1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích nữ thứ gả - Hề Biệt Ly (6/306)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 5: Sống lại (Hạ)

      Vừa tỉnh lại trời sáng , Như Tranh mở to mắt ngồi dậy, nghĩ đến lại thấy đôi mắt trong suốt sáng ngời, dọa này suýt nhảy dựng.

      “A!” Như Tranh bật dậy, người trước mặt cuống quýt né tránh, vẻ mặt kinh hỉ: “Tỷ tỷ, người tỉnh rồi!”

      Nhìn khuôn mặt trước mắt vừa quen thuộc lại hơi có phần xa lạ, Như Tranh nước mắt đong đầy hốc mắt: “Bách nhi…”

      “Tỷ!” Thiếu niên đứng cạnh giường Như Tranh nắm tay nàng : “Đệ học về, nghe bọn người tỉnh, tỷ, người tốt chưa?”

      “Tốt, tốt, mệt Bách nhi nhớ đến, tỷ tỷ tốt rồi, ngươi yên tâm…” Như Tranh đưa tay gạt lệ: “Đợi bao lâu?”

      lâu.” Như Bách cười gãi đầu: “Tỷ tỷ, đều do đệ, nếu ngày đó đệ cùng tỷ hoa viên tốt rồi, đệ có thể cứu tỷ lên…”

      Nghe lời nỏi, Như Tranh nửa cảm động nửa lo sợ, tay nắm lấy tay Như Bách: “ gì đấy, may mà ngày đó đệ ở…” Nếu Như Bách cũng ở đấy, chừng chính là mục tiêu của các nàng… Nghĩ đến đây, trong lòng Như Tranh run lên, để ý Như Bách giãy dụa, ôm chặt : “Bách nhi, sau này tỷ tỷ bao giờ như thế nữa.”

      Nhìn tỷ tỷ nhà mình hành động thân mật khác thường, Như Bách đỏ hồng mặt giãy ra: “Tỷ làm gì, đệ lớn rồi mà.”

      Như Tranh nhìn bộ dạng ông cụ non, “Xì” tiếng cười: “Tốt, ‘đại nhân’ của ta hôm nay làm xong công khóa chưa?”

      Như Bách gãi gãi đầu: “Gần xong.”

      Như Tranh trầm giọng: “Gần xong là thế nào?”

      Như Bách rụt cổ: “Còn hai trang sách nữa.”

      Như Tranh thở dài, nghĩ đến kiếp trước nàng dụng tâm học hành, nghĩ cái gì cũng có phụ thân cùng Tiết thị an bài, gả đến Tô phủ mới biết công hầu phủ đích tử Tô Bách Xuyên bốn tuổi học vỡ lòng, bảy tuổi đọc xong tứ thư, mười tuổi được nhận vào Thái Học, thế nên mới được xưng tụng là kinh sư đệ nhất tài tử. Ngay cả thứ tử Tô Hữu Dung cũng sớm học chữ đọc sách, nào như Như Bách nhà nàng, bảy tuổi mới chính thức học vỡ lòng, chỉ thế, lớn lên càng chịu học hành, lại học đòi thói quen công tử nhà giàu, dần dần phụ thân cùng lão thái quân chán ghét. Kiếp trước, tận tới lúc nàng bị hại chết, Lâm lão gia còn chưa thèm thỉnh phong thế tử cho Như Bách mười chín tuổi, nghĩ lại đều là ‘sủng ái’ của Tiết thị an bài.

      Càng nghĩ Như Tranh càng kiềm được giận dữ: Kiếp này, các nàng đừng mơ đạt được!

      Lâm Như Bách nhìn tỷ tỷ bất ngờ thay đổi, trong lòng cũng nghĩ, cầm lấy tay nàng: “Tỷ tỷ, thường ngày công khóa đệ đều làm rất tốt, hôm nay là lo lắng tỷ khỏe nên quên, đệ về làm ngay, người đừng giận.”

      Như Tranh nhìn Như Bách con ngươi thanh tú, lại càng thấy may mắn được trùng sinh, nàng cười vỗ đầu Như Bách: “Bách nhi, lần quên cũng quan trọng, quan trọng là tỷ muốn đệ nhớ kỹ, đệ là đích tử của hầu phủ, là thế tử tương lai, đệ phải mạnh hơn người khác, ít nhất là so với huynh đệ trong phủ, đệ hiểu ?”

      Như Bách cái hiểu cái gật đầu: “Tỷ yên tâm, đệ cố gắng học hành.”

      Như Tranh cười: “Vậy là tốt rồi.”

      Như Bách nhìn nàng cười cũng nhảy xuống giường: “Tỷ, đệ đói bụng, bảo bà vú dọn cơm !”

      Như Tranh gật đầu, kể từ sau khi Như Tranh rơi xuống nước tỷ đệ hai người lần đầu ăn bữa cơm đoàn viên, đối với Như Bách chỉ là khúc nhạc đệm, đới với Như Tranh lại là nhân sinh kiếp mới đổi được. Kiếp này, nàng bao giờ lặp lại sai lầm như kiếp trước, Lâm Như Tranh sống lại lần, phải sống hãnh diện.

      Sau bữa cơm, Như Tranh để ý Thôi ma ma ngăn trở, kiên trì xem Như Bách làm xong công khóa mới bảo Hạ Ngư đốt đèn lồng, đưa về Thấm viên đông sương phòng của .

      Chỉ chốc lát sau, Hàn ma ma thân tín của lão thái quân đến thăm hỏi Như Tranh, cho nàng biết, lão thái quân vốn định đích thân đến thăm nàng, tiếc rằng mấy ngày nay nàng bị tái phát bệnh dạ dày, ăn được, thân thể rất yếu. Như Tranh hơi phúc thân mình với Hàn ma ma, miệng “bất hiếu”, nhắn với Hàn ma ma ngày mai nàng tới thỉnh an lão thái quân, lão thái quân cần tới viện của nàng. rồi nàng đưa hà bao tiền thưởng, bảo Hoán Sa đốt đèn lồng đưa Hàn ma ma hồi Từ viên, lúc này mới thở hơi, toàn thân buông lỏng liền thấy mệt nhọc.

      Thôi ma ma cùng Đãi Nguyệt hầu hạ Như Tranh rửa mặt trải giường, liền giục nàng ngủ sớm.

      Như Tranh cười đáp: “Ta ngủ ngày, giờ mệt. Hôm nay ai trực đêm?”

      Thôi ma ma dịch chăn cho nàng đáp: “Vốn là Đãi Nguyệt cùng Hạ Ngư, nhưng nhiều ngày tiểu thư thân thể khó chịu, nô tỳ bảo các nàng ở phòng bên ngoài, trong phòng là nô tỳ cùng Đãi Nguyệt.”

      Như Tranh nhìn mỹ nhân tháp bên, trong lòng trầm xuống: “ cần, các ngươi bận rộn nhiều việc, ra ngoài nghỉ tháp thượng , nửa đêm có gì ta gọi.”

      Thôi ma ma cười đáp: “Tiểu thư phải, nô tỳ bảo các nàng trở về.”

      vội, tiến vào trò chuyện cũng tốt.” Như Tranh cầm lấy thanh ngọc phúc bên giường vuốt ve, Thôi ma ma dâng lên cho nàng ly trà: “Được, nô tỳ kêu các nàng vào.”

      Chốc lát, bốn nô tỳ tiến vào trong phòng, Như Tranh cười cho các nàng ngồi xuống, nhìn lướt qua gương mặt các nàng: So với tuổi trẻ trong trí nhớ kiếp trước, nàng cũng bạc đãi các nàng. Trong bốn người, Đãi Nguyệt có dung mạo tốt nhất, lại thêm ba phần giống chính nàng, nhất là đôi mắt hạnh kia, cười rộ lên giống đến năm phần. Cũng chính nguyên nhân này khiến nàng kiếp trước thập phần sủng Đãi Nguyệt, cho nàng đứng đầu bốn nô tỳ, lại ngờ rằng, đây chính là nha đầu thông mình nàng nuông chiều, cuối cùng là kẻ mấu chốt hại chết nàng.

      Như Tranh ho tiếng, buông ly trà trong tay: “Ban ngày ta những lời kia, hơn phân nửa là cho bọn nha đầu nhị đẳng nghe, các ngươi đừng để bụng.”

      Bốn nô tỳ nhanh chóng đứng lên hạ thấp người: “Nô tỳ dám.”

      Như Tranh cười vẫy tay cho các nàng ngồi xuống lại tiếp: “Nhưng từ nay trở , Thấm viên chúng ta từ xuống dưới cũng nên coi chừng.” Nàng cúi đầu nhìn thần sắc các nàng. “Trước đây ta còn , mọi việc đều dựa vào mẫu thân, nay ta cũng lớn, các ngươi theo ta cũng lâu rồi. Trong viện của ta có xảy ra gì phải tự ta giải quyết, lẽ bắt mẫu thân khắp nơi lo lắng, lúc nào cũng để ý, như vậy là ta bất hiếu, ta có đúng ?” xong nàng ngẩng đầu nhìn bốn người, trong mắt đầy thâm ý.

      Hạ Ngư cùng Thu Nhạn mơ hồ hiểu chỉ gật đầu, Đãi Nguyệt cắn môi, bộ dạng có chút đăm chiêu. Chỉ có Hoán Sa, ánh mắt nhìn Như Tranh hơi trầm tư lại sáng tỏ.

      Như Tranh đối với nàng hơi cười , Hoán Sa lại càng sửng sốt, hiểu sao tiểu thư luôn thích nàng lại cười ngọt ngào như vậy, trong lòng cũng nhảy nhảy vài cái.

      xong, Như Tranh lại nghĩ đến ánh mắt nghiên cứu lúc nãy của Hàn ma ma, nàng cảm giác lão thái quân cũng biết gì đó, ngẫm lại chính mình kiếp trước luôn được tổ mẫu che chở, lại thủy chung muốn thân cận Tiết thị hơn lão thái quân, thậm chí ba năm đến Từ viên thỉnh an, ngược lại Như Họa ngày nào cũng … Lần này tỉnh dậy, lão thái quân đến thăm, có phải đối với nàng có chút khúc mắc , nghĩ đến đây, Như Tranh lại thở dài.

      “Tiểu thư, người có gì phiền lòng sao?” Hoán Sa thử thăm dò hỏi.

      Như Tranh sửng sốt, cười đáp: “Chính là nghĩ đến bệnh dạ dày của tổ mẫu…” Nàng trầm ngâm.

      “Tiểu thư…” Thu Nhạn do dự mở miệng: “Trước đây trùng hợp nô tỳ từng học qua thời gian thực liệu, có phương thuốc giải đầy bụng, thích hợp cho người dạ dày yếu, biết…”


      Như Tranh trong lòng ngạc nhiên, kiếp trước nàng cũng biết Thu Nhạn còn có tài lẻ này, có thể thấy được kiếp trước nàng thực xem người bên thân.

      đợi Như Tranh , Đãi Nguyệt lại quở trách Thu Nhạn: “Tiểu thư chuyện, chỗ nào cho ngươi xen mồm, nghĩ lại năng lực ngươi như thế nào? phải chúng ta khó chịu, ngươi lấy vài cái phương thức quê mùa, lão thái quân là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, thái y trong cung khám chữa cũng phải suy nghĩ, năng lực ngươi thế nào mà muốn…” Nàng ta còn muốn tiếp, nhìn Như Tranh trầm mặt lại nuốt lời chực , cười lấy lòng.

      Như Tranh bận tâm nhìn Thu Nhạn: “Ngươi tiếp.”

      Thu Nhạn hơi sợ sệt liếc nhìn Đãi Nguyệt mới cẩn thận : “Kỳ nô tỳ cũng chưa thử qua, nhưng phương thuốc đều là nguyên liệu nấu ăn, nếu có tác dụng cũng hại…”

      Như Tranh mỉm cười: “ sao, ngày mai ngươi đem phương thuốc giao cho Thôi ma ma, ta tự có an bài.”

      Thu Nhạn đứng dậy thi lễ: “Vâng, tiểu thư.”

      Lúc này, tiếng mõ vang lên, khuya rồi, Như Tranh khoát tay: “Đãi Nguyệt lưu lại, các ngươi lui .”

      Mọi người hành lễ lui ra, Như Tranh nhìn Đãi Nguyệt bất an, thở dài, nghĩ đến những chuyện kiếp trước nàng ta gây nên, trong lòng hẳn là hận, nhưng trong mấy nha hoàn, nàng ta và Hoán Sa là thân cận với nàng nhất. Hoán Sa là con của Thôi ma ma, Đãi Nguyệt lại là cháu , đều là gia nô trong Võ Quốc Hầu phủ. Như Tranh cúi mi giọng :

      “Ngươi cùng Thu Nhạn đều là nha hoàn nhất đẳng, ngày thường nàng cùng Hạ Ngư đối kính ngươi cùng Hoán Sa bất quá là do các ngươi theo Thôi phủ tới đây, thân cận với ta trước…” Như Tranh trầm ngâm: “Các nàng tuổi , ngày thường đối kính ngươi cũng sai, nhưng nếu dưới mí mắt ta lại chèn ép tranh thủ tình cảm, cũng đừng trách ta để ý tình cảm chủ tớ. Chính ngươi suy nghĩ .” xong, đợi nàng ta đáp lại, nàng liền bảo nàng ta xuống, chính nàng kéo chăn gấm nằm xuống ngủ.

      Đãi Nguyệt chưa từng bị tiểu thư dùng lời lẽ nghiêm nghị răn dạy, hơi rơm rớm nước mắt phúc thân ra ngoài.

      Hoán Sa còn ở lại dọn dẹp, thấy nàng ta đỏ mắt ra, liền hiểu nguyên cớ, bận rộn cầm khăn lau dọn: “Được rồi đừng khóc, tiểu thư dạy ngươi cũng vì muốn tốt cho ngươi, ngày sau ngươi cũng đừng nhanh miệng…”

      Đãi Nguyệt càng phiền, ấn đầu Hoán Sa: “Ngươi đừng có giả mù sa mưa, Thôi phủ tuổi chỉ có hai chúng ta, ta thất sủng chính là thời cơ cho tỷ tỷ ngươi, ngươi đừng giả mèo khóc chuột!” xong nàng ta vứt chăn nệm xuống xả oán khí, Hoán Sa gì, dặn dò Hạ Ngư vài câu liền trở về phòng nghỉ ngơi.

      Đêm khuya, Như Tranh ôm bình nước nóng trong chăn gấm Tứ Xuyên dày vẫn hơi thấy lạnh run, nàng biết, đây là do nhiều năm thân thể nàng gầy yếu lại rơi xuống nước nhiễm khí lạnh, có lẽ, cũng là do trái tim băng giá.

      Nhìn trướng mạn màu xanh bên giường khắc hoa, Như Tranh lâu ngủ nổi, tình phải làm còn rất nhiều, vội, vội, nàng còn rất nhiều thời gian, có thể từng bước thoát khỏi khốn cảnh, sau đó…

      Đêm thu thời tiết tuy lạnh, nhưng so với đêm tuyết năm Minh Đức thứ hai mươi tám kia, lại tốt hơn rất nhiều.
      Tôm ThỏChris thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 6: Thỉnh an (Thượng)

      đêm ngủ ngon, sáng sớm bị ác mộng làm bừng tỉnh, Như Tranh định thần vén mạn giường gọi: “Hoán Sa.”

      Nghe được tiếng, Hoán Sa lập tức vào trong phòng: “Tiểu thư, người tỉnh.” Nàng ngọt ngào cười: “Tiểu thư muốn dùng điểm tâm thế nào?”

      cần câu nệ, đơn giản là được rồi, ta còn muốn Từ viên thỉnh an.” Như Tranh nhìn trời đánh giá, vội vàng xuống giường xỏ giày.

      Hoán Sa nhanh chóng tiến lên hầu hạ Như Tranh mặc y phục, kêu tiểu nha đầu dọn điểm tâm lại hầu hạ Như Tranh rửa mặt.

      “Tiểu thư, thỉnh an vội, lão thái quân sáng nay sai người đến truyền lời, buổi sáng gió lạnh, nhóm tiểu thư thiếu gia sau giờ ngọ mới cần tới thỉnh an.”

      Nghe lời nàng , Như Tranh buông khăn mặt thở dài: “Rốt cuộc vẫn là tổ mẫu đau lòng, như vậy ta liền làm theo. Chờ sau giờ ngọ ngươi phái tiểu nha đầu đến đợi, lão thái quân nghỉ trưa xong liền lập tức báo cho ta.”

      “Vâng, tiểu thư, người mau dùng cơm .” Hoán Sa cầm lấy bát men sứ hoa văn múc canh cho nàng.

      Dùng xong điểm tâm, Như Tranh lấy chìa khóa hòm xiểng từ tay Đãi Nguyệt, tinh tế kiểm kê lần, liền cẩn thận khóa lại.

      Trùng sinh lần, nàng ràng cảm nhận được quan trọng của tiền tài. Kiếp trước, sau khi thành thân, Quốc công phủ còn nợ nần, nàng liền lấy đồ cưới trả nợ, lại bị Quốc công phủ lấy oán trả ơn. Nếu nàng còn đồ cưới, cho dù bị đuổi ra khỏi cửa, ít nhất cũng có thể sống tạm, kiếp này, nàng phạm sai lầm như thế.

      Đãi Nguyệt nhìn tiểu thư giữ chìa khóa, muốn hỏi lại dám hỏi, mặt lộ vẻ khó xử, Như Tranh nhìn ra nàng ngờ vực nhưng cũng lười giải thích.

      Lúc này, Thôi ma ma thần sắc khẩn trương vào, Như Tranh phất tay cho bọn nha hoàn vẩy nước quét nhà xuống, cho Thôi ma ma ngồi xuống:

      “Bà vú, sao vậy?” Như Tranh nhìn nàng khẩn trương ngỡ rằng có đại .

      Thôi thị nhìn nhóm tiểu nha hoàn bên ngoài cười đùa, hít sâu hơi: “Tiểu thư hôm qua sai Thu Nhạn đem phương thuốc cho nô tỳ, nô tỳ liền đem phương thuốc cùng vật kia kêu lão Trương ra ngoài tìm đại phu xem…” Nàng lấy tay ra hiệu, Như Tranh hiểu được nàng muốn dược Tiết thị đem tới:

      “Như thế nào?”

      “Phương thuốc kia vô cùng tốt, khó tin được nha đầu Thu Nhạn kia còn có năng lực này, ngược lại vật kia…” Thôi ma ma sắc mặt trầm xuống: “Lão Trương tìm vài đại phu đều tra ra nguyên cớ, may cẩn thận, cuối cùng tìm đến hiệu thuốc lớn có lão đại phu tọa đường nhiều năm mới nhìn ra manh mối.”

      Như Tranh biết “lão Trương” trong miệng nàng chính là nô tài cũ của mẫu thân, nguyên là Trương thúc chưởng nội viện, cũng là lão nhân duy nhất vừa có thể ra phủ vừa có năng lực để nàng tín nhiệm, nàng trầm ngâm: “Ngươi xem?”

      Thôi thị khẽ cắn môi: “Vật đó phải dược, chính là rất độc, tiểu thư nếu uống xong, chứng hàn khỏi rất nhanh, nhưng căn bản phải là đẩy lui chứng hàn mà là đem thân thể tiểu thư làm cho hư hàn, chứng hàn tự nhiên biến mất, nhưng về sau chỉ sợ tiểu thư…” đến đây, nàng cả giận nổi.

      có thể chất hư hàn, nguyệt tín đều, thậm chí vô sinh… Phải ?” Như Tranh cười lạnh.

      Thôi ma ma sửng sốt: “Tiểu thư… Sao người biết?”

      Như Tranh cười: “Ta đoán.” Thôi ma ma bán tín bán nghi, Như Tranh cười càng rộng: “Bây giờ, ta cùng bà vú đều biết vị kia ở Tĩnh viên tâm tư ngoan độc, về sau cần phải đề phòng, người bên ta có thể tín nhiệm tại cũng chỉ có bà vú…” Nàng vỗ vỗ mu bàn tay Thôi ma ma: “Bà vũ đừng tức giận, về sau đề phòng là được, sáng nay cũng bận rộn, ngươi cũng mệt mỏi, trước nghỉ ngơi thôi.”

      Thôi thị cảm động gật đầu: “Tốt, tiểu thư người hiểu vậy là tốt.”

      Tiễn bước Thôi thị, Như Tranh đến cửa lớn gọi tiếng: “Thu Nhạn.”

      Phòng bếp vang lên tiếng đáp, Thu Nhạn chạy tới trước mặt Như Tranh: “Tiểu thư, người kêu nô tỳ?”

      Như Tranh hơi bất ngờ, đến giờ nàng mới chú ý, Thu Nhạn tuy rằng lớn lên xinh đẹp nhưng thanh lại rất dễ nghe như hoàng xuất cốc, nghĩ đến kiếp trước thanh này bị chén dược giết chết, Như Tranh trong lòng khỏi run lên: “Thu Nhạn, ngươi đem phương thuốc cho ta rất tốt, đứng lên , buổi chiều ta thỉnh an muốn dẫn ngươi tới chỗ tổ mẫu.”

      Thu Nhạn vui vẻ: “Vâng, tiểu thư, hôm qua nô tỳ nghĩ tiểu thư cần, liền chuẩn bị dược, giờ có sẵn rồi, mới vừa sắc tốt thôi.”

      “Tốt, ngươi cẩn thận, đừng để xảy ra cố.” Như Tranh mìm cười: “Khó có được ngươi để bụng, ngươi lui , lát nữa ta còn muốn làm ít điểm tâm cho tổ mẫu.”

      Thu Nhạn cười phúc thân: “Tiểu thư đừng vậy, nô tỳ vì tiểu thư mà làm, chính là phúc khí của nô tỳ, nô tỳ xuống chuẩn bị rồi tới thỉnh tiểu thư.” xong nàng chạy về phòng bếp .

      Như Tranh nhìn bóng nàng khẽ cười, xoay người trở về nhà chính.

      Cùng Thu Nhạn bận rộn tại phòng bếp buổi sáng, đến giữa trưa Như Tranh cảm giác người có chút rét lạnh, có “dược” Tiết thị đưa tới Như Tranh cũng thể tìm đại phu, đơn giản kêu Thu Nhạn nấu chút canh làm ấm người, nghĩ chính mình điều dưỡng tuy tốt nhưng còn hơn uống thuốc độc.

      Ngọ thiện, Thu Nhạn làm canh thịt dê hàm gừng cùng đương quy, Như Tranh ăn hơn nửa chén cơm mới ngừng, súc miệng rồi dặn Hoán Sa phái người tới nhìn chằm chằm Từ viên, liền khoác áo ngủ bằng gấm nằm nghỉ ở mỹ nhân tháp, cầm quyển thi tập đọc rồi mông lung ngủ.

      Trong lúc mơ ngủ nàng bị người lay dậy, Như Tranh ngáp cái nhìn thấy Hạ Ngư: “Sao, lão thái quân tỉnh rồi?”

      Hạ Ngư gật gật đầu: “Vâng, Phi Hồng mới báo lại, là lão thái quân vừa nghỉ trưa xong, chuẩn bị dùng trà.”

      Như Tranh xốc chăn lên: “Mau, trang điểm cho ta, ta muốn thỉnh an tổ mẫu.”

      Hạ Ngư khó xử: “Tiểu thư vừa mới lại phát bênh…”

      sao, nặng hơn cũng sao.” Như Tranh tự ngồi xuống bàn: “Vấn song bình kế(1) là được, nhanh lên.”

      Hạ Ngư phúc thân: “Nô tỳ kêu Đãi Nguyệt tỷ tỷ lại đây, nàng vấn tóc luôn nhanh lại đẹp.”

      Như Tranh gật đầu: “Kêu cả Hoán Sa tiến vào, bảo nàng chọn y phục cho ta.”

      Hạ Ngư bận rộn chạy ra gọi người, Đãi Nguyệt cùng Hoán Sa vội vàng tới, Hoán Sa bên tìm y phục, bên Đãi Nguyệt vấn cho Như Tranh búi song bình kế đơn giản, đánh lớp phấn mỏng rồi mở tráp trang sức cầm lên trâm hoa thủy tinh ngọc lưu ly màu hồng nhạt:

      “Tiểu thư, dùng trâm này có được ?”

      Như Tranh vừa định gật đầu trong lòng lại động: Nhớ kiếp trước, Như Họa thường thường khen Như Tranh có làn da trắng nõn, khuyên nàng cài trâm châu hoa lưu ly nhiều, chính nàng ta lại cài, Như Tranh còn nghĩ nàng ta tâm muốn tốt cho nàng. Chờ gả đến Quốc công phủ, bị hạ nhân cười nhạo vài lần mới biết, ngọc lưu ly tuy rằng xinh đẹp nhưng chỉ dùng để điểm xuyết cho trâm cài y phục, nương nhà nghèo lại hay dùng, ngược lại chỉ nương mói lớn cập kê mà cả tiểu thư khuê các lại càng mang, đừng tới đầy đầu đeo trang sức ngọc lưu ly. Nghĩ đến đây, sắc mặt Như Tranh trầm xuống, cầm châu hoa từ trong tay Đãi Nguyệt ném lại vào trong hộp trang sức đính ngọc lưu ly:

      “Từ nay, ngọc lưu ly ta đều cài, thưởng cho các ngươi .”

      Đãi Nguyệt nhìn tiểu thư sắc mặt tốt đáp: “Vâng, tiểu thư muốn cài cái nào?”

      Như Tranh mở hộp trang sức gỗ đàn hương, chọn đôi trâm vàng quấn tơ đỏ khảm hồng ngọc: “Mang cái này .”

      Đãi Nguyệt bận rộn cài trâm cho Như Tranh, nàng lại chọn đôi khuyên tai vàng đeo vào, lúc nào Hoán Sa cũng chọn xong y phục, Như Tranh đánh giá rồi gật đầu mặc vào, kiểm lại dược thuốc điểm tâm, phủ thêm áo choàng rồi mang theo Hoán Sa Đãi Nguyệt hướng tới Từ viên của lão thái quân.

      tới cửa Từ viên, Hoán Sa tiến lên vài bước đỡ lấy Như Tranh: “Tiểu thư, coi chừng cửa.” tay lại khẽ bấm vào tay nàng, Như Tranh theo ánh mắt của nàng nhìn lại, chỉ thấy cửa sổ trắc phòng nhà giữa loáng thoáng bọn hạ nhân, bóng dáng lướt qua, Như Tranh tuy chỉ thấy bên mặt, nhưng cũng nhận ra đây là đại nha hoàn Tố Cẩm bên người Như Họa.

      Như Tranh trong lòng căng thẳng: đến rồi, mặt cũng biến sắc, được Hoán Sa nângn đến thẳng cửa phòng.

      Đại nha hoàn trong phòng lão thái quân Chiêu Hoa thấy nàng tới, xa xa liền phúc thân: “Đại tiểu thư tới.” rồi nàng vén rèm cửa vải bông lên.

      Như Tranh cũng cười với nàng: “Làm phiền Chiêu Hoa tỷ tỷ.”

      Như Tranh ung dung vào nhà chính, vừa vào cửa liền thấy luông ấm áp phả tới, Như Tranh nhìn qua, chưa tới mười ngày, lão thái quân lại phải đặt chậu than trong phòng, có thể thấy lần này bệnh dạ dày của lão thái quân thực phát . Nàng mau vài bước, tiến vào phòng trong hàng ngày lão thái quân tiếp khách, phúc thân:

      “Tôn nữ nhi thỉnh an tổ mẫu, tổ mẫu vạn phúc.”

      Lão thái quân thấy Như Tranh đến, từ giường La Hán cười đứng dậy: “Con của ta, thân mình còn chưa tốt lại hành đại lễ làm chi? Nhanh tới ngồi bên ta.”

      Như Tranh cười ngọt ngào, cởi áo choàng giao cho Đãi Nguyệt, lại hành nửa lễ đối với Hàn ma ma rồi mới ngồi xuống bên cạnh lão thái quân: “Làm phiền tổ mẫu nhớ thương, tôn nữ nhi sao rồi.” Lại phóng mắt tới Như Họa ngồi bên bàn: “Muội muội cũng đến đây.”

      Lão thái quân cười tiếng: “Còn cậy mạnh, tay lạnh ngắt rồi, nha hoàn bà tử trong phòng ngươi cũng biết chuẩn bị lò sưởi tay cho ngươi sao?”

      Như Tranh cười : “Tổ mẫu, còn chưa tới mười ngày, nào có thể phụ thuộc vào lò sưởi, lại chút liền ấm người. Lại tôn nữ ở trong phòng của tổ mẫu ấm biết nhường nào, sớm biết liền tới đây, tổ mẫu chỉ cần đuổi, tôn nữ đâu hết.”

      Gặp tôn nữ ngày thường kính cẩn mọi nơi lại đủ hoạt bát cũng có bộ dáng tiểu nữ nhi, lão thái quân mừng rỡ cười đem nàng kéo vào trong lòng: “Tốt, hôm nay tùy ngươi ở lại.”

      Như Tranh cười rời khỏi lòng lão thái quân, nhìn sang Như Họa: “ ra, muội muội ngược lại còn tới sớm hơn ta.”

      Từ khi Như Tranh tiến vào, Như Họa mơ hồ thấy thích hợp: Như Tranh thường ngày chỉ thích mấy màu vàng xanh nhạt nhẽo lịch tao nhã, lại ít có khí chất đại đích nữ, hôm nay lại mặc váy dài đồng màu rực rỡ, khoác kiện áo ngoài màu hồng cánh sen thêu hoa mẫu đơn chỉ bạc, lại thêm đôi giày da thêu màu tím, thêm trâm cài hồng ngọc cùng vòng tay phỉ thúy, vừa khoe khoang lại lộ ra quý phái, đáng ngắm lâu hơn vài phần.

      Nàng ta chỉ lo đánh giá y phục của Như Tranh, khỏi sửng sốt đáp lời: “Nào đâu, muội cũng vừa mới đến.”

      (1) Song bình kế: kiểu tóc của nữ tử.
      ChrisTôm Thỏ thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :