1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Điền Viên Cốc Hương - Thẩm Duyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 90: Đại Lâm chịu khó

      Hứa Tần Thị nhìn Tiểu Mãn với cặp mắt khác xưa, "Tiểu Mãn, ta thấy ngươi ít , ngờ hễ những câu có lý, cũng lợi hại, xem ra người thể làm quá mức, con thỏ bị ép cũng quay lại cắn người."

      Cốc Vũ lúc này mới vào, "Ha ha, mỗ mỗ, cái này gọi là bất công khiến người phản đối, ngươi biết, lúc Lập Thu đẩy ta xuống sông, tỷ tỷ ta mang theo cây gậy dài, mình dám chạy qua bên kia lý a!"

      Tiểu Mãn lúc này khôi phục bộ dáng ngày thường, khẽ mỉm cười, lại lắc lắc Hạ Xuyên, nhàng lau nước miếng cho , nhìn ra được bộ dáng của nha đầu mỏ nhọn lợi hại.

      Hứa Tần Thị cảm khái : "Đúng là như thế, người kính ta ba phần ta nhường trượng, người khi ta ba phần, ta cũng thể khách khí, ngươi nhìn hai người bên kia, người xúi giục, người chỉ đông tây, ta thể mạnh mẽ lại, nhưng cũng nghĩ thông suốt, coi như nghe thấy thôi, xem các nàng có thể làm gì."

      Tiểu Hà vừa rồi nghe Đại bá mẫu cùng Tứ thẩm của Cốc Vũ qua khởi binh vấn tội, nhưng nàng biết nhà mình làm sai cái gì, các nàng đụng chạm đến nhà mình, nếu người khác nàng có thể vài câu, nhưng lại là thân nhân nhà Cốc Vũ, nàng đành phải cúi đầu, cuối cùng lại nghe Đại bá mẫu nãi nãi Cốc Vũ kêu cách xa nhà nàng chút, nàng nhịn được, "Tiểu Mãn tỷ tỷ, vì sao muốn các ngươi cách nhà chúng ta xa chút, vì nhà ta rất nghèo sao?"

      Cốc Vũ thấy mắt nàng rưng rưng, lại có tia quật cường, lại có vô hạn ủy khuất, tựa hồ thấy được bóng dáng của mình, có chút xót xa.

      Tiểu Mãn nhìn Tiểu Hà : "Ngươi cần quan tâm các nàng, chúng ta tốt là chuyện của chúng ta, các nàng được quyền xen vào, lại ngươi cũng biết các nàng là dạng người gì, nhà chúng ta với nhà các ngươi còn phải nghèo giống nhau sao, vừa mới có chút khởi sắc liền qua chiếm tiện nghi, làm cho người ta ghét."

      Tiểu Hà nghe vậy nở nụ cười, gật gật đầu.

      Bận hết vài ngày, bờ ruộng cũng tu sửa xong, chờ cấy mạ. Lúa của nhà địa chủ cũng cắt xong rồi, bị nẩy mầm nhiều lắm, đem tiền thuê trả đầy đủ, Cốc Vũ nghĩ thiếu nhân tình nhà bọn họ, nên là thu gặt xong xuôi kết toán tiền tư thục.

      Lí Đắc Tuyền đưa vụt đến cửa hàng tạp hoá bán hết, nhưng cũng kiếm được chút tiền, Cốc Vũ nhìn cái bình đựng tiền chậm rãi đầy lên, muốn đem ít đổi thành ngân lượng, đồng thời nàng muốn Lí Đắc Tuyền ra ngoài làm việc, dù sao làm việc ở nhà người ta, ít nhiều cũng có ràng buộc, nhưng Lí Đắc Tuyền đồng ý thể đổi, lại ở nhà cũng có chuyện gì làm.

      Cốc Vũ thốt ra, "Cha, sao lại có chuyện làm, thừa dịp này chúng ta làm thêm vài cái máy tuốt hạt, lúc thu lúa mùa cho thuê kiếm tiền, chúng ta tại cũng có chút bạc, để dành sang năm hẳn là đủ để xây phòng ở, ngài cần kiếm tiền vất vả."

      xong sợ Lí Đắc Tuyền tin, "Cha, chúng ta có thể nhờ tửu lâu của cậu giúp chúng ta tuyên truyền, ngày thuê tính bao nhiêu tiền, lại mỗi thôn trang ai muốn giảm bớt chút khí lực lại thu hồi lúa nhanh chút, mấy hộ nhà kết phường thuê cũng được, chỉ cần chúng ta ra giá công đạo cần lo có sinh ý."

      Lí Đắc Tuyền biết Cốc Vũ muốn ra ngoài, cũng muốn mình ở ngoài, chiếu theo ý tưởng của Cốc Vũ, mình làm việc cho mình, so với việc đến nhà người làm việc tốt hơn nhiều, nhưng ở bên ngoài nhiều năm như vậy cũng biết, mình làm buôn bán có chút phiêu lưu, có người buôn may bán đắt là có cẩm y ngọc thực, làm tốt mất cả vốn lẫn lời, tại sợ mất vốn, dù sao trong nhà còn có ruộng đất, từ ngày hồi hương, người nhà bình an là tốt rồi. Bất quá trong lòng vẫn lo lắng, Kinh Trập mắt thấy lớn, muốn dành dụm ít tiền cho thi tú tài.

      Vì thế, Lí Đắc Tuyền : "Cốc Vũ, chờ cha làm xong cho nhà này rồi lại tính, thế nào?"

      Cốc Vũ còn có thể cái gì đây?

      Như thế tiếp qua mấy ngày, việc nhà thu xếp xong, Lí Đắc Tuyền trấn , trở về thường xuyên, nhưng Lí Đắc Giang nhìn qua hồi, chủ nhà kia nhân hậu như Ninh gia, đối với người khắc nghiệt ít, Lí Đắc Tuyền là phải làm xong hết mới có thể trở về, huống hồ ăn cơm ở nhà chủ bị trừ vào tiền công, Lí Đắc Tuyền chỉ đành phải kiên trì làm xong lần này.

      May mắn là Lí Đắc Giang cùng thương lượng tửu lâu Cùng nhi ăn cơm, kêu người trong nhà cần lo lắng.

      Trần Vĩnh Ngọc nhìn Lí Đắc Giang, thấy cả ngày hối hả lo trong lo ngoài, có lòng muốn cùng thương lượng chút, ngày ấy nghe Cốc Vũ cố ý nhớ kỹ, Lí Đắc Tuyền có nghề mộc, bọn họ có thể trợ thủ, giống như Hứa Thế Cùng vậy, mở cửa hàng ở trấn , mọi người cùng nhau quản lý, Cốc Vũ nghĩ qua nên làm cái gì, bọn họ có thể buôn bán, cùng nhau hợp tác, nếu sinh ý tốt chỉ mở cửa khi có phiên chợ, còn phải lo cho ruộng đất trong nhà, đến lúc đó cho dù mua bán kiếm được tiền, cũng cần đa tâm, bất quá mang về nhà mà thôi.

      tại có lời cũng đành nuốt trở về, phải chờ Lí Đắc Tuyền làm tốt gia cụ trở về lại , Lí Đắc Giang cũng muốn ở riêng, chờ cuối năm mọi người đều nhàn rỗi, ngồi xuống bàn tính kỹ mới được.

      Nhà Văn thẩm gieo trồng, cả nhà ở trong sân cuốc đất trồng rau, ăn gạo mới, rau xanh cái gì cũng thiếu, trong lòng thầm cảm tạ ân tình 2 nhà Tuyền và Giang thị.

      Xong việc đồng áng, Tiểu Hà cùng Văn thẩm mỗi ngày thêu hoa làm hài, Đỗ Đại Lâm tạm thời tìm được việc, nhưng cũng nhàn rỗi, ở bên nhà Cốc Vũ cướp việc nấu nước quét sân, Kinh Trập có chút áy náy, giành việc làm với , Hứa Tần Thị chê cười bọn họ: "Được rồi, nhìn Cốc Vũ với Tiểu Hà như cặp song sinh, chẳng lẽ hai người các ngươi cũng là song sinh sao, phòng có đứa hiểu biết liền thư thái, Cốc Vũ đón Nhị bá mẫu ngươi qua, nhìn ngắm các ngươi về sau sinh ra đứa cũng tốt, nếu cả ngày ngốc ở bên kia, sinh ra đứa như Lập Xuân, mặt mũi gặp tổ tiên!"

      Cốc Vũ nghe Hứa Tần Thị như thế, cười thầm giờ phút này nàng mới hiểu được cần dưỡng thai sao, "Mỗ mỗ, chẳng lẽ Tiểu Hàn còn ở trong bụng ngươi bắt đầu dạy sao? Nếu tốt, biết sao."

      Mọi người đều như thế, nhưng Tiểu Mãn tin, "Ta thấy như vậy, các ngươi biết trước kia thời điểm Cốc Vũ sinh bệnh, chúng ta còn ở trong thành, nàng cả ngày mệt mỏi đâu có cơ trí như vậy, ta muốn là nước ở thôn trang tốt, xem Cốc Vũ thay đổi rất nhiều."

      Hứa Tần Thị tát cái, "Ngươi cái nha đầu, là do hết bệnh, nhờ ngươi gặp nhiều người tốt, khi ngã bệnh có cách nào khác."

      Mọi người gì thêm.

      Lại là qua mấy ngày, Lí Đắc Tuyền truyền lời về, là nếu thuận lợi, qua nửa tháng là có thể về nhà.

      Trong nhà rất vui mừng, Đại Lâm nhiều ngày qua qua cướp việc trong viện làm, ngẫu nhiên lại lộ vẻ hoang mang rối loạn biết bán cái nút gì, nhưng nếu thấy hoảng hốt lảng vảng trước mặt, mọi người lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì, thường ngày quen thấy lúc lúc , Hứa Tần Thị vừa nhắc tới liền thấy xuất ở trong sân, kéo thân cây.

      Mọi người hỏi cũng gì, vẫn do Hứa Tần Thị nặng, mới ấp a ấp úng : "Mỗ mỗ, ta thực trộm của người ta, ta chỉ làm qua lần kéo cây của Lý thúc, đây là ta vào rừng chặt, Cốc Vũ phải muốn làm vài thứ sao, ta có nghề mộc giúp được gì, nên vào rừng sau núi chặt ít cây, để qua vài ngày, cho khô nửa ta thuận tiện khiêng về, đến lúc muốn làm cái gì có thể tiết kiệm ít công phu."

      Vừa xong Hứa Tần Thị vội : "Đừng , Tuyền trước kia luyện qua kỹ năng săn bắt, chúng ta quan tâm như vậy, nếu có gặp thú hoàng gì có thể ứng phó, ngươi tiểu tử lông tóc chưa đủ dài, vạn nhất gặp lợn rừng phải làm sao bây giờ?"

      Nghe vậy, Đại Lâm nghĩ mà sợ: "Ta, ta cũng qua vài lần, còn gặp qua vài phụ nhân hái nấm mộc nhĩ, ta còn tưởng rằng có chuyện gì."

      Hứa thị lúc này lại an ủi , "Đại Lâm sợ, về sau là xong, ngươi bắc pha hay nam pha?"

      Đại Lâm thành trả lời: "Nam pha."

      Hứa thị cười, "Vậy sao, nương Đại Trụ thường theo đám người vào hái này nọ, lúc ta mang thai cũng qua vài lần, lúc trước rất nhiều thợ săn vào núi hơn phân nửa cũng là nam pha, bắc pha mới có đàn thú hoang, nhóm thợ săn hai người, cũng dám bắc pha, con mồi lớn ở nam pha cũng bị đánh sợ, nghe đều tụ tập ở bắc pha, bao nhiêu năm đều xảy ra chuyện gì. Bất quá để ngừa vạn nhất vẫn nên cẩn thận chút, lúc trước chúng ta vào núi đều là đám người, người còn mang theo mồi lửa, đến lúc đó đốt lửa cũng có thể dọa chúng."

      Đỗ Đại Lâm nghe vậy mới cười rộ lên, "Nương, ngài xem có việc gì đâu, ta thấy Cẩm Hiên cũng thường vào núi, phụ nhân cũng vào núi, về sau ta cẩn thận chút, sao."

      Nhưng Vương thị đồng ý, nàng mất Kinh Trập, biết tấm lòng người mẹ, vốn nhà Văn thẩm là nhi quả phụ, dựa vào Đại Lâm về sau chống đỡ môn hộ, nếu có chuyện gì, Văn thẩm và Tiểu Hà làm sao sống. Vì thế Vương thị , "Đại Lâm, nghe ta câu, ngươi cần mình vào núi, bằng cũng cần đến nhà chúng ta, ngươi nếu muốn giúp đỡ chúng ta, chờ cha Cốc Vũ xong việc về nhà, các ngươi cùng nhau vào, như vậy có thể chiếu ứng lẫn nhau ta mới yên tâm, nương ngươi cũng cần lo lắng như vậy."

      Văn thẩm lúc này lau lệ, cũng dặn dò vài câu, Hứa Tần thị, Hứa thị cũng là ý tứ này, Đỗ Đại Lâm gì thêm.

      Bất quá cũng , lúc có việc gì, ngoại trừ tiếp tục quét sân nấu nước làm đồ ăn hoặc việc nặng, thời gian còn lại liền bắt đầu đem cây xẻ ra, biến thành tấm ván gỗ, cũng biết là do làm trợ thủ của Lí Đắc Tuyền hay biết cách làm, làm ra cũng giống khuông giống dạng.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 91: Tiểu Cốc Vũ muốn vào núi

      Đại Lâm vào núi, tiểu Cốc Vũ lại nổi lên tâm tư muốn vào núi.

      Nàng thừa dịp An Cẩm Hiên ở nhà có ra cửa, bóng gió hỏi qua rất nhiều vấn đề, mục đích chỉ có , vào núi.

      Trong lòng Cốc Vũ, cánh rừng hoang dã núi chính là bảo tàng thiên nhiên lớn, là chỗ dựa vững chắc dựa vào núi uống nước sông, may mắn gặp địa phương có núi có sông, nếu cần là xin lỗi lão trời già ưu ái. Nước có sông Thanh Sa, ruộng đất tưới tiêu phải nhờ nó, nàng từng nghe Kinh Trập qua, vì có sông Thanh Sa này, phù sa bồi đắp thôn trang trở nên tốt hơn, phương tiện cho ruộng vườn , hơn nữa phiến rừng đào to lớn dọc bờ sông, đươc gió nước nơi này nuôi lớn, bằng sao lại có nhiều người cần đào ở Đào trang như vậy, đào nới khác có lớn và thơm như vậy.

      dựa vào nước uống nước coi như đúng, như vậy ngọn núi phía sau chỉ để đốn củi chẳng phải là lãng phí sao. Trước kia, nàng còn có chút lo lắng rừng phía sau núi có nhiều dã thú ra vào, nàng cũng thường thấy An Cẩm Hiên mang theo thương tích trở về, như vậy chẳng phải là bắc pha sao?

      Vì thế nàng tin tưởng, "Cẩm Hiên ca, ngươi muốn mang ta vào núi, là sợ bí mật của ngươi bị người biết ? Nếu lần tới ngươi , phải mang ta theo, bằng , hừ."

      An Cẩm Hiên cười như , thầm lo lắng, Cốc Vũ trước kia từng bóng gió hỏi qua mấy vấn đề này, nhưng có nắm chắc, vạn nhất vào núi gặp chuyện gì, thế nào nhẫn tâm, lại nam pha an toàn, chỉ là ở nam pha tìm nhiều lần cũng tìm ra thứ mình muốn, đành phải thừa dịp Nhị thúc công vào thành bắc pha, nhớ được bí phương kia, lúc trước cũng nghe cha mẹ qua, thề có ngày, mình phải để tổ truyền Vũ Yên Cẩm cùng Vũ Yên La tái đời, Nhị thúc công cũng để bụng việc này, có tâm nguyện, nên trước mắt còn có thời gian, muốn hiểu thấu đáo bí phương kia.

      Nào ngờ gặp Cốc Vũ, tinh tế nghĩ tới, chẳng lẽ Cốc Vũ chính là người mình muốn gặp sao, ngẫm lại Vũ Yên Cẩm, tên hai người có liên quan, rất nhanh An Cẩm Hiên lại lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ, An Cẩm Hiên a An Cẩm Hiên, sao lại miên man suy nghĩ đến tiểu nương ở đây.

      Cốc Vũ quyệt miệng cam đoan, "Cẩm Hiên ca, ta cũng chỉ là muốn học hỏi, phía sau núi có cái gì ta đều biết, lại ngươi xem Đại Lâm ca vài ngày nay đều đến sau núi cũng có chuyện gì sao, ngươi mang ta theo , ta gay thêm phiền toái cho ngươi, được hay ? Ta xem có trái cây gì ăn ngon, còn có nấm a thảo dược a cái gì, cầm về cũng dùng được."

      An Cẩm Hiên dần mềm lòng, muốn dẫn Cốc Vũ vào núi lại sợ vạn nhất, kiên quyết lắc đầu, "Nếu ngươi muốn ăn trái cây ta hái cho ngươi, ngươi muốn thảo dược gì ta kiếm cho ngươi."

      Cốc Vũ gặp mềm được, muốn ra ngoan chiêu, "Cẩm Hiên ca, ngươi mang ta vào núi có phải ?"

      An Cẩm Hiên nghiêm túc gật đầu.

      Cốc Vũ hừ tiếng, "Ta cho Nhị thúc công, ngươi sau lưng bắc pha, tay ngươi còn có dấu vết thương bị cào!"

      An Cẩm Hiên biến sắc, dự đoán được Cốc Vũ như vậy, cúi đầu trầm tư.

      Cốc Vũ cho rằng có hiệu quả, cười hề hề : "Hay là ngươi dẫn ta vào núi ?"

      An Cẩm Hiên hạ quyết tâm, "Ta chẳng sợ ngươi cho Nhị thúc công biết, cho dù trách tội ta về sau thể , ta cũng thể để ngươi mạo hiểm."

      Cốc Vũ hận đến ngứa răng, hận thể cắn miếng, "Quên , ngươi mang ta , ta tự mình , ta có tay có chân, đến lúc đó người lớn cũng trông coi được ta."

      An Cẩm Hiên sắc mặt lại biến, phải là đối thủ của Cốc Vũ, đành phải cháp thuận, ", lần tới ta mang ngươi , ngươi thể mình vào, cho dù gặp thú hoang, nếu lạc đường tìm được lối ra, tốt."

      Cốc Vũ thấy đạt được mục đích, ở bên cười trộm.

      Người lớn dĩ nhiên biết trong lòng nàng nghĩ gì, thấy nàng thường chạy ra bên ngoài, còn tưởng rằng nàng là ngóng trông Lí Đắc Tuyền.

      nhiều ngày An Cẩm Hiên vào núi, cũng rảnh rỗi, ngoại trừ cùng Kinh Trập đọc sách viết chữ trao đổi, cả ngày buông thả.

      Cốc Vũ có chút vội, mỗi ngày 8 mẫu pha của nhà mình, kề bên bờ sông, chung quanh có ai trồng gì cả, cỏ dại vây quanh, cũng có nhà giống nhà mình trồng ít đậu tương, đậu phộng, bộ dạng còm cõi, nhưng có hộ trồng bí đỏ, còn có thể coi được.

      Cốc Vũ mỗi ngày lòng vòng dạo quanh vườn, An Cẩm Hiên lo lắng cũng theo, thấy Cốc Vũ cả ngày tại kia phủi đất, có chút buồn cười, "Cốc Vũ phải là giống Lão Thiết Đầu sao."

      Cốc Vũ biết Lão Thiết Đầu, con cháu cả sảnh đường coi như là người có phúc ở thôn trang, lại cho xuống ruộng, trong lòng buồn đến hoảng, thường chắp tay sau lưng ở trong vườn tới lui, đúng ra là ngửi thấy mùi đất ngày an ổn.

      Nghĩ vậy Cốc Vũ cũng bật cười, "Cẩm Hiên ca, ngươi mảnh ruộng lớn nên lãng phí a. Ta suy nghĩ có thể trồng thứ gì."

      An Cẩm Hiên nhìn cũng lắc đầu, "Ta lắm, ngươi nhìn này mảnh đều là cát, quả thể trồng trọt, bằng người ta sớm trồng, bên này lại giống bên kia trồng cây đào, dinh dưỡng đủ."

      Tâm tư Cốc Vũ vòng vo mấy vòng, có thể làm hồ cá, nơi này ăn cá đa số đều phải ra sông bắt, hoặc bắt ở đập chứa nước kia, có khi bắt được có khi , nếu mình đem nơi này biến thành ao nuôi cá, sau năm bùn ao có thể dưỡng đất, về sau muốn trồng loại nào cũng phương tiện, nàng chỉ sợ chu kỳ quá dài, đào ao nuôi cá cũng phải là việc thoải mái, biết thời điểm nào đất mới trở nên màu mỡ.

      nghĩ ra được, Cốc Vũ giữ lại trong lòng, nghĩ qua vài ngày sau vào núi lại tìm.

      Hai ngày sau, An Cẩm Hiên mang Cốc Vũ vào núi.

      Bọn họ giống ngày thường, trước sau ra cửa, mấy ngày nay người lớn quen thấy Cốc Vũ bộ ra ruộng, để ý nàng, An Cẩm Hiên vốn tự tại, cũng có người chú ý chỗ nào.

      Cốc Vũ vụng trộm giấu người bao điểm tâm làm lương khô, từ thôn trang ra ngoài, lộ trình xa, trèo lên ngọn đồi, có cỏ dại cao đến nửa thân người, thường xuyên có phụ nhân thôn trang kết bạn cắt về nhà đốt.

      Cốc Vũ đánh giá chung quanh, ngạc nhiên, sâu hít hơi, thầm nhủ hoàn cảnh bị ô nhiễm khó được.

      An Cẩm Hiên vẫn bảo trì trạng thái cảnh giác cao độ, có chút thoải mái nào, " cần loạn vào bên kia, vạn nhất ngươi đụng đến tổ ong phải làm sao bây giờ?"

      Cốc Vũ nghe cảm thấy sợ hãi, ánh mắt sáng lên long lanh, "Cẩm Hiên ca, ngươi có tổ ong? Chúng ta kéo về nuôi là được, đến lúc đó có thể bán mật kiếm tiền, còn có thể dùng ong rừng ngâm rượu thuốc, có thể bán cho tiệm thuốc..."

      Nàng còn chưa xong, An Cẩm Hiên kéo nàng, " phải vào núi nghe lời ta sao, nhanh , bằng chúng ta trở về."

      Cốc Vũ le lưỡi, tiếp tục theo An Cẩm Hiên về phía trước.

      Rốt cục vào tới rừng, gọi là rừng hoang kỳ thực là cách gọi của mọi người, cây nhiều đủ loại, đầu tiên An Cẩm Hiên thăm dò cạm bẫy của mình, có thu hoạch gì, cũng nổi giận, tiếp tục đắp nhánh cây nguỵ trang.

      Cốc Vũ xuy tiếng, "Cẩm Hiên ca, ngươi phải dùng cây trúc gì đó cắm ở dưới a, bằng sao có thể bắt được con mồi."

      An Cẩm Hiên , "Con mồi đâu cần phải làm như vậy, ta sợ vạn nhất có người lọt vào bị thương làm sao bây giờ? Ngày thường ta có Nhị thúc công giúp ta làm cung tên a." Kỳ thực còn nửa câu ra, cung tên giấu ở thân cây trong rừng, cách bắc pha rất gần, lần này Cốc Vũ vào, căn bản tính muốn dẫn nàng vào sâu trong núi, dù sao cũng nhìn ra, Cốc Vũ chưa có phương hướng với rừng sâu, định mang nàng cánh rừng bên cạnh, cho Cốc Vũ chết tâm, về sau nhắc đến chuyện vào núi nữa.

      Cốc Vũ biết trong lòng có nhiều cong vẹo như vậy, nên nhắc An Cẩm Hiên, "Cẩm Hiên ca, lần trước ngươi cho ta hái dã trái cây đâu? Chỗ nào có?"

      An Cẩm Hiên nhức đầu, dối, " lâu như vậy, chừng bị rụng hết, ta dẫn ngươi xem."

      Cốc Vũ trong lúc lâu, nhìn ra nhiều thứ, nàng nghĩ kiếm ra tiền, lại dựa vào được, cũng nóng nảy, cái gì đều có thể kiếm tiền, cũng may cây trong rừng râm mát, chỉ có sâu biết tên làm người ta chán ghét.

      An Cẩm Hiên mau, do quen đường rừng, tuy Cốc Vũ mặc xiêm y tốt lắm, dính bụi cỏ tự tại như An Cẩm Hiên , An Cẩm Hiên biết ngừng lại chờ nàng, cố tình để nàng ăn chút đau khổ về sau đòi , miễn cho gặp chuyện nguy hiểm.

      Cốc Vũ nửa ngày, cũng phát cái gì có thể kiếm tiền, kêu lên: "Cẩm Hiên ca, chúng ta ngồi xuống ăn chút gì , ta đói bụng."

      An Cẩm Hiên ngẩng đầu nhìn sắc trời, cũng ngồi xuống.

      Hai người chia nhau ăn bao điểm tâm, Cốc Vũ ăn, ngẩng đầu nhìn vầng thái dương ngay đỉnh đầu, xuyên qua cánh rừng, rải rác chiếu đó đây, ánh mặt trời lại hắt đất, có chút giống bình thường, nàng nhìn kỹ, mới phát giác mình luôn cố tìm kiếm cây ăn quả chú ý đất, bây giờ ánh mặt trời chiếu rọi lên đám thực vật xanh thẫm, có đoá hoa màu tím nhạt, rải rác nho , trong lòng nàng vui vẻ.

      An Cẩm Hiên cười, đến cùng vẫn là nương, luôn hứng thú với hoa cỏ, vì thế qua ngắt hoa dại cho Cốc Vũ.

      Cốc Vũ cầm tay, điểm tâm cũng ăn, vội vàng chạy tới, đầu tiên là vui vẻ, sau đó lại có chút nổi giận. Vui là là loại thực vật kêu mặc sinh, là thuốc bắc tốt nhất, nàng trước kia còn nghe cha mẹ tranh cãi qua, người cho rằng mình là giáo sư nông học, người khác mình trung y chuyên nghiệp, hai người ai cũng nhườg ai, chỉ là ai cũng chưa thấy qua. Cốc Vũ đối chiếu, mặc sinh, lá xanh thẫm, trạng như nước tiên, hoa màu tím nhạt hoặc màu trắng, chịu ẩm bổ , mọi thứ đều đúng, mảng lớn như vậy, ngắt về phơi khô bán cho hiệu thuốc cũng có thể kiếm chút tiền. Nổi giận là thứ này rất kén chọn hoàn cảnh sinh trưởng, thể mang về trồng trong nhà, làm được cũng chỉ có thể là lần mua bán, huống hồ còn chưa biết hiệu thuốc có thu hay .
      honglakTôm Thỏ thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 92: Kinh Trập chọc hoa đào


      An Cẩm Hiên thấy Cốc Vũ nhìn đám cây xanh thẫm sững sờ, khỏi hỏi: "Ngươi nhìn cái gì? Cũng phải là thứ tốt."


      Cốc Vũ nhổ mớ cây, dùng dây cột lại, về hong khô rồi đưa hiệu thuốc hỏi xem có thu hay , bây giờ nhổ hết vạt lớn vạn nhất thu, chẳng phải là giậm chân giận dữ. "Cẩm Hiên ca, đây là mặc sinh, ta trước kia nghe qua thuốc này, lão lang trung chẩn bệnh cho ta đại khái, ta mò ra, vẫn là ít về, chờ hong khô đưa hiệu thuốc nhìn xem có thể dùng hay ."


      An Cẩm Hiên biết nên vui hay buồn, thuốc này nếu có công dụng, Cốc Vũ lại vào núi là điều thể tránh khỏi, nhưng nếu thể sử dụng được, cũng đành lòng nhìn bộ dáng thất lạc của nàng.


      Chờ Cốc Vũ đem mặc sinh cột gọn, An Cẩm Hiên đỡ lấy, lại mang Cốc Vũ nơi khác có nấm rừng, qua mùa, bây giờ nấm nhiều lắm, sau đó nơi có cây ăn trái, bộ dạng đều khả quan, An Cẩm Hiên trèo cây chọn hái những trái chín, Cốc Vũ ở dưới vui sướng nhặt, An Cẩm Hiên kêu tiếng Cốc Vũ ở dưới chụp, mỗi khi nàng chụp chính xác, có cảm giác thành tựu, những trái rơi mặt đất cũng bị dập, vì đất đều là lá khô.


      An Cẩm Hiên linh hoạt, ở cây hái được lát, Cốc Vũ đem trái cây nhặt được để gọn bên, quả này so với quả đào hơn chút, ê ẩm ngọt ngào ăn rất ngon, lại quan sát vị trí nới cây sinh trưởng, đất cát, so với ruộng pha nhà mình sai biệt lắm, điều này làm mắt nàng sáng lên.


      An Cẩm Hiên trèo xuống, nhìn đống trái cây, đến chỗ xa lắm, bứt số dây leo, còn nhặt mấy cây , hai tay linh hoạt đem dây leo đổi tới đổi lui, rất nhanh kết xong cái túi lưới, Cốc Vũ xem đến ngây người, An Cẩm Hiên ra vào rừng, phải học được gì, trái cây bỏ vào túi lưới, nhìn xuyên qua dây leo là mảnh hồng đen, dây leo xanh biếc, cùng mấy thanh cây , phối hợp cùng nhau rất đẹp mắt.


      Cốc Vũ còn muốn nữa, An Cẩm Hiên ngăn lại , "Chúng ta phải về, còn phải đoạn đường dài, thể đến tối mới trở về, lại vạn nhất bọn họ tìm phải làm sao bây giờ?"


      Cốc Vũ có chút hậm hực hờn dỗi, nhìn số lượng thu hoạch của mình nhiều lắm, cũng đành phải thôi, dù sao còn nhiều thời gian.


      Hai người trở lại thôn trang, tuy Cốc Vũ lâu xa như vậy, cũng biết mệt, thầm thân thể của mình càng ngày càng tốt, xem ra về sau nên rèn luyện nhiều hơn, miễn cho lại bị bệnh liên lụy trong nhà.


      An Cẩm Hiên kéo Cốc Vũ, ra sông Thanh sa gột rửa sạch , lại kiểm tra lẫn nhau, xong mới kêu Cốc Vũ về trước.


      Cốc Vũ nhất thời có phản ứng, An Cẩm Hiên cười : "Nếu bọn họ hỏi chúng ta đâu hái trái rừng sao? Trùng hợp gặp gỡ? Cần phải thoả hiệp ràng, bằng người lớn hoài nghi, sau này ngươi vào núi khó khăn."


      Cốc Vũ cũng nghĩ đến vấn đề này, nàng để An Cẩm Hiên về trước, mình theo sau, ai ngờ vừa vào cửa, liền phát khí quá thích hợp, trong phòng có người xa lạ, sắc mặt Vương thị cùng Hứa Tần Thị cũng có chút xấu hổ.


      Cốc Vũ vào cửa, gặp phụ nhân trang điểm đẹp đẽ, hỏi: "Đây chắc hẳn là tiểu khuê nữ , vừa thấy biết là người cơ trí, tẩu tử, ta xem cả nhà ngươi đều là người có phúc, đến lúc đó chờ con thi đậu tú tài, về sau các ngươi theo hưởng phúc , nhưng thi tú tài tốn kém ít, hay là sớm chút định xuống, ngươi nhìn nhà các ngươi này, nhà nghề nghiệp, cũng thể trì hoãn tiền đồ của a."


      Cốc Vũ vừa định hỏi, Vương thị vội , "Ngươi biết đùa, đương gia ta có ở nhà, việc này ta làm chủ được, vẫn là chờ trở lại mới tốt, đứa này làm ngài chê cười, chúng ta giữ ngươi."


      Người nọ nghe vậy, cười đứng dậy cáo từ.


      Cốc Vũ hỏi: "Nương, là chuyện gì, sao chưa gặp qua người này, lời cũng cổ quái."


      An Cẩm Hiên đem trái cây rửa qua, đặt trong chậu gỗ mời mọi người ăn, ngồi bên nghe.


      Vương thị sắc mặt có chút xấu hổ, "Cũng có chuyện gì, với ngươi có quan hệ gì."


      Cốc Vũ chưa từ bỏ ý định, lại hỏi Hứa Tần Thị, Hứa Tần Thị cười tiếng, rồi , "Ngươi còn nhớ chuyện lúc trước ngươi, Cẩm nhi cùng đại ca ngươi Liễu Bá Tử?"


      Cốc Vũ đương nhiên nhớ, lúc đó ba người chèo thuyền vào, đến nhà đại còn làm cho người tới vây xem.


      Hứa Tần Thị lớn tuổi, đối với việc vui đưa đến cửa tự nhiên cũng nhiều lời, "Cũng có gì, lúc đó nghe hai ca ca ngươi tốt, đám người nhìn, lại nghe là biết vẽ mẫu thêu lại đọc sách, bộ dạng còn cao lớn tuấn lãng như vậy, phải là dụ người tới cửa sao."


      Cốc Vũ ăn dã trái cây, lúc này cười đến sặc, khụ khụ hai tiếng sau đó cười ha ha, "Chẳng lẽ có người tới cửa cầu hôn đại ca và Cẩm Hiên ca?"


      An Cẩm Hiên thấy bộ dáng để tâm của Cốc Vũ, hung hăng liếc nàng cái, "Sao có thể chứ, chúng ta mới bao lớn?"


      Tiểu Hà cùng Tiểu Mãn ở phòng ngoài vụng trộm thò đầu vào, "Mỗ mỗ, ngươi vừa rồi bảo chúng ta nấu nước chúng ta nấu xong, có thể vào được , dù sao bà mối kia cũng rồi."


      ra lúc người nọ đến, Hứa Tần Thị sợ này hai nha đầu nghe xong lời tốt, nên kêu các nàng nấu nước, nhưng hai nha đầu này cái gì cũng biết. Nàng liếcTiểu Hà cái, "Lại là quỷ tinh linh, vào ."


      Vương thị thấy bọn đều ở đây, che che lấp lấp ngược lại tốt, về sau bọn họ nghĩ nhiều hay ít đều được, ràng cởi mở , "Ở Liễu Bá Tử có khuê nữ tên Dao Hồng, lần trước các ngươi nhà đại ngươi, nàng gặp được ca ca ngươi, trở về với lão cha mình, nhà bọn họ ruộng đất ít, là nhà giàu có, còn có phòng xay bột. Lão gia kia có con trai, chỉ có khuê nữ nên sủng đến tận trời, cũng biết từ nơi nào hỏi thăm ra, vừa rồi ta nghe bà mối chuyện có vẻ như biết tình huống nhà chúng ta, là ca ca ngươi đến trường về sau thi tú tài tiêu dùng bọn họ đều bao, đứa còn trước hết đính hôn, chờ qua vài năm cho bọn họ thành thân."


      Hứa Tần Thị chế nhạo : "Người khác là nuôi con để kiếm đồ cưới, sao lại nuôi con trai cũng có thể kiếm? Ta nghe Dao Hồng kia cũng tốt, thêu thùa cái gì đều giỏi, tính tình cũng dịu ngoan chỉ là được cưng chìu nên có chút điêu ngoa, về sau thành thân có lẽ tốt hơn chút."


      An Cẩm Hiên thấy mình, khôi phục nguyên dạng, ngồi ăn này nọ bộ dáng có chút cười vui sướng khi người gặp họa.


      Cốc Vũ đương nhiên ràng, nếu là nhà người khác, đại khái cảm thấy đây là chuyện khó được, về sau thành thân, ruộng đất trong nhà, nơi xay bột còn phải là thuộc về mình sao, nàng còn biết, Kinh Trập phải là đại ca ruột, cha mẹ về sau còn trông cậy vào tiền đồ của sao, có khả năng bởi vì cuộc sống khổ cực khiến cho có gánh nặng như vậy, lại cha đại ca cũng chỉ là ở trong lao ngục, chưa có qua đời, chuyện như vậy nhất định cha mẹ làm chủ .


      Trong lòng biết , chuyện thể thành, ngoài miệng lại thoải mái : "Tốt tốt, đại ca đính thân, về sau ta có tẩu tử."


      Tiếng vừa dứt, Kinh Trập xuất tại cửa phòng, lạnh lùng : "Ai ta đính thân?"


      Cốc Vũ lắp bắp kinh hãi, quay đầu thấy Kinh Trập, vừa khéo đối diện đôi mắt , ánh mắt hai người vừa tiếp xúc, Cốc Vũ phát ánh mắt còn trong trẻo như trước kia, còn có tia ủy khuất, chỉ là mặt nhìn ra cái gì, vẫn như cũ ôn nhuận như nước, hỏi xong câu, lại hỏi Vương thị: "Nương, ta đính hôn sao?"


      Vương thị thấy như vậy, cười : "Đừng nghe Cốc Vũ bừa, là có người tới cửa, sao nương có thể đáp ứng chứ, chuyện quan trọng như vậy tóm lại thể mình nương tự quyết định được, về sau chuyện của ngươi liền nghe theo ý của ngươi, ngươi mới bao lớn, định thân cái gì, cho dù sau này có nghèo cỡ nào, cha mẹ cũng có thể đưa ngươi tư thục, ngươi cứ thanh thản ổn định đọc sách cái gì cũng đừng lo. Nếu nhà chúng ta tốt hơn, sao bọn họ dám tới cửa dễ dàng như vậy, nhưng cũng có gì, chỉ là những câu lọt tai."


      Cốc Vũ ở bên hát đệm, "Các ngươi cần lo, còn có ta đây, chờ cha lần này trở về, ta nghĩ xem có biện pháp gì kiếm tiền, đến lúc đó có ta buôn bán lời nhiều nhiều tiền, về sau người như vậy dám tới cửa, tại đến còn phải là thấy nhà chúng ta nghèo, chúng ta là dân nghèo, khí ngắn!"


      Tiểu Hà thấy Cốc Vũ rất có hào khí, cũng hùa theo : "Đúng! phải chỉ là nơi xay bột sao, đến lúc đó chúng ta cùng nhau ngăn đón ở cửa, nếu nàng lại tới cửa, chúng ta , ..."


      Tiểu Hà biết câu tiếp theo, Cốc Vũ tiếp: "Đến lúc đó ta cứ như vầy, nhà các ngươi có nhà chúng ta cũng có, nhà các ngươi có, nhà chúng ta có! cần trông cậy vào đại ca của ta cưới khuê nữ nhà các ngươi!"


      Hứa Tần Thị cười đến rơi nước mắt , "Ai u ai u, các ngươi hai tiểu nhân tinh này, ý nghĩ kỳ lạ, bất quá Cốc Vũ cũng đúng, nếu nhà chúng ta tốt hơn ít, bọn họ cũng đến mức dám bừa bãi mở miệng như vậy."


      Cốc Vũ xong thấy Kinh Trập tựa hồ trở lại bình thường, nghĩ đại khái vừa rồi bị dọa, cùng đùa chút, kéo Tiểu Hà hỏi: "Tiểu Hà, ngươi chúng ta mắng như vậy, vạn nhất đại ca của ta về sau cưới được tẩu tử phải làm sao bây giờ? Có bắt đền chúng ta hay ?"


      Kinh Trập nhịn được bước qua ôm Cốc Vũ qua bên, oán trách : "Còn có ngươi, nhanh như vậy nghĩ tới tẩu tử, có mới tốt đó, được, các ngươi hai người cần ở cùng nhau, miễn cho lại nghĩ ra mưu ma chước quỷ gì!"


      Cốc Vũ bị Kinh Trập ngăn cách với Tiểu Hà, lại như cũ nhăn mày nheo mắt cười ha ha.


      Kinh Trập ngượng ngùng đứng lên, trái cây cũng ăn, vào phòng. vừa đóng cửa, nhõm thở dài hơi, vừa rồi vừa vào cửa, nghe Cốc Vũ nàng sắp có tẩu tử, liền phát hoảng, kết quả chính là sợ bóng sợ gió hồi, sau nghe Vương thị , cùng với Cốc Vũ xoa thắt lưng muốn kiếm tiền để mình chịu ủy khuất, vừa cảm động, vừa hận mình có tài năng, chẳng lẽ muốn Cốc Vũ kiếm tiền giúp đỡ mình sao? Cảm xúc kinh ngạc cảm động áy náy cùng nhau ùa về, làm tâm loạn, trong đầu nảy lên ý niệm kiên định, Cốc Vũ a Cốc Vũ, về sau nhất định để cho ngươi khổ cực nuôi gia đình, đến lúc đó ngươi muốn cái gì, ta nhất định cho ngươi.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 93: Tập hợp bán thần tiên quả


      Lúc An Cẩm Hiên và Cốc Vũ ôm trái cây vào phòng, gặp Kinh Trập lẳng lặng đứng ở kia, nhíu mày rồi mỉm cười, ngẫu nhiên còn lắc đầu, bọn họ rất ăn ý lên tiếng, mãi đến khi Kinh Trập phát bọn họ, hai người mới nhìn nhau nở nụ cười.


      Cốc Vũ đưa trái cây cho Kinh Trập, đến ghế dài ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào Kinh Trập.


      Điều này làm cho Kinh Trập được tự nhiên, "Cốc Vũ, ngươi nhìn cái gì?"


      Cốc Vũ hé miệng cười, lại : "Ca, ta nghĩ, trước kia có phải Dao Hồng gì đó cũng nhìn ngươi như vậy, ta thấy ngươi mi thanh mục tú tuấn lãng, khó trách người ta nằm mơ cũng muốn thành thân với ngươi."


      Kinh Trập biết nàng đùa, nhưng quen, "Được rồi được rồi, các ngươi cứ vui sướng khi người gặp họa ."


      An Cẩm Hiên tiếp câu chuyện, chế nhạo Kinh Trập, "Chúng ta nơi nào vui sướng khi người gặp họa, nghe nhiều điền sản, lại có tiệm xay bột, đồ cưới nhiều như vậy, cầu cũng cầu được, là chuyện tốt a. Đến lúc đó thi trúng tú tài lại trúng cử nhân, phải là áo gấm về nhà sao, thành tựu đoạn giai thoại!"


      hết lời, cười, Kinh Trập bất đắc dĩ, cầm lấy trái cây nhét vào miệng An Cẩm Hiên, "Được lắm, bây giờ ngươi cười ta, sau này xem ta cười ngươi như thế nào!"


      Hai, ba ngày kế tiếp, An Cẩm Hiên và Cốc Vũ có việc gì hay dùng những lời này cười chọc Kinh Trập, cuối cùng cần phải nhiều, chỉ nhắc tới xay bột hai chữ, Kinh Trập liền chạy ra xa, để lại mọi người cười thành đoàn, Vương thị trách cứ Cốc Vũ bọn họ vài lần, nhưng có hiệu quả.


      Đại Lâm ngạc nhiên, ngây ngốc hỏi: "Sao vậy, tiệm xay bột có gì mà cười dữ vậy?"


      Bộ dáng nghiêm cẩn của choc mọi người cười rộ lên, Cốc Vũ nằm dài trong lòng Hứa Tần Thị, Tiểu Hà cũng đứng vững, Hứa Tần Thị hai bàn tay to, xoa bụng cho hai tiểu nương.


      Cốc Vũ mang thảo dược về hong khô, nàng nghĩ chọn ngày cùng An Cẩm Hiên trấn thăm dò chút, trước khi trấn , còn cố ý vào rừng hái ít trái rừng, dùng sọt trúc đựng non nửa, Kinh Trập trước sau như đọc sách, ngay cả hai người cũng giấu diếm.


      Cứ như vậy, An Cẩm Hiên đeo lưng nửa sọt trái cây, Cốc Vũ mang theo ít mặc sinh khô, hai người hướng trấn .


      đường xa nóng nực, dừng chân dưới gốc bên đường nghỉ ngơi chút, thuận tiện uống nước. Dưới gốc cây có rất nhiều người tập hợp, lúa thu gặt xong, mạ cũng gieo trồng, tình coi như hoàn tất, nên đem rau quả trong nhà bán, đổi chút tiền mua chút muối ăn, đồ cần thiết, đám phụ nhân ngồi nghỉ tạm, hơn phân nửa cũng là mua sắm trong nhà. Gặp Cốc Vũ và An Cẩm Hiên hai thiếu niên còn , hỏi: "Tiểu nương, ngươi trấn làm gì?"


      Cốc Vũ giòn tan đáp: "Làm buôn bán a, bán này nọ!"


      Phụ nhân quay đầu chậc chậc : "Đứa này thực biết chuyện, mới lớn nhiêu đó biết mua bán, thằng nhóc nhà của ta chỉ biết chạy khắp thôn."


      "Đúng vậy, hai huynh muội này thực kém."


      Ta xem bộ dạng cũng quá giống, chừng là đôi tiểu uyên ương!"


      Vài cái phụ nhân xong cười ha ha.


      Cốc Vũ biết tính nết An Cẩm Hiên, nếu chọc nóng nảy, cái gì cũng dám , Cốc Vũ biết những phụ nữ này có ác ý, xong quên bẵng , nàng vội kéo An Cẩm Hiên .


      An Cẩm Hiên ngạc nhiên, nghe Cốc Vũ : "Cẩm Hiên ca, ngươi đừng nóng giận, các nàng chơi thôi."


      Có thế An Cẩm Hiên mới phản ứng, cười tiếng, thầm hơi đâu giận vu vơ, cho dù các nàng , cũng vui vẻ cho qua, nhưng lời này chỉ có thể giữ ở trong lòng, muốn hỏi Cốc Vũ, lời đến bên miệng lại trưng ra bộ dáng khác, "Cốc Vũ, ngươi chúng ta bán trái cây sao, cho dù bán , lần tới có, cũng kiếm xong vài đồng tiền."


      Cốc Vũ lại chắc chắn, nàng chính là muốn nhìn xem trái cây có thể bán hay , nếu có thể bán nàng lại suy nghĩ đến nguồn cung cấp, nàng thấy dã trái cây mọc sai, huống hồ cũng là lớn lên đất cát, nếu bán ra, lại trồng thành công đất nhà mình cũng ăn hết nhiều như vậy, lần này nàng là muốn nhìn xem trái cây này giá trị bao nhiêu.


      Việc này nàng cũng muốn giấu giếm An Cẩm Hiên, "Cẩm Hiên ca, nếu trái cây này bán được, ta muốn đem cây non trồng 8 mẫu ruộng pha của nhà ta, về sau hái có thể bán lấy tiền."


      An Cẩm Hiên hiểu gật đầu, cũng hỏi nhiều.


      Đến bên đường, bọn họ tìm được chỗ đem sọt trúc bảy ra, chờ người mua tới.


      Bên cạnh có người bán quả lê, cũng đựng trong giỏ trúc bày mặt đất, Cốc Vũ cùng chủ bán lê hàn huyên, cây lê nhà lớn lên so với nhà người khác trồng chín hơn, Cốc Vũ xem bán, thầm qua lê này 5 văn tiền cân, dã trái cây của mình tương đối khó được, dứt khoát tạm thời định mười văn tiền cân, nếu trái cây này có giá bằng lê, về sau nàng thà trồng lê, cần vòng vo, nàng hiểu làm buôn bán luôn cần quá trình trả giá, vẫn nên thách chút, rao giá mười lăm văn. Vì thế nàng đứng lên thét to, "Uy, thần tiên quả, thần tiên quả, mau tới mua a, ê ẩm ngọt ngào thần tiên quả "


      An Cẩm Hiên nháy mắt sửng sốt, cái này Cốc Vũ cũng dám kêu, là dã trái cây trong rừng, nàng lại là thần tiên quả, thôi thôi, thấy nàng hưng trí như vậy, cũng tiện dội nước lạnh, ở bên cũng kêu theo.


      Rất nhanh có người nghỉ chân hỏi giá, Cốc Vũ mở miệng là mười lăm văn, dọa bỏ ít người, nhưng nàng quá để ý, dù sao cũng trông cậy được, giỏ trái cây có thể kiếm bao nhiêu tiền.


      Người bán lê bán ít, thấy bọn họ mua bán như vậy, hảo tâm nhắc nhở, "Tiểu nương, ngươi định giá rất cao, mua cân trái cây có thể cắt cân thịt, ai dám mua."


      Cốc Vũ thấy vị đại bá này thiện tâm, cũng nghiêm túc, coi thường nhìn cái, " phải chúng ta chào giá cao, thứ này khó được đâu, chúng ta chỉ có nửa sọt, nếu bán ế cũng chỉ đành xin lỗi trái cây này."


      "Này nọ ăn ngon có ngon, nhưng đắt quá."


      An Cẩm Hiên cũng cười rộ lên, "Chúng ta định giá cao chút, người đến phải chỉ mua lê của ngươi sao, nếu có chúng ta đối lập kề bên, chỉ sợ lê của ngươi cũng bán xong nhanh như vậy."


      Cốc Vũ thầm An Cẩm Hiên quả sai, lúc ở đại nàng cũng nghe qua, làm buôn bán có rất nhiều bí quyết, có nơi hai cửa hàng kề bên, hàng hóa sai biệt lắm, chính là cái quý cái tiện nghi ít, người mua cho rằng chính mình nhặt được tiện nghi, biết đều là người bán.


      lâu, đại bá bán lê cũng bán hết, thừa lại mười mấy trái đưa cho Cốc Vũ bọn họ ăn, mình dọn đồ về nhà.


      Cốc Vũ bọn họ còn chờ, rốt cục chậm rì rì nghênh đón người cầm cây quạt, Cốc Vũ vội kêu lên: "Công tử, mua ít thần tiên quả ."


      Người nọ thái độ ngạo mạn, theo phía sau là gã sai vặt, vừa nghe Cốc Vũ là thần tiên quả, "Chúng ta muốn nếm thử, ta chưa từng thấy qua trái cây này, nếu thể ăn phải làm sao bây giờ?"


      Cốc Vũ : " rất hay, văn tiền quả, nếu ngươi ăn qua xong rồi mua ta thu môt văn tiền này, nếu mua ngươi trả cho ta văn tiền, chúng ta buôn bán cũng thể bị lỗ."


      Kia công tử cười, bốc lên trái ăn, chậm rãi nhấm nháp, đột nhiên hứng thú, "Ngươi đây là trái gì?"


      Cốc Vũ thấy động tâm, vội : "Công tử, đây là thần tiên quả, già trẻ lớn bé đều thích ăn, lại tên cũng tốt, mình ăn cũng được, tặng lễ cũng được, ngươi đừng thấy trái cây này thô, mua cái hộp tốt nhất, có khắc hoa văn, là có thể làm lễ tặng."


      Công tử kia sửng sốt, thầm tiểu nương này có thể nhìn thấu tâm sao, mình chưa có chuẩn bị kịp quà đại thọ của lão thái thái, nóng vội, biết mua cái gì cho lão nhân gia vui, nếu so quý báu, mình kém đại ca, nhị ca khéo tay, chừng làm ra gì đó làm lão thái thái cao hứng, mình lo buồn, ai ngờ ra cửa liền gặp gỡ chuyện tốt như vậy. cũng hỏi nhiều, "Trái cây của các ngươi, trước kia chưa từng gặp qua, tập họp tiếp theo lại đến chứ?"


      Cốc Vũ vừa rồi chẳng qua là thuận miệng , nàng chiếu theo quảng cáo tivi, hơn nữa bày quán ven đường kết hợp thuận miệng , cái gì là già trẻ đều thích, tặng lễ hàng cao cấp gì đó, nào ngờ mèo mù đụng phải chuột chết, thấy hỏi như vậy, sợ mua,vội : " có, trái cây này hiếm, chúng ta bán lần này, tập hợp lần tới có, chỉ sợ năm nay cũng có."


      Vừa vặn hợp tâm ý của thiếu gia, gã sai vặt phía sau giật mình, "Tam thiếu gia, nhiều ngày nay lão thái thái khẩu vị tốt, nếu lúc thọ yến ăn gì đó quá mức béo ngậy, chúng ta đưa trái này cho nàng nàng khẳng định vui mừng, đại thiếu gia nhị thiếu gia có dịp chê cười chúng ta, thứ này về sau lại có, bọn họ mua được."


      Hai vị này đúng là phú hộ trấn Phương gia Tam thiếu gia và gã sai vặt, nghe gã sai vặt , Phương thiếu gia vung bàn tay to lên, "Tốt, trái cây của các ngươi ta bao hết."


      Cốc Vũ lại nở nụ cười, "Thế nào, các ngươi cũng hỏi giá liền mua sao, trái cây của chúng ta khó được, mười lăm văn cân."


      Gã sai vặt thở ra hơi, "Sao đắt như vậy!"


      Phương thiếu gia gì thêm, "Được, mười lăm văn mười lăm văn."


      Cốc Vũ vừa ý, nàng : "Cũng biết các ngươi mua làm cái gì, chúng ta nghĩ có nhiều người thích ăn trái này, các ngươi chê quý, ta bán nửa cho ngươi."


      Phương gia thiếu gia cùng gã sai vặt ngây ngẩn cả người, chưa từng gặp qua người mua còn bán, lo lắng vạn nhất cái này bị đại ca, nhị ca mua hoặc thấy, trở về còn phải mình tùy tiện mua trái cây đường.


      Khuyên can mãi , Cốc Vũ chỉ có thể cam đoan nàng bán thứ này lần thôi, đủ cho bọn họ mua hết, chờ lúc gã sai vặt đem lễ thọ của lão thái thái ra hy vọng đả động Cốc Vũ, Cốc Vũ lại gợi ý cho bọn , "Nếu ngươi mua trăm văn , hòa thuận mĩ mãn lão nhân gia nghe cũng cao hứng."


      Phương gia thiếu gia nghe lời Cốc Vũ, mua trái cây, tự mình mua cái hộp, lại kêu gã sai vặt canh giữ bên, cần phức tạp .

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 94: Tửu lâu gặp nan đề


      Thấy thiếu gia ngạo mạn rời , An Cẩm Hiên liếc gã sai vặt ở bên hết nhìn đông tới nhìn tây lại dám , rồi nhìn Cốc Vũ thét to có chút buồn cười, "Thế nào, tiểu tham tiền hôm nay tham tiền?"


      Cốc Vũ lé mắt nhìn An Cẩm Hiên, hừ câu, "Ngươi mới tham tiền a! Nếu ta tham tiền sao ta bán cho ?"


      An Cẩm Hiên ha ha cười, "Ngươi vì tính toán lâu dài thôi, nếu lần đều bán cho , sợ về sau có cơ hội như vậy, cũng biết sau này thần tiên quả có thể bán hay , chẳng khác nào chúng ta hôm nay đến công , cho nên ngươi nhịn xuống có bán, chờ coi phản ứng của mọi người phải sao?"


      Cốc Vũ thấy An Cẩm Hiên biết mình nghĩ gì, nàng thêm, sảng khoái cười cười. Quay đầu nhin gã sai vặt, nàng nghe đối thoại của gã sai vặt cùng thiếu gia kia đoán được ít, hơn phân nửa là hạ lễ cho lão phu nhân, lại sợ người trong nhà biết, nếu lúc này mình bớt giá bán , bọn họ chẳng phải là đổi ý sao?


      Lúc này lại có người tới hỏi giá, đều ngại rất đắt, Cốc Vũ nghĩ lúc này có quả đào, lê cũng có ai bán, trái cây thiếu, người khác phải muốn mua, đa số đều chê đắt, nàng có nghĩ đến hạ giá, lại sợ kia gã sai vặt thấy áy náy.


      An Cẩm Hiên nhìn người tới lui, có người mang theo điểm tâm, có người cầm bánh gạo, tựa hồ có ý tưởng mới, vụng trộm cho Cốc Vũ, "Cốc Vũ, chúng ta bán mười văn cân, hoặc là rẻ hơn chút, có người mua."


      "Người kia còn ở phía sau nhìn kìa!"


      An Cẩm Hiên điểm trán Cốc Vũ, "Ngươi biết đổi biện pháp a? Chúng ta bán quả văn tiền, người nhiều nhất chỉ có thể mua năm quả, cho dù bọn họ trăm quả, dù sao bọn họ chỉ có thể mua năm quả, đến lúc đó hộp cũng mua, tội gì cùng chúng ta so đo chút tiền."


      Mắt Cốc Vũ sáng lên, An Cẩm Hiên biết cách buôn bán, ngay cả số lượng tiêu thụ cũng nghĩ tới a, nàng cũng nghiêm túc, vội kêu lên: "Thần tiên quả a thần tiên quả, mau tới mua, văn tiền quả, văn tiền quả "


      Kêu trận kéo đến ít người, bởi vì nghe văn tiền, có chút hấp dẫn, ai tới tập hợp trong túi văn tiền? Huống hồ trái cây này so quả đào hơn chút, cũng đen đen hồng hông trông rất ngon miệng, văn quả nghe qua cũng nhiều, bằng giá tiền mua cái bánh gạo, lại trái cây này bình thường cũng có ăn qua, bắt đầu có người bỏ tiền đến mua, ăn xong cảm thấy ngon, lại mua thêm ít mang về.


      Cốc Vũ chân chính , "Đại thẩm, chúng ta bị lỗ vốn a, văn quả rẻ, người chỉ có thể mua năm quả thôi, chính là để mọi người nếm thử."


      như vậy, lại bán vài trái.


      Cũng có người còn so sánh, cân lê chỉ có thể đổi năm thần tiên quả, còn biết mùi vị ra sao.


      Gã sai vặt cũng bị dụ lại, mang theo trái cây vừa mua, "Nha nha nha, sao các ngươi nhanh như vậy giảm giá, ta muốn lấy lại tiền."


      Gã sai vặt vừa kêu, ít người vây quanh, Cốc Vũ thấy gào to, có chút vui, ngẫm lại, chuyện như vậy nhất định làm chủ được, hơn phân nửa là muốn lừa chút tiền làm của riêng, đến lúc này phải vừa vặn là chó ngáp phải ruồi giúp mình sao? Này xem náo nhiệt như vậy, người chê bai lúc nãy chừng cũng mua. Nàng chút hoang mang rộng thoáng cổ họng chuyện: "Ai u, mọi người đến phân xử công bằng a, vừa rồi mua mười lăm văn cân, là muốn toàn bộ mua về, ta muốn mọi người đều nếm thử nên chịu, dứt khoát ở lâu chút để mọi người mua, ai ngờ như vậy hồi đổi ý."


      Cốc Vũ như vậy, ràng để mình đứng ở bên đại đa số, lực lượng của nhân dân quần chúng cường đại, mọi người nghị luận ào ào, mỗi câu đều gã sai vặt đúng, gã sai vặt còn kiên trì chống, "Ngươi nhìn , mười lăm trái chỉ nặng cân, bởi vậy chúng ta thiệt."


      An Cẩm Hiên cười : "Vì thế chúng ta người chỉ có thể mua năm trái, ngươi mua nhiều như vậy còn chịu sao?"


      Người cảm thấy mình nhặt được tiện nghi, cũng ào ào bỏ tiền muốn mua, cũng cần cân, đưa vài trái cây thu hồi vài đồng tiền, đơn giản, Cốc Vũ bên làm sinh ý, thấy gã sai vặt vẫn cứ đứng ở kia, nàng nghĩ cùng kia gã sai vặt dây dưa, "Nếu ngươi vừa ý mua trả lại, ta đem tiền trả lại cho ngươi, dù sao còn có rất nhiều người mua được đâu!"


      Nghe như vậy, gã sai vặt cũng có chút hoảng thần, vất vả thiếu gia mới mua được thọ lễ đến tay, nếu mưu đồ vài đồng tiền, còn lột da của mình, thu lại tâm tư, cam tâm rời .


      Cốc Vũ bán hết trái cây trong sọt trúc, nhiều lời cùng , kéo An Cẩm Hiên bước .


      An Cẩm Hiên cười : "Ta thây mọi người đều thích ăn trái này, hơn nữa bây giờ mọi người đều có thời gian rỗi, ai mà có cái hai văn tiền nhàn rỗi, tóm lại có thể bán ."


      lời này là muốn cho Cốc Vũ viên thuốc an thần, Cốc Vũ lại như nghe thấy.


      Cốc Vũ còn suy nghĩ về bí quyết buôn bán của An Cẩm Hiên, lần hai lần còn có thể là trùng hợp, nhưng nàng phát , bán thùng gỗ cũng tốt, hàng thêu cũng tốt, rất lão luyện, càng khơi thêm tò mò của nàng, chỉ là An Cẩm Hiên nàng cũng hỏi, dù sao biết hỏi cũng có đáp án.


      Trái cây đều bán hết, Cốc Vũ liền theo An Cẩm Hiên chuẩn bị tiệm bán thuốc.


      An Cẩm Hiên đeo sọt trúc đựng mặc sinh lưng, hai người dưới ánh mặt trời, vừa rồi toàn bộ chú ý đều ở trái cây, bây giờ dừng lại mới cảm thấy khát nước, vừa rồi thét to cũng mất ít sức, ngay cả nước miếng cũng uống, nàng có chút hối hận vừa rồi đem trái cây bán hết, nhớ lại trong sọt trúc còn có trái lê vừa rồi người nọ đưa, nàng lại muốn ăn, miệng lưỡi càng khô hơn, lại nghĩ lát nữa còn có chuyện muốn làm, còn mấy đoạn đường phải , lại ngẩng đầu nhìn thái dương đỉnh đầu, Cốc Vũ choáng váng, bước chân cũng chậm lại.


      An Cẩm Hiên : "Hay là chúng ta ăn chút gì, dù sao hôm nay bán cũng được hai trăm văn tiền."


      Cốc Vũ nhìn cửa hàng quanh mình, tiếc tiền, suy nghĩ lát, "Chúng ta tửu lâu của nhà cậu uống môt ngụm nước, rồi hiệu thuốc, xong về nhà ăn cơm, tiền vẫn nên giữ lại ."


      An Cẩm Hiên có chút bất đắc dĩ, Cốc Vũ tính toán tỉ mỉ quá mức, lúc nên hào phóng lại nghiêm túc, với mình ngay cả uống chén canh cũng tiếc, có cách thuyết phục nàng, đành phải tửu lâu của Hứa Thế Cùng.


      Trong tửu lâu người rất nhiều, tiểu nhị chạy ra chạy vào, khay để chén thuần màu gì đó, Cốc Vũ tinh tế nhìn, là đậu hủ hoa, chưởng quầy cũng hỗ trợ, cảnh tượng bận rộn, tạo thành đối lập với những người nhàn nhã tự tại ngồi ở những kia bàn lớn ăn đậu hủ hoa, thậm chí đem chân đặt ở ghế, cao giọng tán gẫu, hứng thú đến, chén đậu hủ hoa cũng có thể ăn cả buổi sáng.


      Hứa Thế Cùng làm chưởng quầy lâm thời, nhìn thấy Cốc Vũ bọn họ, chưa kịp hỏi bọn , tiểu nhị tiếp đón cho Cốc Vũ cùng An Cẩm Hiên hai chén đậu hủ hoa. Có đậu hủ hoa, nhưng người ngồi trong tửu lâu chịu , nên tìm thấy chỗ ngồi ăn, đành phải đứng cạnh quầy ăn.


      Ăn xong đậu hủ hoa, Cốc Vũ thư thái rất nhiều, có tâm tư cùng Hứa Thế Cùng nhàn thoại, "Cậu, người đông, sinh ý tốt."


      Ai ngờ Hứa Thế Cùng vẻ mặt đau khổ, "Người càng nhiều ta càng mất công, ngươi xem bọn họ ăn là cái gì, chén đậu hủ hoa bán hai văn tiền, nhưng giúp ta cản ít sinh ý."


      Vừa xong, như muốn xác minh lời , có hai người mặc trường bào lại, thấy phòng như vậy, lại ra, Hứa Thế Cùng đuổi tới cửa cũng thể giữ người ở lại.


      Cốc Vũ cùng An Cẩm Hiên nhìn nhau, lắc đầu.


      Hứa Thế Cùng vào, Cốc Vũ liền mở miệng hỏi, "Cậu, sao có nhiều người đến mua đậu hủ hoa như vậy?"


      "Cũng là ta, sau khi lầu hai tửu lâu mở, ta sợ có người đến, hơn nữa là ngày mùa, cũng có bao nhiêu người tới cửa, ta nghĩ bán đậu hủ hoa, so với sạp tốt hơn chút, nghĩ mời chào ít người đến, nào ngờ, ngươi cũng nhìn thấy, cứ như vậy, khách hàng quen thuộc trước kia sợ là mất luôn."


      An Cẩm Hiên thấy Hứa Thế Cùng nhíu mày, cũng : "Hay là ngừng bán?"


      Hứa Thế Cùng lắc đầu, "Ta cũng từng nghĩ qua ngừng, chính là... lời khó hết, là người chùa lớn, đều là hàng xóm láng giềng, hơn nữa cũng là người ở thôn trang, bọn họ quen đến đây, nếu ngừng nghị luận ào ào, là ta buôn bán lời đồng tiền lớn nên làm đậu hủ hoa, chuyên môn hầu hạ quan to quý nhân, cái gì cũng , nếu ngươi bán cho , liền đứng ở cửa làm ầm ĩ, ngươi cũng biết, làm buôn bán chỉ sợ thanh danh tốt..."


      An Cẩm Hiên nghe xong, nhìn đám người hi ha nhốn nháo, cau mày .


      Cốc Vũ lơ đễnh, cứ như vậy phải là cách, tửu lâu so với quán ăn tốt hơn chút, dĩ nhiên là dùng để chiêu đãi người vào tửu lâu chờ người đàm đạo, nếu có gì khác với quán ăn, dựng lên tửu lâu lớn như vậy làm gì, chỉ là Hứa Thế Cùng dùng cách này để kéo khách, nếu vội vàng ngừng, cũng quá tốt. Vốn dĩ ngừng hay là do mình, nhưng buôn bán tại thôn trấn, hơn phân nửa là hàng xóm, có người đến ầm ĩ tóm lại là được.


      Cốc Vũ đầu óc nhanh quay ngược trở lại, nghĩ làm cách để bị đậu hủ hoa trói tay trói chân.
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :