1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích Nữ Là Nữ Phụ - Kế Mẫu Xú Ma (Tiểu Trà)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 15: Trong đêm luôn có nhiều biến cố (4)
      nương này dẻo miệng , " Được rồi, vậy nương tên là gì ? " " Tên của ta ? Ngươi mà hỏi người sinh ra ta đó ! " , Nàng mang theo tia chán ghét nhìn Kỳ Hạo Phong , lúc nãy từ xa nhìn , bây giờ tới gần , mặt đối mặt , nhìn thấy quả nàng phỏng đoán sai , bọn người của Kỳ phủ được ' vỗ béo ' cho thành thế này, da vẻ vô cùng trắng mịn , thân hình cũng vô cùng tố t, nhìn với đám nữ nhân trong Tiêu phủ cũng khác là bao , xem ra , có khi còn đẹp hơn ấy chứ ! " Vậy người sinh ra nương là ai? Tại hạ cấp tốc hỏi để được biết tên của nương!" mở miệng câu nào , là như thể bị nàng ' đâm thọt ' ngay , " Người đó là ai ? Ngươi hỏi ta , những có nghĩa ta trả lời cho ngươi , nếu ngươi còn mau xéo, ta liền la lên gọi người tới bắt ngươi ! " " Tại hạ đây là chưa làm gì sai trái , hà cớ gì lại có người dám bắt ! " , Đúng , căn bản là chả ai dám bắt ! Người trong Kỳ phủ , thâm tàng bất lộ , địa vị cao sang , là con trai trưởng tôn , kẻ nào có ngốc mới dám đụng tới ! Nàng liếc nhìn , " Ngươi ? " lại nhìn nàng , chắc chắn gật đầu cái . Nàng dùng hai ngón tay , điểm lấy huyệt câm của , tiếp đó lại điểm vào bất động huyệt của , làm được , kêu được , động đậy được . " Là ngươi tự chuốc lấy ! " , Nàng ngắn gọn để lại cho câu , rồi dùng chân , hạ đá bay ra khỏi cửa Linh Hoa viện , như , Linh Hoa viện lớn lắm , với sức lực của nàng , đá ra khỏi cưa là bình thường , chưa chết là may mắn rồi . Nàng phủi phủi tay , miệng mang nụ cười mờ nhạt nhưng có thể thấy nhìn , lúc sau , nàng thu lại ý cười , rồi xoay người , tiêu sái bước thẳng vào tẩm phòng hề ngoáy đầu nhìn lại phía sau có người khổ sở muốn la được , muốn khóc xong , muốn càng thể , cả đêm đó bị muỗi chích tới tấp , đến sáng trông thê thảm vô cùng . Buổi tối hôm đó nàng ngủ rất ngon ! Đồng thời , tại Cư Hoa viên , có người u sầu than thở . Người đó chính là ta ! Nữ chủ cùng nam chủ gặp nhau , xem ra tháng ngày thượng vị an bình sắp còn , có lẽ ở Đàn Hương các , Tinh Nguyệt Chủ thượng đại soái ca cũng sắp 'góp mặt' rồi đây , ít nhất , nữ chủ, nhưng lại nợ nữ chủ ân tình, ta nhất định phải ngăn cản chuyện nữ chủ giúp , nếu thế lực của nữ chủ tăng cao, ta lại càng dễ chết hơn . Nga~ Sao ta lại quên tỷ muội họ Đổng ( Ý chỉ Đổng Y và Đổng Ngạc ) cùng với An Điềm Điềm đây ? Chỉ cần có cơ hội liền nhờ bọn họ cản trở . An Điềm Điềm ngu muội vì tình , chắc chắn giúp ta , chỉ cần ta giúp nàng cũng Tinh Nguyệt ở bên nhau là được . Đổng Ngạc độc ác , hại nữ chủ nhiều lần vì thích Kỳ Hạo Phong tức nam chủ , cứu nàng mạng , nên nàng mới nảy sinh tình cảm với , vậy , chỉ cần đợi tới lúc ra tay cứu Đổng Ngạc , và Đổng Ngạc có cảm tình với , ta liền lợi dụng nàng chút . Dù thế nào , kết cục của nàng chính là phải chết già trong Tịnh Sơn Cốc , ta vừa giúp bản thân mình vừa giúp nàng phải độc chết già , thuận cả hai bên . Đổng Y xinh đẹp , nhân hậu , hiền từ , là nhân vật kiểu Thánh mẫu điển hình , là kiểu nữ nhân mà nam nhân cổ đại ưa thích , nhưng mà nàng cùng Tinh Nguyệt là duyên trời xảo hợp , bây giờ bắt nàng cùng Tinh Nguyệt chia li , e có chút ổn ! Nhưng mà người xưa có câu ' Người vì mình , trời tru đất diệt . ' , ta đành phải 'dẫn đường đưa lối' cho Đổng Ngạc tới tay nam phụ luôn thương nữ chủ , mới mong có cơ hội sống tốt vê sau . Nhưng là , trời khuya , vẫn nên ngủ hơn, đợi sau tính tiếp, nữ chủ, ngươi động tới ta , ta liền ngược ngươi ! Nam chủ , ngươi dám động tới ta? Ta liền cho ngươi thành thái giám ! Cơ mà , biến ngươi thành kẻ đoạn tụ , sau đó bắt ngươi cùng nữ chủ phải kết duyên cũng tệ ha, vừa ngược nữ chủ , lại có thể hành hạ nam chủ , chắc là rất vui nha ~ Ta chỉ mới nghĩ tới đó liền ngáp dài tiếng , " Vẫn là nên ngủ sớm a. " Tối đêm đó , ta chìm vào những giấc mộng đẹp , nhưng lòng ta vẫn rối ren suy nghĩ , rốt cục là kế hoạch liệu có thể thành công ?
      honglak thích bài này.

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 16: Biểu tiểu thư nhị nương họ Hạng (1) Tại Tiêu phủ, sáng sớm mọi người ăn vận tươm tất, y trang cẩn trọng, đứng trước Tiêu phủ mà tiễn Kỳ phủ, Tiêu bà bà cũng quên nhắc tới chuyện định hôn . Nga, sáng nay có đặc biệt nho đó chính là trưởng tôn của Kỳ phủ góp mặt. Canh ba khi huyệt đạo được giải, Kỳ Hạo Phong trông khắp người đều bị muỗi đốt, nên khi sáng sai ngươi chuẩn bị kiệu mà đưa về Kỳ phủ trước, lấy cớ là bị phong hàn. Sau khi tiễn Kỳ phủ hồi môn xong xuôi, người trong Tiêu phủ liền ai nấy về tẩm phòng, vài người khác ra dạo hoa viên. Cư Hoa viên... Trong phòng, ta ngồi tại ghế đẩu, hướng ánh mắt xuống bàn tay đặt bàn của mình thầm nghĩ, thân thể, khuôn mặt, làn da, mái tóc, dù thế nào rồi cũng còn, nam nhân đại soái ca, chắc là nhất kiến chung tình, nguyện cùng ở chổ, sống chết chia... Tiêu Mễ Á Lam khi trước vốn chỉ quan tâm tới bản thân, chăm sóc da mặt, xem xét thân thể, thế rốt cuộc là vì cái gì mà lại vì nam nhân hại người, quyến rũ nam chủ, khiến cuối cùng lại nhận được cái chết do nữ chủ ngược bạo?, càng nghĩ tới lại càng thấy vô lí, nàng cũng phải là hạng ngu ngốc tới vậy, hay là kế mẫu tác giả lười viết tiếp phần tiếp theo của nàng, nên mới để nàng lĩnh hộp cơm, rồi knockout ngay? Kế mẫu tác giả, xem ra vị này chỉ coi trọng nữ chủ cùng nam chủ thôi, còn mấy vị nhân vật phụ, cứ mặc sức mà ngược, tiếp đó hết thời là được lĩnh hộp cơm mời knockout! Tiêu Mễ Á Lam này xinh đẹp có thừa, coi như khuynh quốc khuynh thành cũng được, tuy thể là tài nữ gì bởi nàng có cả Tiêu phủ cùng Tiêu bà bà làm hậu thuẫn nên cả đời liền cần lo lắng, vì vậy nên nàng cầm, kỳ, thi, họa, thông chút, nhưng là, ít nhất nàng cũng còn biết chữ, đọc được năm ba quyển sách, viết được vài ba câu thơ đơn giản, so với nữ chủ kém xa vạn tám ngàn dặm, có khi nàng dùng cân đẩu vân của Tôn gia gia cũng chưa chắc đuổi kịp theo nữ chủ. Nữ chủ khi xuyên qua Tiêu Khuynh Thành khi ấy vừa vặn đủ 21 tuổi, khi 16 tuổi có bằng tốt nghiệp tiến sĩ, là tiến sĩ đấy, tiến thêm hai năm nữ chủ có bằng thạc sĩ, chỉ trong hai năm mà tới trình độ như vậy, phải nữ chủ này là thiên tài nha, chưa tính tới việc nữ chủ từ được rèn luyện thân thể, năm 10 tuổi ra hành nghề sát thủ, trong giới hắc đạo tiếng tăm cũng ít, cổ cầm vạn khúc nữ chủ gãy đều được cả, kỳ là thứ mà nữ chủ tinh luyện, thi thơ của nữ chủ tuyệt nhiên kiến thức , nữ chủ có thể họa ra những thứ mà chỉ mới thấy lần đấy, quả nàng cùng với nữ chủ so sánh nàng vốn dĩ là vĩnh viễn bì tới được! Mà đương nhiên là, ta cũng thể cùng nữ chủ đem ra so sánh, đứa trạch nữ như ta, con mọt tiểu thuyết như ta, người đến cả cấp ba cũng chưa bước tới, làm sao đấu lại nữ chủ tài tuyệt phong hoa? Câu dẫn người trong kinh nghiệm ta có, nữ chủ là sát thủ, chuyện gì cũng phải tập luyện, công phu giường hẳn rất tốt, mặc dù chuyện này ta chưa bao giờ nghe qua hay được biết, chỉ là phỏng đoán sơ bộ. Nữ chủ có bàn tay vàng của tác giả kế mẫu đại nhân hộ thuẫn, còn ta có... Tiêu bà bà, cùng Tiêu phủ chắc tính nhỉ? Nữ chủ có đại cường hãn nam nhân chân chính soái ca bảo hộ cả đời, ta phải chết dưới tay nữ chủ thê thảm kể hết... Chỉ là, tóm lại ta cùng nữ chủ đấu, tuyệt đối chỉ có con đường... Thua hoặc chết! Nhưng, ta là biết được cái đống qua khứ lộn xộn của chúng nhân cùng nam, nữ chủ trong tiểu thuyết, cái này là lợi, nhưng mà tương lai, vô cùng xa xôi kia, ta dám đoán bừa. Ta như vừa dứt ra khỏi suy nghĩ hỗn tạp kia, lại nghĩ tới chuyện tối qua vừa nghĩ tới, sóng lưng khẽ lạnh buốt bất giác run, kế hoạch kia vô cùng khó khăn để đạt được thành công, ta là hạng 'võ ruồi múa lượn' bọn người kia đều là kiệt xuất giang hồ, thế nào đặt bẫy được? Dù thế nào, cũng phải thử lần. là chết, hai là sống. là ở cùng ma, hai là cùng cường đại vi phu sống tốt. là chịu khổ cam nhục mà chết, hai là sung sướng an nhàn mà sống. Chỉ được chọn , ta nhất định chọn cái thứ hai, ít nhất cũng phải là chết nhục nhã như trong tiểu thuyết. Ta bây giờ, sao lại chỉ mong muốn trở về thế giới của mình nhỉ? Nếu khi ta trở về đó ta nhất định chăm chỉ lo ôn luyện học tập, cho mụ mụ cùng ba ba lo lắng như vậy, nghĩ tới đây có lẽ là do lão thiên trừng phạt ta rồi... "Tiểu thư, nghe vài ngày nữa biểu tiểu thư* từ Đông Quan trấn tới thăm a." Khuy Nha đứng bên cạnh ta, thấy ta thất thần suy nghĩ như vậy cũng để tâm lắm, đây phải là lần đầu nha. vài phút sau Khuy Nha như chợt nhớ ra cái gì đó, liến lên tiếng với ta. *Biểu tiểu thư: Tiểu thư họ "Biểu tiểu thư?" Ta chợt nhớ ra, liền ngay, "Ý ngươi là Hạng Nghi Tuyết nhị nương của Hạng gia, nổi tiếng về ngành nghề trầm hương, với cả vải lụa tơ tằm thượng hạng sao?" Hạng Nghi Tuyết với Tiêu Mễ Á Lam là tỷ muội tốt, Nghi Tuyết cũng là nương tốt, lại xinh đẹp, tuy có chút tinh quái, nhưng cùng với Tiêu Mễ Á Lam là tình thâm , sau cùng kết cuộc của nàng cũng khá hơn Tiêu Mễ Á Lam là mấy. Ta đối với Hạng Nghi Tuyết chưa từng gặp mặt nhưng cũng là có chút cảm thấy thiện cảm, coi như vậy . "Phải a, chính là vị biểu tiểu thư đó." Khuy Nha gặp qua Nghi Tuyết vài lần, Nghi Tuyết đối với Khuy Nha hay chủ tử nàng, đại tiểu thư, cũng vô cùng khách khí, độ hảo cảm của Khuy Nha với Nghi Tuyết cũng vì vậy mà tăng lên ít, hơn nữa, cũng ít lần biểu tiểu thư cùng nàng trò chuyện đôi câu, có khi lại tặng nàng vài món quà, lại là vô cùng thích chủ tử, xem chủ tử như tỷ tỷ. "Khi nàng tới, ta mời nàng uống trà 'Hoa Vụ Siêu Cấp' do ta mới chế ra." Trà 'Hoa Vụ' kia là do ta tay chế biến, uống rất tốt, mùi hương tồi, nhưng là ta vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, nên nâng cấp loại trà này thêm chút, ta cùng Khuy Nha thử nếm qua, mùi vị với hương thơm, tăng thêm phần lớn, quả hề tệ, uổng công ta tốn thời gian bốn tháng theo mụ mụ học cách làm trà cùng chế biến. Nhà ta còn có cả trang trại trà quý giá, ba ba mấy hứng thú, nhưng mụ mụ cùng a di** vô cùng hứng thú đấy, cũng vì thế mà bắt ta học cách chế biến, phân loại, các loại trà, sau này kế nghiệp, nhưng ta vốn thích, nên cũng chỉ học cho mụ mụ cùng a di vui, rồi sau đó 'lặn' ngay.
      ** : Dì lớn.
      honglak thích bài này.

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 17: Biểu tiểu thư nhị nương họ Hạng (2)
      Hạng gia tuy phải là nhà làm quan chức, nhưng cũng được tính là nổi danh đế đô. Hoàng đế, cùng Hoàng thái hậu vô cùng thích loại trầm hương có mùi thơm thoang thoảng kia, khi ngửi rất dễ chịu. Tiên đế khi trước cũng từng khen ngợi Hạng gia vải rất tốt, rất hợp ý, liền ban phong vàng bạc, cùng tấm biển 'Đệ nhất tơ lụa' cho Hạng gia. Tiên đế trước khi mất còn ban cho Hạng gia tấm miễn tử kim bài, cùng với giấy phép thông hành trong hoàng cung, có thể vô tư lại. Hoàng thái hậu cùng với Hạng gia tiếp xúc ít lần, nên đối với dưới Hạng gia có cảm tình khá tốt, bà còn rất thích nhị nương họ Hạng kia, tính cách rất hoạt bát, xem, rất vừa mắt của bà, sau này, ở kỳ tuyển tú tiếp theo đứa này cũng nên tham gia, bà hảo chiếu cố nha. Hoàng đế năm nay 21 tuổi, là vị hoàng đế trẻ tuổi, tài năng, hậu cung nhiều cung tần phi tử, nhưng trọng yếu là vẫn chưa lập hậu. Hoàng thái hậu từng ở trước mặt nhắc tới mấy vị nương của Hạng gia, nhưng rãnh để tâm tới, nên cũng chỉ ậm ừ cho có lệ. Sau này, trong mắt chỉ có mình nữ phụ Tiêu Mễ Á Lam, tuy Á Lam ham mê vương quyền, nhưng lại đối với thèm nhìn lấy mà cứ suốt ngày quyến rũ nam chủ Kỳ Hạo Phong. Á Lam có chỗ dựa vững chắc hơn Tiêu bà bà là Hoàng đế nhưng nàng lại vô cùng ngốc nghếch hề biết được tình ý của hoàng đế đối với nàng, sau, nàng lại bị nữ chủ ngược chết, tên hoàng đế kia cũng ít thương xót, nhưng vẫn là nhanh chóng bị tác giả kế mẫu lãng quên. Ấn tượng của độc giả cũng cùng với tên hoàng đế gọi là sâu sắc gì. Nhị nương Hạng gia lại nhất kiến chung tình với Hoàng đế, nhưng hoàng đế hết mực muốn ở chung chổ với Á Lam, khiến nàng đau lòng khấu tâm can, sau khi Á Lam chết, những chuyện mà nàng cùng Á Lam hãm hại nữ chủ được tố trình khắp nơi, khiến nàng phải ở Hạng gia mà chết trong vũ nhục tận cùng. Ngày hôm mà nàng cùng Á Lam chết, đều là mảng trời đầy hoa lê trắng rơi rụng. Đó là cái kết cho ba vai phụ, nghĩ tới, ta cũng thấy có chút thương cảm. Nhưng là, bây giờ tất cả còn chưa giáp mặt, nên muốn xoay chuyển hể khó, coi như đây là ân đức . "À, phải rồi, bên chổ của Tiêu Khuynh Thành thế nào rồi?", Nhìn Khuy Nha ý bảo nàng rót giúp ta tách trà, rồi mới cất tiếng hỏi. Sau khi Khuy Nha rót xong trà, cầm lên làm cho nguội tí mới dám đưa ta, "Đại tiểu thư, người hình như rất lo ngại Tam tiểu thư!?!?", Khuôn mặt bình thản, ánh mắt có chút nghi hoặc của Khuy Nha khiến ta có phần bất an. "Ừm, cũng hẳn, chẳng qua là cổ nhân có câu 'Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.' phải hay sao?", Ta đưa mắt nhìn Khuy Nha, rồi lại tiếp tục , "Tiêu Khuynh Thành gần đây được sủng ái , địa vị cũng tăng cao ít, ta vẫn là nên tìm hiểu cho để đề phòng, cẩn thận chút vẫn hơn là 'Nước tới chân mới nhảy.', nàng dạo này cưòng hãn hơn trước, chỉ sợ quay ra cắn chúng ta cái lúc nào hay!" Ta đơn giản giải thích chút, điều này ra hoàn toàn sai lệch. Dạo này Tiêu Khuynh Thành ra oai , Tiêu Viễn Trình đối với nàng cũng thuận khí hơn vài phần, đôi khi cũng rãnh rỗi qua thăm hỏi, Tiêu bà bà chỉ nhàn nhạt đưa cho nàng vài thứ tốt, coi như là ân sủng rồi đấy. Nhờ vậy mà chúng nhân trong Tiêu phủ cùng nàng cũng dám đối nghịch. Các vị di nương cùng nhi tử của họ tranh nhau chơi trò 'Hư tình giả ý' cùng nàng. Khuy Nha nghe thế, cũng liền hiểu ra, , "Đại tiểu thư, người tính toán xem ra rất kĩ rồi a.", Khuy Nha hầu hạ ở bên Á Lam vài năm, tính cách của chủ tử mình cũng gọi là hiểu biết ít nhiều, chủ tử của nàng tuyệt đối nghĩ tới những chuyện kia, gần đây tuy hơi khác lạ, tâm kế khó lường, gia đấu càng thêm tài năng, nhưng dù sao vẫn là chủ tử của nàng, tuyệt nhiên nàng cũng cảm thấy vì vậy mà dám mở miệng hoài nghi. Ta nghe Khuy Nha xong, cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu. Bỗng, cánh của phòng nhanh gọn mở tung cái, tiếng động cửa mở làm ta và Khuy Nha có chút bất ngờ, ta khẽ nhìn người bước vào. Người này thân màu hồng phấn, tóc tết thả hai bên, phần được vấn lên cao bằng trâm hồng ngọc, phía sau tóc lại được thả tự nhiên dài qua khỏi lưng, khuôn mặt mang theo nét trẻ con cùng tia tinh quái, cổ đeo sâu ngọc trai trắng trân quý, con ngươi xinh đẹp bỗng chốc lóe lên, cả hai chân chạy như bay ôm choàng lấy cổ của ta, tuy là hơi nặng đấy, nhưng mà có cảm giác rất quen thuộc, rất vui, hương thơm nhè đưa vào mũi của ta, người này sau khi ôm ta, liền tách ra vài bước mà cười tươi như hoa hướng dương nở rộ, "Lam Lam tỷ tỷ, muội tới chơi cùng với tỷ nga~" Giọng mạng theo ý tứ sủng nịch bất thường. Khuy Nha thấy người này cũng nhanh chóng hành lễ, "Tham kiến biểu tiểu thư." Mấy nha hoàn khác từ bên ngoài gấp rút chạy vào, cũng vội vàng quỳ xuống thi lễ, "Tham kiến Đại tiểu thư.", chủ tử của bọn họ vừa tới Tiêu phủ chạy như nhà cháy vào Cư Hoa viên của Đại tiểu thư tiêu phủ, làm họ tài nào nghĩ ngơi cho được. Ta ngẩn ngơ hồi, rồi cũng lấy lại tinh thần lên tiếng, "Các ngươi miễn lễ cả , cả ngươi nữa Khuy Nha.", Sau đó nhìn sang vị biểu thư mà Khuy Nha vừa gọi, tư sắc rất tốt, trẻ con hồn nhiên, làn da trắng hồng, mái tóc màu nâu huyền ảo, môi cười vướng chút phàm tục, ăn vận sang trọng chút, nhưng trang điểm rất nhạt, nhìn rất thuận mắt, vậy ra đây là biểu tiểu nhị nương của Hạng gia, Hạng Nghi Tuyết! Nhưng là, phải vài hôm nữa mới tới? , "Nghi Tuyết, sao muội lại tới đây sớm như vậy? phải là vài hôm sau mới tới a?" Đám nha hoàn nghe ta hỏi, cũng thay chủ tử mình cung kính trả lời, "Nhị nương tới Đông Châu trấn chơi, sau đó thuận đường muốn ghé sang đây, nhưng vì quá nôn nóng muốn gặp Đại tiểu thư, nên Nhị nương mới lên đường và tới Tiêu phủ sơm hơn dự định." "Ra là vậy, được rồi, các ngươi lui xuống hết , ta muốn cùng Nghi Tuyết trò chuyện. Khuy Nha người ở lại hầu hạ.", Ta nhàn nhạt ra lệnh, nhóm nha hoàn kia cũng liền lui xuống hết, trong căn phòng chỉ còn lại ba người là ta, Hạng Nghi Tuyết, và Khuy Nha. "Muội như thế nào lại tới sớm như vậy? Ta vẫn còn chưa kịp chuẩn bị quà nha.", Mới vừa tiễn Kỳ phủ, Hạng Nghi Tuyết lại tới, muốn ta mệt chết sao? Nhưng mà, lời của ta vẫn chứa đầy sủng nịch. Hạng Nghi Tuyết lè lưỡi, tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, "Lam Lam tỷ, muội là rất nhớ tỷ nha, hơn nữa, là muội cần quà, chỉ cần có tỷ bên cạnh là được a.", Ngưng chút, lại tiếp, "Muội vốn chỉ cần vị biểu tỷ như tỷ là được, cho dù ra sao muội cũng chỉ muốn cùng tỷ ở chỗ!" Lời này, lời này, lời này Hạng Nghi Tuyết ra như thế nào ta lại liên tưởng tới Bạch Hợp văn đây chứ? Chết người nha, khuôn mặt kia có phải hay là quá đáng rồi? Hơn hết, sao trong nguyên tác tiểu thuyết hề nhắc tới vị Hạng Nghi Tuyết này là loli chính hãng nhỉ? biết rằng lão nương ta cuồng nhất loli, xếp thứ hai chính là soái ca đại nhân à? Nhìn xem, là quá manh, quá manh rồi a. Nghi Tuyết biểu muội ơi, ngươi là bán manh cho ta à? Chết mất, chết mất! Nhanh lẹ trấn tĩnh, tâm động, ta mới lên tiếng, môi khẽ cong lên, "Lát nữa sắc trời vẫn còn sớm, ta dẫn biểu muội ngoan của ta chơi, chịu , thích ?" "Được a, muội rất thích, rất thích, rất thích nha~ Chỉ cần có biểu tỷ cùng tới đâu muội cũng vô cùng thích thú a~", Nụ cười tỏa sáng kia lại đánh cắp tim bé bỏng của ta rồi, giọng kia có phải hay là hơi quá ngọt ngào rồi, khuôn mặt là manh quá thể rồi đấy, còn nữa, ánh mắt kia, sao ta lại thấy tia hào quang mà trong từng tia hào quang kia sao lại chỉ có mình ta, tác giả kế mẫu, ngươi hại ta rơi vào lưới của loli biểu muội Hạng Nghi Tuyết này rồi! Máu từ trong mũi của ta nhàng rơi từng giọt, Hạng Nghi Tuyết cùng Khuy Nha lo lắng vô độ, sốt sắng vô cùng, Khuy Nha giữ đầu ta ngẩng lên, Nghi Tuyết lại giúp ta lau máu mũi, cũng may, chưa có gọi y phu tới!
      honglak thích bài này.

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 18: Đàn Hương Các (1)
      Sau buổi cơm trưa, đợi thêm , hai canh giờ nữa, Hạng Nghi Tuyết cùng ta, và Khuy Nha xuất môn dạo phố. Kinh thành xinh đẹp, phồn hoa mĩ lệ vô cùng, chúng nhân tấp nập khắp nơi, kẻ buôn người bán, rất náo nhiệt. Nhưng là, trộm cướp cũng ngang ngược ỷ thế hoành thành, cường bạo nơi nơi đều có đủ. Quả nhiên, có lợi tất có nhược điểm. thể hoàn hảo vạn nhất! "Nhị vị nương, mời xem hàng mới của chúng tôi, bảo đám rất thuận mắt, rất tinh xảo nha~", giọng mị từ nơi gian hàng gần đó vang lên, ý tứ lôi kéo khách ràng. "Ta cần,... ", ta chưa kịp xong, liền bị Hạng Nghi Tuyết kéo tới gian hàng bán trang sức kia, Khuy Nha cũng thuận thế mà bước theo. "Lão bản, cái này bán thế nào, bao nhiêu tiền cân a?", biểu muội của ta a, đây là mua trang sức chứ có phải mua thịt cá, rau cải đâu mà như vậy? Ngạn Huyên cùng Ngạn Chi nghe thấy Hạng Nghi Tuyết , liền bật cười, sau đó thu hồi lại, mà , "Tiểu nương này xem ra là chưa từng ra phố mua đồ! Thôi các nương cứ tự nhiên lựa chọn, bọn ta hảo tiếp đãi nha." Ngạn Huyên và Ngạn Chi là tỷ muội song sinh, nên đôi khi họ toàn đồng thanh mà , y phục cũng y như nhau, khuôn mặt, tính tình mấy khác biệt, nhìn rất giống hai giọt nước, khó phân biệt vô cùng. Thấy Hạng Nghi Tuyết hăng say vui vẻ chọn lựa trang sức, ta nhìn cũng thấy thú vị, liền bảo Khuy Nha tới cùng ta chọn lựa, xem có món nào hợp với bản thân hay . Khuy Nha lúc đầu từ chối, khi sau lại ậm ừ đồng ý cái. Chọn lựa nửa canh giờ, cuối cùng cũng xong, Hạng Nghi Tuyết chọn lựa được vài ba cây trâm lục hồng ngọc, vài hai loại son có màu nhàn nhạt, dù sao ở nhà cũng thiếu. Khuy Nha chỉ lấy chiếc vòng lục ngọc bảo, và chiếc khăn tay thêu hoa sen. Còn ta, chỉ thuận tay lấy cây trâm hình hồ điệp có màu đỏ, như thế, tổng cộng mất hết mấy mươi lượng bạc, ta cảm thấy bản thân lại chó phung phí, tiền là ta ra, ta đương nhiên tiếc! Sau đó, ta và hai nữ hài kia dạo thêm lúc, thế nào cũng chẳng mà lại tới 'Lương Hàn miếu', nên cả ba ra quyết định ở tại miếu nghĩ chân lúc, rồi lại quay về Tiêu phủ sau. Bên trong Lương Hàn miếu ta cùng hai nữ hài kia trò chuyện rất vui vẻ, lát sau liền chợt nhận ra ánh hoàng hôn dần biến mất, những đám mây trắng cùng xanh cũng dần mất dạng, cả khung trời chỉ còn lại màn đen. "Trời tối rồi, chỉ còn cách ở lại đây a.", Hạng Nghi Tuyết lên tiếng thích thú, tuy chưa từng qua đêm tại nơi hoang vắng cùng nghèo nàn thế này, nhưng nếu có biểu tỷ sao! " được!", Khuy Nha hô, "Nếu tiểu thư cùng biểu tiểu thư trở về người trong Tiêu phủ rất lo lắng!!!" "Khuy Nha sai, nhưng bây giờ trời cũng tối, còn phải lỗi của chúng ta quá ham chơi hay sao.", Ta cũng đành lên tiếng , dù sao lỗi này đều do ta mà ra, nếu ta rủ các nàng dạo phố chí ít có việc này xảy ra, "Ở lại đêm tại ngôi miếu này, cũng phải tốt, coi như là học hỏi ." "Tiểu thư,... ", Khuy Nha lo lắng ra lời hoàn chỉnh, Đại tiểu thư cùng biểu tiểu thư thân phận cao sang, còn nàng chỉ là cái nha hoàn hạ cấp, nếu mà có chuyện gì xảy ra nàng vẫn là phải gánh chịu tất. Ta như hiểu mối lo trong lòng nàng, liền giọng, " có ta, ngươi còn lo hay sao? Ngươi như vậy tức là bảo ta tới cả cái nha hoàn thiếp thân cũng thể bảo vệ?!?!?!" Khuy Nha ngẩn người, rồi sau đó chưa tới khắc liền phục hổi tinh thần ngay, "Nô tì có ý này, hơn nữa người chỉ là,... ", tới đây Khuy Nha liền ấp úng. "Ngốc!", Dùng hai ngón tay búng vào giữa mi tâm của Khuy Nha, ta có phần cao ngạo , "Trời sụp chẳng phải còn có ta? Ngươi có cái loại ý nghĩ đó, liền cho qua , ngươi nếu muốn rằng chỉ là tiểu thư nhà ngươi quá đẹp, quá tài năng cần a." Nô tì đây vạn nhất có ý muốn tiểu thư xinh đẹp, hay tài năng gì đó, tiểu thư người xem thử xem, cái câu của người vừa và của nô tì vừa kia, có điểm nào tương khớp chứ? Nô tì chỉ muốn rằng người chỉ là người nhu nhược, lại yếu kém, tài năng có, lấy gì mà bảo vệ nô tì cùng biểu tiểu qua khỏi đêm nay, chứ huống gì tới việc của ngày mai! Khuy Nha than thầm trong lòng, chỉ là, lời này ra có 'sóng dữ' ngay!
      --- Đàn Hương Các --- "Chủ thượng, ngài vẫn là nên nghỉ ngơi cho tốt, cần gì cứ gọi cho nô tì là được, vài ngày sau Các chủ mở tiệc ăn mừng về việc ngài thoát ra khỏi 'Hàn Băng Mãn Nguyệt' a.", Dung Dung Cúc nhàng , sau đó liền bước ra ngoài, đôi tay đóng cánh cửa phòng lại. Tinh Nguyệt ngã lưng giường, đôi mắt mở to, hướng thẳng lên trời mà nhìn, "Đổng Y, nàng ở đâu? Chuyện năm đó nàng có bị gì hay ? Đổng Ngạc đưa nàng đâu? Là tại ta quá vô dụng! Ta muốn tìm gặp nàng..." "Chủ nhân, ngài muốn tìm Đổng Y tiểu thư sao? Trái táo kia vẫn còn xanh lắm a, ufufu.", giọng quỷ dị phát ra từ nhiều phía, Tinh Nguyệt nghe thấy, liền ngồi bật dậy, có chút cau có lên tiếng, "Là ngươi?" "Chủ nhân a, trước tiên ngài hãy định nghĩa từ 'ngươi' kia , ta vốn tên đó nha.", Giọng lại cất lên, lần này có chút bất mãn. "Ra đây!", Tinh Nguyệt nhàn nhạt cất giọng, rồi đứng dậy bước tới bàn gỗ ở chính giữa phòng. Từ ở góc khuất nào đó, có bóng người bước ra, người này toàn thân vận y phục màu đỏ rực như lửa, tay áo dài, lại đan xen màu vàng, mái tóc màu đen được xõa dài cầu kì nhưng bắt mắt, nhìn dáng ngoài hoa lệ phi phàm, ai lại nghĩ người này đích thị là nhân?, "Chủ nhân a~", Trái táo của lớn a, màu sắc cũng rất tốt. "Ngươi sao lại tới nơi này?", Tinh Nguyệt ngồi xuống ghế đẩu hướng mà hỏi. "Chủ nhân nha.", từ phía bên kia lại nhanh chóng phi thân sang tới bên này, và nhanh chóng ngồi lên đùi của Tinh Nguyệt, "Ta là rất nhớ ngài nha chủ nhân~", thanh của thốt ra đầy sủng nịch, lại có vài phần giống nữ nhân, khiến chúng nhân nổi cả da gà. Tinh Nguyệt chau mày, dùng tay đẩy sang bên, giọng điệu có chút tốt lên tiếng, "Nếu việc gì, !" ngẩn người, rồi ma mị cười, "Chủ nhân ngài đuổi ta , ngài liền thể tìm được tin tức của Đổng Y tiểu thư!" 'Đổng Y'?, "Ngươi biết nàng ở đâu?", Tinh Nguyệt có phần sốt sắng mà hỏi, nhưng ánh mắt lại vô cùng nghi hoặc nhìn Hồng Lăng. nhìn thấy mắt kia, chỉ gật đầu, rồi câu, "Hồng Lăng ta, chưa từng gạt ngài, chỉ là rất xuyên gạt người khác thôi.", phải nha, là Hồng Lăng, giới giang hồ cũng có vài phần danh tiếng, nổi tiếng chuyên gạt người, chuyện xấu làm quả ít, còn là thể loại lưỡng tính song hành, nam nhân, nữ tử gì khi vào tay chỉ đều là nô lệ cho dùng để phát tiết, nam sủng, nữ sủng của ít. Tinh Nguyệt vẫn là ánh mắt nghi ngờ nhìn Hồng Lăng, "?", Sau đó ngưng chút, "Vậy nàng ở đâu?" "Ây dô, ngài biết đùa, ta đây chẳng lẽ cho ngài biết mà có chút đỉnh 'tiền công' hay sao?", Hồng Lăng tiến lại gần Tinh Nguyệt hai, ba bước, mới lên tiếng. "Ngươi muốn như thế nào?", Tinh Nguyệt cũng hiểu ít nhiều rồi. Hồng Lăng lại tiếp cận Tinh Nguyệt, lần này Hồng Lăng trực tiếp ngồi vào lòng Tinh Nguyệt, Hồng Lăng còn dùng tay ôm vòng qua cổ của Tinh Nguyệt, nhìn xa cứ tưởng là đôi giai ngẫu, nhìn gần đó lại chính là cặp nam nhân bị đoạn tụ, "Hôn ta, ngài hôn ta, ta cho ngài biết Đổng Y tiểu thư ở đâu!" Thân người của Tinh Nguyệt bị đơ vài phút, cơ mặt co lại, "Ngươi... ", lời có phần uất nghẹn ra lời. "Chủ nhân, thế nào? Ta như thế nào? Ngài có đồng ý hay ? Đừng có 'Ngươi' gì nữa, mất thời gian của ta nha!", Hồng Lăng cười, sau đó lại tiến gần thêm tới Tinh Nguyệt chút. Tinh Nguyệt dùng tay đẩy mặt của Hồng Lăng ra chút, sau đó suy nghĩ lúc, mới , "Ta đồng ý, nhưng ngươi cũng nhớ giữ lời!", trong lời rất gượng gạo. "Hảo!", xong chữ Hồng Lăng liền chu chu môi lên, đôi mắt nhắm lại, tiến tới Tinh Nguyệt mà hôn. Tinh Nguyệt đưa ống tay phải lên, tiểu mãng xà dài chừng 12 cm thò đầu ra, chiếc lưỡi ngo ngoe, kêu 'khò khẹt', tiểu mãng xà màu hồng pha xen màu tím, vô cùng nổi bật. Tinh Nguyệt dùng 'Trao đổi bằng mắt' với con tiểu mãng xà kia, đôi mắt của con mãng xà sáng rực lên như hiểu được ý của Tinh Nguyệt, nó liền thay thế chủ nhân hôn Hồng Lăng. Còn Hồng Lăng vẫn mê đắm trong nụ hôn của tiểu mãng xà, Tinh Nguyệt lại dùng mắt mà trao đổi, tiểu mãng xà liền chui rụt vào ổng tay áo của Tinh Nguyệt. Dứt hôn, Hồng Lăng mở mắt ra, khuôn mặt phớt hồng, rồi lại biến mất, lòng thầm nghĩ 'Chủ nhân hôn tốt , rất điêu luyện, chỉ là lưỡi có hơi bé a~' Tinh Nguyệt nhìn thấy Hồng Lăng như vậy cũng mấy để ý, ", Đổng Y ở đâu?" Hồng Lăng nghe thấy tiếng của Tinh Nguyệt liền trấn định lại tinh thần, mà đáp, "Cách miếu 'Lương Hàn' khoảng hơn bảy mươi dặm." Hỏi cũng hỏi xong rồi, Tinh Nguyệt liền nương tay đẩy Hồng Lăng ra, còn bản thân lại phi thân ra ngoài cửa sổ, rồi biến mất dạng. Hồng Lăng như chợt nhớ ra cái gì, liền than vãn chút, tay đặt lên má bên trái, "Nga, ta quên mất điều quan trọng rồi! Thôi kệ , nụ hôn kia tệ, cùng lắm ta theo bảo vệ chủ nhân, đoạt chủ nhân về bên ta!"
      honglak thích bài này.

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 19: Chỉ là, càng lúc càng quái dị!(1)
      Tại miếu, hai nha đầu kia đều say ngủ, ta liền chậm ngồi dậy, rồi di chuyển ra ngoài. Bên ngoài, trời tối đen như mực, duy chỉ có ánh sáng mặt trăng chiếu xuống khắp sáng khu miếu, tạm thời coi như là thấy đường . Ta cứ từ từ tới phía trước, con đường quá khó để , vả lại ánh trăng cũng khá sáng. , ta bỗng khựng lại, cái kia, cái kia, có phải hay là 'Gai độc' cùng 'Hoa dược' trong sách? Đôi mắt trố tròn ngạc nhiên, đôi môi lắp bắp thốt lên, " 'G... Gai... tử thần*...' ... 'H... Hoa... thảo.... tiên** '...? *Gai độc hay còn gọi là Gai tử thần *Hoa dược hay còn gọi là Hoa thảo tiên Mắt ta là bị hoa rồi, hay là hỏng rồi đây? Hai loại này thế nào lại cùng nhau ở chổ, phải bọn chúng là khắc tinh sao, trong sách viết sai rồi sao? thể tin được! Amen.... Dù sao , ta cần phải hái ngay, hai loại độc - dược này, vô cùng quý hiếm, ở đại dùng 'Hoa thảo tiên' pha với trà ra loại trà số , chưa hết hương vị cùng màu sắc cũng tăng thêm, dùng làm thuốc, chắc chắn có hiệu quả cao vô cùng. Còn nếu dùng 'Gai tử thần' pha vào trà màu của trà biến thành màu đỏ, hương sắc biến hóa khôn cùng, vị cũng rất đặc biệt, tiếc là uống ngụm liền chết, đúng như cái tên của nó. Chỉ là, hai loại này độc dược, thế nào lại mọc cùng nhau? Trong sách từng viết, nếu 'Hoa thảo tiên' và 'Gai tử thần' mọc cạnh nhau trong hai chết khô lý do ngay, chẳng lẽ đây là giống loài đặc biệt? Hay là có duyên cớ khác? Kệ , hái trước tính sau. Nghĩ tới đó, ta vươn tay ra, định hái 'Hoa thảo tiên', nào ngờ đến chạm còn chưa kịp bị người tới phá đám! Người kia dùng roi da vung tới bàn tay của ta, khiến tay ta nổi lên vết hằn đỏ, rồi người kia hướng ta cau có lại gần, , "Ngươi là kẻ nào lại dám động tới 'Thánh nữ Hoa Thảo Tiên - Lạc Hoa công chúa?", Ta im lặng, trơ trơ nhìn người kia, người kia lại quan sát ta chút, mới lên tiếng tiếp, "Ra là kẻ phàm tục.", rồi người kia hừ lạnh tiếng, liền lui ra xa, hướng ta tiếp tục vung roi, lần này lực vô cùng mạnh, tiếng roi vung trong gió có thể tạo thành tiếng lớn, 'vút' cái, cả cây roi ngay chóc xém thẳng tới thân thể yếu ớt của ta. Vì sao gọi là 'xém'? Vì có kẻ tới đỡ giúp ta roi này. Thực chất, thể gọi là giúp ta đỡ roi, mà là vô tình, là vô tình thôi! Người kia thấy roi mình vung ra bị chặn đứng, liền to tiếng hô, "Ngươi là kẻ khốn nào? Vì sao thay ả ta đỡ roi như thế, chẳng lẽ ngươi cùng ả là đồng bọn? Các ngươi đều muốn tới để hái trộm... " Người kia chưa xong, liền bị ta cắt ngang, "Ta mới muốn hỏi ngươi là ai! Ngươi như thế nào lại hành hung ta, ta với ngươi quen biết à? Ta hái trộm, xem, ta hái cái gì, trộm cái gì?", ra từ nãy giờ người kia xem ta là kẻ trộm, hèn gì thái độ đối với ta thực tốt cho lắm. "Người còn dám ? Ngươi định hái trộm, vậy , các ngươi tới đây làm gì, tay của ngươi khi nãy định hái cái gì?", Người kia lại nổi hỏa khí mà tức giận la to. "Ta là bị lỡ đường, nên tới miếu này ngủ nhờ, ta còn chung với hai nha đầu khác, tin ngươi tự mình vào trong miều , còn ta, ta biết, hơn nữa ta đúng là định hái loại hoa dược này, chỉ là đứng dùng từ 'trộm' với ta, ở đây có ai ghi bản là thể hái sao, hay là hoa dược này có chủ sao? Sao ta lại biết, ta thích, ta muốn ta hái, ngươi có quyền hạn gì mà cản ta? Hơn nữa ngươi gọi hoa dược này là công chúa gì đó, rốt cuộc là sao?",Người kia la to bao nhiêu, ta lại càng hô to hơn thế. "Ngươi câm mồm cho ta!", Người kia trạng thái vô cùng tức giận, mà cầm chặt roi da lao tới, tay phải mạnh mẽ vung roi da lên, thẳng tấp đánh tới ta, lần nữa trúng, lần nữa kẻ kia bay tới chơi trò ' hùng cứu giai nhân'. Kẻ kia chắn trước mặt ta, roi da vừa vung tới, liền dùng tay đỡ, máu trong lòng bàn tay rơi xuống hoa dược kia. Người kia điên tiết vung roi tới tấp, kẻ kia chỉ dùng tay mà đỡ, mau tuôn trào cứ vậy mà rơi xuống hoa dược, ta đứng ở đó mà hoa cả mắt, người đánh tới rồi người đỡ, máu lại rơi, phim kiếm hiệp dùng kĩ xảo cũng có nhanh như vậy nha. Xem ra, hoa dược này cùng người kia có liên hệ rất lớn, còn là kẻ nào, xuất ở vì lý do gì? Nhìn hồi, ta lại nhìn tới hoa dược, hoa dược màu trắng nhuộm màu máu đỏ rực, hoa dược chầm chậm nở tung ra từng cánh, mùi của hoa dược lấn áp mùi tanh của máu. Người kia chợt dừng động tác, nhàng bước tới, buông ra roi da, mà quỳ xuống trước hoa dược, còn thấy người kia dừng động thủ cũng đứng yên mà nhìn người kia. Người kia chợt dịu dàng, mà kiên nghị lên tiếng , "Tiểu thần Huyền Nghi, tham kiến Thánh nữ." 'Huyền Nghi', cái tên của người này tệ nha, chỉ là ta càng nhìn người này lại càng kỳ quái, nhìn sang phía hoa dược ta lại càng tăng lên cảm giác kỳ quái đó. Trong gian khác, Hoa dược kia khẽ lay động, bóng dáng nữ tử ra mờ ảo, thấy , chỉ biết, nữ tử này thanh khí thoát tục, xinh đẹp vô tận, "Hệ thống đại nhân, người tới, đại nhân ngài định làm gì?" Hệ thống lạnh tanh, "Ban cho ta số thứ cần thiết, rồi sau này tính tiếp, dù sao chúng ta cũng là người đưa ta tới, mặc dù là dự định ban đầu phải vậy." Hoa dược lại lay động, " hiểu." Cuộc trò chuyện trong gian khác hoàn tất. Bên ngoài Hoa dược lại lay động mà lên tiếng, ai cũng có thể nghe , "Mạc Ly Niên có phải là ngươi ?" Ta có chút kinh hỉ mà nhìn hoa dược, đáp từ, cứ vậy mà lặng thinh. Thần sắc có chút ổn định. Hoa dược lại hỏi thêm lần nữa, trấn tĩnh lại, ta nghi hoặc , "Ngươi biết ta?" "Ta cùng đại nhân đưa ngươi tới đây, để ngươi làm cái nữ phụ.", Hoa dược nhanh, chậm đáp. "Vậy sao?", Ta cũng coi như là chấp nhận việc này, nên cũng phản ứng quá mạnh, chỉ là có phần ngơ ngẩn. Hoa dược lay lay như gật đầu đồng ý, "Có số thứ đại nhân nhờ ta chuyển tới cho ngươi." "Là thứ gì?", Trong lòng vui mừng nghĩ rằng là thứ gì đó vô cùng tốt, nhưng ta lại rất biết kiềm chế cảm xúc ngoài mặt, "Mà 'Đại nhân' gì đó là kẻ nào?" "Ngươi từng xem tiểu thuyết rất nhiều, hẳn biết rằng có loại tiểu thuyết theo thể loại gọi là 'Hệ thống'?", Hoa dược thản thái xao động. Là 'Hệ thống đại nhân' sao? Tuy có chút được khoa học cho lắm, nhưng mà chính bản thân là trải nghiệm, thế nào lại còn cho là khoa học, logic, chỉ là hư cấu nữa đây?!!? Vì thế, ta chỉ gật đầu vài cái.
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :