1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Định nghĩa độc nhất vô nhị - Hương Nam Thảo ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      1: mang thai




      Chuyện này nằm trong kế hoạch nhưng khi càm tờ báo cáo tim tôi đập dữ dội. Đứng ở dãy hành lang khoa phụ sản, nhìn “Chiến hữu” xung quanh, trong đàu tôi chỉ có ý nghĩ “Sinh, hay là sinh?”



      Gọi điện cho bác sĩ Mặc. ấy nghe ta hết mới nêu ý kiến: “ kêu Chu Bất Ly tới đón em, sắp tới rồi. nên suy nghĩ bậy bạ, vừa ăn cơm vừa bàn nha.”



      Ách. . . . . . Tôi. . . . . . Nhưng. . . . . .



      “Hi, làm gì mà như người mất hồn vậy?” Chu đại ca, , tiểu đệ Chu Bất Ly và bác sĩ Mặc đúng là hợp ý nhau đến khe hỡ cũng có, bên kia vừa gắt y liền xuất . Y vẫn như cũ ngậm điếu thuốc chỉ là tóc dài hơn gần tới vai, nhưng lại đẹp trai thêm vài phần.



      “Sao vậy. . . . . . Tôi cũng phải Tần Lộ, cần phải cố ý tới đón đâu. . . . . .” Tôi kháng nghị.



      Chu Bất Ly cười hắc hắc, lấy báo cáo trong tay tôi, lật ra hai lần mới tìm được trang y muốn xem.



      “Tám tuần àh. . . . . . tệ, tên nhóc Road kia làm tốt lắm!”



      Làm ơn . . . . . . Thời tiết quá nóng nên mặt tôi cũng đỏ theo. ràng là tôi có kế hoạch hóa trước nếu có gì ngoài ý muốn đương nhiên mang thai rồi.



      “Bà Tần. . . . . . Chào ông Tần.” Y tá kiểm tra cho tôi tới.”May mà hai người còn chưa rời , ông Tần, đây là dơn thuốc bác sĩ Phương kê cho, bà…” tới đây, ấy cười gật đầu với tôi, tôi hơi lúng túng nhìn Chu Bất Ly, y lại cười cười, “Thân thể bà Tần tốt lắm nhưng hơi gầy, nếu khẩu vị tốt nên ăn nhiều chút, nếu có phản ứng gì lớn mời trở lại đây kiểm tra. . . . . .”



      ~~~~~



      “Còn cười ——” tôi ngoại trừ giả bộ liếc y cũng biết nên làm gì nữa?



      “Ha ha, tôi được làm cha rồi.”



      Nếu phải lái xe, có lee4 y hoa tay múa chân mà nhảy . . . . . . Cũng phải bác sĩ Mặc sinh con, y vui như vậy làm gì, uh, nhớ tới tôi nhất thời sảng khoái đồng ý với bác sĩ Mặc là khi em bé ra đời nhận họ làm cha nuôi, may mà hứa với bác sĩ Mặc nếu là hứa với Chu Bất Ly này bây giờ tôi hối hận biết còn kịp nữa?



      “Cậu vui như thế sợ bác sĩ Mặc buồn àh?” Tôi còn trừng y.



      sợ! Dù sao tôi cũng thể sinh con, công bằng, àh, nhưng cũng thể quá đắc ý nếu chọc giận Tiểu Lộ, thằng nó giận lên cho tôi ôm em bé tốt lắm. . . . . .”



      Nhắc tới Tần Lộ, tôi mới cảm thấy đầu mình lại lớn thêm, chỗ này mới là vấn đề nha. . . . . .



      Từ tháng trước đến giờ, với phương pháp giáo dục của bác sĩ Mặc tiến bộ tương đương rệt nhưng mà. . . . . . càng cố chập hơn lúc trước. Chuyện em bé biết hiểu được bao nhiêu?


      2: kế hoạch tăng cân



      Tay nghề của bác sĩ Mặc rất tốt, Tần Lộ học cũng rất nhanh.

      “Cà tím kho tàu nên để lửa , ăn nhiều chút.” Bác sĩ Mặc vẫn cười tủm tỉm, cười đến tôi muốn lạnh cả người luôn, cố mà vùi đầu vô chén cơm . . . . . mà ta lại ngừng gấp thức ăn cho tôi.

      Bác sĩ Mặc chắc là biết tôi lo lắng cái gì, nhưng chút cũng vội. Tới chỗ của , miệng tôi chưa hề ngừng qua. Tất cả đều do Chu Bất Ly mới vào cửa liền tuyên bố với bác sĩ Mặc: muốn tôi tăng cân.

      Sau đó Chu Bất Ly liền hành động còn bác sĩ Mặc lâu lâu giúp chút, Tần Lộ ngồi bên cạnh rơi vào trạng thái học tập, họ vừa ăn cơm vừa thảo luận khẩu phần ăn sắp tới của tôi.

      Trước đây, Tần Lộ bàn cơm chỉ biết chuyên tâm ăn. Bây giờ bị hai người kia dạy hư, tuy rằng vẫn gì nhưng lỗ tai dựng thẳng lên như tai thỏ giống như lọt chữ nào từ miệng hai người kia. Cảm nhận được tôi nhìn , ngẩng đầu nhìn tôi cái, nở nụ cười, mặt thế nhưng lại đỏ.

      Làm ơn . . . . . .

      “Road bệnh kiêng ăn là xấu phải bỏ, bằng Tiểu Lâm giống cậu chịu ăn, cục cưng đủ dinh dưỡng!” Chu Bất Ly ngang ngược . Bác sĩ Mặc liếc y cái, ánh mắt sắc bén như muốn biết đừng lung tung!” , sau đó chuyển hướng với tôi: “Tiểu Lộ biết nấu nhiều món , nếu sau này tới chỗ học chút, Lâm tiểu thư thích ăn gì phải cho Tiểu Lộ được nhượng bộ cậu ta.”

      Tôi lập tức gật đầu.

      “Buổi sáng phải uống sữa. . . . . .”

      “Trước khi ngủ cũng phải uống. . . . . .”

      “Trứng gà. . . . . . ngày ăn hai trứng luộc?”

      “Ăn nhiều sầu riêng. . . . . . Nhưng chỗ nào của Thượng Hải bán sầu riêng vậy. . . . . .”

      “Cũng cần kiwi.”

      “Mật ong rất tốt.”

      “Cà chua.”

      “Chuối có cần đây?”

      “Dưa hấu?”

      Tôi chen miệng: “Dựa vào phong tục ở quê tôi, phụ nữ có thai được ăn dưa hấu. . . . . .”

      Ách. . . . . . ai để ý tôi. . . . . . Tiểu Lộ vừa cười. mập hơn chút so với lúc mùa đông, cười lên ôn nhu hơn trước, càng dễ nhìn hơn.

      cũng rảnh, cười xong, giọng chen vào câu:

      “Bánh kem.”

      . . . . . .

      Cuối cùng, ăn cơm trưa xong lại uống trà chiều. . . . . . Trà chiều uống xong, cuối cùng cũng đưa tới trước mặt tôi “xem qua” khẩu phần ăn của mình, đoạt hoa quả cần ăn, tôi có chút cà lăm: “, ngày. . . . . . Ăn, ăn hết?”

      Mới xong tôi chỉ có hành động duy nhất là vọt tới toilet. . . . . . phản ứng của người lần đầu tiên có thai . . . . . .



      3: thời khóa biểu




      Tốt Chủ nhật cứ như vậy trôi qua. . . . . . Về nhà là chín giờ tối. Lập tức kêu Tần Lộ tắm, bản thân cũng sắp xếp xong quần áo rồi ngâm nước nóng.



      Nhìn nước chảy trong buồng tắm lớn, tâm trạng tôi cũng xoay vòng vòng như nó.



      Cuộc sống đen tối kia tôi dám nghĩ tiếp. Mà trong thời kỳ dưỡng bệnh, nếu như ủng hộ và giúp đỡ của mọi người, chúng tôi cũng thuận lợi như vậy. . . . . . Uh, ngay cả phía trước dám nghĩ tới “Cuộc sống hôn nhân”, còn bây giờ, nhớ lại cũng khó khăn lắm. Lo là dưỡng thành “Thói quen”, dưới chỉ bảo của bác sĩ Hoàng, vấn đề cũng được giải quyết cách đơn giản hơn.



      Ban ngày cùng mọi người luôn rất vui vẻ. Hơn nửa năm nay, rất nhiều khó khăn được mọi người trợ giúp khắc phục, Tần Lộ cũng tiến bộ ít, người có chút tiến bộ hình như chỉ có tôi. Cảm xúc luôn lên xuống bất thường. muốn biểu ra ngoài cho mọi người biết, khi còn lại mình, vẫn cảm thấy mơ hồ.



      Cuộc sống hạnh phúc này giống như giấc mơ vậy.



      Thôi bỏ , nên nghĩ nhiều, an tâm mà sống là đủ rồi.



      ~~~~~~



      Ngâm mình trong nước nóng rất thư thái, tôi gần như muốn ngủ quên trong đó.



      Mặc quần áo chỉnh tề xong rồi ra, Tần Lộ đứng bên ngoài phòng. Chờ tôi.



      “Tiểu Lộ, chuyện gì?” Tôi liếc mắt nhìn cái đồng hồ tường, mười giờ ba phút. Nửa năm này, thời gian ngủ của điều chỉnh ít, nhưng vẫn thích đúng mười giờ lên giường ngủ.



      Ngẫu nhiên có chuyện quan trọng cũng chỉ cố gắng muộn hơn chút thôi.



      Tôi ngoắc ra hiệu kêu vào, đứng ở cửa có chút khó xử mà do dự, nửa ngày mới ra từ “ được.”



      . . . . . . A. . . . . . Uh. . . . . . Ách. . . . . . Mặt đỏ. . . . . . Là ngâm nước ấm lâu sao. . . . . .



      Ban ngày bác sĩ Mặc cười tủm tỉm chuyện rất lâu với Tần Lộ, trước khi em bé được sinh ra thể ngủ . . . . . . ngủ qua đêm giường tôi, chính là . . . . . . những thời gian đó, chỉ có thể ngủ trong phòng mình, hoặc là tôi đến phòng ngủ.



      Cái gì quy định quy định, chỉ cần có ý muốn vào phòng tôi và tôi đồng ý cho vào là được rồi.



      Nhưng mà bộ dáng bây giờ của . Uh, vẫn là nên làm khó , tôi chạy ra rồi đóng của phòng lại.



      ràng thở dài nhõm hơi, cầm cuốn sổ ý bảo tôi nhìn.



      đổi thời khóa biểu àh. Tôi thấy xuất rất nhiều hoạt động, mắt hơi ướt. nhìn tôi, nhướng mày, chờ tôi tán thành. Tôi cười cười, ngờ lại thấy nước mắt mình nên liền hôn lên mặt tôi.



      Vừa cạo râu, mặt sạch có chút bóng loáng.



      vẫn là , tôi có cách nào cầu có cuộc sống hoàn toàn giống người thường. Tựa như cho rằng chỉ cần tắm phải cạo râu, ngày luôn cạo râu hai lần; tựa như cho rằng chỉ cần ăn đồ ngọt phải lấy hai phần, mặc kệ tôi muốn ăn hay ; tựa như cho rằng hai người cùng nhau dạo phố phải nắm tay, vui hôn tôi chút, mặc kệ bên cạnh có ai nữa. . . . . .



      Thấy tôi “vui”, hơi vừa lòng. còn muốn xuống lầu sửa lại lịch bảng trắng, tôi muốn theo, chịu, sờ sờ tóc tôi, : “Còn ướt. . . . . .”



      Tôi chỉ còn cách ngoan ngoãn gật đầu, với : “em sấy tóc trước, sửa xong ngủ, ngày mai còn phải làm đó.”



      Vừa sấy tóc, vừa nghĩ thời khóa biểu hồi nãy, tự chủ được cười. Giống như đứa ngốc vậy.



      lát sau, tôi vừa mở sách ra, gõ cửa.



      bưng ly sữa, nhận lấy, hơi , vừa uống. nhìn chằm chằm tôi, đành phải ngụm uống sạch, để còn lấy lại ly. lát sau, mới trở lại phòng mình. còn ánh sáng ở khe cửa nữa.



      Mười giờ hai mươi bảy phút.



      Tôi ngớ người ra với mấy chữ đó, khép sách lại, ngoan ngoãn nằm chết dí trong chăn.



      Phụ nữ có thai phải ngủ sớm, nên suy nghĩ bậy bạ.

      4: Thứ hai


      Cảm thấy rất muốn ngủ nên tôi dậy trễ chút. Rửa mặt xong làm xong điểm tâm, rất phong phú nha . . . . . . Sữa, mật ong, trứng gà, cà bi. . . . . . Tôi cố gắng ăn xong, cảm thấy mỹ mãn mới làm.

      Tôi thay đổi công việc, thể mỗi ngày đưa làm. Phương tiện giao thông công cộng ở Thượng Hải chực chội đến khủng bố luôn, nhất là giờ cao điểm vào buổi sáng. Tuy rằng có thể học lái xe, nhưng chúng tôi đều dám cho tự ;ái xe làm; mà phiền những người khác tới đón lại tốt lắm. Cuối cùng mỗi tháng chi ra 800 đồn bao chiếc taxi, cứ sáng thứ hai đến thứ sáu đưa đến trạm có tuyến xe đưa đón công nhân của công ty.

      Mấy tháng như vậy chỉ có vài lần lái xe call cho tôi tới được tôi phải chở thôi. Cũng coi như thuận thuận lợi lợi , kỳ quả phải mọi việc đều phải ỷ lại vào tôi, trước kia, là do tôi quá cẩn thận.

      rồi, tôi cũng vậy nhanh chóng thu dọn đồ đạc làm thôi. Bây giờ tôi có hai công việc, là vẫn làm bên viện phúc lợi, tiền lương gầy còm lại phải làm việc đúng giờ, tuần hai buổi chiều. cái khác là trung tâm tư nhân cố vấn về hôn nhân. Công việc chỉ là cần hiểu chút về tình hình hôn nhân của khách, sau đó cho ít ý kiến. Chủ yếu vẫn là lắng nghe họ tâm và cùng họ trò chuyện để giảm bớt áp lực trong cuộc sống. Tôi chủ yếu phụ trách cố vấn về phương diện giáo dục trẻ em. Công việc rất thoải mái , thời gian tuy dài, ngoại trừ hai ngày bên kia toàn bộ thời gian đều phải tới trung tâm, nhưng áp lực tương đối , cũng dễ bị khách ảnh hưởng.

      Buổi chiều tôi về muộn hơn Tần Lộ chút, thành thói quen về nhà trước chờ tôi. Đôi khi tôi về sớm cùng tới siêu thị mua sắm, đa số tôi mua sẵn thức nă ngày mai rồi để vào tủ lạnh. Có khi cùng nhau ra ngoài ăn cơm.

      Nhưng cơm trưa dù bận gì cũng phải về nhà ăn, bằng ngồi trước bàn ăn chờ tới khi tôi về.

      Buổi sáng, làm việc ở trung tâm cố vấn. Cùng trò chuyện với phụ huynh suốt hai tiếng về việc bà có nên đưa con học Piano , hiển nhiên bà hi vọng con mình đa tài đa nghệ, mà con bà lại muốn, chòng bà cũng nguyện ý nhìn thấy con mình bị ép.

      Tiễn bà, tôi sờ sờ cái bụng còn chưa to của mình. Vừa rồi nghe phụ huynh kia , tôi còn chưa có con nên hiểu tâm trạng vì tốt cho con của bà. Tôi nghĩ tới em bé trong bụng, nhớ tới Tần Lộ. Tần Lộ trước đây có dáng vẻ như thế nào? Nhìn mặt bây giờ chắc là trước kia cũng dễ thương lắm. Nhưng tôi càng hiểu được, tình trạng mới trước đây lâu của . . . . . .

      Ngẩn người. Ngồi thiền. Di động vang. Tần Lộ gọi tới . . . . . .

      “Alo, Tiểu Lộ, là Tiểu Lâm, ăn cơm chưa ?” Tần Lộ ngẫu nhiên gọi điện cho tôi, lại lời nào chỉ nghe tôi .”Tiểu Lâm sắp ăn cơm với đồng nghiệp, cái người tên Tiểu Mai đó,còn nhớ ? Lần trước đến nàh mình rồi đó, hôm nay ấy cũng ở đây. Ngày mai muốn ăn gì ? Tiểu Lâm tan ca mua. . . . . .”

      Người bên ngoài nghe thấy, giống như nghĩ tôi mình, mà tôi biết vẫn nghe, rất chăm chú nghe.

      “Tiểu Lộ, hả?” câu gì đó, tôi nghe . Im lặng chút lại.

      “Quả cam.”

      “Àh, Tiểu Lâm ăn, cám ơn.” xong, gác máy trước. Tôi mới nhớ tới trong túi xách có quả cam đường sáng nay để vào cho tôi.

      “Chị Lâm . . . . . . Ân ái xong rồi sao? Ăn cơm được chưa?” Tiểu Mai gõ gõ cửa, nhắc nhở tôi phải . Tôi còn chưa cho đồng nghiệp biết về chuyện của Tần Lộ, họ nghe hai chúng tôi chuyện cứ tưởng hai đứa là thanh mai trúc mã, tình cảm vẫn như trước nên thường gọi nhau bằng tên ở nhà. Toi cười, phủ nhận. Người bên ngoài nghe thấy “Tiểu Lâm, Tiểu Lộ” , bao nhiêu buồn nôn, nhưng, nghe nhiều rồi cũng quen thôi, mà Tần Lộ chỉ thích tôi gọi là “Tiểu Lộ” như lúc dì Tần vẫn gọi ; mà cũng chỉ biết gọi tôi là “Tiểu Lâm” vì lần đầu tiên gặp mặt, tôi khách khí kêu dì Tần gọi mình như vậy.

      có cách nào thay đổi, cũng cần thay đổi. Như vậy cũng rất tốt phải sao?

      ~~~~~

      Ăn cơm trưa, tôi ăn nhiều lắm, bình thường còn lại nửa, hôm nay rất cố gắng ăn hết hai phần ba. Ăn xong lại muốn ói ra lại, nhịn xuống tự với mình đó là do tác dụng tâm lý.

      Quả cam. . . . . . Vẫn là nên để chiều cùng khách trò chuyện rồi mới ăn.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      5: gạt tàn




      Tiểu đệ Chu Bất Ly ( vì bác sĩ Mặc lung tung ) biết gì với Tần Lộ, ăn cơm tối xong, cùng nhau rửa chén xong, Tần lộ tiếng nào kéo tôi lên lầu. Dừng lại trước cửa phòng tôi rồi nhìn chằm chằm vào tôi.



      mặt tôi treo lên rất nhiều dấu chấm hỏi. nhìn thẳng tôi nhưng lại biêt nên thế nào, tình trạng này có cách giao tiếp mà . . . . . Tôi nhanh chóng lấy tập và viết cho .



      biết thế nào có thể viết ra mà. Chữ chắc dễ hơn vì người Trung Quốc nào cũng biết đọc. Viết được cũng có thể dùng ký hiệu hoặc có thể vẽ ra, cũng có thể đoán được ít.



      “Thủy tinh” , “Khói”



      viết ba chữ cho tôi, sau đó tiếp tục nghiêm túc nhìn tôi. Tôi cố gắng nghĩ, nghĩ đến mồ hôi cũng chảy hết ra, cuối cùng cũng hiểu, vội vàng lấy gạt tàn trong bàn trang điểm ra.



      Ở chung với tôi rất ít khi hút thuốc, đôi khi tâm tình buồn phiền quá mới thừa dịp tắm hoặc nghe nhạc gì đó, chạy ra ban công hút điếu. Trước khi gặp súc miệng sạch .



      làm sao mà biết tôi cất giấu gạt tàn?



      Uh. . . . . . Có mấy lần quên dọn tàn thuốc mà hôm sau gạt tàn vẫn lại trở về vị trí cũ. Đương nhiên thể nào chính nó chạy về chỗ mình. Nhưng luôn luôn mặc kệ tôi hút thuốc mà, đồng nghiệp của ít người đều trốn tới ban công hút thuốc. . . . . . hẳn là nhìn quen rồi.



      Tịch thu. Nhìn vẻ mặt tôi có thể thấy được hai chữ này. Từ khi bắt đầu muốn co em bé tôi cũng chạm qua thuốc rồi, tôi nhớ rất điều này, nhưng mà. . . . . . Bây giờ giống như làm sai vậy có điểm chột dạ. theo , mở nhà kho ra, vào. Tôi cũng theo vào, rất chuyên tâm, khả năng phát tôi vẫn theo.



      Trong nhà kho ba mặt đều là tủ, bỏ ít đồ này nọ. Rất gọn gàng, phân loại….. phân loại thế nào tôi khôn biết, đồ đạc trong phòng này, tôi hề đụng vào.



      đến góc, mở ngăn tủ dưới cùng, tàn thuốc lá đổ trong đó.



      Mắt tôi lại ướt ….. có phải hay phụ nữ có thai cảm xúc luôn ổn định? Tôi chỉ là nhìn tới quần áo trong ngăn tủ đó. Tôi thường thấy lạ tại sao chúng nó mất tích như thế nào. Tôi khóc xong 《schindler’s list 》, tôi quên mất, đó là quà kết hôn do ba tặng. . . . . . Còn có, cuốn tập tranh rất dày, rất lớn.


      (schindler’s list là bản danh sách của schindler


      bộ phim truyện sản xuất năm 1993 của Hoa Kỳ về Oskar Schindler, nhà kinh doanh người Đức bảo vệ cuộc sống của hơn nghìn người Do Thái Ba Lan trong nạn diệt chủng Holocaust bằng cách đưa họ vào làm trong các nhà máy của mình. Bộ phim được Steven Spielberg đạo diễn và dựa cuốn tiểu thuyết Schindler’s Ark của Thomas Keneally. Liam Neeson trong vai Schindler, Ralph Fiennes vai sĩ quan Amon Göth của Schutzstaffel (SS), và Ben Kingsley vai kế toán Itzhak Stern.




      Bộ phim thành công phương diện doanh thu và nhận 7 giải Oscar, bao gồm cả Phim hay nhất, Đạo diễn xuất sắc nhất, và Nhạc phim gốc hay nhất, cũng như rất nhiều giải thưởng khác. Trong năm 2007, viện điện ảnh Hoa Kỳ AFI xếp hạng phim đứng thứ tám trong danh sách 100 phim hay nhất của Hoa Kỳ trong mọi thời đại


      《 thuyền buồm thế giới 》. Tuy rằng nhét trong đống đồ đạc tùng lung, nhưng giữ rất kỹ, hề gãy hay cong.



      cất kỹ gạt tàn muốn đóng tủ lại, tôi nhanh chóng ngồi xổm xuống. Tôi “Tiểu Lộ” . có bị tôi dọa, nhìn vẻ mặt này chắc là biết tôi theo phía sau . nhìn tôi, nhìn nhìn, hôn tôi, muốn dìu tôi dậy .



      Tôi ngồi cạnh bất động, giữ chặt .



      “Tiểu Lộ, Tiểu Lâm muốn cái kia. . . . . .” Đúng vậy, tôi làm nũng. thừa dịp bây giờ dỗ lấy lại cuốn tập tranh khi nào mới lấy lại được đây?



      Tôi ôm chặc cánh tay tay, mở ra ngăn tủ muốn rút tập tranh ra khỏi đống hỗn độn đó. lập tức ấn chặt tay tôi, dùng sức kéo về.



      Có chút đau. rất ít khi dùng sức nắm tay tôi như vậy. Bác sĩ Mặc dùng Chu Bất Ly làm mẫu, thành công cho biết dùng sức quá làm người ta đau, có khả năng người bị làm đau là tôi.



      chịu nhưng mà tôi càng muốn lấy lại. Tập tranh đó bây giờ hết bán rồi nha, tôi đây cất giữ suốt mười năm chạm chút cũng được sao.



      “Tiểu Lộ, Tiểu Lâm muốn 《 thuyền buồm thế giới 》, cho Tiểu Lâm được ?”



      nhăn mặt. Do dự, lắc đầu.



      Tôi thể nổi giận, cố gắng nữa: “Tiểu Lâm rất thích 《 thuyền buồm thế giới 》, trả lại cho Tiểu Lâm được ?”



      vẫn chịu. mặt lại tỏ vẻ rất ủy khuất vậy, nhàng đóng ngăn tủ lại.



      Quên . Tôi biết vì sao chịu trả lại cho mình. Nếu thấy nó khiến nhớ lại ”nổi đau” gì đó, đều giấu tức là muốn thấy nó nữa. biết tôi thích, có ném vậy tôi hẳn là phải thỏa mãn rồi.



      nhìn tôi, nhìn tôi, tôi nhìn , cười cười: “ cần, quên , Tiểu Lâm cần. Tiểu Lộ và Tiểu Lâm xuống lầu nghe nhạc được ?”



      vẫn bất động nhìn tôi, tôi nhịn được lay lay . kéo tôi ôm vào lòng, động tác rất , rất ôn nhu. Tôi đem cái trán mình dán lên càm , cọ xát vài cái, rất thích động tác này của tôi, nhất là. . . . . . uh khụ khụ, vẫn là nên lộn xộn . . . . . .



      Ngứa mặt lên nhìn để thấy đôi mắt của tôi: ”Tiểu Lâm cần, Tiểu Lộ được buồn. được ‘ đau ’.”



      vẫn nhìn tôi như vậy. Tôi lâu có chọc sợ rồi, hôm nay cũng được? có thể làm chuyện cằn bậy nha, nhưng mà mình trốn trong phòng phát giận, lấy hết tất cả đồ đạc ra rồi lại xếp chúng vào lại chỗ cũ.



      Tôi nên bình tĩnh, còn phải dỗ . lại đem tầm mắt dời , nhìn chằm chằm ngăn tủ.



      “Tiểu Lộ, Tiểu Lâm cần. . . . . .”



      mở ra ngăn tủ, rút tập tranh ra. Nắm rất chắc, đúng là giữ rất kỹ. Có chút tro bụi. Đưa tới trước mặt tôi, tôi do dự chút muốn nhận lấy, giữ chặc chịu buông.



      “Được. . . . . . Cám ơn Tiểu Lộ. . . . . . Tiểu Lâm rất vui.” Tôi giành với , thậm chí có chút hối hận về hành động cố chấp của mình rồi, nhìn ánh mắt đơn của . Nhanh chóng cuối người xuống, lại dỗ : “Tiểu Lộ giữ nó được khôn? Tiểu Lâm và Tiểu Lộ nghe nhạc. . . . . .”



      nhìn tôi, tay cầm tập trang, cuốn sách vừa dày vừa năng mà tay cầm chặt còn tay kia đỡ tôi dậy.



      Xuống lầu, vẫn mất hứng. Ánh mắt nhìn tôi, nhìn chút lại dời .



      Tôi hối hận.



      Đến phòng khách. Qua thời gian nghe nhạc. để tập tranh bàn trà, từ từ lên lầu. Tôi giữ chặt : “Tiểu Lộ, Tiểu Lộ.”



      May mà quay đầu nhìn tôi.



      “Bây giờ Tiểu Lộ tắm, Tiểu Lâm cũng . Tắm xong chúng ta cùng nhau xem sách, xem 《 thuyền buồm thế giới 》 được ?”



      Tầm mắt hơi tránh chút. Tôi nhanh: “Xem xong, 《 thuyền buồm thế giới 》 để ở phòng Tiểu Lộ được ?”



      “Tiểu Lâm muốn xem, lại tìm Tiểu Lộ cùng nhau xem.”



      rốt cục gật đầu. Sắc mặt còn chưa tốt nên nhưng chịu nắm tôi lên lầu.



      Tối hôm đó tới thời gian xem sách, tôi mở tập tranh bị giấu hơn chín tháng, lật từng tờ từng tờ, cho biết đây là thuyền gì, ở đâu làm, tôi thích nhất cái nào, còn có . . . . . .



      Trước khi ngủ còn rất cẩn thận để tập tranh vào kệ sách của mình. Tập tranh quá lớn, phải dọn lại đống sách để có chỗ cho 《 thuyền buồm thế giới 》vì đó chiếm hết nửa kệ sách rồi.

      6: vấn đề kinh tế


      Khi còn là bé ngây thơ, tôi cũng xem ít tiểu thuyết ngôn tình, khi đó còn lưu hành truyện Quỳnh Dao, còn chưa phải như loại tiểu thuyết thích cảnh nhà giàu như nay, thậm chí , vấn đề kinh tế là trong những trướng ngại tốt nhất giữa mối quan hệ của nam nữ chính, bao nhiêu tình cảm tốt đẹp đều chết non dưới chữ “Tiền”.

      Gần đây tôi cũng có chút đau đầu. Sau khi dì Tần qua đời, người tiếp quản tài chính của Tần Lộ là Hải Dương. Hải Dương và Tình Thiên thu vào nhiều, góp xe góp nhà, tiền sữa cho con, bình thường cũng phải tiết kiệm. Nhưng trong hai năm Tần Lộ ở đó, tiền lương của đều được hai người lấy danh nghĩa mau công trái. Tính tính lại, ngoại trừ gặp chuyện may, tiền bảo hiểm hình như Tần Lộ chưa bao giờ dùng qua tiền đó.


      (công trái: Hình thức nhà nước vay vốn của các tầng lớp nhân dân, người cho vay được quyền thu lại vốn và hưởng lãi theo quy định.)

      Hơn nữa Triệu lão tiên sinh lấy danh nghĩa mình cho phí sinh hoạt, số tiền tích tụ được cũng có sáu bảy vạn. Nhà cửa là có sẵn , phí khám bệnh của bác sĩ Mặc dùng khoản thu vào của bất động sản bên Thâm Quyến thanh toán, có khi lại lấy hần trợ cấp. Bảo hiểm gần đây tiền lãi hơi ít thể đầu tư vào.

      Cho nên bình thường phí sinh hoạt đều phải dùng tiền lương hàng tháng của tôi và trả. thu vào cao, chỗ tiêu dùng lại nhiều. Tiền lương của tôi lại vừa vặn đủ góp xe, phần bảo hiểm sức khỏe, hiếu kính ba mẹ chút, tiêu vặt. . . . . .

      Aiz, có thể thấy năng lực kiếm tiền có quan hệ trực tiếp với bằng cấp nha. . . . . . Tôi chống cằm bàn, ngẩn người nhìn sổ sách. Tần Lộ tiềm canh gà xong ra, mang thai mới hơn ba tháng, tôi bị gà độc hại ít. . . . . . Tôi lo gặp chuyện nên mua cho cái bếp điện, mỗi ngày tiềm nồi, tôi uống hơn phân nửa còn nửa kia uống.

      lấy cây viết trong tay tôi rồi lại dịch chuyển sổ sách ra, đặ canh xuống, để muỗng vào chén lớn cho tôi, ngồi vào đối diện, bưng cái chén của mình, nhìn tôi.

      Nếu tôi uống trước uống, nếu tôi uống hết .

      chén rất lớn nha, có thể mô tả nó như là cái “Tô ” rồi, mệt tôi uống là được. Bụng của phụ nữ có thai là đáy. . . . . .

      Uống từ từ, còn suy nghĩ chuyện tiền bạc.

      Tiêu dùng hàng ngày, tám trăm tiền xe, tiền điện nước hơn ba trăm, phí quản lý hơn hai trăm ( Khu này là khu cao cấp, nhà rộng ), quyên góp cho nhà thờ ba trăm, tiền thức ăn khoảng ngàn, quần áo chia đều ngàn, hàng tháng gửi cấp bác Tần năm trăm, uh, tôi hẳn là phải đổi thành gọi là ông nội; còn có bảo hiểm y tế của , bởi vì đặc thù của , sợ bên công ty kia chi đủ, tôi lại mua phần, năm trả lần, mỗi lần hơn tám nghìn; khoản lớn dành cho mua sách, mua cd. . . . . .

      Bị nhức đầu. Tôi cũng có tiêu này nọ. Tóm lại phải chút trái chút, hàng tháng số còn lại hơn hai ngàn.

      Trước kia để ý, cảm thấy có bảo hiểm cam đoan vạn nhất gặp chuyện may, thất nghiệp, cũng có thể duy trì xuống là được. Bây giờ bụng càng ngày càng lớn, bắt đầu lo lắng tiền sữa. em bé phải cần bao nhiêu tiền đây? Vấn đề này có cách nào bàn với Thiên Ngữ, ấy còn chưa từng sinh con, mà có sinh cũng để ý đến khoản tiền này. . . . . . Hai ngày nữa bàn với chị Tình Thiên chút mới được.

      ~~~~~~~

      Tôi uống canh cũng yên lòng, bị phát , chỉ nhìn chằm chằm tôi. Nhanh chóng uống xong để đem vào bếp. lát sau, ra, lại đọc sách mà ngồi đó nhìn tôi.

      Tôi chỉ có thể dọn dẹp sổ sách cùng lên lầu. Gần đây trình độ bám đính của thăng cấp. Lúc đầu thời gian tối ở chung cũng bình thường, vào phòng sách mình đọc sách, tôi ở phòng sách của mình viết luận văn, ai ảnh hưởng tới ai. Nhưng mấy tháng gần đây, lại thích cùng tôi đọc sách. Hoặc là ở phòng sách của tôi có khi lại tới phòng sách của .

      Đương nhiên, chỉ cần tôi ở chỗ mà thấy là được rồi. Lúc đầu vẫn chuyên chú làm chuyện của mình. Có đôi khi tôi lặng lẽ tránh lúc mà cũng phát .

      Nhưng hôm nay lại đọc sách, cứ nhìn sách rồi lại nhìn tôi. Hại tôi cũng cũng hồi hộp theo, cứ nhìn chút lại thấy hồ đồ luôn.

      Vừa rồi giá vàng giảm. . . . . . khoản thu vào hàng năm bên Thâm Quyến kia cũng giảm, vậy hàng tháng . . . . . Uh. . . . . . lại nhìn tôi.

      “Tiểu Lộ?”

      ném sách qua bên. Tới bên tôi ngồi xuống, nhìn sổ sách trong tay tôi, nhưng con số bị tôi làm cho loạn cả lên. Đưa viết cho , vệt vệt mấy cái ngay cả lãi ngân hàng, lãi thuế gì đó đều tính toán ràng hết.

      Nhưng con số phi thường chính xác, tháng trước phụ thu 1398,05 nhân dân tệ. Choáng đầu. . . . . . vậy mà đầu sỏ gây ra lại dùng con ngươi sáng ngời nhìn tôi, nghĩ là tôi khen nữa. là trẻ con mà, tôi biết vấn đề “độc chứng” của chứ phải là “thiếu nhi”, đúng là xem rồi.

      Sau khi tôi mang thai, chi phí tăng cao. Ngoại trừ tiền thức ăn tăng, chính là ba ba quá “nhiệt tình” về em bé sắp ra đời. Thứ bảy nào cũng phải cùng dạo phố, dạo đến tiệm bán đồ trẻ con, tự nhiên vào xem. Vừa thấy, liền thích, bỏ tiền mua, mua đồ chỉ biết quẹt thẻ, kiểm tra con số hay mật mã gì đó đối với phải vấn đề.

      Trong phòng lầu hai để ít đồ đạc này nọ vào rồi. . . . . . mà cũng có người có “nhiệt tình” giống vậy là tiểu đệ Chu Bất Ly, và đôi khi bác sĩ Mặc cũng thể thoát khỏi chuyện này. Aiz. . . . . .

      vẫn còn nhìn tôi, kiên trì ngừng. Tôi xao xao đầu , đầu óc thông minh, nhưng đặc biệt nhất vẫn là cái đầu. Đưa hết sổ sách cho xem, từng năm từng tháng làm rất ràng. rất mẫn cảm với con số nên làm rất nhanh. Làm cho cực kỳ đắc ý.

      Uh, tốt như vậy, vậy là hàng tháng con lại ngàn đồng làm quỹ cho em bé. Khấu trừ chút trong tiền lương của . Còn lại thích làm sao làm.

      ~~~~~~~~

      Giữa trưa hai ngày sau, bác sĩ Mặc gọi điện cho tôi. Nhắc tới tiền khám bệnh.

      “Bây giờ cũng cần bỏ nhiều tâm sức dạy cậu ấy cái gì nữa, xem như bạn bè giúp cậu ấy chút mà thôi. Sau này cần trả số tiền kia nữa, coi như giúp giữ phần cho ‘ quỹ em bé’ .” Giọng bác sĩ Mặc rất nhàng nhưng thái độ kiên định. Chính là tôi muốn như vậy. Phần tiền khám này, dù công dù tư, đều phải trả. Hơn nữa, phần nào đó ấy cũng là bác sĩ tâm lý của tôi mà lại chư abao giờ lấy tiền khám.

      cũng nghe ra kiên quyết của tôi nên cũng kiên trì nữa.

      Qua vài ngày, đưa tới phần văn kiện. phần quỹ giáo dục, nhiều lắm bằng nửa tiền khám.

      “Tặng em bé, em nhận thay bé thôi.” cười tủm tỉm . Aiz. Mỗi người lùi bước.

      ~~~~~~~

      Muốn giấu chuyện gì cho Tần Lộ biết rất khó, muốn giấu bác sĩ Mặc cũng khó, nhưng muốn giấu Chu Bất Ly lại dễ nhất. biết chuyện tiền khám, cũng biết tôi muốn “Tiết kiệm” .

      Y thế nhưng dạy Tần Lộ dỗ tôi vui vẻ: mua xài.

      Bắt đầu từ tuần trước, Tần Lộ cứ thứ sáu lại mua bó hoa. đương nhiên chọn cái gì tốt hay khong tố, cho nên luôn nhờ chủ tiệm chọn thay. . . . . . Hàng tháng lại chi thêm bốn năm trăm . . . . . . Choáng váng nha, còn nghe khuyên. Có rảnh tìm Chu tiên sinh tính toán sổ sách mới được.

      Nhắc Tào Tháo, Tào đại nhân tới. Chu Bất Ly hơn nay chở Tần Lộ về, ôm cái hộp lớn, dĩ nhiên là trọn bộ mô hình xe lửa. Tôi cũng có ý gì .

      Nếu sinh con trai vài năm nữa cũng cần; nếu như là con . . . . . . Cũng có cơ hội mà.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      7 : Tần Tiểu


      Buổi sáng, Hải Dương và Tình Thiên dẫn theo em bé đến thăm tôi.

      Em bé tuổi nửa rồi, vừa biết , còn chưa vững lại thích tùng lung. vài bước là ngã nệm, lãi khóc mà miệng cứ ơ ơ cái gì đó, vỗ vỗ tay rồi đứng dậy. Đùa nửa ngày cũng mệt liền giơ tay ra muốn Hải Dương bế bế. Ba ba để ý tới bé, bé hiểu nên chuyển hướng sang Tần Lộ muốn bế bế.

      Tôi nhìn Tiểu Thu lung la lung lay tới trước mặt Tần Lộ, chân mềm nhũn ngã quỵ, Tần Lộ lập tức đưa tay ra đón. Hốc mắt nóng lên.

      “Ai u, nhìn nước miếng em chảy ra rồi kìa, qua mấy tháng em cũng có em bé của mình thôi, rồi pha sữa thay tã, tới lúc đó em hâm mộ như vạy đâu.”

      Tình Thiên cười tôi. Tôi thu hồi tầm mắt, cười cười: “Tiểu Thu đáng ghê, lớn lên nhất định là tiểu soái ca nha.”

      “Chị cũng mong đó đẹp hay , chỉ sợ giống ba nó như béo ù. Bụng còn lớn hơn bụng bầu của chị nữa.” Tình Thiên oán giận.

      Hải Dương nghe thấy, hướng bên này làm mặt quỷ, sờ sờ bụng mình, cười hắc hắc . Tiểu Thu ngồi ngay ngắn trước mặt Tần Lộ, tò mò ngửa đầu nhìn chú câu nào, miệng há to. Tần Lộ cũng làm bộ dạng ngồi thiền, trừng mắt nhìn Tiểu Thụ, nghiêm túc đến dọa người .

      Tiểu Thụ nhìn Tần Lộ, biết có phải hay bị dọa, miệng bẹt, muốn khóc rồi . Sắc mặt Tần Lộ càng khủng bố hơn. Tiểu Thụ rốt cục cũng khóc, nho “Ô” tiếng, nước mắt còn chưa ra, bàn tay béo béo tự động đưa lên lau nước mắt. Tôi hồi hộp nhìn Tình Thiên, chị rất bình tĩnh trừng mắt Hải Dương xong, chuyển hướng qua Tần Lộ.

      “Tiểu Lộ, được dỗ nó, ai nha, nếu chú làm vậy khiến nó hư . . . . . .”

      Chỉ thấy Tần Lộ từ trong túi quần lấy ra viên kẹo lớn, muốn xéo đưa cho Tiểu Thụ ăn. Mà Tiểu Thụ nghe thấy mẹ chuyện, quay đầu nhìn lại còn giả khóc: “Mama …….” mồm miệng , nhưng giọng có chút nghẹn. Tần Lộ kia xéo kẹo đột nhiên ngây người. Tình Thiên thở dài: “Quên , cho no . Tiểu quỷ này, đúng là thành , chỉ biết khi dễ chú Tiểu Lộ àh.”

      “Hi, cái này gọi là giảo hoạt, Tiểu Lâm a, sau này em biết, tuy rằng còn nhưng em bé nào cũng rất thông minh, biết ai đối với mình tốt, người lớn nào mềm lòng nhất.” Hải Dương vui vẻ cười hớn hở, cười đến thấy mắt luôn, chút cũng lo bé càng ngày càng ”Giảo hoạt” .

      Tôi nở nụ cười. Cười xong lại nhớ tới em bé trong bụng giơ tay giơ chân thông báo với mẹ làm bé cũng nghe thấy.

      Tôi sờ sờ bụng, Tình Thiên nhìn, cười hì hì : “Nhưng ra bảo bối torng bụng em lớn lên nhất định là mỹ nhân nha.”

      Tôi cười: “Còn chưa biết là bé trai hay bé nữa.”

      “bé trai coi như xong, mấy năm nay bé trai ở nhà trẻ còn nhiều hơn bé , khi lớn còn phải lo mà tìm vợ chó nó nữa, bé tốt hơn ngay lập tức có thể giải quyết hai vấn đề.” Chị xong, chỉ cục cưng mình.

      “Ha, chỉ phúc vi hôn chuyện phong kiến này em nghĩ nghĩ ra?”

      “Cái này gọi là tiên hạ thủ vi cường, bằng chờ đứa bé Thiên Ngữ sinh ra rồi cạnh tranh với con em đó, bé ấy chỉ cần nhờ vào di truyền khuôn mặt của Đoạn Tiên Hành cũng là đủ rồi. . . . . .”

      Tôi cười: “Nếu Thiên Ngữ sinh bé làm sao, chừng còn là đối thủ của con chị.”

      “Ha ha, chuyện này chị lo, em vẫn yên tâm sinh tiểu mỹ nhân vì ngay cả tên Tần Lộ cũng chọn rồi.”

      “Hả?” Tại sao tôi chưa nghe qua?

      “Em và Dương Liễu tới hợp mặt đó. . . . . . Mà bữa đó Hải Lam cũng dẫn theo Tiểu Viêm tới nhà chị, chúng ta nhất thời tới em bé trong bụng em hình như torng năm ngũ hành bị thiếu , nửa ngày, thấy ‘ bộ Thủy ’ tồi, Tiểu Lộ vẫn im lặng xem phim, biết nghe được câu gì, thế nhưng lại xen vào từ ‘ Tiểu ’. Lúc đầu còn tưởng rằng cậu ấy gọi em, cậu ta mấy lần chúng ta mới biết cậu ta tuyên bố ‘ quyền đặt tên ’ của ngườu ba.”

      “Như vậy ah. . . . . .”

      “Tiểu ” . . . . . .Đây phải là tên ba tôi đặt cho tôi sao. . . . . . Quên , muốn sao cũng được.

      ~~~~~~~

      Buổi tối dọn dẹp xong cũng khuya rồi, mười giờ mười năm phút. Tần Lộ ngủ, tôi lại rất tỉnh nằm giường mà ngủ được.

      Trằn trọc cả đêm ép thế nào cũng ngủ được liền mở đèn bên đầu giường xem tài liệu.

      Bé trai, bé . . . . . . Đều cần gấp, quan trọng nhất là. . . . . . Mặc dù mọi người đều cần lo lắng vì “ độc chứng” đều có dấu hiệu di truyền . . . . . . Chỉ là, cái bụng càng to trong lòng càng bất an hơn.

      nên suy nghĩ bậy bạ. . . . . . Tôi tự khuyên mình, nhưng ngược lại tôi càng khuyên mình đừng lo càng lo thêm. Đột nhiên nhớ tới nhật ký của dì Tần, ở những trang gần cuối, bà thường lập lập lại câu : thần nhìn chúng sinh, Tiểu Lộ nhất định có hạnh phúc vì đó là phần hạnh phúc mà bà mất .

      .

      Mặc dù thần tồn tại, tôi nhất định hạnh phúc, đúng với phần hạnh phúc dì Tần mất.

      8: chân to


      “To.” cúi đầu câu. Tôi nghe , hỏi , lại đặng ra câu: “To.”

      Tôi còn chưa hiểu, nhưng để ý tới tôi nữa mà chuyên tâm cắt bỏ móng chân giùm tôi.

      Mang thai tới tháng thứ tám, tôi trước tiên là nghỉ sản. Bụng quá lớn, cúi đầu cũng thấy chân mình, mọi việc đều dựa vào hết. Mới đầu Thiên Ngữ lo thể chăm sóc tôi, ngày nào cũng chạy tới thăm, lại thấy Tần Lộ giúp tôi mang giày mang tất. Sau đó ngay cả việc chải đầu, Tần Lộ cũng làm luôn, thấy tụi tôi thân mật như vậy sợ quá chạy luôn.

      Cắt xong, cất kìm cắt móng. Rồi ngồi cạnh nhìn chân tôi, nhìn nhìn, lấy tay xoa bóp, sờ sờ, rất ngứa. . . . . .

      “Sao vậy. . . . . . Cắt bỏ xong rồi, cám ơn Tiểu Lộ. . . . . .” Tôi cúi đầu nhìn , đột nhiên hơi xúc động sờ sờ lỗ tai . Nhìn từ xuống, lỗ tai đúng là đáng .

      “Chân. . . . . . to. . . . . .” giơ tay giữ lấy ngón tay tôi, kéo ra khỏi lỗ tai , rồi kéo tay tôi sờ sao chân.

      Nha. . . . . .Sau khi mang thai tôi liều mạng ăn, biết mập thêm bao nhiêu thịt rồi nhưng nhờ mặt tôi hơi tròn nên cũng thấy béo lên bao nhiêu. Nhưng chân này là chứng minh tốt nhất rồi, to gấp ba lần lúc trước. Bây giờ còn mang vừa giày luôn.

      còn chưa hiếu kỳ xong, vẫn xoa ngón chân tôi.

      “Tiểu Lộ. . . . . .”

      Đợi nửa ngày, mới chú ý. Lập tức tránh ra vào bếp luộc trứng, người thông minh chính là thông minh, ngay cả việc luộc trứng cũng làm được. Chỉ còn mẹ tôi gọi điện thoại qua từng bước chỉ , cũng rất đơn giản, chính là làm gì trước, mấy phút sau tồi làm gì gì, chỉ cần làm theo trình tự là ổn. nhất định kém hơn mẹ nhưng nuôi tôi ăn no ngủ yên.

      Gần đến kỳ sinh, mẹ có đề cập qua muốn tới Thượng Hải chăm sóc tôi. Nhưng gần đây trong nhà có chút thay đổi, cũng ổn lắm. Đương nhiên tôi cũng tiện ra chuyện cần làm thêm giờ cho ba mẹ biết, chỉ kêu bà yên tâm mọi chuyện đều tốt.

      Quả , ngoại trừ việc cần làm thêm giờ ở công ty mọi việc trong nhà cũng có chuyện gì cần tôi để tâm.

      Hải Dương cũng mở miệng nếu ổn kêu Tình Thiên tới ở hai tháng.

      Tiể Thụ còn nên tôi cũng cự tuyệt.

      Bụng càng lớn lúc lên cuầ thang cũng tiện lắm. Khi ra cửa mua chút gì cũng tiện, lúc đầu chỉ cần 10 phút là tới bây giờ nửa tiếng còn chưa xong.

      Tuy rằng học ít tồi nhưng những dieu29 chưa học còn rất nhiều.

      Chỉ là, nếu bước cũng phải nhờ người khác giúp sau này phải làm sao đây? Đường còn rất dài. Chân tôi sưng lên, lâu đau, nhưng vẫn muốn tự mình .

      Chỉ cần sắp xuống tới nơi tới đỡ tôi là được. Có khi có thể quên tôi ở phòng khách, còn mình lên lầu tắm, khi nhớ tới muốn cùng tôi đọc sách mới xuống dưới. Tôi thường ngồi sô pha chờ . Nửa tiếng hoặc tiếng, cũng xuống thôi, lúc xuống tới nơi mặt như trẻ con làm sai vậy, hơi uể oải còn có chút hổ thẹn, cúi xuống đỡ tôi.

      Có đôi khi mới lên có mấy phút liền chạy xuống. Còn hầu hết thời gian hề quên tôi. Đôi khi lên trước mở nước ấm và chuyển bị hết quần áo giùm tôi.

      ~~~

      Tôi dạy dẫn mình tới bệnh viện làm này nọ. ngừng chỉ tất cả các khả năng có thể xảy ra như là: tôi có thể nửa đêm đau bụng phải bệnh viện, có thể tới mười giờ còn chưa sinh em bé, có thể sinh xong em bé mệt quá rồi ngủ; có thể em bé phải ở bệnh viện suốt tuần, cũng có thể cơ thể tôi quá mệt phải nằm têm mấy ngày, có thể người cắm đầy ống tiêm, có thể bác sỉ cho vào bệnh thăm tôi . . . . .

      Tóm lại phải nghe lời Hải Dương, ngoan ngoãn chờ tôi.

      Phụ nữ có thai nên suy nghĩ bậy bạ. Uh, đúng vậy. Tôi yên tâm nằm cạnh . Sau khi bụng to quá nên buổi tối tôi ngủ cạnh rồi, có khi nửa đêm rời giường, còn khiến bị thức giật đỡ tôi.

      Kết quả bất hạnh bị tôi đoán trúng, nửa đêm đau bụng, vào phòng sinh suốt tám giờ, mặt trời cũng ló dạng rồi, còn chưa ra. Tôi dùng sức muốn sinh tự nhiên nhưng hình như còn sứa nữa, nghĩ tới sinh xong nhất định phải bắt làm to mì xào lớn cho mình. . . . . .

      Cuối cùng nghe thấy tiếng khóc của Tiểu , tôi mệt chết được đến mắt cũng mở nổi.

      9: em

      Tỉnh lại ở phòng bệnh.

      Hải Dương tấc cũng rời Tần Lộ, Tần Lộ ngoan ngoãn ngồi trước giường chờ tôi tỉnh lại.

      “Em bé đâu. . . . . .”

      Giọng tôi có chút khàn, tôi đột nhiên nghĩ tới mấy phụ nữ mới sinh xong em bé trong phim truyền hình, cười đến phi thường hạnh phúc. Tôi thấy mình mọi người tí nào hết, sức cười cũng có chỉ muốn lập tức thấy em bé thôi.

      “Em bé ở phòng nhi, ba đến tồi, Tình Thiên dẫn ông ấy xem bé, cực kỳ đáng , khuôn mặt nhắn hồng hồng. . . . . .”

      Tay Tần Lộ cầm tay tôi. Tôi nhìn , hỏi : “Đáng . . . . . .”

      gật gật đầu, hôn tôi, cười rất vui. Vừa rồi tỉnh lại thấy trong mắt có lo âu, có cái tinh thần như người mới được làm ba. Uh, bây giờ tốt hơn nhiều rồi, mắt sáng cũng rực lên.

      tốt. Nhưng tôi vẫn muốn ngay lập tức nhìn thấy em bé.

      Chờ Tình Thiên ôm bé tới, tôi lập tức nhận lấy. Chẳng quan tâm tất cả mọi người ở đây, vén quần áo thử cho con bú sữa. Vừa sinh xong em bé, sữa còn chưa ra đều, nhưng bé cảm giác được nhiệt độ cơ thể tôi, khuôn mặt nho đầy nếp nhăn dựa dựa tới.


      Tôi nhịn được, muốn khóc quá. Ngốc quá, hạnh phúc như vậy tại sao có thể khóc. . . . . . Vừa khóc Tần Lộ kích động.

      Tình Thiên nhìn tôi ôm bé trong lòng, mắng tôi: “Ngốc quá, lo cái gì nữa . . . . . . Bé hơn tám cân (4kg), rất khỏe mạnh . . . . . . Được rồi được rồi, nên lo nhiều như vậy. . . . . . chị cũng từng sinh con mà. . . . . .”

      xong, chính chị ấy cũng nhịn được, nước mắt rơi xuống. Hải Dương nhanh chóng dỗ chị.

      biết, em bé bình thường vừa ra đời tự nhiên nhận được tình của mẹ . . . . . Nhưng khi Tần Lộ còn liền mất phần hạnh phúc này. . . . . .

      Tôi nhịn được, vừa cười vừa khóc. Tần Lộ tới, ôm tôi, hôn lên nước mắt của tôi.

      “Tiểu Lâm khóc. . . . . .”

      Tôi nức nở, còn muốn an ủi : “ đau, Tiểu Lâm đau. . . . . . Tiểu Lâm rất vui. . . . . .”

      giống như nhớ tới cái gì, đột nhiên ngồi thẳng, ánh mắt nhìn chằm chằm tôi đấu tranh vài giây, lại dựa tới, dán lên lỗ tai tôi, ra ba chữ:

      em. . . . . .” Giải thích thêm, “Tiểu Lộ Tiểu Lâm.”

      Tôi muốn khóc, đều tại làm hại. . . . . . ra là thế. . . . . . Tuần trước, bác sĩ Mặc tặng nguyên bộ đồ dùng trẻ con màu hồng, cược với Chu Bất Lyi, nếu thắng tặng tôi phần đại lễ.

      Ba chữ “ em”, có hai đại từ, ít nhất đối với tôi, ba chữ này rất có ý nghĩa.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :