1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích Nữ Là Nữ Phụ - Kế Mẫu Xú Ma (Tiểu Trà)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 5: Ta muốn ra uy (Hạ)
      "Tỷ, tỷ như vậy là quá đáng!" Tiêu Khuynh Yên tức giận , sau đó khóc lóc, mắt đẫm lệ nhìn Tiêu bà bà: "Nội tổ mẫu, người xem, tỷ tỷ còn phải bắt nạt con?" Tiêu bà bà liếc Tiêu Khuynh Yên cái, rồi nhìn sang ta, giọng trầm trầm hỏi: "Lam nhi, mọi chuyện là sao?" Ta nhanh chóng trả lời: "Thưa, là do bọn hạ nhân này được quản giáo nghiêm khắc, nên dựa hơi chủ nhân bắt nạt người khác... " Ta chưa kịp xong, liền bị Tiêu Khuynh Yên nàng cắt ngang: "Tỷ, chuyện này chỉ là chuyện , hà cớ gì phải xé ra to, hơn nữa tỷ là cố ý ta biết quản giáo người của mình sao?" "Im lặng, để Đại tỷ của ngươi hết!" Tiêu bà bà bình thản ngồi xuống ghế, giọng thâm trầm cất lên làm Tiêu Khuynh Yên im bặt. "Chuyện ? Muội muội à, chuyện này can hệ tới danh dự Tiêu phủ, làm sao lại là chuyện đây? Hơn nữa, hình như ta chưa từng là muội biết quản giáo người của mình!" Ta bày ra bộ mặt nghiêm, hắng giọng , trong lòng thầm cười trộm! "Tỷ câu tới danh dự Tiêu phủ, hai câu lại tới danh dự Tiêu phủ! ra là tỷ cố tình mắng ta đúng hơn!" Tiêu Khuynh Yên giậm chân xuống nền. "Ta cố tình mắng muội? Muội dựa vào đâu mà như vậy? Hơn nữa ràng là bọn người này làm cho danh dự Tiêu phủ còn!" Ta vừa , mắt liếc sang bọn người của Thanh Mai. Ngưng lúc, ta liền tiếp: "Bọn người của Thanh Mai cậy thế chủ nhân bắt nạt Linh Hoa, cho nàng lấy nước... " Ta lại tiếp tục bị Tiêu Khuynh Yên cắt ngang: "Đại tỷ, tỷ là vì nha hoàn đòi công đạo sao?" "Tứ muội, chắc hẳn khi đến đây muội cũng nghe qua chuyện này rồi, đúng chứ? Bọn người của Thanh Mai này là biết phép tắc, nên mới bị ta phạt!" Ta cười , rồi nhìn Tiêu Khuynh Yên mà đáp. "Vậy, rốt cuộc bọn họ phạm phải vào tội gì?" Tiêu Khuynh Yên đảo mắt sang ta, rồi sang bọn người của Thanh Mai. "Tội gián tiếp mưu sát người của Tiêu phủ!" Ta dõng dạc hô lên. "Đại tỷ, chuyện này, thể đem ra đùa được! Mưu sát là tội tử, tỷ đừng có vu oan cho họ." Tiêu Khuynh Yên khi nghe ta xong tinh thần cũng bị dọa cho ít, sau đó lại hồi thần mà phản bác. "Tỷ vu oan cho họ? Có sao? Tam muội tại bị bệnh, thiếu nước chắc hẳn chết, mà bọn người này dám to gan cậy thế của chủ nhân cản cho Linh Hoa thể đem nước về kịp thời, cứu lấy Tam muội! Đây còn phải là tội gián tiếp mưu sát người trong Tiêu phủ sao? Hay chẳng lẽ là muội xem Tam muội là trong Tiêu phủ? Muội thực ưa Tam muội như thế sao? Dù th6e1 nào muội ấy cũng là tỷ tỷ của muội mà." Ha ha, chuyện vui a, sắp có chuyện vui xem rồi! "Cái này... muội... " Tiêu Khuynh Yên khó xử nhìn ta, sau lại nhìn Tiêu bà bà chăm chú nghe, tay cầm tách trà, miệng nhâm nhi thưởng thức. "Muội như thế nào a?" Ta tiến lại gần Tiêu Khuynh Yên, khóe môi có chút cong lên, giọng như trêu đùa . Tiêu Khuynh Yên cho dù là tuổi hơn Tiêu Mễ Á Lam, địa vị, cùng thân phận kém hơn Tiêu Mễ Á Lam, trí thông minh cũng chỉ thuộc dạng hạng trung, thiên phú kém cỏi! Cho dù như thế nào cũng Tiêu Mễ Á Lam đàn áp nàng, nàng thể để yên chuyện này, bình thường bà nội luôn cưng chìu Tiêu Mễ Á Lam, để nàng cùng mẫu thân vào trong mắt, nàng phạm lỗi dù lớn hay đều bị phạt, còn Tiêu Mễ Á Lam lại được tha, như vậy bất công cho nàng, nhưng chẳng phải là nhẫn nhịn hết hay sao? tại nàng cực kì tức giận, nể kiêng nể mà quát: "Ngươi, ta gọi ngươi tiếng đại tỷ phải là vì ta tôn kính ngươi, ngươi chẳng phải cũng chỉ là người bình thường hay sao? Nếu nhờ nội tổ mẫu cưng chìu ngươi, mẫu thân ngươi là chính thất địa vị có chút cao sang, ngươi lại được hạ sinh trước nhất, trở thành đích trưởng nữ, nếu phải như thế ngươi chẳng là cái thá gì trong Tiêu phủ! Như vậy, hà cớ gì ngươi lại bức ta tới đường cùng năm lần bảy lượt như vậy, ngươi xứng sao?!?! Có khi, đến hạ nhân trong Tiêu phủ ngươi cũng xứng làm! Ngươi lại càng xứng gọi ta tiếng muội muội." Tiêu Khuynh Yên chỉ tay vào ta, hậm hực xả giận, bao nhiêu câu từ đều quan sát tới tình cảnh tại, cứ thế mà tuôn ra hết! Ngu xuẩn, ngu xuẩn! Tiêu Khuynh Yên này tại sao lại ngu xuẩn như thế! Ta hiểu nổi được, Tiêu Khuynh Yên mà ta từng được biết trong nguyên tác đến nổi ngu ngốc như thế này: "Muội muội, muội sao lại tức giận như vậy, muội có biết rằng những lời vừa rồi là muội nên hay ?" "Tiêu Khuynh Yên!" Tiêu lão bà bà đứng lên, bước tới gần Tiêu Khuynh Yên, bất giác Tiêu Khuynh Yên lùi lại vài bước, ta né sang bên ngay khi thấy Tiêu bà bà đứng dậy rời khỏi ghế. "Ngươi dám ăn lỗ mãng như thế?" Tiêu bà bà bước tới gần Tiêu Khuynh Yên bao nhiêu nàng lùi lại bấy nhiêu. "N... n... Nội tổ mẫu" Tiêu Khuynh Yên lắp bắp lên tiếng, nàng biết rằng khi nãy mình những thứ nên . 'Ba!' Tiêu bà bà 'ban tặng' cho nàng cái bạt tay, như vậy phải chăng là còn quá ? "Ngươi xứng để gọi ta tiếng 'Nội tổ mẫu' hay sao?" Tiêu bà bà là trả đũa đây mà, còn phải hay sao chứ?!?! Tiêu Khuynh Yên bị cái tát làm hoảng hồn, thân hình mềm nhũn, ngồi bệt xuống nền, nước mắt cố trào ra, khuôn mặt như hoa bị cái tát làm méo mó, lực tay của Tiêu bà bà lúc đó thực rất mạnh, người yếu ớt như Khuynh Yên mà bị tát trúng đến cả máu trong miệng cũng phải tuôn xuống, chứ phải là chỉ đỏ ửng lên như thế thôi. "Dạ Lam, Dạ Lục, hai ngươi tới đưa Tiêu Khuynh Yên trừng phạt, sau đó nhốt nàng vào nhà kho, cho ăn uống, khi nào có lệnh mới được thả ra, bất cứ ai cầu tình đều bị phạt chung!" Tiêu bà bà nhàn nhạt ra lệnh. Sau đó, hai nha hoàn Dạ Lam cùng Dạ Lục tới, đem Tiêu Khuynh Yên ngồi bệt xuống nên lôi . Bóng của ba người Dạ Lạm, Dạ Lục, và Tiêu Khuynh Yên khuất mất, Tiêu bà bà lại bước tới cửa, giọng cực kì quỷ dị lên tiếng: "Sau này cho phép chuyện này xảy ra lần nữa, chuyện này hể ai truyền ra ngoài nghiệm trị bằng khổ hình." Đoạn: "Lam nhi, ngươi cũng mệt rồi, nên nghĩ ngơi sớm. Bọn hạ nhân quỳ ở dưới đất đó, ngươi cứ tự nhiên xử lí, ta muốn can dự vào." xong Tiêu bà bà cũng rời . Đợi Tiêu bà bà xa, ta mới cất giọng, gọi Khuy Nha đóng cửa lại: "Khuy Nha, ngươi ra đóng cửa lại, ta muốn nghỉ ngơi, sẵn tiện dặn nhà bếp hôm nay nấu cho ta ít canh bổ." Gần khắc trôi qua, ta thấy Khuy Nha làm theo lệnh, liền kì quái, nhìn sang Khuy Nha: "Khuy Nha!" Khuy Nha hai chân mềm nhũn, mắt như sắp khóc, giọng run run mà hướng ta : "Đại... tiểu thư, nô tì... nô tì... " Chưa xong, Khuy Nha bật khóc ô ô. Nếu ta nhầm ngày thường lá gan của nha đầu này lớn, đụng chuyện là sợ hãi, la ó, ô ô khóc ngay. Thấy vậy, ta đành phải bước tới, vỗ vai Khuy Nha, rồi đặt nàng xuống ghế, dịu mà dỗ dành, trông ta lúc này có giống với bảo mẫu hay nhỉ? Nhanh chóng ta lại liếc sang nhóm người của Thanh Mai, trừng mắt, tức giận ra lệnh: "Các ngươi mau cút khỏi Tiêu phủ, bằng kết cục thê thảm hơn cả Tứ muội!" Nghe nhắc tới chủ nhân, bọn người này cực kì hoảng sợ, Tứ tiểu thư là cháu của Tiêu lão bà bà, con của Tiêu Thừa tướng, mà còn bị đối xử như thế, vậy hỏi thử bọn họ chỉ là nhóm hạ nhân, danh cũng chả phận sao dám phản kháng đây? Rất nhanh, bọn người này đều chạy ra khỏi Tiêu phủ, từ đó về sau có thể ai gặp lại họ! Khuy Nha được ta dỗ cuối cùng cũng chịu nín khóc, sau đó lăn ra ngủ, còn ta phải sai người tới đưa nàng về phòng hạ nhân mà ngủ. Mọi chuyện còn lại ta tự mình làm, rồi tiếp theo ta chính là leo lên giường mà nghĩ ngơi. Hôm nay cũng quá mệt mỏi rồi!
      honglak thích bài này.

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 6: Nữ chủ,là xuyên mà tới!
      gần ba ngày sau khi ta xuyên tới nơi này. Mọi chuyện diễn ra khá là tốt đẹp, ai dám tới gây rối cùng ta kể từ khi chuyện của Tứ tiểu thư - Tiêu Khuynh Yên và bọn hạ nhân Thanh Mai kia! Tiêu Khuynh Yên vẫn còn bị nhốt trong nhà kho, Tuyết di nương tức mẫu thân của Tiêu Khuynh Yên có tới cầu xin Tiêu bà bà thả Tiêu Khuynh Yên ra, nhưng hoàn toàn vô dụng, ngược lại mẫu thân Tiêu Khuynh Yên còn bị phạt bảy hèo, cấm túc hai tháng. Tuyết di nương nàng ta cực kì tức giận, bao nhiêu đồ đạc trong phòng đều bị đập nát. Con duy nhất bị nhốt vào nhà kho, sống chết, bản thân cầu tình liền bị phạt, nguy cơ mất cái thân phận 'Di nương'. Nếu nàng ta tức giận quả thể được! Còn về phần vị nữ chủ Tam tiểu thư của Tiêu phủ - Tiêu Khuynh Thành? Nữ chủ tại khỏi bệnh. Những người tới gây khó dễ với nàng cũng ít rất nhiều, còn phải là do phát sinh chuyện của bọn hạ nhân cùng Tứ tiểu thư kia hay sao chứ? Tuy thân phận của nàng vẫn như cũ, nhưng địa vị lại được nâng cao thêm bậc, số người nịnh hót lại bất ngờ tăng lên. Những vật dụng ở chỗ của nàng, bình thường cũ nát đều được Tiêu bà bà sai người đổi mới, nơi ở lúc trước là cái biệt viện nghèo nàn nằm cách xa khu nhà chính, bây giờ, được chuyển sang Linh Thanh viện. Linh Thanh viện tuy quá lớn, nhưng ở nơi đây rất thoải mái. Tiêu bà bà còn cấp thêm cho nàng năm, sáu người hầu, hai vị mama để hầu hạ, chăm sóc nàng, bà rằng muốn nàng xảy ra chuyện gì bất trắc, tuy là phải lời tận đáy lòng nhưng bà cũng chẳng mong đứa cháu này xảy ra chuyện, dù gì cũng đều là người trong Tiêu phủ, vẫn là nên đối đãi cho công bằng chút, huống hồ Tiêu Mễ Á Lam đứa cháu bà thương nhất đứng ra đòi công đạo cho hai chủ tớ nàng, dù gì tốt nhất vẫn là nên cho nàng chút chỗ đứng trong Tiêu phủ. Ở bên trong Linh Thanh viện lúc này chỉ có hai chủ tớ của Tiêu Khuynh Thành. "Hoa nhi, lời ngươi đều là ? " Tiêu Khuynh Thành ngồi giường, kinh ngạc hỏi Linh Hoa. Tiêu Khuynh Thành sau khi nghe Linh Hoa thuật lại mọi chuyện trong lúc nàng hôn mê liền giật mình, mà dám tin vào đôi tai của bản thân nữa. Sao chứ, chẳng phải Tiêu Mễ Á Lam vô cùng ghét nàng hay sao, mấy hôm trước chẳng phả còn tới đây nhục mạ nàng rồi sai mấy tên gia đinh đánh nàng trận hay sao? Chẳng lẽ Tiêu Mễ Á Lam tính tình thay đổi rồi? thể nào, nhất định thể nào! "Vâng ạ!" Linh Hoa gật đầu, rồi vô cùng chắc chắn . " thể nào... " Nhưng là, đời này chuyện gì cũng có khả năng xảy ra, nàng muốn tin cũng được! "Linh Hoa, ngươi ra ngoài trước , ta muốn nghĩ ngơi chút." Tiêu Khuynh Thành cất giọng ra lệnh. Linh Hoa nhún người, hành lễ cái, rồi liền xoay người bước ra khỏi Linh Thanh viện, trước khi còn quên dặn dò Tiêu Khuynh Thành nên dưỡng sức, nghĩ ngơi cho tốt. Từ lúc Tam tiểu thư tỉnh lại, người cư xử khá là kì lạ, tuy lúc tỉnh lại có dấu hiệu như bị mất trí, nhưng chỉ chưa tới khắc sau liền là bản thân mình rất ổn, sau đó lại hỏi lúc hôn mê có chuyện gì xảy ra hay , tiểu thư, người có là ổn hay đây, người đừng có làm Linh Hoa lo lắng, người suýt chết lần, may nhờ có Đại tiểu thư ra tay giúp đỡ mới sao, người đừng có hù nô tì nữa, nô tì chỉ có mình người để coi là người thân thôi. Linh Hoa từ nãy tới giờ hoảng sợ trong lòng, nhưng tại cũng trấn tĩnh ít nhiều. Tiêu Khuynh Thành ngồi giường, đầu thầm nghĩ, Đại tiểu thư của Tiêu gia - Tiêu Mễ Á Lam, tính tình bướng bỉnh, ngang ngạnh, vốn coi ai ra gì mà lại vì Tiêu Khuynh Thành đứng ra đòi công đạo? Càng nghĩ nàng càng cảm thấy kì lạ, vô cùng mâu thuẫn, vô cùng mâu thuẫn. Nàng tên là Khanh Lãnh Băng, sát thủ giết người chớp mắt, là con của trùm mafia có tiếng tăm trong giới hắc đạo, trong lần thực thi nhiệm vụ lại bị người ta hãm hại mà chết, sau đó lại may mắn có cơ hội xuyên , sống thêm lần nữa với thân phận là Tiêu Khuynh Thành, trước khi nàng xuyên qua ràng là hai mười ba tuổi, thế mà bây giờ trở thành nữ hài mười sáu tuổi, lại vô cùng nhu nhược, yếu ớt, luôn bị người khác đem làm trò cười, hể ai cảm thấy có chuyện gì vui liền tới chỗ của Tiêu Khuynh Thành mà trút giận, Tiêu Mễ Á Lam cũng ngoại lệ. Vậy mà giờ đây lại Tiêu Mễ Á Lam ra tay giúp Tiêu Khuynh Thành nàng đòi lại công bằng, thử hỏi sao nàng dám tin?!?! Nhưng dù thế nào Tiêu Khuynh Thành cũng chết, nàng nhất định làm Tiêu Thành mới, danh chính ngôn thuận mà đạp đổ những kẻ bắt nạt nàng khi trước. Từng bước lên ngồi ở vị trí thượng vị, tới lúc đó xem ai có thể ức hiếp nàng. Tuy Tiêu Mễ Á Lam giúp nàng lần, nhưng cũng có nghĩa là nàng bỏ qua chuyện cũ, người gián tiếp hại chết mẫu thân nàng, người cậy thế bức nàng, người hại nàng phải quỳ hơn ba ngày ba đêm dưới trời đông tuyết, chính là Tiêu Mễ Á Lam, nàng nhất nhất phải rửa thù từng người, từng người , đó là vì nàng mà cũng là vì Tiêu Khuynh Thành chết!!! Nàng vừa nghĩ xong, cảm thấy nhức đầu, nên đặt lưng xuống giường, nhắm mắt lại mà ngủ giấc dài.
      honglak thích bài này.

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 7: Khanh Lãnh Băng xuyên qua
      Nữa canh giờ trước... "Băng Băng, ngươi mau tiến tới, giết chết Taech , nếu là chúng ta đều phải chết đó!" Tinh Nhuệ lên tiếng. "Phải đó, ngươi đừng có do dự nữa, lão đại mà biết được ông có người con như ngươi hẳn là là còn mặt mũi!" Tinh Uyên phụ họa theo. "Ta hiểu vậy... Nhưng mà... " Khanh Lãnh Băng thấp giọng đáp. " là ngươi của ngươi, điều này bọn ta đều biết. Nhưng bây giờ ngươi giết giết ngươi, kẻ thù của nhau vốn là thể cùng đường!" Ngưng lúc Tinh Uyên lại lên tiếng: "Nếu ngươi giết , để ta!" rồi, nhanh chóng di chuyển ra khỏi nơi náo, đưa cây súng lục trong tay lên, nhắm chàng trai tên Teach mà bắn. Tiếng súng vang lên, nhưng bất ngờ Teach né được phát súng của Tinh Uyên cuối cùng Teach dùng cây phi tiêu đài 3 cm phóng vào thái dường của , khiến thiệt mạng. "Tinh Uyên!!!" Tinh Nhuệ là trai của Tinh Uyên, điên tiết mà hét lên, sau, chạy ra ngoài đỡ lấy thân thể của , nước mắt chảy dài nước má. Bất ngờ lại bị Teach tới gần hay biết, dùng dao đâm vào đằng sau ót cái chí mạng. Khanh Lãnh Băng ức nghẹn uất ức tại cổ họng, khóc thành lời. Hai em Tinh Nhuệ cùng Tinh Uyên đơn thuần là cộng , mà họ còn là bạn tốt của , hôm nay, lại bị người thương giết chết nể tình. "A Băng, ngươi cũng nên ra đây mà trùng phùng với hai người bạn cùng ngươi tới cửu tuyền !" Teach vừa cười vừa chầm chậm tiến lại gần chỗ của Khanh Lãnh Băng nấp. "Tên khốn... " Khanh Lãnh Băng điên cuồng dùng súng nhắm vào ngươi Teach mà nổ, đáng tiếc là Teach đều né là đều được chặn bởi những vật cản có tại nơi đây. "A Băng, ngươi quả là rất ngốc nha, vốn biết rằng bản lãnh của ngươi nhưng ngờ ngươi lại tự mình nộp mạng cho ta. Nhiệm vụ lần này của ngươi thể thực thi tốt rồi a." Teach khẽ cong khóe miệng lên, nhìn Khanh Lãnh Băng nàng, đôi mắt y có chút gọi là ta mị. Phải nhiệm vụ lần này của Khanh Lãnh Băng chính là giết chết Teach, nghe vậy nàng tức giận đáp: "Ngươi im , tên khốn!!!" "Fufu, dù sao hôm nay cũng là ngày mà ngươi phải chết." Teach vừa , vừa cầm vài ba cây phi tiêu dài 4 cm, nhằm thẳng vào Khanh Lãnh Băng mà phóng, nàng vốn yếu sức, nên thể xoay sở kịp mà né hết các cây phi tiêu, hơn nữa những cây phi tiêu do Teach phóng ra đều nhắm vào yếu điểm của nàng. Nàng xoay người, né được cây phi tiêu, hai cây phi tiêu còn lại liền nhanh chóng nhắm vào cổ và ngực nàng mà bay tới, hai cây phi tiêu đều trúng mục tiêu của Teach là Khanh Lãnh Băng nàng. Nàng dần dần ngã xuống đất, ánh mắt ngập hận thù khó lý giải mà nhìn Teach cười ha hả. Nàng hận... Nàng hận Teach lừa gạt nàng, nàng hận Teach giết chết hai người bạn của nàng, nhưng là nàng thể hận y khi y giết nàng, mọi lỗi đều là do nàng gây ra, nàng đáng phải gánh nhận nó. Sau khi Teach hoàn thành xong nhiệm vụ, y liền bước ra khỏi ngôi nhà mà mình giết chết nàng. Vừa y vừa thâm trầm lấy di động ra gọi cho Chi Kiên: "Boss, chuyện của Khanh Lãnh Băng xong, nhờ ngươi tới dọn dẹp , nên để lâu." "Teach, lần này làm khó cho cậu, nếu biết trước cậu cùng với Khanh Lãnh Băng kia là đóng tình nhân giả mà ... " Ở đầu dây bên kia Chi Kiên có vẻ khó xử. Chi Kiên chưa kịp xong bị Teach cắt ngang: "Boss, cái này trách , thôi em dập máy đây!" Teach xong liền tắt điện toại, cất trở về chỗ cũ. Sau khi Teach dập máy xong, liền chạy nhanh tới 'Khu rừng Túy', nơi này tràn ngập vô vạn kỉ niệm của y cùng nàng, y là rất nàng, khóe mắt y sớm ửng đỏ, rất nhanh hai hàng nước mắt chảy ra. Chi Kiên ngồi ghế, miệng nhoẻn cười gian xảo: " bước chân vào hắc đạo, vô luận là ai cũng phải giết, tình cảm vốn là thứ cần thiết, Khanh Lãnh Băng là con mồi nguy hiểm nay lại chết dưới tay của Teach quá tốt, hahaha..." Nàng khẽ mở mắt, cảnh trí mơ hồ ra, từng ngón tay động đậy. Linh Hoa đứng bên cạnh chăm sóc cho chủ tử, thấy chủ tử có phản ứng liền vui mừng: "Tam tiểu thư, người tỉnh rồi, thuốc của Từ y phu quá công dụng... " Nàng nhíu nhíu mi chút, Từ y phu? Người này nàng quen! Tam tiểu thư? Người này nàng biết! Tỉnh? phải nàng chết?!!!?!?!? Nàng có cảm giác vô cùng kỳ lạ, sau đó nàng liền chậm chạp ngồi dậy. Đôi mắt nhìn sang nơi này, rồi đảo tới nơi kia, sau lại nhìn tới Linh Hoa mà cất giọng: "Nơi này là đâu? Ngươi là kẻ nào?" Ngưng chút, nàng nhìn tới chỗ gương đồng, cảm giác thấy khuôn này hoàn toàn phải của bản thân, liền nhịn được, run run giọng: "Ta là ai... ?" "T... Tam... Tiểu thư? Người bị sao vậy?" Linh Hoa trong lòng sửng sốt hỏi. "Ta... " định ra điều gì đó, nàng lại liền bị khí lực khống chế lại, cỗ kí ức quái lạ khâm nhập vào đầu nàng. Gần khoảng khắc trôi , nàng như tiếp nhận được mọi thứ từ cỗ kí ức ấy, và xác nhận được việc bản thân xuyên qua, liền lên tiếng: "Ngươi là Linh Hoa?" "A... Vâng... Người ổn rồi chứ?" Linh Hoa nghe chủ tử gọi tên mình liền hỗn độn vui mừng mà đáp. "Ta ổn, chỉ là lúc tỉnh lại hơi có chút mơ hồ, ngươi liền cần lo lắng. Ngươi thử xem, trong lúc ta hôn mê có chuyện gì xảy ra hay ?" Nàng giọng hỏi. Dù sao nàng cũng nên tìm hiểu chút về tình cảnh tại. Hơn nữa lúc tỉnh lại nàng ràng là nhận được những kí ức mà Tiêu Khuynh Thành bị ngược đãi, hành hạ, nơi ở chỉ có cái biệt viện ngèo nàn, như thế nào lại ở trong nơi hào môn sang trọng thế này? Linh Hoa đem hết mọi chuyện từ chuyện Đại tiểu thư Tiêu Mễ Á Lam giúp chủ tử mình lấy được thuốc, đến việc mời đại phu tới khám, rồi tới chuyện Đại tiểu thư trừng phạt nhóm người của Thanh Mai, tiếp đó là việc của Tiêu bà bà tức nội tổ mẫu của nàng chuyển các nàng tới Thanh Linh viện. Khi kể Linh Hoa rất hưng phấn. Nhưng là, Linh Hoa càng kể nàng càng cảm thấy khó tin. Quay trở về thực tại, lúc này nàng chính là ngủ.

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 8: Kỳ, Tiêu hai phủ cùng định hôn đính ước. (1)
      Sáng sớm canh ba gà còn chưa kịp gáy, người trong Tiêu phủ tấp nập ra ra vào vào, chuẩn bị thức ăn, đồ uống, tất cả đều là mỹ thực nhân gian, Linh di nương tuy phải là đương gia chủ mẫu nhưng đối với Tiêu phủ hết lòng trung thành, cách làm việc vô cùng tốt, nên được giao cho việc quản lí chi tiêu, hôm nay Tiêu bà bà giao mọi chuyện cho đích thân Linh di nương chủ trì, xem xét, các di nương khác tuy vô cùng tức giận nhưng vì đại mà ngậm ngùi cho qua. Linh di nương này tốt thực tốt, xấu cùng đúng, chỉ có thể nàng là kẻ rất thức thời, đầu óc có chút thông minh, nhanh nhẹn, nhưng lại chỉ biết theo vuốt mông ngựa cho người khác. Linh di nương xuất thân là nông nữ, sau, lại làm nha hoàn theo phục dịch Tiêu bà bà, Tiêu bà bà thấy nàng là ngươi chăm chỉ, biết thời thế, đầu óc lại có chút khôn ngoan, liền đem nàng gả cho Tiêu Viễn Trình con trai trưởng tôn của bà, làm cái di nương. Tuy phải được cưới hỏi tử tể, thân phận lại cao quý, nhưng nàng vẫn được vô vàn cưng chiều sủng nịch của Tiêu Viễn Trình. Chưa đầy năm nàng liền thụ thai, hạ sinh hài tử thứ nhất chính là nam tử, hài tử thứ hai là nữ tử, cả hai hài tử nàng hạ sinh đều là nam thanh nữ tú, tài sắc kinh người, nhờ vậy, nàng càng được Tiêu Viễn Trình thương thêm nhiều. Tiêu bà bà đối với nàng phạm chút lỗi liền bận tâm, tính toán, mỗi lần tới dịp lễ tết đều cấp do nàng phần quà đều hơn hẳn các di nương khác, nhờ vậy mà trong Tiêu phủ nàng coi như có chút địa vị. Mọi chuyện đều chuẩn bị gần xong, khi đó cũng tới khoảng canh năm, trời dần sáng, ánh bình minh hé lộ, mặt trời chầm chậm nhô lên. Tất cả các vị tiểu thư, di nương, cùng các thiếu gia trong Tiêu phủ đều chuẩn bị chỉnh chu trang phục cùng tóc tai của mình, hôm nay là nghênh tiếp đại khách, nếu may mắn, mỗi người trong số họ đều có thể vươn cao tới tận mây xanh. Trừ bỏ Tam tiểu thư - Tiêu Khuynh vẫn o o ngáy ngủ và Đích trưởng nữ Đại tiểu thư - Tiêu Mễ Á Lam 'Đánh cờ cùng Diêm vương' trong mộng ra, tất cả mọi người còn lại trong Tiêu phủ đều háo hức chuẩn bị tốt. Cư Hoa viện... "Đại tiểu thư, người mau thức dậy , hôm nay trong phu nghênh tiếp khách, nếu thiếu người liền thể được... " Khuy Nha chán nản gọi ta thức dậy, đây phải lần đầu nàng cảm thấy chán nản như vậy, "Đại tiểu thư nếu người dậy nô tì liền treo cổ tự vẫn chết cho ngươi xem." Đây cũng phải lần đầu nàng hù dọa ta. Bởi, chuyện này đều tiếp diễn hằng ngày từ khi ta xuyên vào Tiêu Mễ Á Lam, mọi chuyện diễn ra gần tháng. tháng qua bên nữ chủ có động tĩnh gì, vậy nên nơi này của ta liền cũng án binh bất động. "Được, ngươi ngày nào cũng hù dọa ta như vậy, vui lắm sao, ta dậy là được... ", Ta chậm chạp ngồi dạy, ánh mắt ủy khuất nhìn Khuy Nha. Đối với nàng, ta rất tin tưởng, nàng tuy là phận nha hoàn, nhưng là lòng trung thành, giống những kẻ khác, trong tiểu thuyết hay thực tại bây giờ đều là cùng tính cách. "Nếu người chịu dậy, nô tì cũng làm như vậy a.", Dạo này Khuy Nha thực là có chút thay đổi, có lẽ là chủ nào tớ nấy đây mà, nàng theo ta gần tháng tính cách có chút thay đổi, gan to hơn chút, đầu óc lại linh hoạt thêm bậc, mấy ngày trở lại đây lại còn biết 'móc họng' ta. Sau hồi rửa mặt, trang điểm vận y phục, cũng hơn canh giờ, những bộ đồ cổ trang vừa nhìn vô cùng xinh đẹp, nhưng khi vận vào rồi mới hiểu được nổi khổ của người vận nó, chưa tính đến đầu tóc, để bới, cài trâm, hoặc làm hoa hòe đủ kiểu thôi cũng mất khoảng thời gian lớn, rồi tới trang điểm, để làm cho khuôn mặt tươi đẹp là mất bao nhiêu thời gian, thân phận càng cao, càng mất thời gian trang điểm càng lâu, ta bây giờ là Tiêu Mễ Á Lam nên thân phận cũng có thể là cao quý, vì vậy nên mỗi lần vận y trang, cùng chỉnh chu khuôn mặt đều là vô tận cực nhọc.
      honglak thích bài này.

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 9: Kỳ, Tiêu hai phủ cùng định hôn đính ước. (2)
      Ta cùng Khuy Nha đường tới đại sảnh, Khuynh Nha liền mở miệng hỏi: "Tiểu thư, lần đó người tại sao lại giúp Tam tiểu thư?" "Khuy Nha, thêm chuyện chi bằng bớt chuyện. Ta giúp nàng lần ắt lần sau nàng giúp lại ta, nàng có ân báo ân, có thù tất trả thù gấp bội, ta giúp nàng chính là tự giúp lấy bản thân." Ta nhàn nhạt đáp. Kết cục của Tiêu Mễ Á Lam trong tiểu thuyết ta còn lạ gì? Nếu ta ra tay giúp đỡ Tiêu Khuynh Thành lần hẳn lần sau nàng tha cho ta, nàng kiếp trước là làm trong hắc bang, tài giỏi có thừa, muốn bóp ta chết lúc nào mà được, hơn thế nữa là nam phụ cùng nam chính suốt ngày bảo hộ nàng, ta như thế nào đấu lại, vậy nên chỉ có thế có con đường chết là chắc. Giúp nàng vừa có thể ra uy cho bản thân, vừa có thể khẳng định mình, lại vừa có thể bảo toàn mạng , như thế cũng có lợi cho ta. Khuy Nha hướng ta nhìn với ánh mắt mập mờ khó hiểu, chủ tử của nàng càng lúc càng kỳ lạ, chủ tử từ khi nào mà lại hiểu Tam tiểu thư như thế. Tam tiểu thư chẳng phải là người nhu nhược, mềm yếu hay sao? Như thế nào lại có thể báo thù đây?!? Xem ra là chủ tử suy nghĩ nhiều quá rồi! Ta cùng Khuy Nha bước vào đại sảnh, rồi tới chỗ mình mà an tọa, Khuy Nha rót giúp ta tách trà 'Hoa Vụ', rồi vòng ra đứng ở phía sau. Gần khắc trôi qua nhanh chóng, mọi người trong Tiêu phủ hầu như góp mặt đầy đủ. Tiêu bà bà ngồi ở vị trí chủ vị mặt có chút lạnh nhạt, cùng nghiêm nghị nhìn ra phía ngoài đại sảnh. Khách quý của Tiêu phủ rốt cục là ngươi nào mà khiến Tiêu bà bà lại mang vẻ mặt kia đây, trong lòng ta hiếu kỳ dâng lên. Hay là tới đoạn mà Kỳ phủ cùng Tiêu phủ định hôn ước? Nếu vậy Tiêu bà bà làm gì đây? Bị kịch của Tiêu Mễ Á Lam trong tiểu thuyết lập lại nữa, và người hứng chịu là ta sao? Hay là ta quá lo xa rồi, thể nào có chuyện đó được. Nhưng mà tính kĩ lại , mốc thời gian mà Kỳ phủ xuất cũng mấy sai lệch với bây giờ là mấy. Ta trong lòng có phần bất an mà trộm nghĩ thầm.
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :