1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Điền Viên Cốc Hương - Thẩm Duyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 100: Lí Đắc Tuyền gặp chuyện may


      Trong phòng oi bức, ngày thường mọi người đem việc ra dưới gốc cây làm.


      bên của cây là mái hiên, đối diện là loạt cây đào, dưới gốc cây là lồng gà bằng trúc, vây quanh đám gà Cốc Vũ nuôi, gà bây giờ đẻ trứng, chuyện đầu tiên Cốc Vũ làm mỗi buổi sáng là mang rổ trúc chuồng gà nhặt trứng gà. Lồng gà dùng gậy trúc đan thành, giống như ngăn tủ, trước khi đêm xuống, Cốc Vũ lùa đám gà vào lồng, lồng gà để dưới mái hiên.


      Vì phòng ngừa mùi hôi, cách hai ba ngày Hứa Tần Thị rắc mùn cưa, cách vài ngày thanh lý lần, dùng phân gà làm phân bón trồng rau, đàn gà như vậy, mỗi ngày có thể nhặt 17, 18 trứng, chuyện làm Cốc Vũ thích nhất chính là nhặt trứng gà, nhìn trứng gà mỗi mỗi ngày nhiều, rất vui sướng. Đôi khi nàng thấy gà tại kia cào đất, biết là muốn đẻ trứng, lưu ý nhiều chút, chờ gà bắt đầu "Khanh khách đát, khanh khách đát" kêu lên, nàng luôn cười tiếng, "Nha, lại có trứng gà, là khoe khoang, chưa có trứng gà kêu người!"


      Có trứng gà, trong nhà có trẻ , có thai phụ, có người già, mỗi ngày có thể làm bánh, làm đường đỏ nấu trứng gà, dưới phân phó của Vương thị, Cốc Vũ tuy vui, vẫn phải mang rổ trứng gà cho Lí Hà Thị, chỉ là trở về vui cả nửa ngày.


      lần, Cốc Vũ gặp Tiểu Hà ăn trứng gà, cười : "Tiểu Hà, ăn nhanh chút a, nguội tốt lắm."


      Tiểu Hà đem trứng gà trong tay để xuống, thận trọng : "Cốc Vũ, ta ăn trứng gà, sau này ngươi cho ta mấy con gà con, ta tự mình nuôi, gà con trưởng thành đẻ trứng, ta trả lại ngươi rổ lớn!"


      Cốc Vũ thấy nàng như vậy, ánh mắt sáng lóng lanh, nghĩ đến lời Hứa Tần Thị mình cùng Tiểu Hà là cặp song sinh, buồn cười, đồng ý : "Được! Trứng kia ngươi ăn , sau này ta đưa ngươi 20, 30 cái trứng gà, lại đưa ngươi con gà mái, đến lúc đó ngươi cũng nuôi đám, nhà chúng ta cũng nuôi đám, ta mỗi ngày ăn gà!"


      Hứa Tần Thị thấy 2 bé đáng như vậy, ngồi thương lượng chuyện nuôi gà, đặc biệt Cốc Vũ, thần sắc như tiểu đại nhân, nàng nhịn được mỗi bên ôm đứa, "Các ngươi, hai nương này, ngày sau tiểu tử nhà ai có phúc khí cưới được, còn tuổi bắt đầu trù tính chuyện phát gia, lúc lấy chồng ta đúng luyến tiếc."


      Cốc Vũ ngọt ngào cười, chui ra từ dưới cánh tay Hứa Tần Thị, "Ta gả, ngày sau mỗi ngày giúp mỗ mỗ, chỉ sợ đến lúc đó mỗ mỗ chê ta phiền đâu."


      Hứa Tần Thị càng mừng rỡ, "Ngươi, cái miệng nhắn này, còn giúp mỗ mỗ, Tiểu Hà còn chững chạc chút, ngươi nhìn ngươi, mới bao lớn, có thể đương gia làm chủ sao, đưa trứng gà đưa gà mái, ngươi cũng hỏi ý cha mẹ ngươi cùng tỷ tỷ ngươi sao?"


      Cốc Vũ nghe Hứa Tần Thị chuyện còn cười, biết nàng đùa, lăn vòng trong lòng Vương thị, "Nương, vậy ngươi cho ta làm chủ được ?"


      Vương thị thấy bộ dạng làm nũng của tiểu khuê nữ như chỗ người, càng nghịch ngợm hoạt bát, nàng thích Cốc Vũ như vậy, chỉ cần nàng bệnh tai, lại phóng khoáng, cái gì nàng đều có thể theo nàng, lại giúp đỡ nhà Văn thẩm nàng cũng nguyện ý, bởi vì nàng hiểu nhất, lúc hai bàn tay trắng hy vọng ai đó có thể giúp đỡ phen, "Tốt, đương nhiên tốt lắm!"


      Cốc Vũ lại hỏi qua Tiểu Mãn, sau đó đứng lên, chắp hai tay sau lưng, nghiêm túc khụ khụ hai tiếng, "Rỗ ràng, hết thảy đều ràng, mỗ mỗ ghét bỏ ta đưa trứng gà cho Tiểu Hà, trong lòng nghĩ mình có, vì thế ta đương gia tốt, yên tâm , mỗ mỗ, đến lúc đó nhà chúng ta sở hữu gì đó, đều cho ngươi lấy , cái này..."


      Cốc Vũ còn chưa xong, bị Hứa Tần Thị tát qua cái đón trở về, rồi Hứa Tần Thị cười ha ha, "Ngươi này khéo miệng, ngươi này khéo miệng... Ha ha, dám mỗ mỗ quen mắt, chọc mỗ mỗ nóng nảy, ta đợi xem lúc ngươi xuất giá, ai đưa ngươi lên kiệu."


      Cốc Vũ thèm để ý lắc đầu, " có sủi cảo, ta còn điểm tâm đâu, có người đỡ, đến lúc đó ta tự mình trèo lên , hừ!"


      Câu này làm người chung quanh đều cười ha ha.


      Vừa vặn các nàng ngồi dưới mái hiên, kế đó là hai cây đào, qua cây đào là đất trồng rau, đối diện dưới gốc cây là lồng gà, gió thổi tới mát mẻ, cả nhà đều ở đó thêu hoa hoặc nạp hài, dù sao mọi người nhàn rỗi, Cốc Vũ đem nôi của Hạ Xuyên để gần đó, rất lợi hại, mọi người cười thành như vậy, vẫn ngủ say, miệng còn động đậy.


      Cốc Vũ thấy có chuyện gì làm, nấu canh đậu xanh, lúc qua lồng lại nhặt được cái trứng gà, tùy tay bỏ vào phòng.


      Lúc ra, Cốc Vũ nhìn Vương thị : "Nương, mấy ngày trước Cẩm hiên ca trấn , lúc đó cậu còn với qua hai ngày cha có thể trở về, sao giờ còn có trở về, ta còn nghĩ cho giết gà đâu."


      Hứa Tần Thị nghe Cốc Vũ như vậy, cười nàng, "Ngươi ngóng trông cha ngươi trở về hay là ngóng trông ăn gà?"


      Cốc Vũ le lưỡi, tiếp tục : "Bất quá nghe Cẩm Hiên ca , cậu làm là đại sinh ý, lần này còn dựng lều ở cửa tửu lâu cửa, mỗi ngày cho người ta mấy chục bát đậu hủ hoa. Có phải cha giúp dựng lều?"


      Hứa Tần Thị nghe Hứa Thế Cùng ở cửa tửu lâu đưa đậu hoa, giật mình, vội hỏi: "Cùng Nhi sinh ý như thế nào?"


      Cốc Vũ nhớ Hứa Thế Cùng dặn dò cần nhiều với Hứa Tần Thị, Cốc Vũ nhất thời hối hận mình lanh mồm lanh miệng, nhưng nghĩ lại, mình về nhiều ngày, sinh ý bên kia hơn phân nửa khôi phục lại, nhưng nàng cũng tiện , "Mỗ mỗ, chuyện sinh ý ta đâu biết đâu. Nhưng ta thấy kém, cậu làm như vậy vừa kiếm bạc lại kiếm thanh danh, ngươi nghĩ lại, chúng ta trấn khát nước có thể uống chén đậu hoa cần tiền, tốt a, về sau muốn tửu lâu, khẳng định là muốn đến tửu lâu của cậu a, tuy ta biết chuyện sinh ý, nhưng ta nghĩ nhất định lầm, bằng cậu nơi nào có tiền vốn làm loại việc thiện này có phải ?"


      Hứa Tần Thị gật đầu, "Cùng Nhi làm như vậy ta cũng cảm thấy tốt."


      xong nàng buông hài trong tay xuống, cân nhắc hồi, "Ta đến cũng khoảng thời gian, buổi trưa nay ta phải trấn , thuận đường nhìn xem Cùng Nhi bên kia, lâu như vậy ghé qua, tuy sinh ý có vấn đề, ta cũng muốn tự mình thấy qua mới an tâm."


      Nàng như vậy là hạ quyết tâm, mọi người cũng tiện gì.


      Vương thị ngồi yên, khoảng thời gian như vậy Hứa Tần Thị biết giúp trong nhà bao nhiêu việc, nàng lấy trứng gà trong nhà bỏ vào cái rổ lớn, sau đo bắt lấy mấy con gà, phân phó Cốc Vũ lấy dây thừng trói lại.


      Hứa Tần Thị vội vàng khoát tay, cái gì đều cần, cuối cùng cản được, mới : "Nếu cứ như vậy , rổ trứng gà là gà mình đẻ, ta đem cho bọn nếm thử, gà ngàn vạn đừng đưa , dù sao còn muốn giữ lại đẻ trứng, giết gà đẻ trứng ăn, ngày qua như vậy a!"


      thế, cả nhà có cách nào, đành phải từ bỏ. Hứa Tần Thị là người sảng khoái, chải đầu thay quần áo thường, lại dặn dò mọi người vài câu, rồi bước .


      Vừa liền đến trời tối mịt mới trở về.


      Cốc Vũ thấy Hứa Tần Thị trở về, bưng cho nàng chén canh đậu xanh.


      Hứa Tần Thị tiếp nhận chén đặt bàn, thở hổn hển, vẻ mặt sốt ruột, miệng trương trương, nửa ngày ra lời.


      Cốc Vũ còn tưởng nàng khát nước, lại sợ trời tối gấp chút, vỗ lưng cho nàng thuận khí, "Mỗ mỗ ngươi cần cấp, nghỉ rồi ."


      Nàng kêu Hứa Tần Thị nên gấp gáp, kỳ thực trong lòng bắt đầu lo lắng, chẳng lẽ sinh ý tửu lâu cậu tốt sao, hay là đưa đậu hủ hoa xảy ra chuyện, bằng Hứa Tần Thị sao nóng vội như vậy, nhưng nàng phủ định ý nghĩ của mình, lắc đầu, nếu bên kia có tình, Hứa Tần Thị cũng gấp trở về trễ như vậy.


      Chờ Hứa Tần Thị thở xong, nhìn Cốc Vũ sửng sốt hồi, , "Cốc Vũ, gọi Đại bá, Nhị bá cùng Tứ thúc ngươi!"


      Cốc Vũ cả kinh, lập tức liền theo phân phó của Hứa Tần Thị, nhưng tới cửa lại quay trở về, "Mỗ mỗ, có phải có chuyện gì, ngươi chút chúng ta thương lượng nên làm gì, nếu kêu bọn họ đến, đến lúc đó qua miệng của đại bá mẫu ta, sợ là tốt, hay là ta chỉ cần kêu Nhị bá qua đón Nhị bá mẫu, chờ Nhị bá tới thương lượng chút."


      Hứa Tần Thị suy tư, tựa hồ cũng có đạo lý, đồng ý.


      Cốc Vũ ra cửa, Hứa Tần Thị cùng Vương thị, Hứa thị, Văn thẩm : "Nương Cốc Vũ, ngươi cần nóng vội, chờ ta chậm rãi . Cha Cốc Vũ nhà chủ bên kia làm, xảy ra chuyện."


      Vương thị lắc đầu, "Mỗ mỗ nàng, Tuyền là người có tay nghề, sao lại có chuyện gì, lại là người thành ."


      Hứa Tần Thị ảm đạm : "Mới đầu ta cũng tin, buổi chiều lúc đến tửu lâu, tửu lâu Cùng Nhi đóng cửa, ta phát hoảng còn tưởng chuyện gì mà buôn bán, lúc vào mới hiểu được, vợ Cùng ca ở nhà, là Tuyền làm việc cho chủ gia kia, tâm hắc đâu, cũng biết như thế nào trả tiền công, Tuyền tửu lâu ngồi chút, sau đó lại vỗ cái bàn ngược về nhà kia, Cùng Nhi lúc đó ở nhà, nghe liền đóng cửa hàng, chính mình chạy tới cũng trở về, ta biết xảy ra chuyện gì, nghĩ ngồi chờ cũng phải chuyện hay, nên trở về thương lượng."


      Vương thị vừa nghe Cùng Nhi đóng cửa hàng cũng chạy tới, còn Lí Đắc Tuyền nửa ngày có trở về, nghĩ biết xảy ra chuyện gì, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 101: Mưu kế của Kinh Trập


      Cốc Vũ qua sân bên kia, Lập Thu cãi nhau với hai ca ca của nàng, mắng qua mắng lại, Trương thị đứng ở giữa gì đó, tiếp đó người bị tát cái.


      Cốc Vũ có thời gian cùng bọn họ tán gẫu, vòng vào nhà chính, Trần thị gặp Cốc Vũ, cười : "Cốc Vũ có chuyện gì?" xong liền dán bên người nàng.


      Cốc Vũ có nhiều hảo cảm với Tứ thẩm này, nhìn nàng hòa khí, đôi khi chuyện luôn ngấm ngầm hại người, huống hồ nàng vốn là người Đào trang, luôn chuyện trong nhà cho nhà mẹ đẻ nghe, tẩu tử bên nhà mẹ đẻ nàng lưỡi dài, chỉ cần qua miệng nàng, lúc giặt quần áo như radio, còn bí mật gì đáng .


      Thấy Trần thị luôn ở bên mình, Cốc Vũ cũng có biện pháp, mạch tìm Lí Đắc Giang, thấy Trần thị còn ở bên hưng trí hỏi này hỏi kia, Cốc Vũ cũng quan tâm nàng, "Nhị bá, có rảnh qua nhà của ta bên kia chút, Nhị bá mẫu ta có chuyện."



      Trần thị cười tiếng, "Nhị tẩu ta buồn cười, gần như vậy, đợi trở về được sao, còn cố ý tìm chân chạy, là có thai so với tiểu thư nhà giàu còn tôn quý hơn."


      Lí Đắc Giang nghe lời Trần thị xong, cũng trôi chảy câu, " tình gì gấp như vậy."


      Cốc Vũ khụ khụ chút, muốn giải thích câu, lại cảm thấy nên nhiều lời, gì cũng bị thêm mắm thêm muối, bằng cái gì cũng , phí công phu đấu võ mồm, nàng quản, kéo Lí Đắc Giang : "A, Nhị bá phụ, phải là Nhị bá mẫu gọi ngươi được sao, là ta gọi ngươi ——" bên kéo vạt áo Lí Đắc Giang, cúi đầu dùng sức, lúc ra làm bộ thấy húc đầu vào giữa lưng Trần thị.


      Chờ Cốc Vũ mang Lí Đắc Giang về, thấy khí trong phòng cứng lại rồi, Vương thị ngồi bên lau nước mắt, Hứa thị cùng Hứa Tần Thị ngốc bên biết gì cho phải.


      Lí Đắc Giang vội hỏi xảy ra chuyện gì, Hứa Tần Thị lại thở dài kể lại mọi chuyện, Lí Đắc Giang dù sao cũng là nam nhân, có chủ kiến, " sợ, Tuyền là người làm ăn thành thực, dù là loại gia đình gì, cũng cần phải lí lẽ, lại Cùng Nhi phải cũng qua sao, chừng tại xảy ra chuyện gì, ta phải xem ngay."


      Hứa thị thấy trời bắt đầu tối, có chút lo lắng, " Hay là kêu đại ca bọn họ, ngươi mình cảnh tối lửa tắt đèn, vạn nhất gặp người xấu phải làm sao bây giờ?"


      Lí Đắc Giang vừa tới, mấy người phụ nhân giống như gặp tâm phúc. Lúc này nghe Hứa thị như vậy, Vương thị ứa nước mắt : "Ta cũng xem, nếu ở nhà chờ ta yên lòng, ta cảm thấy là có chuyện gì."


      Cốc Vũ đứng ở bên, có ý kiến gì, tìm Kinh Trập, nhưng bọn họ ở bên trong, nàng đành phải ra : "Ta cũng , ta cũng , ta theo nương ta."


      Lí Đắc Giang lo lắng có nên mang Lí Đắc Hà theo hay , chỉ là đến cùng cũng biết xảy ra chuyện gì, nếu hưng sư động chúng quá tốt, nhưng lỡ mình người ứng phó xong phải làm sao.


      Vừa vặn lúc này Kinh Trập cùng An Cẩm Hiên mang theo nửa thùng cá vào, cười hề hề hỏi: "Thế nào đều ở đây, chúng ta hôm nay bắt cá, buổi tối ăn cá!"


      Vừa xong phát khí trong phòng đúng, Cốc Vũ đem tình hai ba câu .


      Kinh Trập hỏi Lí Đắc Giang, "Nhị bá, có phải cha ta làm cho người lần trước nhà muốn đánh đồ cưới?"


      Lí Đắc Giang còn gì, Hứa Tần Thị đáp phải.


      Kinh Trập cũng nhiều lời, "Nhị bá, ta xem việc này chúng ta là được, nương ngươi yên tâm, ta, Cẩm Hiên cùng Nhị bá , ân, mang theo Cốc Vũ, chúng ta bốn người, cũng sợ có chuyện gì, nếu cần thêm người nào, ta cùng Cẩm Hiên chạy về kêu, như vậy được ?"


      Cốc Vũ buồn bực, chuyện như vậy sao Kinh Trập khẳng định mang theo nàng, nàng hỏi nhiều, Vương thị mâu thuẫn nghĩ muốn , nhưng lại nghĩ mình lợi ích gì,nhất thời tại chỗ cứng đờ.


      định ra cửa thấy Đại Lâm vội vã chạy vào, "Tiểu Hà bảo ta đến, cũng biết chuyện gì."


      Lí Đắc Giang nhìn ba thiếu niên, tuy chưa trưởng thành nhưng đầu , gặp chuyện kích động lại có đảm đương, trong lòng buông xuống ít, "Được, chúng ta 5 người cùng ."


      Văn thẩm kêu câu Đại Lâm, "Muội muội ngươi đâu?"


      Tiểu Hà cười mỉm chi xuất tại cửa phòng, "Ta vừa nghe là muốn trấn , nên gọi ca ta đến, ta qua Giang Sinh ca mượn hai cái đèn lồng, các ngươi sợ đường gặp phải cái gì."


      nhiều, cầm đèn lồng Kinh Trập bước .


      Cốc Vũ vội kêu lên tiếng, "Ca, đèn lồng còn chưa đốt lửa đâu!"


      Kinh Trập lắc đầu, " sợ, chúng ta ra thôn trang đốt là được." Cốc Vũ nghĩ cũng được, hai cái đèn lồng đám người rêu rao ra cửa, cũng tốt.


      Bởi vậy mọi người vội vàng ra ngoài, qua thôn, qua cầu gỗ bắc ngang sông Thanh Sa, đến đường lớn, Kinh Trập đốt đèn lồng phía trước, Lí Đắc Giang để Cẩm Hiên kéo Cốc Vũ phía trước chút, Lí Đắc Giang cùng Đại Lâm ở phía sau, như vậy sợ chừa lại ai.


      Ánh sáng đèn lồng mờ nhạt vòng, cũng thấy tại có ai , phá lệ yên tĩnh, chung quanh côn trùng biết tên cao thấp tiếp nối nhau kêu, trời tuy tối, nhưng cũng ấm, đoàn người có chút gấp tung bụi đất, An Cẩm Hiên nắm tay Cốc Vũ , có thể nghe thấy tiếng hô hấp đều đặn của nhau, chỉ là vội vã chạy , ai có tâm tư chuyện.


      Cốc Vũ chân ngắn, tới lui có chút theo kịp bọn họ, An Cẩm Hiên cũng chuyện, nắm tay Cốc Vũ chặt, Cốc Vũ chạy hai bước đuổi kịp, tiếp tục , chặp lại chạy chậm vài bước, tận lực theo mọi người hướng về trấn .


      Mấy dặm đường xa lắm, huống chi bọn họ vội, bao lâu đến trấn , trấn so với thôn trang tốt hơn chút, trong cửa hàng bên đường còn có ánh sáng le lói chiếu ra, vài người kéo dài bóng hình về hướng tửu lâu.


      Đến tửu lâu, gõ cửa nửa ngày có tiếng người, mãi đến khi người ở bên trong nghe ra thanh Lí Đắc Giang, mới mở cửa ra, trong phòng chính là vợ Hứa Thế Cùng mang theo đứa , nàng có chút kinh hồn : "Cha đứa ra ngoài nửa ngày còn chưa trở về, buôn bán, tiểu nhị chưởng quầy đều về nhà, ta mang theo đứa ở nhà dám mở cửa, các ngươi đừng lấy làm phiền."


      Dĩ nhiên là thấy lạ, Lí Đắc Giang cẩn thận chạy vạn năm thuyền. xong cũng khách sáo, hỏi hai câu, biết được Hứa Thế Cùng vội vàng trở về chuyến lại ra ngoài, Lí Đắc Giang mang theo Kinh Trập bọn họ ba người qua nhìn cái.


      Kinh Trập lúc này rất bình tĩnh, "Nhị bá, hay là ngươi hỏi thăm chút tại là tình huống gì, nếu là vạn phần khẩn cấp trước hết nên động, trở về chúng ta thương lượng chút."


      Lí Đắc Giang nhìn Kinh Trập dưới ngọn đèn, tuy nhiều nhưng tản mát ra loại khí độ, làm người ta tự chủ được nghe theo mà làm, tựa hồ có thể giúp ngươi giải quyết, có chút kinh ngạc, lần đầu tiên cảm thấy thể khinh thường cháu mình, vì thế hỏi nhiều, mang Đại Lâm ra cửa.


      Kinh Trập kéo An Cẩm Hiên, đến góc, giọng bàn tính, An Cẩm Hiên ngừng gật đầu, ngẫu nhiên toát ra tia kinh ngạc, Kinh Trập cười khổ lắc đầu, lấy từ trong lòng ra cái gì đó đưa cho An Cẩm Hiên, An Cẩm Hiên cất ở trong ngực, dùng sức gật đầu, chờ Cốc Vũ tới chợt nghe An Cẩm Hiên câu, "Yên tâm, Kinh Trập, việc này giao cho ta cùng Cốc Vũ."


      Cốc Vũ ngạc nhiên, lại có tiếng bước chân, ban đêm bên trong nghe rất ràng, tiếp theo là tiếng cửa mở ra, bóng dáng hơi mập vào cửa, là Hứa Thế Cùng. thấy trong phòng có nhiều người như vậy, hiểu là chuyện gì, cũng gì thêm, "Ta xem, cửa đóng chặt, kêu cửa cũng cho ai vào, là trong nhà lão gia lúc này có chuyện. Ta lại láng giềng hỏi thăm, nghe là có người lớn cùng đứa trẻ đến gõ cửa, tiếp đó là thanh cãi nhau, ta nghe người lớn kia có chút giống Tuyền, chỉ là đứa ở đâu ra, ta biết. Rồi ta chờ tại cửa hàng kế bên nhà kia, nghe tiếng thầm như có người đánh nhau, còn có tiếng người gọi, ta đến vùng phụ cận nhưng nhìn thấy."


      Kinh Trập nhướng mày, cười khổ tiếng, nghĩ ra vì sao đánh nhau?


      Hứa Thế Cùng vừa xong, trong bụng truyền đến tiếng lỗ lỗ, lắc đầu: "Ta quên cả nửa ngày có ăn cái gì."


      Kinh Trập nhìn An Cẩm Hiên gật gật đầu, An Cẩm Hiên tới kêu tiếng cậu, "Cậu, ngươi mang theo ta cùng Cốc Vũ qua, chúng ta về mau."


      Hứa Thế Cùng ngẩn ra, đứa này chuyện linh hoạt như thế, mình hỏi thăm nửa ngày cũng có tin tức gì, lại vì sao là An Cẩm Hiên cùng Cốc Vũ , mà Kinh Trập thủ ở đây? , nghĩ vạn nhất hai đứa trẻ này xảy ra vấn đề gì, giao đãi thế nào!


      Kinh Trập thấy mặt có vẻ buồn rầu, "Cậu, Cẩm Hiên và Cốc Vũ bị chuyện gì!"


      An Cẩm Hiên và Cốc Vũ ra cửa, Hứa Thế Cùng kịp nghĩ nhiều, nếu vạn nhất có chuyện, cùng lắm mình ngăn cản chút, tuy chắc chắn, nhưng mình ở bên ngoài nhiều năm, vài phần uy tín vẫn phải có.


      Hứa Thế Cùng phía trước dẫn đường, An Cẩm Hiên mang theo Cốc Vũ ở phía sau, "Cốc Vũ, ngươi ngoại trừ kêu ta ca ca, mọi chuyện khác để ta ."


      Cốc Vũ biết Kinh Trập cùng An Cẩm Hiên có mưu ma chước quỷ gì, đồng ý.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 102: tình từ đầu đến cuối


      Ngàn lần nên, vạn lần nên, Cốc Vũ đột nhiên cảm thấy khẩn trương.


      Này ngã tư đường tăm tối, này vội vã bước chân, này bùm bùm tiếng tim đập, này khó có thể đoán trước chuyện sắp xảy ra... Cốc Vũ thầm hít sâu hơi, bất tri bất giác, người nhà huyết mạch tương liên, nếu nàng khẩn trương mới kỳ quái.


      Hứa Thế Cùng dừng bước, phía trước có tiếng người ầm ỹ truyền đến, An Cẩm Hiên dừng bước chân, sờ đầu Cốc Vũ: "Cốc Vũ, Kinh Trập và ta đều tin tưởng có chuyện gì, đến lúc đó ngươi đứng phía sau ta, nếu vạn nhất xảy ra chuyện gì, ngươi liền..."


      Cốc Vũ vội lắc đầu, cười mỉm chi : "Sao lại có chuyện gì, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau ra."


      An Cẩm Hiên gật đầu, nhìn Hứa Thế Cùng : "Cậu, ngươi ở bên ngoài chờ chúng ta, lúc muốn vào, chúng ta gọi ngươi là cậu, đừng nhiều, nếu được ngươi cái gì cũng đừng ."


      Hứa Thế Cùng thấy giọng điệu An Cẩm Hiên trở nên quái dị, trầm thấp ám ách, lại ngạo mạn mà cao cao tại thượng, biết Cẩm Hiên cố tình lên giọng với mình, cũng bọn họ muốn làm gì.


      An Cẩm Hiên nhiều, ho tiếng, quay đầu nhìn thoáng qua Cốc Vũ, khóe miệng nhếch lên, chậm rãi qua.


      Trong viện loạn thành đoàn, Cốc Vũ nhìn quanh, thấy Lí Đắc Tuyền cùng tiểu đứa trẻ gì, lúc này có hai người còn nằm mặt đất rên rỉ, người mặc áo choàng tại kia hổn hển mắng: " thể dùng được! Chỉ có người cũng đối phó được, ta nuôi các ngươi làm cái gì!"


      Những lời này như cho Cốc Vũ viên thuốc an thần, nàng thầm tốt quá, nghe giọng điệu đại khái là Lí Đắc Tuyền , hơn nữa bên này chiếm được tiện nghi, nàng cùng An Cẩm Hiên liếc nhau, mặc kệ chuyện bên này.


      Nào ngờ lúc này người nọ lại câu, "Nhất định tìm ra cho ta. Ta tin tại Lâm Giang Trấn này, Còn có người ta qua được!"


      An Cẩm Hiên chút nghĩ ngợi nhấc chân vào cửa, hừ lạnh tiếng, "Hoàng quản gia! ngờ a, ra ngươi ở tại Lâm Giang trấn này xưng vương xưng bá a!"


      tiếng Hoàng quản gia, làm người đàn ông trung niên mặc áo choàng cẩm y sợ run chút, vẫy tay kêu người chung quanh yên tĩnh, tinh tế đánh giá tên thiếu niên và nha đầu này, thoáng giật mình, thầm nơi này còn có người biết thân phận của , hai đứa trẻ này đứng ở hành lang bên trong cửa, tuy nhìn chẳng phân biệt được ràng, cũng dám qua loa, "Vị công tử này, ngài... ?"


      An Cẩm Hiên lại cười lạnh tiếng, từ trong lòng lấy ra cái này nọ ném qua " biết ta, cũng biết vật này sao?"


      Hoàng quản gia tiếp nhận, sắc mặt trầm xuống, cầm lấy khối mộc bài quá thu hút từ mặt đất lên, tâm tư rối loạn, tay cũng có chút run đứng lên, vật này do tự tay khắc, rất quen thuộc, chỉ là dự đoán được nhìn thấy nó ở đây, lúc này đoán ra hai người kia muốn làm gì.


      Cốc Vũ thấy đôi mắt hí của ngừng nhìn bọn họ, nàng thở hơi, đầu hơi nghiêng, "Ca."


      Lúc đó tên Hoàng quản gia cả kinh, Vân nhi thường cùng đứa Tô gia chơi với nhau sao? Chẳng lẽ là công tử Tô đại nhân, ai cũng biết Tô đại nhân chỉ có con trai độc nhất.


      Tay lại run lên, tiểu tử này cùng khoảng tuổi đó, lại có chút giống với, là loại người nào? Chẳng lẽ biết tung tích Vân nhi? Nghĩ tới cái này, muốn suy đoán bọn họ là loại người nào, hỏi: "Công tử, mời vào phòng ngồi chậm rãi ."



      An Cẩm Hiên chịu, chỉ : "Ta bất quá ngang qua nơi này, là chịu người nhờ vả, chủ nhân mộc bài này kêu ta với ngươi, làm việc bất nghĩa, chung quy báo ứng ở người ngươi."


      Hoàng quản gia hắc hắc cười ngừng: "Xem công tử , sao ta lại làm việc bất nghĩa chứ."


      Cốc Vũ cũng hừ lạnh tiếng, "Ai u, là ai vừa rồi ở Lâm Giang trấn có người dám đối đầu với ngươi?"


      Hoàng quản gia làm mặt khổ, " đúng là oan uổng a, ta đúng là gặp đại hạn té ngã, vốn ta muốn đánh đồ cưới gả nữ nhi, có người tìm tới cửa, mang điềm xấu đến để ta nhiễm huyết quang, cái này cũng chưa tính, đánh hộ viện ta, ta là oan chỗ ."


      Cốc Vũ vừa định , tay An Cẩm Hiên kéo , "Được, ngươi cũng cần giả bộ, ngươi làm gì tự nhiên là có người xem, ngươi làm đồ cưới gả nữ nhi, buồn cười, ngươi gả nữ nhi gì? Nếu ngươi gả nữ nhi, mộc bài này sao? Vân tỷ tỷ tính cái gì?"


      Hoàng quản gia cứng đờ, ngờ chuyện của mình bị tiểu tử này biết rành mạch, chẳng lẽ là Vân nhi phó thác đến? Nghĩ như vậy, thần sắc có chút suy sập, "Vân nhi ở nơi nào? Nàng nhẫn tâm như vậy sao?"


      An Cẩm Hiên nhiều, "Duyên phận chưa tới, ngươi làm gì nàng nhìn rành mạch, ta chỉ có câu, Vân tỷ tỷ thác ta với ngươi, nên tích đức cho mình, miễn cho về sau hối hận kịp."


      xong, An Cẩm Hiên kéo Cốc Vũ bước , Hoàng quản gia suy sập ngồi dưới đất, người hầu của , hỏi: "Lão gia, còn tìm người kia hay ?" tức giận quát, "Phế vật, bây giờ còn tìm người nào!"


      Hứa Thế Cùng đứng ở cửa tới lui trong lòng loạn thành đoàn, thấy Cốc Vũ cùng An Cẩm Hiên ra, thở dài nhõm hơi, vội hỏi: "Tuyền đâu? Các ngươi có việc gì chứ?"


      Cốc Vũ cười, "Chúng ta trở về rồi ."


      Hứa Thế Cùng thấy biểu cảm của Cốc Vũ thoải mái, kéo An Cẩm Hiên cười hề hề, mà An Cẩm Hiên còn có chút cứng đờ, nhưng cũng là bộ dáng sung sướng, mình cũng yên tâm, đoàn người về tửu lâu.


      Vừa vặn ở cửa gặp Đại Lâm và Lí Đắc Giang muốn ra cửa, thấy bọn họ về vui sướng , " Đêm nay mọi người đều lo lắng, may mắn các ngươi có việc gì. Ta và Đại Lâm vừa trở về, nghe Kinh Trập cha ngươi về, tiếp theo là chúng ta, nhưng chưa thấy các ngươi, làm chúng ta ở đây lo lắng."


      Cốc Vũ thấy Lí Đắc Tuyền ngồi bên trong tửu lâu, chuyện với Kinh Trập, hốc mắt nàng nóng lên, bổ nhào qua kêu lên: "Cha"


      Lí Đắc Tuyền ha ha tại kia ngây ngô cười, "Xem các ngươi, đến nhiều người như vậy, sao ta có chuyện gì chứ."


      Lúc này Hứa Thế Cùng cũng thở dài nhõm, nhìn trong phòng người, cười : "Ta nhìn cả nhà các ngươi, có mấy người dám làm cho ngươi có chuyện."


      Lí Đắc Tuyền nghe thấy lời này, dưới hỏi thăm của Lí Đắc Giang, bắt đầu ra tình từ đầu đến cuối.


      Nguyên lai, chủ nhà này ngay từ đầu tương đối soi mói, giống Ninh gia thỉnh thoảng cho trở về ngày hoặc nửa ngày, Lí Đắc Tuyền ở đó làm việc có người trông chừng, ăn cơm cũng trừ vào tiền công, Lí Đắc Tuyền mấy ngày nay ăn cơm trong tiệm Hứa Thế Cùng, buổi sáng ăn chút, còn mang theo cái rổ đựng đồ ăn trưa.


      Vài ngày trước, lúc Cốc Vũ bọn họ trấn , Hứa Thế Cùng nhắc qua Lí Đắc Tuyền qua hai ngày nữa trở về, ngờ chủ nhà kia này cũng vừa lòng, kia cũng vừa lòng, Lí Đắc Tuyền tới đây có chút phẫn nộ, "Chúng ta làm nghề đều bằng lương tâm ăn cơm, nếu chỉ cần trộm gian dùng mánh lới kia làm xong! ràng cái bình phong, điêu khắc mây nước, nếu điêu khắc quá dày khẳng định dùng được lâu, họ liền ta làm biếng! Trời đất chứng giám, cho tới bây giờ ta chưa làm qua chuyện như vậy!"


      Cốc Vũ ở bên nghe cũng căm phẫn, hỏi: "Cha, rồi sao nữa?"


      Lí Đắc Tuyền , "Còn phải do , hai ngày cuối, đều làm xong, ta thu thập mọi thứ, trong lòng cũng có chút gấp, nên bị đồ đâm vào ngón tay bị thương, hai giọt máu xuống, vừa vặn bị thấy, đó là đồ cưới gả khuê nữ, máu chính là huyết quang tai ương, đuổi ta ra."


      Lí Đắc Giang vỗ bàn, "Lại có người tâm tư đen tối như thế! Thực hận bây giờ thể đánh ! Chúng ta Lí gia phải có người, Đào trang nhiều đàn ông già trẻ lớn bé như vậy, đứng ở cửa nhà thôi cũng đủ hù chết !"


      Lí Đắc Tuyền tiếp câu chuyện, " Còn phải vậy sao, ngày đó ta trở lại tửu lâu, càng nghĩ càng tức, dụng cụ của ta còn để ở bên kia, đây chính là đồ nghề kiếm cơm a, ta liền qua lấy, nào ngờ kêu gõ thế nào cũng mở cửa, lại gặp Ninh Bác, đánh xe dê trong ngõ chơi, nên kêu mở cửa. Ta vào, bọn họ thấy ta ta còn dám trở về lấy đồ, nghe bọn họ chuyện ta liền phát hỏa, đúng là gặp hạn, gặp đúng thổ phỉ, ta muốn thu thập bọn họ chút, kết quả..."


      Lúc kết quả, Lí Đắc Tuyền có chút thẹn thùng.


      Tiếp đó còn thêm: "Kết quả lúc ta qua, bọn họ có mấy người, Ninh Bác còn biết nặng , vốn phải chuyện của , chàng vào, ta thấy những người đó biết nặng , sợ Ninh Bác bị thương, xuống tay có chút nặng."


      Lúc này Cốc Vũ cười tiếng, "Lúc ta vào, trong viện có người nằm đất, ra là bị cha đánh a."


      Lí Đắc Tuyền khách khí, "Còn phải do bọn họ ra tay trước, lại ta đường đường chính chính lấy tiền công, phần của ta thể lấy, là của ta ta cũng cần." xong Lí Đắc Tuyền sửng sốt, vội hỏi: "Cốc Vũ, ngươi vừa rồi ngươi nhà người kia, làm khó ngươi chứ?"


      Cốc Vũ cùng An Cẩm Hiên nhìn nhau, An Cẩm Hiên lại nhìn Kinh Trập, thấy Kinh Trập lắc đầu, cười : "Chúng ta có việc gì, đạo lý với a."


      Lúc này Lí Đắc Giang cũng vui mừng, "Ta Tuyền luyện qua võ công, sao bị thương chứ."


      Còn chưa dứt lời, Lí Đắc Tuyền tê tiếng, Kinh Trập kéo ống quần , thấy chân sưng lên, Lí Đắc Tuyền còn cười : "Lúc ta ôm Ninh Bác ra, tự mình vấp bị trật chân."


      Cốc Vũ lúc này mới nhớ tới, ra tiểu tử kia là Ninh Bác, nàng hỏi: "Ninh Bác có việc gì chứ?"


      " có việc gì, ra liền theo Vương quản gia trở về."


      Cốc Vũ thấy bộ dáng chân thành của Lí Đắc Tuyền, vui tươi hớn hở, nàng sốt ruột, nghĩ cũng do có người chống lưng, bằng Lí Đắc Tuyền chịu khổ như vậy, nàng tới lui, cũng nghĩ ra biện pháp.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 103: Ai qua lại


      Cốc Vũ thong thả hai vòng trong tửu lâu, vừa vặn nghĩ đến y quán trấn , nghĩ đến Miêu lão tiên sinh từng với nàng câu, vô luận có chuyện gì, đều có thể tìm . Nàng vỗ tay cái: "Cậu, hay là kêu Miêu lão tiên sinh coi cho cha ta?"


      Hứa Thế Cùng lúng túng, bất đắc dĩ thở dài hơi, : "Các ngươi biết, Miêu lão gia tử rất cổ quái, Trời vừa tối, khám, trời sáng tỏ dậy, vòng vòng quanh trấn này, đến chỗ ta uống ấm trà ăn cháo, ăn xong mới chầm chậm thong thả bước về, y quán mới bắt đầu khám bệnh."


      Lí Đắc Tuyền nghe vậy trạng cũng cười : " có việc gì, chỉ là sưng chút, cao nhân đạo hạnh luôn có phương thức của mình, trấn còn có y quán khác, bằng xem trước cũng được, nếu được tính sau, ngày mai cũng muộn."


      An Cẩm Hiên cũng tới nhìn chân Lí Đắc Tuyền, Cốc Vũ cũng lo lắng, muốn mời, nhưng nghe Hứa Thế Cùng như vậy, nàng nhụt chí lại cam lòng, nàng suy tư hồi, quyết định tự mình : "Cẩm Hiên ca, hay là chúng ta thử, nếu tối hôm nay làm sao bây giờ đây?"


      Kinh Trập cũng tán thành Cốc Vũ làm như thế, cùng Lí Đắc Giang : "Nhị bá, hay ngài và Đại Lâm ca về trước, nhắn lời cho nương ta để các nàng an tâm, cũng đừng cha ta bị thương miễn cho người trong nhà lại lo lắng."


      Lí Đắc Giang thấy tình ổn thoả, lưu lại cũng giúp được, thêm nữa người trong nhà nóng lòng biết thành bộ dáng gì, nếu bọn họ tối hôm nay quay về, chỉ sợ Vương thị bọn họ ngủ được, nghĩ đến đây đồng ý, mang Đại Lâm về trước.


      Vợ Hứa Thế Cùng mang theo đứa làm ít đồ ăn cho mọi người, Lí Đắc Giang khách khí, cùng Đại Lâm ăn hai chén cháo, mang theo mấy khối điểm tâm, cầm theo đèn lồng trở về.


      Cốc Vũ cùng An Cẩm Hiên thỉnh Miêu lão tiên sinh, đến Miêu thị y quán, gặp lão tiên sinh ngồi ở cửa, mình tự phẩm trà, cây quạt trong tay bất chợt phe phẩy.


      Cốc Vũ nhất thời biết mở miệng thế nào, nàng nhớ tới Hứa Thế Cùng lão gia tử này buổi tối ra cửa, nên vòng vo cùng nhàn thoại.


      Miêu lão gia tử là người thông thấu, " , hai đứa đến có việc gì?"


      An Cẩm Hiên ăn ngay , "Cha Cốc Vũ ở Hoàng gia bên kia làm nghề mộc, ngờ bên kia máu từ vết cắt ngón tay của , là huyết quang tai ương, tiền công trả , còn muốn tịch thu đồ nghề của , giận quá cùng người bên kia đánh... Lúc ra bị trật chân bị thương."


      Miêu lão tiên sinh phe phẩy cây quạt, nhưng gì thêm.


      Cốc Vũ thấy có hành động gì, suy nghĩ biện pháp, "Miêu gia gia, ta nghe cậu ngươi ban đêm ra ngoài, chúng ta cũng tiện quấy rầy ngươi, mặt trời mọc mới bắt đầu làm việc là quy củ từ xưa truyền xuống, chỉ là cha ta bị thương, ta cũng có tâm tư, chúng ta có gì hết, nếu như ngài thể , có thể cho ta mượn thuốc bên trong hiệu thuốc chút hay , ngày mai chúng ta đến mời ngài xem."


      Miêu lão tiên sinh ngừng tay quạt lại, hưng trí hỏi Cốc Vũ, "Như vậy ngươi muốn mượn cái gì?"


      Cốc Vũ suy tư, ra mấy vị thuốc cùng với lượng, ánh mắt Miêu lão tiên sinh tỏa sáng trong đêm, ngoài ý muốn của , nhưng bất động thanh sắc, thấy Cốc Vũ bọn họ chờ, : ", ngươi thắp ngọn nến, ngươi cầm ấm trà của ta, ngàn vạn lần được làm bể!"


      Ngữ khí chuyện tốt, Cốc Vũ cùng An Cẩm Hiên sửng sốt, biết bán cái nút gì.


      Miêu lão tiên sinh lúc này đứng lên, căng mặt mỉm cười, "Ta các ngươi hiểu chuyện, thắp ngọn nến ta sao hốt thuốc, cảnh tối lửa tắt đèn, buổi tối ta muốn ra ngoài, nhưng trùng hợp ra đói bụng, Cùng Nhi ăn chút gì cũng sai, tiểu tử, trà cũng thể thiếu, ta coi như qua uống trà, về sau nếu ai hỏi, cho ra!"


      Cốc Vũ và An Cẩm Hiên thể tin được lỗ tai mình, chẳng lẽ Miêu lão gia tử ? Bọn họ dám nhiều, nghĩ vạn nhất mình sai lời, lại chọc giận .


      Lúc ba người tới tửu lâu, Hứa Thế Cùng bọn họ ăn, chiếc đũa đều dừng bên miệng, nghe , có ngày buổi tối Ninh gia muốn thỉnh , từ chối, là mình già rồi, buổi tối chẩn chứng ánh mắt tốt thể làm hỏng thanh danh của mình, kỳ thực chẩn được hay ràng nhất, vì thế, Hứa Thế Cùng hỏi câu lỗi thời, "Miêu lão gia tử, sao ngươi lại đây?"


      Miêu lão gia tử trừng mắt, "Hừ, buổi tối ta đến chỗ ngươi ăn chút gì cũng được sao? Ta thấy ngươi là người buôn bán, nhưng là đúng bằng cháu ngoại trai cùng ngoại sinh nữ ngươi."


      Hứa Thế Cùng ngốc ngốc cười, tự mình nhà bếp nấu đồ cho .


      Chờ Miêu lão tiên sinh khám bốc thuốc cho Tuyền xong, cũng chỉ ăn hai miếng này nọ tượng trưng, ly trà chỉ hớp ngụm , lại khoan thai rời , vài bước lại quay nhìn Cốc Vũ, lại nhìn An Cẩm Hiên, "Lần tới nhớ cửa hàng của ta."


      Miêu lão gia tử vừa , Hứa Thế Cùng liền hỏi, " Sao các ngươi mời được đến ?"


      An Cẩm Hiên lắc đầu cười, "Chúng ta có thỉnh, tới ăn đồ."


      Hứa Thế Cùng cảm thán bất khả tư nghị.


      Chân Lí Đắc Tuyền có phương tiện, đành chờ ngày thứ hai ngồi xe ngựa trở về, Cốc Vũ, Kinh Trập và An Cẩm Hiên ba đứa trẻ, người lớn cũng lo lắng, vì thế thương lượng định ngày thứ hai trở về.


      Sắc trời tối muộn, hơn nữa thời tiết nóng, Cốc Vũ ở cùng phòng với khuê nữ Hứa Thế Cùng, An Cẩm Hiên cùng Kinh Trập bọn họ nằm ở hàng hiên lầu là tốt rồi, còn tương đối mát mẻ, dù sao lầu lớn lắm, người lớn cũng tùy bọn họ.


      Kinh Trập biết An Cẩm Hiên có nhiều nghi vấn chưa hỏi, nghĩ ở chung nhiều như vậy ngày, có thể tin tưởng ngọn ngành.


      Vì thế, chờ hai người nằm ở ban công ở lầu hai xong, gió đêm nhè thổi tới, ngẩng đầu có thể thấy bầu trời đêm đầy sao, đây là nơi dễ chuyện nhất, Kinh Trập nghĩ. Huống hồ còn có bóng đêm che lấp, vì thế An Cẩm Hiên còn chưa hỏi, Kinh Trập mở miệng : "Ngươi nhất định rất ngạc nhiên sao ta quen thuộc với người nhà này như thế, có phải ?"


      Thanh của An Cẩm Hiên trầm thấp truyền đến, "Ta tin tưởng nhất định có chuyện gì, nếu sao ngươi dám để ta cùng Cốc Vũ mạo hiểm."


      Kinh Trập than tiếng, gối tay lên đầu, "Chỉ là ta biết bắt đầu từ đâu."


      An Cẩm Hiên : "Hay là ngươi lai lịch của người này."


      "Hoàng quản gia, quan hệ với nhà chúng ta có chút sâu xa, lúc trước mang theo khuê nữ chạy nạn, nghe bị ít khổ, chịu nổi liền trộm này nọ ăn, bị người ta bắt được đánh cho chết, cha ta cứu , cho ít tiền vốn, sau làm mua bán , biết vì sao, biến thành quản gia Lưu gia, sau này quản gia cũng làm, chuyên môn làm chuyện như trước kia."


      An Cẩm Hiên lẳng lặng nghe.


      " vậy ngươi cũng biết, có lời đồn đãi, có mẹ mìn, đứa nhà cùng khổ nuôi nổi, qua tay các nàng bán địa phương khác."


      An Cẩm Hiên ngẩn ra, "Ngươi , bắt cóc? !"


      Kinh Trập cười khổ tiếng, " biết có phải như thế . biết làm thế nào nổi lên cửa sinh ý, sinh ý này cũng là chuyện lâu dài, cũng biết tiền vốn của từ nơi nào đến, chuyên môn mua nương bộ dáng tốt tính tình lanh lợi, mang về nuôi dưỡng, chờ các nàng trưởng thành, liền gả hộ nhà giàu, các nương đều là nữ nhi của , đến lúc đó chỉ có có đồ cưới nhiều , về sau có chuyện gì, những người đó nhất định cảm kích ân tình của , lại ..."


      An Cẩm Hiên thở ra hơi, nghĩ đời này loại người nào cũng có. có chút tò mò, "Như vậy, Vân nhi là ai?"


      Kinh Trập : "Vân tỷ tỷ là nữ nhi của , đối Vân tỷ tỷ thể chê, tận lực sủng, Vân tỷ tỷ rất thông minh, thuở có nương, hồi thường dạy ta đọc sách viết chữ, sau khi bọn họ chuyển nhà chưa gặp qua, mãi đến ngày, Vân tỷ tỷ đến nhà lần, là ngay từ đầu nàng cho rằng cha mình thiện tâm thu dưỡng nương, khi biết được vì tiền làm chuyện vô lương tâm như vậy, cùng tú bà kỹ viện có gì khác nhau, việc này phải từ miệng cha mình ra, là nàng nghe từ nơi khác, nhất thời biết làm sao, muốn tới hỏi cha ta, nhưng nhà chúng ta khi đó... Cũng tốt, sau đó ta gặp qua nàng."


      An Cẩm Hiên thở ra hơi, có cha như vậy, cũng có khuê nữ như vậy, nghĩ bộ dáng Hoàng quản gia lúc cầm mộc bài, luyến tiếc nữ nhi của mình, nhưng bây giờ chuẩn bị gả nữ nhi, chẳng lẽ vẫn làm chuyện như vậy."Có thể là sợ, muốn tận dụng mọi cách kiếm bạc, bằng cũng đến mức ngay cả tiền công cũng muốn chiếm. Ngươi , nếu từ đây thu tay lại, ngày Vân tỷ tỷ về."


      Kinh Trập liếc nhìn bầu trời đêm, "Chuyện này chỉ có trời mới biết."


      An Cẩm Hiên nghi vấn, nghe giọng điệu của Kinh Trập, từ đọc sách biết chữ, hơn nữa Vân tỷ tỷ có chuyện liền xin cha giúp đỡ, lại cũng có mẫu thân, đủ loại nghi vấn tựa hồ cũng hợp lý, "Kinh Trập, ngươi bắt đầu đọc sách rất sớm, khó trách lợi hại như vậy, ta nghĩ Vân tỷ tỷ ngươi cũng kém, nghe ngươi vậy nàng cũng gần hai mươi tuổi, chừng cũng thành thân, có biết cha mình ở Lâm Giang trấn hay . Lại , Cốc Vũ cũng nhắc tới qua các ngươi khi đó cứu Hoàng quản gia a, bằng sao nhận ra Cốc Vũ?"


      Kinh Trập ngáp cái, "Rất trễ, ngủ ."


      An Cẩm Hiên bụng nghi vấn, trợn tròn mắt tại kia nghĩ, lăn qua lộn lại ngủ được, mà Kinh Trập, tuy nằm nhúc nhích, ánh mắt cũng mở to.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 104: Vui mừng về Đào trang


      Sáng sớm ngày thứ hai, Lí Đắc Tuyền muốn trở về nhà, trải qua chuyện này, càng phá lệ tưởng niệm những ngày ở nhà, nhớ tới lúc mình ở phía sau viện dưới bóng cây râm mát làm việc, nghe thanh người nhà, muốn vào xem liền vào xem, còn có mấy thứ mấy ngày nay làm qua, trước kia chưa từng nghĩ tới vụt, máy tuốt hạt gì đó, hận thể ở nhà ngay.


      Hứa Thế Cùng biết tâm tư của cũng tiện ngăn đón, chỉ : "Ngươi dù sao cũng phải cho ta thời gian mướn xe, lại ngươi còn phải Miêu thị y quán, ngày hôm qua chưa có lấy thuốc phải ?"


      An Cẩm Hiên chen vào , "Ta qua bên kia mướn xe, đến lúc đó ta lại Miêu thị y quán, sau đó về lại đây, cậu ngươi cứ lo việc buôn bán của ngươi."


      biết An Cẩm Hiên và Kinh Trập xuống lầu lúc nào, bọn họ đều là người tự kiềm chế rất mạnh, ngày thường biểu ra ngoài mà thôi, buổi tối ngủ hồi, hừng đông lúc có tiếng người, bọn họ lập tức tỉnh dậy, còn ngồi ở ban công lúc lâu, mới xuống dưới lầu múc nước rửa mặt, trở nên thần thanh khí sảng.


      Cốc Vũ và khuê nữ Hứa Thế Cùng, Thấm nhi ở cùng nhau, chuyện nửa buổi tối, Thấm nhi hơi khờ khạo chậm chạp, nhưng lại ngây thơ, tương xứng với diện mạo của nàng, mập mạp trắng trẻo đáng vô hại, Cốc Vũ nhanh mồm nhanh miệng vừa vội lại mau, chuỗi từ bùm bùm phun ra, lại ràng trong trẻo, biết tại sao lại hợp ý, nghe Cốc Vũ phải về nhà, Thấm nhi rất lưu luyến, cũng náo muốn cùng bọn trở về, thuận tiện nhìn nãi nãi cùng .


      Hứa Thế Cùng nghĩ nhà Cốc Vũ vừa mới xảy ra chuyện như vậy, sợ nàng qua làm phiền bọn , nghĩ lại Hứa thị, Hứa Tần Thị đều ở bên kia, hơn nữa Tiểu Mãn và Vương thị bọn họ dễ chuyện, thời gian này khuê nữ lại mê cắt giấy, mình ngồi nửa ngày chịu xê dịch, qua bên kia vừa vặn có người giải thích thắc mắc cho nàng, cần cả ngày quấn quít lấy mình, vì thế cùng Kinh Trập, Cốc Vũ thương lượng, bọn họ dĩ nhiên vui vẻ, Hứa Thế Cùng gì thêm, đồng ý chuyện này.


      Thấm nhi rất vui vẻ, kéo Cốc Vũ thu dọn bảo bối của nàng, kéo, giấy đỏ, con rối gỗ, nhiều thứ đa số tiểu nương thích, mọi thứ nàng đều bỏ vào cái rổ trúc mang theo, lôi kéo tay Cốc Vũ, chờ Lí Đắc Tuyền từ y quán trở về.


      Hứa Thế Cùng cũng chưa từng thấy qua bộ dạng nữ nhi mình như thế này, ngày thường nàng chậm rì rì, vội hoãn, ngờ gấp như vậy, buồn cười, cho nàng mang theo ít thịt cùng điểm tâm, là đến tặng cho mọi người trong nhà.


      Thấm nhi đồng ý, kỳ thực tâm tư sớm ở đây.


      Kết quả là, đoàn người Cốc Vũ bọn họ, ngồi ghế trong cái lều dựng bên ngoài tửu lâu, nương Thấm nhi để hàng lớn bát, là giữa trưa phát đậu hủ hoa.


      Hứa Thế Cùng bên xem cười hề hề : "Cốc Vũ a, lần trước ngươi cùng Cẩm Hiên có ý kiến như vậy, tốt, tuy thời gian này sinh ý náo nhiệt, nhưng giống phía trước như vậy, chậm rãi tốt hơn, ngươi biết ta bây giờ ra cửa đều có chút ngượng ngùng, chỉ là mấy bát đậu hoa, thế nhưng có người bảo ta người lương thiện, ta bất quá là người buôn bán, nghĩ đến là mặt nóng."


      Thấm nhi tay phải khoát lên tay trái, ngón tay điểm điểm, làm lên chuỗi hoa mai, hoa mai rất đáng , nàng nghe Hứa Thế Cùng như vậy, hiểu dùng mềm yếu nhu nhu thanh hỏi: "Phụ thân, vì sao lúc ngươi dẫn ta ra cửa luôn tới chỗ có nhiều người?"


      Hứa Thế Cùng cười, thoáng xấu hổ, nương Thấm nhi cười rộ lên, "Cha ngươi a, nghiện làm người lương thiện."


      Mấy đứa trẻ cũng nở nụ cười.


      cười, An Cẩm Hiên đánh xe tới, bộ dáng thuần thục, Lí Đắc Tuyền ngồi ở phía sau, Hứa Thế Cùng thấy xe có cái vách cao, lại có trần che nắng, muốn đổi chiếc khác, Lí Đắc Tuyền ngồi ở phía sau , " cần đổi, như vậy rất tốt, dù sao vẫn là sớm tinh mơ, có vách còn mát mẻ hơn, có vài bước đường, phơi nắng đâu!"


      Hứa Thế Cùng cũng kiên trì, ôm Thấm nhi lên xe, định quay đầu ôm Cốc Vũ, Cốc Vũ tự mình lên, bên là Lí Đắc Tuyền, ở giữa là Cốc Vũ và Thấm nhi, Kinh Trập ngồi ở phía dưới, thân mình Cốc Vũ vừa động, liền kề bên lưng An Cẩm Hiên, Kinh Trập cũng tương ứng ngồi lên, Thấm nhi bị bọn họ vây ở bên trong, xem rất thỏa đáng, An Cẩm Hiên nhìn lại, liền bắt đầu thét to, hướng Đào trang đến.


      đường Thấm nhi nhiều nhất, nàng thấy cái gì cũng hỏi, Cốc Vũ trả lời nàng, nàng lại hỏi vấn đề kế tiếp, thấy Cốc Vũ trả lời, lại hỏi lại, Cốc Vũ nhất thời bất đắc dĩ, Kinh Trập mừng rỡ thôi, "Cốc Vũ, nghĩ tới lần này ngươi gặp đối thủ."


      Rất nhanh có thể nhìn thấy hình dáng Đào trang, màu xanh trong vắt, từng gợn sóng sông Thanh Sa phản xạ nắng sớm, cả phiến rừng đào thanh u, Thấm nhi kích động đứng lên, Cốc Vũ kéo nàng xuống, "Ngốc tử, mau ngồi xuống, nếu bánh xe gặp phải tảng đá, lát nữa còn qua cầu, ngươi bị té xuống răng cửa còn, giống tiểu lão thái."


      Đầu cầu có hai bóng dáng, đợi xe Cốc Vũ bọn họ đến gần, thanh thúy kêu lên: "Là bọn , là bọn ! Cốc Vũ Cốc Vũ "


      Cốc Vũ quay lại nhìn, mới phát là Trần Giang Sinh và Tiểu Hà, định trả lời bọn họ, 2 người này quay đầu bỏ chạy, bộ dáng như lửa cháy sau lưng, làm cho người ta buồn cười.


      Thấm nhi vốn là người có nhiều tâm nhãn, thấy bọn họ chạy, gật đầu, sờ hoa mai hố tay, suy tư vài giây, vẫn có đáp án, nâng mặt hỏi, "Cốc Vũ, ngươi cũng hung dữ, vì sao bọn họ nhìn thấy ngươi lại chạy trối chết vậy?"


      Cốc Vũ bị câu hỏi này làm cứng đờ, nhưng Kinh Trập, An Cẩm Hiên và Lí Đắc Tuyền cười ha ha, nàng nhất thời bị suy sập tinh thần.


      Rất nhanh có đáp án, vào sân, Hứa Tần Thị bưng chậu nước, vung tay cái đem nước vẩy lên người của mọi người, miệng còn lẩm bẩm, vẩy xong hết mới , "Tốt lắm tốt lắm, đây là nước lá bưởi, có thể trừ tà diệt tai, mau rửa tay nước lá này, rồi bước qua chậu than."


      Thấm nhi ôm rổ của mình, ngọt ngào kêu lên: "Nãi nãi, bước qua chậu than làm gì, quá nóng!"


      Hứa Tần Thị thấy Thấm nhi cũng theo bọn họ đến, cười hề hề đem nàng ôm xuống, "Ngươi nhìn ngươi, bộ dạng béo đô đô dĩ nhiên sợ nóng, đến đây, ta ôm Thấm nhi bé mũm mĩm của chúng ta bước qua chậu than."


      Cốc Vũ bọn họ trong lòng biết người đứng ở trong phòng ngóng trông, cứ làm theo như vậy cũng tốt, để bọn họ an tâm chút, từng người luân phiên nhau rửa tay trong thau nước lá bưởi, rồi vượt qua chậu than, đến nhà chính, Lí Đắc Tuyền rất chậm, cần Kinh Trập và An Cẩm Hiên đỡ, cực lực che giấu vết thương của mình, Vương thị thấy như vậy, cũng có biểu cảm kịch liệt, ngơ ngác ngây ngốc nhìn cười.


      Cốc Vũ cẩn thận, ngẩng đầu nhìn vào mắt Vương thị, thầm hôm qua biết nương vui sướng cùng xót xa thế nào, nhất định là khóc đến nửa đêm, bằng sao mắt bị sưng như vậy, Văn thẩm bọn họ cũng ở đây, đều làm như thấy chân Lí Đắc Tuyền, ào ào vài câu an ủi.


      Lí Đắc Tuyền qua lắc lắc giường Hạ Xuyên, thấy An Cẩm Hiên và Kinh Trập dỡ đồ xuỗng, Đại Lâm hỗ trợ, có chút hoảng hốt, sờ mặt Hạ Xuyên, thầm mình chỉ có tiểu tử này, nhưng lúc này lại có cảm giác như mình có bốn đứa. Khuôn mặt non mịn của Hạ Xuyên bị bàn tay thô ráp của Lí Đắc Tuyền chạm vào, dắt cổ họng khóc lớn lên.


      Trong phòng đột nhiên ồn ào, liền có vẻ vui sướng.


      Kinh Trập nằm bên cạnh An Cẩm Hiên, "Ngàn vạn lần để cho cha ta bọn họ biết việc này."


      An Cẩm Hiên hiểu ý cười, "Dĩ nhiên."


      Kinh Trập lại nghĩ tới cái gì, "Ngày hôm qua cha ta rồi, sao ngươi còn muốn vào, vạn nhất..."


      An Cẩm Hiên thấy Kinh Trập vẫn còn chút lo sợ băn khoăn, " được, đương nhiên muốn lưu mầm tai hoạ, thể để lần tới lại đến gây phiền toái, lần làm triệt để, lại đến lúc đó ứng phó chúng ta cũng phiền toái."


      xong, hai người thêm, Kinh Trập vào phòng, An Cẩm Hiên bờ sông coi gia súc, mình lặng yên ra ngoài, nhân tiện coi qua cây ươm giống của Cốc Vũ, ra bờ sông thấy bãi bánh bùn tròn, nhớ ngày đó mình dỗi hờn có chút buồn cười, cũng thêm, đem khối bùn chuyển vào ruộng, dùng cuốc đập vỡ, rồi đắp lên hột ươm giống.


      Làm xong, ngồi xuống thở dài hơi.


      Trong đầu An Cẩm Hiên tình cảnh trong viện lúc này, chắc hẳn là náo nhiệt giết gà nấu cơm.


      An Cẩm Hiên lắc đầu, biết vì sao mình muốn tránh né , cảm thấy mình thể hoà chung với bọn họ, tuy cũng có đôi khi như là người nhà, nhưng trong ấn tượng của người nhà phải như thế, Hứa Tần Thị, Vương thị, Lí Đắc Tuyền đối với cũng tốt, nhưng vẫn dè dặt cẩn trọng có khoảng cách, tóm lại giống như đối với Kinh Trập, Cốc Vũ, như là cẩn thận đem để ở bên, chỉ có biết nhưng muốn như vậy.


      đứng dưới ánh mặt trời, ruộng hoang vu, mọi thứ cũng ràng, cỏ dại tán loạn nằm nơi kia, trong gió nóng ấm dào dạt, chỉ là nằm như vậy, lắp bắp kinh hãi.


      Rồi An Cẩm Hiên nhảy dựng lên, qua vạch trần đám cỏ, tinh tế nhìn, quả nhiên, hạt ươm mọc ra mấy cây con, tinh tế bộ dáng yếu ớt đáng thương, hạt rồi cũng nẩy mầm, về sau hấp thụ ánh mặt trời mưa móc, tất nhiên lớn lên.


      Có đôi khi, đổi góc độ khác, chuyện có bộ dáng khác.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :