1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Điền Viên Cốc Hương - Thẩm Duyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 95: Bán dược liệu biến thành đưa thuốc


      Tại đây, tiếng người ồn ào bên trong tửu lâu, Cốc Vũ thể nghĩ ra biện pháp nào, An Cẩm Hiên cũng ngây người. Hai người đứng bên cạnh quầy có chút vướng bận, Cốc Vũ như vậy, cũng bị khay của tiểu nhị đụng phải hai lần, bọn họ tiện đứng đó, cùng Hứa Thế Cùng cáo từ.


      An Cẩm Hiên hơn mười thước lại quay đầu nhìn tửu lâu, như nghĩ ra cách cam lòng, lắc đầu.


      Cốc Vũ cũng bất đắc dĩ, "Nếu cậu lúc trước làm đậu hủ hoa bán tốt rồi, người ta ăn quen nếu có quả tốt, lại là địa điểm tốt, nếu ta có thể chi hai văn tiền ăn chén đậu hủ hoa, ta cũng ngồi muốn , chỉ là ta thể tưởng được bán còn có người mắng. Ai! kiếm tiền khó."


      An Cẩm Hiên : "Đây chính là lệ làng, vì là thôn trấn , nếu là địa phương lớn việc này đương nhiên do lão bản định đoạt, chỉ vì đây là thôn trấn, tửu lâu này có thể xem như độc nhất, người khác đỏ mắt kiếm tiền, nếu làm đậu hủ, đậu phộng, khẳng định có người ở sau lưng, cửa hàng nếu phải làm lớn, danh tiếng quá trọng yếu, đặc biệt loại hàng ăn này, lại kiếm tiền hàng xóm cũng dễ làm."


      Hai người xong hiệu thuốc.


      Liên tục mấy nhà đều nhìn thấy chưởng quầy, tiểu nhị lười biếng chống cằm tại quầy, xa cách nhìn Cốc Vũ bọn họ.


      Cốc Vũ cam lòng, An Cẩm Hiên hoài nghi Cốc Vũ, nhưng thấy Cốc Vũ cũng mò ra, muốn rút lui có trật tự, khuyên Cốc Vũ về nhà.


      Cốc Vũ tới lui, nhìn hiệu thuốc, chiêu bài lóe sáng, mặt viết Tế Thế Đường, rất có khí thế, nàng cảm thấy có thể thử lần.


      Vừa vào cửa liền có cảm giác hiệu thuốc này mới khai trương, quầy thuốc còn tản ra mùi gỗ, quyện với mùi thuốc đặc trưng của hiệu thuốc, sạch lành lạnh, nghe thấy thanh chuyện của Cốc Vũ bọn họ, trong quầy đột nhiên nhô lên cái đầu, dọa Cốc Vũ nhảy dựng.


      ra là tiểu nhị bốc thuốc, hỏi Cốc Vũ bọn họ có phải bốc thuốc hay , Cốc Vũ lắc đầu, "Làm phiền tiểu ca mời chưởng quầy, chúng ta có dược liệu khan hiếm."


      Nghe như vậy, tuy tiểu nhị bán tín bán nghi, nhưng cũng mời chưởng quầy.


      Sau lát, lão nhân có hàm râu dê theo sau tiểu nhị ra, "Ai có dược liệu khan hiếm?"


      Vừa ra tới thấy hai đứa trẻ choai choai, muốn gặp, thần thái kiêu căng, ngoắc ngoắc ngón tay, "Bán cái gì?"


      Trong lòng Cốc Vũ thoải mái, vẫn nhịn xuống, "Chúng ta có mặc sinh, dược này các ngươi đại khái có."


      Thân thủ chưởng quầy chặn lại, sọt trúc của Cốc Vũ bọn họ thể để lên quầy được, chưởng quầy ngoắc tiểu nhị, tiểu nhị chạy ra quầy, lấy ra hai khỏa dược, chưởng quầy xem qua, "Quả nhiên là mặc sinh."


      Cốc Vũ rốt cục thở dài nhõm, muốn mau chóng làm xong chuyện mua bán này, chưởng quầy này đáng ghét.


      chờ Cốc Vũ mở miệng, chưởng quầy râu dê kia , "Mặc sinh các ngươi cũng bán? Biết thuốc này có công hiệu gì sao?"


      Cốc Vũ biết, nhất thời nghẹn lời. An Cẩm Hiên thấy vậy chắp tay, "Làm phiền chưởng quầy báo cho biết."


      Chưởng quầy vuốt vuốt bộ râu dê, hừ tiếng, thèm liếc bọn họ cái, "Mặc sinh, hạ khi vưu thịnh, giải nhiệt giải thử giả, lấy nước nấu phơi khô nghiền nát, thêm chi cam nước vì hoàn, ngày phục chi..."


      Nhìn bộ dáng nghiêng đầu nghiền ngẫm từng chữ , đầu Cốc Vũ bị chi, hồ, giả, dã của làm mê muội, nhưng là An Cẩm Hiên nghe hiểu được, "Thuốc kia phải vừa đúng lúc cần sao, dùng nước nấu hoặc cho đường phèn nấu thành cao, vừa vặn phái huy công dụng."


      Cốc Vũ ngẩng đầu nhìn An Cẩm Hiên, rất sùng bái, với Cốc Vũ, An Cẩm Hiên giống như người chuyên phá giải mật mã.


      Lời của chưởng quầy bị đánh gãy, vui, "Các ngươi trẻ con biết cái gì, nhà giàu nhân gia ai muốn dùng mặc sinh giải nhiệt chứ? Lại , đường phèn cũng quý, quỷ bần cùng nào ở thôn trang có thể ăn nổi chứ?"


      câu quỷ bần cùng làm Cốc Vũ vui, còn tưởng rằng chỉ thích khoe khoang, ngờ giống người làm nghề y, nàng cố nén lửa giận hỏi câu, " thể dùng nước trực tiếp nấu sao, mọi người mua được là tốt rồi, tội gì nhất định phải thêm đường phèn?"


      Chưởng quầy ràng: "Hừ, trực tiếp dùng nước nấu, ta còn lợi nhuận gì!"


      An Cẩm Hiên kéo Cốc Vũ bước , Cốc Vũ rất giận, tới cửa lại đứng lại, "Phi phi phi! Chó má hành y tế thế, ta coi ngươi chính là xu lợi tiểu nhân, hừ, cửa hàng này của ngươi rất nhanh sụp, , ngươi có y đức, nên nguyền rủa ngươi về sau chờ xem mình bị bệnh tự cứu được, lúc đó nằm chờ chết !"


      Sắc mặt chưởng quầy đại biến, muốn đuổi theo, nhưng quầy rất cao, phải vòng ra, chờ ra tới cửa An Cẩm Hiên cùng Cốc Vũ chạy xa tức giận đến tím mặt, xì hơi với tiểu nhị, " có mắt nhìn, tiểu tử như vậy kêu tới làm gì!"


      An Cẩm Hiên cùng Cốc Vũ chạy vào ngõ , thấy có người đuổi theo, chống đầu gối cười ha ha.


      An Cẩm Hiên thở hổn hển cười , "Miệng ngươi đúng là độc, nhưng chưởng quầy khắc nghiệt như vậy, lúc bị bệnh nếu nghề giỏi, tự mình chờ chết, thôi bỏ !"


      Cốc Vũ thấy An Cẩm Hiên trách mình lỗ mãng, , "Cẩm Hiên ca, dù sao có thể dùng nấu nước giải nhiệt, chúng ta có thể lưu trữ cho mình dùng cũng xong, cần bán cho người ta."


      An Cẩm Hiên còn suy nghĩ tình vừa rồi, "Lần tới ta học Nhị thúc công nhiều chút, gặp lần ta chửi lần, chúng ta cần trốn, để thấy chúng ta bỏ chạy, ngươi được ?"


      Cốc Vũ đương nhiên biết An Cẩm Hiên đùa, nhưng nàng cũng hết giận, nhớ tới bộ dáng ra vẻ đạo mạo của chưởng quầy Tế Thế Đường, còn gọi Tế Thế Đường, đúng là treo đầu dê bán thịt chó!


      Chờ Cốc Vũ cùng An Cẩm Hiên thở xong, lại thấy đám người cầm bát ngang qua bọn họ, ngõ râm mát này có chút hẹp, các đại thẩm đại nương cầm bát hoặc bình, thậm chí còn bưng cái nồi, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Cốc Vũ là thí cháo?


      An Cẩm Hiên nhìn biểu cảm quái dị của Cốc Vũ, biết lòng hiếu kỳ của nàng lại tới nữa, cũng nhiều, kéo Cốc Vũ theo những người đó về phía trước.


      Cốc Vũ đường lót đá, nhìn hai bên tường phủ đầy rêu xanh, thái dương tà tà chiếu vào, nàng cảm thấy nơi này thanh u, với ý niệm thí cháo, nàng lại tự phủ định mình, những người này cười cười nơi nào giống người chờ thí cháo.


      Rất nhanh có đáp án, đến giữa ngõ , dãy phòng ở bằng bùn đất, cùng với nhà người bình thường trong hẻm sai biệt lắm, cửa nho , vào nhất định là cái nhà dài, cửa gỗ loang lổ có chút tuổi đời, vừa nhìn có thể thấy bên trong quầy tối như mực, nếu có bảng hiệu đen huyền đề y quán ở phía , Cốc Vũ căn bản tin đây là y quán.


      Lúc này trước mặt y quán tụ tập đám người, là các đại nương lúc nãy, dùng bát, nồi của mình đựng canh cháo gì đó, có người uống liền tại chỗ cũng có người mang về nhà.


      Cốc Vũ nghe bọn họ nghị luận, mới biết được y quán này lấy phương thức miễn phí phát cho mọi người ít thuốc giải nhiệt, Cốc Vũ lập tức liên tưởng tới Tế Thế Đường vừa rồi, ngẫm lại là châm chọc, người xu lợi cố tình lấy tên lương thiện như vậy, còn nguỵ trang gạt người, còn Miêu thị y quán này, lại như vị sĩ lạnh nhạt siêu thoát.


      Vừa nghĩ như vậy, Cốc Vũ liền gặp được vị " sĩ" kia, xem ra có tuổi, nàng có cách nào đoán ra tuổi người này, mặc kệ là sáu mươi hay bảy mươi, thoạt nhìn sai biệt lắm, mặc áo choàng trắng ngắn vải thô tầm thường, đế vải giày vải, giống người thôn trang, lúc này khẽ mỉm cười xem mọi người, có người lấy thuốc xong đứng chuyện phiếm cùng , cũng cùng các nàng đáp lời, mấy câu đại khái muốn hộ này chú ý người già trong nhà, thời tiết quá nóng thể buồn, muốn hộ kia cho đứa cả ngày nghịch nước lạnh, lại dặn dò trở về với đương gia nên để thuốc lạnh mới uống, uống nóng đem nóng độc bức xuất ra...


      Cốc Vũ thấy vừa vừa cười, có nửa điểm làm giá, giống như hàng xóm tán gẫu bình thường, nàng và An Cẩm Hiên liếc nhau, hai người vào trong y quán.


      Tiểu nhị phát thuốc ở cửa gọi bọn họ lại: "Ai ai, tiểu ca, tiểu nương, các ngươi quên mang bát sao?"


      Cốc Vũ lắc đầu, hướng tới vị râu bạc kia : "Tiên sinh, chúng ta đưa thuốc đến cho ngài."


      Lão tiên sinh thấy tiểu tử lưng đeo sọt trúc kéo tiểu nương mắt to, ở bên kia đứng nửa ngày, lại nghe nương thuần thục đưa thuốc cho , phảng phất như rất quen thuộc nơi này, lập tức có chút vui mừng, mời bọn họ vào trong, cho bọn họ ngồi, trong phòng ánh sáng tốt lắm, đem sọt trúc tới cửa dưới ánh mặt trời đánh giá.


      Cốc Vũ cùng An Cẩm Hiên im lặng ngồi, nhìn lão tiên sinh híp mắt đánh giá mặc sinh, hồi lão tiên sinh vào, "Tiểu nương, ngươi tới bán dược sao?"


      Cốc Vũ bị hỏi chợt ngẩn ra, biết cái gì.


      Miêu lão tiên sinh cho rằng nàng ngượng ngùng, : "Mặc sinh tốt, hong khô ta trả các ngươi mười lăm văn, về sau có cứ đưa đến nơi này, cần hong khô, thuốc này cần chú ý, nếu trực tiếp phơi nắng khô có chút bất tiện, về sau các ngươi đưa cây tươi tới, 5 văn cân như thế nào?"


      An Cẩm Hiên nhìn Cốc Vũ, Cốc Vũ nhìn những người ngoài cửa, thuốc chia hết, có phụ nhân đến chậm có lĩnh thuốc được, vẫn cầm cái bát vào cảm tạ, Cốc Vũ tâm niệm vừa động, lắc đầu, "Lão tiên sinh, ngài nấu thuốc cho nhiều người uống như vậy lại thu tiền, trong nhà ta tuy có tiền, nhưng thứ này cũng chỉ là thuận tay, về sau chúng ta nếu có đưa cho ngài, dù sao chúng ta cầm cũng chỉ cho là cỏ, chúng ta thu tiền."


      Miêu lão tiên sinh nghe nàng như vậy, càng cảm thấy bất khả tư nghị, nương khoảng mười tuổi, lại có kiến giải bực này, khỏi nhìn Cốc Vũ nhiều hơn cái. Nhìn xiêm y Cốc Vũ bọn họ biết là hộ nông dân, vậy ngày cũng tốt qua, gì cũng chịu thu tiền.


      bên chịu lấy tiền, bên cương quyết trả, giằng co đột nhiên bóng dáng béo mập lung lay bước vào, Cốc Vũ chấn động: "Cậu?"
      honglak thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 96: Giải quyết tửu lâu nan đề


      Người vào cửa đúng là Hứa Thế Cùng, thấy Cốc Vũ và An Cẩm Hiên ở trong y quán cũng lắp bắp kinh hãi.


      Miêu lão tiên sinh nghe Cốc Vũ kêu Hứa Thế Cùng cậu, cũng sửng sốt chút, rồi vuốt râu cười, "Ngươi sao có cháu ngoại trai cháu ngoại cơ trí như vậy, ta so với ngươi tốt chút."


      Mặt Hứa Thế Cùng phủ đầy mây đen, xem ra nan đề tửu lâu vẫn chưa giải quyết được, nghe Miêu lão tiên sinh giễu cợt, có chút yên lòng đáp: "Dĩ nhiên rồi, cũng phải ta làm cậu khoe khoang, đừng thấy Cốc Vũ và Cẩm Hiên tuổi, làm việc đâu ra đó, chỉ sợ người cậu này còn bằng bọn họ."


      Mấy người nhàn thoại vài câu, hơn nữa có tầng quan hệ của Hứa Thế Cùng như vậy, lại nghe Cốc Vũ là vì Nhị bá mẫu tích phúc cũng tốt, mặc sinh lấy tiền, Miêu lão tiên sinh mới, lại nghe Cốc Vũ đưa ít nữa đến, mừng khôn tả xiết, thêm vài câu, đại khái là hộ nông dân ngày qua cực khổ, nếu nhà ai có người bệnh, dù khá giả cũng bị suy sụp, cho nên nên coi thường mặc sinh, tuy giá rẻ, nhưng nếu nấu thuốc pha chế sẵn với nước, uống rất tốt, nên chờ bệnh tới mới chữa trị, bình thường chú ý nhiều hơn mới tốt.


      Cốc Vũ nhìn mặc sinh, là trà mát ở đại hoặc là thuốc pha nước uống sao? Có thể vì người làm chút chuyện, nàng có cảm giác rất thành tựu.


      Miêu lão tiên sinh đem thuốc trong giỏ trúc dè dặt cẩn trọng cất , cùng Cốc Vũ ước định thời gian lần tới đến, dặn dò bọn họ về sau nếu gặp chuyện gì, là bệnh hay , đều có thể tìm , lại nhìn Cẩm Hiên cùng Cốc Vũ nhưng nhiều lời.


      Cốc Vũ thuận miệng đáp ứng, để tùy tiện , cũng nhưng để trong lòng .


      Miêu lão tiên sinh cùng Cốc Vũ bọn họ vài câu, thấy Hứa Thế Cùng có chút khác thường, im lặng giống ngày thường, cười : "Cùng nhi, lần trước ta còn hỏi ngươi mua mặc sinh, ngươi còn có, ngươi nhìn , là của ta tự nhiên đến, ngoại sinh nữ ngươi đưa tới cho ta, ta nhìn ngươi có phải ngại lợi quá ít chịu hay , lòng dạ làm tửu lâu kiếm món lợi lớn."


      Hứa Thế Cùng cười khổ, "Ta còn đại sinh ý sao, nhiều ngày ta lo buồn ăn ngon, ngài còn giễu cợt ta, lợi hay bất lợi, chỉ cần lỗ vốn ta liền đốt pháo ăn mừng."


      Miêu lão tiên sinh biết an ủi Hứa Thế Cùng thế nào, "Ta ngươi, buôn bán còn về lâu về dài, vội."


      Cốc Vũ thấy Hứa Thế Cùng lòng dạ ở tửu lâu, vừa rồi trả lời cũng là cho qua, nên giải thích với Miêu lão tiên sinh, cậu là đệ đệ của bá mẫu, nên biết bên kia có mặc sinh, cũng phải mua, là ở trong rừng đụng phải.


      xong Cốc Vũ lại hỏi Hứa Thế Cùng đến y quán làm gì, mới hồi phục tinh thần, "Các ngươi vừa tới tửu lâu ta nghĩ có chuyện muốn giao phó, nhưng lại nghĩ ra, ngươi vừa , ta nhớ ra là sợ có thuốc dưỡng thai cho bá mẫu ngươi, vừa vặn hai ngày nữa cha ngươi về nhà, ta nghĩ nên tới mua thuốc trước, đến lúc đó đưa cho mang về."


      xong chờ Miêu lão tiên sinh bốc thuốc, ai lên tiếng, chỉ nghe thanh tiểu nhị rửa nồi nấu thuốc.


      Cốc Vũ thấy rửa nồi ở nơi này, người đến cùng tiểu nhị chuyện, thậm chí còn mang theo chậu, cầm bữa ăn sáng vào y quán, để lại này nọ rồi , người có mang này nọ cũng hai câu xuôi tai, Miêu lão tiên sinh hiền hoà đáp lại.


      Hứa Thế Cùng thấy y quán như thế, nghĩ lại tửu lâu bên kia của mình, suýt chút bị người đập phá, càng hổ thẹn.


      Cốc Vũ cùng An Cẩm Hiên nhìn bát tô ở cửa, trăm miệng lời kêu tên đối phương, "Cốc Vũ!"


      "Cẩm Hiên ca!" đôi mắt sáng như sao, liền hiểu ý đối phương.


      Chờ Hứa Thế Cùng cáo từ Miêu lão tiên sinh, Cốc Vũ cùng An Cẩm Hiên theo sau, đến đầu ngõ, Hứa Thế Cùng đem thuốc trong tay bỏ vào sọt trúc của An Cẩm Hiên, dặn dò bọn họ đường về nhà cẩn than, cần chuyện của tửu lâu cho Hứa thị, Hứa Tần Thị, miễn cho các nàng lo lắng vân vân.


      Cốc Vũ hé miệng cười, "Cậu, chúng ta tửu lâu của ngươi ngồi lát."


      Hứa Thế Cùng chối từ, vỗ đầu mình, "Các ngươi đường xa như vậy, ta cho các ngươi chút điểm tâm."


      Thấy Hứa Thế Cùng hiểu sai ý, Cốc Vũ để ý, cùng An Cẩm Hiên cười cười.


      Lúc ba người trở lại tửu lâu, người bên trong cũng về sai biệt lắm, xem ra là qua buổi trưa, những người đó vội trở về nhà.


      Hứa Thế Cùng muốn vào trong lấy đồ cho Cốc Vũ, Cốc Vũ gọi lại, "Cậu, ta nghĩ tới biện pháp, chỉ là biết có dùng được hay ."


      Mắt Hứa Thế Cùng sáng lên, "Ngươi ."


      Cốc Vũ thấy tiểu nhị mệt đến thở hổn hển còn bị khách hối nhanh chút, chỉ vào khay, "Chúng ta bán đậu hủ hoa!"


      Hứa Thế Cùng còn tưởng Cốc Vũ có ý hay, ai ngờ kêu bán, nhăn nhó, " được, từng ngừng bán, suýt chút nữa bị người đập cửa hàng! Ai..."


      Cốc Vũ thấy mi mày Hứa Thế Cùng nhăn thành chữ xuyên, lại câu, "Chúng ta đổi thành cho! Như vậy người khác được gì."


      Hứa Thế Cùng thấy Cốc Vũ hôm nay biết như thế nào, càng càng thái quá, nhưng vẫn tinh tế , "Càng được, tuy ta trông cậy vào đậu hũ kiếm tiền, đến lúc đó người đến càng thêm nhiều, ứng phó nổi, chừng tửu lâu bị dẹp tiệm."


      An Cẩm Hiên lúc này mở miệng , "Cậu, lo, người xem như vậy được , chúng ta có thể làm giống Miêu thị y quán, bên ngoài dựng cái lều, đến lúc đó nếu cần gọi cha Cốc Vũ đến hỗ trợ cũng được, mướn người cũng được, cũng để vài cái bát tô, trực tiếp cho mọi người thấy, lại có 1, 2 cái bàn , lúc giữa trưa chuyên môn đưa, đưa xong rồi mới thôi, lấy tiền, người khác được gì, đưa hết là xong, ngày tốn bao nhiêu công phu, bên trong tiếp tục buôn bán."


      Hứa Thế Cùng nghe xong, ngồi yên suy tư.


      Cốc Vũ cũng hát đệm theo: "Đúng vậy, cậu, cái này gọi là ăn thịt người miệng ngắn, dù sao ngươi thu tiền, ngày bất quá là đưa mấy chục nhiều nhất là trăm bát đậu hoa, hẳn là đáng, ăn đậu hoa nhà ngươi về sau nếu muốn tửu lâu, hơn phân nửa nghĩ đến ngươi này, truyền ra thanh danh ngươi cũng dễ nghe, lại , cho dù có người , chỉ sợ đến lúc đó cần ngươi ra mặt, tự nhiên có người chuyện thay ngươi."


      Mắt Hứa Thế Cùng sáng lên, nghe bọn họ xong, vỗ đầu mình: "Ta ngờ, mệt ta thường Miêu thị y quán bên kia, quả thực bị Miêu lão gia tử trúng rồi, làm cậu bằng cháu ngoại trai."


      Hứa Thế Cùng có chút kích động, tự mình bưng tới 3 bát đậu hoa và điểm tâm, ba người tìm cái cái bàn, vừa ăn vừa trù tính.


      Cốc Vũ cùng An Cẩm Hiên thấy Hứa Thế Cùng chậm rãi tiêu hóa lời của bọn họ, thêm nữa, nhưng cùng An Cẩm Hiên cười rộ lên.


      Đột nhiên, Hứa Thế Cùng cầm chén hung hăng đặt xuống bàn, "Tốt!" Sợ tới mức người chung quanh đều nhìn qua bên này.


      Lần này, Hứa Thế Cùng tựa hồ nghĩ thông suốt, kích động thao thao bất tuyệt , "Dễ dàng thôi, ngày mai ta phải gọi người dựng lều, phải thêm 2, 3 ngày nữa Tuyền mới làm xong, ta thể đợi, các ngươi xem, nửa bên đây, đáp thành hàng, bên này lại để 2 cái bàn, cũng ảnh hưởng người vào, chỉ để vài cái bát tô, mỗi ngày sau khi làm xong mẹ đứa tại kia tự mình phân phát, ta nghĩ dù sao cũng dùng được bao lâu, lại có vẻ chúng ta thành ý. Lại Cốc Vũ cũng đúng, tửu lâu như cũ khai trương buôn bán, tiểu nhị là tiểu nhị, chưởng quầy là chưởng quầy, chịu ảnh hưởng gì, lại ta tại đây đưa đậu hủ hoa, còn ghép cho ta danh xấu? Mùa hè có thể đưa đậu hủ hoa, mùa đông ta liền nấu canh gừng, cũng học học Miêu thị y quán diễn xuất!"


      An Cẩm Hiên khóe miệng nhếch lên, nhìn Hứa Thế Cùng kích động như vậy, chủ ý này do mình cùng Cốc Vũ đồng thời nghĩ đến, nụ cười càng tươi tắn hơn.


      Cốc Vũ thấy Hứa Thế Cùng vừa rồi sầu khổ, bây giờ trở nên hào khí mười phần, trong lòng cũng rất cao hứng, định , Hứa Thế Cùng phách tiếng buông bát, thân mình có chút béo đứng lên, miếng đậu hủ hoa trong miệng nàng suýt chút bị phun ra, trong lòng quái kêu, nương ta a, cậu a, sao ngươi phản ứng lớn thế.


      Hứa Thế Cùng đứng lên, thanh vang vọng bắt đầu : "Các vị hàng xóm, tửu lâu ít nhiều được mọi người giúp đỡ, các ngươi tại ăn đậu hủ hoa coi như là ta Hứa mỗ nhân mời!"


      Cốc Vũ nhìn tư thế của , nghĩ Hứa Thế Cùng diễn mạnh mẽ vang dội, vừa xong là áp dụng ngay.


      Người chung quanh dĩ nhiên cao hứng, ào ào lời cảm tạ.


      Hứa Thế Cùng lúc này lại tiếp: "Còn làm phiền mọi người trở về , bắt đầu từ ngày mai, chúng ta bán đậu hủ hoa nữa, ngày mai ta dựng cái lều ngay tại cửa, mỗi ngày khoảng giữa trưa, bắt đầu phát đậu hủ hoa miễn phí, đưa hết mới thôi!"


      ra là muốn mượn những người này làm quảng cáo, như vậy cũng tốt, Cốc Vũ thầm , chuyện như vậy phỏng chừng rất nhanh truyền khắp, cần cho người giải thích.


      An Cẩm Hiên thấy Hứa Thế Cùng ngồi xuống, : "Cậu, đưa người bên ngoài, người vào tửu lâu, vô luận ăn món gì, chúng ta có thể hỏi bọn họ muốn đậu hủ hoa hay , bằng cũng có thể đưa chén. Cái này gọi là bỏ con tép bắt con tôm."


      Hứa Thế Cùng vui vẻ, "Đúng, chỉ đậu hủ hoa, người đến ăn cơm, ta còn có thể tặng đĩa điểm tâm!"

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 97: Hòa thuận vui vẻ



      Cốc Vũ và An Cẩm Hiên trở về nhà, vốn tưởng phải tìm cớ giải thích với người trong nhà, ai ngờ lúc bọn họ trở về thấy mọi người đều vây quanh nhìn cái gì đó, người lớn đứng chạc chậc chỉ trỏ, chỉ có Hứa Tần Thị tiếp đón Cốc Vũ tiếng, "Mau nhìn, Đại Lâm ca ngươi có thể làm được cái này."


      Cốc Vũ qua nhìn, cái tròn tròn, nhìn ra vật gì, thậm chí có chút thô ráp, chỉ có chung quanh coi như là bằng phẳng, là gỗ vụn ghép lại, thấy mọi người đều tốt, Cốc Vũ nghĩ ra là cái gì, tựa hồ cũng có lợi gì.


      Nàng định hỏi, thấy Hứa Tần Thị nhanh lại, ra ở giữa mặt khác của cái vật tròn sàn là cây gỗ, ở giữa cây gỗ có cái lỗ, Hứa Tần Thị chính cầm cây gỡ khác đến, giống như là tay cầm, Vương thị thêu hoa, lúc này cũng phiêu mắt liếc cái, vui mừng, "Đại Lâm, đồ của ngươi đúng là tốt, đừng nhìn nhà chúng ta có sư phụ làm mộc, nhưng có cái này."


      Văn thẩm nghe mọi người khen ngợi Đại Lâm, dĩ nhiên cũng vui vẻ, nhưng lại cười : "Các ngươi đừng khen , này phải là vài cái gỗ vụn ghép lại sao, làm cái nắp đậy lu nước cũng có gì lớn lao, nếu có nửa tay nghề của cha Cốc Vũ, ta liền an tâm."


      Nghe Văn thẩm như vậy, Cốc Vũ cũng có chút kinh ngạc, ra là cái nắp vung đậy lu nước, thứ này nàng chưa từng nghĩ tới, chủ yếu do mình lòng nghĩ kiếm tiền, đồ dùng trong nhà đều chấp nhận như thói quen, ngờ Đại Lâm ca lại cẩn thận như thế, cái nắp cũng thực tốt như vậy, khó được là phần tâm tư này, cho tới bây giờ Đại Lâm chưa từng học qua nghề mộc, những khúc gỗ này giống như bào qua, khe hở chỗ ghép nối cũng dùng miếng gỗ trám vào.


      Tiểu Hà cầm cái nắp vung lên, đột nhiên phát vấn đề, "Nương, lu nhà chúng ta có lớn như vậy, thích hợp với nhà Cốc Vũ hơn."


      Vương thị cũng khách khí, " do Đại Lâm làm, chúng ta liền giữ lại, dù sao trong nhà còn rất nhiều mảnh gỗ vụn, về sau Tiểu Hà, ngươi làm cho nhà mình , chừng ca ca ngươi còn có thể làm cho ngươi phòng gỗ rắn chắc."


      Tiểu Hà hì hì cười, nghe nhắc tới nhà của mình, cũng có vẻ vui, ", ta thích ở lều gỗ tại của chúng ta, trúc vây quanh tốt lắm, mùa hè mát mẻ, lúc ngủ ta còn cảm thấy có gió lùa."


      "Ta cũng muốn ở lều gỗ!" thanh ngốc ngốc truyền vào, là Giang thị mang theo Trần Giang Sinh tới la cà.


      Văn thẩm thấy Trần Giang Sinh ngốc ngốc chạy vào, chuyện cũng có nửa phần ngạo khí. vào liền hướng về đám người lăn vòng, ha ha cười ghé vào bên chân của mình, trong lòng mềm nhũn, nàng liền cười : "Cứ như vậy , Giang Sinh ngươi ở lều gỗ của ta, ta ở nhà đẹp của các ngươi."


      Trần Giang Sinh cần suy nghĩ gật đầu, "Được rồi! Bất quá mùa đông..."


      Hứa Tần Thị vỗ đùi cười hai tiếng, ngón tay chỉ vào trán Trần Giang Sinh, "Ngươi, cái thằng nhóc con này tinh ranh, mùa hè trời nóng muốn ở nhà gỗ của người ta, chờ mùa đông trời lạnh đổi trở lại, có ưu việt gì ngươi chiếm hết a."


      Trần Giang Sinh nghiêm cẩn, tựa hồ nghĩ biện pháp, rốt cục nghĩ ra cười to, "Còn đơn giản sao, chờ mùa hè nhà chúng ta bên cạnh nhà Tiểu Hà dựng cái lều gỗ, mùa đông các ngươi ở nhà ta, nhà chúng ta lớn khẳng định chứa đủ!"


      Nghe như vậy mọi người đều cười Trần Giang Sinh là người phúc hậu, Hứa Tần Thị nhịn được trêu ghẹo, "Nếu ngươi để cả nhà Đại Lâm ở, qua vài năm ngươi cưới vợ làm sao bây giờ đây?"


      Người lớn đều biết Hứa Tần Thị chọc ghẹo Trần Giang Sinh, cũng nhẫn nại cười xem , ai ngờ Trần Giang Sinh nghiêm túc nhức đầu suy nghĩ, vặn ngón tay, xả vạt áo, sắc mặt sầu khổ còn có chút ngượng ngùng, cuối cùng người lớn câu đều nhịn được cười ha ha, Trần Giang Sinh lại nghiêm cẩn, "Đúng vậy, phải làm sao bây giờ đây? Các ngươi cười cái gì?"


      An Cẩm Hiên lấy thuốc dưỡng thai cho Hứa thị ra, là mình vừa khéo chuyến lên trấn mang về, rồi về phòng mình, ra nữa.


      Cốc Vũ thấy vào như vậy, muốn lại thôi, nàng tò mò về , An Cẩm Hiên ở nơi khác đều hào phóng quang minh, nhưng về nhà, vừa đến chỗ đông người liền trốn tránh, nếu né cũng hé răng.


      Giang thị cầm cái ki trong tay, lúc này để xuống đất, "Đậu phộng nhổ xong, thừa dịp bên này người đông đem lột vỏ, hai ngày trước còn hỏi mỗ mỗ Cốc Vũ, là trong nhà còn chút đường, vừa vặn tụ họp, làm đậu phộng ngào đường cho mọi người ăn."



      Cốc Vũ ăn qua đậu phộng ngào đường của Giang thị, tương tự như đậu phộng đường ở đại, nhưng biết vì sao có giòn như vậy, có chút dính dính lại ngấy, trong đó còn xen lẫn vị làm người ta chán ghét, hạt tiêu, nàng rất thích ăn, vừa nghe là muốn đậu phộng ngào đường, Cốc Vũ nghĩ đến mùi tiêu kia, liếm liếm đầu lưỡi, "Tốt tốt, ta thích ăn đậu phộng đường."


      xong mọi người liền ngồi vây quanh bóc đậu phộng, Cốc Vũ thỉnh thoảng ném hai hạt vào miệng, nghĩ hôm nay gặp ít chuyện tốt, biết được giá cả của dã trái cây, kiếm được hai trăm văn tiền, cái này cũng chưa tính, về sau nếu trồng được, có thể tận dụng mảnh ruộng pha kia, lúc thu hoạch trái cây trùng hợp phải mùa của những thứ trái cây khác, có nguồn tiêu thụ, thứ hai là ngày đó vô tình tìm thấy mặc sinh, mảnh lớn như vậy, về sau chỉ có thể trợ giúp người khác, nếu An Cẩm Hiên muốn mang mình vào núi cũng có thể lấy nó làm cớ, ba là biết được Lí Đắc Tuyền qua hai ngày nữa có thể về nhà, đến lúc đó để làm bên ngoài như vậy nữa, bốn là vừa vặn trở về gặp nhà người như vậy, người người vui sướng, tuy cuộc sống vẫn còn kham khổ chút, nhưng khi rảnh rỗi cùng nhau ăn cơm làm đậu phộng đường, giúp đỡ qua lại cũng tràn ngập lạc thú, về sau tìm thêm biện pháp kiếm tiền thay đổi cuộc sống vậy là tốt rồi, Cốc Vũ nghĩ xong lại nhìn mọi người, càng nhìn càng muốn cười.



      Cốc Vũ nghĩ đến nhiều tốt nên trong lòng vui sướng, lại quên, người này khi cao hứng dễ dàng đắc ý, vừa được ý dễ dàng thả lỏng cảnh giác, nàng thốt ra, "Cậu qua hai ngày cha có thể về nhà, đến lúc đó chúng ta ăn ngon chút, về sau ở nhà, ta nghĩ cha cũng có thể tiếp sinh ý."


      Vương thị luôn hết sức lưu tâm tới chuyện của Lí Đắc Tuyền, nghe Cốc Vũ như vậy, ngạc nhiên, "Cha ngươi qua hai ngày nữa trở về, ngươi làm sao mà biết?"


      Hứa Tần Thị cũng hỏi như thế, Cốc Vũ vội : "Ta gặp Cẩm Hiên ca thôi, ."


      như vậy, mọi người vẫn bán tín bán nghi, nếu bọn họ biết Cốc Vũ mình trấn , khẳng định là lo lắng, nên , "Ta ra ruộng pha của nhà chúng ta, nghĩ cách vách chúng ta trồng bí đỏ lên xanh tốt, về sau chúng ta cũng trồng bí đỏ, thu hoạch là được ăn."


      Hứa Tần Thị thở dài nhõm hơi, "Ta nhìn ngươi thân bụi bặm, đoán là trấn , nhưng là quan tâm khối ruộng kia, cần giống Lão Thiết Đầu, còn tuổi mà lo nhiều quá, ngày còn dài, chúng ta chậm rãi qua."


      Chờ bóc đậu phộng xong, Tiểu Mãn rửa nồi nhóm lửa, Giang thị ngào đường, Trần Giang Sinh thường thấy Giang thị ngào đường, biết là rất lâu, nhưng luôn đợi đường ngào ra có thể kéo chỉ mới thôi. kêu Cốc Vũ, "Cốc Vũ, ta mang ngươi ra ngoài chơi, ta tìm được chỗ, chơi vui lắm!"


      Cốc Vũ thấy bộ dáng trẻ con của có chút buồn cười, tâm tư vẫn nghĩ đến qua hai ngày nữa nếu Lí Đắc Tuyền về nhà, phải tìm chuyện gì cho làm, bằng lại tự tìm việc, hay là làm thêm vài cái máy tuốt hạt, nhưng máy tuốt hạt dùng tay quay cao cấp, bằng đổi thành chân đạp, như vậy tiết kiệm biết bao nhiêu khí lực, nàng liều mạng hồi tưởng việc này, trong lòng tự trách mình lúc trước vì sao vào thư phòng nhiều hơn, bên trong có rất nhiêu sách và mô hình của phụ thân. tại Cốc Vũ lòng dạ kiếm tiền, đâu còn tâm tư chơi với Trần Giang Sinh, liền khoát tay, "Ngươi , ta rảnh, nếu ngươi tìm Tiểu Hà thôi."


      Trần Giang Sinh quyệt miệng, qua kêu Tiểu Hà, Tiểu Hà ngẩng đầu cười cười, "Giang Sinh ca, ta muốn thêu, thể chơi, chờ lần tới ta thêu xong cùng ngươi ."


      Chỉ còn Trần Giang Sinh tại kia buồn bực, Giang thị bảo nhóm lửa, đành phải quyệt miệng qua.


      Hai ngày tiếp theo, Cốc Vũ cứ nài nỉ An Cẩm Hiên vào núi, vì cái gì khác, nàng muốn coi cây trái kia, nếu có thể tìm được cây giống là tốt nhất, đến lúc đó trồng thử đất nhà mình. Hột biết có thể nẩy mầm hay , Cốc Vũ tinh tế lấy ít đất ở ruộng pha nhà mình, tinh tế nghiền nát, ngay hòn đá cũng mang , đem kia hạt của trái cây chôn xuống, thỉnh thoàng tưới nước, nhưng nhiều ngày qua cũng nẩy mầm, nàng có chút nổi giận.


      An Cẩm Hiên chịu nổi mè nheo của Cốc Vũ, nghĩ dù sao chỗ đó là ven rừng, hẳn có chuyện gì, Cốc Vũ ngốc nghếch vào núi, lại tìm được cây giống, nghiêm cẩn mà cũng thể là cây giống, cao hơn thân người, cũng biết có phải do rừng quá mức cằn cỗi hay , bộ dáng lớn, Cốc Vũ và An Cẩm Hiên dùng sức nhổ nhưng nhổ lên được, lại làm đứt gốc cây, Cốc Vũ rất đau lòng, nghĩ lần tới phải mang theo cái cuốc mới được.


      Lúc trở về ngang qua mảng mặc sinh, hoa trắng tím đập vào mắt người, nghĩ chưa tới thời gian ước định, hơn nữa nếu hái phải đưa cho Miêu lão tiên sinh bào chế, cũng nên hái, chuyến thu hoạch được gì.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 98: Cốc Vũ và Cẩm Hiên ươm giống


      Sáng sớm hôm nay, Cốc Vũ tỉnh giấc, mỗi tối cùng Tiểu Mãn chen chúc cái giường, nàng ngủ thoải mái, quá nóng, cũng muốn ở trong phòng, Hứa Tần Thị mỗi buổi tối, đem thùng đầy nước để ở trong phòng, là có thể hạ nhiệt, nhờ vậy mới đỡ hơn chút.


      Nóng còn chịu được, muỗi rất chán ghét, ong ong bên tai bay tới bay lui, trong nhà cái màn cũng có, buổi sáng ngủ dậy bị đốt đầy người.


      Đối với cuộc sống thôn trang Hứa Tần Thị đều có biện pháp, nàng dắt Cốc Vũ, Tiểu Mãn cắt bó to ngải cứu về, phơi khô nửa rồi cột chặt thành bó , đến tối đốt, xem như chống đỡ sụ tấn công của muỗi.


      Hạ Xuyên là đáng thương nhất, tuổi quá , ngửi lá ngải cứu liền ho khan, Vương thị cả đêm quá dám ngủ, giúp đuổi muỗi, cứ thế buổi sáng dậy thần sắc uể oải.


      Cốc Vũ mỗi khi thấy làn da non mịn của Hạ Xuyên dầy tầng hồng hồng dấu muỗi đốt, nàng rất đau lòng, thấy hình dung Vương thị tiều tụy, lại càng đau lòng thôi, cái khung giường của Hạ Xuyên rất lớn, Cốc Vũ đột nhiên nghĩ đến cái khung giường trước kia ở trường học, nghĩ chỉ cần có chút vải lưới có thể làm màn, về sau cần chịu tội như vậy.


      Nàng lục tung nhà tìm, tựa hồ có gặp qua, nhưng nhớ ra, vẫn do Tiểu Mãn nhắc nàng, Ninh Bác đưa tới cái rương để ở sau cửa phòng kia.


      Cốc Vũ vui vẻ, chạy nhanh qua, mở ra, cảm thấy Ninh gia tốt, chuẩn bị nhiều đồ như vậy.


      Nàng đánh thức Tiểu Mãn, khoa tay múa chân hồi Tiểu Mãn mới hiểu được nàng muốn làm cái gì, cầm lấy cây kéo xuống tay vừa nhanh vừa chuẩn, Cốc Vũ nhìn, có chút hổ thẹn, ở phương diện này mình có thiên phú, dù sao cũng muốn học, đành làm nương vụng về .


      Tiểu Mãn cắt sa mành xong, nghe Cốc Vũ treo ở phía giường của Hạ Xuyên liền minh bạch, bắt đầu tinh tế khâu.


      Cốc Vũ bên nhàn nhã, mang theo thùng gỗ ra cửa .


      Hứa Tần Thị múc nước nấu cơm, thấy Cốc Vũ mang thùng gỗ ra cửa, "Ngươi nương, lớn như vậy buổi sáng ra cửa làm gì?"


      Cốc Vũ ngọt ngào cười, "Mỗ mỗ, ruộng pha nhà chúng ta trồng cây, ta tưới nước a."


      Hứa Tần Thị đem gánh nước vai buông xuống, than thở câu thùng quá , rồi nhìn chằm chằm Cốc Vũ lắc đầu, "Ngươi nha đầu kia lo nhiều quá, chuyện trồng trọt ngươi cũng để bụng? Hai ngày trước cần giống Lão Thiết Đầu, là có phúc biết hưởng, cố tình làm mệnh lao lực!"


      Nếu người khác như vậy, Cốc Vũ cảm thấy gì, nhưng lời này từ miệng Hứa Tần Thị, nàng cảm thấy buồn cười, phốc xuy cười, "Mỗ mỗ ngươi là, phải mình cũng giống như thế sao, ta a, ngươi nên ở nhà hưởng phúc, chờ đến lúc Nhị bá mẫu sinh ngươi liền thanh thản ổn định ôm tôn tử, việc để cho tỷ ta, nương ta làm là được!"


      Hứa Tần Thị ngờ Cốc Vũ như vậy, nghe cũng có vài phần đạo lý, nhưng nàng lại tìm được cớ, " giống với, ngươi chưa từng sống ở thôn trang, ta đây là cả đời, lúc nhất thời sửa được, ngươi chưa ở bao lâu, nên cần ."


      Tuy như vậy, Cốc Vũ cũng để trong lòng, như cũ tìm đòn gánh của mình.


      Hứa Tần Thị đột nhiên nhớ tới cái gì, "Cốc Vũ, ngươi phải lần trước ngươi múc nước bị rơi xuống sông sao? Chỗ đó là cửa thôn bên này, nếu ngươi ruộng pha của nhà ngươi bên kia, ven sông nơi đó vắng người, phía dưới đều là bùn, ngươi bị rơi xuống làm sao kéo lên được?"


      Đáy sông phải là đá cuội cát nhuyễn sao?" Cốc Vũ tò mò hỏi.


      Hứa Tần Thị chê cười nàng: "Ta ngươi hiểu, lá cây hoa cỏ rụng đất lâu như vậy, hơn nữa gió mưa cuốn mọi thứ tới bờ sông, ngâm nước, nên đáy sông đầy bùn!"


      Cốc Vũ sửng sốt, nước bùn nước bùn cân nhắc hai câu, luôn cảm thấy có thể dùng được, nhưng lại nghĩ ra, thầm mắng là còn tuổi có trí nhớ.


      Hứa Tần Thị thấy nàng mang theo thùng đòn gánh ra cửa, muốn ngăn cũng được, vừa vặn gặp An Cẩm Hiên từ nhà chính ra, liền sai sử, "Cẩm nhi, ngươi xem Cốc Vũ, ta sợ nàng té xuống sông !"


      An Cẩm Hiên còn buồn ngủ, ngáp cái dài, rồi nhận lời.


      Sáng sớm nhưng là thời điểm tương đối mát mẻ, An Cẩm Hiên đỡ lấy thùng gỗ, Cốc Vũ theo sau, nhìn đồng ruộng vàng vàng xanh xanh rất thư sướng, màu xanh là mạ, vừa gieo xuống lâu, còn có thể nhìn thấy bùn trong vườn, vàng đó là rơm ra, cũng có người hong khô cuốn lại thành bó tròn, đợi đến lúc cần dùng đến lấy . Nhìn từ xa, Cốc Vũ cảm thấy giống như tòa phòng , nàng chưa từng thấy qua nhà bạt*, nhưng nghĩ đại khái cũng như thế này , phiến mạ xanh mượt tựa như thảo nguyên, đó có từng ụ rơm tròn tròn giống như nhà bạt.


      *Nhà bạt = dạng nhà lều của người Mông Cổ


      Rất nhanh đến bờ sông, đầu tiên Cốc Vũ thăm giống ươm của mình, phát tầng ngoài khô cứng, nàng có chút nổi giận, hạt có phải cần nhiều nước như vậy hay , sao nẩy mầm đều thành vấn đề, càng cần phải chờ tới kết quả, vừa nhìn biết được.


      An Cẩm Hiên thấy nàng cau mày ngồi đất bộ dáng đáng thương, liền hỏi, "Cũng tốt, đất cát, nếu ngươi tại ngâm nước, rất nhanh thoát hế nước ."


      Cốc Vũ cũng phát ra vấn đề này, lấy tay bốc nắm thổ, ngẩng đầu hỏi: "Cẩm Hiên ca, ngươi có biện pháp gì sao?"


      An Cẩm Hiên nhìn sang, "Ta nghĩ đem bùn tới đổi, bằng bao nhiêu nước cũng được, mảnh lớn như vậy, có khả năng phủ bùn toàn bộ, nhưng là ngươi ươm giống như vậy, chúng ta xuống sông lấy hai thùng phù sa, phơi hai ngày khô nửa, bóp nát, như vậy có thể trồng. Còn có biện pháp khác, ta chưa từng thử qua."


      Lời An Cẩm Hiên vừa rồi, chẳng phải còn đời phù sa khô bớt, rồi còn phải xới lại đất, rồi phải tìm hạt lần nữa, nàng vội hỏi: "Còn biện pháp gì nữa?"


      An Cẩm Hiên cũng nghiêm túc, "Chúng ta về nhà lấy chút phân tro, ở mặt trải cỏ, có thể che mát, mặt đất bị phơi nắng khô nhanh như vậy, thứ hai là có thể giữ nước, ta thấy người ta dùng qua."


      Hai người làm liền làm, Cốc Vũ cùng An Cẩm Hiên cắt 2 bó cỏ to, sau đó dùng thùng bờ sông múc nước, xách đến.


      Mọi việc hơn phân nửa đều do An Cẩm Hiên làm , tuy là là buổi sáng, nhưng là thái dương cũng làm nhiệt độ tăng cao, trán của An Cẩm Hiên nhanh chóng ướt mồ hôi, chờ xách thêm lần nước từ ven sông chậm rãi lên, mồ hôi trán xuống, làm mê hoặc ánh mắt, có tay lau , chỉ phải vẫy vẫy đầu.


      Cốc Vũ cười, "Cẩm Hiên ca, ta thấy trâu nhà địa chủ, buổi tối để ở bờ sông cũng vung đuôi như vậy."


      An Cẩm Hiên cười khổ, "Ta cũng phải là trâu."


      xong đến trước mặt Cốc Vũ, vừa khéo nơi đứng thấp hơn chỗ Cốc Vũ, Cốc Vũ vội kêu đừng động, đến giúp lau mồ hôi, lại tìm thấy khăn, đành phải dùng tay áo của mình, từng chút từng chút lau.


      An Cẩm Hiên sửng sốt, nhìn Cốc Vũ đứng trước mặt mình, đỉnh đầu vừa khéo là vầng thái dương vừa lên, đột nhiên thấy Cốc Vũ sáng rọi vạn trượng, khác với ngày thường.


      Vài người ra ruộng ngang qua, nhìn thấy bọn họ đều cười, lúc trước Cốc Vũ đề ra phương pháp hái quả đào, lại bán vụt giúp người thôn trang thoải mái ít, còn có người mua đưa về nhà mẹ đẻ, lại được vài lời hay, là gả ở Đào trang giống với. Bọn họ được lợi ích thực tế lại được mặt mũi, bởi vậy nhìn thấy người nhà Cốc Vũ, đều hòa khí, mặc dù Trương thị bên kia Cốc Vũ bên này có vạn điều tốt, cũng có vài người hùa theo.


      Lúc này bọn họ gặp Cốc Vũ theo An Cẩm Hiên trồng trọt, cảm thán đứa nhà bọn họ khác nhà khác, cũng có người đùa, "Cốc Vũ, ngươi xem Cẩm Hiên ca ngươi dễ bảo chưa."


      Cốc Vũ cũng thấy ngại, "Cũng vậy thôi, Tề thẩm, Bình thúc thúc còn phải cũng dễ bảo, ngươi nhìn ngươi tay chân, Bình thúc phải xách nhiều như vậy, ngay cả bình nước cũng muốn để ngươi cầm."


      Tề thẩm ai u cười, "Mắt ngươi tinh, nhưng chúng ta là người nhà, sao lại là sai sử, các ngươi lại khác a."


      Cốc Vũ lau mồ hôi mặt mình, tự nhiên : "Chúng ta cũng là người nhà a!"


      Tề thẩm qua, quay đầu lại cười, nhưng chuyện.


      Chờ đem nước tưới cho giống ươm xong, An Cẩm Hiên cuốn cao ống quần xuống sông, Cốc Vũ sợ tới mức kêu to lên, ai ngờ sông sâu, vừa khéo quá đầu gối An Cẩm Hiên, vốc từng vốc phù sa, bỏ vào thùng, Cốc Vũ bây giờ mới hiểu được là muốn mò phù sa, yên tâm ngồi ở bờ, nhìn tại kia làm, tâm ngứa nghĩ dưới sông rất mát mẻ, nàng cũng muốn xuống.


      An Cẩm Hiên chịu, Cốc Vũ cũng buông tay.


      Vì thế người bờ kẻ dưới sông tranh cãi, vừa vặn đường có người vẫy tay, còn tựa hồ kêu tên Cốc Vũ, Cốc Vũ nghĩ có khả năng, cách có mấy chục thước, như là chiếc xe ngựa, mình làm sao có thể nhận thức người như vậy đâu, chắc là phơi nắng đến hôn mê nghe lầm.


      Thấy Cốc Vũ trả lời, đường chạy xuống đến người, hướng Cốc Vũ bọn họ bên này bước, gần chút nữa, nàng sửng sốt, đứng lên, thầm hỏi, thế nào đến?

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 99: Cốc Vũ, Ninh Bác vội đưa xe dê tới đón ngươi


      Ninh Bác tới, mặc thân áo choàng bằng tơ lụa, quen chạy bờ ruộng mềm mại, chân nhấc lên được, hơn nữa trong lòng vừa vội, miệng ngừng kêu, lúc đến bên người Cốc Vũ, sắc mặt đỏ bừng, cười khanh khách quát to tiếng: "Cốc Vũ!"


      Cốc Vũ thấy Ninh Bác như vậy, sao có thần sắc này, có chút đắc ý, đỏ mặt tía tai sốt ruột kêu, đến trước mặt ngửa đầu, tựa hồ là Cốc Vũ liều mạng gọi lại. Cốc Vũ lé mắt nhìn chút, thầm tiểu thiếu gia này kỳ quái, , "Ngươi nhìn ngươi, bờ ruộng đều là bùn, sao ngươi lại đây? Vẫn nên về nhà trước ."


      Trong mắt Ninh Bác thấy đắc ý, ngược lại có chút bị thương, "Ta quay về, ta..." tiếp, quay đầu nhìn xe đường, thần sắc trở lại bình thường, "Ngươi ở đây làm gì? Rất nóng a!"


      Cốc Vũ để ý đến thay đổi của , cùng An Cẩm Hiên chuyện, lúc này Ninh Bác mới phát giác dưới sông còn có người, trợn tròn mắt, "Nha, sao ngươi lại xuống sông, trong sông có thể bắt cá sao?"


      Ban đầu An Cẩm Hiên luôn cùng Cốc Vũ đấu võ mồm, thấy Ninh Bác vội vàng đến, ở dưới sông nhìn thấy cỗ xe đường, chỉ thấy Ninh Bác giả dạng trong lòng thoải mái có lý do, nhưng khi nhìn bộ dáng tò mò của Ninh Bác, thể trách cứ người ta, nghẹn hơi, "Sao bắt được chứ?" xong liền lặn xuống.


      Cốc Vũ biết vì sao An Cẩm Hiên muốn lặn, là bắt cá sao? Tuy mặt trời lên cao, nhưng nước vẫn lạnh, phải chờ tới giữa trưa nước sông mới ấm lên, nàng lo lắng, nên với Ninh Bác, "Trong sông đương nhiên có cá a, hỏi vậy cũng hỏi!"


      Ninh Bác như nghe thấy, chỉ sùng bái nhìn dưới nước, "Nha nha, lâu lâu, còn chưa trồi lên, lợi hại!"


      Cốc Vũ gì, có chút lo lắng, kêu lên: "Cẩm Hiên ca, mau lên a."


      Kêu xong, quả nhiên mặt nước lên cái đầu, lập tức lại lặn xuống.


      Qua lúc, mặt nước lên đôi tay cầm con cá, An Cẩm Hiên xuất mặt nước, Cốc Vũ ngây ngẩn cả người, cá trong sông sao có thể bắt như vậy, nàng cho rằng mình nhìn lầm, nhưng mặt An Cẩm Hiên đầy nước, cười nhìn bộ dáng của nàng, vô cùng chân .


      Ninh Bác bất chấp áo choàng người, mạch đến ven sông, thân thể trở nên linh hoạt dị thường. Dưới kinh ngạc của Cốc Vũ và An Cẩm Hiên, cấp tốc đem bùn trong thùng đổ ra bên, rồi : "Cẩm Hiên, ngươi lợi hại! có thể bắt cá, mau bỏ vào đây."


      Lúc đem thùng cá lên mới phát , xuống dễ dàng, bây giờ lên được, hơn nữa người dính bẩn, Cốc Vũ giúp kéo .


      An Cẩm Hiên từ trong nước lên, bước vội hai bước, tay đỡ lấy thùng gỗ, tay kéo Ninh Bác, hai người lên.


      lên xong, Cốc Vũ thấy người An Cẩm Hiên nước, tuy là ngày hè cũng sợ An Cẩm Hiên cảm lạnh, lại là người quật cường, vẫn nên về sớm chút thay quần áo.


      Ninh Bác lúc này sùng bái nhìn An Cẩm Hiên, "Oa, Cẩm Hiên, lần tới ta đến, ngươi dẫn ta xuống bắt cá!"


      An Cẩm Hiên có chút ngoài ý muốn, vừa rồi mình thấy lòng thoái mái, đột nhiên thấy mình quá mức keo kiệt, vì thế : "Được! Chỉ là người nhà các ngươi đều xem ngươi kia."


      Ninh Bác đắm chìm trong ảo tưởng, đột nhiên giật mình, chỉ vào An Cẩm Hiên, "Oa, như vậy, lần trước ta thấy da con thỏ, do ngươi bắt về?"


      Cốc Vũ thấy Ninh Bác như trẻ con, buồn cười, vốn nàng cảm thấy Ninh Bác là tiểu thiếu gia bị chìu hư, vừa rồi xem vội vàng đến ven sông giúp An Cẩm Hiên, thấy đáng ít, thanh cũng mềm mại hơn, "Đương nhiên là Cẩm Hiên ca bắt, gà rừng, con thỏ đều có thể bắt."


      Ninh Bác theo sau Cốc Vũ và An Cẩm Hiên, lúc sắp đến đường chính, người chạy tới trước mặt, quản gia thấy Ninh Bác người có bùn, lắc đầu nhưng gì, thấy vui vẻ, quản gia an tâm. Chờ Cốc Vũ bọn họ lên, khí phái : "Cốc Vũ, Cẩm Hiên, mau nhìn xe ta, cho các ngươi ngồi!"


      Cốc Vũ thấy xe biến hóa gì, chỉ là dê kéo xe từ biến thành hai, hơn nữa cũng lớn hơn, nàng do dự, rồi lắc đầu, "Ta bộ về là được."


      Ninh Bác có chút nhụt chí.


      Vương quản gia ở bên cười : "Cốc Vũ a, thiếu gia nhà chúng ta cho ai ngồi xe của , còn nài nỉ lão gia tìm dê mạnh khoẻ, hai con kéo mệt mỏi, chờ chuẩn bị thoả đáng, vội vã muốn tới đây, là lần nào cũng về đây chơi, lần này đón ngươi trấn ."


      Lúc này Cốc Vũ mới hiểu tại sao Ninh Bác có biểu cảm như vậy, có chút đắc ý, có chút khinh thường, ra tiểu đứa trẻ có thứ quý kiêu ngạo gì đó, vội vã mang ra cùng người chia xẻ, tuy được nuông chiều, có chút sĩ diện, nhưng cũng tốt lắm, Cốc Vũ ngẩng đầu nhìn ánh mắt chờ đợi của , đột nhiên nghĩ đến nhưng ưu việt của .


      An Cẩm Hiên thấy Cốc Vũ đứng bất động, cắn môi, mở miệng, "Cốc Vũ, ngươi cùng Ninh gia thiếu gia ngồi xe trở về, ta mang theo thùng lát nữa về, bên ngoài nóng như vậy."


      như vậy Cốc Vũ có chút dao động, mình muốn cùng An Cẩm Hiên.


      An Cẩm Hiên nở nụ cười, khoát tay : "Ta bất đắc dĩ mới bộ, ta có xe ngồi, ta còn a, ta thân ướt sũng, hơn nữa thùng này còn có bùn, ta đến dòng suối ở cửa thôn gột rửa, mang đồ này lên xe, làm dơ."


      Nghe như vậy, Cốc Vũ thấy xe này do Lí Đắc Tuyền làm, muốn ngồi thử, nên khách khí trèo lên, ngồi bên trong đánh giá chung quanh.


      Ninh Bác , "Ta muốn đánh xe nga, Cốc Vũ ngươi ngồi vững."


      Xe thong thả về hướng thôn trang, mặt An Cẩm Hiên còn nét tươi cười, nhìn cái thùng tay, hai bước, rồi quay đầu ngược lại. xuống sông, vốc từng nắm bùn lên như hờn dỗi, bớc đầy thùng rồi mang lên đổ đống ở ven sông phơi, như là cái bánh tròn, mãi đến khi ven sông trải đầy bánh bùn, mới trèo lên, để ý thân đầy mồ hôi, hướng thôn trang .


      Trở về nhà, thuận miệng ăn mấy miếng cơm, muốn vào phòng lại cảm thấy nóng, ở dưới tàng cây bên ngoài lại quen ở cùng với mọi người, lòng mà , thấy mình độc, ánh mắt trống rỗng nghĩ đến chuyện xưa.


      Ninh Bác đến viện, chân chạy lung tung, cây đào trong viện cũng tới nhìn lại xem, thấy mặt Hạ Xuyên bị muỗi đốt, than thở : "Thẩm thẩm, nhà các ngươi là, như vậy, khiến cho này nọ cắn , đau biết , đáng thương."


      Tiểu Mãn khâu màn lưới lần trước đưa, cười : "Ninh thiếu gia, Hạ Xuyên có màn, buổi tối bị muỗi cắn, ngươi lần trước đưa tới này nọ, ta khâu cho , làm xong bị cắn nữa."


      Ninh Bác ánh mắt động động, vẻ mặt nghi hoặc, tựa hồ nhớ mình đưa tới cái gì, chợt nghĩ ra, "Các ngươi sao? Đều có màn?"


      Hứa Tần Thị cười cười, "Ngươi giống Cốc Vũ quá, đều quan tâm chuyện của người lớn."


      Ninh Bác cũng biết động tới dây thần kinh nào, "Ta trở về cho người làm cho các ngươi cái màn lớn, tặng cho các ngươi, bị muỗi cắn."


      Ninh Bác đến, Hứa Tần Thị làm thêm đồ ăn tiếp đón , nàng rất thích tiểu tử này, xảo quyệt như những tiểu thiếu gia khác, khó được là thường ngốc ở trong sân, có đôi khi miệng mồm đả thương người, tâm tư lại tốt, nàng nguyện ý để thường tới chơi.


      Ninh Bác cũng coi mình là người ngoài, như cũ chê bai đồ ăn này ngon, cái kia nhìn thoải mái, nhưng vẫn hướng miệng nhét, đến khi mình ợ no nê mới ngượng ngùng cười cười, nhưng vẫn chịu buông mặt mũi, "Di, Cốc Vũ, gạo nhà các ngươi rất thô, ăn đầy hơi, thể ăn nhiều, ta bộ tiêu cơm."


      Cốc Vũ xem thường, Ninh Bác này ở bên ngoài lúc có người là chú ý gì hết, này được kia được, có chút giống An Cẩm Hiên, nàng tức giận : "Được rồi được rồi, ngươi ăn ba bát, ngươi xem bụng ngươi căng ra như trái bí đỏ, còn dám gạo trong nhà ta thô, ngươi nhổ ra a!"


      Vương thị buồn cười vỗ Cốc Vũ, "Sao lễ phép như vậy, biết giống ai nữa."


      Ninh Bác cũng hùa theo : "Đúng vậy đúng vậy, giống ai a!"


      xong bỏ chạy đến trong viện, lại tìm An Cẩm Hiên muốn học này bắt cá săn thú.


      Ăn xong lâu, Vương quản gia nhìn cũng sai biệt lắm, hơn nữa thân xiêm y như vậy trở về còn phải tắm giặt, nên gọi Ninh Bác trở về, Ninh Bác lại muốn mang Cốc Vũ ngồi xe dê trấn , Cốc Vũ tự nhiên là chịu.


      Hứa Tần Thị đùa chọc 2 đứa trẻ, "Ninh bác, ngươi này vội vàng đưa xe tới, như tới đón nàng dâu!"
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :