1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích Nữ Là Nữ Phụ - Kế Mẫu Xú Ma (Tiểu Trà)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 20: Chỉ là, càng lúc càng quái dị!(2)
      bóng dáng từ hoa dược thoáng chốc hữu ra, luồng sáng kinh điển chói lóa theo đó mà rực rỡ. Thời gian, gian như chợt ngừng chuyển động, mọi thứ thoáng chốc lại yên tĩnh lạ thường, khẽ nhìn xung quanh, nàng có chút sợ hãi là 'Ô' tiếng. Hoa dược thân bạch y phiêu phiêu dật dật, khuôn mặt cùng thân người lại rất chuẩn. khiến người ghen tỵ. Hoa dược hướng ta tiến sát lại gần, chậm chạp lên tiếng, "Mạc Ly Niên, tại thời đều bị ta cho dừng lại, ngươi cùng ta có chuyện cần với nhau." , cũng cần áp sát vậy nha, có chút kinh hỉ ta , "Chuyện.... Chuyện cần ?", vừa hỏi ta vừa lùi ra phía sau. "Phải, Ly Niên, ngươi có biết ? Chúng ta chính là đem nhầm ngươi tới nơi này, nên chúng ta muốn bù đắp cho ngươi chút thôi." "Bù đắp?" "Ừ." Dứt lời, Hoa dược càng lúc càng tiến sát lại gần ta, sát từ bốn phía cũng chậm rãi nổi lên, khiến ta lâm vào sợ hãi. Dù sao, ta cũng phải nữ chủ nha!!! Có lẽ do quá kinh hỉ nên ta liền thân ngã xuống đất, bàn tọa ẩm ầm cái, miệng chi nha, cơ mặt nhăn nhó bất thường, cú ngã này hảo đau. Thấy ta chật vật như vậy, Hoa dược cũng ngừng lại động tác, sát khí xung quanh cũng từ từ mà tan biến, Hoa dược ngồi xổm xuồng, miệng cười cười, "Thấy thế nào?" Còn thế nào được, đương nhiên là rất đau, nhưng chắc hẳn rằng Hoa dược phải hỏi loại vấn đề đó rồi, nên liền có chút cau có trả lời, "Rất lợi hại!" "Ngươi muốn học ?", Ngưng lúc, Hoa dược kéo ta đứng lên, "Ta hảo chỉ dạy nha!" "Học?", thứ ta ghét nhất chính là học. "Phải, nếu ngươi học chiêu thức khi nãy đến cả cơ hội sống sót cũng hiếm có đấy!", Hoa dược chậm rãi lên tiếng. "Cái này,... ", suy nghĩ lúc mới lên tiếng đáp lại, "Ta học.", dù sao cũng có hại gì. "Tốt, vậy ta cho ngươi biết. Chiêu thức khi nãy là 'Áp - Sát', là chiêu thức đầu tiên trong 'Bí kiếp Hoa dược' của Hoa dược quốc bọn ta đấy.", Hoa dược hưng phấn giảng giải, " ' Áp' chính là ép đối phương vào bước đường chật vật, 'Sát' chính là tỏa ra sát khí khiến đối phương phải sợ hãi và nhận thua. Ngươi trước tiên chỉ cần nhớ những thứ này ." Lấy trong tay áo ra quyển bí tịch thảy tới cho ta, Hoa dược đơn gian , "Giữ lấy nó làm theo mà học cho tốt. Hiển nhiên nó chỉ có chiêu thức , những chiêu thức sau đều bị ta cùng Hệ thống đại nhân phong ấn lại cả rồi, khi nào ngươi học xong những thứ trong chiêu thức dùng cái chuông này gọi ta tới kiểm tra, nếu qua kỳ kiểm tra, ta dạy tiếp cho ngươi!", Búng tay cái, "Ta trước, giữ lấy bí tịch cho kỹ!" Luồng sáng lại xuất lần nữa, lần này Hoa dược còn tăm hơi, mọi thứ cũng diễn ra bình thường, trong tiềm thức vô hạn Huyền Nghi nghe thấy giọng của Hoa dược - Hoa Thảo Tiên rằng 'Lui, đừng gây náo động!' Liền đó, Huyền Nghi liền hòa vào bóng tối mà mất dạng.... Kẻ khi nãy đỡ cho ta ít roi, bị thương khá nặng, máu cứ vậy mà tuôn, tuy rằng, ban đêm tĩnh mịch thấy gì, nhưng mùi máu tanh của kẻ này cứ xong lên vào mũi ta, rất buồn nôn!
      --- --------- An Nam Quốc --- ------ ---- An Nam quốc, bốn mùa tươi tốt, khí hậu chan hòa nắng ấm, có mùa nào quá lạnh, có mùa nào nóng, cứ vậy mà bình lặng trôi qua. Năm Chiêu Thức, Phùng Nghị hoàng quý phi, người chỉ đứng sau Hoàng Hậu hạ sinh ra tiểu oa nhi công chúa rồi liền hương tiêu ngọc vẫn, bởi lẽ đó, Hoàng đế vô cùng sủng ái vị công chúa do Hoàng quý phi hạ sinh trước khi mất. Vị công chúa này xinh đẹp lạ thường như Hằng Nga tiên tử giáng thế đầu thai, càng lớn càng xinh đẹp, dịu dàng, thùy mị, đoan trang, hiểu lễ nghi, tam tòng tứ đức, nhân nghĩa tận trung, hiếu nghĩa lập thành, cầm kỳ thi họa tinh tường, tài sắc vẹn toàn cùng nữ nhân trong thiên hạ tranh nhau sắc đẹp, nàng thắng ngay từ vòng giáp mặt, cùng nữ nhân đối kháng trí tuệ, cầm kỳ thi họa, nàng bảo đảm thắng ngay ở vòng sơ tuyển! Vị công chúa tài năng sắc nước hương trời này tên gọi là Lưu Thiên Thiên. Cả khắp An Nam quốc, ai biết, hay cái tên của vị công chúa này? Nhưng vì sợ phạm húy nên chúng nhân đều gọi là Hoa Ti (Ý là đẹp như hoa như lụa) công chúa, danh hiệu của nàng được sắc phong khi tròn mười ba tuổi. Hoa Ti công chúa tính cách rất vui vẻ, dễ chịu, lại rất nhân hậu hiền lành, dịu dàng, được người người quý, tuy vậy người ganh ghét cũng ít! 'Hồng nhan bạc mệnh' , câu này sai, nhất là với Hoa Ti công chúa. Năm nay Hoa Ti công chúa vừa tròn tuổi mười tám, gương mặt lại thêm phần xinh đẹp, thân hình càng ngày càng 'nóng bỏng'. Hôm nọ, Hoa Ti công chúa cùng hoàng đế mới lên ngai của Thanh Tiền quốc dạo, tại ngự hoa viên hoàng cung. Cả hai chuyện vô cùng hợp ý. Hoàng đế Thanh Tiền quốc năm nay cũng cỡ tuổi cập kê khoảng chừng hai mươi mốt tuổi. Với độ tuổi này cùng nữ nhân như Hoa Ti công chúa nảy sinh hảo cảm cũng là đều bình thường tất yếu, huống hồ Hoa Ti công chúa là nữ nhân nghiêng thành đổ nước! Hoàng đế Thanh Tiền quốc tên gọi Trung Tâm Lục, lên ngai vàng lấy hiệu Khai Tâm, chúng nhân thường gọi là Khai Tâm Hoàng đế! Người này vốn chẳng hiểu từ '', tuy là tam cung lục viện thiếu nhưng vốn chưa từng để bản thân cùng ai thị tẩm. Hôm nay, lại nhìn trúng Hoa Ti công chúa, lòng hướng Hoàng đế An Nam quốc -- Lưu Hoàng cầu thân nàng, mang nàng về Thanh Tiền quốc làm phi tử. Hoàng đế An Nam quốc là người nhất mực thương nàng, há có thể vì lời cầu thân mà mang nàng sang xứ khác? Y liền khéo léo từ chối lời đề nghị. Y vốn biết, hậu cung vốn rất rối, chính y cũng từng nếm trải mùi vị đau thương khi thấy người mình thương chết do phi tần khác bày mưu, vì vậy y lại càng mong muốn cho tiểu công chúa của y mau mau tìm nhà tốt mà gả , bằng cứ ở lại hoàng cung, y nuôi cả đời. Hoàng đế Thanh Tiền quốc muốn phải có, lại vốn chẳng phải bạo chúa, nên đa phần đều là gạ gẫm Hoa Ti công chúa, lấy trân quý bảo thạch nịnh nọt nàng cùng chúng nhân hoàng cung! Nhiều lần suy tính, chỉ còn có thể dùng cách uy hiếp Hoàng đế An Nam quốc.
      honglak thích bài này.

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 21: Lưu Thiên Thiên công chúa An Nam quốc. (2)
      An Nam quốc suy cho cùng cũng chỉ là nước , còn Thanh Tiền quốc lại là quốc gia cường thịnh, hằng năm An Nam quốc nếu phải nhờ Thanh Tiền cung cấp cho vàng bạc, lương khô, binh lính cho chống chọi qua những tháng trở trời hay những mùa nước lũ, hoặc những lần các binh lính quốc gia khác xâm chiếm tại An Nam quốc cũng thể sinh tồn. Hoàng đế An Nam quốc phải loại người nhu nhược, nhưng vì quốc gia y đành phải để ái nữ mình thương nhất sang Thanh Tiền quốc làm phi tử, y chính là còn lựa chọn, hơn nữa, Hoàng đế Thanh Tiền quốc mở lời đe dọa, y lại thể đem ái nữ mình gả ?!!?! Hoa Ti công chúa hiểu đại cuộc, dù muốn cũng thể, chỉ còn cách đem bản thân gả cho hoàng đế Thanh Tiền quốc, dù sao, sang đó nhất nhất để nàng chịu thiệt, trước mắt nàng chỉ có thể làm như vậy, sau này, cứ từ từ tính tiếp, người nàng vốn phải , nàng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Đại hôn của An Nam quốc cùng Thanh Tiền quốc chấn động chúng nhân, các nước lớn thi nhau đem quà tới biếu mừng kèm theo vạn lời chúc phúc. --- ------ ------ ---- Chuyển Hoán Cảnh Tượng --- ------ ------ --- Trở lại miếu hoang.... Hai nha đầu Khuy Nha và Hạng Nghi Tuyết bị kinh động mà tỉnh giấc, lần mò ra bên ngoài, ta nhanh tay xé áo người kia rồi dùng mảnh vải đó chùi vết máu váy, tránh để người khác nhìn thấy, cảm thấy bước chân của hai nha đầu kia tiền gần, ta liền mau lẹ đưa chân đá người kia vào góc, ngờ, phía kia lại là vực thẩm, người kia liền từ chỗ ta đứng mà thân lăn xuống dưới, vực này quá sâu nên ta cũng mấy đáng quan ngại, người kia kêu a tiếng, rồi ở đây ta nghe thấy gì nữa. Khi nãy, người kia bị thương , bây giờ ta lại lỡ chân đá cước khiến rơi xuống vực, phải chăng là có chút vô ân? Cơ mà, ta cũng biết nơi đó có vực, người biết có tội, cầu trời cho ngươi bình an. Khuy Nha dụi dụi mắt tiến tới chỗ ta, "Tiểu thư, người ngủ sao?" Hạng Nghi Tuyết y phục xốc xếch ngồi xổm xuống, "Biểu tỷ, trời còn chưa sáng mà, khi nãy có chuỵện gì vậy?" Xua xua tay, ta đáp, " có gì, chỉ là khó ngủ, nên dạo thôi. Haha", gượng gạo cười trừ. "Được rồi, vậy mau vào thôi, sáng mai còn phải trở về.", Khuy Nha kéo tay ta, ngáp cái, mới tiếp, "Nghe người ta đồn, ban đêm, ở đây có thú dữ, nhất là dưới vực kia, thông thường ban đêm tĩnh mịch như thế này, có rất nhiều hổ báo, mãnh thú, hoặc đại loại như vậy." 'Thú dữ?', phải chứ, người kia khi nãy mới bị ta lỡ chân nên rơi xuống vực, có khi nào... Bị thú dữ kia nhai nuốt ? Mong là phải, cho dù có, cũng đừng về ám ta, ta có lỗi a!!!!! Lặng lẽ theo Khuy Nha, trong lòng có chút bất an. Vào tới miếu, ngã người xuống, vẫn là thể ngủ. Sáng sớm, ta cùng hai nha đầu kia trở về Tiêu phủ, bị Tiêu bà bà mắng chút, rồi bảo bọn ta trở về phòng, thay y phục, cùng ăn uống. Vừa trở về phòng, có chút kinh hỉ, dụi dụi mắt chút, ta nhìn lại giường, chẳng phải, đêm qua ta chưa hề nhặt quyển bí tịch kia lên sao? Thế nào bây giờ nó lại xuất bàn? Gặp quỷ rồi, gặp quỷ rồi!!!!! Bí tịch bỗng phát quang, chậm chậm bay tới đập thẳng vào mặt ta. Bí tịch nhàng mở ra từng trang, con vịt , màu xanh lục, cất đôi cánh bay lên, nhìn ta đảo lượn xung quanh, hung hăng mà đá tới tấp vào ta, cau mày, bực dọc lên tiếng, "Nha đầu ngu ngốc, khốn kiếp, sao ngươi dám để gia mình ở bên ngoài, cũng may gia thông minh, liền gắn lên người ngươi Thủy Quan, nếu cũng thể về được nhà!"
      Ta dùng tay bắt lấy con vịt xanh đó, hung hăng, cau mày, , "Mi, muốn chết!?!?!?" Con vịt xanh kia liền ô ô chuyển giọng, "Oa, ngươi bắt nạt gia, gia mách Hệ thống ca ca a... " Chậm rãi buông lỏng con vật trong tay, ta có chút kỳ dị hỏi, "Ngươi, chui ra từ quyển bí tịch kia, vậy ngươi tột cùng là thứ gì?" "Gia chính là Ngạn Thiên Chi Danh Tuyệt Tuyệt Đỉnh Hỏa Lục Tinh Nhạn Chi Bỉ Ngạn Lục Lục Thiên Gia Ban Hoa Ngân Tử Kim Châm Vưu Vật Thiên Giới Thiên Bỉ Nhan ---- Tuyết Ái Thanh Lục Ngạn Kiều Lục Dậu Dậu Thiên Nhi!" , Cất to giọng, con vịt xanh cao hứng dõng dạc . Ta nghe xong liền phải mất ba mươi giây đứng hình, phút để hồi thần, xong, liền , bàn tay chậm chuyển động, "Ngươi đùa với ta sao, tên ai lại dài như vậy, cái gì mà Ngạn, cái gì mà Lục, cái gì mà, a a a a, đau não quá !", bàn tay vung lên ném con vịt xanh bay ra xa tới tận cửa sổ, tiếng gào thét vang lên khắp phòng. Ta nghĩ tiếng hét khi nãy của ta kinh động chúng nhân trong Tiêu phủ, nào ngờ mọi chuyện lại im lìm hơn ta tưởng. Khó hiểu nghĩ ngợi, con vịt có cái tên rất dài kia bay lại chỗ ta, lượn lờ qua lại, mở miệng giải thích, "Khi gia đây xuất , thời gian dừng lại. Vì vậy ngươi cũng rất dễ dàng để... " Con vịt kia chưa kịp xong, ta liền chen ngang hai chữ, "Ăn cắp!" Con vịt có chút tức giận, dùng hai cái chân ra quyền song phi cước hướng ta mà đạp. Bi trúng cước kia cũng có bị gì nặng, chỉ là, có chút choáng váng. "Ngươi cố mà luyện tập, từ bây giờ gia trở thành người chỉ dẫn cho ngươi... ", ngáp dài cái, con vịt lại tiếp, "Ta ngủ trước đây, goodbye~", rồi con vịt trở lại vào trong quyển bí tịch, bí tịch chậm đóng lại, bay trở về giường của ta, nằm im như chẳng có việc gì. Ta đứng đó, có chút quái dị mà nhìn chăm chú quyến bí tịch, lòng tự hỏi, con vịt kia biết tiếng ? lúc nhìn và lúc nghĩ rất khác nhau! Thanh Thúy là nha hoàn cạnh Tiêu bà bà, phía bên ngoài vì bị thời gian dừng lại nên đứng rất lâu ngoài nắng, khiến cho đầu óc có chút choáng váng, sau khi thời gian còn đứng yên, nàng nhanh chóng bước vào bên trong, đem lời của Tiêu bà bà chuyển cho ta. "Đại tiểu thư, Tiêu lão phu nhân bảo nô tì chuyển lời với người rằng, hai ngày sau đại tiệc công chúa An Nam quốc cùng hoàng đế Thanh Tiền quốc thành thân, rằng người phải chuẩn bị tốt để cùng lão phu nhân, tuyệt nhiên người cũng có thể đem theo vài muội muội trong Tiêu phủ cùng.", Thanh Thúy cung kính hành lễ, sau đó đứng thẳng người nhìn ta mà . Chỉ đơn thuần ta gật gật đầu, rồi chậm chạp phất tay, "Ta hiểu, người lui , ta tuyệt đối hảo chuẩn bị." Tiêu gia là gia thế hào môn, trong triều chức vụ , nay được mời dư đại hôn cũng có gì lạ. Hơn nữa, trong đại hôn kia chắc chắn có ít vương tôn công tử, Tiêu bà bà như vậy, chất cũng có sai lệch mấy, bà là muốn đứa cháu mình được lọt vào trong mắt của gia tộc danh giá, có được địa vị và danh phận tốt, hết thảy, bà đều là lo cho đứa cháu mà thôi.
      honglak thích bài này.

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 22: Lưu Thiên Thiên công chúa An Nam quốc. (4) Chỉ là hai ngày, nên rất nhanh chóng liền trôi qua. Hôm đó, ngày ấm, ánh nắng chan hòa, cây cối lao xao cành lá, chim cành rít rít, lại còn bay lượn khắp trời Nha hoàn Thanh Thúy bước vào trong Cư Hoa viên, chậm rãi hối thúc, Khuy Nha nhanh chóng thay y phục, trang điểm cho ta. Vì hôm nay cũng tính là ngày đặc biệt, Khuy Nha liền dùng y trang có chút sặc sỡ, trang sức có phần lòe loẹt, tuy nhiên, hết thảy đều rất cao quý, ít nhất cũng phải là trang điểm như chúng thanh lâu. Hoàn thành, Khuy Nha lùi ra phía sau vài bước, gật gật đầu, hài lòng nhìn người trong gương, tán thưởng, "Đại tiểu thư xinh đẹp, khi được trang điểm càng vạn phần tươi tắn!" Ta , tiểu nha đầu Khuy Nha này biết dùng từ thích hợp nha! Chậm rãi đứng dậy, đưa ra bàn tay trái, Khuy Nha biết ý, liền bước tới dìu ta. Thanh Thúy thấy ta y trang cao quý, xinh đẹp mày ngài, cũng kém phần chấn động, chậm rãi mở ra môi mỏng, Thanh Thúy cung kính nhìn ta, "Đại tiểu thư, Tiêu lão phu nhân muốn nô tì hỏi người rằng, người chọn ai cùng?'' Ta nhàn nhạt nhìn Thanh Thúy, chầm chậm , tỏ vẻ bí , cười cười, "Tới lúc ấy, ngươi khắc biết!" Thanh Thúy có phần khó hiểu nhìn ta, sau đó cao lui ra ngoài, trở về báo cáo với Tiêu bà bà Ta cùng Khuy Nha ra ngoài cổng, Khuy Nha dìu ta lên xe ngựa Tiêu phủ sang trọng, bên trong quả vô cùng rộng rãi Khuy Nha cùng ta vào xe ngựa, hướng ta hỏi, "Tiểu thư, người vì sao lại chọn nàng cùng?" Nhìn Khuy Nha, rồi ta vén bức màn che, hướng ra ngoài nhìn xung quanh, lúc này xe ngựa bắt đầu di chuyển, Tiêu bà bà cùng trưởng nam họ Tiêu mang theo ít nha hoàn tùy thân cũng xuất phát, mấy vị thứ muội cũng ngồi trong xe ngựa lớn mà tời hoàng cung, bữa đại hôn này đặc cách đãi tại nơi đây, khẽ , "Vì đó là kế hoạch", lời này rất , Khuy Nha liền nghe thấy, mà thắc mắc gọi nàng, "Tiểu thư? Người sao vậy?" Ta nhìn Khuy Nha, xua xua tay, miệng , " có gì, có gì" Tới hoàng cung, xe ngựa dừng lại, Tiêu bà bà cùng những người các xe ngựa Tiêu phủ bước xuống, đường hoàng chính chính bước vào cổng hoàng cung. Tiêu bà bà đưa cho thị vệ gác cổng thiếp mời đỏ, xem xong, bốn thị vệ liền tránh ra xa chút để cho Tiêu bà bà bước vào, ta cùng những người kia cũng lần lượt đưa ho các thị vệ xem thiếp mời, rồi nối bước theo sau Tiêu bà bà. Bữa đại hôn trang trí sang trọng, sen trì nở rộ, đèn lồng đỏ chữ hỉ treo nhiều nơi, rực rỡ, chói sáng! Bữa tiệc được bố trí ngoài trời, các bàn tiệc đều vô cùng thịnh soạn, rượi thịt kê cao, cầm vũ cũng vì vậy mà sẵn sàng, tới giờ, chúng nhân tại đó đều vào vị trí của mình. Vị trí ghế ngồi xếp từ cao tới thấp tính theo địa vị thế gia. Tiêu phủ ngồi phía bên trái, tình từ hàng ghế số hai xuống theo địa vị cùng thân phận. Hoàng đế Hoàng Bắc quốc --- Hoàng Trung Thiên, hiệu Hoàng Vũ, cùng Trưởng tôn Hoàng hậu của mình --- Viên thị, Viên San Từ từng bước tiến về vị trí chủ vị. Long (Ý chỉ hoàng đế Hoàng Bắc quốc), phượng (chỉ hoàng hậu Hoàng Bắc quốc), ngồi riêng, mỗi người tự có loại hình ghế cho bản thân. Thái tử Hoàng Bắc quốc --- Hoàng Lâm Tôn, hiệu Hoàng Thiên, công chúa Hoàng Bắc quốc --- Hoàng Ái Ngạc, cả hai đều do trưởng tôn hoàng hậu Viên thị hạ sinh, cũng tiến vào, ngồi ở hai ghế trống bên cạnh Trưởng tôn hoàng hậu. Vì hôn lễ này tổ chức tại Hoàng Bắc quốc, nơi trung gian giữa hai quốc gia là Thanh Tiền và An Nam quốc, nên hoàng đế An Nam quốc tức phụ hoàng của Hoa Ti công chúa cũng bước tới, ngồi vào vị trí của mình, phía bên Thanh Tiền quốc có Hoàng Thái hậu tới, cả hai đều có tuần binh thị nữ bên người, ăn vận trường bào, y trang sang trọng, cốt cách hơn người, đều là khí chất bậc hoàng gia. Tiếp theo người vừa bước vào được bao nhiêu cặp mắt thiếu nữ say đắm nhìn đây? Người này phong thái cao quý, cốt cách bức người, dung mạo tuyệt tài, trường bào đen mang theo vẻ cao quý lãnh diễm, khỏi khiến ta nhìn chút, người này đích thị Lạc Vân vương ---- Hoàng Chu Kỳ, y là con trai thứ của Tiên đế, sau khi tiên đế còn, Tân đế mới ngự trị, liền phong cho y cái danh hiệu Lạc Vân vương, cấp cho y hoàng kim cùng Lân Vân vương phủ, cộng thêm mấy trăm mẫu ruộng tốt, vài căn nhà ở Tuyên Quang và Khánh Gia, đây chính là trong những địa điểm trọng yếu của Hoàng Bắc quốc. Hơn thế, trong triều đình, y chính là vị quan , nắm giữ ít loại quần thần, tâm tư bậc đế vương hiểu ít, việc triều chính y cũng có góp phần giải quyết. Kể ra cũng quá lạ kỳ , y là người có thân phận địa vị cao quý, nắm giữ đại đa phần các quan thần, công việc triều chính, cao sang hào gia kinh thế, lại còn là đại mỹ nam soái nhân thiên hạ a. Vì thế nào, lại lập chính vương phi, thứ thiếp đây? Nghe đồn rằng, đến cả tư vị nữ nhân y cũng chưa từng nếm qua nha. Vì vậy, có số nữ nhân, à , là đại đa số nữ nhân đều coi y là bậc chính nhân quân tử. Thế mà, bản thân ta lại nghĩ hẳn là đoạn tụ, nếu , vì lý gì lập tam thê tứ thiếp? rượu thịt lầu xanh? xem ca kĩ, mĩ nhân? cần nữ nhân hầu rượi a? Chúng nhân lại chậm rãi hướng mắt nhìn nữ tử dần bước vào. Nữ tử này vận bạch y, chân váy thêu hoa hoa mai, người lại khoác chiếc áo lông chồn trắng muốt, tiêu sái bước tới, mái tóc đen dài như suối, mượt như mây vấn lên cao phần, phần còn lại cứ vậy mà xõa dài, đôi mắt lam ngọc bích xinh đẹp lóe sáng chút, đôi môi có chút hồng mơn mởn như động nước mà lộ biểu cảm, chiếc mũi cao kia lại tôn vinh thêm phần tư sắc, đôi mày ngài chậm rãi nhướn lên nhìn chút rồi hạ xuống, hàng mi kia rũ xuống đôi che chút vẻ đẹp vốn có của đôi mắt nàng, bóng dáng tinh tế cứ vậy mà tới, đôi hài trắng thêu loại bướm gì đấy chằng chỉ biết nó sinh động, tay nữ tử cầm cành hoa mai đỏ khá dài nhưng lại vừa tầm tay, lại khó khăn khi chuyển dời. Nữ tử này, nếu muốn hình dung nhan sắc chỉ có câu thế này: "Nhất tiếu khuynh thành, tái tiếu khuynh quốc." Theo phía sau, là nữ hài tuổi hơn chút, nhưng tư sắc cũng nở rộ như bướm mùa xuân, nữ hài này vận lam y, y phục tuy phải loại cầu kì, cũng có sử dụng các loại trang sức đắt tiền, dù vậy dáng vẻ kia vẫn chính là mĩ nhân nha, dù thế nào so với người vận bạch y tuy là còn thua kém, nhưng sau này lớn lên hẳn là sắc nước hương trời. Cả hai người chậm rãi tiến tới, ánh mắt trầm trồ cùng ghen ghét đố kỵ nổi lên ít, nữ tử vận bạch y tiến tới chỗ ngồi, thanh nhã ngồi xuống, lam y nữ hài đứng cạnh bồi hầu Bạch, lam y nữ tử vừa bước vào biết khiến bao nhiêu người nhìn, hoàng tộc nhân phía thượng vị cũng khỏi liếc nhìn cái, Khuy Nha cùng cả Tiêu phủ kinh hỉ cùng chấn động . Riêng ta đến liếc cũng thèm, nhàng nâng ly rượi tay, bình thản nghĩ, môi nhoẻn lên nụ cười có chút gian xảo, đầu thầm nghĩ chút, 'Trò vui chậm rãi chờ ngươi thưởng thức, lần này ta hảo báo thù cho nữ phụ xấu số kia, dù sao ta cũng phải loại bản chất độc ác hẳn là ngược hành ngươi a~' Quyển bí tịch trong người ta có chút lóe tia đạo hàm quang, con vịt khẽ lắc lắc đầu, thở dài hơi, lộ chút biểu cảm tiếc thương, miệng lại , ''Yay, sắp có kịch vui để xem a.", cái này, chính là cảm xúc cùng lời ngược!
      honglak thích bài này.

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 23: Lưu Thiên Thiên công chúa An Nam quốc. (5)
      Tiêu bà bà trong thấy bạch y nữ tử liền có chút chán ghét lên trong mắt, nhưng nhanh chóng, liền biến mất, trong lòng bà thầm nghĩ chút, vì sao Á Lam lại mang nha đầu kia theo. khí nơi Tiêu gia bấy giờ là mảng quái dị, ánh mắt có phần ngờ vực mà nhìn bạch y nữ. Khuy Nha khụy người xuống chút, giọng ghé vào tai ta, vờ như rót rượi mà hỏi, "Đại tiểu thư, người xem, khi tam tiểu thư vừa bước vào biết là thu hút bao nhiêu ánh mắt rồi, như vậy, ngươi thể tỏa sáng được, đêm nay, nàng hẳn là người xinh đẹp nhất a, uổng công cho nô tì trang điểm cho người cực nhọc a." Ta dùng tay nâng lên ly rượi mà nhấp, chỉ gật gật đầu như hiểu ý, lát nữa, lát nữa thôi. khắc sau, phía bên ngoài dõng dạc hô to, liền đó, hai người thân đỏ rực bước vào, phía sau là cung nữ nữ uy nghiêm, phía trước là bà mối ma mị. Bên trái, bà mối nâng tay tân nương tức Hoa Ti công chúa dìu nàng bước vào, bên phái tân lang tức Hoàng đế Thanh Tiền quốc uy dũng bước vào, cả hai chậm rãi đứng trước mặt hoàng tộc phía thượng vị, bá mối lui ra bên, cất tiếng tam bái. Tam bái xong, quy định là quy định, thay đổi, Hoa Ti công chúa, cùng Hoàng đế Thanh Tiền quốc uống rượi giao bôi, sau đó lại dâng trà hiếu kính, nhanh chóng, tiếng vỗ tay cùng giọng hoan hô vang dội, bà mối được lão thái giám đưa cho hầu bao, sai người đưa ra ngoài cung, những cung nhân tiến lên dìu cả hài về tới chỗ ngồi. Tiếp đó, Hoàng đế Thanh Tiền quốc cùng hướng Hoàng đế Hoàng Bắc quốc gật gật đầu. hiếu ý, hoàng đế Hoàng Bắc quốc chậm rãi hô, "Chúng khanh nhân hôm nay tới tham dự đại hôn của Hoàng đế Thành Tiền quốc cùng công chúa An Nam quốc, hẳn chuẩn bị ít lễ vật trân phẩm cùng các màn biểu diễn hoa lệ,... ", ngưng lúc, y lại tiếp, "Vậy mời chúng khanh nhân biểu diễn, để mừng cho đôi giai ngẫu vừa thành thân." Vậy là, từng người lần lượt lên biểu diễn.... Tiểu thư nhà quyền quý, công tử nhà cao sang, hào hoa, phong nhã, phong lưu trác tuyệt, yểu điệu, e thẹn, mà lên biểu diễn, trang y hết sức đầy đủ, màu sắc thoáng chốc lên ràng. Tất cả họ, đều mong mỏi có thể lọt vào mắt của những người ngồi ghế thượng vị hoặc những kẻ quyền cao kinh thế, cho dù, là bất cứ ai, họ đều là có lợi. Liền đó, tới lượt bạch y nữ tử biểu diễn, nàng đứng dậy, bước ra ngoài, chậm rãi quỳ xuống, môi mỏng khẽ mở ra, tuôn tràng lời , từng cái đều theo quy định chốn hoàng cung, xong, nàng đứng dậy, hướng lam y nữ tử nhìn cái, lam y nữ tử nhanh chống bước tới chỗ nàng, đưa cho nàng cây đàn tì bà, sau đó, lui về chỗ của mình. Mắt ta nâng lên chút, cứ vậy mà xem nàng trình diễn. Tiếng đàn thanh cao thoát tục, khiến người nghe khỏi xuất hồn theo mây, tất cả chúng nhân đều bị tiếng đàn mê dụ, chỉ là ngoại trừ vài người như Hoàng Chu Kỳ, Tiêu bà bà, Hoa Ti công chúa, cùng ta là hề bị tiến đàn kia tác động, Tiêu bà bà khẽ tức giận, Hoàng Chu Kỳ có chút ngạc nhiên nhưng cũng bận tâm, Hoa Ti công chúa vốn có bận tâm, bởi vì nàng biết rằng, đàn tì bà thể dùng trong hôn lễ, bạch y nữ tử kia lần này thể chịu tội, nhưng nàng cũng chẳng muốn ngay ngày đại hôn lại bị phá hỏng nên cho qua, còn người khác nàng , chỉ mong có chuyện gì. Còn ta lại tinh ranh cười cái, sau đó nghĩ thầm, lần này nữ chủ quả rất ngu ngốc a. Khi trong sách hẳn là ai bắt lỗi nàng, nhưng bây giờ chẳng phải có ta hay sao? Nữ chủ a, ban đầu ta cũng chỉ muốn ngươi chịu khổ chút, nào ngờ... Tiếng đàn vừa dứt, chúng nhân kia vẫn còn mây, lát sau, cả khí bao bọc trầm lặng, lại thêm lát sau nữa, mọi người mới hồi thần, mà vỗ tay ráo riết, vài vị tiểu thư căn chặt răng hoặc nắm chặt khăn tay vì ghen tức. Thái tử Hoàng Lâm Tôn quốc nhoẻn nụ cười, rồi hỏi, "Cái kia, khúc nhạc kia tên gọi là gì?" Bạch y nữ tử cung kính, "Thưa thái tử, khúc nhạc này được gọi 'Bạc Mệnh khúc'." Đại hôn này Tiêu Hồng Ân Nhu cũng có tham dự, nàng vốn là người hay ghen tức, vì vậy, cau có khó tránh khỏi lên khuôn mặt, trong miệng rủa thầm, "Khốn kiếp, Tiêu Khuynh Thành khốn kiếp, ả ta dám quyến rũ Thái tử!", phàm là nữ nhân thấy người khác tốt hơn mình thể ghen tức mà, hơn thế, nàng là để ý Thái tử Hoàng Lâm Tôn rất lâu rồi, nay lại nhìn nữ chủ được người nàng thích ch1u ý, thế nào lại bực tức? Thái tử Hoàng Lâm Tôn cười, "Rất hay, rất hay." Hoa Ti công chúa là người điềm tĩnh, nên đối với chuyện này cũng muốn gay khó dễ, khi nãy, bạch y nữ tử kia dám dùng đàn tì bà, loại đàn cấm trong hôn lễ, thề nào lại còn gãy khúc Bạch Mệnh, như vậy khác nào phá vỡ khí, ngh4i thế, Hoa Ti công chúa lên cất tiếng hỏi, "Ngươi, tên là gì?" Bạch y nữ tử nhìn Hoa Ti công chúa, tuy Hoa Ti công cháu này khăn hỉ vẫn còn đầu, khuôn mặt bị che phủ, nhưng nghe giọng hẳn là nữ tử xinh đẹp, bằng cũng thể lọt vào mắt của Hoàng đế Thanh Tiền quốc rồi, "Bẩm công chúa, tiểu nữ tên khuynh Thành, họ Tiêu." Hoa Ti công chúa tay cầm ly rượi, liền ném xuống đất. Mọi người có kinh hỉ, nghĩ bản thân làm cho công chúa tức giận. Ta nâng mi nhìn Hoa Ti công chúa, liền hiểu ra ngay, quả bản thân thể xem thường vị công chúa này, trong sách nàng chỉ xuất có hai chương, tiềm năng thể phát huy hết nha, dù sao, lần này có Hoa Ti công chúa chứng như vậy, nữ chủ còn lối thoát a. Ta đứng lên bước ra bên ngoài, bấy giờ, Tiêu Khuynh Thành quỳ xuống, ta thuận thế mà ngồi xổm xuống, ánh mắt lóe tia hàm quang, tay nhắm thằng tối khuôn mặt phấn nộn kia mà giáng thẳng xuống cái tát. Tiêu Khuynh Thành kiếp trước chưa từng bị người đánh như vậy, hơn nữa nàng lại còn là người hắc đạo, nên nhớ, lòng tự trọng của nàng rất cao. Bạch y nữ tử tức Tiêu Khuynh Thành bị giáng cái tát, khiến nam nhân có chút đau lòng, dù sao nàng cũng là cái tiểu mĩ nhân. Tiêu Khuynh Thành trừng mắt nhìn ta, tay nàng định nâng lên hướng ta đánh tới, nào ngờ, chưa kịp đánh ta bị ta đánh ngược lại. Thêm tát như trời gián hướng thắng vào má phải nàng mà đánh. Hoa Ti công chúa nhìn ta tát Tiêu Khuynh Thành, trong lòng có chút kỳ lạ dâng lên. Tiêu bà bà, ngay bây giờ hiểu , vì thế nào mà Hoa Ti công chúa tức giận ném ly rượi xuống đất, cũng hiểu vì sao mà Á Lam lại tát Tiêu Khuynh Thành, lại càng hiểu rằng, Tiêu Khuynh Thành kia chết cũng được!
      honglak thích bài này.

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 24: Nữ chủ, đừng trách ta, ta vô tội! (1)
      'Ba' Lại thêm cái tát nữa hướng Tiêu Khuynh Thành giáng xuống, ta nương tát liên tục tròn mười cái, khiến khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, hai bên má sưng phù như bị ong đốt trúng, khóe môi rỉ máu. Tại nơi diễn ra đại hôn từ vui tươi cười , trở thành mảng vắng lặng lạ thường. Mọi người đều im lặng. Linh Hoa theo phái trung nghĩa, thấy chủ tử mình như vậy có phần kinh hỉ mà thất thần, lát sau lấy lại ý thức, Linh Hoa liền nước mắt tuôn rơi, ô ô chạy tới chổ Tiêu Khuynh Thành mà che chắn, tay đẩy ta ngã ra xa, đáng tiếc Linh Hoa vốn nhu nhược, nàng đẩy ta ra cũng chỉ cách với nữ chủ chút. Bấy giờ, Hoa Ti công chúa cũng bước tới, bản thân nàng đứng phía sau ta, khuôn mặt trong khăn hỉ lộ chán ghét nhìn Tiêu Khuynh Thành, nhưng là, biểu cảm đó chằng ai nhìn thấy. Hoa Ti công chúa lên tiếng, "Ngươi, đứng lên ." Ta ngơ ngác xoay người lại, nhìn Hoa Ti công chúa, bén hỏi lại, "Người, tiểu nữ." Hoa Ti công chúa đáp, nàng im lặng nhìn ta, lúc sau mới gật đầu khẽ cái. Ta chậm rãi đứng dậy, Hoa Ti công chúa lại với ta, " Lui ra phía sau.", Ta cũng chỉ có thể nghe theo. Hoa Ti công chúa chậm rãi , "Vu mama, Lâm mama, Mỹ Linh, Bạch Thiển." Từng lượt, bốn người y phục nha hoàn tiến tới, cung kính quỳ xuống, mở miệng , "Công chúa." "Các ngươi, tới chỉ ta thứ gọi là quy tắc!", Hoa Ti công chúa nhanh chậm hô . Lần lượt, Vu mama bước tới đẩy Linh Hoa ra bên, rồi dùng tay nắm chặt cổ tay trái của Tiêu Khuynh Thành, Lâm mama cũng tới, nắm tiếp cổ tay còn lại, Mỹ Linh là nha hoàn thân cận của công chúa, nên hiểu ý tứ của Hoa Ti, mà chậm rãi tới chỗ Tiêu Khuynh Thành, lấy đầu xuống ngọc bích trâm hướng Tiêu Khuynh Thành hù dọa, "Ngươi dám làm càn , hiểu quy cũ, ta chính là thay Tiêu gia dạy ngươi chút!" Tiêu Khuynh Thành mở to đôi mắt, nàng ta vốn biết chuyện gì diễn ra! Khi thấy Mỹ Kinh hung hăng dọa nạt, tay lại còn cầm vật sắc nhọn, nàng ta theo bản năng tự vệ mà đá cước khiến Mỹ Linh kêu la. Bản thân nàng ta lại vùng vẩy để thoát ra khỏi hai bàn tay già nua nhăn nheo của hai vị lão mama, đáng tiếc, hai vị mama này từng học qua võ công, nên Tiêu Khuynh Thành càng vùng vẩy họ càng nắm chặt cổ tay nàng ta, khiến cổ tay trắng nõn liền bị đỏ ủng lên. Bạch Thiển thấy tình hình ổn, liên nhanh chóng tới đỡ Mỹ Linh đứng dậy, Mỹ Linh cùng Bạch Thiển hung hăng nhưng chứa sát khí bước tới, cả hai ngồi xổm xuống, khuôn miệng cười tươi như hoa, "Thiển nhi, ngươi , ta nên dạy ta loại quy cũ gì đây?", Mỹ Linh nâng mắt nhìn Bạch Thiển . Bạch Thiển vui vẻ, "Với loại mèo hoang dữ tợn như thế này, ta nghĩ lần mà cho nàng ta biến mất nhân thế a~" "Thiển nhi, như vậy được, công chúa trách tội chúng ta nha" "Mỹ Linh a, vậy ngươi thử xem, ta nên làm gì với nàng ta." "Thiển nhi, chúng ta thử hỏi vị nương khi nãy mỏi tay vì phải tát nàng ta xem." "Ý kiến hay nha, để ta hỏi thử!", Ngưng lúc, Bạch Thiển quay sang nhìn ta, " nương, xem bọn ta nên làm gì đây?" Sao lại hỏi ta chứ, nữ chủ hết thảy ta chỉ tâm trả lời bọn ho, đừng trách ta, "Hai ngươi có cảm thấy làn da nàng rất đẹp sao?" Trong đầu ta bỗng dưng lại nhớ tới câu chuyện dị, mà thản nhiên lên tiếng, "Lấy da nàng, làm lồng đèn , nghe khi lấy da người làm lồng đèn, lồng đèn bị tắt, lại rất sáng, cũng sợ bị cháy.", bản thân vừa ra những thứ khiến người kinh hãi rồi! "Hoặc là, lấy da nàng làm áo, nghe đồn rằng loại áo da người này mặc vào tôn vinh được giá trị bản thân." Bạch Thiển, Mỹ Linh, hai vị mama, Hoa Ti công chúa, Tiêu bà bà, Hoàng Chu Kỳ hết thảy ngạc nhiên vì câu trả lời gợn tóc gáy kia. Sau đó Bạch Thiển quay sang Mỹ Linh cười, "Ý kiến của vị nương đó hay nha, ta muốn làm thử chút!" Mỹ Linh lấy trong người ra đoản đao, "Đao này sắc bén, khi róc da dể lại quá nhiều khuyết điểm." Sau đó, cả hai người Mỹ Linh, Bạch Thiển lại cười tươi, đồng thanh , "Ta muốn làm lồng đèn da người quá thôi!"
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :