1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Điền Viên Cốc Hương - Thẩm Duyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 85: Ma đao lầm người đốn củi

      Buổi tối ăn xong cơm chiều, Lí Đắc Giang người còn mang theo thân nước bùn, liền qua bên Cốc Vũ Lí Đắc Tuyền, vừa khéo Trần Vĩnh Ngọc cũng qua, hai người đều đến kêu Lí Đắc Tuyền thu gặt.

      Cả nhà Lí Đắc Tuyền vừa ăn cơm xong, bộ dáng chút hoang mang, bọn họ xong, tuyền hỏi Giang: "Ca, Nhị tẩu cho ngươi sao, nhà chúng ta làm cái máy đánh cốc, Cốc Vũ là máy tuốt hạt, có thể làm rất mau, tuy nhà chúng ta ít lao động, cũng sắp xếp xong khá nhiều việc, nhà chúng ta có ba mẫu ruộng nước, vài ngày là xong việc."

      Thấy Lí Đắc Tuyền tràn đầy tin tưởng, Trần Vĩnh Ngọc cũng yên lòng, "Tuyền, nếu đủ người tiếng, chúng ta có thể rút ra 1, 2 ngày."

      Cốc Vũ thấy bọn họ như thế, chắc chắn : "Trần bá bá, chúng ta phân chia công tác, đến lúc đó ta cùng tỷ tỷ ở sân phơi phơi hạt kê, ca và nương của ta theo cha ta thu gặt, trực tiếp đem máy tuốt hạt chuyển đến ruộng, sau đó đem trúc khuông đựng hạt thóc mang thẳng đến sân phơi là được, tiết kiệm rất nhiều chuyện đâu."

      đến máy, Lí Đắc Tuyền mới nhớ tới mình làm đồ tốt, ra thừa dịp có tấm ván gỗ, lại lúc làm cũng biết máy tuốt hạt có thể dung được hay , nên giúp đỡ sân bên kia cùng Trần Vĩnh Ngọc làm cái khuông gỗ lớn, bộ vụt, chuyện thay đổi công cụ cũng là Cốc Vũ nhớ lại, có thể trực tiếp kéo khuông gỗ lớn vào ruộng nước sử dụng, mà vụt kỳ thực còn có điểm giống đại dùng hai cây côn, chẳng qua là 4 cây côn mà thôi, bốn cây côn để gần nhau, dùng cây dài giống như cái cuốc đem vụt cố định, lúc chuyển động quay tay, tiếng vụt kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên, so trực tiếp ôm lúa đập vào tảng đá tuốt hạt tiết kiệm rất nhiều sức lực, bởi vì dùng sức chuyển động lần, vụt đập xuống, muốn bọn cắt lúa mang tới sân phơi, máy này có thể giúp rất nhiều.

      Mấy người xong liền ước định ngày mai chuyển cái khuông gỗ, bọn họ cầm vụt, động vài cái, đều rất là vui sướng.

      "Tuyền, là ngươi làm ?" Trần Vĩnh Ngọc rất hứng thú.

      Lí Đắc Tuyền gật đầu, "Cốc Vũ ở trong thành nghe người ta qua, ta liền cân nhắc thử xem, ai ngờ làm tốt cảm thấy dùng tốt, chỉ là chưa có thử qua, các ngươi cầm lại thử xem."

      Trần Vĩnh Ngọc xem đến xem , đột nhiên mở miệng, "Tuyền, ngươi này... Làm cái cần bao lâu?"

      Lí Đắc Tuyền chà xát chà tay cười, có chút ngượng ngùng, tưởng Trần Vĩnh Ngọc lo lắng phí công phu, " trở ngại trở ngại, làm rất nhanh, làm hai cái này cũng có tốn công phu, chỉ là dây thừng bằng da có chút khó kiếm."

      Lí Đắc Giang cười hề hề : "Người nhà cần khách khí, Trần đại ca ngươi cũng đừng khách khí với Tuyền, trước kia ngoại trừ luyện kỹ năng là thích làm nghề mộc đâu."

      Cầm này nọ xong bọn họ về.

      Ngày kế, sáng sớm Vương thị cùng Lí Đắc Tuyền, Kinh Trập ra cửa, là chờ giữa trưa mặt trời rất nóng, sớm hơn giờ đỡ hồi.

      Tiểu Mãn cùng Cốc Vũ cần thiết vội như vậy, phải chờ Kinh Trập bọn họ thu gặt, tuốt hạt xong, dùng trúc khuông mang đến sân phơi là được, lúc chờ đợi có khoảng thời gian rảnh.

      Thấy bọn họ ra cửa, Hứa Tần Thị cũng thay quần áo chuẩn bị ra cửa, còn giao phó: "Tiểu Mãn, Cốc Vũ, các ngươi ở nhà nấu cơm, làm cơm xong mới sân phơi là được, Hạ Xuyên để ở nhà, người ở nhà trông là đủ, ta xem máy tuốt hạt có dùng được , dù sao ngốc ở nhà cũng buồn hoảng."

      Cốc Vũ ngăn trước mặt nàng, "Mỗ mỗ, ngươi cần , cha cần ngươi vội."

      Hứa Tần Thị kéo tay Cốc Vũ, "Ngươi tênn nhóc con biết cái gì, chẳng lẽ ngươi còn tưởng rằng cha mẹ ngươi ở bên ngoài vất vả a."

      chuyện, Tiểu Hà cùng Văn thẩm cũng lại, thấy bọn họ ở trong nhà có chút kinh ngạc, "Ta nghĩ sớm lại chút, những vẫn là bị muộn, như vậy, Cốc Vũ ngươi cùng Tiểu Hà, Tiểu Mãn ở nhà nấu cơm, chờ làm cơm xong ngươi ở lại trông Hạ Xuyên, Tiểu Hà cùng Tiểu Mãn sân phơi, ta với mỗ mỗ ngươi hỗ trợ!"

      Di? người ngăn được, lại tới hỗ trợ nữa, Cốc Vũ đành phải : "Văn thẩm, sao có thể cho ngươi ra ruộng, trong nhà còn có việc a."

      Văn thẩm lắc đầu, "Trong nhà có cái gì vội, ruộng nhà chúng ta do người ta trồng cấy, chờ thu gặt xong mới vội, lại lần trước các ngươi hỗ trợ nhiều ngày như vậy, nếu mùa hè này mưa to tới, còn biết qua thế nào đâu, chúng ta giúp đỡ chút hẳn là."

      Tiểu Hà cười hề hề : "Cốc Vũ đừng nữa, làm chậm trễ người lớn ra ruộng, chúng ta nấu cơm để bọn họ trước."

      Vì thế ba tiểu nương cùng nhau nấu cơm, làm cơm xong ba người cùng Hứa thị ăn đơn giản ít, dùng giỏ trúc đưa cơm ra ruộng, Hứa thị lớn bụng ở nhà xem Hạ Xuyên, Cốc Vũ bọn họ còn lo lắng, bị Hứa thị hối .

      Tiểu Hà ngạc nhiên, "Cẩm Hiên ca ở nhà sao? Ta còn tưởng rằng xuống ruộng."

      Cốc Vũ : " vào núi, giống như dã nhân."

      Tiểu Mãn đưa cơm, Tiểu Hà cùng Cốc Vũ sân phơi bên nhà Trần Vĩnh Ngọc, Trần Giang Sinh đứng ở kia, ngồi mặt đất cầm hòn đá góc vẽ vẽ, thấy các nàng đến rất là vui vẻ, "Cốc Vũ Cốc Vũ, các ngươi cũng tới rồi, bọn họ chưa đem lúa kê chuyển về, chúng ta dựng lều, cần phơi nắng."

      Thái dương trắng bóng đỉnh đầu, dưới chân lại là trơn láng sân phơi, thực nóng, quay đầu vừa thấy, lều dựng năm trước chỉ còn trơ lại cái khung xương, mặt có gì có thể che ánh nắng.

      Trần Giang Sinh ngồi dưới đất, đem cỏ buộc thành từng bó , lại là người hiếu động, làm mọi thứ loạn hết, Cốc Vũ có nhẫn nại, "Chờ ngươi làm xong, người ngươi đều là cỏ, người lớn về làm sao phơi hạt kê."

      Tiểu Hà cũng qua hỗ trợ, lưu loát 2, 3 cái thu thập xong, "Giang sinh ca, người ngươi đều đều dính cỏ vừa nóng lại ngứa, về sau nên như vậy, rủi cỏ trộn lấn với hạt kê tốt, ngươi qua nghỉ , ta đến quét chút." xong dùng bó cỏ Trần Giang Sinh vừa cột, gập lại, làm cái chổi quét gom cỏ rác qua bên.

      Cốc Vũ đánh giá cái lều, vỗ hai tay, "Tốt lắm, Tiểu Hà, Giang nhi, mau tới đây! Ta có chủ ý, dùng cỏ lợp che khuất hêt ánh nắng phơi kỹ, lại oi bức, ta nghĩ chúng ta thừa dịp bây giờ rảnh qua bên kia cắt nhánh cây lợp lên, cần quá dầy, giống như là ở dưới gốc cây, chờ phơi nắng khô còn có thể mang về nhà làm củi lửa, rồi lại cắt nhánh mới."

      Vừa ba người liền làm, Cốc Vũ trong lòng có chút gấp, cắt ít liền chuyển đến lều đắp lên, Trần Giang Sinh kỳ quái, cắt rất nhiều, cũng khiêng về từng chút, cố hết sức khuân vác lần, cũng chịu buông bớt lại, Tiểu Hà thấy, lại giúp .

      Lúc Trần Vĩnh Ngọc đem lúa đến sân phơi, phát sân phơi có lều xanh , nhìn rất nhộn nhịp.

      đem lúa trải sân phơi, nhìn ánh vàng rực rỡ rất khả quan, thở phì phò đem đòn gánh dựng thẳng lên chống nghỉ tạm, Trần Giang Sinh thân mình , muốn dùng cây vụt, nghe động tĩnh thanh đắc ý, "Các ngươi mau tới mau tới, ta đánh ra hạt thóc !"

      Quả nhiên, Cốc Vũ cùng Tiểu Hà cũng qua thử, chính là các nàng thân mình rất yếu, cây vụt quá dài, hai người kéo phải cố hết sức.

      Trần Vĩnh Ngọc ha ha cười tiếp nhận vụt, "Có cái này nhanh ít, các nàng ở bên kia cắt, ta đánh, việc nhanh hơn người trẻ tuổi làm." Trần Vĩnh Ngọc vừa , vụt càng sử dụng càng thuận tay.

      đánh trận xong, Trần Giang Sinh, Cốc Vũ, Tiểu Hà đều khen, Trần Giang Sinh đem lúa đánh xong để qua bên, Cốc Vũ cùng Tiểu Hà dùng cái cào gỗ đem hạt ngũ cốc đất trải đều ra. Tiểu Hà là người chịu khó, thấy Cốc Vũ bên này kịp, lại vội cầm lấy cào gỗ, Trần Giang Sinh bên kia vội vàng, nàng lại tới lui ôm rôm rạ, mồ hôi đầy đầu.

      Trần Vĩnh Ngọc thấy ba đứa trẻ phối hợp rất tốt, mình cần lo lắng sử dụng vụt, "Cốc Vũ, cũng là cha ngươi lợi hại, cái này gọi là ma đao lầm người đốn củi, lúc trước còn lo lắng lầm thời cơ, ngờ nghĩ ra mấy thứ này, so với chúng ta mặt đất tốt hơn nhiều."

      chuyện Tiểu Mãn lại, tay phải nắm ngón trỏ tay trái, mày nhíu lại.

      Cốc Vũ qua nhìn, mới biết được Tiểu Mãn vừa rồi muốn hỗ trợ cũng xuống ruộng cắt lúa, cẩn thận cắt trúng tay, đành phải thành về sân phơi.

      Trần Vĩnh Ngọc tới lui giữa ruộng lúa và sân phơi, mệt đến mồ hôi ướt đẫm, bất quá nhìn sân phơi đây hạt kê, cũng tăng thêm sức mạnh.

      Trần Vĩnh Ngọc thấy người Lí Đắc Tuyền dính rất nhiều cỏ rơm, nhưng thần sắc rất tốt, giơ cao tay vụt, "Tuyền, vụt của ngươi rất tốt, trước kia đập lúa tảng đá vừa mất sức lại chậm, này nhanh ít."

      Lí Đắc Tuyền theo Trần Vĩnh Ngọc nhàn thoại hai câu, lại lấy trúc khuông ra ruộng, tạ (50kg) thứ hai rất nhanh cũng trở về, tiếp đến tạ thứ ba, Trần Vĩnh Ngọc lúc này lạnh nhạt, theo Tuyền ra ruộng nhà Cốc Vũ, giúp đỡ khiêng về nửa tạ, miệng thẳng hư khí, "ta cũng cần vụt này, ta thấy Kinh Trập ở bên kia cũng vất vả, dứt khoát chúng ta kết phường, để ta cũng dính chút lợi."

      Lí Đắc Tuyền đáp ứng, tố sau bữa trưa phải nhà Lí Đắc Tuyền làm việc, dù sao chỉ có ba mẫu ruộng nước cần lâu lắm, mà nhà Trần Vĩnh Ngọc ít người, ruộng cũng nhiều, hợp lại như vậy, nhóm phụ nữ thoải mái chút, chỉ để ý cắt lúa là được.

      Trần Vĩnh Ngọc là người làm liền làm, lập tức phải ra ruộng kêu Giang thị ngừng việc.

      Người thu gặt đó nghe bọn như vậy, hơn nữa có người qua sân phơi thấy hạt thóc nhà Cốc Vũ nhiều như vậy, ào ào qua ruộng nhà bọn họ xem kết quả.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 86: Nắm chặt thời cơ bán vụt

      đồng ruộng nông dân thu gặt, nghe Lí Đắc Tuyền làm ra thứ có thể tuốt hạt kê gì đó, đều hưng trí, ào ào đến xem, bất chấp đùi còn dính đầy bùn.

      Đến ruộng nhà Lí Đắc Tuyền, thấy vài người thu gặt như cũ, như có gì khác thường, ba người đàn ông vây quanh cái khuông gỗ to, đầu đội mũ rơm, phía trước mũ là vành nón rộng rũ xuống, thoạt nhìn có chút giống mũ sa, đem lúa cắt xong đến để quanh khuông gỗ.

      có người kêu, "Đây là cái tuốt kê gì đó sao? Sao lại xấu như vậy."

      Cũng có người hảo tâm hơn, "Lí trưởng, ngươi ở đây, sao khuyên nhủ Tuyền huynh đệ, lúc này nên chuyên tâm cắt lúa, nếu gặp thời tiết tốt, bị nẩy mầm."

      Đương nhiên cũng có người bỡn cợt , "Nhìn bọn họ đội mũ này, tựa như phụ nữ vậy, chậc chậc."

      Vừa chuyện, Trần Vĩnh Ngọc vừa bắt đầu quay tay, trục lăn chuyển động nhanh, Lí Đắc Tuyền cùng Kinh Trập đứng trong ruộng, ôm từng bó lúa đặt ở phía , bao lâu ném ra, là rơm rạ, qua lúc sau, Lí Đắc Tuyền thay thế Trần Vĩnh Ngọc quay, rất nhanh đem lúa bên người tuốt xong. Người chung quanh xem náo nhiệt cũng lấy làm kỳ thôi, có người đứng gần chút, bị rơm rạ bay lên đầu, rốt cục hiểu tại sao bọn họ đội mũ kỳ quái kia.

      Nhìn rồi, có người tò mò liền tự mình dạo quanh, cũng có người nhớ ruộng lúa của nhà mình vội vàng trở về.

      Hứa Tần Thị cong thắt lưng thu gặt, cùng Giang thị, Vương thị ngồi ở bờ ruộng nghỉ tạm, nhìn những người đó tán .

      Hứa Tần Thị : "Cứ theo đà này, ta nghĩ ba mẫu đất này, hai ba ngày chúng ta dư sức làm, bên Giang Sinh cũng ít, ta còn có thứ này, về sau chúng ta làm ruộng đều có thể dùng, biết thoải mái biết bao nhiêu."

      Bên sân phơi, hạt thóc ngừng được mang đến, dưới ánh nắng khốc liệt, Cốc Vũ cùng Trần Giang Sinh, Tiểu Hà nhàn rỗi, luôn tay trải lúa, nếu có lá lúa bị cuốn vào, các nàng tinh tế thanh lý, chỉ còn lại lúa vàng óng ánh.

      Cốc Vũ nhìn cả dải dài màu vàng kim, rất vui sướng, "Tỷ, đều là của chúng ta! Ngươi xem ngươi xem, về sau cần mua lương thực, này đủ chúng ta ăn khoảng thời gian, còn có lúa mùa nữa, có đất trồng tốt."

      xong nàng thấy Tiểu Hà đứng mân miệng chuyện, Cốc Vũ biết nàng khó xử, nghĩ đến hai miếng ruộng nước của nhà mình, miếng còn chưa có làm xong nhiều như vậy, ba bốn tháng sau lại có lúa mùa, cả nhà ăn ba bốn tháng hẳn là đủ, cho dù đủ cũng kém bao nhiêu, vì thế hào khí cùng Tiểu Hà : "Tiểu Hà, ngươi yên tâm, nhà ngươi cũng tốt hơn, chờ phơi khô lúa, ta cho các ngươi mượn hai gói to, có thể ăn được khoảng thời gian, chờ các ngươi gặt lúa mùa trả lại cho ta."

      Mắt Tiểu Hà sáng lên, lập tức lại ảm đạm, " biết nương có chịu , còn có nhà ngươi biết có đủ ăn hay , phải cùng Lí bá bá thương lượng mới được."

      Ngón tay Tiểu Mãn bị thương, ngồi ở lều thêu này nọ, nghe Tiểu Hà vì chuyện này lo lắng, : "Tiểu Hà, ngươi yên tâm, nhà chúng ta Cốc Vũ đương gia a, nàng cho mượn là cho mượn." Kỳ thực Tiểu Mãn suy tính, cho dù nhà đủ ăn, cũng kém nhiều lắm, lại nhà Đại Lâm đáng thương như vậy, bọn họ so với nhà mình càng cần hơn, nếu nhà đủ mình vụng trộm mua ít, ít nhất nhà mình cũng có tiền dành dụm, giống Văn thẩm bên kia, tại chỉ dựa vào tiền công của Đại Lâm qua ngày, có việc làm là có cơm ăn.

      Buổi chiều, hạt thóc ở sân phơi đầy tầng dày, nhóm người đều nghỉ tạm.

      Hứa Tần Thị cười hề hề ngồi ở kia, kêu Vương thị chạy về cho đứa bú, Vương thị chối từ, về trước.

      Kinh Trập với Lí Đắc Tuyền là tốt nhất là dựng cái lều gỗ , thấy hạt ngũ cốc đều phơi bên ngoài, nếu có lều gỗ che, người làm cần bị phơi nắng, thứ hai hạt ngũ cốc bị gió thổi bay, đau lòng.

      Lí Đắc Tuyền cũng có ý này, suy nghĩ nên cải tiến máy tuốt hạt như thế nào.

      Nghe xong, Trần Vĩnh Ngọc thống nhất an bày, "Ta thấy như vầy, đứa các ngươi có thể nghỉ tạm hồi, để nương Giang Sinh trông coi ở đây, Tuyền chúng ta trở về làm phiến gỗ kia, cũng cần quá vội, dù sao ruộng của chúng ta cũng nhiều, thừa cơ hội này kiếm ít tiền."

      Hứa Tần Thị kể chuyện xưa cho Cốc Vũ bọn họ, chuyện của tú tài đọc sách nghèo kiết hủ lậu cùng tiểu thư nhà giàu, Cốc Vũ Tiểu Hà bọn họ chịu trở về, là náo nhiệt. Văn thẩm nhìn hạt thóc tràn đầy có chút xuất thần, cũng chịu trở về.

      Lí Đắc Tuyền nhìn bọn , hỏi Trần Vĩnh Ngọc, "Kiếm tiền thê nào?"

      "Ngày mai chúng ta tuốt hạt, làm máy tuốt hạt, dù sao lúa phơi ngày sao, chúng ta nếu làm hết lần, nếu gặp ngày mưa tốt lắm. Trong nhà ta còn khối da trâu, cắt ra thành dây thừng, đến lúc đó ngươi làm vài cái vụt, ta cùng Kinh Trập, Giang Sinh đều có thể phụ ngươi, còn lại nương cùng Cốc Vũ, Tiểu Mãn nấu cơm, trải hạt thóc."

      "Vụt? Cho dù làm ngày sao bán ra ngoài đây?"

      "Còn dễ dàng, đến lúc đó chúng ta mang tới trước cửa hàng Cùng ca, là có người thấy."

      làm liền làm, thừa dịp Cốc Vũ bọn họ ở đó, Lí Đắc Tuyền cùng Kinh Trập, Trần Vĩnh Ngọc về nhà, Vương thị cho đứa bú xong nấu cơm, ra cửa.

      Cốc Vũ ghé vào đầu gối Hứa Tần thị, nghe nàng kể chuyện xưa, Tiểu Hà và Tiểu Mãn nghe được mùi ngon, Cốc Vũ đoán được ít kết cục, đơn giản phải là tiểu thư đem bạc cho tú tài sau trúng Trạng nguyên kết cục vui vẻ sao, chỉ là trong lòng nàng có chút bi quan, sao có nhiều kết cục vui vẻ như vậy, lại tú tài nghèo kiết hủ lậu kia sao có thể dễ dàng gặp khuê phòng tiểu thư nhà giàu như vậy, huống hồ bên người tiểu thư đều có nha đầu trung thành, bất quá nàng cũng , hộ nông dân qua ngày rất cực khổ, bọn họ cần kết cục đại đoàn viên, để lòng mình dễ chịu chút.

      đám người náo nhiệt, bao lâu thái dương xuống núi, là lúc thu hạt kê.

      Đông người nhiều sức, thùng thóc cũng là gì, rất nhanh được gom thành đống, cỏ vây quanh, Trần Vĩnh Ngọc vội đánh xe trâu đến cửa, bên trong Lí Đắc Tuyền giúp làm khuông gỗ lớn, chờ mọi người đem hạt thóc bỏ vào, kéo về nhà.

      Trần Giang Sinh chịu , chân trần dẫm nát sân phơi, ấm áp thoải mái, ánh nắng chiều phía chân trời that đẹp, màu đỏ au quyện với bụi trần, đỏ xanh xen lẫn làm cho người ta thể bội phục, trời cao mới là họa sĩ tài ba nhất.

      Rốt cục về tới nhà, Cốc Vũ đầu tiên chạy đến hậu viện nhìn, lúc đó ít từng đoạn côn gỗ, Kinh Trập cắt da trâu, Lí Đắc Tuyền làm tấm ván gỗ, làm lều gỗ vây quanh máy tuốt hạt.

      Nàng ngạc nhiên, "Ca, các ngươi làm gì?"

      "Trần bá bá thừa dịp làm nhiều chút, đặt ở trước mặt cửa hàng cậu bán."

      Cốc Vũ bừng tỉnh đại ngộ, Trần Vĩnh Ngọc chu đáo, bởi vậy, hoà nhập rất nhanh, chỉ có thể tạo phúc cho hương lân, cũng có thể kiếm ít tiền, vụt này, so với đập lúa thoải mái hơn, người làm cần quỳ, đứng thẳng ra sức tốt, nhưng nàng vẫn có nghi vấn, tới tửu lâu mua vụt, nghĩ tới cũng là lạ.

      "Ca, tửu lâu sao bán mấy thứ này, lại bây giờ lúc thu gặt cũng có bao nhiêu người tập hợp a."

      "Ta cũng nghĩ tới, phải ra ngoài bán mới được."

      , Vương thị đến kêu cả nhà ăn cơm.

      Cơm bày ở trong sân, vô cùng náo nhiệt người 3 gia đình xen lẫn ở chung. Đỗ Đại Lâm làm công nhật cũng chỉ bao bữa cơm trưa, lúc này cũng tới.

      ăn, có mấy gia đình tới cửa, Cốc Vũ lúc đầu tưởng họ tới mượn máy tuốt hạt, nghĩ mình là hộ duy nhất có, lại tại thay đổi, tiện cho mượn , muốn làm cái mới, phí rất nhiều công phu, cả nhà đều bị chậm trễ được.

      Nhưng như nàng nghĩ, nghe xong mới biết là tới mượn hoặc mua vụt , "Tuyền, ta hôm nay ở sân phơi, nhìn Giang sử dụng cái kia, vừa thoải mái lại mau, chúng ta dám mưu đồ gì khác, nghĩ có thể bớt chút thời gian làm cho chúng ta cái hay , ta nguyện ý ra tiền mua."

      Là sinh ý đến cửa, Trần Vĩnh Ngọc biết Tuyền da mặt mỏng, nể mặt quê nhà hương thân chịu thiệt, dứt khoát đứng lên, "Nương Đại Trụ, ngươi cũng biết tại là lúc vội vàng, chúng ta còn phải thu gặt, còn nữa, vụt này là hàng mới, cần gỗ vừa muốn da trâu mới rắn chắc, vốn ta định kêu Tuyền cầm lên trấn bán, năm mươi văn cái, có thể sử dụng vài năm, ngày người lớn làm công cũng ít nhất hơn mười văn, dùng cái này cũng biết tiết kiệm bao nhiêu khí lực."

      Nương Đại Trụ nghĩ tương đương giá của hai cái thùng, đắt, hơn nữa bây giờ lúc thu gặt, chừng đến chậm muốn tiêu tiền cũng mua được, vội đồng ý.

      Lí Đắc Tuyền lúc này cười : "Nương Đại trụ, chúng ta đều là hương thân, tính ngươi bốn mươi văn thôi. Vừa làm xong, liền lấy cho ngươi."

      Cũng biết do nương Đại Trụ trở về tuyên truyền hay sao, rất nhiều người tới cửa, Lí Đắc Tuyền cùng Trần Vĩnh Ngọc buổi chiều làm vụt, đều bán hết, vượt qua dự định.

      Ngày thứ hai, cái lều gỗ đơn giản làm xong, nhóm phụ nữ phơi kê, Hứa Tần Thị mang theo Tiểu Mãn, còn lại đều ở lại hỗ trợ, vội hết ngày, cũng thấy vất vả, cuối cùng là thỏa mãn người cần, cũng có người chờ kịp tự mình về nhà cắt day da, nóng vội kêu Lí Đắc Tuyền giúp đỡ làm, Cốc Vũ phụ thu tiền, cái vụt bốn mươi văn tiền, thu vào cất vô bình.

      Bận rộn đến chạng vạng, những người đó mới tán , có rất nhiều người dám mua, có nhiều hộ mua cái, dư lại vài cái vụt, đặt bên trong nhà chính. Lí Đắc Tuyền bàn tay to vung lên, cả nhà vất vả ngày, buôn bán lời ít tiền, ngày mai đến phải ra ruộng gặt hái nửa ngày, sau đó trấn mua rượu thịt mời mọi người ăn, đưa vụt còn thừa lại bán.

      Cốc Vũ ra ý kiến, "Cha, cần để trong cửa hàng của cậu, miễn phiền toái bọn họ, lại trước cửa tửu lâu bán thư này cũng dễ nhìn, nên đưa đến cửa tiệm tạp hoá nơi chúng ta bán giấy cắt, ta xem dụng cụ gì cũng có, chừng có thể bán ."

      Chờ xong hết mọi việc tắm rửa, Cốc Vũ cùng Tiểu Mãn ngốc ở trong phòng, đem tiền hôm nay thu được đổ ra đếm, càng đếm càng vui sướng, đếm xong trừng lớn hai mắt, có tới ngàn linh bốn mươi văn, cách khác, bán hai mươi sáu cái vụt. Cốc Vũ lạnh nhạt, "Tỷ, như vậy, chúng ta buôn bán ngày kiếm được lượng bạc."

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 87: Cắt xén tiền công

      Tiểu Mãn cũng cảm thấy bất khả tư nghị, nhìn dống tiền cười : "Cốc Vũ, như vậy, chúng ta làm tháng vụt, chuyện xây phòng ở còn là vấn đề !"

      Cốc Vũ cười tiếng, qua cù lét Tiểu Mãn, "Xem ngươi quỷ tham, ngươi còn ta tham, còn ta tham!"

      Tiểu Mãn bị ngứa, ăn ăn cười. Vương thị ôm Hạ Xuyên vào nhà, thấy hai khuê nữ làm việc hai ngày nay, sắc mặt bị phơi có chút đỏ lên, tinh thần lại rất tốt, cuộn tròn ở giường cười thành đoàn, mà giường bày đống lớn đồng tiền. Nàng vừa dỗ Hạ Xuyên vừa : "Hạ Xuyên xem tỷ tỷ ngươi, lại bắt đầu tham tiền."

      Cốc Vũ lại xoa bóp mặt Hạ Xuyên, Hạ Xuyên nhếch miệng cười khoe hai cái răng, nước miếng chảy ra, đáng . Cốc Vũ vội đưa tay cho cầm, "Nương, ngươi còn ta, là tỷ tỷ, chúng ta cần làm gì hết, mỗi ngày làm vụt, ngày lượng bạc, tháng là ba mươi lượng, chúng ta phát tài !"

      Vương thị lúc này mới phản ứng, "Ngươi , chúng ta hôm nay buôn bán kiếm được lượng bạc!"

      Tiểu Mãn thấy Vương thị tin, "Ngươi xem, đều ở trong này."

      Cốc Vũ đem mấy thứ đến, thầm Tiểu Mãn nghĩ đơn giản, vụt làm dễ dàng, ít đầu gỗ dùng dây da cột lại, những người khác thấy biết làm, cách khác, là cần kỹ thuật cao. Lúc này có thể bán được, hoàn toàn vì chiếm tiên cơ, người nào có ta có mà thôi, loại sinh ý này thể làm lâu dài, căn bản thể giải quyết vấn đề.

      Cốc Vũ đem suy nghĩ của mình ra, Vương thị an ủi nàng : "Cốc Vũ cần lo, thế này tốt lắm rồi, chúng ta tại có ăn có ở, còn có bạc phòng khi khẩn cấp, mỗi ngày tốt hơn."

      Tiểu Mãn nghĩ lại cũng đúng, liền sờ đầu Cốc Vũ, "Đúng, chúng ta tại tốt lắm, nhà Đại Lâm ca càng khổ hơn."

      Vừa chuyện, Cốc Vũ và Tiểu Mãn vừa xâu tiền thành 100 văn chuỗi, tay Hạ Xuyên ngừng quơ, bất chấp chảy nước miếng, mãi đến khi lấy được hai xâu tiền mới yên.

      Cốc Vũ thấy bộ dáng buồn cười của , "Nương, nhà chúng ta tham tiền nhất là Hạ Xuyên!"

      Xâu tiền xong, dưới 100 để lại trong bình, sau đo lấy ra 3 xâu tiền, đưa cho Vương thị: "Nương, chuỗi trả cho nhà Văn thẩm, chuỗi cho nhà Trần bá bá, còn chuỗi đưa cho mỗ mỗ, tuy nhiều, nhưng là cũng là tâm ý của chúng ta, thể để bọn họ giúp đỡ chúng ta công. Sau đó lại lấy ra hai xâu, "Nương, cái này đưa cho cha, ngày mai phải mua ít rượu thịt, mình tuốt hạt xong còn phải cấy mạ, quá mệt trong bụng phải có dầu nước mới chịu đựng được."

      Vương thị nhìn Cốc Vũ phân phối tiền, nàng rất vui mừng, tiểu khuê nữ thoạt nhìn tham tiền, nhưng biết lý lẽ, nhìn lấy ra mấy xâu tiền là biết, lúc này Cốc Vũ lại : "Trả nhiều hơn chúng ta cũng có, nếu ta muốn nhà được mấy chục lượng, nhưng phải đợi nhà chúng ta thành địa chủ mới được. Trả chuỗi, có phải quá ít ?"

      Tiểu Mãn cười hề hề : "Tiền này cũng từ chủ ý của ngươi kiếm về, bọn họ lại giúp ngày, nếu ngươi trả nhiều lắm sợ họ thu, bằng chia ra, lần tới lại cho ít cũng tốt."

      Cốc Vũ nghĩ cũng có lý.

      Ngày thứ hai ra ruộng, chỉ là bọn cần đội cái mũ kỳ quái, bận rộn nửa ngày, thửa ruộng cắt xong, như cũ bắt tay tuốt hạt, mấy người luân phiên nhau, tay Kinh Trập bị phồng nước, nhưng rên tiếng cắn răng chịu. Bốn phụ nhân cắt lúa chuyển đến mảnh ruộng khác, cần lo lắng vấn đề sân phơi, hôm qua lúc nương Đại Trụ mua vụt cũng , sân phơi nhà rất gần nhà Trần Vĩnh Ngọc, trong nhà cũng dùng hết sân lúc, có thể cho nhà Cốc Vũ mượn ba bốn ngày, nên Cốc Vũ bọn họ càng hăng hái hơn, vội cắt lúa về phơi.

      Nhóm hạt thóc đầu tiên trải qua hai ngày phơi phóng, khô sai biệt lắm, lúc này vẫn nằm ở góc của sân phơi, phơi thêm chút thôi, hạt kê mới tuốt về trải ở bên kia, Hứa Tần Thị cùng Giang thị trông coi bên kia, để Vương thị chạy về nhà xem đứa , Tiểu Mãn, Cốc Vũ, Tiểu Hà chịu về, Tiểu Hà bên nghe Hứa Tần Thị kể chuyện xưa, bên thêu này nọ, Tiểu Mãn cũng vậy, Văn thẩm ngồi chỗ làm hài, Vương thị yên lòng đám người như vậy, về nhà nấu nồi canh đậu xanh, mang tới. Còn cầm theo rổ bát.

      Vương thị nhân cơ hội này đưa tiền cho ba người lớn, các nàng đều chối từ, Giang thị còn : "Nơi nào mua bán có lời như vậy, về sau ta cái gì cũng làm, mỗi ngày đến nhà Cốc Vũ hỗ trợ, mười ngày chính là lượng bạc, có thể làm bao nhiêu chuyện nha."

      Văn thẩm cũng : "Đúng vậy, Đại Lâm nhà của ta làm việc khổ như vậy, ngày chỉ có mười văn tiền."

      Cốc Vũ ăn ngay , "Mỗ mỗ, Giang bá mẫu, Văn thẩm, ta nới với các ngươi, ngày hôm qua chúng ta bán vụt, buôn bán kiếm được lượng bạc, chính là ngàn văn tiền, nhà chuỗi, nhà chúng ta vẫn có kiếm lời, đây xem như tiền công, mà là chúng ta kết phường buôn bán kiếm được, ta chia cho các ngươi còn ít, nếu các ngươi nhận, chính là ghét bỏ quá ít."

      Hứa Tần Thị tiếp đón bằng cái tát, là tiếng sấm lớn hạt mưa , chụp bờ vai Cốc Vũ, cười mắng: "Ngươi mới bao lớn, chỉ biết những lời này, là Cốc Vũ hiếu kính mỗ mỗ, ta khách khí, ngươi cái tiểu nhân tinh đừng hối hận, ngày mai lại đòi mỗ mỗ, mỗ mỗ trả lại đâu." xong thấy Giang thị, Văn thị đều ở do dự, trong lòng biết các nàng tốt, luôn luôn giúp đỡ nhà Cốc Vũ, lấy tiền trong lòng các nàng cũng vui, chỉ là trong long Hứa Tần Thị có so đo, tính tới tính lui, lúc này mới có ý định, là tâm ý Cốc Vũ nhận lấy tốt, về sau bổ khuyết, cầm mua này nọ trở về là được. Vì thế Hứa Tần Thị đem tiền nhét vào người các nàng: "Cầm cầm, chúng ta đều là người lanh lẹ, thu để Cốc Vũ phải hối hận, để nàng ngày mai khóc !"

      đám người cười hồi, Vương thị nhớ Hạ Xuyên ở nhà với Hứa thị, nên về trước, thấy Trần Giang Sinh vội vã chạy tới, thấy canh đậu xanh, sụp ngồi xuống.

      Vương thị thấy như vậy, buồn cười, "Giang Sinh, cùng thẩm về nhà, trong nhà còn a."

      Trần Giang Sinh lại lắc đầu, ", ta muốn ở lại đây cùng các nàng chơi, trở về chỉ có Hạ Xuyên tên nhóc thúi, còn chưa biết đâu!"

      Vừa xong Cốc Vũ đứng lên, gõ trán của , " ai tên nhóc thúi vậy?"

      Người lớn thấy Cốc Vũ hung dữ, có chút buồn cười, Tiểu Hà cầm bát đưa lại, "Giang Sinh ca, bát này ta chưa có uống qua, ta chia ngươi nửa."

      Có thế Trần Giang Sinh mới cười vừa uống canh đậu xanh vừa chuyện.

      Cũng biết đến chuyện gì, Trần Giang Sinh cười ha ha, hỏi Cốc Vũ, Cốc Vũ ngây người biết các nàng cười cái gì, trong lòng nghĩ nên thay đổi vụt thế nào, cũng nghĩ nên thay đổi máy tuốt hạt thế nào, biết Lí Đắc Tuyền mang vụt bán ra sao, phải có chút kỹ thuật cao, trù tính sớm chút, đợi đến thời điểm gặt lúa mùa thu, nếu có thể kiếm khoản, vậy là tốt rồi.

      Chạng vạng Lí Đắc Tuyền về nhà, chuyện vụt, mới đầu lão bản chịu, kỳ quái gì đó bán ra, ai ngờ nghe Lí Đắc Tuyền xong, cũng đồng ý đặt ở trong tiệm bán, định giá năm mươi văn, bán cái, cho lão bản 8 văn.

      Kế tiếp mấy ngày sau thu gặt như cũ, toàn bộ lúa nhà Cốc Vũ đều gặt xong, nhà Trần Vĩnh Ngọc cũng thu sai biệt lắm, chỉlà còn khối ruộng nước cách thôn trang có chút xa, Trần Vĩnh Ngọc để cả nhà nghỉ ngơi ngày, cần mệt quá, còn chờ cấy mạ, mà vừa vặn vào ngày nghỉ ngơi đó, mưa to tầm tả, còn có gió lớn, đám người ở nhà nhìn mưa to, thở phào nhõm, thời gian này vẫn cùng nhau ăn cơm ở nhà Cốc Vũ, Đỗ Đại Lâm cũng có việc, cùng cả nhà ở trong phòng, Lí Đắc Tuyền thừa dịp rảnh rỗi làm vụt, Đỗ Đại Lâm tay chân chịu khó, cùng Lí Đắc Tuyền phối hợp là ăn ý.

      Ngày thứ hai sắc trời trong, mọi người phải ra ruộng của Trần Vĩnh Ngọc làm việc, lúa bị gió lớn thổi đổ ở ruộng, thu hồi có chút cố sức, bất quá cũng may người nhiều, bận việc nửa ngày đều làm tốt. Nửa ngày sau, người khách đến nhà, là lão bản tiệm tạp hoá sai đến, mang đến tiền bán vụt, còn nhắn là Lí Đắc Tuyền mau làm thêm vụt, thừa dịp tại là sinh ý độc môn, làm nhiều ít bán.

      Cả nhà vui mừng trận.

      Trần Vĩnh Ngọc biết được Cốc Vũ đáp ứng lấy hai túi lương thực cho Văn thẩm mượn, khen Cốc Vũ còn vỗ ngực cam đoan, nhà mình còn lương thực năm rồi tồn lại, giống nhà Cốc Vũ năm đầu làm ruộng, nếu nhà Văn thẩm đủ ăn, để đều bao, khi nào cần quan trọng, lại người đông làm việc cũng náo nhiệt, về sau nên kết phường làm. Văn thẩm lo chuyện cày cấy, nghe vậy tự nhiên vô cùng cảm kích.

      Lúc cơm chiều, mọi người còn đắm chìm trong niềm vui sướng được mùa thu hoạch, thấy Đại Lâm ủ rũ trở về, hỏi qua mới biết được, ra lúa nhà địa chủ bị gió thổi ngã rất nhiều, đám người cắt từ lúc thức dậy cố sức ít, nhưng tiến độ vẫn bị chậm rất nhiều, chủ cũng hỏi nguyên do, thấy vài người ngày thu gặt quá ít, là muốn khấu trừ tiền công của bọn họ.

      vừa xong, Cốc Vũ nổi giận, "Địa chủ này có nhãn lực, chỉ biết chuyện của nhà mình, Đại Lâm ca, về sau làm việc cho nhà , kêu mọi người đừng , đến lúc đó lủa đổ trong ruộng gặt về bị nảy mầm nha, cho ăn cỏ !"

      Người nhà đều căm phẫn, khuyên bảo Đại Lâm.
      ly sắcTôm Thỏ thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 88: Cho thuê máy tuốt hạt kiếm khoản lớn

      Mọi người tới lui, Đại Lâm vẫn hé răng, mãi đến khi có người chuyện, mới : "Nếu đều làm việc, làm hư bao nhiêu lương thực a, sao có thể trơ mắt nhìn kê biến thành cỏ đây?"

      Đại Lâm này! Tiếc vật cũng phải tiếc như vậy.

      Tiểu Hà lúc này cũng tức giận, cơ trí mắt to chợt lóe, "Ca, tuy rằng người ta bất nhân chúng ta thể có nghĩa, là hiểu biết, nếu ngươi thuận theo như vậy, vạn nhất lần tới muốn khấu trừ sao? phải là hại người làm sao, nên cho chút giáo huấn, ông Trời làm sao có thể trách tội chứ!"

      Đỗ Đại Lâm vẫn chau mày như cũ, "Nếu làm việc, ăn cơm..."

      Giang thị lúc này cũng cười rộ lên, "Vẫn là Tiểu Hà có lý, Đại Lâm ngươi cần lo lắng, dù sao ruộng nhà ngươi phải gieo lúa mùa, đến lúc đó ngươi bận rộn, ngươi xem ở nhà còn trở ngại, chờ phơi hạt thóc khô, nhà Cốc Vũ cho ngươi mượn hai gói to, đủ tới nhà chúng ta mượn, lúa mùa trả cũng được, sang năm trả cũng được, sân nhà ngươi nhìn rất lớn, đến lúc đó ta trồng rau, giống Cốc Vũ bên này trồng vài thứ, rau xanh cơm trắng thiếu, có cơ hội ngươi làm công ngắn hạn, muội muội ngươi với nương ngươi ở nhà làm hài thêu hoa, có thêm chút tiền để dành..."

      Giảng giải xong, mọi người đều thoải mái, ngẫm lại đây mới là lẽ sống qua ngày. Tiểu Hà nhìn Giang thị, hì hì cười ngừng: "Giang bá mẫu, ngươi đem sinh kế nhà chúng ta an bày xong, còn có điều gì cần làm ."

      Giang thị thấy Tiểu Hà tuy quần áo cũ rách, nhưng sạch , mắt to chớp chớp rất cơ trí, mà tại mặc quần áo của Cốc Vũ, hai người đều là nương, càng nhìn càng thích, như đôi song sinh, nàng nghĩ đến lại cười: "Ai, qua vài năm nữa, cuộc sống tốt hơn chút, còn muốn ca ngươi cưới dâu hiền, lại tìm cho ngươi người trong sạch!"

      Tiểu Hà cười chạy qua bên, Đỗ Đại Lâm mặt hồng đến cổ, may mắn là trong bóng đêm nhìn lắm.

      Sáng sớm hôm sau, Trần quản gia nhà địa chủ đến nhà Văn thẩm kêu Đỗ Đại Lâm bắt đầu làm việc, Đại Lâm ở trong phòng ra ngoài, Văn thẩm trong lòng phục lại đau lòng con mình, cho , Tiểu Hà ở bên hát đệm, Đại Lâm cong ngón tay, chân di chuyển.

      Trần quản gia có chút kiên nhẫn, thấy Đỗ Đại Lâm , rất khó chịu, "Lúc ngươi tìm việc làm như thế nào, còn phải là lão gia chúng ta thiện tâm, tội nghiệp ngươi nhi quả phụ nơi dựa vào, mới giữ ngươi ở lại làm việc, bây giờ ngươi ."

      Văn thẩm định , lại bị Tiểu Hà kéo tay, Tiểu Hà cười mỉm nhìn quản gia : "Trần quản gia, phải ca ta , vì ngươi bên kia khấu trừ tiền công, làm việc nặng như vậy, ngày có mười văn tiền, vốn có bao nhiêu người nguyện ý làm, ngài cũng biết lúa đổ trong ruộng ngâm nước, lúc cắt lúa cố sức , lúc ôm tuốt hạt cũng biết nặng bao nhiêu, như vậy tăng tiền công thôi, còn muốn giảm tiền công sao làm được chứ, ngày 8 văn tiền đủ ăn cơm, ngươi với lão gia các ngươi, mười lăm văn ngày ca ta còn suy nghĩ có nên hay ."

      Vừa nghe lời này, Trần quản gia nổi trận lôi đình, phun ngụm đàm đất trước mặt Tiểu Hà, Tiểu Hà coi như thấy, quản gia kia : "Ngươi, nha đầu biết lí lẽ, ngươi biết vài người ngày có thể thu mẫu ruộng, bây giờ tốt lắm, chỉ có thể thu hơn nửa, như vậy nhà chúng ta thu lúa phải tốn bao nhiêu tiền công, đều tiện nghi cho các ngươi, thôi thôi, ta lười với ngươi, về sau có cầu cần cầu chúng ta!"

      Tiểu Hà xem thường, chỉ vào quản gia: "Ngươi nhìn bộ dạng của ngươi, ở nhà của ta phun cái gì mà phun, qua hai ngày nữa ngươi chính là cầu chúng ta, ta còn cho ca ta đâu! Hừ!"

      Trần quản gia chuyện, oán hận .

      Văn thẩm có chút sầu lo, "Tiểu Hà, tính tình ngươi trước kia như thế này, sao lại biến thành như vậy, vạn nhất Đại Lâm về sau muốn làm việc, biết phải chịu khó dễ thế nào."

      Tiểu Hà kéo tay Văn thẩm, ủy khuất, "Nương, ngài phải chúng ta nghèo nghèo, nhưng làm người phải kiên cường, vừa rồi ngài cũng nghe thấy, chúng ta là nhi quả phụ, nếu lợi hại người ta còn tưởng rằng chúng ta dễ khi dễ, ngươi xem ràng việc nặng còn muốn trừ tiền, khi dễ người, lại chúng ta như Giang bá mẫu , có ruộng còn sợ sao, ta thêu thêm vài thứ, cũng thể để ca ca chịu cơn giận đâu như vậy!"

      Văn thẩm trong lòng đau xót, đem Đại Lâm cùng Tiểu Hà ôm vào trong ngực.

      Trong nhà có chuyện làm, nhà Văn thẩm như cũ qua hỗ trợ Cốc Vũ.

      Cốc Vũ nghĩ vụt đại khái bán được bao lâu, máy tuốt hạt có ai có thể làm, ít nhất cần chút kỹ thuật cao, tay nghề Lí Đắc Tuyền giỏi, về quê làm ra đồ phần lớn là ít thực dụng, mấy thứ này lúc cũng làm được, cho nên Cốc Vũ vẫn nên nghĩ cách, nghĩ rằng cho dù có người phỏng chế quan trọng, đến lúc đó mình thay đổi chút là được, lúc này trong đầu nàng toát ra câu , người nào có ta có, người có ta lo, người lo ta làm, người làm ta chuyển, chuyện buôn bán cũng như vậy, cười tiếng.

      Lí Đắc Tuyền cần Văn thẩm cùng Tiểu Hà hỗ trợ, là để các nàng nghỉ ngơi, qua hai ngày ruộng của mình làm việc, Trần Vĩnh Ngọc đến lúc đó giúp đỡ cày ruộng, bờ ruộng cũng cần phải tu sửa, còn có mạ cũng cần chuẩn bị tốt trước. Đỗ Đại Lâm rất chịu khó vội trước vội sau, Lí Đắc Tuyền thầm Đại Lâm tuy nhìn có chút ngốc ngốc, làm việc lại gọn gàng lại lưu loát, vài thứ kia qua liền hiểu, Lí Đắc Tuyền nhàn ít, nếu mình có việc kêu Đại Lâm hỗ trợ, chỉ là tại tự thân khó bảo toàn, cũng chỉ có thể đem lời trong lòng giữ lại.

      Lại qua hai ngày, Trần quản gia hì hì cười đến nhà Cốc Vũ.

      Lần này, ngạo mạn lúc trước của biết nơi nào, mặt khổ tướng nịnh bợ, "Đại Lâm huynh đệ, ngày mai liền bắt đầu làm việc được ? , hôm nay phải , cũng coi như ngày tiền công."

      Cốc Vũ quen nhìn cảnh chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng quản gia, trong lỗ mũi hừ ra tiếng: "Thế nào? khấu trừ tiền công ?"

      Trần quản gia nịnh bợ cười, "Cốc Vũ nhìn ngươi kìa, Đại Lâm là người thôn trang mình, sao có thể bạc đãi , ngày tính mười lăm văn, tính mười lăm văn." Quản gia xong trong lòng lại khổ, hai ngày này hoa mầu ngâm ở trong nước đều có mầm, ngay cả tiểu thiếu gia cũng phải theo người lớn cùng nhau xuống ruộng đem hoa mầu bị thổi đổ vài cọng cột lại, để dính nước, cũng thể để thêm 1, 2 ngày, sợ có gió lớn bị hư hại hết, lúc trước thấy bọn họ làm chậm, tự chủ trương trừ tiền công, nếu lão gia biết còn lột da của mình, cho nên vội lại bổ cứu.

      Tiểu Hà ở bên nghe, lại : " phải muốn chúng ta tới cửa cầu cũng chịu sao?"

      Trần quản gia gặp hai tiểu nha đầu lanh lợi này điểm chủ ý đều có, đành phải hạ mình cầu xin người lớn, "Tuyền huynh đệ, Lí trưởng đại nhân, các ngươi đều là người tốt a, mọi người đều ở cùng thôn trang, thể trơ mắt nhìn hoa mầu ở ruộng thành mạ ."

      Cốc Vũ phảng phất nhìn đến hạt thóc ngâm trong nước dài ra xanh mượt mà, trong lòng vui vẻ: "Ai u, kia phải vừa vặn, cấy mạ đều khoẻ, các ngươi luôn tính toán sao, hay là cắt mạ, trở về xào với dầu muối, ăn được."

      xong vui vẻ, bị Lí Đắc Tuyền quát bảo ngưng lại, nàng le lưỡi chuyện.

      Trần Vĩnh Ngọc : "Đại quản gia, nhà các ngươi nhiều ruộng đất như vậy, ngày thường sao mướn ít đứa ở, đợi lửa cháy đến nơi lại thức thời, còn dám khấu trừ tiền công, chỉ sợ ngươi tại muốn kêu người trở về, có thể thu gặt kịp ?"

      Trần quản gia muốn khóc, "Ai tính chứ, chúng ta chỉ nghĩ đến vội cắt lúa bị đổ xuống, hai mươi mấy lao động cũng làm xong, cắt trở về chút tốt chút, còn hơn bị ngâm ở ruộng."

      Nghe như vậy, Cốc Vũ đột nhiên nghĩ tới chủ ý nhận thầu ruộng lúa này, nhà mình có thể kiếm tiền công! Nàng nhìn đầu gỗ làm vụt nằm rải rác đất, liền cảm thấy có lời, nhận thầu gặt lúa, vất vả , cũng kiếm được vài đồng tiền, đành phải thôi.

      Trần Vĩnh Ngọc tính giúp, "Ta tính toán đâu ra đấy, các ngươi ngày cắt ôm đến góc ruộng, kéo về cũng phiền toái, còn phải tuốt hạt, như vậy biết phải lãng phí bao nhiêu nhân công!" xong nghĩ nhà Đại Lâm thiếu tiền, người ta đến mời, vẫn nên cho bậc thềm, ngày sau cũng tốt làm công, bọn họ kéo ra mặt mũi, mình hỏi dứt khoát chút, "Đại Lâm, hay là, ngươi xem mười lăm văn có được hay ?"

      Trần quản gia thấy lí chính cũng chuyện, nhìn Đại Lâm.

      Đại Lâm xoay mặt nhìn Văn thẩm cùng Tiểu Hà, định chuyện.

      Cốc Vũ vội vàng : " được!"

      Lí Đắc Tuyền thấy Cốc Vũ hôm nay giảng đạo lý, nàng câu.

      Cốc Vũ cười : "Trần quản gia, chúng ta bàn chuyện làm ăn thế nào?"

      Trần quản gia có chút kiên nhẫn, "Tiểu nãi nãi, ta còn phải gọi người a, sinh ý về sau lại ."

      "Đừng gấp như vậy, ta nghĩ nhà chúng ta lúa cũng gặt xong, bằng ta đem ta máy tuốt hạt cho ngươi thuê, ít nhất có thể cho ngươi giảm nửa nhân công, cũng để hạt thóc nẩy mầm, ngươi cũng thấy đấy, chúng ta đem máy tuốt hạt đặt ở trong ruộng trực tiếp gánh thóc về, ta nể mặt Trần bá bá mới tính toán cho các ngươi như vậy, ngươi thấy được ."

      Lúc này mắt Trần quản gia mới sáng ngời, bớt nhân công chẳng khác nào thừa lại tiền công, lại có thể hạn chế hạt nẩy mầm, tốt.

      Lại nghe Cốc Vũ tính tính, "Quên , ngày tính ngươi trăm văn , bớt được sáu nhân công."

      " ngày? trăm văn!"

      Cốc Vũ thấy giật mình, "Nếu người nguyện ý tính ."

      trăm văn rất đắt, Trần quản gia làm chủ được, nhưng cũng nghĩ buông tha, trở về cùng chủ ruộng thương lượng hồi, hơn nữa Kinh Trập lại đọc sách ở nhà bọn họ, Trần Vĩnh Ngọc cũng hai câu, liền định sáu mươi văn.

      Cốc Vũ cũng vừa lòng, kiểu này cần mua bán, về sau mình cho thuê cũng tốt, người khác làm được, mình cũng cần kiếm tiền cực khổ, chỉ là nàng tâm niệm vừa chuyển, "Trần quản gia, ta muốn nỏi ràng với ngươi, máy tuốt hạt là bảo bối của chúng ta, nếu ngươi làm hỏng cần phải bồi thường."

      Trần quản gia chỉ nghĩ đến nhanh chút chuyển dùng, nghe Cốc Vũ như vậy có chút do dự, Cốc Vũ cười: "Cũng dễ dàng hư như vậy, ta cho ngươi thuê có điều kiện, để ta và Đại Lâm ca chỉ đạo các ngươi, đến lúc đó chỉ các ngươi dùng như thế nào, cần phái làm việc khác, muốn làm máy tuốt hạt, người khác ta tin được!"

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 89: chiếm tiện nghi

      Chờ Trần quản gia mang người đến chuyển máy tuốt hạt, Đại Lâm theo, thỉnh thoảng dặn người ta cẩn thận ít, Cốc Vũ nhìn bộ dạng đó của , trong lòng , chẳng lẽ lời vừa rồi của mình với quản gia kia, Đại Lâm tưởng ?

      Trần Vĩnh Ngọc lúc này biết nghĩ gì, Lí Đắc Tuyền sờ đầu Cốc Vũ, "Vốn quê nhà hương thân mang dùng cũng gì, chỉ là nhà địa chủ này biết sao, Cốc Vũ sao ngươi nghĩ tới cái này cũng có thể cho thuê?"

      Cốc Vũ trong lòng kêu khổ, lại hỏi, nàng nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy đồ người khác có, lần bán lại khó làm, cho thuê tốt hơn, mình ngồi ở nhà lấy tiền, làm thu thuê bà vui vẻ, nàng lại tìm cớ, "Cha, ta vỗn nghĩ nhà địa chủ cần thu hoạch gấp, chúng ta lại rảnh, liền đưa máy tuốt hạt qua, kiếm chút tiền công, giống như lúc cùng nhau hái quả đào, làm bao nhiêu việc kiếm được bao nhiêu tiền, rất cực khổ, lại chuyện của chúng ta còn làm chưa xong đâu."

      Văn thẩm lại sờ đầu Cốc Vũ, như hiếm lạ lắm, "Cốc Vũ giúp nhà chúng ta đại ân, Đại Lâm ca ngươi da mặt mỏng, buổi sáng Tiểu Hà nha đầu kia cùng kia quản gia ầm ĩ vài câu, ta còn nghĩ Đại Lâm dám tới cửa làm việc, có chừng bị người khác khó dễ, may là ngươi với quản gia muốn quản lý máy tuốt hạt, nếu cũng biết thế nào nữa."

      Cốc Vũ nghĩ Kinh Trập học ở nhà người như vậy, có tư vị gì, cũng thấy Kinh Trập, biết cùng An Cẩm Hiên trong phòng làm cái gì.

      Trần Vĩnh Ngọc có chút căm giận, "Các ngươi cũng cần đến nhà địa chủ, là người phân phải trái, là do quản gia tự khoác thêm da hổ, ta nghĩ chuyện trừ tiền công hơn phân nửa là ý của ."

      Việc này trôi qua, ai gì thêm, lúc chuyển máy tuốt hạt về Cốc Vũ qua xem, chấn kinh chút, phải vì bất mãn, mà vì bị Đại Lâm rửa quá mức sạch , tựa như chưa từng dùng qua, bùn lá lúa càng cần phải .

      Lí Đắc Tuyền như cũ làm vụt đưa tiệm tạp hoá, sau đó ra ruộng, nhà nông có mấy hộ có gia súc, gieo trồng ruộng nước đều là lúc thu gặt sớm xong, đem rơm rạ nhổ sạch , đám đắp lên bờ ruộng, coi như tu sửa bờ ruộng, lại dùng cào gỗ cào đất bằng phẳng, xong là có thể gieo lúa mùa.

      Vì làm việc chung náo nhiệt hơn, lần này cũng tách ra, người 3 gia đình luân phiên nhau làm ruộng, ruộng của Văn gia có khối kề bên nhà Cốc Vũ, cũng tiện, Hứa Tần Thị muốn theo xuống ruộng, mọi người ai đồng ý, nàng cũng kiên trì, nhưng thở dài: "Ta muốn chờ Giang bọn họ ở riêng, đến lúc đó ta đến giúp trông đứa , cho 2 người bọn họ kết phường cùng các ngươi, làm chuyện gì cũng thoải mái!"

      Cốc Vũ thấy nàng giống giỡn, cũng gật đầu, "Mỗ mỗ, sang năm là được, thu lúa mùa xong tiểu xuất giá, đến lúc đó phân gia, làm chuyện gì cũng bị trói tay trói chân, cũng cần so đo nhiều như vậy, dĩ nhiên càng ngày càng tốt."

      Vì thế, tuy lúa phơi xong, thừa dịp ngày gió lớn rê thóc, xong thu trở về, Lí Đắc Tuyền quả thực cho nhà Văn thẩm mượn hai bao tải, dư lại đều đặt ở nhà chính, ra vào đều có thể thấy hơi thở tươi mới của thóc.

      Chính hạ, nhóm người lớn đều ra ruộng, chừa lại Tiểu Hà, Cốc Vũ, Hứa Tần thị, Hứa thị ở nhà, Tiểu Mãn thêu thùa, Tiểu Hà biết, nàng rất nhẫn nại giảng giải, Tiểu Hà đối với cách thêu phức tạp học xong, nhưng nàng nổi giận, "Vậy thêu cái này , ta ngày có thể thêu cái bán, được 6 văn tiền đâu, bằng ca ta làm nửa ngày."

      Cốc Vũ ở bên cạnh nhăn mặt với Hạ Xuyên, nghe Tiểu Hà như vậy, cũng : "Là Văn thẩm với ta, nhà các ngươi tiền dầu thắp nhiều hơn ít!"

      Kinh Trập vừa khéo trong phòng ra, "Nếu muốn hao phí dầu thắp, có thể dùng cây trẩu tử, đan thành chuỗi, cũng có thể cháy rất lâu, chỉ là ánh sáng có chút mờ thôi."

      An Cẩm Hiên ở đằng sau, cầm quyển sách trong tay, nhàng đặt xuống, đại khái hỏi Kinh Trập chuyện gì, nhờ như vậy, Cốc Vũ thấy cánh tay An Cẩm Hiên có lỗ hổng, hồng hồng lõm sâu vào, nàng vội qua, giữ chặt, "Cẩm Hiên ca, sao lại thế này?"

      An Cẩm Hiên lắc đầu, " sao, bị nhánh cây đâm."

      Cốc Vũ nghĩ, hai lỗ sâu như vậy, có chỗ bắt đầu chảy nước, mưng mủ, giống bị nhánh cây đâm, mà như là bị động vật cào bị thương, nàng dưới đánh giá, ngừng hỏi: "Cẩm Hiên ca, người có bị thương ?"

      Kinh Trập kéo Cốc Vũ, "Ngươi, nương, thể loạn hỏi như vậy, Cẩm Hiên có."

      Cốc Vũ vãn lo lắng, tuy nàng biết vì sao An Cẩm Hiên luôn có loại phòng bị với mọi người, nhưng nàng cảm thấy có ác ý, tựa hồ bị thương thấu tâm, đem chính mình tự vệ, vết thương còn chưa kết vảy, cũng , lúc mọi người cùng nhau kết phường làm việc, người bắt đầu mở lò riêng, là theo mọi người ăn tiện, hơn phân nửa là vào núi , chừng là bị cào.

      Cốc Vũ lôi An Cẩm Hiên ra ngoài, Kinh Trập kêu hai tiếng kêu được, đành theo bọn họ, trong mắt có chút bất đắc dĩ.

      An Cẩm Hiên giống như đứa làm sai việc, bình thường , nhưng lúc này lại : "Cốc Vũ ngươi làm gì, có gì đáng ngại, chút đau đó tính cái gì, trước kia..."

      Thấy Cốc Vũ như nghe, đột nhiên vui sướng kêu lên: "Tìm được rồi, chính là này!"

      xong liền đem gốc cây hơi tim tím rút ra, "Ta là ta từng gặp qua ở đây, xem ngươi, thời tiết nóng như vậy, vết thương lại sâu, ta xem chính là vảy kết xong lại vỡ ra, ngươi nhìn đều sinh mủ, đây phải là chuyện , đau ?" Vừa vừa nhè thổi.

      Thân mình An Cẩm Hiên cứng đờ, ngây ngẩn cả người, thấy Cốc Vũ chớp hàng mi dài, hai má hồng hồng đối lập với cái cổ tuyết trắng, rất muốn vươn tay sờ vào giới hạn trắng và hồng như quả đào mật đó, cuối cùng nhịn xuống, tùy ý Cốc Vũ đem cỏ kia đập nát đá phiến, đắp lên cánh tay, lại nhổ ít, dặn mang về nhà sau này dùng, lại dặn dò An Cẩm Hiên mấy ngày này thể ăn này thể ăn cái kia.

      An Cẩm Hiên ngầm thở dài, tự hỏi Cốc Vũ sao đối tốt với mình như vậy, thấy có cái gì ổn, nàng cũng có, nhà của Cốc Vũ, bọn họ đối với mình đều tốt lắm, lòng tốt này luôn có khoảng cách, lễ phép mà khách khí, luôn cách tầng.

      Cốc Vũ nơi nào nghĩ đến trong lòng nghĩ gì, ngẩng đầu hỏi: "Cẩm Hiên ca, tốt hơn sao?"

      "Ngươi cho là linh đan diệu dược sao, nhanh như vậy tốt rồi, Cốc Vũ ngươi làm sao biết thuốc này hữu dụng?"

      Cốc Vũ muốn mình lâu bệnh thành y, nàng đùa, "Ta cũng biết, bất quá bắt ngươi thử xem mà thôi, ai kêu ngươi tin ta, đến lúc đó cũng đừng hối hận."

      đường trở về nhà, đột nhiên phát náo nhiệt ít, Tứ thẩm cùng Trương thị đều đến, trong lòng phát nghẹn, lúc bận rộn như vậy, nàng cho rằng các nàng có thể yên tĩnh chút, thế nhưng lại tới nữa.

      Chỉ nghe Trương thị : "Mỗ mỗ nàng, ngươi cũng thấy, 2 chúng ta đều xuống ruộng, ngay cả Lập Xuân, Lập Hạ đều hỗ trợ, vợ chồng lão Tứ cũng xuống, Giang gia chỉ có mình , ai bào người ta mệnh tốt, chỉ cần giờ phút này mang thai, còn thể làm, ta lúc mang thai trở về liền sinh, vẫn phải xuống ruộng."

      biết trước đó gì, Hứa Tần Thị lúc này cũng có vẻ vui, cũng để ý nàng.

      Trần thị ở bên cổ vũ, "Nhị tẩu vất vả hoài thai, Nhị ca còn cầm vụt về cho chúng ta xài, chỉ là chúng ta bị người ta chê cười, nhà Tam ca dùng máy tuốt hạt, hỏi chúng ta có hưởng ké chút hay , nhưng chúng ta hưởng chút gì, nghĩ chờ các ngươi dùng xong cho chúng ta dùng, nào biết lại nghe bị nhà địa chủ lấy , chẳng lẽ khuỷu tay luôn quải ra ngoài sao, cũng phải chúng ta muốn dùng, chỉ là sợ truyền ra đối với thanh danh Tam ca tốt."

      Tiểu Mãn cúi đầu thêu hoa, làm như nghe thấy, tựa hồ như thương lượng qua với Hứa Tần thị.

      Trương thị có chút kiên nhẫn, "Chúng ta hỏi chút, máy tuốt hạt để trong nhà, vì sao để chúng ta mượn dùng mấy ngày, huynh đệ nhà mẹ đẻ ta còn có vài mẫu ruộng có cắt."

      Trần thị cũng hùa theo, "Nghe bị nhà địa chủ cầm, nghe nhân tiện còn để tiểu tử mới trở về trông coi, thể nào nổi. trông coi còn có tiền công, có thể kêu Lập Xuân, Lập Hạ mà."

      Tiểu Hà nghe đến Đại Lâm, có lòng muốn hai câu cũng biết cái gì, đành phải cúi đầu thêu hoa, răng nanh cắn môi dưới.

      Tiểu Mãn nhịn được, hừ tiếng, "Đại bá mẫu, Tứ thẩm, các ngươi , thế nào là thể nào nổi?"

      "Là cho người khác xài cho chính nhà mình xài, sao?"

      "Bên kia phải cắt lúa xong sao, bằng các ngươi có thể tay chân như vậy, xuống ruộng cùng nhau đến nhà chúng ta?"

      Trương thị lớn tiếng đáp: "Nhà mẹ đẻ ta chẳng phải nhà sao, lại nhà Tứ thẩm ngươi ở cùng thôn, bên kia lao động cũng nhiều ..."

      Tiểu Mãn tức giận đứng lên, đồ thêu rớt đất, "Các ngươi đúng là có mặt mũi! Các ngươi nhìn cái chúng ta tại ở chỗ nào, mệnh nhà chúng ta tốt, chỗ ở còn có, máy tuốt hạt như thế nào? Chúng ta cho thuê dùng ngày sáu mươi văn, các ngươi về nhà mẹ đẻ hỏi chút, muốn thuê bọn cũng trả sáu mươi văn, , bốn mươi văn, liền qua lấy!"

      Trương thị thấy giọng điệu Tiểu Mãn có chút xung động, biết ăn nổi, "Ngươi, cái tiểu nha đầu, trong mắt chỉ có tiền! là cái chưa thấy qua tiền."

      "Ta chính là cái chưa thấy qua tiền, ta chỉ biết là, có tiền cần chịu tội nhiều như vậy, chúng ta còn muốn dành tiền xây phòng ở, ta còn biết, chúng ta bên này có gì hết, các ngươi qua nhà chúng ta làm gì, muốn thấy có tiện nghi nhặt sao?"

      Trần thị ngượng ngùng, "Tiểu Mãn ngươi quá, ta tới chỉ là hỏi chút thôi, là muốn kiếm tiền coi như có việc gì." xong lôi Trương thị , Trương thị cố tình bật ra câu, "Chúng ta tới chuyển lời của nương, các ngươi cùng Văn gia bên kia cách xa chút.”
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :