1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích nữ hoạ phi - Thiên Sơn Trà Khách(1/259)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6: Khuyên can

      Vạn vật thế gian tất có đạo lý tương sinh tương khắc, có tất có dương, có đắng cũng lại có ngọt, có người giàu, tự nhiên cũng có kẻ nghèo. Phố Đông phồn hoa náo nhiệt, phố Tây cũng là rách nát quạnh quẽ.

      Tựa hồ hoàn toàn có chịu ảnh hưởng bởi bầu khí ăn Tết, đường Tây phố người bách tính mặc áo khoác đơn bạc, dáng vẻ vội vã chạy tới chạy lui, cũng có tâm tình đón tết. mặt mọi người phần nhiều là lạnh lùng tê dại, so với chi phí ăn mặc là vấn đề lửa xém lông mày, ngày tết cũng có vẻ chẳng phải quan trọng, chỉ có mấy gia đình bên đường dán vào giấy đỏ câu đối tết đơn giản cùng treo đèn lồng cũ ở cửa, ngờ ngợ có chút cảm giác năm mới.

      Mấy tiểu hài tử ngồi ở cửa hàng son phấn phía trước chơi đùa mới vừa nhặt được cái khuy áo, tình cờ giơ khuôn mặt bẩn thỉu lên tò mò đánh giá ba người Tương Nguyễn hồi, lại quay đầu tràn đầy phấn khởi chơi tiếp.

      Đúng là có tiểu thương bán hoa mai, cửa hàng bầy mấy cái bình sứ bị sứt mẻ, bên trong cắm vài cành Hồng Mai sắp héo, nhìn thấy mấy người Tương Nguyễn sáng mắt lên, vội vàng thét to : " Hồng Mai đẹp, tiểu thư mua cành, đặt trong phòng vừa dễ nhìn, lại còn có hương thơm"

      "Hồng Mai này bán thế nào ?" Liên Kiều hỏi.

      Tiểu thương mở bàn tay: " mắc, năm đồng."

      "Mắc như vậy, " Liên Kiều cả kinh : " mua."

      "Ai ai ai, " tiểu thương thấy thế, vội vàng : "Quên , ba đồng , thể ít hơn nữa, đứa trong nhà ta vẫn chờ ăn cơm nóng a."

      Liên Kiều còn muốn ép giá thấp xuống chút nữa, Tương Nguyễn mở miệng : "Còn dư lại ta mua toàn bộ."

      Bạch Chỉ sững sờ, có chút đồng ý : "Tiểu thư, bây giờ bạc căng. . . ."

      Tương Nguyễn lắc đầu: "Làm như ta , hoa này giữ lại rất hữu dụng."

      Bạch Chỉ cũng gì nữa, từ trong bao vải đổ ra hơn nửa đồng tử giao cho tiểu thương, tiểu thương cũng ngờ tới đột nhiên thành cuộc trao đổi này, thường ngày đường lui tới đều là người nghèo, bỏ tiền mua Hoa cỏ này, hôm nay lại thu hoạch ngoài ý muốn. Đem bình sứ Hồng Mai đặt trong tay Liên Kiều "Ăn tết, cũng mong năm mới tiểu thư gặp điềm tốt ." Dứt lời thu quán rời .

      Liên Kiều trong tay nâng bình sứ Hồng Mai, rốt cục vẫn nhịn được hỏi: "Tiểu thư muốn mua hoa mai này làm cái gì, mặc dù nhìn rất đẹp, mua nhiều như vậy cũng nên, mà mấy ngày nữa hoa này héo, chẳng bằng ăn mấy cái bánh xuân."

      "Hoa này phải để nhìn " Tương Nguyễn về phía trước vừa : "Là tặng ."

      "Tặng?" Liên Kiều tò mò nhìn nàng: "Tặng ai nhỉ?"

      Tương Nguyễn lên tiếng. Mấy người tới phía trước liền đến chợ phố Tây.

      Chợ phố Tây là địa phương náo nhiệt nhất, tương đối nhiều người, cũng là địa phương ngư long hỗn tạp nhất, đủ mọi loại người đều có, cũng bởi vì như thế, ở đây xảy ra chuyện gì cũng cảm thấy kỳ quái, mà thường thấy nhất, gì bằng bị kẻ trộm sờ soạng người.

      Trước mắt chính là vậy, ba người mới vừa tới chợ, liền nhìn thấy người vây quanh đông, bên trong tiếng nhao nhao ồn ào biết cái gì.

      Thấy Tương Nguyễn dừng bước, Liên Kiều nghĩ chút, liền cùng Bạch Chỉ rỉ tai vài câu, hai người chen lấn trong đám người, vì Tương Nguyễn mở ra cái lối .

      Ba người vừa vào trong đám người, liền đem bên trong tình cảnh nhìn ràng, chỉ thấy có hai người chính đối lập, người là ông lão râu tóc trắng phau, giờ khắc này mặt đỏ tới mang tai, mặt nổi gân xanh, giận nhịn nổi, phương khác là nữ hài tử tám tuổi, cúi đầu nước mắt lưng tròng.

      Liên Kiều vỗ vai người, lặng lẽ mấy câu liền quay đầu tường thuật lại cho Tương Nguyễn : "Nguyên là Lão Thái Gia này tiểu nương trộm bạc của ông ta, tiểu nương mình lấy trộm, khóc lên."

      Tiểu nương bị đống người vây quanh, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm, trong tay nắm chặt thỏi bạc, trợn mắt lên, cực kỳ bất lực. Lại nhìn ông lão này giận nhịn nổi, mặc cái trường bào màu nâu có lớp lót bằng bông, râu mép tức giận run lên, giọng rất lớn, nhìn tiểu nương kia rống to: "Tiểu nương này, còn tuổi làm chuyện xấu trộm gà bắt chó, có giáo dưỡng!"

      Có người nhìn được, mở miệng chặn lại : "Ông lão chuyện hà tất khó nghe như vậy, đối với tiểu nương như vậy hùng hổ doạ người, sống đến từng này tuổi chẳng lẽ chính là vì lấy lớn ép ? biết xấu hổ!"

      "Ngươi. . ." Ông lão kia tức giận nên lời."Lại ông chứng minh như thế nào là nàng trộm bạc của ông?" Người kia cũng buông tha: "Chỉ là tiểu nương tám tuổi liền có thể trộm bạc của ông, là ông quá bất cẩn hay là nha đầu này Thần Thông Quảng Đại? Hừ, chừng là ông cố ý muốn lừa bạc của tiểu nương đây."

      Lời này vừa ra, lập tức người chung quanh phụ họa: "Đúng vậy a Đúng vậy a, tiểu nương, sao có bản lĩnh trộm vặt?"

      " dối cũng biết suy nghĩ chút."

      "Nhất định là muốn lừa bạc của tiểu nương"

      Người chung quanh bắt đầu nghị luận, hẹn mà cùng chỉ trích ông lão kia, phảng phất ông lão kia chính là kẻ cầm đầu vậy, ông lão tức giận râu mép run lên , mặt đỏ tựa hồ có thể chảy ra máu, nhưng câu cũng ra, chỉ run môi thở dốc.

      " đáng thương." Liên Kiều cảm thán.

      Tương Nguyễn nhìn nàng cái: "Ngươi cũng cho rằng là ông ta muốn lừa bạc người khác sao?"

      " phải, " Liên Kiều : "Gạt được người khác, nhưng gạt được nô tỳ, thời gian ở nông thôn, loại nha đầu này nô tỳ nhìn nhiều lắm rồi, ràng chính là gạt người mà, Bạch Chỉ, có đúng hay ?"

      Bạch Chỉ khẽ gật đầu.

      Liên Kiều : "Hôm nay cũng coi như Lão Thái Gia này xui xẻo rồi, đáng thương."

      Đôi mắt Tương Nguyễn ánh qua tia kì dị.

      thực tế, đúng như Liên Kiều từng , mánh khoé bịp người của bé kia
      cũng phải quá cao minh, trong đám người phải là người nào có thể nhìn thấu thủ đoạn của nàng, chỉ là phố Tây là nơi dân nghèo tập trung, bản thân có tính bài xích người ngoài rất lớn, theo bản năng bài xích người ngoài. Ông lão đối với người nơi này đơn giản chính là người xa lạ, người xa lạ chính là nên dồn ép, vì lẽ đó hôm nay, bé này nhất định thắng. Ông lão cũng nhất định bị chụp tội danhlừa bạc của người khác.

      Như vậy, nàng có thể làm gì đây?

      Tương Nguyễn dừng chút, nhàng đẩy Bạch Chỉ bảo hộ ở phía trước.

      Bạch Chỉ cả kinh, thấy Tương Nguyễn định mở miệng ngăn cản : "Tiểu thư thể, việc này chúng ta tốt nhất đừng dây vào."

      Quan trọng phải chân tướng, mà là thái độ của người chung quanh. Coi như tiểu thư đứng ra khuyên can, đơn giản cũng là bị cho rằng biết phân biệt thân phận mình và bị công kích. Ông lão kia đơn giản là mất mặt mũi, nhưng tiểu thư nhưng là tiểu thư đại gia, coi như bây giờ bị đày đến thôn trang, nhưng thân phận nàng vẫn hề thay đổi.

      Tương Nguyễn khe khẽ lắc đầu: "Bạch Chỉ, tránh ra."

      Bạch Chỉ sững sờ, Tương Nguyễn tiến lên vài bước,đứng trước mắt mọi người.

      Nàng nhàng mở miệng : "Lão tiên sinh cần tức giận, đời
      có thị phi trắng đen, dù cho nhất thời ràng, nhưng cháy nhà
      ra mặt chuột, hà tất vì tức giận mà thương tới thân mình, chẳng phải là cái được bù được cái mất sao?"



      Chương 7: Bạc chuyện

      Thế cuộc nghiêng về phía bên kia, đột nhiên có người vì ông lão chuyện, cách tự nhiên, ánh mắt của mọi người đều tập trung ở người kia.

      Bạch Chỉ cùng Liên Kiều bận bịu trước sau chống đỡ Tương Nguyễn, miễn cho có người đụng phải nàng.

      Ánh mắt mọi người mỗi người mỗi vẻ, Tương Nguyễn cũng trốn chạy, chỉ đứng tại chỗ để người khác tùy ý đánh giá.

      Ông lão kia tức giận đỏ mặt tía tai , ngờ nghe được lời khuyên an ủi, chỉ cảm thấy tiếng nhàng, như thấm ruột thấm gan có cảm giác mát mẻ, tuy là mùa Đông, nhưng tựa như ngày mùa hè, đem phiền muộn trong lòng người quét sạch, trong lòng từ từ bình tĩnh lại. Mọi người kinh ngạc hướng đối phương đánh giá.

      Chỉ thấy trong đám người mười tuổi đứng ra, cùng với thành thục và giọng , khí chất kia giống nhau, vóc người đúng cực bé, tuy bé , rồi lại làm người cách nào quên. bé này ước chừng là do sinh hoạt kham khổ, màu da cùng môi trắng xám, ngũ quan cực kỳ thanh tú, mũi ngọc môi
      đào, đẹp nhất chính là lông mày dưới mắt, như nước sơn tuyền,sâu sắc nhợt nhạt, thẳng tắp va vào đáy lòng của người ta. Thuần khiết đến cực điểm, đuôi mắt thoáng vung lên, cảm thấy có vẻ quyến rũ, nếu lớn lên, lại cẩn thận nuôi dưỡng, là sắc đẹp làm cho người ra kinh hãi.

      Khác với bé nhút nhát sợ sệt bình thường, người đều tản ra loại khí chất khó có thể dùng lời diễn tả được, nàng chỉ là đứng cách yên lặng, lại có loại cảm giác ra được, làm người ta cách nào dám khinh thường, thậm chí có cảm giác sợ hãi.

      Ông lão cũng nhíu nhíu mày, bé như vậy, hai nha hoàn theo bên người , nếu là tiểu thư gia đình giàu có, ăn mặc cũng là quá đơn sơ, nếu là là con nhà bình thường, khí chất này, giống như người nhà nghèo có thể nuôi ra được.

      Tương Nguyễn đứng cách yên tĩnh, nữ đồng kia nhìn chút, lại oa tiếng khóc rống lên, bên khóc bên thút thít : "Ta có, ta có ăn trộm bạc, tỷ, ta có trộm bạc!"

      Ồn ào trận, phụ nhân nông gia áo vải bông ra từ đám người, hai ba bước lên phía trước bảo vệ nữ đồng, căm thù liếc mắt nhìn ông lão cùng Tương Nguyễn, lớn tiếng : "Các ngươi muốn làm gì Xảo nhi của ta, hai người bắt nạt , lấy lớn ép , chẳng lẽ biết xấu hổ sao?"

      Liên Kiều nhịn được, chờ Tương Nguyễn , ra ngoài, cười : "Vị phụ nhân này, lời này sai rồi, tiểu thư chúng ta chỉ lời công đạo nơi nào liền bắt nạt khuê nữ nhà ngươi, nhiều người như vậy đều nhìn thấy, tiểu thư nhà ta có đánh nàng mắng nàng ? lấy lớn ép , ta thấy tiểu thư chúng ta so với vị khuê nữ to hơn bao nhiêu, ai với khuê nữ nhà ngươi ở trước mặt mọi người ồn ào a. Lấy lớn ép , lấy nhiều khi ít, ta xem ai bắt nạt ai còn ra, ta phi!"

      Phụ nhân kia cũng sững sờ, dường như ngờ tới Liên Kiều nhìn nho nhã yếu đuối mắng người có chút thở dốc, nhất thời biết làm sao tiếp lời, thẹn quá thành giận, muốn tiếp tục, Tương Nguyễn mở miệng : "Ai bắt nạt ai đều quan trọng, quan trọng là bạc, phải sao?"

      Phụ nhân quay đầu, đem nữ đồng ôm vào trong ngực, cả giận : "Xảo nhi trộm bạc người, bạc này là ta sáng sớm ra ngoài cho nàng."

      "Nhiều bạc như vậy, phu nhân yên tâm đem giao cho tiểu hài tử như vậy bảo quản, phu nhân làm người khâm phục." Tương Nguyễn lạnh nhạt , biết là cố ý hay là vô tình, đem chữ "Tiểu" rất nặng. Chu quanh nhất thời trận cười vang. Phụ nhân này vừa khuê nữ tuổi còn , rồi lại đem lạng bạc lớn như vậy giao cho nàng, là giải thích có chút miễn cưỡng.

      "Ta, ta cho nàng ra ngoài mua đồ." Phụ nhân có chút tức giận.

      "Phu nhân muốn mua cái gì? Nhiều bạc như vậy, mua được nhiều lắm, sợ Xảo nhi mang nổi sao?"

      Chu quanh cười càng lớn.

      Phụ nhân càng tức giận: "Ngươi quản chuyện này để làm gì, ta tự nhiên muốn mua gì đó, bây giờ ta rồi, bạc này là ta cho Xảo tỷ nhi , ông lão này là bạc của ông ta, có chứng cứ hoặc là người làm chứng ?"

      Người chung quanh ai trả lời, chứng cứ hoặc là người làm chứng, có. Cho dù xem ra có thể suy đoán ra nguyên nhân, vẫn có người nào đồng ý ra mặt cho ông lão.

      "Các ngươi thông đồng làm bậy, thông đồng mạch, cấu kết với nhau làm việc xấu. . ." Ông lão tức giận giơ chân, hơi nghĩ ra từ ngữ tốt hơn chút, đáng tiếc đối với vẻ nho nhã tức giận mắng người của ông người chung quanh chút ảnh hưởng.

      "Lão tiên sinh cần sốt ruột." Tương Nguyễn .

      Ông lão chuyển hướng Tương Nguyễn, nhíu nhíu mày, giọng điệu đông lạnh : "Lão phu muốn liên lụy tiểu thư, những người này che giấu cho bọn họ, lão phu kiêng dè gì bọn họ, tiểu thư hôm nay ra tay, lão phu chân thành ghi nhớ, chỉ là bây giờ ngươi cũng là Bồ Tát qua sông, vẫn nên tự vệ cho thỏa đáng." Lúc ra hai chữ "Tiểu thư", ông lão có chút chần chờ, gọi bé đáng tuổi làm cháu mình là tiểu thư thực có chút kỳ quái, nhưng đối mặt bé này, lại có loại cảm giác đối mặt với người lớn , thực cách nào đưa nàng xem là nữ đồng để mà đối xử.

      "Ông lão này rất thức thời, tiểu thư nhà ta cứu ông, ông cũng cân nhắc." Liên Kiều nghe lời ấy, lập tức tức giận .

      "Liên Kiều, " Tương Nguyễn ngăn nàng, : "Lão tiên sinh làm sao nhận định ta có cách nào tự vệ?"

      "Chẳng lẽ tiểu thư còn có biện pháp?" Ông lão cất cao giọng,ánh mắt người chung quanh lại bị hấp dẫn lại đây.

      "Lão tiên sinh, ông bạc là bị mất thế nào ." Tương Nguyễn .

      "Ta có trộm bạc, ta có trộm bạc!" Nữ đồng lại rít gào khóc ồ lên.

      "Câm miệng." Tương Nguyễn lạnh lùng liếc mắt nhìn Xảo nhi trong lòng phụ nhân , Xảo tỷ nhi bị ánh mắt lạnh lùng của nàng nhìn, cảm thấy cảm thấy sợ hãi trong lòng, lập tức ngừng miệng, hơi co người lại trong lòng phụ nhân .

      Mọi người lấy làm kỳ lạ, ông lão thấy thế nghĩ, suy nghĩ chút, : "Hôm nay ta mới tới nơi này, ở đầu phố mua bánh khô dầu, từ trong túi tiền lấy ra đồng, rồi lúc cảm thấy có người đụng đến ta, nhưng vừa nhìn là ít nữ hài, trong lòng ta cảnh giác, liền xem túi tiền, phát bạc cánh mà bay, liền nắm lấy tay nàng, quả thực tìm ra bạc người nàng. Ai biết nàng còn trả đũa, thực là đáng ghét!" Dứt lời lại trừn nữ đồng kia.

      " Tiểu thương bán khô dầu ở nơi nào?" Tương Nguyễn hỏi.

      "Là ta." hán tử trung niên da ngăm đen ra, gãi đầu cái, ánh mắt có chút né tránh : "Rất nhiều người mua bánh, ta nhớ được." Tây phố ít người lại quạnh quẽ, lời này ràng chính là qua loa, lấy lệ.

      cùng phụ nhân thấy thế, đều cười đau khổ của người khác nhìn Tương Nguyễn, chỉ cảm thấy Tương Nguyễn cũng còn cách nào nghĩ ra trò gì rồi.

      "Nếu hai người bên nào cũng cho là mình phải, " Tương Nguyễn nhàng : "Liền để bạc đến chuyện ."

      Klq, mình từng đọc 1 truyện nhưng quên tên, ai biết giúp đỡ: thể loại xuyên, nữ 9 là 1 sinh viên thuê nhà trọ bên ngoài trong căn nhà trọ có 1 chậu hoa của ng chủ trước quênnang , nếu nhớ nhầm là hoa bỉ ngạn, sau đó nhờ bông hoa nữ 9 xuyên tớicổ đại, bên người nữ 9 có 1 con rắn độc và hình như 1 con muỗi, kết truyện nữ 9 chết xuyên về đại
      BanashiPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :