàng, nếu làm gì, An Cẩm Hiên nguy hiểm.


      Nàng xoay người cầm lấy bao bố của An Cẩm Hiên nằm mặt đất, mở ra, tìm chủy thủ bằng xương được mài sắc bén của An Cẩm Hiên, : "Cẩm Hiên ca, ta giúp ngươi giết rắn, ngươi đừng sợ, đừng sợ, đừng sợ, 7 tấc, 7 tấc..."


      Cốc Vũ kêu An Cẩm Hiên đừng sợ, mình cũng khẩn trương kiềm được, thanh chuyện run run, sắc mặt An Cẩm Hiên lúc này xanh tím, nên lời, chỉ có thể dùng ánh mắt ngăn Cốc Vũ lại.


      Cốc Vũ đâu còn lo lắng nhiều như vậy, hít hơi sâu, gắt gao nhìn chằm chằm đầu rắn, nghĩ 7 tấc, tìm được vị trí, nàng sợ làm bị thương An Cẩm Hiên, dám nhắm mắt, cắn răng dùng sức chém xuống con rắn.


      Máu tươi chảy ra, nước mắt Cốc Vũ cũng chảy ra.


      An Cẩm Hiên thấy rắn quấn quanh người buông lỏng, chậm rãi trượt xuống, vội thoát thân, nâng tảng đá nện xuống, rồi tê liệt té mặt đất thở hổn hển, thấy tay Cốc Vũ vẫn giơ con dao bằng xương như cũ, nước mắt chảy ròng ròng, bị dọa choáng váng.



      chạy nhanh qua vỗ nàng hai cái, Cốc Vũ mới oa tiếng khóc ra, thân mình gầy yếu ngừng lay động.


      An Cẩm Hiên cũng ngờ Cốc Vũ dưới tình thế cấp bách dũng cảm như vậy, nếu là nương khác sợ là sớm choáng váng, kéo nàng đến chỗ vừa rồi ngồi xuống, "Cốc Vũ đừng sợ."


      Cốc Vũ khóc chút rồi ngưng lại, nàng muốn ở đây nữa, vì thế An Cẩm Hiên mang Cốc Vũ ra ngoài, nhưng chân Cốc Vũ chân cứng đờ lại như nhũn ra, bước xong, An Cẩm Hiên đành phải cõng nàng về phía trước mấy chục thước, lần nữa đắp cái lò gạch, đem khoai núi vừa rồi tiếp tục nướng.


      Mãi đến khi hơi thở thơm ngọt tản mát ra, Cốc Vũ mới có thể mở miệng chuyện, "Cẩm Hiên ca, con rắn kia chết sao?"


      An Cẩm Hiên thấy Cốc Vũ vẫn chưa định được thần, sắc mặt xanh trắng, dám dọa nàng, "Khẳng định bị Cốc Vũ của chúng ta đánh chết, bây giờ ngươi ngửi , có phải có cỗ tiêu hồ hương vị ?"


      Cốc Vũ động động mũi thở, quả thực ngửi thấy hương vị thịt nướng, chắc là vừa rồi con rắn bị ném xuống đất, mà đống lửa bọn họ đốt chưa bị tắt, nên bị nướng, có thế này Cốc Vũ mới nhõm, nghĩ chờ chân cẳng của mình có lại sức, lập tức rời khỏi nơi này.



      An Cẩm Hiên nhìn Cốc Vũ, "Sao ngươi dám xuống tay với con rắn đó, ta thấy ngươi sợ mấy thứ này."


      Cốc Vũ cười, "Ta đâu có nghĩ nhiều như vậy, nếu ra tay ngươi khó giữ được cái mạng này, ta mượn con dao của ngươi, áng chừng khoảng 7 tấc chém xuống!"


      An Cẩm Hiên buồn cười, biết khí lực Cốc Vũ lớn, con rắn kia lại quấn người mình, như vậy lực đạo cùng kích cỡ đắn đo, Cốc Vũ kém.


      Cốc Vũ thấy còn nghi vấn, cũng nữa, coi như là trùng hợp, kỳ thực trong lòng nàng , nếu là rắn mà là người, mình sợ hãi như vậy, lúc trước mình ở trong bệnh viện, mẫu thân lại là trung y, những mô hình huyệt vị người là đồ chơi của nàng, hơn nữa sau này mẫu thân cố ý dạy ít, việc khác dám , việc đắn đo đúng mực nàng đảm đương nổi, nhớ ngày đó có tên côn đồ cho rằng Cốc Vũ ốm yếu, ở trong ngõ ngăn đón nàng, cuối cùng thế nào, còn phải bị Cốc Vũ làm cho trật khớp.


      Vì thế, lúc An Cẩm Hiên khen ngợi, Cốc Vũ : "Cẩm Hiên ca, là cái khó ló cái khôn thôi."


      Hai người ăn xong, bụng có chút no rồi, chỉ là khát nước lợi hại, Cốc Vũ muốn theo đường cũ trở về, An Cẩm Hiên quay lại coi đống lửa cũ, là muốn dập tắt hoàn toàn rồi mói cùng Cốc Vũ tìm đường ra về.


      Cốc Vũ đứng tại chỗ chờ, chỉ chốc lát An Cẩm Hiên trở về, hai người nghĩ tìm chỗ nào vòng ra ngoài, hoặc là hao chút khí lực trèo lên núi là có thể ra ngoài.


      Đột nhiên, lại là trận gió lạnh, da đầu Cốc Vũ run lên, thanh tê tê tê tê dứt bên tai, An Cẩm Hiên cũng biết sao lại thế này, chờ lúc hai người phản ứng được, đều sợ tới mức còn hồn vía.


      Bốn phía, ở bụi cỏ, cây trong rừng, rắn bọn họ chưa từng gặp ngừng chui ra, lớn , màu sắc khác nhau, bò về hướng bọn họ bên này.


      Hai người nắm tay nhau liều mạng chạy, An Cẩm Hiên gắt gao lôi kéo tay Cốc Vũ, hai người ngừng chạy về phía trước, Cốc Vũ vừa chạy vừa nghĩ, sao mình hồ đồ như thế, rắn tuy nhìn xa được, nhưng khứu giác đặc biệt linh mẫn, nếu mình vừa rồi cảnh giác hơn, lúc rắn bị đốt nên cùng An Cẩm Hiên chạy , chỉ hận vừa rồi chân mình nổi, mà đàn rắn đó, rất có khả năng do ngửi thấy mùi thịt rắn nướng mà đến.


      tại, Cốc Vũ thấy hy vọng quá xa vời, gió lạnh từng trận phủ Hồ Lô Câu, phía sau là đàn rắn đuổi theo, bọn họ dám dừng lại, đàn rắn này nhất định đuổi theo mình, nhưng bọn dám buông lỏng chút nào, nếu bị cuốn lấy giống An Cẩm Hiên vừa rồi sao, vì thế hai người như gió chạy thục mạng.


      Giờ phút này, bên tai chỉ có tiếng gió vù vù, mặc kệ đá dưới chân, mặc kệ miệng vết thương đau đớn, chỉ thấy cây cối trước mắt nhanh chóng thụt lùi về phía sau.


      Đột nhiên, Cốc Vũ trợt chân té lăn đất, An Cẩm Hiên giữ chặt nàng, Cốc Vũ mới phát chân phải bì trật, chút sức cũng có, An Cẩm Hiên cõng nàng lưng, bước thong thả.


      Cốc Vũ có chút tuyệt vọng, nàng khóc được, chỉ ngừng kêu An Cẩm Hiên buông nàng xuống, dù sao người chạy còn hơn người nào, An Cẩm Hiên chịu, nỗ lực nhanh về phía trước.


      Trận gió này cho Cốc Vũ linh cảm, nghĩ nếu hai người như vậy, sớm hay muộn bị đàn rắn đuổi kịp, mà gió lại lợi hại, nàng vội kêu lên: "Cẩm Hiên ca, mau! Phóng hỏa!"


      Đầu óc An Cẩm Hiên cũng linh mẫn, lập tức hiểu, buông Cốc Vũ xuống, lúc này Cốc Vũ có thể nhìn thấy đàn rắn cách đó xa, An Cẩm Hiên đánh lửa, quăng vào đám cỏ khổ đất, gió hỗ trợ thế lửa, trong nháy mắt bốc lên cao, lại bị gió thổi, lửa ngừng lan ra.


      Đàn rắn gặp lửa, tự nhiên chuyển phòng tuyến, tất tất ba ba đôm đốp đôm đốp, tiếng vang trận lại trận, mùi thịt cực kỳ nồng đậm bốc ra, lát sau, hơi thở cay gắt nồng liệt bốc ra, Cốc Vũ và An Cẩm Hiên đều thở dài nhõm, hai người nhìn nhau cười.


      Cốc Vũ : "Cẩm Hiên ca, ngươi đốt trụi toàn bộ cánh rừng chứ."


      An Cẩm Hiên thở hổn hển, nhìn chân của mình, ra biết lúc nào, chiếc giày bên chân trái của bị tuột mất, bây giờ mới cảm thấy đau đớn, đành phải chịu đựng, " , ngươi xem này, bốn phía Hồ Lô Câu đều trống trơn, chỉ đốt cỏ dại, có chuyện gì."


      trận lửa ngang qua, cỏ cây đất hoàn toàn bị thiêu rụi, gốc cỏ như khoác vào tầng áo đen, gió thổi lửa lan về phía trước, rắn thấy lửa, thay đổi phương hướng, nhưng nhanh như gió nên bị thiêu, vì thế, toàn bộ Hồ Lô Câu tràn ngập mùi kỳ quái.


      Lúc này hai người mới cảm thấy miệng khô lưỡi khô, liếm môi, thấy trời sắp tối, cũng biết lúc này là giờ gì, Cốc Vũ khỏi sốt ruột, "Cẩm Hiên ca, chúng ta trở về , bằng trong nhà lo lắng."


      An Cẩm Hiên gật đầu, nghĩ Hồ Lô Câu dễ như vậy, bằng trèo lên trước, rồi từ trong rừng trở về, ai ngờ thử rất nhiều lần, vẫn thể trèo lên, nơi nơi đều là tảng đá trơn trợt, có chỗ đặt chân, Cốc Vũ và như là tiến vào đáy nồi, có biện pháp dùng lực.


      Hai người thể , chỉ còn đường ra, theo đường cũ.


      Nào ngờ, hai người bao nhiêu bước, bước chân liền khựng lại, nỗi tuyệt vọng đánh úp lại.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 109: Rốt cục trốn tới


      ra, gió núi ở Hồ Lô Câu chuyển động, vòng vo phương hướng, vừa rồi bọn họ đốt lửa ngăn cản đàn rắn, cũng là cũng đem mình đặt trong biển lửa, lúc này gió chuyển hướng, phiền toái tới rồi.


      Chân Cốc Vũ bị trật, An Cẩm Hiên thấy gió chuyển hướng, nghĩ lâu lửa đến, còn đường lui, cõng Cốc Vũ tiếp tục vào sâu bên trong Hồ Lô Câu.


      Cốc Vũ nặng, nhưng An Cẩm Hiên cũng chỉ là tiểu tử choai choai, tuy có chút khí lực, thân mình cũng là đơn bạc, Cốc Vũ nghe thở, trong lòng xót xa, nghĩ lão trời già thích trêu chọc mình, vất vả tìm được cây thần tiên quả, lại gặp rắn, đem rắn giết chết thôi, lại đưa tới đàn rắn, rốt cục cũng đánh lui đàn rắn, lửa lại lan tới, chẳng lẽ lão trời già muốn thu nàng trở về sao? Trong lòng nàng có chút tuyệt vọng, thanh ngược lại bình tĩnh, "Cẩm Hiên ca, ngươi buông ta xuống, tự mình chạy , chừng tìm được chỗ nào có thể trèo lên."


      An Cẩm Hiên coi như nghe thấy, bàn tay nâng Cốc Vũ, bàn tay vịn lấy cây mọc ven đường gian nan đạp đá đường về phía trước, chỉ là bước chân càng chậm, nhưng có ý dừng lại, thở gấp hổn hển, cũng gì.


      Phía sau lửa càng ép càng gần, gió mạnh như lúc trước, nhưng luôn theo sau Cốc Vũ bọn họ, An Cẩm Hiên rốt cục thở ra hơi, "Cốc Vũ, chừng lát nữa gió lại chuyển hướng, chúng ta được cứu, chúng ta thể buông xuôi."


      Cốc Vũ : "Cẩm Hiên ca, ngươi để ta xuống dưới, ta tự mình ."


      Lúc này An Cẩm Hiên còn sức nữa, buông Cốc Vũ xuống, tìm cây gậy cho Cốc Vũ, hai người dìu nhau về phía trước.


      Hồ Lô Câu, Hồ Lô Câu, hai người như vậy tới đỉnh cao nhất, còn đường có thể , ba mặt đều là vách núi, chỉ có đường vào, là phương hướng bọn họ vào, hai người ngay cả cười khổ cũng còn sức.


      An Cẩm Hiên rốt cục hiểu , vì sao Nhị thúc công gọi núi, vô luận thế nào cần dễ dàng buông xuôi, từ đỉnh đầu truyền đến tiếng nước, như trào phúng bọn họ.


      Cốc Vũ cũng nghe thấy được, "Cẩm Hiên ca, mau tìm, có nước!"


      Hai người tìm được cái đầm nước, hai người được cứu rồi.


      Bám vào đám cỏ khô, hai người gì, cúi người uống nước, đại khái là sơn tuyền, hai người kịp nghĩ uống trước .


      Cốc Vũ trong lòng biết lúc này hai người đều ra được, "Cẩm Hiên ca, ngươi chúng ta uống nhiều nước như vậy, lúc lửa cháy tới có phải thiêu lâu mới có thể chết."


      An Cẩm Hiên cũng cười khổ, trong lòng nghĩ, nếu vạn bất đắc dĩ liền đem Cốc Vũ đặt ở trong nước, chừng còn có thể cứu nàng mạng. Nhưng đó là cách cuối cùng nhất, tại có chút cam lòng, chung quanh tìm, nếu có thể tìm được ít dây leo này nọ, có thể leo lên tảng đá, hoặc bò lên cây là có thể cứu bọn họ ra khỏi chỗ này, Cốc Vũ cũng nghĩ biện pháp, "Cẩm Hiên ca, chừng đây là nước suối, chúng ta đào lớn chút, đến lúc đó lửa đốt đến."


      Thử qua mới biết được, nơi nơi đều là đá tảng, căn bản có cách nào làm lớn chút.


      Cốc Vũ đầu óc vừa chuyển, lại : "Cẩm Hiên ca, bằng chúng ta leo lên cây, chờ lúc cây bị đốt tới, chờ sắp đốt tới chúng ta, chúng ta liền nhảy xuống, dù sao chỗ bị thiêu qua có phát hỏa, chúng ta an toàn."


      An Cẩm Hiên gật đầu, lại lắc đầu, trong giây lát nhãn tình sáng lên, vội : "Cốc Vũ, ngươi lặp lại lần nữa!"


      Cốc Vũ cho rằng cách mình được đồng ý, vội : "Chúng ta leo lên cây !"


      " là câu này, câu sau đâu?"


      "Chờ cỏ đất cháy sạch rồi nhảy xuống, chính là lợi dụng ít thời gian, dù sao ta nghĩ cỏ cháy được bao lâu, đốt tới cây cũng cần ít thời gian, lúc chúng ta nhảy xuống, đất bị đốt trụi, còn phát hỏa."


      An Cẩm Hiên cười ha hả, "Chúng ta thực ngu, phải là nơi cháy qua có lửa sao!"


      Nghe như vậy, Cốc Vũ cũng hiểu được, thầm uổng phí mình sống hai thế, ngay cả điểm ấy cũng nghĩ ra, cỏ ở Hồ Lô Câu dày, cháy qua tất nhiên là có lửa, mình và An Cẩm Hiên thấy gió lửa cháy vòng vo quay đầu dọa choáng váng.


      Nàng kích động, "Cẩm Hiên ca, chúng ta lần này bị chết!"


      An Cẩm Hiên cúi đầu câu, "Ai chúng ta chết, chúng ta còn muốn trường mệnh trăm tuổi, con cháu cả sảnh đường đâu!"


      câu con cháu cả sảnh đường làm Cốc Vũ có chút buồn cười, nghĩ đến lúc đó hai người ở địa phương nào còn biết đâu, việc này nên chậm trễ, hai người tẩm ướt người, sơn tuyền vốn mát, lúc này gió thổi qua, Cốc Vũ nổi da gà, ngừng run.


      An Cẩm Hiên cũng làm ướt người, tóc cũng nước, Cốc Vũ lại đem tay áo xé xuống, thấm ướt, làm hai cái khăn tay, "Cẩm Hiên ca, chúng ta người cái, dùng cái này bịt miệng và mũi, bằng bị thiêu chết, chúng ta cũng bị sặc chết."


      An Cẩm Hiên gật đầu, cũng xé nửa ống tay áo của mình, thấm ướt , "Dày chút, lo trước khỏi hoạ."


      xong cõng Cốc Vũ đứng lên, "Lúc chúng ta qua đám lửa ngươi đừng sợ, nếu sợ nhắm mắt lại nằm sấp xuống!"


      Cốc Vũ gật đầu, lửa cao a, hơi nóng táp người, may mắn vừa rồi thấm nước sơn tuyền, An Cẩm Hiên khẽ cắn môi, hai tay nâng Cốc Vũ, hai tay Cốc Vũ đều cầm khan ướt, cái che miệng mũi mình, cái giúp An Cẩm Hiên bảo vệ miệng mũi.


      Hai người cắn răng vọt vào biển lửa, người nóng hừng hực, chung quy Cốc Vũ vẫn sợ hãi, nhắm mắt lại ghé vào lưng An Cẩm Hiên, bốn phía nóng hôi hổi, nghĩ có phải mình chết như vậy , khoảng cách ngắn ngủn tựa hồ như lâu, y phục ẩm ướt người cũng bị bốc hơi.


      Rốt cục, từ nơi xa xôi truyền đến thanh An Cẩm Hiên, "Cốc Vũ, chúng ta ra rồi."


      Cốc Vũ mở to mắt, quả thực lửa ở phía sau bọn họ, người là khói bụi, đen đủi loang lỗ, nhưng người có lửa, An Cẩm Hiên lúc này cũng buông Cốc Vũ, cắn răng thẳng về phía trước, sợ khi mình buông Cốc Vũ ra, biết lại gặp chuyện gì, vẫn nên nhanh đến đường cũ.


      Cốc Vũ ở lưng An Cẩm Hiên, thấy mình cũng bị hun đen, hai người có việc gì, đại nạn chết, cuối cùng bọn họ trốn thoát, nàng thậm chí hạ quyết tâm, chờ bọn ra ngoài, bao giờ vào cánh rừng quỷ quái này nữa.


      Rốt cục bọn họ tới chỗ họ nướng này nọ ăn, nhìn ra phía sau, hết thảy đều bình tĩnh trở lại, tựa hồ có rắn, có lửa, cái gì đều phát sinh qua, dám ngừng bước chân, vẫn về phía trước.


      Cốc Vũ nghe tiếng hít thở, rất bình yên, kêu vài lần, để An Cẩm Hiên buông nàng, An Cẩm Hiên chịu, là thừa dịp còn có chút khí lực, hai người phải nhanh đến lới vào, mới yên tâm, bằng đến lúc đó lại gặp chuyện gì, khó có thể ứng phó.


      Cốc Vũ đành phải nghe .


      Hai người nữa, trong lòng nghĩ đến rất nhiều chuyện.


      Rốt cục, An Cẩm Hiên buông Cốc Vũ xuống, nằm liệt đất thở, Cốc Vũ cũng phục hồi nỗi lòng của mình, quay đầu nhìn Hồ Lô Câu, thầm gặp quỷ, ta bao giờ đến chỗ này nữa.


      Nào ngờ lần này quay đầu, nàng ngây dại, nhìn đất, bước, bước, đất đám, là dấu chân máu của An Cẩm Hiên, nước mắt Cốc Vũ dừng được. Vì sao An Cẩm Hiên dừng lại, vì sợ mình lo lắng? Chân có giày, giẫm cây đá, chân sớm bị thương, từng bước đều là đau đớn tan lòng nát dạ, mà , thế nhưng rên tiếng, cõng mình lưng, ngón tay Cốc Vũ chạm vào dấu chân lưu lại đất, nước mắt từng giọt lớn rơi xuống.


      Quay đầu nhìn An Cẩm Hiên, lắc đầu, thậm chí còn ra vẻ thoải mái cười, "Cốc Vũ, có việc gì, , chút cũng đau, ta rồi chút cũng đau, đau chút này sợ cái gì, mạng quan trọng hơn, ngươi xem, chúng ta ra ngoài."


      càng nhàng bâng quơ, Cốc Vũ càng khóc lớn tiếng, vừa đánh lên người An Cẩm Hiên, "Ngươi có phải là ngốc , ngươi có thể đỡ ta mà, chân ngươi bị thương nhiều, ngươi.. cái đồ ngốc, ngươi đồ ngu ngốc..."


      An Cẩm Hiên ngớ ra, liếm đôi môi khô khốc, rốt cuộc nhịn được, té mặt đất.


      Cốc Vũ lau nước mắt, điên cuồng tìm quanh, nhưng tìm được cây thuốc, nàng xé vạt áo, băng bó chân An Cẩm Hiên, dùng cỏ dại cột chặt.


      Trong lòng Cốc Vũ khổ sở, còn vài dặm đường, mình bị trật chân, chân An Cẩm Hiên cũng bị thương , sao trở về đây.


      Ở đây là rừng hoang, bóng người cũng có, bọn họ đành cắn môi, chậm rãi ra bên ngoài, An Cẩm Hiên có vải bao chân, ngờ đau như vậy, phải đem giày chân phải mang vào chân trái bị thương, chân phải chỉ buộc lớp vải bố, tư thế tuy kỳ quái ít, nhưng thực dụng, bước tự tại chút, Cốc Vũ có gậy gộc chống đỡ, lại có An Cẩm Hiên thường đỡ bên, cũng có thể .


      Lúc hai người ra khỏi cánh rừng, mới phát trời đất lúc đó là mảnh ánh sáng, tựa như tâm tình bọn họ lúc này, thái dương chưa ngã hẳn về tây, phía chân trời là nắng chiều rực đỏ, bầu trời đẹp thần kỳ, phía sau là cánh rừng hoang, phía trước là ánh sáng mờ, người Cốc Vũ và An Cẩm Hiên tựa hồ cũng khoác lên ánh sáng mờ ảo, đứng con đường núi , "Cẩm Hiên ca, đây là tịch dương đẹp nhất ta từng thấy."


      "Ta cũng vậy."
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :