1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Địa ngục cấm ái : I love my sister - Tử Thiên Băng ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Ngoại truyện 1: Nhật ký nội tâm của Tả Nhật Thiên – Phần 1


      ngày nào đó lúc tôi năm tuổi, bé ấy ra đời.

      Lần đầu nhìn thấy em , thấy bé nở nụ cười dùng bàn tay xíu trắng nõn nắm ngón tay mình.

      Tôi quyết tâm phải bảo vệ Tiểu Hy kỹ.

      hiểu tại sao, thời gian dần trôi, cho dù Tiểu Hy có quấn lấy làm phiền tôi như thế nào nữa, có khóc có nháo tôi vẫn thể nào lạnh nhạt phút với em. Tôi nhận thấy đối với em này tôi thương còn hơn cả bản thân mình.


      Ngày nắng, hôm nay Tiểu Hy biết đứng rồi, bập bễnh tập . Trông em đáng quá mất. Tôi suốt ngày chỉ muốn ở bên em, nắm đôi tay xinh đó dẫn em mãi, chẳng muốn rời xa chút nào.

      Ngày nắng, trời hôm nay đặc biệt mát. Tiểu Hy sắp đến lớp mẫu giáo rồi. Mẹ cho em ấy mặc thử đồng phục, chiếc áo thun màu đỏ cùng với váy xếp ly trắng kẻ sọc cùng màu áo, khuôn mặt mũm mĩm của Tiểu Hy dường như càng đáng hơn. Tôi lại thương em hơn chút.

      Ngày u. Thời tiết đáng ghét, tôi định dẫn Tiểu Hy chơi. Tiểu Hy được sáu tuổi rồi, càng ngày càng xinh đẹp, mẹ sau này em nhất định là đại mỹ nhân, tôi quan tâm mấy. Trong lòng bỗng lóe lên suy nghĩ, em ấy là của tôi đẹp để làm gì nhiều người để ý. Ý nghĩ đó làm tôi sợ bản thân suốt cả tuần. Năm đó tôi mười tuổi.

      Ngày nắng dịu, Tiểu Hy chín tuổi. Em ấy vẫn luôn rất thích ở bên tôi, tôi hạnh phúc vì điều đó.

      Ngày mát, Tiểu Hy mười tuổi. Hôm đó Tiểu Hy thi múa tập thể với lớp, thân thể nhắn trong bộ quần của thiếu nữ cổ đại, tóc vấn kiểu vân kế vụ hoàn, giữa vầng trán trắng nõn điểm đóa mẫu đơn tím. rất đẹp nha, nhưng mà khi biểu diễn ai cũng nhìn chằm chằm vào Tiểu Hy của tôi, tôi muốn móc hết những cặp mắt đó quẳng . Tôi lại vì suy nghĩ của mình mà hoảng sợ.

      (Vân kế vụ hoàn:http://nhuoclinh.files.wordpress.com/20 ... u-hoan.jpg)

      Ngày mưa to, mùa mưa đến. khí ẩm ẩm khiến Tiểu Hy cứ buồn bực vui, tôi tìm mọi cách cho em vui thế là Tiểu Hy càng quấn lấy tôi hơn. Tôi thấy rất thõa mãn.

      Ngày xuân hơi lạnh, Tiểu Hy bỗng dẫn về nhà ba người, giới thiệu là bạn thân quen được hai ba năm gì rồi. Thế mà Tiểu Hy hề với tôi về họ, nữ hai nam, nhìn bọn nhóc đó lúc nào cũng chung với Tiểu Hy, tôi nổi giận nhưng dám để lộ.

      Ngày mùa hè, Tiểu Hy mười tuổi. Ba theo lời ông nội chuyển nơi ở, chúng tôi đến ở trong thành phố sầm uất chỉ sau thủ đô. Tôi vui vẻ, như vậy ba nhóc kia gặp lại Tiểu Hy được nữa.

      Ngày nắng ấm, Tiểu Hy đến trường đợi tôi cùng về, bạn tôi nhìn em hai mắt lộ ra dâm dục. Hôm đó, tôi ra về trễ mười phút, hôm sau bình tĩnh nghe tin nó tạm nghĩ học vì bị gãy ba cái xương sườn, đâm vào phổi nên rất nguy kịch, chưa thủ phạm vì nó vẫn còn bất tỉnh. Lúc đó tôi hơi hối hận, hận mình ra tay quá , chỉ gãy có ba cái xương, phổi thủng vài lỗ là quá lời cho nó rồi. Tiểu Hy chỉ là của tôi, ai cũng được phép mơ tưởng. Năm đó tôi mười tám, Tiểu Hy mười ba.

      Ngày lạnh, thành phố này ở miền nam khá gần xích đạo nên thời tiết lúc nào cũng ấm, hôm nay bỗng nhiên rất lạnh. Sau khi học về Tiểu Hy rúc trong lòng tôi, tôi thầm cầu nguyện ngày nào cũng lạnh thế này.

      Ngày u, Tiểu Hy mười lăm, em lại đến trường đợi tôi. Tôi lo lắng em bị cảm, mặc kệ vẫn còn hơn hai mươi phút mới hết tiết, mang cặp ra về với em. Sau hôm đó trong trường đồn đại hạng nhất toàn khối – là tôi, người học hơn mạng vì bé mà bỏ tiết giữa chừng. Ai cũng bảo Tiểu Hy là người của tôi. Lúc đó tôi ngẩn người mấy giờ liền, người ? Tình ? Tôi Tiểu Hy là em , ai tin. Tôi chỉ là thương em thôi mà, nhìn sao ra tình nam nữ biết.

      Ngày nắng mang hương vị chuyển mùa, đối với Tiểu Hy hiểu tại sao tôi càng ngày càng chú ý, từng hành động, biểu cảm hay bạn bè của em tôi đều muốn biết .

      Ngày thu trong lành, tôi ít tiết nên về sớm quyết định qua trường phổ thông Tiểu Hy học – cạnh trường tôi. Chuông reo, bóng dáng em xuất sân trường, tôi bất giác nở nụ cười. Chỉ là, còn cách cổng chừng mười mét Tiểu Hy bị tên con trai gọi lại, ấp úng gì đó, Tiểu Hy thân mật cười trả lời, trong mắt cậu ta ánh lên thứ, thứ mà chỉ cùng là đàn ông mới có thể hiểu, dục vọng và say mê. Tôi kìm nén bản thân xông lên giết chết , tay nắm chặt đến mức móng bấu vào thịt chảy máu cũng hay. Năm đó Tiểu Hy mười sáu. Tôi hai mốt.


      Năm nay Tiểu Hy mười bảy tuổi, thiếu nữ tuổi này quả là đẹp nhất. Tiểu Hy cứ như nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích vậy, tôi phát bản thân bất cứ lúc nào cũng muốn ôm em vào lòng. Người khác ôm em -- chính xác là ba, tôi cũng cảm thấy gai mắt. Tôi nghĩ bản thân điên rồi, ngày nào cũng phải cố gắng ra vẻ bình thản. Ép bản thân đừng suy nghĩ về em nữa.

      Thời gian trôi thêm vài tháng, và ràng như những gì tôi mong muốn, dục vọng muốn độc chiếm Tiểu Hy ngày mạnh mẽ, tôi sợ tổn thương em nên quyết định tiện tay đồng ý nhận lời làm bạn trai nào đó, tên là Ngọc --- Ngọc gì đấy, tôi cũng chẳng nhớ.

      Tôi đưa Ngọc Liên về nhà ra mắt với ba mẹ nhưng chủ yếu là muốn xem phản ứng Tiểu Hy thế nào, viết tại sao tôi lại muốn biết điều đó nữa. Tiểu Hy có hẹn thể về sớm gặp Ngọc Liên được, nếu biết cuộc hẹn của em hôm đó dẫn đến việc mà tôi mong muốn nhất dù có trói tôi cũng cho Tiểu Hy . Sau cuộc hẹn đó, Tiểu Hy tuyên bố mình có bạn trai.

      Tôi nhớ mình dùng cách thần kỳ gì để có thể chấp nhận chuyện đó. Cho tới khi đêm mẹ Tiểu Hy muốn ngủ qua đêm nhà cậu ta. Đầu óc tôi lúc đó còn nghĩ được gì ngoài việc phải đưa em về, nhốt luôn trong phòng. Tôi gọi điện thoại cho Tiểu Hy, em nhất quyết địa chỉ, điên cuồng lát tôi mới nhớ mình vẫn còn lưu số điện thoại ba cậu ta.

      Tôi tìm được Tiểu Hy, em nắm tay cậu ta. Chứng kiến cảnh đó tôi đầu óc tôi trống rỗng, ‘ nổi giận vì cái gì vậy ?’ câu của em làm tôi ngơ ngác, tại sao tôi nổi giận ? Tôi cũng , duy điều rất đó là tôi phải bắt em về. Nhưng, mọi chuyện diễn biến đến bước tôi thể ngờ được. Đêm đó, Tiểu Hy vừa khóc vừa hét lên em tôi.

      Giây phút đó, tôi cương cứng người, phải vì ngạc nhiên.

      Là vì hạnh phúc.

      Nhưng sau câu đó Tiểu Hy rằng mình người khác. Đúng vậy, tôi những tưởng có ngàn vạn kim châm vào tim khi nghe em câu đó.

      Suốt hai tháng sau, tôi vẫn thoát được nổi ám ảnh câu ‘em người khác’ của Tiểu Hy, tôi tìm tới thân thể của Ngọc Liên.

      lòng xin lỗi Ngọc Liên, bởi vì mỗi khi làm tình với ấy, trong đầu tôi chỉ suy nghĩ về Tiểu Hy.

      Nhưng hai người khác nhau, tôi hề tìm được thứ mình muốn trong cơ thể Ngọc Liên. Tối đó, tôi vào phòng em làm việc mà mình muốn làm suốt mấy năm nay.

      ghê tởm, khùng điên, biến thái.

      Tôi muốn ‘làm’ với em mình.


      Ba ngày sau, tôi sang học nhằm cho mình cơ hội và cũng cho em cơ hội.

      Cho mình, cơ hội quên em.

      Cho em, cơ hội thoát khỏi tôi.

      Chỉ tiếc tôi những càng nhớ em mà còn hiểu ra tình cảm mình dành cho em là tình .

      Chỉ tiếc em tận dụng quãng thời gian ba năm đó làm việc gì đấy để ngăn tôi lại.

      Và giờ đây, tôi muốn, Tiểu Hy là của tôi.

      Tả Nhật Hy mãi mãi thuộc về tôi.


      Chương 10: Tiểu Hy, đời này chỉ cần em thôi.


      hai hôn lên khắp người tôi, thỉnh thoảng còn cắn cắn làm tôi có cảm giác gì đó , đau và… khoái cảm ?

      Thân thể tôi run dữ dội, cảm giác mới mẻ ấy cứ đánh úp vào lý trí tôi mỗi khi đặt môi xuống. Tôi rủa trong lòng tiếng, cắn chặt răng để thốt lên tiếng rên rỉ khó nghe đó. Trong màn nước mắt, tôi mơ hồ nhìn thấy tỏ ra vui, bỗng nhiên lại đưa lưỡi vào khoang miệng tôi, khe khẽ ra lệnh, “Tại sao lên tiếng, gọi Thiên !”

      Tôi nhắm mắt nghiến răng càng thêm chặt.

      “Gọi !” Cảm giác khoái cảm lạ lẫm mà vui sướng tràn đến, giữa hai chân có gì đó khiêu khích khiến tôi thể nào nhịn được nữa, ‘a’ tiếng đầy dâm dục mà bản thân tôi nghe còn lạnh sống lưng.

      Lúc tôi khó nhọc định lên tiếng vâng lời trong đầu xuất hình ảnh, Tử Hoàng. Nụ cười dịu dàng, thái độ ân cần, người bạn hơn mười năm và tất cả những gì cậu làm cho tôi, tôi nhất quyết cắn xuống lưỡi , mùi máu tươi tràn ngập miệng.

      gầm tiếng, hề rút lưỡi ra ngoài tiếp tục điên cuồng cắn mút, dù tránh né thế nào tôi cũng buộc phải nuốt số máu đó.

      Tanh nồng và mặn.

      ‘Tại sao… … phải làm đến thế này ?” Tôi thào.

      hai ngừng lại, ngón tay ở giữa chân tôi cũng bất động, đầu vùi vào cổ tôi rất khẽ, “Tiểu Hy, cũng biết nữa, chỉ muốn ở bên em mà thôi…”

      “Ở bên em có rất nhiều cách, phải chỉ riêng cách này, à, thả em ra trước .” Tôi giọng, lời nửa nửa giả như dụ dỗ.

      , tôi vẫn , tôi đương nhiên muốn bên suốt đời.

      Giả, còn Tử Hoàng, ai bên cậu ấy ? Tình của cậu ấy dành cho tôi, rất nhiều nên tôi… trả.

      Có điều tôi hiểu quá , hai bị câu ấu trĩ này lừa gạt.

      Quả đúng như vậy, đầu hai vùi càng thêm sâu vào cổ tôi, hơi thở nóng bỏng tiếp xúc với làn da nhạy cảm của tôi, tôi hơi run chút, “Ha ha, Tiểu Hy, em câu này có bao nhiêu phần ?”

      Tôi nghiêng đầu khiến môi dán vào cổ mình được nữa, “Năm phần.”

      bật cười.

      Ngón tay phía dưới lại động đậy, khoái cảm khiến nơi đó của tôi chảy đầy chất dịch trong suốt, tôi vừa xấu hổ vừa tức giận muốn giơ chân đá nhưng lại bị hai gối chặn lại, uất ức khiến nước mắt càng chảy dữ dội hơn, tôi nhắm mắt gào lên, “Tả Nhật Thiên ! Em lần nữa ! Thả em ra ! Chúng ta chuyện đàng hoàng !”

      chuyện ? về cái gì ?” Giọng kèm theo tiếng thở dốc, phía dưới đùi tôi cảm thấy có gì đó to lớn và rất rất nóng cọ xát.

      Dù sao cũng sống được hai mươi năm, tôi có ngốc cũng biết đó là cái gì !

      “Chuyện về ba chúng ta, có rất nhiều chuyện phải giải quyết, làm thế này chẳng ích gì cả !” Tôi cố trấn tĩnh từ chữ từ chữ ra. vẫn cười khe khẽ, cúi người liếm lên rốn tôi mấy vòng khiến vùng bụng dưới của tôi càng thêm rạo rực, cảm giác bị ngọn lửa thiêu đốt từ trong ra ngoài. , “ có thể thả em ra, chỉ cần em trả lời từ thôi.”

      Tôi vừa vui vừa lo lắng, tôi tin con hồ ly như lại dễ dàng buông tha như vậy.

      “Là gì ?”

      , ở bên , thuộc về .” Phía dưới, lại thêm ngón tay chen lấn vào nơi đó, thống khoái mãnh liệt khiến tôi cong người lên , rên rĩ tiếng, lại nghe , “Chỉ cần em chữ ‘được’ lập tức thả em.”

      Tôi nở nụ cười nhạt nhòa môi, ? Tôi vốn mà. Ở bên ? Tôi cũng ở bên , duy là tôi thể thuộc về , bởi vì Tử Hoàng rất tôi. Tôi có lỗi với cậu ấy, tâm mà trong giây phút ‘làm tình’ thế này bỗng nhiên tôi thông suốt, kỳ tôi rất muốn thực ba điều kiện của hai nhưng cho dù là thiên thời địa lợi hay nhân hòa, tôi đều được phép làm như thế. Chưa kể ràng buộc mà tôi mắc phải nhiều như cuộn len khổng lồ cao mười trượng vậy.

      Cuộn len ấy tên là Tử Hoàng.

      hai dừng chút, ngẩng đầu nheo mắt nhìn tôi, giơ tay trái nãy giờ vẫn làm loạn ở bầu ngực lên lau nước mắt mặt tôi. thở dài, “Tiểu Hy, em biết ? Ba năm trước à , có lẽ là từ khi em sinh ra, lần đầu tiên nhìn thấy em, khi đó em vẫn chỉ là đứa bé sơ sinh, cảm giác bàn tay mềm mại trắng trẻo của em nắm lấy tay vẫn chưa hề quên, lúc đó chỉ có năm tuổi mà thôi. Mãi sau này vẫn hề phát , em. Quãng thời gian ở mới phát giác điều này, ở bên đó nhiều lúc chỉ muốn bay về gặp em ngay, cho em biết em cỡ nào. Tiểu Hy, tiểu Hy của , thấy mình càng ngày càng điên rồi, em mình đến mức chỉ muốn độc chiếm em thôi, muốn để ai nhìn thấy em cả chi bắt phải nhìn em đám cưới với cậu ta ?”

      Tim tôi run rẩy.

      Lòng tôi run rẫy.

      Nhất thời tôi biết phải gì, ra mình tự nhận bản thân trai đến điên cuồng lại bằng góc tình của , quan trọng hơn, ra tôi lâu đến vậy, ra tôi nhiều đến vậy. Trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, khuôn mặt của Tử Hoàng dần dần chìm ngập dưới dòng nước đó, căn bản là thể nào ngoi lên được !

      Tôi thấy bản thân đáng khinh, xem những bộ phim Hàn Quốc, coi thường những lẳng lơ đến với nam chính hoặc là vì tiền hoặc là để có nơi dựa để quên người khác. Tôi cười khẩy tại sao đạo diễn, biên kịch lại có thể cho nhân vật ấu trĩ như vậy xuất trong bộ phim, tuy có hiệu quả ăn khách nhưng ràng hạ thấp tính hấp dẫn của phim, những nhân vật như vật khán giả cần xem cũng biết kết cục của ta thế nào.

      Bây giờ bản thân lại chính là loại nhân vật rẻ tiền đó.

      Lợi dụng Tử Hoàng quên hai, để rồi cuối cùng nắm tay bỏ cùng người mình thương.

      Tôi nhịn xuống tiếng rên rĩ gào thét muốn bật ra khỏi miệng, cười cười , “Được.”

      hai giật mình, ngồi hẳn dậy bên nhìn chằm chằm vào tôi.

      còn người kích thích, các tế bào trong cơ thể dường như dịu nhưng lại khó chịu như thể cần người ‘an ủi’ chúng, tôi ngán ngẩm thở dài trong đầu, đây là bản năng, là sinh lý, là những gì nguyên thủy nhất của loài người tôi có muốn cũng thể khống chế.

      cần nhìn em như vậy.” Tôi mím môi .

      lắc đầu, “ tưởng mình nghe nhầm.”

      nghe nhầm đâu.”

      Trong phút chốc, ánh mắt lên vui vẻ khó giấu, vui vẻ thuần túy nhất, khuôn mặt rạng rỡ như thần Apollo. Tôi ngây ngẩn nhìn, định giơ tay vuốt ve khuôn mặt giống mình tám chín phần kia, cổ tay truyền đến cảm giác đau nhói, “ trước hết nên thả em ra .”

      hai mỉm cười, cúi người sát xuống, khóe môi dán vào miệng tôi, “Em lừa chứ
      ?”

      “Em chưa bao giờ lừa và cũng có tài năng lừa gạt con cáo chín đuôi như .” Tôi bật cười.

      hôn qua môi tôi, dời lên hôn lên từng giọt nước mắt mặt chát kia như muốn lau khô chúng hoàn toàn, như muốn tôi cảm thụ được hạnh phúc của vào lúc này. lát sau, đưa tay xé nát cà vạt đen trói tôi, tôi chưa kịp hạ tay bị ôm vào lòng.

      Chặt đến nổi làm tôi khó thở.

      sợ.” bình tĩnh .

      Tôi thẫn thờ, hơi hơi ngước lên nhìn nhưng chỉ có thể thấy được chiếc cằm hoàn mỹ kia,
      sợ ?”

      “Đúng thế, sợ nếu bây giờ buông tay ra em lại muốn chạy .”

      Tôi im lặng, hai tay nắm chặt rồi buông lỏng, vòng tay ôm trả lại , “Em trốn.”

      “Tử Hoàng sao ?” siết chặt vòng tay.

      Tôi nhíu mi sâu khi nghe nhắc đến Tử Hoàng, cảm giác tội lỗi nhất thời đánh úp đến, tôi khống chế để bản thân đừng run, bình tĩnh , “Chúng ta bỏ trốn, được ?”

      im lặng, rồi lại cười.

      “Chúng ta đến nơi ai biết.”

      nơi mà trong mắt người khác chúng ta phải em.”

      nơi chỉ riêng chúng ta.”

      Lòng tôi co thắt kịch liệt mỗi khi nghe thốt lên từng câu.

      “Tiểu Hy, đời này chỉ cần em thôi.”

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11: Tiểu Hy, em thuộc về .


      Phong cảnh vun vút vụt qua khung cửa sổ tàu hỏa, lục của cây cối, lam của sông xa, hoàng bạch chàm xích của những bông hoa tất cả đều trở nên mơ hồ. Tôi dựa đầu vào lòng ngơ ngác nhìn ra ngoài, trong lòng có cảm xúc gì, lúc này, tôi chỉ muốn mãi mãi yên ổn như vầy mà thôi.

      “Em nghĩ gì ?” Giọng từ đỉnh đầu truyền xuống, đôi môi ấm áp dán vào vành tai tôi, vòng tay hai siết chặt hơn.

      “Em cũng biết.” Tôi mơ hồ đáp.

      hôn lên cổ tôi, “Nghĩ về cậu ta ?”

      Tôi cười cười, “Có lẽ.” Nhất thời cảm thấy đôi tay ôm mình trở nên như gọng sắt, tưởng chừng như muốn siết chết tôi, hoặc là… khảm tôi vào .

      cho phép.” Giọng trầm trầm, cắn cái lên cổ tôi. Tôi giơ tay ôm lấy cổ, nghiêng người ngước đầu nhìn khuôn mặt hoàn mỹ góc cạnh kia, chu môi ra vẻ bất mãn , “Em chỉ bảo có lẽ thôi mà, đừng có ghen vô lý như vậy.” Vừa định mở miệng tiếp môi bị bắt lấy, đầu lưỡi thăm nhập càng quét bất cứ thứ gì nó chạm vào, tôi phản kháng cũng đáp trả.

      Đưa mắt nhìn cảnh vật vùn vụt trôi qua ngoài kia.


      Hôm đó, tôi viết lá thư để bàn trong phòng mình, nhắn lại với ba mẹ vài câu, sau đó chỉ lấy vài thứ giấy tờ quan trọng ngay, cả quần áo cũng mang theo. Ra khỏi nhà mọi thứ đều do sắp xếp.

      Tôi biết mai sau sống thế nào, nhưng, tôi còn lựa chọn khác sao ?

      Chúng tôi rời khỏi thành phố liền mua vé tàu hỏa đến vùng quê sông nước, chuẩn bị cả rồi khiến tôi hơi nghi ngờ, liệu có phải biét trước lựa chọn của tôi vậy, tôi hỏi , trả lời bằng vẻ mặt bí hiểm.

      Ngồi tàu hỏa đến tại cũng hơn ba gờ, mặt dù chúng tôi có hai chỗ trong khoang hạng nhất nhưng từ lúc lên tàu buộc tôi phải ngồi trong lòng , dường như chắc chắn tôi tôi bỏ trốn.

      Tôi chỉ đành thở dài.


      Xuống bến, tôi và hai đứng bên đường đợi chưa đến hai phút, chiếc Porsche 356A đen chầm chậm dừng truớc mặt, lần đó tôi cũng định mua chiếc này nhưng đến trễ buổi đấu giá và thế là trắng tay.

      Tôi tiếc hận nhìn chiếc xe.

      hai nhìn thấy ánh mắt tôi, cười khẽ tiếng, đưa tay vuốt vuốt đầu tôi như dỗ trẻ, “Em thích nó phải ? Lát nữa bảo Vũ tặng em.”

      Tôi khó hiểu, Vũ ?

      Cửa xe mở ra, người vận tây trang, mái tóc vàng nhạt, khuôn mặt tuấn tú mang nét châu Âu trông rất đoan chính đến, nhìn thấy tôi trong mắt thoáng qua nét kinh ngạc, liếc khuôn mặt hai rồi lại nhìn mặt tôi. Xoay hồi đến mức tôi cảm thấy chóng mặt mỏi cổ giùm ta, người đó mỉm cười, giơ tay trước mặt tôi.

      “Chào em, tên phiên của là Cổ Lạc Vũ, bạn thân Nhật Thiên quen ở , em là em song sinh với cậu ta phải ?”

      Tôi cười gượng, vừa đáp vừa đưa tay, “Chào Cổ, em là Nhật Hy.” Chỉ là tay chưa nâng được quá mười xen – ti –mét bị hai bắt lại, dịu dàng , “Đừng để tâm cậu ta” xong câu này giọng hai lạnh tanh, “Đây là người của mình.”

      Cổ Lạc Vũ ràng giật mình, nhìn tôi chằm chằm.

      Tôi ngẩng đầu nhìn trời.

      “My God, đời lại có hai người giống nhau đến thế sao ? Thiên, cậu đừng giỡn nữa, bảo là em mình còn tin chứ người ? Giỡn hoài !” Cổ Lạc Vũ kích động .

      hai chẳng thèm đáp, kéo tôi thẳng lên xe ngồi.

      “Này này, xe của mình đấy, đợi ! Đợi nào !” Cổ Lạc Vũ chạy lại nhào lên xe như sợ hai nổ máy luôn.


      Chúng tôi dừng lại ở căn biệt thự màu vàng kem lớn bên chân núi, hai dẫn tôi vào căn phòng và bảo từ đây nó là phòng của tôi. Tôi thẫn thờ nhìn căn phòng, giống y như đúc từ cách bày trí hay đồ vật với căn phòng ở nhà. Tôi xoay người nhìn , cười nhưng đáp.

      Cổ Lạc Vũ hoàn thành nhiệm vụ đưa rước cũng ở lại lâu lập tức ngay, ra là bị hai đuổi. Tôi mấy vòng trong biệt thự, mọi thứ rất đơn giản nhưng lại đầy đủ vô cùng, những gì cần thiết đều có cả.

      Từ đó, tôi bắt đầu cuộc sống mới của mình.

      hai quy định phạm vi hoạt động của tôi là nội trong biệt thự -- điều đó đồng nghĩa với việc tôi cũng được phép học, ngoại trừ điện thoại và internet, mấy thứ công nghệ thông tin như như ti vi, psp 4 vấn đề.

      hai mỗi ngày sáng làm chiều về, tôi hỏi làm gì bảo mình là tổng giám đốc của công ti nào đó thành lập cùng với Cổ Lạc Vũ lúc còn bên , gần ba năm trước. Tôi xem ti vi cũng hay nhắc đến, quả rất có tài, chỉ trong ba năm tạo nên cây cổ thụ trong ngành kinh tế tài chính, tuy bằng Tả thị nhưng tuyệt thua kém quá xa. Nếu quản lý Tả thị chắc chắn cơ nghiệp của ông nội phát triển vô cùng rộng, tôi tiếc nuối thở dài.

      Mỗi tối đều ôm tôi ngủ, cũng dưới ba lần ‘muốn’ nhưng tôi luôn cự tuyệt, vẻ mặt tuy tốt lắm có điều vẫn hề ép buộc tôi. Tôi mừng thầm, đối với những chuyện này tôi vẫn luôn có gì đó rất sợ, dù sao cũng là lần đầu tiên hơn nữa người muốn lại là trai ruột của mình, tôi cảm thấy hơi hoảng và cần thời gian.

      Có lẽ cũng hiểu nên đợi.

      Ba bửa hằng ngày của tôi do người nữ giúp việc nấu, ấy rất ít , muốn bắt chuyện giải sầu cũng thể.

      Tôi sắp chán đến điên lên.


      Buổi tối, nằm giường, ôm chặt lấy tôi, bàn tay vuốt ve dọc sống lưng tôi, im lặng.

      Tôi nằm lát cũng ngủ được, lưng cứ truyền đến cảm giác nhồn nhột xen kẽ khóai cảm, tôi bực mình xoay hẳn người lại mặt đối mặt với , “, ở nhà mãi buồn quá .”

      “ý em là sao ?” Tay vẫn bám riết ba mươi sáu đốt sống lưng của tôi, tôi rướn người hai co người đều thoát đươc, đành cắn răng chịu đựng cảm giác tê tê này. “Ý em là, cho em ra ngoài, hai nươi bảy ngày em được nhìn thấy đường phố rồi.”

      được.” Nghĩ cũng cần lập tức đáp.

      “Tại sao chứ ? Em trốn đâu.” Tôi uất ức nhìn , giọng nọi nũng nịu kéo dài, chiêu này dùng trăm lần trăm lần linh.

      ngờ, cúi đầu hôn lên môi tôi, bàn tay luồng vào váy ngủ chạm vào bên ngực.
      Tôi hoảng hốt lui về sau nhưng được, “ !”

      hai dừng lại động tác, bàn tay bất trị kia vẫn nắn nót thỉnh thoảng nhéo vào nhũ hoa khiến thân thể tôi nhất thời rùng mình, thống khoái trào tới. Tôi cắn răng nhìn , sau khi hôn thõa mãn nhìn cánh môi sưng đỏ của tôi, rốt cuộc cũng rút tay ra.

      “Em biết hành động kia mang lại hậu quả gì à ?” Giọng mang theo dục vọng khàn đặc làm tôi sợ hãi lui về sau, túm lấy tôi ôm vào lòng, “Nằm yên.”

      Tôi ngoan ngoãn nằm yên, tôi biết, trong tình huống này giãy dụa là hành động ngu xuẩn.

      muốn em gặp người khác.” lúc lâu sau chậm rãi .

      Tôi ngỡ ngàng, thốt nên lời.

      muốn ai thấy em cũng như chuyện với em, nổi giận.” Hết câu, vuốt ve mái tóc đen dài của tôi, đưa lên mũi ngửi ngửi, “Dù là phụ nữ cũng thế, trẻ con cũng vậy.”

      Tôi chợt hiểu ra, có lẽ phải người giúp việc kiệm lời mà chỉ sợ cho phép ấy chuyện với tôi, tâm thần tôi dần lạnh, “Chẳng lẽ muốn nhốt em cả đời ?”

      cương người chút, lại trở về như cũ, hôn lên trán tôi, “ cũng định thế, em xem làm vậy có được ?”

      Tôi nhíu mi, “Em sao ?”

      hai siết vòng tay lại, “Em có quyền .” Cười cười tiếng rồi tiếp, “ ra chỉ là định mà thôi, nếu em ngoan hẳn làm vậy.”

      Tôi nắm chặt hai tay mình lại, ép bản thân bình tĩnh, tính bá đạo độc chiếm của hai mươi mấy ngày nay tôi hiểu , bây giờ chỉ là thêm chút, tôi nhất định thể khiến giận nếu , khó mà trước được.

      Trong thâm tâm, tôi vẫn luôn rất , bản thân tôi cũng muốn trái lời . Trong những lúc thế này, tôi hận mình .

      “Tiểu Hy, đừng trách .” như biết mọi suy nghĩ của tôi, gỡ lấy từng ngón tay nắm chặt của tôi, mười ngón xen kẽ đan vào.

      Tôi nhắm mắt lắc đầu.

      “Tiểu Hy, em thuộc về .”


      Chương 12 : Bỏ trốn

      Sáng hôm nay, ra khỏi cửa biệt thự đánh rơi khóa cổng.

      Tôi liếc chiếc khóa lẳng lặng nằm cách chân mình gần hai mét trong giây, khuôn mặt lập tức trở lại như cũ. Chào rồi bình tĩnh vào trong.

      Ba mươi phút sau khi tiếng động cơ xe nổ lên, tôi xuất ở cửa.

      Nhìn qua lại chút, yên tâm rằng nữ giúp việc kia ở gần đây, lấy tốc độ nhanh nhất nhặt nó lên. Bỏ vào túi áo khoát tôi lại bình tĩnh vào nhà lần nữa. tại biết giúp việc xuất lúc nào, tốt nhất là manh động.


      Gần giữa trưa, lúc này giúp việc nấu cơm, nhìn đồng hồ chút, ba mươi phút nữa ấy vào phòng đưa cơm, tôi mở tủ thay bộ quần áo thể thao đơn giản, vấn gọn mái tóc mình cao lên, mặc thêm chiếc áo khoát nhạt màu mà chắc chắn rằng khi nhìn vào chẳng ai nhớ nổi nó trông ra sao.

      Hãng quần áo này tuyệt , đợi khi ra ngoài được tôi nhất định bán trong hai mươi phần trăm cổ phần của mình trong tập đoàn Tả thị để mua cổ phần của hãng này. Tập đoàn Tả thị lớn đến mức đứa trẻ cũng biết, người muốn mua cổ phần của Tả thị xếp hàng từ cực đông sang cực tây còn đủ, phải biết, chỉ cần phần trăm thôi cũng khiến người sở hữu có cuộc sống đầy đủ an nhàn tới già. Tôi làm cổ đông lớn trong hãng rồi bắt họ làm ra những bộ trang phục đơn giản hơn thế này nữa mới được.

      Tôi tim đập mặt đỏ từ tốn ra khỏi phòng, từ tốn xuống thang, từ tốn ra cổng. Sau đó lại từ tốn mở cổng và --- chạy !

      Cũng may hai tuy cắt hết mọi thông tin bên ngoài nhưng lấy những giấy tờ tùy thân và thẻ ngân hàng của tôi, hẳn cảm thấy dù sao tôi cũng mãi mãi trong căn biệt thự đó nên mấy quan tâm. Nhưng trong túi tôi lúc này tuyệt đối đồng, bản thân lại thể rút tiền từ ngân hàng, tôi chắc chắn kiểm soát tất cả hai mươi mốt tài khoản của tôi thậm chí bảy cái ở nước ngoài cũng thế. Đành đưa tay gỡ chiếc lắc bằng vàng trắng đính ba mươi hai viên kim cương , thứ này là do ba tặng lúc tôi mười bốn tuổi.

      Để chiếc lắc vào túi áo, tôi vẫy tay gọi taxi.


      Dừng trước cửa hàng bán vàng và đá quý khá xa biệt thự, tôi chậm rãi vào trong. Tuy lúc này rất gấp, nhưng nếu làm ra hành động gì bất thường người ta cho tôi là phường trộm cướp gì nữa lời hoàn nổi mất.

      Vào trong, cửa hàng này khá lớn, ánh đèn trắng khắp nơi khiến những thứ trong mấy chiếc tủ kính lấp lóe ánh kim, tôi đến chỗ bán nữ trang.

      Nữ nhân viên nhìn thấy tôi đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại nở nụ cười đạt chuẩn buôn bán.

      Tôi mấy để tâm, lập tức lấy chiếc lắc trong túi ra, “Em muốn bán nó.”

      Chị ta dùng hai tay nâng chiếc lắc, nhìn sơ qua chút đưa ra biểu lộ giật mình, hai lời đưa tay gọi điện thoại. Hai phút sau có người đàn ông hơn ba mươi tuổi, gương mặt góc cạnh dày dặn kinh nghiệm tới, chào tôi rồi nhận lấy chiếc lắc tỉ mỉ xem.

      lát sau ta ngẩng đầu, “Nếu tôi nhằm đây là chiếc lắc tay ‘The Princess’ do bậc thầy hoàn kim Saimond chế tác bốn năm trước, gồm ba mươi hai viên kim cương xanh đạt tiêu chuẩn 6C, mỗi viên ba carat, giá cả còn đắc hơn loại năm carat.”

      Tôi nghe mà đầu óc bay loạn xạ, ngờ nó lại quý đến thế, nhất thời do dự có nên bán hay . Ba mua thứ quý giá như thế này hẳn ba đặt rất nhiều tình cảm vào nó, hốc mắt tôi bắt đầu ươn ướt nhưng vô tình nhìn thấy chiếc đồng hồ mạ vàng tường lập tức quyết tâm.

      Năm phút nữa nữ giúp việc phát tôi trốn, đến lúc đó hai hẳn bắt đầu tìm tôi, với thế lực nay của nếu tôi cẩn thận tiết kiệm từng giây có mơ cũng thoát được.

      Vừa định mở miệng hỏi chiếc lắc có thể bán bao nhiêu, người đàn ông mở lời trước, “Xin lỗi thưa , giá trị của ‘The Princess’… cửa hàng chúng tôi có khả đưa tiền mặt ngay lập tức được.”

      Tôi nghĩ nhiều, liền : “ cứ đưa tôi số tiền mặt trước, số còn lại bao giờ có thể gọi cho tôi” đến đây tôi giật mình, tôi làm gì có điện thoại cơ chứ, “Gần đây có nơi nào bán điện thoại ?”

      ta ngây ngẩn, căn bản theo kịp tốc độ xoay chuyển vấn đề của tôi, “… A, có, có !”

      mua giùm tôi chiếc Windows phone, loại nào cũng được nhưng lấy tên ấy, rồi mua luôn sim, loại khuyến mãi ! Số nào càng khó nhớ càng tốt.”

      ta mơ hồ nhìn tôi.

      “Tôi xin đấy, tiền điện thoại trừ vào tiền bán chiếc lắc, tại đưa tôi năm nghìn euro, số còn lại xin ông chuyển vào số tài khoản này.” Tôi lấy chiếc bút bàn viết dãy số, cũng may tôi vẫn còn nhớ tài khoản của Nhã Niên.

      ta vẫn chưa hiểu mô tê gì.

      “Lạy chúa ! ! Làm ! Ơn ! Có ! Được ! ?”

      Tôi hét lên.

      Mọi người nhìn tôi, tôi chả buồn để ý.

      “Được được, tôi lập tức ngay.” ta xong liền biến mất sau cánh cửa, nhận năm nghìn euro xong, tôi ngồi ghế khách quý vừa nhìn đồng hồ vừa tính toán kế hoạch tiếp theo của mình.


      Hết năm phút, mỗi dây nơ-ron trong đầu tôi đều điên cuồng nhảy loạn, bóng dáng người đàn ông xuất trong tầm mắt, tôi suy nghĩ được gì lấy chiếc túi xách tay ta, mở hộp điện thoại lắp sim rồi gắn pin vào, xé mảnh giấy in thông tin phần còn lại của chiếc sim đưa ta, “Khi nào chuyển tiền gọi cho tôi, lúc mua điện thoại nhân viên làm xong thủ tục giấy tờ, tại chiếc lắc là của các .”

      Dứt lời tôi liền chạy như bay ra chiếc taxi đợi nãy giờ ngoài cổng.


      Ngồi xe, tôi tại biết mình nên đâu, ra nước ngoài là thể, hai hẳn phong tỏa toàn bộ các nhà ga sân bay trong nước rồi. Khách sạn lại chắc nơi nào có người của , đầu tôi muốn nổ tung.

      Bỗng nhiên tôi nghĩ đến nơi hết sức an toàn.

      “Xin chạy đến tỉnh nào nhưng lại có cơ quan chức trách tận tâm chút.”

      “Là tỉnh nào ạ ?” Tài xế hỏi lại.

      Tôi nhíu mi, lời quá rằng tự tìm rồi mà, nhưng tôi vẫn cố nhịn để nổi nóng, nghĩ chút, “Tỉnh A, thành phố H .”

      “Vâng.”


      Đứng vỉa hè của con đường lớn nhất thành phố H, tôi hỏi thăm người qua đường vài câu và xác định được địa chỉ nơi mình cần đến.

      Thành phố H lớn, nhưng được là cách tỉnh T – nơi tôi ở gần ba mươi ngày vừa qua đến năm giờ đường, tạm thời tôi thể bị bắt được. Tôi vào ngôi làng vắng nhất, ra bờ sông đào cái hố bỏ tất cả tiền, điện thoại và giấy tờ vào bọc rồi chôn xuống, trong túi chừa năm trăm linh năm euro. Sau đó trở lại con đường lớn nhất thành phố.


      Đứng trước cửa hàng bán thức ăn nhanh, tôi nhìn ô cửa sổ kính rất lớn của cửa hàng dễ có đến mười phút, chậm rãi rút năm trăm euro đặt dưới bậc thềm cách cửa sổ khoảng ba tấc.
      Hai tay cầm chặt ống kim loại mới mua trong tiệm cơ khí cách con phố, nhắm mắt, hít sâu.

      Giơ tay ---- ‘xoảng !!!!!!!!’


      Trong phòng thẩm vấn của sở cảnh sát, nữ cảnh sát khoảng ba mươi tuổi vừa nắm viết trong tay vừa nhìn tôi, “ tìm thấy bất cứ giấy tờ tùy thân nào người , tự khai báo .”

      Tôi ngoan ngoãn trả lời, “Em họ Hứa tên Hy.”

      “Hứa Hy ? ? Bao nhiêu tuổi rồi.”

      “Mười tám ạ.”

      “Tại sao người có bất cứ thứ gì ?” ấy ràng tin nhưng vẫn viết vào bản báo cáo rất đầy đủ. Cảnh sát nơi này rất nghiêm túc làm việc, đó là lý do tại sao tôi lại chọn thành phố H.

      “Xung đột với ba mẹ nên bỏ nhà ạ.” Tôi cúi đầu.

      “Được, tại sao lại đập vỡ kính cửa hàng đó ?”

      “Tại vì nó trông chướng mắt ạ.”

      Tôi trả lời xong câu này ấy chẳng thèm hỏi nữa, hai lời dẫn tôi vào nhà giam. Sau khi khóa cửa, ấy : “ bị giam ở đây bảy ngày nếu có người bảo lãnh đền tiền rồi về, nếu trong bảy ngày có ai bảo lãnh được thả nhưng phải làm công ở đó đến chừng nào đủ tiền trả người ta.”

      “Vâng.”

      Đợi ấy khuất dạng, tôi vui đến mức ứa nước mắt. Lần đầu làm chuyện thế này quả rất run nhưng, sở cảnh sát, tạm giam, bao nhiêu đây có thể khiến tôi an toàn được bảy ngày.

      Tôi biết quan chức những thành phố lớn đều quen biết gia đình tôi, ít nhiều thể nào cũng có người nhận ra ‘tiểu công chúa Tả thị’, thành phố này vừa cảnh sát vừa tận tụy, quả là lựa chọn tốt nhất !

      hai, chúng ta chơi trò Tom and Jerry đất nước này !

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13: Trở lại

      Mẹ xoay người lại, đôi mắt vô thần.



      Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt năm ngày, tôi nhìn bốn bức tường cũng được trăm hai mươi giờ rồi.

      Lúc này là nửa đêm, tôi ngây ngốc nhìn trăng trời, ánh trăng tỏa sáng dịu dàng, tôi trông thấy rất nhiều người trong ánh trăng đó, có hai, ba mẹ, có Tử Hoàng và có lẫn Ngọc Liên. Khiông biết mọi người thế nào, họ làm gì nhỉ ?

      Tôi nhớ lúc mình tám tuổi, ham chơi nên quên giờ lại báo, về đến nhà là mười giờ hơn. Nhớ khuôn mặt mẹ đẫm nước mắt, nhớ ba sốt sắng tìm mình, nhớ cơn giận của hai. Khoảng thời gian đó hạnh phúc mà yên bình làm sao.

      Nằm dựa vào tường, tôi miên man suy nghĩ về ngày xưa, bất giác thiếp lúc nào hay.


      Sáng sớm, cảnh sát hôm đó hỏi chuyện tôi đến mở khóa dẫn tôi đến phòng ăn.

      Vì sở lớn nên phòng ăn chỉ có hai ba người ngồi, cảnh sát và tội phạm ăn chung, thế thôi chứ cũng chỉ có tôi là tội phạm thôi, , là trẻ thành niên bị tạm giam mới đúng.

      "Tiểu Hy nhi, thức sớm vậy, mọi hôm phải nửa giờ nữa mới đến cơ mà ?" nữ cảnh sát ngồi ăn trong góc vui vẻ chào hỏi tôi.

      Sống ở đây năm ngày, tội phạm chỉ có mình tôi, mọi người trong sở ai cũng quen mặt hết rồi. 'Tiểu Hy nhi' là cách gọi thân thiết có từ ngày thứ hai.

      "Tối qua ngủ được ạ." Tôi thành khai báo.

      Tôi đến chỗ chiếc tủ kính phân cách với phòng bếp, mỉm cười với dì phát thức ăn, "Hôm nay có gì ạ ?"

      "Cháo tôm và hamberger." Dì ấy cũng cười đáp trả.

      Đừng ngạc nhiên, lúc đầu tôi còn choáng váng vì chế độ đãi ngộ tội phạm ở đây hơn bạn nữa.

      "Cháo ạ."

      Dì múc tô cháo cho tôi, bê khay thức ăn, tôi ngồi xuống chiếc bàn trong góc vắng nhất.

      Lẳng lặng ăn từng thìa cháo, tôi biết sau hai ngày nữa mình làm gì tiếp. Có lẽ... nên về thăm ba mẹ, hẳn là hai cho người giám sát rồi nhưng dù sao tôi cũng phải gặp ba mẹ và Tử Hoàng, lúc chúng tôi bỏ trốn biết ở nhà loạn thế nào.

      Thầm quyết tâm trong lòng, tôi bình tĩnh sống qua hai ngày nữa.


      Đứng trong cửa hàng thức ăn nhanh mà lúc trước bản thân từng 'mưu sát' cái cửa sổ. Đối diện tôi là ông chủ cửa hàng, lòng tôi tại ngoài ba vạn từ xin lỗi chẳng còn gì nữa. Tôi nắm chặt tay, cúi đầu thấp, "Cháu xin lỗi."

      Gương mặt ông chủ phúc hậu, hễt sức hiền từ lắc đầu, " sao, lúc đập vỡ kính cháu bị thương đấy chứ ?"

      Nghe ông , cảm giác tội lỗi mãnh liệt bùng nổ, dễ hình dung chút nó mãnh liệt như khi Lê - nin lãnh đạo nhân dân chiếm Pêtơrôgrat rồi chiến thắng chính phủ lâm thời ấy.

      "Cháu... cháu xin lỗi chú. Cháu làm công để đền... có được ?" Tôi kìm chế để mình khóc, run run .

      Ông chủ bỗng nhiên cuối đầu gần tôi, khẽ , "Năm trăm euro dưới bậc thềm là cháu đặt phải ? Số tiền đó dư để lắp ba tấm kính như thế."

      Tôi ngẩng đầu nhìn ông, sau đó hơi gật đầu, rồi lại lắc đầu, "Chú... chú trách cháu dọa khách hàng sợ ạ ?"

      ", trông cháu giống đứa trẻ hư hẳn là có lý do, chú hiểu mà", đến đây ông như chợt nhớ ra điều gì, vào trong lấy bọc gì đó đưa cho tôi, "Cháu cầm ."

      Tôi nhận lấy mở ra, là phần gà rán với sữa tươi. Biết ông có ý tốt nên tôi từ chối, chào ông rồi chậm rãi ra ngoài.

      Tôi trở lại ngôi làng lúc trước, đào lấy bọc đồ rồi ra đường lớn, bắt taxi.


      Sáu tiếng sau, bảo tài xế dừng trước trung tâm thời trang ở thành phố Y – cách biệt thự nhà tôi chỉ có giờ xe, tôi vào trong chọn bộ váy trắng có tay, dài qua gối, thắt nơ ở eo như kiểu váy trẻ con và túi xách của thương hiệu thời trang nổi tiếng.

      Thay quần áo rồi tôi tiếp tục lên taxi.

      Ngồi xe, gió vụt vào cửa sổ khiến mái tóc đen dài của tôi bay loạn, tôi vuốt nó lại nếp, nhìn chăm chú vào bầu trời. Tuần nữa là lễ Trung Thu rồi, Trung Thu là tết gia đình, sợ là năm nay tôi có cơ hội mừng với ba mẹ, tâm tình bỗng buồn buồn. biết tình hình của hai sao rồi nữa, liệu có tự tổn thương mình hay ?

      Điện thoại reo lên, số lạ, tôi do dự nhưng vẫn bắt máy, “Vâng ?”

      “Là vậy à, chuyển tiền bán ‘The Princess’ rồi ? Được, cảm ơn.”

      Tắt máy, tôi lại nhìn bầu trời.

      Chẳng mấy chốc, căn biệt thự trắng to lớn xuất trong tầm mắt.

      Tôi nhìn nó chớp mắt.

      dừng ở đây .”

      Tài xế dừng trước cổng biệt thự, tôi lấy tiền từ túi trả cho ta, yên lặng đứng cạnh cổng.
      Tay run run chạm vào chuông cửa, chỉ là chưa kịp nhấn cửa mở ra, người mở làm tôi sững sờ, Tử Hoàng !

      Khuôn mặt Tử Hoàng nhếch nhác, tái nhợt như vừa đứng trong trời tuyết, khóe mắt thâm đen. Nhìn thấy tôi giật mình, ràng là tin vào mắt mình, sau đó như người điên lao đến ôm chặt tôi vào lòng. hề câu nào, chúng tôi chỉ ôm nhau như thế.

      Rất lâu vẫn buông, tôi cảm thấy mình dần khó thở, giơ tay hơi đẩy ra. Giọng khàn khàn của bỗng vang lên, “Đừng đẩy ra… đừng đẩy được ? Cho ôm em lát… chỉ lát… làm ơn…”

      Khóe mắt tôi cay lên, nước mắt như mưa tràn ra bờ mi.

      Tôi cũng khàn giọng đáp lại, “ , em đẩy đâu mà, nhưng em khó thở, buông… tạm buông em ra, nha ?”

      chần chờ nhưng cũng thả tay ra, tôi cố gắng hít thở rồi hỏi, “Ba… mẹ thế nào rồi ?”

      Ánh mắt Tử Hoàng lộ vẻ đau thương, thấy tôi nhìn lại né tránh nhìn về hướng khác, “Vào nhà thôi.”

      Tôi sợ hãi tóm chặt hai tay Tử Hoàng, “Có chuyện gì sao ? Chuyện gì !?”

      lắc đầu.

      Tôi càng sợ hơn, gần như gào lên, nước mắt khiến khuôn mặt nhạt nhòa, “Rốt cuộc là chuyện gì !? ! Có chuyện gì với ba mẹ ! Ba mẹ đâu ?!”

      Hét lên xong, tôi buông tay chạy vào nhà, trong nhà trống rỗng, phòng khách có ai, phòng ăn , phòng làm việc của ba , phòng của mẹ cũng ! Tôi đến căn phòng cuối cùng – phòng của mình.

      Chậm rãi đẩy cửa vào, tim tôi nhảy loạn trong lồng ngực, khe cửa dần rộng ra, bóng dáng mẹ đập vào mắt. Tôi ngừng thở, “Mẹ ơi…”

      “Là Tiểu Hy… à?”

      Mẹ xoay người lại, đôi mắt vô thần.

      Tôi nhào đến ôm mẹ, khóc ra nước mắt, “Là con, là con, Tiểu Hy đây, mẹ, xảy ra chuyện gì ?”

      Mẹ ngẩng đầu nhìn trần nhà, “Ba con…”

      Tôi gấp gáp, “Ba ? Ba thế nào ?!”

      “Ba con… mất rồi.”


      Chương 14: "T"

      Thân thể ba dần trong suốt cách quỷ dị, tôi kinh hoàng nhìn ba tan biến, hai tay giơ lên hòng mong nắm lấy được bàn tay to lớn ấm áp ấy.




      Ngũ lôi oanh đỉnh.

      Tôi thể thốt lên được tiếng nào, chỉ có thể run rẩy nắm chặt tay mẹ. Nhìn kỹ vào đôi mắt của bà, tôi tự thôi miên bản thân mẹ đùa, mẹ là giận tôi bỏ nên mới như thế. Đúng vậy, hẳn là vậy rồi.

      Tôi mím môi đến khi khoang miệng cảm nhận được vị mặn, nở nụ cười tươi nhất, “Mẹ, con xin lỗi, con bỏ là sai. Con biết con sai mà, mẹ đừng đùa nữa nha, với con mà. Ba công tác phải ạ ?”

      Mẹ chỉ chăm chú vào tôi, trả lời.

      Tim tôi càng đau hơn, “Mẹ mà.”

      Mẹ vẫn im lặng.

      “Con xin mẹ đó ! Con biết mình sai rồi, xin mẹ, xin mẹ mà !” Tôi cắn răng lớn hơn chút.

      Im lặng, khoảng thời gian dài dài trôi qua, những tưởng cả thời gian lẫn gian đều đông cứng, rốt cuộc mẹ cười, : “Đúng thế, mẹ đùa.”

      Ngực tôi đau đến khó thở, tôi muốn ngất nên nhất quyết nhắm mắt lại, “Tại sao ?”, thều thào hai chữ đó, tôi mất ý thức như mình mong muốn.


      “Tiểu Hy, Tiểu Hy !”

      Là ai ? Là ai gọi tôi ?

      “Tiểu Hy, con sao chứ ?”

      Tôi giật mình, là ba ! Mừng rỡ chiếm cứ toàn bộ ngóc ngách trong đầu, tôi cười chảy nước mắt. Ba đúng là vẫn khỏe mạnh mà, mẹ làm tôi sợ điếng người. Mọi người dạo này đùa dai quá, tôi thầm quyết tâm lát nữa gặp mẹ và Tử Hoàng nhất định phải làm lơ họ, đùa vui chút nào.

      Tôi chạy về phía giọng của ba, vừa đưa tay về phía trước vừa gọi to, “Ba ! Con ở đây ! Ba ở đâu !? Lúc nãy mẹ gạt con làm con sợ quá, ba ! Ba !”

      Tôi chạy mãi về phía trước, con đường như vô tận dù tôi cố gắng chạy thế nào vẫn thấy bóng dáng ba, tôi lo lắng lớn, “Ba ơi, sao con thấy ba ? Con đường này dài quá !”

      Tôi mệt sắp ngất ba lại lên tiếng, trìu mến và dịu dàng, “Con đừng chạy nữa, gặp ba được đâu.” Tôi vẫn lỳ lợm nhích từng bước chân nặng như đeo chì của mình, hổn hển trả lời, trong lời cố ý thêm mấy phần giận dỗi, “Ba, con giận ba đó ! Ba ở đâu vậy.”

      “Con… đừng nữa.” Ba khẽ .

      Tôi nghĩ ba nhắc đến chuyện mình bỏ với hai, sợ ông buồn nên tôi lập tức phân trần, “Con nữa đâu, con hứa đó. Ba gặp con mà.”

      Rất lâu sau ba trả lời, tôi lo lắng lấy hết sức chạy nhanh hơn nữa, “Ba ! Ba !” Cuối con đường ,tôi thấy ông đứng đó, chạy như điên lại gần, ôm chằm lấy ba, tôi khóc như đứa trẻ, “Ba mẹ dạo này đùa dai quá !” là vậy nhưng khóe môi tôi cười đến muôn tê cứng luôn.

      Ba cũng vươn tay ôm tôi, cằm dựa đầu tôi, “Ba…”, ông nữa.

      “Sao thế ạ ? Có gì sao ?” Tôi khó hiểu ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trung niên nhưng vẫn vẻ đẹp trai khi còn trẻ, lúc này tôi thầm cảm thán sao bây giờ mình mới nhận thấy ba mình đẹp trai đến thế cơ chứ, tôi cười khúc khích.

      Ông dường như muốn lại thôi, chần chừ lúc ba bỗng nhiên như muốn đâu đó, gấp gáp nắm chặt hai bàn tay tôi, “Tiểu Hy, ba… phải . Con nhớ, người tốt với con chưa hẳn tốt. Chuyện gì cũng có mặt trái của nó, lúc trước ba cảnh giác nên mới có tình trạng hôm nay.”

      Đầu tôi càng có nhiều dấu chấm hỏi, “Ba gì vậy ?”

      Ông trả lời, chỉ cười buồn, đôi mắt hơi đỏ. Ông hôn lên trán tôi chút, “ với mẹ, ba xin lỗi. Nhớ, con… được tin nó, tuyệt đối được.”

      thể tin ai ?”

      Thân thể ba dần trong suốt cách quỷ dị, tôi kinh hoàng nhìn ba tan biến, hai tay giơ lên hòng mong nắm lấy được bàn tay to lớn ấm áp ấy.

      Ba biến mất trong vô lực của tôi.

      “Tiểu Hy, đừng tin T…”

      “Ba !!!!!!!!”

      Tôi gào lên như con thú bị thương.


      Bóng tối dần tan , ánh sáng rọi vào khiến tôi phải nheo mắt mấy lần.

      Tử Hoàng ngồi bên cạnh nắm lấy tay tôi.

      Bình tĩnh thốt ra hai chữ ‘tại sao ?’ tôi chăm chú nhìn vào .

      Tử Hoàng hơi xoay đầu sang hướng khác nhưng trước ánh mắt của tôi đành khó nhọc , “Chú… bị giết.”

      Tôi nắm chặt tay đến mức móng đâm vào thịt, ươn ướt.

      “Là ai ?”

      Ai có khả năng giết chủ tịch tập đoàn Tả thị ? Ai có thể giết người có quyền lực chính trị đến tổng thống cũng phải nhượng bộ ?

      Từ môi Tử Hoàng phun ra ba chữ làm tôi chết lặng ‘Tả - Nhật – Thiên.’

      Tôi bật cười như người điên, tôi tin làm như vậy. Nhưng tại sao Tử Hoàng phải lừa gạt tôi ? Chuyện này quan trọng nữa, “ tại… ba ở đâu ?”

      thập thổ.”

      Tại sao tin tức động trời như vậy tôi lại biết chứ ? Chẳng lẽ báo chí đưa tin sao ? Nghĩ đến đây tôi chợt nhớ, bảy ngày nay tôi ở trong tù cơ mà. Tôi lắc đầu cho tỉnh táo, chống tay định ngồi dậy thấy vươn vướn, tai tôi có kim truyền nước biển. Tôi bèn nhìn xung quanh, kiểu nội thất trắng tinh sạch và máy móc bên tủ giường khiến tôi nhận ra ngay mình ở bệnh viện.

      Đưa tay toan rút kim Tử Hoàng ngăn tôi lại, “Em còn yếu, chưa thể rút kim.”

      Tôi ngồi lại giường, nhớ lại giấc mơ lúc nãy nên tôi muốn mình được yên tĩnh, xoay đầu với Tử Hoàng: “Em đói, mua gì đó được , em muốn ăn thức ăn bệnh viện.”

      Tử Hoàng như suy nghĩ gì đó, ánh mắt xẹt qua tia cảm xúc tôi hiểu, “Được” xong lập tức ra ngoài.

      Tôi nằm xuống chiếc giường êm ái trong căn phòng bệnh VIP mà mỗi lần bệnh đều ở, nhìn bầu trời xanh xanh ngoài cửa sổ, rèm trắng bay bay như những đường cong kỳ diệu, tôi lạc vào thế giới của riêng mình.

      Ba được tin người, là ai ?

      Giấc mơ đó liệu có ? Hay chỉ là do nhớ ba nên mơ thấy. Nhưng tôi quyết định tin là ba gặp mình trong mơ để những gì chưa kịp. Nếu lựa chọn tin vào những thứ trừu tượng cơ sở này, tôi phải tìm ra người mà ba .

      Ba bảo ‘T…’ ?

      T ? T gì ? Tử Hoàng ? Hoặc là... Thiên ?

      Tôi tin hai làm như thế trừ khi thừa nhận. Tử Hoàng càng thể, ta chẳng có lý do nào để hại ba cả.

      ‘Người tốt với con chưa hẳn tốt’, tốt nhưng chưa hẳn tốt ? Tôi rối tinh rối mù, câu này quá bao quát, sinh ra là tiểu công chúa Tả thị, ai lại dám tốt với tôi ?

      Tôi nhìn chăm chú áng mây ngoài kia, tưởng tượng đó là khuôn mặt ba cười.

      “Ba… Nếu giấc mơ đó là , người ba là ai chứ…”

      Chỉ là, giây phút ngẩn người của tôi chưa được bao lâu, cửa phòng mở. Nghe tiếng bước chân, tôi biết phải là Tử Hoàng.

      Người đó chậm rãi về phía giường, chiếc áo sơ mi đen tuyền mị, tôi ngước mắt nhìn khuôn mặt rạng ngời như thần Apollo kia, nên lời.

      hai từ tốn ngồi xuống bên giường, hai tay xoa xoa gương mặt của tôi, giọng như cười như , “Hy Hy, Hy Hy của . tìm thấy em rồi.”

      Tim tôi tại cảm giác, quá nhiều chuyện có thể lấn áp thứ tình cấm kỵ trong tôi, “ biết ba mất chứ ?”

      gật đầu.

      “Là giết ba ?”

      Trong con ngươi thâm trầm của lên vẻ gì đó sâu xa, trả lời.

      “Em tin làm vậy, chỉ cần lắc đầu.” Tôi lạnh nhạt .

      hai hơi cười hỏi, “Là Tử Hoàng giết ba sao ?”

      Tôi im lặng.

      ra, có phải người giết ba hay quan trọng, dù sao cũng như nhau thôi, đáng hơn là từ giờ phải nổi điên lên mỗi khi ba đòi mang em nữa, bây giờ ba thể làm vậy rồi.”

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15: Chiếm đoạt

      Từng thứ từng thứ sụp đổ.
      mảnh hoang tàn.



      gì vậy !” Tôi trừng mắt nhìn .

      hai vẫn hết sức bình thường, tôi nổi giận. Ba mất, và dù có là ai hại ba nữa những câu quá xa rồi.

      “Vậy, cậu ta có ba bị giết thế nào ?” , đôi tay chuyển sang vai tôi, kéo tôi vào lòng mình. Lồng ngực to lớn của ấm áp, ấm áp như ba vậy khiến tôi trầm mê trong khoảnh khắc, tôi chợt tỉnh định đẩy ra.

      hai dùng sức hơn và hiển nhiên chống cự của tôi chẳng ít gì. Tôi ngẩng đầu từ ngực , nhìn vào đôi mắt đen sâu kia, “Ý là gì ?”

      Cằm cạ cạ lên đỉnh đầu tôi, thỉnh thoảng lại hôn lên lọn tóc, “ viên đạn xuyên tim, lúc đó ba chuyện với Bộ trưởng bộ tài chính Bạch Hàn Triết, lão già họ Bạch kia chẳng xước miếng da.”

      Tôi nghi hoặc.

      Bỗng nhiên thở dài cái, “Thôi ! nữa, em cần biết ai giết ba, cũng được, kẻ nào khác cũng được. Tóm lại, ba chết, chỉ cảm thấy tốt mà thôi.”

      Tâm tôi lạnh ngắt.


      Tôi trở lại căn biệt thự kia.

      Lần này dùng chìa khóa nữa, lắp đặt cả hệ thống xác nhận dấu vân tay và đồng tử.

      tại trừ khi tôi có cánh mới thoát được.

      Tôi cùng có ý trốn nữa, chỉ là tôi chưa chuyển lời xin lỗi của ba trong mơ cho mẹ, và đó cũng là điều làm tôi hối tiếc nhất. Vừa qua ngày, sáng sớm hôm sau tôi biết tin lớn nhưng lại có rất nhiều ý nghĩa.

      giúp việc chợ mua báo sáng, để bếp và bị tôi nhìn thấy.

      ‘Con duy nhất của Bộ trưởng bộ ngoại giao Bạch Hàn Triết – Bạch Ngọc Liên thú nhận mình là người sắp đặt cuộc ám sát Chủ tịch tập đoàn Tả thị.’

      Hàng tít đỏ chót lớn đến mức chỉ sợ người đọc nhìn , tôi kềm chế cơn run giấu tờ báo vào áo. Lên phòng khóa trái rồi chậm rãi lấy ra đọc.

      Tám ngày sau cái chết chưa thủ phạm, Bạch Ngọc Liên đột ngột tuyên bố thú tội, Bạch Hàn Triết tăng huyết áp bất tỉnh trong bệnh viện.

      Nội dung tóm tắt là như vậy, tôi cũng chỉ quan tâm dòng viết Ngọc Liên nhận tội mà thôi, kể cả nguyên nhân ta muốn giết ba tôi cũng hề liếc qua. Bởi vì tôi biết, những nguyên nhân đó đều là nhảm nhí. Ngọc Liên nhận tội, và nếu tôi lầm, ta làm vậy chỉ có thể vì người.

      Tả Nhật Thiên.

      Tôi biết Ngọc Liên rất hai, ít nhất tình của chị ấy so với tình của tôi hơn là mấy. Với thế lực chính trị tại của hai, chưa đủ để có thể giết nhân vật lớn cách êm ắng được, dù như thế nào sau quãng thời gian nhất định manh mối hướng về . Khoảng thời gian đó là tám ngày, Ngọc Liên nhận tội giùm hai khiến Bạch Hàn Triết tức đến bất tỉnh nhân .

      Nếu giải thích theo cách , vậy chẳng lẽ người giết ba hai ?

      Tôi tin. Nhưng có lý do nào khác để Ngọc Liên phải làm như thế nữa cả, ở phương diện nào đó tôi và chị ấy giống nhau và tôi hiểu chị ấy.

      là kẻ hại ba sao ? Bao nhiêu đây chưa đủ để chứng minh điều đó, có điều trong lòng tôi có đến bảy mươi phần trăm tin tưởng kẻ giết ba là .

      Tôi hoàn toàn tin tưởng lời của Tử Hoàng, cũng hẳn tin. Câu khẳng định kẻ giết ba là hai của Tử Hoàng tôi vẫn tin phần.

      dám suy nghĩ lâu, tôi nhét tờ báo xuống gầm giường, xuống nhà bếp lấy bật lửa. Lên phòng, lấy tờ báo ra vào nhà vệ sinh, tôi châm góc báo vào ngọn lửa, đỏ thẫm và xanh lam, hai màu lửa len lỏi nhau cắn nuốt từng mảng của tờ báo. Tro tàn rơi vào bồn cầu, quẳng bật lửa vào trong đó nốt, giật nước. Tôi bình thản trở lại vườn hoa uống trà như mọi ngày.


      Tối đến, nghe tiếng mở cửa tôi biết hai về.

      xoay đầu, tôi tiếp tục chải mái tóc vô cùng dài ước sũng của mình. Qua tấm gương, tháo và vạt, tây trang vứt sang bên sau đó vào thẳng phòng tắm. Tiếng xả nước nhanh chóng vang lên, tôi cố gắng lờ diện của , lên giường nhắm mắt.

      Mãi chẳng ngủ được, đến khi vòng tay lành lạnh rắn chắc của ôm lấy mình tôi mới nhận ra tắm xong.

      “Nhớ em quá .” dúi mặt vào gáy tôi, cắn cắn.

      Tôi biết né cũng ích nên mặc , chỉ thở dài, “Em buồn đến sắp điên rồi đây.”

      “Chỉ trách Tiểu Hy của ngày càng gian xảo. đâu muốn thế chứ.” Giọng xen kẽ tiếng cười, đưa lưng về nên biết vẻ mặt thế nào nhưng tôi chắc đôi mắt hừng hực lửa giận.

      Tôi lập tức giả vờ hiểu, “ hai gì vậy ? Gian xảo gì chứ ?”

      xong tôi cười khúc khích phối hợp.

      hai xoay người tôi lại, ép tôi phải mắt đối mắt với , khuôn mặt hoàn mỹ của gần sát mặt tôi, khóe môi cong cong, “Em của từng bị tạm giam đấy nhỉ ?”

      Tôi cười, chuyện này vốn dĩ gì cũng biết. Tôi ngạc nhiên.

      tỏ ra thái độ nào chỉ chăm chú nhìn tôi như xác nhận điều gì đó. lát sau, ánh mắt thoáng thất vọng, hai bình tĩnh :

      “Sao ? Trong lòng em nhận định là kẻ giết ba phải ? Ngọc Liên nhận tội thể quá rồi.”

      Tôi giật mình.

      Dường như nhận thấy tôi cương cứng người, hơi xoa xoa lưng tôi, ôm chặt tôi vào lòng. Tay còn lại nâng cánh tay trái của tôi, chiếc vòng với những viên ngọc lam lấp lánh ánh sáng, chiếc vòng này bắt tôi đeo vào từ khi trở lại căn biệt thự này.

      Nhìn hành động của , tôi đoán được lý do rồi.

      Quả nhiên, : “Trong viên ngọc lớn nhất có gắn camera siêu liên thông với điện thoại .” Có nghĩa, hành động của tôi hai bốn hai bốn đều nằm gọn trong lòng bàn tay . Tôi nhíu mi, cơn giận chợt bộc phát, đưa tay phải toan tháo chiếc vòng ra. Chiếc vòng này phải vòng liền, nó có mốc khóa để tháo gỡ.

      hai hề ngăn cản, tôi khó hiểu và lập tức biết tại sao. Căn bản cái khóa này là khóa chết, chỉ có thể khóa lần và vĩnh viễn thể gỡ ra.

      “Khóa này được làm từ dyneema.”

      (Dyneema: loại chất dẻo hơn nước, cứng hơn thép mười lăm lần.)

      Sau khi câu đó, tôi hoàn toàn từ bỏ việc tìm cách tháo chiếc vòng nữa.

      Nằm im lát, tôi rốt cuộc vẫn hỏi, “ giết ba sao ?”

      hai chăm chú vào tôi, phủ định cũng chẳng khẳng định.

      Bỗng nhiên, lật người ép tôi xuống dưới hôn lên môi tôi cách cuồng bạo. Dù có chạy trốn thế nào nữa lưỡi tôi vẫn bị bắt lấy, mút và – cắn thương tiếc. Đau đớn làm tôi tỉnh khỏi ngạc nhiên, đưa tay đẩy ra, đôi chân cố hết sức đạp vẫy.

      dùng hai gối đè chân tôi tại, tay dễ dàng túm gọn hai tay tôi đặt lên đầu, tay còn lại lần mò vào trong lớp áo.

      Đôi mắt gằn đỏ làm tôi hoảng sợ, nước mắt yên lặng chảy ra. nhận thấy lệ mặt tôi, hôn lên nó rồi liếm sạch nhưng hành động phía dưới vẫn hề đình chỉ giây nào.

      đau.”

      khẽ vào tai tôi.

      Tôi chưa kịp hiểu thân dưới truyền đến đau đớn như bị xé rách. Tôi đau đến mức hét lên nhưng mọi thứ đều bị chặn trong miệng . Nước mắt tràn ra dữ dội, tôi cố gắng muốn đẩy thứ to lớn trong người ra.

      hai vẫn tiếp tục luật động, hề có chuẩn bị trước bị đâm vào, bây giờ lại từng lần mạnh mẽ húc đẩy, tôi những tưởng mình sắp chết vì đau.

      Tôi cầu xin dừng lại, nhưng dù có nữa đổi lại cũng chỉ là lần sau mạnh hơn lần trước, tuyệt vọng, tôi nằm im như con búp bê rách.

      biết bao nhiêu lần, đòi hỏi như con dã thú, từng đợt từng đợt đau đớn truyền tới tâm can, tôi nhớ mình ngất đến lần thứ ba hay thứ tư, chỉ biết, khi trời có ánh nắng đầu tiên vẫn chưa dừng lại.

      Trong lòng, tình sớm còn mảnh.

      Từng thứ từng thứ sụp đổ.

      mảnh hoang tàn.



      Chương 16: Tiêu cực

      Tôi chạm vào núm xoay điều chỉnh nhiệt độ, nếu bây giờ xoay hết mức liệu tôi có bỏng chết nhỉ ?



      Ánh sáng lọt vào đôi mắt sưng đỏ vì khóc của tôi, đau rát.

      Tôi nghiêng người tránh phía cửa sổ, thân dưới truyền đến cảm giác đau đớn khó thốt nên lời.

      Thắt lưng như muốn gãy, xương sống nhức râm ran, lúc này tôi hận tại sao mình ngủ luôn còn tỉnh dậy làm gì nữa.

      Bên cạnh sớm trống , tôi cắn răng kềm chế bản thân được khóc nữa, cố quên ký ức tối hôm qua nhưng nó cứ chậm rãi hữu trong đầu, cuốn phim tua chậm tra tấn tinh thần.

      Tối qua hai, , Tả Nhật Thiên hành hạ tôi hết lần này đến lần khác, nơi đó của bị làm đến mức tê liệt mất cảm giác. May mắn là ta vẫn hề quên tôi là em ruột của mình, phút cuối cùng chỉ bắn đầy lên bụng, nếu , tôi nhất định tự sát ngay tại chỗ.

      Tôi nén đau, co người như con tôm , hai tay ôm chặt đầu, tôi ước chi mình bao giờ phải tỉnh lại nữa, thực quá tàn nhẫn.

      Tả Nhật Thiên tôi phải ta.

      Người tôi rất dịu dàng, ôn nhu và hiền lành.

      bây giờ là ác ma.

      Tôi vốn tin hại chết ba, Tả Nhật Thiên hẳn là thể nào chỉ vì ba muốn mang tôi rời khỏi mà giết ba đâu, nhưng, giờ khắc này tôi buộc mình phải nhớ kỹ câu ta giết ba’ trong lòng, như thế tôi hận , vì tình lúc trước mà tha thứ cho .

      Vùi đầu sâu vào gối, tôi nhắm mắt chặt để có thể trôi vào giấc ngủ.


      Lần nữa tỉnh dậy, trăng treo cao đầu, Tả Nhật Thiên vẫn hề xuất .

      Tôi thầm thở dài nhõm, qua đêm cũng giảm đau. Chống tay lên tường từ từ vào phòng tắm. Tôi muốn gột rửa những gì có thể, ít nhất là thân xác này.

      Đứng dưới vòi hoa sen, mặc cho nước tạt lên cơ thể, nước nóng đến mức khiến da từng mảng từng mảng ửng hồng. Tôi chạm vào núm xoay điều chỉnh nhiệt độ, nếu bây giờ xoay hết mức liệu tôi có bỏng chết nhỉ ? Tôi thử từng chút từng chút , độ nóng dần tăng lên, da thịt càng lúc càng rát, tôi mỉm cười.

      Mạnh tay xoay vòng lớn.

      Chỉ là, nóng bỏng tôi mong đợi hề có, chỉ bị đôi tay rắn chắc mạnh mẽ ôm vào lòng.

      Giãy dụa rời khỏi vòng tay đó, tôi ngước mắt nhìn Tả Nhật Thiên im lặng tắt nước. Tay ta bỏng mảng lớn, đỏ hồng trông vô cùng đối lập với làn da màu đồng.

      Tả Nhật Thiên nhìn tôi chăm chú.

      Tôi cũng chẳng thấy ngại ngùng gì khi mặc quần áo đứng trước mặt , bình tĩnh nhìn trả.

      hồi lâu sau, Tả Nhật Thiên kéo tôi vào lòng, với tay lấy khăn quấn tôi lại rồi bế ra ngoài giường đặt xuống. Trong suốt quá trình, tôi hề phản kháng cũng lên tiếng. Ngoan ngoãn để ta lau người, sấy khô tóc.

      Sau đó, tôi và Tả Nhật Thiên người hoàn toàn khỏa thân kẻ ước sũng từ đầu tới chân bốn mắt nhìn nhau, thầm tranh đấu.

      Đến khi tôi lạnh đến run rẩy Tả Nhật Thiên mới chuyện, “ cho em cơ hội giải thích.”

      Tôi xoay đầu sang hướng khác.

      Đôi mắt Tả Nhật Thiên bốc lửa ngùn ngụt chằm chằm vào mặt tôi.

      “Ba giây. Nếu , hậu quả khó .”

      Tôi cắn răng quyết tâm chuyện.

      .”

      Giọng ta bình tĩnh.

      “Hai.”

      Tôi hơi sợ hãi, nhưng rốt cuộc vẫn mở miệng.

      hề có tiếng đếm thứ ba, thân thể tôi trong khoảnh khắc đó bị đè xuống giường. Tay nắm thành đấm, tôi nhắm chặt mắt thể bộ dáng thấy chết sờn.

      Tả Nhật Thiên cúi đầu gục xuống cổ tôi – cắn.

      cắn rất mạnh, dường như muốn cắn đến khi máu chảy lênh láng mới thôi, tôi đau đớn hét lên, theo bản năng đưa tay đẩy đầu ra.

      hơn thua, tôi bật khóc, tay vẫn cố gắng đẩy Tả Nhật Thiên.

      Lúc cổ tôi hoàn toàn còn cảm giác đau nữa, chậm rãi nhả ra, ngẩng đầu nhìn tôi.

      Tôi sợ hãi nhìn khóe miệng Tả Nhật Thiên tràn ngập máu tươi của mình, co rúm người. nhìn tôi hồi lâu, bỗng nhiên lật người, ôm tôi nằm yên giường.

      Tôi mặc kệ mọi hành động của . Căn bản dám động đậy ngón tay.

      “Tiểu Hy, em biết . ra rất sợ.”

      Tôi run run.

      Bàn tay to lớn chậm rãi vuốt ve từng lọn tóc dài của tôi, đột nhiên lại nắm chặt trong tay.

      Cảm giác đau truyền tới từ da đầu hơn triệu ngọn tóc khiến tôi tự chủ rên tiếng.

      “Chỉ có làm em đau thế này mới chắc chắn em ở trong lòng .”

      biết từ bao giờ, chỉ biết nếu em rời xa khỏi vòng tay , nhất định điên.”

      “Ba luôn miệng muốn mang em , vào những lúc đó, định bóp chết ba.”

      Tôi run rẩy càng dữ dội hơn. Bàn tay vuốt ve tôi bỗng chốc như khế ước chết người, tôi hoảng loạn định tránh né bàn tay kia nhưng lý trí cho tôi biết, làm như thế là quá ngu xuẩn.

      Tả Nhật Thiên vẫn tiếp, “Ba chết, có cảm giác gì nhiều, chỉ cảm thấy sau này ai cướp em được nữa.”

      “Nhiều lúc cảm thấy bản thân biến thái, tàn nhẫn. Nhưng phải những người như chúng ta đều vậy sao ? Bản năng chúng ta là tiêu cực.”

      cách khác, chỉ cần em. Những người khác… dù là ba mẹ họ cũng chỉ hơn người lạ chút.”

      “Cho nên, rất sợ. Nếu ngày nào đó em thoát được khỏi tay , ra sao ? Nếu bắt được em làm gì ? Giết em chăng ?”

      Bàn tay lại dần dần đặt lên cổ tôi.

      Tôi hận mình thể ngất tại chỗ, chưa bao giờ tôi có thể sợ hãi đến thế này.

      Tả Nhật Thiên lại cười, “Đừng lo, em. Làm sao có thể tổn thương em chứ ?”

      Hít sâu, tôi lấy hết can đảm từ đến lớn của mình, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của , “Tôi nhất định trốn.”

      nhìn tôi, ánh mắt lên vẻ thể tin, rồi lại bật cười: “ dũng cảm.”


      Nhờ câu hết sức dũng cảm kia, tôi được thưởng.

      Quả là bi kịch.

      Từ hôm đó, mua cả xiềng xích trói tay và chân tôi, đầu kia khóa vào giường, độ dài sợi đây là từ giường đến nhà vệ sinh, nếu ra cửa phòng tôi cách cánh cửa ba mét.

      Mỗi ngày mang thức ăn cho tôi, hoàn toàn cách ly tôi với thế giới bên ngoài, tôi ăn ép tôi ăn, tôi muốn tự tử biết mình làm gì với mẹ.

      Cả mẹ bây giờ ấy cũng chẳng cần, nhẫn tâm đem bà ra uy hiếp tôi.

      Đêm đến, hoan ái dây dưa với tôi. Có lẽ, quãng đời còn lại của tôi mãi ở căn phòng này.

      Tôi ngày sợ hãi , người tôi còn nữa, bây giờ chỉ còn con ác quỷ đội lốt trai, luôn miệng : “ em, tiểu Hy của , em là của , vĩnh viễn thuộc về .”

      Đây là kết quả mà tôi muốn sao ?

      là quá hạnh phúc.

      Tôi khinh bỉ chính mình.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 17: Do dự

      Quẳng điện thoại lên bàn thủy tinh, đồng thời đập ly nước xuống sàn nhà, tiếng thủy tinh vỡ át tiếng va chạm giữa điện thoại và mặt bàn.




      Tôi sống trong xiềng xích thế này được mười chín ngày. Những tưởng hết hy vọng kì tích xuất , tối đêm thứ hai mươi, Tả Nhật Thiên vào phòng tắm để quên điện thoại bên ngoài.

      Theo như sinh hoạt hằng ngày của , tôi có gần nửa giờ.

      Cố gắng với lấy chiếc điện thoại cách mình nửa mét nằm im bàn nhưng được, tôi tức muốn điên lên giơ tay cầm sợi xích dưới chân làm tư thế bẻ, nhưng khỏi cũng biết, chuyện nhảm thế này tôi quyết định làm, tiết kiệm mười giây để lấy chiếc điện thoại kia vẫn hơn.

      Nhìn quanh phòng, phát thứ gì sử dụng được, nếu đẩy nó xuống đất để lấy có vấn đề nhưng nếu rơi xuống, Tả Nhật Thiên chắc chắn biết, đến tiếng vang, chỉ dựa vào việc nửa tiếng trước điện thoại vẫn lành lặng nửa giờ sau lại trầy trụa xước mấy đường cũng quá rồi.

      Tôi đứng đó hai mươi giây, bèn đến tủ quần áo, với tay lấy chiếc áo lông cừu Tả Nhật Thiên mới mua cho tôi, bây giờ là đầu tháng chín sắp vào đông nên trời khá lạnh. ra lúc đó tôi hứng thú mấy, đời nào trong phòng này cũng có lò sưởi, mùi trầm hương ấm áp thoang thoảng suốt ngày làm sao có thể lạnh được chứ. Trừ khi ta cho tôi ra ngoài.

      Gấp chiếc áo trắng thành hai tôi để xuống đất, dùng móc quần áo đẩy nó lại gần bàn, sau đó tiếp tục xê dịch điện thoại về phía cạnh bàn.

      Tôi phải gướng hết các cơ trong cơ thể, để dễ hình dung bạn hãy so sánh với việc bắt con tôm thẳng lưng, ép con cua rẽ ngã ‘nghề’ như cá trạch, đến đó bạn biết tôi cực khổ bao nhiêu.

      Tưởng chừng như dễ nhưng tôi phải mất đến gần mười phút mới có thể đẩy chiếc điện thoại rơi xuống tấm áo lông cừu, kéo áo lại phía mình tôi mở máy, màn hình báo cần mật khẩu ba mươi hai ký tự.

      Tôi bực bội đến run người.

      Ba mươi hai ký tự, thử cả đời cũng tìm ra.

      Đành làm liều, tôi hiểu hệ điều hành này nhất, nếu nhập sai quá ba lần nó lập tức xóa hết tất cả dữ liệu trong máy. Tôi quan tâm trong máy ta có thể lưu gì đó quan trọng đáng giá bạc triệu dollar hay , tôi chỉ biết nếu nhập sai ba lần mình bị phát .

      Đầu tiên, tôi nhấn dãy số, ngày tháng năm sinh của Tả Nhật Thiên.

      Sai.

      Tôi suy nghĩ lát, nhập tên của mình vào, Tả Nhật Hy.

      Sai.

      Đầu óc loạn lên, nhìn cửa phòng tắm, chỉ còn hơn mười phút nữa mà thôi. Rốt cuộc là gì chứ ? Hai tay vò rối mái tóc nay dài đến gần đầu gối, tôi nhìn chằm chằm màn hình di động.

      ‘Tiểu Hy, em là của .”

      ‘Tiểu Hy, em là của .”

      ‘Tiểu Hy, em là của .”

      Câu đó tua tua lại trong đầu, đó là câu mà tôi nghe nhiều nhất khi ở bên cạnh Tả Nhật Thiên. Có thể ? Nghiến chặt răng, bàn tay hơi tái chầm chậm ấn xuống màn hình cảm ứng.

      T – i – e – u – h – y – e – m – l – a – c – u – a – a – n - h.

      Chữ ‘h’ cuối cùng hoàn thành, máy khẽ run chút liền ra màn hình chính.

      Mở được máy nhưng tôi chẳng vui nổi, mật khẩu… cho thấy cố chấp đến chết của … hai.

      Có lẽ, đến cuối cùng tôi vẫn bỏ xuống được.

      Tình gần hai mươi năm làm sao buông là buông được ?

      ngờ, đến giờ phút quyết định này tôi lại do dự, biết mình có nên ? Tôi muốn mãi mãi sống trong căn phòng này, càng muốn ngày càng hận hai. Tôi còn phải tìm hung thủ giết ba, tìm mẹ, gặp Tử Hoàng.

      Tự giễu trong lòng tiếng, tôi ấn số và gọi.

      “Niên Niên.”

      Bên kia ràng giật mình, ngỡ ngàng mấy giây mới trả lời, giọng sốt sắn, “Hy… Hy… Hy Hy !?? Cậu rốt cuộc sao rồi ? Cậu ở đâu ?”

      Tôi giọng trấn an Nhã Niên, “Niên Niên, nghe mình , hơn hai mươi ngày trước cậu nhận được số tiền rất lớn chuyển vào tài khoản đúng ?”

      Nhã Niên ‘Ừ’ tiếng, như sợ người khác cướp mất lời, “Sao cậu biết, hôm đó tớ ăn kem tự dưng ngân hàng nhắn tin báo, nhìn dãy số 0 với đơn vị euro mà tớ cứng ngắt người đấy. Cậu…” Tôi ngắt lời Nhã Niên, nhanh nhất có thể, “Số tiền đó là của mình chuyển cho cậu, cậu giữ giùm mình, tùy ý sử dụng . Có chuyện này quan trọng hơn, cậu lập tức gọi Lăng Bạch Ngạo bảo cậu ấy đúng sáng sớm bảy ngày sau đến biệt thự Air Dark tỉnh T, mang theo thứ gì đó cắt được xích sắt.”

      Niên Niên ngạc nhiên, “Chuyện quái gì vậy ? Tiền của cậu à ? Air Dark, tên kinh dị quá. Rồi còn thứ gì đó cắt xích sắt… Sao cậu tìm Tử Hoàng, bình thường cậu đâu có thèm nhớ đến mình…”

      Tôi đè nén giọng quát lên, “ thể nhờ Tử Hoàng được, mình còn thời gian nữa, trọng điểm ! Cậu làm ơn vào trọng điểm ! Còn nữa, gọi thêm chuyên gia về hệ thống xác nhận vân tay và đồng tử!!”

      “Được được, Mình xin lỗi. Mình lập tức gọi Ngạo ngay.”

      Tôi ‘ừm’ tiếng rồi lập tức ngắt máy, xóa lịch sử cuộc gọi.

      Điều duy nhất đáng lo lúc này là, biết có kiểm tra định kỳ . khoảng thời gian ba gọi điện hỏi nhà mạng tất cả các cuộc gọi tin nhắn trong máy để kiểm tra. Dù sao ông cũng phải là người dân bình thường, địa bị xã hội của hai bây giờ cũng thua ba là mấy, chẳng biết có cẩn thận như ba .

      Bảy ngày sau, phải họp cổ đông để nhặm chức chủ tịch.

      Tôi chắc chắn như vậy.

      Sau khi cất áo vào tủ, tay cầm điện thoại, tay nắm ly nước thủy tinh, tôi chỉ có cơ hội và nhất định phải thành công.

      Quẳng điện thoại lên bàn thủy tinh, đồng thời đập ly nước xuống sàn nhà, tiếng thủy tinh vỡ át tiếng va chạm giữa điện thoại và mặt bàn.

      Trời giúp tôi, vị trí điện thoại lệch bao nhiêu so với lúc đầu.

      Ly vừa vỡ, cách cửa phòng tắm lập tức mở ra. hai lo lắng chạy nhanh về phía tôi, ôm tôi tránh xa mớ thủy tinh vụn, mặc kệ cơ thể có thứ gì ngoài chiếc khăn trắng quấn quanh phần dưới, hai nhìn chăm chăm vào từng nơi người tôi.

      lát sau mới thở phào.

      Hơi thở nguy hiểm lại tràn đầy, “Đây là chuyện gì ?”

      Ánh mắt liếc về phía vụn thủy tinh.

      Tôi gượng gạo nhìn hai, lắc đầu, “Trượt tay.”

      Trầm ngâm lát hai cuối cùng gì, đứng dậy mặc quần áo.


      Đưa lưng về phía nhắm mắt ngủ.

      Dạo gần đây tôi hề phản kháng nữa, con người của tại trông như phức tạp nhưng ra càng đơn giản hơn con người hiền lành lúc trước. Thuận sống mà nghịch chết.

      Chỉ câu là tả được hết về .

      Bỗng nhiên giọng cùng hơi thở ấm áp phả lên cổ, “Tiểu Hy, em nghĩ gì ?”

      “Cách chạy trốn.”

      Dứt lời, thân thể liền bị ép xuống, nặng nề ngước mắt nhìn . Tôi im lặng chờ đợi hành động kế tiếp.

      “Em có biết, có số lời tưởng nhưng nó lại khiến người khác như bị ngàn đao lăng trì ?” cúi đầu hôn lên trán tôi, cơ thể tôi khống chế được run lên.

      phải vì sợ, mà là vì đau.

      Tim nhói lên, tôi nghiêng đầu nhìn lên ánh trăng nhòe nhạt qua lớp rèm màu sữa.

      khí, dần dần tràn ngập mùi vị hoan ái.


      Chương 18: Chân tình


      Quả nhiên, sáu ngày sau hai ngày mai có ở nhà, từ tỉnh T đến tổng dinh của Tả thị và về mất hơn nửa ngày, có lẽ đến sáng hôm sau mới về tới đây. hai cho người đến chuẩn bị ba bửa cho tôi rồi .

      Tôi chỉ đợi bao nhiêu, đứng cạnh khung cửa sổ nhìn xuống cổng, bao lâu bóng xe màu đen chầm chậm dừng lại trước cổng, tôi vờ như vô ý đưa cánh tay đeo vòng ra sau lưng.


      Bạch Ngạo đứng ngoài cửa, vẻ mặt cảm xúc nhìn tôi tầng hai, cậu ấy luôn như vậy nhưng tôi biết, Ngạo rất lo lắng cho tôi. Chú trung niên bên cạnh cậu ấy hẳn là chuyên gia về hệ thống vân tay và đồng tử rồi. Ông ta nhanh chóng lấy va li, tóm lại là rất nhiều thao tác và mãi gần hai tiếng sau mới mở cổng được.

      Cổng vừa mở, Bạch Ngạo lập tức chạy vào biệt thự, ĩ lúc cửa bị phá, Bạch Ngạo định chạy đến ôm nhưng bị tôi ngăn lại ra dấu về chiếc camera tay, có lẽ do chờ đợi quá lâu cũng có thể do lòng tốt bị từ chối, cậu ấy xoay sang chú chuyên gia thấp giọng mắng gì đó.

      Tuy nghe nhưng tôi vẫn thấp thoáng hiểu được đôi chút khẩu hình, “Đừng mình là chuyên gia hạng nhất nữa !”

      Tôi thầm ngạc nhiên, câu này nhiều chữ quá. Lâu lắm mới thấy Ngạo lần nhiều từ thế này.

      Ông chú rũ mặt.

      “Cậu làm gì quá đáng với giúp việc chứ?”

      Ngạo gật đầu.

      Tôi cười xòa, khẽ thôi’ rồi lập tức lấy mảnh vải giấu từ trước buộc lại che kín chiếc vòng tay. Lúc này chắc hai cảm thấy bất thường rồi, nếu tháo được chỉ còn cách che mà thôi, cũng may mấy tuần tìm hiểu cho tôi biết nó lắp đặt GPS nếu , tôi thở dài…


      Ba người chúng tôi lao thẳng lên xe, Bạch Ngạo lên ga phóng nhanh như chớp, tôi ngồi ghế lái phụ thấp thỏm yên, khẽ giơ tay lên, “Cậu có cách nào tháo nó được ?”

      Bạch Ngạo hơi liếc nó chút, đưa tay chạm vào chiếc vòng cách lớp vải, “Chất liệu ?”

      “Dyneema.”

      “Thương tổn tay.”

      Ý cậu ấy là, có thể tháo được nhưng khiến tay tôi bị thương là điều khó tránh, “Đến mức nào ?”

      “Tệ.”

      Tức là khá nặng, tôi thèm tháo nữa, cùng lắm tìm gì đó đeo để che lấp nó suốt đời.


      Bạch Ngạo lái xe đưa tôi đâu đó, tôi lo lắng mãi nên ngủ được, mở mắt lau láu nhìn đường phố suốt năm tiếng xe.

      biết bao lâu nữa, xe dừng trước nhà hàng khá bình thường, Bạch Ngạo mở cửa xe ra hiệu tôi xuống. Tôi định lắc đầu ăn cái bụng biểu quyết đành chậm rãi xuống xe như kẻ có tật giật mình. Liếc nhìn về ông chú chuyên gia say sưa ngủ trong xe, vai bỗng nhiên nhói lên. Tôi mém la toáng, miệng bị bàn tay che lại.

      Xoay người, nhất thời mắt mũi miệng đều biến thành hình chữ ‘O’.

      Tử Hoàng!!

      Tử Hoàng từ từ hạ tay xuống, ôm tôi, cười khe khẽ.

      Tôi ấp a ấp úng, “Tại… tại… tại sao?”

      “Niên Niên cho .”

      Tôi thầm mắng Nhã Niên trong lòng, con này vẫn chưa chừa cái tật nhiều chuyện lắm điều.

      “Sao vậy?” Tử Hoàng vẫn giữ nguyên tư thế ôm, lôi tôi vào trong như đứa bé.

      An ổn ngồi xuống ghế rồi tôi mới năng lưu loát được, “ đến đây làm gì?” Vừa hỏi tới đó, tôi bỗng nhớ đến vấn đề quan trọng hơn, “Còn mẹ! để bà mình sao?!”

      Tử Hoàng từ lúc gặp lại luôn nhìn tôi chăm chăm như sợ tôi tan biến, trong đầu nhớ đến cảnh ba tan biến trong mơ, nhất thời tâm trạng sầu thảm. Tôi cụp mắt im lặng.

      Dường như nhận thấy điều đó, Tử Hoàng nắm lấy bàn tay để bàn của tôi, “Đừng lo, có nhờ dì chăm sóc bác rồi.”

      ‘Dì’ trong miệng Tử Hoàng là quản gia ở nhà chính của họ Tử, nghe bác Tử Minh bà làm việc lúc ông mười lăm tuổi. Tử Hoàng lớn lên dưới chăm sóc của dì. Mẹ Tử Hoàng mất khi sinh , do mất máu quá nhiều, đối với Tử Hoàng mà , dì chính là mẹ của mình. Bảo dì xa như vậy để đến chăm sóc mẹ cho thấy quan tâm đến tôi như thế nào. Hốc mắt bắt đầu ươn ướt.

      lại tiếp, “Hôm đó mua thức ăn về phòng trống . Thiếu chút nữa lấy thế lực nhà bức cái bệnh viện tư đó phá sản rồi, xem video mới biết em bị Thiên đưa .”

      Tôi gật đầu.

      biết tin Bạch Ngọc Liên nhận tội mưu sát bác lập tức biết em cũng nghĩ như , Ngọc Liên nhận tội vì Thiên. đợi, đợi thông tin của em, đợi mấy mươi ngày rốt cuộc Niên Niên thông báo, mừng muốn điên lên.”

      Tôi cười gượng.

      “Hai mươi mấy ngày nay em sống thế nào?”

      Tôi im lặng.

      Tử Hoàng sốt sắn, đứng dậy kéo tôi lại gần mình, khi nhìn thấy những vết hằn đỏ cổ tay và cổ chân tôi, đôi mày nhíu chặt, “ ta… trói em?”

      Tôi vẫn trả lời, trong lòng thầm bổ sung, là xích và cưỡng bức!

      ta rốt cuộc có bình thường ! Xem em như chó mèo hay sao mà lại… !” Quát đến phân nửa, thấy vô số ánh mắt đổ dồn vào mình, Tử Hoàng kềm chế, cắn răng kéo tôi ngồi xuống cái ghế cạnh mình.

      Lúc khí vô cùng căng thẳng, Bạch Ngạo xuất , bên cạnh còn có người ăn mặc trang phục đầu bếp, nhìn kỹ chút, là đầu bếp của Lăng gia đây mà. Biến mất nãy giờ ra là gặp ông ấy.

      Bạch Ngạo ngồi xuống, đôi mắt liếc về tay trái của tôi.

      Tôi giật mình đưa tay xuống bàn.

      Tử Hoàng lập tức nhận ra, kéo tay tôi lên nhìn nhưng vẫn hề tháo khăn ra, xem ra đoán được rồi.

      Mọi người vẫn lên tiếng, mãi đến khi ăn xong ra bãi đỗ xe, Tử Hoàng kéo tôi đến chiếc Audi của . Bạch Ngạo tỏ thái độ gì về xe mình. Ngồi bên ghế lái phụ, tôi biết phải làm thế nào trước ánh mắt của Tử Hoàng.

      ta… còn làm gì nữa?” Giọng trầm trầm vang lên.

      Trong giây phút này, tôi bỗng thấy Tử Hoàng rất giống hai.

      “Em . Tả Nhật Thiên còn làm gì nữa ?!” Tử Hoàng gào lên.

      Tôi run người, càng cảm thấy tại sao cả hai người này có thể thay đổi đến vậy. Chắc Tử Hoàng do nhất thời giận dữ mà thôi, sao có thể thay đổi tính tình toàn diện như hai được.

      chứng minh, tôi sai rồi.

      “Chẳng… chẳng có gì cả.”

      có? Em coi là thằng ngốc? !”

      , đáng sợ quá.” Tôi run rẩy đáp, cảm giác này y như chuyện với hai.

      đáng sợ?” Tử Hoàng nắm tay tôi kéo, tôi phòng bị ngã nhào vào lòng .

      “Bản chất của chính là thế này!” Đôi tay kềm chế tôi giãy dụa, hạ môi cắn xuống đầu lưỡi trốn đông chạy tây của tôi.

      Tôi sợ hãi nâng mắt nhìn con ngươi đen lúc nào cũng hiền lành của Tử Hoàng. Ngắt quãng được vài chữ, “Tử… Tử Hoàng! nổi giận cái gì?”

      Tử Hoàng hơi ngập ngừng, bỗng nhiên bên má cảm thấy ấm áp kèm theo ươn ướt. Tôi giật mình, thả môi tôi ra.

      khóe mắt của chảy dài hai hàng lệ.

      Ánh nắng xuyên qua được lớp kính xám tối của cửa xe, gian trong xe tràn ngập màu hắc ám. Khuôn mặt bị khuất nửa của Tử Hoàng lên vẻ đau khổ tột cùng.

      Tôi cắn răng.

      em bao nhiêu em biết ?”

      Nước mắt chảy khỏi hốc, tôi mím môi chặt đến mức dòng máu đỏ chảy ra khỏi miệng lúc nào hay.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :